Bạn được tried mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 60: Văn hoa khôi và Võ hoa khôi

"Ngọc Cầm?"

Phương Thành ngạc nhiên, Phương Noãn Noãn mắt sáng rực chạy ra ngoài, hòa vào đám đông vây xem, thích thú nhìn cảnh tượng này.

Viên Ngọc Cầm mặc chiếc váy dài trắng tinh, mái tóc dài ngang eo được buộc bằng một sợi dây đỏ ở đuôi, trông như một tiểu thư đoan trang thời xưa. Lúc này, cô đang bị tỏ tình công khai, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như ngọc sứ của cô lộ vẻ bối rối.

Cô cúi chào chàng trai đang quỳ một gối dưới đất: "Xin lỗi."

Mặt chàng trai đỏ bừng, thất vọng đứng dậy, nhưng đối mặt với lời từ chối dịu dàng và lịch sự của Viên Ngọc Cầm, anh ta cũng không thể nổi giận chút nào, chỉ đành thất thểu rời đi.

Các sinh viên vây xem đã quen với cảnh này.

"Đây là người thứ mấy trong tháng này rồi?"

"Chắc là người thứ sáu."

"Không nhiều bằng tháng trước, haha!"

"Để tôi tính xem, số người mà Văn hoa khôi từ chối trong mấy năm nay cộng lại có thể xếp hàng từ học viện nghệ thuật của chúng ta đến đài Giang Thành rồi!"

Phương Thành ngồi trong tiệm đồ ngọt, nghe những lời bàn tán bên ngoài, lúc này mới hiểu ra, hóa ra Viên Ngọc Cầm cũng là sinh viên của Học viện Nghệ thuật Giang Thành.

Thật đáng xấu hổ, trong mấy ngày luyện tập ở phòng thu Thanh Sơn, anh và Viên Ngọc Cầm ở bên nhau sớm tối, vậy mà anh lại không hề quan tâm đến việc cô học ở đâu.

Phương Thành biết Phương Noãn Noãn ở trường cũng có rất nhiều người theo đuổi, còn được gọi là "Võ hoa khôi".

Vừa rồi nghe mấy sinh viên nói Viên Ngọc Cầm là "Văn hoa khôi", vậy có nghĩa là Viên Ngọc Cầm và Noãn Noãn chính là một văn một võ sao?

Phương Thành không khỏi bật cười, cũng khá phù hợp.

Nhìn Viên Ngọc Cầm đang đứng bên ngoài bị mọi người vây xem có chút bối rối, Phương Thành hơi do dự, nếu bây giờ anh đi qua chào hỏi cô, liệu có khiến cô càng thêm xấu hổ không?

"Ngọc Cầm!"

Phương Thành vẫn đang suy nghĩ, thì Phương Noãn Noãn đã chen ra khỏi đám đông, trực tiếp kéo tay Viên Ngọc Cầm.

Thấy Phương Noãn Noãn, đôi mắt như nước của Viên Ngọc Cầm hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Noãn Noãn."

"Tớ đang ăn bánh ngọt ở trong, mình ăn cùng nhau nhé!"

Phương Noãn Noãn khoác vai Viên Ngọc Cầm, không cho phép từ chối, trực tiếp kéo cô vào tiệm đồ ngọt.

Quay đầu còn vẫy tay với đám đông vây quanh: "Giải tán đi, có gì mà xem?"

Uy danh của Võ hoa khôi đúng là rất đáng nể, đám đông lập tức tản ra.

"Ngọc Cầm, mấy ngày nay không thấy cậu đâu, cậu đi đâu vậy?"

Phương Noãn Noãn thân mật kéo Viên Ngọc Cầm đi đến trước mặt Phương Thành: "Anh, em giới thiệu với anh, đây là bạn thân của em, Viên Ngọc Cầm!"

Viên Ngọc Cầm thấy Phương Thành lập tức sững sờ, má ửng hồng: "Anh Phương?"

Phương Thành đứng dậy, mỉm cười: "Ngọc Cầm, không ngờ em cũng học ở Học viện Nghệ thuật Giang Thành."

Phương Noãn Noãn ngơ ngác: "Hai người quen nhau à?"

"Anh đã luyện hát ở phòng thu của ông nội Ngọc Cầm." Phương Thành nói sơ qua về quá trình quen biết Viên Ngọc Cầm.

Phương Noãn Noãn mở to đôi mắt hạnh lanh lợi, nhìn Phương Thành, rồi lại nhìn Viên Ngọc Cầm: "Anh là anh trai em, cậu là bạn thân của tớ, vậy mà không cần em giới thiệu hai người đã quen nhau rồi, wow, hai người thật có duyên!"

Mặt Viên Ngọc Cầm càng đỏ hơn, cúi đầu, những ngón tay ngọc ngà nắm chặt váy, không dám nói lời nào.

Chỉ có khóe môi hơi cong lên cho thấy cô gái ngượng ngùng nhưng đang rất vui.

"Đứng làm gì? Ngồi đi!"

Phương Noãn Noãn thản nhiên kéo Viên Ngọc Cầm ngồi xuống, đây là một chiếc bàn hình chữ nhật, mỗi bên ngồi hai người.

Không biết Phương Noãn Noãn cố ý hay vô tình mà vị trí Viên Ngọc Cầm ngồi vừa vặn đối diện Phương Thành.

Viên Ngọc Cầm ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy Phương Thành đang dịu dàng nhìn mình, má hồng trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức lan đến vành tai trong suốt.

"Ngọc Cầm sao mặt cậu đỏ thế? Nóng à, để tớ gọi cho cậu một cây kem nhé! Anh tớ mời!"

Phương Noãn Noãn trực tiếp gọi về phía quầy xa xa: "Cho một phần Trời sinh một cặp!"

Nhân viên nhanh chóng mang hai cây kem đến, Phương Noãn Noãn cười hì hì đưa một cây cho Viên Ngọc Cầm, cây còn lại đưa cho Phương Thành.

"Em ăn đi." Phương Thành nói với em gái.

Đôi mắt to của Phương Noãn Noãn lóe lên vẻ tinh ranh: "Anh, đây là món đặc trưng của tiệm đồ ngọt này, Trời sinh một cặp - là hai cây kem, ngụ ý những người yêu nhau cuối cùng sẽ thành đôi, không ăn thì anh đến trường chúng em uổng công rồi!"

Phương Noãn Noãn vừa giải thích, đầu Viên Ngọc Cầm gần như muốn chôn vào ngực, màu đỏ từ vành tai lan đến cổ trắng ngần, giống như ráng chiều trên bầu trời.

"Noãn Noãn, em đừng nói bậy."

Phương Thành vội vàng ngăn Phương Noãn Noãn lại.

"Ôi anh thật lề mề, ăn nhanh đi!"

Phương Noãn Noãn trực tiếp dùng tay, đưa kem đến miệng Phương Thành, đôi mắt to chớp chớp, em gái đáng yêu như vậy, Phương Thành chỉ có thể nhận lấy kem.

Thấy Phương Thành đang ăn, Viên Ngọc Cầm cũng hé môi nhỏ, nhẹ nhàng cắn một miếng kem tuyết trắng tinh, ánh mắt dịu dàng như nước mùa xuân.

Phương Noãn Noãn liếc nhìn bạn thân, trên mặt hiện lên nụ cười đắc ý vì kế hoạch thành công.

Ba người vừa ăn vừa trò chuyện, Phương Thành cũng biết được quá trình em gái và Viên Ngọc Cầm quen nhau.

Phương Noãn Noãn từ nhỏ đã coi Phương Thành là thần tượng, cô bé cũng thích chơi đàn, nhưng tính cách cô bé khá hoạt bát, khi học cấp ba đã đại diện trường biểu diễn kịch sân khấu và giành giải thưởng, liền cảm thấy diễn xuất rất thú vị. Thế là khi thi đại học, cô chọn khoa biểu diễn của Học viện Nghệ thuật Giang Thành, còn Viên Ngọc Cầm thì học khoa âm nhạc, hai người ban đầu không quen biết.

Ngoài việc học diễn xuất, Phương Noãn Noãn vẫn thích chơi nhạc cụ, nên đã tham gia câu lạc bộ nhạc cổ điển. Ngày đầu tiên vào câu lạc bộ, Phương Noãn Noãn đã gặp Viên Ngọc Cầm bị một chàng trai tỏ tình, Viên Ngọc Cầm từ chối, chàng trai đó vẫn cứ đeo bám không ngừng, Phương Noãn Noãn liền xông lên đá bay chàng trai đó.

Hai cô gái từ đó quen nhau, một văn một võ lại rất hòa hợp, dần dần trở thành bạn thân.

"Noãn Noãn, em chưa từng nói với anh là em có một người bạn tốt như vậy đấy?"

Phương Thành nghe xong, không nhịn được hỏi Phương Noãn Noãn.

Phương Noãn Noãn liếc Phương Thành một cái: "Anh còn dám nói, lúc đó trong mắt anh chỉ có con tiện nhân họ Tần, em có nói anh cũng không nhớ đâu!"

Nhìn Viên Ngọc Cầm bên cạnh, Phương Noãn Noãn lại nói: "Ngọc Cầm, tuy anh trai tớ mắt mù, nhưng nhân phẩm thật sự rất tốt, rất chung thủy trong tình cảm!"

Phương Thành nghiêm mặt nói: "Noãn Noãn, em đừng nói những lời dễ gây hiểu lầm như vậy, anh coi Ngọc Cầm như em gái, Ngọc Cầm cũng coi anh như anh trai."

Cơ thể Viên Ngọc Cầm cứng đờ, cây kem trong tay suýt rơi xuống đất.

Phương Noãn Noãn không vui trừng mắt nhìn Phương Thành, anh sao lại không biết tranh thủ thế, em đang giúp anh mà!

Phương Thành cười nhạt, không để lại dấu vết nào mà chuyển hướng sang chuyện khác.

Viên Ngọc Cầm im lặng lắng nghe hai anh em trò chuyện, khi Phương Thành sắp rời đi, cô đột nhiên lên tiếng:

"Anh Phương, sao anh không đến phòng thu nữa?"

Phương Thành lại ngồi xuống, giải thích: "Ngọc Cầm, mấy ngày trước đã làm phiền em và thầy Viên đủ rồi, bây giờ tập thứ hai đã quay xong, anh sao có thể lại đi làm phiền hai người nữa."

Nếu không phải Đường Thời Nguyệt nhờ Viên Thanh Sơn, Phương Thành căn bản không có tư cách vào phòng thu Thanh Sơn, huống hồ thầy Viên đã đồng ý chỉ cho Phương Thành dùng vài ngày.

Người ta đã giúp mình rồi, mình không thể được voi đòi tiên, làm phiền người khác vô cớ.

Còn Viên Ngọc Cầm.. Mình cũng không thể hại em ấy được.

Phương Thành đã nghĩ kỹ rồi, anh sẽ tìm phòng thu khác để luyện hát, hôm khác sẽ mua quà đến thăm thầy Viên, bày tỏ lòng cảm ơn.

Viên Ngọc Cầm cúi đầu, môi mềm mím chặt, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu lên:

"Anh Phương, ông nội em bị bệnh rồi."
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 61 Cậu có thích anh trai tớ không?

Một giờ sau.

Phòng thu Thanh Sơn.

Phương Thành, Viên Ngọc Cầm, Phương Noãn Noãn bước xuống từ một chiếc taxi, Phương Thành vội vàng nói:

"Ngọc Cầm, bệnh của thầy có nặng không? Đã đi bệnh viện chưa?"

Sau khi nghe tin Viên Thanh Sơn bị bệnh, Phương Thành không còn bận tâm đến chuyện khác nữa, lập tức muốn đến thăm.

Viên Ngọc Cầm đương nhiên đi cùng anh, hôm nay Phương Noãn Noãn không có tiết học, cô bé cũng đòi đi cùng. Thế là ba người nhanh chóng đến phòng thu Thanh Sơn.

Viên Ngọc Cầm cúi đầu không nói gì, mở cửa phòng thu, dẫn hai người vào.

"Ông ơi, anh Phương đến rồi."

Theo giọng nói dịu dàng của Viên Ngọc Cầm, một ông lão tóc bạc bước ra từ phòng nghỉ, trừng mắt nhìn Phương Thành.

"Thằng nhóc thối, cậu còn biết đường về à?"

Chỉ thấy ông lão tinh thần quắc thước, đi lại oai vệ, nào có chút nào giống người bệnh?

Phương Thành ngạc nhiên: "Thầy ơi, thầy.. Thầy không phải bị bệnh sao?"

Viên Ngọc Cầm mặt đỏ bừng, rụt rè nói: "Anh Phương, xin lỗi, em.. Đã lừa anh."

Viên Thanh Sơn xua tay: "Là ta bảo Ngọc Cầm nói vậy, ta muốn xem thằng nhóc thối này rốt cuộc có lương tâm không!"

Phương Thành lập tức dở khóc dở cười: "Thầy ơi, sao thầy lại dạy Ngọc Cầm nói dối chứ?"

Viên Thanh Sơn cười khẩy: "Ngọc Cầm không nói vậy, có phải cậu sẽ không bao giờ đến nữa không?"

Phương Thành vội vàng nói: "Không phải, chỉ là con sợ làm phiền thầy."

Viên Thanh Sơn giận dữ: "Cậu gọi ta là thầy, nhưng lại không coi ta là thầy! Ta không có học trò như cậu!"

Viên Ngọc Cầm vội vàng nói: "Ông ơi, anh Phương rất quan tâm ông, anh ấy chỉ sợ ông quá mệt mỏi, nên ngại không dám đến luyện hát nữa, ông bỏ qua cho anh ấy đi ạ!"

Phương Thành hiểu ra, hóa ra thầy Viên thật sự coi anh là đệ tử của thầy.

Sau khi anh thu âm xong chương trình thứ hai thì không đến nữa, thầy cảm thấy anh không coi Thầy là người nhà, đương nhiên phải tức giận.

Đây cũng là lý do Phương Thành sau khi bị Tần Uyển phản bội thì càng thận trọng hơn trong các mối quan hệ, luôn vô thức giữ khoảng cách với người khác, nhưng điều này cũng vô tình làm tổn thương những người thực sự quan tâm đến mình.

Trong chốc lát, Phương Thành vừa áy náy vừa cảm động, vô cùng chân thành cúi đầu nhận lỗi với Viên Thanh Sơn:

"Xin lỗi thầy, là con đã làm sai! Thực ra con đã sớm coi thầy là ân sư rồi, chỉ là con không dám vượt quyền, chỉ cần thầy đồng ý, sau này con sẽ coi nơi này là nhà của con!"

Sắc mặt Viên Thanh Sơn dịu lại, hừ một tiếng, quay người đi về phía Long Ngâm Sơn.

"Muốn làm đệ tử của ta, không dễ vậy đâu, lại đây, để ta xem kĩ năng của cậu có bị tụt đi rồi không?"

"Vâng!"

Phương Thành cung kính đáp, quay sang nói với Phương Noãn Noãn: "Noãn Noãn, em đợi anh một lát."

"Vâng được ạ!" Phương Noãn Noãn ra dấu OK, rất tự nhiên kéo Viên Ngọc Cầm:

"Tiểu Cầm, cậu dẫn tớ đi tham quan một chút đi."

Viên Ngọc Cầm dẫn Phương Noãn Noãn đi tham quan một lúc, sau đó vội vàng ra ngoài một chuyến, nhanh chóng mua về hai túi lớn nguyên liệu nấu ăn, rồi đi vào bếp trong phòng nghỉ.

Phương Noãn Noãn đi theo vào, thấy Viên Ngọc Cầm đang thành thạo nhặt rau, ngạc nhiên hỏi:

"Ngọc Cầm, cậu còn biết nấu ăn nữa à?"

Viên Ngọc Cầm gật đầu: "Ông nội dạy anh Phương thường mất vài tiếng mới xong, tớ nấu cơm trước, họ ra là có thể ăn rồi, Noãn Noãn, cậu ở lại ăn cơm cùng nhé."

Phương Noãn Noãn "Oa" một tiếng: "Mẹ ơi, Ngọc Cầm, cậu xinh đẹp dịu dàng nết na, lại còn đảm đang như vậy, đàn ông thế nào mới xứng với cậu chứ?"

Viên Ngọc Cầm mặt đỏ ửng: "Noãn Noãn!"

Phương Noãn Noãn cười hì hì ôm lấy vòng eo mềm mại của Viên Ngọc Cầm, thì thầm:

"Cậu có thích anh trai tớ không?"

Cơ thể mềm mại của Viên Ngọc Cầm lập tức cứng đờ, giọng nói lộ rõ vẻ hoảng loạn:

"Tớ, tớ, tớ không có.."

"Ồ, vậy thì thật đáng tiếc, mẹ tớ định gọi anh trai tớ về xem mắt, tớ vốn nghĩ nếu cậu thích anh trai tớ, thì nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nhưng nếu cậu không có ý đó, vậy thì cứ để anh trai tớ đi xem mắt đi."

Phương Noãn Noãn nói với vẻ bừng tỉnh, Viên Ngọc Cầm ngây người:

"Anh Phương đi xem mắt?"

Phương Noãn Noãn đột nhiên cười, véo má Viên Ngọc Cầm: "Vừa nghe anh trai tớ đi xem mắt là có người muốn khóc rồi, còn nói không thích anh trai tớ?"

Viên Ngọc Cầm lúc này mới biết mình bị lừa, lập tức luống cuống: "Tớ, tớ.."

Phương Noãn Noãn ghé sát vào vành tai trong suốt của Viên Ngọc Cầm, cười hì hì:

"Tiểu Cầm, thích thì cứ mạnh dạn tiến lên, tớ ủng hộ cậu làm chị dâu tớ!"

Buổi tối, Phương Thành và Viên Thanh Sơn từ Long Ngâm Sơn đi ra, Viên Thanh Sơn mặt mày hồng hào, nhưng miệng lại nói:

"Còn xa mới đạt yêu cầu của ta, nếu còn lười biếng, đừng trách ta không nhận cậu làm đồ đệ!"

"Vâng, thưa thầy, con nhất định sẽ cố gắng gấp bội!"

Phương Thành cung kính trả lời.

Viên Thanh Sơn hài lòng gật đầu, Viên Ngọc Cầm đi tới dịu dàng nói:

"Ông nội, anh Phương, cơm đã nấu xong rồi, ăn cơm trước đi ạ."

Phương Noãn Noãn cũng chạy tới, cung kính cúi chào Viên Thanh Sơn:

"Chào ông ạ, cháu là Phương Noãn Noãn, là em gái của anh Phương Thành, cũng là bạn của Ngọc Cầm, đã làm phiền ông rồi ạ!"

Viên Thanh Sơn cười ha hả: "Thì ra cháu là em gái của Phương Thành, lại có duyên với Ngọc Cầm như vậy, cùng ở lại ăn cơm nhé!"

"Cháu cảm ơn ông ạ!"

Phương Noãn Noãn cười ngọt ngào, chủ động đỡ cánh tay Viên Thanh Sơn.

"Ông ơi, ông đi chậm thôi ạ."

Khi Phương Noãn Noãn không đanh đá thì trông cực kỳ ngoan ngoãn, giọng nói cũng ngọt ngào đáng yêu, chẳng mấy chốc đã khiến Viên Thanh Sơn coi cô bé như cháu gái mình.

Trên bàn ăn, Viên Thanh Sơn luôn gắp thức ăn cho Phương Noãn Noãn, còn đối với Phương Thành thì lạnh nhạt, rõ ràng vẫn còn giận.

Viên Ngọc Cầm thỉnh thoảng gắp thức ăn cho Viên Thanh Sơn, lại giúp Phương Thành giải thích, Viên Thanh Sơn cuối cùng cũng vui vẻ, ông còn cảnh cáo Phương Thành, nếu sau này có chuyện gì không đến tìm ông giúp đỡ, ông sẽ không nhận người đồ đệ này nữa.

Phương Thành liên tục đồng ý, cuối cùng cũng dỗ được ông lão vui vẻ.

Vừa hay Phương Thành đã hẹn với Sở Khả Khả sẽ cùng thu âm bài hát, nhân tiện đây liền nói với Viên Thanh Sơn, Viên Thanh Sơn rất vui khi đồ đệ chịu mở lời với mình, lập tức đồng ý, bảo Sở Khả Khả ngày mai đến.

"Sở Khả Khả?"

Viên Ngọc Cầm nghe thấy tên Sở Khả Khả, mắt khẽ cụp xuống, cúi đầu, vô thức nhìn xuống ngực mình.

Ăn cơm xong, Viên Thanh Sơn về nhà nghỉ ngơi, Phương Thành thì đưa hai cô gái về trường.

Phương Thành đột nhiên phát hiện em gái mình có gì đó không đúng.

Trên taxi, Phương Noãn Noãn giành ngồi ghế phụ lái, để Phương Thành và Viên Ngọc Cầm ngồi cùng hàng ghế sau, khiến cả hai đều có chút ngượng ngùng.

Đến trường, Phương Noãn Noãn lại nói mình có việc, bảo Phương Thành đưa Viên Ngọc Cầm về ký túc xá nữ.

Cả hai đều không phải là người nói nhiều, im lặng đi đến dưới tòa nhà ký túc xá nữ.

Lúc này, ánh sao giăng đầy trời, chiếu xuống những hàng cây thưa thớt xung quanh, hiện ra vài cặp bóng người đang ôm nhau.

Phương Thành - người đàn ông đã ly hôn thì còn đỡ, nhưng Viên Ngọc Cầm đã xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên, khẽ nói "Cảm ơn anh Phương." rồi chạy vụt vào tòa nhà ký túc xá.

Một lát sau, cô gái mảnh mai yếu ớt lại vội vàng chạy ra, đôi mắt đẹp long lanh như nước ngước lên, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định:

"Anh Phương, em tin anh không đánh người.. Cố lên!"

Cô gái nói xong, quay người chạy vào tòa nhà ký túc xá, dưới ánh sao, chiếc váy trắng bay phấp phới, tạo nên những gợn sóng trắng xóa.
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 62: Giang Nhu không thể làm chứng cho Phương Thành

"Anh, anh thấy Ngọc Cầm thế nào?"

Phương Thành nhìn Viên Ngọc Cầm bước vào ký túc xá, phía sau vang lên một giọng nói ngọt ngào, tràn đầy sức sống. Phương Thành quay đầu lại, bất lực nói:

"Noãn Noãn, anh coi Ngọc Cầm như em gái, em gái giống như em vậy."

Anh không còn là chàng trai ngây thơ nữa, tự nhiên biết Phương Noãn Noãn cố ý tác hợp anh với Viên Ngọc Cầm.

Nhưng anh và Viên Ngọc Cầm chênh lệch tuổi tác lớn như vậy, người ta là một cô gái chưa chồng, còn mình là một người đàn ông đã ly hôn, nghĩ đi nghĩ lại đều là không thể.

Chỉ có Phương Noãn Noãn, cô bé bướng bỉnh này mới dám nghĩ như vậy.

Phương Noãn Noãn nghe vậy liền "hừ" một tiếng: "Em là em gái ruột của anh, Ngọc Cầm là em gái gì của anh? Em gái mưa à?"

"Phương Noãn Noãn!"

Giọng Phương Thành trở nên nghiêm túc:

"Ngọc Cầm mới hai mươi hai tuổi, còn cả một tương lai tươi sáng, em thật sự nhẫn tâm đẩy người bạn tốt của mình cho một người đàn ông lớn tuổi đã ly hôn như anh sao? Người khác sẽ nhìn cô ấy thế nào?"

Phương Noãn Noãn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ anh trai mình cau có. Nghe vậy, cô bé lập tức không nhảy nhót nữa, hai tay chắp sau lưng, cúi đầu tủi thân nói:

"Người ta chẳng qua là lo cho anh, người đàn ông ly hôn già cả này không ai thèm, anh còn không biết lòng tốt!"

Phương Thành buồn cười, giơ tay xoa đầu cô bé: "Anh trai em chưa đến mức không ai thèm, nhưng dù sau này có tái hôn, anh cũng nên tìm người có tuổi tác tương đương với mình, sao có thể làm lỡ dở một cô gái trẻ?"

"Em đó, học diễn xuất cho tốt đi, đừng cả ngày nghĩ vớ vẩn!"

Phương Noãn Noãn thấy anh không giận nữa, lè lưỡi với anh: "Sao anh biết em không học tốt? Anh à, em nói cho anh biết, hôm qua thợ săn tài năng của đĩa hát Bảo Thạch đến tìm em, muốn ký hợp đồng với em đó!"

"Đĩa hát Bảo Thạch?"

Phương Thành ngạc nhiên, đĩa hát Bảo Thạch ban đầu chuyên về âm nhạc, sau này quy mô dần lớn hơn, cũng bắt đầu lấn sân sang lĩnh vực điện ảnh và truyền hình. Đã sản xuất vài bộ phim truyền hình ăn khách và những bộ phim điện ảnh có doanh thu tốt.

Một công ty lớn như vậy, muốn ký hợp đồng với người mới đều chọn người từ các trường như Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, Học viện Hý kịch Trung ương, sao lại chạy đến Học viện Nghệ thuật Giang Thành tìm một sinh viên chưa tốt nghiệp?

Chẳng lẽ là..

Một ý nghĩ lóe lên trong đầu Phương Thành.

"Anh à, anh đừng coi thường em, em gái anh vừa mới đoạt giải đó!"

Phương Noãn Noãn đắc ý lấy ra một bức ảnh trong điện thoại, đó là chiếc cúp cô bé giành được khi đại diện trường đi Kinh đô tham gia cuộc thi kịch nói.

"Thợ săn tài năng của đĩa hát Bảo Thạch nói, chính là phát hiện em trong cuộc thi đó!"

Nghe Phương Noãn Noãn nói vậy, Phương Thành cũng tin vài phần.

Phương Thành có nghe nói về cuộc thi kịch nói này, nó được coi là cuộc thi có giá trị nhất trong giới sinh viên đại học, các công ty điện ảnh và truyền hình lớn đều đến để tuyển chọn người.

Phương Noãn Noãn giành giải ba, được người khác để mắt đến cũng không có gì lạ.

"Noãn Noãn thật giỏi!"

Phương Thành khen một câu, rồi hỏi: "Vậy em nghĩ sao?"

Phương Noãn Noãn không chút do dự nói: "Đương nhiên là đồng ý rồi! Đó là Công ty đĩa hát Bảo Thạch! Vào đó có lẽ mỗi ngày đều có thể gặp được Đường thiên hậu!"

Phương Thành im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không nói cho Phương Noãn Noãn biết, hôm qua mình vừa cõng Đường Thời Nguyệt đến bệnh viện, mỗi tối còn phải nộp bài tập cho Đường Thời Nguyệt chấm.

Dù sao anh cũng là chồng cũ của Tần Uyển, tiếp xúc nhiều với Đường Thời Nguyệt như vậy, bị người khác biết thì không hay.

Hơn nữa tính cách của Phương Noãn Noãn, không thể giữ bí mật được.

"Được, cứ mạnh dạn mà xông pha, nếu không thành thì anh cũng có thể nuôi em!"

"Hừ, em nhất định sẽ thành đại minh tinh! Đến lúc đó em sẽ giúp anh xử lý Tần tiện nhân!"

Đưa em gái vào ký túc xá nữ, Phương Thành bước ra khỏi Học viện Nghệ thuật Giang Thành, sắc mặt trở nên u ám.

Anh lấy điện thoại ra, vào Weibo.

#Phương Thành đánh người# vẫn còn nằm trên bảng HOT xếp hạng tìm kiếm.

Theo lý mà nói, tin đồn về một người vô danh như anh, sao cũng không thể chiếm giữ tìm kiếm HOT liên tục hai ngày.

Khả năng duy nhất là có người đang mua thủy quân để duy trì độ hot!

Không cần nghĩ nhiều, người đứng sau chắc chắn là Lâm Phong và Tần Uyển.

Phương Thành không rõ Tần Uyển đã góp bao nhiêu sức vào đó, nhưng Tần Uyển chắc chắn là đồng phạm.

Phương Noãn Noãn mắng cô ta là "tiện nhân", lời này thật không sai.

Từ xưa tiện nhân vô tình.

Quen nhau bảy năm, yêu nhau sáu năm, đối xử chân thành, đổi lại là sự báo đáp như vậy.

Trong mắt Phương Thành lộ ra vẻ lạnh lẽo.

Mối thù này anh đã ghi nhớ.

Bây giờ nếu muốn làm rõ, cách duy nhất là tìm được cô gái bị Tần Uyển đánh năm đó.

Phương Thành nhớ cô gái đó tên là Giang Nhu, lúc đó vừa tốt nghiệp đại học, lần đầu tiên tham gia hoạt động thương hiệu của Bảo Di. Sau đó Phương Thành còn đặc biệt hỏi thăm, biết được Giang Nhu đã rời Bảo Di nửa tháng sau đó.

Và lời giải thích của Bảo Di là cô ấy không đủ năng lực làm việc, không được chuyển chính thức.

Phương Thành thử gọi vài cuộc điện thoại cho những người quen trong giới trước đây, nhờ họ giúp tìm tung tích của Giang Nhu. Nhưng không ai có manh mối.

Cũng có thể có người biết, nhưng không muốn giúp anh.

Dù sao bây giờ danh tiếng của Phương Thành quá tệ, ai cũng không muốn dính líu đến anh.

Phương Thành cũng không bất ngờ, ngược lại càng khẳng định một điều:

Chỉ có địa vị và thực lực, mới có khả năng chứng minh sự trong sạch của mình.

Phương Thành không còn để ý đến những lời lẽ bẩn thỉu trên mạng nữa, liền gọi điện cho Sở Khả Khả, báo rằng đã tìm được phòng thu âm.

Sở Khả Khả rất vui, hai người hẹn ngày mai đi thu âm.

Trên đường về khách sạn, Phương Thành gửi tin nhắn cho Đường Thời Nguyệt:

"Dì nhỏ, dì đã khỏe hơn chưa?"

Đường Thời Nguyệt nhanh chóng trả lời: "Đã xuất viện rồi, hôm qua cảm ơn cậu."

"Dì nhỏ không cần khách sáo với cháu, dì đã giúp cháu rất nhiều rồi."

Phương Thành vừa gửi tin nhắn, tin nhắn tiếp theo của Đường Thời Nguyệt đã đến:

"Cậu phải nộp bài tập rồi, ba bài."

Phương Thành: "..."

Đường Thời Nguyệt vừa mới hồi phục sức khỏe đã giục anh nộp bài tập, giáo viên tận tâm như vậy, anh đương nhiên phải cố gắng hơn.

Về đến khách sạn, Phương Thành lập tức gửi ba bài tập luyện thanh qua.

Nhưng đối phương mãi không trả lời.

Có lẽ vẫn đang làm việc, dù sao cũng là Thiên hậu số một Trung Hoa, mỗi ngày không biết có bao nhiêu việc cần làm.

Phương Thành đương nhiên sẽ không giục Đường Thời Nguyệt, anh đặt điện thoại xuống, đi tắm.

Khách sạn Quốc tế Giang Thành.

"Giang Nhu không chịu làm chứng?"

Đường Thời Nguyệt khoanh tay, ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lẽo gần như đóng băng cả không khí.

Chu Yên rót cho Đường Thời Nguyệt cốc sữa, đây là lời dặn của bác sĩ, sức khỏe của Đường Thời Nguyệt quá kém, cần bồi bổ.

"Tôi đã cử người đến thị trấn Thất Lý, quê của Giang Nhu ở Đôn Hoàng, cô ấy sau khi rời khỏi Bảo Di thì không đi làm nữa, luôn ở trong làng, ít khi ra ngoài."

"Khi Tiểu Lý tìm thấy cô ấy, bố mẹ cô ấy còn đuổi anh ta đi, Tiểu Lý buổi tối lại đến lần nữa, cuối cùng cũng gặp được người."

"Giang Nhu vẫn nhớ Phương Thành, nhưng cô ấy không muốn ra làm chứng."

Đường Thời Nguyệt cau mày: "Đã đưa ra điều kiện chưa?"

Đường Thời Nguyệt đã dặn dò, chỉ cần Giang Nhu đồng ý ra mặt làm rõ chuyện năm đó, cô có thể cho một khoản tiền lớn để cảm ơn, và còn sắp xếp cho cô ấy một công việc ở Kinh Đô mà trong vòng năm năm có thể đủ để mua được nhà.

Điều kiện như vậy, người bình thường không thể từ chối.

"Giang Nhu đã từ chối."

Chu Yên chậm rãi nói.

Sắc mặt Đường Thời Nguyệt lạnh lùng: "Tại sao?"

Gia đình Giang Nhu sống ở một thị trấn nhỏ, bản thân cô ấy cũng mới hơn hai mươi tuổi, sau này còn có những ngày tháng dài, phú quý tự tìm đến, tại sao lại không muốn?

Chu Yên thở dài: "Những thứ đó có lẽ không có tác dụng gì với cô ấy."

Đường Thời Nguyệt nheo mắt, Chu Yên tiếp tục nói:

"Khi Tiểu Lý tìm đến, Giang Nhu vừa xuất viện.. Tuần trước cô ấy đã tự tự, đây là lần tự tử thứ năm rồi."

Đường Thời Nguyệt kinh ngạc: "Sao lại thế?"

Chu Yên lại thở dài: "Sau chuyện hai năm trước, Giang Nhu đã mắc bệnh trầm cảm."
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 63: Chị Thời Nguyệt từ khi nào lại "trà xanh" như vậy?

"Trầm cảm? Sao lại thế được?"

Ôn Tiểu Dung đang sắp xếp đồ đạc bên cạnh nghe vậy ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi:

"Chỉ vì bị Tần Uyển đánh thôi sao?"

Chuyện đánh người ở Bảo Di hai năm trước cô đã nghe Chu Yên kể rồi, Giang Nhu bị Tần Uyển tát một cái, nhưng Phương Thành đã lập tức xin lỗi, còn bồi thường, cố gắng bù đắp những tổn thương cô phải chịu.

Như vậy mà mắc bệnh trầm cảm sao?

Có phải quá yếu đuối rồi không?

"Đương nhiên không đơn giản như vậy."

Chu Yên tiếp tục nói: "Không lâu sau khi chuyện đó xảy ra, Giang Nhu lại bị sếp quấy rối, đe dọa cô ấy rằng nếu không nghe lời sẽ không được chuyển chính thức."

"Giang Nhu tố cáo lên cấp cao hơn của Bảo Di, kết quả người bị sa thải lại là cô ấy."

"Chưa hết, những người đó còn đồn khắp nơi rằng Giang Nhu chủ động quyến rũ sếp, nhân phẩm kém, nên mới bị sa thải."

"Giang Nhu từ nhỏ đã mất cha, sống cùng mẹ, gia đình không hạnh phúc, cộng thêm hai chuyện này liên tiếp xảy ra, mới khiến cô gái nhỏ chưa từng trải đời này suy sụp tâm lý, mắc bệnh trầm cảm."

Chu Yên nói xong, Ôn Tiểu Dung lập tức nhảy dựng lên: "Những người đó cũng quá xấu xa rồi! Chẳng trách Bảo Di ngày càng tệ, hóa ra là báo ứng!"

Chu Yên nhìn Đường Thời Nguyệt, chậm rãi nói:

"Thời Nguyệt, Tiểu Lý nói Giang Nhu bây giờ rất sợ gặp người lạ, gần như không ra khỏi nhà."

"Thêm vào đó cô ấy vừa tự tử không thành, gia đình cô ấy cũng rất bài xích khách đến thăm, muốn cô ấy ra mặt giúp Phương Thành làm rõ, gần như là không thể."

Ôn Tiểu Dung cau mày: "Vậy phải làm sao đây?"

Hôm trước Phương Thành đã cứu Đường Thời Nguyệt, Ôn Tiểu Dung hiện đã coi anh là người nhà, đương nhiên muốn giúp Phương Thành.

Đường Thời Nguyệt im lặng một lát, đột nhiên nói với Chu Yên:

"Chị Yên, buổi họp báo sản phẩm mới của SK tuần tới sẽ được tổ chức ở Đôn Hoàng phải không?"

Chu Yên ngẩn ra: "Buổi họp báo sản phẩm mới của SK? Không phải đã từ chối rồi sao?"

Đường Thời Nguyệt từ trước đến nay không thích tham gia các hoạt động của thương hiệu, làm lỡ việc luyện hát. Hơn nữa SK chỉ là một thương hiệu quốc tế hạng hai, một buổi họp báo sản phẩm mới nhỏ bé mà muốn mời Đường Thời Nguyệt đến, thật sự là mơ mộng hão huyền.

Lời mời này lúc đó Chu Yên đã trực tiếp từ chối, sau đó kể lại cho Đường Thời Nguyệt như một câu chuyện cười.

Đường Thời Nguyệt nói: "Son môi của SK không tệ, em khá thích."

Ôn Tiểu Dung chớp mắt: "Chị Thời Nguyệt, chị dùng son môi của SK từ khi nào vậy?"

Chu Yên nhìn Đường Thời Nguyệt, đột nhiên nói:

"Thời Nguyệt, đây là chuyện của Phương Thành, Giang Nhu lại bị trầm cảm, em làm vậy rất dễ bị người ta lợi dụng để gây chuyện."

Ôn Tiểu Dung cuối cùng cũng phản ứng lại: "Đôn Hoàng? Chị Thời Nguyệt muốn tự mình đi tìm Giang Nhu sao?"

Vừa nãy Chu Yên nói, Giang Nhu ở trấn Thất Lý dưới thành phố Đôn Hoàng.

Đường Thời Nguyệt liếc nhìn cô ấy, nhàn nhạt nói: "Tiện thể đi xem một chút."

Ôn Tiểu Dung nhỏ giọng lẩm bẩm: "Nhặt lại lời mời đã từ chối, chạy hàng ngàn dặm đến một thị trấn nhỏ, đúng là 'tiện thể' thật."

Chu Yên vẫn không đồng ý: "Thời Nguyệt, công ty đã giục em về Kinh Đô rồi, nếu thật sự không được thì để chị đi một chuyến đến trấn Thất Lý nhé?"

Đường Thời Nguyệt không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ nhìn Chu Yên, ánh mắt không còn lạnh lùng, dần dần dâng lên một lớp sương mù, dường như chứa đựng vài phần tủi thân.

Chu Yên trực tiếp đầu hàng: "Được rồi, chị đi liên hệ với SK, haizz, bọn họ thật may mắn!"

Chu Yên bực bội quay về phòng gọi điện, Ôn Tiểu Dung há hốc mồm nhìn Đường Thời Nguyệt.

"Trời ơi, chị Thời Nguyệt từ khi nào lại 'trà xanh' như vậy?"

Tuy nhiên, giây tiếp theo sương mù trong mắt Đường Thời Nguyệt đã biến mất, trở lại thành băng giá vạn năm không tan.

"Tôi muốn ngủ."

Ôn Tiểu Dung bị nhìn đến lạnh sống lưng, vội vàng chạy ra khỏi phòng Đường Thời Nguyệt.

Đợi Chu Yên và Ôn Tiểu Dung đều rời đi, Đường Thời Nguyệt cầm điện thoại đặt trên giường lên, mở khóa màn hình, đập vào mắt là khung chat của cô và Phương Thành.

Hai mươi phút trước, Phương Thành đã gửi ba đoạn âm thanh, đây là bài tập về nhà tối nay của anh.

Đường Thời Nguyệt lần lượt mở ra, nghe kỹ, sau đó cẩn thận gõ chữ, từng âm từng tiết bình luận về bài luyện tập hôm nay của Phương Thành.

Gửi tin nhắn xong, cô ngồi bên giường, tay cầm điện thoại.

Mười phút sau, Phương Thành cuối cùng cũng trả lời:

"Dì nhỏ, xin lỗi, vừa nãy cháu đang tắm, vấn đề chuyển âm và cao độ dì nói cháu sẽ tiếp tục cải thiện, cảm ơn dì, dì nghỉ ngơi sớm nhé."

Đường Thời Nguyệt khóe môi hơi cong lên, nhưng chỉ trả lời một chữ "Ừ" lạnh lùng.

Sau đó thay đồ ngủ, lên giường, tắt đèn.

Trong căn phòng tối, cơn ác mộng từng ám ảnh cô mỗi khi nhắm mắt không còn xuất hiện, nữ hoàng băng giá được vô số người ngưỡng mộ và kính sợ cuộn tròn trong chăn, chìm vào giấc ngủ sâu với nụ cười nhẹ.

Ngày hôm sau.

Giang Thành.

Phòng thu Thanh Sơn.

Phương Thành đợi ở cửa, không lâu sau một chiếc taxi chạy đến, một bóng dáng nhỏ nhắn bước xuống xe, chạy lạch bạch đến.

Dáng vẻ này hơi giống Trần Nhược Thi, điểm khác biệt duy nhất là, Trần Nhược Thi chạy thì bằng phẳng, còn Sở Khả Khả chạy thì rung chuyển đất trời.

"Thầy Phương, chào buổi sáng!"

Sở Khả Khả rất vui vẻ nói với Phương Thành.

Phương Thành mỉm cười: "Cô Sở, chào buổi sáng, hôm nay làm phiền cô rồi."

Dù sao cũng là Sở Khả Khả chủ động lấy bài hát do chính cô sáng tác để hợp tác với Phương Thành, Phương Thành trong lòng rất biết ơn.

Hai người vừa nói vừa cười, Viên Ngọc Cầm từ phòng thu bước ra, khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng: "Cô Sở, chào cô."

Sở Khả Khả chớp mắt, nhìn Phương Thành, Phương Thành vội vàng giới thiệu hai người.

"Đây là Viên Ngọc Cầm, cháu gái của thầy Viên ở phòng thu Thanh Sơn, coi như em gái tôi, đây là Sở Khả Khả, ca sĩ cổ phong, bạn anh."

Nghe thấy ba chữ "em gái tôi", Viên Ngọc Cầm hơi khựng lại, Sở Khả Khả đã đưa tay ra với cô ấy:

"Oa chị Viên xinh đẹp quá!"

Sở Khả Khả năm nay mới hai mươi, tính ra thì Viên Ngọc Cầm quả thật lớn hơn cô hai tuổi.

Viên Ngọc Cầm má hơi đỏ, bắt tay Sở Khả Khả: "Cô Sở, cô còn xinh đẹp hơn nhiều."

Vô thức nhìn xuống ngực Sở Khả Khả, Viên Ngọc Cầm cúi đầu. Trên TV nhìn không quá khoa trương, bây giờ nhìn gần, Viên Ngọc Cầm càng tự ti hơn.

Sở Khả Khả liên tục lắc đầu: "Chị Viên chị đẹp hơn em nhiều!"

Cô nghiêng đầu suy nghĩ một lát, nói thật: "Đẹp hơn cô Tần, đẹp bằng cô Trần, ừm.. Không đẹp bằng cô Đường."

"Cái đó, chúng ta vẫn nên vào trước đi."

Phương Thành ngắt lời đứa trẻ thật thà này, ba người bước vào phòng thu Thanh Sơn, hôm nay Viên Thanh Sơn không có ở đây, nói là đi gặp bạn cũ rồi, Viên Ngọc Cầm ban ngày không có tiết, vừa hay đến giúp hai người thu âm.

Bài hát cổ phong nguyên tác này của Sở Khả Khả bi thương hùng tráng, phiên bản cô ấy tự hát quả thật hơi mềm mại, thiếu chút khí chất mạnh mẽ.

Sau khi thêm giọng nam của Phương Thành vào, quả nhiên tốt hơn rất nhiều.

Hai người vừa luyện hát vừa thảo luận, thậm chí Phương Thành còn giúp Sở Khả Khả phối khí lại bài hát này. Quả nhiên sau khi phối khí nghe hay hơn, ánh mắt Sở Khả Khả nhìn Phương Thành càng sáng hơn.

"Thầy Phương, thầy giỏi quá! Xứng đáng là thần tượng của em!"

Viên Ngọc Cầm lặng lẽ ngồi một bên, Phương Thành hơi bất lực, Sở Khả Khả cứ nói mình là thần tượng của cô ấy, anh cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.

Đến bảy giờ tối, bài hát song ca nam nữ "Quy Ly Ngâm" này cuối cùng cũng được thu âm xong.

Ngay lúc này Phương Thành và Sở Khả Khả đều nhận được thông báo từ chương trình.

Tối mai, tập hai của "Giọng hát Trung Hoa" sẽ được phát sóng.
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 64: Viên Thanh Sơn vì đồ đệ mà không cần thể diện

Giang Thành, CBD.

Khu vực sầm uất nhất Giang Thành, nhà cao tầng san sát, xe cộ tấp nập.

Ở nơi tấc đất tấc vàng này, lại có một ngôi nhà cổ kính ba gian. Hoàn toàn lạc lõng với những tòa nhà văn phòng hiện đại xung quanh.

Xung quanh ngôi nhà còn có bức tường cao màu đỏ son, ngăn cách sự ồn ào bên ngoài.

Ở vị trí đắc địa nhất, lại có thể tìm được sự yên tĩnh giữa chốn náo nhiệt, cho thấy thân phận không tầm thường của chủ nhân ngôi nhà này.

Lúc này, phía bên trong ngôi nhà, có một cây cầu nhỏ uốn lượn qua hồ sen, giữa hồ sen có một đình lớn, trong đình có năm vị lão nhân đang ngồi. Bốn nam một nữ, trong đó có một người chính là Viên Thanh Sơn.

Một lão nhân mặc áo xanh ngồi cạnh Viên Thanh Sơn đang hỏi ông:

"Lão Viên, ông vội vàng tìm chúng tôi đến chỗ lão Dư này, rốt cuộc có chuyện gì? Lén lén lút lút!"

Người vừa lên tiếng tên là Tất Thu Thành, giới trẻ bây giờ có thể không nhận ra ông, nhưng thế hệ trước thì cái tên này lại vang dội như sấm.

Ca sĩ cấp quốc gia.

Chỉ riêng danh hiệu này đã đủ khiến người ta kính nể.

Khi còn trẻ, Viên Thanh Sơn và Tất Thu Thành từng kề vai chiến đấu, cùng nhau đối đầu với làn sóng từ Nhật Bản, Hàn Quốc đang xâm nhập mạnh mẽ lúc bấy giờ.

Tuy nhiên, hai người cũng luôn đối đầu, sau đó Viên Thanh Sơn đã thành công, Tất Thu Thành vẫn luôn không phục, nhiều năm qua, hai người gặp nhau là cãi vã.

Viên Thanh Sơn liếc xéo Tất Thu Thành: "Tôi lén lén lút lút? Vậy sao năm đó Lệ Vân lại chọn tôi?"

Tất Thu Thành giận dữ: "Ông!"

"Thôi được rồi, hai ông cãi nhau nửa đời người rồi, nghỉ ngơi đi."

Một lão già khác lên tiếng, ông mặc đồ giản dị, nhưng lại có một khí chất không giận mà uy, nhìn là biết từng giữ chức vụ cao trong nhiều năm.

Dư Thịnh Hoa.

Một trong ba ông lớn của công ty giải trí Trung Hoa, người sáng lập Công ty Giải trí Thịnh Hoa.

Bây giờ đã nghỉ hưu, ngôi nhà này là tài sản của ông.

Viên Thanh Sơn: "Hừ!"

Tất Thu Thành: "Hừ!"

Hai lão già hừ một tiếng, quay đầu đi không nói nữa.

Phụt!

Một người phụ nữ khoảng năm mươi tuổi không nhịn được cười thành tiếng: "Lão Viên, Thu Thành, hai ông sao lại vẫn như trẻ con vậy?"

Người phụ nữ này mặc một chiếc sườn xám, tuy đã có tuổi, nhưng cử chỉ, điệu bộ vẫn không mất đi khí chất, có một vẻ đẹp cổ điển tao nhã.

Phùng Tĩnh Phương.

Nghệ sĩ Côn khúc cấp quốc gia.

Bà trẻ hơn ba người Viên Thanh Sơn một chút, nhưng địa vị thì không hề thấp.

Mấy năm nay Trung Hoa ngày càng coi trọng văn hóa truyền thống, Côn khúc truyền thừa năm trăm năm đến nay gần như không còn người kế thừa, chỉ còn lại Phùng Tĩnh Phương là nghệ sĩ Côn khúc cuối cùng.

Đơn giản là một bảo vật quốc gia.

Bà vừa lên tiếng, Viên Thanh Sơn cuối cùng cũng không làm ầm ĩ nữa, nhưng vẫn cứng miệng:

"Tôi chỉ nghĩ mấy lão già chúng ta lâu rồi không gặp, vừa hay hai ngày nay các ông đều ở Giang Thành, thì tụ tập một chút, đâu có như ai đó, làm việc gì cũng có ý đồ!"

Tất Thu Thành trợn mắt: "Ông nói ai đấy?"

Viên Thanh Sơn trợn mắt to hơn: "Ai nhận thì nói người đó!"

Hai người lại sắp cãi nhau, một lão già đang cúi đầu gảy đàn khuyên nhủ:

"Lão Viên, chúng ta khó khăn lắm mới tụ tập được, ông có chuyện gì thì cứ nói, bạn bè lâu năm như vậy, chẳng lẽ không giúp ông sao?"

Vị này cũng có lai lịch không nhỏ.

Trương Phong.

Nhạc sĩ, như Viên Thanh Sơn, là một trong những trụ cột của làng nhạc Trung Hoa thế hệ trước.

Viên Thanh Sơn và Trương Phong có nhiều điểm chung, thấy Trương Phong nói vậy, Viên Thanh Sơn im lặng một chút, cuối cùng ngập ngừng nói ra mục đích của buổi tụ họp lần này:

"Gần đây tôi nhận một đồ đệ cũng tạm được, tối mai chương trình cậu ấy tham gia sẽ phát sóng, mọi người rảnh thì có thể xem."

"Đồ đệ?"

Mấy người đều kinh ngạc nhìn Viên Thanh Sơn.

Mọi người đều là bạn bè cũ, tự nhiên biết tính cách của lão Viên, Tất Thu Thành là người đầu tiên không tin.

"Viên Thanh Sơn ông đùa chúng tôi à? Ông mà nhận đồ đệ? Cho dù có nhận, cái tính khí khó chịu của ông ai mà chịu nổi?"

Viên Thanh Sơn hừ một tiếng: "Lão Tất ông chính là ghen tị với tôi! Ông cả đời không có đồ đệ, bây giờ tôi có rồi, ông trong lòng dĩ nhiên không yên rồi!"

Tất Thu Thành lại giận dữ: "Ông Viên ông nói ai không có đồ đệ?"

Ngay sau đó dừng lại, đột nhiên cười ha ha:

"Viên Thanh Sơn, tôi hiểu rồi, ông tùy tiện tìm một người nói là đồ đệ của ông, sau đó chạy đến khích tướng tôi, hôm nay ông cố ý đến chọc tức tôi đúng không? Sao ông lại ngây thơ thế?"

Viên Thanh Sơn mặt đỏ bừng: "Tất Thu Thành, ông nghe cho rõ đây, đồ đệ này là tôi chính thức nhận, cậu ấy sáng tác và hát đều rất tốt, ông có cầm đèn lồng cũng không tìm được đồ đệ tốt như vậy đâu!"

Tất Thu Thành cười ha ha: "Ông cứ khoác lác đi! Nếu thật sự giỏi như vậy sao ông không dẫn đến cho chúng tôi gặp?"

Viên Thanh Sơn trừng mắt nhìn Tất Thu Thành: "Tôi vừa không phải đã nói rồi sao? Tối mai có chương trình của đồ đệ tôi tham gia phát sóng, trên TV là có thể xem được!"

Dư Thịnh Hoa hiểu ra: "Lão Viên, hôm nay ông hẹn mọi người đến chỗ tôi, là muốn chúng tôi ủng hộ đồ đệ của ông đúng không?"

Trương Phong thì có chút hứng thú: "Người lão Viên nhìn trúng chắc chắn không tệ, chương trình gì vậy?"

"Vẫn là lão Trương biết nhìn người!" Viên Thanh Sơn nói với mấy người:

"Tối mai tám giờ, đài Giang Thành, chương trình đó tên là Giọng hát Trung Hoa."

Dư Thịnh Hoa hơi nhíu mày: "Chương trình âm nhạc tổng hợp mà Đường Thời Nguyệt tham gia?"

Tất Thu Thành lại cười ha ha: "Tôi nói là chương trình cấp quốc gia gì ghê gớm chứ? Một chương trình tổng hợp à? Đây không phải là mấy thứ vớ vẩn mà mấy đứa không học hành gì làm ra sao? Viên Thanh Sơn ông đây là cái đồ đề gì vậy?"

Phùng Tĩnh Phương nghe xong càng mất hứng, không nói gì nữa.

Trương Phong nói: "Chương trình Tiểu Đường tham gia? Vậy chắc cũng được."

Thế hệ trẻ có thể được họ nhắc đến tên, chỉ có Đường Thời Nguyệt.

Lời đã nói đến mức này, vì đồ đệ, Viên Thanh Sơn cũng không cần thể diện nữa.

"Ngày mai đồ đệ của tôi nhất định sẽ mang đến cho các ông một bất ngờ, không tin thì cứ chờ xem chương trình đi!"

"Viên Thanh Sơn ông thật không biết xấu hổ, ai lại tự mình khen mình chứ?" Tất Thu Thành hoàn toàn không tin.

Viên Thanh Sơn nổi giận: "Ông Tất, có dám cá với tôi không, ngày mai bài hát đồ đệ tôi hát nếu không lọt tai ông, sau này tôi gặp ông nói chuyện đều thấp hơn ba phần! Nếu đồ đệ tôi làm được, vậy sau này ông phải gọi tôi là đai ca!"

Tất Thu Thành lập tức đứng dậy, đưa tay về phía Viên Thanh Sơn: "Đây là ông nói đấy, đừng có giở trò!"

Viên Thanh Sơn cũng đứng dậy, nắm chặt tay Tất Thu Thành: "Ai giở trò thì sau này cả đời hát lệch tông!"

"Được!" Tất Thu Thành lập tức đồng ý.

"Dữ dằn vậy sao? Thú vị đấy!" Dư Thịnh Hoa xem náo nhiệt không sợ chuyện lớn:

"Hay là tối mai mọi người đến chỗ tôi, chúng ta cùng xem, ba chúng tôi làm chứng cho hai ông?"

"Được, tránh cho ai đó thua rồi không chịu nhận!" Tất Thu Thành đồng ý.

"Ai không nhận thì là cháu!" Viên Thanh Sơn thổi râu trợn mắt.

Trương Phong không quan trọng: "Tôi ngày mốt mới về, tối mai vừa hay có thời gian."

Phùng Tĩnh Phương hoàn toàn không có hứng thú với chương trình âm nhạc tổng hợp kiểu này:

"Tôi còn phải luyện công, ngày mai không đến đâu."

"Tiểu Phùng, đồ đệ của tôi cũng biết Côn khúc." Viên Thanh Sơn nói với Phùng Tĩnh Phương.

"Đồ đệ của ông biết Côn khúc?" Phùng Tĩnh Phương kinh ngạc, Tất Thu Thành cười ha ha:

"Lão Viên, chẳng lẽ tối mai đồ đệ của ông sẽ hát Côn khúc trong chương trình tổng hợp?"

Chương trình âm nhạc tổng hợp kiểu này, hát toàn những bài tình yêu, nhạc điện tử hoặc rock, làm sao có thể hát Côn khúc?

Cho dù có hát, phần lớn cũng chỉ là lẩm bẩm vài câu để lừa người ngoài.

Viên Thanh Sơn lần này không tức giận nữa, vững như núi đáp: "Tối mai xem không phải sẽ biết sao?"

Phùng Tĩnh Phương cuối cùng cũng bị khơi gợi sự tò mò: "Vậy được, tối mai tôi cũng đến xem vậy."

Tất Thu Thành cười nói: "Đúng vậy, Tĩnh Phương đến làm chứng cho tôi, nghe lão Viên gọi tôi là anh!"
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 65: Đứa con gái bất hiếu

Kinh đô

Một căn biệt thự ở ngoại ô vành đai 5.

"Mẹ, dì út thật quá đáng, cứ giúp Phương Thành trong chương trình, con mới là cháu gái ruột của dì ấy, sao dì ấy lại giúp người ngoài mà không giúp con chứ?"

"Lần này mẹ nhất định phải nói chuyện với ông ngoại, bảo dì út đừng có bênh vực người ngoài nữa!"

Tần Uyển khoác tay Đường Tình Nhã xuống xe, Tần Chính từ ghế lái bước xuống, cả gia đình ba người cùng nhau đi vào biệt thự.

Đây chính là nhà của Đường Vĩnh Quý, cha của Đường Tình Nhã và Đường Thời Nguyệt.

Đường Vĩnh Quý và vợ đều có gia cảnh bình thường, sau khi sinh con trai cả Đường Nhạc Sơn và con gái thứ hai Đường Tình Nhã, họ không có ý định sinh thêm con nữa.

Kết quả là về già lại có con gái, khi 36 tuổi vợ ông lại mang thai.

Lúc đó Đường Nhạc Sơn đã 16 tuổi, Đường Tình Nhã 14 tuổi, đang ở độ tuổi cần chi tiêu nhiều tiền.

Điều kiện gia đình lúc đó rất bình thường, thêm một đứa trẻ là thêm một miệng ăn.

Đường Vĩnh Quý muốn bỏ, nhưng vợ ông kiên quyết muốn sinh, hai người vì thế mà cãi nhau rất nhiều lần.

Sau này Đường Thời Nguyệt được sinh ra, nhưng vợ Đường Vĩnh Quý lại qua đời vì băng huyết sau sinh.

Từ đó Đường Vĩnh Quý coi cô con gái út là kẻ đã hại chết vợ mình.

Đường Thời Nguyệt từ nhỏ đã mất mẹ, lại không nhận được tình yêu thương của cha.

Cha mẹ là tấm gương cho con cái, Đường Vĩnh Quý ghét bỏ Đường Thời Nguyệt, Đường Nhạc Sơn và Đường Tình Nhã cũng bắt chước, tùy tiện bắt nạt cô em gái nhỏ này.

Đường Vĩnh Quý không thích Đường Thời Nguyệt, từ nhỏ đã nói với cô rằng chính cô đã hại chết mẹ mình, cô nợ ông, nợ gia đình này, cô phải dùng cả đời để bù đắp, chuộc tội.

Đường Vĩnh Quý không chỉ nói như vậy, mà trong lòng ông cũng nghĩ như vậy.

Vì vậy, sau khi Đường Thời Nguyệt nổi tiếng, ông đã tìm đến Đường Thời Nguyệt, yêu cầu cô tiếp tục bù đắp, tiếp tục chuộc tội.

Căn biệt thự mà ba người Tần Uyển đang đứng trước mặt lúc này chính là từ đó mà có.

Giá nhà ở Kinh đô cao đến mức khó tin, ngay cả ở ngoại ô vành đai 5, căn biệt thự này cũng trị giá hàng chục triệu.

Lúc đó Đường Thời Nguyệt vẫn luôn muốn bù đắp cho gia đình, vì vậy sau khi cô nhận được chiếc cúp Nữ ca sĩ xuất sắc nhất Trung Hoa lần thứ hai, cô đã dùng tiền tiết kiệm của mình để mua căn biệt thự này cho cha.

Ban đầu, trên sổ đỏ định ghi tên Đường Vĩnh Quý, nhưng sau đó xảy ra một chuyện khiến Đường Thời Nguyệt thay đổi ý định, trên sổ đỏ đổi thành ghi tên cô.

Tuy nhiên, Đường Thời Nguyệt chưa bao giờ sống ở đây, lâu dần căn biệt thự này trở thành nhà của Đường Vĩnh Quý.

Vào các dịp lễ Tết, gia đình họ Đường đều tụ họp ở đây.

Ngoài ra, Đường Nhạc Sơn và Đường Tình Nhã cũng thường xuyên đến đây để mách tội Đường Thời Nguyệt.

Hôm nay cũng vậy.

Ngay cả khi Tần Uyển không nói ra, thì Đường Tình Nhã và Tần Chính cũng định đến đây một chuyến.

Công ty của Tần Chính đang tranh giành một dự án lớn, ông chủ của đối phương là fan của Đường Thời Nguyệt, đối phương đã nói rằng chỉ cần Đường Thời Nguyệt đến hát một bài trong buổi tiệc thường niên của công ty đó, rồi đi ăn với ông chủ. Dự án lớn này sẽ thuộc về công ty của Tần Chính.

Đây là cơ hội tốt để một bước lên mây, nếu thành công, từ nay về sau Đường Tình Nhã và Tần Chính sẽ chính thức bước vào giới thượng lưu.

Đối với Đường Thời Nguyệt, rõ ràng là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng Đường Thời Nguyệt lại từ chối.

Đường Tình Nhã rất tức giận, cảm thấy cô em gái này thật lạnh lùng, cộng thêm việc con gái bị Phương Thành bắt nạt trong chương trình mà Đường Thời Nguyệt cũng không quan tâm, hôm nay bà nhất định phải tìm cha để nói chuyện cho ra lẽ.

Ba người vào biệt thự, bên ngoài có một khu vườn nhỏ, bên trong có một người giúp việc đang tưới hoa.

Bước vào tầng một, một người giúp việc đứng ở cửa, cúi chào ba người, đưa dép cho họ.

Trong bếp còn có một cô giúp việc chuyên nấu ăn.

Trong căn biệt thự này, Đường Vĩnh Quý sống một mình, có ba người giúp việc phục vụ ông.

Đường Vĩnh Quý không có thu nhập gì, nhưng yêu cầu về cuộc sống rất cao, những người giúp việc này đều do ông yêu cầu Đường Thời Nguyệt thuê giúp.

Gia đình Tần Uyển bước vào phòng khách rộng rãi và sang trọng ở tầng một, nhìn thấy một ông lão mặc quần áo hàng hiệu ngồi trên chiếc ghế sofa đắt tiền, Tần Uyển lập tức chạy đến khoác tay ông:

"Ông ngoại, con nhớ ông quá!"

Đường Vĩnh Quý cười hiền từ xoa đầu Tần Uyển, vẻ mặt đầy yêu thương:

"Cháu ngoại ngoan của ông, để ông ngoại nhìn kỹ xem nào, ôi chao, lại gầy đi rồi, lại đây, đây là ông ngoại mua cho con."

Đường Vĩnh Quý lấy hai hộp thực phẩm bồi bổ sức khỏe trông rất đắt tiền từ trên bàn trà đưa cho Tần Uyển.

"Con phải giữ gìn sức khỏe thật tốt, ông ngoại còn chờ bế chắt ngoại nữa đấy!"

"Ôi, ông ngoại lại trêu con rồi!" Tần Uyển nhận lấy thực phẩm bồi bổ sức khỏe, nũng nịu một hồi, không giống một người phụ nữ đã ly hôn, mà giống một cô gái ngây thơ.

Đường Vĩnh Quý không hề cảm thấy có gì không ổn, trên mặt tràn đầy sự cưng chiều.

Ba người con của nhà họ Đường, Đường Thời Nguyệt bị cả nhà ghét bỏ nhưng cũng được cả nhà dựa dẫm thì không cần nói, chưa kết hôn cũng không có con.

Đường Nhạc Sơn có một đứa con trai, nhưng lại vô học, suốt ngày gây chuyện.

Đứa cháu ngoại do Đường Tình Nhã sinh ra từ nhỏ đã ngoan ngoãn, lớn lên thành đạt, trở thành ngôi sao lớn, vì vậy Đường Vĩnh Quý thiên vị Tần Uyển nhất.

Nhờ đó Đường Tình Nhã và Tần Chính cũng được ông coi trọng, ông vẫy tay gọi hai người.

"Tình Nhã, Tiểu Tần, mau lại đây ngồi, dì Tiểu Phương sắp nấu xong cơm rồi."

Cô giúp việc nấu ăn trong bếp tên là Lưu Phương, hơn ba mươi tuổi, trắng trẻo và tháo vát, Đường Vĩnh Quý thân mật gọi là Tiểu Phương.

Đường Tình Nhã rất không hài lòng, bà đã gần năm mươi tuổi rồi, Đường Vĩnh Quý lại cố tình khăng khăng gọi một người phụ nữ mới hơn ba mươi tuổi làm dì của mình, nghe thật khó chịu.

Tần Chính lại cười ha hả nói: "Ha ha, lại được nếm tài nấu ăn của dì Tiểu Phương rồi!"

Đường Tình Nhã liếc nhìn chồng một cái, không muốn nhắc đến người trong bếp nữa, liền nói với Đường Vĩnh Quý:

"Bố, lần này bố phải nói chuyện lại với em ba rồi, bây giờ em ấy không còn tình thân gì cả, không những không giúp chúng con, mà còn giúp người ngoài bắt nạt Tiểu Uyển!"

"Con nói gì? Con nhỏ bất hiếu đó dám bắt nạt cháu ngoại của ta sao? Chuyện gì vậy?"

Đường Vĩnh Quý tức giận, Tần Uyển nhân cơ hội lau nước mắt kể lại chuyện cô và Phương Thành, Đường Thời Nguyệt cùng quay chương trình "Giọng hát Trung Hoa".

Và cả chuyện Đường Thời Nguyệt lên Weibo giúp Phương Thành làm rõ, còn tag tên cô ép cô ra mặt làm chứng cho Phương Thành cũng đều kể hết.

"Ông ngoại, ông cũng biết là Phương Thành có lỗi với con, nhưng dì út lại cứ muốn giúp anh ta, chương trình đó có nhiều người xem như vậy, người khác thấy dì út đối xử với con như vậy, không biết sẽ nói gì về gia đình chúng ta nữa!"

"Hừ!" Đường Vĩnh Quý giận dữ nói: "Ta đã sớm thấy cái thằng Phương Thành đó không phải là thứ tốt đẹp gì! Một thằng nhóc nghèo rớt mùng tơi, hồi đó nó ở bên con chắc chắn là muốn bám víu vào con nhỏ bất hiếu đó!"

"Con nhỏ bất hiếu" trong miệng Đường Vĩnh Quý đương nhiên chính là Đường Thời Nguyệt.

Nhưng ông lại quên mất, căn biệt thự ông đang ở, những người giúp việc này, cuộc sống sung túc của ông, tất cả đều nhờ vào "đứa con gái bất hiếu" này.

Cũng quên mất rằng khi Phương Thành ở bên Tần Uyển, Tần Uyển chẳng là gì cả, thậm chí công ty của Đường Tình Nhã và Tần Chính thua lỗ, Phương Thành còn giúp bù đắp một phần.

Lúc này trong miệng ông, Phương Thành không phải là thứ tốt đẹp, Đường Thời Nguyệt cũng là đứa con gái bất hiếu.

Tần Uyển mắt đỏ hoe: "Ông ngoại, ông phải giúp con!"

Đường Vĩnh Quý vung tay nói lớn: "Ta sẽ gọi điện cho con nhỏ bất hiếu đó ngay! Đồ ăn cây táo rào cây sung!"
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 66 Mẹ của mày vì sinh mày mà chết

"Bố, còn một chuyện nữa."

Đường Vĩnh Quý đang định gọi điện cho "đứa con gái ngỗ ngược" thì Đường Tình Nhã liền lên tiếng:

"Công ty của con và Tần Chính không phải đang tranh giành dự án lớn của tập đoàn Thành An sao?"

Đường Vĩnh Quý gật đầu, lúc đó công ty của Đường Tình Nhã và Tần Chính suýt phá sản, là ông đã ra mặt nhờ Đường Thời Nguyệt giúp đỡ, mang lại nhiều mối quan hệ cho công ty.

Dung Thành là quê hương của Đường Vĩnh Quý, ông đương nhiên biết tập đoàn Thành An, doanh nghiệp hàng đầu ở địa phương.

"Hai vợ chồng con giỏi thật đấy, còn có thể hợp tác với tập đoàn Thành An."

Đường Vĩnh Quý đầy vẻ tán thưởng, ba đứa con của ông, hai đứa đều không thể giúp đỡ được gì, khiến ông luôn không thể ngẩng mặt lên trước Đường Thời Nguyệt.

Nếu Đường Tình Nhã có thể vươn lên, ông sẽ không cần mỗi lần có chuyện lại đi tìm đứa con gái ngỗ ngược kia nữa.

Tần Chính tiếp lời: "Bố, dự án lớn này công ty chúng con là có hy vọng nhất, chỉ là ông chủ tập đoàn Thành An có một yêu cầu.."

"Yêu cầu gì?"

Hai vợ chồng phối hợp ăn ý, Đường Tình Nhã tiếp lời: "Họ muốn em ba đến buổi tiệc thường niên của công ty họ biểu diễn, sau đó để em ba đi ăn với ông chủ Thành An một bữa, dự án này sẽ là của chúng con."

Đường Vĩnh Quý thờ ơ: "Đây không phải là chuyện nhỏ sao?"

Đường Tình Nhã tức giận nói: "Đúng vậy, nhưng chúng con đích thân đi tìm em ba nhờ giúp đỡ, em ấy lại từ chối, còn mắng chúng con một trận, nói chúng con không xứng tìm em ấy, còn nói, còn nói.."

Sắc mặt Đường Vĩnh Quý khó coi: "Còn nói gì nữa?"

Đường Tình Nhã ngồi cạnh Tần Uyển, hai mẹ con cùng kiểu lau mắt: "Em ấy còn nói để Uyển Uyển đi tiếp rượu, em ấy không làm chuyện hạ tiện như vậy."

Rầm!

Đường Vĩnh Quý nổi giận, đập mạnh bàn: "Cái đứa con gái ngỗ ngược này! Nó dám nói ra những lời như vậy sao? Uyển Uyển là cháu gái của nó!"

Đường Tình Nhã lấy khăn giấy lau mắt: "Bố, bố đừng giận nữa, thật ra em ba nói đúng, em ấy bây giờ là đại minh tinh, chúng con chính là gánh nặng của em ấy, làm sao có thể cứ mãi tìm em ấy giúp đỡ được?"

"Gánh nặng gì?"

Đường Vĩnh Quý trợn tròn mắt: "Chính nó đã hại chết mẹ của các con, vợ của bố, cả đời này nó đều nợ gia đình chúng ta! Để nó giúp đỡ là đang cho nó cơ hội chuộc tội!"

Đường Tình Nhã buồn bã lắc đầu: "Bố, thôi đi ạ, bây giờ em ba đã khác rồi, bố xem đấy mỗi lần về nhà, em ấy có cho ai trong chúng ta sắc mặt tốt đâu, đôi khi em ấy còn dám cãi lại cả bố nữa."

Tần Chính kịp thời lên tiếng: "Bố, căn biệt thự này là em ba mua, nhà cửa xe cộ của chúng con cũng là mượn tiền của em ấy, em ấy mà không vui, bố và chúng con đều sẽ không có nhà để về."

Lời này hoàn toàn châm ngòi Đường Vĩnh Quý, ông bật dậy:

"Nó dám sao?"

"Nếu nó dám làm vậy, bố sẽ đi tìm truyền thông, nói nó bất hiếu, bố xem nó còn làm đại minh tinh kiểu gì!"

"Không đến mức đó đâu." Đường Tình Nhã thấy chồng châm lửa quá đà, vội vàng khuyên nhủ:

"Bố, em ba chỉ là tính khí không tốt, em ấy vẫn nghe lời bố mà, bố nói với em ấy một tiếng là được rồi."

Bây giờ cả gia đình họ đều phải dựa vào Đường Thời Nguyệt, Đường Thời Nguyệt mà sụp đổ thì họ biết dựa vào ai?

Đường Vĩnh Quý đâu có không hiểu, chỉ là muốn thể hiện khí thế trước mặt con gái, con rể và cháu gái mà thôi, lập tức cầm điện thoại lên, gọi thẳng cho Đường Thời Nguyệt.

Bên kia đổ chuông rất lâu, nhưng không ai nghe máy.

Đường Vĩnh Quý càng tức giận hơn: "Cái đứa con gái ngỗ ngược này, dám không nghe điện thoại của bố!"

Ông tiếp tục gọi lại, vẫn không nghe máy.

Trong phòng khách rộng rãi nhất thời yên tĩnh, người phụ nữ mặc váy hai dây ngắn từ bếp bưng thức ăn ra.

"Ông chủ, tiểu thư, cậu chủ, tiểu Uyển, ăn cơm thôi."

Đường Vĩnh Quý lập tức dịu xuống, vẫy tay: "Ăn cơm trước rồi nói!"

Đường Tình Nhã nhìn Tiểu Phương ăn mặc gợi cảm, vẻ mặt đầy ghét bỏ, nhà ai mà dì giúp việc lại mặc váy ngắn như vậy chứ?

Lại còn ông chủ tiểu thư gì đó, cô đang diễn phim gia đình quyền quý à?

Đường Vĩnh Quý lại rất hài lòng, còn để Lưu Phương cùng ngồi ăn cơm, Lưu Phương thành thạo ngồi xuống, còn luôn ân cần gắp thức ăn cho Đường Tình Nhã, Tần Uyển, một tiếng tiểu thư, một tiếng tiểu Uyển, khiến hai mẹ con đầy bụng khó chịu.

Ngược lại Tần Chính vẻ mặt tươi cười, trò chuyện vui vẻ với Lưu Phương.

Mãi mới ăn xong cơm, Đường Vĩnh Quý lại gọi điện cho Đường Thời Nguyệt, lần này bên kia cuối cùng cũng nghe máy, giọng nói lạnh lùng như sương:

"Bố."

Đường Vĩnh Quý vẻ mặt uy nghiêm của người cha: "Vừa nãy sao không nghe điện thoại?"

Đường Thời Nguyệt trả lời: "Con đang làm việc."

Đường Vĩnh Quý hừ một tiếng: "Ngày mai con về nhà một chuyến."

"Có chuyện gì vậy ạ?"

"Mày còn dám hỏi có chuyện gì? Chị hai nhờ mày giúp một việc nhỏ mà mày cũng không chịu, còn giúp người ngoài bắt nạt cháu gái mày, năm đó mẹ mày vì sinh mày mà chết, mày làm vậy có xứng đáng với mẹ mày không?"

Bên kia điện thoại im lặng một lát, giọng Đường Thời Nguyệt hơi khàn:

"Chị hai và gia đình họ đến tìm bố à?"

Đường Vĩnh Quý nghiêm khắc nói: "Còn tiền lương năm sau của Tiểu Phương và những người khác cũng nên trả rồi, mày đừng có dây dưa mãi, đừng để người ta nói xấu gia đình chúng ta!"

Tiền lương của ba người giúp việc trong nhà đều được trả theo năm, Đường Vĩnh Quý hào phóng, bây giờ còn chưa đến tháng Mười, ông đã muốn Đường Thời Nguyệt trả trước tiền lương giúp việc năm sau.

Đặc biệt là Tiểu Phương, Đường Vĩnh Quý định tăng lương cho cô ta, nhưng chuyện nhỏ này không cần nói với đứa con gái ngỗ ngược kia, cứ để Đường Thời Nguyệt mang tiền về là được.

"Bố!" Đường Tình Nhã ở bên cạnh nhắc nhở Đường Vĩnh Quý, chuyện nhỏ như tiền lương giúp việc có gì đáng nói, dự án của tập đoàn Thành An mới là chuyện lớn!

Đường Vĩnh Quý dứt khoát: "Tóm lại ngày mai mày về nhà một chuyến!"

Một lát sau, Đường Thời Nguyệt trả lời: "Vâng."

Sau khi cúp điện thoại, Đường Vĩnh Quý thở phào nhẹ nhõm, rồi lại mắng:

"Cái đứa con gái ngỗ ngược này, bố còn chưa cúp máy mà nó đã cúp trước rồi, chẳng có chút lễ phép nào cả!"

Đường Tình Nhã nói: "Bố, Tiểu Uyển ngày mai vừa hay có việc ở Kinh Đô, tối mai chúng con cũng qua, lâu rồi không gặp em ba."

Tần Chính và Tần Uyển liên tục gật đầu, họ muốn Đường Thời Nguyệt đồng ý ngay tại chỗ những chuyện họ nhờ.

"Được, Tiểu Phương, ngày mai làm thêm vài món ăn."

"Vâng, ông chủ."

Người phụ nữ quyến rũ mặc váy hai dây ngắn mỉm cười duyên dáng với Đường Vĩnh Quý.

Đường Tình Nhã suýt nôn, mục đích đã đạt được, liền dẫn Tần Chính và Tần Uyển rời đi.

Sơn Thành.

Đường Thời Nguyệt vừa kết thúc một sự kiện, ngồi trong xe bảo mẫu, cúi đầu nhìn điện thoại vừa cúp máy, khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm.

Chu Yên và Ôn Tiểu Dung bên cạnh nhìn nhau, không ai nói gì.

Đây là chuyện gia đình của Đường Thời Nguyệt, họ cũng không tiện xen vào.

Hai người chỉ thấy đau lòng, công việc của Đường Thời Nguyệt rất bận, hôm nay ở Sơn Thành vừa tham gia một hoạt động, tối lại bay về Kinh Đô.

Ngày mai lại phải dành thời gian đối phó với một gia đình hút máu, nghĩ thôi đã thấy mệt mỏi.

Tuy nhiên, không chỉ riêng gia đình Đường Thời Nguyệt là những kẻ hút máu.

Vừa kết thúc cuộc gọi với Đường Vĩnh Quý được vài phút, Phùng Trấn lại gọi đến, giọng điệu cũng không khá hơn là mấy:

"Thời Nguyệt, tối nay em về Kinh Đô phải không? Tối mai chúng ta cùng nhau ăn cơm, còn có mẹ anh, em gái, em rể và em họ anh."
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 67: Cuối cùng cũng chịu nhượng bộ

Đường Thời Nguyệt khẽ nhíu mày, từ chối thẳng thừng: "Tối mai em bận rồi."

Phùng Trấn nói với giọng rất cứng rắn: "Đây là công việc."

Đường Thời Nguyệt thản nhiên nói: "Công việc của em là ca hát, không phải đi ăn cơm với người nhà của sếp."

"Đường Thời Nguyệt!"

Phùng Trấn có chút bực bội: "Em nhất định phải gây sự với tôi sao?"

Đường Thời Nguyệt vẫn bình tĩnh: "Tổng giám đốc Phùng, anh là sếp, em là nhân viên, chúng ta ai làm việc nấy."

"Thời Nguyệt, em không phải không biết, mẹ tôi vẫn luôn nói muốn gặp em, còn có em họ tôi nữa, lần trước em đuổi người ta ra khỏi phòng thu, mọi chuyện trở nên quá căng thẳng không có lợi cho em đâu, nhân tiện tối mai ăn cơm hòa hoãn mối quan hệ một chút, sau này dễ sống hơn."

Giọng điệu của Phùng Trấn dịu đi một chút, nói với vẻ chân thành.

Đường Thời Nguyệt: "Tổng giám đốc Phùng, tôi không cần phải hòa hợp với gia đình của anh."

Nói xong liền cúp điện thoại.

Ôn Tiểu Dung ở bên cạnh, nghe loáng thoáng, cũng ngơ ngác.

"Tổng giám đốc Phùng sao lại hẹn chị Thời Nguyệt và gia đình của anh ta đi ăn cơm chứ? Dựa vào cái gì chứ?"

Chu Yên vỗ cô một cái, nói với Đường Thời Nguyệt:

"Thời Nguyệt, em vừa mới gia hạn hợp đồng với công ty, đừng gây sự với sếp quá căng thẳng."

Đường Thời Nguyệt đã gia hạn hợp đồng với Bảo Thạch vào đầu năm, ký hai năm.

Thật ra với địa vị của cô, sớm đã có thể tự mở studio riêng rồi.

Nhưng Đường Thời Nguyệt vẫn luôn nhớ đến sự giúp đỡ của Phùng Trấn ngày trước, dù đã nổi tiếng cũng chưa từng nghĩ đến việc rời khỏi Bảo Thạch.

Chỉ là không ngờ mới gia hạn hợp đồng chưa đầy nửa năm, mâu thuẫn giữa cô và Phùng Trấn đã ngày càng lớn.

Đường Thời Nguyệt mệt mỏi tựa vào lưng ghế, nhìn phong cảnh lướt qua ngoài cửa sổ, thản nhiên nói:

"Chỉ cần không ảnh hưởng đến việc ca hát của em, em sẽ không so đo với anh ta."

Lúc này điện thoại của Chu Yên reo lên, là Trương Kha - tổng đạo diễn của "Giọng Hát Trung Hoa" gọi đến.

"Chị Chu, cô có bận không?"

Đạo diễn Trương gần bốn mươi, Chu Yên mới ba mươi lăm, vậy mà người này lại gọi cô là chị.

"Đạo diễn Trương, anh có chuyện gì không?"

Chu Yên thầm mắng trong lòng, nhưng miệng vẫn rất khách sáo.

Trương Kha cười ha hả: "Không phải tối mai tập hai phát sóng sao? Lát nữa chúng tôi sẽ đăng một đoạn giới thiệu trên Weibo, trong đó có rất nhiều cảnh của Đường Thiên hậu, tôi chỉ muốn mời cô Đường xem thử xem có vừa ý không."

Chu Yên biết ý của Trương Kha, chính là muốn mời Đường Thời Nguyệt quảng bá giúp.

Cô mỉm cười: "Được, đạo diễn Trương có lòng rồi, Thời Nguyệt có một lịch trình, lát nữa tôi sẽ nói với cô ấy."

"Được được, vậy tôi không làm phiền chị Chu nữa."

"Vâng, chào đạo diễn Trương."

Chu Yên cúp điện thoại, thấy Đường Thời Nguyệt có vẻ mệt mỏi, liền không định nói với cô nữa.

"Giọng Hát Trung Hoa" đối với các nghệ sĩ khác có thể là một chương trình rất hot, nhưng đối với Đường Thời Nguyệt, bất kỳ chương trình nào cũng không hot bằng chính cô ấy.

Chỉ cần Đường Thời Nguyệt đồng ý tham gia thì đối phương đều sẽ cung phụng cô ấy, họ không có nghĩa vụ phải giúp quảng bá.

Chu Yên không định nói, nhưng Đường Thời Nguyệt lại đột nhiên mở lời:

"Tập hai của Giọng Hát Trung Hoa tối mai sẽ phát sóng sao?"

Chu Yên gật đầu, đành phải nói ý của Trương Kha.

Tưởng rằng Đường Thời Nguyệt sẽ không để ý, không ngờ Đường Thời Nguyệt lại cầm điện thoại lên, đăng nhập Weibo, và thật sự đã theo dõi tài khoản chính thức của "Giọng Hát Trung Hoa".

Không lâu sau, Weibo chính thức của "Giọng Hát Trung Hoa" đã đăng đoạn giới thiệu tập hai.

Đường Thời Nguyệt nhấp vào, quả thật có rất nhiều cảnh của cô, cũng có một hai cảnh của Phương Thành, nhưng không tiết lộ bài hát mà Phương Thành đã hát.

Có lẽ Trương Kha muốn giữ bí mật cho đến khi chương trình phát sóng, để tạo bất ngờ lớn.

Chỉ là trong phần bình luận dưới đoạn giới thiệu, rất nhiều người đều vô cùng mong chờ chương trình tối mai, cũng có không ít người lập nhóm để chửi bới Phương Thành.

"Hừ, Phương Thành vậy mà vẫn chưa bị đá ra khỏi chương trình này sao?"

"Tẩy chay tên đàn ông cặn bã bạo lực!"

"Có tên cặn bã Phương Thành ngày nào, tôi sẽ không xem chương trình này ngày đó!"

"Phương Thành cút khỏi giới giải trí!"

Đường Thời Nguyệt nhìn những bình luận chửi bới Phương Thành, nhíu chặt mày, ngón tay ấn vào màn hình điện thoại.

Kinh Đô.

Công ty đĩa hát Bảo Thạch.

Văn phòng Tổng giám đốc.

Dưới cửa sổ kính lớn rộng rãi và sáng sủa, rải rác đủ loại đồ trang trí. Đó là những thứ vừa bị Phùng Trấn ném xuống đất.

Lúc này Phùng Trấn đang ngồi trên ghế, sắc mặt vẫn âm trầm.

"Đường Thời Nguyệt sao dám, cô ấy sao dám.."

Đúng lúc Trương Linh gọi điện đến, Phùng Trấn điều hòa lại cảm xúc, nghe điện thoại, giọng nói trở nên dịu dàng:

"Mẹ."

"Đường Thời Nguyệt đồng ý chưa?"

Bên kia điện thoại vang lên giọng nói lớn đặc trưng của Trương Linh, Phùng Trấn đưa điện thoại ra cách xa tai một chút, sau đó mới trả lời:

"Tối mai cô ấy có việc, có lẽ không đến được."

"Con tiện nhân nhỏ đó còn làm bộ nữa sao?" Trương Linh nổi giận.

Việc để Phùng Trấn hẹn Đường Thời Nguyệt và người nhà đi ăn là ý của bà, Trương Linh định nhân lúc ăn cơm dạy dỗ Đường Thời Nguyệt một chút, sau đó để Đường Thời Nguyệt đồng ý nhận bài hát của cháu trai Trương Tuấn Ngạn.

Trương Linh không ưa Đường Thời Nguyệt, theo bà, con trai mình ít nhất cũng phải cưới một thiên kim của tỷ phú.

Đường Thời Nguyệt chỉ là một ca sĩ mà thôi, sao xứng với con trai mình?

Bà không chịu nổi việc Phùng Trấn thích Đường Thời Nguyệt, nên chỉ có thể để cô con dâu tương lai không mấy ưng ý này học trước quy tắc, tránh sau này về nhà vẫn không hiểu chuyện như vậy.

Nhưng không ngờ con tiện nhân nhỏ này lại dám từ chối!

"Con trai, con là sếp của nó, lời con nói nó cũng dám không nghe sao? Sau này nếu nó về nhà mình, chẳng phải sẽ trèo lên đầu con mà đi vệ sinh sao?"

"Mẹ, mẹ đừng nói như vậy." Phùng Trấn nhíu mày.

Trương Linh xuất thân từ vùng núi, dù đã sống cuộc sống giàu sang bao nhiêu năm, nhưng vẫn không thoát khỏi sự thô tục đó.

"Còn chưa lấy về mà con đã bênh vực nó rồi, con có vợ rồi thì quên mẹ, đồ vô lương tâm, số phận của mẹ sao mà khổ thế này chứ!"

Trương Linh khóc lóc trong điện thoại, Phùng Trấn vội vàng nói:

"Mẹ, con không có ý đó, Thời Nguyệt có hơi bướng bỉnh, mẹ yên tâm, hôm khác con sẽ bảo cô ấy xin lỗi mẹ."

Trương Linh lúc này mới không làm ầm ĩ nữa, hừ lạnh nói: "Con trai, loại phụ nữ này phải dạy dỗ cho ngoan ngoãn rồi mới cưới về, nếu không sau này cái nhà này sẽ không phải do con làm chủ nữa! Còn bài hát của em họ con, con là sếp, cứ đưa cho cô ta là được, con tiện nhân nhỏ không hiểu chuyện đó, đừng chiều hư nó!"

"Mẹ, con sẽ xử lý."

Phùng Trấn liên tục đồng ý, cuối cùng cũng cúp điện thoại, trầm tư một lát, cảm thấy mẹ nói đúng.

Đường Thời Nguyệt sớm muộn gì cũng là người phụ nữ của mình, hai người kết hôn, vợ chồng luôn có một người mạnh một người yếu thế hơn. Bây giờ không thuần phục Đường Thời Nguyệt, sau này người bị áp bức chính là mình.

Lúc này Chu Đằng Đạt gõ cửa bước vào: "Anh, em vừa thấy Đường Thời Nguyệt chia sẻ Weibo của" Giọng Hát Trung Hoa ", là anh sắp xếp sao?"

Lần trước Chu Đằng Đạt đã nói với Phùng Trấn, nhờ Đường Thời Nguyệt chăm sóc Triệu Tử Húc, Trịnh Phi và Châu Kiệt trong "Giọng Hát Trung Hoa", kết quả Đường Thời Nguyệt từ chối thẳng thừng, khiến anh ta cảm thấy rất mất mặt.

Gần đây Vu Lệ vẫn luôn than thở với anh ta, nói rằng ba tân binh tiềm năng bị cô lập trong chương trình, vì vậy Chu Đằng Đạt vẫn luôn rất quan tâm đến chuyện này.

Vừa rồi Weibo chính thức của "Giọng Hát Trung Hoa" đã đăng đoạn giới thiệu tập hai, Chu Đằng Đạt đã xem ngay lập tức, kết quả không lâu sau đột nhiên phát hiện Đường Thời Nguyệt lại chia sẻ bài đăng này.

Phải biết rằng, vị tổ tông này ngay cả hoạt động của công ty cũng không mấy khi tham gia. Nay lại chủ động chia sẻ quảng bá cho một chương trình tạp kỹ, đây là lần đầu tiên trong lịch sử.

Chu Đằng Đạt theo bản năng cảm thấy có thể liên quan đến việc Tổng giám đốc Phùng dặn cô chăm sóc ba người Triệu Tử Húc, lập tức chạy đến tìm Phùng Trấn.

Phùng Trấn lập tức lên Weibo, quả nhiên thấy #ĐườngThờiNguyệtChiaSẻGiọngHátTrungHoa# đang nằm trên bảng xếp hạng tìm kiếm nóng.

Cư dân mạng cũng ngạc nhiên, có người đoán, có phải vì trong "Giọng Hát Trung Hoa" có ba tân binh của Bảo Thạch, Đường Thời Nguyệt đang chăm sóc đàn em không?

Phùng Trấn nở nụ cười: "Cuối cùng cô ấy cũng chịu nhượng bộ rồi."
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 68: Muốn trở thành ca sĩ như Đường Thời Nguyệt

Phùng Trấn hiểu Đường Thời Nguyệt, ngoài miệng nói cứng nhưng trong lòng mềm yếu, vừa rồi cãi nhau với mình vài câu, còn từ chối ăn cơm với gia đình mình. Sau khi cúp điện thoại, trong lòng chắc chắn vẫn hối hận, nhưng lại không muốn xuống nước xin lỗi mình.

Vì vậy đã chia sẻ đoạn giới thiệu của "Giọng hát Trung Hoa", coi như giúp ba tân binh của công ty quảng bá.

Đây cũng là cách gián tiếp thể hiện sự nhượng bộ.

Phùng Trấn rất thích thái độ này của Đường Thời Nguyệt, vẻ mặt giận dữ biến mất, thay vào đó là nụ cười mãn nguyện.

Chu Đằng Đạt vừa nhìn thấy biểu cảm của Phùng Trấn liền biết mình đoán đúng, giơ ngón tay cái lên với anh ta:

"Anh, trên thế giới này có thể thuần hóa được con ngựa hoang Đường Thời Nguyệt này, chỉ có anh thôi!"

Phùng Trấn khẽ xua tay: "Những lời như vậy đừng nói lung tung."

Nhưng trong lòng anh ta vẫn cảm thấy thoải mái.

Chinh phục một người phụ nữ như Đường Thời Nguyệt, cảm giác thành tựu thậm chí còn lớn hơn cả việc kiểm soát Công ty đĩa hát Bảo Thạch.

Chu Đằng Đạt đột nhiên lại nhớ đến lời Vu Lệ nói rằng Đường Thời Nguyệt hình như có chút đối xử đặc biệt với Phương Thành, cẩn thận nhắc nhở:

"Anh, anh nói Đường Thời Nguyệt chia sẻ đoạn giới thiệu này, ngoài việc nghe lời anh, có phải còn có ý đồ gì khác không?"

Phùng Trấn nhướng mày: "Có gì thì nói đi!"

Chu Đằng Đạt thì thầm: "Có lẽ nào cũng vì cái người tên.. Phương Thành?"

Phùng Trấn nhìn Chu Đằng Đạt, khiến anh ta sợ hãi cúi đầu, các ngón chân cũng co lại, ngay sau đó, Phùng Trấn đột nhiên cười ha hả:

"Đằng Đạt, đầu óc cậu có bị hỏng không? Đường Thời Nguyệt dù có giúp cháu gái mình cũng không thể giúp cái người đó được!"

"Phương Thành." Chu Đằng Đạt nhắc nhở.

"Đúng, tên là Phương Thành phải không? Anh ta là chồng cũ của Tần Uyển, lại là một người không tiếng tăm gì, Đường Thời Nguyệt vì anh ta? Hahaha!"

Phùng Trấn cười lớn, Chu Đằng Đạt cũng cười theo, đột nhiên, tiếng cười của Phùng Trấn dừng lại, ánh mắt sắc như điện, lạnh lùng nhìn chằm chằm Chu Đằng Đạt:

"Đường Thời Nguyệt sau này là chị dâu của cậu, những lời vô não như vậy tôi không muốn nghe lần thứ ba."

Chu Đằng Đạt lập tức toát mồ hôi hột, gật đầu khúm núm: "Vâng vâng, đầu óc em hồ đồ rồi."

"Được rồi, ra ngoài đi."

"Vâng."

Chu Đằng Đạt vội vàng rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, lau mồ hôi trên trán, lẩm bẩm:

"Nhắc nhở anh mà anh không nghe, thật sự bị người ta cướp nhà rồi thì ngồi khóc nhé."

Buổi tối.

Phương Thành trở về khách sạn, việc đầu tiên là gửi bài tập luyện thanh hôm nay cho Đường Thời Nguyệt.

Sau hơn một tháng kiên trì luyện tập mỗi ngày, cùng với sự hướng dẫn của Đường Thời Nguyệt, khả năng ca hát của Phương Thành đã có những sự tiến bộ vượt bậc.

Nói một cách đơn giản nhất, một tháng trước, dù có chết anh cũng không thể đứng trên sân khấu hát một bài khó như "Xích Linh".

Vài phút sau khi nộp bài tập, Đường Thời Nguyệt đã trả lời.

Vẫn là những lời phê bình nghiêm khắc, nhưng cuối cùng vẫn khen một câu:

"Có tiến bộ, tiếp tục duy trì."

Phương Thành cười, dì nhỏ sợ mình bị đả kích nên cố ý động viên sao?

"Cảm ơn dì nhỏ, dì cứ phê bình và hướng dẫn, dì yên tâm, cháu không phải là trái tim thủy tinh dễ vỡ đâu."

Đường Thời Nguyệt: "Ừm."

Phương Thành lắc đầu cười, quả nhiên là dì nhỏ lạnh lùng của mình, không hề đùa giỡn.

Đang nghĩ Đường Thời Nguyệt lạnh lùng, đối phương đã gửi một câu quan tâm:

"Chuyện trên mạng đừng để ý, tôi tin cậu, hát tốt bài hát, tự nhiên sẽ rõ ràng."

Đường Thời Nguyệt ngoài việc nhận xét bài tập, hiếm khi gõ nhiều chữ như vậy, Phương Thành đọc từng chữ một, cảm nhận sâu sắc sự quan tâm từ đối phương, trong lòng cảm động.

"Cảm ơn dì nhỏ, dì yên tâm, cháu sẽ không dễ dàng bị đánh bại đâu."

Không những không bị đánh bại, mà sau này còn sẽ đánh bại tất cả những kẻ đã hãm hại anh!

Kinh Đô.

Nhà Đường Thời Nguyệt.

Đường Thời Nguyệt vừa xuống máy bay, về đến nhà đã gần mười một giờ.

Một tay xách hành lý, một tay cúi đầu nhìn điện thoại.

Chu Yên đi phía sau bất lực nhắc nhở: "Thời Nguyệt, nhìn đường đi."

Đường Thời Nguyệt quen tự làm việc của mình, không bao giờ để trợ lý xách hành lý giúp, Ôn Tiểu Dung mỗi lần nhảy nhót cũng không giành được hành lý, chỉ có thể đi theo phía sau.

Ôn Tiều Dung thì thầm với Chu Yên: "Chị Yên, chị Thời Nguyệt đang xem gì mà say mê thế?"

Chu Yên liếc cô một cái: "Em tò mò lắm phải không?"

Ôn Tiểu Dung bĩu môi, không dám hỏi nữa.

Đường Thời Nguyệt vào nhà, Chu Yên và Ôn Tiểu Dung cũng chuẩn bị về.

"Chị Yên, Tiểu Dung."

Đường Thời Nguyệt gọi hai người lại: "Tối mai em đi nhà họ Đường ăn cơm, hai người nghỉ một ngày đi."

Đường Thời Nguyệt không nói "về nhà", mà nói đi nhà họ Đường, Chu Yên và Ôn Tiểu Dung cũng quen rồi, gật đầu đồng ý.

"Còn nữa."

Đường Thời Nguyệt dừng lại một chút, sau đó mới nói ra điều cô thực sự muốn nói:

"Chuyện em đi trấn Thất Lý, đừng nói cho Phương Thành biết."

"Tại sao chứ.. Hức hức."

"Được rồi, Thời Nguyệt, em nghỉ ngơi đi."

Chu Yên bịt miệng Ôn Tiểu Dung, kéo cô đi.

Ra khỏi khu chung cư của Đường Thời Nguyệt, Chu Yên mới buông Ôn Tiểu Dung ra, cô bé bị bịt miệng ho sù sụ.

"Chị Yên, chị bịt miệng em làm gì vậy?"

Chu Yên liếc cô một cái: "Thời Nguyệt giúp Phương Thành là để báo ơn, nếu Phương Thành biết, anh ta cũng muốn báo đáp Thời Nguyệt, vậy thì sẽ dây dưa không dứt."

"ồ."

Ôn Tiểu Dung ngơ ngác ồ một tiếng, đợi Chu Yên rời đi, cô bé cũng lên xe, đột nhiên vỗ vào vô lăng.

"Không đúng! Nếu chị Thời Nguyệt không muốn dây dưa với Phương Thành, tại sao mỗi tối còn bắt anh ta nộp bài tập chứ?"

Ngày hôm sau.

Buổi sáng Phương Thành và Sở Khả Khả đã hoàn thiện bài hát song ca "Quy Ly Ngâm" tại phòng thu Thanh Sơn, và thu âm bản hoàn chỉnh.

Sở Khả Khả dự định ngày mai sẽ phát hành trên nền tảng âm nhạc để lên bảng xếp hạng.

Buổi chiều Phương Thành bắt đầu luyện tập bài hát dự định hát trong tập 3 của "Giọng hát Trung Hoa".

Chủ đề của tập 3 là "chữa lành", thoạt nhìn có vẻ khá đơn giản.

Chỉ cần một bài hát thất tình chữa lành là có thể hát được.

Kho nhạc từ Trái Đất trong đầu Phương Thành có quá nhiều bài hát như vậy.

Nhưng Phương Thành cảm thấy "chữa lành" không phải chỉ là chuyện tình cảm nam nữ, nhạc pop phải hát tình ca, nhưng không thể chỉ có tình ca.

Âm nhạc mang đến cho con người, ngoài tình yêu, nỗi buồn, còn nên có sự động viên trong cuộc sống, động lực để sống.

Giống như Đường Thời Nguyệt, bài hát của cô có tình ca, nhưng cũng có rất nhiều bài hát truyền cảm hứng tích cực.

Bài hát của cô đã cứu rỗi, động viên vô số người.

Đây cũng là lý do tại sao Đường Thời Nguyệt có thể liên tiếp ba năm giành giải Ca sĩ xuất sắc nhất Trung Hoa, trở thành Thiên hậu số một Trung Hoa.

Khả năng ca hát, năng lực, tầm nhìn, không thể thiếu một thứ nào.

Đường Thời Nguyệt chính là tấm gương của Phương Thành.

Phương Thành cũng muốn trở thành một ca sĩ như dì nhỏ.

Vì vậy, chủ đề "chữa lành" của tập 3, anh muốn chữa lành không chỉ những người yêu nhau thất tình, mà còn là những người đang ở trong hoàn cảnh khó khăn và bế tắc!

Buổi chiều Viên Thanh Sơn cũng đến, cùng với Viên Ngọc Cầm nghe bài hát này của Phương Thành.

Ban tổ chức chương trình yêu cầu giữ bí mật bài hát của thí sinh, nhưng không bao gồm nhân viên phòng thu. Viên Thanh Sơn và Viên Ngọc Cầm giúp Phương Thành thu âm bài hát, việc họ nghe trước bài hát không được coi là tiết lộ bí mật.

Nghe xong bài hát này, đôi mắt dịu dàng như nước của Viên Ngọc Cầm sáng lên.

"Anh Phương, bài hát này.."

Viên Ngọc Cầm nhất thời không biết phải diễn tả thế nào.

Bài hát này không thể dùng từ "hay" đơn giản để đánh giá.

Nó có một sức mạnh dịu dàng, không quá đau lòng, kinh thiên động địa, nhưng lại khiến người ta phấn chấn một cách khó hiểu, sinh ra động lực tiến về phía trước.

Viên Thanh Sơn hừ một tiếng, mặt lạnh lùng nói một câu:

"Cũng tạm được."

Sau đó đi vào phòng nghỉ của mình, khóe miệng nhếch lên không thể kìm nén, lấy điện thoại ra, trong nhóm của những người bạn già, nhắc đến Tất Thu Thành:

"Lão Tất, tối nay đừng quên đấy!"

Tất Thu Thành lập tức đáp lại: "Tất nhiên không quên, tôi còn muốn nghe ông gọi tôi một tiếng anh trai nữa chứ, haha!"
 
Chỉnh sửa cuối:
4 ❤︎ Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 69: Đại ma vương vừa xuất hiện, tất cả đều ngoan ngoãn

7 giờ 30 tối.

Trung tâm CBD Giang Thành, ngôi nhà ba gian cổ kính đó.

Vẫn là trong đình rộng rãi giữa hồ sen.

"Ôi, lão Viên cuối cùng cũng đến rồi, tôi còn tưởng ông sợ chứ?"

Tất Thu Thành, Dư Thịnh Hoa, Phùng Tĩnh Phương, Trương Phong bốn người đã đến, Viên Thanh Sơn giúp Phương Thành luyện hát nên đến muộn một chút.

Tất Thu Thành vừa nhìn thấy Viên Thanh Sơn đã gào lên, vẻ mặt đắc ý.

Ông đã đi tìm hiểu về người được gọi là học trò của Viên Thanh Sơn.

Chồng cũ của một nữ ca sĩ trẻ không thành công. Nghe nói là do người phụ nữ kia chê anh ta không có tài nên mới ly hôn.

Vậy chẳng phải càng không thành công sao?

Lão Viên đúng là già lẩm cẩm rồi, lại lấy một kẻ vô dụng như vậy ra khoe khoang với mình.

Tất Thu Thành hoàn toàn không nghĩ mình sẽ thua.

Viên Thanh Sơn chắp tay sau lưng, chậm rãi bước vào đình.

"Vội gì gì? Chương trình còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu."

Tất Thu Thành cười ha ha: "Miệng cứng thật."

Dư Thịnh Hoa nói với Viên Thanh Sơn: "Lão Viên, học trò của ông hình như tiếng tăm không tốt lắm, ông có hiểu về cậu ta không?"

Dư Thịnh Hoa là người sáng lập Thịnh Hoa, rất hiểu chuyện trong giới giải trí.

Danh tiếng của Phương Thành bây giờ thực sự rất tệ, ngay cả bây giờ trên mạng vẫn còn rất nhiều người mắng Phương Thành bạo hành gia đình, đánh người.

Ông lo lắng người bạn già của mình bị lừa.

Viên Thanh Sơn không chút do dự lớn tiếng nói:

"Học trò của tôi không thể là người xấu! Các ông biết Phương Thành là ai giới thiệu cho tôi không? Đường Thời Nguyệt!"

Mấy người nghe xong đều khẽ gật đầu, Dư Thịnh Hoa nói:

"Người mà con bé Tiểu Đường giới thiệu, nhân phẩm chắc không tệ đâu."

Tất Thu Thành bổ sung: "Còn về thực lực thì tai nghe mắt thấy."

Viên Thanh Sơn: "Hề hề."

Tất Thu Thành: "Hề hề."

Hai ông già cãi nhau như trẻ con, Trương Phong cười ha ha ngồi xem, Phùng Tĩnh Phương thì lơ đãng.

Tối nay bà định luyện công, bị mấy người họ kéo đến xem một chương trình nhàm chán, bà có chút hối hận rồi.

Thời gian nhanh chóng đến 8 giờ, Dư Thịnh Hoa mở TV:

"Bắt đầu rồi, chúng ta cùng xem kỹ."

Kinh Đô.

Biệt thự ngoại ô.

Một chiếc xe hơi màu đen bình thường chậm rãi chạy đến, đậu vào sân biệt thự.

Cửa ghế lái mở ra, một người phụ nữ mặc áo khoác gió mỏng màu đen bước xuống. Giày cao gót giẫm trên mặt đất, phát ra tiếng lạch cạch.

Người giúp việc đang tưới hoa vội vàng chạy đến, vẻ mặt nịnh nọt: "Cô Đường, cô đến rồi ạ?"

Người giúp việc cũng không phải kẻ ngốc, biết đây mới chính là ông chủ trả lương cho mình.

Đường Thời Nguyệt khẽ gật đầu, trên mặt nở một nụ cười: "Chào cô."

Sau đó đi vào biệt thự.

Người giúp việc nhìn bóng lưng cao ráo lạnh lùng của cô, khẽ cảm thán:

"Người nổi tiếng như vậy, mà không kiêu căng bằng đám ăn bám kia."

Vừa rồi Đường Tình Nhã, Tần Chính, Tần Uyển cả nhà đến, cô chào hỏi, người ta còn không thèm nhìn cô lấy một cái.

"Đều là người một nhà, sao khoảng cách lại lớn đến vậy chứ?"

Đường Thời Nguyệt bước vào biệt thự, trong phòng khách rộng rãi ở tầng một đã có mấy người ngồi.

Tần Uyển đang thân mật khoác tay Đường Vĩnh Quý, miệng gọi một tiếng ông ngoại.

Đường Tình Nhã và Tần Chính thì thỉnh thoảng nhìn ra cửa, thấy Đường Thời Nguyệt bước vào, hai người lập tức đứng dậy, Đường Tình Nhã nhiệt tình chào hỏi:

"Em ba đến rồi? Lâu rồi không gặp em, sao lại gầy đi nữa rồi?"

Nếu là bình thường, Đường Tình Nhã sẽ không hạ mình như vậy với Đường Thời Nguyệt, nhưng hôm nay thì khác, bà còn phải để Đường Thời Nguyệt đồng ý đi hát và tiếp rượu cho khách hàng lớn của chồng mình.

"Em ba tối qua mới về Kinh Đô phải không? Thật vất vả quá, trên đường về anh chị tiện tay mua một bộ mỹ phẩm."

Tần Chính còn nhiệt tình hơn bà ta, lấy ra một túi kem nền và kem che khuyết điểm của thương hiệu quốc tế lớn từ trong túi da.

Đường Tình Nhã liếc chồng mình một cái, đồ đắt tiền như vậy, bà còn không biết Tần Chính mua từ khi nào.

Thấy ánh mắt Tần Chính nhìn Đường Thời Nguyệt nóng bỏng, Đường Tình Nhã ho một tiếng, kéo tay Đường Thời Nguyệt đến ngồi cạnh Đường Vĩnh Quý.

"Em ba, lúc em chưa đến bố cứ nhắc đến em mãi."

Đường Vĩnh Quý đúng lúc hừ một tiếng: "Nó còn nhớ ta là cha nó không?"

"Bố, bố đừng nói vậy, em ba là người làm việc lớn, lúc em ấy bận chúng con cũng có thể đến giúp em ấy làm tròn chữ hiếu."

Đường Tình Nhã đảo mắt, nói với vẻ thấu hiểu.

Khi có việc cần Đường Thời Nguyệt giúp, bà ta và Đường Vĩnh Quý đều như vậy, một người đóng vai tốt một người đóng vai xấu.

Dù sao Đường Thời Nguyệt vì cái chết của mẹ mà có lỗi với họ, chỉ cần nắm được điểm này, rất nhiều việc Đường Thời Nguyệt cuối cùng cũng sẽ khuất phục.

Tuy nhiên, lần này Đường Thời Nguyệt lại không hề nhượng bộ, nhàn nhạt mở miệng:

"Chị hai, anh rể, công việc của hai người phải dựa vào chính hai người."

"Tần Uyển, chúng ta là ca sĩ, hãy hát thật tốt, đừng đặt tâm tư sai chỗ."

Hai câu nói đã từ chối cả gia đình Đường Tình Nhã.

Đường Vĩnh Quý nổi giận, giơ tay chỉ vào Đường Thời Nguyệt:

"Đứa con gái bất hiếu, năm đó hại chết mẹ mày, bây giờ còn muốn chọc tức chết ta sao?"

Đường Vĩnh Quý vừa mở miệng đã chọc vào vết sẹo sâu nhất.

Bàn tay Đường Thời Nguyệt đặt sau lưng siết chặt, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh.

"Bố, mỗi năm bố đều bắt con bỏ tiền làm những cuộc kiểm tra đắt nhất cho bố, sức khỏe của bố rất tốt, không chết được đâu."

"Mày!" Đường Vĩnh Quý tức đến đỏ mặt.

"Em ba, sao em có thể nói chuyện với bố như vậy chứ?" Đường Tình Nhã vẻ mặt kinh ngạc.

"Chúng ta làm con cái vốn dĩ phải hiếu thảo, em là một ngôi sao lớn như vậy, chuyện nhỏ như bỏ tiền làm kiểm tra cho bố mà cũng phải nói ra, người khác biết được sẽ ảnh hưởng đến hình ảnh của em đó."

Đường Thời Nguyệt nhàn nhạt liếc cô ta một cái:

"Vậy chị hai có nghĩ rằng em nên nói ra chuyện em một mình nuôi cả nhà hai người không?"

"Em!" Đường Tình Nhã tức đến môi run rẩy.

"Em ba, chị hai em thẳng tính, em đừng giận bà ấy, em khó khăn lắm mới về một chuyến, ăn cơm trước đi."

Tần Chính vội vàng hòa giải.

Đường Thời Nguyệt nhìn Tần Chính: "Đây là nhà của em, em muốn về lúc nào thì về lúc đó."

Tần Chính: "..."

Đường Tình Nhã: "..."

Đường Vĩnh Quý: "..."

Căn biệt thự này là Đường Thời Nguyệt bỏ tiền mua, trên sổ đỏ cũng chỉ ghi tên cô.

Lời này thực sự khiến cả ba người không nói nên lời.

"Ông chủ, cô ba, cô hai, cô gia, tiểu Uyển, ăn cơm thôi."

Lưu Phương đúng lúc bưng thức ăn ra, thứ tự gọi người của cô ấy cũng có quy tắc, gọi Đường Vĩnh Quý xong là Đường Thời Nguyệt, Đường Tình Nhã bị xếp sau.

Hôm nay Lưu Phương cũng không mặc váy hai dây ngắn nữa, một bộ áo phông quần dài giản dị, thực sự giống như một người giúp việc nấu ăn bình thường.

Tần Uyển nhìn cả nhà im lặng ngồi vào bàn và Lưu Phương trở nên quy củ, đột nhiên nhớ đến bộ phim hoạt hình đã xem khi còn nhỏ.

Đại ma vương vừa xuất hiện, tất cả các nhân vật phụ đều ngoan ngoãn.

Tuy nhiên, cô không phải là nhân vật phụ.

Cả nhà hiếm khi yên lặng ăn cơm được một lúc, Tần Uyển đột nhiên mở miệng:

"Dì út, dì đột nhiên đối xử tốt với chồng cũ của cháu như vậy, có phải giữa hai người có chuyện gì mà cháu không biết không?"

Trên khuôn mặt thiếu phụ của Tần Uyển hiện lên vẻ ngây thơ của thiếu nữ, nhưng lại khiến những người khác kinh ngạc nhìn Đường Thời Nguyệt.

Đường Tình Nhã kinh ngạc: "Em ba, Tiểu Uyển nói là thật sao?"
 
Chỉnh sửa cuối:
Chia sẻ bài viết
Từ khóa: Sửa

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back