Kinh Dị [Dịch] Thi Thể Người Phụ Nữ Trong Ngôi Làng Cũ - Kì Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyennhattin1101, 29 Tháng sáu 2020.

  1. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8. THI THỂ XUẤT HIỆN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi về tới nhà trọ gọi Hạ Đình ra hỏi: "Đình Đình, gần đây sức khỏe cậu thế nào?"

    Cô ấy trả lời: "Vẫn khỏe mà. Cậu sao vậy?"

    Tôi gấp gáp trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là lo cho sức khỏe của cậu thôi."

    Trên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy lộ ra một nụ cười. Tôi nghĩ: "Không phải tối hôm qua Đình Đình từ ngôi mộ kia trèo lên chứ?" Tôi quay về phòng tìm Tiểu Tuyết. Tôi nói với bọn họ là tìm Tiểu Tuyết có chút việc sau đó kéo cô ấy ra ngoài. Tôi kéo cô ấy đi đến sườn núi đó, nhưng cô ấy không có phản ứng gì cả. Tôi lại kéo cô ấy đi vào trong núi. Kì quái hơn là ngôi mộ kia đã không thấy đâu nữa rồi. Một chút dấu vết cũng không thấy. Tôi đảo mắt qua thì thấy Tiểu Tuyết nở nụ cười quái dị. Tôi chắc chắn tất cả những chuyện này có liên quan tới cô ấy. Nhưng bây giờ tôi không có chứng cứ gì nên không cách nào vạch mặt cô ấy.

    Lúc này, Tiểu Tuyết hỏi tôi: "Thần Hi, cậu sao vậy? Sao lại đưa tớ tới đây?" Tôi không muốn đánh cỏ động rắn nên nói: "Không có gì đâu. Chỉ là muốn đi dạo một chút thôi. Chúng ta về thôi." Tôi liền kéo cô ấy đi. Tay cô ấy rất lạnh làm tôi có một cảm giác bất an.

    Về đến nhà trọ, tôi suy nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay rồi đi ngủ. Trong mơ tôi thấy có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trước giường của tôi. Bộ quần áo bà ta mặc chính là bộ quần áo của người phụ nữ ở dòng sông hôm đó. Tôi liền chầm chậm nhìn lên mặt của bà ta. Là Tiểu Tuyết, thật sự là Tiểu Tuyết. Khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, không phải là vẻ đẹp vốn có của Tiểu Tuyết. Lý do tôi có thể nhận ra Tiểu Tuyết là vì trên cổ cô ấy có đeo sợi dây chuyền của tôi tặng. Cô ấy không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn tôi bằng cặp mắt vô hồn. Bỗng tôi mơ hồ thấy được nụ cười quỷ dị kia. Tôi vốn là muốn ngồi dậy để hỏi cô ấy là rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tôi phát hiện toàn thân đã cứ đờ rồi. Tôi muốn hét lớn lên nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được. Lúc này, Tiểu Tuyết đột nhiên cười lớn lên. Giọng cười đó là tôi nổi hết gai óc. Tôi nhắm mắt lại để không nhìn cô ấy nữa. Nhưng giọng cười kia tôi không cách nào ngăn cản được. Một lúc sau thì cô ấy không cười nữa. Tôi mở mắt ra thì thấy cô ấy đang từng bước tiến về phía tôi rồi cất tiếng nói: "Ngươi phải chết bởi vì ngươi biết quá nhiều rồi."

    Nói xong thì đưa tay bóp cổ tôi. Tôi muốn hét lớn gọi mọi người cứu mạng nhưng lực bất tòng tâm. Lúc này thì tôi nghe bên tai có một luồng gió thổi đến, Tiểu Tuyết không thấy đâu nữa rồi. Khi tôi ngồi dậy muốn chạy ra ngoài thì phát hiện đã cử động được rồi nên vội vàng chạy ra ngoài. Cả hành lang trống không. Tôi xoay người đi về phía phòng của nhóm Lâm Lâm. Đẩy cửa vào thì không thấy ai cả. Tôi sợ hãi mà đi đến phòng của Y Y. Gõ cửa thì cũng không có ai trả lời. Đột nhiên tôi nghe thấy bên phòng của Tử Ngọc có tiếng động nên từ từ đi đến. Mở cửa ra xem thử thì thấy chính là người phụ nữ ở dưới sông hôm trước. Tôi theo bản năng mà lùi lại hai bước. Bà ta lộ ra khuôn mặt khiến người khác ghê tởm. Bà ta đứng bất động mà nhìn tôi. Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua. Bộ quần áo màu đỏ của bà ta sáng chói khác thường.

    Không biết trải qua bao lâu, bà ta cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi không sợ ta à?"

    Tôi run rẩy trả lời: "Nói không sợ thì chính là nói dối rồi."

    "Hừ, các người đã vào nhà trọ này rồi thì đừng mong sống sót." Bà ta xảo quyệt nói.

    "Tại sao?" "Bởi vì cái nhà trọ này đã bị một lời nguyền chính là người vào ở trọ tất cả đều phải chết." "Tại sao chứ? Tại sao lại có lời nguyền này?" Tôi hỏi

    Bà ta nhìn rồi rồi nói: "Dù sao ngươi cũng phải chết nên ta sẽ cho người chết một cách minh bạch. Mười năm trước, ta là chủ nhân của nhà trọ này. Năm đó ta vừa 18 tuổi. Trong thôn có một người ăn mày dự đoán số mệnh. Hắn nói với ta là vào năm ta 20 tuổi sẽ có một tai họa đổ máu. Lúc đó ta không tin lời hắn ta, bởi vì người trong thôn ai cũng gọi hắn là tên ngốc."

    "Đúng, trên đường đi luân hồi. Mạnh Bà nói với ta là ta chết oan, có thể hóa thành quỷ dữ để trở lại báo thù. Nhưng ta chỉ có thể ở trong dòng sông đó mà hút từng chút từng chút dương khí mới có thể lên bờ. Bây giờ thì ta đã thành công rồi." Bà ta cười nói.

    "Vậy tại sao bà muốn hại người khác?" Tôi hỏi một cách trách móc.

    "Là lời nguyền. Lời nguyền là ta phải hại người. Chỉ cần những người vào đây ở trọ không thể sống sót trở ra thì ta có thể biến nơi này thành một ngọn đồi mộ rồi. Hahaha.."

    Bà ta cười lớn, thân thể càng ngày càng trong suốt đến nổi không còn thấy được nữa. Tôi phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh đều đã biến mất. Tất cả đều chìm vào bóng đêm. Tôi cố gắng nhìn mọi thứ phía trước, một lúc sau, mơ hồ thấy được một cái đồ vật hình tròn màu trăng trắng đang ở trước mặt. Nó đang từng chút từng chút di chuyển lại phía tôi. Nó dính lên trên mặt tôi. Tôi cảm nhận được nó hơi lạnh, xem kỹ một chút thì phát hiện nó là một con mắt, chính là mắt người. Tôi hoảng hốt túm lấy nó ném xuống đất, bị dọa đến mức ngã phịch xuống. Sau đó lại thấy một vật gì đó màu đỏ, rất dài. Lại gần xem thì thấy nó là một cái lưỡi. Nó đang rất nhanh tiến lại chỗ tôi. Tôi ngồi dậy bắt đầu chạy trốn. Vừa chạy được vài bước thì nghe một tiếng "Thịch".

    Đầu tôi hình như vừa đụng trúng cái gì đó. Tôi lấy tay mò thử phía trước xem là cái gì. Một cái gì đó trơn nhẵn. Chắc là một cái gương. Tôi mơ mơ hồ hồ thấy phía trước tôi có một tôi nữa nên càng chắc chắn đó là một cái gương. Nhìn sang bên phải cũng là một cái gương, bên trái cũng vậy. Tôi ngớ người ra nhìn tôi trong gương thì thấy giống như là cả người đang bị rơi vào một biển nước sâu thẩm.
     
  2. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 9. ÂM THANH KỲ QUÁI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đột nhiên, tôi thấy trong gương có một bóng đen lướt ngang qua. Tôi mò trong túi thì rất may chiếc điện thoại vẫn ở đấy. Tôi lấy điện thoại ra, nhờ vào ánh sáng loe loét của điện thoại để soi sáng xung quanh. Quả nhiên, xung quanh đây toàn là gương, nhìn vào khiến mắt tôi hoa cả lên.

    Tôi từ từ đi vào phía sau, dùng điện thoại soi thì thấy không có gì kỳ lạ cả. Tôi liền vòng qua chiếc gương để đến phía sau. Ở đây có một vài chiếc mặt nạ và một số quần áo. Biểu cảm trên những chiếc mạ nạ đó rất dữ tợn, nhìn thấy khiến tôi lạnh cả sống lưng. Bỗng nhiên tôi nghe thấy có tiếng "Xì xì", giống như tiếng của một con rắn phát ra vậy. Tôi theo bản năng ngước đầu lên nhìn xem thì thấy hướng bên trái có một tia sáng nên đã đứng dậy đi đến.

    Đó là một chiếc điện thoại đang có một cuộc gọi đến. Tôi nhặt chiếc điện thoại lên rồi nghe máy, "Alo" tôi khẽ nói. Tôi lại nghe thứ âm thanh "Xì xì" kia. Là từ chiếc điện thoại trong tay phát ra, tôi bị dọa mà ném luôn chiếc điện thoại xuống đất. Lúc này, từ trong chiếc gương bước ra ba người con gái. Tôi nhìn kỹ thì thấy chính là người phụ nữ lúc nảy, phía sau còn có thêm Tiểu Tuyết và Hạ Đình. Đột nhiên người phụ nữ đó quay đầu lại nhìn tôi cười một cách quái dị rồi biến mất.

    Tôi cảnh giác nhìn xung quanh thì phát hiện tôi lại đang ở trong nhà trọ rồi, có cả Tiểu Tuyết và Hạ Đình đang ngồi nói chuyện với nhau. Tiểu Tuyết hỏi tôi: "Thần Hi, cậu sao vậy?". Tôi nói: "Chúng ta vẫn luôn ở nơi này à?". Cô ấy cười nói: "Đương nhiên rồi, có chuyện gì à?". Tôi cũng cười cười trả lời: "Không có gì, không có gì." Tôi trở về giường của mình thì cũng hơi buồn ngủ nên đã ngủ một giấc.

    Không biết bao lâu sau mới từ từ tỉnh lại. Tôi ngẩng đầu nhìn xem thì thấy trong phòng không có ai cả. Lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Tôi nghĩ là bọn họ đã quay về. Nhưng khi vừa định ra mở cửa thì tôi lại nghĩ: "Không đúng, ngoài cửa rõ ràng là tiếng giày da. Lâm Phong bọn học trước giờ không mang giày da. Lý Nhiên mang cũng là giày thể thao. Vậy có thể là ai chứ?"

    Đang suy nghĩ thì tiếng giày da đó mỗi lúc càng đến gần. Tôi theo bản năng mà lùi lại đằng sau. Tiếng bước chân đến trước cửa thì dừng lại. Tim tôi cứ đập loạn xạ, tôi từ từ tiến lại gần cánh cửa cố giữ lấy bình tĩnh mà mở cửa. Tôi thở phào, ngoài cửa không có gì cả. Tôi nhẹ nhàng mà đóng cửa lại. Lúc này, tiếng giày da đó lại vang lên. Tôi xoay người áp tai lên cửa mà nghe thì chắc chắn là tiếng dày da đó đang quanh quẩn ở bên ngoài cửa. Tôi tiến lại giường cầm cây chổi cạnh đó lên rồi ra mở cửa một lần nữa thì vẫn không có gì. Tôi thấy có chút bực mình, không biết là ai lại đùa như vậy. Tôi vào trong đóng cửa bực bội mà đi về phía cửa sổ thì thấp thoáng thấy phía ngoài xa có người liền thay quần áo đi ra ngoài.

    Khi tôi mở cửa thì thấy bên ngoài cửa có một đôi giày da màu đen. Tôi ngồi xuống mà nhìn kỹ thì thấy dưới đế giày có dính đất sét. Tôi đem đôi giày bỏ qua một bên rồi đi lên núi.

    Không khí trên núi vẫn cứ mát mẻ như vậy làm cho tâm trạng của tôi tốt lên hẳn. Cho đến khi tôi đến bên bờ sông thì phát hiện có hai dấu chân. Nhìn hình dáng thì có thể là một nam và một nữ. Tôi cứ lần theo dấu chân đó mà đi.

    Đi được nửa đường thì dấu chân biến mất. Tôi ngẩng đầu lên nhìn khắp nơi thì thấy khoảng vài trăm mét ở bên trái tôi có một ngôi nhà. Xem ra thì rất cũ, hình như là được làm từ rơm rạ. Tôi đi đến phía trước thì cũng thấy rõ được ngôi nhà. Nó thật sự rất cũ, trên cửa thì bị thủng vài lỗ lớn, ở cửa sổ cũng vậy, toàn bộ cũng bị bụi bám dày đặc. Tôi nhẹ nhàng mà đẩy cánh cửa ra, một luồng gió thổi đến. Toàn bộ bụi trong căn phòng đã bị thổi văng hết lên mặt tôi rồi. Tôi vội vàng lùi lại lau mặt. Trong lòng thầm mắng: "Nơi quỷ quái gì mà lại bẩn thế này." Tôi dùng hai tay để che mặt và mũi rồi vào trong lần nữa. Trên tường có treo ngô và ớt, cũng đều bị bụi bám đầy rồi. Vật dụng trong phòng được bố trí rất đơn giản. Một chiếc giường cỏ, một chiếc bàn, hai chiếc ghế, một cái tủ quần áo. Trên mặt đất còn có một tấm hình. Do bị bụi bám nên đã không thấy rõ mặt nữa rồi. Tôi nhặt nó lên, nhè nhẹ thôi hai lần thì miễn cưỡng cũng nhìn thấy rõ. Trên tấm hình là bà chủ trọ, cũng không biết tại sao tấm hình của bà ta lại xuất hiện ở đây. Đúng lúc này thì ở bên ngoài truyền đến tiếng bước chân lộn xộn. Tôi liền nhanh chóng trốn vào tủ quần áo.

    Tiếng bước chân mỗi lúc một gần. Tôi trốn trong tủ quần áo đến thở mạnh cũng không dám. Đếm khi họ đi vào trong nhà rồi thì nghe người phụ nữ nói: "Bỏ cô ta xuống đi."

    Tiếp đó thì "Thịch" một tiếng.

    Cái "đồ vật" đó rớt xuống đất. Tôi khẽ hé cửa tủ ra một chút. Thông qua khe hở trên cửa mà nhìn thấy một người phụ nữ. Trên mặt đất còn có một cái bao không biết đang chứa cái gì bên trong. Vật đó có động đậy, chắc là một người. Bên cạnh cái bao kia là một người đàn ông lạ mặt, ông ta nói: "Bà chủ à, con nhóc này xử lý thế nào đây?" Người phụ nữ đang quay lưng về phía người đàn ông nên tôi không nhìn thấy mặt, nói: "Tạm thời đừng động đến cô ta, giữ lại sau này sẽ có tác dụng." Người đàn ông nói: "Bà chủ à, tôi thấy con nhóc này cũng không tệ, chi bằng.."

    "Câm miệng, đừng có mà giở trò với cô ta, mày dám động đến nó thì cứ chờ xem." "Được, được, được. Lần sau tôi không dám nữa."

    Người phụ nữ kia nói: "Được rồi. A Toàn, bỏ cô ta ra đi, tôi có chuyện muốn hỏi cô ta một chút.

    " Dạ "Người đàn ông tỏa vẻ cung kính mà nói.

    Người phụ nữ từ từ quay mặt lại. Tôi đã thấy rõ mặt bà ta rồi, là bà chủ trọ. Lúc này có tiếng gọi từ bên cạnh cái bao truyền đến. Tôi liền dời ánh mắt đến đó. Người trong cái bao đó chính là Hạ Đình. Người phụ nữ chỉ tay vào đầu cô ấy rồi nói:" Nói, rốt cuộc ngươi có biết con nha đầu kia đang ở đâu không? "

    Hạ Đình đau khổ mà nói:" Hừm, bà đừng hòng biết, tôi sẽ không bán đứng bạn bè đâu. "

    Bà ta nói:" Nếu như ngươi nói cho ta biết Thần Hi đang ở đâu thì ta có thể suy nghĩ lại mà tha cho người một con đường sống. "

    " Cho dù tôi có biết cũng sẽ không nói cho bà đâu. Bà giết tôi đi. "

    " Ta vẫn chưa thể giết ngươi được, ta muốn ngươi phải tự tay mình giết chết bạn của ngươi, hahaha.. "Nói xong thì cười một nụ cười giống như là âm thanh của ma quỷ.

    " Bà.. Bà quả nhiên không phải là người. Bà thật tàn nhẫn. "

    Bà ta thu tay lại sau đó tát Hạ Đình một cái. Trong chớp mắt, từ miệng của Hạ Đình chảy ra một dòng máu tươi. Sau đó, A Toàn lấy ra một cây gậy rồi đánh ngất cô ấy. Bà ta nói:" Đem nó xuống mật thất đi, trong chừng cho kỹ vào. Không được để xỷ ra một sơ xuất gì đó." "Được rồi bà chủ." Nói xong thì bỏ Hạ Đình vào bao rồi mang đi. Tôi thở phào một cái. Đợi đến khi không còn nghe tiếng bước chân của bọn học nữa thì mới từ trong tủ đi ra. Tôi lo lắng cho Hạ Đình nên liền đi theo bọn họ.
     
    Last edited by a moderator: 24 Tháng tám 2020
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...