Welcome! You have been invited by Suy nghĩ nhiều rồi to join our community. Please click here to register.
Chương 210: Oán giận là vô ích

Chu Toa tiếp tục nói chuyện với Mạc Thi Vận về những gì cô ấy nghe được, "Mình nghe nói rằng, vào ngày nhận giải, người phụ trách sẽ tự mình tiếp kiến các thi sinh đoạt giải. Mình thực sự hiểu tại sao Giản gia giúp Giản Nhất Lăng làm những chuyện như vậy, chính là muốn mở đường cho con gái họ!"

Thử nghĩ xem, được đích thân một đại nhân vật đến từ kinh thành tiếp kiến là một vinh dự không hề nhỏ.

Cho dù là Giản gia thì vẫn còn kém một chút khi so với những hào môn thế gia ở kinh thành.

Mạc Thi Vận khó khăn lắm mới kéo ra một nụ cười, "Tất cả đã kết thúc, chúng ta yên tâm chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh đại học đi."

Có một số việc, cho dù có nói với Chu Toa cũng không giúp được gì, tốt hơn là không nên nói.

Mạc Thi Vận từ lâu đã biết rằng oán giận là vô ích, cô không có cách nào để thay đổi điều đó.

Vận mệnh đã sớm giáo huấn cho cô biết khi nào thì nên ẩn nhẫn.

"Thi Vận, tính tình cậu thật là tốt, nếu đổi thành mình có thể tức giận một hồi, cậu nghĩ lại, nếu không phải Giản Nhất Lăng cùng gia đình cô ta làm ra những chuyện này, hai ngày nữa người được nhận giải, gặp mặt đại nhân vật của kinh thành là cậu."

"Đến giờ vào lớp rồi." Mạc Thi Vận không mặn không nhạt đổi chủ đề.

Mạc Thi Vận biết rằng dù cô ấy có nói thế nào với Chu Toa cũng không ích gì.

Chu Toa nhìn Mạc Thi Vận như vậy và lắc đầu.

Lúc này, một bài đăng khác liên quan đến vụ việc Giản Duẫn Náo và Giản Nhất Lăng cũng được gửi đi.

Đó là bài đăng nói về tài khoản đăng bài trước đây.

Kết quả thật khiến người ta thổn thức.

Bởi vì chủ nhân thực sự của tài khoản đó đã qua đời một cách bất ngờ.

Nói cách khác, ai đó đã đánh cắp tài khoản này và cố tình đăng bài vu khống Giản Nhất Lăng trên diễn đàn của trường họ.

Điều này không phải cho thấy có ai đó muốn vu oan cho Giản Nhất Lăng sao?

Nếu không, làm sao có thể như một tên trộm gà như vậy, sử dụng tài khoản của người đã chết để đăng bài.

Sự thật ác liệt như vậy được đặt ở trước mặt mọi người, ai cũng không thể tin được.

Khâu Di Trân nhìn hai bài đăng này ở đầu diễn đàn, trở nên khó chịu khi xem chúng.

"Giản Nhất Lăng gần đây làm cái trò gì vậy? Làm sao mà tin tức này lại có lợi cho cô ta?" Khâu Di Trân cáu kính lẩm bẩm.

"Khâu tỷ, đừng nóng giận, cùng lắm thì quay lại như trước kia."

"Đúng vậy, cho dù không đẩy Giản Duẫn Náo, cô ta cũng là một người không tốt tính. Luôn ngạo mạn tự đại, không coi ai ra gì."

Hai người tùy tùng của Khâu Di Trân nhanh chóng an ủi cô.

"Những gì các cậu nói đều có lý." Khâu Di Trân cũng thừa nhận.

"Hơn nữa, ở một mức độ nào đó đây là một điều tốt. Mặc dù bản thân Giản Nhất Lăng rất đáng ghét, nhưng cuối cùng cô ta cũng là em gái của Giản Duẫn Náo, vì vậy Giản Duẫn Náo sẽ rất buồn."

Người tùy tùng biết Khâu tỷ là một fan hâm mộ của Giản Duẫn Náo, từ góc độ của Giản Duẫn Náo, liền phân tích điều đó cho Khâu tỷ, Khâu tỷ hẳn sẽ lắng nghe.

Quả nhiên, Khâu Di Trân cảm thấy tốt hơn nhiều khi nghe những lời của người tùy tùng nói.

"Nhân tiện, Khâu tỷ, nếu chị thực sự tức giận và muốn trút giận cho Giản Duẫn Náo, mình có một ý kiến."

"Nói đi." Khâu Di Trân đang buồn chán đến hoảng.

"Chúng ta không thể động đến Giản Nhất Lăng, nhưng bạn cùng bàn bên cạnh cô ta, chúng ta có thể động. Mình thấy Giản Nhất Lăng và bạn cùng bàn của cô ta khá thân thiết."

Điều này nhắc nhở cho Khâu Di Trân, Khâu Di Trân trông như đang suy nghĩ.

"Cô bạn cùng bàn với cô ta hình như là cái kiểu nhà giàu mới nổi?"

"Đúng vậy, khoảng năm năm trước, nhận được tiền đền bù nhà ở do cần phá dỡ và di dời, sau đó nhà họ dùng số tiền này mua nhà cửa, rồi lại bán kiếm lời, rồi lại mua nhà, cứ như vậy, trong nhà liền có một số bất động sản. Có tiền thì có tiền, nhưng đơn thuần chỉ là có tiền, không xuất thân, không khó động vào như Giản gia."
 
Chương 211: Kiểm tra trước khi phẫu thuật (1)

Giản gia Khâu Di Trân không đủ khả năng trêu vào, nhưng vẫn có thể chọc vào một người nhà giàu mới nổi.

Khâu Di Trân bắt đầu suy nghĩ về điều đó.

Mặc dù bạn cùng bàn của Giản Nhất Lăng bối cảnh đơn giản, nhưng cô ta thực sự muốn ra tay và không thể để lại bất kỳ dấu vết nào.

Vấn đề này trước tiên vẫn cần phải được cân nhắc cẩn thận, và nghĩ ra cách để không chọc đến bản thân.

Khâu Di Trân rất rõ ràng rằng cô ta không bao giờ được để lộ bản thân.

Hai sự việc vừa rồi đã khiến cha cô ta trừng phạt cô ta rất nặng, nếu cô ta lại gặp rắc rối, sự trừng phạt của cha cô ta chắc chắn sẽ nghiêm khắc hơn, và khi đó thì những ngày tháng trôi qua của cô ta thật không yên ổn.

###

Chủ nhật này là thời gian dự kiến phẫu thuật cho Giản Duẫn Náo.

Vào thứ Bảy, Giản Nhất Lăng đã đến bệnh viện trước một ngày để kiểm tra lần cuối cho Giản Duẫn Náo trước khi phẫu thuật.

Các cuộc kiểm tra khác luôn được thực hiện bởi những người khác trong viện, nhưng xác nhận cuối cùng trước khi phẫu thuật vẫn là yêu cầu Giản Nhất Lăng trực tiếp đến.

Để việc phẫu thuật diễn ra thuận lợi, hơn nữa Giản Nhất Lăng còn rất nhiều việc phải làm, Giản Nhất Lăng dự định sẽ ở lại viện qua đêm vào tối thứ bảy.

Nhưng Giản Nhất Lăng, mười lăm tuổi, chắc chắn sẽ khiến Giản lão phu nhân lo lắng khi không về nhà trong đêm.

Vì vậy, Giản Nhất Lăng đã gọi cho anh họ của mình là Giản Vũ Mân và nhờ anh ấy giúp đỡ.

Khi Giản Vũ Mân nghe tin Giản Nhất Lăng sẽ qua đêm bên ngoài và không về nhà, anh ấy dứt khoát không đồng ý.

"Không, em không thể qua đêm bên ngoài. Anh có thể mua cho em thức ăn ngon, chọc cho em vui vẻ, hát cho em nghe, mọi thứ khác đều được, nhưng ở bên ngoài qua đêm là hoàn toàn không thể."

"Có, có chính sự." Giản Nhất Lăng thanh minh rằng mình không phải ở bên ngoài chơi.

Lần đầu tiên cùng người khác đưa ra thỉnh cầu như vậy đã có một chút bối rối, có chút khẩn trương.

Vì thế nói chuyện lại càng thêm lắp bắp.

"Có chính sự cũng không được, dù thế nào đều không được, em mới mười lăm tuổi, phải về nhà trước chín giờ tối!"

Giọng điệu của Giản Vũ Mân rất nghiêm túc.

Giọng của Lạc Huân vang lên trong điện thoại.

Anh ấy đang bên cạnh Giản Vũ Mân nghe lén cuộc gọi của Giản Vũ Mân với Giản Nhất Lăng vào lúc này, "Cái gì về nhà trước 9 giờ chứ, buổi tối là không được ra cửa? Vũ ca, anh có phải là anh trai không vậy?"

"Đúng vậy, Lạc Huân nói đúng, em không nên ra ngoài vào buổi tối!" Giản Vũ Mân dứt khoát áp dụng đề nghị của Lạc Huân.

"Vâng, em biết." Giản Nhất Lăng chỉ có thể bỏ cuộc.

Giọng nói của La Tú Ân từ phía sau, "Nhất Lăng muội tử, chị nghĩ anh của em nói có lý. Buổi tối em nên ngủ một giấc thật ngon, không cần thiết phải ở trong viện."

Trình Dịch, người ngồi đối diện với Giản Nhất Lăng, phá đám, "Nhất Lăng muội tử, Ân tỷ đã ở sau lưng em nghe trộm một hồi lâu."

La Tú Ân không chỉ nghe thấy giọng của Giản Vũ Mân, mà còn nghe được giọng của cún con tiểu khả ái Lạc Huân.

"Trình Dịch, da cậu lại ngứa rồi sao?"

"Không không, tôi còn rất nhiều việc trên tay. Ân tỷ, chị tiếp tục đi."

Trình Dịch nhanh chóng nhìn xuống màn hình của mình, giả vờ như mình chỉ là một người qua đường không biết gì.

###

Phòng bệnh của Giản Duẫn Náo, cậu ấy đã ở trong phòng bệnh này vài ngày nay, chỉ có sách là bạn đồng hành mỗi ngày, tránh xa điện thoại di động và máy tính cũng như tránh xa những tiếng ồn ào bên ngoài.

Cậu ấy không thực sự thích những người náo nhiệt, vì vậy sự im lặng này không khó đối với cậu ấy.

Cái khó là trung dược phải uống hàng ngày.

Cậu có từng nghi vấn qua, cậu không hiểu tại sao Viện Nghiên cứu Y học Tuệ Linh lại cho cậu ấy uống trung dược.

Những lời giải thích mà bác sĩ ở viện đưa ra khiến cậu không thể phản bác.

Bác sĩ cho biết, việc quan trọng của họ là phải điều tiết cơ thể của cậu để thể trạng phù hợp hơn với việc phẫu thuật.
 
Chương 212: Kiểm tra trước khi phẫu thuật (2)

Trình Dịch đưa một vài nhân viên mặc áo blouse trắng đến phòng của Giản Duẫn Náo.

"Giản Duẫn Náo tiên sinh, hôm nay chúng tôi sẽ đưa anh đến làm mấy hạng mục kiểm tra." Vẻ mặt của Trình Dịch rất nghiêm túc, bộ dáng của việc công xử theo phép công.

Nhìn thấy Trình Dịch, Giản Duẫn Náo cảm thấy hơi bất an một cách khó hiểu.

Có lẽ là lần trước Trình Dịch cho cậu một cú vào mông đã cho cậu một cái bóng tâm lý.

Hai nhân viên mặc áo blouse trắng tiến tới và đeo bịt mắt cho Giản Duẫn Náo.

"Tại sao phải đeo bịt mắt?" Giản Duẫn Náo không thể phản kháng, nhưng trong lòng đầy nghi ngờ.

"Vì lát nữa chúng tôi sẽ đưa anh đi kiểm tra sức khỏe, trong phòng sẽ có ánh sáng đặc biệt không tốt cho mắt. Chúng tôi bịt mắt lại để bảo vệ mắt cho anh."

Giọng điệu của Trình Dịch nghiêm túc và thuyết phục.

Giản Duẫn Náo chỉ có thể tin tưởng.

Sau đó Giản Duẫn Náo bị đẩy ra khỏi phòng khi đang nằm trên giường bệnh, nhưng vì cậu đang đeo bịt mắt nên không biết mình bị đẩy đi đâu.

Giản Duẫn Náo được đưa đến một căn phòng đầy dụng cụ và đợi một lúc.

Nghe thấy tiếng bước chân, một vài người nữa đã đến.

Điều mà Giản Duẫn Náo không biết là một trong những người mới đến có Giản Nhất Lăng.

Vì vậy, Giản Duẫn Náo mới bị đeo bịt mắt, không phải vì bất kỳ sự kiểm tra đặc biệt nào.

Đó là bởi vì Trình Dịch và những người khác không có ý định cho Giản Duẫn Náo biết người phẫu thuật cho cậu là Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng bắt đầu kiểm tra Giản Duẫn Náo.

Giản Duẫn Náo đang đeo bịt mắt không ngờ rằng bác sĩ đang khám cho mình lại chính là em gái của mình.

Ngoại trừ Giản Duẫn Náo, mọi người trong phòng đều đến từ viện nghiên cứu, mọi người đều ngầm hiểu, không ai được tiết lộ thông tin của Giản Nhất Lăng cho Giản Duẫn Náo.

Giản Duẫn Náo trong bóng tối bất an, không biết mình đang khám bệnh gì, nằm im không dám nhúc nhích.

Xung quanh quá yên tĩnh.

"Còn bao lâu nữa?" Giản Duẫn Náo trầm giọng hỏi.

Trình Dịch, trả lời theo một quy trình công thức bên cạnh cậu, "Giản Duẫn Náo tiên sinh, tạm thời đừng nóng nảy. Bây giờ bác sĩ chủ trị, Tiến sĩ FS đang kiểm tra cho anh. Nó liên quan đến cuộc phẫu thuật của anh vào ngày mai. Đương nhiên, việc kiểm tra phải cẩn thận hơn. Giản Duẫn Náo tiên sinh, hãy kiên nhẫn một chút."

Nghe những lời này, tâm trạng của Giản Duẫn Náo thay đổi rất nhiều.

"Dr. FS? Ngài thực sự ở đây sao?" Giản Duẫn Náo vội vàng hỏi.

Âm đuôi khẽ run lên, khó có thể che dấu sự kích động.

Cậu chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt thật của Dr. FS với tư cách là bác sĩ chủ trị của mình.

Đối với bác sĩ chủ trị của mình, Giản Duẫn Náo đầy kỳ vọng.

Cậu thực sự mong được gặp người ấy.

Giản Nhất Lăng ngừng một chút, dừng động tác, ngẩng đầu lên và nhờ Trình Dịch giúp đỡ.

Cô ấy không tiện nói chuyện.

Trình Dịch thay Giản Nhất Lăng trả lời, "Đương nhiên."

Sau đó Trình Dịch còn chớp chớp mắt với Giản Nhất Lăng, ý nói với cô rằng loại chuyện nhỏ này giao cho anh là được, cô chỉ cần tập trung vào công việc.

"Chuyện đó.." Giản Duẫn Náo không biết tại sao có chút căng thẳng, anh muốn nghe giọng nói của vị tiến sĩ FS này, nhưng lại không biết mở miệng này như thế nào.

Trình Dịch cười và nói, "Giản Duẫn Náo tiên sinh có gì muốn nói với Tiến sĩ FS của chúng tôi không?"

"Vâng." Giản Duẫn Náo bình tĩnh lại và nói, "Tiến sĩ FS, tôi, tôi muốn cảm ơn ngài, cảm ơn vì đã giải phẫu cho tôi, cho tôi cơ hội chơi piano trở lại, cho tôi dũng khí đối mặt với tương lai của tôi."

Giản Duẫn Náo cũng không biết tên đầy đủ của Tiến sĩ FS.

Mọi người trong viện nghiên cứu gọi như vậy, nên cậu chỉ có thể gọi như vậy.
 
Chương 213 Hồ Kiều Kiều gặp rắc rối

Trình Dịch đã giúp Giản Nhất Lăng trả lời câu hỏi này, "Giản Duẫn Náo tiên sinh không cần khách khí. Tiến sĩ FS chữa bệnh có tính phí. Giá cả công khai. Không lừa dối. Nếu Giản Duẫn Náo tiên sinh muốn cảm ơn, anh có thể cân nhắc trả thêm tiền khi thanh toán viện phí."

Nói cám ơn thì có là gì, tốt hơn là cấp cho Nhất Lăng muội tử nhiều tiền hơn một chút.

Nói chung, cảm ơn nói nhiều câu hay ít câu đều không mất tiền.

"Ân, điều này là tự nhiên." Giản Duẫn Náo rất vui vẻ đồng ý.

Giản Duẫn Náo đã thảo luận vấn đề này với cha và anh trai.

Nếu ca mổ thực sự thành công, họ phải gửi lời cảm ơn sâu sắc đến bác sĩ điều trị, tiến sĩ FS.

Trình Dịch nói thêm, "Ngoài ra, Giản Duẫn Náo tiên sinh sau khi bàn tay được tốt hơn, mong rằng khi trở về anh có thể nhìn người khác và mọi việc xung quanh một cách bình tĩnh, tâm bình khí hòa. Nhớ đừng ôm mối hận, dù có gặp chuyện không hay cũng đừng bỏ cuộc. Đừng từ bỏ hy vọng trong cuộc sống, đừng quên bên cạnh luôn có những người luôn quan tâm đến anh."

"Tôi nhớ." Giản Duẫn Náo cũng đồng ý.

Cậu bây giờ đã có hy vọng, nên sẽ không còn ương ngạnh và đầy hận thù như trước nữa.

Một lúc lâu sau, việc kiểm tra kết thúc và Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng.

Sau khi Giản Duẫn Náo được kiểm tra một hồi lâu, có người đến tháo bịt mắt và đưa cậu về phòng.

Sau khi Giản Nhất Lăng xác nhận tình trạng của đôi tay Giản Duẫn Náo, cô đi đến phòng bệnh của mẹ Tần Xuyên ở phía bên kia.

Sau đó Giản Nhất Lăng ở trong phòng thí nghiệm cả buổi chiều.

Ngoài việc cùng Trình Dịch theo dõi tình trạng của mẹ Tần Xuyên, Giản Nhất Lăng cũng đã điều chế ra loại kem chống sẹo đã được kiểm chứng bằng nhiều lần thí nghiệm.

Bây giờ cô ấy cần phải tiến hành các thử nghiệm lâm sàng đối với công thức thuốc mỡ này, thu thập dữ liệu lâm sàng để có thể được phê duyệt và nộp đơn xin cấp bằng sáng chế sau này.

###

Hôm nay thứ bảy, Hồ Kiều Kiều phải học bù, địa điểm học bù là ở cạnh nhà cô, cách đó mười phút đi bộ.

Hồ Kiều Kiều tan lớp thì trời đã tối.

Khi rời trường luyện thi, thời điểm rẽ vào con hẻm, một chiếc túi từ trên trời rơi xuống và đội lên đầu Hồ Kiều Kiều.

"..."

Sự việc đột ngột khiến Hồ Kiều Kiều hét lên.

Trước mắt cô tối đen như mực, cô không thể nhìn thấy gì.

Rồi có một lực kéo cô vào sâu hơn trong hẻm.

Hồ Kiều Kiều cảm thấy rằng có rất nhiều người xung quanh cô, và có người đang kéo cô, hành động thô bạo.

Sự đụng chạm xa lạ, làm cô sợ hãi sâu đến tận cốt tủy.

"Cứu! Cứu!" Hồ Kiều Kiều run rẩy và kinh hãi.

Hồ Kiều Kiều hét lên theo bản năng, vùng vẫy tuyệt vọng, cố gắng thoát khỏi những người này.

Nhưng sức lực của cô không có gì đáng nói so với những người xung quanh.

Hồ Kiều Kiều không nhìn thấy gì, có thể cảm thấy ai đó đang chạm vào cánh tay cô và kéo cô.

"A! A! Buông ra! A.." Hồ Kiều Kiều sợ hãi kêu lên, cả người run rẩy.

Cô đã sử dụng tất cả sức lực trong cuộc đời mình.

Nhưng cô vẫn không thể thoát khỏi những người xung quanh.

Những người bên cạnh chạm vào tay cô, cánh tay và thậm chí cả cổ cô.

Hồ Kiều Kiều bị sợ hãi nuốt chửng, cô hét lên như điên, tiếng hét khiến giọng nói của cô trở nên khàn đặc.

Lần đầu tiên trong đời, cô cảm thấy hoảng sợ và tuyệt vọng kinh khủng như vậy.

Trong khi bị kéo, cô nghe thấy giọng nói của một người đàn ông kinh tởm.

"Đừng giãy giụa, chỉ trách cô đã kết bạn với một người như Giản Nhất Lăng? Xứng đáng."

Giọng điệu giễu cợt dường như chế nhạo sự lựa chọn sai lầm của Hồ Kiều Kiều.

Hồ Kiều Kiều không từ bỏ đấu tranh, nhưng sức lực của cô quá nhỏ.
 
Chương 214: Ân tỷ "anh hùng" cứu mỹ nhân

Hồ Kiều Kiều sợ vô cùng, sợ hãi, tủi nhục và tuyệt vọng, hàng loạt cảm xúc đang dìm chết và nuốt chửng cô.

Đúng lúc này, một giọng nói đột ngột xuất hiện, "Một đám chó chết đang làm gì đây? Lão nương đập đầu chó của ngươi!"

Đó là giọng của một nữ nhân, thanh âm khí khách, hồn hậu hữu lực.

Những người đàn ông cố gắng bắt nạt cô đã đình chỉ hành động.

Sau đó là tiếng đánh nhau.

Sau đó Hồ Kiều Kiều nghe thấy tiếng la hét của những người đàn ông và tiếng đồ vật đập mạnh vào tường.

Những người đàn ông rên rỉ trong đau đớn, hết người này đến người khác.

Cuối cùng người đàn ông đang nắm tay Hồ Kiều Kiều cũng bị kéo đi.

Hồ Kiều Kiều nhanh chóng cởi bỏ chiếc túi đeo trên đầu, đồng thời cô ngã xuống đất vì suy sụp và sợ hãi.

Hồ Kiều Kiều nhìn trước mắt, phát hiện chung quanh có vài tên côn đồ, tay chân bị trói, trên mặt đất đau đớn rên rỉ.

"Cô bé không sao chứ?"

Sau khi Hồ Kiều Kiều tháo mũ đội đầu xuống, La Tú Ân phát hiện ra cô bé bị bắt nạt này cô đã gặp, cô bé là bạn học của Giản Nhất Lăng.

La Tú Ân cởi áo khoác gió, quấn quanh người Hồ Kiều Kiều, quấn lấy thân thể đang run rẩy của cô.

Hồ Kiều Kiều ngây người nhìn La Tú Ân, đột nhiên bật khóc.

Nghe thấy tiếng kêu tuyệt vọng của cô gái nhỏ, La Tú Ân lại trở nên tức giận, quay đầu bước về phía ba tên lưu manh chết tiệt.

Cô ấy từng cái từng cái dậm mạnh vào ba người họ, "Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tha mạng, xin tha mạng.."

"Tỷ tỷ, chúng em không nghĩ tới sẽ làm gì cô ấy, chúng em chỉ muốn làm cô ấy sợ, thật sự là.."

"Đúng vậy, tỷ tỷ, chúng em biết sai rồi. Chúng em chỉ muốn dạy dỗ cô ấy một chút. Chúng em cũng sẽ dừng lại nếu chị không đến!"

Những kẻ bắt nạt nằm trên mặt đất cầu xin lòng thương xót và giải thích rằng chúng chỉ muốn dọa Hồ Kiều Kiều hôm nay.

Bọn họ chỉ là những tên côn đồ bình thường, hù dọa người ta cũng không sao, thật sự sao dám làm ra chuyện gì khác.

Họ nghĩ rằng đó là một nhiệm vụ tương đối đơn giản.

Hù dọa một cô bé có lá gan nhỏ này sợ hãi.

Sau khi cô gái nhỏ bị họ làm cho sợ hãi, cô ấy sẽ rời xa người tên Giản Nhất Lăng.

"Tha mạng cho mẹ mày! Đồ chó! Khi bắt nạt người ta sao không thủ hạ lưu tình, lúc bị người ta bắt nạt mới xin tha, ta phi! Mặt X có được không? Lão nương sẽ cho cơm tất niên các người đã ăn năm trước cũng phải phun ra!"

La Tú Ân nhổ nước bọt vào ba người họ, sau đó dùng chân khác giẫm lên bộ phận mỏng manh của người đàn ông.

Trên cơ sở không gây chết người, cô dùng lực không nhỏ.

Đảm bảo rằng nỗi đau sẽ đi sâu vào xương tủy và vĩnh viễn không bao giờ quên được.

La Tú Ân cũng không bên nặng bên nhẹ, cả ba người cùng bị giẫm lên.

Nhất thời ba người đều vì đau đớn mà khóc trên mặt đất, hút khí lạnh, thậm chí không thể kêu lên.

La Tú Ân cảm thấy như vậy là chưa đủ, nhưng lại nghe thấy tiếng thổn thức của Hồ Kiều Kiều, cô quay lại để xoa dịu cảm xúc của cô ấy.

La Tú Ân không phải rất giỏi trong việc an ủi mọi người, vì vậy cô chỉ có thể cố gắng hết sức, "Em gái nhỏ, đừng sợ, có chị ở đây, bọn họ không thể bắt nạt em được! Chị nhớ em, em là bạn học của Nhất Lăng muội tử, em có nhớ chị không?"

Hồ Kiều Kiều nức nở gật đầu.

Cô vẫn nhớ La Tú Ân.

La Tú Ân an ủi Hồ Kiều Kiều và nói. "Chuyện của ngày hôm nay, nếu chị đã gặp, thì chị sẽ lo liệu. Em không cần sợ bọn họ. Đảm khốn nạn này, chị sẽ khiến sự hối hận của chúng còn dài hơn cả móng heo!"
 
Chương 215: Tiểu bằng hữu (1)

Hồ Kiều Kiều vừa gật đầu vừa nức nở.

Cô thực sự hoảng sợ.

Không lâu sau, tiếng còi của cảnh sát vang lên và cảnh sát đã đến con hẻm này.

Chính La Tú Ân đã giúp Hồ Kiều Kiều gọi cảnh sát.

La Tú Ân ôm Hồ Kiều Kiều lên xe cảnh sát.

La Tú Ân cao khoảng 1, 7m, một thân cơ bắp, ôm Hồ Kiều Kiều không có chút áp lực nào.

Thời điểm ôm lên xe, La Tú Ân còn nói, "Không hổ là bạn cùng bàn với tiểu Nhất Lăng của tôi, thật nhẹ, ôm cả hai người các em chạy marathon cũng không thành vấn đề."

Tất nhiên, nếu bàn về vóc dáng nhỏ, thì Giản Nhất Lăng còn nhỏ hơn.

Những người có tay và chân nhỏ gặp khó khăn khi leo lên xe.

Sau đó, La Tú Ân và Hồ Kiều Kiều đến bệnh viện để kiểm tra chấn thương.

Đám côn đồ hoàn toàn bị bắt theo.

Giản Nhất Lăng vội vã đến bệnh viện sau khi nhận được tin báo từ La Tú Ân.

Hồ Kiều Kiều có rất nhiều vết bầm tím trên người, cô ấy đã bị thương khi bị bọn côn đồ đó lôi kéo vừa rồi.

Hồ Kiều Kiều hai mắt đỏ hoe, vừa khóc, khuôn mặt như mèo vì nước mắt, thân thể không khỏi run lên.

Ngay từ đầu cô đã không phải là một cô gái dũng cảm, cô đã sợ hãi khi gặp phải chuyện như vậy.

Khi Giản Nhất Lăng đến, có hai người cảnh sát đang ghi chép lời khai của Hồ Kiều Kiều.

Hồ Kiều Kiều khóc nức nở kể về những gì cô vừa trải qua.

Đó là một trải nghiệm đau đớn và đáng sợ đối với cô.

Giản Nhất Lăng nghe Hồ Kiều Kiều nói rằng khi cô gần như bị một vài tên côn đồ bắt nạt, tên xã hội đen đã nói những câu đại loại như "Đáng đời cô ấy làm bạn với Giản Nhất Lăng".

Cho nên người tấn công Hồ Kiều Kiều đêm nay thực ra là muốn gây rắc rối cho cô ấy, và cô mới chính là người làm Hồ Kiều Kiều gặp phải những điều này mà lẽ ra cô ấy không nên gặp phải.

Từ giọng nói và tiếng khóc của Hồ Kiều Kiều, Giản Nhất Lăng có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau đớn của Hồ Kiều Kiều.

Giản Nhất Lăng sẽ không an ủi mọi người, cô không có kinh nghiệm như vậy.

Nhưng Giản Nhất Lăng cảm thấy rằng cô nên nói điều gì đó ngay bây giờ.

"Mình xin lỗi." Giản Nhất Lăng chậm rãi nói.

Cô cảm thấy rằng cô phải chịu trách nhiệm về việc của Hồ Kiều Kiều.

Câu "Mình xin lỗi" nhàn nhạt và yếu ớt, nhưng đó là điều duy nhất mà Giản Nhất Lăng có thể nghĩ đến, có thể nói với Hồ Kiều Kiều lúc này.

Hồ Kiều Kiều mới nhớ lại chuyện vừa rồi, cô còn có chút kích động, liền thổn thức.

Cô không đáp lại lời xin lỗi của Giản Nhất Lăng.

Nhìn Hồ Kiều Kiều nức nở trước mặt, Giản Nhất Lăng nghĩ rằng cô nên tránh mặt.

Hồ Kiều Kiều có thể không muốn nhìn thấy chính mình vào lúc này.

Giản Nhất Lăng vừa quay lại, Hồ Kiều Kiều đột nhiên đưa tay ra và tóm lấy cô.

Bàn tay bị nắm lại, Giản Nhất Lăng quay lại và nhìn xuống Hồ Kiều Kiều đang nắm tay cô.

Có những nghi ngờ, ngạc nhiên và khó hiểu trong mắt cô ấy.

Hồ Kiều Kiều giọng nói vẫn còn run rẩy, nhưng bàn tay của cô nắm chắc tay của Giản Nhất Lăng không buông ra, "Mình, mình sợ, nhưng mình biết lỗi không phải là do mình hay do cậu, mình, mình, không muốn để lũ khốn đó được như ý! Bọn chúng phạm sai lầm, dựa vào cái gì, mình phải làm những việc theo ý chúng? Mình sẽ không! Mình đã chọn làm bạn với cậu! Mình không muốn làm cho chúng cao hứng!"

Những người đó nhắm vào Giản Nhất Lăng, họ không muốn Hồ Kiều Kiều làm bạn với Giản Nhất Lăng.

Vậy thì Hồ Kiều Kiều không thể làm những gì họ muốn!

Những người đó đã sai, không phải Giản Nhất Lăng.

Hồ Kiều Kiều mặc dù rất buồn và sợ hãi, nhưng trong lòng cô biết rõ nhân quả của sự việc.

Giản Nhất Lăng nhìn Hồ Kiều Kiều đang nắm tay cô, phản ứng có chút sững sờ.

Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng nắm tay người khác như thế này.

Cảm giác này thật kỳ lạ và tuyệt vời.
 
Chương 216: Tiểu bằng hữu (2)

Nhưng điều mà Giản Nhất Lăng có thể chắc chắn là cô ấy không chống cự lại sự tiếp xúc này.

"Cậu không cần xin lỗi." Hồ Kiều Kiều nói tiếp, "Không phải cậu làm tổn thương mình. Tại sao phải xin lỗi? Điều này thật vô lý! Mình, mình rất sợ, rất tức giận! Nhưng.. nhưng không phải cậu làm chuyện xấu. Vậy thì mình không có lý do gì để tức giận với cậu!"

Hồ Kiều Kiều vẫn còn kích động khi nói, cô vừa khóc vừa nức nở.

"Cảm ơn, cảm ơn." Hai chữ "cảm ơn" bình thường được nói ra từ miệng Giản Nhất Lăng, với sức nặng tăng thêm.

Hồ Kiều Kiều đỏ hoe mắt lắc đầu, "Không phải lỗi của cậu, thật sự không cần nói xin lỗi hay cảm ơn!"

La Tú Ân tình cờ nhìn thấy cảnh này khi bước vào.

Giản Nhất Lăng đứng bên giường, với thân hình nhỏ nhắn, trông mềm mại, trắng trẻo, tưởng chừng như rất dễ bị khi dễ.

Người nằm trên giường trông lớn hơn Giản Nhất Lăng một chút, nhưng cũng không lớn hơn cô là bao.

Hai cô bé nắm tay nhau trò chuyện.

La Tú Ân mỉm cười đi tới, trong tay cầm rất nhiều thứ.

La Tú Ân vừa đi ra ngoài mua sắm cho Hồ Kiều Kiều, mua một số nhu yếu phẩm hàng ngày và bữa tối.

Biết rằng Giản Nhất Lăng cũng ở đây, cô cũng mua thêm một phần cho Giản Nhất Lăng.

"Nhất Lăng em cũng ăn thêm một ít đi. Không cần sợ béo phì, có thể bổ sung năng lượng hợp lý, rất tốt cho sức khỏe."

Hồ Kiều Kiều và Giản Nhất Lăng đều ăn một ít.

Sau khi bổ sung thể lực xong, tâm trạng của Hồ Kiều Kiều cũng ổn định trở lại.

Sau đó Hồ Kiều Kiều nhìn La Tú Ân, cô ấy vừa cảm kích vừa ngưỡng mộ, "Chị.. chị thật sự rất lợi hại.."

Lần trước khi cô nhìn thấy La Tú Ân đánh bọn tìm Giản Nhất Lăng gây phiền toái ở cổng trường, Hồ Kiều Kiều đã nghĩ cô ấy thật sự rất lợi hại.

Hôm nay cảm giác này còn sâu sắc hơn.

"Em không cần khách khí, đây là chuyện nhỏ. Em là bạn của Nhất Lăng, tức là bạn của chị. Lần sau nếu có chuyện phiền toái, cứ gọi điện thoại cho chị." La Tú Ân nói.

La Tú An không biết tại sao lại mang lại cho mọi người cảm giác an toàn.

Hồ Kiều Kiều hơi xấu hổ, nhưng cảm thấy rất nhẹ nhõm.

Vì vậy, theo những gì La Tú Ân nói, thông tin liên lạc của cô đã được lưu lại.

Sau một thời gian cùng Hồ Kiều Kiều ở bệnh viện, La Tú Ân và Giản Nhất Lăng rời bệnh viện.

Khi đi xuống cầu thang, La Tú Ân nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội tử, mấy tên côn đồ nhỏ đó vừa rồi đã khai. Chúng nhìn thấy phần thưởng trên trang web đen mới đi kiếm Hồ Kiều Kiều gây rối. Nhưng cụ thể ai tung ra tin tức, bọn họ cũng không biết. Thông tin trên web đen không dễ tìm. Chị đã nhờ người trong viện nghiên cứu liên hệ với một số chuyên gia máy tính để giúp em tìm ra. Chỉ cần biết người này là ai, chị sẽ giúp em đánh hắn thành cái đầu chó!"

Bởi vì một chuyên gia máy tính như vậy không dễ tìm, La Tú Ân vẫn chưa tìm được tin tức.

Đang nói chuyện thì điện thoại của Giản Nhất Lăng đổ chuông.

Giản Nhất Lăng lấy điện thoại di động ra và thấy cuộc gọi là một số lạ.

Giản Nhất Lăng do dự rồi trả lời điện thoại.

Giọng nói của một thanh niên phát ra từ điện thoại, "Tiểu Lăng Lăng, anh là Hoắc Ngọc ca ca của em."

Giản Nhất Lăng cầm điện thoại trầm mặc một trận, "..."

"Không phải chứ, Tiểu Lăng Lăng, đừng nói với anh là em không còn nhớ anh nữa."

"Còn nhớ."

Đó là người bạn thân của Giản Duẫn Thừa, hiện giờ anh ấy đang ở nước ngoài, và là thành viên cốt cán trong công ty game của Giản Duẫn Thừa.

Hoắc Ngọc đã theo Giản Duẫn Thừa đến Giản gia, và gặp Giản Nhất Lăng ban đầu vài lần.

"Tiểu Lăng Lăng, em gọi anh là anh Ngọc, anh sẽ nói cho em một tin tức, em có muốn biết không?"
 
Chương 217: Anh trai vô tình, em gái cũng vô tình

Nghe xong lời của Hoắc Ngọc, Giản Nhất Lăng dứt khoát cúp điện thoại.

Một lúc sau, điện thoại lại reo, vẫn là số này.

Giản Nhất Lăng đã kết nối lại.

"Tiểu Lăng Lăng, sao em so với anh trai của em còn vô tình hơn nữa vậy? Không phải muốn lừa em một tiếng" anh "thôi sao? Sao lại khó như vậy?" Hoắc Ngọc bất lực.

Anh trai vô tình, em gái còn vô tình hơn.

Đời trước anh đã nợ anh em của họ bao nhiêu chứ?

Sợ Giản Nhất Lăng một lần nữa cúp điện thoại, Hoắc Ngọc chỉ có thể nói ra mục đích cuộc gọi của mình, "Tiểu Lăng Lăng, anh không trêu chọc em nữa, đây là chính sự, anh vừa rồi nhìn thấy tên em trên trang web đen. Ai đó thực sự đã chi 10.000 nhân dân tệ phần thưởng để bắt nạt bạn cùng bàn của em! Để bạn cùng bàn của em học một bài học, hơn nữa về sau nhìn thấy em phải trốn đi thật xa! Đây không phải là những gì anh nói, đây là nguyên văn lời người treo thưởng nói!"

"Tất nhiên là anh đã giúp em kiểm tra địa chỉ IP của người đăng phần thưởng, anh đã gửi thông tin tương ứng với địa chỉ IP đến điện thoại di động của em. Ngoài ra, anh đã gỡ cái phần thưởng về em trên web đen."

Hoắc Ngọc là một bậc thầy trong lĩnh vực này, anh ấy lo liệu mọi thứ chỉ trong vài phút.

Hành vi của Hoắc Ngọc khiến Giản Nhất Lăng ngạc nhiên.

Cô biết Hoắc Ngọc là một cao thủ về máy tính, nhưng cô không ngờ rằng chuyện này lại thu hút anh.

Sau khi Giản Nhất Lăng dừng lại một lúc, nói lời cảm tạ, "Cảm ơn."

Vừa rồi Giản Nhất Lăng và La Tú Ân còn đang nghĩ cách tìm người treo phần thưởng, thì Hoắc Ngọc đã gửi thông tin cho họ.

"Không cần cám ơn, bây giờ em không sao chứ?"

"Không có việc gì."

"Không có việc gì liền tốt. Nếu có chuyện gì xảy ra với em, anh cả của em sẽ giết anh mất! Vì mạng nhỏ của anh, em hãy luôn luôn tốt nhé."

Nếu loại chuyện trên mạng này không được xử lý kịp thời, Giản Nhất Lăng sẽ gặp nguy hiểm, Hoắc Ngọc cảm thấy ngày chết của mình không còn xa.

"Ân." Giản Nhất Lăng đồng ý, rồi cúp điện thoại.

Quả nhiên, Hoắc Ngọc đã gửi một tin nhắn văn bản cho Giản Nhất Lăng.

Tin nhắn là một địa chỉ và thông tin gia đình tương ứng với địa chỉ.

La Tú Ân nghiêng người nhìn xem, "Chủ hộ, Khâu Lợi Diệu? Là ai?"

"Hiệu trưởng trường cao trung Thịnh Hoa."

Địa chỉ IP là nhà của Khâu Lợi Diệu, nên rất rõ ràng là ai đã làm chuyện này.

"Hả? Hiệu trưởng trường của em?" La Tú Ân cảm thấy tức giận, "Đi, đi đánh tên khốn kiếp đó với chị!"

La Tú Ân tính tình nóng nảy, gặp chuyện khó chịu thì chỉ muốn đánh đấm.

Không đánh chết được, nhưng dù sao cũng không thể để mắc nghẹn.

Giản Nhất Lăng giữ lấy La Tú Ân, "Em sẽ giải quyết."

Giọng điệu của Giản Nhất Lăng kiên định, biểu cảm trên gương mặt cô cực kỳ nghiêm túc.

Sự việc của Hồ Kiều Kiều không phải là chuyện nhỏ, tuy không dẫn đến hậu quả nghiêm trọng nhưng không có nghĩa là sự việc này có thể bị cho qua.

La Tú Ân nhìn chằm chằm Giản Nhất Lăng một lúc, "Chị biết."

Mặc dù lo lắng về vấn đề này, nhưng cô cũng tin rằng Giản Nhất Lăng có khả năng tự xử lý mọi việc.

Họ là đồng nghiệp, trong viện nghiên cứu của họ, tin tưởng năng lực của đồng nghiệp là phẩm chất cơ bản, nếu ngay cả năng lực của đồng nghiệp cũng không thể tin tưởng thì việc hợp tác tiếp theo sẽ không thể.

"Nhưng Nhất Lăng, em sẽ phẫu thuật vào chiều mai."

Nếu Giản Nhất Lăng phải giải quyết chuyện này bây giờ, thì có thể phải hoãn đến cuộc phẫu thuật ngày mai.

"Ân." Giản Nhất Lăng biết.

Nhưng cô ấy vẫn phải giải quyết vấn đề này trước.

"Được, vậy em tự mình nhìn thời gian đi."

La Tú Ân tôn trọng sự lựa chọn của Giản Nhất Lăng.

La Tú Ân đi trở về.

Trước khi đi, cô dặn dò, nếu có chuyện cần cô ấy, thì hãy gọi cho cô ấy.

Giản Nhất Lăng trước tiên quay trở lại chiếc xe đã chở cô đến, yêu cầu tài xế đưa cô về nhà trước.

Trên đường về nhà, Giản Nhất Lăng bắt đầu biên tập tin tức.
 
Chương 218: "Anh em tốt" muốn giúp đỡ (1)

Hiện tại Hoắc Ngọc đang ở văn phòng của chính mình, bên này vẫn là ban ngày.

Bảy hoặc tám màn hình đã được đặt so le trước mặt anh.

Sau khi gọi điện thoại quốc tế cho Giản Nhất Lăng, anh ung dung dựa lưng vào ghế.

Chuyện vừa rồi có nên nói cho Thừa thiếu biết không?

Vẫn không nên nói ra? Nói ra bị anh ta đánh thì sao? Điều gì sẽ xảy ra nếu anh ta lại sắp xếp một nhiệm vụ không thể hiểu được một lần nữa?

Dạo này anh đã sống như một bảo mẫu, không nên tự kiếm việc cho mình?

À, đúng vậy, anh vẫn không nên lắm chuyện.

Dù sao, nếu Tiểu Lăng Lăng bị ủy khuất, cô bé sẽ nói với anh trai của mình.

Tốt hơn hết là để giao Lăng Lăng tự nói chuyện với Thừa thiếu.

Coi anh như người trong suốt là được rồi.

Công đức và danh vọng cùng ẩn đi.

Bất quá, giọng nói của Tiểu Lăng Lăng vẫn như trước, mềm mại và ngọt ngào như nước mật.

Không biết bây giờ cô bé trông như thế nào, có còn giống như khi còn bé không, khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại, hai má phồng lên khi tức giận, cái miệng bĩu ra, bộ dạng bà cô nhỏ ai chọc tới cũng không cho cảm xúc tốt.

Hahahaha.

Hoắc Ngọc trước kia chọc Giản Nhất Lăng tức giận, nhưng sau đó đã bị Giản Duẫn Thừa đánh.

###

Giản Nhất Lăng nhận được một cuộc gọi từ Vu Hi trước khi cô ấy về đến nhà.

"Lăng thần! Em đi đâu vậy? Bà nội Giản nói em đã đến bệnh viện? Em bị sao vậy?"

Giọng Vu Hi có vẻ rất lo lắng.

Anh vừa đến Giản gia để tìm Giản Nhất Lăng, và Giản lão phu nhân nói với anh rằng Giản Nhất Lăng đã đến bệnh viện.

Chỉ nói xong câu này, bà liền cùng chị em bạn già nấu cháo điện thoại, đem Vu Hi một vố hỏng luôn.

Vết thương trên tay Thịnh gia còn chưa lành, Lăng thần lại đến bệnh viện?

Đó không phải là giết anh sao?

Vu Hi đây là bị Giản lão phu nhân cấp cho cái hố.

Anh không tự nghĩ tới, nếu Giản Nhất Lăng thật sự phải nhập viện, Giản lão phu nhân làm sao có thể nhàn nhã nói chuyện điện thoại với chị em của mình.

"Tôi không sao." Giản Nhất Lăng trả lời, với một giọng điệu điềm tĩnh lộ ra vài phần thiên nhiên ngoan ngoãn.

"Không được, không được, em cho anh biết địa chỉ hiện tại của em ngay lập tức, anh sẽ đến ngay."

Vu Hi không tin lời Giản Nhất Lăng, lần trước cô ấy bị viêm dạ dày cũng nói không có việc gì, còn lại chạy lung tung. "

" Lập tức liền trở về. "Giản Nhất Lăng không muốn đem sự tình nói với Vu Hi.

Vu Hi liếc nhìn Địch Quân Thịnh bên cạnh, tiếp tục hỏi không chút nản chí," Không được, em cho anh địa chỉ ngay! "

" Trên đường về, tôi sẽ tới ngay. "

Biết rằng Giản Nhất Lăng lập tức về tới, Vu Hi không tiếp tục truy vấn, nhưng trực tiếp đến thẳng Giản gia.

Khi Giản Nhất Lăng đến cửa, cô nhìn thấy Vu Hi và Địch Quân Thịnh đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách ở nhà.

Giản lão gia và Giản lão phu nhân đã quen với việc họ đến nhà, nên không ra tiếp đón họ, hai người đều có việc riêng để làm, chỉ có người giúp việc pha trà cho họ.

" Lăng thần, em về rồi! "Vu Hi vội vàng đứng dậy, nghiêng người kiểm tra tình trạng thể chất của Giản Nhất Lăng.

Sau khi xác nhận không có chuyện gì với Giản Nhất Lăng, anh ấy tiếp tục hỏi," Lăng thần, em đến bệnh viện làm gì? "

" Bạn, bị bắt nạt. "

" Ai bắt nạt bạn của em? "Vu Hi nhướng mày, bị bắt nạt mà phải nhập viện, đây không phải là vấn đề nhỏ.

" Không sao, tôi xử lý được. "

Giản Nhất Lăng không muốn làm phiền Vu Hi và Địch Quân Thịnh.

" Đừng nha Lăng thần, mọi người đều là anh em tốt cùng nhau ghi điểm, có chuyện gì thì nói ra, để anh cho em ý kiến."Vu Hi rất nhiệt tình.

Giản Nhất Lăng lắc đầu, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay biểu tình rất là bình tĩnh.
 
Chương 219: "Anh em tốt" muốn giúp đỡ (2)

Thoạt nhìn nhu nhược yếu đuối, nhưng khi nói chuyện đều tự tin và rất kiên quyết.

Sự tình gì cũng chỉ muốn tự mình xử lý lấy.

Địch Quân Thịnh cau mày ngồi trên ghế sô pha.

Sau đó Địch Quân Thịnh cũng không hỏi gì Giản Nhất Lăng, anh ta trực tiếp cho vệ sĩ của mình tới sát người, sau khi anh ta nói vài câu vào lỗ tai, vệ sĩ rời đi.

Không mất nhiều thời gian, người vệ sĩ quay lại và báo cáo kết quả điều tra cho Địch Quân Thịnh.

Sau đó Địch Quân Thịnh đứng dậy, anh sải bước đến bên cạnh Giản Nhất Lăng, nhìn xuống con thỏ nhỏ được bọc trong chiếc áo lông màu trắng, rồi trực tiếp nói những gì vừa xảy ra với Giản Nhất Lăng, "Người ngồi cùng bàn, Hồ Kiều Kiều, vừa phải nhập viện, bởi vì cô ta bị một nhóm côn đồ bao vây, không có gì nghiêm trọng về người."

Bởi vì tình tiết không nghiêm trọng, ba tên côn đồ chỉ bị phạt và giam giữ 15 ngày.

Và Địch Quân Thịnh biết rằng Giản Nhất Lăng chắc chắn muốn làm điều gì đó hơn thế nữa.

Địch Quân Thịnh khóe miệng nở nụ cười, trên mặt mang theo một chút tà ác, "Như vậy đi, cùng gia làm giao dịch. Em giúp gia một lần, gia giúp em một lần. Chúng ta công bằng chính trực, đôi bên cùng có lợi, không mắc nợ lẫn nhau."

Giản Nhất Lăng ngẩng đầu lên nhìn Địch Quân Thịnh, khóe miệng anh mang ý cười, ánh mắt sắc bén.

Địch Quân Thịnh nói thêm, "Dù sao, nếu em trả tiền để tìm người khác thì cũng có tác dụng tương tự. Tốt hơn hết là em nên thực hiện giao dịch này với tôi. Nó còn có tác dụng hơn người thường."

Tìm người khác là tìm, tìm Địch Quân Thịnh cũng là tìm.

Về lý thuyết là giống nhau.

Và quả thực, Địch Quân Thịnh hiệu quả hơn người thường.

"Thỏa thuận gì?" Giản Nhất Lăng hỏi.

Địch Quân Thịnh chỉ vào cánh tay quấn băng gạc của mình, "Chữa lành đi, để nó không thể để lại sẹo, không để trở nên xấu xí."

"Nhưng, tôi vốn dĩ.."

Địch Quân Thịnh cắt ngang lời Giản Nhất Lăng, "Em vốn dĩ cái gì? Vốn dĩ muốn chữa cho gia? Không lưu lại vết sẹo này sao? Gia cùng em giống nhau, không thích mắc nợ người khác. Chuyện này đối với gia chỉ là chuyện nhỏ? Giao dịch này trên lý thuyết cũng không phải là lỗ."

Nói đúng ra, thứ thuốc mỡ chữa sẹo của Giản Nhất Lăng bên ngoài là không có.

Vì vậy, về lý thuyết, cũng không phải là không thể.

Khuôn mặt nho nhỏ, biểu tình ngưng trọng.

Địch Quân Thịnh chỉ nhìn cô đang suy nghĩ.

Sau một lúc lâu, Giản Nhất Lăng gật đầu đồng ý với điều kiện mà Địch Quân Thịnh đưa ra.

"Được."

Sau đó Địch Quân Thịnh quay đầu lại liếc nhìn Vu Hi, "Cậu đi theo làm trợ thủ cho em ấy."

Vu Hi vẻ mặt có dấu chấm hỏi lớn, "?"

Anh cái gì cũng chưa nói gì.

Tại sao lại là do Thịnh gia sắp xếp?

Tại sao anh lại làm trợ thủ? Nghe có vẻ rẻ như vậy?

Được rồi, làm trợ thủ của Lăng thần thì làm trợ thủ đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên làm loại chuyện này, anh cũng khá quen rồi!

Khi chơi "Trùng tộc xâm lấn", anh chính là trợ thủ kia.

Vu Hi chính mình thừa nhận thân phận, "Được, mình sẽ làm trợ thủ."

Sau đó Vu Hi quay đầu lại hỏi Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, cậu muốn mình làm gì?"

"Bây giờ trở về phòng đi ngủ trước, sáng mai chúng ta sẽ nói chuyện."

Buổi tối đã hơn chín giờ, dù có chuyện quan trọng như thế nào, cũng phải đợi ngày mai tỉnh lại, ngủ trước đi.

Địch Quân Thịnh nói nghiêm túc, nhìn Giản Nhất Lăng, "Đừng học làm đôi mắt đỏ của con thỏ nhỏ, ngủ đủ giấc trước đi, mọi việc giao cho gia."

Địch Quân Thịnh thoạt nhìn một bộ dạng ăn chơi trác táng, nhưng lời nói ra, lại không khỏi làm người ta tin phục.

"Được rồi."

Giản Nhất Lăng cũng cảm thấy đã đến lúc cô phải đi ngủ, nếu không thì chiều mai phẫu thuật sẽ không thuận lợi.

Về việc liệu sáng mai có xử lý xong hay không, liệu nó có ảnh hưởng đến ca mổ vào chiều mai hay không, Giản Nhất Lăng cũng không xác định.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back