Trọng Sinh [Dịch] Thiên Hạ Đệ Nhất Quỷ - Không Khản

Thảo luận trong 'Box Dịch - Edit' bắt đầu bởi Vô song vương gia, 15 Tháng năm 2025.

  1. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 120: Kế Hoạch Thế Thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bây giờ có một nhiệm vụ dài hạn! Ta cần ác quỷ có khả năng nhập hồn tiềm phục và đóng vai chân thực! Hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng là một cơ hội xuyên qua Thiên Môn và quan khiếu xuyên qua Thiên Môn mà Độc Giác Ác Quỷ đã từng có được!"

    Tiếng lòng của Chu Dương vang vọng trên bầu trời Quỷ Hải.

    Trong Quỷ Hải nhiều ác quỷ như vậy, không thể nào không có lấy một kẻ ngụy trang tương tự.

    Ý tưởng của Chu Dương rất đơn giản, tìm một ác quỷ tinh thông thuật này để nhập hồn vào cơ thể Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, chủ trì để cuộc chính biến này đi đến cùng, khống chế Nga, tiêu diệt Đạt Tố Khắc!

    Rồi thì, với thái độ có trách nhiệm với Nga, có thể sắp xếp cho Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ một người kế nhiệm, rồi để hắn ta từ từ bệnh chết.

    Đương nhiên, nếu phía Nga không cần, trực tiếp rút hồn mà đi, để Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đột tử cũng không vấn đề gì.

    Bất kể sắp xếp tiếp theo thế nào, tiền đề là phải để Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ xuất hiện trở lại với tư thế còn sống!

    Tiếng lòng rất chân thành phát sóng toàn bộ kế hoạch mà Chu Dương đang suy tính một cách rành mạch.

    Đây là một nhiệm vụ lớn, không giống mấy nhiệm vụ trước, thời gian dài, lại còn rủi ro cao, chưa kể có thể ngụy trang tốt hay không, một khi bị pháp sư phát hiện, rất có thể hồn phi phách tán.

    * * *

    * * *

    Nhưng nguy hiểm lớn cũng đồng nghĩa với thù lao cao, trước đây Chu Dương chỉ hứa hoàn thành nhiệm vụ sẽ cho một cơ hội xuyên qua Thiên Môn, nhưng chưa bao giờ nói sẽ cho quan khiếu xuyên qua Thiên Môn mà Độc Giác Ác Quỷ đã đổi bằng toàn bộ sức lực của mình!

    Độc Giác Ác Quỷ có được quan khiếu này, lập tức xuyên qua Thiên Môn thành công, điều này tất cả các ác quỷ đều đã thấy!

    Hy vọng duy nhất của các ác quỷ trong Âm Sơn Quỷ Hải chẳng phải là một lần xuyên qua Thiên Môn sao?

    Sau một khoảnh khắc im lặng ngắn ngủi, lập tức "xoẹt xoẹt xoẹt" hàng trăm ác quỷ nhảy lên, từng con một cố sức giơ tay la hét.

    "Ta biết, ta biết nhập hồn!"

    "Bây giờ ai mà chẳng biết nhập hồn, biết nhập hồn có ích gì, Chu lão đại, ta biết đóng vai, đóng gì ra nấy!"

    "Cút đi, còn đóng vai nữa chứ, có bằng Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến của ta lợi hại không? Chu lão đại, ta khi còn sống có thể giả thần giả quỷ, bây giờ đóng vai một người, dễ như ăn cháo thôi!"

    "Chu lão đại, đừng nghe bọn chúng, dùng ta, dùng ta, ta trước đây là người Nga, có lợi thế quen thuộc môi trường!"

    Chu Dương không quen biết những ác quỷ này, vô thức quay đầu nhìn Ác quỷ Cắm cờ, tiếng lòng phát sóng: "Ngươi cho ý kiến?"

    Ác quỷ Cắm cờ bĩu môi, không chút nể nang, "Vừa nãy không phải không cho ta nói, còn bảo ta tránh ra sao? Bây giờ ta thì.." Hoàn toàn là một bộ dạng buông xuôi, đập phá mọi thứ. Hắn ta nghĩ rất rõ ràng, dù sao hắn ta cũng đã ác cảm với Chu Dương, đại khái là không còn cơ hội xuyên qua Thiên Môn nữa, hà cớ gì còn phải lấy lòng hắn ta?

    Vừa nói, Ác quỷ Cắm cờ dứt khoát đi đến mép Âm Sơn, định nhảy xuống, quay trở lại Quỷ Hải, thể hiện thái độ kiên quyết không hợp tác của mình.

    Chu Dương ngươi dù bây giờ là Thiên của cái địa chủ quỷ quái này thì sao? Ta không hợp tác là không hợp tác! Ta cũng là kẻ có thân phận, có xuất thân, có địa vị, có tôn nghiêm!

    Nhưng hắn ta vừa đứng đến mép Âm Sơn, liền có một luồng âm phong "vù" một tiếng thổi tới, thổi cho hắn ta lạnh thấu xương chưa kể, còn suýt chút nữa thổi thẳng hắn ta xuống.

    Cái này đúng là gặp quỷ rồi, vừa nãy rõ ràng không có âm phong mà!

    Ác quỷ Cắm cờ quay đầu nhìn lại, lập tức hiểu ra, cái đình được Chu Dương triệu ra có hiệu quả che chắn âm phong rất mạnh, trực tiếp bao phủ phần lớn Âm Sơn trong phạm vi che chắn, giúp họ tránh bị âm phong thổi, bây giờ hắn ta đứng ở mép Âm Sơn, thoát khỏi phạm vi bảo vệ của che chắn, lập tức cảm nhận được ác ý của âm phong Âm Sơn.

    Rõ ràng Âm Sơn không muốn bất kỳ ác quỷ nào đứng trên núi, âm phong thổi thật là hăng hái, thổi cho mấy lá cờ sau lưng Ác quỷ Cắm cờ bay phần phật.

    Âm phong đối với ác quỷ, đó là cực kỳ không thân thiện, thổi hồn đóng băng phách, đó là nỗi đau thấu xương. Còn trong Quỷ Hải dưới Âm Sơn, lại càng quanh năm âm phong gào thét, mỗi ác quỷ ở trong đó đều phải chịu đựng nỗi đau khổ này từng giây từng phút!

    Ác quỷ Cắm cờ co rụt cổ lại, quay trở lại, dứt khoát tiếp tục nói: "Bây giờ ta thì.. cũng không giận ngươi, trừ những điều không thể nói, những điều khác đều không vấn đề gì, chỉ có cái con biết Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến kia, Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến bản thân nó chính là một loại phép biến hình ngụy trang, đóng vai, nó là quỷ chuyên nghiệp!"

    "Có bản lĩnh thì ngươi nhảy xuống đi!" Chu Dương lại nhìn thấu Ác quỷ Cắm cờ, "Có giỏi thì đừng co rụt lại chứ, làm gì mà giả vờ thế!"

    Ác quỷ Cắm cờ giả vờ không nghe thấy, quay lại trung tâm Âm Sơn, nằm xuống đất, lại một vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc tiếp tục ngắm nhìn bầu trời mây cuộn.

    Chu Dương liền ném dây leo, kéo con ác quỷ biết Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến lên, lập tức bay lên, rời khỏi Tâm Khiếu.

    Ngay khi hắn ta bay lên ngang tầm với Thiên Môn, chuẩn bị rời đi, hắn ta đột nhiên nhận ra một điều.

    Treo lơ lửng trên Thiên Môn, hàng chữ mà chỉ mình hắn ta có thể nhìn thấy, "Mọi bi ai khổ đau đều là mộng ảo bong bóng", chữ Nhất (một) trong đó, lại hoàn toàn biến mất!

    Hắn ta không khỏi trong lòng động đậy, nhưng lập tức kiểm soát mình không tiếp tục suy nghĩ, cái suy đoán này không thể phát sóng cho những ác quỷ đó nghe.

    Ý thức nhảy ra khỏi Tâm Khiếu, Chu Dương tiện thể nội thị vào Nguyên Anh trong Nê Hoàn Cung, thứ này đến dễ mà làm lại cũng dễ, không hề giống Nguyên Anh trong truyền thuyết là tu luyện gian nan lại đặc biệt trân quý, vỡ nát là xong, ngược lại giống như những con búp bê đồ chơi bán ở lề đường, vỡ nát thì làm lại cái khác, dễ dàng vô cùng.

    Điều này khiến Chu Dương luôn có một cảm giác không chân thực rằng "cái Nguyên Anh này là hàng chợ".

    Hắn ta nhìn vào Nê Hoàn Cung của mình.

    Ồ, bộ Hồng Liên Khải bị mất đã tìm thấy rồi!

    Mặc trên người Nguyên Anh đó.

    Nguyên Anh vốn trần trụi giờ mặc bộ Hồng Liên Khải đã thay đổi hoàn toàn diện mạo, ngoan ngoãn đứng trong Nê Hoàn Cung, trong tay còn cầm hai thanh dao cong!

    Cái quái gì thế này?

    Chu Dương hoàn toàn hỗn loạn rồi!

    Hắn ta đưa ý thức chìm vào Nguyên Anh, trực tiếp nhảy ra khỏi Nê Hoàn Cung, thử hoạt động một chút, bất ngờ lại rất vừa vặn, không chỉ không có chút cảm giác khó chịu nào, mà còn có một cảm giác khó tả.

    Hắn ta nhẹ nhàng vung dao cong, lập tức trong không trung tạo ra một vệt tia điện sáng chói.

    Một con côn trùng nhỏ vừa vặn bay qua vệt đó, lập tức bị chém làm đôi!

    Vệt sáng nơi dao cong vung qua, lại có sức sát thương!

    Chu Dương nhất thời hứng thú lớn, đang chuẩn bị thử nghiệm kỹ càng, thì chợt nhìn thấy Y Phàm Nặc Duy Kỳ.

    Vị tướng quân này há hốc mồm nhìn Nguyên Anh của Chu Dương, mắt trợn tròn suýt lồi ra khỏi hốc mắt.

    Chu Dương đành kìm nén xung động trong lòng, vội vàng bay về Nê Hoàn Cung, một lần nữa khống chế cơ thể, gọi Y Phàm Nặc Duy Kỳ đang sững sờ tỉnh lại, "Đi, chúng ta đi cứu Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, trên đường ngươi hãy giới thiệu kỹ càng về cuộc đời của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cho ta!"

    Y Phàm Nặc Duy Kỳ ngơ ngác hỏi: "Giới thiệu cái này làm gì?"

    Chu Dương tiện miệng bịa chuyện: "Linh hồn của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đã mất, ta muốn triệu hồn cho hắn ta, càng hiểu biết chi tiết về hắn ta, tỷ lệ triệu hồn thành công càng cao! Nếu ngay cả việc hắn ta tè dầm bao nhiêu lần khi còn nhỏ cũng biết được, thì tỷ lệ thành công sẽ là một trăm phần trăm!"

    Trong mắt Y Phàm Nặc Duy Kỳ lập tức bùng lên một tia hy vọng!
     
  2. Vô song vương gia

    Bài viết:
    0
    Chương 121: Họa Bì

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những nội dung mà Chu Dương hỏi, thực chất là để cho ác quỷ chuẩn bị ra nhiệm vụ nghe.

    Trong suy nghĩ của hắn, ác quỷ càng hiểu biết nhiều về tình hình của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, thì sẽ ngụy trang càng giống, mức độ hoàn thành nhiệm vụ sẽ càng cao.

    Vì vậy hắn muốn tạo điều kiện thuận lợi nhất có thể cho ác quỷ.

    Y Phàm Nặc Duy Kỳ cũng mới được Chu Dương giới thiệu mà biết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, những tình hình này đương nhiên hắn không rõ, nhưng hắn có cách giải quyết.

    Thế nên khi Chu Dương và Y Phàm Nặc Duy Kỳ đến căn cứ, ngoài một đống tướng quân cộng thêm quan văn, còn có hai người phụ nữ và ba đứa trẻ.

    Một người phụ nữ khoảng ngoài bốn mươi, trạc tuổi Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, khí chất cũng thuộc kiểu học giả rất thanh lịch, ba đứa trẻ, hai gái một trai, đứa lớn mười lăm mười sáu tuổi, đứa nhỏ mới bảy tám tuổi, đều nép vào bên cạnh người phụ nữ trung niên có phong thái học giả.

    Còn người phụ nữ kia thì đứng riêng một mình, thần sắc bồn chồn pha chút ngượng nghịu, cố ý đứng cách xa. Cô ta chỉ ngoài hai mươi, tuy trông như vội vàng ra ngoài, nhưng vẫn ăn mặc chỉnh tề, trang điểm không xộc xệch, đứng đó vạn phần phong tình, hơn nữa là kiểu phong tình rất trang nghiêm, chứ không phải phong tình khiêu gợi.

    Sau khi chào hỏi đơn giản các tướng quân và quan văn có mặt, Y Phàm Nặc Duy Kỳ trịnh trọng giới thiệu hai người phụ nữ này.

    Người lớn tuổi hơn, có con, là vợ của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, Liễu Đức Kim Na (Lyudmila Putina phu nhân của Putin đại đế nha, đến năm 2013 thì ly dị vợ), vợ cả chính tông, con gái của thầy Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ. Còn người phụ nữ trẻ tuổi vạn phần phong tình kia, tên là Ca Ba Da Oa (Alina Maratovna Kabaeva nhà vô địch thể dục dụng cụ Olympic được cho là bạn gái lâu năm của Tổng thống Vladimir Putin) là mật hữu của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, chính là loại mật hữu mà ai cũng hiểu.

    * * *

    * * *

    Y Phàm Nặc Duy Kỳ thực sự đã gần như phát điên rồi, nếu không thì dù thế nào cũng sẽ không kéo hai người phụ nữ này đến gặp Chu Dương cùng lúc.

    Tuy nhiên, những điều này đều là những rắc rối của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, đối với Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đã chết đến nỗi linh hồn cũng bị nuốt chửng, chắc hẳn cũng sẽ không còn quan tâm nữa.

    Y Phàm Nặc Duy Kỳ không nói cho hai người phụ nữ biết Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ đã chết, chỉ nói hắn ta trúng tà thuật, bây giờ mời pháp sư Chu tiên sinh đến từ Trung Quốc để cứu chữa, hắn cần biết nhiều thông tin chi tiết hơn về Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ.

    Liễu Đức Kim Na thần sắc trấn tĩnh, cũng không hỏi nhiều, chỉ yêu cầu một căn phòng riêng, rồi bắt đầu giới thiệu tiểu sử, thói quen và một số chi tiết nhỏ nhặt của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ.

    Còn Ca Ba Da Oa thì tỏ ra hơi hoảng sợ, ban đầu còn không muốn thừa nhận mình có quan hệ mật thiết với Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, dù sau đó có nói cũng không thoải mái, ngược lại cứ nằng nặc hỏi về tình hình hiện tại của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ.

    Sự khác biệt giữa vợ cả và tình nhân quả là rõ ràng ngay lập tức.

    Thời gian gấp rút, Chu Dương cũng không có thời gian hỏi quá nhiều, chỉ tập trung hỏi về sở thích, thói quen và cách đối nhân xử thế của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ.

    Sau khi hỏi rõ, Chu Dương liền vào phòng y tế, đuổi tất cả các bác sĩ đang vây quanh ra ngoài, rồi mới thả ác quỷ chuẩn bị làm nhiệm vụ ra, ra hiệu cho nó nhanh chóng nhập hồn.

    Nhưng con ác quỷ đó vòng quanh thi thể Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ hai vòng, không lập tức nhập hồn, ngược lại hỏi: "Chu lão đại, ngài định cho ta ngụy trang bao lâu, cần làm bao nhiêu việc?"

    Chu Dương trả lời: "Hoàn thành chính biến, nắm quyền Nga, trực tiếp tiêu diệt Đạt Tố Khắc, nhiệm vụ của ngươi xem như hoàn thành, nên nói đây là một nhiệm vụ dài hạn. Ngươi có vấn đề gì không?"

    "Nếu là như vậy, thì chỉ dựa vào nội dung mà hai người phụ nữ kia vừa nói, ta không thể hoàn hảo đóng vai Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ này được." Ác quỷ nhìn sắc mặt Chu Dương, ngập ngừng nói, "Ta có thể hành động theo cách của mình không, khụ, ngài biết đấy, ta khi còn sống có một công pháp gọi là Thiên Ma Tạo Hóa Thập Bát Biến, ta hy vọng ngài có thể cho phép ta sử dụng pháp thuật này để ngụy trang Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ."

    Chu Dương thầm nghĩ chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ ta quản ngươi dùng cách gì, lập tức gật đầu: "Không vấn đề gì, ngươi cứ dùng đi."

    Nhưng con ác quỷ đó vẫn còn chút do dự, "Chu lão đại, pháp thuật này, khụ, có thể, khụ, có vẻ hơi, hơi tà ác, ngài không thể vì điều này mà trừng phạt ta nha, ta làm vậy cũng là để hoàn thành nhiệm vụ!"

    "Tà ác đến mấy thì có thể hơn tà thần sao?" Chu Dương cảm thấy hai kiếp mình đã thấy quá nhiều chuyện tà ác rồi, "Chỉ cần không làm hại người vô tội là được, ngươi cứ yên tâm làm đi!"

    Ác quỷ được phép, liền bắt đầu hành động.

    Nó trước hết lột sạch quần áo của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, lật thành tư thế nằm sấp, lưng hướng lên, vươn móng vuốt rạch một đường dài từ gáy đến mông, rồi dùng sức xoa bóp, nhào nặn mấy cái, liền thấy một cơ thể nhão nhoét máu thịt trượt ra theo vết rạch này.

    Thật sự đã lột toàn bộ da của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ!

    Chu Dương kinh hãi, có chút không hiểu, lẽ nào khoác da người sẽ chân thực hơn trực tiếp nhập hồn sao?

    Đang suy nghĩ, lại thấy ác quỷ đặt cái xác nhão nhoét không da xuống đất, vươn móng vuốt bốc máu thịt nhét vào miệng!

    Chu Dương nhìn thấy rất ghê tởm, liền hỏi: "Ngươi đang làm gì vậy? Ngươi là quỷ mà, ăn thịt sống không sợ khó tiêu sao?"

    "Ta cần tất cả thông tin của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ! Nếu ta vẫn là con người, chưa biến thành quỷ, đương nhiên không cần làm vậy, chỉ cần ăn não hắn ta là đủ rồi. Nhưng bây giờ ta là quỷ, không có máu thịt thì không đủ để chống đỡ lớp da người và những hành vi cử chỉ sau đó, nên chỉ có thể dựa vào việc ăn máu thịt của Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, trước hết chống đỡ một cơ thể, rồi thông qua việc ăn máu thịt của hắn ta để nắm bắt hành vi cơ thể và ký ức của hắn.."

    Ác quỷ vừa nói vừa không ngừng ăn, hơn nữa ăn rất nhanh, chớp mắt một cái, đã ăn hết cả cái xác, cũng không ăn sạch hoàn toàn, còn lại một đoạn xương nhỏ xíu và mấy sợi gân xanh mảnh.

    Con ác quỷ sau khi ăn máu thịt biến thành màu đỏ rực, trên người còn xuất hiện những vệt gân xanh đỏ máu.

    Nó ợ một tiếng thật lớn, rồi ôm lấy đầu bắt đầu ăn não bên trong, ăn "soạt soạt" nghe rất ngon lành.

    Ăn vài miếng "soạt soạt", não đã ăn sạch sẽ, cuối cùng chỉ còn lại một cái đầu lâu.

    Ác quỷ ném cái đầu lâu xuống đất, chui vào theo vết thương trên lưng lớp da người.

    Lớp da người xẹp lép lập tức phồng lên như được bơm hơi, rồi từ từ ngồi dậy, sau đó đứng lên.

    Bây giờ, đứng trước mặt Chu Dương chính là Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ, hoàn toàn không nhìn ra chút sơ hở nào.

    Quan trọng hơn, Chu Dương thậm chí không cảm nhận được một chút âm tà chi khí đặc trưng của ác quỷ!

    Nếu không biết, e rằng thật sự sẽ tưởng rằng trước mắt là một người sống không khác gì bản thật!

    Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ cúi chào Chu Dương một cái, trầm giọng nói: "Chu lão đại, vẫn phải nhờ ngài giúp ta một việc!"

    Thật đáng kinh ngạc, ngay cả giọng nói cũng giống y hệt Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ thật!

    Con ác quỷ giả mạo Phất Lạp Cơ Mễ Nhĩ quay người lại, đưa lưng về phía Chu Dương, "Còn phải nhờ ngài giúp khâu vết thương này lại. Cứ dùng xương và gân xanh mà ta vừa cố ý để lại là được, sau khi khâu xong, phối hợp với pháp thuật, rất nhanh sẽ hoàn toàn lành lại, không để lại bất kỳ dấu vết nào, đến lúc đó dù có là pháp sư cao minh đến mấy, trừ phi đặc biệt sử dụng pháp thuật để thăm dò, nếu không tuyệt đối không thể nhìn ra ta là kẻ giả mạo!"

    Chu Dương cầm kim xương và gân xanh luồn chỉ qua vết thương bắt đầu khâu, khâu được vài mũi mới cảm thấy có gì đó không ổn.

    Cái này chẳng phải chính là Họa Bì trong truyền thuyết Liêu Trai sao?

    Ác quỷ khoác da người, đó chính là một phản diện tiêu chuẩn.

    Hắn một pháp sư hai kiếp làm người đàng hoàng, sao lại biến thành đồng lõa của phản diện ác quỷ rồi?

    Chẳng trách người ta nói vận mệnh của một người, thật sự là không thể đoán trước!
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...