Chương 681: Ta với hắn đấu tay đôi trước (2)
[CREDITS=200;1671703891733]Thường thì cứ cách 30 năm Hoàng Dương Mệnh Quả mới cho ra một trái hoặc hai trái, cho nên bốn nhà tiên môn chắc chắn sẽ có người không có thu hoạch gì, cho nên các môn hạ đệ tử phải tranh giành với nhau.
Quả này thuộc tính kim hỏa, phẩm cấp cực cao. Bất kể là lấy để đột phá tầng thứ nhất hay là tầng thứ tư của Ngũ Hành Cảnh, đều là lựa chọn rất tốt.
Mà lần này, đệ tử của phái Thục Sơn được cử đi chính là Sở Lương.
Vốn dĩ những trường hợp như thế này, nói thế nào cũng do đệ tử thủ tịch đến, nhưng Khương Nguyệt Bạch đúng lúc phải bế quan đột phá tầng thứ hai của Ngũ Hành Cảnh, Thục Sơn cũng chỉ có thể cử đi nhân vật thứ hai.
Bình thường thì Từ Tử Dương bước vào ngũ cảnh sớm hơn vốn phải gánh vác trách nhiệm này.
Nhưng Sở Lương đột nhiên xuất hiện, làm mọi người ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn nhiều lần lập công, bây giờ ở trong lòng của cao tầng Thục Sơn, địa vị của hắn tuyệt đối nằm trên rất nhiều người, thậm chí còn hơn cả Khương Nguyệt Bạch.
Dù sao lựa chọn của Tử Thanh Song Kiếm cũng cực kỳ quan trọng.
Sở Lương nhìn dị tượng trời đất của Hoàng Dương Sơn, mây đỏ tầng tầng lớp như liệt diễm lan ra khắp trời, dòng sông ngoằn ngoèo trên núi cũng là màu vàng óng mượt mà, yêu thú khắp nơi tụ về, yêu khí cuồn cuộn ngút trời.
Bí cảnh vẫn chưa hoàn toàn mở ra, đã có linh khí nồng đượm bay ra ngoài.
Cái thứ gọi là Hoàng Dương Mệnh Quả này, chắc cũng mang theo một loại bản năng thần dị của thần thú Hoàng Dương. Là phương pháp thu hút đồ ăn cho mình sau khi tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say dài đằng đẵng.
Sở Lương đi tới một cái đình nhỏ trên đỉnh của Hoàng Dương Sơn, nơi mà bốn nhà đã ước hẹn trước đó.
Chỉ thấy lúc này trong đình đã có hai người đang chờ.
Một người là một tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn, thắt một cái bím đuôi ngựa dài dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt linh động. Duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, trên lưng đeo một thanh kiếm nhỏ dài.
Một người khác, lại là người quen.
Là một nam tử mặt mày trong trẻo lạnh lùng, dung mạo xinh đẹp lộng lẫy, chính là La Tiểu Dũng của Thái Âm Giáo. Nhìn thấy Sở Lương bước đến, hắn nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.
Sở Lương gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía tiểu cô nương ở bên cạnh.
Tiểu cô nương cũng nhìn hắn, cười nói: "Ngươi là người của phái Thục Sơn hay là Thiên Vương Tông?"
Sở Lương đáp: "Tại hạ là đệ tử Thục Sơn, Sở Lương."
"..."
Tiểu cô nương hô lên một tiếng: "Ngươi chính là người mấy hôm trước vừa chém chết Đào Ngột! Ta đọc được chuyện của ngươi ở trên công báo! Rất tài giỏi!"
"Gặp may mà thôi." Sở Lương mỉm cười nói.
"Ta tên là Lý Thập Nhất, là người của Vô Tẫn Kiếm Tông." Tiểu cô nương cười ha hả nói, thoạt nhìn rất hoạt bát: "Lúc tổ chức phong hội Thục Sơn ta còn định đi xem náo nhiệt, cuối cùng lại bận chút việc nên bỏ lỡ."
Lý Thập Nhất?
Sở Lương nghe thấy cái tên này, cũng đoán được đại khái lai lịch của nàng.
Vô Tẫn Kiếm Tông có một mạch Lý gia rất nổi tiếng.
Kiếm chủ đương thời tên là Lý Thập, Tông chủ Kiếm Tông đương thời tên là Lý Lão Cửu, vị Thái Thượng trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong Kiếm Tông tên là Lý Lão Bát.
Ba người này là quan hệ đời thứ ba ông cháu, nghe tên thôi cũng biết, tiểu cô nương này là một mạch truyền thừa của bọn họ.
Sở Lương cười nói mấy câu với nàng, La Tiểu Dũng ở bên cạnh chỉ nghe, cũng không lên tiếng. Sở Lương biết tính tình của hắn là như thế, cũng không hỏi nhiều.
Không bao lâu sau, chỉ thấy phương xa xuất hiện một tia sáng, trong thoáng chốc lại có một bóng người đáp xuống.
Người đến mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn lãng, dáng người cao lớn, mang theo một luồng nhuệ khí chỉ thuộc về thiếu niên thiên kiêu, chính là đệ tử thủ tịch Phượng Triều Dương của Thiên Vương Tông!
Vừa đáp xuống hắn đã đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy Sở Lương, lập tức khựng lại một chút.
"Sao ngươi lại đến đây? Khương tiên tử đâu?" Hắn hỏi.
"Khương sư tỷ đang bế quan, bí cảnh lần này do ta thay mặt." Sở Lương cười trả lời, dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Hai chúng ta ai đến cũng như nhau."
"Được thôi, thật ra ta cũng chướng mắt ngươi lâu lắm rồi!" Phượng Triều Dương nói: "Lần trước trên lôi đài còn ôm Khương tiên tử, ta vẫn còn nhớ rõ."
Dù sao chuyện này cũng không chỉ có mỗi mình hắn ghi hận Sở Lương, hành động như vậy, đệ tử trong Cửu Thiên Thập Địa nhìn thấy, ai mà không mắng một câu cẩu tặc?
"Trên lôi đài, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi." Sở Lương vẫn mỉm cười, không có chút gợn sóng bất kinh nào.
Phượng Triều Dương vung tay lên, hùng hồn nói: "Một lát nữa vào bí cảnh, hai nữ tử các ngươi hãy tránh sang một bên, ta với hắn đấu tay đôi trước!"[/CREDITS]
[CREDITS=200;1671703891733]Thường thì cứ cách 30 năm Hoàng Dương Mệnh Quả mới cho ra một trái hoặc hai trái, cho nên bốn nhà tiên môn chắc chắn sẽ có người không có thu hoạch gì, cho nên các môn hạ đệ tử phải tranh giành với nhau.
Quả này thuộc tính kim hỏa, phẩm cấp cực cao. Bất kể là lấy để đột phá tầng thứ nhất hay là tầng thứ tư của Ngũ Hành Cảnh, đều là lựa chọn rất tốt.
Mà lần này, đệ tử của phái Thục Sơn được cử đi chính là Sở Lương.
Vốn dĩ những trường hợp như thế này, nói thế nào cũng do đệ tử thủ tịch đến, nhưng Khương Nguyệt Bạch đúng lúc phải bế quan đột phá tầng thứ hai của Ngũ Hành Cảnh, Thục Sơn cũng chỉ có thể cử đi nhân vật thứ hai.
Bình thường thì Từ Tử Dương bước vào ngũ cảnh sớm hơn vốn phải gánh vác trách nhiệm này.
Nhưng Sở Lương đột nhiên xuất hiện, làm mọi người ngạc nhiên.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn nhiều lần lập công, bây giờ ở trong lòng của cao tầng Thục Sơn, địa vị của hắn tuyệt đối nằm trên rất nhiều người, thậm chí còn hơn cả Khương Nguyệt Bạch.
Dù sao lựa chọn của Tử Thanh Song Kiếm cũng cực kỳ quan trọng.
Sở Lương nhìn dị tượng trời đất của Hoàng Dương Sơn, mây đỏ tầng tầng lớp như liệt diễm lan ra khắp trời, dòng sông ngoằn ngoèo trên núi cũng là màu vàng óng mượt mà, yêu thú khắp nơi tụ về, yêu khí cuồn cuộn ngút trời.
Bí cảnh vẫn chưa hoàn toàn mở ra, đã có linh khí nồng đượm bay ra ngoài.
Cái thứ gọi là Hoàng Dương Mệnh Quả này, chắc cũng mang theo một loại bản năng thần dị của thần thú Hoàng Dương. Là phương pháp thu hút đồ ăn cho mình sau khi tỉnh dậy từ trong cơn ngủ say dài đằng đẵng.
Sở Lương đi tới một cái đình nhỏ trên đỉnh của Hoàng Dương Sơn, nơi mà bốn nhà đã ước hẹn trước đó.
Chỉ thấy lúc này trong đình đã có hai người đang chờ.
Một người là một tiểu cô nương thân hình nhỏ nhắn, thắt một cái bím đuôi ngựa dài dài, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, ánh mắt linh động. Duyên dáng yêu kiều đứng ở nơi đó, trên lưng đeo một thanh kiếm nhỏ dài.
Một người khác, lại là người quen.
Là một nam tử mặt mày trong trẻo lạnh lùng, dung mạo xinh đẹp lộng lẫy, chính là La Tiểu Dũng của Thái Âm Giáo. Nhìn thấy Sở Lương bước đến, hắn nhẹ nhàng gật đầu, xem như chào hỏi.
Sở Lương gật đầu đáp lại, sau đó nhìn về phía tiểu cô nương ở bên cạnh.
Tiểu cô nương cũng nhìn hắn, cười nói: "Ngươi là người của phái Thục Sơn hay là Thiên Vương Tông?"
Sở Lương đáp: "Tại hạ là đệ tử Thục Sơn, Sở Lương."
"..."
Tiểu cô nương hô lên một tiếng: "Ngươi chính là người mấy hôm trước vừa chém chết Đào Ngột! Ta đọc được chuyện của ngươi ở trên công báo! Rất tài giỏi!"
"Gặp may mà thôi." Sở Lương mỉm cười nói.
"Ta tên là Lý Thập Nhất, là người của Vô Tẫn Kiếm Tông." Tiểu cô nương cười ha hả nói, thoạt nhìn rất hoạt bát: "Lúc tổ chức phong hội Thục Sơn ta còn định đi xem náo nhiệt, cuối cùng lại bận chút việc nên bỏ lỡ."
Lý Thập Nhất?
Sở Lương nghe thấy cái tên này, cũng đoán được đại khái lai lịch của nàng.
Vô Tẫn Kiếm Tông có một mạch Lý gia rất nổi tiếng.
Kiếm chủ đương thời tên là Lý Thập, Tông chủ Kiếm Tông đương thời tên là Lý Lão Cửu, vị Thái Thượng trưởng lão có thực lực mạnh nhất trong Kiếm Tông tên là Lý Lão Bát.
Ba người này là quan hệ đời thứ ba ông cháu, nghe tên thôi cũng biết, tiểu cô nương này là một mạch truyền thừa của bọn họ.
Sở Lương cười nói mấy câu với nàng, La Tiểu Dũng ở bên cạnh chỉ nghe, cũng không lên tiếng. Sở Lương biết tính tình của hắn là như thế, cũng không hỏi nhiều.
Không bao lâu sau, chỉ thấy phương xa xuất hiện một tia sáng, trong thoáng chốc lại có một bóng người đáp xuống.
Người đến mày kiếm mắt sáng, dung mạo tuấn lãng, dáng người cao lớn, mang theo một luồng nhuệ khí chỉ thuộc về thiếu niên thiên kiêu, chính là đệ tử thủ tịch Phượng Triều Dương của Thiên Vương Tông!
Vừa đáp xuống hắn đã đưa mắt nhìn xung quanh một vòng, sau khi nhìn thấy Sở Lương, lập tức khựng lại một chút.
"Sao ngươi lại đến đây? Khương tiên tử đâu?" Hắn hỏi.
"Khương sư tỷ đang bế quan, bí cảnh lần này do ta thay mặt." Sở Lương cười trả lời, dừng lại một chút, lại bổ sung thêm một câu: "Hai chúng ta ai đến cũng như nhau."
"Được thôi, thật ra ta cũng chướng mắt ngươi lâu lắm rồi!" Phượng Triều Dương nói: "Lần trước trên lôi đài còn ôm Khương tiên tử, ta vẫn còn nhớ rõ."
Dù sao chuyện này cũng không chỉ có mỗi mình hắn ghi hận Sở Lương, hành động như vậy, đệ tử trong Cửu Thiên Thập Địa nhìn thấy, ai mà không mắng một câu cẩu tặc?
"Trên lôi đài, xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng khó tránh khỏi." Sở Lương vẫn mỉm cười, không có chút gợn sóng bất kinh nào.
Phượng Triều Dương vung tay lên, hùng hồn nói: "Một lát nữa vào bí cảnh, hai nữ tử các ngươi hãy tránh sang một bên, ta với hắn đấu tay đôi trước!"[/CREDITS]