Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 30: Pizza tình yêu

Bạch Tương sững sờ nhìn Tư Minh Trầm, suýt nữa đã cho rằng tai mình có vấn đề.

Trước khi tới tham gia tống nghệ gã luôn theo dõi chương trình này, gã giống với đa số dân mạng, vô cùng chắc chăncs rằng Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ là giả, Tư Minh Trầm tới tham gia tống nghệ chỉ là vì tuyên truyền cho công ty, dù sao thì xu hướng thị trường chứng khoán gần đây rõ như ban ngày.

Thế nhưng bây giờ Tư Minh Trầm chính miệng thừa nhận y và Ôn Trĩ kết hôn?

Bạch Tương lúng tung nhìn Tang Kỳ, thấy ánh mắt đối phương u ám, không có chút kinh ngạc, mới hiểu ra chuyện này không phải là bí mật.

"Hóa ra là như vậy."

Bạch Tương cười giả lả, bưng ly nước trái cây lên trước mắt không tiếp tục thảo luận chuyện này.

Nếu như nói Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm có chút gì đó thì gã còn tin nhưng nói hai người họ kết hôn thì thật khó để tin.

Nếu như hai người đã kết hôn, vậy vì sao tài nguyên mấy năm nay của Ôn Trĩ hết sức bình thường, thậm chí còn không bằng gã.

Hay là nói, Tư Minh Trầm chưa từng nghĩ đến những chuyện này.

Tư Minh Trầm thế mà không còn độc thân.

Mệt gã còn phải cầu xin cha gã rất lâu mới có thể lấy được danh ngạch khách quý.

Sớm biết thì đã quay thêm hai bộ phim rồi.

Khương Tinh Nam nhìn vẻ mặt Bạch Tương phiền muộn, lặng lẽ dò xét Tư Minh Trầm, trong lòng thầm kinh ngạc. Vốn dĩ cho là hai người nọ chỉ là kết giao, không ngờ tới đã kết hôn rồi.

Những chuyện này Tang Kỳ biết rất rõ ràng, nhưng vẫn muốn để hắn dây dưa với Tư Minh Trầm, nếu như hắn đồng ý thì có khác gì tiểu tam chia rẽ hôn nhân của người khác đâu.

Những người ở đây, ngoại trừ Khương Tinh Nam, Tư Minh Trầm đều không thích. Cách thời gian ghi hình còn nửa tiếng, y đứng dậy bước ra bể phun nước: "20 phút nữa tôi sẽ quay lại."

Khương Tinh Nam gật đầu, ánh mắt giữa không trung chạm phải ánh mắt Tang Kỳ.

Tang Kỳ nhìn hắn: "Em rất thân quen với Tống Thừa Vũ?"

Khương Tinh Nam không giải thích.

Một nơi khác, Ôn Trĩ đeo túi xách đi theo Tống Thừa Vũ vô cùng vui vẻ.

Thợ quay phim còn chưa mở máy, Ôn Trĩ không cần cố kỵ người xe, tuỳ tâm sở dục hỏi Tống Thừa Vũ mấy câu.

"Thầy Tống, bộ 《 Lỗ sâu mạo hiểm 》của anh khi nào thì chiếu? Anh sẽ tới buổi lễ ra mắt sao?"

"Lúc trước anh ra sức làm việc ở Hollywood có mệt không?"

"Nếu như có thể, anh có thể ký cho tôi một chữ không?"

Tống Thừa Vũ vui vẻ đồng ý từng cái: "Đương nhiên có thể."

Ôn Trĩ đi bên cạnh Tống Thừa Vũ, chú ý thấy đối phương quả thật không báo sai số đo chiều cao, không khỏi nhớ tới nhiều năm trước Tống Thừa Vũ bị đồng đội nói xấu chuyện sử dùng giày độn tăng chiều cao.

Mũi giày của Tống Thừa Vũ rất thấp, Ôn Trĩ nhìn thoáng qua liền có thể phán đoán đến cùng là có đệm giày hay không. Chiều cao của đối phương không khác lắm với Tư Minh Trầm.

Tống Thừa Vũ phát hiện Ôn Trĩ đang dánh giá. Cười nói: "Sao thế?"

Ôn Trĩ nghĩ nghĩ, nói ra chuyện độn giày tăng chiều cao kia.

Tống Thừa Vũ không nhịn được cười: "Em vẫn còn nhớ chuyện này?"

Ôn Trĩ gật đầu: "Hắn nói xấu anh, tôi đen hắn suốt đời."

Tống Thừa Vũ nhìn ot, ánh mắt nhiễm mấy phần ôn nhu: "Đều là chuyện cũ rồi, khi đó rất trẻ, mọi người đều không hiểu chuyện."

Ôn Trĩ gật đầu "Được rồi, tha thứ cho hắn."

Nơi cần đến buổi chiều là gần một nhà gỗ nhỏ, bên trong có lò nướng rất lớn, có thể chế biến pizza.

Thực đơn món ăn của bọn họ rất đặc biệt, toàn bộ đều viết lên gỗ lim, bên dưới còn buộc một cái chuông đang lung lay theo gió, gió thổi qua, tiếng chuông thanh thuý vang lên, rất dễ nghe.

Trực tiếp mở cửa ra.

Ôn Trĩ và Tống Thừa Vũ hỏi chủ cửa hàng: "Chúng tôi có thể chế biến pizza mang đi không?"

Chủ cửa hàng trả lời: "Đương nhiên là được."

Ôn Trĩ cười: "Có vị cá ngừ không?"

Chủ cửa hàng: "Có."

Không lâu sau, hai người ngồi trước lò nướng, bắt đầu học làm pizza. Ôn Trĩ mới là lần đầu, xem qua thì khá đơn giản, chỉ cần rải phô mai và nhân lên khay nướng là xong, nhưng khi đầu bếp mang bột pizza lên. Ôn Trĩ mới biết còn phải nhào bột.

Đội mũ đầu bếp lên, Ôn Trĩ học rất ra dáng, bột làm bánh pizza khác với bột làm bánh ở nhà, cần phải nhào nhiều lần và tốn rất nhiều sức.

Tống Thừa Vũ nhìn cánh tay tinh thế của Ôn Trĩ, hỏi: "Cần giúp đỡ không? Tôi nhào bột, em thả nguyên liệu."

Ôn Trĩ thẹn thùng cười: "Không cần đâu, nhào bột rất mệt, chugns ta mỗi người chịu một chút."

Tống Thừa Vũ ôn nhu cười, cảm thấy cách nói chuyện của Ôn Trĩ rất giống cậu bé mười tám mười chín tuổi.

[Ôn Trĩ đang đau lòng adol sao.]

[Tôi muốn xem Tư Tư và Ôn Trĩ.]

[Mặc dù Tống Thừa Vũ rất đẹp trai, nhưng tôi cảm thấy hai người họ không quá hợp.]

[Ôn bảo bổi, có phải anh quên Tư tổng rồi không? ]

Đến khi thả nhân, Ôn Trĩ thả một ít cá ngừ và cá mực, Tống Thừa Vũ thấy cậu thả rát nhiều, thuận miệng hỏi: "Tiểu Ôn thích ăn pizza vị hải sản sao."

Ôn Trĩ lắc đầu: "Tư Tư thích, tôi muốn mang về cho anh ấy.]

Tống Thừa Vũ:" Được, không đủ thì ở đây vẫn còn.]

Pizza để vào lò nướng, tay phải Ôn Trĩ cứ luôn che cái gì đó, ống kinh không quay được.

Rốt cuộc, thừa dịp cậu dừng lại hai giây, có dân mạng mắt tinh phát hiện, Ôn Trĩ thế mà dùng cá mừng chắp vá thành một cái hình trái tim.

[A a a a quả nhiên là Ôn Trĩ rất yêu Tư Minh Trầm.]

[Tôi sống lại rồi!]

[Quả nhiên, Ôn bảo bối thích Tư tổng nhất.]

[Từ cp Chi Lăng tới!]

[Ôn Trĩ quả thật đối xử với Tư tổng không giống những người khác.]

[Vội gì chứ, không chừng cái pizza này là cho Tống Thừa Vũ, đừng gấp, mất công tí nữa bị vả mặt.]

Bởi vì thời gian không đủ, Ôn Trĩ chỉ có thể làm một cái, lúc pizza hải sản nóng hổi được lấy ra, cậu tranh thủ thời gian dùng hộp giấy đóng gói, phòng ngừa mọi người thấy cậu tỉ mỉ chuẩn bị bất ngờ cho Tư Minh Trầm, thật không biết dân mạng sớm đã nhìn thấy chút tâm tư này của cậu rồi.

Pizza của Tống Thừa Vũ là vị xúc xích Italy, Ôn Trĩ ngửi rất thơm, có hơi thèm.

Chiếc pizza muốn mang về cho Tư Minh Trầm, cậu muốn cắt một góc nếm thử, nhưng lại muốn đem về một chiếc pizza hoàn chỉnh, chỉ có thể uống một chén nước chanh miễn phí cho đỡ đói.

Tống Thừa Vũ thấy thế thì chia chiếc pizza của mình cho cậu: "Em muốn mang về cho Tư tổng, vậy chúng ta cùng ăn cái tôi làm đi."

Ánh mắt Ôn Trĩ rơi vào xúc xích Ý, nuốt nước miếng: "Không cần đâu."

Ăn một phần, mang về một phần, cậu ngượng ngùng, luôn cảm thấy thiệt thòi cho Tống Thừa Vũ.

Tống Thừa Vũ dùng dao chia cho Ôn Trĩ một miếng tam giác: "Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, cơm nước xong xuôi, chúng ta mới có sức trở về."

Mùi thơm Pizza không ngừng chui vào mũi, Ôn Trĩ mệt mỏi cả ngày cơm chưa cũng chưa ăn, cuối cùng không ngăn được dụ hoặc, dùng tay cầm lên bắt đầu ăn.

"Thật là thơm." Cậu không khỏi cảm thán.

Tống Thừa Vũ cầm cái nĩa, sau đó bỏ nó xuống. Cũng cầm tay giống như Ôn Trĩ.

Hai người ngồi cạnh nhau vừa ăn vừa nói chuyện phiếm, rất nhanh một miếng pizza hai mươi phần cứ thế bị ăn hết.

Ăn đến no căng bụng, Ôn Trĩ trùm áo khoác lên pizza, vẻ mặt tươi tắn, đi đường cũng có sức hơn vừa rồi.

Tống Thừa Vũ đi theo sau Ôn Trĩ, ấm giọng hỏi: "Em có muốn nói trước với Tư tổng không, lỡ anh ta lại ăn tối trước thì không có khẩu vị ăn pizza cậu tự làm đâu."

Ôn Trĩ vẫn vui vẻ: "Không sao, để trong tủ lạnh ngày mai ăn không như vậy."

Tống Thừa Vũ nhìn cậu giữ ấm: "Để qua đêm cảm giác sẽ không tốt."

Ôn Trĩ: "Không sao đâu, Tư Tư sẽ không ghét bỏ."

Ôn Trĩ khiến Tống Thừa Vũ rất tò mò về mối quan hệ của hai người, lúc trước ở nước ngoài nên hắn không quá hiểu rõ ngành giải trí trong nước, tống nghệ này cũng là trước lúc ghi hình mới lâm thời tìm hiểu.

Hắn có thể cảm nhận được, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm là quan hệ không tầm thường.

Trong khách sạn, nhóm khách quý chính ngồi vây quanh bàn trà nói chuyện phiếm, ngoại trừ Ôn Trĩ và Tống Thừa Vũ, những người khác đều đã đến đông đủ.

Trong đình đột nhiên vang lên tiếng bước chân, vẻ mặt Tư Minh Trầm vẫn luôn không rung động chợt nổi lên gợn sóng, nhìn ra ngoài.

Ôn Trĩ xuất hiện ở cửa ra vào, từ trong giọng nói phát ra niềm vui: "Chúng tôi về rồi đây."

Bạch Tương nhìn hai người cười cười: "Xem ra Ôn Trĩ và thầy Tống chơi khá vui đó."

Câu nói này rõ ràng là nói cho Tư Minh Trầm nghe.

Ánh mắt Tư Minh Trầm cũng không rời khỏi người Ôn Trĩ, chỉ là phần chờ mong kia yết ớt hơn mọt chút.

Một lát sau, y đứng lên quay người đi rời đi.

"Tư Tư, anh đi đâu thế? Hôm nay bọn em đi nướng pizza." Ôn Trĩ cầm hộp pizza lên, giống như hiến trân bảo mà chạy đến bên Tư Minh Trầm "Vị cá ngừ anh thích nhất."

Tư Minh Trầm nhận lấy: "Cảm ơn."

Lúc này Tạ Cảnh nói đùa: "Tiểu Ôn làm pizza vậy chúng tôi cũng có phần sao?"

Ôn Trĩ ấp úng nhìn pizza, muốn lừa dối cho qua, không trả lời câu hỏi này.

Cậu hẹp hòi thế đấ, pizza tình yêu không thể chia cho người khác.

Lúc này Tống Thừa Vũ lại giải vây giúp cậu: "Hẳn là không có phần của cậu đâu, Tiểu On làm xong chính mình cũng không ăn, ôm cả một đường về đây."

Tư Minh Trầm sờ hộp pizza, quả nhiên vẫn còn nóng hổi, vẻ mặt cũng hòa hoãn hơn. Vươn tay sờ tay Ôn Trĩ: "Sao tay lại lạnh như vậy, quần áo không đủ ấm sao?"

Ôn Trĩ xấi hổ nắm chặt tay: "Ừ."

Tư Minh Trầm mới ngồi lại xuống sô pha, để Ôn Trĩ ngồi bên cạnh.

Chung quanh lần nữa quẩn quanh hương bạc hà tươi mát, Ôn Trĩ cảm giác vô cùng dễ chịu, ngoan ngoãn rúc đầu vào ngực Tư Minh Trầm, có loại cảm giác rốt cuộc bồ câu cũng về đến nhà.

Thời hạn trao đổi cp có hiệu lực một ngày, trò chơi đã kết thúc rồi đi.

Adol có thơm cũng không thơm bằng ông xã.

Nhìn thấy cảnh này, Tống Thừa Vũ ngồi đối diện cười nhạt.

Thịnh Bạch và Tạ Cảnh còn chưa biết quan hệ của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm, không khỏi bội phục kính nghiệp của Ôn Trĩ. Ánh mắt thẹn thùng kia, không biét còn thật sự cho rằng Ôn Trĩ thích Tư Minh Trầm.

Bạch Tương bắt chéo chân, càng ngày càng hiếu kỳ mối hôn nhân của hai người này, vụng trộm để trợ lý của cha gã điều tra về Ôn Trĩ.

Kết thúc ghi hình, nhóm khách quý chuẩn bị trở về gian phòng riêng của mình. Lúc này thái độ của Tang Kỳ khác thường vội vàng chạy ra ngoại gọi một cuộc điện thoại.

"Mày làm sao vậy? Xuất đầu lộ diện trước tống nghệ, thế mà khiến cho danh tiếng công ty ngày càng kém, bởi vì mày, tập đoàn công ty thực phẩm dưới cờ của chúng ta liên luỵ rất lớn, tiêu thụ tháng này sụt giảm!"

Tang Kỳ không cam lòng: "Lượng tiêu thụ sụt giảm thì đi tìm bộ phận marketing và bộ quảng cáo, tìm con làm gì?"

Cha Tang Kỳ quát lớn: "Hình tượng của mày trong tống nghệ sai lệch, trên mạng vừa tìm đều là đánh giá vả mặt, sau đó nhãn hiệu thực phẩm gia công dươi scờ chúng ta cũng vì mày mà có những phản hồi tiêu cực, đều là hương vị khó ăn."

Tang Kỳ hít một hơi thật sâu: "Đầu óc dân mạng cũng đâu phải con có thể quyết định, cha suốt ruột cũng vô dụng."

Tang Việt che ngực, bị Tang Kỳ làm cho á khẩu không nói nên lời, cuói cùng chỉ có thể nghiêm nghị nói: "Minh Trầm trong tống nghệ, giúp cho chất lượng đóng tàu và chế tạo ô tô của Tư Thị được nhiều người biết đến, đồng thời giá cổ phiếu cũng tăng vọt. Mày trong tống nghệ lại khiến cho công ty mất mặt, tao nói cho mày biết, nếu như hình tượng cảu mày còn chênh lệch như thế, mày cũng đừng về công ty nữa, công ty tao không liên quan gì đến mày!"

Nói xong thì "rụp" một tiếng cúp điện thoại.

Tang Kỳ hít sâu một hơi, phẫn nộ ném di đọng bay xa hai mươi mét, hung hăng va vào hàng rào.

Tư Minh Trầm, lại là Tư Minh Trầm.

Từ nhỏ, cha mẹ anh ta chỉ chăm chăm so sánh anh ta và Tư Minh Trầm, xưa nay chưa từng cổ vũ khen ngợi anh ta.

Cứ như thé anh ta có thể chịu nổi sao?

Tang Kỳ đen mặt hét lớn.

Khương Tinh Nam đứng ở chỗ tối nhìn thấy cảnh này, chậm rãi thối lui, không cẩn thậm dẫm lên chân ai đó.

Trong bóng tối, giọng Tống Thừa Vũ trầm thấp: "Không sao chứ."

Khương Tinh Nam vội vàng quay đầu: "Ngại quá, dẫm lên chân anh rồi."

Tống Thừa Vũ: "Bị dọa rồi sao?"

Khương Tinh Nam lắc đầu: "Không có." Lúc nói chuyện với Tống Thừa Vũ, từ đầu đến cuối hắn luôn buông thõng mắt, không dám nhìn thẳng.

"Anh về nước khi nào." Hai người cũng xem như là bạn bè sớm chiều ở chung nửa năm, để cho lễ phép, Khương Tinh Nam vẫn hỏi han một câu.

Tống Thừa Vũ cao chừng mét chín, cho dù ở chỗ thấp cũng không chênh lệch bao nhiêu so với Khương Tinh Nam.

Hắn nhìn Khương Tinh Nam: "Về nước ba ngày trước."

Khương Tinh Nam nói rất khẽ: "Thời gian không còn sớm, tôi về trước."

Tống Thừa Vũ: "Trước cửa rất trơn, cẩn thận."

* * *

Bên này, Ôn Trĩ về đến phòng, tắm rửa xong chỉ mặc một chiếc quần lót liền vui vẻ bỏ pizza vào lò nướng.

Buổi tối Tư Minh Trầm còn chưa ăn, vừa vặn có thể làm bữa khuya.

Khi Tư Minh Trầm đi ra từ phòng tắm, khắp nơi tìm Ôn Trĩ thì phát hiện đối phương toàn thân giống như trứng gà lột vỏ, phát ra ánh sáng, nghênh ngang đứng trong phòng bếp, không chút nào cố kỵ.

Hôm nay Ôn Trĩ mặc quần lót siêu nhân điện quang, ôm lấy hai cục thịt theo động tác của cậu mà nảy lên.

Tư Minh Trầm hiếu kỳ, mấy cái quần lót ngây thơ này rốt cuộc Ôn Trĩ từ chỗ nào mua được, vừa quê lại vừa đáng yêu.

Nhớ lại bốn năm trước, mỗi ngày Ôn Trĩ đều ăn mặc rất tinh xảo, thậm chí kiểu dáng màu sắc bít tất cũng muốn phối hợp với quần, rất kỹ tính, loại đồ lót này Ôn Trĩ thà rằng chết cũng không mặc.

Tư Minh Trầm rất muốn quay lại cảnh này, chờ Ôn Trĩ khoi phục ký ức sẽ cho cậu xem.

Y nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Phát hiện có người đang quay mình, Ôn Trĩ bỗng quay đầu, trông thấy là Tư Minh Trầm thì nhẹ nhàng thở ra.

"Anh quay lén em làm gì? Không phải muốn chờ em hot rồi uy hiếp em làm việc cho anh đấy chứ."

Tư Minh Trầm ung dung bước đôi chân dài, ôm Ôn Trĩ vào ngưucj, bàn tay rơi xuống tấm lưng mềm mịn.

"Uy hiếp em làm việc? Em có liệt kê thử xem, anh có thể uy hiếp em làm chuyện gì?"

Ôn Trĩ cắt pizza thành hình tam giác, ánh mắt nghiêm túc: "Ví như muốn trói buộc em ở bên cạnh anh, cả đời không thể rời đi, hoặc là yêu cầu em mỗi tháng nhất định phải hoàn thành mười lần nộp thuế lương thực, không hoàn thành liền trừng phát em."

Tư Minh Trầm cúi đầu, làn da trắng như sứ ở ngay trước mắt, dưới bàn tay là cảm xúc bóng lắng, khiến y phải kiềm chế dục vọng như một ngọt lửa nhỏ thiêu đốt hồi lâu.

"Pizza thơm quá, em và Tống Thừa Vũ làm?"

Tư Minh Trầm tiếp tục đề tài này.

Ôn Trĩ: "Mình em làm. Pizza tình yêu sao có thể để người khác làm."

"Pizza tình yêu?"

Ôn Trĩ lấy ra hình trái tim trên mặt pizza cho Tư Minh Trầm xem: "Tinh tinh tinh! Ngạc nhiên không?"

Tư Minh Trầm nhìn trái tim được tạo thành từ cá mực, cười khẽ.

Lần nữa ôm Ôn Trĩ vào lòng, vuốt ve tấm lưng cậu, tựa cằm lên cổ cậu: "Xin lỗi, Tri Tri."

Ôn Trĩ không hiểu: "Vì sao xin lỗi?"

Tư Minh Trầm giải thích, cũng ôm Ôn Trĩ chặt hơn một chút. Có lẽ câu xin lỗi này bắt nguòn từ ban ngày y ghen tuông không lý do, hiện tại tỉnh táo suy nghĩ lại, hành vi ban ngày của y quả thực quá ngây thơ.

Ôn Trĩ suy nghĩ một lát, dường như hiểu ra vì sao Tư Minh Trầm áy náy.

Vừa rồi không phải cậu ám chỉ rất rõ ràng sao?

Tư Minh Trầm cảm thấy không cách nào hoàn thành chỉ tiêu một tháng mười lần cho nên mới xin lỗi cậu đi.

Ôn Trĩ vòng tay quanh eo Tư Minh Trầm, vô cùng rộng lượng nói: "Không sao hết, em sẽ chờ anh, chúng ta từ từ đến."

Tư Minh Trầm phát hiện dường như hai người không nói chuyện trên cùng một kênh, nhìn chằm chằm Ôn Trĩ: "Ăn pizza đi."

Đêm nay hai người hàn huyên rất nhiều. Ôn Trĩ cũng nói ra vì sao cậu lại chọn ngành giải trí cho Tư Minh Trầm.

Hóa ra, mẹ Ôn Trĩ là Trần Mạnh Hâm từng là người chạm tay là có thể bỏng trong giới giải trí, ngay lúc sự nghiệp đỉnh cao thì yêu đương với Ôn Kỳ Sơn, vì Ôn Kỳ Sơn thậm chí từ bỏ sự nghiệp diễn xuất mình yêu quý nhất, chuyên tâm lui về hậu phương, giúp chồng dạy con.

Trong mấy năm không làm việc, mẹ Ôn Trĩ nhân thời gian rảnh luôn sáng tác kịch bản, muốn đợi Ôn Trĩ lớn hơn một chút thì sẽ trở lại ngành giải trí, cùng bạn mình hoàn thành kịch bản chưa hoàn thành năm nào đó, quay chụp thành phim.

Nhưng trời không muốn toại lòng người, Ôn Trĩ vừa học hết tiểu học thì mẹ đã bị bệnh mà qua đời.

Kỳ thật Ôn Trĩ không quá hứng thú với ngành giải trí, nhưng vì muốn hoàn thành kịch bản mà mẹ tự tay biết, nên luôn cố gắng học tập diễn xuất, muốn đợi mình có chút thành tựu, sẽ thành lập đoàn đội quay phim.

Nhưng Ôn Kỳ Sơn không ủng hộ chuyện này, thậm chí vô cùng phản đối chuyện Ôn Trĩ tiến vào ngành giải trí, mặc dù Ôn Trĩ không nhớ rõ quá khứ, nhưng cũng không khác lắm.

Tinh Vãn nói cho cậu biết, bốn năm trước cũng chính là trước khi kết hôn với Tư Minh Trầm, tài nguyên của cậu rát kém, rõ ràng là bị người khác chèn ép, chỉ có thể đóng vai phụ.

Hiện tại nghĩ lại, có lẽ là bút tích của Ôn Kỳ Sơn.

Tư Minh Trầm nghe xong, trong lòng dâng lên cảm xúc khó hiểu. Loại cảm xúc bắt nguồn từ việc được tín nhiệm, khiến y lần đàu tiên cảm nhận được cảm giác chân thực rằng hai người yêu nhau.

Những chuyện này trước kia Ôn Trĩ chưa từng nói với y.

Tư Minh Trầm ôm Ôn Trĩ "Tri Tri muốn quay kịch bản vào lúc nào?"

Ôn Trĩ: "Chờ em luyện tập kỹ năng diễn xuất tốt một chút, quay tống nghệ xong, em muốn tìm thầy giáo chuyên môn học tập."

Tư Minh Trầm gật đầu: "Được, vậy khoảng thời gian này, anh tìm đoàn đội làm phim giúp em."

Ôn Trĩ nhếch môi cười, ra vẻ thận trọng: "Không càn anh giúp đâu, công việc của anh bận rộn như vậy, nào có thời gian giúp em tìm đoàn làm phim."

Tư Minh Trầm: "Không sao, Tư Thịnh nhiều năm chưa tiến vào ngành giải trí, xem như phát triển nghiệp vụ."

Ôn Trĩ vui vẻ, nhưng cũng tự phỉ nhổ mình, quả thực chính là phế vật phu bảo nam, cái gì cũng muốn dựa vào ông xã.

Đánh giá vẻ mặt Ôn Trĩ thay đổi, Tư Minh Trầm búng trán cậu: "Nghĩ gì thế?"

Ôn Trĩ: "Đang nghĩ em chỉ là sâu gạo lười."

Tư Minh Trầm mỉm cười: "Không tính là sâu gạo, bộ phim này anh chỉ phụ trách xuất phẩm, có kiếm được tiền hay không còn phải xem năng lực của em, quan trọng nhất là danh tiéng cũng do em quyết định."

Ôn Trĩ đột nhiên mất đi lòng tin với chính mình: "Em diễn có được không? Hai mươi mấy bộ phim trước kia của em gần như đều là đồ bỏ đi."

Tư Minh Trầm: "Không thử, vĩnh viễn diễn không tốt."

Tư Minh Trầm đốt lên lòng háo thắng trong lòng Ôn Trĩ. Cậu đá văng chăn bông, nghiêm túc bò lên cửa sổ trước tấm tatami, mở kịch bản ra chuẩn bị học lời thoại.

Nhìn thấy ánh trăng sáng, Ôn Trĩ nhiệt huyết sôi trào. Dường như ngày mai cậu chính là đại minh tinh siêu cấp vũ trụ, tuỳ tiên vung tay lên liền ném cho Tư Minh Trầm một trăm triệu tiền tiêu vặt, cho đối phương tiêu mỏi tay.

Khoé mắt Ôn Trĩ ướt át, bắt đầu học từ tờ thứ nhất.

Tư Minh Trầm nhìn đồng hồ đã diểm 0 giờ, bất đắc dĩ đứng dậy vác Ôn Trĩ ném về giường.

"Nhắm mắt, đi ngủ."

Ôn Trĩ xấu hổ che chăn kín mít, sau đó cười khẽ, ý vị thâm trường cởi đồ lót.

"Em quen ngủ chuồng, ban đêm nhớ giúp em đắp chăn đó."

Tư Minh Trầm: ".. Biết rồi."

Sau mấy tiếng, trời tờ mờ sáng.

Ôn Trĩ híp mắt, tìm kiếm đồ lót siêu nhân diện quang, tìm nửa ngày mới phát hiện nó đang mặc trên người mình.

Cơm nước xong xuôi, Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm bị tổ tiết mục dùng loa lớn hô hào gọi đến phòng khách tập hợp.

Hôm nay địa điểm ghi hình của bọn họ là ơdr ngoài trời, cũng sắp tới lần bỏ phiếu thứ hai.

Đêm nay có thể tiếp tục ở lại tầng cao nhất xa hoa hay không còn phải xem biểu hiện của Ôn Trĩ.

Tang Kỳ rất không có tinh thần, quầng thâm ở mắt rõ rệt. Cái nơi quỷ quá như tầng một kia hoàn toàn không phải nơi để cho người ở.

Nhưng hôm nay anh ta có thể thoát khỏi.

Ngay vừa rồi, trợ lý đã thông báo cho anh ta, chuẩn bị 100v phiếu, sẽ quang vào theo từng nhóm.

Tang Kỳ nhắc nhở trợ lý, những phiếu này không chỉ ném cho anh ta, mà còn phải ném cho tất cả mọi người trừ Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ, bởi vì kết quả mà anh ta muốn không chỉ là đứng hạng nhất mà còn muốn xem Tư Minh Trầm đứng thứ nhất từ dưới đếm lên.

Sân bãi đã bố trí xong, nơi này là thung lũng sâu trong rừng rậm, có rất nhiều hạng mục khiêu chiến dã ngoại.

Mọi người tự do chơi trò chơi, mỗi hạng mục khiêu chiến hoàn thành có thể thu hoạch được điểm số, tổ có điểm số cao nhất có thể nhận thêm phiếu 50 vạn.

Mà Tống Thừa Vũ và Bạch Tương là khách quý, không cần phải phối đôi và bỏ phiếu, có thể tương tác với mõi tổ khách quý, cũng có thể tặng điểm số của mình cho khách quý mà mình thích.

Ôn Trĩ khá hứng thú với cung tên, lặng lẽ hỏi Tư Minh Trầm: "Tư Tư, anh biết bắn cung không?"

Tư Minh Trầm mím môi: "Biết, nhưng anh không đeo kính."

Tư Minh Trầm bị loạn thị nhẹ, bình thường không mang kính thì hoàn toàn không ảnh hưởng, nhưng loại vận động tầm xa không có kính thì chắn chắn là không được.

Ôn Trĩ: "Em nhớ đại hội thể thao anh cầm cung tiên phong trực tiếp bắn mở hoành phi, siêu cấp đẹp trai. Lúc đấy khắp sân đều là em trai em gái mê anh."

Tư Minh Trầm cười nhạt: "Đúng không? Vậy em.."

Y còn chưa nói xong đã không thấy bóng dáng Ôn Trĩ.

"Oa, anh thật lợi hại."

Tư Minh Trầm nghe tiếng quay đầu, phát hiện Ôn Trĩ không biết từ lúc nào đã chạy đến bên cạnh Tống Thừa Vũ, mắt không chớp xem Tống Thừa Vũ bắn tên.

Tống Thừa Vũ cầm cung tên trong tay, dáng người thẳng tắp, có cảm giác như hiệp khách cổ đại hiên ngang.

"Cảm ơn Tiểu Ôn, em muốn thử một chút không?"

Tống Thừa Vũ đưa cung của mình cho Ôn Trĩ: "Chú ý đừng để bị thương."

Ôn Trĩ lắc đầu: "Tôi không biết, đứng xem một chút là được rồi."

Tống Thừa Vũ đang muốn nói, xung quanh bỗng nhiên có tiếng xe việt dã.

Ôn Trĩ quay đầu, phát hiện Tư Minh Trầm đã đội mũ bảo hiểm và găng tay, cưỡi xe việt dã lao vùn vụt trong rừng cây.

Cây lá xung quanh bị gió cuốn bay lên, hôm nay Tư Minh Trầm mặc một chiếc áo jacket àu đen, chân dài thẳng tắp đặt trên bàn đạp, hoàn toàn có thể khống chế, cả người như vị khách thần bí bay vọt vào trong rừng rập thần bí.

Lực chú ý của Ôn Trĩ đã hoàn toàn bị hấp dẫn, trong nháy mắt cảm thấy bắn tên thật tẻ nhạt và vô vị.

Hiện tại cậu lại phát hiện một kỹ năng mới của anh chồng.

Tốt quá!

Cùng bị hấp dẫn còn có nhóm khách quý khác.

Xe việt dã có thể nói là hạng mục khiêu chiến với độ khó cao nhất, tổ tiết mục còn cho rằng sẽ không có ai khiêu chiến.

Không ngờ tới Tư Minh Trầm thế mà lại cưỡi.

Mười phút sau, Tư Minh Trầm dừng ở điểm khởi đầu, cũng chính là xung quanh điểm bắn tên.

Y thuần thục lấy mũ xuống, chân dài chống đất mắt nhìn Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ ánh mắt trì trệ, thẹn thùng cười.

Ý của Tư Minh Trầm, cậu đã hiểu.

Thế là, Ôn Trĩ ho khan hai tiéng, hấp tấp cầm một cái muỹ tới, chuẩn bị ngồi phía sau xe việt dã, để Tư Minh Trầm dẫn cậu đi một vòng, cảm nhận cảm giác phong cách.

"Tôi đi trước, mọi người tiếp tục chơi đi."

Nói chuyện với một khách quý khách, Ôn Trĩ có hơi đắc ý, chạy chậm đến bên cạnh Tư Minh Trầm.

"Tư Tư, em có thể ngồi sau xe anh không?"

Tư Minh Trầm nhàn nhạt nhìn Tống Thừa Vũ ở xa xa, lại nhìn Ôn Trĩ: "Không thể."
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 31: Lời bịa đặt của Tang Kỳ bại lộ

[HIDE-THANKS][Ha ha ha, Tư tổng quá đáng yêu.]

[Không muốn! Thật ngạo kiều.]

[Tư tổng ghen đây mà.]

[Vừa rồi Tư Minh Trầm chạy việt dã, điển hình là cong xoè đuôi, hấp dẫn đối tượng.]

[Ha ha ha, anh không cần vợ, để tôi ôm đi.]

Ôn Trĩ hiển nhiên không ngờ mình sẽ bị từ chối, vẻ mặt nháy mắt thất lạc và thương tâm.

Đôi mắt xinh đẹp ướt át cho người ta cảm giác chẳng mấy chốc sẽ khóc.

Cậu ôm mũ, tủi thân.

Tư Minh Trầm trông thấy dáng vẻ này của cậu, ánh mắt hiện lên một tia hối hận, còn chưa kịp há miẹng, Ôn Trĩ đã chạy đến bên xa, lấy tư thế sét đánh không kịp bưng tai trèo lên xe, mộ bộ dáng chơi xấu: "Em cứ muốn ngồi đấy, nếu không thì anh ném em xuống đi."

Tư Minh Trầm lặng lẽ cong môi, chân dài bước xuống việt dã, đến bên cạnh Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ lập tức cảnh giác nhìn y, cho là Tư Minh Trầm thật sự muốn ném mình xuống.

Tư Minh Trầm đưa tay nhận lấy mũ bảo hiểm trong tay Ôn Trĩ, điều chỉnh độ rộng xuong thì đội lên đầu cầu.

Đỉnh đầu Ôn Trĩ có mấy sợi ngốc, chỉ cần không cố ý làm tóc sẽ luôn chổng lên, đón gió mà đung đưa.

Tư Minh Trầm thay cậu vuốt xuống, vén tóc vào tai và chỉnh lý tóc mái trước trán cho tốt, phòng ngừa chúng che mắt cậu.

Tư Minh Trầm không có vẻ mặt dư thừa gì, giống như làm theo thông lệ, nhưng lực tay ôn nhu lại chỉ Ôn Trĩ là người trong cuộc có thể cảm nhận được.

Hai tay Ôn Trĩ không có chỗ để, dần dần bị cảm xúc tê dại trên mặt hun đến mặt đỏ tim run. Cuói cùng cậu vịn eo Tư Minh Trầm, như không có xương mà dựa vào ngực đối phương, lẳng lặng nghe nhịp tim trong lồng ngực.

"Không xem bắn tên sao?" Tư Minh Trầm đột nhiên hỏi.

Ôn Trĩ biết vừa rồi cậu lại làm Tư Minh Trầm ghen rồi, tranh thủ thời gian tỏ vẻ chân thành: "Bắn tên có gì đẹp mà xem, em muốn ngồi sau xe anh, cùng anh hóng mát."

Tư Minh Trầm cười trầm thấp lên xe, nắm tay Ôn Trĩ: "Đi."

Ôn Trĩ dán mặt lên áo khoác của Tư Minh Trầm, nheo mắt: "Xuất phát."

Tiếng động cơ lớn vang lên, tốc độ xe việt dã rát nhanh đã xuyên qua rừng rậm.

Gió gào thét bên tai, chung quanh là tiếng lá cây xào xạc, theo xe việt dã xóc nảy, Ôn Trĩ cảm thấy mình sắp bay lên, vô cùng kích thích.

Tư Minh Trầm cưỡi xe rất ổn, mặc dù đường gập ghềnh, nhưng sẽ không khiến Ôn Trĩ có cảm xúc sợ sẽ ngã sấp mặt.

Bên cạnh xe là thợ quay phim, Ôn Trĩ xoay mặt qua hướng ống kính, cọ đầu vào lưng Tư Minh Trầm.

[Vẻ mặt này cuadr Ôn Trĩ, giống như tiểu yêu tinh hồng nhan họa thuỷ.]

[Quá ngọt, lúc trước không xem trọng cp này, không ngờ tới bây giờ lại ngọt như vậy.]

[Quả nhiên, tôi yêu nhất chính là kiểu bá tổng này.]

[Ôn Trĩ như đang nói, tôi có bạn trai, các người không có hu hu.]

Kết thúc vòng chạy, Tư Minh Trầm thành công giành lấy năm điểm, mang theo Ôn Trĩ bắt đầu hạng mục khiêu chiến khác.

Tống Thừa Vũ cũng đã hoàn thành bắn tên, vừa lúc gặp Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm. Hắn vuốt cằm, Ôn Trĩ nói một câu mơ hồ không rõ sau đó vọi vàng chạy theo anh chồng.

"Nhìn thấy thần tượng của em sao lại chạy nhanh như vậy." Tư Minh Trầm nắm tay Ôn Trĩ, không quên trêu chọc.

Ôn Trĩ "Em không có chạy, chỉ là tranh thủ thời gian khiêu chiến hạng mục cho chúng ta."

Tư Minh Trầm im lặng cầm tay cậu, lúc đi ngang qua Khương Tinh Nam và Tang Kỳ tuỳ ý nhìn thoáng qua.

Y cảm thấy hình như giữa hai người đó nảy sinh vấn đề.

Nhiệm vụ một ngày kết thúc, Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ thu hoạch được mười lăm điểm, tạm thời đứng đầu.

Tống Thừa Vũ thu hoạch được mười điểm, đứng thứ hai.

Tang Kỳ và Khương Tinh Nam thu hoạch được năm điểm, xếp thứ tư.

Tổ tiết mục đang tính toán số phiếu, số phiếu của Tang Kỳ và Khương Tinh Nam trước mắt cao đến bất thường, gần như cùng một tên mà ném ra 60 vạn phiếu. Mà Tư Minh Trầm và Ôn Trĩ hai lần trước số phiếu cao nhất tạm thời đứng thứ nhất đếm ngược.

Kế tiếp là khâu thêm phiếu.

Đối mặt với chờ đợi của mọi người, Tống Thừa Vũ thấp giọng nói: "Tôi tặng điểm số của tôi cho Tinh nam và Tang tien sinh."

Khương Tinh Nam sửng sốt, sau đó cong môi cười: "Cảm ơn."

Tống Thừa Vũ vẻ mặt ôn hòa, cười gật đầu.

Chỉ còn lại Bạch Tương, điểm của hắn ít, cũng không tạo nên ảnh hưởng gì, cuối cùng tặng điểm số của mình cho Thịnh Bách và Trần Tranh.

Mặc kệ khu bình kêu rên, tổ tiết mục vãn tuyên bố kết quả phiếu bầu như cũ.

Tính đến thêm phiếu, Tang Khương xếp số một.

Hà Tạ xếp số hai.

Trần Thịnh xếp thứ ba.

Tư Ôn xếp cuối cùng.

Đối với việc bọn họ bọn họ giành được vị trí đứng đầu, Khương Tinh Nam cũng không kinh ngạc, dù sao có tổ tiết mục thêm phiếu, hẳn là sẽ cao hơn người khác không ít.

Nhưng khi họ thấy số phiếu bầu của dân mạng vẫn là đứng đầu, trong lòng có hơi nghi ngờ.

Lấy hình thức ở chung của hắn và Tang Kỳ bây giờ, giành lấy vị trí đứng đầu gần như là không có khả năng, huống hồ kỳ này hắn và Tang Kỳ biểu hiện cũng không tốt, dân mạng không thể đột nhiên điên cuồng bỏ phiếu cho hắn được.

Thấy Khương Tinh Nam nhíu chặt mi, Tang Kỳ ôn nhu kéo tay hắn: "Cảm ơn mọi người ủng hộ tôi và Tinh Nam."

[Ôi vãi, có phải có mờ ám không vậy? ]

[Tang Kỳ và Khương ảnh đế còn có fan cp sao? Tôi khong tin bọn họ có số phiếu cao như vậy.]

[Đúng thế, không phải là tổ tiết mục theo túng số phiếu đó chứ? ]

[Số phiếu của ông bà tôi đều ném cho Ôn Trĩ, sao bọn họ có thẻ thứ nhất đếm ngược? ]

[Có kịch bản, có mờ ám, tôi không phục!]

Phòng ở được sắp xếp lại lần nữa, Tư Minh Trầm lo lắng Ôn Trĩ có chênh lệch, trầm giọng nói: "Không sao, lần sau chúng ta lại cố gắng, nhất định có thể trở lại tầng cao nhất."

Ôn Trĩ cũng tương tự sợ Tư Minh Trầm không vui, cười trêu chọc: "Chúng ta sắp xếp lại căn phòng một chút, là có thể ở được rồi."

Nhưng rất nhanh sau đó, hiện thực đã hung hăng vả mặt Ôn Trĩ.

Căn phòng của bọn họ hoàn toàn không cần thu dọn, bởi vì chẳng có gì cả.

Tư Minh Trầm từng tới căn phòng này nên có một ít chuẩn bị tâm lý. Thấy Ôn Trĩ kinh ngạc đến ngây người, y vỗ đầu Ôn Trĩ: "Có phải là khổ sở rồi không."

Ôn Trĩ vẻ mặt cầu xin: "Có thể ở cùng anh, có ở chuồng heo em cũng bằng lòng."

[Ha ha ha Ôn Trĩ quá đáng yêu.]

[Hoàn cảnh tầng một thật quá chênh lệch rồi.]

[Tảng đá trên giường không phải là có nệm chăn sao? Là tôi nhớ nhầm sao? ]

[Đó là vật tư lúc trước Ôn Trĩ nhường lại, một lần nữa chia lại đương nhiên không còn.]

Xe vật tư phân phối vật tư từ tầng cao nhất, Tang Kỳ vừa tắm rửa xong, mặc quần áo ra xem những vật kia, ánh mắt rơi vào đệm chăn.

Anh ta từng có suy nghĩ muốn lấy đi, nhưung cố kỵ hình tượng bản thân, cuối cùng phóng khoáng nói: "Chúng tôi không cần gì hết, giữ lại cho Ôn Trĩ ở tầng dưới cùng đi."

Khương Tinh Nam đứng ở phòng khách, hỏi thăm người đại diện chuyện phiếu bầu.

Người đại diễn nói cho hắn biết, chuyện phiếu bầu công ty không có ra tay, có lẽ là tổ tiết mục.

Hắn nhìn vẻ mặt hài lòng thảnh thơi của Tang Kỳ, thầm sinh ra hoài nghi.

Khi xe vật tư chuyển đến căn phòng của Ôn Trĩ thì vẫn còn rất nhiều thứ, bao gồm cả nệm chăn và đồ ăn.

Mặc dù chỉ có mỳ ăn liền và rau xanh, lạp xưởng hun khói, dù sao cũng tốt hơn lần đầu chỉ có một chiếc quần lót rất nhiều.

Ôn Trĩ chọn chọn lựa lựa, chuẩn bị buổi tối nấu hai bát mỳ.

Chờ cậu quay đầu lại, Tư Minh Trầm đã thu dọn giường chiếu xong xuôi, đang tiến hành làm sạch.

Đệm chăn có hơi mỏng, Tư Minh Trầm lấy áo khoác nhung khá dày trong hành lý trải phía trên, y thích áo khoác dài, Ôn Trĩ ngủ phía trên chắc là đủ ấm.

Bởi vì là giường đất, cần có củi đốt, Tư Minh Trầm phát hiện chỗ nhóm lửa không có dấu tích bị sử dụng, dự định ra ngoài nhặt củi về nhóm lửa.

"Tri Tri, em ở lại đây, anh đi nhặt củi." Tư Minh Trầm mặc áo khoác vào.

Ôn Trĩ nhìn ra ngoài: "Sắp tối rồi, anh ra ngoài không an toàn, em đi cùng anh."

Tư Minh Trầm: "Không cần đâu, em nấu bát mỳ, tự anh đi."

Mặt trời đã sắp xuống núi, Ôn Trĩ sợ Tư Minh Trầm bị sói trên núi bắt đi, vẫn khăng khăng đòi đi theo.

Ban đêm rất lạnh, cậu cố ý mặc áo bông cùng Tư Minh Trầm nắm tay đi đốn củi.

Trên đường đi ahi người dính như keo, tay chưa từng buông, Ôn Trĩ không cảm thấy lạnh chút nào.

Hiếm lắm mới có dịp leo núi, Tư Minh Trầm nhặt củi, Ôn Trĩ phụ trách buộc củi.

"Cho anh cái này." Trước khi đi, y cởi găng tay của mình ra đưa cho Ôn Trĩ, "Mang vào."

Ôn Trĩ không nhận: "Anh nhặt củi thì anh mang đi. Em đâu cần tới, không cần mang."

Tư Minh Trầm không nghe cậu khuyên, giúp Ôn Trĩ mang vào tay: "Chờ anh, đừng đi đâu hết."

Thợ quay phim chỉ có một người, vốn định cùng Tư Minh Trầm nhặt củi nhưng bị từ chối.

Tư Minh Trầm đề nghị thợ quay phim ở lại với Ôn Trĩ, hai người làm bạn, sau đó một mình cõng giỏ trúc rời đi.

[Tư tổng thật sủng Ôn Trĩ.]

[Xem Ôn Trĩ như đứa trẻ mà chiều chuộng.]

[Chỉ khi gặp được khảo nghiệm mới nhìn ra tình người. Lúc Tang Kỳ và Khương Tinh Nam ở chung, Khương Tinh Nam nhiều lần đề nghị đi nhặt củi, nhưng Tang Kỳ không muốn đi. Cuối cùng Khương Tinh Nam nhặt vè còn bị Tang Kỳ ghté bỏ củi có mùi không dùng.]

[Nhắc đến chuyện này tôi liền bực mình, vì sao số phiếu của Tang Kỳ và Khương Tinh Nam lại cao đến vậy? Sẽ không phải gian lận đó chứ.]

[Tôi đang tra id bỏ phiếu cho bọn họ, mắt muốn mù đến nơi rồi, các bạn đoán xem tôi tra được cái gì? ]

Rất nhanh, Ôn Trĩ đã dùng cỏ ven đường cò thành sợi dây, đợi Tư Minh Trầm mang củi về thì buộc lại, chỉnh tề gấp ở một bên. Mặc dù có hươi mệt, nhưng nghĩ đến ban đêm hai người ngủ trong chăn sẽ ấm áp, lập tức cảm thấy đáng giá.

Giữ ấm một đêm cần rất nhiều củi, Tư Minh Trầm gần như dạo hết đỉnh núi gần đây, cố gắng chọn những cành cây chắc mang về, như vậy có thể chỉ cần thêm củi một lần, để nó cháy được lâu hơn.

Dọc được nhiều quả dại, Tư Minh Trầm dừng lại hái được một ít táo chua và quả tra rừng.

Ôn Trĩ bình thường ăn được nhiều, sau bữa ăn đều sẽ ăn một ít tiêu thực, y nhớ trong rương hành lý không có.

Đồ ăn của bọn họ có hạn, mang một ít quả dại về cũng không tệ.

Tư Minh Trầm hái được một ít, bỏ vào túi.

Nửa tiếng sau, hai người theo như đã phân công mà chỉnh lý 40kg củi, chuẩn bị xuống núi.

Lúc này Tư Minh Trầm giao cái sọt đồ chơi cho Ôn Trĩ, còn mình thì chồng củi thành một chồng lớn, chuẩn bị cõng lên.

Ôn Trĩ nóng nảy: "Tư Tư, đồ của anh nặng quá, chia cho em ít đi."

Tư Minh Trầm: "Không sao, anh có thể, đường xuống núi không dễ di, em cõng đồ sẽ dễ xảy ra chuyện."

Ôn Trĩ vẫn không chịu, cõng 40 kg củi kia đau lòng muốn chết: "Chia cho em ít đi."

Cuối cùng Tư Minh Trầm chịu thua Ôn Trĩ, chưa bớt củi cho Ôn Trĩ.

"Mệt thì nói với anh."

"Không sao." Ôn Trĩ cõng 10 kg củi trên lưng, ước lượng: "Không nặng chút nào."

Tư Minh Trầm vỗ tay Ôn Trĩ, dẫn cậu xuống núi.

Ôn Trĩ lúc này mới cười "Tư Tư, chúng ta có.." Nói được một nửa chợt dừng lại, để ý ống kính mà nói tiếp: "Giống như bạn bè làm xong việc cùng nhau về nhà không?"

Tư Minh Trầm: "Giống."

Ôn Trĩ vẫn cảm thấy Tư Minh Trầm cõng nặng, nắm lấy sợi dây trên vai, đề nghị: "Tư Tư, em hát cho anh một bài cổ vũ nha."

Tư Minh Trầm: "Bài hát, liệu có lạc nhịp không?"

Ôn Trĩ: "Anh mới hát lạc nhịp."

Tư Minh Trầm cười: "Hát đi, hát hay có thưởng."

Ôn Trĩ hắng giọng một cái, thanh tuyến mềm mại uyển chuyển: "Lúc trước một một tiểu hòa thượng xuống núi hái nấm, cây nấm không có dẫm lên, nhặt về một búp bê vải. Em bé nói" Tư Tư, vì sao anh không có tóc? "Tư Tư nói" Thức đêm tăng ca tóc rụng sạch rồi. "."

Hát đến cuối cùng, Ôn Trĩ tự mình cảm thấy buồn cười.

Tư Minh Trầm cau mày: "Hát không tệ."

Ôn Trĩ mặt dày mặt dạn đưa tay: "Thưởng đâu."

Tư Minh Trầm lấy ra ba quả táo chua và quả mận bắc trong túi đặt lên tay Ôn Trĩ: "Về nhà lại ăn."

"Quả mận bắc!" Ôn Trĩ dùng tay chà xát, bỏ vào miệng: "Thật ngọt."

Tư Minh Trầm bất đắc dĩ cười một tiéng: "Tại sao không đợi về nhà rửa rồi ăn? Em như thế sẽ bị tiêu chảy."

Ôn Trĩ: "Ăn bẩn sống lâu."

Táo chua rất ngọt, Ôn Trĩ một hơi ăn xong còn sờ túi Tư Minh Trầm, Tư Minh Trầm ngăn cũng vô dụng. Cứ như vậy ăn một đường, Ôn Trĩ về đến nhà đã lửng dạ.

Trời đã tối, nên thổi lửa nấu cơm.

Tư Minh Trầm bắt đầu suy nghĩ làm sao đốt sưởi.

Dù Tư Minh Trầm khá toàn năng nhưng loại chuyện này vẫn là lần đầu tiên làm, lên mạng tìm chút tư liệu, mới bắt đầu châm lử đốt củi.

Ôn Trĩ đã nấu nước chuẩn bị nấu mì.

Vật liệu của bọn họ có hai quả trứng gà, bọn họ quyết định bữa tối để cho Tư Minh Trầm ăn trước, dù sao Tư Minh Trầm cõng củi về rất vất vả, sáng mai làm sandwich thì hai người mỗi người một nửa.

Bận rộn nửa giờ, rốt cục hai người cũng ngồi ben bếp lò đơn sơ ăn cơm, Ôn Trĩ phát hiện Tư Minh Trầm đi nhặt củi nhưng vẫn rất sạch sẽ, không hề có dáng vẻ làm việc, trái lại là mình, trên tạp dề bừa bộn. Cậu đem giấu tạp dề đi, ý đồ che giấu tội của mình.

Tư Minh Trầm hiển nhiên đã thấy được, nếm thử một miếng mỳ Ôn Trĩ làm: "Không tệ."

Ôn Trĩ khiêm tốn nói: "Cũng tạm, tay nghề nấu mỳ của em cũng không tệ lắm."

Tư Minh Trầm phát hiện trong bát của mình có một quả trứng gà, gặp bỏ vào chén Ôn Trĩ: "Em ăn đi."

Ôn Trĩ vội gắp trở về, nói dối không cần bản nháp: "Em vừa ăn xong, sắp no rồi."

Tư Minh Trầm ngữ khí trầm thấp: "Lại ăn một cái nữa, bữa tối nên ăn no một chút, nếu không nửa đêm lại đói."

"Em đâu có nửa đêm đói." Ôn Trĩ cúi đầu nhìn trứng gà trong bát mình, chia nó thành hai nửa, gắp cho Tư Minh Trầm một nửa: "Tư Tư, chúng ta cùng ăn."

Lần này Tư Minh Trầm không từ chối, ăn hết trứng gà.

Ôn Trĩ ăn sạch sẽ, hai túi mì ăn liền đến cặn cũng chẳng còn, thiếu chút là liếm bát.

Tư Minh Trầm nhìn, trong lòng khó chịu.

Hoàn cảnh đêm nay của bọn họ thật sự quá chênh lệch, có lẽ từ khi Ôn Trĩ sinh ra đến bây giờ chưa từng ở căn phòng như thế.

Trực tiếp đêm nay kết thúc, đám dân mạng trong khu bình luận còn không nỡ mà tạm biệt hai người.

[Tư Tư và Ôn Trĩ thật ngọt.]

[Tư tổng thật thân sĩ, Tang Kỳ so ra thật khiến tôi buồn nôn.]

[Nhanh đi ăn dưa! Sự kiện bỏ phiếu hôm nay có người đào ra!]

[Dưa ở đâu! Có phải tổ tiết mục có nội tình? ]

Thợ quay phim rời đi không lâu bỗng nhiên có tiếng gõ cửa.

Tư Minh Trầm mở cửa, phát hiện trong tay Khương Tinh Nam mang theo rất nhiều thứ, đứng ở bên ngoài.

"Có chuyện gì sao?'

Khương Tinh Nam đưa đồ ăn và đồ dùng cho Tư Minh Trầm:" Tôi mang cho hai người ít đồ, anh dùng đi. "

Vẻ mặt Tư Minh Trầm lãnh đạm:" Không cần, cảm ơn. "

Khương Tinh Nam thấy cửad sắp đóng lại, vội vàng giải thích:" Không phải Tang Kỳ để tôi đưa tới, là tự tôi muốn đưa. "

Tư Minh Trầm hơi giật mình:" Tự anh? "

Lúc này Ôn Trĩ đã nghe tiếng động mà chạy tới, nhìn thấy Khương Tinh Nam và đống đồ trong ngực hắn, wow một tiếng, sau đó nhỏ giọng hỏi:" Vì sao anh lại đưa vật tư cho chúng tôi? "

Khương Tinh Nam không biết nên giải thích thế nào về chuyện này.

Từ khi Tang Kỳ và hắn vào ở trên tầng cao nhất, hắn luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản, nhân khí hiện tại của Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm rất cao, làm sao có thể đột nhiên thứ nhất đếm ngược.

Cho nên hắn đoán có lẽ là tổ tiết mục ở phía sau thao túng số phiếu, cố ý đưa số phiếu của Ôn Trĩ cho bọn họ.

Có lẽ là vì hiệu quả của tống nghệ, tăng cao tranh luận, phòng ngừa hắn và Tang Kỳ bị out.

" Vật tư của chúng tôi rất nhiều, muốn đưa hai người một ít. "

Khương Tinh Nam đặt đồ xuống quay người rời đi.

Đối với hành động của Khương Tinh Nam, Tư Minh Trầm có hơi không nhìn thấu. Nhưng hôm nay Khương Tinh Nam có thể giành lấy vị trí dẫn đầu, quả thực là bất ngờ.

Ôn Trĩ ngồi xổm trước đống vật tư, sờ lên:" Tư Tư, chúng ta mang về không? "

Tư Minh Trầm trầm tư một lát:" Mang về đi, bên trong có bánh bích quy, em đói bụng thì ăn. "

Ôn Trĩ vui vẻ đem đồ vào.

Đêm nay, Ôn Trĩ tiến vào ổ chăn ấm áp dễ chịu, rất nhanh đã buồn ngủ. Mặc dù cậu cõng không nhiều củi, nhưng lượng vận động cũng xem như vượt quá bình thường, cánh tay và chân đều đau.

Tư Minh Trầm bật máy tính lên, liên hệ với trợ lý Văn để điều tra một chút chuyện bỏ phiếu lần này.

Trợ lý Văn trả lời rất nhanh, Tư Minh Trầm thuận tiện nhắc nhở:" Ai gây chuyện thì tìm người đó tính sổ, đừng liên luỵ đến người khác. "

Trợ lý Văn:" Đã hiểu. "

Khép lại máy tinh, Tư Minh Trầm chuẩn bị đi ngủ. Y không biết là sự kiện bỏ phiếu đêm nay sớm đã bị dân mạng tìm ra mánh khoé, từng bước tìm ra chứng cứ.

Ngày hôm sau, lúc Tư Minh Trầm dậy thì Ôn Trĩ hiếm khi rời giường từ sớm. Trong căn phòng nhỏ đơn giản có hai phòng, bên ngoài là phòng khách cũng là phòng bếp, Ôn Trĩ đang ngâm nga làm bữa sáng.

" Buổi sáng tốt lành. "

Thấy mặt mũi Ôn Trĩ đầy vết đen, Tư Minh Trầm còn chưa tỉnh ngủ cũng thanh tỉnh hơn nửa.

" Làm sao vậy.'Y lấy cái khăn mặt nhúng vào nước ấm lau mặt cho Ôn Trĩ.

Ôn Trĩ tuỳ tiện cười một tiếng: "Em không biết nhóm bếp, làm rất lâu."

Bữa sáng hôm nay phong phú, nhờ có bít tết và dăm bông Khương Tinh Nam đưa tới, bánh mì cũng rất thơm ngon.

Tư Minh Trầm dặn cậu: "Lần sau nhớ gọi anh, đừng tự làm, lỡ bị bỏng thì làm sao."

Ôn Trĩ ôm Tư Minh Trầm, trân quý thời gian trước khi chạy máy mà vuốt ve an ủi.

Lúc này nhân viên tổ công tác đúng lúc gõ cửa.

"Bộ phận marketing mở cả đêm, sáng nay tôi vừa tỉnh dậy nhìn hotsearch liền sợ ngây người."

"Đúng vậy đó, có lẽ nhà sản xuất bị làm tức chết rồi.

" Đến cùng là Tang Kỳ hay là Khương Tinh Nam? Hai người bọn họ không đến mức đó chữ, dùng thủ đoạn cỡ này. "

Ôn Trĩ tranh thủ thời gian mở điện thoại, phát hiện hotsearch" Tang Kỳ Khương Tinh Nam quẹt phiếu "bị treo ở trang đầu.

Tối qua có dân mạng chỉnh lý ID bỏ phiếu, phát hiện cứ mỗi hai giờ đều sẽ cso mấy vạn ID bỏ phiếu cho cp Khương Tinh Nam, qua chỉnh lý, những ID này rõ ràng đều liền nhau và có quy luật.

Đủ loại chứng cứ chúng minh, Khương Tinh Nam và Tang Kỳ tồn tại hành vi quẹt phiếu.

Theo dân mạng tính ra, bọn họ quẹt khoảng 50 vạn phiếu.

Bên dưới weibo mắng rất khó nghe.

[Không ngờ tới một cái tống nghệ thế mà lại khiến một vài bá tổng làm to chuyện, thậm chí chơi loại thao tác này.]

[Khương Tinh Nam bốn năm không gặp, sao đột nhiên lại biến thành thế này.]

[Đoán Khương Tinh Nam và Tang Kỳ không chịu nổi hoàn cảnh kém ở tầng 1 cho nên mới mua phiếu.]

[Nếu như lần này bọn họ vẫn thứ nhất đếm ngược thì sẽ bị đào thải nhỉ.]

[cho nên chính là muốn hot thôi. Mặc kệ là Khương Tinh Nam muốn hot hay là Tang Kỳ muốn nổi danh, thủ đoạn ti tiện này của bọn họ quá buồn nôn.]

Ôn Trĩ thuật lại nội dung trên weibo cho Tư Minh Trầm nghe:" Tư Tư, anh cảm thấy bọn họ quẹt phiếu sao? "

Tư Minh Trầm:" Ừ. "

Ôn Trĩ:" Vậy hôm qua Khương Tinh Nam tặng đồ cho chúng ta cũng là vì chuyện này? Nhưng em cảm thấy hắn rất chân thành, có phải là Tang Kỳ ra chủ ý xấu, hắn không thể ngăn cản? "

Tư Minh Trầm:" Xem chút đi. "

Hôm nay mọi người có hoạt động tập thể, lúc tụ tập ở tầng một khách sạn, ngoại trừ Tang Kỳ và Khương Tinh Nam, tất cả mọi người đều đã đến đủ.

Hôm nay Tống Thừa Vũ mặc áo sơ mi màu lam nhạt và quần jean màu đen, nhìn giống như hai tám hai chín tuổi.

Ôn Trĩ chỉ nhìn thoáng qua liền bị Tư Minh Trầm bắt được, cậu lập tức giả mù sa mưa nhìn khắp bốn phía, giả bộ như chưa tỉnh ngủ.

Tổ tiết mục cũng đang xử lý sự kiện quẹt phiếu.

Chờ Khương Tinh Nam và Tang Kỳ xuống tới nơi, không khí giữa hai người rõ ràng không đúng, vô cùng nghiêm túc.

Tống Thừa Vũ nhìn ánh mắt mệt mỏi của Khương Tinh Nam, lấy điện thoại ra gửi cho người đại diện một tin nhắn wechat.

Có Khương Tinh Nam và Tang Kỳ, không khí giữa mọi người có hơi xấu hổ, không trò chuyện tự nhiên như vừa rồi.

Mãi đến trưa, sự kiện quẹt phiếu trên mạng ngày càng nghiêm trọng, lúc Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm ở bên ngoài phơi khoai lang còn nghe được nhân viên công tác thảo luận.

Đại khái là qua cố gắng một đêm của tổ tiết mục, bọn họ phát hiện có 60 vạn phiếu là số phiếu giả.

Ôn Trĩ hít sâu một hơi, lẩm bẩm:" Cần gì vậy chứ? Mất mặt bao nhiêu. "

Tư Minh Trầm:" Loại người như Tang Kỳ, em không thể dùng suy nghĩ của người bình thường mà phán đoán, dù sao anh ta cũng không phải người bình thường. "

Ôn Trĩ vụng trộm cười:" Anh nói đúng. "

Đến buổi trưa, tổ tiết mục công bố loại bỏ lần bỏ phiếu này, hướng gió trên mạng lập tức thay đổi, gần như tất cả acc marketing đều mang chủ đề" Khương Tinh Nam quẹt phiếu "mà lên hotsearch, danh dự của Tang Kỳ hoàn toàn mất. Gần như chỉ trong nháy mắt lửa giận của toàn bộ dân mạng đều tập trung lên người Khương Tinh Nam, thậm chí còn có nội bộ nhân viên vạch trần. Hành vi quẹt phiếu lần này chính là công ty Khương Tinh Nam chỉ thị.

Công ty của Khương Tinh Nam không tính là lớn, vừa mới thành lập, tài nguyên nhân mạch không nhiều. Đối với chỉ trích của dân mạng, năng lực phòng quan hệ xã hội kém cỏ, hoàn toàn bị cuốn theo không thể làm sáng tỏ.

Ôn Trĩ luôn chú ý chuyện này, phát hiện nước bẩn đều hắt lên người Khương Tinh Nam, Tang Kỳ toàn thân trở ra, tức giận.

" Tư Tư, không công bằng. "Ôn Trĩ nói ra suy nghĩ của mình," nếu nhưu Khương Tinh Nam thật sự cùng với Tang Kỳ mưu đồ quẹt phiếu, vậy nên là hai người cùng bị treo trên hotsearch là đúng tội, nhưng em cảm thấy chuyện này Tang Kỳ mới là chủ mưu, nếu không anh ta cũng sẽ không vội vã phủ sạch quan hệ. "

Tư Minh Trầm cũng lấy được kết quả điều tra của trợ lý Văn, kết quả biểu hiện, địa chỉ IP của doanh nghiệp quẹt thẻ là công ty vận doanh, địa chỉ ở hải ngoại, cũng chính là công tay hải ngoại của Tang Kỳ.

" Ừ, chuyện này quả thật là bút tích của Tang Kỳ. "

Ôn Trĩ càng tức giận hơn:" Em nói mà, làm sao có thể không có anh ta. Chuyện mình làm sai lại trốn như rùa đen rụt đầu, đẩy toàn bộ lửa giận lên người bạn mình, quá đáng. "

Tư Minh Trầm:" Nếu như anh không nói sai, Khương Tinh Nam là bạn trai Tang Kỳ. "

Ôn Trĩ:" Vậy càng tồi hơn. "

Đến tối, tổ tiết mục tuyên bố bài xin lỗi, mà phòng làm việc của Khương Tinh Nam không có bất kỳ đáp lại nào.

Xảy ra chuyện này, có lẽ Khương Tinh Nam và Tang Kỳ sẽ không tiếp tục tham gia nữa. Cữ không rõ ràng như thế, Ôn Trĩ nén giận.

Tư Minh Trầm đang ở trong phòng làm việc, Ôn Trĩ mặc áo khoác vào ra ngoài tản bộ, đúng lúc gặp được hai người.

Đình nghỉ mát phía sau vắng vẻ, Tư Thị đứng đó vẻ mặt nghiêm túc, Khương Tinh Nam ngồi trên bậc thang buông thõng mắt.

Rất nhanh Tống Thừa Vũ đã phát hiện ra Ôn Trĩ, Ôn Trĩ lúng túng lên tiếng chào hỏi, nhẹ nhàng đi tới.

" Các anh nói chuyện đi, em chỉ đi ngang qua thôi. "Ôn Trĩ định đi ngay, đột nhiên Khương Tinh Nam gọi lại.

" Ôn Trĩ, xin lỗi, là tôi và Tang Kỳ chiếm hạng nhất của hai người, mới hiến hai người phải ở trong hoàn cảnh như vậy. "

Ôn Trĩ rộng lượng lắc đầu:" Không sao, tôi tha thứ cho anh. "

Khương Tinh Nam nhìn cậu, ngữ khí rất nhẹ, dường như bị rút sạch sức lực:" Nhưng chuyện quẹt phiếu này tôi cũng không cảm kích. "

Ôn Trĩ sửng sốt" Ừ, tôi tin anh. "

Khương Tinh Nam chậm rãi cúi đầu:" Cảm ơn. "

Ôn Trĩ đứng giữa đường, đi không được mà không đi cũng không phải. Thế là cậu nhân dịp này đề nghị với Khương Tinh Nam:" Nếu anh đã không biết rõ tình hình, đó chính là Tang Kỳ làm. Theo tôi thấy, anh trực tiếp vạch trần việc ác của Khương Tinh Nam, hậu quả chuyện này nên để anh ta gánh chịu. "

Khương Tinh Nam cười khổ một tiếng, không nói gì.

Ôn Trĩ đột nhiên nghĩ đến, Khương Tinh Nam và Tang Kỳ hình như là một đôi, như vậy chuyện này có lẽ là Khương Tinh Nam lo lắng cho Tang Kỳ.

" Là Tang Kỳ đẩy anh ra trước, nếu không những cái kia là anh làm sao? Vì sao tài khoản marketing đều nói là anh làm, còn phải là anh ta sao? "

Khương Tinh Nam thở dài:" Tôi biết. "

Ôn Trĩ ngồi xuống bên cạnh Khương Tinh Nam" Cho nên anh ta bất nhân anh cũng có thể bất nghĩa. Anh và anh ta kết giao rất lâu rồi sao? Anh có hiểu rõ anh ta không? "

Khương Tinh Nam vẻ mặt cô đơn:" Có lẽ là tôi không hiểu rõ đi. Bốn năm đại học kết giao, đều khiến tôi không cách nào hoàn toàn hiểu ra anh ta. "

" Hai người kết giao bốn năm đại học? "Ôn Trĩ bõng nhiên đứng dậy," Cho nên anh ta hoàn toàn chưa từng kết giao với tôi."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 32: Thỏa mãn em!

[HIDE-THANKS]Khương Tinh Nam biết chuyện Ôn Trĩ và Tang Kỳ từng kết giao nhưng không biết thời gian cụ thể.

Sau khi tốt nghiệp hắn chia tay Tang Kỳ mấy năm, bởi vì lúc trước Tang Kỳ nói cho hắn biết gia tộc của hắn sắp chuyện trọng tâm sang hải ngoại, sẽ không về nước nữa. Mà khi đó hắn vừa giành được ảnh đế, tiền đồ vô lượng.

Cho nên hắn đoán thời gian đó Tang Kỳ và Ôn Trĩ kết giao.

Trường học cũ của hắn là Đại học điện ảnh Nam Kinh, quen biết với Tang Kỳ cũng là một lần giao lưu giữa hai trường.

Khi đó Tang Kỳ rất quan tâm hắn, theo đuổi rất mãnh liệt.

Mẹ hắn mất từ khi hắn còn nhỏ, cha lại ham mê cờ bạc thành tính, mợ vô số. Mỗi ngày đều có lưu manh khác nhau chắn hắn ngoài cổng trường uy hiếp, khiến hắn vô cùng sợ hãi.

Hắn học hệ biểu diễn, tương lại muốn làm diễn viên, Tang Kỳ lo lắng những người này sẽ ảnh hướng đến tiền đồ của hắn, giúp hắn rát nhiều, chẳng những liên hệ đoàn làm phim cho hắn, còn phái người giáo huấn đám côn đồ kia một trận, thậm chí còn ra tay giúp hắn trả nợ.

Hắn rất cảm động, cũng đồng thời từ chối số tiền kia.

Nhưng cuối cùng hai người vẫn ở bên nhau.

Về sau nữa, hắn và Tang Kỳ chia tay, trong ngành giải trí cũng luôn không gặp được người mình thích.

Tang Kỳ về nước một năm, hắn cũng vì quay phim mà ngẫu nhiên gặp được, hai người thuận thế hợp lại.

"Tôi không biết hai người ở bên nhau là vào khi nào, nhưng tôi và anh ta xác nhận quan hệ yêu đương từ nửa học kỳ sau đại học năm nhất, đại học năm bốn trước khi tốt nghiệp thì chia tay, một năm trước mới hợp lại."

Ôn Trĩ xem xét tuyến thời gian, rốt cuộc cũng khẳng định cậu quả thật chưa từng hẹn hò với Tang Kỳ.

Nhưng theo như bản tính tra nam của Tang Kỳ, cái miệng đó cũng có thể lừa gạt hai đầu, chân đạp hai thuyền.

Ôn Trĩ vừa nghiêm túc, vẫn hỏi: "Lúc anh và anh ta kết giao có cảm thấy anh ta có chỗ nào không thích hợp? Tỉ như có một vài đối tượng mập mờ, hoặc là thường xuyên không nghe điện thoại?"

Khương Tinh Nam khó xử lắc đầu: "Tôi không phát hiện được, dù sao khi chúng tôi tách ra khoảng thời gian dài, năm hai đại học tôi bắt đầu làm việc trong đoàn làm phim, công việc bề bộn, thường xuyên một tháng chỉ gặp một lần."

Ôn Trĩ suy nghĩ một lát nói chuyện của mình cho Khương Tinh Nam: "Tôi gặp tai nạn xe cộ, có một số chuyện không nhớ rõ, nhưng Tư Tư nói với tôi, Tang Kỳ từng nói với y, tôi và Tang Kỳ từng hẹn hò. Thế nhưng tôi hoàn toàn không có ấn tượng, vết tích về phương diện này cũng không có. Bởi vì việc này, quan hệ tình cảm của tôi và Tư Tư chịu ảnh hưởng, thiếu chút nữa chia tay."

Những chuyện này Khương Tinh Nam cũng không rõ ràng. Nhưng hắn biết, Tang Kỳ rất hận Tư Minh Trầm, cho nên bịa chuyện với Tư Minh Trầm cũng phù hợp với tính cách cực đoan của Tang Kỳ.

Hắn nhíu mày: "Ngày sinh nhật của cậu là bao nhiêu?"

Ôn Trĩ: "28 tháng 11."

Hình như Khương Tinh Nam nghĩ đến điều gì đó, mở ra ap nhật ký trong điện thoại, tìm kiếm thời gian mấu chốt trong khoảng thời gian bốn năm đại học của hắn.

Rất nhanh đã có kết quả, có hai năm ngày 28 tháng 11 Tang Kỳ đều ở nơi Khương Tinh Nam quay phim, theo thứ tư là năm hai và năm tư đại học.

Tống Thừa Vũ đứng ở chỗ tối, mặc dù không thấy rõ Khương Tinh Nam đang tra cái gì, nhưng cũng có thể đoán được đây alf cách ghi chép giống như vòng bạn bè.

Hắn cúi đầu trao đổi với người đại diện, đã phái đoàn quan hệ xã hội giảm nhiệt của hotsearch.

"Theo tính cách của cậu, sinh nhật của cậu Tang Kỳ không ở bên, cậu có thể sẽ buồn hoặc là tức giận không?"

Khương Tinh Nam biết Ôn Trĩ là tiểu thiếu gia hào môn, hai lần sinh nhật bạn trai đều không ở bên, chắc chắn sẽ vô cùng không vui.

Ôn Trĩ nâng má, lẩm bẩm: "Nếu là Tư Tư không có ở bên tôi vào ngày sinh nhật, hẳn là tôi sẽ không tức giận, bởi vì nhất định là y có chuyện quan trọng nên mới như thế."

Khương Tinh Nam trợn mắt: "Vậy tôi cũng hết cách. Nhưng tôi kiểm tra rồi, một vài ngày lễ quan trọng anh ta vẫn sẽ đến tìm tôi, ví dụ như ngày lễ tình nhân, hoặc là đêm thất tịch. Hai ngày lễ nay liên tục bốn năm anh ta đều ở bên cạnh tôi."

Ôn Trĩ hình như đã tìm được điểm đột phá: "Vậy chắn chắn là tôi không thể nhịn, một lần hai lần thì cũng thôi, ngay cả lễ tình nhân cũng không ở bên tôi, sao có thể là bạn trai? Còn không bằng một con chó."

"Ai là chó."

Giọng Tư Minh Trầm bỗng xuất hiện.

Ôn Trĩ vội vàng đứng đậy chạy chậm về phía Tư Minh Trầm: "Con chó kia không phải là anh. Phải rồi Tư Tư, em phát hiện một cái đột phá trọng đại."

Tư Minh Trầm nắm tay cậu: "Chạy đi cũng không nói cho anh một tiếng."

Ôn Trĩ tranh thủ bán manh: "Sợ quấy rầy anh."

Tư Minh Trầm phát hiện Tống Thừa Vũ cũng có mặt, gật đầu một cái xem như chào hỏi, sau đó nhìn Ôn Trĩ: "Chuyện gì?"

Ôn Trĩ: "Tinh Nam và Tang Kỳ học đại học ở bên nhau bốn năm, sau khi tốt nghiệp mới chia tay. Mỗi cái lễ tình nhân thất tịch đều bay đến Nam Nghệ ở bên anh ấy."

Nếu như câu nói câu đầu tiên còn không thuyết phục được Tư Minh Trầm, vậy câu phía sau lập tức khiến y xem trọng. Tang Kỳ cầu hôn Ôn Trĩ trong vòng bạn bè, chính là năm thứ ba đại học.

Tư Minh Trầm sắc mặt lạnh thấy rõ, thấp giọng hỏi Khương Tinh Nam: "Anh chắc chắn không nhớ lầm sao?"

Khương Tinh Nam lắc đầu: "Không có."

Tư Minh Trầm càng thêm nghiêm túc, toàn thân trên dưới lộ ra nộ khí.

Càng ngày y càng cảm thấy hiểu lầm trong đó không đơn giản như vậy. Xem ra bệnh hoang ngôn của Tang Kỳ còn nặng hơn y nhĩ nhiều.

Nhưng động cơ của Tang Kỳ, y luôn không hiểu.

Nếu như anh ta thật sự yêu thương Khương Tinh Nam, vì sao còn đau khổ theo đuổi Ôn Trĩ không buông, thậm chí sau khi bọn họ kết hôn còn tiếp tục hoang ngôn, phá hư hôn nhân của bọn họ, cố ý kích thích y.

Động cơ này chỉ có một khả năng.

Tang Kỳ nhắm vào y.

Khoảng thời gian trước lúc y phái người điều tra Tang Kỳ và Ôn Trĩ thời đại học. Chỉ riêng chuyện người được uỷ thác có năng lực rất mạnh nhưng cung cấp tin lức cũng không mấy hữu hiệu. Thậm chí hắn thăm viếng mấy người bạn cùng lớp thời đại học của Ôn Trĩ, cũng tỏ vẻ có một học trưởng họ Tang thường xuyên đến đón Ôn Trĩ tan học, chăm sóc Ôn Trĩ.

Chuyện này kì thật Tư Minh Trầm đã từ bỏ điều tra, y chỉ muốn trân quý trước mắt, yêu đương với Ôn Trĩ.

Nhưng chuyện này triệt để dấy lên quyết tâm muốn điều tra tới cùng của y, đồng thời cũng khiến y sinh ra cảnh giác.

Tang Kỳ là con chó dại khó khống chế, nói không chừng ngày nào đó sẽ tổn thương đến y và Ôn Trĩ.

Thời gian đã không còn sớm, Tư Minh Trầm nói: "Chúng ta về trước đi, ngày mai còn phải ghi hình."

Ôn Trĩ tmạ biệt Khương Tinh Nam và Tống Thừa Vũ: "Ngày mai gặp, các anh nghỉ ngơi sớm một chút."

Tống Thừa Vũ ôn hòa: "Ngủ ngon."

Sau khi hai người rời đi, Tống Thừa Vũ yên lặng nhìn Khương Tinh Nam tinh thần sa sút, ánh mắt bất lực mà đến bên cạnh hắn.

"Đừng sợ, hotsearch đã không thấy nữa rồi."

Mũi Khương Tinh Nam đỏ ửng, đứng dậy nhìn hắn: "Tôi biết anh rất tốt, cũng rất cảm ơn anh giúp tôi, phí quan hệ xã hội tôi sẽ trả lại cho anh."

Tống Thừa Vũ ôn hòa nhìn hắn: "Không phải tôi, có lẽ là công ty của cậu rút hotsearch."

"Bọn họ nào có bản lĩnh lớn như vậy." Khương Tinh Nam hít sâu một hơi, gò má tái nhợt: "Tiền tôi sẽ nhanh chóng trả cho anh, cảm ơn anh nghĩ cách giúp tôi, nghỉ ngơi sớm một chút."

Tống Thừa Vũ: "Tinh Nam."

Khương Tinh Nam không đáp lại, bước nhanh rời đi.

Trên đường, hai Ôn Trĩ nắm tay Tư Minh Trầm tung tăng mà đi, tâm tình không tệ. Rốt cuộc cậu cũng có thể xác định cậu chưa từng hẹn hò với tra nam.

Tư Minh Trầm thấy cậu vui như vậy cũng không nghĩ thêm chuyện Tang Kỳ nữa, để trách ảnh hưởng đến tâm trạng của Ôn Trĩ.

Cha Tang Kỳ đối tốt với y, y cần nghĩ cách giải quyết triệt để chuyện giữa y và Tang Kỳ.

"Tư Tư, anh định làm thế nào?"

Tư Minh Trầm: "Còn chưa nghĩ ra."

Ôn Trĩ cẩn thẩn nhắc: "Bây giờ còn đang ghi hình, hai người họ nhất thời cũng không tách nhau ra được, nếu như anh dạy dỗ Tang Kỳ, có thể đừng nói là Khương Tinh Nam mật báo không, em lo anh ấy sẽ bị anh ta đánh."

Tư Minh Trầm: "Đương nhiên."

Ôn Trĩ thở dài: "Vậy chuyện này xử lý như thế nào? Khương Tinh Nam vô tội, tự dưng lại bị oan ức, cũng không có năng lực làm sáng tỏ."

Tư Minh Trầm không nói chuyện, phát hiện tay Ôn Trĩ hơi lạnh liền bỏ tay cậu vào túi áo mình.

Thấy thăm dò vô dụng, Ôn Trĩ nghiêm mặt: "Tư Tư, em nói chuyện chúng ta bị Tang Kỳ lừa gạt cho Khương Tinh Nam, cũng là muốn anh ấy tra xét nhật ký mấy năm trước, mới giúp chúng ta xác định được chân tương. Cho nên, anh ấy có tính là ân nhân của chúng ta không? Hơn nữa tối qua anh ấy còn tặng đồ cho chúng ta."

"Ừ, tính." Tư Minh Trầm trả lời.

Ôn Trĩ: "Vậy chúng ta có nên giúp anh ấy không."

Kỳ thật Tư Minh Trầm đã sớm đoán ra tâm tư Ôn Trĩ.

Y nói ra một đoạn dài: "Trước mắt Khương Tinh Nam vẫn là người yêu của Tang Kỳ, em có chắc là Khương Tinh Nam sẽ quyết tâm sao? Nếu như chúng ta giúp anh ta tẩy trắng oan khuất, nhưng Khương Tinh Nam vì nguyên nhân nào đó mà cam tâm tình nguyện cõng nồi thay cho Tang Kỳ, như vậy em định làm thế nào?"

Ôn Trĩ bỗng dưng nhăn mày, xoắn xuýt.

Tư Minh Trầm nói không sai.

Vẫn nên xem thái độ của Khương Tinh Nam.

Tư Minh Trầm nhéo nhéo lòng bàn tay cậu: "Nhưng mà.."

Ôn Trĩ ngẩng đầu: "Nhưng mà gì cơ?"

Tư Minh Trầm: "Chuyện này quả thực ảnh hướng đến tính công bằng của trận đấu, cho nên vạch trần hành vi quẹt phiếu của Tang Kỳ là cần phải làm. Về phần Khương Tinh Nam có tham dự hay không chỉ có thể dựa vào chính anh ta làm sáng tỏ."

Ôn Trĩ ánh lên vẻ sùng bái: "Cảm ơn Tư Tư."

Tư Minh Trầm: "Chứng cứ anh đã có, đem mai gửi tới cho các tạp chí lớn, bọn họ biết nên làm thế nào."

Ôn Trĩ: "Được."

Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Trĩ vừa mở mắt liền cầm điện thoại lên xem hướng dư luận.

Quả nhiên các tạp chí lớn đều đang nhắc đến sự kiện quẹt phiếu của 《 Cặp đôi thật giả 》, đồng thời cũng hấp dẫn không ít tài khoản tài chính và kinh tế marketing chú ý.

[Cho nên không chế số phiếu là công ty ở hải ngoại của Tang Kỳ? ]

[Cười ngất, trước đó nghe Tang Kỳ khoác lác nói tài sản trong nhà, ảnh hưởng tại hải ngoại các kiểu, hóa ra đều là loè người.]

[Những xí nghiệp trong nước này, ngoại trừ xí nghiệp nhà nước, cũng chỉ có tập đoàn Tư Thịnh xuyên quốc gia làm tốt, Tư Minh Trầm mới thật là đại lão.]

[Hotsearch hôm qua đều là Khương Tinh Nam quẹt phiếu, Tang Kỳ biến mất vô tung vô ảnh, thật sự xem mọi người thành kẻ ngu rồi đúng không? ]

[Tang Kỳ thật buồn nôn, tôi vẫn luôn cho là chuyện này do Tang Kỳ làm, Khương Tinh Nam không rõ sự tình.]

[Lầu trên đừng đùa, hai người bọn họ chính là người yêu, gần mực thì đen, Khương Tinh Nam cũng chẳng phải người tốt lành gì.]

[Tổ tiết mục tuyên bố tại weibo, hình như lần bỏ phiếu này, người họ Tang nào đó không chỉ quẹt phiếu cho mình, mà toàn bộ cp trừ Ôn Tư.]

[Thật phiền muốn chết, lúc đầu tôi còn cho là hai người họ có thể ở lại tầng cao nhất, tiếp tục rải đường, kết quả bị tai họa thành như vậy.]

Ôn Trĩ xem xong bình luận weibo, dựa lên vai ttm: "Khương Tinh Nam cũng đăng weibo, mặc dù không có chứng nhưng cũng xem như đã tỏ thái độ.]

Tư Minh Trầm:" Đừng nghĩ nhiều, buổi tối mọi người đều đi rồi.

Ôn Trĩ gật đầu, trong đầu bắt đầu bổ não vở kịch cẩu huyết, ví như Tang Kỳ nắm được bí mật gì đó của Khương Tinh Nam, vẫn luôn áp chế Khương Tinh Nam.

Đến buổi tối, tiết mục lần này kết thúc.

Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm cũng được giải thoái khỏi căn phòng nhỏ tồi tài, chuẩn bị dẹp đường về nhà.

Khương Tinh Nam ở cửa chờ y, nhìn thấy Tư Minh Trầm thì lên tiếng: "Cảm ơn Tư tổng."

Tư Minh Trầm: "Tôi công bố chuyện này là vì tính công bằng của tiết mục, cho nên anh không cần cảm ơn tôi. Trái lại là chuyện tối hôm qua, tôi còn cần cảm ơn anh. Về sau nếu có khó khăn, có thể tìm tôi."

Khương Tinh Nam lắc đầu, lấy hành lý chuẩn bị rời đi cùng người đại diện.

Ôn Trĩ sững sờ, nhìn Khương Tinh Nam không ở cùng Tang Kỳ, tranh thủ thời gian chạy tới: "Có phải anh và.. anh ta chia tay rồi?"

Ánh mắt Khương Tinh Nam phức tạp: "Xem như thế đi."

Buổi sáng hôm nay Tang Kỳ nhìn thấy những tin tức kia thì vô cùng tức giận, ngay tại trong phòng mà rống đoàn đội quan hệ xã hội của công ty. Hắn để tại cho Tang Kỳ một tin nhắn chia tay xong thì lập tức rời đi. Hắn không muốn tiếp tục huyên náo với Tang Kỳ nữa, dù sao trên tay Tang Kỳ có quá nhiều tin tức của cha hắn. Cha hắn qua đời cũng không vinh dự gì, là tội phạm hình sự, nếu bị lộ ra, về sau người tìm hắn quay phim sẽ càng ít.

Khương Tinh Nam rời đi không bao lâu, Tang Kỳ cầm điện thoại đi tới, phía sau là trợ lý của anh ta, sắc mặt rất khó xem.

Lần này Tư Minh Trầm không chỉ tiết lộ chuyện bẩn thỉu của Tang Kỳ mà còn ẩn danh giao tông tin bất hợp pháp về ba dự án mà Tang Kỳ đã điều hành trong hai năm qua cho các bộ ngành liên quan, vấn đề đó mới khiến Tang Kỳ đau đầu.

Ba hạng mục trì hoãn mỗi một ngày, tổn thất là trăm vạn.

Tư Minh Trầm và Tang Kỳ liếc nhìn nhau từ xa, đôi mắt thâm thuý mang theo miệt thị.

Tang Kỳ đang tức giận không phát ra được, đi thẳng tới trước mặt Tư Minh Trầm, bắt đầu khiêu khích: "Em họ à, anh quên nói cho em biết một chuyện, thân thể Ôn Ôn không tốt, nhất là loại chuyện kịch liệt.."

Còn chưa nói xong anh ta đã bị Tư Minh Trầm dùng nắm đấm ngăn chặn, Tang Kỳ ngã ra đất.

Tư Minh Trầm đứng nhìn từ trên cao xuống: "Miệng mày không xứng gọi tên Tri Tri."

Tang Kỳ cong môi cười: "Phải không? Hay là nói, em biết anh muốn nói ra chuyện em không thể tiếp nhận?"

Tư Minh Trầm giọng lạnh lẽo: "Mày, mỗi một chữ tao đều không tin, cho dù mày nói gì. Có thời gian thì nhanh đi vãn hồi tổn thất của công ty đi, đừng để cậu tuổi cao còn phải giúp mày thu dọn cục diện rối rắm."

Ô tô chạy tới hất bụi lên người Tang Kỳ, chật vật không chịu nổi.

Ôn Trĩ thò đầu ra, tức giận mắng: "Chó gầy, đừng nói hươu nói vượn."

Tang Kỳ sững sở, mấy tên trợ lý tranh thủ vây lại muốn đỡ anh ta dậy lại bị đẩy ra.

Lần sự kiện quẹt phiếu này, theo sự tuyên bổ của tổ tiết mục chấm dứt bằng việc Khương Tinh Nam và Tang Kỳ rời khỏi tổ tiết mục.

Liên quan đến chuyện bọn họ rời khỏi, dan mạng cũng đặt ra nghiều nghi vấn, mà tổ tiết mục cho bọn họ một lý do rất đơn giản: Sau khi xử lý số phiếu, nhóm Tang Khương lần thứ hai thứ nhất đếm ngược, theo nguyên tắc, hai người bị đào thải.

Vốn cho rằng cặp đôi thật bị đào thải, khán giả mộng bức. Hai người rời khỏi đến cùng là quan hệ xã hội hay là cặp đôi thật sự là một đôi khác? Mọi người vò đầu bứt tai, nhao nhao thúc giục tổ tiết mục nhanh chóng ghi hình tập tiếp theo.

Vì thế tổ tiết mục đáp lại, kỳ sau là một tháng sau sẽ công bổ cp thật sự. Dân mạng hài lòng nhưng cũng tiếc nuối vì không có cơ họi được xem Ôn Trĩ và Tư Minh Trầm tương tác nữa.

Về nhà được hai ngày, Ôn Trĩ nghe nói Tang gia mâu thuẫn rất lớn, huyên náo đến mọi người trong giới thượng lưu ở Giang Kinh đều biết.

Tục truyền, Tang Kỳ bị cha đuổi ra khỏi nhà.

Đối với chuyện này, Ôn Trĩ chẳng có cảm xúc gì cả, chỉ là cảm thấy ác giả ác báo.

Hai ngày này cậu cũng không rảnh rỗi. Trong khi ghi hình tống nghệ, cậu nói với Tư Minh Trầm chuyện muốn tìm đoàn đội làm phìm, Tư Minh Trầm ghi tạc trong lòng, vừa trở về liền sắp xếp cho cậu một vị giáo viên dạy diễn xuất đức cao vọng trọng, tiến hành huấn luyện có hệ thống. Đồng thời Tư Minh Trầm tự mình sắp xếp chuyện này, bắt đầu tìm cho Ôn Trĩ tổ làm phim có danh tiếng và diễn viên.

Kịch bản có tên là 《 vọng 》là bộ phim song nam chính, đương nhiên Ôn Trĩ sẽ diễn nam chính Tiểu Vọng, nhưng còn một vị nam chính khác còn chưa được định ra.

Hai ngày này Minh Diễm Đường có hẹn Ôn Trĩ ra chơi, nhưng Ôn Trĩ muốn học diễn xuất, không có thời gian rảnh.

Bất đắc dĩ, Minh Diễm Đường đành nói với Ôn Trĩ, muốn đưa đồ đến Tư Công Quán cho cậu, để cậu kiểm nhận.

Ôn Trĩ hỏi là cái gì, Minh Diễm Đường lại nói đến liền biết.

Nhoáng cái hai ngày đã trôi qua.

Sau buổi huấn luyện diễn kỹ, Ôn Trĩ nằm trong chăn bắt đầu đàm luận chuyện diễn viên thủ vai bạn trai của Tiểu Vọng.

Tư Minh Trầm nhân lúc nghỉ trưa, xem qua kịch bản một lần, y phát hiện gúc mắc tình cảm bên trong khá sâu, cũng có hai trận đột phá tình cảm biến thành giường chiếu.

Đối với nghệ thuật sáng tác, y tôn trọng. Nếu như kịch bản xác thực phải có, y cũng sẽ không ngăn cản.

Yêu cầu duy nhất chính là có chừng mực, không thể quá mức nóng bỏng.

Nhân vật TGrần Bân có thiết lập là một thiếu niên cao một mét chín, khí chất nho nhã thành thục.

Bởi vì có kinh nghiệm giảng dạy, Trần Bân, một doanh nhân sa sút đã từ bỏ công việc kinh doanh trở thành giáo viên, đến một ngôi làng miền núi hẻo lánh và gặp gỡ Tiểu Vọng.

Ôn Trĩ có kì vọng rất lớn với nhân vật anỳ, nhưng điếm hết ngành giải trí, y hoàn toàn không phát hiện có nam nghệ sĩ phù hợp với nhân vật này.

Năm đó lúc mẹ cậu sáng tác hình tượng nguyên bản của Trần Bân là ảnh đế Trần Trí, diễn viên nổi tiếng trong nước, Trần Trí cũng từng giành được giải thưởng tại một số liên hoan phim quốc tế, sau đó thì tuyên bố lui về hậu phương.

Tính cách Trần Trí tương đối nội liễm, ngũ quan góc cạnh rõ ràng, nhưng khí chất ôn hòa khiêm tốn.

Nếu như là loại hình nam nghệ sĩ này..

Ôn Trĩ bỗng nhiên nghĩ đến một chuyện.

Lúc Tống Thừa Vũ xuất đạo từng mang theo danh hiệu Tiểu Trần Trí, trải nghiệm của hai người giống nhau như đúc.

Vẻ mặt của Ôn Trĩ bán đứng cậu.

Tư Minh Trầm bình tĩnh nhìn cậu, dù ánh mắt không chút gợn sóng nhưng lại khiến cho người ta áp lực khó hiểu.

"Anh nói, Tống Thừa Vũ có thể diễn không?"

Ôn Trĩ lại rụt đầu, sợ Tư Minh Trầm đánh cậu.

Trong mắt Tư Minh Trầm hiện liên một tia nguy hiểm dễ phát hiện, lại tương đối lý trí mà nhìn Ôn Trĩ: "Em cảm thấy anh ta thích hợp với Trần Bân?"

Ôn Trĩ gật đầu, nói ra chuyện khí chất của Trần Trí và Tống Thừa Vũ tương tự nhau với Tư Minh Trầm.

Vẻ mặt Tư Minh Trầm bình tĩnh: "Nếu như cảm thấy anh ta phù hợp, có thể mời anh ta đảm nhiệm nhân vật nam chính. Nhưng mà em cần cân nhắc hai vấn đề."

Ôn Trĩ: "Anh nói đi."

Tư Minh Trầm: "Thứ nhất, lấy địa vị của anh ta, anh ta nguyện ý đóng vai nam chính hai sao? Thứ hai, kinh phí làm phim của em trong mảng diễn viên không nhiều, hẳn là không mời nổi anh ta."

Ôn Trĩ hơi thất vọng, cầm tài liệu kinh phí hạng mục lên bắt đầu cẩn thận nghiên cứu: "Em đóng nam chính thứ hai cũng được, nam chính một tặng cho anh ấy."

Tư Minh Trầm rời giường rót cho Tư Minh Trầm ly nước, nhàn nhạt nói: "Thứ hai thì sao."

Điểm thứ hai, Ôn Trĩ ấp úng nói không nên lời.

Tổng vốn của bộ phim này là 400 triệu, toàn bộ là nhà sẩn xuất Tư Minh Trầm đầu tư, trong đó tổng cát-sê của diễn viên là 8000 vạn.

Cũng chính là không riêng diễn viên chính, số tiền kia bao gồm tất cả diễn viên. Nếu như Tống Thừa Vũ diễn nam chính, chỉ riêng một mình anh ấy đã tốn hơn một trăm triệu.

Ôn Trĩ nắm chặt văn kiện, thực sự không có mặt mũi để Tư Minh Trầm dùng nhiều tiền hơn mời Tống Thừa Vũ.

Tư Minh Trầm quay người, dựa vào tủ quần áo: "Diễn viên quần chúng khoảng chừng 1000 vạn, còn lại là diễn viên chính chia đều."

Ôn Trĩ: "Em có thể không cần cát-sê."

Tư Minh Trầm: "Vậy cũng không đủ mời Tống Thừa Vũ."

Ôn Trĩ cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Vậy được rồi."

Kỳ thật Ôn Trĩ không có chú ý tới dòng chữ nhỏ cuối danh sách hạng mục: Kinh phí diễn viên có thể căn cứ danh sách diễn viên tham gia cuối cùng điều chỉnh, có thể lên đến 200 triệu.

Ghi chú này là Tư Minh Trầm cố ý thêm vào, thạm chí y đã dự tính tốt nếu như Ôn Trĩ muốn mời minh tinh Hollywood tham gia cũng sẽ cố gắng chuẩn bị.

Nhưng mà ai cũng được. Tống Thừa Vũ không được.

"Tri Tri, nếu như em muốn mời người khác, anh có thể ủng hộ em, nhưng Tống Thừa Vũ quá đắt." Ngữ khí lúc Tư Minh Trầm nói những lời này có mấy phần bất đắc dĩ.

Ôn Trĩ vội vàng nói: "Không sao, vậy thì không mời, tỉ suất chi phí – hiệu quả của anh ấy không cao." Nói xong những lời này, cậu đang thầm phỉ nhổ mình sao có thể không hiểu chuyện như vậy. Ông xã đã bỏ tiền, cũng nên giảm gánh nặng cho ông xã. Dù sao thì kiếm tiền cũng không dễ dàng.

"Ngoan." Tư Minh Trầm nằm lại xuống giường, ôm Ôn Trĩ đi ngủ.

Buổi tối đó, Ôn Trĩ triệt để mất ngủ, vắt hết tóc suy nghĩ nam chính và nam chính hai.

Vai nam chính hai rất sâu sắc, có vai trò rất quan trọng, tốt nhất nên là một nam nghệ sĩ trẻ, đẹp trai, tẻ tiền, có kỹ năng diễn suất tốt.

Ôn Trĩ bỗng cảm thấy cậu mơ quá đẹp rồi.

Nam nghệ sĩ như thế thắp đèn lồng còn không tìm thấy, làm sao có thể tiện nghi cho cậu như thế?

"Đi ngủ thôi, Tri Tri."

Tư Minh Trầm ngủ nông, luôn biết Ôn Trĩ chưa ngủ.

Ôn Trĩ không làm loạn nữa, buộc mình nhắm mắt. Nếu không huấn luyện ma quỷ ngày mai ăn không tiêu. Thật khó lắm mới không nghĩ chuyện này nữa, cậu lại nghĩ tới chuyện khác.

Bệnh ẩn của Tư Minh Trầm, cũng phải xem trọng.

Gần đây không quay tống nghệ, Tư Minh Trầm cũng không hề có ý định về phương diện kia, quả thật không bình thường.

Nhưng Ôn Trĩ nhất thời cũng không biết vấn đề của Tư Tư nằm ở chỗ nào. Là không kiên trì được ba giây? Hay là tiểu Tư Tư không lên nổi?

Cậu định đặt báo thức, định sáng sớm ngày mai quan sát một chút.

Ba tiếng sau, Ôn Trĩ bị tiếng báo thức đánh thức mò mẫm sang bên cạnh quan sats, quả Tư Minh Trầm không có.

Cậu như tên trộm mà vén chăn của Tư Minh Trầm lên, nhìn chằm chằm tiểu Tư Tư.

Quả nhiên, là tiểu Tư Tư không được rồi.

"Ôi, tình yêu plato cũng không tệ. Ông xã là tự mình chọn, không được cũng phải chịu."

Ôn Trĩ mặc quần cộc vào, thở dài một hồi, kéo thân thể mệt mỏi chuẩn bị cho khóa diễn kỹ ma quỷ.

Cậu vừa rời khỏi phòng, Tư Minh Trầm tỉnh lại, ánh mắt thanh minh.

* * *

Tư Minh Trầm tìm giáo viên diễn kỹ cho Ôn Trĩ, vô cùng nghiêm khắc, mỗi ngày từ tám giờ dáng đến bảy giờ tối, yêu cầu Ôn Trĩ nghiêm khắc tuân thủ thời gian huấn luyện, giữa trưa cũng chỉ có nửa tiếng nghỉ ngơi ăn cơm.

Trưa nay lúc ăn cơm, Ôn Trĩ bỗng nhiên có một suy nghĩ. Nam chính thứ hai của cậu có thể tìm Khương Tinh Nam nha!

Khi Tình Vãn nghe được đề nghị này, vẻ mặt chất vấn: "Tổ tông à, người ta dù nghèo cũng là ảnh đế, cậu cảm thấy người ta sẽ đóng vai phụ cho cậu? Tôi cảm thấy cậu vẫn nên thử tìm người khác đi."

Ôn Trĩ nói thầm: "Tôi cũng muốn anh ấy làm nam chính, nhưng anh ấy không thích hợp với nhân vật này, trái lại nếu anh ấy diễn nam chính hai diễn tốt nhất định có thể tỏa sáng."

Tình Vãn: "Tôi hỏi thăm giúp cậu, gần đây Khương Tinh Nam rất thảm, có lẽ sẽ nhận."

Ôn Trĩ lập tức phấn chấn tinh thần: "Khương Tinh Nam thế nào?"

Tình Vãn: "Ai, vẫn là chuyện quẹt phiếu kia thôi. Sự kiện kia ảnh hướng khá lớn, mấy người trước đó tìm anh ta đóng phim đều giải ước rồi."

Ôn Trĩ: "A? Chuyện quẹt phiếu này ảnh hướng lớn vậy sao?"

Tình Vãn lắc đầu: "Tôi cảm thấy không phải, tin tức ngầm là, có người thăm dò, cho nên vốn liếng đều vứt bỏ anh ta."

Ôn Trĩ có ngu đi nữa cũng có thể đoán được là Tang Kỳ ở sau lưng giở trò quỷ, bất đắc dĩ thở dài.

Cậu quyết định ngày mai sẽ hỏi thăm xem Khương Tinh Nam có muốn diễn vai nam chính hai của cậu hay không, có thể tăng thêm chút cát-sê.

Về đến nhà, quản gia đưa cho Ôn Trĩ một cái chuyển phát nhanh, nhìn tên người gửi thì là Minh Diễn Đường, Ôn Trĩ mới nhớ tới món quà này.

Mở cái hộp ra ngay trước mặt quẩn gia, Ôn Trĩ thiếu chút nữa sững sờ, trên mặt nháy mắt dâng lên hai áng mây lồng sau đó lan đến tận sau tai.

Quản gia lập tức thu hồi tầm mắt, làm như không thấy. May mắn Tư tiên sinh làm việc trên tầng, nếu không phát hiện ông nhìn mấy thứ này thì xong đời rồi.

Ôn Trĩ có tật giật mình, om hộp chuyển phát nhanh chân bước lên tầng.

Đồ bên trong rất nhiều, tỉ như tai thỏ, tất dài, váy ngắn, roi da còn có một ít công cụ nhỏ.

Nhân lúc Tư Minh Trầm còn chưa trở lại, Ôn Trĩ dự định tranh thủ thời gian huỷ thi diệt tích, nếu không để Tư Minh Trầm nhìn thấy sẽ cho là cậu vô cùng đói khát, đầy đầu là phế liệu màu vàng, thật không tốt.

Lúc này Minh Diễn Đường gọi điện đến.

Ôn Trĩ nghe máy: "Tớ nói này, cậu tặng tớ mấy thứ gì đây chứ? Cũng không nói trước một tiếng, làm hại tôi xấu hổ chết mất. May mà Tư Tư còn chưa về, nếu không anh ấy mà nhìn thấy thì làm sao đây?"

Minh Diễn Đường cười: "Nhìn thấy thì sao? Dùng con mắt nhìn thôi? Mấy thứ ở bên trong cậu tuỳ tiện mặc một bộ, anh tra cam đoán cậu có thể khiến anh ta mê đến thần hồn điên đảo, ba ngày ba đêm không ngừng nghỉ."

Ôn Trĩ vẻ mặt cầu xin: "Những thứ này không dùng được, trị ngọn không trị gốc."

Minh Diễn Đường: "Vì sao không dùng được?"

Ôn Trĩ: "Tư Tư nhà tớ thật không được, chắc phải tiến hành khai thông tâm lý hoặc là dùng thuốc, tình huống rất nghiêm trọng."

Minh Diễm Đường: "Nghiêm trọng như vậy?"

Ôn Trĩ không hề chú ý đến cánh cửa phía sau bị mở ra, tiếp tục líu lo không ngừng: "Phải đó, tớ đã chuẩn bị tinh thần cả đời plato rồi, ai bảo tình cảm của tớ với anh ấy tình căn thâm chủng, một lòng một dại đây? Buổi sáng hôm nay tớ đã xác nhận, bình thường nam sinh chúng ta dậy sớm không phải đều sẽ như đó đó sao? Thế nhưng tiểu Tư Tư hoàn toàn không được! Cho nên cậu biết mà, những thứ này hoàn toàn không thể dùng, hắn là vấn đề thuộc về tâm lý."

Khí nghĩ Minh Diễm Đường mang theo yêu thương: "Vất vả cho cậu rồi Bảo Bảo."

Ôn Trĩ cúp máy, dáng vẻ tình thánh: "Không khổ cực, ai bỏ tớ yêu anh ấy đến thảm rồi."

Điện thoại đang cầm trong tay, eo cậu bỗng nhiên bị ai đó câu lên, ngay sau đó là hai chân cũng cách xa mặt đất, cứ thế mà bay lên không.

Cái tư thế này làm cậu rất không thoải mái.

Cầu ngẩng đầu, không thể động đậy: "Tư Tư bảo bối, anh về lúc nào vậy? Chúng ta đi đâu?"

Vẻ mặt Tư Minh Trầm không lộ, thuận tiện ôm luôn cả chuyển phát nhanh Minh Diễm Đường gửi cho cậu, một tay khiêng ôm Ôn Trĩ rời khỏi phòng cất quần áo.

"Phòng ngủ."

Ôn Trĩ nhìn chằm chằm hộp chuyển phát nhanh kia, thẹn thùng ấp úng: "Đi phòng ngủ làm gì? Em còn muốn học kịch bản mà."[/HIDE-THANKS]

Tư Minh Trầm hít sâu một hơi: "Làm em."
 
Last edited by a moderator:

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back