Ngôn Tình [Dịch] Sủng Sủng Dục Luyến - Ông Xã Chuẩn Sói Ca - Điềm Điềm Tây Mỹ Lộ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi TueNghiAn, 6 Tháng tám 2019.

  1. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 42 Một bạt tai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Sa Sa sợ hãi, hồn vía lên mây, không dám bước vào lớp.

    Đan Nghi nhìn thấy liền gọi ả:

    - Sa Sa, nhanh đến đây ngồi này.

    Đường Sa Sa lúc này mới bán tín bán nghi bước từng bước chậm chạp đến bên Đan Nghi, ngồi xuống.

    - Sa Sa, chuẩn bị vào học rồi.

    Giọng nói của Đan Nghi vốn đã rất ngọt ngào, khi cất tiếng thì nghe lại có chút dịu dàng, yểu điệu.

    Thêm nữa khi nói chuyện với Đường Sa Sa lại còn cố ý khiến cho điệu bộ có chút ngây ngô nên Đường Sa Sa nhất thời không thể phán đoán ra đầu óc cô đã bình thường trở lại hay chưa.

    Đường Sa Sa nói có chút run run:

    - Đan Nghi, đầu.. đầu cô còn bị đau không?

    - Có đau một chút..

    Đan Nghi nhăn nhăn mũi, đáp lại:

    - Tối qua cũng bị đau. Nhưng đỡ hơn trước nhiều rồi.

    Đường Sa Sa có chút hoảng hốt, trong lòng thầm nghĩ, não bộ của Đan Nghi có khả năng đang hồi phục từng chút một, thế nên giờ cô mới có thể tự đi về nhà, có thể tự đến lớp và giao tiếp với mọi người.

    Phải biết rằng từ khi bị tai nạn hầu như Đan Nghi chỉ ru rú trong nhà.

    Đường Sa Sa cố ý hỏi để thăm dò:

    - Cậu làm sao lại đến lớp vậy chứ? Đau đầu thì cần phải ở nhà nghỉ ngơi mới đúng.

    - Tôi nhớ cậu mà.

    Nở nụ cười tỏa nắng, Đan Nghi trả lời.

    Đường Sa Sa thấy Đan Nghi vẫn rất quấn quýt với ả, dường như không có gì thay đổi cả.

    Đan Nghi cười nói tiếp:

    - Cậu là bạn tốt nhất của tôi mà, Sa Sa. Nhưng mà cậu với anh Văn Bình giờ đều không hay đến chơi với tôi nữa.

    Lúc trước Đường Sa Sa hay chơi cùng Đan Nghi vì khi đó cô còn nhiều trang sức giá trị có thể lấy lại còn cả thẻ tín dụng có thể tùy ý sử dụng.

    Hiện tại ả và Bạch Văn Bình còn đang đau đầu vì bao nhiêu việc như vậy đâu còn tâm trạng mà quản sự sống chết của Đan Nghi.

    - Sa Sa trán cô bị sao vậy? Sao bị thương vậy chứ?

    Đan Nghi cố tỏ ra lo lắng kêu lên:

    - Vết thương thật là lớn!

    Đó chính là vết thương để lại khi mà tối qua ả và Bạch Văn Bình bị đẩy ra ngoài nhà hàng và bị ngã.

    Đường Sa Sa vội lấy tay che đi vết thương:

    - Không sao, không sao đâu, Nghi Nghi không cần phải lo lắng đâu.

    Lúc này ả coi như có thể yên tâm rồi, mặc dù não bộ của Đan Nghi đang dần hồi phục nhưng Đan Nghi hiện tại vẫn không thể là đối thủ của ả, trí não của Đan Nghi vẫn chưa thể hoạt động như người bình thường được.

    Nghĩ đến đây, Đường Sa Sa yên tâm hơn nhiều.

    Ả ngồi xuống bên cạnh Đan Nghi, bắt đầu tỏ ra thân thiết như chưa từng có việc gì xẩy ra vậy.

    Tiền Phi chầm chậm lại gần.

    Đường Sa Sa vội đứng bật dậy, đầy nịnh bợ:

    - Tiền Phi cậu đến rồi à? Việc xảy ra trong tối hôm đó tôi thật sự xin lỗi. Sợi dây chuyền ấy là của một người bạn tặng tôi. Tôi cũng không biết là nó có vấn đề, cũng không biết là Đan Nghi có một sợi dây y như vậy.

    Ả vẫn có ý định tìm cơ hội để nịnh Tiền Phi và tiện thể đổ mọi lỗi lên người Đan Nghi.

    Tiền Phi nhìn lướt qua ả:

    - Thật vậy sao?

    - Thật mà, Tiền Phi, tôi coi cô là bạn nên sao lừa dối cô được chứ?

    "Bốp!"

    Một cái bạt tai giáng xuống mặt Đường Sa Sa.

    Đường Sa Sa kinh hãi.

    Ánh mắt của mọi người đổ dồn về phía Tiền Phi và Đường Sa Sa.

    Tiền Phi trước nay đều có tác phong của một đại tiểu thư, cao ngạo quen rồi, mọi người cũng đều đã quá quen với điều đó.

    Đường Sa Sa lấy tay ôm mặt.

    - Bữa tiệc tối hôm đó, cô đưa tôi một món đồ giả như vậy chính là muốn cho tôi một cái bạt tai trước mặt mọi người, phải không?

    Nhếch mày, cười mỉa mai:

    - Giờ tôi cũng trả cho cô như vậy đấy! Cô còn coi tôi là bạn không?

    Đường Sa Sa không chút nhuệ khí mà trả lời:

    - Tiền Phi, tôi thật sự coi cô là một người bạn mà..

     
  2. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 43 Có thù phải báo ngay..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Được! Sau này tôi ăn thịt sẽ để phần xương cho cô ăn.

    Nói xong, Tiền Phi ngạo mạn quay người bước đi.

    Ý của câu nói đó là, Tiền Phi đã coi Đường Sa Sa như là một con chó.

    Tính cách Tiền Phi vốn ngạo mạn, phóng khoáng, cơ bản không hề coi Đường Sa Sa là gì, thế nên có thù là trả thù ngay lập tức.

    Đan Nghi trong lòng thầm tặng cho Tiền Phi một like.

    Cô không thể trực tiếp ra tay đối phó với Đường Sa Sa và Bạch Văn Bình như vậy.

    Hai người bọn họ đã nợ cô quá nhiều.. thế nên cô phải đòi lại từng thứ từng thứ một.

    Ngoài ra, Bạch gia, Đường gia đều là những gia tộc có giao tình với Đan gia.

    Nếu như Đan Nghi đơn phương lật mặt, sau này truyền ra ngoài sẽ không hay, nói không chừng đến lúc đó chúng lại quay lại cắn ngược, đổ hết mọi tội lỗi cho cô.

    Đan Nghi cần tìm cách để cho bọn chúng tự hủy hoại danh tiếng bản thân từng chút từng chút một.

    Đường Sa Sa bị Tiền Phi bạt tai như vậy mà vẫn phải cố gượng cười.

    Trong lòng ả hận vô cùng, hận những kẻ thiên kim tiểu thư, làm gì cũng tùy ý thích không phải để ý bất cứ điều gì.. Ả thề sẽ có một ngày ả phải đứng lên trên đầu bọn họ, chà đạp chúng dưới chân mình.

    Đan Nghi đứng dậy, vờ quan tâm:

    - Sa Sa cậu không sao chứ?

    - Không sao, Tiền Phi và tôi đùa chút thôi. Chúng tôi là bạn bè mà, không sao đâu.

    Để giữ thể diện, ả nói to như vậy.

    Những bạn học khác thấy không còn chuyện gì để xem nữa thì cũng giải tán.

    Đường Sa Sa ngồi xuống bên cạnh Đan Nghi, nhìn y phục của Đan Nghi với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

    Quần áo của Đan Nghi đều là của những nhãn hiệu nổi tiếng trên thế giới.. Với Đan Nghi mà nói thì mua hàng hiệu này đơn giản như người khác tùy ý mua món hàng chợ rẻ tiền vậy.

    Đan Nghi vốn trẻ tuổi, một thiếu nữ phơi phới thanh xuân, lại khoác trên người những món đồ chất lượng tuyệt vời, cắt may vừa vặn, tinh xảo càng tôn lên vẻ đẹp đầy khí chất của cô.

    Nếu không phải ả và Đan Nghi thuộc hai hình mẫu cơ thể khác nhau thì quần áo của Đan Nghi chắc chắn đã sớm bị ả chiếm hết rồi.

    Đường Sa Sa càng nhìn càng đố kị, nghĩ đến điều kiện kinh tế của gia đình mình thì không biết bao giờ mới có thể như Đan Nghi, muốn mua gì thì mua, muốn gì được đấy.

    Đan Nghi cũng không muốn nói chuyện với ả, nụ cười ngọt ngào luôn nở trên môi.

    Vừa lúc này, có vài nữ sinh từ ngoài bước vào, đang sôi nổi thảo luận gì đó.

    Khi họ đi đến gần mới nghe một nữ sinh tóc xoăn nói:

    - Các bà biết không, lát nữa đến giờ nghỉ giữa giờ sẽ có một cố vấn danh dự đến tham gia đó.

    - Cố vấn danh dự đều là những ông già 70, 80 tuổi, có quái gì đâu mà phấn khích quá như vậy?

    Một nữ sinh tóc ép thẳng lại lên tiếng.

    - Vậy là bà không biết gì rồi, cố vấn danh dự của trường chúng ta cũng có cả soái ca mà.

    Nữ sinh tóc xoăn cười cười.

    Đường Sa Sa cũng tò mò hỏi:

    - Lẽ nào là Lục Thượng Hàn cũng đến?

    - Đường Sa Sa thông minh nhất! Đoán đúng luôn!

    Nữ sinh tóc xoăn cười nói.

    - Oa! Lục Thượng Hàn!

    - Anh ta thật sự sẽ đến sao?

    - Không phải chứ?

    Ngay lập tức, mọi người ồn ào bàn tán.

    Thật ra, bữa tiệc hôm sinh nhật Tiền Phi, Lục Thượng Hàn đã có đến tham dự.

    Nhưng không phải ai cũng được mời tới tham dự bữa tiệc nên cũng không mấy người biết điều đó.

    Hơn nữa bữa tiệc vốn đông người tham dự, Lục Thượng Hàn lại chỉ lặng lẽ xuất hiện và cũng không mảy may để ý đến những người chủ động đến bắt chuyện.. nên mọi người cũng đành chịu và coi như hắn chưa từng đến tham gia bữa tiệc..

    * * *

     
  3. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 44 Soái ca

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ nghe Lục Thượng Hàn sẽ đến thì đám nữ sinh này phấn khích vô cùng.

    Nữ sinh tóc dài ép thẳng cũng phấn khích lên tiếng:

    - Người các bà đang nói đến chính là vị cố vấn danh dự trẻ tuổi nhất trong lịch sử của trường chúng ta, 14 tuổi đã được ưu tiên vượt cấp vào thẳng trường này, nhưng đã xin bỏ quyền ưu tiên đó mà tự mình tham dự kì thi.. Sau đó chỉ dùng đúng một năm để hoàn thành tất cả chương trình học, rồi mất thêm có hai năm để hoàn thành bằng thạc sĩ, tiến sĩ tại hai trường đại học nổi tiếng nhất nhì của nước Mỹ.. Chưa đầy 18 tuổi đã tiếp quản sự nghiệp của Lục gia?

    Một loạt những thành tích nổi trội khiến các nữ sinh càng lấy làm ngưỡng mộ.

    Nhưng thu hút hơn hết chính là ngoại hình quá đỗi đẹp trai, chuẩn đến từng cm của Lục Thượng Hàn.

    Bởi hắn sở hữu vẻ đẹp tuấn tú, khí chất cao quý, lạnh lùng, từng đường nét trên khuôn mặt đều sắc nét như được bàn tay thượng đế điêu khắc ra vậy.. một vẻ đẹp cuốn hút mọi ánh nhìn.

    - Oa! Anh ta thật sự sẽ đến sao? Nhưng trước nay anh ta đều không bao giờ tới tham dự bất kì chương trình gì của trường mình mà? Nói là cố vấn danh dự nhưng có tiếng vậy thôi chứ có bao giờ xuất đầu lộ diện đâu?

    Hôm nay vì sao lại chịu xuất hiện?

    - Ê ê, nghe nói Lục Thượng Hàn hiện vẫn đơn thân đó, trước giờ chưa từng thấy có cô gái nào xuất hiện bên cạnh anh ta cả. Lần này đến đây, không biết là có để ý đến nữ sinh nào không nhỉ?

    Có người cười, nói đùa như vậy.

    Đan Nghi cũng thấy kì lạ, nơi cô ở ngay bên cạnh trường học.. Lục Thượng Hàn đến ở cùng một thời gian rồi.. Vậy mà không ai biết hắn đang ở ngay tại gần trường.

    Nữ sinh tóc xoăn bật cười:

    - Đúng vậy! Nói không chừng sẽ thích ai đó ở lớp chúng ta ý chứ! Nếu ai mà lọt vào mắt xanh của anh ta thì đúng là một phúc phận quá lớn!

    Đường Sa Sa bắt đầu nghĩ về vấn đề đó.

    Đan Nghi nhếch mép cười, bằng ả mà cũng muốn lọt vào mắt xanh của Lục Thượng Hàn ư?

    Thật đúng là nằm mơ giữa ban ngày mà!

    - Đi thôi, đi thôi. Xuống sân trường xếp hàng. Cố vấn danh dự đều đã đến cả rồi đấy.

    Đan Nghi cùng mọi người ùa xuống sân trường.

    Quả nhiên vừa xuống sân trường xếp hàng ổn định thì thấy một đoàn nghi lễ dẫn theo một đoàn các vị cố vấn danh dự đi lên vị trí đại biểu.

    Các vị lãnh đạo của trường và đoàn cố vấn danh dự, người trẻ nhất cũng phải ngoài 5, 60 tuổi, lớn tuổi nhất thì tầm 70, 80 tuổi.

    Chỉ có duy nhất Lục Thượng Hàn đi giữa đoàn, thân hình cao hơn tất cả mọi người, nổi bật giữa đám đông.

    Hắn ta đi giữa đám người này, là người trẻ tuổi nhất và cũng là người đẹp trai nhất.

    Ngay cả so với những người cùng trang lứa thì ngoại hình và chiều cao của hắn vẫn chiếm ưu thế vượt trội chứ nói gì so với những vị lãnh đạo của trường và các vị cố vấn danh dự.

    Nhìn thấy Lục Thượng Hàn hầu như là toàn bộ các nữ sinh của trường đều đồng loạt phát ra tiếng xuýt xoa vì ngoại hình điển trai của hắn.

    "Oa!"

    Sau đó là tiếng nghị luận, bàn tán sôi động.

    Phải đợi đến khi các lãnh đạo và cố vấn danh dự yên vị, lãnh đạo trường bắt đầu phát biểu thì tiếng bàn tán, nghị luận mới nhỏ dần.

    Đan Nghi ngước nhìn lên khán đài, vừa hay cũng bắt gặp ánh mắt hắn nhìn xuống phía cô.

    Ánh mắt hắn có chút thăm dò, Đan Nghi cảm nhận dc điều đó.

    Đan Nghi mỉm cười, lẽ nào là hắn không yên tâm khi cô đến trường đối diện với Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa nên hắn đến xem tình hình thế nào?

    Nữ sinh ngồi bên cạnh ôm lấy mặt, vừa nói vừa cười:

    - Các bà nhanh nhìn này, Hàn thiếu gia đang nhìn tôi này.. Anh ý nhìn về phía này nên chắc chắn là đang nhìn tôi..

     
  4. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 45 Cảm cúm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu không phải quá ồn ào sẽ bị lãnh đạo trường nhắc nhở thì nữ sinh này chắc chắn đã đứng lên vẫy vẫy tay với Lục Thượng Hàn rồi.

    Nhưng Lục Thượng Hàn chỉ nhìn Đan Nghi trong giây lát rồi thu ánh mắt lại.

    Những nữ sinh khác bắt đầu bình luận các thứ các thứ..

    - Các bà nhìn kìa, các đường nét trên khuôn mặt Hàn thiếu gia mới thật đẹp làm sao, giống như được điêu khắc vô cùng tỉ mỉ mà thành vậy.. thật khiến người khác phải mê mẩn mà..

    - Tóc anh ấy thật ngắn, tóc ngắn như vậy mà nhìn vẫn thật tuyệt, để những kiểu tóc khác thì còn không biết sẽ còn quyến rũ thế nào nữa!

    - Đúng thế! Nhìn bàn tay anh ý kìa, ngón tay với những cổ tiết phân minh.. thật nam tính..

    - Móng tay vừa đẹp vừa bóng, cắt gọt thật đều, không muốn mơ mộng cũng không được.. Nếu được anh ta chạm vào người một chút không biết cảm giác sẽ thế nào nhỉ?

    Đan Nghi càng nghe càng thấy khó chịu.

    Nếu như đám nữ sinh này mơ mộng về người đàn ông khác thì Đan Nghi sẽ chẳng thèm quan tâm. Nhưng vấn đề là, hiện giờ hắn lại là vị hôn phu của cô rồi!

    Không biết từ khi nào, Đan Nghi đã có một ý nghĩ "Lục Thượng Hàn chỉ được thuộc về một mình cô mà thôi, cô sẽ không chia sẻ hắn cho bất kì một người nào khác"

    Cô quay đầu lại, nhắc nhở họ:

    - Thầy giáo đến kìa!

    Đám nữ sinh lập tức im lặng.

    Lát sau, thầy giáo đến chỗ họ thật.

    - Chút nữa sẽ có buổi tọa đàm nhỏ, mỗi lớp sẽ cử ra hai sinh viên đến tham gia.

    Thầy giáo thông báo..

    - Thầy ơi!! Có em không ạ?

    Vài nữ sinh giơ tay muốn tham gia.

    Ví như mọi khi, sẽ chả có ai muốn tham gia một buổi tọa đàm như này đâu.

    Hôm nay mọi người hăng hái tham gia chủ yếu là muốn vì có sự xuất hiện của Lục Thượng Hàn mà thôi.

    Thầy giáo cười cười rồi nói:

    - Tiền Phi và Đan Nghi đi tham gia nhé!

    Cả lớp ai cũng biết Đan Nghi và Tiền Phi là hai người có thành tích học tập đứng nhất nhì lớp.

    Thầy giáo bố trí vậy là hợp lý.

    Những nữ sinh khác thở dài:

    - Haizz.. đành chịu vậy, ai bắt thành tích học tập của chúng ta không bằng Đan Nghi và Tiền Phi chứ!

    Đường Sa Sa bỗng lên tiếng:

    - Thưa thầy, hãy để em đi thay cho Đan Nghi đi ạ!

    Đan Nghi và thầy giáo đều nhìn ả đầy vẻ ngạc nhiên..

    Đặc biệt là Đan Nghi, cô thật không biết Đường Sa Sa đang muốn tìm xách tiếp cận Lục Thượng Hàn.

    Lẽ nào có Bạch Văn Bình vẫn chưa đủ?

    Ả còn muốn cướp thêm những gì từ tay cô nữa?

    Một nụ cười lạnh khẽ nở trên môi.

    Thầy giáo nhìn Đường Sa Sa với một vẻ kì quái:

    - Tại sao vậy, Sa Sa?

    - Đan Nghi.. cô ấy bị cảm cúm, không thích hợp để đến đó, với lại cô ấy cần nghỉ ngơi nhiều chút thì mới nhanh khỏi ạ!

    Ả tỏ ra rất quan tâm, lo lắng cho sức khỏe của Đan Nghi.

    Tiền Phi lườm ả một cái, nói:

    - Đan Nghi bị cảm cúm đó đã chuyện của tuần trước rồi mà? Nghỉ ngơi cũng nghỉ ngơi đủ rồi. Đan Nghi cậu không được lười đâu, đây là cơ hội mang vinh quang về cho lớp mình đó.

    Câu nói của Tiền Phi bề mặt thì như là đang giúp Đan Nghi nhưng thực tế chỉ là đang cố ý làm ngược lại ý muốn của Đường Sa Sa.

    Từ khi Đường Sa Sa đắc tội với Tiền Phi tới giờ thì Tiền Phi luôn đối đầu với ả.

    Hơn nữa Tiền Phi cũng phát hiện ra Đường Sa Sa có ý đồ xấu với Đan Nghi.

    Tiền Phi thật không hiểu Đan Nghi vốn ngốc nghếch như vậy hay là giả vờ ngốc.. Bị Đường Sa Sa hại như vậy rồi mà vẫn tươi cười với ả được.

    Đường Sa Sa nghe Tiền Phi nói vậy thì tức ói máu, Tiền Phi lướt nhìn ả như kiểu muốn nói "Tôi làm vậy đó cô làm gì được tôi?".

    Đan Nghi nhìn Tiền Phi cười:

    - Tôi đâu dám lười chứ, thấy giáo kêu tôi làm gì thì tôi làm đó!

    * * *
     
  5. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 46 Muốn ăn thịt anh.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Nhưng mà Đan Nghi, cô..

    Đường Sa Sa vẫn muốn nói thêm gì đó.

    Thầy giáo đã quyết định:

    - Đan Nghi đã khỏi thì tất nhiên là Đan Nghi đi rồi. Đi thôi! Các bạn khác có thể trở về lớp rồi!

    Đan Nghi, Tiền Phi đi theo thầy giáo.

    Đường Sa Sa đứng đó, giận dữ mà đá thúng đụng lia, nhưng cũng vô ích.

    Đan Nghi và Tiền Phi được thầy giáo dẫn tới phòng hội nghị.

    Phòng hội nghị rất lớn, các vị lãnh đạo của trường, cố vấn danh dự và sinh viên đã có mặt khá đông đủ.

    Vị trí bên cạnh Lục Thượng Hàn để trống nhưng trên đó có để một tập hồ sơ.

    Thế nên có vài nữ sinh vốn định ngồi vào vị trí đó, nhưng bị tập hồ sơ và bị vẻ lạnh lùng như băng, cự tuyệt người lạ toát ra từ người Lục Thượng Hàn làm cho phải từ bỏ ý nghĩ ấy ngay, họ đành đi qua hắn để tìm một chỗ ngồi khác.

    Đan Nghi bước vào, ánh mắt Lục Thượng Hàn chằm chằm nhìn cô.

    Đan Nghi chậm rãi bước tới, Lục Thượng Hàn lập tức cầm tập tài liệu lên, để nhường ghế cho cô.

    Cô ngồi xuống cạnh hắn.

    Hội nghị bắt đầu khai màn, cũng chỉ là buổi đàm đạo của các vị cố vấn lớn tuổi, cơ bản là không có việc gì của Đan Nghi và Lục Thượng Hàn cả.

    Rất nhiều nữ sinh cũng không hề chuyên tâm, ánh mắt đổ dồn lên người Lục Thượng Hàn.

    Ví dụ như Lục Thượng Hàn mà là một chiếc bánh ngọt thì có lẽ đã bị họ tranh nhau nhét vào bụng rồi.

    Lục Thượng Hàn đưa một chiếc ly không cho Đan Nghi:

    - Coffee, thank you!

    Ý của hắn là muốn Đan Nghi đi pha cho hắn ly cafe.

    Ngay cạnh phòng hội nghị là một phòng cafe, Lục Thượng Hàn đã mở miệng nhờ, Đan Nghi cũng đành làm tròn bổn phận của một chủ nhà.

    Vốn dĩ cho sinh viên đến tham gia buổi hội nghị này, vốn dĩ cũng chính là để chăm sóc các vị cố vấn và các vị đại biểu.

    Đan Nghi bước vào trong phòng cafe rót một ly cafe nóng.

    Chưa đợi cô mang ly cafe ra ngoài đã cảm nhận thấy có một người đứng ngay phía sau.

    Không kịp quay đầu lại, đã bị người đó ôm chặt lấy eo.

    Cảm nhận hơi thở, hơi ấm đều quá quen thuộc nên cô không hề hoảng sợ, mà ngược lại còn có chút an tâm.

    Đó là hắn - Lục Thượng Hàn.

    Hắn quay người lại, cười nói:

    - Anh không yên tâm vì em vậy sao? Anh nghĩ em đối phó không nổi với hai người họ à?

    - Sao? Không chào đón anh à?

    Lục Thượng Hàn ôm lấy eo cô, ôm lấy thân hình mảnh mai mềm mại của cô.

    Đan Nghi mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ:

    - Anh không biết là có bao nhiêu nữ sinh hận một lỗi không thể lột đồ của anh ra để ăn anh luôn được đâu?

    Lục Thượng Hàn nghe ra được chút gì đó chua chua đã được cô cố gắng che đậy.. trong câu nói.

    Rất tốt.. cô gái nhỏ của hắn đã biết vì hắn mà ghen rồi.

    Hắn nở nụ cười rất đáng ghét:

    - Vậy còn em, có muốn ăn anh không?

    - Còn lâu nhé!

    Cô cãi như vậy nhưng hai má ửng đỏ rất chi là khả nghi.

    - Vậy à? Thế sao lại có mùi dấm chua chua đến vậy nhỉ?

    Nói rồi còn nhăn nhăn mũi.

    - Thật chua!

    Đan Nghi phải thừa nhận là khi thấy nhiều nữ sinh đem lòng ngưỡng mộ hắn như vậy lại còn bộc lộ một cách lộ liễu như vậy thì trong lòng cô thật không thoải mái.

    Nhưng cô không phải là một người thiếu tự tin đến mức bị lời nói của vài kẻ qua đường làm ảnh hưởng tới tâm trạng như vậy.

    Thế nhưng cô không phát hiện ra bản thân mình đã bắt đầu để ý nhiều hơn đến hắn đến mọi việc xung quanh hắn hơn.

    Đây là một điều mà trước đây chưa bao giờ xảy ra.

    Có thể trước đây, đối với Bạch Văn Bình cô không để ý lắm.. chỉ bởi hắn theo đuổi cô lâu, từ chối không được nên cô nhận lời.

    Giữa cô và Bạch Văn Bình vốn không có tình yêu.

    Bởi vậy khi chứng kiến Bạch Văn Bình và Đường Sa Sa thân mật cô cũng chỉ cảm thấy phẫn nộ vì bị bội phản.. mà không hề có chút tuyệt vọng, đau đớn.

    Đan Nghi tập trung suy nghĩ dưới ánh mặt trời ấm áp.. từ cô toát lên nét quyến rũ khó cưỡng.
     
  6. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 47 Rất nguy hiểm!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơ thể cô toát ra mùi hương thiếu nữ nhẹ nhàng đầy mê hoặc.. Cơ thể vừa phát triển hoàn thiện như một trái táo vừa chín tới.. cuốn hút vô cùng.

    Đôi môi mọng nước chu lên, màu hồng phấn đáng yêu như một loại quả vừa chín đang mời gọi người nếm thử.

    Ngực cô phập phồng theo từng hơi thở, đường cong cơ thể đầy mê hoặc, kèm đó là một khí chất thanh tao, nhẹ nhàng và ngây thơ.

    Lục Thượng Hàn cúi xuống, đặt nụ hôn lên đôi môi ấy.

    Nụ hôn đột ngột, mà như một lẽ hiển nhiên.

    Đan Nghi chỉ hơi bị bất ngờ chút.. rồi rất nhanh đón nhận nụ hôn ấy.

    Mùi hương của Lục Thượng Hàn rất dễ chịu, có chút gì đó rất ngọt ngào, mà lại rất thanh nhã.

    Nói thật.. Đan Nghi không những không ghét mà ngược lại còn rất thích mùi vị của hắn, thích nụ hôn của hắn.

    Chỉ một thời gian ngắn tiếp xúc thôi nhưng dường như cô đã quá quen thuộc và tiếp nhận mọi thứ từ hắn rồi.

    Cảm nhận được sự đón nhận và thích thú của cô, nụ hôn của Lục Thượng Hàn càng thêm sâu đậm hơn.

    Hắn thích nhìn thấy cô đắm chìm, đê mê trong nụ hôn của hắn.. thích nhìn khuôn mặt ửng đỏ lên đến tận mang tai của cô.

    Ánh nắng chiếu rọi qua ô cửa.

    Đan Nghi đắm mình trong nụ hôn.

    Thậm chí, không biết tự khi nào động tác của hắn có phận mạnh lên, bàn tay hắn dịch dần lên cổ áo cô.

    Nhưng lí trí của Lục Thượng Hàn đã thắng, khống chế thành công ngọn lửa dục vọng.

    Hắn đã hứa sẽ đợi đến khi cô tròn 18 tuổi.

    Đó là giới hạn cuối cùng, cũng là yêu cầu mà hắn đặt ra cho bản thân.

    Hắn buông cô ra.

    Đan Nghi vẫn nhắm chặt mắt, hàng lông mi vừa dài vừa cong khẽ động đậy.

    Hơi thở gấp gáp, Đan Nghi mở choàng mắt ra, đập vào mắt cô là khuôn mặt đang cười mà như không cười của Lục Thượng Hàn.

    Cô khẽ đập tay vào ngực hắn:

    - Làm gì vậy chứ!

    - Làm cho em yên tâm!

    Hắn cười.

    Nếu cô lo lắng điều gì.. hắn nguyện sẽ làm mọi cách cho cô có thể yên tâm.

    - Có gì đâu mà em không yên tâm?

    Đan Nghi nhận thấy hai má mình đang nóng dần lên.

    Cô mới không thèm ghen với những cô gái chỉ là người qua đường đó.

    Lục Thượng Hàn bật cười:

    - Nhưng em quặp tôi chặt quá đi..

    Giờ Đan Nghi mới phát hiện ra, đôi chân dài của cô không biết đã quặp lên người hắn từ khi nào?

    Cả người cô đã bị hắn đẩy lên bàn.

    Tư thế này.. thật khiến người ta phải đỏ mặt mà, ai không biết còn có thể nghĩ vừa phát sinh chuyện gì đó giữa hai người rồi cơ.

    Đây còn là phòng hội nghị của trường nữa, bên ngoài còn cả một đám người đang ngồi đó.

    Đan Nghi vội bật dậy, khẽ mắng hắn:

    - Còn không phải tại anh chắc!

    Cô liếc nhìn mình trên tâm kính cửa, tóc hơi rối, không những vậy, một hai chiếc cúc áo đã bị cởi bung ra.

    Bộ dạng cô lúc này thật giống như vừa mới làm chuyện xấu.

    Còn Lục Thượng Hàn, khóe môi khẽ nhếch lên một nét quá độ, đầy vẻ trêu đùa, tựa như bộ dạng của cô lúc này chả liên quan gì đến hắn cả.

    Tại sao hắn ta có thể gây ra tội lỗi trên người cô như vậy rồi giờ lại tỏ ra mình là người vô tội như vậy được chứ?

    Thấy nét mặt cô có chút giận giữ, hắn lôi cô vào lòng:

    - Vậy bao giờ em mới tròn 18 tuổi?

    - Dù sao thì cũng không phải là hiện tại.

    Đan Nghi tỏ thái độ bất bình.

    Lục Thượng Hàn đè mạnh lên người cô, như một sự trừng phạt.

    Cơ thể hắn đang rất cứng, áp sát vào cô, khiến cô hơi hoảng.

    Theo bản năng, cô lùi bước lại nhưng lại bị hắn ôm chặt hơn.

    Kiến thức về sinh học cho Đan Nghi biết "vật gì" đang chọc vào người mình, và nó khiến cô thấy thật sự nguy hiểm..
     
  7. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 48 Cafe nóng quá!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thật ra khi nãy cô đã cảm nhận thấy rồi.

    Chỉ là hiện tại cảm giác càng lúc càng rõ ràng hơn.

    Đan Nghi ngước mắt lên nhìn hắn.. cơ thể hắn phản ứng mạnh như vậy rồi mà sao nét mặt hắn vẫn cứ tự tại như không có chuyện gì xảy ra.

    Người đàn ông này tinh ranh như một con cáo già lọc lõi vậy.

    Thật ra cô biết hắn sẽ không làm bừa.

    Nếu hắn muốn làm bừa thì sẽ không đợi đến bây giờ rồi.

    Họ ở chung trong một căn hộ, nên nếu muốn thì có lẽ cô cũng đã không thoát khỏi hắn.

    Thường ngày hắn ôm hôn thân mật với cô không ít, nhưng vẫn kiên quyết đợi đến ngày cô tròn 18 tuổi.

    Bạn bè của Đan Nghi không ít những thế gia công tử tầm tuổi Lục Thượng Hàn, sớm đã trải qua bao nhiêu mối tình, với bao nhiêu người đàn bà rồi, phản chăng họ có tiền, chơi được, chịu được.

    Bạch Văn Bình cũng chỉ bởi không được Đan Nghi cho phép vượt rào mà đã bị ả ngực to Đường Sa Sa câu mất hồn đó sao?

    Lục Thượng Hàn vì cô mà cố gắng kìm chế bản thân như vậy, Đan Nghi thấy trong lòng thật ấm áp.

    Dựa vào người hắn, cô nhanh chóng chỉnh lí lại y phục và tóc tai.

    Lục Thượng Hàn buông cô ra, khẳng định một lần nữa:

    - Anh đợi em đủ trưởng thành!

    Nói rồi quay người bước ra ngoài.

    Đan Nghi chu mỏ nhìn theo bóng hắn khuất dần.

    Lục Thượng Hàn vừa đi ra thì Tiền Phi bước vào.

    Tiền Phi nhìn cô với ánh mắt đầy thâm ý.

    Tóc Đan Nghi đã vuốt lại ngay ngắn, quần áo cũng đã chỉnh lại.

    Nhưng nét ửng đỏ trên khuôn mặt thì vẫn còn đó.

    Tiền Phi cười hỏi:

    - Đan Nghi, sao mặt bà đỏ thế?

    - Cafe nóng quá ấy mà.

    Đan Nghi xoa xoa mặt, bưng ly cafe đi ra ngoài.

    Khi Đan Nghi về đến lớp học rất nhiều nữ sinh vây quanh cô:

    - Đan Nghi, cô và Hàn thiếu gia có ngồi cạnh nhau nói chuyện gì không? Giọng nói của anh ý thế nào, nghe có hay không?

    Không đợi Đan Nghi kịp trả lời, họ đã lại tự mơ mộng:

    - Chắc chắn là phải hay rồi, đẹp trai như vậy thì giọng nói chắc chắn cũng sẽ hay, chắc chắn là rất ấm áp, nhẹ nhàng.

    Đường Sa Sa khuôn mặt sầm sì đi đến bên cạnh Đan Nghi:

    - Đan Nghi cô sao vậy chứ? Lúc nãy tôi muốn giúp cô thế mà cô lại không nghe tôi.

    Thái độ của ả thật là.. như nói với một kẻ hầu người hạ vậy.

    Đan Nghi cười:

    - Không cần cậu giúp mà! Việc mình mà làm được thì sẽ không phiền Sa Sa đâu.

    - Cô ý gì? Có phải không coi tôi là bạn rồi không?

    Ả chất vấn.

    Đan Nghi thầm nghĩ: "Lẽ nào cô cướp bạn trai của tôi, lừa tiền của tôi thì vẫn coi tôi là bạn chắc?"

    Mặt không đổi sắc, tỏ ra ngạc nhiên:

    - Sa Sa, cậu bây giờ thật kì lạ, toàn nói những chuyện kì quặc khó hiểu thôi.

    Đường Sa Sa thấy đông người nên không tiện nói gì nữa, một bụng đầy lửa mà vẫn phải nhịn.

    - Các em học sinh yêu quý, lát nữa cố vấn danh dự sẽ đến dự giờ ở lớp chúng ta, mọi người chuẩn bị bài vở đi!

    Thầy giáo lớn tiếng thông báo.

    - Oa!! Cố vấn danh dự! Dự giờ?

    Các nữ sinh kích động hét lên ầm ĩ.

    - Có khi nào Hàn thiếu gia sẽ đến lớp chúng ta không nhỉ?

    - Vậy thì trùng hợp quá! Nhưng bao nhiêu lớp như thế thì sao mà trùng hợp vậy được chứ?

    Reng!! Reng!

    Chuông vào học vang lên.

    Mọi người vội vàng về chỗ ngồi, hướng mọi ánh nhìn về phía cửa chính, cổ ai cũng kéo dài ra như cổ ngỗng vậy.

    Phòng học của trường rất lớn, chỗ ngồi cũng rộng, nhiều học sinh nữ vội tìm cách để trống vị trí bên cạnh ra.. để tiện lát nữa Lục Thượng Hàn đến thì có thể ngồi xuống ngay cạnh.
     
  8. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 49 Vì Đan Nghi mà đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đường Sa Sa cũng không ngoại lệ, Đan Nghi ngồi phía bên phải ả, ả vội để trống chỗ bên trái ra.

    Mặc dù đã có Bạch Văn Bình nhưng nếu như có thể phát sinh chút gì đó với Lục Thượng Hàn thì..

    Dù sao ả sẽ không bỏ qua bất kì một cơ hội nào để đổi đời.

    * * *

    Đan Nghi cũng không biết Lục Thượng Hàn sẽ đến hay không.

    Bên tai là tiếng các nữ sinh bàn luận sôi nổi.

    Cô không quá để ý chuyện này, nên chống tay lên bàn rồi xem qua bài vở.

    Nói đến lại thấy kì lạ, từ khi đầu óc cô hồi phục sau vụ tai nạn thì cô cảm thấy trí nhớ của mình tốt lên gấp bội.

    Đan Nghi vốn cho rằng để học bù lại kiến thức của 3 tháng cô bỏ bê học hành thì sẽ phải tốn khá là nhiều thời gian.

    Nhưng hôm mà cô bắt đầu giở sách vở để học bài đó thì cô phát hiện tốc độ đọc sách của cô rất nhanh, những kiến thức vốn khô khan khó nhớ thì giờ cô lại ghi nhớ rất nhanh, năng lực lí giải cũng nâng cao không ít.

    Bây giờ xem lại bài vở thì cảm giác đó lại càng mãnh liệt hơn.

    Có thể là do ngốc nghếch trong 3 tháng qua rồi, giờ tỉnh lại thì não bộ hoạt động tích cực hơn?

    Đường Sa Sa nhìn bộ dạng Đan Nghi bây giờ, thầm nghĩ: "Kẻ ngốc thì vẫn cứ chỉ là kẻ ngốc thôi, nếu như kết giao được với Hàn thiếu gia thì ngay cả cô, thiên kim tiểu thư của Đan gia cũng sẽ đỡ phải mất công phấn đấu trong vài chục năm.. Vậy mà trong lúc này lại vẫn còn mải xem sách vở".

    Nhưng không sao, giảm đi một đối thủ như Đan Nghi, ả cũng thấy dễ chịu hơn khá nhiều.

    Một dáng người cao lớn xuất hiện ở cửa lớp, người đó vừa xuất hiện, lớp học vốn đang ồn ào, náo nhiệt bỗng trở lên trật tự đến lạ.

    Lục Thượng Hàn quả nhiên đã chọn lớp học mà Đan Nghi đang theo học để đến dự giờ.

    Không chỉ vậy, hắn đến ngôi trường này cũng chỉ vì Đan Nghi.

    Từ bản thân hắn tỏa ra một loại uy quyền cực mạnh khiến lớp học im lặng trong giây lát, sau đó lại "náo nhiệt" hơn.

    Nữ sinh thì mải mê ngắm nhìn hắn, còn nam sinh thì khác, có một số thì nhìn hắn đầy vẻ ngưỡng mộ, một số thì tỏ vẻ không ưa, bởi Lục Thượng Hàn xuất hiện đã thu hút hết mọi sự chú ý của nữ sinh, các nam sinh tất nhiên sẽ thấy khó chịu rồi

    Nhưng không dễ chịu đến đâu chăng nữa thì ai cũng phải thừa nhận rằng, uy quyền trong con người Lục Thượng Hàn thật không nhỏ, ai đứng trước hắn thì cũng không thể ra vẻ cao cao tại thượng được.

    Lục Thượng Hàn toát ra cái uy của bậc vương giả, là điều mà những đứa trẻ vừa mới bước chân vao giảng đường đại học không thể có được.

    Mọi người lại bắt đầu bàn luận.. trừ Tiền Phi và Đan Nghi.

    Tiền Phi chỉ cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị.

    Đan Nghi thì vẫn đang xem bài vở.

    Thầy giáo đề nghị cả lớp im lặng rồi cất tiếng:

    - Hôm nay lớp chúng ta được vinh dự đón Hàn cố vấn đến dự giờ buổi học ngày hôm nay, đề nghị cả lớp nhiệt liệt hoan nghênh.

    Tiếng vỗ tay vang lên như pháo nổ.

    Chỉ có Đan Nghi có chút lười biếng, hắn ta định làm trò gì chứ?

    Rõ ràng không thích đến nơi này vậy mà đến giờ vẫn chưa chịu rời đi, nghĩ đây là nơi vui chơi sao?

    - Mời Hàn cố vấn về chỗ ngồi!

    Thầy giáo này vốn là vị giáo viên có tiếng của trường đại học danh giá này, nhưng đối diện với Lục Thượng Hàn, cũng vẫn không tự chủ mà tỏ ra vài phần tôn kính với hắn.

    Lục Thượng Hàn cất bước.

    - A! Hàn thiếu sắp tới rồi..

    Có cô nữ sinh mắt sáng như sao nhìn chằm chằm vào bước chân của hắn.

    - Oa.. anh ý đi về phía tui này.

    - Ngồi bên tôi! Ngồi bên tôi!..

    Có không ít nữ sinh bắt đầu thầm thì cầu nguyện.

    Đường Sa Sa cũng rất là mong đợi điều đó, ả dán mắt nhìn vào người Lục Thượng Hàn..
     
  9. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 50 Vòng qua

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu Lục Thượng Hàn chịu đến ngồi bên cạnh ả thì ả chắc chắn sẽ tận dụng thật tốt cơ hội ngàn năm có một này.

    Lục Thượng Hàn đi thẳng về phía Đường Sa Sa.

    Ánh mắt ả như phát quang, nhìn chằm chằm vào người Lục Thượng Hàn.

    Lục Thượng Hàn dừng lại trước bàn của Đan Nghi và Đường Sa Sa.

    Đường Sa Sa gần như muốn nhảy cẫng lên.. ả biết ngay mà, ả biết bản thân rất có sức hút mà.

    Đến ngay cả người lăn lộn trên thương trường nhiều năm như Lục Thượng Hàn cũng không thể tránh khỏi sức quyến rũ của ả?

    Đường Sa Sa mở to đôi mắt, nhìn chằm chằm vào hắn.

    Nhưng..

    Lục Thượng Hàn cơ bản là không thèm nhìn ả dù chỉ một cái.. mà còn đi vòng qua vị trí của ả, ngồi xuống bên cạnh Đan Nghi.

    - Haizz..

    Nữ sinh khác chỉ biết thở dài đầy tiếc nuối.

    Đường Sa Sa lại càng thất vọng hơn.

    Gì vậy chứ? Lục Thượng Hàn không ngồi xuống bên ả mà còn sang ngồi cạnh con ngốc Đan Nghi sao?

    Thầy giáo thấy Lục Thượng Hàn đã yên vị rồi thì liền nói:

    - Được rồi cả lớp! Chúng ta bắt đầu vào học.

    Tiết học này là Cao số học, nội dung khá là phức tạp.

    Đan Nghi nghỉ học suốt ba tháng, vốn nghĩ rằng để theo kịp chương trình học thì cũng cần chút thời gian.

    Không ngờ, giờ cô lại cảm thấy đầu óc mình đang vô cùng tỉnh táo và không thấy chương trình học quá khó.

    Cô giở sách, cảm nhận thấy những thứ mà thầy giáo giảng giải, cô chỉ cần ngẫm nghĩ chút là thông hết, không chút gì khó khăn cả.

    Vì quá nhẹ nhõm thế nên Đan Nghi nghe giảng một lúc rồi bắt đầu ngồi nghĩ lung tung.

    Cô nghiêng đầu nhìn sang phía Lục Thượng Hàn, thấy hắn đang ngồi rất thảnh thơi, cô liền lấy bút, viết lên vở:

    - Hàn thiếu gia hôm nay rảnh vậy, có thời gian đến dự giờ?

    Đẩy quyển vở sang bên hắn.

    Lục Thượng Hàn liếc qua, thấy chữ viết của Đan Nghi mềm mại, thanh tú mà lại có chút gì đó sắc sảo.. giống hệt như tính cách con người cô vậy.

    Hắn cũng viết vài chữ trên quyển vở, đẩy sang phía cô:

    - Đến thì cũng đã đến rồi!

    Chữ của hắn như rồng bay phượng múa, đường nét rắn rỏi, phân minh.

    Đan Nghi vẽ ngay bên cạnh dòng chữ của hắn một icon đang lè lưỡi.

    Ai cho hắn khi nãy trong phòng cafe lại làm như vậy, khiến cô hoảng hồn, ngay đến bây giờ tim cô vẫn còn đang đập quá mạnh luôn.. vậy mà hắn vẫn như không có chuyện gì xảy ra vậy.

    Lục Thượng Hàn lại viết:

    - Tập trung nghe giảng!

    Lục Thượng Hàn hôm nay nhận lời mời tới trường này chủ yếu là vì Đan Nghi.

    Trước nay hắn không có hứng thú gì với các hoạt đọng của trường, nhà trường 5 lần 7 lượt đề nghị hắn làm cố vấn danh dự của trường, hắn đặt điều kiện, mọi việc hắn đều được quyền tự quyết định.

    Não bộ của Đan Nghi bị thương suốt ba tháng dòng, giờ mới khỏi, hôm nay ngày đầu quay lại trường nên Lục Thượng Hàn thấy không yên tâm.

    Nhưng hắn phải công nhận cô là một cô gái rất thông minh, cô luôn có những cách làm vô cùng tài trí, vượt qua sự trông đợi của hắn.

    Do Lục Thượng Hàn đến dự giờ nên thầy giáo hôm nay giảng giải những kiến thức vượt ra ngoài khuôn khổ sách vở và cũng vượt quá khả năng tiếp thu của sinh viên.

    Thầy giáo dừng lại chút rồi đưa ra một đề bài, nói:

    - Có ai có lời giải cho đề bài này không?

    Đường Sa Sa nhân phẩm không ra làm sao, tâm kế thâm độc, chuyên lợi dụng tình cảm của người khác để chuộc lợi cho bản thân.

    Nhưng có thể thi đỗ vào ngôi trường này thì thực lực của ả cũng không tồi.

    Vấn đề mà thầy giáo đưa ra vừa hay ả biết câu trả lời.

    Nhưng ả liếc nhìn thấy Đan Nghi, phát hiện Đan Nghi đang nằm bò ra bàn.

    Đan Nghi vốn luôn là một mẫu học sinh tốt trong lòng các giáo viên, có việc gì tốt các giáo viên đều luôn nghĩ đến cô đầu tiên.. ví ngay như việc lúc nãy đến phòng hội nghị tham gia buổi tọa đàm với các cố vấn danh dự cũng vậy.

    Trong lòng Đường Sa Sa rất là bất bình..

     
  10. TueNghiAn

    Bài viết:
    38
    Chap 51 Gợi ý

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Thấy Đan Nghi đang không để ý nghe giảng, trong đầu Đường Sa Sa nảy ra một chủ ý, lợi dụng Đan Nghi không đề phòng, ả nắm lấy tay cô mà giơ lên.

    Đan Nghi không kịp hạ tay xuống thì ả đã lớn tiếng:

    - Thưa thầy, Đan Nghi nói biết ạ!

    Nói xong, Đường Sa Sa nở nụ cười tươi rói nhìn thầy giáo.

    Đề này rất khó, Đường Sa Sa cho rằng với trí óc hiện tại thì Đan Nghi không thể có đáp án chính xác được.

    Đan Nghi sẽ bị mất mặt trước thầy giáo, trước cả Lục Thượng Hàn, xem xem sau này thầy giáo còn xem trọng cô ta nữa không?

    Lát nữa khi Đan Nghi không giải được bài thì Đường Sa Sa sẽ chủ động đứng dậy, giải quyết từng phần của đề bài này.

    Vừa khiến Đan Nghi mất mặt lại vừa giúp bản thân ả ghi điểm trước mặt thầy giáo và Hàn thiếu gia.

    Đường Sa Sa nghĩ tới đây, khuôn mặt càng thêm rạng rỡ.

    Mọi người thấy Đan Nghi giơ tay thì đổ dồn ánh nhìn về phía cô.

    Thầy giáo cũng cười híp mí nhìn Đan Nghi:

    - Đan Nghi vậy em trả lời câu hỏi đi.

    Vừa xong Đan Nghi thần trí lên mây, trong đầu toàn là chuyện khi nãy xảy ra trong phòng cafe.

    Đừng nói trả lời câu hỏi, đến ngay đề bài là gì cô còn không rõ nữa.

    Thầy giáo nhìn cô đầy sự tin tưởng và hi vọng..

    Mọi người đều dồn ánh nhìn về phía Đan Nghi, tất nhiên, rất nhiều nữ sinh nhìn về phía này thật ra là đang nhìn Lục Thượng Hàn.

    Đan Nghi nhìn đề mục, đề mục này vốn nằm ngoài chương trình học, thêm nữa 3 tháng qua cô không hề học về cao số học nên giờ khó lại càng khó hơn.

    Lục Thượng Hàn khẽ dựa vào cô, viết gì đó lên cuốn vở.

    Hắn vừa viết xong một dòng, Đan Nghi lướt nhìn qua, theo gợi ý của hắn thì rất nhanh đã hiểu làm thế nào để giải đáp đề mục này rồi.

    Đan Nghi trả lời lưu loát từng bước giải một.

    Lục Thượng Hàn thấy cô chỉ cần một chút gợi ý mà có thể hiểu ngay ra cách giải thì liền dừng bút, viết xong đúng có một hàng chữ.

    Thầy giáo và các sinh viên khác nhìn chằm chằm vào Đan Nghi.

    Mọi người ngây người ra như vậy vì những gì Đan Nghi nói đã có chút vượt quá khả năng tiếp thu của họ.

    Lục Thượng Hàn vốn là một thiên tài, khi xưa chỉ dùng một năm để hoàn thành chương trình học bốn năm.

    Những thần đồng, thiên tài thường có những cách lí giải vấn đề khác với người thường.

    Đan Nghi đầu óc thông minh, nhanh nhạy chỉ cần nhìn một dòng gợi ý là có thể hiểu được cách giải của hắn.

    Cách giải này không chỉ các sinh viên khác không nghĩ tới mà ngay đến thầy giáo cũng không nghĩ đến.

    Đan Nghi trình bày xong cách giải, khóe miệng Lục Thượng Hàn khẽ nhếch lên cười, nụ cười tán dương.

    Thầy giáo cũng hết sức kinh ngạc nhìn cô.

    Các sinh viên khác thì thi nhau lắc đầu biểu hiện mình không hiểu những gì Đan Nghi vừa nói.

    Đường Sa Sa cho rằng Đan Nghi vì muốn giữ thể diện mà nói bừa, vội lên tiếng:

    - Thưa thầy, Đan Nghi không giải được đề mục này thì để em giải cho ạ. Em biết cách giải đáp cho vấn đề này ạ.

    Thầy giáo căn bản không để ý nghe Đường Sa Sa nói mà ánh mắt phát quang nhìn Đan Nghi.

    - Thầy giáo, em biết cách giải ạ!

    Đường Sa Sa đứng bật dậy.

    - Ngồi xuống! Nhanh ngồi xuống!

    Thầy giáo không để ý đến ả.

    Quay sang phía Đan Nghi:

    - Đan Nghi, cách lí giải vấn đề của em rất là mới lạ, rất tốt. Chỉ là có chút vượt xa chương trình học của chúng ta quá.. Nhưng rất đáng để tham khảo, học hỏi!

    Thầy giáo vô cùng kích động, mặt đỏ bừng lên, khiến thầy giáo rất lấy làm tự hào trước mặt Lục Thượng Hàn.. Cố vấn danh dự đến dự giờ chủ yếu là để khảo sát tình hình cũng như trình độ dạy học của giáo viên.. và trình độ tiếp thu của sinh viên.

    Đan Nghi biểu hiện tốt như vậy trước mặt Hàn cố vấn thì thầy giáo sao có thể không vui được chứ?
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...