Chương 80: Để dòng chảy văn hóa Trung Hoa trở thành xu hướng chủ đạo của thế giới
Phương Thành giật mình, không ngờ vị đại sư côn khúc cấp quốc bảo này vừa mở lời đã muốn nhận anh làm đồ đệ.
Anh nhìn sang Viên Thanh Sơn bên cạnh, chỉ thấy thầy mỉm cười nhìn anh:
"Phương Thành, Tĩnh Phương nghe bài 'Xích Linh' của con, lại thấy con là người tốt, nên mới có ý định nhận con làm đồ đệ."
"Đương nhiên, điều này còn tùy thuộc vào ý muốn của con."
"Học côn khúc và nhạc pop không giống nhau, một phút trên sân khấu, mười năm khổ luyện dưới sân khấu, con hãy suy nghĩ kỹ."
Tối qua, mấy người xem chương trình đều ấn tượng sâu sắc với Phương Thành, sau đó lại thấy hành động dũng cảm cứu cô bé của Phương Thành, Phùng Tĩnh Phương lập tức quyết định nhận Phương Thành làm đồ đệ.
Bà cũng không phải người chậm chạp, hôm nay Viên Thanh Sơn đưa Phương Thành đến, bà liền hỏi thẳng.
Dư Thịnh Hoa, Trương Phong và Tất Thu Thành cũng hứng thú nhìn cảnh này, muốn xem Phương Thành sẽ phản ứng thế nào.
Phương Thành suy nghĩ một lát, thành khẩn nói với Phùng Tĩnh Phương:
"Cô giáo Phùng, không giấu gì cô, thật ra hồi nhỏ con đã học côn khúc, đại học cũng chọn môn tự chọn là côn khúc, con rất có hứng thú với côn khúc."
"Chỉ là trình độ của con còn kém xa, được cô nhận làm học trò, con thật sự muốn mà không dám nghĩ."
"Đương nhiên, quan trọng hơn là con vẫn thích nhạc pop hơn, về côn khúc, tài năng của con thực sự không đủ."
"Nếu con chiếm mất suất học trò quý giá của cô, thì thật sự là tài không xứng vị, chỉ làm cô mất mặt."
"Cảm ơn sự ưu ái của cô, con thật sự xin lỗi."
Lời của Phương Thành không phải khiêm tốn, anh thật ra đã từng nghĩ đến việc chuyên tâm vào côn khúc, nhưng anh luyện tập quá muộn, cộng thêm tài năng bình thường, không đạt được trình độ mình mong muốn, đành phải từ bỏ.
Hai câu trong "Xích Linh" đã đúc kết tất cả những gì anh hiểu về côn khúc trong nhiều năm qua, tự nhiên là động lòng người.
Nhưng nếu thật sự gia nhập vào môn hạ của Phùng Tĩnh Phương, cái tài ba chân bốn cẳng của anh sẽ lập tức lộ tẩy, khiến Phùng Tĩnh Phương thất vọng, cũng khiến Viên Thanh Sơn khó xử, càng làm lỡ dở chính anh.
Tình thế ba bên cùng thua, thật sự không cần thiết.
Sau khi Phương Thành nói xong, trong đình im lặng một lúc.
Phùng Tĩnh Phương nhìn Phương Thành, mặt không biểu cảm, không biết là giận hay hờn, Viên Thanh Sơn vừa định nói đỡ cho đồ đệ, Dư Thịnh Hoa đột nhiên cười ha ha:
"Thật là một hậu bối thẳng thắn, thú vị quá!"
Mấy người đều nhìn về phía ông, Dư Thịnh Hoa lại nói:
"Tôi lại có một ý hay vẹn cả đôi đường."
Viên Thanh Sơn vội vàng nói: "Lão Dư, ông đừng úp mở nữa, nói mau đi!"
Dư Thịnh Hoa nói: "Vì Tĩnh Phương thực sự quý mến Phương Thành, vậy thì thế này, bà hãy nhận Phương Thành làm đệ tử ký danh, lúc rảnh rỗi bà dạy cậu ấy vài chiêu phòng thân, còn Phương Thành cũng phải cố gắng quảng bá côn khúc nhiều hơn, không để quốc túy của chúng ta bị đứt đoạn truyền thừa."
Viên Thanh Sơn mắt sáng lên: "Cách này hay quá!"
Phùng Tĩnh Phương khẽ gật đầu, trên mặt hiếm hoi hiện lên nụ cười. Đối với bà, việc nhận đồ đệ là ý nghĩ nhất thời, còn việc quảng bá và truyền thừa côn khúc mới là việc quan trọng nhất.
Bây giờ cả hai việc đều có thể giải quyết, thì không còn gì tốt hơn.
Phương Thành lập tức hành đại lễ bái sư với Phùng Tĩnh Phương: "Cô giáo ở trên, xin nhận đệ tử một lạy!"
Phùng Tĩnh Phương thấy anh dứt khoát như vậy, liền ngồi thẳng mỉm cười, coi như đã nhận lễ bái sư này.
Phương Thành tiếp lời: "Cô giáo yên tâm, đệ tử nhất định sẽ cố gắng lồng ghép côn khúc và hí khúc Trung Hoa vào sáng tác ca khúc, để nhiều người ghi nhớ quốc túy của chúng ta hơn nữa!"
Phùng Tĩnh Phương giật mình, nụ cười trên mặt chợt trở nên hiền từ, tự tay đỡ Phương Thành dậy:
"Được được, tốt quá! Đồ đệ ngoan!"
Phương Thành thậm chí còn nói ra cách quảng bá côn khúc, rõ ràng không phải qua loa, điều này khiến Phùng Tĩnh Phương rất hài lòng.
Giải quyết được hai việc lớn là nhận đồ đệ và quảng bá côn khúc, Phùng Tĩnh Phương không khỏi cảm kích nhìn Viên Thanh Sơn.
"Anh Viên, cảm ơn anh!"
Viên Thanh Sơn cười ha ha, chưa kịp mở lời, Trương Phong bên cạnh đột nhiên nói:
"Tiểu Phương à, cậu là nhạc sĩ, tôi cũng là nhạc sĩ, hay là cậu cũng bái tôi làm thầy đi?"
Viên Thanh Sơn ngẩn ra, giơ tay chỉ Trương Phong: "Lão Trương, hóa ra ông đợi ở đây à? Đây là đồ đệ của tôi!"
Trương Phong không hề hoảng sợ: "Đồ đệ của ông? Ông có thể dạy cậu ấy sáng tác nhạc và lời không?"
"Ông.."
Bên này Tất Thu Thành cũng nhảy ra: "Tiểu Phương, cậu là ca sĩ, tôi cũng là ca sĩ, hay là cậu nhận tôi làm thầy luôn đi?"
Viên Thanh Sơn nổi giận: "Cái lão họ Tất kia, ông cũng đến tranh đồ đệ với tôi à?"
Tất Thu Thành cười ha ha: "Cái gì mà tranh? Tôi có thể dạy cậu ấy hát, ông có thể dạy không?"
Viên Thanh Sơn tức đến mức râu ria dựng ngược, cãi nhau với Tất Thu Thành và Trương Phong.
Phương Thành đứng giữa ba ông già, nhìn ba vị tiền bối đức cao vọng trọng cãi nhau ầm ĩ vì mình, không biết nên khuyên ai.
Dư Thịnh Hoa xem náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng mới thong thả mở lời:
"Lão Trương, lão Tất, hai ông cũng nhận Phương Thành làm đệ tử ký danh không phải tốt hơn sao?"
Câu nói này cuối cùng đã khiến ba ông già ngừng tranh cãi, Tất Thu Thành và Trương Phong lập tức kéo Phương Thành bắt anh bái sư.
Phương Thành cũng không chần chừ, cung kính hành đại lễ bái sư.
Cho đến nay, những nhân vật hàng đầu trong giới sáng tác lời, nhạc, ca hát và sản xuất hậu trường thế hệ cũ đều trở thành sư phụ của Phương Thành.
Cộng thêm đại sư côn khúc Phùng Tĩnh Phương, mối quan hệ như vậy, ngay cả những nghệ sĩ hạng A hiện nay cũng khó mà sánh kịp.
Phương Thành tự nhiên biết mình đã nhận được lợi ích lớn đến mức nào, cũng biết tất cả những điều này đều là công lao của Viên Thanh Sơn, anh cảm kích nhìn Viên Thanh Sơn:
"Thầy, thầy vất vả rồi."
Viên Thanh Sơn trong lòng vui mừng, nhưng trên mặt vẫn nghiêm nghị.
"Phương Thành, tôi tin tưởng cậu, là vì cậu có một tấm lòng trong sáng, tôi hy vọng một ngày nào đó trong tương lai, cậu có thể thực hiện được mục tiêu mà chúng tôi chưa thể đạt được.."
Viên Thanh Sơn dừng lại, đôi mắt đục ngầu sáng lên, lớn tiếng nói:
"Hãy để dòng chảy văn hóa Trung Hoa trở thành xu hướng chủ đạo của thế giới!"
Buổi tối.
Trong đình Hoa Thịnh bày một bàn tiệc bái sư, Phương Thành và ba vị sư phụ mới lấy trà thay rượu, trò chuyện rất vui vẻ.
Dư Thịnh Hoa mỉm cười đi cùng, khi bốn thầy trò nói chuyện, ông lặng lẽ đi sang một bên, Viên Thanh Sơn đi theo, hỏi nhỏ:
"Lão Dư, tối qua ông không phải nói muốn Phương Thành ký hợp đồng với Giải trí Thịnh Hoa của ông sao?"
Giải trí Thịnh Hoa là một công ty lớn ngang hàng với Bảo Thạch, nếu Phương Thành có thể ký hợp đồng với Thịnh Hoa, thì sự phát triển trong tương lai sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Dư Thịnh Hoa thở dài: "Tình hình hiện tại của Phương Thành, không công ty nào dám ký hợp đồng với cậu ấy, ngay cả Thịnh Hoa cũng không được."
Viên Thanh Sơn cau mày: "Tại sao?"
Dư Thịnh Hoa nói: "Bạo lực gia đình và đánh người, hai chuyện này không được làm rõ, cậu ấy chỉ có thể mãi là một người bình thường, hình ảnh người của công chúng quan trọng đến mức nào, lão Viên, ông hẳn phải hiểu."
Viên Thanh Sơn im lặng.
Trấn Thất Lý
Tối nay gió cát nổi lên, chưa đến chín giờ, nhà cửa trong trấn đều đóng kín.
Trong tiếng gió rít gào, một chiếc xe địa hình chạy vào trấn Thất Lý, dừng lại trước một tòa nhà dân cư cũ kỹ.
Ba người phụ nữ bước xuống xe, một người trưởng thành tháo vát, một người hơi mập hoạt bát, một người lạnh lùng tuyệt đẹp.
Trong đó, người phụ nữ trưởng thành tháo vát chỉ vào tòa nhà dân cư cũ kỹ:
"Chị Yên, có phải là tầng một không? Sao không bật điện?"
Ôn Tiểu Dung nhìn theo hướng ngón tay Chu Yên chỉ, chỉ thấy ở tầng một của căn nhà cũ kỹ có một ô cửa sổ, đó chính là nhà của Giang Nhu.
Chỉ là bây giờ các nhà khác đều sáng đèn, chỉ có cửa sổ nhà Giang Nhu là tối đen.
Chu Yên cau mày: "Giang Nhu không bao giờ ra ngoài, mẹ cô ấy luôn ở bên cạnh, muộn thế này rồi sẽ không phải là vẫn chưa về chứ."
Nói xong sắc mặt thay đổi: "Chẳng lẽ.."
Biểu cảm của Đường Thời Nguyệt cũng thay đổi, Ôn Tiểu Dung kêu lên một tiếng, vội vàng chạy vào hành lang, đập cửa thình thịch.
"Này, có ai không?"
Cửa phòng nhanh chóng mở ra, một phụ nữ già nua xuất hiện, vẻ mặt kinh ngạc và hoảng sợ.
"Cô, các cô tìm ai?"
Ôn Tiểu Dung thò đầu vào trong: "Hai người không sao chứ?"
Người phụ nữ chắn cửa: "Các cô rốt cuộc muốn làm gì?"
Chu Yên kéo Ôn Tiểu Dung ra, ôn hòa nói với người phụ nữ:
"Cô đừng căng thẳng, cháu họ Chu, chúng cháu là bạn của Giang Nhu, từ Kinh Đô đến Đôn Hoàng làm việc, tiện thể ghé qua thăm cô ấy."
"Bạn của Nhu Nhu?"
Người phụ nữ đánh giá ba người, càng thêm kinh ngạc, đặc biệt khi nhìn thấy Đường Thời Nguyệt, trong mắt hiện lên vẻ kinh diễm.
Đường Thời Nguyệt hiếm khi nở một nụ cười dịu dàng, ngay lập tức băng giá tan chảy, hóa thành một dòng suối trong mát lòng người, ngay lập tức xoa dịu sự căng thẳng của người phụ nữ.
Người phụ nữ vô thức nhường cửa: "Mời vào."
"Cảm ơn."
Ba người bước vào nhà, tối đen như mực, không nhìn thấy gì, Ôn Tiểu Dung kêu lên một tiếng suýt vấp ngã.
Tạch, người phụ nữ bật đèn, hiện ra cảnh tượng trong nhà.
Phòng khách khoảng hai mươi mét vuông, bên trái là bếp, bên phải là một phòng ngủ.
Trong phòng khách có một cái bàn và hai cái ghế, đối diện là một chiếc TV, bên cạnh là một tủ lạnh nhỏ, trên trần treo một chiếc quạt trần.
Ngoài ra không còn gì khác.
Căn nhà này, xem ra là đang vật lộn với cuộc sống.
"Xin lỗi, bình thường nhà không có khách, tôi không quen bật đèn."
Người phụ nữ luống cuống bê một chiếc ghế, còn lấy khăn lau sạch, mời ba người ngồi xuống.
Lúc này Đường Thời Nguyệt mới nhìn rõ dáng vẻ của người phụ nữ này, tuổi tác chắc khoảng bốn mươi mấy, nhưng tóc đã bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, giống như một bà lão tuổi tám mươi.
Trước khi đến, Chu Yên đã tìm hiểu rõ tình hình của Giang Nhu.
Giang Nhu mồ côi cha từ nhỏ, sống nương tựa vào mẹ, trước cấp ba đã chuyển trường hai lần, đều là vì bị bắt nạt.
Cô bé rất kiên cường, thi đỗ đại học, tốt nghiệp thuận lợi, đầy hy vọng ứng tuyển vào Bảo Di.
Mới làm việc được hai ngày, trong một hoạt động thương hiệu của Bảo Di bị Tần Uyển bạt tai, sau đó lại bị cấp trên quấy rối, còn bị vu khống ngược lại, cuối cùng bị sa thải.
Có lẽ là những đả kích liên tiếp khiến căn bệnh tích tụ từ nhỏ trong lòng cô bé đột nhiên bùng phát, Giang Nhu suy sụp trở về quê, suốt hai năm trời, không hề bước chân ra khỏi nhà.
Đây cũng là lý do tại sao mẹ con nhà họ Giang sống chật vật như vậy, tối muộn mẹ Giang còn không nỡ bật đèn.
Ba người ngồi xuống, Ôn Tiểu Dung đưa những món bổ dưỡng và trái cây đã mua cho mẹ Giang.
Mẹ Giang liên tục từ chối, Đường Thời Nguyệt mở lời:
"Dì ơi, đây là chút tấm lòng của chúng cháu, lần này chúng cháu đến cũng có việc muốn nhờ Giang Nhu giúp đỡ."
Mẹ Giang vẫn không nhận quà, đôi mắt đục ngầu nhìn Đường Thời Nguyệt.
Đường Thời Nguyệt không vòng vo, nói thẳng mục đích.
Mẹ Giang nghe xong, khẽ gật đầu:
"Chuyện hai năm trước Nhu Nhu có kể với tôi, con bé không cẩn thận làm đổ chút nước lên váy của nữ minh tinh kia, liền bị đánh, may mà chồng của nữ minh tinh đó đã giúp con bé."
"Thật ra Nhu Nhu.. Vẫn luôn rất cảm ơn anh Phương đó."
Chu Yên và Ôn Tiểu Dung nhìn nhau: "Vậy là, Giang Nhu đồng ý giúp đỡ?"
Đôi mắt Đường Thời Nguyệt hơi sáng lên, người cũng ngồi thẳng hơn.
Tuy nhiên, mẹ Giang mệt mỏi thở dài, những nếp nhăn trên mặt càng sâu hơn.
"Nhưng mà, chúng tôi không giúp được anh Phương."
Ôn Tiểu Dung vội vàng hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
Mẹ Giang nhìn căn phòng ngủ vẫn đóng kín cửa, giọng nói già nua:
"Sau khi Nhu Nhu trở về, con bé không bao giờ bước ra ngoài nữa, cũng không gặp bất kỳ ai."
Ba người ngạc nhiên nhìn căn phòng ngủ đó, Ôn Tiểu Dung nói: "Không thể nào? Hai năm trời cứ ở mãi trong căn phòng nhỏ đó sao?"
Mắt mẹ Giang đỏ hoe: "Tôi cũng đã thử để Nhu Nhu bước ra ngoài, nhưng, nhưng mỗi lần con bé ra ngoài, đều là để, để.."
Ba người hiểu ra, mỗi lần Giang Nhu ra khỏi căn phòng đó, có lẽ đều là để tự tử?
Đường Thời Nguyệt đột nhiên nói: "Dì à, cháu có thể nói vài câu với Giang Nhu không?"
Mẹ Giang sững sờ, thấy ánh mắt Đường Thời Nguyệt vừa lạnh lùng vừa dịu dàng, bà vô thức gật đầu.
"Cảm ơn."
Đường Thời Nguyệt đứng dậy đi đến trước căn phòng ngủ đó, cách cửa, nói vào trong:
"Giang Nhu, xin chào, tôi là Đường Thời Nguyệt."
Trong phòng ngủ không có phản ứng gì, Đường Thời Nguyệt tiếp tục nói:
"Thật ra, trải nghiệm của chúng ta rất giống nhau, mẹ tôi mất ngay khi tôi sinh ra, từ nhỏ đến lớn, không ai thích tôi, ngay cả khi tôi suýt bị đánh chết, cũng không ai giúp cả."
"Tôi cũng đã từng tuyệt vọng, đôi khi thậm chí còn tuyệt vọng hơn em bây giờ."
"May mắn thay, có một lần, tôi gặp được một tia sáng, cậu ấy đã chữa lành cho tôi, chiếu sáng tôi, giúp tôi kiên trì đến tận bây giờ."
"Tin rằng một ngày nào đó, em cũng sẽ gặp được tia sáng chữa lành cho em."
"Đừng từ bỏ, cố lên!"
Đường Thời Nguyệt nói xong, liền nói với mẹ Giang: "Dì ơi, đã làm phiền dì rồi, chúng cháu đi đây."
Mẹ Giang tiễn ba người ra cửa, lau khóe mắt: "Cô Đường, cảm ơn, cảm ơn cô."
Đường Thời Nguyệt lắc đầu: "Xin lỗi, cháu không biết phải giúp Giang Nhu như thế nào."
Tiễn ba người xuống lầu, mẹ Giang trở về nhà, đột nhiên phát hiện trên ghế có một chiếc thẻ ngân hàng.
Ba người Đường Thời Nguyệt bước ra khỏi khu dân cư, Ôn Tiểu Dung không nhịn được hỏi:
"Chị Thời Nguyệt, chúng ta đã lặn lội đường xa đến đây, chị thật sự không định khuyên thêm sao?"
Dù sao Đường Thời Nguyệt vì muốn tìm Giang Nhu ra mặt giúp Phương Thành làm rõ, đã hạ thấp giá trị bản thân nhận một hoạt động nhỏ của một thương hiệu hạng hai, lại từ Kinh Đô ngàn dặm xa xôi đến Đôn Hoàng. Rồi từ Đôn Hoàng ngồi xe đến trấn Thất Lý.
Mỡ bụng cũng đã tan biến hết, kết quả ngay cả mặt chính chủ cũng chưa gặp được.
Thật quá thiệt thòi!
Đường Thời Nguyệt nhàn nhạt nói: "Cô bé là vô tội."
Ba người đi về phía chiếc xe đậu bên đường, trong căn nhà nhỏ cách đó không xa phía sau họ, một góc rèm cửa phòng ngủ được kéo lên, một khuôn mặt trắng bệch xuất hiện.
Cô gái gầy gò trốn sau khe rèm, chăm chú nhìn bóng lưng Đường Thời Nguyệt.
Nước mắt chảy ra từ đôi mắt xám xịt đó.
"Xin lỗi, không ai có thể chữa lành cho tôi nữa rồi.."
Giang Thành.
Phòng thu Thanh Sơn.
Phương Thành hôm nay kết thúc buổi tập luyện hơi muộn, bởi vì Viên Thanh Sơn có yêu cầu ngày càng cao hơn đối với anh, hay nói cách khác, thầy Viên đặt rất nhiều kỳ vọng vào bài hát chủ đề "chữa lành" này.
Giống như lúc này, khi Phương Thành hát xong một lần nữa bước ra khỏi phòng thu, Viên Ngọc Cầm lại nghe đến đỏ hoe mắt.
Bài hát này khác với "Xích Linh" bi thương hùng tráng, không có sự thể hiện mãnh liệt như vậy, nghe có vẻ nhẹ nhàng, dịu dàng.
Nhưng lại có một sức mạnh kỳ lạ khiến người ta ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, kiên định bước về phía trước.
Nhìn Phương Thành đứng thẳng, điềm tĩnh tự nhiên, Viên Ngọc Cầm vừa xót xa vừa rung động.
"Anh Phương thật lợi hại, đây mới là sự.. Chữa lành thực sự!"
Chương 82: Top 5 kỳ này có thể "sống chung" với huấn luyện viên
Ba ngày sau.
Đài Giang Thành.
Ghi hình kỳ 3 của "Giọng hát Trung Hoa".
Phương Thành bắt taxi đến Đài Giang Thành, từ xa đã nghe thấy tiếng ồn ào dưới tòa nhà.
Phương Thành chợt nhớ lại cảnh một nhóm anti-fan giăng biểu ngữ chửi bới anh dưới Đài Giang Thành trước khi ghi hình kỳ 2.
Không lẽ lại đến nữa rồi?
Phương Thành cẩn thận đi đến gần, quả nhiên nghe thấy có người đang chửi bới mình.
"Kẻ bạo hành gia đình hãy rút khỏi chương trình!"
"Kẻ bạo lực hãy cút khỏi giới giải trí!"
"Nghệ sĩ có vết nhơ không xứng đáng xuất hiện!"
"Phương Thành cố lên!"
"Lúc Phương Thành cứu người, các người bị mù à?"
Phương Thành ngạc nhiên, hóa ra vẫn có người nói giúp anh?
Chẳng lẽ anh đã có fan hâm mộ rồi?
Phương Thành nhìn kỹ, phát hiện fan hâm mộ của anh chỉ có hai ba người, những người khác đều là anti-fan.
Nhưng mấy fan hâm mộ này rất trung thành, trong vòng vây của một đám anti-fan vẫn cố gắng phản công, giúp Phương Thành biện hộ.
Trong đó có một cô gái nhỏ giọng đã khản đặc, nhưng lại bị người khác chế giễu:
"Phụ nữ lại đi nói giúp Phương Thành, cô là kẻ cuồng bị ngược đãi à?"
Cô gái nhỏ lớn tiếng nói: "Phương Thành tài năng như vậy, dũng cảm lương thiện, tôi không tin anh ấy sẽ đánh người!"
"Vậy thì hãy đưa ra bằng chứng cho chủ nhân của cô đi!"
"Thích ai không thích lại đi thích Phương Thành? Mấy cô gái trẻ bây giờ thật hết thuốc chữa! Hahaha!"
Cô gái nhỏ tức giận đến đỏ bừng mặt, cùng mấy người bạn bất lực bị những người xung quanh chế giễu, nhưng không thể phản công lại.
Bởi vì họ chỉ có thể tự mình tin tưởng, nhưng không thể đưa ra bất kỳ bằng chứng nào chứng minh sự trong sạch của Phương Thành.
Phương Thành cau mày, định bước tới, điện thoại đột nhiên reo, anh cầm lên xem, hóa ra là Đường Thời Nguyệt gọi tới.
Phương Thành vội vàng nghe máy, đầu dây bên kia vang lên giọng nói lạnh lùng:
"Cậu đi cũng vô ích, còn bị người khác lợi dụng."
Phương Thành quay đầu lại, nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen mà Đường Thời Nguyệt thường ngồi đang từ từ đi vào lối vào gara ngầm.
"Dì nhỏ, cháu hiểu rồi, cảm ơn dì."
"Hôm nay hát tốt nhé."
Đường Thời Nguyệt động viên một câu rồi cúp điện thoại, Phương Thành nhìn sâu vào mấy fan đang bị vây công, rồi quay người đi về phía cửa sau của Đài Giang Thành.
Muốn fan hâm mộ của mình có thể ngẩng cao đầu, anh phải trở nên mạnh mẽ hơn!
"Chào buổi sáng thầy Phương!"
Đến cửa sau Đài Giang Thành, Lưu Vân đã đợi ở đó.
"Chào buổi sáng trợ lý Lưu!"
Phương Thành mỉm cười, Lưu Vân càng cười rạng rỡ:
"Thầy Phương bây giờ nổi tiếng quá, tối qua em xuống lầu mua nước tương ở siêu thị nhỏ cũng đang bật Xích Linh!"
Hai người vừa nói vừa cười đi vào thang máy, Lưu Vân quan tâm hỏi:
"Thầy Phương, chủ đề kỳ này có vẻ khá khó, thầy chuẩn bị thế nào rồi ạ?"
Phương Thành hứng thú hỏi: "Tại sao cô lại nghĩ chủ đề 'chữa lành' này khó?"
Lưu Vân giơ ngón trỏ lên: "Chữa lành, nghe có vẻ đơn giản, hát một bài tình ca thất tình là được rồi, nhưng đề của đạo diễn Trương không dễ như vậy, nếu thật sự hát tình ca thất tình, chắc chắn điểm sẽ rất thấp."
"Nhưng muốn tìm một bài hát thực sự có thể chữa lành cho tất cả mọi người, thì lại quá khó."
"Trừ khi.. Tự mình viết một bài!"
Nói đến đây, Lưu Vân nhìn Phương Thành: "Thầy Phương, kỳ này thầy không phải sẽ lại sáng tác chứ?"
Phương Thành cười xòe tay: "Cô đã nói không tìm được bài hát hay, vậy thì tôi chỉ có thể tự sáng tác một bài thôi."
Mắt Lưu Vân sáng rực: "Oa! Thầy Phương, thầy lại có bài hát mới rồi sao? Tuyệt quá!"
Cô gái nhỏ suýt nữa thì nhảy cẫng lên, hai bím tóc bay phấp phới.
Được rồi, xem ra cô gái này cũng đã trở thành fan của mình rồi.
Đến hậu trường thí sinh, Lưu Vân làm động tác cổ vũ cho Phương Thành, rồi nhảy chân sáo rời đi.
Phương Thành bước vào hậu trường thí sinh, những người bên trong đồng loạt quay đầu nhìn lại, vẻ mặt có chút phức tạp.
Phương Thành mỉm cười bình thản, đại khái có thể hiểu được sự bối rối của những người này.
"Xích Linh" bùng nổ, chứng minh tài năng của Phương Thành, những người này cũng muốn có mối quan hệ tốt với Phương Thành, biết đâu sau này có thể hưởng lợi.
Nhưng đồng thời cũng lo lắng mình bị Phương Thành liên lụy, dù sao bây giờ trên mạng cứ cách vài ngày lại xào xáo chuyện Phương Thành bạo hành gia đình và đánh người.
Phương Thành bây giờ giống như một miếng bánh thơm có gai, mùi thơm ngào ngạt, ai cũng thèm muốn, nhưng lại sợ bị đâm vào tay. Phương Thành nhìn thấy sự bối rối trên khuôn mặt những người này, cảm thấy buồn cười, đi thẳng đến một bên ngồi xuống.
"Thật sự coi mình là nhân vật lớn rồi sao?"
Triệu Tử Húc, Châu Kiệt, Trịnh Phi ba người ngồi ở một bên, từ khi Phương Thành bước vào, ánh mắt của Trịnh Phi vẫn luôn dõi theo anh, Châu Kiệt bên cạnh không nhịn được hừ một tiếng.
Trịnh Phi liếc nhìn anh ta: "Nhưng Phương Thành thật sự nổi tiếng mà, lát nữa ghi hình chương trình chúng ta có nên đến bắt chuyện với anh ấy không?"
Châu Kiệt tức giận nói: "Muốn đi thì các người đi, tôi không làm cái chuyện mất mặt đó!"
Trịnh Phi cau mày: "Bây giờ Đường Thời Nguyệt cũng không muốn giúp chúng ta, nếu chúng ta không tự mình nghĩ cách, làm sao tiếp tục tiến lên?"
Châu Kiệt cười khẩy: "Trịnh Phi, cô cũng muốn bị Phương Thành đánh sao?"
"Châu Kiệt, anh có ý gì?"
"Thôi đi."
Triệu Tử Húc ngăn cản hai người cãi nhau, nói nhỏ:
"Phương Thành mang tiếng bạo hành gia đình và đánh người, cũng coi như là nghệ sĩ có vết nhơ, anh ta chỉ có thể nổi tiếng nhất thời," Giọng hát Trung Hoa "kết thúc là anh ta hết tiền đồ rồi."
"Chúng ta chỉ cần làm tốt việc của mình là được."
Nghe Triệu Tử Húc nói, Châu Kiệt và Trịnh Phi đều gật đầu.
Chủ đề "chữa lành" kỳ này, họ đều đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Ngay cả Triệu Tử Húc, người được mệnh danh là ca sĩ sáng tác, cũng đã mua một bài hát mới dưới sự giúp đỡ của công ty.
Mục tiêu của họ chỉ có một: Lọt vào top 5, kỳ sau sẽ hợp tác với huấn luyện viên trên sân khấu.
Lúc này Từ Minh Hiên bước vào, hậu trường thí sinh lại im lặng.
Mọi người nhìn anh ta, đột nhiên lại nhớ đến cảnh anh ta khóc lóc thảm thiết trên sân khấu ở kỳ 2.
Phụt.
Cuối cùng cũng có một cô gái không nhịn được bật cười thành tiếng.
Từ Minh Hiên "mặt xinh" đỏ bừng, lặng lẽ đi đến góc phòng.
Sau khi chương trình kỳ 2 phát sóng, Phương Thành nổi tiếng, Sở Khả Khả tiếp tục đứng đầu, cũng khá nổi tiếng.
Và anh ta cũng nổi tiếng.
Cảnh anh ta gân cổ lên hát hí kịch trên sân khấu đã được làm thành meme, rất phổ biến, thường thì trong các nhóm chat đang nói chuyện bỗng nhiên lại xuất hiện một Từ Minh Hiên.
Mấy ngày sau khi chương trình phát sóng, Từ Minh Hiên không dám ra ngoài, sợ vừa ra ngoài đã bị người khác chế giễu.
May mắn thay, studio Gió Chiều đã giúp anh ta mua một bài hát mang phong cách chữa lành, chất lượng rất tốt. Từ Minh Hiên tự tin sẽ lật ngược tình thế trong kỳ này, một lần nữa lọt vào top 5, giành được tư cách hợp tác với huấn luyện viên ở kỳ 4.
Anh ta đã nghĩ kỹ rồi, anh ta muốn chọn Đường Thời Nguyệt!
Lúc này tổng đạo diễn Trương Kha bước vào, các thí sinh đều đứng dậy.
"Đạo diễn Trương!"
Trương Kha đích thân đến, đương nhiên không phải chuyện nhỏ, quả nhiên, Trương Kha vỗ tay, mặt mày hớn hở lớn tiếng nói:
"Thông báo cho mọi người một tin tốt, các thí sinh tại kỳ 3 lọt vào top 5, không những có thể hợp tác với huấn luyện viên trên sân khấu ở kỳ 4, mà còn có thể cùng huấn luyện viên ở lại 'biệt thự ca sĩ', tiến hành ba ngày luyện tập khép kín!"
Oa!
Các thí sinh đều reo hò.
Hợp tác với huấn luyện viên lên sân khấu biểu diễn vốn đã đủ hấp dẫn rồi, bây giờ còn được "sống chung" với huấn luyện viên, đây quả là làm tăng độ hot của họ một cách nhanh chóng!
Ngay lập tức, khuôn mặt mỗi người đều đỏ bừng vì phấn khích, trong lòng dâng trào ý chí chiến đấu mãnh liệt.
"Thời Nguyệt, em thật sự đồng ý ở chung biệt thự ca sĩ với thí sinh sao?"
Trong phòng nghỉ của huấn luyện viên, Chu Yên với vẻ mặt khó coi hỏi Đường Thời Nguyệt.
Đường Thời Nguyệt gật đầu.
Ngay từ trước khi tập đầu tiên phát sóng, để đảm bảo công bằng cho Phương Thành khi đội ngũ hậu kỳ của chương trình "Tiếng hát Trung Hoa" chỉnh sửa, Đường Thời Nguyệt đã đồng ý với Trương Kha tham gia phần ghép đôi huấn luyện viên và thí sinh ở tập thứ tư.
Mặc dù không thích kiểu chiêu trò này, nhưng Đường Thời Nguyệt đã nói là làm, sẽ không thất hứa.
Ôn Tiểu Dung nhìn những bức ảnh "biệt thự ca sĩ" do chương trình gửi đến, tấm tắc cảm thán:
"Oa, căn nhà này đẹp quá, ba tầng, có vườn, có hồ bơi, còn có phòng thu âm, mẹ ơi, giường to thế này, em muốn đến quá! Ái chà!"
Chu Yên lười để ý đến cô, nói với Đường Thời Nguyệt:
"Thời Nguyệt, lỡ người ghép đôi với em là ca sĩ nam thì sao? Chẳng lẽ em thật sự muốn ở chung với đàn ông?"
Ôn Tiểu Dung chỉ vào ảnh phòng trong biệt thự nói: "Chị Yên nhìn kìa, chương trình ghi là, năm cặp ghép đôi, ở riêng ba tầng, phòng của mỗi cặp ghép đôi là đối diện nhau, đây là ở riêng mà."
Chu Yên lườm Ôn Tiểu Dung một cái: "Thời Nguyệt ra mắt bao nhiêu năm nay, chưa từng tiếp xúc gần với nghệ sĩ nam, buổi tối ở đối diện phòng đã rất dễ gây bàn tán rồi!"
Ôn Tiểu Dung nói: "Không sao đâu, phần lớn là Sở Khả Khả đứng đầu, đến lúc đó chị Thời Nguyệt và em gái Đại Sơn ngủ cùng nhau, cảnh tượng đó.. Oa!"
Chu Yên lạnh lùng nhìn sang, Ôn Tiểu Dung lại nghĩ đến một khả năng khác:
"Đúng rồi! Lỡ là Phương Thành thì sao?"
Trong chốc lát, phòng nghỉ trở nên yên tĩnh.
Ôn Tiểu Dung nhìn Chu Yên, rồi lại nhìn Đường Thời Nguyệt.
"Nếu là Phương Thành, chắc không sao đâu nhỉ?"
Chu Yên giận dữ nói: "Là đàn ông thì không được!"
Đường Thời Nguyệt thản nhiên nói: "Chỉ người đứng đầu mới có tư cách chọn huấn luyện viên trước, anh ta chưa chắc đã giành được vị trí đầu tiên."
"Tôi đi tìm Trương Kha, dù thế nào cũng không thể để đàn ông ghép đôi với Thời Nguyệt!"
Chu Yên tức giận bỏ đi.
Đường Thời Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần.
Ôn Tiểu Dung chớp chớp mắt, lẩm bẩm nhỏ giọng:
"Chị Thời Nguyệt hình như rất hy vọng Phương Thành giành được vị trí đầu tiên?"
Hậu trường thí sinh.
"Năm người đứng đầu sẽ chọn huấn luyện viên theo thứ tự xếp hạng?"
"Vậy là người đứng đầu có thể chọn huấn luyện viên muốn hợp tác trước tiên sao?"
Lúc này Trương Kha cũng đã nói xong quy tắc của "Tập đặc biệt ghép đôi huấn luyện viên và thí sinh", ba mươi mốt thí sinh đều im lặng.
Đột nhiên, không khí giữa các thí sinh bắt đầu thay đổi. Ánh mắt nhìn người khác đều mang theo chút mùi thuốc súng.
Châu Kiệt nói nhỏ: "Tôi muốn chọn Đường Thời Nguyệt!"
Trịnh Phi lập tức nói: "Đường Thời Nguyệt là của tôi!"
Triệu Tử Húc cau mày: "Chưa bắt đầu mà các cậu vội vàng gì chứ? Đừng làm hỏng tâm lý."
Châu Kiệt và Trịnh Phi lúc này mới không nói nữa, nhưng giữa hai người cũng đã có cảm giác đối thủ cạnh tranh.
Mục tiêu của họ đều là Đường Thời Nguyệt, không, thực ra mục tiêu của tất cả các thí sinh gần như đều là Đường Thời Nguyệt.
Mặc dù Trịnh Sơn cũng là thiên vương làng nhạc, Trần Nhược Thi lại đáng yêu như vậy, Tần Uyển và Lâm Phong cũng là những ngôi sao hạng A đang nổi.
Nhưng, tất cả bọn họ cộng lại cũng không thể so sánh với Đường Thời Nguyệt!
Đây là Thiên hậu số một Trung Hoa!
Nếu có thể cùng Thiên hậu biểu diễn trên sân khấu, thì vị thế và độ hot của mình chẳng phải sẽ tăng vùn vụt sao?
Hơn nữa Đường Thời Nguyệt còn độc thân. Lỡ trong quá trình hợp tác với cô ấy mà nảy sinh tia lửa tình, chẳng phải sẽ một bước lên mây sao?
Không ít thí sinh nam trong lòng đều không kìm được bắt đầu mơ mộng.
Lúc này, một cô gái chạy thình thịch vào: "Xin lỗi, em đến muộn!"
Cô gái nhìn thấy tổng đạo diễn cũng ở đó, đỏ mặt vội vàng xin lỗi, hai ngọn núi lớn theo động tác của cô lắc lư, khiến người ta hoa mắt.
Trương Kha tươi cười: "Không sao đâu, Sở Khả Khả, chúng ta vẫn chưa bắt đầu ghi hình."
Đây là người đứng đầu liên tiếp hai kỳ, lưu lượng và độ nổi tiếng chỉ thấp hơn Phương Thành đang nổi tiếng theo kiểu tai tiếng, chính là tâm can bảo bối, đến muộn một chút thì sao chứ?
"Cảm ơn đạo diễn Trương."
Sở Khả Khả lè lưỡi, nhìn thấy Phương Thành, mắt sáng lên, chạy nhanh đến ngồi cạnh anh.
Trương Kha lại nói vài câu động viên, rồi mang cái đầu hói sáng bóng đầy trí tuệ bỏ đi. Hậu trường thí sinh lại trở nên náo nhiệt, Sở Khả Khả cười tươi nói với Phương Thành:
"Phương Thành, chúc mừng anh nhé, bài hát của anh lại nổi tiếng rồi!"
Phương Thành mỉm cười: "Khả Khả, em cũng không kém đâu, em bây giờ là người đứng đầu bảng xếp hạng độ nổi tiếng của chương trình."
"Tiếng hát Trung Hoa" có một bảng xếp hạng độ nổi tiếng cá nhân, khán giả có thể bình chọn cho thí sinh trên mạng, điều này có thể phản ánh chân thực độ nổi tiếng của thí sinh.
Hiện tại Sở Khả Khả đứng đầu, Triệu Tử Húc, Châu Kiệt, Trịnh Phi lần lượt xếp từ thứ hai đến thứ tư, Từ Minh Hiên ban đầu đứng thứ ba, vì hát quá tệ ở kỳ trước nên đã tụt xuống thứ mười.
Còn Phương Thành..
Xếp thứ ba mươi sáu.
Thậm chí còn thấp hơn cả thứ hạng của bốn thí sinh đã bị loại ở kỳ trước.
Bài hát của Phương Thành đã nổi tiếng khắp nơi, nhưng trên bảng xếp hạng độ nổi tiếng thì anh lại đứng cuối.
Người và bài hát bị tách rời như vậy, thật sự rất buồn cười.
Phụt!
Sở Khả Khả không nhịn được bật cười, sau đó liên tục xua tay: "Xin lỗi, Phương Thành, em không có ý cười anh, em chỉ là không nhịn được, haha!"
"Bài hát sáng tác hay đến mấy, nhân phẩm không tốt cũng không thể nổi tiếng được."
Từ Minh Hiên vẫn luôn trốn trong góc cuối cùng cũng lên tiếng.
Phương Thành liếc nhìn Từ Minh Hiên, đột nhiên mở miệng: "Từ Minh Hiên, hôm đó xe của Tần Uyển và Lâm Phong suýt chút nữa đâm vào người, cậu cũng ở trên xe đúng không?"
Trong chốc lát, tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Từ Minh Hiên.
Chết tiệt!
Phương Thành đang nói về chuyện xe của Tần Uyển vượt đèn đỏ suýt chút nữa đâm vào cô bé sao?
Hôm đó trên xe còn có Lâm Phong sao?
Từ Minh Hiên cũng ở đó?
Vậy chuyện này không chỉ Tần Uyển có trách nhiệm, mà còn có Lâm Phong và Từ Minh Hiên phải không?
Mẹ ơi, quả dưa lớn như vậy mà anh ta cứ thế đột nhiên ném ra sao?
Các thí sinh lại nhìn Phương Thành, trong lòng không kìm được giơ ngón tay cái lên với anh.
Người này thật sự đủ can đảm để nói!
Từ Minh Hiên hoàn toàn ngây người.
Không phải chứ, tôi chỉ không nhịn được nói anh một câu, anh liền quay lại ném bom vào tôi?
Không chỉ tôi, anh còn làm nổ cả anh Phong nữa!
Phương Thành lúc này mới bất tri bất giác nhìn xung quanh rồi hỏi nhân viên bên cạnh:
"Chương trình vẫn chưa bắt đầu ghi hình đúng không?"
Người nhân viên này nhìn anh với vẻ mặt khó nói, chỉ vào camera trên tường: "Đã ghi hình rồi."
Phương Thành lập tức thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt."
"!"
Những người xung quanh đều kinh ngạc nhìn Phương Thành.
Dám chắc là Phương Thành biết đã bắt đầu ghi hình rồi nên mới cố ý nói như vậy sao?
Từ Minh Hiên đỏ bừng mặt, chỉ vào Phương Thành: "Anh anh anh.."
Phương Thành mỉm cười: "Sao vậy? Không phục sao, hay là tôi nói thêm hai câu nữa?"
Từ Minh Hiên biến sắc, lập tức bịt miệng mình lại.
Người này cái gì cũng dám nói, nếu chọc giận hắn ta, không biết sẽ nói ra những lời gì không thể cứu vãn được, thôi, tốt nhất đừng chọc hắn ta nữa.
Từ Minh Hiên nhẫn nhục chịu đựng, bỏ qua vô số ánh mắt kỳ lạ xung quanh, nhắm mắt lại, bắt đầu âm thầm ôn lại bài hát mà mình đã chuẩn bị kỹ lưỡng. Kỳ này nhất định phải giành được vị trí đầu tiên!
Không chỉ để rửa mối nhục trước đó, mà còn để ghép đôi với Đường Thời Nguyệt, cùng Đường Thời Nguyệt ở trong biệt thự ca sĩ, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người!
"Thí sinh đứng đầu có thể chọn huấn luyện viên để hợp tác trước?"
Trong phòng nghỉ của Tần Uyển, sau khi nghe nhân viên đến thông báo quy tắc, sắc mặt cô không được tốt lắm.
Lâm Phong bên cạnh nói: "Uyển Uyển, em đang lo lắng điều gì?"
Tần Uyển nhíu mày nói: "Lỡ Phương Thành giành được hạng nhất, anh ta chọn em thì sao?"
Lâm Phong suy nghĩ một chút nói: "Vậy thì em có thể nhân cơ hội cùng anh ta vào biệt thự ca sĩ, moi ra những bài hát hay mà anh ta giấu đi."
Tần Uyển nhìn Lâm Phong: "Anh chấp nhận được sao?"
Lâm Phong giật mình, thấy Tần Uyển đang dò xét nhìn mình, anh lập tức mỉm cười:
"Uyển Uyển, đương nhiên anh không nỡ để em ở bên người đàn ông khác, nhưng đây là vì tiền đồ của em, anh sẽ không nhỏ mọn như vậy, hơn nữa anh tin em."
Ánh mắt Lâm Phong dịu dàng, giọng điệu chân thành, dường như thực sự hoàn toàn vì Tần Uyển mà suy nghĩ.
"Hơn nữa Phương Thành cũng chưa chắc đã giành được hạng nhất. Chủ đề kỳ này khá dễ bị lật kèo."
Tần Uyển gật đầu: "Chủ đề chữa lành này, nhìn thì dễ, nhưng muốn thực sự nổi bật thì quá khó."
Ba mươi hai thí sinh, nếu mỗi người đều hát những bản tình ca chữa lành thất tình. Những người lên sân khấu trước thì không sao, nhưng đến sau, khán giả khó tránh khỏi sự nhàm chán.
Dù sao thì những bài hát chữa lành vốn đã ít, những bài nổi tiếng cũng chỉ có vài bài, không như những chủ đề khác có nhiều bài để lựa chọn.
Nếu là sáng tác, thì càng thử thách lớn.
Có lẽ kỳ này còn xuất hiện tình trạng thí sinh "trùng bài", các thí sinh khác nhau hát cùng một bài hát.
Lâm Phong nói: "Anh lại thấy Minh Hiên kỳ này có hy vọng."
Tần Uyển nhớ lại bài hát mà studio tìm cho Từ Minh Hiên, đó không phải là bản tình ca thất tình phổ biến, mà là một bài hát chữa lành cuộc sống mang ý nghĩa lớn.
Chỉ riêng đặc điểm và tầm vóc đó thôi, đã thắng một nửa rồi.
Tần Uyển lại phiền não: "Nếu Minh Hiên thắng, phần lớn cũng sẽ chọn em, người khác đều biết em là sếp của cậu ấy, như vậy không tốt lắm."
Lúc này nhân viên nhà đài đến mời lên sân khấu, Tần Uyển và Lâm Phong cùng nhau bước ra khỏi phòng nghỉ.
Hôm nay Tần Uyển mặc một chiếc váy hai dây cổ trễ, bên ngoài khoác một chiếc khăn choàng voan mỏng, vừa trang nhã vừa gợi cảm, đi giày cao gót, bước đi duyên dáng từ hành lang vào hội trường ghi hình. Cô rất hài lòng với trang phục của mình, trên mặt nở nụ cười, chuẩn bị đón nhận sự kinh ngạc và tiếng reo hò của toàn trường.
Quả thật có không ít tiếng reo hò "đẹp quá" các kiểu, nhưng Tần Uyển còn nghe thấy tiếng la ó!
Sắc mặt Tần Uyển sững sờ một lát, tưởng mình nghe nhầm. Nhưng những tiếng la ó đó lại trở nên rõ ràng hơn. Sắc mặt Tần Uyển trở nên khó coi.
Trương Kha có ý gì?
Dám tìm anti-fan của cô đến làm khán giả trường quay sao? Thật sự coi Tần Uyển cô dễ bắt nạt sao?
"Cô Tần, chú ý biểu cảm!"
Tiếng nhắc nhở của Trương Kha vang lên trong tai nghe, Tần Uyển đành phải nặn ra nụ cười thanh lịch xinh đẹp, giả vờ như không nghe thấy tiếng la ó, vẫy tay chào khán giả dưới khán đài.
Cho đến khi ngồi xuống, Tần Uyển cuối cùng cũng hiểu ra, những tiếng la ó đó chắc là vì vụ tai nạn đâm người ở vạch kẻ đường.
Nhưng lúc đó đâu phải cô lái xe, cô vô tội mà!
Những người này thật là vô lý!
Bỗng nhiên, Tần Uyển nghĩ đến Phương Thành, người luôn bị cả mạng xã hội chửi bới.
Mình chỉ nghe thấy một chút tiếng la ó đã không chịu nổi rồi.
Phương Thành, người bị vô số người bôi nhọ, chửi bới từ sau khi ly hôn, anh ấy đã vượt qua như thế nào?
Trong lòng Tần Uyển dâng lên một tia áy náy, rồi lại bị chính mình gạt bỏ.
Phương Thành vốn đã có lỗi với cô, hơn nữa đâu phải cô vu khống bôi nhọ anh ta, cô việc gì phải áy náy?
Lúc này Lâm Phong cũng vào sân, ngồi cạnh Tần Uyển trong tiếng reo hò của người hâm mộ.
Tiếp theo là Trần Nhược Thi.
Trong chốc lát, tiếng reo hò của cả hội trường ghi hình tăng lên vài độ.
Tần Uyển nghiêng đầu nhìn sang, chỉ thấy cô gái nhỏ nhắn đến từ Hồng Kông búi tóc hai bên, mặc một bộ đồ thể thao năng động đáng yêu, nhảy nhót chạy vào sân.
Bàn tay Tần Uyển đặt dưới bàn siết chặt.
Cô xinh đẹp và gợi cảm như vậy, lại không bằng một cô bé "màn hình phẳng" sao?
Những người này đều mù hết rồi sao?
Và người tiếp theo xuất hiện thì Tần Uyển càng không thể so sánh được.
Thiên vương nhạc rock Trịnh Sơn, người được giới trung niên yêu thích nhất, tiếng reo hò vang trời khi anh xuất hiện.
Đường Thời Nguyệt còn khoa trương hơn, khi cô mặc một bộ vest đen, búi tóc cao bước ra từ lối đi của huấn luyện viên, toàn trường phát ra tiếng sóng thần khổng lồ.
"Mẹ ơi! Đẹp quá, ngầu quá!"
"Đại ma vương giết tôi đi!"
"Nữ tổng tài bá đạo!"
"Bệ hạ thiên hậu, đưa tôi đi đi!"
Trang phục của Đường Thời Nguyệt hôm nay quá bá đạo, không chỉ thu hút đàn ông mà còn cả phụ nữ, vô số khán giả nữ điên cuồng la hét, ước gì đại ma vương đến cho mình hai cái tát.
Hậu trường thí sinh, tất cả mọi người đều ngẩng đầu ngưỡng mộ nhìn Đường Thời Nguyệt tuyệt đẹp và bá đạo trên màn hình TV, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
Trước đây họ chỉ có thể nhìn từ xa, thậm chí không dám có ý định tiếp cận.
Nhưng kỳ này thì khác, chỉ cần giành được hạng nhất, là có thể hợp tác với thiên hậu số một vừa xinh đẹp vừa tài năng này.
Thậm chí còn có thể "sống chung" với cô ấy ba ngày.
Nữ thần xa vời như chín tầng mây trước đây, bỗng trở nên gần gũi trong tầm tay. Trong chốc lát, nhiệt độ tại hậu trường thí sinh dần tăng lên.
"Các thí sinh, bắt đầu bốc thăm đi."
Nhân viên để các thí sinh bốc thăm quyết định thứ tự xuất hiện.
Phương Thành rút ra một quả cầu nhỏ từ hộp bốc thăm, mở ra, lấy tờ giấy bên trong:
32.
"Phương Thành, chúng ta đều là số một!"
Tờ giấy trong tay Sở Khả Khả ghi số 1.
Phương Thành lắc đầu cười, anh và Sở Khả Khả lại là người đầu và người cuối.
Nhưng anh hoàn toàn không quan tâm đến thứ tự xuất hiện, dù sao thì bài hát anh muốn hát này, chỉ cần mang ra, chắc chắn sẽ "chữa lành" hết mức.
Rất nhanh đã đến lượt Sở Khả Khả lên sân khấu.
"Cố lên!"
Phương Thành mỉm cười với cô, Sở Khả Khả đứng dậy, cũng mỉm cười với anh.
"Phương Thành, em có huấn luyện viên muốn hợp tác, kỳ này em nhất định phải giành hạng nhất!"
Phương Thành giật mình, rồi nói: "Chúng ta đều giống nhau."
Sở Khả Khả nắm chặt nắm tay nhỏ, núi non cũng rung rinh theo: "Em sẽ không thua đâu!"
Kết quả chứng minh, Sở Khả Khả không hề nói khoác.
Cô lên sân khấu hát một bài hát tự sáng tác, chủ đề là quan tâm đến những đứa trẻ bị bắt nạt trong trường học.
Điều này hoàn toàn phù hợp với chủ đề "chữa lành", vừa lên đã nhận được tràng pháo tay vang dội.
Đạt được 906 điểm.
Thậm chí còn cao hơn 5 điểm so với kỳ trước, đây cũng là điểm số cao nhất của "Giọng hát Trung Hoa" mùa thứ hai cho đến nay.
Bài hát của Sở Khả Khả thực sự rất ấn tượng, khi cô trở lại hậu trường thí sinh, tất cả mọi người đều đứng dậy vỗ tay, tâm phục khẩu phục.
"Hạng nhất kỳ này lại là Sở Khả Khả rồi."
"Mới bắt đầu đã hết hồi hộp rồi sao?"
"Sở Khả Khả sẽ chọn huấn luyện viên nào đây?"
Sở Khả Khả vui vẻ chạy về ngồi cạnh Phương Thành:
"Phương Thành, huấn luyện viên em muốn chọn chắc cũng giống anh, anh cũng phải cố lên, đừng thua nhé!"
"Bài hát của Sở Khả Khả này thực sự rất hay, hôm nay khả năng cao là đạt hạng nhất rồi, em thấy sao, Thời Nguyệt? Thời Nguyệt?"
Lúc này, trên ghế huấn luyện viên, Trịnh Sơn đang hồi tưởng lại màn trình diễn của Sở Khả Khả vừa rồi, nhưng lại thấy Đường Thời Nguyệt đang ngẩn ngơ.
"Ừm."
Nghe thấy lời của Trịnh Sơn, Đường Thời Nguyệt hoàn hồn, nhàn nhạt ừ một tiếng.
Nếu Sở Khả Khả chọn cô làm đối tác, dường như là một kết quả không tồi.
Chị Yên cũng sẽ hài lòng.
Nhưng mà..
Trong lòng Đường Thời Nguyệt hiện lên một bóng dáng điềm tĩnh tự nhiên.
Nếu cậu ấy giành được hạng nhất, cậu ấy sẽ chọn ai?
Chương 85: Mục tiêu của Triệu Tử Húc là Đường Thời Nguyệt
"Chị Yên, chị nhìn xem, chị Thời Nguyệt hình như đang thất thần?"
Trong phòng nghỉ của huấn luyện viên, Ôn Tiểu Dung chỉ vào màn hình TV treo tường nói với Chu Yên.
Chu Yên nhíu mày: "Thời Nguyệt chắc đang lo lắng, lát nữa lỡ bị thí sinh nam chọn thì sao."
Sau đó dừng lại một chút, cười nhạt: "Nhưng không sao, tôi đã tìm Trương Kha rồi, đảm bảo sẽ không để Đường Thời Nguyệt hợp tác với thí sinh nam."
Ôn Tiểu Dung chớp mắt: "Oa, chị Yên làm thế nào vậy?"
Chu Yên nói: "Rất đơn giản, chỉ cần bảo Trương Kha sửa lại quy tắc chọn người là được."
Ôn Tiểu Dung chỉ vào Chu Yên: "Chị Yên, chị gian lận!"
Chu Yên lườm Ôn Tiểu Dung: "Chẳng lẽ em thật sự muốn Thời Nguyệt hợp tác với đàn ông sao?"
Ôn Tiểu Dung lập tức nói: "Không muốn! Chị Thời Nguyệt độc thân xinh đẹp!"
Sau đó lại thầm nói trong lòng: "Nhưng nếu là Phương Thành thì hình như cũng được."
Ôn Tiểu Dung có ấn tượng rất tốt về Phương Thành, luôn cảm thấy người đàn ông này rất đáng tin cậy.
Chị Thời Nguyệt đôi khi quá mệt mỏi, nếu có một người đàn ông đáng tin cậy ở phía sau có thể giúp đỡ chị ấy thì cũng rất tốt.
Các thí sinh tiếp theo lên sân khấu đều không ấn tượng bằng Sở Khả Khả, đa số hát những bài tình ca thất tình, thậm chí có vài người còn trùng bài.
Điểm cao nhất của những người này cũng chỉ khoảng 850, rõ ràng là không có thực lực lọt vào top 5.
"Số 13, Từ Minh Hiên."
Đến lượt Từ Minh Hiên lên sân khấu, anh ta phủi phủi vạt áo, đứng dậy với dáng vẻ thanh lịch, tự tin bước ra khỏi hậu trường thí sinh.
Những người khác đều hơi tò mò, anh chàng "sói hú" này hôm nay tự tin như vậy, lẽ nào có chiêu lớn?
Từ Minh Hiên lên sân khấu, nhận được rất nhiều tiếng hò reo của fan nữ.
Tần Uyển và Lâm Phong nhìn nhau, cũng tràn đầy tự tin.
Studio Gió Chiều lần này đã tìm cho Từ Minh Hiên một bài hát rất hay, chỉ cần thể hiện bình thường, việc lọt vào top 5 là không thành vấn đề.
Lần này Từ Minh Hiên cũng không làm họ thất vọng, bài hát chữa lành mang ý nghĩa lớn này được thể hiện rất xuất sắc.
Cuối cùng đạt 903 điểm, xóa tan u ám của vòng trước, tạm thời đứng thứ hai.
Khi Từ Minh Hiên trở lại hậu trường thí sinh, cằm anh ta gần như ngẩng lên trời, bước đi vạt áo cũng bay phấp phới, các thí sinh khác cũng tự động vỗ tay cho anh ta.
"Anh Từ hát hay quá!"
"Bài hát của anh Từ viết hay thật, có thể sánh ngang với 'Xích Linh' rồi."
Thế giới này là như vậy, vài phút trước không ai để ý đến Từ Minh Hiên, bây giờ ai cũng đến chúc mừng và nịnh nọt.
Từ Minh Hiên chỉ cảm thấy giây phút này mình giống như nhân vật chính lật ngược tình thế trong phim.
Khi đi ngang qua Phương Thành, Từ Minh Hiên cố ý dừng lại: "Phương Thành, mong chờ tác phẩm của anh, đừng làm tôi thất vọng nhé."
Phương Thành liếc Từ Minh Hiên: "Bài hát này đắt lắm phải không?"
Sắc mặt Từ Minh Hiên thay đổi: "Anh có ý gì?"
Anh ta đã xây dựng hình tượng ca sĩ sáng tác thiên tài, chuyện mua bài hát đều được tiến hành bí mật, sao Phương Thành lại biết được?
Phương Thành lại cười nhạt: "Cậu nghĩ có ý gì, tôi chính là có ý đó."
Từ Minh Hiên bị Phương Thành nhìn đến sởn gai ốc, không dám khiêu khích nữa, lủi thủi bỏ đi.
Người này là một kẻ điên, không cần để ý đến hắn ta, dù sao kỳ này hắn ta cũng không thể lọt vào top 5.
Từ Minh Hiên tự an ủi mình như vậy.
Từ Minh Hiên bắt đầu tính toán, Sở Khả Khả đứng thứ nhất, anh ta đứng thứ hai, nếu Sở Khả Khả không chọn Đường Thời Nguyệt, vậy anh ta có thể hợp tác với Đường Thời Nguyệt!
Từ Minh Hiên nhìn Đường Thời Nguyệt lạnh lùng bá đạo trên màn hình, trong lòng dâng trào một cảm xúc mãnh liệt.
Cùng với Thiên hậu Đường vào biệt thự ca sĩ.. Cái này cái này cái này, a a a!
Trên ghế giám khảo, Tần Uyển khẽ nhíu mày. Cô thấy hơi phiền.
Từ Minh Hiên đạt điểm cao cô đương nhiên vui mừng, dù sao cũng là nghệ sĩ của studio mình. Nhưng lát nữa Từ Minh Hiên mà chọn mình thì sao?
Tần Uyển không muốn hợp tác với thí sinh nam, cô bây giờ muốn xây dựng hình tượng phụ nữ độc lập, không dễ dàng dính scandal. Dù có dính scandal, cũng phải là với nam nghệ sĩ nổi tiếng hơn mình.
Đây cũng là lý do tại sao cô vẫn chưa đồng ý với Lâm Phong.
Lâm Phong vẫn chưa đủ nổi tiếng.
Còn về Phương Thành, thì càng không đủ tư cách.
Ngay khi mọi người đều nghĩ Sở Khả Khả và Từ Minh Hiên đã chắc chắn hai vị trí đầu tiên, một bất ngờ khác lại xuất hiện.
"Số 21, Triệu Tử Húc."
Triệu Tử Húc từ từ đứng dậy, áo sơ mi trắng và quần jean, trang phục phong cách học đường, kết hợp với vẻ ngoài điển trai, khá có khí chất ngọc thụ lâm phong.
Nhiều thí sinh nữ đều chăm chú nhìn anh ta.
Sở Khả Khả rất thật thà nói với Phương Thành: "Phương Thành, người này đẹp trai giống anh."
Phương Thành bất lực: "Tôi không kiếm cơm bằng nhan sắc đâu, được chứ?"
Lúc này ánh mắt của Triệu Tử Húc hướng về phía Phương Thành, liếc nhìn thờ ơ, rồi lại dời đi, dưới sự chú ý của mọi người bước ra khỏi hậu trường thí sinh.
"Triệu Tử Húc hôm nay hình như có gì đó khác?"
"Đúng vậy, sẽ không phải cũng tung chiêu lớn chứ?"
Triệu Tử Húc bước lên sân khấu, khán đài vang lên vô số tiếng hò reo.
Trong tất cả các thí sinh nam, Triệu Tử Húc có lượng fan nữ đông nhất.
Đẹp trai, lại biết sáng tác, khả năng ca hát cũng không tệ. Có thể nói là kiểu người hoàn hảo 360 độ không góc chết.
Hai kỳ trước đều nằm trong top 3, thành tích rất ổn định.
Nhiều người cho rằng Từ Minh Hiên là người duy nhất có thể cạnh tranh chức vô địch cuối cùng với Sở Khả Khả.
Triệu Tử Húc đứng trên sân khấu, đối mặt với vô số tiếng hò reo của fan nữ, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía ghế giám khảo.
Nhìn về phía Đường Thời Nguyệt.
Đúng vậy, mục tiêu của Triệu Tử Húc cũng là Đường Thời Nguyệt.
Nói chính xác hơn, ngay từ trước khi vào công ty đĩa hát Bảo Thạch, mục tiêu của anh ta đã là Đường Thời Nguyệt rồi.
Không chỉ muốn vượt qua Đường Thời Nguyệt về thành tựu và địa vị trong làng nhạc, Triệu Tử Húc còn muốn có được người phụ nữ này!
Và hôm nay, chính là khởi đầu cho cuộc tấn công của anh ta nhắm vào Đường Thời Nguyệt!
Chữa lành, chủ đề này chính là dành cho anh ta.
Triệu Tử Húc ngồi trước cây đàn piano, mười ngón tay thon dài đặt xuống, một đoạn giai điệu đầy bi thương nhưng cũng tràn đầy sức mạnh vang lên.
Đây là một bài tình ca.
Nhưng lại khác với những bài tình ca thông thường, lời bài hát kể về câu chuyện một người đàn ông thất tình thoát khỏi u ám, đi tìm kiếm mục tiêu lớn lao hơn.
Vừa có sự thấm đẫm của tình ca, vừa có sức mạnh đặc trưng của những bài hát truyền cảm hứng.
Bài hát kết thúc, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.
Các fan nữ hô vang tên "Triệu Tử Húc", vài vị giám khảo cũng dành những lời đánh giá rất cao.
Nhưng từ đầu đến cuối, trong mắt Triệu Tử Húc chỉ có Đường Thời Nguyệt.
Cuối cùng cũng đến lượt Đường Thời Nguyệt nhận xét.
Trên mặt Triệu Tử Húc hiện lên nụ cười tự tin.
Giọng Đường Thời Nguyệt lạnh lùng, không một chút cảm xúc: "Bài hát viết không tệ, có sự mới mẻ, nhưng chi tiết vẫn chưa đủ, tôi cho 80 điểm."
Oa!
Cả khán phòng kinh ngạc.
"Đây là người thứ hai sau Phương Thành nhận được 80 điểm từ Đại Ma Vương!"
"Quả nhiên Triệu Tử Húc nhà tôi mới là người giỏi nhất!"
"Không phải, có ai nhìn Thiên hậu Đường mà ánh mắt không thâm tình chứ?"
Cuối cùng Triệu Tử Húc đạt 908 điểm, cao nhất toàn trường!
Lúc này MC Vu Đan thấy không khí tại trường quay đang sôi nổi, liền thuận thế hỏi Triệu Tử Húc:
"Nếu cuối cùng giành được vị trí thứ nhất, bạn muốn hợp tác với huấn luyện viên nào?"
Triệu Tử Húc trực tiếp nhìn về phía Đường Thời Nguyệt: "Từ khi bước chân vào làng nhạc, tôi đã có một tâm nguyện, đó là.. Hợp tác với Đường Thời Nguyệt!"