Phương Thành đứng trên sân khấu, đối mặt với tiếng la hét ầm ĩ như sóng thần từ phía dưới khán đài. Nhưng khác với những ca sĩ đã xuất hiện trước đó, những tiếng la hét này không phải là tiếng hoan hô và vỗ tay, mà là những lời chửi rủa đồng loạt. Danh tiếng của Phương Thành trên mạng hiện tại quá tệ. Nào là "trai bao", "ghen vợ", "bạo hành gia đình", ngày nào cũng có người chửi Phương Thành cút khỏi giới giải trí.
Hậu trường Weibo của Phương Thành mỗi ngày đều là 99+, gần như toàn bộ đều là chửi bới. Phương Thành chưa từng công khai biện minh, mọi người đều cho rằng anh thật sự đã rút khỏi giới giải trí. Nhưng không ngờ anh lại đến 《Giọng Hát Trung Hoa》, trong số khán giả có không ít fan của Tần Uyển và fan couple "Uyển Phong", lúc này nhìn thấy Phương Thành lập tức nổi giận.
Những lời chửi rủa đó phần lớn cũng xuất phát từ họ.
Những khán giả khác cũng đều kinh ngạc.
"Ghê thật, nghe nói Trương Kha gan lớn, không ngờ lại lớn đến vậy, đến Phương Thành cũng dám mời?"
"Vì lượng truy cập đen mà không cần mạng sống luôn hả?"
"Giờ tôi lo mùa này không phát sóng bình thường được luôn đó!"
"Tình cũ, tình cũ.. Mẹ ơi, cuối cùng tôi cũng hiểu tại sao tập này lại có chủ đề này rồi!"
Rất nhanh có người phản ứng lại, lập tức vô số ánh mắt kinh ngạc và xì xào đều đổ dồn về phía Tần Uyển trên hàng ghế giám khảo. Thì ra ý nghĩa của "tình cũ" là ở đây!
Vợ cũ là giám khảo, chồng cũ là thí sinh, người cũ gặp lại, còn bao nhiêu tình xưa?
Đạo diễn Trương đúng là biết chơi thật!
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Phương Thành biết hát sao?
Nhờ có đủ loại tin bôi nhọ từ các trang marketing, bây giờ mọi người quá hiểu rõ về Phương Thành rồi. Thời trẻ từng làm người viết nhạc, sau khi vợ nổi tiếng thì bắt đầu buông thả, không còn viết được tác phẩm nào nữa, đúng chuẩn người sáng tác hết thời.
Còn về ca hát? Thậm chí còn chưa từng nghe thấy! Như vậy mà cũng dám đến tham gia chương trình thi hát? Đây không phải là tự rước nhục vào thân sao?
"Mặt người này dày quá!"
"Ai có nút bịt tai không, cho tôi mượn một cái, tôi không muốn tai mình bị ô nhiễm!"
"Mấy người làm quá vậy! Phương Thành tuy tệ, nhưng những bài hát anh ấy viết trước đây cũng không tệ, người ta chưa chắc đã không biết hát."
"Tôi nói thẳng luôn, dù Phương Thành có hát hay đến đâu, tôi cũng không cho điểm!"
Khán giả ồn ào náo loạn, Tần Uyển trên hàng ghế giám khảo sắc mặt khó coi. Cô biết Phương Thành sẽ xuất hiện, đã chuẩn bị tâm lý rồi, nhưng giờ phút này vẫn cảm thấy vô cùng khó xử. Trong lòng càng thêm oán hận Phương Thành. Rõ ràng đã ly hôn rồi, tại sao còn dây dưa như vậy? Anh không biết xấu hổ thì thôi đi, tại sao còn kéo tôi cùng anh mất mặt.
"Uyển Uyển, em không sao chứ?"
Lâm Phong bên cạnh dịu dàng quan tâm, Tần Uyển lắc đầu, miễn cưỡng nở một nụ cười.
Lâm Phong trên mặt mang vẻ quan tâm, trong lòng lại cười lạnh. Bây giờ Tần Uyển khó chịu như vậy, chẳng phải là cho mình cơ hội an ủi và tiếp cận cô ấy sao? Có lẽ mình còn có thể nhân cơ hội này đột phá mối quan hệ với Tần Uyển cũng nên.
Phương Thành, cảm ơn anh nhiều lắm!
"Chuyện gì vậy ạ?"
Trần Nhược Thi thì vẻ mặt ngơ ngác. Cô sống ở Hồng Kông, ít khi đến đại lục, không hiểu rõ tình hình ở đây, thấy người đàn ông anh tuấn nho nhã trên sân khấu vừa lên đã bị cả trường quay chửi bới, lập tức không hiểu ra sao.
"Anh ta tên là Phương Thành."
Trịnh Sơn cười hì hì, tiếp lời:
"Là chồng cũ của Tần Uyển."
Trần Nhược Thi ngẩn người, trên khuôn mặt xinh xắn đáng yêu hiện lên vẻ hóng hớt.
"Oa! Vợ cũ là giám khảo, chồng cũ là thí sinh, họ ly hôn vì sao vậy ạ?"
Nói xong mới phát hiện mình quá kích động, hai tay che miệng, mắt to chớp chớp.
Trịnh Sơn cười hì hì nói: "Ly hôn đương nhiên là vì tình cảm rạn nứt rồi, ha ha, trận này thú vị rồi đây."
Theo quy trình thì nên bắt đầu biểu diễn rồi, nhưng khán giả quá kích động, tiếng ồn ào hỗn tạp, người dẫn chương trình Vu Đan liên tục kiểm soát tình hình, nhưng vẫn không thể dẹp yên tiếng ồn ào.
"Đạo diễn Trương, phải làm sao đây?"
Phó đạo diễn có chút ngơ ngác, thật sự không ngờ uy lực của Phương Thành lại lớn đến vậy, khiến chương trình không thể quay tiếp được.
Trương Kha nhíu chặt mày, ông cũng không ngờ tới, cái lượng truy cập đen này thật sự không dễ kiếm. Ông ta nghĩ nghĩ, cầm bộ đàm nói với phó đạo diễn ở hiện trường:
"Tạm nghỉ một lát, xoa dịu cảm xúc của khán giả.."
Trương Kha còn chưa nói xong, đã thấy một bóng dáng cao ráo tao nhã đứng dậy từ hàng ghế giám khảo. Bóng dáng ấy lạnh lùng như sương, khí tràng mạnh mẽ bao trùm toàn bộ hội trường ghi hình trong nháy mắt. Khán giả ồn ào lập tức im bặt, đều ngây ngốc nhìn theo.
Thiên hậu Đường nổi giận rồi?
Chẳng lẽ cô ấy cũng không ưa Phương Thành, không định tiếp tục quay nữa?
Đường Thời Nguyệt cầm micro, ánh mắt quét khắp hội trường, thản nhiên nói:
"Đã đứng trên sân khấu thì là ca sĩ, ca sĩ, dùng bài hát để nói chuyện."
Đường Thời Nguyệt nói xong liền ngồi xuống, hội trường ghi hình đã khôi phục sự yên tĩnh.
Không ai còn dám ồn ào, chửi bới lớn tiếng nữa, chỉ dám nhỏ giọng bàn tán:
"Đại Ma Vương đây là có ý gì vậy? Chẳng lẽ cô ấy đứng về phía Phương Thành?"
"Đường Thiên Hậu nói đúng, đây là chương trình âm nhạc, cứ hát hay là được."
"Được rồi, hôm nay Trương Thuận Phi tôi nể mặt Đường tổng một lần!"
"Tôi vẫn không tin trai bao biết hát!"
"Ha ha, xem Thành cặn bã xấu mặt cũng thú vị đấy chứ!"
Thấy khán giả bị Đường Thời Nguyệt trấn áp, Trương Kha thông qua bộ đàm vội vàng nhắc nhở Vu Đan tiếp tục ghi hình.
Vu Đan vội vàng nói: "Vậy thì, xin mời Phương Thành mang đến cho mọi người ca khúc do anh tự sáng tác - Mặt Mộc."
Trên màn hình lớn hiện lên tên bài hát một cách hợp thời:
《Mặt Mộc》
"Mặt Mộc? Tên bài hát này có quan hệ gì với chủ đề 'tình cũ'?"
"Thôi vậy, trai bao có thể móc ra được một bài tự sáng tác đã không dễ rồi, mọi người nghe tạm đi."
"Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng cho 0 điểm rồi đây!"
Ánh đèn trong hội trường tối sầm lại, chỉ còn một luồng sáng tập trung chiếu xuống sân khấu, chiếu lên người Phương Thành.
Phương Thành cầm cây guitar mà tổ chương trình đã chuẩn bị cho anh, ngồi trên một chiếc ghế cao, vẻ mặt bình tĩnh, tiêu sái nhàn nhã, giống như đang tự đàn tự hát trong phòng khách nhà mình.
"Không nói đến những cái khác, cái tên cặn bã này đẹp trai thật."
"Khó trách Tần Uyển trước đây có thể thích anh ta."
"Chỉ có một cây guitar? Anh ta có thể hát ra cái gì?"
Tần Uyển vẻ mặt lạnh lùng, hai nắm tay đặt dưới bàn siết chặt, trong lòng không thể kiềm chế mà nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên gặp Phương Thành. Đó là cuộc thi mười ca sĩ hàng đầu của trường, Phương Thành xuất hiện cuối cùng, cũng là một cây guitar, cũng là dáng vẻ tiêu sái ung dung như vậy. Phương Thành lúc đó vừa cất tiếng hát đã khiến Tần Uyển tâm thần mê muội, nhất kiến chung tình. Sau này Tần Uyển gạt bỏ sự e dè, điên cuồng theo đuổi, cuối cùng đã vượt qua vô số đối thủ cạnh tranh.
Khi hai người ở bên nhau, Phương Thành đã vô số lần nói rằng, anh muốn là người viết nhạc giỏi nhất của làng nhạc Trung Hoa, muốn viết cho Tần Uyển những ca khúc tự sáng tác hay nhất, để cô trở thành ca sĩ nổi tiếng nhất. Nhưng nhiều năm như vậy đã trôi qua, cái gọi là ca khúc tự sáng tác hay nhất mà anh hứa đâu?
Khi Tần Uyển tôi dựa vào nỗ lực của bản thân để đi đến vị trí cao như vậy, còn anh vẫn dậm chân tại chỗ.
Cái gì mà ca khúc tự sáng tác hay nhất, đều là trò cười!
Trên sân khấu, Phương Thành ôm guitar, ngón tay gảy nhẹ, giai điệu du dương chậm rãi vang lên, tiếp theo là giọng hát của Phương Thành:
"Lại một buổi tối yên tĩnh, một mình cuộn mình trên ghế bập bênh hóng mát."
Giọng hát này không thể coi là truyền cảm du dương, nhưng lại trầm ấm sâu lắng, lôi cuốn người nghe.
Khán giả càng thêm im lặng, vô thức lắng nghe kỹ càng, cũng càng thêm nghi hoặc, lời bài hát này có quan hệ gì với "tình cũ". Phương Thành tiếp tục hát, câu hát tiếp theo lại khiến sắc mặt Tần Uyển cứng đờ.
"Em hỏi anh còn làm cái gì sáng tác, làm đi làm lại dường như cũng chỉ có vậy."
"Phương Thành, chúng ta kết hôn nhiều năm như vậy, anh có giúp gì được cho em không?"
"Anh chỉ giúp em luyện tập, phối nhạc cho em thôi, anh có biết em vất vả thế nào không?"
"Sáng tác, sáng tác! Anh suốt ngày sáng tác cái gì? Sáng tác ra được gì rồi?"
"Anh còn không bằng Lâm Phong, ít nhất anh ta còn có thể giúp em tạo CP!"
Giai điệu du dương, nhẹ nhàng và giọng hát vẫn tiếp tục, trong đầu Tần Uyển hiện lên vô số cảnh cãi vã giữa cô và Phương Thành.
Những lời cô nói với Phương Thành, lại giống với lời bài hát lúc này đến vậy!
Phương Thành lại viết những lời cãi nhau đó vào bài hát? Anh ta có ý gì?
Muốn công khai sám hối, cầu xin tha thứ?
Nằm mơ đi!
Lúc này giọng hát của Phương Thành tiếp tục vang lên:
"Em cứ thay đổi, anh việc gì phải bận tâm, nhưng làm ơn đừng gặp lại anh."
Tần Uyển ngẩn người, câu này lại có ý gì? Không muốn gặp lại nữa? Vậy anh đến chương trình này dây dưa với tôi làm gì?
Bài hát nhanh chóng đến đoạn điệp khúc, tính công kích của bài hát dần tăng lên:
"Năm xưa mặt mộc, thuần khiết đến nhường nào, không kẻ mắt giả tạo, không cần tán kem nền."
Sắc mặt Tần Uyển thay đổi, khán giả cũng khẽ kêu lên.
Bài hát này đến bây giờ, mọi người đều nghe ra, là đang kể về một đoạn tình yêu đẹp đẽ đã qua. Một đôi tình nhân trẻ, yêu nhau thuần khiết và nồng nhiệt đến vậy. Chỉ là sau này cô gái chê bai chàng trai, thế là tình cảm của hai người đi đến hồi kết.
"Năm xưa mặt mộc, không kẻ mắt giả tạo" là nói cô gái từng đơn thuần, sau này lại trở nên trưởng thành thực dụng.
Câu hát này nếu không đặt vào tình cảnh hiện tại, nghe có vẻ cũng không có gì. Nhưng đặt vào tình cảnh này, khó tránh khỏi khiến người ta liên tưởng. Vụ ly hôn của Tần Uyển và Phương Thành ầm ĩ đến vậy, quá khứ của hai người không biết đã bị đào bới bao nhiêu lần.
Ai cũng biết hai người quen nhau từ thời đại học, Tần Uyển lúc đó đương nhiên là "mặt mộc", không giống như bây giờ trang điểm tinh xảo, xinh đẹp quyến rũ.
Vậy "mặt mộc" chỉ Tần Uyển thuần khiết ngày xưa? Đây chẳng phải là gắn liền "tình cũ" sao? Không những gắn liền, mà còn mắng chửi nữa.
Trên mạng nói Tần Uyển và Phương Thành ly hôn là vì Phương Thành ghen tuông, bạo lực gia đình, bây giờ Phương Thành hát "mặt mộc", ám chỉ ly hôn là do Tần Uyển chê anh không sáng tác được nhạc hay, coi thường anh nên mới ly hôn.
Đây chẳng phải là nói Tần Uyển thực dụng sao?
Sắc mặt Tần Uyển khó coi, khán giả bàn tán xôn xao, Phương Thành lại bình thản, tiếp tục hát:
"Những hỉ nộ ái ố chân thật nhất, đều đã chôn vùi trong ngày hôm qua."
"Em tưởng anh muốn dây dưa với em, bây giờ anh nói cho em biết, tất cả về em đã sớm bị anh chôn vùi trong ngày hôm qua".
"Anh hoài niệm chỉ là quá khứ em đơn thuần, nhưng em bây giờ đã không bằng khuôn mặt mộc ngày xưa nữa rồi".
Phương Thành liên tục hát, rất nhanh đã hát đến đoạn cuối, câu cuối cùng, anh vẫn nhẹ nhàng ngân nga:
"Khuôn mặt mộc đã biến mất."
Tần Uyển, khuôn mặt mộc của em đã không còn nữa, tình cảm của chúng ta cũng không còn nữa.
Một bài hát kết thúc, Phương Thành đặt guitar xuống, đứng dậy một cách tự nhiên, cúi chào khán giả.
Những thí sinh khác sau khi hát xong đều sẽ nhận được tràng pháo tay lịch sự, lúc này khán giả lại im lặng như tờ. Khán giả nhất thời không biết có nên vỗ tay hay không.
"Chỉ nói về bài hát, tên Thành cặn bã này cũng có chút tài năng."
"Bài hát nghe cũng khá hay đấy, nhưng hình như cả bài đều đang mắng người thì phải?"
"Cũng không phải mắng đâu, chỉ là nói Tần Uyển thành danh rồi thì coi thường người chồng đã cùng nhau đồng cam cộng khổ thôi, trên mạng đều đã bóc phốt rồi."
"Đều là lời nói một phía, ai dám đảm bảo Phương Thành hát là thật?"
"Vậy trên mạng nói Phương Thành bạo hành gia đình cũng không có bằng chứng mà, không phải các người vẫn tin đó sao?"
"Chết tiệt, rốt cuộc chúng ta có nên vỗ tay hay không?"
Bốp bốp bốp!
Trong phòng thu âm yên tĩnh vang lên tiếng vỗ tay đột ngột.
Mọi người ngạc nhiên nhìn sang, tiếng vỗ tay lại đến từ hàng ghế giám khảo.
Đường Thời Nguyệt mặt lạnh như băng, không chút biểu cảm nhẹ nhàng vỗ tay.
Tiếp theo là cô gái ngọt ngào Trần Nhược Thi, cô vỗ tay rất lớn, mắt đều sáng lên:
"Hay quá đi!"
Trịnh Sơn thấy Đường Thời Nguyệt vỗ tay, lập tức vỗ tay theo, có sự dẫn dắt của ba người, dần dần có khán giả bắt đầu vỗ tay.
Đường Thiên Hậu còn là dì của Tần Uyển đó, cô ấy còn không nói gì, chúng ta sợ gì chứ?
Nghe bài hát sướng lỗ tai rồi, vỗ tay có sao đâu?
Vỗ tay thật mạnh!
Rất nhanh, hơn nửa khán phòng đều vang lên tiếng vỗ tay.
"Đường Thiên Hậu nói đúng, ca sĩ dùng bài hát để nói, mặc kệ Phương Thành là người thế nào, bài hát này thật sự rất hay!"
"Tôi bỗng nhớ đến bạn gái thời đại học của tôi rồi, cô ấy cũng chê tôi không có tiền nên đá tôi, hu hu hu.."
"Haizz, ai mà chẳng có một đoạn tình yêu trong sáng chứ?"
"Nói trước nhé, tràng pháo tay này của tôi là dành cho ca sĩ Phương Thành, không phải dành cho tra nam Phương Thành đâu nha!"
Thậm chí có khán giả đã bắt đầu tự phân chia, trong đầu tự chia tách hình tượng của Phương Thành.
Phương Thành mỉm cười, một lần nữa cúi chào thật sâu.
Anh biết, vào khoảnh khắc này, anh cuối cùng đã trở thành một ca sĩ thực thụ.
Trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt, sắc mặt Tần Uyển cứng đờ, nhớ đến ống kính đang chĩa thẳng vào mình, không thể không giơ tay lên, vỗ tay theo. Trong lòng lại như bị vật gì đó bịt kín lại, khó chịu, ghê tởm, nhưng lại phải cố tỏ ra bình tĩnh. Nếu không, đợi khi chương trình phát sóng, chắc chắn sẽ có người nói cô chột dạ, nói cô thật sự là vì thực dụng hư vinh nên mới ly hôn với Phương Thành. Nhưng khó chịu chỉ là nhất thời, vì phía sau còn có những điều khó chịu hơn.
Vu Đan bước lên sân khấu, tiếp tục dẫn dắt quy trình:
"Bài hát Mặt Mộc này thật sự khiến người ta cảm thấy mới mẻ, không ngờ chỉ với một cây guitar lại có thể hát ra một ý cảnh vừa sâu lắng vừa phóng khoáng đến vậy, vậy tiếp theo xin mời các vị giám khảo nhận xét và chấm điểm cho phần trình diễn của thí sinh Phương Thành."
Trong nháy mắt, trên màn hình lớn xuất hiện cận cảnh đặc tả Tần Uyển, tất cả khán giả cũng đều nhìn về phía Tần Uyển.
"Vợ cũ nhận xét chồng cũ, thú vị đấy!"
"Nếu tôi là Tần Uyển chắc chắn sẽ xấu hổ đến mức muốn độn thổ luôn!"
"Người nên xấu hổ không phải là Phương Thành sao?"
"Bài hát này của Phương Thành rõ ràng là đang mắng Tần Uyển, cái này sao mà nhận xét được?"
"Uyển Uyển cố lên, dũng cảm đối mặt với quá khứ!"
Tần Uyển cả đời này chưa từng trải qua khoảnh khắc xấu hổ đến vậy, cô không hiểu nổi tại sao Phương Thành trên sân khấu vẫn có thể bình tĩnh đến vậy. Nhưng bây giờ tất cả mọi người đều đang nhìn cô, cô không thể thua! Tần Uyển dùng hết sức lực toàn thân, cuối cùng cũng nặn ra được một nụ cười có vẻ bình tĩnh, cuối cùng cũng mở miệng:
"Tôi không thích bài hát này."
Ồ!
Cả khán phòng xôn xao, Tần Uyển nắm chặt hai tay, tiếp tục nhận xét:
"Giai điệu bài hát này quá bằng phẳng, không có cao trào, hát cũng quá nhạt nhẽo, không thể hiện được cảm xúc phù hợp với chủ đề, tôi chỉ có thể cho.. 70 điểm."
Hả?
Trong phòng thu âm vang lên từng tràng kinh hô.
Cho dù là khán giả ghét Phương Thành đến đâu cũng có thể nghe ra, bài hát "Mặt Mộc" này hay hơn mười bảy bài hát trước đó, giọng hát của Phương Thành không thể nói là đỉnh cao, nhưng cũng không kém hơn những người phía trước bao nhiêu. Cộng thêm sự xuất sắc của bài hát, thế nào cũng phải cho 85 đến 90 điểm chứ? Hơn nữa những bài hát nhạt nhẽo phía trước Tần Uyển đều có thể cho 90 điểm, bài hát hay của Phương Thành lại chỉ cho 70 điểm.
"Phương Thành tuy cặn bã, nhưng 70 điểm cũng quá thấp rồi!"
"Một ngày là vợ chồng, trăm ngày vẫn có ân nghĩa, không đến mức thế chứ?"
"Cho anh hát mắng vợ cũ, thì không cho vợ cũ chấm điểm thấp cho anh à?"
"Có bản lĩnh thì anh cũng làm huấn luyện viên đi!"
"Đàn ông không bằng phụ nữ, thì đáng bị chà đạp, đồ đàn ông hạ đẳng đáng đời!"
Đối với điểm số mà Tần Uyển cho, khán giả có nhiều phản ứng khác nhau. Có người thấy điểm số này quá thấp, mang theo cảm xúc cá nhân rõ ràng. Cũng có người ủng hộ Tần Uyển, cảm thấy nên chà đạp thẳng tay loại đàn ông cặn bã.
Hậu trường tuyển thủ cũng vậy, vẻ mặt căng thẳng của Từ Minh Hiên rõ ràng thả lỏng, cười hì hì:
"Tôi thấy chị Tần nói đúng, bài hát này quá nhạt nhẽo, giọng hát của Phương Thành cũng không tốt."
Vừa nghe Phương Thành hát xong, các tuyển thủ đều rất ngạc nhiên. Mọi người đều là ca sĩ chuyên nghiệp, đương nhiên nghe ra được trình độ của bài hát này.
Từ Minh Hiên có lúc cũng rất căng thẳng, sợ điểm của Phương Thành vượt qua mình. Bây giờ thấy Tần Uyển trực tiếp cho 70 điểm, Từ Minh Hiên lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều.
Những người khác đều nhìn nhau, không ai dám dễ dàng đánh giá.
"Bài hát này rất hay, tôi thích."
Sở Khả Khả đột nhiên lên tiếng, mọi người đều ngạc nhiên nhìn cô, cô bé lại không phát hiện ra sự khác thường xung quanh, tiếp tục nói:
"Những bài hát trước đây thầy Phương viết tôi cũng từng nghe, đều rất hay, tôi không viết được bài hát hay như vậy, chỉ là giọng hát của thầy Phương không có năng khiếu lắm, tiếc thật."
Các tuyển thủ đều thần sắc kỳ lạ nhìn cô. Em gái à, em thật là dám nói đấy!
Lúc này, màn hình trên ghế huấn luyện viên chuyển động, đến lượt Lâm Phong nhận xét.
"CP Uyển Phong, đương nhiên là cùng nhau tiến thoái!"
"Anh Phong, thẳng tay mắng tên cặn bã cho em!"
Ngay khi khán giả đều cho rằng Lâm Phong cũng sẽ cho Phương Thành điểm thấp, Lâm Phong lại ôn tồn nói:
"Tôi rất bất ngờ, không ngờ anh Phương lại biết hát, chỉ vì anh dám đứng trên sân khấu này, tôi cho.. 80 điểm!"
Hả?
Khán giả và tuyển thủ đều há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc. Ngay cả Tần Uyển bên cạnh cũng ngạc nhiên nhìn Lâm Phong. Cô vốn tưởng rằng Lâm Phong sẽ cùng mình chà đạp Phương Thành, không ngờ Lâm Phong lại cho Phương Thành 80 điểm.
Đây chẳng phải là làm khó cô sao?
Lâm Phong tươi cười thân thiện, trong lòng lại có tính toán của riêng mình. Anh đương nhiên là muốn chiếm Tần Uyển làm của riêng, nhưng lại không muốn mang tiếng tiểu tam. Cho nên anh cần để người khác thấy, thật ra quan hệ giữa anh và Phương Thành không tệ. Tần Uyển và Phương Thành ly hôn hoàn toàn là quyết định của cô ấy, không liên quan gì đến Lâm Phong anh cả.
Anh là một chàng trai ngây thơ và tốt bụng mà!
Vừa muốn mỹ nhân, vừa muốn danh tiếng. Về phần cảm xúc của Tần Uyển, đợi sau khi ghi hình xong dỗ dành cô ấy là được. Dù sao thì người phụ nữ này sớm muộn gì cũng thuộc về mình.
"Cảm ơn lời nhận xét khéo léo của thầy Lâm."
Phương Thành mỉm cười nói, Lâm Phong đột nhiên chạm phải ánh mắt của anh, trong nháy mắt dường như bị nhìn thấu.
"Ha ha, anh Phương khách sáo rồi, cố lên."
Lâm Phong cười ha ha cổ vũ, lại vô thức tránh ánh mắt của Phương Thành. Khoảnh khắc chột dạ này lại bị máy quay phim bắt được chính xác, trình chiếu trên một trong những màn hình của phòng điều khiển.
Phó đạo diễn mắt tinh, lập tức chú ý tới, nhắc nhở Trương Kha:
"Đạo diễn Trương, cảnh này hậu kỳ có cần cắt không?"
Dù sao thì danh tiếng của Phương Thành bây giờ quá kém, Lâm Phong lại là tiểu thiên vương đang nổi, tổ chương trình không cần vì Phương Thành mà đắc tội Lâm Phong.
Trương Kha trầm ngâm: "Để xem xét đã."
Tiếp theo là Trần Nhược Thi nhận xét, cô hưng phấn cầm micro lên liền nói:
"Thầy Phương, thầy đã viết bài hát này như thế nào vậy?"
"Tôi cảm thấy mấy đoạn trong đó con gái hát cũng được đó, có cơ hội chúng ta có thể hợp tác không?"
Trần Nhược Thi trên ghế huấn luyện viên líu ríu nói, fan của cô ấy lại lo lắng đến tim đập chân run.
"Xong rồi xong rồi, Thi Thi cứ nghe thấy bài hát hay là quên hết mọi thứ!"
"Thi Thi em bình tĩnh lại đi, đây là tên bạo lực gia đình đó!"
"Thi Thi em chỉ nghe thấy thuần khiết tốt đẹp, những lời mắng người kia em không nghe được câu nào đúng không?"
"Haizz, Thi Thi nhà chúng ta đúng là quá đơn thuần!"
Trần Nhược Thi nhiệt tình như vậy, Phương Thành đương nhiên phải đáp lại:
"Cảm ơn cô Trần, thật ra bài hát này ban đầu là song ca nam nữ, nếu có thể hợp tác với cô Trần, đó là vinh hạnh của tôi."
Trần Nhược Thi rất vui vẻ: "Vậy thì quyết định vậy, hôm nào chúng ta thu một bản song ca nam nữ nhé!"
Có thể thấy, cô ấy thật sự rất thích bài "Mặt Mộc".
Tần Uyển bên cạnh cụp mắt không nói gì, vẻ lạnh lùng trên mặt sắp tràn ra rồi. Lấy chồng cũ của tôi giúp cô câu view, tính toán hay đấy!
"Thi Thi, em còn chưa chấm điểm nữa." - Vu Đan nhắc nhở.
"À đúng!"
Trần Nhược Thi lè lưỡi, không chút do dự nói: "Tôi cho 95 điểm!"
"95 điểm?"
"Cao vậy sao?"
"Chỉ nói về bài hát, tôi thấy 95 điểm không quá đáng."
"Thôi đi, tên cặn bã cũng xứng?"
Khán giả lại ầm ĩ một trận.
Phương Thành thì rất bình tĩnh, thậm chí có chút buồn cười. Tần Uyển cho điểm thấp, các người ầm ĩ. Trần Nhược Thi cho điểm cao, các người cũng ầm ĩ. Thì ra chỉ cần tôi đứng ở đây, các người đều ầm ĩ phải không?
Tiếp theo là Trịnh Sơn.
Vị liếm cẩu thiên vương này đột nhiên trở nên nghiêm túc, còn mang theo vài phần hoài niệm và thương cảm:
"Nhìn thấy Phương Thành ôm đàn guitar hát trên sân khấu, tôi đột nhiên nhớ tới bản thân mình khi còn trẻ."
"Ôm một cây đàn guitar đi khắp các quán bar biểu diễn, có người khen một câu hát hay, tôi có thể vui vẻ mấy ngày."
"Khi đó mình cũng thuần khiết tốt đẹp như vậy!"
"Đương nhiên.."
Trịnh Sơn đột ngột chuyển giọng, thâm tình nhìn Đường Thời Nguyệt bên cạnh:
"Bây giờ tôi càng thuần khiết hơn, càng kiên trì hơn, bởi vì tôi đã tìm thấy ánh trăng sáng trong lòng mình!"
Khán giả vốn còn cảm động cũng lập tức cạn lời:
"Được rồi, nói nửa ngày hóa ra vẫn là đang tỏ tình với Đường Thiên Hậu!"
"Phải nói là, Trịnh Thiên Vương trong việc làm chó theo đuôi của Đường Thiên Hậu là khá thuần khiết đấy."
Đường Thời Nguyệt mặt không biểu cảm, dường như căn bản không nghe thấy, Trịnh Sơn vui vẻ nói:
"Bài hát này, tôi cho 90 điểm!"
Cuối cùng đến lượt Đường Thời Nguyệt nhận xét.
Đại sảnh ghi hình lập tức im lặng. Đường Thời Nguyệt là dì của Tần Uyển, Tần Uyển cho Phương Thành điểm thấp, Đường Thời Nguyệt có giúp cháu gái mình một tay không? Dù sao thì cô ấy và Tần Uyển mới là người một nhà.
Tần Uyển quay đầu nhìn Đường Thời Nguyệt, trong mắt mang theo hy vọng.
Dì của tôi đương nhiên là giúp tôi rồi!
Phương Thành trên sân khấu cũng bắt đầu căng thẳng.
Bình thường nộp bài tập đều là trên WeChat, hôm nay vẫn là lần đầu tiên hát trước mặt Đường Thời Nguyệt, không biết dì nhỏ Đường nghiêm khắc sẽ nói gì.
Hậu trường tuyển thủ, tất cả mọi người đều ngẩng đầu nhìn màn hình lớn treo trên tường.
"Đường Thiên Hậu trước đó cao nhất mới cho Từ Minh Hiên 60 điểm, bây giờ sẽ cho Phương Thành bao nhiêu điểm?"
"Chắc là không cao hơn anh Từ đâu nhỉ?"
"Có mối quan hệ của cô Tần, Đại Ma Vương nhiều nhất cũng chỉ cho Phương Thành 50 điểm thôi nhỉ?"
Từ Minh Hiên mặt tươi cười, tràn đầy tự tin. Xét về tình và lý, Đường Thiên Hậu đều không thể cho Phương Thành điểm cao.
Trong vô số ánh mắt mang ý nghĩa khác nhau, Đường Thời Nguyệt mặt không biểu cảm, thản nhiên lên tiếng:
Chương 13 Da mặt của anh dày như vậy, có phải vì lớp phấn nền quá dày không?
"Chủ đề của kỳ này là tình cũ, tôi nghe mười tám bài hát, chỉ có bài 'Mặt Mộc' này là phù hợp nhất với chủ đề."
Câu nói đầu tiên của Đường Thời Nguyệt đã khiến Tần Uyển cảm thấy không ổn, nhưng Đường Thời Nguyệt không hề để ý đến cảm xúc của cô, tiếp tục đánh giá:
"Tình cũ khiến người ta hoài niệm, bởi vì nó thuần khiết và tốt đẹp, nhưng người đã thay đổi, tình cũ không thể đuổi theo, người cũ không thể níu kéo."
"Hoài niệm quá khứ, quên đi quá khứ, hướng tới ngày mai."
"Ý cảnh của bài hát này đã vượt qua rất nhiều ca khúc thịnh hành, soạn nhạc và viết lời cũng rất tốt, chỉ là kỹ năng ca hát cần phải được tăng cường, cần phải luyện tập nhiều hơn."
Đường Thời Nguyệt dừng lại một chút, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
"80 điểm."
Wow!
Đại sảnh ghi hình lập tức sôi trào.
"Đại Ma Vương vậy mà lại cho 80 điểm?"
"Trước đây cao nhất mới có 60 điểm thôi đó!"
"Nếu là các huấn luyện viên khác cho 80 điểm, tôi sẽ nói hãy tiếp tục cố gắng, nhưng đây là Đường Thiên Hậu cho 80 điểm, tôi chỉ có thể nói.. Má ơi!"
"Thảo nào lúc nãy tôi nghe nhập tâm như vậy, hóa ra Đường tổng cũng thích bài hát này, tôi và Đường tổng tâm linh tương thông, ha ha ha!"
"Từ tay Đại Ma Vương mà lấy được 80 điểm, Phương Thành đã là người xuất sắc nhất toàn trường rồi!"
Hậu trường tuyển thủ cũng sôi trào không kém, các cô gái đều không nhịn được mà kinh hô thành tiếng, các nam ca sĩ cũng đầy vẻ ngưỡng mộ nhìn về phía Phương Thành.
"Tôi nguyện ý lấy tất cả 0 điểm của các huấn luyện viên khác để đổi lấy 80 điểm của Đại Ma Vương!"
"Mọi người không phát hiện ra sao? Đây là lần đầu tiên Đường Thiên Hậu nói nhiều như vậy trong tối nay!"
"Trời ạ, Phương Thành cũng quá có mặt mũi rồi!"
Từ Minh Hiên đã không thể duy trì nụ cười trước ống kính được nữa.
Anh ta rất rõ ràng, cho dù các huấn luyện viên khác đều cho anh ta 90 điểm, cũng không thể so sánh với 80 điểm này của Đường Thời Nguyệt.
Có lẽ tổng điểm của Phương Thành không bằng anh ta, nhưng chỉ dựa vào việc Đường Thời Nguyệt cho 80 điểm, Phương Thành tối nay đã thắng tất cả các tuyển thủ rồi!
Nhưng, tại sao? Đường Thời Nguyệt không phải là dì của chị Tần sao? Tại sao lại giúp Phương Thành?
Từ Minh Hiên nghĩ mãi không ra, Tần Uyển lại càng không hiểu.
Dì, tại sao?
Tần Uyển nhìn Đường Thời Nguyệt mặt không biểu cảm, hận không thể lập tức lớn tiếng chất vấn đối phương. Chúng ta mới là người một nhà, tại sao dì không giúp con? Tại sao lại khiến con khó xử như vậy? Vừa rồi cô chỉ cho Phương Thành 70 điểm, quay đầu Đường Thời Nguyệt đã cho Phương Thành 80 điểm, đây chẳng phải là khiến cô mất mặt sao?
Khó trách đại bá và mẹ con đều không thích dì.
Người này thật sự là không có một chút tình thân nào.
Đường Thời Nguyệt căn bản không để ý đến sự kinh ngạc và ồn ào xung quanh, chỉ nhàn nhạt nhìn Phương Thành trên sân khấu.
Mà giờ phút này Phương Thành cũng đang ngẩng đầu nhìn Đường Thời Nguyệt.
Ánh mắt anh trong veo, biểu cảm thành khẩn, cúi người thật sâu:
"Cảm ơn Đường lão sư, những lời dạy của cô tôi xin ghi nhớ trong lòng!"
Không chỉ là cảm ơn Đường Thời Nguyệt vì những lời bình luận vừa rồi, mà còn cảm ơn vì những chỉ dẫn và giúp đỡ của cô trong tháng qua. Nếu không có sự chỉ dạy của Đường Thời Nguyệt, cho dù trong đầu Phương Thành có vô số ca khúc vàng, cũng không thể hát trên sân khấu đến mức này. Phương Thành ngẩng đầu lên, chỉ thấy Đường Thời Nguyệt khẽ gật đầu với anh, hiển nhiên là đang đáp lại anh.
Hát hay chính là sự cảm ơn tốt nhất dành cho tôi.
Vâng, thưa cô.
Trong đại sảnh ghi hình ồn ào náo nhiệt, hai người nhìn nhau trong giây lát, liền đã hiểu ý của đối phương.
Huấn luyện viên chấm điểm kết thúc, sau đó là khán giả chấm điểm.
Vòng này suýt chút nữa đã ép không ít người thành tâm thần phân liệt.
Dù sao trước đó bọn họ đều hô hào tuyệt đối sẽ không cho Phương Thành một điểm nào.
Nhưng bây giờ ngay cả Đường Thời Nguyệt cũng đã đánh giá Phương Thành cao như vậy, bọn họ còn có thể cho không điểm sao?
Hơn nữa trình độ bài hát này của Phương Thành tuyệt đối xứng đáng với một điểm trong tay bọn họ. Nhưng Phương Thành lại là một tên cặn bã. Làm sao có thể đem một điểm quý giá cho cái tên tra nam này?
Rất nhiều người đều do dự đến mức đau khổ, chấm điểm giống như táo bón vậy.
Vu Đan chỉ đành thúc giục: "Các vị khán giả tại trường quay, thời gian bỏ phiếu sắp kết thúc rồi, xin mọi người nhanh chóng lên nhé."
Tuyển thủ khác lên sân khấu năm sáu phút là xong, Phương Thành vậy mà đã đứng trên sân khấu gần hai mươi phút rồi.
Phía sau còn lại nhiều người như vậy, còn muốn ghi hình nữa không?
Dưới sự thúc giục của người dẫn chương trình, những khán giả lưỡng lự cuối cùng cũng hoàn thành việc chấm điểm.
Trên màn hình lớn hiện ra điểm số cuối cùng của Phương Thành:
Huấn luyện viên chấm điểm: 410.
Khán giả chấm điểm: 395
Tổng điểm: 805.
Hiện tại xếp thứ năm.
Phương Thành mỉm cười, một lần nữa cúi người:
"Cảm ơn mọi người!"
Vốn dĩ cho rằng phần khán giả chấm điểm này anh có thể có 100 điểm là tốt lắm rồi, không ngờ lại có nhiều người cho anh điểm như vậy. Những người này vừa mới còn mắng anh cút khỏi giới giải trí, quay đầu lại cho anh điểm, cũng thật đáng yêu.
Khán giả vừa nhìn thấy Phương Thành vậy mà lấy được 395 điểm từ bọn họ, lập tức phẫn nộ chất vấn những người xung quanh:
"Không phải đã nói là tẩy chay tên tra nam sao? Sao cậu lại cho anh ta điểm?"
"Tôi không cho, có phải người khác cho không?"
"Tôi đã hỏi một vòng rồi, bọn họ đều nói không cho, vậy rốt cuộc là ai cho?"
Khán giả đều biểu thị mình không cho Phương Thành điểm, đều đại nghĩa giống nhau, giống như 395 điểm kia là có ma cho vậy.
Mà thủ phạm dẫn đến khán giả tâm thần phân liệt như vậy, lúc này đã trở lại hậu trường tuyển thủ. Vẫn là điềm tĩnh như vậy, bình tĩnh như nước.
Nhưng ánh mắt của các ca sĩ khác nhìn anh đã hoàn toàn khác so với hai mươi phút trước.
Mặc dù tổng điểm của Phương Thành xếp thứ năm, nhưng chỉ cần không phải là người điếc đều nghe ra được trình độ của "Mặt Mộc". Quan trọng nhất là, anh ta là người lấy được 80 điểm từ tay Đường Thiên Hậu.
Có người há miệng, muốn chào hỏi Phương Thành, nhưng lại lo lắng bị danh tiếng của Phương Thành liên lụy, miệng há ra, lại không thể phát ra âm thanh, giống như những con cá mắc cạn. Những người khác cũng đều như vậy.
"Thầy Phương, bài hát này thật tuyệt! Anh lợi hại quá!"
Trong phòng nghỉ yên tĩnh, một giọng nói như chuông đồng vang lên, Sở Khả Khả dùng sức vỗ tay, khuôn mặt đáng yêu mang theo hưng phấn.
Phương Thành mỉm cười đáp: "Cảm ơn, em cũng cố lên."
Có Sở Khả Khả dẫn dắt, những người khác cũng lần lượt chúc mừng:
"Thầy Phương hát hay quá."
"Không hổ là người viết lời và soạn nhạc chuyên nghiệp."
"Thầy Phương thật lợi hại."
Từ Minh Hiên ánh mắt âm trầm, trên mặt lại hiện ra nụ cười âm nhu:
"Phương Thành, chúc mừng anh nhé, vận may không tệ, điểm số chỉ thấp hơn tôi 29 điểm, chắc là đạt đến giới hạn của anh rồi nhỉ?"
Những người khác đều không nói gì, tự động lui ra hai bước.
Ý của Từ Minh Hiên không thể rõ ràng hơn, chính là nói điểm số của anh ta cao hơn Phương Thành. Chỉ là người sáng mắt đều rõ ràng, tổng điểm của Phương Thành không cao, là vì Tần Uyển cố ý cho điểm thấp, và danh tiếng của anh ta quá kém, một bộ phận khán giả không cho điểm.
Nếu như trong tình huống bình thường, bài hát này của Phương Thành tuyệt đối sẽ chiếm giữ vị trí đầu tiên
Từ Minh Hiên cái danh hiệu điểm số thứ nhất này, thật ra có chút không đúng thực tế, người bình thường lúc này đều nên giữ thái độ khiêm tốn.
Anh ta nhảy ra chế giễu Phương Thành như vậy, ngược lại có chút buồn cười quá.
Phương Thành mỉm cười nhìn Từ Minh Hiên, đánh giá một lát, lắc đầu thở dài:
"Da mặt của cậu dày như vậy, có phải vì lớp phấn nền quá dày không?"
"Anh có ý gì?" - Sắc mặt Từ Minh Hiên biến đổi, anh ta có thói quen trang điểm, hôm nay để lên chương trình, đặc biệt bôi thêm một lớp phấn. Không ngờ bị Phương Thành nhìn ra.
Phương Thành nhún nhún vai: "Biết tại sao tôi có thể nhìn ra không? Bởi vì ngoài cậu ra, tôi còn gặp một người đàn ông khác thích trang điểm như vậy."
Từ Minh Hiên phẫn nộ: "Anh dám mắng anh Lâm!"
Phương Thành ngạc nhiên: "Anh Lâm là ai?"
"Anh anh anh.." Từ Minh Hiên lúc này mới phản ứng lại mình mắc bẫy rồi, chỉ vào Phương Thành nói không nên lời.
Những người khác đều đồng tình nhìn Từ Minh Hiên.
Phương Thành hát cũng có thể mắng người, anh cãi nhau với anh ta, đây không phải tự tìm rắc rối sao?
Sau khi Phương Thành hát xong, việc ghi hình các tập tiếp theo trở nên nhạt nhẽo hơn nhiều.
Cho đến khi Sở Khả Khả xuất hiện cuối cùng, cô vừa đứng lên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều thí sinh. Đặc biệt là đàn ông, ánh mắt ai nấy đều kinh ngạc và nóng bỏng. Ngoại hình và vóc dáng của Sở Khả Khả thực sự rất dễ nhận biết. Một khuôn mặt tròn nhỏ nhắn dễ thương, ngây thơ trong sáng, như một học sinh trung học. Nhưng vóc dáng lại vô cùng khoa trương, chỉ một động tác đứng lên thôi cũng đã thấy hai quả đào rung chuyển. Khuôn mặt trẻ thơ, ngực khủng, vô cùng hút mắt.
"Wow, đến lượt mình rồi nè!"
Sở Khả Khả trông ngây thơ, tính cách cũng đơn thuần, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt nóng bỏng của những người đàn ông, cô nhảy chân sáo về phía cửa.
Khi đi ngang qua Phương Thành, Phương Thành mỉm cười với cô:
"Cố lên nhé!"
Sở Khả Khả quay đầu lại cười, giơ nắm đấm nhỏ nhắn mũm mĩm lên:
"Cảm ơn thầy Phương! Em nhất định sẽ cố gắng!"
Nói xong, cô nhảy chân sáo ra khỏi hậu trường của thí sinh.
Từ Minh Hiên đột nhiên cười lạnh một tiếng:
"Có người vừa ly hôn đã nhắm đến mấy cô bé rồi, thật ghê tởm."
Nhưng giọng anh ta rất nhỏ, cãi nhau thì cãi không lại, lại không cam tâm, chỉ có thể lẩm bẩm như một bà cô. Phương Thành lười để ý đến anh ta. Cổ vũ cho Sở Khả Khả là để đáp lại thiện ý trước đó của cô bé, hoàn toàn không có chút ý đồ đen tối nào.
Phương Thành bây giờ đã nhìn thấu chuyện tình cảm nam nữ, anh chỉ muốn hát thật hay, đứng ở vị trí cao, để mọi người đều nghe thấy giọng hát của mình.
Sở Khả Khả lên sân khấu cũng gây ra tiếng reo hò lớn từ khán giả. Quả nhiên, gái xinh ngực khủng ở đâu cũng được yêu thích. Nhưng bài hát mà Sở Khả Khả hát lại hoàn toàn khác với khí chất của cô. Cô gái ngây thơ với thân hình bốc lửa ngồi trước cây đàn tranh, lập tức trở nên dịu dàng cổ điển, giọng hát du dương ai oán, khiến người nghe đứt ruột.
Một bài hát kết thúc, tràng pháo tay như sấm.
Tần Uyển, Lâm Phong đều cho 90 điểm, Trần Nhược Thi và Trịnh Sơn cho 85 điểm, Đường Thời Nguyệt cho số điểm: 65 điểm.
Điểm của giám khảo là 415 điểm.
Khán giả rõ ràng yêu thích Sở Khả Khả hơn, điểm số lên tới 451 điểm.
Tổng điểm của Sở Khả Khả là 866 điểm.
Xếp hạng thí sinh tại tập 1, Sở Khả Khả hạng nhất, Từ Minh Hiên hạng nhì.. Phương Thành hạng bảy.
"Cuộc thi tuyển chọn thí sinh tập 1 mùa 2 của 《Giọng Hát Trung Hoa》đến đây là kết thúc, cảm ơn quý vị khán giả đã theo dõi, hẹn gặp lại vào tuần sau!"
Cùng với lời chào kết thúc của người dẫn chương trình Vu Đan, việc ghi hình sân khấu cũng kết thúc.
Trong phòng điều khiển, phó đạo diễn rất phấn khích:
"Đạo diễn Trương, bài hát theo phong cách cổ này của Sở Khả Khả chắc chắn sẽ hot, hay là chúng ta làm chủ đề theo phong cách cổ cho tập tiếp theo đi?"
Nền văn minh Trung Hoa có lịch sử lâu đời, trong làng nhạc pop, các bài hát theo phong cách cổ luôn được yêu thích.
Chỉ là hai năm nay ca sĩ theo phong cách cổ xuất hiện ngày càng ít, sự xuất hiện của Sở Khả Khả có lẽ sẽ tạo nên một làn sóng mới.
《Giọng Hát Trung Hoa》 đương nhiên phải nắm bắt làn sóng này.
Trương Kha suy nghĩ một lát, đột nhiên nói: "Nếu chủ đề của tập 2 là phong cách cổ, vậy Phương Thành có theo được không?"
Phó đạo diễn ngẩn người: "Đạo diễn Trương, chẳng phải anh nói sẽ loại Phương Thành ở tập 2 sao? Quan tâm anh ta làm gì?"
Trương Kha trừng mắt nhìn anh ta: "Tôi khi nào nói sẽ loại Phương Thành?"
"Độ hot của Phương Thành cao như vậy, sáng tác và ca hát lại xuất sắc ngoài dự kiến, loại bỏ một thí sinh vừa có độ hot vừa có thực lực như vậy, chẳng lẽ anh nghĩ tôi bị mất não à?"
Phó đạo diễn ngơ ngác, đạo diễn Trương thật sự chưa từng nói là sẽ loại Phương Thành sao?
Chẳng lẽ là do áp lực công việc của tôi quá lớn, nên bị ảo giác rồi?
Lúc này, Đường Thời Nguyệt đang đi về phòng nghỉ của giám khảo, vừa bước vào cửa đã bị Chu Yên kéo lại:
"Tổ tông của tôi ơi, sao em lại cho Phương Thành điểm cao như vậy? Cậu ấy là chồng cũ của cháu gái em, em phải tránh hiềm nghi chứ!"
Chu Yên vừa nãy ở trong phòng nghỉ theo dõi tình hình ghi hình, nhìn thấy Đường Thời Nguyệt lại cho Phương Thành 80 điểm đã sốt ruột đến mức suýt chút nữa xông vào đại sảnh ghi hình. Các thí sinh khác Đường Thời Nguyệt cao nhất cũng chỉ cho điểm đạt, đến lượt Phương Thành trực tiếp là 80 điểm, quá lộ liễu rồi.
Đường Thời Nguyệt bình tĩnh nói: "Bài hát này của cậu ấy xứng đáng."
Châu Yên chỉ cảm thấy đau đầu: "Đây không phải là vấn đề bài hát, Tần Uyển và Phương Thành cãi nhau ầm ĩ như vậy, ai xen vào cũng sẽ bị vạ lây, em hà tất phải nhúng tay vào?"
"Hơn nữa album mới của em sắp phát hành rồi, không biết bao nhiêu người đang theo dõi, lúc này chúng ta thật sự không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào đâu!"
Nhắc đến album mới, Đường Thời Nguyệt khẽ nhíu mày: "Bài hát không hay, làm gì cũng vô ích."
Trong album này có mấy bài hát Đường Thời Nguyệt không hài lòng lắm, album vốn dĩ phải phát hành vào tháng trước, nhưng lại kéo dài đến tận bây giờ, ông chủ công ty đã tìm cô nói chuyện mấy lần rồi, nhưng lần nào cũng kết thúc không mấy vui vẻ.
Chu Yên thấy sắc mặt Đường Thời Nguyệt hơi tái nhợt, cũng có chút xót xa:
"Hôm qua em luyện hát đến tận rạng sáng, hôm nay lại đến ghi hình chương trình, về khách sạn nghỉ ngơi trước đi, Tiểu Cầm!"
"Vâng ạ!"
Cô trợ lý Ôn Tiểu Dung luôn ngoan ngoãn im lặng lập tức đáp lời, nhanh chóng thu dọn đồ đạc cho Đường Thời Nguyệt, ba người đi ra khỏi phòng nghỉ, thì thấy Tần Uyển đang đứng ở cửa.
"Dì à, cháu có chuyện muốn nói với dì."
Đường Thời Nguyệt khẽ gật đầu, Chu Yên và Ôn Tiểu Dung đi xa hơn một chút, Tần Uyển vẻ mặt ai oán nói với Đường Thời Nguyệt:
"Dì à, tại sao dì không giúp cháu, mà lại đi giúp Phương Thành?"
Câu trả lời của Đường Thời Nguyệt giống hệt như vừa nãy: "Bài hát của cậu ấy không tệ."
"Dì à." Tần Uyển uất ức nói: "Cháu là cháu gái của dì, Phương Thành đã ly hôn với cháu rồi, dì nên giúp cháu chứ!"
Đường Thời Nguyệt nhìn Tần Uyển một cái: "Cháu đúng là đã thay đổi rồi."
Nói xong, cô liền đi thẳng về phía trước, Tần Uyển tức giận nói:
"Dì à, dì còn chưa từng yêu đương, chuyện tình cảm dì không hiểu đâu! Cháu không có lỗi với Phương Thành! Là anh ta có lỗi với cháu!"
Đường Thời Nguyệt không để ý đến cô, nhanh chóng đi xa.
Sắc mặt Tần Uyển khó coi: "Phương Thành, anh muốn thế nào mới chịu buông tha cho tôi?"
"Chị Yên, cháu gái của chị Thời Nguyệt hình như sắp khóc rồi!"
Ôn Tiểu Dung đi theo sau Đường Thời Nguyệt, quay đầu lại nhìn một cái, không nhịn được mà nhỏ giọng nói với Chu Yên.
"Im miệng!"
Chu Yên trừng mắt nhìn Ôn Tiểu Dung, cô trợ lý nhỏ lập tức bịt miệng lại.
Hai người đi một lúc thì đột nhiên phát hiện không đúng, Chu Yên liền nói với Đường Thời Nguyệt:
"Thời Nguyệt, có phải đi nhầm đường rồi không, bên này là đường đến hậu trường của thí sinh mà?"
"Không đi nhầm." Đường Thời Nguyệt nói: "Em tìm Phương Thành."
"Trời ơi là trời! Em tìm anh ta làm gì?" - Chu Yên giật mình.
Bây giờ cô đã nhìn ra rồi, cái tên Phương Thành này chính là sao chổi, Đường Thời Nguyệt cứ đụng vào hắn là trở nên không bình thường.
Đường Thời Nguyệt nói: "Cậu ấy rất có tài, album của em thiếu một bài hát song ca nam nữ."
"?"
Chu Yên đầy vẻ khó hiểu: "Album của em khi nào thì cần bài hát song ca nam nữ vậy? Sao tôi không biết?"
Hơn nữa, cho dù cần, cũng không đến lượt Phương Thành chứ! Hắn ta chỉ là một tên vô danh tiểu tốt, đừng nói là Thời Nguyệt, cho dù là ca sĩ hạng hai hạng ba cũng không thể tìm hắn ta để mời hát được.
Chu Yên còn muốn nói gì đó, Đường Thời Nguyệt đột nhiên giơ tay ngăn cô lại.
Lúc này, phía sau khúc quanh vang lên giọng phổ thông ngọt ngào lơ lớ:
"Thầy Phương, em rất thích phong cách sáng tác của thầy, khi nào rảnh thầy viết một bài tình ca song ca, chúng ta hợp tác nha."
Chu Yên ngẩn người, chẳng lẽ..
Cô lặng lẽ đi đến khúc quanh, thò nửa cái đầu ra, chỉ thấy tiểu thiên hậu Hồng Kông Trần Nhược Thi đang mỉm cười ngọt ngào với Phương Thành.
Sau khi kết thúc ghi hình, Phương Thành được nhân viên gọi lại để thu một đoạn phỏng vấn dự bị, sau này sẽ được chèn vào chương trình. Sau khi thu xong, đi ra thì những tuyển thủ khác đã về hết, Phương Thành đang định rời đi thì gặp Trần Nhược Thi.
Hóa ra sau khi ghi hình xong, Trần Nhược Thi đã chạy ngay đến hậu trường của tuyển thủ, vẫn ở bên ngoài chờ anh.
Vừa nhìn thấy Phương Thành, cô đã vui vẻ chạy tới, thẳng thắn mời anh hợp tác viết nhạc.
Phương Thành có chút kinh ngạc: "Cô Trần, danh tiếng của tôi không tốt lắm, cô không sợ tôi liên lụy đến cô sao?"
Trần Nhược Thi nghiêng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn lóe lên một tia giảo hoạt:
"Tôi lăn lộn ở Hồng Kông, người ở đại lục không mắng được tôi đâu, hì hì!"
Sau đó khoanh tay trước ngực, ngẩng cằm lên: "Tôi là tiểu thiên hậu đó nha, đích thân tìm anh mời viết nhạc, không nể mặt mũi này sao? Phụt!"
Diễn đến cuối cùng thì chính mình cũng không nhịn được cười, ôm bụng xua tay nói:
"Tôi chỉ là thích phong cách viết nhạc của anh thôi, với lại giọng hát của anh không được hay lắm, hát song ca với tôi thì sẽ làm nổi bật giọng hát của tôi hơn đó, ha ha ha!"
Phương Thành nhìn tiểu thiên hậu Hồng Kông vừa ngọt ngào vừa ngốc nghếch, dở khóc dở cười: "Cô Trần, fan của cô có biết cô hài hước như vậy không?"
"Biết chứ, bọn họ đều gọi tôi là Thi Nhược Ngốc Ngọt đó!" - Trần Nhược Thi chống hai tay lên eo, vẻ mặt đắc ý.
Phương Thành: "..."
Không hổ là biệt danh do fan đặt, thật không sai chút nào.
"Thầy Phương, tôi đã cầu xin như vậy rồi, xin hỏi có được không?"
Trần Nhược Thi chắp hai tay, vẻ mặt cầu khẩn.
Người ta là tiểu thiên hậu đã hạ mình như vậy rồi, Phương Thành tự nhiên không tiện từ chối:
"Nếu tôi có bài hát phù hợp, nhất định sẽ cho cô, còn về giá cả.."
Trần Nhược Thi lập tức nói: "Chỉ cần bài hát hay, giá cả anh định!"
Cuối cùng lại bổ sung một câu: "Dù sao công ty tôi có tiền, ha ha!"
Phương Thành lặng lẽ mặc niệm cho ông chủ công ty quản lý của Trần Nhược Thi một lát, sau đó nói:
"Vậy được, cô Trần, vậy tôi đi trước đây."
"Đúng rồi, lúc ghi hình không phải đã nói là sẽ làm một bản song ca nam nữ của" Mặt mộc "sao?"
Trần Nhược Thi đảo mắt: "Ngày mai, ngày mai anh có thời gian không?"
Phương Thành ngẩn ra, không ngờ Trần Nhược Thi lại nóng vội như vậy: "Tôi thì không vấn đề gì, nhưng chúng ta còn phải tìm một phòng thu âm, bên cô có địa điểm nào không?"
Đã là thu âm cùng tiểu thiên hậu, thì phải tìm phòng thu âm hàng đầu, nhưng Phương Thành nào có quan hệ như vậy.
Trần Nhược Thi lập tức lắc đầu: "Tôi lăn lộn ở Hồng Kông đó nha, Giang Thành tôi nào có mặt mũi?"
Phương Thành nghĩ nghĩ nói: "Vậy tôi hỏi bạn bè xem, nếu tìm được địa điểm thì sẽ báo cho cô."
"Được đó, vậy chúng ta thêm WeChat đi, anh quét tôi hay tôi quét anh?"
Trần Nhược Thi lấy điện thoại ra, Phương Thành đã quen với tính cách vội vàng của cô, mỉm cười nói:
"Tôi quét cô đi."
"Được!"
Trần Nhược Thi lấy mã QR WeChat của mình ra, Phương Thành quét mã, hai người thêm WeChat.
Ảnh đại diện WeChat của Trần Nhược Thi là ảnh đầu to hài hước của cô, mặt bị ép thành một cục, miệng méo sang một bên, mắt to mắt nhỏ.
Tên WeChat: Tôi ăn nhà thơ.
Quả thật rất ngốc.
Điện thoại của Trần Nhược Thi vang lên, cô vẫy tay với Trần Nặc: "Người quản lý của tôi gọi tôi rồi, tôi đi đây, tôi chờ tin tốt của thầy Phương nha, bái bai!"
Trần Nhược Thi đến đi như gió, rất nhanh đã chạy mất dạng.
Phương Thành lắc đầu bật cười, không ngờ tiểu thiên hậu Hồng Kông nổi tiếng lại là tính cách này. Nhưng cũng nhìn ra được, Trần Nhược Thi là một người làm âm nhạc thuần túy.
Nếu không thì cũng sẽ không vì tài năng sáng tác của anh mà hạ mình như vậy. Nói đến người làm âm nhạc thuần túy, Phương Thành lập tức nghĩ đến Đường Thời Nguyệt, anh cầm điện thoại lên, gửi cho Đường Thời Nguyệt một tin nhắn WeChat:
"Dì nhỏ à, cảm ơn dì nhỏ."
Câu cảm ơn này không phải vì 80 điểm cô cho anh trên sân khấu hôm nay, mà là vì sự chỉ dẫn vô tư của cô trong một tháng qua.
Rất nhanh đối phương trả lời: "Hôm nay hát không tốt, tối nộp bài tập."
Đây là quy tắc của Đường Thời Nguyệt, chỉ cần Phương Thành luyện không tốt, buổi tối phải nộp thêm một tổ bài tập luyện thanh.
Vẫn là hương vị nghiêm khắc quen thuộc này, Phương Thành cười cười, trả lời:
"Tuân lệnh, cảm ơn cô giáo!"
Đường Thời Nguyệt là trưởng bối của anh, cũng là thiên hậu ca nhạc, lại tận tâm chỉ dẫn anh như vậy, tiếng cô giáo này Phương Thành gọi vô cùng thành khẩn.
Phương Thành vừa ra khỏi đài truyền hình Giang Thành, Đường Thời Nguyệt đã gửi đến một địa chỉ và người liên hệ.
"Đây là phòng thu âm do bạn tôi mở, mấy ngày nay cậu có thể đến đó luyện hát."
Phương Thành hơi ngẩn ra, anh đang nghĩ làm sao để tìm phòng thu âm, thì lại nhận được miếng bánh từ trên trời.
Dì nhỏ thật sự là ngôi sao may mắn của mình mà.
Phòng thu âm do Đường Thời Nguyệt giới thiệu chắc chắn không tệ, chỉ cần được sự đồng ý của ông chủ này, ngày mai có thể mời Trần Nhược Thi đến thu âm rồi.
Phương Thành rất hưng phấn, bắt một chiếc taxi, đi đến địa chỉ mà Đường Thời Nguyệt vừa gửi cho. Chiếc taxi mà Phương Thành ngồi vừa rời đi, một chiếc xe bảo mẫu chậm rãi lái ra từ bãi đậu xe ngầm của đài Giang Thành.
Trong xe, Đường Thời Nguyệt gửi tin nhắn cho người bạn mở phòng thu âm, nhờ đối phương chiếu cố Phương Thành, lúc này mới buông điện thoại xuống, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ.
Ôn Tiểu Dung ngồi bên cạnh cô không nhịn được hỏi:
"Chị Thời Nguyệt, chị không phải muốn tìm Phương Thành viết nhạc sao? Sao không nói với anh ấy?"
Vừa rồi Đường Thời Nguyệt nhìn thấy Trần Nhược Thi đang tìm Phương Thành mời viết nhạc, liền kéo Chu Yên và Ôn Tiểu Dung lặng lẽ rời đi, điều này khiến trợ lý nhỏ rất khó hiểu.
Đường Thời Nguyệt nhàn nhạt nói: "Cậu ta là chồng cũ của Tần Uyển, viết nhạc cho chị không thích hợp, Trần Nhược Thi và cậu ta tuổi tác tương đương, bọn họ hợp tác càng thích hợp hơn."
Chu Yên ngồi ở hàng ghế trước quay đầu lại, vẻ mặt u oán: "Bây giờ em mới biết cậu ta là chồng cũ của cháu gái em hả?"
Ôn Tiểu Dung gãi đầu, yếu ớt hỏi: "Chị Thời Nguyệt, em có một vấn đề nghĩ mãi không ra, có thể hỏi chị không?"
Đường Thời Nguyệt không nói gì, Ôn Tiểu Dung biết đây là ngầm đồng ý, mạnh dạn hỏi:
"Chị Thời Nguyệt, Tần Uyển là cháu gái ruột của chị, Phương Thành là người ngoài, sao em cảm thấy chị đối với Phương Thành còn tốt hơn đối với cháu gái chị vậy?"
Đường Thời Nguyệt im lặng một lát, chậm rãi nói: "Bởi vì Phương Thành đã làm được những việc mà người thân của tôi cũng không làm được."
Ôn Tiểu Dung vẻ mặt lĩnh ngộ, nhìn nhìn sắc mặt của Đường Thời Nguyệt, cũng không dám hỏi nữa. Trong xe trở lại yên tĩnh. Đường Thời Nguyệt chống một tay lên má, nhìn phong cảnh mờ ảo lướt nhanh ngoài cửa sổ, chìm vào hồi ức.
Hai năm trước, người quản lý và trợ lý trước đây của cô bị người ta mua chuộc, khiến cô rơi vào bẫy, bị người ta hạ thuốc. Đường Thời Nguyệt gắng gượng bỏ chạy, gọi điện thoại cho anh cả, chị hai, cha, nhưng anh cả không nghe máy, chị hai nói cô ấy rất bận, cha thậm chí căn bản không tin lời Đường Thời Nguyệt nói.
Thuốc phát tác, Đường Thời Nguyệt không thể chạy được nữa, những người đó cũng đuổi theo. Đường Thời Nguyệt tuyệt vọng. Vào khoảnh khắc nhắm mắt lại, cô nhìn thấy một tia sáng, một người đàn ông từ trong tia sáng đó bước ra.
Sau khi Đường Thời Nguyệt tỉnh lại, phát hiện mình đang ở trong khách sạn, Tần Uyển đang ngồi ở một bên.
Từ miệng Tần Uyển biết được, là Phương Thành đưa cô đến khách sạn, vì thấy nam nữ không tiện, Phương Thành đã gọi Tần Uyển đến giúp đỡ chăm sóc cô.
Lúc đó là Phương Thành lái xe đi đón Tần Uyển, nhìn thấy Đường Thời Nguyệt ngã bên đường liền xuống xe cứu cô. Đường Thời Nguyệt hiểu ra, tia sáng mà cô nhìn thấy, thật ra chỉ là đèn xe.
Người đàn ông bước ra từ trong ánh sáng, là chồng của cháu gái cô.
"Chồng cũ của cháu gái.."
Đường Thời Nguyệt dựa vào cửa sổ xe, nhắm mắt lại, khóe miệng bỗng nhiên nhếch lên một độ cong ưu mỹ.