Xuyên Không [Dịch] Tà Đế Cuồng Thê: Phế Vật Cửu Tiêu Thư - Túy Ngọa Thiên Hạ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Yentusa2002, 20 Tháng hai 2021.

  1. Yentusa2002

    Bài viết:
    2
    Tên truyện: Tà đế cuồng thê: Phế vật cửu tiểu thư

    Tác giả:
    Túy Ngọa Thiên Hạ

    Thể loại: Trọng sinh, xuyên không, huyền huyễn, ngôn tình

    Người dịch: Yentusa2002

    Nguồn truyện:

    Lịch đăng:

    Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Yentusa


    [​IMG]

    Văn án:

    Cô là một bác sĩ Thiên Tài đứng đầu trong tổ chức sát thủ thế kỷ 21. Trong một lần xuyên không, cô trở thành tiểu thư phế vật của Vân gia, phế vật? , cô sẽ khiến cho cả thế giới này thấy thế nào mới là phế vật thực sự. Triệu hồi sư là một huyền thoại, sau này cô trở thành đệ nhất vu thuật đầu tiên trong lịch sử.

    Hắn tam hoàng tử của Long Xương Quốc cũng là thương Gia Thần Bí, hắn ẩn nhẫn độc chiếm buôn bán của nhà Chu, có vẻ ngoài tuấn tú khí phách ngang tàng, nhưng lại độc ác vô tình. Ai ai cũng biết nàng là phế vật, bệnh tât thân phận như nô lệ, ai cũng ghét bỏ nàng nhưng hắn là người duy nhất yêu nàng, dùng mọi cách và chiến thuật như giả vờ, độc đoán, bá đạo, các loại thủ đoạn gì cũng dùng hết. Chỉ vì có thể chiếm được trái tim nàng.

    Khi mục đích đen tối của hai người giống nhau, khi nhiệt huyết sôi trào cùng nhau đứng lên đỉnh cao của thế giới trong việc ai là con mồi ai là thợ săn?
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng ba 2021
  2. Yentusa2002

    Bài viết:
    2
    Chương 1 sống lại trong thế giới khác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Gió to thổi mạnh bên rìa vách núi, bên vách núi là một túp lều nhỏ dột nát tồi tàn.

    Lúc này bên ngoài túp lều, một người dơ bẩn gầy gò nằm trên vũng máu.

    Đau đớn!

    Cơn đau xé rách trên người, làm Ngũ Phượng cảm giác toàn thân như bị dao chém qua đau đến mức khó thở.

    Sống trong bản năng sát thủ, nàng mở mắt ngay khi tỉnh lại, đập tay xuống đất muốn lật người nhảy dựng lên.

    Không hay, cả người truyền đến đau nhức, không thể cử động được cả tay và chân, cơ thể vừa được uốn cong lại rơi xuống vũng máu kèm theo tiếng nổ.

    Ngũ Phượng hô hấp dồn dập và phát hiện ra chính mình đang ở bên vách đá nơi sỏi và cỏ dại mọc lên.

    Chuyện gì đang xảy ra thế này? Nàng không phải chết dưới bom kim độc sao?

    Ký ức của nàng vẫn chỉ dừng lại ở cảnh nàng bị hai người mình yêu thương và tin tưởng nhất phản bội, trái tim bị kim độc đâm vào ôm hận mà khởi động bom, chết cũng muốn kéo đôi cẩu nam nữ chôn cùng nàng.

    Bỗng nhiên, Ngũ Phượng chỉ cảm thấy đầu đau như búa bổ, một cỗ ký ức kì lạ truyền vào trong tâm chí, như muốn nổ tung tâm trí cô.

    Đau đến mức chảy cả mồ hôi lạnh, một lúc sau cơn đau biến mất, Ngũ Phượng giật mình.

    Nàng.. Xuyên qua?

    Nhưng mà, đúng vào lúc này, cô còn không có thời gian để tiêu hóa thông tin vô lý này.

    "Xoát xoát.." Roi nổ tung trong không khí.

    "Ngươi đồ chó điên tiểu tiện nhân này, mệnh ngươi còn rất cứng nha, đánh đến tay ta đều đau, ta không còn sức lực để đánh a, xem ta không đánh chết ngươi."

    Khi roi rơi xuống, một tiếng nói sắc bén truyền đến.

    "Tam tỷ, đừng đem nàng đánh chết, nàng ta cào vào mặt muội, mặt của nàng ta là của muội, muội muốn rạch vài nhát trên khuân mặt nhỏ nhắn kia, thành tổ ong vò vẽ cho nàng ta nếm thử cảm giác cắt thịt là gì." Một sự kích động khác vang lên đó là một giọng nói âm độc.

    "Chậm đã!" Lúc này, lại một giọng nói nhẹ nhàng nhàn nhạt khác truyền đến.

    "Đại tỷ, sao tỷ lại ngăn cản chúng ta? Cái tiểu tiện nhân này cư nhiên dám can đảm chạy vào phủ Thái Tử điện hạ để câu dẫn trước mặt Thái Tử, bị ta phát hiện, nàng ta cắn Tam tỷ bị thương, cào xước mặt muội, khẩu khí thật lớn, muội không thể không giết nàng ta đi." giọng điệu nữ tử âm độc có phần không cam lòng, nhưng lại có phần sợ hãi nữ tử có giọng nói dịu dàng.

    "Ha hả.." Đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ nhàng đầy ôn nhu tràn ngập dụ hoặc; "Muội đã cắt đứt gân tay gân chân, ở trên người nàng cắt trăm nhát dao, Tam muội cắt trăm nhát dao để trút hận, trên người nàng cũng không còn chỗ nào lành lặn, hiện tại chỗ duy nhất có thể nhìn, cũng cũng chỉ có khuân mặt nhỏ bé của nàng mà thôi."

    Tuy nhẹ nhàng, ngọt ngào nhưng không khó để phát hiện ra sự ghê tởm và giễu cợt.

    Ngũ Phượng ánh mắt hiện lên sát ý, như vậy tay chân nàng liền bị phế? Khó trách tay chân đều không thể cử động.

    Lúc này, có một giọng nói rất quen thuộc..

    Rưới mái tóc rối bù, Ngũ Phượng từ từ nâng mắt nên một cách yếu ớt.

    Vào lúc đó thân thể của Ngũ Phượng trở nên cứng đờ, và một tia giễu cợt xoẹt qua mắt nàng, từ từ bị ăn mòn bởi một cảm giác lạnh lẽo. Người phự nữ kia giống hệt Tam Phong người đã từng phản bội cô ngay cả Thẩm Nguy cũng giống hệt như vậy.

    Vừa dứt lời của nữ tử dịu dàng hai người kia bỗng "cười thầm" và tâm trạng sảng khoái.

    "Người tới, đem Cửu tiểu thư ném xuống Huyền Nhai Lâm đi thôi, làm thức ăn bổ dưỡng một chút cho ma thú trong rừng a, cũng coi như là giá trị duy nhất của nàng ta." Giọng nói dịu dàng vang lên nhưng lại hung ác lạnh lùng.

    Khi ba người nói chuyện, Ngũ Phượng không thể bỏ sót một từ nào.

    Nhũng gì xảy ra trước đó hiện lên trong trí nhớ của nàng.

    Thái Tử điện hạ qua đêm ở tướng quân phủ, cố ý tuyển Thái Tử Phi từ tướng quân phủ, nhưng nàng ấy một cô gái ốm yêu ở sau biệt viện của phủ tướng quân lại không biết được mình tại sao xuất hiện ở trong phòng Thái Tử.

    Đúng nha, trong trí nhớ là không có đoạn đó nha, rõ ràng là nàng bị người ta hãm hại.

    Lúc sau nàng bị đại tiểu thư, tam tiểu thư, lục tiểu thư bắt lại dùng doi và dao cắt..

    Tốt rất tốt!

    Đôi mắt Ngũ Phượng sáng lạnh, nàng sẽ nhớ kỹ tất cả những gì mà nàng đã chịu ngày hôm nay.

    Khi thân thể bị kéo lê trên mặt đất đầy sỏi đá như bao tải đương bao tải, để lại một mảnh máu thịt, dùng sức ném xuống vách núi, trái tim của Ngũ Phượng ẩn chứa một luồng sát khí, thở ra một hơi thở chết chóc.

    Chờ nàng a, khi nàng trở về, cũng chính là lúc họ không thể nghỉ ngơi..

    Những ngọn núi được bao phủ bởi nhũng cây đại thụ cổ thụ, u ám như hàng nghìn năm tuổi vậy, với nhiều loại quái thú ở trong đó, lộ ra một khí thế nguy hiểm.

    "Rống.."

    "Ngao ô.."

    Tiếng hổ và tiếng sói gầm vang cả khu rừng.

    Cường chấn độ mạnh khiến Ngũ Phượng, ngất đi, sau khi tỉnh dậy khi nhìn rõ tình hình trước mắt Vân Vũ không khỏi run lên, cong người lui về vách núi phía sau.

    Lúc này, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tia sáng vàng, sau đó, suất hiện một đoạn thông tin kì lạ.

    Hổ vàng cấp hai to gấp đôi hổ thường thuộc tính hỏa, sức phòng ngự độc nhất vô nhị, công kích mạnh, độ nhanh nhẹn thấp.

    Sói lưng sắt cấp 1 thuộc tính nước, nhanh nhẹn, khi tấn công sức phòng thủ yếu, có khả năng tấn công nhóm và có thể chống lại quái vật cấp 2.

    Vân Vũ không còn thời gian khám phá lý do tại sao thông tin này xuất hiện trong đầu nàng.

    Bởi vì, bên tay phải của nàng, là một con hổ vàng cấp 2, nhe răng nanh dữ tợn đang gầm thét với bầy sói lưng sắt bậc 1, nhưng đôi mắt dã thú vẫn nhìn chằm chằm vào nàng.

    Bởi vì ở phía bên tay trái, một bầy sói lưng sắt bậc 1, cũng nhe răng nanh, sủa gâu gâu, không cam lòng chịu yếu thế trước hổ vàng cấp 2 một cách miễn cưỡng và đôi mắt của chúng gắt gao nhìn chằm chằm vào nàng.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng hai 2021
  3. Yentusa2002

    Bài viết:
    2
    Chương 2 quỷ dị một màn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đây là cảnh con hổ và bầy sói đang kiếm thức ăn, Vân Vũ cục thịt mỡ này, hai bên đều tỏ vẻ nhất định phải có được, không muốn chia nhau.

    Tựa vách núi đá Vân Vũ, bỗng nhiên đầu đau muốn nứt ra.

    Ánh sáng bùng nổ trong tâm trí cô và vô số thông tin cứ thế tràn vào tâm trí cô nhưng sau đó nó biến mất giống như hòn đá chìm đáy biển, biến mất không cò tung tích.

    Chỉ cảm thấy bên trong kinh mạch dường như có một luồng khí kì lạ đang lưu chuyển chuyện gì đã xảy ra.

    Chuyện gì đã xảy ra?

    Nhưng mà hiện tại nàng cũng không còn thời gian để suy nghĩ chuyện khác, bởi vì hiện tại nàng giống như cá nằm trên thớt, cũng chỉ có thể chờ cuộc giao chiến giữa hai bên.

    Chẳng lẽ, nàng mới vừa sống lại, lại chết dưới miệng ma thú ư?

    Không, tuyệt đối không được.

    Nàng đã nói ai nợ nàng, nàng sẽ đòi lại gấp trăm lần.

    Hiện tại, kẻ nào dám giết nàng, nàng sẽ giết họ.

    Ngay cả nhũng con ma thú trước mắt này cũng có kết cục như vậy.

    Vân Vũ nghiến răng chống đỡ thân thể gầy yếu và yếu ớt này lên khỏi mặt đất, cho dù tay chân có bị gãy cũng không ngăn cản được nàng bước ra khỏi mặt đát đâm máu.

    Nàng lại không biết rằng luồng khí lạ trong kinh mạch, theo ý muốn của nàng, đã thay thế gân tay gân chân bị cắt của nàng.

    Từng chút, từng chút đứng dựa vào vách đá, lúc này, cái thân thể bị tàn này dường như bị ý thức đáng sợ của nàng khống chế.

    Quên đi tổn thương, đã quên đi nỗi đau, chỉ nhớ đến hận, nhớ đến hận thù..

    Luồng sát khí thuộc về nơi sâu thẳm của

    Linh hồn được bốc lên trong chốc lát.

    Trong lòng trào lên một sự căm ghét và tức giận.

    "A.." Một tiếng gào thét giận dữ từ trong chính miệng nàng phát ra, mang đầy sát khí nồng đậm.

    Ngay sau khi âm thanh này phát ra, những con sói và hổ cấp 2 đã thực sự nhượng bộ và không tiến lại gần, đôt ngột sợ hãi và lui về phía sau một bước.

    Đôi tay nhuốm máu của Vân Vũ, nắm chặt lấy mảnh đá sắc nhọn, đôi mắt ánh nên một tia máu lạnh, gắt gao nhìn chằm chằm và đám ma thú trước mắt.

    Muốn ăn nàng?

    Nàng sẽ khiến cho chúng nó lấy máu của chính chúng mà lấp đầy dạ dày.

    Như thể cảm nhận được luồng sát khí của nàng, đôi mắt của những con sói lưng sắt và con hổ vàng lóe lên vẻ cảnh giác và do dự.

    Nhưng ngay sau đó, bản chất dã thú đã dẫn đầu thú và ngay lập tức đã tấn công nàng.

    "Rống rống.."

    "Ngao ô.."

    Với một tiếng rống, những con ma thú đã lao về phía nàng với những chiếc răng nanh đang mở.

    Đôi mắt đổ tươi của Vân Vũ đột nhiên hiện ra sát ý, bầy sói lưng sắt lao đến, nàng cúi người, nhảy lên và hất ngược ra sau, mảnh đá sắc bén trong tay đã đâm thẳng vào hộp sọ của hai con sói lưng sắt.

    Rút ra, máu bắn tung tóe, nháy mắt máu nhuộm chiếc y phục rách nát của nàng, làm bẩn chiếc vòng cổ trên cổ nàng.

    Một tia sáng đen mờ dần dần hiện ra dưới lớp y phục của nàng, Vân Vũ không để ý đến cảnh tượng này.

    Nàng di chuyển nhanh như chớp, như thể thân thể tả tơi này đã biến thành thân thể kiếp trước của nàng, chẳng qua là một chiêu, một phát tuyệt đối chết người.

    Một vũ điệu phượng hoàng bay đẫm máu giữa người và đám ma thú trong rừng, với nhũng chiêu thức kì lạ..

    Những chiêu thức kia được thu vào trong một đôi mắt đen quỷ dị, sự hứng thú chậm rãi hiện ra từ khóe môi mím chặt của hắn.

    "Thật là một vật nhỏ thú vị"

    Hắn giấu mình ở trong bóng tối không nhích, cũng không có động tác gì, nhìn Vân Vũ chiếm giết đám ma thú, móng vuốt ma thú sắc bén cào một nhát trên người nàng rách một miếng thịt và chảy máu.

    Trong đôi mắt đen lộ ra một tia hưng phấn và khát máu.

    Có thể thấy được, hắn thích cảnh tượng đẫm máu này và không có ý định phá hủy nó.

    Cho dù Vân Vũ động tác nhanh đến đâu,

    Cơ thể và vũ khí trong tay của nàng phải cố gắng chịu đựng rất nhiều khi đối mặt với sự bao vây của đàn ma thú này, thật sự là rất mệt.

    Nhũng viết thương trên cơ thể vốn đã mung mủ, bây giờ dưới hàm răng nanh và vuốt của dã thú đã có vài vết thương sâu vào tận xương tủy.

    Máu, nhuộm đầy cả người.

    Bỗng nhiên!

    Vân Vũ thân thể cứng đờ, sắc mặt đột nhiên thay đổi, bởi vì nàng cảm thấy toàn thân như đông cứng, dùng hết sức lực cũng không thể động đậy.

    Chết tiệt, chuyện gì đang sảy ra thế này?

    Ngay sau đó, một cỗ chạy dọc theo vùng ngực dưới truyền lên một cơn đau như thiêu đốt, cơn đau nhói như một vạn cái kim xuyên qua huyệt đạo khắp cơ thể.

    Vân Vũ cắn răng chịu đựng cơn đau như xuyên thấu linh hồn nàng, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt vô cùng.

    Nhìn bầy sói lưng sắt và con hổ vàng to lớn nhân cơ hội này, lần đầu tiên Vân Vũ cảm thấy mình nhỏ bé và bất lực, đồng thời ghét bỏ loại cảm giác vô lực này.

    Không thể, nếu nàng thực sự chết dưới miệng của đám ma thú này, nàng sẽ không cam lòng, vĩnh viễn sẽ không bao giờ cam lòng..

    "Nha đầu, trên đời này có quá nhiều người không cam lòng như ngươi, nhưng sự kiên cường không muốn chết của ngươi, thật sự làm lão phu vô cùng hài lòng, tạm thời lão phu sẽ giúp ngươi một tay đi."

    Một giọng nói già nua đột nhiên vang lên bên tai nàng.

    Thời khắc nghe được giọng nói đó, trái tim Vân Vũ run lên kịch liệt.

    Bởi vì nàng nhìn thấy đám yêu thú đang lao về phía mình, đã bị ngọn lửa màu đen xuất hiện trong không khí biến thành tro tàn.

    Gió đêm thổi qua, cuốn hết những tro bụi còn lại trong không khí.

    Nếu không phải trên mặt đất còn có xác chết, của mấy con sói lưng sắt, nàng còn tưởng rằng, là do chính mình suy yếu quá mức nên sinh ra ảo giác..

    Người nam tử ẩn mình trong bóng đêm,

    Đồng tử hơi co lại, vốn định có động tác ra tay giúp đỡmột chút, lại không thể ngờ, chỗ đó xảy ra dị động.

    Tuy nhiên, sự kinh ngạc trong mắt nam nhân này nhanh chóng biến mất, thay vào đó là một khuân mặt tươi cười và có vẻ thích thú.

    "Đừng quá kinh ngạc, nếu không phải bất đắc dĩ, lão phu cũng lười làm, bất quá nha đầu, ngươi làm lão phu thật sự kinh ngạc. Lão phu đã ngủ ngàn năm rồi, trừ bỏ người kia, là chủ nhân duy nhất của ta, còn chưa từng có ai có thể đem ta từ trong phong ấn đánh thức, ngươi có thể đánh thức ta, có thể thấy được năng lực của ngươi không tồi, đáng tiếc thân thể hiện tại của ngươi lại.. Ai, đáng tiếc, thật đáng tiếc a.. Ngươi ngủ đi, đừng ở đó cố chấp."

    Chỉ biết, khi giọng nói già nua kia biến mất, Vân Vũ liền cảm thấy cả thân tê dần, lại như có dòng nước ấm chạy toàn thân thể, nhưng ý thức của nàng đã bị bóng tối nuốt chửng a.
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng hai 2021
  4. Yentusa2002

    Bài viết:
    2
    Chương 3 uống thú huyết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vào lúc thân thể ngã xuống, thông tin chưa được tiêu hóa trong đầu nàng lại ập đến.

    Thế giới này, cũng không phải là một triều đại mà nàng quen thuộc.

    Thần Châu đại lục, một thế giới được tôn trọng bằng võ kỹ.

    Trên đại lục chia thành 3 quốc gia, vương triều Chu, Long Xương Quốc, An Vương Quốc, ba quốc gia này được phân bố theo hình tam giác, ở giữa ba quốc gia là rừng rậm nơi ma thú sinh sống, bên trong ma thú hoành hành, võ giả tiến vào cũng vô cùng nguy hiểm.

    Mà Vân Vũ nàng, sinh ra ở vương triều Chu là thứ nữ nhỏ nhất của phủ đại tướng quân, trời sinh thân bệnh ốm yếu, trong miệng thế gian được mệnh danh là phế vật cửu tiểu thư.

    Ở Thần Châu đại lục, mọi đứa trẻ đều phải trải qua một kì khảo nghiệm tài năng và thiên phú.

    Mà nàng ấy thí nghiệm lại là không, trời sinh đã phế, ngoài ra, thân thể cũng ốm yếu hơn người bình thường.

    Đặc biệt khi nàng vừa tròn 1 tuổi, mẫu thân của nàng đã âm thầm biến mất, khiến nàng bị bỏ rơi trong ngôi nhà rách nát phía sau núi của phủ tướng quân khi còn nhỏ để cho nàng tự sinh tự diệt.

    Dưới sự bắt nạt khi dễ của di nương, tỷ muội và nô bộc, nàng vẫn sống sót được trong mười lăm năm.

    Vân Vũ không biết, tại sao ký ức về ngày sinh của nàng lại tồn tại khi nàng còn nhỏ, nàng nhớ về nỗi nhục nhã bi thương bị bắt nạt từ khi còn bé cho đến trưởng thành.

    Đúng vậy, nàng Ngũ Phượng như vậy trở thành Vân Vũ, nàng sẽ đòi lại tất cả những sự sỉ nhục trong quá khứ thay nàng ấy.

    Ba ngày sau!

    Vân Vũ uống ngụm máu thú cuối cùng, trước khi rời khỏi con hổ vàng cấp 2.

    Mùi máu tanh hôi và ghê tởm vẫn còn tản ra trong miệng nàng, Vân Vũ gợi lên một tia khát máu, cười lạnh, khi cảm thấy hơi ấm bắt đầu lan ra khắp cơ thể mình.

    Máu của ma thú thật sự có tác dụng bồi bổ cơ thể a.

    Trong ba ngày qua, Vân Vũ tỏ ra rất bình tĩnh khi gặp các ma thú ở trong rừng rậm với nhiều loài khác nhau, vô cùng đa dạng.

    Bởi vì ở cái thế giới này, nàng không có thời gian để cho nàng bỡ ngỡ và thích nghi từ từ.

    Nàng chỉ biết rằng nếu muốn tồn tại, muốn sống hạ, nhất định phải mạnh mẽ, mạnh mẽ hơn, mạnh mẽ hơn nữa..

    Ba ngày qua, chỉ cần có ma thú đến gần vách đá, nàng sẽ giết từng con một và uống máu của chúng.

    Thân thể vốn dĩ đã tàn phá, thật sự bắt đầu khôi phục dần dần, mặc dù rất chậm.

    Đột nhiên vang lên một giọng nói già nua mấy hôm trước, phát ra từ chiếc vòng cổ nàng đeo trên cổ từ khi mới sinh ra. Hóa ra cái vòng cổ của nàng là thánh vật do viễn cổ Vu tộc để lại, và nàng đã đánh thức tinh linh trong chiếc vòng cổ đó.

    Bất quá, tinh linh kia lại nói nàng hiện tại đã chết, không có biện pháp cùng nàng khế ước, không thể nói với nàng những điều khác, ho nên cũng không thể báo cho nàng cái khác sự, cũng chỉ nói, nếu không muốn thân thể mình thối rữa thì phải ăn và uống máu ma thú thân thể hư thối, liền uống thú huyết, và cỏ thánh, lúc sau vòng cổ không còn có động tĩnh.

    Thú huyết?

    Nàng uống máu ma thú trong ba ngày bàn tay bị gãy, gân tay chân gân, phục hồi nhanh chóng một cách kì lạ.

    CỏThánh?

    Thân là một sát thủ thế kỉ 21, tổ chức đặt cho nàng danh hiệu ' thần y ', tuy chưa nếm qua tất cả các loại thảo dược nhưng nàng lại vô cùng thông thạo các loại dược thảo.

    Nàng đã tìm kiếm các khu vực xung quanh trong ba ngày và không tìm thấy nó.

    Cũng chỉ có thể đi vào chỗ sâu nhất trong rừng rậm.

    Đêm nay là đêm trăng tròn, ma thú trong rừng rậm, đều tựa hồ bị ảnh hưởng, kích động, ngo ngoe rục rịch lên.

    Vân Vũ che giấu hơi thở, ẩn núp thâm nhập với tốc độ chưa có chậm lại.

    Cho đến khi một con báo đốm bậc hai chặn đường.

    Vân Vũ thân hình chợt lóe, dựa vào một cây đại thụ, nàng lật cổ tay, một hòn đá sắc nhọn nhiễm của cây cỏ dại do nàng tự chế, dưới khu rừng che mặt trăng, giống như một con thú đang ngủ yên, đột nhiên nàng hướng về phía trước chỗ nằm của báo đốm. Đầu báo đốm bị đâm.

    Đánh lén, là sở trường tốt nhất của sát thủ.

    "Rống.." Báo đốm gào rống lên, cắt qua toàn bộ khu rừng.

    Tay lên tay xuống rút đá ra, máu bắn tung tóe.

    Thân ảnh gầy guộc vừa lao tới đã nhanh nhẹn lẩn về hướng khác.

    Vừa mới đánh tới kia nói thân thể gầy nhỏ, đã lưu loát vô cùng liền triều một bên khác hướng ẩn núp đi.

    Chỉ thấy, sau tiếng gầm của con báo, khu rừng yên tĩnh quỷ dị rốt cuộc cũng có động tĩnh, đồng thời một ngụm máu tanh tưởi trào ra trong miệng nàng.

    Trong bóng đêm, Vân Vũ đã âm thầm vượt qua phạm vi có ma thú và lao vào rừng sâu.

    Ở sâu trong rừng có một hồ nước dài,

    Sóng nước lóng lánh trên mặt hồ, phản chiếu ánh trăng đẹp đến kì dị.

    Xung quanh hồ nước là nhiều loại hoa và cây cỏ.

    Nhìn đến hoa cỏ cây lá xung quanh Vân Vũ mím chặt môi, từ từ nở ra một nụ cười sắt đá.

    Chọn mấy cây thảo dược chữa thương thượng thừa để nhai Vân Vũ cũng thuận tay thu thập một ít thảo dược kháng viêm và tiêu mủ và đặt chúng sang một bên.

    Máu của Ma thú tuy có thể bồi dưỡng và chữa trị nội thương của kinh mạch, nhưng ngoại thương lại không được. Những vết thương của nàng đã bắt đầu viêm và chảy mủ, bốc mùi tanh tưởi hôi thối.

    Dưới ánh trăng, Vân Vũ cởi bỏ quần áo rách nát trên người, chỉ còn một mảnh che thân, trần truồng bước xuống hồ sâu.

    Khi nước lạnh lẽo tiếp xúc với vết thương rớm máu, gây ra từng trận đau đớn dữ dội.

    Nhưng Vân Vũ lại không nửa điểm chần chừ, bằng bàn tay không rửa sạch sạn đá trên vết thương. Cũng từng chút, từng chút rửa sạch phần vết thương bị lở loét và thối rữa.

    Mồ hôi lạnh đọng lại từ trên trán trượt xuống, Vân Vũ không nói lời nào mày cũng không có nhăn lại, nhưng hơi thở lại nặng nề hơn một chút.

    Mặt hồ quanh người nàng dần dần đổ như máu..

    Khi Vân Vũ đứng dậy khỏi mặt hồ, vết thương của nàng đã rỉ máu.

    Nàng đường như không để ý tới, ngồi bên hồ lấy thảo dược chống viêm chuẩn bị sẵn, bỏ vào trong miệng nhai lạn sau đó đắp nên miệng vết thương.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...