Chương 081: Cầm thú, Diệp hồ ly Bấm để xem Là anh ta? Người đàn ông quốc dân! Đường Hạ Nghiên sững sờ, vừa định nói cái gì, người trước mắt liếc tới một cái làm cho trong lòng cô ta dâng lên một cỗ lạnh lẽo, tiếp theo, không cảm xúc, dứt khoát, cương nghị, càng làm cho lông tơ của Đường Hạ Nghiên phải dựng đứng lên. "Tôi không đánh phụ nữ. Cút đi!" – Dứt lời, Diệp Đình Thâm cũng không nhìn cô ta một chút, ôm Lục Khinh Lan rời đi. Trên thực tế, ngoại trừ Lục Khinh Lan, trong mắt anh không bao giờ nhìn tới những người phụ nữ khác. Đường Hạ Nghiên ở phía sau bọn họ, đôi mắt trợn lên, muốn rớt ra ngoài. Lục Khinh Lan, cô chờ đó! Tôi sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô đâu! Hừ! "Sao anh lại tới đây?" Nhìn Diệp Đình Thâm khom lưng thắt dây an toàn cho mình, trong lòng Lục Khinh Lan dâng lên một đợt sóng ngọt ngào, nghĩ đến vừa rồi anh còn kịp thời xuất hiện, cảnh cáo Đường Hạ Nghiên, dọa cô ta một trận hoảng hốt. "Nghĩ gì vậy?" - Diệp Đình Thâm thẳng người, trở về thắt dây an toàn của mình, nhìn thấy tiểu nha đầu thất thần, nhịn không được, đưa tay sờ sờ mũi cô, trêu ghẹo nói: "Hoàn hồn! Anh đang ở bên cạnh em đây, không cần nghĩ đến anh mà ngẩn người ra." Giọng nói vừa dứt, hai má Lục Khinh Lan ửng đỏ. "Sao? Bị anh nói trúng tim đen?" - Thấy vậy, Diệp Đình Thâm cố ý xích lại gần cô, ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua mặt cô, cuối cùng dừng ở bên tai cô, lưu luyến không rời: "Anh cũng rất muốn, Khinh Lan.." Hơi thở ấm áp tỏa lên mặt, ấm áp, hơi ngứa ngáy, nhưng động tác này của anh càng làm cho cô thêm thẹn thùng. "Diệp Đình Thâm.. Chúng ta đi thôi." – Lướt mắt qua, cũng thấy rõ hai người bọn họ đang còn ở trên đường, ít nhiều cũng có người qua lại, lỡ bị người khác nhìn thấy thì sao? Biết cô đang ngượng ngùng, Diệp Đình Thâm cười nhạo một tiếng, sờ sờ tóc cô, cưng chiều nói: "Được thôi, chúng ta về nhà." Liếc nhìn, thấy cô đang lật qua những thứ trong thùng carton. "Có bị rơi lại thứ gì không?" Lục Khinh Lan trừng mắt nhìn anh: "Hừ hừ, em không bất cẩn vậy đâu!" Diệp Đình thâm bật cười: "Được được được, là anh quên trước quên sau, được chưa? Mọi việc đều đã xử lý xong?" "Ừm." - Lúc này Lục Khinh Lan mới gật gật đầu, biết anh hỏi đến chuyện từ chức, tâm tình vốn còn có chút thương cảm, nhưng thoáng cái đã biến mất. Khóe miệng chợt nhếch lên, Lục Khinh Lan chọc chọc vào cánh tay anh: "Ai nha, bây giờ em trở thành người thất nghiệp rồi, anh nuôi nổi em không đây?" "Em đoán xem?" - Diệp Đình Thâm ném cái biểu tình 'biết rồi còn hỏi', thâm tình nói, "Khinh Lan, anh muốn nuôi em cả cuộc đời!" "Nói cảm động như vậy làm gì chứ.." Nghe lời này của anh, khuôn mặt già nua không tranh không giành, lại đỏ lên, Lục Khinh Lan vội vàng liếc sang một bên, không cho anh nhìn thấy, liền vội vàng chuyển đề tài: "À! Đúng rồi! Chúng ta có thể tham gia Thụy Thượng Chi Vận thêm lần nữa.." Vừa lúc đến đèn đỏ, Diệp Đình Thâm nghiêng người, nhìn thần thái của cô khi nói đến Thụy Thượng Chi Vận, phấn chấn vô cùng. Thấy cô vui vẻ như vậy, trong lòng anh cũng rung động theo. "Hể? Sao anh không ngạc nhiên gì hết vậy?" - Quay đầu lại, Lục Khinh Lan nhìn vào mắt anh, "Chẳng lẽ anh đã biết trước rồi?" Không đợi anh trả lời, Lục Khinh Lan lại hồ nghi: "Diệp Đình Thâm, sẽ không phải là anh.." Diệp Đình thâm bật cười lắc đầu: "Không phải. Những thứ này cũng không quan trọng! Lục Khinh Lan, quan trọng là điều em thích làm, anh sẽ luôn luôn ủng hộ em." "Ừm, được, cám ơn." Về đến nhà ăn cơm xong, Lục Khinh Lan liền không thể chờ đợi được, mở máy tính ra, tìm tới trang web chính thức mới của Thụy Thượng, thấy tin tức về Thuỵ Thượng Chi Vận đã được đăng trên trang chủ, trong lòng cô lúc này mới thật sự buông lỏng. Chuyện này cuối cùng cũng được xác định. Bất quá, không nghĩ tới chính là, còn chưa đợi cô tiêu hóa hoàn toàn thì một cân tin tức khác lại được công bố. Tạp chí Thụy Thượng sắp về trong nước công tác, ngay tại thành phố A, hơn nữa Thuỵ Thượng Chi Vận tổ chức lần này chính là vì nhân tài mà tuyển chọn. Thuỵ Thượng, được một người Trung Quốc – Hướng Bắc Dương, thành lập tại Pháp. Tập trung vào lĩnh vực thời trang, vẻ đẹp thời thượng, cùng chất lượng cuộc sống của các tạp chí phụ nữ, các thương hiệu hàng đầu quốc tế về thời trang. Nhưng không biết vì sao, trước nay vẫn không mở trụ sở trong nước. Nhưng hiện tại, Thuỵ Thượng lại về xây dựng ở thành phố A, còn chiêu mộ nhân tài. Chuyện này có nghĩa là Lục Khinh Lan đang có thêm cơ hội, không chỉ là giải thưởng Thụy Thượng Chi Vận, mà còn có nỗ lực tranh thủ tiến làm việc tại Thuỵ Thượng. Lục Khinh Lan quả thực không thể tin, nhìn kỹ lại hết lần này đến lần khác. Cho đến khi tin nhắn của Thái Tiêu Á gửi tới, cũng thông báo chuyện này cho cô, cô mới dám cắn góc chăn, hưng phấn lăn lộn trên giường. Cô thực sự rất vui vẻ! Lăn gần mười phút, Lục Khinh Lan mới ngồi dậy, buồn cười nghĩ đến hành vi ngốc nghếch của mình, lúc này mới cầm quần áo đi vào phòng tắm tắm rửa. Thế nhưng, ai có thể cho cô biết là cô đã tắm xong rồi không.. Giương mắt nhìn lại, Diệp Đình Thâm vẫn đang nằm ở đầu giường, trong tay tùy ý cầm quyển tạp chí, lật qua lật lại. Anh cũng vừa tắm xong, người còn chưa lau khô hoàn toàn, Lục Khinh Lan nhìn thấy trên lồng ngực anh còn vương lại vài giọt nước, thân thể lộ ra vẻ gợi cảm đặc biệt lóng lánh, giống như đang mời gọi cô 'mau tới đây, mau tới đây'.. Lục Khinh Lan lập tức đỏ mặt, máu mũi sắp phun ra. Mẹ kiếp, anh ấy gợi cảm như vậy làm gì chứ? Ngơ ngác ngây ngốc tại chỗ, cô không biết nên tiếng lên hay là lui đi trốn chỗ nào? Diệp Đình Thâm đã sớm nhìn thấy bóng dáng xuất hiện ở cửa, thấy cô chậm chạp không đi tới, không khỏi nở nụ cười. Buông tạp chí xuống, Diệp Đình Thâm vẫy vẫy tay với cô, lại cố ý hạ thấp giọng: "Khinh Lan, lại đây." Lục Khinh Lan nghe được giọng mình nuốt nước miếng "ực ực", anh anh anh ấy, đang gọi mình qua? Cô đang do dự xem có nên đi qua không, thì Diệp Đình Thâm lại mở miệng, có vẻ vô cùng kiên nhẫn, nắm chặt phần thắng trong tay: "Lại đây." "Hay, hôm nay em muốn ngủ ở cửa?" - Nhìn bộ dáng đỏ mặt của cô, Diệp Đình Thâm hao tổn tâm sức, nhịn không được bật cười thành tiếng. Ây, trêu chọc tiểu nha đầu của anh thật dễ bị gây nghiện! "Không phải nói mệt sao? Còn không tranh thủ thời gian đi ngủ? Ngày mai dậy sớm để chuẩn bị cho tác phẩm dự thi a?" Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, cũng đúng. Lúc này mới chậm rãi đi về phía bên giường. Tuy nhiên, thời điểm tiếp theo, một cơn lốc xoáy quay cuồng xông lên. Lúc kịp phản ứng lại, thì đã thấy mình nằm trên giường!
Chương 082: Gọi anh là Đình Thâm Bấm để xem "..." "Diệp.. Diệp Đình Thâm!" - Lục Khinh Lan không thể tưởng tượng, nổi trừng mắt nhìn anh, nửa ngày mới dám nói một câu: "Không phải nói ngủ sao?" "Đúng vậy." - Đưa tay giúp cô sửa lại mớ tóc rối ngang trán, sau đó ngón tay lướt qua đôi môi đỏ đầy đặn của cô, Diệp Đình thâm thấp giọng cười nói: "Đi ngủ ah! Chúng ta cùng nhau 'đi ngủ'." Lục Khinh Lan ảo não không thôi, thốt lên: "Cầm thú! Diệp hồ ly!" Diệp Đình Thâm không những không giận mà con bật cười, thậm chí còn vô cùng cao hứng vì cô gọi anh như thế: "A! Nếu đã gọi anh như vậy, anh sẽ làm y như vậy mới được?" Diệp Đình Thâm cẩn thận từng li từng tí, gọi tên cô từng đợt từng đợt: "Khinh Lan, Khinh Lan.." Hô hấp bình phục, khí lực cũng khôi phục, Diệp Đình Thâm lúc này mới ôm nha đầu ngốc nghếch đang thẹn thùng đi vào toilet, cẩn thận rửa sạch sẽ cho cô. Lúc Lục Khinh Lan cả người đang chua xót nằm trên giường, Diệp Đình Thâm tiến đến ôm chặt cô vào lòng, thủ pháp thành thạo xoa bóp cho cô. "Khinh Lan." – Anh kêu lên. Lục Khinh Lan hừ hừ hai tiếng, quyết định giả chết không để ý đến, ai bảo vừa rồi anh lại như vậy! Sớm biết cô sẽ như thế, Diệp Đình Thâm chỉ buồn bực cười thành tiếng, bất đắc dĩ xoa xoa tóc cô: "Hai ngày sau anh phải đi tỉnh họp, lúc không có anh ở đây, em cứ về nhà mẹ ăn cơm, hoặc tìm Cố Lăng Tu đi cùng, được không?" "Đừng chỉ lo chuẩn bị cho tác phẩm, từ từ thong thả mà làm, biết không?" "Một khi có chuyện gì xảy ra, phải lập tức gọi điện thoại cho Cố Lăng Tu, cậu ta sẽ giúp em giải quyết." "Còn nữa, ban đêm đi ngủ, nhớ đóng cửa sổ, khóa kỹ." Lục Khinh Lan tuy rằng không nói gì, nhưng vẫn dựng lỗ tai nghiêm túc lắng nghe. Không ngờ tiểu thúc thúc cũng có lúc nói nhiều như vậy, cuối cùng không nhịn được cười khục khặc một tiếng. "Cười cái gì?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày hỏi. Lục Khinh Lan lập tức nín cười, vô cùng đứng đắn, nói: "Ây, không, em không có cười Diệp Đình Thâm anh đâu!" "Đình Thâm, gọi anh là Đình Thâm." "Hửm?" - Lục Khinh Lan lập tức không theo đuổi theo suy nghĩ nhảy vọt của anh. Diệp Đình Thâm bĩu môi, không khác nào một đứa trẻ, có chút bất mãn: "Anh nhiều lần nghe thấy tiểu nha đầu trong văn phòng chỗ anh gọi điện cho bạn trai, đều không gọi đầy đủ họ tên! Em không thấy gọi 'Diệp Đình Thâm' hơi xa cách sao?" Lục Khinh Lan không nhìn thấy nét mặt anh, nghe vậy âm thầm oán giận, lúc trước là ai bảo mình nhất định phải anh là Diệp Đình Thâm? Có trời mới biết, cô từ nhỏ đến lớn luôn gọi tiểu thúc thúc bằng Diệp Đình Thâm, ít nhiều cũng tạo thành hình tượng trong lòng, hiện tại lại muốn đổi thành Đình Thâm? Bất quá, Đình Thâm, Đình Thâm, quá thâm sâu.. Lục Khinh Lan bỗng nhiên nghĩ đến câu nói của Giang Nhiễm Nhiễm: 'Ah! Quá thâm sâu?' Aizzz, nàng ấy không phải nói muốn trở về cùng đi ăn cơm sao? Lâu lắm rồi không có tin tức gì? Không được, ngày mai phải gọi cho cô nàng mới được. Diệp Đình Thâm vẫn đang chờ câu trả lời của cô, vừa thăm dò, lại thấy cô thất thần, lập tức xoay người, đè cô nằm dưới, nói: "Còn sức suy nghĩ đến chuyện khác, hay là.." "Ây ây ây.." * * * Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Diệp Đình Thâm đã không còn ở đây, trên bàn, bữa sáng đã được chuẩn bị sẵn. Giật giật thân thể vẫn đau nhức, Lục Khinh Lan hung hăng trừng mắt nhìn bữa sáng, giống như đang nhìn Diệp Đình Thâm vậy. Rửa mặt, ăn sáng, bật máy tính. Trước hết, Lục Khinh Lan dành chút thời gian xem xét kỹ trang web chính thức mới của Thụy Thượng, cũng như yêu cầu dự thi, sau đó ổn định tinh thần chuẩn bị lên kế hoạch thiết kế tác phẩm. Bởi vì lúc trước cô đã từng chuẩn bị qua rất nhiều, cho nên lần này Lục Khinh Lan cũng không tốn quá nhiều sức lực, chỉ là đem tác phẩm ban đầu sửa chữa lại, từng chút từng chút một. Đợi đến khi cô làm xong, đang chuẩn bị duỗi người một cái, điện thoại trong nhà bỗng nhiên vang lên. Hả? Ai lại gọi đến? Lục Khinh Lan nghi ngờ, trả lời điện thoại: "Alo, xin chào, cho hỏi ai vậy?" Đợi mấy giây, đầu điện thoại bên kia vẫn không có tiếng động. "Alo?" Cầm điện thoại, Lục Khinh Lan bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm đó, cô cầm nhầm, nhận cuộc gọi từ điện thoại của Diệp Đình Thâm, không khác gì tình huống này. Nghĩ đến đây, cô thăm dò hỏi: "Tìm Diệp Đình Thâm sao?" Đầu dây bên kia rõ ràng sửng sốt, lập tức gật đầu, cười nói: "À, đúng. Đình Thâm có ở đó không? Phiền cô có thể gọi anh ấy nghe điện thoại không? Tôi gọi số di động của anh ấy không được.." Đình Thâm.. Đình Thâm.. Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy ngực hơi nghẹn ngào, buồn bực không nói nên lời. Cô ta là ai? Vì sao lại gọi anh là Đình Thâm? Còn biết được số điện thoại nhà riêng của anh? Hàng loạt nghi vấn trong nháy mắt hiện ra, Lục Khinh Lan mở miệng muốn hỏi, nhưng cũng không biết nói cái gì. "Nếu Đình Thâm không có ở đó, vậy thì thôi. Xin lỗi đã làm phiền cô." Tút.. tút.. tút.. Điện thoại đã bị ngắt. Đầu óc Lục Khinh Lan có chút hỗn loạn. Sau đó, chuông cửa đột nhiên reo lên.
Chương 083: Người gọi Đình Thâm Bấm để xem [Tại nhà hàng ăn uống] "Này, cháu gái nhỏ Khinh Lan." - Cố Lăng Tu đưa tay lắc lư trước mặt cô, triệu hồi trạng thái thần hồn đi lạc của cô, nói tiếp: "Sao thế? Bấm chuông lâu như vậy mới ra mở cửa, sắp tới giờ ăn cơm mà lại hồn vía lên mây. Không qua tâm đồ ăn thức uống luôn hả? Đã xảy ra chuyện gì?" "Ah? Em không sao." - Lục Khinh Lan lắc đầu, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới cú điện thoại lúc nãy, cả tiếng gọi 'Đình Thâm' kia nữa. Cố Lăng Tu cũng không dễ bị gạt như vậy, buông đũa xuống nói: "Trước khi đi, Diệp Hồ Ly đã ngàn lần dặn dò, nếu em có việc gì cũng đừng giấu anh, chúng ta cùng nhau lớn lên từ nhỏ, phải không, có việc gì cứ nói với anh." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của người đối diện, trong lòng Lục Khinh Lan cảm động, nhưng cũng ngượng ngùng nếu nói ra, vì thế tùy tiện kéo thêm một cái lý do: "Ừm, chắc là do sắp tranh tài nên hơi khẩn trương một chút!" "Thụy Thượng Chi Vận? Không phải là nó bắt đầu lại từ đầu rồi sao? Em còn lo lắng gì nữa?" "Làm sao anh biết?" – Vẻ mặt Lục Khinh Lan kinh ngạc. "À.." - Cố Lăng Tu thầm mắng mình nhanh mồm nhanh miệng, chỉ có thể cười ha hả nói, "Haha, là Diệp hồ ly nhà em nói." "Ồ." Thấy Lục Khinh Lan không hỏi nữa, Cố Lăng Tu khẽ thở phào nhẹ nhõm, ai da, phải chú ý mồm mép. "Đúng rồi, Cố Lăng Tu, anh, các anh.." - Mặc dù trên bàn đều là thức ăn mình thích ăn, nhưng trong lòng đang chất chứa vài chuyện, Lục Khinh Lan cũng không có nhã hứng ăn uống, suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Hả? Sao cơ?" – Bị cô lên tiếng hỏi, Cố Lăng Tu mới tự thầm nhủ, chắc sắp bị treo cổ. Cắn môi, Lục Khinh Lan thăm dò hỏi: "Bình thường anh cùng những người khác gọi Diệp Đình Thâm là gì?" "Em hỏi cái này à?" - Cố Lăng Tu nhếch miệng cười, híp cặp mắt như hoa đào, giống như có bao nhiêu hạt đậu cũng đều đem nói hết: "Lão đại, lão nhị, lão tam bọn họ lớn hơn nên gọi anh ta là lão tứ. Còn anh thường gọi là Diệp hồ ly. Tên oắt con Diệp Hạo Vỹ thì ngoan ngoãn gọi là Tứ thúc. Tên họ Quách – Quách Diệp Lỗi thì hay nịnh hót nên cũng gọi anh ta là Tứ thúc luôn, bình thường khác thì gọi Tứ ca. Còn những người khác.. À.. anh cũng không rõ hết. Em cũng biết mấy năm nay anh toàn chạy nhong nhong ở nước ngoài mà." Nó đến cuối cùng, nhịp của Cố Lăng Tu hơi chậm một chút: "Cháu gái nhỏ Khinh Lan, em hỏi chuyện này làm gì?" "À, tự nhiên hỏi cho biết thôi." - Lục Khinh Lan học anh nhếch miệng cười cười: "Còn không phải anh gọi anh ấy là Diệp Hồ Ly sao, nên em liền tò mò thôi." Dừng lại một chút, Lục Khinh Lan lại giả bộ vô tình tiếp tục hỏi: "Còn phụ nữ thì sao? Phụ nữ thường gọi anh ấy là gì?" "Phụ nữ?" - Cố Lăng Tu khoa trương lắc đầu: "Diệp hồ ly chưa bao giờ nói thêm một câu nào với phụ nữ. Chỉ nhớ lúc bọn anh ở trong quân đội, cả ngày thối mặt trong đó, đám phụ nữ mỗi khi nhìn thấy anh ta đều bị dọa xoay người bỏ chạy hết, có ai dám đến bắt chuyện đâu?" Nghe vậy, Lục Khinh Lan cũng cười theo, không để lộ suy nghĩ, hoài nghi hỏi: "Theo anh nói như vậy, thì càng không có người phụ nữ nào dám gọi anh ấy là Đình Thâm chứ?" "Không có." - Cố Lăng Tu khẳng định, lắc đầu, nhưng trong một giây sau, đột nhiên cảm thấy lộp bộp trong lòng. Chờ đã.. Đình Thâm? Đây không phải là cách mà nhà họ Lăng - Lăng Vi, thỉnh thoảng cũng thích gọi như vậy sao? Đừng nhìn Cố Lăng Tu có vẻ ngoài bình thường hay cà lơ phất phơ, nhưng thật ra trong lòng anh đều là suy nghĩ cẩn trọng, anh liền ngẫm lại một chút, đột nhiên có suy đoán, chẳng lẽ Lăng Vi về nước sao? Bất quá rất nhanh anh liền lắc đầu, trở về thì sao chứ. "À, em đi vệ sinh một chút." – Uống trà quá nhiều, Lục Khinh Lan muốn đi vệ sinh. "Được, em đi đi, anh lại gọi cho em thêm một món tráng miệng." Đi trên hành lang, Lục Khinh Lan nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng lắc đầu, thật sự muốn biết ah! Chờ anh trở về chắc sẽ đi hỏi kỹ một chút nhỉ? Ơ, tại sao lại để ý vậy chứ? Quan tâm hả? Lục Khinh Lan sửng sốt, hay là mình đang ghen? Một giây sau, cô cảm thấy mặt mình sắp cháy đến nơi, cho nên tăng tốc bước chân, chuẩn bị đi rửa mặt. Nhưng khi cô rẽ qua một khúc cua, bỗng nhiên nghe được thanh âm của Thẩm Bội Bội: "Lữ Ngạn Thần, anh đã xảy ra chuyện gì rồi? Chẳng phải trước đây chúng ta cùng là châu chấu một thuyền sao? Chuyện về bài phỏng vấn dự thảo lúc trước anh đã không cố sức làm tốt! Giờ đột nhiên lại diện lý do từ chối vậy?" Lữ Ngạn Thần? Bài phỏng vấn dự thảo? Lục Khinh Lan lập tức nhớ tới lúc đó, Tưởng Thiên Lâm quăng cuốn tạp chí trước mặt mình, cùng những nghi ngờ sau này. Nghĩ đến đây, cô nhịn không được, di chuyển thêm vài bước, đến gần phòng của Thẩm Bội Bội một chút. "Bội Bội, lúc trước chúng ta đều rất tốt. Tôi phụ trách tiếp nhận phỏng vấn của Lục Khinh Lan, trả lời câu hỏi phỏng vấn. Sau đó cô lại đem nội dung cuộc phỏng vấn tự ý thay đổi, tất cả đều dựa theo kế hoạch, nhưng lúc đó không đạt được kết quả mong muốn, cũng không thể trách tôi được." Quả nhiên là bọn họ.. Lục Khinh Lan cắn môi không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào, nhưng trong đầu vẫn không ngừng nhớ lại lời Lữ Ngạn Thần vừa nói. Nhưng vì sao Lữ Ngạn Thần lại muốn giúp Thẩm Bội Bội? Nói thế nào mình và anh ta cũng là chỗ quen biết mà? Lục Khinh Lan càng nghĩ càng rối, chờ khi cô phục hồi tinh thần, giọng nói trong phòng dần dần thấp xuống, cô chỉ còn mơ hồ nghe được một câu: "Một lần cuối cùng này đi, anh giúp tôi cũng như tôi giúp anh! Thế lực nhà chúng tôi anh cũng biết.." Không biết vì sao, khi nghe được câu này, trong lòng Lục Khinh Lan xuất hiện một cảm giác bất an. Lúc trở lại phòng ăn riêng của mình, Cố Lăng Tu cũng vừa cúp điện thoại. Nhìn thấy cô bước vào, lập tức chỉ vào hộp đóng gói trên bàn nói: "Cháu gái nhỏ Khinh Lan, buổi tối anh còn có việc, chắc sẽ không đưa em đi ăn cơm được. Anh đã nhờ nhà bếp làm sẵn thức ăn rồi, em chỉ cần về hâm nóng lại là được." "À, được rồi. Ngày mai em tự về nhà mẹ ăn cơm cũng được, anh không cần đến đưa em đi ăn đâu." "Haha, được được. Đúng rồi, vừa rồi anh nghe trong túi của em rung lên, hình như có điện thoại ah, em mau xem thử đi." Nghe vậy, Lục Khinh Lan cúi đầu tìm điện thoại di động, nhìn một cái, cư nhiên là tên Diệp Hạo Vỹ gọi tới. Đang chuẩn bị gọi lại, thì Diệp Hạo Vỹ vừa vặn gọi lại lần nữa. "Ngọn gió nào hôm nay thổi ngươi đến gọi điện thoại cho ta vậy? Có chuyện gì à? Hả? Cái gì? Được, ta sẽ tới liền." "Có chuyện gì vậy?" - Cố Lăng Tu thấy vẻ mặt Lục Khinh Lan kỳ quái, còn tưởng rằng xảy ra chuyện gì. Lục Khinh Lan thở dài, khó chịu nói: "Cố Lăng Tu, cái kia, cái kia, Diệp.. Mẹ của Diệp Đình Thâm đến nhà, còn đang chờ ngoài cửa.."
Chương 084: Mẹ chồng tương lai tìm tới cửa Bấm để xem "Sao bà lại tới đây chứ?" – Cố Lăng Tu kinh ngạc không kém, "Không phải, sao bà lại biết hai người ở đâu mà tới?" "Sao em biết được?" - Lục Khinh Lan cúi đầu ủ rũ trả lời, "Anh mau đưa em về đi, họ vẫn còn đang chờ." Trong lòng Lục Khinh Lan thấp thỏm bất an, không vì cái gì khác, trong đầu chỉ nhớ tới bữa tiệc sinh nhật ông ngoại lần trước, biết được bà Trang Mi không đồng ý với hôn sự của hai nhà Lục – Diệp. Lúc đó, cô còn thấy cao hứng, cũng từng nghĩ đến việc mẹ Diệp tới tìm lỗ hỏng để huỷ hôn sự này. Nhưng sau đó, khi cô trở về thành phố A, hiện tại lại đang sống cùng Diệp Đình Thâm, tình cảnh không giống với lúc trước, cũng không còn nghĩ tới chuyện đó nữa. Bây giờ, mẹ Diệp còn tìm tới cửa, Diệp Đình Thâm lại không có ở đây, làm sao bây giờ? Tính tình của bà, ai lại không biết chứ? Cứ như vậy, trên đường về, trong lòng Lục Khinh Lan lo lắng không thôi, chưa gì hết đã về đến cửa. "Lục Khinh Lan cậu về rồi!" - Diệp Hạo Vỹ xông tới nghênh đón, vẻ mặt hơi khổ sở, dùng thanh âm chỉ có hai người nghe thấy, nói: "Aizzo, tôi cũng không còn cách nào khác, bị bà nội ép quá.." Lục Khinh Lan gật đầu, ý bảo đã biết, biểu hiện trên mặt rất khiếp sợ, trái tim nhỏ bé của cô cũng sắp nhảy lên đến cổ họng! "Anh, anh nói chuyện gì mà thì thầm với Lục Khinh Lan vậy? Sao không nói lớn lên để chúng ta cùng nghe?" Nghe thanh âm này, lông mày Lục Khinh Lan liền nhíu lại, Diệp Nhị Tinh sao cũng tới đây? Diệp Nhị Tinh là em gái của Diệp Hạo Vỹ, cũng là bạn thân của Lục Hồng Nhã, đều là loại người vênh vang đắc ý, giống như em gái họ Lục Hồng Nhã nhà cô. Cả hai bọn họ đều nhìn Lục Khinh Lan kiểu gì cũng không thuận mắt, cũng không biết cô đã đắc tội bọn họ thế nào. Chẳng phải sao, lúc cô còn đang định đi qua mở cửa, Diệp Nhị Tinh liền bước tới chắn phía trước: "Bà nội, chúng ta còn phải đứng bao lâu nữa, chân con đau hết rồi." Lục Khinh Lan nghe xong, vội vàng bước nhanh qua, cầm chìa khóa mở cửa. Sau đó nghiêng người để mẹ Diệp tiến vào: "Diệp nại nại.. à không, Diệp bá mẫu, thật xin lỗi, đã để mọi người đợi lâu như vậy." Bà Trang Mi không nói gì, lạnh lùng liếc một cái, hừ lạnh một tiếng, rồi dẫn đầu bước vào. Mời bọn họ ngồi xuống sofa, Lục Khinh Lan lại vội vàng chạy đi rót nước. Bọn họ ngồi xuống, không ai lên tiếng. Cố Lăng Tu suy nghĩ một chút, cũng giơ lên khuôn mặt tươi cười, ngồi xuống bên cạnh bà Trang Mi, ra sức nịnh bợ: "Bác gái, mấy năm không gặp, bác vẫn còn trẻ như vậy. Ha ha, bác chăm sóc mình thật tốt nha, có thể chỉ bảo cho con một chút không?" "Miệng lưỡi cậu vẫn ngọt ngào như xưa ha! Lớn từng này tuổi vẫn không khác hồi bé!" – Bà Trang Mi được khen, mặt mày liền hớn hở, ngón tay còn chọc chọc vào trán Cố Lăng Tu, nói: "Trở về khi nào mà không thấy xuất hiện vậy? Lão già nhà cậu tuy ngoài miệng nói không muốn gặp cậu, nhưng trong lòng cũng không khỏi không nhớ tới cậu ah!" Cố Lăng Tu gật đầu nói phải: "Phải chi gần đây không quá bận rộn, nếu hai ngày tiếp theo không có chuyện quan trọng, con sẽ về thăm nhà." "Đúng rồi, rảnh rỗi về nhà một chút đi, đây là hiếu đạo." – bà Trang Mi vỗ mu bàn tay của Cố Lăng Tu, liếc mắt nhìn thấy Lục Khinh Lan đang mang hoa quả từ phòng bếp đi ra, nói đến: "Ai đâu như tôi đây, mỗi ngày đều mong ngóng Đình Thâm về nhà ăn cơm, lần nào cũng không thấy về. Cậu nói xem, chưa cưới được vợ đã quên mẹ rồi. Đợi đến lúc cưới được vợ, chắc là đem tôi quăng tới chân trời góc bể luôn ah?" Tay Lục Khinh Lan bưng khay có chút run lên, xấu hổ không biết có nên đi tới nữa không. Cố Lăng Tu mặt chảy xuống ba gạch đen, nếu đáp lại phải cũng không đúng, mà đáp không phải cũng không được. Diệp Hạo Vỹ ngồi đối diện cũng không sai biệt lắm, nhưng vẫn là cả gan hơn, cậu cười ha hả nói: "Bà nội, Tứ thúc thân là thị trưởng thành phố, lại vừa mới nhậm chức không lâu, khẳng định là rất bận rộn! Hơn nữa, tứ thúc của chúng ta sao có thể là loại người như vậy chứ? Huống chi bà nội là người sinh ra thúc, không lẽ bà không tự hiểu rõ sao?" "Hừ! Sao con nói nhiều vậy!" – Bà Trang Mi nặng nề hừ một tiếng, Diệp Hạo Vỹ chỉ có thể câm miệng lại. "Bá mẫu, mời bác dùng trái cây." - Lục Khinh Lan tiến lên, di chuyển đĩa trái cây về phía bà Trang Mi, "Đình Thâm nói bác ngày thường thích ăn thanh long đỏ nhất." Cũng may, lúc ấy hỏi Diệp Hạo Vỹ về sở thích của bà Trang Mi, trong nhà cũng vừa vặn có thanh long mới mua. Âm thầm lau mồ hôi đổ trong lòng bàn tay, Lục Khinh Lan ngẩng đầu, chân thành nói: "Là vầy, bá mẫu. Vốn dĩ ngày mồng 1 tháng 5, chúng con định về nhà, nhưng đột nhiên Đình Thâm có cuộc họp quan trọng nên đã hoãn lại." Thật ra trên thực tế, lúc đó cô là ngày cô bị nhập viện nên mới không về, nhưng Diệp Đình Thâm dặn dò cô đừng nói ra. Cô cũng không biết lần này bà Trang Mi tới là vì cái gì, đổi lại nếu như là lúc mới bắt đầu, cô nhất định sẽ nắm bắt cơ hội lần, biểu hiện 'từ từ' để được từ hôn sớm, nhưng bây giờ.. Haizz! Dù nghĩ như thế, nhưng trong lòng cô vẫn còn hạn chế. Đang lúc Lục Khinh Lan vắt óc suy nghĩ, xem nói cái gì cho tốt, thì bà Trang Mi lại lên tiếng, khiến trái tim cô lạnh đi một mảng lớn.
Chương 085: Đừng nghĩ đến chuyện bước vào nhà họ Diệp Bấm để xem "Lục nha đầu, cô đi theo tôi một chút." - bà Trang Mi lần nữa đánh giá Lục Khinh Lan một phen, trong lòng vẫn cực kỳ không hài lòng, "Tôi có chuyện muốn nói với cô." Trực giác Lục Khinh Lan cho thấy đây không phải chuyện tốt lành gì, trong tiềm thức cô muốn từ chối, nhưng trưởng bối đã lên tiếng trước, cô chỉ có thể đứng dậy đi theo vào trong phòng, để lại Cố Lăng Tu, Diệp Hạo Vỹ hai mặt nhìn nhau. Bà Trang Mi ngồi xuống ghế, cũng không nói để Lục Khinh Lan ngồi xuống, trực tiếp mở miệng: "Tôi nói thẳng với cô, hôn sự hai nhà Lục – Diệp không thành được. Cô cùng Đình Thâm cũng đừng hao tâm tổn sức nữa, tôi sẽ không đồng ý đâu." "Bá mẫu, bác có ý gì?" - Mặc dù trước khi tiến vào đã chuẩn bị tâm lý, nhưng Lục Khinh Lan vẫn không ngờ bà Trang Mi lại nói như vậy. "Tại sao?" – bà Trang Mi lặp lại, sau đó đứng lên, lạnh lùng mở miệng: "Hôm nay tôi muốn đem mọi thứ nói hết cho rõ ràng. Con dâu nhà họ Diệp, nhất định phải là người môn đăng hộ đối. Đặc biệt là phải là người có ích để trợ giúp con đường công danh cho Đình Thâm. Cô có nghĩ rằng, hai yêu cầu này, cô đạt loại nào chưa? Cô bất quá, cũng chỉ là cháu ngoại của nhà họ Lục mà thôi." Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy buồn cười, bây giờ còn chú ý đến chuyện môn đăng hộ đối như vậy? Huống chi, tiểu thúc thúc mà cô quen biết, vốn dĩ là một người kiêu ngạo, làm sao có thể dùng hôn nhân làm bàn đạp cho con đường sự nghiệp của anh ấy? Thật ra, nói tới nói lui, đều là do bà ấy không thích cô thôi! Chứ cái gì mà môn đăng hộ đối, có ích cho con đường làm quan, bất quá cũng chỉ là cái cớ! "Bá mẫu, nếu như bác đến đây để nói câu này, con sợ sẽ không đáp ứng." – Mặc dù Lục Khinh Lan cố gắng bình phục tâm tình, cố gắng không để mình bị xúc động, nhưng trong lòng cô thật sự không thoải mái, chỉ là cố không để biểu lộ ra ngoài: "Lúc trước, Đình Thâm đứng trước mặt rất nhiều quan khách thân thuộc, trong tiệc sinh nhật của ông ngoại con bước đến cầu hôn con, cũng không phải con đi cầu xin anh ấy. Nếu như bác không đồng ý thì bác nên nói chuyện với Đình Thâm trước, chứ không phải nói với con." Bà Trang Mi ở nhà, nói một là một, hai là hai. Ngay cả người trong nhà đều luôn coi là giống như Lão Phật Gia (cách người xưa gọi Từ Hy thái hậu) trong cung cấm. Hôm nay, vậy mà gặp phải cái gai trong mắt Lục Khinh Lan, tự nhiên bị chọc muốn bốc cháy. Lập tức bà Trang Mi liền lạnh lùng hẳn: "Nếu cô đã nói như vậy, tôi liền nói cho cô biết thêm vài chuyện, nghe xong cô tự mình cân nhắc đi." "Cô cho rằng tôi không biết tại sao Đình Thâm lại vội vàng cầu hôn cô ah? Chẳng phải hai người các cô.. các cô.." – Bà Trang Mi có chút xấu hổ, không dám nhắc đến mấy chữ kia, miệng lắp bắp, đến mức phải nói lại một câu khác: "Còn không phải tối hôm đó các người đã phát sinh quan hệ gì sao? Cô cho rằng loại như cô có thể bước vào nhà họ Diệp bằng cách đó ư? Đừng có mơ." Lục Khinh Lan giật mình, làm sao bà ấy lại biết chuyện đó? Bà Trang Mi nhìn thấy biểu tình trên mặt của Lục Khinh Lan, trong lòng càng thêm tức giận, lời nói ra mang theo lãnh ý cùng khinh bỉ không che giấu được: "Lúc trước tôi đã sắp xếp cho Đình Thâm xem mắt. Bất quá nó vẫn lấy cô làm lá chắn! Tôi cũng không ngại mà nói rõ một chút, trong mắt tôi đã chọn được con dâu rồi. Hiện tại con bé cũng đã trở về. Tự cô xem lại bản thân đi.." Lúc Lục Khinh Lan đi ra, sắc mặt rất không tốt, mím môi, một câu cũng không nói. "Cháu gái nhỏ Khinh Lan? Lan Lan? Mau nói cho anh biết chuyện gì đi!" Cố Lăng Tu hớt hãi muốn chết, thật không biết hai người bọn họ nói gì ở bên trong, sắc mặt Lục Khinh Lan lại kém như vậy. Diệp hồ Ly cũng thật là, lâu như vậy còn không trả lời điện thoại. "Em không sao." - Lục Khinh Lan lắc đầu, thanh âm như tiếng muỗi kêu. Ánh mắt quét qua, bên kia, lại nhìn thấy Diệp Nhị Tinh đang nhàn nhã ngồi trên ghế mây, chơi máy tính trên bàn trà của cô. Cũng coi như chấp nhận được, nhưng mấu chốt là cô ta vừa ăn hoa quả, vừa chơi máy tính. Nước trái cây đều bắn tứ tung lên bàn phím. Lục Khinh Lan nhìn thấy có chút đau đầu, đi tới, nhẫn nại nói: "Đừng đụng vào máy tính của tôi." "Đừng hả?" – Diệp Nhị Tinh khinh thường hừ một tiếng, liền đứng lên, trở lại phòng khách la hét: "Nhỏ mọn! Không đụng thì không đụng, có gì hay đâu." Lúc này Lục Khinh Lan mới thở phào nhẹ nhõm, cô không thích người khác tự ý đụng vào máy tính của cô, huống chi các tác phẩm quan trọng của cô đều nằm ở đó. Nhưng cô không biết, Diệp Nhị Tinh đã sớm nhìn thấy tác phẩm thiết kế của cô, cũng nhớ được đại khái.. "Bá mẫu rốt cuộc đã nói gì với em? Sắc mặt em nhìn kém lắm.. Đừng nói là không có gì. Anh không tin đâu." Chờ cho bà Trang Mi rời đi, Cố Lăng Tu bước đến trước mặt Lục Khinh Lan: "Cháu gái nhỏ, em mau nói một chút đi! Cái gì anh cũng sẽ giúp em hết! Em như vậy, lỡ Diệp hồ ly nhà anh biết được, chắc chắn sẽ giết chết anh!" Diệp hồ ly nhà anh.. Nghe câu này, thần thái Lục Khinh Lan khẽ biến. Cố Lăng Tu nhìn thấy, còn tưởng cô định nói cái gì, nào ngờ, cô chỉ buồn bã nói: "Cố Lăng Tu, anh về trước đi, em không sao. Em thấy mệt rồi, muốn ngủ trưa một lát." Thấy cô kiên quyết không nói, Cố Lăng Tu không còn cách nào khác, chỉ có thể đi trước. Ra đến cửa, Cố Lăng Tu lại gọi điện cho Diệp Đình Thâm, đành phải nhắn tin báo cho anh ấy biết tình trạng bất thường của Lục Khinh Lan. Khi trong phòng còn lại một mình mình, Lục Khinh Lan uể oải nằm trên giường. Trong đầu cô, những lời bà Trang Mi vừa nói lúc nãy, có lần lượt xuất hiện. 'Bất quá là lấy cô làm cái cớ để khỏi đi xem mắt thôi!' 'Tôi sẽ không đồng ý chuyện của hai người!' 'Đều không môn đăng hộ đối!' "..." "A a a.." – Bực bội, Lục Khinh Lan cầm gối che đầu mình, lăn qua lăn lại trên giường, muốn thoát khỏi. Nhưng những lời đó giống như có ma chú, cách gì cũng không đuổi đi được. Một mình nằm trên giường rối rắm hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng, Lục Khinh Lan đứng dậy, chạy tới, tiếp tục làm tác phẩm của cô.
Chương 086: Khinh Lan, có tin tưởng anh không? Bấm để xem Kỳ thật lúc ra ngoài, cô cũng đã đem tác phẩm trình bày đi tham gia vòng sơ loại, hiện tại muốn phát triển thêm một chút, cũng là chuẩn bị cho vòng đấu tiếp theo. Cô xem qua quy tắc dự thi, lần này thời gian Thụy Thượng Chi Vận sẽ rút ngắn lại, phân loại vòng sơ tuyển sẽ rất nhanh có kết quả, cho nên phải sớm chuẩn bị. Thế nhưng, cô ngồi trước máy tính gần một tiếng đồng hồ, cũng không tìm được cảm hứng, ngược lại trong lòng càng ngày càng thêm phiền não. Co hai chân lên, cằm đặt trên đầu gối, Lục Khinh Lan cứ như vậy ngồi ngơ ngác. Rốt cuộc lời của Diệp bá mẫu nói có thật không? Lục Khinh Lan trăm phần trăm suy nghĩ, cũng không thể giải thích được. Trời dần tối dần, nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng Lục Khinh Lan cũng trầm xuống, buồn bực. Lúc này, điện thoại di động trên bàn trà lại vang lên. Ánh mắt quét tới, là Diệp Đình Thâm. Lục Khinh Lan không muốn nghe, cái miệng nhỏ nhắn bĩu môi, sau đó quay đầu sang một bên, không ngó tới điện thoại nữa. Căn phòng trở nên yên tĩnh, tiếng nhạc chuông reo lên giống như trở thành thứ duy nhất làm bạn cùng Lục Khinh Lan. Không lâu sau, âm thanh cũng dừng lại. Liếc mắt nhìn màn hình tối tăm, Lục Khinh Lan bỗng dưng cảm thấy trong lòng có một cỗ chua xót đang trào ra. Nhưng càng nhìn, cô càng không muốn thấy điện thoại nữa. Không quá vài giây, điện thoại lại vang lên, hết lần này đến lần khác, như thể không biết mệt mỏi, cũng không biết kết thúc. Cuối cùng, Lục Khinh Lan vẫn bị sự kiên nhẫn của Diệp Đình Thâm đánh bại. Cầm điện thoại, mở khóa phím, bắt máy, Lục Khinh Lan cắn môi, không mở miệng. "Aizzz.." – Diệp Đình Thâm thở dài không nghe thấy gì, lập tức nói: "Khinh Lan, lên tiếng được không?" Đáp lại anh cũng là tiếng hít thở nặng nề của Lục Khinh Lan. Cửa sổ ban công không đóng lại, một trận gió thổi tới, Lục Khinh Lan nhịn không được hắt hơi một cái. "Sao không chú ý thân thể vậy?" – Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Đình Thâm hơi trầm xuống, "Có phải lại đang ngồi ngoài ban công, không đóng cửa sổ phải không?" "Khinh Lan, trả lời đi." "Không cần anh lo." – Lục Khinh Lan lại hắt hơi một cái, chống đỡ, nói một câu. Diệp Đình Thâm lại nở nụ cười, gánh nặng trong lòng anh cũng được buông xuống. Không ai biết anh sốt ruột đến mức nào khi nhìn thấy tin nhắn của Cố Lăng Tu, anh thật sự không ngờ mẹ đại nhân lại thừa dịp anh vắng mặt, một mình tới tìm Lục Khinh Lan nói chuyện. Kỳ thật đại khái anh cũng biết rõ bà đã nói gì với cô, nhưng chính là lo lắng cho nha đầu ngốc hết chỗ chê này! Nhìn thấy tin nhắn thứ hai, nói rằng sắc mặt cô không tốt, không chịu nói chuyện, anh thực sự sốt ruột. Bất quá cũng may, nha đầu ngốc cuối cùng cũng chịu nghe điện thoại, còn chịu tức giận với anh. "Khinh Lan.." – Diệp Đình Thâm nhìn vào bầu trời ngoài cửa sổ, vô cùng nhớ cô. Lục Khinh Lan luôn bị cách gọi trầm ổn này của anh mà không thể kháng cự. Lập tức oan ức như một đứa bé, hỏi: "Gọi em làm gì?" "Anh nhớ em." Lục Khinh Lan không nói lên tiếng. "Khinh Lan, có tin tưởng anh không?" - Vươn tay vuốt ve cửa sổ kính sát đất, giống như đang nhìn thấy Lục Khinh Lan đứng trước mặt, Diệp Đình Thâm kiên định nói tiếp: "Anh không biết mẹ anh đã nói gì với em, nhưng Khinh Lan, em hãy tin tưởng anh. Tất cả đều có anh! Đời này, nếu không phải em, anh sẽ không cưới người khác. Lời này, anh cũng đã trịnh trọng nói ra trước mặt cha anh cùng ông ngoại em, em còn không tin anh sao?" Nghe xong, Lục Khinh Lan chỉ cảm thấy trong lòng càng chua xót hơn, rốt cục nhịn không được mở miệng: "Đó cũng chỉ là một lời hứa suông mà thôi." "Lục Khinh Lan!" - Diệp Đình Thâm cúi đầu xuống, hét lại cô, "Chẳng lẽ trong lòng em, lời anh nói ra chỉ có vậy thôi sao?" Lục Khinh Lan cắn môi không muốn trả lời. "Trả lời anh đi." "Chẳng lẽ không phải anh muốn né tránh chuyện bị đi xem mắt nên mới đến cầu hôn em sao? Nếu như không phải chuyện đêm đó xảy ra ngay lúc nhà anh sắp xếp đi xem mắt, anh có chạy đến gấp rút cầu hôn với em không?" Diệp Đình Thâm quả thực vừa tức vừa nóng, thì ra là nói những lời này. "Lục Khinh Lan, em nghe cho kỹ đây! Diệp Đình Thâm này nếu như không muốn làm chuyện gì, có cầm súng chĩa vào anh, cũng đều vô dụng thôi. Cho dù chúng ta có trải qua đêm đó hay không, nếu được quay ngược thời gian, anh vẫn chọn chạy đến cầu hôn em, em hiểu không?" Diệp Đình Thâm rất ít khi nói chuyện với cô nhiều như vậy, Lục Khinh Lan lập tức không nói được lời nào, ngơ ngác ngẩn người ra. "Lục Khinh Lan, em là của anh, em quên rồi sao?" - Đầu tiên là tiếng thở dài, sau đó Diệp Đình Thâm lại cảm thấy tâm trạng tốt hơn một chút, nói tiếp: "Có phải, em thật sự rất quan tâm đến anh, nên mới nổi giận với anh không?" "Em.. em.." – Lục Khinh Lan bị hỏi liên tiếp, nhất thời không biết đáp trả thế nào. Kỳ thật bình tĩnh lại chút, cô phát hiện đúng là mình không đủ tin tưởng anh ấy, cho nên khi nghe những lời Diệp bá mẫu nói ra, trong lòng liền có nghi ngờ. Nhưng đúng như Diệp Đình Thâm nói, là do cô để tâm đến, cho nên mới khổ sở. Cô luôn cảm thấy hai người ở chung không đủ chân thật, lại quên hỏi mình có thật sự nghiêm túc nghĩ tới chuyện này hay không. "Khinh Lan, còn đang nghe anh không?" "Ừm.." - Lục Khinh Lan gật gật đầu, tâm tình đã tốt hơn lúc trước. Đúng là có một số lời, một khi nói ra rõ ràng, suy nghĩ cũng tự nhiên rõ ràng, như vậy đã thật sự tốt rồi. "Chờ Thụy Thượng Chi Vận kết thúc, chúng ta trở về nhà một chuyến." Trở về? Nghĩ đến Diệp bá mẫu, Lục Khinh Lan lại nhớ đến thái độ cứng rắn của bà hôm nay, có chút chần chừ, nhưng vẫn gật đầu: "Được." Diệp Đình Thâm nhạy bén nhận ra sự chần chừ của cô, trong lòng âm thầm tự mình đưa ra vài quyết định: "Là anh không tốt, không xử lý tốt mọi chuyện." "Diệp Đình Thâm.." - Không biết vì sao, Lục Khinh Lan nghe xong câu này, vô cùng nhớ những lúc anh còn ở bên cạnh. Khóe miệng hơi nhếch lên, một nơi nào đó trong đáy lòng Diệp Đình Thâm cũng trở nên mềm mại hơn: "Khinh Lan, anh thật sự muốn về bên cạnh em!"
Chương 087: Tra nam tính toán [1] Bấm để xem "Nói đi, hôm nay đã xảy ra chuyện gì?" - Diệp Đình Thâm đứng bên cửa sổ, xoa xoa mi tâm, trên mặt không có biểu tình gì, "Sao lại đột nhiên đến thành phố A? Chẳng phải trước khi đi, đã dặn dò cậu hết rồi sao?" "Tứ thúc, thúc nghe con giải thích cái đã.." – Diệp Hạo Vỹ nhanh như cắt, chạy tới khóa cửa phòng, thở hổn hển nói: "Con cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nữa. Mới sáng sớm liền bị bà nội bắt cùng đi tới thành phố A. Ngay cả gọi điện báo cho thúc con cũng không có cơ hội! Cho nên mãi khi tới cổng nhà thúc, con mới được phép gọi báo cho Lan Lan!" "Thật sao?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, suy nghĩ một chút, hỏi: "Gần đây có chuyện kỳ quái nào phát sinh không?" "Chuyện kỳ quái hả? Để con xem xem." - Diệp Hạo Vỹ gãi gãi đầu, cắn môi, đầu hướng lên trên, trầm tư suy nghĩ. "Ah! Con nhớ rồi!" – Diệp Hạo Vỹ vỗ đùi, điện thoại di động thiếu chút nữa rơi xuống: "Mấy ngày trước, có mấy chị em tốt của bà nội tới chơi, có đem chuyện đại viện nhà họ Ngô nói với chúng ta, đòi giải thích chuyện ra mắt cháu dâu! Thúc cũng biết mà, bà nội vốn không thích Lan Lan. Nghe đến chuyện hôn sự không thành kia, sau khi nhà họ Ngô rời đi, mới ngồi suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gọi điện thoại liên tục.." Diệp Hạo Vỹ bô bô nói rất nhiều, Diệp Đình Thâm đều ghi nhớ trong lòng. Có vẻ như những người đó vẫn chưa chịu từ bỏ hy vọng. "Tứ thúc? Thúc còn nghe không?" "Ừm, tôi biết rồi." - Diệp Đình Thâm gật đầu, lại dặn dò Diệp Hạo Vỹ vài câu rồi cúp điện thoại. Sau đó, Diệp Đình Thâm lại lâm vào trầm tư thật lâu. * * * Một bên khác, tại thành phố A. Nói chuyện điện thoại với Diệp Đình Thâm xong, tâm tình Lục Khinh Lan hiển nhiên tốt hơn rất nhiều, không giống như lúc trước, rối rắm buồn bực. Thật ra, ngay từ đầu lời kia của Diệp bá mẫu quả thật làm cho lòng cô nguội đi nửa đoạn, nhất là câu nói Diệp Đình Thâm dùng cô làm cái cớ để thoát khỏi chuyện xem mắt. Hơn nữa trước khi ra cửa, còn có cú điện thoại khó hiểu kia, cho nên cô rất không tin tưởng. Nhưng trong lòng, cô vẫn hy vọng Diệp Đình Thâm có thể chính miệng nói cho mình biết, chỉ cần anh nói, nếu không phải là không phải. Sống cùng nhau lâu như vậy, anh yêu thương chiều chuộng cô thế nào, làm sao cô có thể dựa vào một lời nói từ một phía của người khác mà toàn bộ phủ nhận anh? Nằm trên giường, Lục Khinh Lan ngẫm nghĩ một hồi, mãi đến rạng sáng mới mơ màng ngủ thiếp đi. Nhưng cô cũng sẽ không nghĩ tới, Diệp Đình Thâm mới rời xa mình hai ngày, mọi thứ đều thay đổi đột biến, khiến cô trở tay không kịp. Ong ong.. Ong ong.. Điện thoại di động không ngừng phát ra tiếng run, mặc dù Lục Khinh Lan dùng gối che tai lại, vẫn bị tiếng ồn đó kêu lên ầm ĩ. Nhắm mắt lại, sờ soạng lung tung, cuối cùng cũng lấy được điện thoại. "Nghe đây!" – Lục Khinh Lan còn đang trong trạng thái hẹn hò với Chu Công, sáng sớm, âm thanh mang theo sự lười biếng dày đặc. Mạc Dương bên kia, nghe giọng có chút sững sờ. Lúc lâu sau, anh ta mới có thể ổn định lại, lên tiếng: "À, là anh, Mạc Dương." Mạc Dương? Lục Khinh Lan đột ngột tỉnh táo, "véo" một cái, liền mở mắt ra, đem điện thoại di động giơ đến trước mặt, nhìn thấy chuỗi con số đã từng rất quen thuộc, lúc này liền trầm mặt lại, chuẩn bị cúp máy. Thật là, mới sáng sớm đã gặp phải chuyện phiền phức. Bất quá Mạc Dương nói nhanh hơn ngón tay cô: "Chờ một chút! Anh có việc muốn tìm em, em.." "Nhưng tôi cảm thấy chúng ta không có chuyện gì để nói cùng nhau." – Lục Khinh Lan không chút do dự cắt ngang, khóe miệng cười lạnh. Mạc Dương kia, sao còn mặt mũi mới sáng sớm gọi điện thoại cho cô? Có tư cách gì nói chuyện với cô? "Nếu như đây là chuyện liên quan đến bạn thân Giang Nhiễm Nhiễm của em thì sao?" Lục Khinh Lan cả kinh, trong nháy mắt bật ngồi dậy: "Anh nói cái gì? Ý anh là sao?" Mạc Dương đắc ý cười, Giang Nhiễm Nhiễm quả nhiên là tử huyệt của cô. "Mười giờ, tại quán cà phê Hải Nhân." "Sao tôi lại phải nghe anh?" - Ổn định được tâm thái, Lục Khinh Lan nghi ngờ, "Hơn nữa, dựa vào cái gì để tôi tin anh?" "Lữ Ngạn Thần làm chuyện có lỗi với Giang Nhiễm Nhiễm, hơn nữa, có người muốn đối phó với cô ấy." - Mạc Dương đem lời từng suy nghĩ nói ra, cuối cùng bỏ lại một câu, "Giang Nhiễm Nhiễm không phải thân tốt nhất của em sao?" Nói xong, Mạc Dương lập tức cúp điện thoại, không cho Lục Khinh Lan cơ hội mở miệng. Tút.. tút.. Âm thanh bất động truyền đến, Lục Khinh Lan suy nghĩ một chút, lập tức đứng dậy. * * * Trung tâm thành phố, quán Cafe Hải Nhân. Lúc Lục Khinh Lan vội vàng đi tới, đã thấy Mạc Dương ngồi đợi sẵn. "Em uống gì?" – Phục vụ lễ phép đưa thực đơn, Mạc Dương hỏi: "Lan Lan, em ăn sáng chưa? Nếu chưa thì gọi một món bánh ngọt ăn nhẹ nha? Anh nhớ rõ em thích ăn nhất là.." "Đủ rồi Mạc Dương!" - Tránh thực đơn qua một bên, trong lòng Lục Khinh Lan có chút không kiên nhẫn: "Tôi đã sớm nói rồi, đừng gọi tôi Lan Lan, nghe thật ghê tởm! Tôi đến đây, không phải để nghe anh hàn huyên tâm sự." Cô thật sự xem thường Mạc Dương, lúc trước mấy lần còn đứng trước mặt cô, che chở bảo vệ Thẩm Bội Bội, hận không thể ăn tươi nuốt sống cô. Vậy mà hiện tại còn có thể giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì. A, Kim Mã Ảnh Đế (giải thưởng điện ảnh cao quý), sao không ban thưởng cho anh ta đi? "Nói đi, Nhiễm Nhiễm rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" - Nhìn chằm chằm vào anh ta, Lục Khinh Lan đi thẳng vào chủ đề.
Chương 088: Tra nam tính toán [2] Bấm để xem Bị vuốt mặt không nể mũi cắt lời, trên mặt Mạc Dương quả thật có chút không chịu nổi, trong lòng cũng có chút tức giận, nhưng nghĩ đến mục đích hôm nay, nên anh ta đành nhịn xuống. "Lữ Ngạn Thần có bạn gái ngầm. Mấy ngày nay, Giang Nhiễm Nhiễm đang ra nước ngoài quay phim, bọn họ vẫn âm thầm ở bên nhau, bị giới truyền thông chụp được mấy lần, chẳng qua là không thừa nhận." – Vừa nói, Mạc Dương vừa lấy máy tính xách tay ra, mở một thư mục, đặc trên mặt bàn, còn chỉ chỉ, "Đây, em xem đi." Trong bức ảnh, Lữ Ngạn Thần đang thân mật ôm một người phụ nữ trẻ tuổi, cười cười nói nói, anh anh em em, cô ta còn nũng nịu ôm lấy anh ta. "A, chỉ bằng những thứ này, thì có thể nói rõ được cái gì?" - Mặc dù ngoài miệng nói như vậy, nhưng bàn tay Lục Khinh Lan đặt dưới bàn đã nắm chặt thành một khối. "Còn chưa thể nói được gì sao?" - Mạc Dương khoa trương nhìn cô, "Cõng Giang Nhiễm Nhiễm trên lưng, còn lén lăng nhăng mèo mỡ bên ngoài, rõ ràng như vậy rồi còn không thấy sao? Em không sợ anh ta làm tổn thương Giang Nhiễm Nhiễm à?" "Anh có tư cách gì đứng ở điểm cao mà làm vẻ đạo đức, đi chỉ trích người khác?" Lục Khinh Lan cười lạnh, trong mắt tràn ngập khinh bỉ: "Chẳng phải anh cũng từng là kẻ lăng nhăng, ngoại tình, cắm sừng người khác giống vậy sao? Bất quá anh cũng chỉ là 'chó chê mèo lắm lông', 'lươn chê cá trạch dài'* mà thôi, chẳng khác gì nhau!" (* Nguyên văn là 五十步笑百步: ngũ thập bộ, tiếu bách bộ; có nghĩa là chó chê mèo lắm lông, chuột chù chê khỉ hôi - khỉ mới bảo lại cả họ mày thơm; lươn ngắn chê cá trạch dài; người chạy năm mươi bước cười người chạy một trăm bước (hai người lính khi giáp trận nhau, đều sợ hãi cùng bỏ chạy. Sau đó, người chạy năm mươi bước chê người chạy một trăm bước là hèn nhát. Kỳ thực cả hai người cùng hèn nhát, mà lại đi cười chê nhau) Lời vừa dứt, mặt Mạc Dương trầm xuống, tối mịt. Cực kỳ không muốn nhìn thấy gương mặt Mạc Dương, Lục Khinh Lan làm bộ xách túi xách đứng dậy: "Nếu anh chỉ muốn nói cho tôi biết chuyện này, vậy tôi cảm ơn, chúng tôi sẽ xử lý tốt mọi chuyện." "Chờ đã!" - Mạc Dương mặt mày xám xịt, vẫn mở miệng ngăn cản cô, "Nếu như em đi, vậy thì ở đó mà đợi người khác đến đối phó Giang Nhiễm Nhiễm đi!" Lấy túi xách dừng lại, sự kiên nhẫn của Lục Khinh Lan cũng dần dần biến mất: "Mạc Dương, rốt cuộc anh muốn làm gì?" Dù một chút, cô cũng không tin Mạc Dương này sẽ tốt bụng. Đặc biệt còn tự mình chạy tới nói cho cô biết Giang Nhiễm Nhiễm sắp xảy ra chuyện. Quan hệ giữa bọn họ, căn bản không tốt đến mức đó! "Anh muốn làm gì?" - Không để ý đến vẻ mặt muốn ăn thịt người của Lục Khinh Lan, Mạc Dương bình tĩnh lại: "Rất đơn giản, chúng ta hãy làm cuộc giao dịch đi." Hừ, Lục Khinh Lan, không sợ cô không chịu đáp ứng! "Giao dịch?" - Cau mày, Lục Khinh Lan cẩn thận quan sát người đối diện, không bỏ qua một tia biểu tình nhỏ bé nào trên mặt anh ta. "Đúng vậy, là giao dịch." – Ý bảo cô ngồi xuống trước, lại giả bộ vẻ mặt 'là anh đang muốn giúp em đó', nói tiếp: "Anh cho em biết chuyện này, em cũng phải chấp nhận anh một chuyện, nói đúng hơn là, giúp anh một chuyện." Nhìn Mạc Dương, Lục Khinh Lan liền nghĩ biết, nói: "Thuỵ Thượng Chi Vận sao?" Tay đang bưng tách cà phê, vội dừng lại, Mạc Dương sửng sốt một lúc, sau đó bỗng nhiên nở nụ cười: "Lan Lan em vẫn thông minh như vậy. Vậy thì anh không vòng vo nữa, Thuỵ Thượng Chi Vận lần này, em có thể không tham gia nữa được không?" Tự động bỏ qua xưng hô phun ra từ miệng anh ta, Lục Khinh Lan cười lạnh lùng, ánh mắt khinh thường đâm thủng Mạc Dương: "Hai năm trước, anh muốn tôi nhường cơ hội đó lại cho anh. Hai năm sau, anh hỏi tôi có thể không tham gia, ah, Mạc Dương, bây giờ anh là ai? Anh nghĩ tôi sẽ nghe lời anh, ngu ngốc như trước, lãng phí cơ hội thêm lần nữa sao? Anh đã quá xem trọng bản thân mình rồi." Phẫn nộ trong lòng sớm đã từ bốn phương tám phương tuôn ra, Lục Khinh Lan nhìn anh ta, nhấn mạnh thêm từng câu từng chữ: "Lúc anh cùng Thẩm Bội Bội trần truồng ôm nhau trên giường, từ khoảnh khắc đó, mỗi lần nhìn thấy các người, tôi đều thấy ghê tởm. Nhưng hiện tại, cảm thấy tội cho cái từ 'ghê tởm', đem nó gắn vào các người, đúng là sỉ nhục! Nó cũng tự bản thân cảm thấy buồn nôn với các người!" Nhưng rốt cuộc cô đánh giá thấp độ dày da trên mặt của Mạc Dương rồi. Chỉ thấy Mạc Dương không chút hoang mang, nhấp một ngụm cà phê, đối diện với tầm mắt cô, còn cười ra tiếng: "Em muốn nói vậy, anh cũng không còn cách nào. Nhưng nếu em muốn biết, Giang Nhiễm Nhiễm có thể thoát khỏi chuyện này hay không, đều do em tự quyết định lấy." Dừng một chút, nhìn thấy sự phẫn nộ trong mắt Lục Khinh Lan, Mạc Dương lại cảm thấy có khoái ý. "Vẫn là câu nói kia, từ bỏ Thụy Thượng Chi Vận, anh sẽ nói cho em biết chuyện của Giang Nhiễm Nhiễm." Lục Khinh Lan trợn mắt nhìn anh ta: "Làm sao tôi biết, có phải đang đang tự biên tự diễn hay không?" Mạc Dương lại cười: "Chỉ cần anh biết chuyện ngoại tình của Lữ Ngạn Thần, cuộc phỏng vấn trước đây của anh ta, cũng là do anh ta tự nhột, tự động tay động chân." "Thì ra anh cũng biết chuyện đó? Nhưng anh lại nhìn người khác hãm hại tôi?" – Tuy Mạc Dương đã lấy trộm tác phẩm của cô, gây đả kích rất lớn. Nhưng khi nghe đến chuyện này, Lục Khinh Lan không còn nói được câu nào. Thất vọng ư? Không, không phải. Bỗng dưng, Lục Khinh Lan nhớ tới ngày hôm qua, cô đã nghe thấy Thẩm Bội Bội và Lữ Ngạn Thần cùng nhau nói chuyện ở trong phòng ăn Giúp tôi một lần nữa.. Sắp xếp.. Đầu óc Lục Khinh Lan có chút rối loạn, hai chuyện này, có liên quan gì không? Càng nghĩ tâm cô càng chìm xuống, cỗ bất an ngày hôm qua lại xuất hiện. Mà đối diện, Mạc Dương còn đang kiên nhẫn chờ đợi hồi đáp của cô. Lục Khinh Lan, chỉ cần cô không tham gia, tôi sẽ có niềm tin lấy được giải thưởng Thuỵ Thượng Chi Vận, đến lúc đó.. "Lan Lan, cân nhắc thế nào rồi?" Lục Khinh Lan nghe vậy bừng tỉnh, trong nháy mắt, ngẩng đầu vừa vặn bắt được tính toán vừa lóe lên trong mắt Mạc Dương. "Chờ đã. Mạc Dương." - Lục Khinh Lan nhìn anh ta, chậm rãi nói ra nghi vấn trong lòng: "Vì sao nhất định phải là tôi từ bỏ Thụy Thượng Chi Vận?" Mạc Dương không nghĩ tới, lúc đang rối rắm như vầy, cô lại có thể hỏi câu đó. Anh ta lập tức mất kiên nhẫn: "Em không cần biết vì cái gì. Em chỉ cần nói câu trả lời của mình là được. Anh không ngại nói cho em biết âm mưu trong chuyện của Giang Nhiễm Nhiễm, còn có Lữ Ngạn Thần nhúng tay sắp đặt. Lữ Ngạn Thần có lỗi với cô ấy, đâu chỉ trong mỗi chuyện ngoại tình này." "Lan Lan." – Mạc Dương xích lại gần cô, không che được đắc ý, "Những thứ khác anh không nói nhiều đâu, anh cho em một ngày để suy nghĩ."
Chương 089: Sân bay bị bao vây Bấm để xem Sau khi Mạc Dương đi, Lục Khinh Lan một mình ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến ánh mắt tính toán của anh ta, mặc dù chỉ chợt lóe qua, nhưng vẫn khiến trong lòng cô cảm thấy bất an. Sốt ruột lấy điện thoại di động ra, gọi cho Diệp Đình Thâm, nhưng đã tắt máy. Suy nghĩ một chút, lại gọi cho Cố Lăng Tu, vậy mà cũng tắt máy. Lục Khinh Lan có chút hoảng hốt, lỡ như những gì Mạc Dương nói là thật, những người có thể giúp cô nghĩ biện pháp cũng không ở bên cạnh, phải làm sao bây giờ? Nôn nóng lướt lướt điện thoại, mới phát hiện mình đã bỏ lỡ một tin nhắn văn bản. Mở ra, lại là là Giang Nhiễm Nhiễm: Ha ha ha, nữ nhân thân yêu chết tiệt, chuyến bay từ Hồng Kông về của ta khoảng hai giờ nữa là tới. Mau tới đón ta, không cho phép không tới! Hừ hừ! Hiển thị thời gian là nửa giờ trước. Lục Khinh Lan đột nhiên đứng lên, xách túi xách chạy bay ra ngoài. * * * Thành phố A, sân bay. Cơ hồ cách mấy giây, Lục Khinh Lan lại xem đồng hồ một lần, hiện tại cô mới thấy, thì ra nửa giờ này lại có thể dài đằng đẵng như vậy! Thật giống như đi trong sa mạc, không nhìn thấy loại dày vò phía trước là gì. Cô ấy nghĩ hết lần này đến lần khác, cô có nên đem chuyện kia nói với Giang Nhiễm Nhiễm không? Nói thế nào mới là tốt đây? Trong khi cô đang rối rắm không biết đánh tới lui bao nhiêu vòng, bóng dáng Giang Nhiễm Nhiễm rốt cục xuất hiện trong tầm mắt. Bộ váy dài mới nhất của Chanel, quàng thêm khăn choàng, bổ sung cho nhau, càng làm nổi bật Giang Nhiễm Nhiễm, cô ấy hoàn toàn không khác gì một nữ thần phiêu diêu! Ánh mắt Lục Khinh Lan sáng lên, trong lòng bất an tạm thời bị mừng rỡ lâu ngày chưa gặp mặt, chạy ùn tới, lập tức vẩy vẩy cánh tay: "Nhiễm nhiễm, bên này!" Giang Nhiễm Nhiễm nghe thấy tiếng cô, liền chạy tới, ôm lấy bả vai cô, nhíu mày cười nói: "Chậc chậc, vậy mà nàng chịu tới đón ta nha! Chờ lâu rồi hả? Đến đây, để tỷ tỷ nhìn nàng xem, có nhớ ta không?" – Vừa nói, Giang Nhiễm Nhiễm vừa nâng cằm Lục Khinh Lan lên, "Cười với tỷ tỷ một cái nào?" Lục Khinh Lan im lặng không nói gì, làm bộ gạt tay Giang Nhiễm Nhiễm ra. Cái gì mà Nữ thần phiêu diêu, cái gì mà cao quý, ở trước mặt mình, Giang Nhiễm Nhiễm căn bản đều bị mất hết hình tượng. "Sao lại về một mình vậy?" - Lục Khinh Lan nhìn phía sau, không thấy trợ lý Chu Chu, cô nghi hoặc hỏi: "Không phải là đang ở Pháp sao? Sao lại bay về từ Hồng Kông?" "Phiên diễn xuất của ta đã xong rồi, nên trở về trước." - Giang Nhiễm Nhiễm lôi kéo cô đi về phía trước, một giây sau, hóa thân thành tiểu nữ nhân ôn nhu, dịu dàng, nói: "Hôm nay là sinh nhật của Ngạn Thần! Ta ghé Hồng Kông mua quà cho anh ấy! Anh ấy vẫn muốn được tặng quà, cho nên ta định cho anh ấy một bất ngờ!" Lữ Ngạn Thần? Sinh nhật? Lục Khinh Lan sửng sốt, bỗng dưng dừng bước, lời Mạc Dương nói trong quán cà phê lại xuất hiện. Lục Khinh Lan hơi cắn môi, ra vẻ tùy ý hỏi: "À, vậy anh ta cũng đến đón nàng sao? Có quà chắc chắn sẽ ngạc nhiên lắm đây?" "Anh ấy bảo hôm nay phải quay quảng cáo, tối nay mới gọi điện lại cho t." "Ồ, vậy à." – Lục Khinh Lan bắt đầu thấy rối bời. "Còn cưng? Sao thần sắc có vẻ không tốt vậy?" - Giang Nhiễm Nhiễm dừng lại, hồ nghi nhìn trên mặt Lục Khinh Lan, cuối cùng kết luận: "Lục Khinh Lan, nàng có việc gì giấu ta đúng không? Nàng giấu ai, qua mặt ai cũng được, nhưng không giấu được ánh mắt của tỷ tỷ đây đâu. Mau nói ra xem!" Nghe vậy, Lục Khinh Lan ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn cô, trong lòng lại trăm ngàn lần luân chuyển, cuối cùng thầm than một hơi: "Chúng ta trở về rồi nói đi, nơi này nhiều người." Thấy Lục Khinh Lan thu hồi khuôn mặt tươi cười, mặc dù trong lòng có nghi vấn, Giang Nhiễm Nhiễm vẫn nghe lời gật đầu: "Được, vậy đi đến chỗ ta đi." "Ừm, được. Đi thôi." - Lục Khinh Lan kéo cánh tay Giang Nhiễm Nhiễm, muốn dùng hết sức lựng, đu bám lên cánh tay đó của cô ấy. Trong lòng Lục Khinh Lan thầm nghĩ, lời nói của Mạc Dương không thể hoàn toàn tin tưởng. Nhưng cũng không thể không chuẩn bị gì, nếu như chuyện đó là thật, vậy thì.. Nhưng, khi Lục Khinh Lan còn chưa nghĩ xong, bỗng nhiên có một đám người chen chúc xông lên, vây quanh hai người bọn họ! "Nhiễm Nhiễm, nghe nói chị vẫn đang quay phim ở Pháp, đột nhiên trở về có phải vì Lữ Ngạn Thần không?" "Nhiễm Nhiễm, chuyện Lữ Ngạn Thần ngoại tình, chị nghĩ thế nào? Có phải do chị quá hung hăng không?" "Có tin tức nói rằng, lúc ấy chị can thiệp vào chuyện tình cảm riêng của Lữ Ngạn Thần, có phải vậy không?" "Có thể trả lời một chút không? Nhiễm Nhiễm, bên này.." "..." Tách tách.. tách tách.. Tiếng máy ảnh bấm liên tục vang lên, làm cho đầu óc hai người trở nên ù ù. Cảm giác được thân thể Giang Nhiễm Nhiễm hơi run lên, Lục Khinh Lan vội vàng che lấy cô, sợ cô chuyện gì. Trong lòng suy tư một chút, Lục Khinh Lan rất nhanh đã có tính toán. Chu Chu không có ở đây, cô phải tỉnh táo lên mới được. Nhưng không ngờ, cô mới ngẩng đầu chuẩn bị mở miệng, lại có mấy phóng viên không biết từ đâu xuất hiện vây quanh, chủ đề lại chĩa mũi về mình. Giống như lần đó, chuyện đột xuất ở bãi đổ xe vậy. "Cô chính là Lục Khinh Lan, Lục tiểu thư phải không? Trước đó có tin đồn chị đã xen vào chuyện tình cảm của người mẫu Thẩm Bội Bội và bạn trai cô ấy, hiện tại cô vì yêu sinh hận mà từ bỏ chức vị Phó chủ biên ở Kuiyu mà chạy đến giải thưởng Thuỵ Thượng Chi Vận, mong sớm trở lại trả thù, có phải là thật không?" "Lục tiểu thư, là vì thực lực của cô không đủ hay là cô không muốn tình cũ có cơ hội đoạt giải nên cô mới làm thế?" "Lục tiểu thư, xin hỏi cô và tổng giám đốc Tô của tập đoàn Tô thị có quan hệ gì?" Kinh ngạc lúc đầu đã bị khiếp sợ thay thế, nhiều vấn đề một lúc không thể giải thích được cùng nhau đánh tới, tâm tình Lục Khinh Lan bị đánh xuống đáy cốc, từng trận lãnh ý cũng từ đáy lòng nhảy ra. Quả nhiên không khác nào, là thủ đoạn của Mạc Dương - Thẩm Bội Bội! Lục Khinh Lan đang lúc hoảng hốt, bỗng nhiên lấy lại được bình tĩnh, đem Giang Nhiễm Nhiễm che giấu sau lưng. "Nhiễm Nhiễm!" * * * Cùng lúc đó, phía bên kia sân bay. Diệp Đình Thâm và Cố Lăng Tu, hai người họ cùng nhau xuất hiện ở cửa ra vào, Từ Thừa cũng đang đứng bên cạnh, đi sát đằng sau. "Diệp hồ ly, tại sao không cho tôi ra gặp? Anh biết rõ tôi suốt đêm chạy tới đây, chính là vì.." "Cố Lăng Tu!" – Diệp Đình Thâm đột nhiên dừng bước, sắc mặt không chút tươi cười. Xoay người, đôi mắt đen nhánh chứa đựng thần sắc phức tạp, nói tiếp: "Gặp thì có thể thế nào? Bản thân tự mình lưu đày, chạy trốn bốn năm trước, chuyện cũ không thể buông xuống, hiện tại thế nào? Huống chi, chuyện quá khứ của cậu, người liên quan nhiều nhất chính là Thẩm Tuỳ kia!" Câu cuối cùng giống như cán búa nặng nề, đánh vào ngực Cố Lăng Tu, hết lần này tới lần khác, cậu ta chỉ có thể bất lực, thấp giọng kêu một tiếng: "Tứ ca.."
Chương 090: Tiên Quân ngự kiếm, vương giả Bấm để xem "Gọi tôi Tứ ca cũng vô dụng thôi!" – Diệp Đình Thâm không chút do dự, cắt ngang, ném qua một câu, "Nếu không muốn làm rõ mọi chuyện, lúc trước trở về làm gì?" "Nếu như tôi không suy nghĩ rõ ràng, lúc ấy tôi đã không trở về." - Lần đầu tiên Cố Lăng Tu cảm thấy mình không ngẩng đầu lên được trước mặt Diệp Đình Thâm, ngay cả những lời nói ra, cũng không có cơ sở như vậy: "Tứ ca, tôi sai rồi." "Aizz!" - Diệp Đình Thâm không để lộ hỉ nộ, lần đầu tiên thở dài, ngẩng đầu lên, vừa chuẩn bị an ủi cậu ta, lại thấy khóe mắt chạm đến người kia đứng đó không xa, đồng tử co rút một trận. Đó là.. "Khinh Lan!" Anh lập tức bước nhanh về phía trước. Cố Lăng Tu cũng nhìn thấy Lục Khinh Lan đang bị đám phóng viên vây chặt bên trong, sắc mặt cũng trầm xuống, buông hết chuyện cũ trong lòng, chạy vội theo Diệp Đình Thâm. Trong đám người, Lục Khinh Lan và Giang Nhiễm Nhiễm nắm tay nhau, đi về phía trước, mỗi một bước, đều bị đám phóng phiên vây lấy, giữ chặt không chịu buông lỏng. Động tĩnh lớn như vậy tự nhiên dẫn tới không ít người qua đường dừng lại vây xem. Lục Khinh Lan tuy tức giận, nhưng không thể phát tác, dù sao lúc này cô và Giang Nhiễm Nhiễm đều giống như bị trói lại với nhau. Không biết đám phóng viên này sẽ viết bài thế nào. Nhưng cả hai cùng bị bao vây một lúc, chắc chắn sẽ không thoát khỏi thị phi. Đè nén cơn giận, ngay tại lúc kiên nhẫn của cô sắp hết, ánh mắt liếc qua một cái, vội nhìn thấy thân ảnh đã mấy ngày không gặp của Diệp Đình Thâm, đang tự mình đi tới chỗ cô! Lục Khinh Lan lập tức có chút ngây ngẩn, cả người cô ngơ ngác, đứng đó không có phản ứng. Toàn bộ tầm mắt đều dính vào người anh, mím môi nhíu mày, trong mắt tràn đầy lo lắng. Cô nhìn anh, giống như Tiên Quân không hề tức giận, vô cùng vương giả, đang ngự kiếm bay đến, đưa tay cứu vớt cô ra khỏi biển lửa. Giờ khắc này, trong mắt họ chỉ nhìn thấy nhau. "Khinh Lan!" - Diệp Đình Thâm đưa tay đẩy đám người kia ra, kéo bàn tay nhỏ bé của cô vào lòng bàn tay mình, truyền hơi ấm đến cho cô. "Đình Thâm." - Lục Khinh Lan thấp giọng đáp, ngẩng đầu cười với anh: "Anh tới rồi." Diệp Đình Thâm gật đầu, chuẩn bị dẫn cô ra ngoài trước. Ánh mắt liếc mắt một cái, liền nhìn thấy bàn tay cô và Giang Nhiễm Nhiễm đang nắm chặt, trong lòng suy nghĩ một chút, hơi nghiêng, đầu hướng Cố Lăng Tu đang theo sát phía sau, nháy mắt một cái. Hai người là huynh đệ, làm việc với nhau hoàn toàn ăn ý. Cố Lăng Tu hiểu được vấn đề, trịnh trọng gật đầu, lập tức nhếch miệng cười, nhanh chóng đi tới bên cạnh Giang Nhiễm Nhiễm, cánh tay anh ấy đặt trên vai cô, tỏ vẻ vô cùng thân mật. Lục Khinh Lan còn đang nghi hoặc, vừa định lên tiếng, lại thấy các phóng viên đột nhiên hưng phấn, điên cuồng, ai nấy đều kinh hô: "A, là Cố Lăng Tu, cố đạo diễn!" "Giao cho Cố Lăng Tu đi, cậu ta sẽ xử lý tốt." - Cúi đầu, Diệp Đình Thâm nhẹ nhàng nói bên tai Lục Khinh Lan: "Yên tâm, chúng ta cùng bọn họ tách ra, tối nay sẽ gặp lại." Thanh âm trầm thấp như mang theo ma lực, khiến Lục Khinh Lan lập tức yên tâm, ngoan ngoãn tùy ý để anh cầm tay mình dắt ra khỏi sân bay. Trước khi xoay người, Diệp Đình Thâm nhanh chóng nhìn lướt qua đám phóng viên, nhíu mày, đều thấy toàn mấy gương mặt lần trước. Từ Thừa hiểu ý: "Thị trưởng yên tâm, tôi sẽ đi xử lý." Chiếc xe volkswagen trong gara giao lại cho Diệp Đình Thâm, cũng may ở đây hiện tại chưa có phóng viên xuất hiện. Mở cửa, lên xe, thắt dây an toàn, khởi động. Diệp Đình Thâm cũng không lái xe về phía nhà mình, mà là lên cao, một đường lái đến Viên Khu, bảy vòng, tám vòng, sau đó dừng lại trước một câu lạc bộ cao cấp. "Khinh Lan, chúng ta xuống xe, ở đây chờ bọn họ." Đổ xe xong, Diệp Đình thâm theo thói quen sờ sờ tóc cô, an ủi nói: "Không cần lo lắng! Cố Lăng Tu ra mặt rất thích hợp, sẽ không có vấn đề gì." "Ừm.." – Lục Khinh Lan ngượng ngùng cúi đầu, tháo dây an toàn, bước ra khỏi xe. "Nơi này là?" - Lục Khinh Lan có chút kinh ngạc, khi còn là là phó chủ biên của Kuiyu, cô thường xuyên gặp gỡ những người có địa vị nhất định để phối hợp phỏng vấn, những nơi cao cấp cũng thường xuyên lui tới, nhưng không hề biết phía sau còn có một khu Đạo Viên như vậy. Bên ngoài, nhưng lại xa hoa, sang trọng, càng giống như một biểu trưng cho thân phận vậy. Ôm lấy bả vai cô, Diệp Đình Thâm khẽ cười: "Trên danh nghĩa là Cố Lăng Tu mở." Lục Khinh Lan hiểu ý nụ cười của anh. "Chúng ta đi vào đi." Vào trong, mọi thứ đều được trang hoàng rất sang trọng. Một tiểu thư trang nhã đứng ở cửa cũng hòa nhã lễ độ, âm thanh nhiệt tình nhưng không quá lố, làm cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Quản lý đại sảnh đúng lúc bước tới nghênh đón, lễ phép bày ra một cử chỉ: "Diệp thiếu gia, phòng đã dọn dẹp xong, ngài yên tâm." Diệp Đình Thâm gật đầu, đơn giản nói một chữ: "Ừm." Đi theo bước chân của quản lý đại sảnh, hai người đi vào tầng hai, vào một gian phòng riêng, lịch sự tao nhã. Mới ngồi xuống, đã có người đưa trà tới. Lúc này Lục Khinh Lan cũng không có tâm tư uống trà, ánh mắt vẫn nhìn xuống lầu. Vị trí căn phòng này vô cùng tuyệt vời, cửa sổ có thể nhìn thấy rõ tình hình bên dưới. Ước chừng khoảng bốn mươi mấy phút, bóng dáng quen thuộc rốt cục xuất hiện. "Nhiễm Nhiễm!"