Thần y tiểu thiếp của Tà quân
Chương 4: Phi sương nhiễm lâm say
Tác giả:
Thanh Phong Mân Tiếu Ngữ
Người dịch: Đàm Hiểu
[BOOK]Mộ Dung Sương sau này mới biết Phi Sương Các thật ra là Thu Phong Viện, vào ngày nàng nhập phủ VaanKinh Hồng liền đổi thành Phi Sương.
Sân viện của Phi Sương Các chỉ xếp sau Lan Y Viện, hai viện nằm ở hai hướng nam bắc của hồ sen, cách hồ mà nhớ mong, nếu Lan Y Viện cùng thủy làm bạn, vậy Phi Sương Các lấy phong làm bè.
Tường viện bốn phía đều là cây phong cao che trời, mùa thu lá phong như lửa, chỉ là màu sắc như lửa nhưng lại không liên quan đến gió trăng. Từng tán cây rừng bị nhiễm màu, *vạn sơn hồng biến cũng hảo, hiểu tới ai nhiễm sương lâm say, luôn là ly nhân lệ cũng thế*, cây phong mang lại thu trang phá lệ làm người khác mê người. (万山红遍也好, 晓来谁染霜林醉, 总是离人泪也罢:ví lá phong như một người uống rượu say gương mặt đỏ hồng, lá phong đã đỏ cũng đến lúc lá rời cành, vạn núi đều biến hồng cũng được nhìn lá rơi mà đau lòng cũng vậy) Dù sao thì là cảnh đẹp.
Hàm Yên nói, lúc trước phủ Tể Tướng được xây ở đây là vì nhìn trúng sóng sông Giang Thanh và nửa mẫu phong đỏ này. Hàm Yên lại nói, Phi Sương các vẫn luôn để trống, bọn nô tài mong ngóng rất lâu cho tới một ngày lão gia ôm trong lòng một nữ tử đi vào Phi Sương Các, tuy khôn nhìn rõ dung nhan nhưng bọn họ liền biết không giống phàm nhân.
Mộ Dung Sương sớm đã soi qua gương, trong lòng âm thầm phỏng đoán khó trách Vân Kinh Hồng sẽ cưới mình, trong gương nữ tử da trắng như tuyết, lông mày dài, đôi mắt sáng trìu mến lóng lánh ánh sáng, tâm hồn như bị cô bắt giữ nhưng lại cảm nhận được sự lạnh lẽo thấu xương, ưu nhã xuất trần quay đầu mỉm cười khuynh quốc khuynh thành.
Chỉ là Mộ Dung Sương đối với Hàm Yên như người tung kẻ hứng, lại không biện pháp biết được thân thế, nàng không phải không hỏi qua Vân Kinh Hồng, hắn cũng chỉ đáp lại một câu nếu đã quên thì cứ cho nó quên đi đêm đó chỉ là do hiểu lầm mà thôi, đối với đêm nàng thấy thật nhiều thi thể đó Vân Kinh Hồng trong mắt tràn đầy nghi hoặc nói rằng đêm đó nàng chống đối với Lan Phi nương nương nên bị phạt trượng chứ chẳng có carh máu chảy thành sông như nàng nhìn thấy.
Mộ Vô Song bổng dưng có chút nghi hoặc, đêm đó nàng ý thức mơ hồ phảng phất như trong giác mộng, nghĩ lại thì nơi này là Tây Đường hoàng thành, dưới chân thân tử sao có thể giết nhiều người như vậy. Đến thân thế của nàng cùng chân tướng đêm đó hắn không nói, chỉ sợ hắn có đạo lý của hắn.
Thôi, bất luận Mộ Dung Sương đã từng tốt hay xấu, phú quý hay bần hàn hiện giờ đối với nàng mà nói thì không quan trọng, chuyện cũ năm xưa cứ cho gió cuốn đi, ông trời nếu đã an bài nàng thừa kế thân xác này nàng khẳng định phải dựa vào ý nghĩ của chính bản thân mà sống sót.
Chỉ là char ai có thể biết trước tương lai, linh hồn đến từ hiện đại có thể phỏng đoán được tâm tư mịt mờ của cổ nhân, huống chi Vân Kinh Hồng vị Tể Tướng thiếu niên này mấy năm sau thanh phong hiểu nguyệt đầy mình phong trần đến lúc đó không biết có hối hận giờ phút này vô dục vô cầu.
"Sương Nhi, sao nàng lại ngủ ở bên ngoài thế này? Tóc đều rối cả rồi." Cơn buồn ngủ mông lung, Mộ Vô Song bị ôm vào cảm giác ấm áp, nhàn nhạt hương trúc phảng phất trộn lẫn mê hồn hương lệnh cho nàng mê say trong đó, không cách nào mở mắt.
Hơi hơi ngẩng mặt, Mộ Dung Sương mắt đẹp nửa mở, khuông mặt hoàn mỹ của Vân Kinh Hồng dính sát vào trước mắt nàng, trong lòng hơi nhộn nhạo, hồi lâu nàng duỗi tay đẩy khuôn mặt tuấn tú kia ra lúc này mới lười biếng ngồi dậy.
"Ngươi không cảm thấy tiếng mưa nghe rất êm diệu hay sao?" Mộ Dung Sương không để tâm vén qua những sợi tóc bị ướt đứng dậy đi đến bậc thang phía trước, duỗi tay đón những giọt mưa từ trên mái nhà rơi xuống.
Vân Kinh Hồng khóe miệng gợi lên một nụ cười sủng nịnh và mang theo tà mị đứng ở phía sau Mộ Dung Sương đưa hai bàn tay ôm thân hình nhỏ bé của nàng vào lòng, "Nơi nào có nàng nơi đó cảnh sắc đều mỹ diệu."
"Miệng lưỡi trơn tru, hôm nay ăn mấy cân mật ong?" Mộ Dung Sương xùy cười, vẫn không kháng cự tiếp xúc thân cận với Vân Kinh Hồng, nàng sớm đã nói với chính bản thân hiện giờ thân phận của nàng là Sương phu nhân, cùng phu quân thân mật là chuyện hết sức bình thường.
Trải qua hơn một tháng ở chung, Mộ Dung Sương phất hiện Vân Kinh Hồng không phải loại quan viên hủ bại, hắn trừ thời gian mỗi ngày lâm triều thì thời gian còn lại đều là ở Tể Tướng phủ hoặc là ở Lan Y Viện làm việc, hoặc là đến Phi Sương Các cùng nàng phẩm trà ngắm hoa, sinh hoạt có thể nói là có quy cũ, nếu là ở hiện đại chắc chắn là một na nhân tốt.
Chỉ là dường như thân thể hắn không tốt lắm, tuy nói đi đứng ăn nói không có gì di thường, chỉ là trong lúc lơ đãng trong mắt hắn là một mạt than chì, cũng có một hai lần bàn tay hắn lạnh như băng một tia ấm áp cũng không có, giống như ngay sau đó có thể sẽ kết thành băng cứng đờ, nàng lo lắng nhưng hắn lại nhàn nhạt cho có lệ.
"Trong miệng ta có mật ong hay không, nàng nếm thử chẳng phải được rồi sao." Suy nghĩ của Mộ Dung Sương bị Vân Kinh Hồng đánh gãy, môi mỏng dán lên môi nàng hơi thở ấm áp phút chốc dũng mãnh xông vào miệng mũi.
Tâm như kiến bò Mộ Dung Sương nói không nên lời đem người Vân Kinh Hồng đẩy ra, "Ban ngày ban mặt, Hàm Yên còn ở nơi đây, giở cái gì lưu manh."
"Ngươi không phải nói, để ta nghỉ ngơi thật tốt sao? Đã nhiều ngày vết thương của ta vừa mới khỏi, nhìn xem, vẫn còn phải uống thuốc bổ!" Mộ Dung Sương nói, vút qua ngọn tóc không tự nhiên hai mắt nhìn xung quanh ý đồ né tránh ánh mắt nóng bỏng của Vân Kinh Hồng.
Vân Kinh Hồng cao giọng cười, duỗi tay nhẹ chạm vào môi Mộ Dung Sương cực kì khiêu khích thì thầm lẩm bẩm bên tai nàng, "Cho nàng uống thuốc bổ chính là muốn thân thể nàng nhanh chóng hồi phục, sáng nay đại phu không phải đã tới sao?"
"Ngươi con người trá nam này, coi chừng ta tố cáo ngươi ức hiếp phụ nữ nhà lành." Tai Mộ Dung Sương đỏ lên, tránh khỏi sự kiềm chế của Vân Kinh Hồng, khuôn mặt mât tự nhiên ngòi trên ghế.
Vân Kinh Hồn mày rậm hơi nhọn, đáy mắt hiện lên một thoáng nói không rõ điểm quái dị ngay sau đó mở miệng cười, "Ya! Nàng là phụ nữ nhà lành? Bản qua ccufng phu nhân của mình ân ái, đến Hoàng Thượng cũng quảng không được, nàng muốn tìm ai để cáo trạng?"
Hàm Yên hầu hạ ở một bên cũng nhịn không được bật cười, ánh mắt Vân Kinh Hồng hơi đổi, sắc mặt bỗng trở nên trầm xuống, giây trước Hàm Yên còn đang cười trộm giấy sau đã cuống quít bưng kín miệng.
"Buổi tối ngươi muốn đến thì cứ đến, hà cớ gì lấy nha hoàn của ta ra hả giận, vầ sau ai dám bắt nạt nha hoàn của ta ta liền liều mạng với người đó, đến ngươi cũng không được." Mộ Dung Sương nửa cười nửa giận đem Hàm Yên kéo đến bên người phía sau nàng, biều tình như gà mái bảo vệ đàn con.
Vân Kinh Hồng sau khi nghe xong khóe miệng tươi cười càng thêm khó phỏng đoán, "Hàm Yên, phân phó sớm chút chuẩn bị cơm chiều, mọi người trong Phi Sương Các đêm nay không được lưu lại trong viện."[/BOOK]