Hiện Đại [Dịch] Thiển Hôn Thâm Ái - Mạch Thượng Trì Quy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi mmlaclac, 15 Tháng tám 2021.

  1. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 061: Vỡ mộng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "À, cái này.. Hoa là do anh tặng à?" – Nghe xong, Lục Khinh Lan cảm giác trong lòng có chút lạc lỏng.

    "Đúng vậy ah!" – Tô Viễn thấy được biểu lộ cứng ngắc của cô, cười nói: "Sao thế? Không thích hả?"

    "Không, không có.."

    Hóa ra, làm cô cứ tưởng Diệp Đình Thâm tặng mình..

    Nhanh chóng cúi đầu, ngẩng lên lần nữa, Lục Khinh Lan không ngừng cố gắng che giấu nỗi mất mát ngày càng lớn trong lòng:

    "Gì chứ, sao lại tặng quà cho em, em đâu phải là con nít nữa.."

    "Em thật dẻo miệng!" – Tô Viễn bật cười, lắc đầu, sự khẩn trương trong lòng lại đột nhiên lặng xuống.

    "Ca, anh tìm em có việc gì sao? Lại còn tặng hoa cho em, chẳng lẽ lại làm chuyện cho cha mẹ tức giận hả? Muốn nhờ em đi giảng hòa sao?" – Lục Khinh Lan cố bỏ qua suy nghĩ trong đầu, "Hừm, một đóa hoa, có thể mua được em sao chứ?"

    "Đầu óc của em ah, suốt ngày suy diễn lung tung."

    Anh ta thích xem nhất là bộ dáng này của Lục Khinh Lan, luôn truyền cho người xung quanh cảm giác có sức sống cùng vui vẻ.

    "Em thật sự đã quên sao? Hôm nay là sinh nhật anh đó! Mấy năm rồi, sinh nhật cũng không ăn cơm chung!" – Tô Viễn vẫn mỉm cười như cũ, mang theo sự chờ đợi.

    "AH! Sorry ca, em quên mất!"

    Lục Khinh Lan ngượng ngùng thè lưỡi, lúc này cô giống như đang hối lỗi, lấy lòng:

    "Bất quá.. anh sẽ không so đo chi li với em đâu đúng không? Quân tử sẽ không tính toán ah!"

    Tô Viễn buông tay, một mặt bất đắc dĩ nói:

    "Anh còn có thể nói cái gì chứ? Lời hữu ích đều bị em nói hết rồi. Đi thôi, dẫn em đi ăn cơm." – Nói xong, theo thói quen, nắm cánh tay cô kéo đi.

    "Ăn cơm sao, em.." – Lục Khinh Lan không nhúc nhích, có chút do dự, cấp tốc nhìn đồng hồ trong tay.

    Đã hơn sáu giờ rồi, thường ngày Diệp Đình Thâm đã tới sớm hơn.

    "Đang chờ ai sao?" – Anh hiểu động tác vừa rồi của cô, trong lòng có chút chua xót cùng thất vọng, nhưng nhanh chóng bị anh đè xuống. "Nếu em bận việc, để hôm khác cũng được."

    "Không có, đi thôi. Hôm nay là sinh nhật ca mà! Sao lại dễ dàng bỏ qua được!"

    Lục Khinh Lan bày ra khuôn mặt tươi cười vui vẻ, vừa chỉ chỉ vào đóa hoa: "Còn có cái này, cho nên cũng không dời ngày được đâu."

    Dứt lời, Lục Khinh Lan tự nhiên cầm cánh tay Tô Viễn:

    "Đi thôi!"

    Cách đó không xa, Diệp Đình Thâm vẫn ngồi yên trong xe, nhìn thấy rõ ràng.

    "Khụ Khụ.." – Vị khách đang ngồi sau xe Diệp Đình Thâm – Quách Diệp Lỗi, sắp không chịu nổi không khí càng lúc càng ngột ngạt này, liền lên tiếng:

    "Không phải muốn đi đón Lan Lan sao? Chúng ta.. Sao còn chưa xuống xe vậy.."

    "Câm miệng." – Thân ảnh hai người kia biến mất, Diệp Đình Thâm vẫn y cũ, ngồi yên trong xe. Tay phải còn nắm chặt tay lái, như thể không chịu buông ra.

    Cho dù Diệp Đình Thâm không biểu lộ bất cứ điều gì trên mặt, nhưng người quen biết anh, đều biết rõ, đây chính là dáng vẻ dọa chết người.

    Quách Diệp Lỗi thức thời đem miệng mình khâu lại. Từ từ nhích ra sát cửa xe. Chỉ cần tên điên này nổi giận, cậu ta sẽ lập tức bay khỏi đây.

    Diệp Đình Thâm không để ý tới, trực tiếp lấy điện thoại gọi cho Lục Khinh Lan.

    Bên kia vang lên giọng của nhân viên tổng đài: "Thuê bao quý khách vừa gọi, tạm thời không liên lạc được, xin vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number.."

    "Xuống xe." – Cúp điện thoại, Diệp Đình Thâm cũng không quay đầu lại, chỉ hạ giọng.

    "Ah?" – Quách Diệp Lỗi sửng sờ, nhưng cũng cấp tốc mở cửa lăn ra khỏi xe.

    Một giây sau, hòa vào đám người trên đường, bóng dáng Diệp Đình Thâm nhanh chóng mất hút.

    "Aizzo, đây là Diệp hồ ly nổi danh từ nhỏ đây sao?" – Suy tư một hồi, Quách Diệp Lỗi vẫn không có đáp án. Được rồi, vẫn là mình tự đánh tới thôi.

    Giờ tan làm luôn là giờ cao điểm. Xe cộ trên đường giống như đoàn ốc sên đang nối đuôi nhau hành tẩu giang hồ.

    Loại tình huống này, ngày thường, chắc chắn Diệp Đình Thâm kia so với núi Thái Sơn bình ổn kia cũng không hề thua kém sự kiên nhẫn. Nhưng đây là lần đầu tiên, Quách Diệp Lỗi thấy anh mất bình tĩnh như thế.

    Trên đường đi, Lục Khinh Lan vui vẻ cười duyên, động tác tay ôm tay rất tự nhiên, càng thêm đóa hoa trong ngực, trong lòng Diệp Đình Thâm vô cùng bực bội. Giống như có thứ gì đó ghen tị, nhảy qua nhảy lại, ngo ngoe trong lòng.

    Điện thoại lại rung liên tục, nhìn lướt qua, Diệp Đình Thâm trực tiếp cúp máy.

    Nam Quốc Uyển, bên cửa sổ.

    "Muốn ăn gì thì gọi đi." – Tô Viễn đưa thực đơn cho cô, xem xét một chút, "Em đang tìm gì vậy?"

    "Điện thoại ah!" – Lục Khinh Lan không ngẩng đầu, "Ca, anh gọi qua em xem thử.. À! Thấy rồi.. ái chà.. hết pin sao?"

    Nhìn màn hình đen nhánh trên điện thoại, Lục Khinh Lan có chút uể oải, không biết Diệp Đình Thâm có gọi cho cô không.

    "Đang nghĩ gì vậy?" – Trong ấn tượng của Tô Viễn, Lục Khinh Lan chưa từng thất thần nhiều lần đến vậy, trừ phi..

    "Không muốn ăn sao?"

    "Không có nha!" – Lục Khinh Lan ngẩng đầu cười một tiếng, thuận miệng nói, "Công việc, có vài chuyện phiền phức."

    "Công việc sao?" – Tô Viễn nghĩ một chút, hỏi lại lần nữa, "Thật sự, anh cũng đã nói qua với em nhiều lần rồi, về làm cho anh đi, em vẫn có thể tỏa sáng như thường, có muốn xem xét lại không?".

    "A, em không muốn đâu." – Lục Khinh Lan lắc lắc đầu, "Lúc trước chẳng phải đã nói rồi sao?"

    "Được rồi." – Biết cô rất cố chấp, Tô Viễn không còn cách khác, "Nếu như xảy ra nhiều chuyện phiền lòng, thì đổi công việc khác đi."

    "Được được, em biết rồi. Không thèm nói với anh nữa, đồ ăn ra rồi, em đói chết mất!"

    Bởi vì hôm nay là sinh nhật của Tô Viễn, cô lại quên béng đi, lúc thanh toán, cô không chịu, chết sống giành trả bằng được.

    Ăn xong, còn lôi kéo anh ta đi đến bên cửa hàng cạnh bên, dạo qua vài vòng, cuối cùng cũng chọn một cặp vòng tay màu bạc của Cartier làm quà sinh nhật.

    "Được rồi, ca, em tự lên nhà, anh lái xe cẩn thận!" – Cấp tốc nhìn sang đường, ánh đèn quen thuộc vẫn im bặt.

    "Ừm, được." – Cười cười, xoa xoa tóc cô, Tô Viễn tinh xảo cầm lấy túi quà tặng, "Cảm ơn quà của em, anh rất thích."

    "Ha ha, thích là tốt rồi. Vậy em lên nhà đây, ngủ ngon."

    "Ngủ ngon."

    Dưới ánh đèn mờ mịt, Tô Viễn đứng không nhúc nhích, nhìn mãi cho đến khi thân ảnh Lục Khinh Lan mất hút. Vội vàng bước đến cửa, Lục Khinh Lan móc chìa khóa.

    "Ồ? Cửa không khóa, chẳng lẽ, anh ấy về rồi sao?"

    Lục Khinh Lan không suy nghĩ nhiều, trực tiếp đẩy cửa vào.

    "A.."

    Một màu đen như mực, đột nhiên bị kéo cánh tay đi, như sét đáng ngang tai, không kịp né tránh. Một trận trời đất quay cuồng, nhịp tim hoảng loạn chưa kịp bình ổn, Lục Khinh Lan đã bị ép sát vào tường.
     
  2. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 062: Anh là gì của em?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A.."

    Một màu đen như mực, đột nhiên bị kéo cánh tay đi, như sét đáng ngang tai, không kịp né tránh. Một trận trời đất quay cuồng, nhịp tim hoảng loạn chưa kịp bình ổn, Lục Khinh Lan đã bị ép sát vào tường.

    Trong cơn hoảng loạn, một mùi thuốc lá thoang thoảng vừa quen thuộc vừa xa lạ, xen lẫn mùi sữa tắm, xộc lên chóp mũi cô.

    "Tiểu.. tiểu thúc thúc, anh.. Anh làm cái gì vậy?"

    Nhận ra là Diệp Đình Thâm, sự căng thẳng đã được bình ổn một chút, vẫn còn may, không phải gặp trúng kẻ trộm, muốn cướp tiền cướp sắc ah!

    Không nghe thấy câu trả lời, Lục Khinh Lan gắng thoát khỏi đó, nhưng lại không nhúc nhíc được, chớp chớp mắt:

    "Tiểu thúc thúc.. Anh.. anh buông ra!"

    "Gọi anh là gì? Hả?"

    Thật vất vả mới có thể thả lỏng được đôi chút, Lục Khinh Lan giống như mộng du, ngây ngây ngốc ngốc, nhìn anh không nói gì.

    "Gọi anh là gì?" – Lúc này, Diệp Đình Thâm lại vô cùng kiên nhẫn.

    Bị động tác nhỏ này làm cho run rẩy, cái đầu nhỏ của Lục Khinh lan cuối cùng cũng trở về bình thường.

    "Diệp.. Diệp Đình Thâm!" – Không tự chủ, nuốt nước bọt một ngụm. Lục Khinh Lan cẩn thận trả lời từng li từng tí, sợ không cẩn thận chọc giận ông già khó hiểu trước mắt.

    "Còn biết sao?" – Diệp Đình Thâm nhíu mày, hạ giọng hỏi, "Sao bây giờ mới về?"

    "Em.." – Chóp mũi Lục Thanh Lan chạm vào chóp mũi hơi lạnh lạnh của anh, khó hiểu chột dạ, nghiêng đầu sang ột bên, miễng cưỡng nói: "Cùng ca ca đi ăn cơm."

    "Ăn cơm?"

    "Là, là, lúc em xuống lầu, không bao lâu.. thì ca ca đến."

    Tuy không nhìn thẳng nét mặt anh, Lục Khinh Lan cũng tự hiểu được, chắc chắn không tốt đẹp gì. Vừa nghĩ đến, lúc trước đối với anh ấy lúc nào cũng e ngại, cảm giác đó lúc này lại xông lên, cô hơi dịch người sang một chút, cố gắng duy trì khoảng cách.

    Không ngờ cô còn chưa động thủ, đã bị Diệp Đình Thâm chặn lại.

    "Diệp.. Diệp Đình Thâm, anh định làm gì!" – Lục Khinh Lan khóc không ra nước mắt, trái tim treo ngược lên, anh không để cho cô thoát ra.

    "Sao lại tắt điện thoại?" – Lúc lâu sau, Diệp Đình Thâm không nhịn nổi, buông ta câu này, gắt gao tiếp cận cô, không cho cô tránh né.

    "À.."


    Còn tưởng là chuyện gì, thì ra là vì cái này?

    Lục Khinh Lan tranh thủ thời gian trả lời:

    "Điện thoại của em.. hết pin rồi. Em.. em không phải cố ý.."

    "Vậy sao?" – Diệp Đình Thâm hỏi lại.

    "Đúng đúng!" – Gật đầu lia lại như gà con mổ thóc, Lục Khinh Lan quả thực rất sợ người này không chịu tin, trong lòng cũng thấy áy náy.

    Nghe cô không phải cố ý, thâm tâm đang không thoải mái cuồn cuồn trong anh cũng giảm bớt đi phần nào. Ý anh không phải là câu hỏi không trả lời điện thoại, mà là, cô thà bỏ mặc anh, lựa chọn đi ăn tối với Tô Viễn.

    Điều này, trên thực tế có nghĩa là, trong lòng cô, căn bản không để ý đến anh?

    Không phải anh thiếu tự tin, nhưng vẫn là đang ghen!

    Nghĩ đến đây, Diệp Đình Thâm nghiến răng lên tiếng:

    "Tại sao không đợi anh? Không phải nói tối nay chúng ta sẽ ăn cơm chung sao?"

    "Em.." – Vội vã tiếp lời, Lục Khinh Lan định giải thích, cuối cùng vẫn cúi đầu, giọng lí nhí, "Em quên.."

    Cô thật sự quên mà! Bị đám người Thẩm Tuỳ, Thẩm Bội Bội cùng nhau đối chất, còn bị xem thường trong văn phòng, tâm trí còn đủ chỗ để nhớ đến chuyện ăn cơm sao?

    "Anh.. có đến đón em sao?"

    Vừa hỏi xong, Lục Khinh Lan lập tức nhận ra, câu hỏi này quá mức dư thừa. Vội vàng đổi giọng:

    "Đã đợi.. rất lâu sao?"

    Diệp Đình Thâm không nói gì, Lục Khinh Lan càng căng thẳng hơn, trong lòng cảm thấy vô cùng áy náy.

    Thật sự cô không cố ý mà..

    Căn phòng cứ như thế yên tĩnh, thị giác chìm trong màu đen, càng ngày càng thích nghi, ánh sáng xung quanh lờ mờ rõ ràng hơn, hô hấp hai người liên tiếp nhau, hai người mỗi người nghĩ một ngã, làm trái tim Lục Khinh Lan càng lúc càng bất ổn.

    Ngay khi cô nghĩ rằng mình sắp không chịu đựng nổi mảng im lặng kéo dài này, thì giọng nói mát lạnh bên kia vang lên, mang theo một tia mất mát không rõ ràng:

    "Sao không đợi anh?"

    Trong trí nhớ của cô, vẻ mặt không chút cảm xúc Diệp Đình Thâm mới là bộ dạng đáng sợ nhất, cũng may lúc này anh đã chịu mở miệng, thật là cảm ơn trời đất!

    "Hôm nay là sinh nhật ca ca, trước đó mỗi dịp đều cùng nhau ăn cơm chung, cho nên liền kéo nhau đi ăn tối."

    Lục Khinh Lan chọn điểm quan trọng nói ra, vừa trả lời vừa dò xét thần sắc của Diệp Đình Thâm. Đương nhiên là không thấy rõ điều gì.

    Vốn dĩ, tưởng anh chỉ đang trách cô không dợi mình, cho nên giải thích một chút.

    Thật tình không biết, câu nói này lại vô tình kích động cơn giận đang kìm nén trong lòng Diệp Đình Thâm.

    "Vì sinh nhật của Tô Viễn?" – Chớp mắt một cái, Diệp Đình Thâm càng xích lại gần cô, "Sinh nhật cậu ta, nên muốn cùng nhau ăn cơm, cho nên cũng không thèm nói cho anh một tiếng? Chẳng phải đã dặn em cùng ăn cơm rồi sao, em ném câu nói đó đi đâu rồi? Tại sao vậy?"

    "Không, không phải, em.." – Lục Khinh Lan vội vàng mở miệng, lại bị anh cắt ngang.

    "Lục Khinh Lan, em xem anh là cái gì? Hả?" – Cánh tay Lục Khinh Lan đột nhiên càng lúc càng bị nắm chặt, ánh mắt Diệp Đình Thâm nhìn cô chăm chú, nội tâm anh lại dấy lên cơn ngo ngoe khó chịu.

    "Anh, anh là.." – Cánh tay bắt đầu thấy đau, Lục Khinh Lan cau mày, không biết nên trả lời thế nào. Tạm dừng một chút, Diệp Đình Thâm lại hỏi lần nữa, lực nắm trong tay càng lúc càng dữ dội, từng tia giận dữ bắt đầu phát tán:

    "Lục Khinh Lan, anh là gì của em?"

    "Aizzz.." – Lục Khinh Lan hít một hơi, tầm mắt khó chịu thốt ra:

    "Anh là tiểu thúc thúc!"

    "Tiểu thúc thúc.." – Khoé miệng Diệp Đình Thâm giật giật, giận quá hóa cười, "Được! Được lắm!"

    Một cổ dự cảm không lành kéo lên trong lòng Lục Khinh Lan, thậm chí cảm thấy ớn lạnh sau lưng! Lần trước đã từng trải qua một lần, đó là trong đêm cùng anh mây mưa, cô liền bỏ trốn nhầm lên xe của anh..

    Bây giờ, so với lúc đó cũng không khác biệt.

    "Lục Khinh Lan, có phải, em đã quên anh là vị hôn phu của em không? Có phải em đã quên chúng ta sắp kết hôn không?"

    Mỗi câu hỏi của Diệp Đình Thâm đều mang đậm sự nhẫn nại cùng chất vấn.

    "..."

    Lục Khinh Lan há to miệng, cũng không phản bác. Trải qua nhiều chuyện vừa rồi, tựa hồ cô cũng quên mất chuyện này.

    "Nói mau."

    Diệp Đình Thâm đưa tay nâng cằm cô lên, ép buộc cô ngẩng đầu, Diệp Đình Thâm sắp bị cô làm cho tức điên lên rồi.

    "Sao không nói?"

    "Cái gì mà trăng với sao! Anh ấy là anh trai của em, em đi ăn cơm chúc mừng sinh nhật cũng không được sao?" – Lục Khinh Lan tâm loạn như ma, thoáng chốc cũng không rõ mình đang hỏi cái gì, cứ mãi nghĩ về câu hỏi trước đó.

    "Cho nên anh chỉ là tiểu thúc thúc của em thôi sao? Vị hôn phu cũng không bằng anh trai hay sao?" – Biết rõ những gì anh đang nói, nhưng Diệp Đình Thâm thực sự không còn kiên nhẫn nữa.

    Chập nửa nhịp, nhưng Lục Khinh Lan cuối cùng cũng ngửi ra được mùi vị không tầm thường này. Không chờ cô mở miệng, Diệp Đình Thâm đột nhiên bế ngược cô lên.

    "Ah.."

    Lúc này Diệp Đình Thâm không còn để ý đến lời cô nữa, nhanh chóng đi vào phòng ngủ. Đèn vẫn không bật, nhưng bước đi của anh đều không hề va chạm thứ gì.

    Một cước đá văng cửa phòng, tay phải trống, liền giơ lên bật công tắc đèn trên tường.

    Tách một tiếng, ánh đèn sáng lên.

    Lục Khinh Lan chưa kịp thích ứng, dùng tay che mắt lại, lúc cô mở mắt ra, đã thấy mình bị đặt ở..

    Lúc đứng trước cửa, không có ánh đèn, cô không thể nhìn rõ nét mặt của anh. Hiện tại đã thấy rõ được. Mỗi một tấc da tấc thịt, từng chút từng chút một đều rõ ràng.


    Anh ấy thật sự đang giận sao? Vì mình không chịu đợi sao?

    "Lục Khinh Lan!" – Nghe anh gọi tên, Lục Khinh Lan lập tức thanh tỉnh.

    Trong lúc hoảng hốt, cô đột nhiên thấy loại cảm giác này quen thuộc vô cùng, giống như đã từng trải qua.

    Giống như..

    Buổi tối hôm đó.. ở thành phố B..

    Rõ ràng, sự tình đêm đó, nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra. Nhưng giờ phút này, tất cả ký ức như bài ca con cá đánh tới cô, rõ ràng như chuyện mới phát sinh hôm qua.

    "Khinh Lan."

    Chống khuỷu tay lên, Diệp Đình Thâm dừng động tác, nhìn cô chằm chằm.

    "Sao chứ?" – Đôi mắt cô bắt đầu lờ đi, Lục Khinh Lan vẫn chưa thể phân biệt được đâu là hiện tại, đâu là ký ức đêm đó.

    "Khinh Lan, anh là ai?"

    "Tiểu thúc thúc, Diệp Đình Thâm.."
     
  3. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 063: Không biết đối mặt với anh ra sao

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Đình Thâm cúi đầu hỏi:

    "Lục Khinh Lan, anh là ai?"

    "Tiểu.. tiểu thúc thúc.." - Lục Khinh Lan vô thức nhìn lên, nhưng lại bị lạc lối trong ánh mắt sâu thăm thẳm của người kia, "Tiểu thúc thúc, Diệp Đình.. A.."

    Diệp Đình Thâm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đã từn xuất hiện rất nhiều lần trong giấc mơ của anh nhiều năm nay, lên tiếng:

    "Khinh Lan, Khinh Lan, em là của anh.."

    Lục Khinh Lan đột nhiên trở nên tỉnh táo, ký ức như bài ca con cá, lặp lại một lần nữa.

    Đêm hôm đó, Diệp Đình Thâm cũng giống như vậy, tựa như lời hẹn ước, thệ nguyện, hết lần này đến lần khác.

    Anh nói:

    "Khinh Lan, em là của anh."

    * * *

    Ong.. ong.. ong..

    "Ồn quá! Tiếng gì vậy?" – Bực bội trở mình, dùng gối nằm bịt chặt lỗ tai lại. Nhưng âm thanh đáng chết kia vẫn cứ vang lên bên tai, cố chấp kêu gào.

    Vò đầu bứt tóc, Lục Khinh Lan mơ hồ muốn tiến đến nơi phát ra âm thanh kia.

    Đưa tay, rốt cục cũng mò tới, thì ra là điện thoại đang run.

    "Hừm.." – Thật sự là không mở mắt ra được, dựa vào cảm giác, Lục Khinh Lan lập tức vuốt nghe máy. Giọng nói có chút mơ màng: "Alo, xin chào, ai vậy?"

    Không ngờ, chờ gần nữa ngày, đầu bên kia lại đơ ra, thậm chí còn không nghe được tiếng thở.

    "Hửm?" – Lục Khinh Lan nhẫn nại một chút, tiếp tục 'hửm' một tiếng.

    Vẫn im lặng.

    Lục Khinh Lan có chút tức giận, muốn xuống giường. Nhất là trong tình huống bị quấy rầy ngáo ngơ như vậy. Nếu tiếp tục chờ đợi chắc chắn sẽ nổi điên.

    Lập tức cô hết kiên nhẫn, cúp điện thoại, tiện tay quăng điện thoại lại trên bàn, tiếp tục lăn ra ngủ bù. Lúc sau, điện thoại lại run lên lần nữa.

    Muốn không để ý tới, nhưng tiếng run đó ồn chết đi được. Đành phải đè nén lửa giận, Lục Khinh Lan bắt máy.

    Lần này đến lượt cô im lặng, đợi bên kia lên tiếng trước.

    Vẫn kéo dài, không có ai lên tiếng.

    Khi Lục Khinh Lan đang nghĩ có phải có ai đang cố tình trêu chọc không, định nhanh chóng tắt lần nữa, thì đầu bên kia lại có phản ứng.

    "Diệp Đình Thâm, là anh phải không?"

    Giọng nói thì thào, giống đang rơi nước mắt.

    Mí mắt nặng nề lập tức mở bật ra, Lục Khinh Lan hoài nghi giơ điện thoại ra, mới phát hiện, đây là điện thoại của Diệp Đình Thâm!

    Cô đã nghe nhầm điện thoại rồi.

    Xấu hổ muốn độn thổ!

    Đầu bên kia vẫn tiếp tục lên tiếng:

    "Alo, Diệp Đình Thâm? Anh đang ở đâu?"

    Lục Khinh Lan đột nhiên cảm thấy buồn chán, định mở miệng nói, nhưng vẫn không thốt ra được lời nào.

    "Khinh Lan, dậy rồi à? Sao không ngủ thêm chút nữa?" – Đúng lúc Diệp Đình Thâm bước vào, vừa hay bắt gặp cảnh nha đầu ngốc đang ngơ ngác cầm điện thoại mình, cười nói:

    "Ai gọi vậy?"

    Anh nói xong, Lục Khinh Lan lại nghe đầu bên kia phát ra tiếng đồ vật gì đó rơi xuống, còn chưa kịp nhận ra rõ ràng thì tiếng 'tút tút' cúp máy vang lên.

    Diệp Đình Thâm đến gần, thấy cô đang cầm điện thoại của anh, không nhịn được, hạ giọng trêu ghẹo:

    "Khinh Lan, em mệt lắm à? Điện thoại cũng lấy nhầm!"

    Lục Khinh Lan xấu hổ, định chạy trốn, vội vàng kéo chăn bông che mặt lại.

    "Ah!.." – Lục Khinh Lan thấp giọng, luống cuống tay chân, lấy chăn bông trùm kín người.

    "Ha ha ha" – Một tiếng cười trầm vang lên trong phòng ngủ, Diệp Đình Thâm hết sức vui vẻ, nhìn Lục Khinh Lan thẹn thùng, quyết định không chọc cô nữa.

    Anh hắng giọng một cái, âm thanh lại đổi sang vẻ cưng chiều:

    "Được rồi được rồi, không đùa em nữa, mau dậy đi ăn sáng!"

    Lục Khinh Lan vẫn im lặng kháng cự. Sớm biết được cô sẽ như thế, Diệp Đình Thâm khẽ cười, lắc đầu:

    "Quần áo anh lấy sẵn cho em rồi, để ở cuối giường, mau dậy đi. Ngoan, anh ra ngoài đây."

    Sau đó, tiếng đóng cửa vang lên.

    Lục Khinh Lan xác định trong phòng chỉ còn mình cô, lúc này mới dám từ trong chăn chui ra. Hít thở từng ngụm không khí mát mẻ.

    * * *
     
  4. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 064: Hai đóa hoa hướng dương

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đồng thời, một bệnh viện nào đó ở Paris, Pháp.

    "Này này này, cô còn đang dưỡng bệnh, không được tức giận." - Ứng Lâm nhặt chiếc điện thoại vỡ tan tành trên mặt đất, tiếng tục nói tiếng Trung không thành thục, "Ném đồ có thể giải quyết vấn đề không? Cô thật là.."

    "Stop!" – Lăng Vi đỏ hoe mắt nhìn anh ta, kêu lên, "Tôi muốn xuất viện! Tôi muốn về Trung Quốc! Do you understand (bạn hiểu hôn) ?"

    "Này, cô bình tĩnh lại đi!" - Ứng Lâm không biết chuyện gì xảy ra, vẫn cố ý trấn an Lăng Vi, "Đợi cô hoàn toàn bình phục, thì lập tức về nước!"

    "Tôi đã hoàn toàn bình phục rồi!" – Lăng Vi đột nhiên đứng lên, tức giận đi tới đi lui:

    "Hôm đó nếu không phải do cái xe đáng chết kia, bây giờ tôi đang ở Trung Quốc, ở bên cạnh anh ấy rồi. Chứ không phải bất lực ở chỗ này đâu!"

    "À.." – Ánh mắt Ứng Lâm tối sầm lại, rầu rĩ nói: "Giữ cô lại đây, không tốt sao?"

    "Tôi muốn trở về!" – Mỗi chữ mỗi câu, Lăng Vi đều thể hiện sự cương quyết: "Tôi không thể chờ được nữa, nếu không quay lại, tôi sẽ phát điên mất, anh hiểu chứ?"

    Chỉ cần nhớ tới cuộc điện thoại vừa rồi, là gọi cho Diệp Đình Thâm, nhưng Lục Khinh Lan lại nghe máy. Cô rốt cuộc không thể bình tĩnh nổi.

    Cô thích Diệp Đình Thâm nhiều năm như thế, vậy mà.. Sao có thể an tâm từ từ ở đây chờ đợi bình phục hoàn toàn được chứ?

    Thấy cô cương quyết trở về, Ứng Lâm chỉ đành thở dài, cứng ngắt gật đầu:

    "Được rồi, tôi giúp cô đi làm thủ tục xuất viện, sau đó đưa cô ra sân bay."

    * * *

    Lề mề thật lâu, Lục Khinh Lan mới sửa lại bộ đồ đang mặc, che dấu hôn trên người đi. Sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.

    "Xong rồi à?" – Thấy cô bước ra, Diệp Đình Thâm bỏ trứng vừa rán xong vào chén, nói: "Đi rửa mặt đi, rồi ra ăn."

    Lục Khinh Lan nghe lời, đi vào phòng vệ sinh.

    Đem nước hắt lên mặt, mát lạnh. Rửa mặt xong, cả người như được thanh tỉnh không ít.

    Cô vẫn cảm thấy xấu hổ đi ra ngoài, không biết phải đối mặt với Diệp Đình Thâm thế nào.

    Trong thành phố B, đêm đó, cả hai đều ý loạn tình mê, nhưng cô vẫn có lý do uống say để tránh né.

    Nhưng tối hôm qua..

    Nếu như nói lúc trước, Diệp Đình Thâm là người ở thế chủ động, nhưng sau đó, sao cô lại có thể không chủ động?

    Nhưng kiểu chủ động này, hiện tại cô vẫn chưa thể thản nhiên đối mặt.

    Huống chi, bây giờ suy nghĩ một chút, tối qua, thái độ của Diệp Đình Thâm cũng rất kỳ quái. Trong lúc cô đang vò đầu suy nghĩ, âm thanh Diệp Đình Thâm ngoài cửa vang lên, giọng nói ấm áp, cực kỳ chiều chuộng:

    "Khinh Lan, còn chưa xong sao?"

    "Xong, xong rồi." – Giọng Lục Khinh Lan trầm xuống, hít sâu một hơi.

    Vừa bước ra, liền thấy anh đang kéo ghế ngồi sẵn cho mình. Vô thức còn nhếch miệng cười, len len trừng mắt với anh, sau đó ngẩn đầu đi đến.

    Ánh mắt quét qua, trên bàn trà trong phòng khách, cô hơi sững sờ.


    Sao chứ? Bó hoa hướng dương hôm qua lại đặt trên đó? Không đúng, hôm qua mang về, có vẻ nó không phải được bó như vậy.

    Lần nữa nhìn về bốn phía, thấy ở trước cửa cũng có một bó khác, đặt ở hành lang. Cũng chính là bó hoa hôm qua Tô Viễn tặng cô, đang ằm trơ trọi một góc đằng kia.

    Sao lại có hai bó hoa hướng dương?

    "Diệp Đình Thâm, hoa hướng dương kia là?"
     
  5. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 065: Được rồi, anh sẽ nuôi em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Diệp Đình Thâm, hoa hướng dương kia? – Lục Khinh Lan thận trọng hỏi, có chút khẩn trương, cũng có chút vui mừng khó nói.

    Cô không biết đây có phải là ảo giác của chính mình hay không, cô luôn cảm thấy động tác của Diệp Đình Thâm vừa rồi có chút ngưng trọng. Lục Khinh Lan lại kêu lên lần nữa:

    " Diệp Đình Thâm? "

    Người đối diện cuối cùng cũng có phản ứng. Kẽ nhíu mi, Diệp Đình Thâm hơi mất tự nhiên, ho một tiếng:

    " Ừm, là anh mua. "Sau đó, anh đổi chủ đề:" Mau ăn sáng đi, sữa vẫn còn ấm. "

    Lục Khinh Lan vẫn không nhúc nhích, vẫn tiếp tục dây dưa với vấn đề trong đầu, đôi môi mấp máy, khó nén được xúc động:

    " Là tặng em sao? "

    " Ừm. "

    Diệp Đình Thâm bất đắc dĩ gật đầu, rồi ngẩng đầu lên, thấy thần thái tươi sáng động lòng người của Lục Khinh Lan, tựa hồ toàn thân giống như" bị bệnh ".

    Khi nhận được đáp án khẳng định, Lục Khinh Lan không khỏi hơi nhếch miệng, ánh mắt lưu lại chỗ bó hoa hướng dương, không đành lòng rời đi.

    Cô chưa bao giờ nói với Diệp Đình Thâm rằng cô thích hoa hướng dương nhất, nhưng tiểu thúc thúc của cô, tựa hồ như biết rõ tất cả những gì mà cô yêu thích. Mọi thứ mỗi lúc một hòa hợp như thế..

    Lúc này, trong lòng cô tràn đầy vui vẻ, so với đứa nhỏ thích ăn bánh kẹo ngọt, không khác chút nào. Nhìn chằm chằm đóa hoa hướng dương, Lục Khinh Lan nhớ lại đủ thứ chuyện ngày hôm qua.

    Đột nhiên một ý nghĩ táo bạo nhanh chóng hiện ra trong đầu.


    Tiểu thúc thúc của cô, đang ghen sao?

    " Thất thần làm gì? Còn không qua ăn? "– Trong lòng Diệp Đình Thâm có chút nôn nóng, anh cố gắng điều tiết âm thanh trở lại bình thường," Mau qua đây. "

    Trên bàn ăn, Lục Khinh Lan thỉnh thoảng liếc mắt nhìn trộm Diệp Đình Thâm, nghĩ đến chuyện anh ấy bị" ăn dấm chua ", cảm thấy thật khó thể tưởng tượng nổi.

    " Làm gì nhìn anh miết vậy? "– Nắm bắt cơ hội, Diệp Đình Thâm nhíu mày nhìn cô, hỏi:

    " Tối hôm qua, nhìn chưa đủ sao? "

    Lục Khinh Lan chưa kịp nhìn chỗ khác, đã xấu hổ đỏ mặt, nghe đến hai chữ" tối qua ", ký ức lập tức chui ra.

    Ầm..

    Mặt Lục Khinh Lan sắp bị đốt cháy.

    Cô nhanh chóng đứng dậy, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh:

    " Em.. em đi rót nước. "

    " Hahaha.. "- Đằng sau phát ra tiếng cười không ngớt của Diệp Đình Thâm, Lục Khinh Lan suýt chút nữa đã bị vấp ngã.

    Đúng lúc cô đang lúng túng muốn tìm chỗ trốn, thì tiếng chuông điện thoại ầm ĩ kia kịp thời giải cứu cô. Như tìm được cứu tinh, Lục Khinh Lan mắt sáng lên, liền nhanh chóng chạy đến chỗ để điện thoại, thậm chí không kịp nhìn xem là ai gọi đến, trực tiếp bắt máy:

    " Alo? "

    " Lục Khinh Lan, là tôi Tưởng Thiên Lâm. "

    " Tưởng tổng biên tập. "– Ý cười trong mắt cô chợt thu lại, Lục Khinh Lan trả lời tiếp," Có chuyện gì sao? "

    Giọng nói không cũng rắng cũng không mềm mại, Tưởng Thiên Lâm đang cạn lời, im lặng vài giây, rồi lên tiếng:" À, chuyện liên quan đến việc từ chức của cô, tôi cảm thấy chúng ta nên từ từ bàn bạc một chút. "

    Lục Khinh Lan không ngờ Tưởng Thiên Lâm lại đi tìm mình vào lúc này. Cô có chút sửng sốt, khoé miệng có chút trào phúng, nói:" Không cần, thứ hai tôi sẽ đem đơn từ chức giao cho anh. "

    Tưởng Thiên Lâm cau mày, quyết định đi thẳng vào vấn đề:

    " Chuyện này, bây giờ cô có rảnh không? Chúng ta tìm một chỗ cùng nói chuyện đi. "

    " Tổng biên tập, chuyện tôi đã quyết định, không cần phải bàn thêm nữa. "

    Cô muốn biết ai đã bảo Tưởng Thiên Lâm làm việc này, nhưng cô cũng không muốn nói ra, chuyện cô đã quyết, không cần thay đổi. Tưởng Thiên Lâm tựa như đã dự liệu được tình huống cô sẽ từ chối, dứt khoát đổi phương thức:

    " Cô đã làm việc ở Kuiyu mấy năm rồi, cơ bản cũng là một nhân viên cứng, hiện tại cô muốn đi, có mấy lời tôi cần phải trao đổi thêm. Không lấy thân phận cấp trên, mà là thân phận bạn bè bình thường tâm sự một chút. Không lẽ ngay cả mặt mũi này cô cũng không nể sao? "

    Chuyện này, nếu cô vẫn kiên quyết từ chối, có vẻ như cô là kẻ không biết điều rồi?

    Nghĩ một lúc, Lục Khinh Lan gật đầu, âm thanh không dao động:

    " Được rồi. "

    " Từ chức? "– Diệp Đình Thâm đi tới, ôm cô vào lòng, trầm giọng hỏi.

    " Ừm. "– Khẽ gật đầu, phát hiện, anh đang ôm chặt mình, Lục Khinh Lan chu miệng nói:

    " Không phải anh đã nói, nếu em từ chức, anh cũng nuôi được em như thường sao? "

    Ý cười chạm tới đáy mắt, Diệp Đình Thâm hôn bên tai cô, nói:

    " Ừm, đúng vậy. "

    " Nhưng mà, em vẫn có chút lo lắng. "– Lục Khinh Lam có chút tương phản, nhẹ giọng:

    " Em sợ anh không nuôi nổi em, tiền lương công chức nhà nước không cao bằng em. "

    " Em yên tâm đi. Nói chung sẽ không để em bị đói khát. "

    Tâm tình Diệp Đình Thâm vô cùng tốt, hơi thở của anh sát bên cô, làm cho cô có chút ngứa ngáy, vui vẻ nói:

    " Tiểu thúc thúc của em còn có nghề tay trái, vô cùng sạch sẽ, không phải lo lắng. Đi thôi, anh đưa em ra ngoài. "

    Sau đêm hôm qua, anh đột nhiên phát hiện, có một lúc nào đó Lục Khinh Lan sẽ nhuyễn nhuyễn nhu nhu gọi mình một tiếng 'tiểu thúc thúc', nghe không được êm tai.


    Ừm, lần sau sẽ dạy bảo một chút.

    * * *

    Khi Lục Khinh Lan đến quán cà phê, đã thấy Tưởng Thiên Lâm ngồi đợi mình.

    " Một ly cà phê sữa, cám ơn."- Gọi món gì xong, Lục Khinh Lan vẫn yên lặng ngồi đó, không chịu lên tiếng trước.

    Trên thực tế, cô không thể nhìn thấu Tưởng Thiên Lâm.
     
  6. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 066: Chỉ cần là điều cô muốn làm, anh sẽ tận lực ủng hộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Như đã nói, khi cô mới vào Kuiyu, Tưởng Thiên Lâm đã từng chỉ bảo, giúp đỡ cô rất nhiều. Đối với cô, ông ấy vừa là sếp, cũng vừa là bạn bè, cô vẫn luôn thấy biết ơn.

    Nhưng sau sự việc lần đó, tác phẩm của cô bị đánh cắp, còn có bản thảo buổi phỏng vấn Lữ Ngạn Thần xảy ra vấn đề. Tưởng Thiên Lâm lại hoàn toàn không tin tưởng cô, khi đó cô đã biết, chuyện chức vụ phân phận, cô còn quá non nớt, sinh tồn là chuyện vô cùng khó khăn.

    Sau đó, lại mặc cho Thẩm Bội Bội gây rối, còn tỏ thái độ đối lập, hỏi cô chuyện tập đoàn Tô thị cùng cậu Cố kia.. Tưởng Thiên Lâm cũng không đơn giản như biểu hiện bên ngoài của mình, so với cô, ông ta làm người khác cảm thấy khó phân được cao thấp.

    Lần này tìm cô nói chuyện, chắc chắn không phải chuyện tâm sự đơn giản.

    Trong khi Lục Khinh Lan đang suy nghĩ về mọi chuyện, Tưởng Thiên Lâm cũng đang âm thầm dò xét cô. Tưởng Thiên Lâm ngày càng cảm thấy, Lục Khinh Lan cũng không hề đơn giản, trước đó mặc dù nói rằng, cô cùng tập đoàn Tô thị không hề có liên quan, nhưng sau khi Thẩm Tuỳ trở về, luôn gây khó dễ cho cô, nhất định chuyện này có can hệ với nhau.

    Nếu không, Thẩm Tuỳ vốn là người xem trọng nhân tài, sao có thể hết lần này đến lần khác muốn treo cổ cô? Nhưng vì sao, Thẩm Tuỳ lại liên tục không cho phép cô từ chức? Còn muốn giữ cô lại làm việc?

    "Lục Khinh Lan." – Theo thói quen, Tưởng Thiên Lâm gõ gõ bàn mấy cái, bộ mặt vẫn giữ nguyên vẻ Poker, nói tiếp: "Tôi cũng nói thẳng với cô, nếu hiện tại cô muốn rời Kuiyu, có vẻ là thời điểm không phù hợp."

    Lục Khinh Lan kinh ngạc nhìn lên, hỏi:

    "Vì sao?"

    Tưởng Thiên Lâm nhìn cô một cái, bắt đầu chậm rãi phân tích:

    "Thứ nhất, hợp đồng của cô còn một tháng nữa mới kết thúc. Thứ hai, cũng là điều quan trọng nhất, là Thuỵ Thượng Chi Vận."

    "Thuỵ Thượng Chi Vận.." – Lục Khinh Lan âm thầm hỏi.

    Thuỵ Thượng Chi Vận, là một giải thưởng quan trọng và có uy tín trong ngành, được Hướng Bắc Dương lão tiên sinh, sáng lập ra Tạp chí Thuỵ Thượng, sau đó một tay gầy dựng nên. Cũng là một trong giải thưởng thần thánh nhất rất được người trong ngành xem trọng, tổ chức hai năm một lần.

    Mà năm nay, còn một tháng nữa thì đến.

    Không chỉ có như thế, Tạp chí Thuỵ Thượng còn là nơi mà nhiều người vô cùng ao ước, ngay cả khi trụ sở chính không nằm trong nước. Tất nhiên, nếu được nhận vào làm, chắc chắn ai ai cũng đều là người giỏi nhất.

    Trong khoảng thời gian này, xảy ra nhiều việc vặt vãnh, cô đã quên mất chuyện này.

    Nhìn thấy dáng vẻ trầm ngâm của Lục Khinh Lan, trong lòng Tưởng Thiên Lâm nhất thời mừng thầm, xem ra chọn bước này quả là không sai.

    Giả vờ suy nghĩ một chút, Tưởng Thiên Lâm lại trịnh trọng mở miệng:

    "Có lẽ cô cũng biết giải thưởng này quan trọng như thế nào. Là cấp trên kiêm bằng hữu của cô, tôi phải nhắc nhở một chút. Thuỵ Thượng Chi Vận quy định bất thành văn, người dự tuyển, nhất định phải là người đang công tác ở tạp chí khác, phải làm việc ở nơi đó ít nhất một năm. Nếu như bây giờ cô rời đi, xem ra, sẽ từ bỏ cơ hội này mất."

    "Lục Khinh Lan, lần trước không biết tại sao cô lại không tham gia, lần này, không lẽ, lại muốn từ bỏ? Lại đợi thêm hai năm nữa sao? Mà hai năm tiếp theo, có chắc chắn cô vẫn chọn tiếp tục theo nghề hay không? Cơ hội, thoáng qua sẽ mất, cũng không chờ đợi ai."

    Trong ấn tượng của Lục Khinh Lan, Tưởng Thiên Lâm chưa bao giờ nói nhiều với cô như vậy, cô không khỏi liếc nhìn ông một chút.

    Nhưng sắc mặt đó vẫn như trước, không nhìn ra được cái gì khác.

    Cô đang do dự.

    Tưởng Thiên Lâm quyết định, không ngớt lời khuyên bảo:

    "Một tháng nữa thôi, sao không đợi thêm một chút? Huống chi, xử lý việc từ chức cũng cần có thời gian. Lục Khinh Lan, cô có cơ hội, có thực lực, đừng tuỳ tiện từ bỏ."

    Nghe xong, Lục Khinh Lan lại rơi vào im lặng, bối rối.

    Thuỵ Thượng Chi Vận, luôn là mục tiêu phấn đấu trong công việc của cô, không phải bởi vì nó sẽ chứng minh thực lực của cô, còn có được sự công nhận của nhiều phía, trong tương lai, khi cô đổi công việc khac, cũng sẽ giúp cô không ít..

    Tâm trạng Lục Khinh Lan bắt đầu dao động. Không sai biệt lắm, Tưởng Thiên Lâm đột nhiên đứng lên:

    "Được rồi, điều cần nói đã nói xong. Lục Khinh Lan, tôi chờ câu trả lời chắc chắn của cô. Nếu như muốn khăng khăng rời đi, thứ hai cứ nộp đơn từ chức cho tôi."

    Nói xong, ông ta xoay người rời đi. Đi được vài bước, liền dừng lại, hơi thở dài, nói:

    "Thật sự thì, Kuiyu cũng cần người có tài năng, mà khả năng làm việc của cô đều quá rõ ràng rồi. Cô cứ suy nghĩ lại đi."

    Sau khi Tưởng Thiên Lâm rời đi, Lục Khinh Lan lại rơi vào trầm tư rất lâu. Sau đó, một bóng ma phóng đến, xuất hiện trước mặt cô.

    "Rất bối rối sao?" – Diệp Đình Thâm nắm chặt tay cô, không đưa ra quyết định thay cô, chỉ nói thêm, "Nếu như thật sự quan tâm, có thể liều mạng lựa chọn tiếp tục, xem xem bản thân mình có phải có năng lực thật sự hay không."

    Anh ngồi sát bàn hai người họ, nên cuộc nói chuyện giữa bọn họ, anh đều nghe rõ ràng.

    Anh không giúp cô quyết định cái gì, chỉ cần là điều cô muốn làm, anh tất nhiên sẽ tận lực ủng hộ.

    Lục Khinh Lan có niềm tự hào cùng lý tưởng của riêng cô, anh muốn cô được hạnh phúc, làm mọi chuyện cô muốn, cho nên cho dù là bất cứ chuyện gì, cũng đều ra sức ủng hộ hết mình. Thời gian trôi qua từng giây, hồi lâu, Lục Khinh Lan chậm rãi ngẩng đầu lên, mỉm cười vui vẻ, dường như đem toàn bộ niềm tin đều đặt trọn ở chỗ anh, nói:

    "Cảm ơn anh, Diệp Đình Thâm, em sẽ cố gắng."

    Diệp Đình Thâm cười dịu dàng nhìn cô, từng chữ từng chữ, kiên định nói ra:

    "Lục Khinh Lan, em là tốt nhất."

    * * *

    Bãi đỗ xe.

    Tưởng Thiên Lâm bấm điện thoại, gọi đi:

    "Thẩm tổng, đã làm xong lời anh dặn dò, tôi tin chắc rằng cô ấy sẽ ở lại."

    "Được." – Thẩm Tuỳ ngửa đầu, cầm ly rượu trong tay uống một ngụm, khoé miệng ẩn hiện ý cười trào phúng: "Tôi biết rồi."


    Lục Khinh Lan, Diệp Đình Thâm, chúng ta hãy chờ xem!

     
  7. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 067: Thị phi tứ phía

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày cuối tuần hiếm hoi, không có công văn chất chồng như núi, càng không có những vất đề vặt vãnh linh tinh, Diệp Đình Thâm dẫn Lục Khinh Lan đi dạo khắp những địa điểm vô danh nhưng vô cùng xinh đẹp ở Thành phố A.

    Không ngờ, đi chơi điên cuồng cả ngày, buổi tối về, Lục Khinh Lan thực sự lạnh, phát sốt, ngáp một cái, chảy nước mũi.

    Diệp Đình Thâm lập tức thay cô xin nghỉ việc vào thứ hai để cô ở nhà nghỉ ngơi thật tốt, suốt đêm chăm sóc từng li từng tí.

    Ngày hôm sau, sau khi ngủ một giấc thật dài, cô tự nhiên tỉnh dậy, 10 giờ 30 phút sáng, suy nghĩ một chút, Lục Khinh Lan vẫn quyết định, đầu giờ chiều sẽ ghé qua công ty.

    * * *

    Mới bước khỏi thang máy, Lục Khinh Lan nhìn thấy nhiều người tụm năm tụm ba vây quanh ở đại sảnh, không biết họ đang nói gì.

    Thấy cô đi tới, tất cả đều ngượng ngùng dừng lại, giả làm bộ dáng tự nhiên, còn có người giả bộ ra mặt chào hỏi:

    "Biên tập Lục, chào."

    "Chào."

    Cô không phải đồ ngốc, tất nhiên cô biết đám người này đang bàn tán chuyện thị phi. Nhìn bộ dáng bọn họ, có vẻ như đang nói về cô. Lục Khinh Lan cũng không để ý tới, đầu óc cô vẫn còn hơi u ám, lịch sự gật đầu rồi đi về phía khu văn phòng.

    Tuy nhiên, dọc đường từ khu văn phòng lớn đến văn phòng riêng của mình, Lục Khinh Lan nhận được rất nhiều 'món quà bắt mắt', với nhiều ý nghĩa khác nhau.

    Tình hình gì đây? Chuyện gì đã xảy ra?

    Lắc đầu bất lực, chuẩn bị đi vào, thì nghe giọng của trợ lý Hạ Hinh Thinh vang lên.

    "Lan tỷ? Không phải hôm nay chị bị ốm, xin nghỉ phép sao?"

    "Đỡ hơn nhiều rồi." - Lục Khinh Lan cười, mở cửa ban công phòng làm việc, "Đột nhiên nhớ đến hôm nay còn có vài việc quan trọng, nên tới xem một chút."

    "À, thì ra là vậy." – Hạ Hinh Thinh gật đầu, bỗng nhiên xoay người đi rót ly nước, đặt lên bàn Lục Khinh Lan, "Lan tỷ, uống chút nước nhe."

    "Được rồi, cảm ơn em.

    Bật máy tính lên, sắp xếp tài liệu sử dụng, cô mới phát hiện thấy Hạ Hinh Thinh còn đứng đó cúi đầu, hai tay không ngừng vò vò vào nhau.

    " Còn có việc sao, Tiểu Hạ? "– Lục Khinh Lan ngừng tay làm việc, hỏi thăm một chút," Hay là có chuyện riêng? "

    " Lan tỷ.. "– Hạ Hinh Thinh bối rối ngẩng đầu, lướt nhìn cô một cái, hơi cắn môi, cuối cùng lấy hết dũng khí, hỏi:" Sáng sớm hôm nay, nghe nói Lan tỷ.. chị muốn từ chức. Là thật sao? "

    " Em nghe ai nói vậy? "– Lục Khinh Lan khẽ nhíu mày, cũng không phải sợ người khác biết, chỉ là, tin tức truyền quá nhanh chóng..

    " Em cũng không biết ai đã lan truyền. "– Nhìn thấy sắc mặt Lục Khinh Lan, Hạ Hinh Thinh có chút buồn bã, tựa hồ như mình không nên hỏi như thế," Khi em mới đến công ty.. đã nghe người khác nói vậy rồi. "

    Sau đó, còn gấp gáp giải thích:

    " Lan tỷ, em không có ý gì khác đâu, em chỉ.. "

    " Được rồi, chị biết mà. "- Ấn tay lên thái dương đang đau nhức, Lục Khinh Lan cảm thấy tinh thần không tốt," Em làm tốt công việc của mình là được rồi, chị có ở đây hay không, cũng không quan trọng, biết không? "

    " Dạ, em hiểu rồi. "– Hạ Hinh Thinh liền vội vàng gật đầu," Cảm ơn Lan tỷ, em ra ngoài làm việc tiếp đây. "

    " À, suýt nữa quên mất. "Hạ Hinh Thinh vừa bước mấy bước liền vỗ đầu một cái, chạy tới bên bàn làm việc, đưa cho Lục Khinh Lan một chồng tư liệu:

    " Lan tỷ, đây là bản khai thông tin dự thi Thuỵ Thượng Chi Vận, hôm nay phải tổng kết xong để giao bộp cho Tổng biên tập bên kia. "

    " Em không nói chị cũng quên mất. Gần đây trí nhớ không được tốt. "– Lục Khinh Lan tự giễu chính mình một tiếng, đứng lên tiếp nhận xấp tài liệu kia, trên cùng là bản khai dự thi.

    Thuỵ Thượng Chi Vận.

    Lục Khinh Lan nhìn bảng tên bốn chữ thật to này, không nhịn được, liền mặc niệm vài lần, trong mắt vội hiện lên một vẻ phức tạp.

    Đột nhiên nghĩ tới chuyện hai năm trước, cũng không kém hiện tại là bao.

    Cô hưng phấn cầm bảng khai thông tin, nhưng lòng lại nặng trĩu, chạy đến tìm Mạc Dương, cùng anh ta chia sẻ niềm vui cùng hoài bão trong tâm.

    Nhưng trên mặt Mạc Dương lại không có chút mừng rỡ, ngược lại hơi phức tạp buồn rầu, cô còn nhớ rõ, khi đó anh ta nói:

    " Anh nghe nói trong nhóm chúng ta chỉ có hai người được quyền đăng ký. Lan Lan, anh cần cơ hội này, anh muốn lập thành tích để cha mẹ anh mừng rỡ, để bọn họ được nở mày nở mặt.. "

    " Lan Lan, em.. em có thể để cho anh.. "

    Sau đó thì sao? Anh ta còn nói cái gì?

    Lục Khinh Lan cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nghĩ ra.

    Dù sao, đến cuối cùng, cô đã từ bỏ không đăng ký nữa.

    Cũng bởi vì Mạc Dương.

    Sau đó, Giang Nhiễm Nhiễm biết được tin này đã vô cùng tức giận, mắng cô một trận, tới mức mấy ngày không thèm để ý đến Lục Khinh Lan.

    Hôm trước, Tưởng Thiên Lâm hỏi cô, hai năm trước vì cái gì lại bỏ qua, thật sự bây giờ cô cũng muốn tự hỏi mình, đúng vậy, là vì cái gì?

    " Lan tỷ, chị sao vậy? "– Hạ Hinh Thinh thấy cô ngẩng người, không chút biểu cảm, hơi lo lắng hỏi.

    " À không có gì, em ra ngoài làm việc đi. "- Ổn định thần trí đi lạc, Lục Khinh Lan trịnh trọng rút bản khai ra, chuẩn bị điển thông tin.

    Lần này, cho dù thế nào cô cũng sẽ không từ bỏ cơ hội nữa! Hơn nữa giờ sau, cuối cùng cô cũng điền xong.

    Vừa đứng lên, Lục Khinh Lan đột nhiên chóng mặt, ngực ngột ngạt, có chút buồn nôn.

    Cũng may, cô đã chạy vào toilet kịp thời. Từ nhỏ đến lớn, dù là có bị sốt, cô cũng không tránh khỏi chuyện nôn mửa.

    " Oẹ.."

    Vậy là toàn bộ thức ăn trưa đều bị phun hết ra ngoài, dạ dày lập tức trống rỗng.
     
  8. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 068: Một chân đạp ba đầu thuyền

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nghỉ ngơi một chút, Lục Khinh Lan đang định đi ra ngoài, thì nghe thấy tên mình đang được nhắc tới ngoài cửa phòng toilet nhỏ.

    "Này, cậu nói xem, sau khi Lục Khinh Lan từ chức, ai sẽ ngồi vào chỗ của cô ấy?" – Đang giơ tay lên thoa thoa son mon, Carrie thở dài, "Tôi thật sự không biết đó là vận khí của chúng ta hay là đem người trong nội bộ đưa lên."

    Fern ở bên cạnh nhìn Carrie kinh ngạc:

    "Cái gì từ chức? Cô đi tin cái này thì có mà out sớm!"

    "Hả? Ý cô là sao?"

    Thấy mình cái gì cũng biết, Fern trở nên tự hào, cũng không thèm để ý xem xung quanh có người nào không, đắc ý nói:

    "Chuyện từ chức là chuyện hỗn độn từ 800 năm trước rồi, bây giờ, tôi nghe nói cô ấy lại quyết định không đi nữa."

    "Vì cái gì?"

    "Còn không phải vì Thẩm tổng sao?" – Fern khinh miệt, tiếp tục nói, "Lúc trước cô ấy cố tình thả thính Thẩm tổng, cô quên chuyện này rồi à? Cũng chưa rõ tại sao lại muốn từ chức."

    Carrie bán tính bán nghi, hỏi lại:

    "Cô nghe chuyện này ở đâu vậy? Không phải cô ấy đã có bạn trai sao? Mấy ngày trước còn gửi hoa đến."

    "Ai biết được, nếu có bạn trai thì sẽ không có ý nghĩ quyến rũ thêm người khác. Tôi nói nha, tin tức này vừa được phòng Marketing truyền ra, cô tự suy nghĩ đi, chắc chắn không sai được."

    Lục Khinh Lan chóng mặt đến mức không nghe được nữa, vội vàng gặt nước, thất thần bước ra ngoài. Cô không khỏi thắc mắc tại sao lại luôn tình cờ nghe thấy người khác đồn thổi về mình. Lần trước là trong phòng giải khát, còn lần này là trong toilet.

    Không lẽ Lục Khinh Lan cô đã quá dễ dàng hay sao? Hay là quá thất bại trong việc làm người rồi?

    Có lẽ không nghĩ đến trong toilet còn có người, nghe tiếng mở cửa, hai người kia liền im lặng. Quay đầu lại nhận ra người kia chính là nhân vật chính của câu chuyện vừa rồi. Bọn họ mặt trắng mặt đỏ, bối rối nhìn nhau.

    "Rảnh quá nhỉ?" – Đem hết hành động bọn họ thu vào mắt, Lục Khinh Lan trước giờ không để ý đến những chuyện này, đây là lần đầu tiên cô trở nên khó chịu:

    "Không cần làm việc sao? Công việc chính thì không chuyên tâm làm, cả ngày đi buôn chuyện hết chuyện này đến chuyện khác, vẫn có thể được thăng chức, tăng lương à?"

    Lục Khinh Lan dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người bọn họ. Hai người kia đều không nói nên lời, mặt đỏ bừng.

    Bất kể Lục Khinh Lan có định từ chức hay không, lúc này, cô vẫn là phó chủ biên trong tạp chi Kuiyu, vẫn là cấp trên của họ.

    Thái dương đột nhiên đập thình thịch, cơn đau đầu dữ dội lại nổi lên, Lục Khinh Lan không muốn đợi tiếp nữa, nói:

    "Lần sau, có nói chuyện phiếm, nhớ tìm chỗ không có ai rồi bàn."

    Nói xong, không thèm nhìn đến họ, cô bước chân muốn rời đi. Nhưng tránh vỏ dưa lại gặp vỏ dừa, luôn có người muốn gây khó dễ cho cô.

    Chưa kịp thấy người, đã ngửi thấy mùi hương đến trước.

    Lục Khinh Lan cảm nhận được mùi nước hoa nồng nặc trên người Đường Hạ Nghiên.

    Xoay người, Đường Hạ Nghiên chậm rãi đi vào, cánh môi đỏ tươi nhếch lên, câu nói châm chọc liền bay ra ngoài:

    "Ồ, không ngờ biên tập Lục lại dạy dỗ người khác bằng giọng điệu lớn như vậy ah? Thật nên để mọi người biết mình đến đâu nhỉ, không phải, không phải, là nên để Thẩm tổng tới nhìn một cái."

    Hai người kia đang thất thần, nhìn thấy Hạ Nghiên, giống như gặp mẹ ruột mới đi chợ về, nghênh đón vui vẻ:

    "Giám đốc Đường."

    "Ừm." – ĐƯờng Hạ Nghiên rất thích người khác lấy lòng, lập tức xem mình giống như Thái Hậu, khoan dung độ lượng nói: "Ra ngoài làm việc đi, chút chuyện này, không cần để trong lòng."

    "À, được, cảm ơn giám đốc Đường. Chúng tôi ra ngoài trước đây." – Nói xong, hai người bọn họ liền nhanh chân chạy ra ngoài.

    Còn lại Lục Khinh Lan cùng Đường Hạ Nghiên.

    Mùi nước hoa kia làm cho Lục Khinh Lan cảm thấy không thoải mái, muốn đi ra ngoài.

    Tuy nhiên, làm sao Đường Hạ Nghiên lại muốn cản đường cô, khinh thường nói:

    "Sao? Gặp tôi liền muốn đi?"

    "Giám đốc Đường, tôi không cảm thấy việc ở lại đây để giao lưu với cô cái gì." – Lục Khinh Lan lùi về sau một bước, kéo dài khoảng cách hai người, lúc này mới thấy dễ chịu một chút.

    "Nhưng tôi cảm thấy chúng ta có rất nhiều chuyện để nói ah, ví dụ như.." – Cô ta nhướng mắt lên, hừ một tiếng, "Không phải mạnh miệng muốn từ chức sao? Sao còn không đi."

    "Không liên quan tới cô." – Tiểu Hạ hỏi cô có phải đang muốn từ chức hay không, cô liền biết được chuyện này là do Đường Hạ Nghiên nói ra ngoài, dù sao lúc đó trong văn phòng, cũng có thêm vài người khác.

    Vừa rồi nghe được những lời kia, cô càng khẳng định thêm về suy đoán của mình, còn có thêm câu "dụ dỗ" kia, cũng hết thảy chắc chắn hết chín phần, cũng do cô ta ra tay.

    Thân thể đang không khoẻ, lại còn bị mùi nước hoa này xông đến, Lục Khinh Lan cảm thấy sự kiên nhẫn sắp không chịu nổi, lập tức nói:

    "Đường Hạ Nghiên, đừng làm những chuyện dư thừa nữa, tôi hoàn toàn không có hứng thú với Thẩm tổng của cô."

    Không ngờ, cô chưa dứt lời, Đường Hạ Nghiên lập tức bị kích động:

    "Lục Khinh Lan, tôi cần cô bố thí sao?"

    Lục Thanh Lân chỉ cảm thấy không thể giải thích được, hơi nhướng mi, liếc nhìn cô ta.

    Đối với Đường Hạ Nghiên mà nói, hành động này giống như đang chà đạp lên lòng tự trọng của cô ta!

    "Lục Khinh Lan!" – Tên cô bị hai hàm răng cắn chặn kia gọi ra, Đường Hạ Nghiên đang nhìn chằm chằm bóng lưng cô. Mấy giây trôi qua, không hề có chút động đậy, cười nói:

    "Cô tự xem lại mình đi. Một bên có bạn trai đưa đón đi làm, một bên lại câu được Tô Viễn của tập đoàn Tô Thị, còn không chịu buông tha Thẩm Tuỳ. A, nếu người khác biết được những chuyện này, cô nói xem, hình tượng của cô có còn giữ được hay không? Một chân đạp ba đầu thuyền, thật không ngờ tới, Lục Khinh Lan cô là loại người như vậy."
     
  9. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 069: Bàn tay độc ác sau lưng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Một chân đạp ba đầu thuyền, cũng có thể là nhiều hơn ba đầu. Thật sự không ngờ rằng, Lục Khinh Lan cô là loại người này."

    Đường Hạ Nghiên cứ tưởng Lục Khinh Lan sẽ thẹn quá hóa giận, hoặc sợ bị bại lộ, cho nên bao nhiêu sự chế nhạo, đều đem nói ra hết rồi.

    Ai ngờ, những cái mà cô ta mong đợi từ phản ứng của Lục Khinh Lan, hầu như đều không có. Lục Khinh Lan không nhanh không chậm, xoay người, chỉ nhàn nhạt liếc mắt qua người trước mặt, những gì cô nói ra, đều làm cho người kia phải cảm thấy nhức nhói:

    "Đường Hạ Nghiên, tôi là hạng người gì, không cần phải giải thích cho người khác, đừng nói chi với cô. Còn nữa, cô nói tôi là hạng người này, vậy còn cô? Một người luôn dựa dẫm vào đàn ông sao? Còn không biết xấu hổ, cho rằng như vậy là hay, dương dương tự đắc, hết lần này đến lần khác khoe khoang với người khác? Vậy thật xin lỗi nha, tôi thực sự không thể học hỏi được chỗ tinh tuý này của cô. Cái gọi là 'hạng người này', tôi không rảnh tranh giành với cô."

    Nói xong, cô mặc kệ Đường Hạ Nghiên có tức giận nổi đóa với mình hay không, liền xoay người rời đi, không ở lại thêm chút nào nữa.

    Cô đã nói rõ ràng, cũng đã nhường đường, nhưng trên thực tế, cũng không đổi lấy được một chút im lặng. Đường Hạ Nghiên vẫn điên cuồng, như hổ dữ dọa người.

    Huống chi, những lời vừa rồi chứa đầy ẩn ý.

    Có thật là Lục Khinh Lan lại dễ dàng bị người khác ức hiếp không?

    Đôi khi, có đôi lúc, không phải lúc nào cô cũng không quan tâm đến lời nói của người khác, mà cô tự biết rằng, quá để ý đến lời của họ sẽ khiến cuộc sống của chính cô trở nên mệt mỏi.

    Người hiểu được mình, tự nhiên sẽ hiểu mình, không cần phải nhiều lời giải thích. Người không hiểu được mình, cho dù giải thích rõ ràng đến đâu, cũng trở nên vô dụng. Cho nên, để ý đến làm cái gì?

    Nhưng đôi khi, cô vẫn không thể khiến bọn họ cho rằng cô dễ bị bắt nạt, không phải sao?

    Ầm!

    Chai nước rửa tay trên bồn rửa mặt bị Đường Hạ Nghiên hung hăng ném ra ngoài, văng trúng vào cửa, rơi xuống một bên.

    Có hai bạn nhân viên khác định bước vào, thấy thế giật bắn người, còn nhìn thấy ánh mắt Đường Hạ Nghiên giống như muốn ăn thịt người, liền nhanh chóng xoay người rời đi.

    Đường Hạ Nghiên cắn môi không còn chút máu, cô ta cố gắng hết sức nhẫn nại, nhưng trong lòng, lửa giận bị đốt cháy ngập trời.


    Lục Khinh Lan! Cô dám nói với tôi như vậy!

    Cô đợi xem! Những thứ thuộc về tôi, tôi sẽ đòi lại hết!

    * * *

    "Lan tỷ, chị không sao chứ? Có muốn về nhà nghỉ không? Em thấy sắc mặt chị kém quá!"

    Thấy Lục Khinh Lan mặt mày trắng bệch trở về, Hạ Hinh Thinh nóng lòng bước tới, đỡ lấy cô, "Lan tỷ, hay em xuống lầu mua thuốc cho chị nha?"

    "Không cần đâu." – Lục Khinh Lan khoát khoát tay, ra hiệu không cần phải lo lắng, "Bị cảm nên cảm thấy không thoải mái lắm, chị sẽ chú ý một chút."

    Thấy Hạ Hinh Thinh vẫn chưa an tâm, cô liền đổi chủ đề:

    "À, Tưởng tổng biên tập đã về chưa?"

    "Vẫn chưa, nghe nói là đích thân đưa Thẩm tiểu thư đến chỗ quản lý công ty làm bài phỏng vấn. Cả Thẩm tổng cũng đi cùng. Chắc đã đi được một lúc rồi."

    "Bài phỏng vấn Thẩm Bội Bội sao?"

    Lục Khinh Lan ngẫm nghĩ một lúc, liền có thể hiểu ra được.

    Lúc trước, nhà hàng Tân Vị xảy ra vô số sự cố, Thẩm Bội Bội cũng bị liên luỵ, hình tượng công chúng cũng bị hao tổn không ít. Thậm chí việc đó còn ảnh hướng đến sự nghiệp diễn xuất của cô ta không nhỏ, mặc dù nghe nói đã tốn không ít phí quan hệ công chúng.

    Loại tình huống này, Tưởng Thiên Lâm ra mặt, không còn cách nào tốt hơn.

    Danh tiếng của Tưởng Thiên Lâm trong ngành cũng không phải không có, chỉ riêng địa vị của Tạp chí Kuiyu, để tập hợp Kuiyu làm bài phỏng vấn cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

    Đừng nói chi đến việc Tưởng Thiên Lâm lại tự mình ra mặt cho cuộc phỏng vấn.

    Xem ra, Thẩm Bội Bội có khả năng sẽ quay lại giới giải trí thêm một thời gian nữa.

    "Đúng rồi, Lan tỷ, trước khi đi, Tổng biên tập còn dặn, nếu ông ấy không ở đây, bản khai thông tin chị cứ nộp cho thư ký Trương là được."

    Hạ Hinh Thinh ngượng ngùng gãi đầu:

    "Thật ngại quá, Lan tỷ, chuyện quan trọng như vậy mà em lại quên mất, thật là không xứng làm trợ lý chút nào!"

    "Em đã tiến bộ rất nhanh rồi." – Lục Khinh Lan chân thành nói, "Lúc chị mới đến Kuiyu làm việc, so với em còn kém hơn nhiều. Em bây giờ giỏi hơn chị khi xưa ah, nên tiếp tục cố gắng nha."

    Về công về tư, Lục Khinh Lan đều thật sự thích đứa trẻ Hạ Hinh Thinh này, không kiêu ngạo hay bốc đồng, đều an tâm cố gắng làm việc.

    "Được rồi, đừng lo lắng cho chị, chị nghỉ ngơi một lát sẽ đỡ hơn. Lát nữa chị sẽ đem bản khai thông tin đi nộp." Lục Khinh Lan thúc giục Hạ Hinh Thinh: "Còn đứng đây làm gì nữa ah? Mau lên, không thôi sẽ phải bị tăng ca ah! Chị sẽ không ở lại với em đâu!"

    "Hí, được. Vậy em ra ngoài trước đây."

    Được khen, Hạ Hinh Thinh có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng gật đầu, vui vẻ bước ra ngoài. Lục Khinh Lan cũng định đi nộp bản khai, nhưng cảm giác uể oải lại liên tục tăng lên, cô nhanh chóng uống một ly nước ấm, rồi ngồi nghỉ thêm một lát.

    Thấy cơ thể có vẻ đỡ hơn một chút, cô liền cầm theo bản khai đi đến văn phòng của Tưởng Thiên Lâm. Có lẽ hổ không có trong núi, nên Lục Khinh Lan thấy vài top đồng nghiệp đang bàn tán chuyện trên trời dưới đất.

    Hỏi qua một chút, biết Tưởng Thiên Lâm còn chưa về, Lục Khinh Lan liền đến khu vực làm việc của thư ký Trương.
     
  10. mmlaclac Be your own light! ^^

    Bài viết:
    174
    Chương 070: Nha đầu ngốc nghếch

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cốc, cốc.

    Lục Khinh Lan gõ cửa vài cái.

    "Phó chủ biên Lục?" – Thư ký Trương có chút kinh ngạc, đứng lên, nhanh chóng tươi cười:

    "À, cô đến nộp bản khai à? Thấy cô chưa đến, tôi còn định qua văn phòng cô một chuyến, vậy mà cô đã đến rồi!"

    Đưa tay đẩy gọng kính mắt, thư ký Trương có chút không hài lòng, nhưng cũng không có ý chê bai: "À, không phải do tôi lười đi đâu!"

    Mặc dù thư ký Trương không làm việc cho Tưởng Thiên Lâm quá lâu, nhưng năng lực làm việc rất tốt, đối xử với mọi người cũng chân thành.

    Lục Khinh Lan cầm bản khai đưa tới, thư ký Trương chăm chú kiểm tra qua một lượt, nói:

    "Không vấn đề gì."

    Nói xong liền đem bản khai đặt lên một sấp tư liệu khác. Sau đó, còn nói thêm một câu:

    "Phó chủ biên Lục, chúc cô thành công!"

    "Cảm ơn!"

    Hai người nhìn nhau mỉm cười.

    Nộp xong bản khai, Lục Khinh Lan thở phào một tiếng. Bước đầu tiên xem như hoàn thành, tiếp theo cần phải cố gắng hơn, vì mục tiêu phải phấn đấu hết mình.

    Lúc rời khỏi văn phòng của thư ký Trương, Lục Khinh Lan cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng sau đó không để ý, Đường Hạ Nghiên cũng đang đứng đó, giống như suy nghĩ điều gì, nhìn qua tư liệu trên bàn của thư ký Trương một lúc lâu.

    Vừa trở lại phòng làm việc, điện thoại đã reo lên. Trong tiềm thức, Lục Khinh Lan đoán là điện thoại của Diệp Đình Thâm.

    Quả nhiên, ba chữ "Tiểu thúc thúc" đã xuất hiện trên màn hình.

    Khoé miệng cô hơi mỉm cười, vui vẻ khá ái, giống như giữa trời tuyết trắng mênh mông lại xuất hiện một gốc hàn mai xinh đẹp, động lòng người.

    "Alo, Diệp Đình Thâm.."

    Lục Khinh Lan bắt máy lên, nhất thời không biết nói gì cho đúng, trong đầu lại hiện ra vô số chuyện lộn xộn.

    Diệp Đình Thâm thích nhất được Lục Khinh Lan gọi như thế. Âm thanh nhu nhu ngọt ngọt, lại có vài phần nũng nịu, cảm giác thoải mái lập tức len lỏi trong lòng anh, khiến anh cảm thấy vừa dễ chịu lại vừa hơi ngưa ngứa, hận không thể lập tức gặp được cô.

    Tâm trạng của anh cũng trở nên sáng suốt hơn, mặc dù trước đó trong cuộc họp có người công khai chơi ngáng chân anh.

    "Sao gọi lâu vậy mới nghe điện thoại? Anh gọi về nhà cũng không thấy ai trả lời."

    "À, em vừa đi nộp vài thứ, không cầm điện thoại bên người." Giơ điện thoại xuống xem, hóa ra trước đó anh đã gọi cô vài cuộc bị nhỡ, nói tiếp: "Diệp Đình Thâm, anh tìm em có việc sao?"

    Diệp Đình Thâm cũng không trả lời câu hỏi của cô, có chút bất mãn, hỏi:

    "Em không ở nhà sao? Đi làm sao?"

    "Ừm.." – Lục Khinh Lan lập tức chột dạ, ấp úng, "À.. em.. là do, hôm nay là ngày cuối cùng nộp bản khai đăng ký dự thi Thuỵ Thượng Chi Vận. Nên em không tranh thủ được thời gian, phải đến công ty một chuyến!"

    Nghe giọng cô, Diệp Đình Thâm cũng đoán được lúc này cô hơi ngẩng đầu lên, chu chu cái miệng nhỏ nhắn, điệu bộ giải thích vô cùng đáng yêu.

    Nghĩ đi nghĩ lại, anh bật cười.

    "Anh sao lại cười?" – Lục Khinh Lan ngu ngơ hỏi, "Mắc cười cái khỉ gì chứ!"

    "Anh cười em! Điệu bộ giải thích chắc chắn rất ngốc nghếch!"

    "..."

    Lục Khinh Lan ngước mặt lên, im lặng, trong lòng thầm nghĩ, nếu không kịp giải thích, mắc công anh lại nói thêm sao. Cười xong, Diệp Đình Thâm liền hỏi:

    "Đỡ hơn chút nào chưa? Có uống thuốc không?"

    Nhắc đến uống thuốc, Lục Khinh Lan càng thêm chột dạ, thanh âm lí nhí đáp:

    "Em không.."

    "Sao không uống thuốc?" – Không còn cười nổi, Diệp Đình Thâm nhíu nhíu mày.

    "Uống thuốc cũng có ba phần độc hại nha!" – Lục Khinh Lan cứ trả lời, nhưng trong lòng rất cảm động, cảm giác ngọt ngào trỗi dậy, "Em đỡ hơn nhiều rồi, nếu anh không yên tâm, em về đến nhà sẽ uống thuốc cho anh xem, được không?"

    Thấy thái độ của cô tốt hẳn, Diệp Đình Thâm cũng không so đo, chỉ nói thêm:

    "Được, hoặc là anh sẽ cho em uống."

    "Hoặc là" nghe qua rất nghiêm túc, nhưng Lục Khinh Lan vẫn cảm thấy, xuyên qua cuộc điện thoại, Diệp Đình Thâm cố ý đùa giỡn, còn nhắc lại chuyện đêm trước, cô lập tức đỏ mặt. Hai người trò chuyện một lúc, cho đến khi Từ Thừa đi đến thông báo cho Diệp Đình Thâm về vấn đề phát triển khu Lão Thành.

    "Nếu tối nay anh không đến kịp, anh sẽ cho Cố Lăng Tu đến đón em về. Thân thể không khoẻ, đừng có chạy loạn, biết không?"

    "Được, được. Anh mau làm việc đi."

    Cúp điện thoại, Lục Khinh Lan nghĩ một chút, lấy bọc thuốc cảm trong túi ra, rót ly nước, cuối cùng khổ sở nhăn mặt nuốt hết thuốc xuống.

    Nhìn đồng hồ, còn hai tiếng nữa sẽ đến giờ tan làm, Lục Khinh Lan lại đem vài tác phẩm trúng tuyển Thuỵ Thượng Chi Vận những năm qua ra xem, học hỏi một chút, có thêm thông tin chuẩn bị.

    Cũng còn may, cô vẫn còn thời gian tham gia.

    Thuỵ Thượng Chi Vận, lần này cô nhất định phải cố gắng đạt được!

    Nhưng Lục Khinh Lan không biết rằng, trong lúc cô đang phấn đấu hết mình, cũng có người muốn dùng giải thưởng này để làm mồi nhử cô.

    Cô lại càng không biết, mình đang từ từ bị rơi vào một cái bẫy khác.

    Chưa kể nửa ngày bận rộn, nhoáng cái trôi qua, tất cả các thành viên trong tổ đều trở về vị trí cũ. Lục Khinh Lan tranh thủ thời gian, mở một cuộc họp, sắp xếp công việc cho thời gian sắp tới.

    Lúc cô vừa chuẩn bị tan làm, Tưởng Thiên Lâm đột nhiên gọi điện thoại đến, không nói nhiều, liền chất vấn cô:

    "Lục Khinh Lan, đã xảy ra chuyện gì vậy? Cơ hội hai năm mới có một lần, sao cô vẫn muốn từ bỏ hả?"

    Lục Khinh Lan nghe xong câu hỏi, lập tức khó hiểu? Vì cơ thể không khoẻ, phản ứng của cô bị chậm mất một nhịp, hỏi:

    "Tưởng tổng biên tập, anh nói gì vậy? Cơ hội gì?"

    "Thuỵ Thượng Chi Vận!" – Tưởng Thiên Lâm gằng từng chữ, hận không thể rèn sắt thành thép, càng không biết đã bàn việc với Thẩm Tuỳ thế nào, lại sinh ra bực bội, nói tiếp:

    "Cô còn chưa nộp bản khai thông tin dự thi, vẫn quyết định từ chức sao?"

    "Cái gì?" – Lục Khinh Lan đột nhiên đứng lên, một trận váng đầu hoa mắt, "Không thể nào! Tôi rõ ràng đã đi nộp cho thư ký Trương rồi!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...