Kinh Dị [Dịch] Thi Thể Người Phụ Nữ Trong Ngôi Làng Cũ - Kì Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Nguyennhattin1101, 29 Tháng sáu 2020.

  1. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    Thi Thể Người Phụ Nữ Trong Ngôi Làng Cũ

    [​IMG]

    Tác giả: Kì Tử - 棋梓

    Dịch giả: Nhất Tín

    Thể loại: Kinh Dị


    Link góp ý: Các tác phẩm dịch của Nhất Tín


    Văn án:

    "Lâm Giang thôn" là một thôn hoang vắng, người dân trong thôn không nhiều. Vào một đêm nọ đã xảy ra một chuyện kì lạ. Sau đó, bạn bè từng người từng người một đã rời bỏ tôi mà đi. Tôi không thể ngăn chặn những chuyện kì lạ cứ liên tục xảy ra ở trong thôn này..
     
    MiyukifMạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2020
  2. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 1. THUÊ TRỌ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong nhóm người của chúng tôi: Có một cô gái nhát gan – Lâm Lâm, một cậu trai hơi mập mạp – Lâm Phong, một cậu trai vừa cao vừa gầy – Sở Bằng, thêm một cô gái xinh đẹp tao nhã – Tiểu Tuyết, còn một người nữa là tôi – Thần Hi.

    Trải qua bao nhiêu ngày lưu lạc, cuối cùng cũng đã đến Lâm Giang thôn rồi, mấy người chúng tôi ai cũng mệt rã rời, vừa xuống xe liền chạy đến cái nhà trọ duy nhất ở đây, phải đi bộ khoảng 15 phút nữa thì mới đến cái nhà trọ này, tên nó là – nhà trọ Thái Bình.

    Cái tên có chút kỳ lạ, thấy Tiểu Tuyết bọn họ trên mặt một chút mệt mỏi cũng không có, nhưng nhìn lại khung cảnh bên ngoài cửa, dưới đất toàn là tro tàn, đến cả trên tấm bản hiệu cũ kĩ kia những bụi bám cũng không ngừng tăng lên, bên dưới tấm biển hiệu có treo hai cái lồng đèn giấy màu trắng, đã ố vàng một chút rồi, chúng tôi lặng lẽ đi vào căn phòng, nhưng cái khung cảnh trước mắt đã làm chúng tôi kinh ngạc, bên trong nhà trọ lại rất sạch sẽ. Trên mặt đất trải tấm thảm màu đỏ, trên tường có treo một vài bức ảnh đã ố vàng, bên tay phải là quầy thu ngân. Nhìn tổng thể mà nói cùng với những nhà trọ trong thành phố này có chút tương đồng.

    Không biết từ khi nào, có một cô gái từ phía cửa sau của quầy thu ngân bước ra, đầu tóc rối bời, trên người mặc một chiếc váy dài màu trắng, chỉ nghe cô ta nói một câu: "Muốn thuê trọ phải không? Mấy người?". Mấy người chúng tôi bị dọa sợ một phen, đứng hình nhìn nhau, không khí yên tĩnh đến mức nhịp tim của bản thân cũng nghe thấy được.

    "Năm người", thấy mọi người không có phản ứng gì, tôi liền phá tan không khí tĩnh mịch này, cô ta chậm chậm mà đi đến quầy thu ngân, lại nói một câu: "Thế chân 150 tệ, một phòng 100 tệ một ngày, bao ăn 3 bữa", chúng tôi đưa luôn tiền trọ cho 7 ngày, nhận tiền xong cô ta gọi "A Vượng" làm cho chúng tôi một ít đồ ăn, A Vượng chắc là phục vụ của nơi này.

    Ăn xong bửa tối thì cũng đã 6h hơn rồi, lại thêm chúng tôi đã thấm mệt nên liền quay về phòng, ba người con gái chúng tôi ở một phòng, hai người con trai kia ở một phòng. Sau khi nằm trên giường thì cái cơn bùn ngủ trong bửa ăn cũng biến mất, bây giờ rất muốn đi ra ngoài tản bộ nên đã nhanh chóng thay quần áo rồi đi. Cảm giác được gió đêm thổi nhẹ lên mặt rất thoải mái.

    Đi đến chỗ ngã rẽ thì thấp thoáng thấy ở phía trước có ba người đang đứng, hình như là đang nói chuyện gì đó. Chúng tôi lặng lẽ tiến lại gần hơn một chút thì mang máng nghe thấy người đàn ông nói: "Khi nào mới khiêng nó đi đây? Dọa chết tôi rồi".

    Một người đàn ông khác nói: "Ừ, cái chết này thật sự thê thảm, đã bị người khác móc đi đôi mắt lại còn bị chặt đứt cánh tay phải nữa"

    Người đàn ông nảy giờ không nói chuyện cũng đã lên tiếng: "Nhất định là có thâm thù đại hận gì đây". Nói đến đây, bọn họ dời sự chú ý đến tôi, xem thử tôi có đi khỏi chưa. Khi tôi về tới nhà trọ, thấy ở phòng lớn không có ai liền lên lầu trở về phòng, thấy mọi người đã tỉnh rồi. Thấy tôi trở về, bọn họ liền hỏi: "Cậu đi đâu vậy? Không gọi chũng tôi gì cả.". Tôi đem những chuyện lúc nảy nghe được kể hết cho bọn họ. Tên nhát gan Lâm Lâm nghe xong liền kéo góc áo của Tiểu Tuyết mà vặn vẹo, nhưng Tiểu Tuyết hình như lộ ra khuôn mặt rất hưng phấn.

    Một lúc sau, sau tôi đánh răng xong thì một trận mệt mỏi kéo đến, tôi liền ngã xuống giường làm một giấc.

    Không biết bao lâu mà khi tỉnh dậy nhìn đồng hồ thì vừa đúng 12h, tôi đi đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, vừa lúc chuẩn bị đi ra thì nhìn thấy trên mặt sàn một vũng chất lõng màu đỏ, thoáng ngửi thấy mùi máu tanh, tôi lập tức ý thức được là chuyện gì đã xảy ra, tôi sợ nhóm người Lâm Lâm xảy ra chuyện nên đẩy mạnh cửa nhà vệ sinh ra, nhưng cho dù tôi có gọi bọn họ như thế nào, họ cũng giống như là không nghe thấy tiếng của tôi vậy. Trong lúc vô tình nhìn ra ngoài cửa sổ thì thấp thoáng thấy có một bóng trắng bay ngang qua, tôi lại quay lại nhìn nhóm người Lâm Lâm, sắc mặt trắng bệch, trên khuôn mặt xinh đẹp không còn hồng hào một chút nào cả. Hai chân tôi mềm nhũn không chút cảm giác khụy xuống sàn, mồ hôi trên mặt từng giọt từng giọt mà rơi xuống, trước mắt tối sầm lại, sau đó ngất đi.

    Không biết ngất đi bao lâu, bên tai phảng phất có tiếng gọi tên tôi: "Thần Hi, Thần Hi.." Tiếng kêu ngày càng rõ ràng. Tôi từ từ mở mắt ra, nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc, là Tiểu Tuyết, còn có nhóm người Lâm Phong nữa. Tiểu Tuyết đỡ tôi ngồi dậy, tôi mới phát hiện là mình đã ngủ ở dưới đất cả đêm. Bọn họ hỏi tôi tối qua đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại ngủ ở dưới đất như vậy? Lúc này tôi mới từ từ nhớ lại chuyện đã xảy ra tối qua, vội vàng đẩy Tiểu Tuyết ra chạy vào nhà vệ sinh, nhìn xuống mặt sàn, đâu có dấu máu nào. Trên những viên gạch trắng còn thấy được vài phần sáng chói. Tôi lại kiểm tra nhà vệ sinh một lần nữa, không phát hiện gì là không hợp lý cả. Nhóm người Tiểu Tuyết lo lắng cho sức khỏe của tôi nên kéo tôi trở lại giường. Tôi có nhìn thử ra cửa sổ, nhưng chỉ có vài cái cây to lớn xanh tươi. Trong lúc tôi đang trầm tư thì bỗng có người gõ cửa. Lâm Lâm đi mở cửa vào nói là A Vượng lên gọi chúng tôi xuống lầu ăn sáng. Tôi vội vàng rửa mặt, cùng mọi người xuống dưới lầu.

    Bửa sáng rất phong phú, nhưng tôi lại không có tinh thần để ăn, tôi vẫn đang suy nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua cho đến khi về lại phòng liền mở máy tính lên mạng tra thử thông tin nơi này "Lâm Giang thôn". Nhưng tôi lại bị dọa sợ một phen. Tôi nhìn thấy phía trên của ba chữ "Lâm Giang Thôn" có hai chữ được dùng bút đỏ tô lên – Thôn Quỷ. Tôi không dám nghĩ lại nữa, bởi vì phần giới thiệu tóm tắt ở phía bên dưới khiến tôi hoảng sợ, nội dung đại khái là thế này: "Mấy ngàn năm về trước, cái thôn này không được gọi là" Lâm Giang thôn "mà gọi là" Hòe Thụ thôn", bởi vì ở đầu thôn có một cây hòe, nghe nói là cây hòe này được giữ lại từ triều Thanh. Mỗi khi đến Tiết Thanh Minh thì người dân trong thôn đều đến trước cái cây hòe này để thắp nhang, ngụ ý để cầu bình an. Nhưng vào một buổi tối, tất cả mọi người trong thôn đều nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, mà nguồn gốc của cái âm thanh đó là từ cây hòe đầu thôn truyền đến. Người dân trong thôn tán loạn mà chạy đến dưới cây hòe thì thấy có một người phụ nữ chết ở trên cây trong trạng thái treo cổ, sắc mặt trắng bệch, mắt thì trợn ngược lên chỉ còn thấy được tròng trắng, lưỡi thì thè dài ra, hai tay thì không thấy đâu. Có một vài người nhát gan đã phải hét lớn khi gặp cảnh tượng này. Lúc này, trưởng thôn đến nhờ vài người không sợ đến đem cái xác kia xuống, cẩn thận mà xem qua. Người chết là một quả phụ trong thôn – Xuân Hỉ. Cô ta không có người thân nào cả. Chồng của cô ta ngày hôm trước vừa an táng xong.
     
    Miyukif, Mạnh ThăngKiệt thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2020
  3. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 2. TIỂU TUYẾT BỊ THƯƠNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáng sớm ngày thứ hai, người dân trong thôn đem thi thể của Xuân Hỉ đi hỏa táng. Chọn cách hỏa táng là bởi vì có người nói là chồng của Xuân Hỉ thấy cô ta đáng thương quá nên đã trở về để mang cô ta đi theo. Họ vẫn lo sợ rằng hồn ma của Xuân Hỉ sẽ về để bắt những người trong thôn đi theo, nên đã đem thi thể cô ta đi thiêu. Vài ngày trôi qua, một người phát hiện trong sân của nhà mình có một mảnh giấy màu vàng. Trưởng thôn nói là phần mộ đã xảy ra chuyện gì đó liền đem những người gan dạ đi đến mộ của Xuân Hỉ. Quả nhiên, phần mộ đã bị kẻ nào đó bới lên, nắp quan tài cũng đã bị mở ra rồi. Nhưng thứ kì quái chính là thi thể của Xuân Hỉ đã không thấy đâu nữa. Mặt của trưởng thôn lập tức biến sắc. Về đến thôn liền ra lệnh cho mọi người chặt cây hòe ở đầu thô xuống. Về chuyện chặt cây hòe trưởng thôn giải thích: "Rất có thể là hồn ma của Xuân Hỉ vẫn còn ở lại trên ngọn cây này, vẫn không chịu đi đầu thai". Người dân trong thôn cũng tin đây là sự thật. Nhưng từ sau khi cái cây bị chặt đi, trong thôn liền bắt đầu bị hạn hán, đến một giọt mưa cũng không rơi xuống. Tiếp theo thì nhà trưởng thôn cũng xảy ra chuyện. Vợ của trưởng thôn mang thai đứa thứ ba, đã đến lúc sinh rồi, trưởng thôn liền đi tìm một bà mụ. Nhưng trên đường trở về nhà bỗng nhiên sấp chớp rền vang, một luồng sấm chớp xanh trời xẹt ngang, gió cũng rất lớn, sau một hồi gầm vang trời liền đánh trúng vào nhà trưởng thôn.

    Không biết qua bao lâu, phụ nữ ở trong nhà đã ngừng la hét. Chỉ thấy bà mụ đang run rẩy mà đi ra, trong miệng vẫn lẩm bẩm nói: "Quỷ nhi, quỷ nhi..". Trưởng thôn vẫn không biết xảy ra chuyện gì liền chạy vào trong phòng để xem thử. Vợ của ông ta thì đang nằm trên giường bất động. Trên bụng thì có một lỗ rất lớn, máu thì vẫn đang chảy ra ngoài. Lá gan và nội tạng trong bụng đều không cánh mà bay lên. Trưởng thôn lay mạnh người phụ nữ đã cứng đờ kia nhưng người ấy đã chết rồi. Sau đó trong thôn cũng liên tiếp xảy ra vài chuyện nữa, ngày tháng bình an lúc trước cũng biến mất. Nửa năm sau, cuối cùng trời cũng mưa rồi. Người dân trong thôn rất vui mừng, một người dân trong thôn trong lúc vô tình đã phát hiện ra ngọn núi ở trong thôn có một con sông. Con sông này rất dài. Người dân bèn đem "Hòe Thụ thôn" đổi thành "Lâm Giang thôn". Còn có người dân đi vào đó đánh cá, nhưng đều không quay trở lại nữa. Người dân trong thôn truyền tai nhau rằng: "Trong dòng sông đó có quỷ, chỉ cần có người đi vào đó đánh bắt cá thì nó sẽ hiện ra và bắt người đó, kéo người đó vào trong lòng sông, sau đó ăn thịt". Khi tôi xem đến đây, Lâm Lâm bọn họ đột nhiên quay lại. Tôi vội vàng đóng máy tính lại. Bọn họ nói là muốn đi đến ngọn núi sau thôn chơi một, còn quay sang hỏi tôi có muốn đi cùng không? Tôi nói là sẽ ở lại nhà trọ chờ đợi cũng không có ý nghĩa gì liền cùng họ đi chơi.

    Không khí ở trên núi rất trong lành. Tôi lấy điện thoại ra chụp một vài tấm hình. Đi một hồi lâu, chúng tôi nghe thấy tiếng nước chảy. Tôi chợt nghĩ đến "con sông" đó, "Không một ai có thể sống sót trở lại", "Không một ai có thể sống sót trở lại". Cái câu nói này cứ không ngừng văng vẳng trong đầu tôi, giống như muốn nói với chúng tôi: "Không được đi đến con sông đó". Tôi từ từ ngăn cản đám người Lâm Lâm, tùy tiện nói một câu: "Tôi muốn đi vệ sinh, đợi tôi một lát, Tiểu Tuyết, Lâm Lâm các cậu đi cùng mình đi"

    Lâm Phong và Sở Bằng cũng đứng đó mà đợi tôi, giải quyết xong xuôi. Tôi bèn nói dối với họ một câu: "Tôi đau bụng quá, chúng ta quay về đi"

    Tiểu Tuyết tiếc nuối nói: "A. Vậy không phải coi như tốn công vô ích đi đến đây sao?"

    Lâm Phong bọn họ cũng cảm thấy tiếc, tôi lại "Ai da" một tiếng. Sở Bằng nói: "Đi thôi, đi thôi. Thần Hi thân thể yếu, chúng ta trước hết quay về thôi". Trong lòng tôi thầm vui mừng, từ từ mà trở về phòng. Về đến nhà trọ thì cũng đã chiều rồi. Bởi vì buổi sáng không có ăn gì cả, nên bụng tôi sớm đã kêu lên rồi. Bữa chiều cũng không tệ, miễn cưỡng cũng ăn no rồi. Quay về phòng thì có chút buồn ngủ. Tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ rồi nằm lăn ra giường, trong đầu vẫn còn nhớ về những nội dung lúc nảy trên máy tính. Không hay không biết mà nhắm mắt lại, từ từ cũng đi vào giấc ngủ. Không biết qua bao lâu thì bên ngoài bỗng truyền đến một trận ồn ào. Nghe kỹ lại thì hình như là có người vào trọ trong căn phòng đối diện, nghe tiếng thì có lẽ là 3 cô gái. Tôi muốn ra chào họ một tiếng. Tôi ngồi dậy rồi sửa sang quần áo. "Cốc, cốc, cốc, Ai vậy?". Một âm thanh ngọt ngào từ trong phòng truyền ra. Tôi liền trả lời: "Chào cậu, tôi ở phòng đối diện."

    Vừa dứt lời, cửa phòng đã mở ra. Trước mắt tôi là một cô gái mặc bộ đồ thể thao, để kiểu tóc đuôi ngựa cao cao, tướng mạo có phần thanh tú. Trong đôi mắt ngấn nước là hai con ngươi màu nâu tuyệt đẹp, sống mũi lại cao, một cái miệng nhỏ chúm chím. Chúng tôi đều đánh giá đối phương một hồi lâu. Rồi cô ấy nói: "Xin chào, tôi tên Hạ Đình"

    Tôi cũng đáp lại: "Xin chào, tôi tên Thần Hi."

    Hai cô gái kia cũng tự giới thiệu: "Tôi tên Hàn Y Y, gọi tôi là Y Y được rồi."

    Cô gái kia cũng lên tiếng: "Tôi tên là Lạc Phi"

    Hai cô gái này cũng rất xinh đẹp. Họ cũng rất nhiệt tình mời tôi vào phòng. Trên bàn bày rất nhiều đồ ăn, họ nói: "Bửa chiều ở đây không được ngon, ăn một chút này đi."

    Tôi gật đầu cười cười. Họ hỏi tôi là một mình đến đây sao? Nhà ở đâu? Tôi trả lời họ từng câu từng câu một. Sau đó tôi cũng hỏi họ một chút thì mới biết họ là bạn thân thời đại học của nhau, sau khi tốt nghiệp vẫn còn giữ liên lạc, hôm nay đến đây để du lịch. Họ năm nay 22 tuổi, rất nhanh sau đó chúng tôi đã là bạn của nhau rồi. Trong nhóm của họ không có con trai vì Y Y có từng học qua Teakwondo, còn là đai đen 9 đẳng. Nói chuyện một hồi lâu thì tôi cũng trở về phòng mình, trong lòng nghĩ: "Lâm Lâm bọn họ sao vẫn chưa quay lại nhỉ? Có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?" Đang suy nghĩ thì nghe thấy tiếng của Sở Bằng: "Để tôi tìm A Vượng thử xem cậu ta có thuốc hay không?"

    Lại nghe thấy Lâm Lâm khóc nức nở mà nói: "Làm sao đây? Tiểu Tuyết bị thương đến như vậy, chúng ta làm sao mà ăn nói với cha mẹ cậu ta đây?". Tôi nghe bọn họ nói là có người bị thương liền đẩy cửa đi ra. Lâm Lâm nhìn thấy tôi đi ra liền nhào đến người tôi. Tôi hỏi cô ấy xảy ra chuyện gì vậy, cô ấy vừa khóc vừa nói: "Tiểu Tuyết cùng bọn tớ lạc nhau ở trong núi, may mà trên đường cậu ấy đã đánh rơi đồ dùng mang theo nên bọn tớ mới tìm thấy cậu ấy. Nhưng mà đi được một lát thì không thấy đồ dùng cậu ấy để lại nữa mà thấy có vết máu. Bọn tớ rất lo lắng, Lâm Phong nói:" Trước tiên cứ đi theo vết máu này nói không chừng có thể tìm thấy Tiểu Tuyết ". Cứ như vậy, bọn tớ đi được một lúc nữa, thì phát hiện Tiểu Tuyết ở ngoài bờ sông với bộ dạng như bây giờ đó". Tôi xoay đầu qua nhìn Tiểu Tuyết, chỉ nhìn thấy cô ấy nhắm chặt đôi mắt, trên người có rất nhiều vết thương, giống như là vết thương do dao gây ra. Tôi lại hỏi Lâm Lâm: "Cậu nói bọn cậu tìm thấy cậu ấy ở bên bờ sông?". Lâm Lâm gật đầu. Tôi mờ mịt nghĩ không biết tất cả những thứ này cuối cùng là thế nào? Tôi bỏ Lâm Lâm ra, đi đến gõ cửa phòng của nhóm người Y Y. Rất nhanh cửa phòng đã mở ra. Cô ấy thấy tôi vui mừng nói: "A, Thần Hi, mau vào đây đi."

    Tôi xua xua tay nói: "Y Y, các cậu có hộp y tế không?" Chỉ thấy sắc mặt của cô ấy thay đổi một chút rồi nói: "Có chuyện gì vậy? Cậu bị thương à?" Tôi trả lời: "Không phải, là bạn của tớ, muốn mượn hộp y tế của các cậu một chút." Cô ấy nói: "Được, cậu đợi một chút." Vài phút trôi qua chỉ thấy Y Y kéo Hạ Đình đến. Tôi nghi hoặc nhìn bọn họ thì nghe Hạ Đình nói: "Đi thôi." Vẫn chưa để tôi hỏi một lời nào, Hạ Đình liền giải thích: "Tớ là bác sĩ, mau đi thôi, nếu không thì người bạn kia của cậu có thể nguy hiểm đến tính mạng."

    Tôi nghe xong, vừa cười vừa kéo cô ấy đi. Cô ấy kiểm tra ngoại thương cho Tiểu Tuyết một chút rồi nói với tôi: "Không có trở ngại gì lớn, chỉ là có nhiều vết thương ngoài da thôi, bôi một ít thuốc là được."

    Tôi tiễn cô ấy đến tận cửa rồi nói: "Đình Đình, cảm ơn cậu." Cô ấy vỗ nhẹ tôi một cái nói: "Không có gì, việc nên làm mà."
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 30 Tháng sáu 2020
  4. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 3. TIỂU TUYẾT MẤT TÍCH

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tiễn Đình Đình về xong thì tôi quay trở lại phòng chăm sóc Tiểu Tuyết. Thấy Lâm Lâm vẫn còn khóc tôi bèn đi đến nói: "Cậu đừng khóc nữa, bây giờ cậu có khóc bao nhiêu đi nữa cũng không có tác dụng gì, hay là cùng tớ chăm sóc Tiểu Tuyết đi."

    Sắc mặt Tiểu Tuyết trắng bệnh, đôi chân mày nhíu lại làm cho người khác thấy được bộ dạng đang rất khó chịu. Hai người chúng tôi cẩn thận giúp Tiểu Tuyết thay quần áo.

    Trời cũng đã nhá nhem tối, Lâm Phong đến phòng tìm chúng tôi để cùng nhua đi ăn tối. Nhưng tôi sợ nếu đi hết sẽ không có người trông chừng Tiểu Tuyết nên đã để Lâm Lâm cùng bọn họ đi ăn trước. Sau khi họ đi không bao lâu thì Tiểu Tuyết cũng tỉnh dậy. Tôi dìu cô ấy đi xuống lầu ăn cơm. Khi xuống lầu Lâm Lâm nhìn thấy Tiểu Tuyết thì nỗi lo lắng trong lòng cũng coi như được bỏ xuống. Sau khi ăn cơm xong thì Hạ Đình bọn họ đến tìm tôi muốn cùng nhau đi chơi. Nhưng sức khỏe của Tiểu Tuyết vẫn đang rất yếu, tôi sợ cô ấy lại xảy ra chuyện nên đã không đi chơi cùng bọn họ. Mọi người chúng tôi đều đang chờ đợi Tiểu Tuyết kể về chuyện đã xảy ra lúc trưa nên căn phòng có chút yên tĩnh. Rất lâu sau, Tiểu Tuyết bỗng run rẩy lên rồi nói: "Có quỷ, có quỷ. Chúng ta.. chúng ta đi khỏi nơi này đi, nhanh lên."

    Nói rồi cô ấy bắt đầu thu dọn đồ đạc, Lâm Phong ôm cô ấy lại: "Tiểu Tuyết, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?" Chỉ thấy cô ấy lẩm bẩm nói: "Trong thôn có quỷ, dưới sông cũng có quỷ. Nó.. nó đang rượt theo tôi."

    Cô ấy nói một chút lại ngắt quãng, cũng không biết câu nào là thật câu nào là giả. Tôi đỡ Tiểu Tuyết nằm xuống giường. Một lúc sau thì cô ấy cũng ngủ.

    Tôi lại lên mạng tìm kiếm thông tin về con sông đó. Nhưng khi tôi xem qua những thông tin đó thì đầu óc lại trống không. Tài liệu đó viết như thế này: "Trong dòng sông này có một cỗ tử thi ngàn năm của một người phụ nữ, thi thể này khi chết thì trong bụng vẫn đang mang một đứa con. Nghe nói là người phụ nữa này chết rất oan ức, vì vậy sau khi chết đã hóa thành quỷ dữ. Tuy là thi thể không còn, nhưng hồ ma cô ta vẫn còn quanh quẩn ở đây. Chỉ có điều, cô ta không thể lên bờ chie có thể ở dưới con sông này. Thế là mỗi lần người dân trong thôn đến đây câu cá hay là có người đến đây du lịch, thì cô ta nhân cơ hội này mà bắt người để hút dương khí. Chỉ có cách là không ngừng hút dương khí thì cô ta mới có thể ra khỏi mặt nước." Nhưng điều tôi nghi ngờ là: "Tại sao Tiểu Tuyết lại bình an vô sự?"

    Tôi mang theo sự nghi hoặc đó mà tiếp tục tìm kiếm: "Có ai có thể sống sót không?" Thế nhưng kế quả là không một ai có thể sống sót trở về. Đúng lúc này, chúng tôi ai cũng nghe thấy có tiếng động từ phòng kế bên truyền tới. Mà phòng kế bên chính là phòng của bọn con gái chúng tôi. Tôi không dám nghĩ nữa, một lát sau thì tiếng động đó biến mất. Tôi đẩy cửa phòng bước vào xem thử thì khiến cho tôi thật sự kinh ngạc, căn phòng của chúng tôi đã loạn cả lên. Tất cả các đồ vật cũng như quần áo đã bị ném lung tung ra đất. Nhưng điều quan trọng nhất là Tiểu Tuyết đã không thấy đâu nữa rồi. Lúc này thì Lâm Phong bọn học cũng đã chạy tới. Lâm Lâm phải gọi lớn một tiếng tôi mới hoàn hồn trở lại. Sở Bằng nói: "Báo cảnh sát thôi. Chúng ta phải báo cảnh sát thôi." "Không được báo cảnh sát, chuyện này căn bản là không phải do người làm, báo cảnh sát cũng không giải quyết được gì đâu." Lâm Phong lạt nhạt nói.

    Tôi hỏi: "Cậu làm sao biết không phải do người làm?" Lâm Phong chỉ tay về hướng cửa sổ: "Cậu xem trên khung cửa sổ." Tôi nhìn theo hướng tay của cậu ta thì quả nhiên thấy trên tấm kính cửa sổ có một dấu tay máu.

    Cẩn thận nhìn ra cái sườn núi phía ngoài cửa sổ thì dường như thấy có một người đang đi. Tôi và Lâm Phong nói: "Tôi đi ra ngoài một lát." Vừa ra khỏi nhà trọ thì thấy trên sườn núi có khoảng hai mưới mấy người đang đi lại vòng vòng trên đó. Tôi cẩn thận đi qua. Ở phía dưới sườn núi có một tảng đá to nên tôi đã trốn sau tảng đá đó để quan sát hành động của bọn họ. Bọn họ ai cũng đều trọc đầu, sắc mặt thì nhợt nhạt, trên người thì mặc quần áo giống như ở thờ cổ đại. Không thấy đôi mắt đâu, chỉ thấy một hốc mắt đen trống toác. Ở giữa bọn họ có một người đang nằm, tôi nhìn một chút thì nhận ra được khuôn mặt quen thuộc, trên người mặc một chiếc váy dài màu tím. Đó chính là Tiểu Tuyết. Nhóm người đó còn đốt lửa xung quanh, hình như là đang tế bái một cái gì đó. Đi khoảng 10 phút nữa thì tôi nhận ra có điều gì đó khác thường nên nhìn kỹ lại thì phát hiện thân thể của đám người đó giống như là trong suốt vậy. Tôi nghĩ là mình hoa mắt nhìn lầm nên đã dụi mắt vài cái rồi nhìn lại nhưng đã không thấy đám người đó đâu nữa rồi. Ngay lập tức từ sau lưng tôi truyền đến một luồng khí lạnh, rồi đột nhiên nhìn thấy có một bóng trắng xẹt ngang trước mặt. Một mạch bay đến người của Tiểu Tuyết. Sau đó là thấy cô ấy mở mắt ra rồi từ từ ngồi dậy. Tôi bị kích động mà chạy về phía trước, khẽ hỏi: "Tiểu Tuyết, cậu vẫn ổn chứ?" Cô ấy nhìn thấy tôi thì cũng đáp lại: "Thần Hi, tớ không sao. Mà đây là đâu vậy? Tại sao tớ lại ở chỗ này?" Tôi đem những chuyện vừa mới thấy nói cho cô ấy nghe. Nhưng cô ấy dường như không biết chuyện gì cả, hoảng hốt mà nhìn tôi. Sau đó tôi hỏi cô ấy: "Tiểu Tuyết, hôm đó ở bờ sông rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?"

    Cô ấy trả lời: "Hôm đó, tớ cùng với nhóm người Lâm Lâm lạc nhau trên núi, cũng không biết đường quay vê nên đã để lại đồ dùng cá nhân của mình lại trên đường để đánh dấu, hi vọng là bọn họ có thể tình thấy tớ. Nhưng khi tớ đến chỗ bờ sông thì thấy trên mặt nước nổi lên một khuôn mặt. Khuôn mắt đó bị thối rữa đến nỗi không còn nhận ra hình dáng nữa. Sau đó nó từ từ trôi lại gần tớ. Tớ liền quay đầu bỏ chạy, chạy được một lúc lâu sau thì tớ không còn biết chuyện gì đã xảy ra nữa."

    Tôi lại hỏi cô ấy: "Vậy những vết thương trên người cậu là do cái gì gây ra?" Cô ấy nói: "Là do nhánh cây quẹt vào." Tôi gật đầu nói: "Chúng ta quay về thôi. Nhóm người Lâm Phong chắc đang lo lắng cho chũng ta lắm." Cô ấy mỉm cười gật đầu. Sau đó chúng tôi cũng nhau về nhà trọ.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng bảy 2020
  5. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 4. GẶP NẠN Ở BỜ SÔNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến nhà trọ chúng tôi cũng chỉ ăn qua loa vài thứ rồi đi ngủ. Nửa đêm thì trời đổ một trận mưa nhỏ. Thức dậy vào sáng sớm ngày thứ 2, mưa cũng đã tạnh rồi. Trong không khí còn lưu lại một chút tươi mới và mát mẻ của trận mưa tối qua. Sắc mặt của Tiểu Tuyết cũng đã khá lên nhiều rồi nên tâm tình của tôi cũng vô cùng nhẹ nhàng. Ăn sáng xong, tôi và Lâm Phong bọn họ quyết định đi đến con sông đó xem thử. Vừa bước ra khỏi cửa thì thấy nhóm người của Y Y. Y Y hỏi tôi: "A, Thần Hi, mấy cậu đi đâu vậy?" Tôi mỉm cười đáp: "Bọn tớ lên núi đi dạo một chút, các cậu có muốn đi cùng không?" Cô ấy trả lời: "Được thôi, mấy cậu chờ một chút nha."

    Nói rồi cô ấy cũng gọi nhóm người Hạ Đình ra. Trên đường đi chúng tôi vui vẻ cười cười nói nói. Đi một lúc thì cũng đã đến bên con sông đó rồi. Tôi quan sát khắp nơi nhưng chỉ thấy toàn là cây và cỏ. Trên mặt đất vẫn còn lưu lại vài vết máu của ngày hôm đó. Dòng sông xem ra cũng rất yên tĩnh. Chúng tôi đi đến nhà người dân trong thôn để mượn một chiếc thuyền, họ hỏi có phải chũng tôi muốn chèo thuyền trên dòng sông đó không? Tất cả chúng tôi đều đồng thanh nói "Phải". Người dân đó ở đó nói: "Cô gái à, vừa nhìn đã biết các cô cậu không phải là người ở đây rồi. Mấy tháng trước, có hai cô gái cũng đến đây mượn thuyền của tôi để đi chơi trên con sông đó. Kết quả khi không nghe lời khuyên của tôi là đến bây giờ vẫn chưa tìm thấy hai cô gái đó." Tôi trả lời: "Ông yên tâm đi ạ, bọn con chỉ chèo ở chỗ nước cạn thôi. Sẽ không có chuyện gì đâu."

    Lão ông biết là không thể lay chuyển được quyết định của chúng tôi nên chỉ còn cách cho chúng tôi mượn thuyền. Thuyền được Lâm Phong và Sở Bằng hai người bọn họ vác đi. Sóng không lớn lắm, chỉ là trời hơi âm u một chút. Đi đến giữa sông vẫn chưa phát hiện điều bất thường gì. Chúng tôi quyết định đi qua bờ bên kia, khi sắp đến bên kia sông thì dưới đáy thuyền bỗng phát ra một âm thanh "Thịch" làm chúng tôi ai nấy đều giật mình không biết chiếc thuyền đã xảy ra chuyện gì. Tôi để cho Lâm Phong chèo tới phía trước nhưng không biết và sao chiếc thuyền một chút cũng không động đậy, chèo về sau cũng như vậy, không hề động đậy, chỉ nhìn thấy bầu trời trên kia ngày càng âm u, sấm chớp vang trời, chưa tới một phút sau thì đã đổ một cơn mưa lớn như trút nước. Thuyền của chúng tôi đang ở giữa dòng sông bỗng lắc lư dữ dội. Tôi quay đầu lại nhìn thì thấy nhóm người Lâm Lâm đã nằm sấp xuống thuyền cả rồi. Thế là bây giờ ở trên thuyền chỉ toàn là nước. Chúng tôi cùng với thuyền đã chìm ngập trong nước rồi. Tôi cứ thê mà bơi dưới nước, cũng may là nước của con sông này cũng trong nên tôi có thể thấy những thứ đang ở trước mắt mình. Tôi trong lòng sông tìm thấy Lâm Lâm bọn họ. Đột nhiên tôi nhìn thấy đằng xa có một người phụ nữ, ăn mặc rất kì quái, trên mình mặc một bộ quần áo màu đỏ giống như là quần áo của người cổ đại. Tóc của bà ta bay loạn xạ trong dòng nước, nhưng tôi không thể nhìn thấy mặt của bà ta. Bà ta cứ hướng về phía bên kia mà bơi đi. Nhưng nhìn kỹ lại thì không phải đang bơi mà là đang bay. Đúng như vậy, bà ta chính xác là đang bay trong nước. Tôi hoảng sợ mà nhìn theo hướng mà bà ta đang bay tới thì thấy Y Y. Tôi căng thẳng nhìn theo hướng mà Y Y bơi tới. Y Y cũng nhìn thấy tôi nên đang bơi lại chỗ tôi. Hình như cô ấy cũng đã thấy người phụ nữa mặc đồ kì quái đó. Sắc mặt tôi trở nên sợ hãi liền đưa tay ra chỉ lên bờ ý muốn cô ấy bơi vào bờ. Nhưng cô ấy hình như không hiểu ý tôi nên vẫn cứ hướng về chỗ tôi mà bơi tới. Người phụ nữ đó cũng đã nhìn thấy tôi liền chuyển mục tiêu, hướng về tôi mà bay đến. Tôi thấy chuyện này có gì đó không đúng nên đã dốc hết sức mà bơi về phía của Y Y. Thật may khi người phụ nữ đó vẫn còn cách chúng tôi một khoảng khá xa. Tôi lập tức kéo Y Y bơi vào bờ. Rất nhanh sau đó chúng tôi cũng đã tới bờ rồi. Sau khi hai chúng tôi lên bờ, thì lấy hết sức mà hít thở. Nhưng chúng tôi vẫn chưa thấy nhóm người Lâm Phong và Hạ Đình. Tôi để Y Y ở trên bờ đợi còn bản thân thì chuẩn bị xuống nước một lần nữa để tìm bọn họ. Y Y nói: "Không được, muốn đi thì cả hai cùng đi. Lỡ xảy ra chuyện gì thì còn có người tiếp ứng."

    Tôi nhìn cô ấy sau đó hỏi: "Cậu không sợ à?" Cô ấy kiên quyết mà lắc đầu. Cuối cùng thì chúng tôi quyết định cả hai cùng xuống nước. Trước khi xuất phát, tôi với Y Y đã nhất quyết là con sông này quá lớn, chúng tôi sẽ chia ra mà tìm, sau hai mươi phút bất luận có tìm được hay không thì cũng phải trở về chỗ này. Tôi có thể nhìn ra trong mắt của Y Y đầy ấp những giọt nước mắt nhưng chúng không rơi xuống. Sau khi xuống nước thì tôi với Y Y liền tách nhau ra. Tôi bơi được mười phút rồi mà đến hình dáng của một người cũng không nhìn thấy, cũng không biết bên phía Y Y như thế nào rồi. Thật sự người mà tôi lo lắng nhất đó là Lâm Lâm. Mặc dù cô ấy biết bơi nhưng cô ấy rất nhát gan. Nếu như nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ kì quái kia chắc chắn sẽ rất sợ. Nghĩ đến đây tôi liền tăng tốc. Khi tìm lần nữa thì đột nhiên tôi thấy trước mắt có hai bóng đen, nhìn kỹ lại thì đó là Lâm Phong và Sở Bằng. Trong lòng tôi chợt vui lên, lập tức bơi về phía họ. Sở Bằng khi nhìn thấy tôi cũng bơi lại. Ba người chúng tôi liền bơi vào bờ. Sau khi lên bờ, tôi thở hổn hển hỏi bọn họ có nhìn thấy nhóm người Tiểu Tuyết không? Họ lắc đầu nói không thấy. Vài phút trôi qua thì Y Y cũng trở về rồi, sau lưng còn có Lâm Lâm và Lạc Phi. Tôi đi đến kéo họ lên bờ. Tôi hỏi bọn họ có nhìn thấy Tiểu Tuyết với Hạ Đình không? Họ cũng lắc đầu. Chúng tôi nghỉ ngơi một chút thì Lâm Phong và Sở Bằng cũng xuống nước để tìm Tiểu Tuyết và Hạ Đình. Tôi nói: "Đưa tôi theo đi, thêm một người thì thêm một cơ hội.". Y Y bọn họ cũng muốn đi theo. Nhưng tối nói: "Không được, các cậu ở đây đợi đi, lỡ như bọn họ trở lại không thấy ai cả thì làm sao? Thêm nữa mấy người các cậu vừa mới lên bờ nên nghỉ ngơi một chút đi."

    Nói xong tôi liền cùng nhóm người Lâm Phong xuống nước một lần nữa. Lần này mấy người chúng tôi không chia nhua ra tìm nữa. Không lâu sau, tôi thấy ở phía trước mặt là Tiểu Tuyết và Hạ Đình, nhưng cử chỉ và hành động của họ rất kỳ lạ. Hai người bọn họ đang xoay quanh một cái vật gì đó màu đen hình chữ nhật. Tiến gần lại một chút thì tôi giật thót tim. Đó là một cỗ quan tài. Tiểu Tuyết bọn họ đang xoay quanh một cỗ quan tài. Lâm Phong muốn đi đến kéo bọn họ trở về, nhưng tôi kéo cậu ấy lại, lắc đầu. Họ hình như là đang xem một cái gì đó. Đôi mắt cứ dáng chặt vào cỗ quan tài. Chúng tôi cũng bơi đến cỗ quan tài đó, nhìn thử vào trong. Trong cỗ quan tài đó, có một người phụ nữ đang nằm. Không phải ai khác mà chính là người phụ nữ mặc đồ đỏ mà tôi thấy lúc nảy. Cuối cùng tôi cũng thấy được mặt của người phụ nữ này. Nó đã thối rữa rồi, không có đôi mắt nhưng hai cái hốc mắt đen huyền đó giống như là có đôi mắt đang ở đây đợi chúng tôi vậy. Lại nhìn xuống phần bụng của bà ta thì thấy có một lỗ thủng rất lớn. Nhìn qua Tiểu Tuyết, trên khuôn mặt mỹ lệ đó có một vài phần u uất. Hạ Đình cũng như vậy. Nhưng sắc mặt không trắng bằng Tiểu Tuyết, thấy được một vài phần đáng sợ. Đột nhiên, người phụ nữ đó từ trong cỗ quan tài ngồi bật dậy rồi bay đi mất.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 10 Tháng bảy 2020
  6. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 5. TRẢ HỒN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi nhân cơ hội này mà tiến lại chỗ cỗ quan tài. Khi đến gần thì có cảm giác hơi lạnh lẽo. Tiểu Tuyết bọn họ hình như là không nhìn thấy chũng tôi. Chúng tôi bước lên phía trước đánh nhẹ vào cậu ấy nhưng hình như cậu ấy không có chút cảm giác nào cả. Đến nhìn tôi cũng không nhìn một cái. Tôi đang nghi ngờ không tại sao lại xảy ra chuyện như vậy. Khi tôi chạm vào cạm ấy thì thấy giống như có một luồng điện truyền vào người. Ngay lúc này, các cậu ấy bỗng ngã xuống nước ngất xỉu. Lâm Phong và Sở Bằng vội vàng đỡ họ lên sau đó chúng tôi cùng bơi vào bờ. Cũng không biết tại sao, Tiêu Tuyết bọn họ vừa lên đến bờ thì tỉnh lại. Tôi mới hỏi bọn họ khi thuyền bị lật thì học đã thấy những gì? Tiểu Tuyết nói là thấy người phụ nữ mặc đồ đỏ kia. Bà ta đưa cô ấy và Hạ Đình đến chỗ cỗ quan tài. Sau đó xảy ra chuyện gì thì họ cũng không nhớ rõ. Nghĩ ngơi một chút thì tám người chúng tôi liền trở về nhà trọ. Trải qua bao nhiêu cực khổ như vậy thì sức khỏe của Tiểu Tuyết đã yếu hươn trước rồi. Còn Hạ Đình cũng bị bệnh rồi. Cho dù uống thuốc hay tiêm cũng không khỏi.

    Vào một buổi chiều thì trong thôn có người chết. Người trong thôn liền mời một vị thầy pháp đến làm phép. Vị thầy kia nói: "Âm khí trong thôn này rất nặng, rất dễ dẫn đến thiên tai.". Trưởng thôn hỏi ông ta: "Vậy phải làm thế nào?" Thì chỉ nghe vị thầy kia nói: "Ông hãy làm việc thiện thật nhiều, cách tốt nhất là mời một vị thầy pháp thật cao tay để hóa giải những oan hồn ở nơi này." Trưởng thôn nghe xong thì cũng hơi sợ liền lệnh hai người đi vào thành thị tìm thầy giỏi.

    Hai ngày sau thì thấy có một người con trai lạ đi vào thôn. Nghe nói là hậu duệ gì gì đó của Trương đại sư. Tên cậu ta là Trương Thiên Đức, 27 tuổi, còn rất trẻ. Trưỡng thôn thì đã chuẩn bị một buổi tiệc rượu để tiếp đãi cậu ta. Cậu ta cũng lịch sự mà nói: "Tôi là Trương Thiên Đức, năm nay 27 tuổi, là hậu duệ của Trương Cảnh Văn" Trưởng thôn nói: "Chào Trương sư phụ, nghe tên đã lâu, mời ngồi." Trương Thiên Đức không từ chối mà ngồi xuống.

    Hạ Đình đổ bệnh rồi, chúng tôi ở đây không ai biết về y học cả, tôi liền đi tìm Trương sư phụ. Tôi đem những chuyện chúng tôi gặp bửa giờ kể hết cho cậu ta. Chỉ thấy cậu ta nhíu mày lẩm bẩm: "Sao lại như vậy?" Tôi lại nói: "Trương sư phụ, cậu có thể đến xem bệnh giúp bạn tôi được không?"

    Cậu ta rất nhanh đã đồng ý. Trương sư phụ quan sát một hồi rồi nói: "Cô ấy bị quỷ yếm rồi."

    Y Y hỏi: "Vậy có còn cứu được không?"

    Trương sư phụ cười đáp: "Đương nhiên là được, chỉ cần đợi đến giờ tý tối nay, tôi lập một trận pháp là được."

    Y Y kéo tay vị sư phụ không ngớt lời cảm ơn. Cuối cùng đã đến giờ tý, Trương sư phụ trên tay cầm kiếm, la bàn và một số đồ bắt ma đuổi ma. Trước mặt cậu ta đã bày một cái bàn cúng bên trên có để đèn cầy. Miệng thì lẩm bẩm đọc cái gì đó mà chũng tôi không nghe rõ. Cậu ta kêu chúng tôi dìu Hạ Đình đến ngồi trên chiếc ghế đối diện, sau đó kêu chúng tôi đi vào phòng.

    Không lâu sau thì bên ngoài nổi lên một trận gió. Hoa cỏ cây cối bị thổi va vào nhau kêu lên xào xạc. Nhìn ra thì thấy Trương sư phụ đang đứng đó không một chút động đậy. Hình như là đang quan sát một cái gì đó. Qua vài phút sau, gió cũng ngừng thổi rồi, tôi nhìn thấy có một bóng trắng từ trên trời bay xuống. Nhắm đến hướng Hạ Đình mà đáp. Sau đó thì thấy Hạ Đình từ từ mở mắt nhìn khắp nơi, chắc là đang tìm chúng tôi. Trương sư phụ ra hiệu cho bọn tôi là có thể ra ngoài rồi. Chúng tôi liền đi đến bên cạnh Hạ Đình. Y Y sốt ruột hỏi: "Đình Đình, cậu cảm thấy thế nào rồi? Cậu dọa chết chúng tớ rồi.

    Lạc Phi hỏi:" Hạ Đình, cậu có đói không? Tớ đi làm cho cậu chút đồ ăn nhé. "Nói xong liền đi xuống nhà bếp. Hạ Đình nhìn chúng tôi cười miễn cưỡng, yếu ớt mà nói:" Tớ không sao rồi. Mọi người đừng lo lắng nữa. "Tôi đi đến cạnh cô ấy nói:" Đình Đình, cậu ăn một chút đi rồi đi nghỉ ngơi, sức khỏe của cậu vẫn còn yếu lắm. "Đình Đình cuối cùng cũng không kiềm được nước mắt mà khóc như đứa trẻ. Chúng tôi dìu cô ấy về phòng rồi đút cô ấy ăn một chút cháo, sau đó để cô ấy ngủ một lát.

    Trương sư phụ đến dặn chúng tôi chăm sóc tốt cho Hạ Đình với lại cẩn thận một chút, nơi này âm khí rất nặng, sớm nên rời khỏi nơi này. Tôi thận trọng gật đầu. Tiễn Trương sư phụ xong thì chúng tôi ai nấy đều mệt rã rời rồi nên đều về phòng mà nghĩ ngơi.

    Màn đêm thật yên tĩnh, đôi khi nghe được tiếng chó sủa, tôi mơ mơ màng màng mơ thấy mình bị một trận âm thanh" Kẽo kẹt, kẽo kẹt "làm tỉnh giấc. Âm thanh đó hình như là từ lầu trên truyền đến. Âm thanh này khiến cho người ta nghe mà sở cả gai óc. Tính tò mò trỗi dậy nên tôi quyết định đi xem xem là cái gì.

    Thế là tôi từ từ đi lên lầu ba, lầu trên là một mảng sơn đen. Tôi dùng tia sáng yếu ớt từ điện thoại miễn cưỡng cũng thấy được những thứ phía trước mặt, còn những thứ xa hơn thì nhìn không rõ. Tôi không kiềm được sự căng thẳng đang dân lên, nhưng vẫn từ từ đi vào trong góc tối đó.

    Đi đến căn phòng đầu tiên thì thấy của không khóa. Tôi liền nhè nhẹ mà mở ra. Trong phòng là một chiếc giường đôi, một chiếc ghế, một cái bàn vẫn còn một chiếc tủ quần áo. Chỉ là dưới đất thì bụi đã đóng thành từng lớp. Xem ra là đã lâu không có người ở rồi. Tôi lại đi đến căn phòng phía đối diện. Ở đây cách bố trí cũng giống như căn phòng kia. Các căn phòng khác cũng như vậy. Đến căn phòng cuối cùng thì tôi càng nghe rõ âm thanh" Kẽo kẹt"lúc nảy. Tôi cẩn thận mà đẩy cửa ra. Khi tôi nhìn thấy các thứ ở trong phòng thì tôi thật sự không dám tin vào mắt mình.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng bảy 2020
  7. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 6. NGƯỜI PHỤ NỮ ĐÁNG SỢ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Có một người phụ nữ trước mặt tôi, trong tay bà ta cầm một cái đầu người máu me. Bà ta đang ngon lành mà ăn nó.

    Tôi cố gắng kiềm chế không để bản thân nôn ra, một tay xoa nhẹ thái dương, một tay thì rọi đèn lại hướng kia. Tôi thấy rõ là bên cạnh người phụ nữ đó là cái đầu của một đứa trẻ sơ sinh, đôi mắt vẫn còn đang chuyển động. Người phụ nữ đó phát hiện tôi đang nhìn bà ta thì ngẩng đầu lên nhìn tôi.

    Cuối cùng tôi cũng thấy được khuôn mặt của bà ta. Đó không phải là khuôn mặt người. Một đôi mắt màu đỏ, không có mũi, đôi môi thì tím sẫm. Nhìn thấy vậy tôi chợt lạnh cả sống lưng.

    Người phụ nữ đó nhìn tôi rồi vừa cười vừa nói: "Các người ai cũng không thể rời khỏi đây đâu. Đã vào đây thì đừng hòng nghĩ đến chuyện trở ra. Bà ta sẽ giết tất cả các người. Các người hãy chịu chết ở đây đi. Hahaha.." Tiếng cười vang lên rất lâu còn người phụ nữ đó cũng từ từ mà biến mất. Cái đầu của đứa trẻ kia cũng không thấy đâu nữa. "

    Trong chớp mắt chỉ còn lại mình tôi ở trong căn phòng lớn này. Tôi bị dọa sợ đến nỗi đi loạng choạng xuống dưới lầu. Về tới phòng của mình rồi mà trong lòng vẫn cứ nghĩ đến những lời nói của người đàn bà lúc nãy. Chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà tôi đã trải qua một chuyện kinh khủng như vậy có nói ra ai cũng không thể tin. Tôi về đến giường xem đồ hồ thì cũng đã hơn 2 giờ sáng rồi. Tôi tự hỏi bản thân là có nên nói chuyện này cho mấy người kia biết không. Nếu nói thì họ có tin không? Nghĩ một lúc thì ngủ lúc nào cũng không hay.

    Sáng sớm khi tôi mở mắt dậy nhìn ánh mặt trời ngoài cửa sổ thì tôi quyết định không nói chuyện hôm qua cho bọn họ biết. Tránh để bọn họ trong lòng lo lắng.

    Lúc này thì Lâm Phong bọn họ bên ngoài cửa gọi tôi:" Hi Thần, cậu xem hôm nay trời đẹp như vậy, hay là chúng ta đi lên chợ chơi đi. "Tôi trả lời:" Được thôi. Nhưng mà đợi tôi một chút, Lâm Lâm bọn họ vẫn chưa dậy. "

    Lâm Phong không còn cách nào khác đành trả lời:" Được rồi, mấy cậu nhanh nhanh một chút. "

    Tôi vừa thay quần áo vừa gọi nhóm Lâm Lâm dậy. Lâm Lâm nhíu mày lười biếng mà nói:" Vừa sáng sớm mà, đi chợ gì chứ, ngủ một chút nữa đi. "

    Tôi nói:" Trên thị trấn có rất nhiều đồ ăn ngon nha. "Lâm Lâm nghe vậy liền có hứng thú. Thật ra là cô ấy có sở thích ăn uống. Là điển hình của kiểu người ăn hàng. Tiểu Tuyết lúc này cũng tỉnh lại rồi, thay quần áo rồi đi đánh răng.

    Tôi nói với Lâm Lâm:" Cậu nhìn Tiểu Tuyết xem, người ta siêng năng biết bao nhiêu. Cậu nhìn lại cậu, chỉ biết ăn. Đồ "Heo mập" ". Nói xong liền chạy ra ngoài.

    Tôi đi đến trước cửa phòng của nhóm người Y Y để gọi bọn họ dậy đi lên thị trấn chơi. Tôi gõ cửa nhè nhẹ, nói:" Y Y, các cậu đã dậy chưa. Bọn tớ muốn đi lên chợ chơi. Các cậu có muốn đi cùng không? "Y Y vừa mở cửa vừa nói:" Xin lỗi, vậy các cậu đợi bọn tớ một chút nha, Lạc Phi vẫn chưa thức. "Nửa tiếng sau thfi chúng tôi xuất phát. Trên đường đi không có chuyện gì xảy ra cả. Nói nói cười cười nên đi cũng rất nhanh. Thỉnh thoảng cũng có vài người dân trong thôn vẫy tay với chúng tôi.

    Trên chợ rất náo nhiệt, đồ ăn, chỗ chơi, đồ dùng, quần áo muốn có là có. Chúng tôi mua một ít quà vặt. Đi dạo ở đó một mạch thì đến trưa. Mấy người con trai bụng đã kêu lên rồi nên chúng tôi tìm một quán ăn để ăn trưa. Ăn cơm xong thì cũng đã hơn 1 giờ rồi. Chúng tôi ai nấy điều mệt rồi nên đã đi theo đường cũ mà về Lâm Giang thôn. Về đến nhà trọ thì cũng mệt rã rời nên nằm xuống giường lập tức ngủ. Trong lúc mơ màng ngủ thì tôi nghe thấy có tiếng người đang hát. Nhưng tôi đã mệt đến mức không muốn cử động nữa rồi nên không còn sức mà quan tâm nó.

    Lần này không biết đã ngủ bao lâu, khi thức dậy thì cũng đã hơn 8 giờ tối rồi. Bên ngoài có rất nhiều tiếng xì xầm, hình như là có người đến thuê trọ. Lâm Lâm cũng bị những tiếng ồn đó đánh thức nên hai người chúng tôi đã ra đó xem thử. Là ba người con trai và hai người con gái. Tôi và Lâm Lâm đi đến đó chào hỏi rồi giới thiệu một chút. Nhóm người họ cũng bỏ hành lý xuống tự giới thiệu. Bao người nam là:" Trương Hướng Lâm, Lý Nhiên, Tần Vũ. ". Một cô gái tên Chung Di Ninh, thường gọi là Ninh Ninh. Cô còn lại tên Tô Tử Ngọc. Chúng tôi giúp họ đem hành lí vào phòng, nói:" Chúng tớ không làm phiền các cậu nữa, mọi người cũng đã mệt rồi, sắp xếp rồi nghỉ ngơi sớm đi. Mai gặp lại. "Chúng tôi chúc nhau ngủ ngon rồi cùng Lâm Lâm quay về phòng nghỉ ngơi.

    Sau khi cùng nhau nói chuyện ngày thứ hai thì được biết họ cũng là sinh viên vừa mới tốt nghiệp đại học đến đi du lịch. Chúng tôi đi chơi vui vẻ cả ngày. Sau khi ăn cơm tối thì cũng về phòng nghỉ ngơi. Tôi lại nghĩ đến lời nói của người phụ nữ hôm trước. Những lời nói đó cứ quanh quẩn bên tai tôi. Không biết khi nào đã ngủ thiếp đi. Khi đang mơ màng thì cảm thấy có cái gì đó đang chuyển động trước mắt, mở mắt ra thì thấy đó là Tiểu Tuyết. Cô ấy đang thay quần áo, hình như là đang muốn đi ra ngoài. Khuya như vậy rồi mà cô ấy còn muốn đi đâu nhỉ? Tôi không nói thành tiếng, đợi sau khi cô ấy đi khỏi thì tôi cũng thay quần áo đi theo.

    Những thứ trước mắt khiến tôi sợ hãi, Tiểu Tuyết đang đứng nói chuyện một mình ở sườn núi hôm trước. Do khoảng cách đứng quá xa nên tôi cũng không nghe rõ là cô ấy đang nói gì. Không biết từ khi nào mà trong tay Tiểu Tuyết có một cái túi. Chỉ thấy cô ấy đem cái túi ném xuống đất. Tôi thầm nghĩ:" Tiểu Tuyết trước giờ không có chứng bệnh mộng du. Tại sao từ khi đến nơi này lại trở thành người như vậy."Khi ném xong mấy cái túi thì Tiểu Tuyết cũng đi khỏi. Tôi đi lên phía trước nhặt mấy cái túi lên, nó hơi nặng. Tôi bèn mở ra xem thì suýt nữa phải hét lên. Trong cái túi chính là cái đầu của đứa trẻ sơ sinh hôm trước. Trên cái đầu đó là chi chít những con mắt. Tôi bị dọa mà ném cả cái túi xuống đất rồi chạy thẳng về nhà trọ. Vừa chạy vừa quay đầu nhìn lại vì sợ rằng cái đầu đó sẽ đuổi theo tôi.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
    Last edited by a moderator: 21 Tháng bảy 2020
  8. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 7. ĐIỀU BẤT THƯỜNG

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vội vã chạy về nhà trọ thì cũng đã bớt sợ rồi, vừa ngồi vừa suy nghĩ: "Tiểu Tuyết và người phụ nữ đó rốt cuộc là có quan hệ gì? Cô ấy sao lại có được thứ đó?" Tôi muốn hỏi Tiểu Tuyết là đã xảy ra chuyện gì. Tôi đến bên giường của Tiểu Tuyết, trên giường không có người. Lẽ nào Tiểu Tuyết vẫn chưa quay lại, cô ấy có thể đi đâu được chứ? Tôi sợ rằng Tiểu Tuyết sẽ gặp nguy hiểm nên phải lấy hết cam đảm ra ngoài tìm cô ấy.

    Đi một lúc thì cũng đến cái sườn núi lúc nảy. Tôi nghĩ, hình như lúc nãy Tiểu Tuyết đứng đây nói chuyện với người nào đó. Tôi đi lại chỗ Tiểu Tuyết đứng lúc nảy, ngồi xổm xuống quan sát tỉ mỉ một lát thì phát hiện có dấu chân của một người khác. Chính là vị trí đứng đối diện của Tiểu Tuyết có một dấu chân.

    Dấu chân kia rất to, chứng tỏ là một người đàn ông. Nhưng lúc đó tôi nhìn rất rõ đối diện Tiểu Tuyết rõ ràng là không có ai cả. Dấu chân của Tiểu Tuyết là đang hướng về phía ngọn núi.

    Tôi lần theo dấu chân đi được một đoạn rất xa. Cuối cùng tìm được Tiểu Tuyết ở một ngôi mộ. Nhưng hành động của cô ấy lại làm tôi hết sức kinh ngạc. Tôi nhìn thấy Tiểu Tuyết đang dùng tay để đào bới nắm mộ kia. Trong lòng tôi thật sự rất sợ. Nhưng tôi muốn xem thửu Tiểu Tuyết đang làm gì. Thể là tôi quyết định nấp sau một gốc cây.

    Tôi thấy cô ấy ngừng tay lại sau đó giống như đang di dời một cái gì đó. Sức cô ấy rất mạnh, tôi nhìn rất rõ là cô ấy đang dịch chuyển một cỗ quan tài từ dưới huyệt lên bỏ một bên xong mở nắp ra bỏ qua một bên. Sau đó ôm thi thể trong quan tài ra.

    Sau đó là một cảnh tượng vô cùng ghê tởm. Cô ấy bắt đầu ăn cái xác kia. Tôi rất muốn chạy tới ngăn cản cô ấy. Nhưng đôi chân tôi đã không còn nghe lời nữa rồi.

    Tôi chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cô ấy ăn ngon lành cái thi thể kia. Chắc cô ấy đã no rồi nên không ăn nữa. Đứng dậy lau lau miệng, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời một hồi lâu. Tôi nhìn thấy đôi mắt của Tiểu Tuyết đỏ đỏ lên, căn bản không còn là đôi mắt tinh khiết như lúc trước nữa. Khuôn mặt cũng không có chút cảm xúc nào. Đầu tóc thì rối bời. Hoàn toàn không còn có cái khí chất nho nhã đoan trang nữa rồi.

    Vài phút sau thì Tiểu Tuyết cũng thôi nhìn lên trời sau đó đi về hướng nhà trọ. Tôi vẫn đứng ở đằng xa nhìn theo cô ấy. Mãi cho đến khi cô ấy đi vào trong nhà trọ. Trước khi vào cô ấy vẫn còn nhìn ngó trước sau, trên môi còn nở một nụ cười quỷ dị. Sau đó thì vội vã đi vào. Vì không muốn Tiểu Tuyết phát hiện ra tôi theo dõi cô ấy nên tôi đã ngồi ở bên ngoài một lát. Mở điện thoại lên xem thì cũng đã 3 giờ sáng rồi. Tôi đi về phòng thì nhìn thấy Tiểu Tuyết đang ngủ say trên giường giống như là không có chuyện gì xảy ra vậy.

    Tôi trở về giường và suy nghĩ lại tất cả những việc vừa xảy ra. Nhưng càng nghĩ thì càng thấy rối. Đến một cái manh mối cũng không có. Tỉnh dậy thì cũng đã 9 giờ sáng rồi. Tôi nhìn qua Lâm Lâm nhưng thấy trên giường không có ai cả. Cả căn phòng chỉ còn lại mỗi mình tôi. Không biết vì sao tôi chợt có cảm giác lo sợ. Vừa bước ra khỏi phòng thì đã nghe tiếng của Y Y: "Buổi tối ngày hôm qua khi tôi đi vệ sinh thì thấy Thần Hi một mình đi ra khỏi nà trọ đó. Vì bên ngoài tối quá nên tôi không dám đi theo nên đã gọi Lạc Phi dậy đi với tôi. Nhưng khi chúng tôi đi ra thì đã không thấy cậu ấy đâu nữa rồi. Các cậu nói xem cậu ấy đi đâu chứ?" Cửa phòng của họ chỉ khép hờ, tôi nhìn qua khe hở của cửa thì thấy được ánh mắt của Tiểu Tuyết đang đờ đẫn mà nhìn về hướng cửa sổ, giống như là đang thấy một thứ gì đó rất đáng sợ. Trên khuôn mặt trắng trẻo đó có chút sợ hãi. Tôi trở về phòng ăn tạm cái bánh bao. Lúc định đi ra ngoài thì Lâm Lâm bọn họ cũng vừa trở về, cậu ấy nói: "A, Thần Hi, cậu tỉnh lại rồi à? Tớ thấy cậu ngủ ngon quá nên không gọi cậu dậy. Cậu đó đói không? Có cần nói A Vượng làm một chút đồ ăn không?" Tôi đáp: "Không cần đâu. Tớ vừa ăn bánh bao rồi."

    Lâm Lâm "Ừm" một tiếng liền đi vào nhà vệ sinh. Tôi nhìn sang Tiểu Tuyết thì thấy cậu ấy vẫn đang nhìn ra cửa sổ. Tôi đi đến đưa cho cậu ấy một cái bánh bao. Cậu ấy cười cười với tôi rồi lắc tay ra ý không cần. Tôi đến ngồi cạnh cậu ấy rồi hỏi: "Tiểu Tuyết, tối qua cậu có đi đâu không?"

    Cậu ấy nghi hoặc nhìn tôi: "Không có, sao vậy?"

    Tôi trả lời: "A, không có gì, tớ chỉ hỏi vậy thôi cậu đừng để ý." Không biết vì sao mà tôi nhìn thấy trong ánh mắt của Tiểu Tuyết không chỉ có chút nghi ngờ mà còn có chút hoảng loạn.

    Ăn bánh bao xong thì tôi quyết định đi đến cái sườn núi ấy xem thử. Nên đã nói dối là muốn đi lên chợ mua một ít đồ, chốc nữa sẽ về. Nói xong thì đi ra ngoài.

    Khi đến sườn núi đó tôi kiểm tra kỹ mặt đất một lần nữa. Thứ khiến tôi cảm thấy kì quái là hai dấu chân tối qua đã không thấy đâu nữa rồi. Đến dấu chân của tôi cũng đã biến mất, giống như là có người đã dọn dẹp vậy. Tôi lại đi vào trong núi thì thấy ngôi mộ kia không có vết tích gì là bị người khác đào bới cả. Hai chân tôi khụy xuống đất, nghĩ: "Lẽ nào tối hôm qua chỉ là nằm mơ thôi sao?"

    Không thể nào, chuyện tôi qua tất cả chân thật như vậy, không thể nào là giấc mơ được. Nhưng sự thật trước mắt khiến tôi không thể nào giải thích được. Tôi đứng lên đi lại ngôi mộ kia. Ánh mắt tôi lập tức sững lại bởi vì trên cái bia mộ kia khắc tên của Hạ Đình. Nhưng Hạ Đình từng giờ từng phút đều ở nhà trọ mà. Tôi càng sợ hãi hơn. Tôi chầm chậm khoét ngôi mộ này ra thì liền nghe "Thình" một tiếng. Tôi dùng hết sức mà mở cái nắp quan tài ra nhưng bên trong trống không. Tôi thầm nghĩ: "Lẽ nào Hạ Đình không phải người à?" Tôi liền lấp ngôi mộ lại lập tức rời đi.
     
    Mạnh Thăng thích bài này.
  9. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8. THI THỂ XUẤT HIỆN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi về tới nhà trọ gọi Hạ Đình ra hỏi: "Đình Đình, gần đây sức khỏe cậu thế nào?"

    Cô ấy trả lời: "Vẫn khỏe mà. Cậu sao vậy?"

    Tôi gấp gáp trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là lo cho sức khỏe của cậu thôi."

    Trên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy lộ ra một nụ cười. Tôi nghĩ: "Không phải tối hôm qua Đình Đình từ ngôi mộ kia trèo lên chứ?" Tôi quay về phòng tìm Tiểu Tuyết. Tôi nói với bọn họ là tìm Tiểu Tuyết có chút việc sau đó kéo cô ấy ra ngoài. Tôi kéo cô ấy đi đến sườn núi đó, nhưng cô ấy không có phản ứng gì cả. Tôi lại kéo cô ấy đi vào trong núi. Kì quái hơn là ngôi mộ kia đã không thấy đâu nữa rồi. Một chút dấu vết cũng không thấy. Tôi đảo mắt qua thì thấy Tiểu Tuyết nở nụ cười quái dị. Tôi chắc chắn tất cả những chuyện này có liên quan tới cô ấy. Nhưng bây giờ tôi không có chứng cứ gì nên không cách nào vạch mặt cô ấy.

    Lúc này, Tiểu Tuyết hỏi tôi: "Thần Hi, cậu sao vậy? Sao lại đưa tớ tới đây?" Tôi không muốn đánh rắn động cỏ nên nói: "Không có gì đâu. Chỉ là muốn đi dạo một chút thôi. Chúng ta về thôi." Tôi liền kéo cô ấy đi. Tay cô ấy rất lạnh làm tôi có một cảm giác bất an.

    Về đến nhà trọ, tôi suy nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay rồi đi ngủ. Trong mơ tôi thấy có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trước giường của tôi. Bộ quần áo bà ta mặc chính là bộ quần áo của người phụ nữ ở dòng sông hôm đó. Tôi liền chầm chậm nhìn lên mặt của bà ta. Là Tiểu Tuyết, thật sự là Tiểu Tuyết. Khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, không phải là vẻ đẹp vốn có của Tiểu Tuyết. Lý do tôi có thể nhận ra Tiểu Tuyết là vì trên cổ cô ấy có đeo sợi dây chuyền của tôi tặng. Cô ấy không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn tôi bằng cặp mắt vô hồn. Bỗng tôi mơ hồ thấy được nụ cười quỷ dị kia. Tôi vốn là muốn ngồi dậy để hỏi cô ấy là rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tôi phát hiện toàn thân đã cứ đờ rồi. Tôi muốn hét lớn lên nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được. Lúc này, Tiểu Tuyết đột nhiên cười lớn lên. Giọng cười đó là tôi nổi hết gai óc. Tôi nhắm mắt lại để không nhìn cô ấy nữa. Nhưng giọng cười kia tôi không cách nào ngăn cản được. Một lúc sau thì cô ấy không cười nữa. Tôi mở mắt ra thì thấy cô ấy đang từng bước tiến về phía tôi rồi cất tiếng nói: "Ngươi phải chết bởi vì ngươi biết quá nhiều rồi."

    Nói xong thì đưa tay bóp cổ tôi. Tôi muốn hét lớn gọi mọi người cứu mạng nhưng lực bất tòng tâm. Lúc này thì tôi nghe bên tai có một luồng gió thổi đến, Tiểu Tuyết không thấy đâu nữa rồi. Khi tôi ngồi dậy muốn chạy ra ngoài thì phát hiện đã cử động được rồi nên vội vàng chạy ra ngoài. Cả hành lang trống không. Tôi xoay người đi về phía phòng của nhóm Lâm Lâm. Đẩy cửa vào thì không thấy ai cả. Tôi sợ hãi mà đi đến phòng của Y Y. Gõ cửa thì cũng không có ai trả lời. Đột nhiên tôi nghe thấy bên phòng của Tử Ngọc có tiếng động nên từ từ đi đến. Mở cửa ra xem thử thì thấy chính là người phụ nữ ở dưới sông hôm trước. Tôi theo bản năng mà lùi lại hai bước. Bà ta lộ ra khuôn mặt khiến người khác ghê tởm. Bà ta đứng bất động mà nhìn tôi. Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua. Bộ quần áo màu đỏ của bà ta sáng chói khác thường.

    Không biết trải qua bao lâu, bà ta cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi không sợ ta à?"

    Tôi run rẩy trả lời: "Nói không sợ thì chính là nói dối rồi."

    "Hừ, các người đã vào nhà trọ này rồi thì đừng mong sống sót." Bà ta xảo quyệt nói.

    "Tại sao?" "Bởi vì cái nhà trọ này đã bị một lời nguyền chính là người vào ở trọ tất cả đều phải chết." "Tại sao chứ? Tại sao lại có lời nguyền này?" Tôi hỏi

    Bà ta nhìn rồi rồi nói: "Dù sao ngươi cũng phải chết nên ta sẽ cho người chết một cách minh bạch. Mười năm trước, ta là chủ nhân của nhà trọ này. Năm đó ta vừa 18 tuổi. Trong thôn có một người ăn mày dự đoán số mệnh. Hắn nói với ta là vào năm ta 20 tuổi sẽ có một tai họa đổ máu. Lúc đó ta không tin lời hắn ta, bởi vì người trong thôn ai cũng gọi hắn là tên ngốc."

    "Đúng, trên đường đi luân hồi. Mạnh Bà nói với ta là ta chết oan, có thể hóa thành quỷ dữ để trở lại báo thù. Nhưng ta chỉ có thể ở trong dòng sông đó mà hút từng chút từng chút dương khí mới có thể lên bờ. Bây giờ thì ta đã thành công rồi." Bà ta cười nói.

    "Vậy tại sao bà muốn hại người khác?" Tôi hỏi một cách trách móc.

    "Là lời nguyền. Lời nguyền là ta phải hại người. Chỉ cần những người vào đây ở trọ không thể sống sót trở ra thì ta có thể biến nơi này thành một ngọn đồi mộ rồi. Hahaha.."

    Bà ta cười lớn, thân thể càng ngày càng trong suốt đến nổi không còn thấy được nữa. Tôi phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh đều đã biến mất. Tất cả đều chìm vào bóng đêm. Tôi cố gắng nhìn mọi thứ phía trước, một lúc sau, mơ hồ thấy được một cái đồ vật hình tròn màu trăng trắng đang ở trước mặt. Nó đang từng chút từng chút di chuyển lại phía tôi. Nó dính lên trên mặt tôi. Tôi cảm nhận được nó hơi lạnh, xem kỹ một chút thì phát hiện nó là một con mắt, chính là mắt người. Tôi hoảng hốt túm lấy nó ném xuống đất, bị dọa đến mức ngã phịch xuống. Sau đó lại thấy một vật gì đó màu đỏ, rất dài. Lại gần xem thì thấy nó là một cái lưỡi. Nó đang rất nhanh tiến lại chỗ tôi. Tôi ngồi dậy bắt đầu chạy trốn. Vừa chạy được vài bước thì nghe một tiếng "Thịch".

    Đầu tôi hình như vừa đụng trúng cái gì đó. Tôi lấy tay mò thử phía trước xem là cái gì. Một cái gì đó trơn nhẵn. Chắc là một cái gương. Tôi mơ mơ hồ hồ thấy phía trước tôi có một tôi nữa nên càng chắc chắn đó là một cái gương. Nhìn sang bên phải cũng là một cái gương, bên trái cũng vậy. Tôi ngớ người ra nhìn tôi trong gương thì thấy giống như là cả người đang bị rơi vào một biển nước sâu thẩm.
     
  10. Nguyennhattin1101

    Bài viết:
    0
    CHƯƠNG 8. THI THỂ XUẤT HIỆN

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi về tới nhà trọ gọi Hạ Đình ra hỏi: "Đình Đình, gần đây sức khỏe cậu thế nào?"

    Cô ấy trả lời: "Vẫn khỏe mà. Cậu sao vậy?"

    Tôi gấp gáp trả lời: "Không có gì đâu, chỉ là lo cho sức khỏe của cậu thôi."

    Trên khuôn mặt trắng bệch của cô ấy lộ ra một nụ cười. Tôi nghĩ: "Không phải tối hôm qua Đình Đình từ ngôi mộ kia trèo lên chứ?" Tôi quay về phòng tìm Tiểu Tuyết. Tôi nói với bọn họ là tìm Tiểu Tuyết có chút việc sau đó kéo cô ấy ra ngoài. Tôi kéo cô ấy đi đến sườn núi đó, nhưng cô ấy không có phản ứng gì cả. Tôi lại kéo cô ấy đi vào trong núi. Kì quái hơn là ngôi mộ kia đã không thấy đâu nữa rồi. Một chút dấu vết cũng không thấy. Tôi đảo mắt qua thì thấy Tiểu Tuyết nở nụ cười quái dị. Tôi chắc chắn tất cả những chuyện này có liên quan tới cô ấy. Nhưng bây giờ tôi không có chứng cứ gì nên không cách nào vạch mặt cô ấy.

    Lúc này, Tiểu Tuyết hỏi tôi: "Thần Hi, cậu sao vậy? Sao lại đưa tớ tới đây?" Tôi không muốn đánh cỏ động rắn nên nói: "Không có gì đâu. Chỉ là muốn đi dạo một chút thôi. Chúng ta về thôi." Tôi liền kéo cô ấy đi. Tay cô ấy rất lạnh làm tôi có một cảm giác bất an.

    Về đến nhà trọ, tôi suy nghĩ kỹ lại những chuyện đã xảy ra trong hai ngày nay rồi đi ngủ. Trong mơ tôi thấy có một người phụ nữ mặc đồ đỏ đứng trước giường của tôi. Bộ quần áo bà ta mặc chính là bộ quần áo của người phụ nữ ở dòng sông hôm đó. Tôi liền chầm chậm nhìn lên mặt của bà ta. Là Tiểu Tuyết, thật sự là Tiểu Tuyết. Khuôn mặt trắng bệch vặn vẹo, không phải là vẻ đẹp vốn có của Tiểu Tuyết. Lý do tôi có thể nhận ra Tiểu Tuyết là vì trên cổ cô ấy có đeo sợi dây chuyền của tôi tặng. Cô ấy không nói gì mà chỉ đứng đó nhìn tôi bằng cặp mắt vô hồn. Bỗng tôi mơ hồ thấy được nụ cười quỷ dị kia. Tôi vốn là muốn ngồi dậy để hỏi cô ấy là rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Nhưng tôi phát hiện toàn thân đã cứ đờ rồi. Tôi muốn hét lớn lên nhưng một chút âm thanh cũng không phát ra được. Lúc này, Tiểu Tuyết đột nhiên cười lớn lên. Giọng cười đó là tôi nổi hết gai óc. Tôi nhắm mắt lại để không nhìn cô ấy nữa. Nhưng giọng cười kia tôi không cách nào ngăn cản được. Một lúc sau thì cô ấy không cười nữa. Tôi mở mắt ra thì thấy cô ấy đang từng bước tiến về phía tôi rồi cất tiếng nói: "Ngươi phải chết bởi vì ngươi biết quá nhiều rồi."

    Nói xong thì đưa tay bóp cổ tôi. Tôi muốn hét lớn gọi mọi người cứu mạng nhưng lực bất tòng tâm. Lúc này thì tôi nghe bên tai có một luồng gió thổi đến, Tiểu Tuyết không thấy đâu nữa rồi. Khi tôi ngồi dậy muốn chạy ra ngoài thì phát hiện đã cử động được rồi nên vội vàng chạy ra ngoài. Cả hành lang trống không. Tôi xoay người đi về phía phòng của nhóm Lâm Lâm. Đẩy cửa vào thì không thấy ai cả. Tôi sợ hãi mà đi đến phòng của Y Y. Gõ cửa thì cũng không có ai trả lời. Đột nhiên tôi nghe thấy bên phòng của Tử Ngọc có tiếng động nên từ từ đi đến. Mở cửa ra xem thử thì thấy chính là người phụ nữ ở dưới sông hôm trước. Tôi theo bản năng mà lùi lại hai bước. Bà ta lộ ra khuôn mặt khiến người khác ghê tởm. Bà ta đứng bất động mà nhìn tôi. Thỉnh thoảng có một cơn gió thổi qua. Bộ quần áo màu đỏ của bà ta sáng chói khác thường.

    Không biết trải qua bao lâu, bà ta cuối cùng cũng lên tiếng: "Ngươi không sợ ta à?"

    Tôi run rẩy trả lời: "Nói không sợ thì chính là nói dối rồi."

    "Hừ, các người đã vào nhà trọ này rồi thì đừng mong sống sót." Bà ta xảo quyệt nói.

    "Tại sao?" "Bởi vì cái nhà trọ này đã bị một lời nguyền chính là người vào ở trọ tất cả đều phải chết." "Tại sao chứ? Tại sao lại có lời nguyền này?" Tôi hỏi

    Bà ta nhìn rồi rồi nói: "Dù sao ngươi cũng phải chết nên ta sẽ cho người chết một cách minh bạch. Mười năm trước, ta là chủ nhân của nhà trọ này. Năm đó ta vừa 18 tuổi. Trong thôn có một người ăn mày dự đoán số mệnh. Hắn nói với ta là vào năm ta 20 tuổi sẽ có một tai họa đổ máu. Lúc đó ta không tin lời hắn ta, bởi vì người trong thôn ai cũng gọi hắn là tên ngốc."

    "Đúng, trên đường đi luân hồi. Mạnh Bà nói với ta là ta chết oan, có thể hóa thành quỷ dữ để trở lại báo thù. Nhưng ta chỉ có thể ở trong dòng sông đó mà hút từng chút từng chút dương khí mới có thể lên bờ. Bây giờ thì ta đã thành công rồi." Bà ta cười nói.

    "Vậy tại sao bà muốn hại người khác?" Tôi hỏi một cách trách móc.

    "Là lời nguyền. Lời nguyền là ta phải hại người. Chỉ cần những người vào đây ở trọ không thể sống sót trở ra thì ta có thể biến nơi này thành một ngọn đồi mộ rồi. Hahaha.."

    Bà ta cười lớn, thân thể càng ngày càng trong suốt đến nổi không còn thấy được nữa. Tôi phát hiện tất cả mọi thứ xung quanh đều đã biến mất. Tất cả đều chìm vào bóng đêm. Tôi cố gắng nhìn mọi thứ phía trước, một lúc sau, mơ hồ thấy được một cái đồ vật hình tròn màu trăng trắng đang ở trước mặt. Nó đang từng chút từng chút di chuyển lại phía tôi. Nó dính lên trên mặt tôi. Tôi cảm nhận được nó hơi lạnh, xem kỹ một chút thì phát hiện nó là một con mắt, chính là mắt người. Tôi hoảng hốt túm lấy nó ném xuống đất, bị dọa đến mức ngã phịch xuống. Sau đó lại thấy một vật gì đó màu đỏ, rất dài. Lại gần xem thì thấy nó là một cái lưỡi. Nó đang rất nhanh tiến lại chỗ tôi. Tôi ngồi dậy bắt đầu chạy trốn. Vừa chạy được vài bước thì nghe một tiếng "Thịch".

    Đầu tôi hình như vừa đụng trúng cái gì đó. Tôi lấy tay mò thử phía trước xem là cái gì. Một cái gì đó trơn nhẵn. Chắc là một cái gương. Tôi mơ mơ hồ hồ thấy phía trước tôi có một tôi nữa nên càng chắc chắn đó là một cái gương. Nhìn sang bên phải cũng là một cái gương, bên trái cũng vậy. Tôi ngớ người ra nhìn tôi trong gương thì thấy giống như là cả người đang bị rơi vào một biển nước sâu thẩm.
     
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...