Ngôn Tình [Dịch] Sau Khi Từ Hôn, Tôi Dựa Vào Bạn Thân Để Nổi Tiếng Trong Giới Giải Trí - Noãn Kim

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Shine9695, Jul 15, 2025.

  1. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 195: Cho chị và anh Bạch đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Họ thật may mắn khi vừa khéo gặp đúng dịp lễ hội trình diễn ánh sáng và ca múa hàng năm ở đây. Ánh đèn thì tuyệt đẹp, chỉ là người thì quá đông.

    Bạch Mộ Ẩn đưa cô đến một chỗ đất cao, từ xa ngắm qua một lúc cảnh đèn đuốc rực rỡ đẹp đến nao lòng. Biết chắc cô đói rồi, anh dắt cô tới nhà hàng trên bãi biển đã đặt trước.

    Vừa ngồi xuống, Vân Thư Đại nhìn về phía xa rồi nói: "Ngồi chỗ này cũng nhìn được màn trình diễn ánh sáng."

    "Ừ, mà ở đây còn yên tĩnh hơn."

    Bạch Mộ Ẩn sợ cô ăn không đủ no nên gọi một phần bít tết, hải sản, còn có một chiếc pizza siêu to, thịt nướng, salad, rượu vang, lại còn có cả sầu riêng không giới hạn, món đặc trưng kiểu Mạch Đồ.

    Cô đang hí hửng chuẩn bị cầm dĩa lên thì An An đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy đĩa sầu riêng trên bàn thì nói ngay: "Chị Thư Thư, dù sắp tới không có lịch trình gì, nhưng sầu riêng này là tuyệt đối không được ăn đâu nhé!"

    Nói rồi, cô ấy quay đầu nhìn Bạch Mộ Ẩn: "Anh Bạch, anh có ăn sầu riêng không?"

    Thật ra Bạch Mộ Ẩn không ăn sầu riêng, nhưng anh vẫn khẽ gật đầu, không để An An dọn đi.

    Tuy không bị dọn, nhưng bị An An ở bàn bên cạnh giám sát suốt buổi, Vân Thư Đại cũng đâu dám đụng tới! Chưa nói đến đĩa sầu riêng, chỉ riêng đống đồ ăn trên bàn cũng đủ khiến An An đau đầu rồi.

    Thật ra thì cũng chẳng cần phải lo, cô vốn là thể chất kiểu ăn mãi không mập, mà có ăn thì cũng chẳng ăn được bao nhiêu.

    Bạch Mộ Ẩn thì lanh trí hơn, gọi phục vụ tới, không biết nói gì đó. Chỉ lát sau, nhà hàng liền tổ chức thêm một tiết mục rút thăm trúng thưởng, ai trúng sẽ được trải nghiệm du thuyền cao tốc, có thể ngắm đèn trên biển.

    Kết quả là bàn của An An và trợ lý Tống trúng thưởng.

    An An vui mừng cầm thẻ trúng thưởng hét lên: "Chị Thư Thư, em trúng rồi! Em trúng rồi!"

    Vân Thư Đại xoa đầu cô ấy cười nói: "An An đúng là may mắn, mau đi đi, bây giờ còn kịp xem thêm một chút ánh sáng nữa."

    "Chị Thư Thư, em không đi đâu, em nhường cho chị với anh Bạch đấy."

    "Không cần đâu, bọn chị vừa mới qua bên đó xem rồi."

    Trợ lý Tống ở bên cạnh chen vào: "Sếp à, hiếm khi cô An An đến đây một lần, trải nghiệm một chút cũng tốt. Để tôi với A Thang đi cùng cô ấy."

    "Ừ, nhớ đừng chơi quá lâu."

    An An liếc nhìn Tống Tử Đồ và A Thang, lại quay sang nhìn chị Thư Thư, trong lòng hình như đã hiểu ra điều gì, liền không do dự nữa, ba người cùng nhau đi ngắm đèn.

    Chờ ba người đi khỏi, Bạch Mộ Ẩn liền cười nói với cô: "Không ai canh nữa rồi, ăn đi."

    Vân Thư Đại lập tức gật đầu: "Ừ, món ở đây ngon ghê luôn đó."

    "Vậy thì ăn nhiều một chút, em thích ăn sầu riêng à?"

    Vân Thư Đại lắc đầu: "Bạn thân em thích ăn."

    Bạch Mộ Ẩn hỏi: "Là Mễ Lạp hả?"

    "A, ừm."

    "Vậy mình chơi ở đây hai ngày rồi hãy về nhé?"

    "Dạ."

    Kiếp trước vì bận đóng phim nên cô chẳng có dịp đi đây đi đó cho tử tế. Sau khi đến thế giới này, cô với chị gái đã chơi hai tháng liền, nhưng chưa từng đến Mạch Đồ.

    Hai người ăn tối xong thì show ánh sáng cũng kết thúc. An An với trợ lý Tống, A Thang lại tiếp tục ngồi ăn.

    Bạch Mộ Ẩn vốn định dẫn cô đi dạo, nhưng chỗ này chênh lệch nhiệt độ ngày và đêm khá lớn, anh hỏi: "Em có lạnh không?"

    "Ừm, hơi lạnh một chút."

    "Vậy về khách sạn lấy áo khoác trước đã."

    "Được."

    Cả hai cùng quay về phòng của Vân Thư Đại để lấy áo khoác, ai ngờ lúc đó gió lại nổi lên.

    Vân Thư Đại nói: "Hay là mình ngồi ngoài ban công một lát đi, gió ngoài kia cũng khó chịu lắm."

    "Được." Hai người không ra ngoài nữa, Bạch Mộ Ẩn gọi hai ly cà phê, hai người cùng ngồi trên ban công, ngắm nhìn bãi biển phía dưới vẫn còn rực sáng đèn đuốc.

    Chương 196: Chúc ngủ ngon, Thư Thư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hôm nay quay có mệt không?"

    Vân Thư Đại bước tới lan can ban công, nhấp một ngụm cà phê, nhìn con đường bên ngoài: "Hôm nay cũng ổn, hôm qua mới thật sự là mệt chết đi được."

    "Cực lắm nhỉ."

    "Cũng không đến mức. Cái này còn nhẹ nhàng hơn lúc em đóng phim nhiều."

    Vân Thư Đại kể với anh vài chuyện thú vị khi đóng phim, Bạch Mộ Ẩn thì kể cho cô nghe vài chuyện đồn đãi và thú vị bên ngoài. Cả hai càng trò chuyện, khoảng cách trong lòng càng được kéo lại gần hơn.

    Cuối cùng, khi Vân Thư Đại phát hiện ngoài kia người đi đường đã ít đi nhiều, cô cúi đầu nhìn điện thoại thì thấy đã hơn mười một giờ rồi. Cô mím môi, ánh mắt nhìn về phía Bạch Mộ Ẩn.

    Bạch Mộ Ẩn thấy cô nãy giờ không nói gì, quay đầu thì bắt gặp ánh mắt của cô, liền hỏi: "Sao thế?"

    "Trễ rồi."

    Trong mắt Bạch Mộ Ẩn thoáng qua chút bất ngờ, sau đó khẽ mỉm cười, thầm nghĩ: Mình lại quên mất thời gian rồi. Nhưng khi thấy hai má cô hơi ửng đỏ, anh lại nảy sinh ý muốn trêu ghẹo: "Trễ là sao?"

    "Trễ rồi đó."

    "Thế thì sao?" Bạch Mộ Ẩn vừa nói vừa ghé sát lại, khóe môi cong lên, chân mày lộ rõ ý cười: "Em đang đuổi anh về hả?"

    Hơi thở mát lạnh mà dễ chịu của anh phả vào mặt, khiến khuôn mặt vốn đã ửng đỏ của Vân Thư Đại lại càng nóng bừng lên. Lúc này trong đầu cô như bị hồ dán lại, có chút rối loạn.

    Bạch Mộ Ẩn biết cô mệt rồi, cũng không trêu nữa, cúi sát bên tai cô thì thầm: "Ngủ ngon, Thư Thư."

    Vân Thư Đại nhẹ nhàng gật đầu, định ngẩng đầu chúc lại thì anh bất ngờ cúi xuống, môi mỏng hơi lạnh khẽ chạm vào trán cô một cái: "Tiễn anh nhé."

    "Ừm."

    Vân Thư Đại bị nụ hôn đó làm cho đầu óc quay cuồng, bị anh kéo đến tận cửa mới hoàn hồn lại, buông tay anh ra, nhẹ nhàng nói: "Ngủ ngon."

    "Ngày mai gặp lại."

    Tay Bạch Mộ Ẩn đang đặt trên tay nắm cửa khựng lại một chút, rồi anh đột nhiên xoay người lại, giơ tay lên xoa đầu cô: "Cho anh một phần thưởng được không?"

    "Hử?" Cô còn chưa kịp phản ứng thì Bạch Mộ Ẩn đã vòng tay ôm lấy eo cô, hoàn toàn giam cô trong lòng.

    Hơi thở thanh mát đầy nam tính bao phủ lấy cô, như một chiếc lưới vô hình quấn chặt lấy cô, trong khoảnh khắc đó khiến tim cô đập loạn, mặt đỏ bừng lên.

    Ban đầu Bạch Mộ Ẩn chỉ định ôm một cái là được rồi, nhưng khi nhìn thấy đôi môi đỏ mọng hấp dẫn của cô, như thể cám dỗ lớn nhất thế gian, anh thấp giọng hỏi: "Thư Thư, được chứ?"

    Sao Vân Thư Đại có thể không hiểu ý anh chứ. Đôi mắt đẫm nước nhìn anh, ngượng ngùng gật đầu, ngay giây sau, bàn tay dài của anh đỡ lấy sau đầu cô, cúi xuống hôn nhẹ một cái.

    Khoảnh khắc đó, trong đầu cô như có pháo hoa nổ tung, tim hai người đập thình thịch đến mức tai cũng ù đi, hơi thở quấn lấy nhau, như thể thời gian ở khoảnh khắc đó hoàn toàn ngừng lại.

    Hồi lâu sau, Bạch Mộ Ẩn mới rời khỏi nụ hôn vụng về nhưng đầy tình cảm ấy. Trong ánh mắt cả hai đều tràn ngập yêu thương và mong chờ, như thể nụ hôn này giúp họ hiểu nhau sâu sắc hơn, cũng khiến họ càng trân trọng sự tồn tại của đối phương.

    Hơi thở của Bạch Mộ Ẩn phả nhẹ bên tai cô, anh đưa tay xoa đầu cô lần nữa, giọng nói khàn khàn mang theo chút vấn vương chưa tan: "Anh đi đây."

    "Ừm."

    Lần này, Bạch Mộ Ẩn thật sự rời đi rồi. Vân Thư Đại đứng ở cửa che mặt một lúc lâu, lảo đảo trèo lên giường, chui vào chăn với vẻ ngượng ngùng, không dám ló ra ngoài. Nếu để lão Hòa nhìn thấy cảnh này, chắc chắn sẽ bị trêu chọc cho mà xem.

    Cô không biết, ở phòng bên cạnh, Bạch Mộ Ẩn đang ngồi hút thuốc. Làn khói phả ra từ miệng cứ quẩn quanh mãi không tan, như trái tim đang rung động của anh vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
     
  2. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 197: Bị đại gia bao dưỡng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sếp, Vân Thư Đại cũng đâu có tiếng tăm gì, chụp cô ta thì có gì đáng để bán đâu."

    Nhiếp ảnh gia cầm máy ảnh trong tay, nhìn cảnh vừa mới chụp được ở ban công ngoài kia, cười nói: "Trong giới giải trí ấy mà, đừng có coi thường bất kỳ ai. Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không phải nhiều ngôi sao lớn cũng từ hạng mười tám ngoi lên à? Ai mà ngờ được, Vân Thư Đại nhìn bề ngoài thì thanh thuần, vậy mà thực tế cũng là được đại gia bao dưỡng đấy. Có điều cái người đó thì nhìn hơi lạ."

    "Tôi thấy người đó không tầm thường đâu, cẩn thận đừng để bị anh ta phát hiện."

    "Một thương nhân bình thường thôi mà. Nếu mà là doanh nhân nổi tiếng thật, bọn mình không thể không biết được, sợ gì." Vốn dĩ cũng là tình cờ thấy được ngoài kia mà thôi.

    Vân Thư Đại không hề biết cảnh vừa rồi đã bị nhiếp ảnh gia chụp lại. Giờ cô đang nằm trong chăn, mãi không ngủ được. Cô định nhắn tin cho lão Hòa, nhưng nhìn lại giờ, chắc giờ bên đó là nửa đêm, thôi bỏ đi.

    Sau đó, Bạch Mộ Ẩn dẫn Vân Thư Đại chơi ở Mạch Đồ hai ngày, trải nghiệm phong tục và văn hóa nơi đây.

    Lúc về đến Nghiệp Thành thì cũng đã hơn mười giờ tối. Về đến nhà, cô liền vội vàng vào không gian, đợi mãi mới thấy Hòa Uyển mơ mơ màng màng bước vào: "Lão Vân, cậu về rồi à?" Vừa nói vừa ôm lấy cô một cái.

    "Lão Hòa, tớ vừa mới về đó, xem nè, tớ mang gì cho cậu này!"

    "Cái gì thế?" Hòa Uyển dụi dụi mắt, thấy phía trước có một cái túi, bới ra xem thì thấy một cái bịt tai lông xù xù, cái còn lại là đôi găng tay lông mềm bên trong dù vẻ ngoài trông bình thường, còn có cả một đôi giày bốt da bò lót lông dày cộm bên trong.

    "Cậu chạy ra nước ngoài rồi chỉ mang cho tớ mấy cái này hả?"

    "Ừm, là tớ tình cờ gặp thôi, toàn là đồ thủ công, chắc chắn lắm, với lại cậu đi đâu cũng mang được, người ta nhìn cũng không nhận ra."

    "Tớ còn tưởng cậu mang đồ ăn cơ."

    "Khó mang lắm, nhưng tớ có đem cho cậu ít socola nè. Bên cậu dạo này còn tuyết không?"

    "Hết rồi, nhưng vẫn lạnh lắm. Chắc trước khi tan băng còn rơi thêm trận nữa. Sao rồi, cậu với anh bạn kia tiến triển tới đâu rồi?"

    Vân Thư Đại bị cô ấy hỏi đến đỏ mặt: "Cậu đúng là nhiều chuyện ghê."

    Lúc này, Hòa Uyển đã tỉnh táo hơn chút, ngáp một cái rồi nằm xuống ghế sô pha: "Ai da, tớ bên này ngoài làm việc thì cũng chỉ làm việc, chán chết được. Không tám chuyện thì làm sao thêm chút niềm vui cho cuộc sống được? Với lại.." cô ấy xoay người, cười híp mắt nói tiếp: "Cậu với anh Bạch nhà cậu có phải là kiểu mảnh đất hạn hán lâu ngày cuối cùng cũng được mưa móc tưới đẫm không?"

    Vân Thư Đại nghe mấy lời vớ vẩn này, vừa xấu hổ vừa tức: "Này Hòa Uyển! Tớ mới về đã lập tức vào đây, trong lòng cứ nhớ tới cậu mãi, thế mà cậu còn dám trêu tớ!"

    Nếu không phải trong không gian này cách âm, Hòa Uyển còn sợ làm mấy thanh niên trí thức ngoài kia tỉnh giấc nữa cơ. Biết cô tức rồi, cô ấy vội kéo tay Vân Thư Đại nói: "Được rồi được rồi, tớ sai rồi. Đêm nay ngủ cùng tớ nha. Bên kia lạnh chết được, nếu không phải biết cậu về hôm nay, sợ trợ lý của cậu vào đây, tớ đã ngồi chờ sẵn trong phòng rồi."

    "Không phải cậu bảo giường sưởi ấm lắm sao? Sao vẫn lạnh thế? Mai tớ mua cho cậu túi chườm nóng nhé."

    "Đốt lửa thì đúng là ấm, nhưng nửa đêm ngủ rồi thì đâu có ai nhóm tiếp, sáng ra là lạnh cứng luôn, cửa sổ còn đóng băng nữa kia. Nước trong vại cũng bị đông cứng luôn. Bọn tớ đốt lửa cả ngày cho nước tan ra, lấy nửa vại nước nấu sẵn để hôm sau dù có đóng băng cũng không sao, nhóm lửa lên đun là được. Dù sao thì sáng cũng không ăn. Mười giờ hay mười một, mười hai mới ăn bữa đầu."

    "Hả? Một ngày ăn có hai bữa thôi à?" Vân Thư Đại vội vàng mở tủ lạnh ra xem, thấy đồ ăn vơi đi kha khá, may mà cô trữ cho lão Hòa cũng nhiều.

    "Cậu yên tâm đi, tớ không để bụng đói đâu. Sáng thì cháo, bánh bao, trứng, thứ gì cũng có cả. Cũng không thể trách sao bên này ăn hai bữa một ngày. Chủ yếu là suốt ngày không ra khỏi cửa, ăn nhiều thì dễ lên ký lắm."

    Chương 198: Còn sợ không kiếm được tiền à

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tối hôm đó, hai chị em nằm trên giường của Vân Thư Đại tám chuyện tới khuya mới ngủ, sáng hôm sau Hòa Uyển căn đúng giờ, lặng lẽ ra khỏi không gian.

    Vân Thư Đại ngủ tới hơn mười giờ, uống một bát cháo xong liền bắt đầu cuộc đời sáng tác của mình.

    Tuy đoàn phim cho thời hạn bốn tháng, nhưng ai mà biết sau này mình có bị gọi đi làm việc khác không chứ, nên lúc ở nhà thì tranh thủ đừng để phí thời gian.

    Cô đã phác thảo xong hai nhân vật, gửi cho người phụ trách tuyên truyền của chương trình, sau vài chỉnh sửa nhỏ thì coi như đã nắm được phong cách.

    Sáng sớm Hòa Uyển ra ngoài thì cô vẫn chưa tỉnh, đến trưa quay lại thì thấy cô nàng tóc tai rối bời, đang chăm chú vẽ tranh.

    Nhìn căn phòng đầy đủ máy tính chuyên dụng, bảng vẽ điện tử, đặc biệt là động tác thuần thục kia, cô ấy không khỏi ngạc nhiên:

    "Lão Vân, kiếp trước cậu chỉ cầm máy tính bảng vẽ chơi chơi, hoặc lấy bút lông vẽ tranh thủy mặc trong phòng, chưa bao giờ dùng máy tính để vẽ nha!"

    Vân Thư Đại hất tóc, nói: "Tớ có ký ức kiếp này mà, nguyên chủ học mỹ thuật, có học cả phần mềm vẽ bằng máy tính nữa."

    "Chả trách, không ngờ luôn, giờ vẽ tranh lại thành kỹ năng mưu sinh của cậu rồi. Bức này được bao nhiêu tiền vậy?"

    "Vài ngàn tệ, cả đơn là một trăm nghìn, tớ phải vẽ hai mươi bức."

    "Hai mươi bức, một trăm nghìn, tính ra cũng ổn đấy chứ."

    "Ừ, tớ bây giờ cũng coi như mới chân ướt chân ráo vào nghề, nhưng kỹ năng là hai đời tích lũy rồi, giá này trong giới tranh minh họa thương mại cũng khá tốt đấy."

    Cuối năm ngoái Vân Thư Đại trả cho ba mẹ một triệu, còn lại tám mươi nghìn, trong đó lấy ra một ít để Hòa Uyển tích trữ đồ, còn dư lại năm sáu mươi nghìn. Đơn tranh này ứng trước cho cô hai mươi nghìn, còn bên quảng cáo váy cưới thì đến tay cô được năm mươi nghìn.

    Ừm, năm nay vẫn phải tiếp tục chăm chỉ kiếm tiền.

    Trưa hôm đó Hòa Uyển không ra ngoài, ở trong bếp hầm một nồi sườn nấm hương.

    Nghe Vân Thư Đại lảm nhảm chuyện này chuyện kia, cô ấy cười nói: "Có cái bug là tớ ở đây, cậu còn sợ không kiếm được tiền sao? Đợi hơn tháng nữa, tớ lại đi lấy vài chai rượu về cho."

    Vân Thư Đại đặt bút xuống, qua uống một hớp canh: "Chúng ta lấy nhiều rượu của thời đó vậy, có bị người ta phát hiện không?"

    "Chuyện này.. cũng không chắc, ngoài cái anh chàng họ Tống thích sưu tầm đó ra, cậu còn quen ai nữa không?"

    Vân Thư Đại lắc đầu, nhưng lại ngừng lại một chút rồi nói: "Anh Bạch nhà tớ cũng thích sưu tầm."

    Hòa Uyển không nhịn được trợn trắng mắt: "Chà, gọi nghe mượt đấy nhỉ."

    Vân Thư Đại lười để ý đến giọng điệu ghen ăn tức ở của con cẩu độc thân kia, cúi đầu gặm sườn mềm.

    Hòa Uyển không trêu chọc cô nữa, nói: "Nhưng nếu để anh Bạch nhà cậu biết cậu có đống rượu cổ như vậy, thì cậu định giải thích sao?"

    Vân Thư Đại cũng nghĩ tới vấn đề này, vừa rồi chỉ buột miệng nói ra: "Lần trước rất có thể anh ấy đã phát hiện rồi, chỉ là không hỏi thôi. Ừm, nếu thật sự bị hỏi, thì cứ nói là nhà bạn thân tớ trước đây làm nghề sưu tầm đồ cổ. Giờ gia cảnh sa sút, nhờ tớ giúp bán một số thứ ra ngoài. Tớ cũng chỉ mới biết là rượu chưa lắng đọng vẫn có thể uống ra vị, rượu của mình lợi thế là ở niên đại, chẳng lẽ bán đi rồi người ta không uống ra được à?"

    "Biết đâu người ta tiếc không dám uống ấy chứ. Mà cũng đúng, thôi đừng lấy rượu nữa, hay lên mạng tìm mấy món đồ nào khác đáng giá đi."

    "Rượu với đồ cổ tụi mình bán đều là thứ bắt mắt, dễ bị truy ra lắm. Hay là tớ ra chợ đồ cổ bày sạp?"

    "Thôi đi, đừng quên cậu bây giờ là minh tinh đó. Nhưng có thể đi chợ đồ cổ dạo thử, chắc sẽ có người thu mua."

    "Ừ."

    Ăn xong cơm, Hòa Uyển vừa ở bên cạnh Vân Thư Đại, vừa nằm trên sofa tìm kiếm các món đồ ngày xưa đến giờ vẫn còn đáng giá, cô ấy phải kiếm tiền mua nhà cho lão Vân nhà mình nữa chứ!
     
  3. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 199: Chị Trương để ý tới Bạch Mộ Ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc trở về ngày hôm qua, Bạch Mộ Ẩn đã nói với cô rằng mấy ngày tới có thể sẽ bận rộn, họ thỉnh thoảng nhắn cho nhau vài tin nhắn.

    Vân Thư Đại ở nhà hai hôm đã trả lại xe cho chị gái, giờ thì cô cũng chính thức gia nhập hội có xe riêng rồi. Cô về nhà ba mẹ mới được hai ngày.

    Lẽ ra hôm nay đôi tình nhân nhỏ yêu nhau sẽ cùng ăn cơm, ai ngờ chị Diêu lại gọi điện đến: "Thư Thư, tổ chương trình <Vũ Vương> muốn mời em làm khách mời mùa này, em có thời gian qua công ty một chuyến không?"

    "Chị Diêu ơi, là cuộc thi khiêu vũ hả?"

    "Ừ, loại hình thi đấu loại trực tiếp, tổng cộng có hai tập thôi."

    "Được ạ, em qua ngay."

    Vân Thư Đại cúp máy, ngại ngùng nhìn Bạch Mộ Ẩn: "Xin lỗi anh nhé, chắc em lại phải bận rồi."

    Bạch Mộ Ẩn ngồi bên bàn ăn, không nhanh không chậm rót cho cô một ly nước trái cây: "Bận gì thì bận, cũng phải ăn cơm trước đã. Ăn xong anh đưa em đi."

    "Vâng!"

    Hôm nay vốn dĩ Bạch Mộ Ẩn tính dẫn cô qua nhà cũ chơi một lát, mà xem tình hình này, đành đợi dịp khác vậy.

    Hai người rời khỏi nhà hàng, Vân Thư Đại không đội mũ, chỉ đeo khẩu trang. Trong thang máy, đã nghe có người thì thầm: "Cô gái đeo khẩu trang phía sau kia trông giống Vân Thư Đại ghê á."

    "Không trùng hợp tới vậy chứ?"

    "Tôi thấy giống mà.."

    Tiếng không to, nhưng đủ để hai người phía sau nghe thấy. Vân Thư Đại theo phản xạ kéo khẩu trang lên cao hơn, nép vào lòng Bạch Mộ Ẩn một chút.

    Nhìn dáng vẻ cẩn thận của cô, ánh mắt Bạch Mộ Ẩn ánh lên ý cười. Anh giơ tay chỉnh lại khẩu trang cho cô, sau đó ôm cô vào lòng, che chắn phía sau.

    Tới bãi đỗ xe, mãi đến khi đã lên xe, Vân Thư Đại mới thở phào một hơi: "Sơ suất quá, hôm nay đeo không kỹ."

    Khóe môi Bạch Mộ Ẩn cong cong: "Lẽ nào phải kín mít như lần ở quán cà phê mới được hả?"

    Một câu khiến Vân Thư Đại khựng lại một chút, vội cúi đầu vuốt tóc mái, giả vờ che giấu sự lúng túng: "Anh nói gì cơ?"

    Bạch Mộ Ẩn thấy cô giả ngốc, cũng chỉ cười mà không vạch trần.

    Tới dưới lầu công ty, Vân Thư Đại hỏi: "Anh có muốn lên với em không?"

    "Được hả?"

    "Dĩ nhiên rồi, biết đâu lát nữa chị Diêu dặn dò xong là em lại rảnh liền."

    Bạch Mộ Ẩn thấy cũng ổn, nên theo cô lên công ty, vừa hay lúc này sếp và chị Trương đều có mặt.

    Thấy bên cạnh Vân Thư Đại là một người đàn ông đẹp trai vậy, ngoài chị Diêu ra, mấy người khác đều sửng sốt. Chị Trương vừa đánh giá vừa thì thầm với Lý Miểu Miểu:

    "Miểu Miểu à, người này điều kiện tốt quá trời, thế này mà không nổi tiếng thì phí lắm luôn, hay là mình.."

    Chưa nói hết câu, chị Diêu đã chen vào: "Thư Thư, vị này chính là anh Bạch đúng không?"

    "Vâng. Mộ Ẩn, đây là chị Diêu."

    Bạch Mộ Ẩn gật đầu lễ phép: "Chào chị Diêu."

    Lý Miểu Miểu tò mò: "Là bạn trai của Thư Thư sao?"

    Lúc này, chị Trương mới sực nhớ ra Vân Thư Đại có bạn trai rồi, hôm nay họ mới được gặp trực tiếp lần đầu.

    Chị Trương lăn lộn trong giới giải trí bao năm, mắt nhìn người cực chuẩn. Bao nhiêu sao nam đã gặp qua rồi, chỉ cần liếc một cái là đoán trúng phóc. Anh Bạch này chính là kiểu người rất hợp làm nghệ sĩ, chỉ tiếc là người ta lại không sống dựa vào nhan sắc. Chị ấy còn nhớ chị Diêu từng nói qua về "tài sản" của bạn trai Thư Thư.

    Khi chị Trương và sếp đang tiếc hùi hụi nhìn Bạch Mộ Ẩn, Vân Thư Đại đã chủ động giới thiệu vài người với anh.

    "Sếp Lý, chị Trương, hôm nay làm phiền mọi người rồi."

    Sếp Lý cười xòa: "Không phiền đâu, biết Thư Thư có bạn trai, nay gặp mặt cũng coi như là làm quen luôn."

    Chị Trương cũng cười nói: "Đúng đúng, là người yêu của người nổi tiếng thì có vài việc bọn chị cũng phải nói trước với hai em, hôm nay đến là đúng lúc đó. Đều là người trong nhà cả, mình lên phòng họp rồi nói chuyện nha."

    Chương 200: Công việc vào guồng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước đây chưa có cơ hội gặp mặt, giờ người đã đến, chị Diêu cũng tranh thủ dặn dò Bạch Mộ Ẩn một chút. Hai người khi ra ngoài nên giữ kín chuyện tình cảm, tốt nhất là anh nên đeo khẩu trang kẻo bị chụp hình.

    Dặn dò xong, chị ấy lại kéo Vân Thư Đại ra nói về chương trình tạp kỹ sắp tham gia.

    <Vũ Vương> tổng cộng có năm tập, người tham gia cũng khá đông, mỗi đội hai người, mà Vân Thư Đại chỉ tham gia hai tập thôi.

    Hồi diễn ở đêm Giao thừa, cô đã thể hiện rất tốt nên tổ chương trình chủ động gửi lời mời. Ngoài ra, bên Trình Sóc cũng vừa ký một bộ phim tiên hiệp, tiện thể giúp cô giành được vai nữ ba.

    Vân Thư Đại hỏi chị Diêu: "Chị ơi, hai lịch này có bị trùng nhau không?"

    Chị Trương đáp: "Không ảnh hưởng gì hết. <Vũ Vương> em chỉ quay có hai tập thôi, chị sẽ sắp người biên đạo cho em, em chỉ cần tập trung luyện là được."

    Chị Diêu cũng gật đầu theo: "Còn bộ phim tiên hiệp thì vai diễn của em cũng không nhiều, chắc chừng nửa tháng là xong." Nói xong thì đưa cô hai bản hợp đồng, ký luôn trong ngày.

    Vấn đề là đoàn phim đã bắt đầu quay rồi, ngày mai cô phải đến gia nhập.

    Trong khi Vân Thư Đại đang nghe chị Diêu sắp xếp lịch trình, chị Trương đã lặng lẽ đi về phía Bạch Mộ Ẩn, hạ giọng hỏi: "Anh Bạch này, giả sử thôi nha, nếu có một chương trình tạp kỹ cho các cặp đôi yêu nhau, mà muốn mời Thư Thư tham gia thì anh có lăn tăn gì không?"

    Bạch Mộ Ẩn chưa từng nghĩ đến chuyện đó: "Phải xuất hiện trên sóng truyền hình à?"

    "Đúng vậy!" Chị Trương thấy anh có vẻ lưỡng lự liền ngồi hẳn xuống, thao thao bất tuyệt: "Thường thì nghệ sĩ nữ độc thân tầm tuổi Thư Thư nếu tham gia mấy show yêu đương này là dễ hút fan cực kỳ. Mà nếu hai người thể hiện tốt, rất có thể Thư Thư sẽ từ một nghệ sĩ hạng xoàng nhảy vọt thành hạng A luôn, giá trị cũng tăng vèo vèo!"

    Bạch Mộ Ẩn hơi nhíu mày. Anh chưa từng nghĩ đến chuyện mình lên TV, bèn lắc đầu nói: "Bạn gái tôi không cần mấy chiêu trò đó, cô ấy cũng sẽ thành công trong giới này."

    Chị Trương hơi thất vọng. Thật tiếc, người như Bạch Mộ Ẩn đúng là "hàng hiếm", giá mà anh chịu đứng cạnh Thư Thư thì đúng là ánh trăng rọi sáng cả sự nghiệp!

    Chị ấy đang định bỏ qua thì bất ngờ, Lý Miểu Miểu bên cạnh chen vào: "Anh Bạch có hứng đầu tư phim ảnh không?"

    Bạch Mộ Ẩn đáp: "Trước đây thì chưa từng nghĩ đến." Rồi quay đầu nhìn Vân Thư Đại ở đằng kia, giọng dịu lại: "Nhưng giờ thì có nghĩ rồi."

    Hai mắt chị Trương sáng rỡ: "Anh Bạch tiện cho tôi xin Wechat luôn được không?"

    Lý Miểu Miểu cũng lập tức rút điện thoại ra, chị Trương cũng không chậm hơn.

    Đến khi Vân Thư Đại ra khỏi công ty, vừa lên xe đã tò mò hỏi: "Sếp với chị Trương nói gì với anh mà thấy vui dữ vậy?"

    Bạch Mộ Ẩn quay sang giúp cô cài dây an toàn, mỉm cười: "Họ đang dụ anh vào giới giải trí đó."

    Vân Thư Đại bật cười khúc khích: "Chuẩn phong cách của sếp em mà! Mai em phải vào đoàn phim rồi. Ngài Bạch, tối nay em đưa anh đi ngắm trăng sáng lung linh nha?"

    "Trăng sáng lung linh có khi đến tận nửa đêm, em chắc chứ?" Nói xong, Bạch Mộ Ẩn cố tình ghé sát vào má cô, khiến Vân Thư Đại ngượng chín mặt, vội nói: "Chỉ đến 10 giờ thôi nha!"

    Bạch Mộ Ẩn thấy cô đỏ mặt thì không chọc nữa, khởi động xe. Khi xe đã chạy được một đoạn, anh hỏi: "Thư Thư, tối nay về nhà cũ với anh nhé, mọi người đều muốn gặp em."

    "Hả, đột ngột quá vậy? Em chưa chuẩn bị gì hết á."

    "Lúc anh đến nhà em cũng có chuẩn bị gì đâu."

    "Không giống mà!"

    Vừa nhắc tới chuyện gặp gia đình, cô như gà mắc tóc. Bạch Mộ Ẩn thấy vậy cũng không ép, liếc nhìn cô một cái: "Thì hôm nay gọi là báo cáo trước một tiếng, lần sau chính thức nha?"

    "Ừm."
     
  4. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 201: Diễn một bộ phim tình yêu cùng Bạch Mộ Ẩn

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Chương 202: Người xem kịch

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 203: Theo trai đẹp công ty vào đoàn phim

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Chương 204: Vân Thư Đại khiến đạo diễn hài lòng

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Aug 6, 2025 at 8:29 AM
  6. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 205: Diễn xuất tự nhiên khỏi phải chê

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Chương 206: Hiệu ứng câu cá mùa đông

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Aug 6, 2025 at 9:33 AM
  7. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 207: Anh là diễn viên nam, nhiệt tình quá thì không nên

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Chương 208: Bầu không khí đoàn phim

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  8. Shine9695

    Messages:
    0
    Chương 209: Bị chụp lén

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
    Chương 210: Bị phản diện chặn đường

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
Trả lời qua Facebook
Loading...