Chương 90: Cùng Thịnh gia khai hắc (3)

Vu Hi nghĩ, mặc dù Giản Nhất Lăng không thể làm gì, nhưng tài khoản của cô ấy có thể hạ thấp phân khúc chung của đội họ và khiến các đối thủ mà họ đối đầu khó khăn hơn.

Về phần anh ta, mặc dù anh ta không giỏi lắm, nhưng ở đẳng cấp thượng cũng không quá trở ngại.

Phần còn lại hãy giao cho Thịnh gia.

Vu Hi nghĩ rằng với sự kết hợp của họ, vẫn có hy vọng cho anh ấy sẽ đạt điểm cao hơn.

Giản Nhất Lăng vẫn không trả lời, đeo tai nghe vào và sẵn sàng bắt đầu trò chơi.

Sau khi tổ đội thành công, trận đấu chính thức bắt đầu.

Vào đầu trò chơi, Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh đã lao lên dẫn đầu.

"Nhất Lăng muội muội, đi theo tôi, đừng đi theo Thịnh gia, ở đó, ở đó rất nguy hiểm!"

Vu Hi không kìm được gọi Giản Nhất Lăng lại.

Ai.. Thịnh gia cũng thật là, trong đội có tiểu muội, mà lối chơi vẫn rất cấp tiến.

Thịnh gia, cậu cứ thế này là không thể tìm được tiểu muội nào đâu, cậu sẽ là một đứa trẻ mồ côi.

Vu Hi trong lòng thở dài một tiếng, vừa nhìn lên đã thấy chỉ số giết của đội là +1.

Và kẻ giết hóa ra là Giản Nhất Lăng!

Là bắn vô đầu chết!

Vu Hi nhìn chằm chằm vào màn hình xem kỹ, xác nhận chính là đồng đội J10 của anh đã giết, anh không nhầm.

Hở? Nhất Lăng muội muội thực sự đã giết Trùng tộc?

Vu Hi đang tự hỏi, một thông báo giết xuất hiện ở góc trên bên phải.

Lần này, [ZYS đồng đội của bạn đã sử dụng súng bắn tỉa 98K để tiêu diệt Trùng tộc và kiếm được 60 điểm.

10 giây sau, có một thông báo khác: [Đồng đội J10 của bạn bắn trúng Trùng tộc bằng súng trường M416 và kiếm được 60 điểm.]

Vu Hi chết lặng.

Lần đầu tiên có thể nói là may mắn, do nhầm lẫn.

Nhưng lần thứ hai thì sao?

Không thể nào may mắn có được một cú headshot hai lần, đúng không?

Và đây không phải là một phát bắn cận chiến, mà là một phát bắn tầm trung.

Này.. Sau đó, Vu Hi liên tục nhìn thấy hai đồng đội của mình, giết hết trùng tộc, bạn giết một và tôi giết một, hai điểm cá nhân của mỗi người vượt xa những người chơi khác, xếp thứ nhất và thứ hai.

Đôi khi là Giản Nhất Lăng trên đó, và đôi khi Địch Quân Thịnh ở trên đó.

Và điểm của đội họ cũng liên tục tăng vọt, xếp thứ nhất và bỏ xa về nhì.

Vu Hi toàn bộ thời gian cũng chưa làm bất cứ điều gì, thậm chí không có thời gian để nhìn thấy một vài con Trùng tộc.

Bởi vì bất kỳ Trùng tộc nào xuất hiện xung quanh đội của họ sẽ bị giết một cách dã man bởi hai đồng đội của mình trong vòng chưa đầy năm giây.

Có khi hai đồng đội cùng lúc bắn một phát.

Lần đầu tiên Vu Hi cảm thấy Trùng tộc trong trò chơi này "yếu ớt và bất lực" đến vậy.

Rõ ràng lũ Trùng tộc này đã rất hung tàn khi tự mình chơi trò chơi này!

Tra tấn anh ấy giống như chơi!

Trò chơi kết thúc, chỉ diễn ra trong 15 phút.

Màn thứ hai đã sớm được mở.

Cũng giống như màn đầu tiên, Vu Hi toàn bộ quá trình đều nằm không mà thắng, thậm chí không bắn được phát nào trong một màn.

Toàn bộ hành trình là "đi dạo phô", không có việc gì để làm.

Thuận tiện tự hỏi một chút nhân sinh.

Thịnh gia, như mọi người đều biết, có vấn đề về tim và không thể chịu được kích thích.

Nhưng theo như hắn biết, cho tới nay, hắn không có gặp phải cái sự tình gì có thể thực sự kích thích được Thịnh gia.

Người khác đua xe, kích thích; Thịnh gia, vẻ mặt bình tĩnh;

Những người khác xem phim ma, kích thích; Thịnh gia, vẻ mặt bình tĩnh;

Những người khác chơi trò chơi kinh dị, kích thích; Thịnh gia, vẻ mặt bình tĩnh.

Toàn bộ nhịp tim không bị tăng tốc, nhịp tim còn rất ổn định.

Vì vậy, trái tim của Thịnh gia thực sự yếu ớt cũng thực sự cường đại!

Vu Hi thường thường vì thế hoài nghi nhân sinh.

Hôm nay anh lại gặp được một người làm anh hoài nghi nhân sinh -- Nhất Lăng muội tử.
 
Chương 91: Cùng Thịnh gia khai hắc (4)

Rõ ràng là Loli, tại sao lại chơi loại trò chơi này?

Vừa mới vào đã ngược đãi anh, một người đàn ông to cao mét tám!

Tài thiện xạ chính xác, ngắm bắn vị trí, dự đoán chính xác!

Hai giờ sau, thứ hạng của Vu Hi ngay từ đầu đã tăng từ bạch kim lên kim cương, trong khi Giản Nhất Lăng tăng trực tiếp từ đồng lên bạch kim!

Bởi vì khi mỗi vòng đấu được giải quyết, việc tăng điểm xếp hạng sẽ thay đổi theo thành tích cá nhân. Giản Nhất Lăng mỗi hiệp đều có điểm cực cao nên tốc độ tăng nhanh hơn Vu Hi.

Trong trường hợp này, nếu chơi thêm vài ván nữa, thứ hạng của Giản Nhất Lăng có thể vượt qua Vu Hi.

Trước khi kết thúc trò chơi, Giản Nhất Lăng liếc nhìn bảng thành tích của quận. Không ngạc nhiên khi tôi thấy ZYS trong danh sách.

Xếp thứ nhất.

"Về nhà." Giản Nhất Lăng quay lại nhìn Vu Hi, cất giọng ngọt ngào nói hai từ.

Vu Hi cũng nhìn Giản Nhất Lăng, đôi mắt to sáng ngời, khuôn mặt trắng trẻo và dịu dàng cũng nhìn ra là một cô gái mềm mại..

Vu Hi vẫn không thể nào đem Giản Nhất Lăng trước mặt mình với đồng đội J10 vừa rồi là cùng một người.

"Cậu ngẩn người cái gì?" Địch Quân Thịnh ở bên cạnh nói một cách lãnh đạm.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Địch Quân Thịnh, Vu Hi đã phản ứng và nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế chơi game.

"Lập tức, lập tức."

Vu Hi đưa Giản Nhất Lăng an toàn trở lại Giản gia bên cạnh và giao cô lại cho Giản lão phu nhân.

Giản lão phu nhân cười hỏi Vu Hi, "Thế nào, con có vui không? Có phải hay không bé ngoan của chúng ta thắng?"

Vu Hi ngượng ngùng cười, "Thắng.."

Chẳng qua không phải anh mang Giản Nhất Lăng thắng, mà Giản Nhất Lăng mang anh nằm cùng thắng!

"Vậy à." Giản lão phu nhân cúi đầu và hỏi lại Giản Nhất Lăng, "Tối nay con có vui không?"

"Vâng." Giản Nhất Lăng nhẹ nhàng trả lời.

"Như vậy sau này con hãy thường xuyên sang bên cạnh chơi với anh Vu Hi, để anh ấy dẫn con đi chơi trò vui hơn, hoặc là ra ngoài dạo cũng được."

Giản lão phu nhân biết lão thái bà như bà dù có muốn chăm sóc nhiều cho cháu gái cũng không thể nào chu toàn.

Trẻ em vẫn cần được đồng hành với các bạn cùng lứa tuổi.

Mặc dù giáo viên phụ đạo Tần Xuyên nhìn rất tốt, nhưng bà lại không rõ về gia cảnh.

Vu Hi tương đối khác, cậu là một đứa trẻ đáng tin cậy hơn.

Nhược điểm duy nhất là cậu ấy hơi lớn tuổi với Giản Nhất Lăng.

Vì vậy, Giản lão phu nhân hỏi ý kiến của Vu Hi, "Vu Hi, thời gian này con đều ở nhà, con có thể đưa bé ngoan của bà ra ngoài chơi thêm không? Bà già rồi không còn sức trẻ đâu. Bà không thể đưa bé ngoan đến một nơi như công viên giải trí được."

Lão phu nhân đang có sức khỏe tốt, nhưng bà không thể theo kịp những trò chơi đầy năng lượng mà giới trẻ thích.

Bà cũng không thể để cháu gái suốt ngày đi theo uống trà, ngắm hoa và xem thời sự.

"Cháu rảnh, gần đây không có nhiều việc phải làm."

Đương nhiên, Vu Hi có thời gian tìm Giản Nhất Lăng chơi, Giản Nhất Lăng có thể đưa cậu ấy bay lên rồi!

Giản Nhất Lăng và Thịnh gia, anh sắp lên được cấp Tông sư rồi!

Vu Hi cũng nói, "Nếu Giản tiểu thư không chê, cháu có thể thường xuyên đến tìm cô bé chơi."

Không chê anh chơi trò chơi quá dở.

Sau khi nói, Giản lão phu nhân và Vu Hi đều nhìn Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng dừng lại, "Không chê."

Giản Nhất Lăng thực sự không ghét Vu Hi.

"Vậy thì mọi chuyện đã ổn thỏa."

Giản lão phu nhân quyết định nói, "Từ ngày mai, bé ngoan sẽ giảm bớt thời gian dành cho việc học. Mặc dù không thể chơi game mỗi ngày nhưng con có thể đến đó hai hoặc ba ngày một tuần. Chơi game trong một hoặc hai tiếng, kết hợp làm việc và nghỉ ngơi. Cuối tuần, nếu Vu Hi có thời gian, hãy đi đến nhưng nơi như công viên giải trí để hoạt động thân thể thoải mái."
 
Chương 92: Đưa Vũ Tiệp áo len

Sáng hôm sau, Giản Nhất Lăng đứng dậy và đưa một túi giấy trên tay cho Giản lão phu nhân.

"Gửi Vũ Tiệp."

Giản Nhất Lăng vẫn chưa có thói quen gọi người khác là anh.

Cô đan áo len cho Giản Vũ Tiệp, nhưng Giản Nhất Lăng không biết khi nào rãnh nên muốn lão phu nhân chuyển nó cho Giản Vũ Tiệp.

Giản lão phu nhân liếc nhìn túi giấy, một chiếc áo len màu xám.

Kiểu áo giống như lần trước cô đã tặng cho Giản Duẫn Thừa là áo len cổ lọ, kiểu dáng không phức tạp nhưng lại rất thu hút.

Giản Nhất Lăng đã đan áo trong hai ngày, và bà cụ cũng thấy rằng Giản Nhất Lăng đã đan áo len khi trên đường đến trường và đi học về.

Giản lão phu nhân cố tình so bì, "Đợt trước anh cả con là quà sinh nhật, bây giờ Vũ Tiệp cũng có, vậy khi nào thì bà mới có một cái áo đây, áo len cháu gái bà đan chắc chắn rất ấm."

Lão gia tử bên cạnh trêu chọc lão bà tử nhà mình, "Bữa sáng rõ ràng không chua, sao lại ngửi thấy mùi chua?"

Giản lão phu nhân tức giận trừng mắt liếc lão gia tử, "Tôi chua kệ tôi, ông ăn của ông đi!"

Giản lão gia tử xoay người nói với Giản Nhất Lăng, "Đan áo len rất khó. Con học hành đã quá mệt rồi. Ông nội không muốn con đan áo len, con cũng không cần đan cho bà của mình. Cứ để bà ấy ghen tị đi. Bà ấy ghen tị quen rồi!"

Giản Nhất Lăng nhỏ giọng đáp, "Con không mệt."

Đan áo len không phải là một việc mệt mỏi đối với Giản Nhất Lăng, cô không cần dùng đến trí não của mình.

Giản lão phu nhân vội vàng nói, "Không mệt cái gì mà không mệt! Nhìn con xem, nơi nào không có dáng vẻ mệt mỏi! Ông nội nói đúng, đừng làm mệt chính mình, đi ngủ sớm, đi ngủ sớm đi, bài tập làm chưa xong thì cũng không cần làm, nếu lão sư trên trường tìm con, con có thể yêu cầu ông ấy tìm bà. Bà sẽ đến trường của con và hỏi, tại sao lại giao nhiều bài tập cho học sinh như vậy! Những giáo viên không có bản lĩnh giải thích cho học sinh ở trên lớp mới giao thêm nhiều bài tập về nhà như vậy!"

"Con không có việc gì." Giản Nhất Lăng giải thích.

"Được được, con không có việc gì." Giản lão phu nhân cười nói.

Sau khi Giản lão phu nhân đưa Giản Nhất Lăng đến trường, bà yêu cầu tài xế chở đến nhà Hà Yến.

Bà muốn đưa Vũ Tiệp chiếc áo len mà bé ngoan đã tự tay đan.

Trên đường đi, bà cụ hỏi tài xế, "Có giấy và bút trong xe không?"

"Có, trong hộp đựng đồ."

"Anh có thể tấp vào lề chỗ có thể đậu xe, rồi chuyển cho tôi giấy và bút."

Người lái xe đã làm theo lời bà cụ.

Bà cụ lấy giấy và bút viết lên đó.

"Lão phu nhân, bà có thể trực tiếp nói cho Nhị phu nhân không được à?" Tài xế khó hiểu hỏi.

"Cậu không hiểu sao, Hà Yến nhiều tâm nhãn. Mối quan hệ giữa Vũ Tiệp và bé ngoan chỉ là anh em đơn thuần, nhưng đến nơi Hà Yến, không chừng bị con bé ấy nghĩ đến cái gì. Nói với con bé ấy thật nhàm chán."

Giản lão phu nhân cảm thấy đây vốn là anh em ruột thịt. Hai người đơn thuần đến không thể đơn thuần hơn, nhưng nơi nào có Hà Yến, mối quan hệ này lại liên tưởng đến lợi ích.

"Vậy bà có thể gửi một tin nhắn cho Vũ Tiệp thiếu gia, cậu ấy sẽ biết, và cậu ấy sẽ không nhầm."

"Nếu gửi tin nhắn trước, như vậy không phải sẽ mất sự kinh hỉ sao? Tôi đã viết một lời nhắn và giấu nó trong áo len, cậu bé sẽ tự nhiên có thể thấy được, tiểu tử thúi này, cậu bé mà biết đây là chiếc áo len mà em gái đan cho, chắc cậu bé vui lắm."

Lão phu nhân đã viết xong một đoạn.

Lão phu nhân xuất thân từ gia đình khoa bảng, chữ viết rất đẹp.

Trên tờ giấy lão phu nhân ghi: Đây là chiếc áo len Tiểu Lăng đã đích thân đan cho con trong mấy đêm, thời tiết dạo này khá lạnh, con nên chú ý đến thân thể của mình.
 
Chương 93: Tìm được người có thể làm phẫu thuật

Lão phu nhân đặc biệt nhấn mạnh rằng Giản Nhất Lăng tự mình làm, nếu không Giản Vũ Tiệp còn tưởng rằng chính là Giản Nhất Lăng đã mua nó trên mạng!

Giản Nhất Lăng mỗi ngày đều không rảnh rỗi nhưng con bé vẫn nghĩ đến việc đan áo len cho Vũ Tiệp. Phần tâm ý này cần phải để cho Giản Vũ Tiệp biết

Hãy để cho cậu bé biết rằng không chỉ cậu yêu thương em gái mình, mà em gái mình cũng quan tâm cậu ấy.

"Lão phu nhân đối với tiểu thư và Vũ Tiệp thiếu gia thật tốt." Người lái xe nói.

"Ai, tốt cái gì mà tốt, ước mơ và sở thích của Vũ Tiệp là trở thành một ảo thuật gia nổi tiếng. Bà già tôi chỉ có thể đứng nhìn, không biết con đường sau này của cậu bé sẽ ra sao."

Giản lão phu nhân đối với việc này của Giản Vũ Tiệp rất lo lắng.

Chỉ là lão phu nhân không muốn vượt rào can thiệp vào chuyện của cháu trai khiến gia đình bất hòa.

Bà cùng tranh cãi với con dâu, sẽ chỉ làm con trai thứ của bà là Thư Hoằng khó chịu.

Giản lão phu nhân viết xong mảnh giấy và giấu trong áo len, không lâu sau đó, người tài xế tiếp tục lái xe đến nhà người con trai thứ hai của bà là Giản Thư Hoằng, bà đưa cho Hà Yến chiếc áo cùng những thứ khác bà mang ra khỏi nhà vào buổi sáng.

Lão phu nhân thường tặng đồ đến nhà của ba người con trai, những thứ bà gửi không quá quý giá nhưng đều là tình cảm của lão phu nhân dành cho thế hệ trẻ.

Dù công việc kinh doanh của gia đình lớn đến đâu, cũng không có thiếu tiền, nhưng tâm ý của trưởng bối là không giống nhau, và cũng không thể đo đếm bằng tiền.

###

Hồng Bách Chương đã chủ động liên lạc với Giản Duẫn Thừa, mang đến cho Giản Duẫn Thừa một tin tuyệt vời.

"Thừa thiếu, có tin vui! Tôi đã tìm được người có thể phẫu thuật cho em trai của cậu!"

"Ông nói cái gì?"

Giản Duẫn Thừa đang lái xe, nghe điện thoại bằng tai nghe Bluetooth, vừa nghe tin liền nghe cho xe đậu vào bên đường.

"Tin tức có chắc chắn không?"

"Chắc chắn 90%." Hồng Bách Chương nói, "Bên kia chắc chắn 90% rằng ca phẫu thuật có thể thực hiện được, nhưng điều không chắc bây giờ là liệu bên kia có đồng ý chấp nhận ca phẫu thuật của em cậu không?"

"Ông có thông tin liên lạc không?"

Tốc độ truy vấn của Giản Duẫn Thừa cho thấy anh xem trọng vấn đề này đến mức nào.

Có trời mới biết tin này quan trọng như thế nào đối với Giản gia.

Chỉ khi tay của Giản Duẫn Náo được chữa lành, không khí u ám bao trùm lên gia đình Giản Thư Hình mới có thể hoàn toàn tan biến.

Hồng Bách Chương giải thích, "Bên kia có liên kết với một tổ chức y tế có thẩm quyền. Tôi chỉ có thông tin liên hệ của người liên hệ của tổ chức đó. Tôi không liên hệ trực tiếp với bên kia. Như cậu đã biết, tính bảo mật của nhân viên nội bộ trong một số tổ chức y tế là rất cao, cho dù là tôi, cũng có thể không liên lạc được."

Hồng Bách Chương, là trưởng khoa của một bệnh viện tư nhân, được coi là người trong ngành, tiếp xúc sâu hơn người thường rất nhiều.

Nhưng ngay cả Hồng Bách Chương cũng không đủ tự tin để hứa với Giản Duẫn Thừa rằng ông ấy có thể mời được người bên kia.

"Ông tiếp tục liên lạc với bên kia và nói với bên kia rằng bất cứ điều kiện nào cũng có thể chấp nhận được, thù lao không thành vấn đề."

"Cậu cứ yên tâm, tôi khẳng định sẽ nói điều này, nhưng cậu phải chuẩn bị tâm lý. Bản thân nhiều tổ chức y học có hậu trường rất lớn, chưa chắc tiền tài có thể đá động đến được."

Hồng Bách Chương cũng có hiểu biết nhất định về các cơ sở y tế này, biết rằng họ không nhất định sẽ bị tiền tài đá động.

Nói một cách dễ hiểu, năng lực đủ cao, tiền bạc không quan trọng.

Hồng Bách Chương tiếp tục nói với Giản Duẫn Thừa, "Hiện tôi đã chuyển hồ sơ bệnh án của em trai cậu qua bên kia, đối phương đã nói với tôi rằng sẽ xem xét nghiêm túc."
 
Chương 94: Tiến thêm một bước điều tra

Sau khi cúp điện thoại, Giản Duẫn Thừa ngồi yên lặng trong xe một lúc.

Sau đó anh gọi vào điện thoại của ba Giản và báo tin vui cho ông biết.

Tuy vẫn chưa xác định được nhưng ít nhất vẫn có hy vọng.

Đối với Giản gia hiện tại, hy vọng còn hơn không có hy vọng.

Nghe được tin này, Giản Thư Hình ở đầu dây bên kia cũng rất vui mừng.

"Nếu Hồng Bách Chương không thể liên lạc ở đó, ba sẽ nhờ bên nhà cũ cùng ba đi giải thích tình huống, nhờ ông nội sử dụng các mối quan hệ để liên lạc với đối phương."

Quan hệ của Giản lão gia tử rộng hơn nhiều so với thế hệ trẻ, nhất định có biện pháp.

Nhất định phải mời được người này!

"Con hiểu rồi, hiện tại con còn có chuyện cần giải quyết, khi nào con quay về con sẽ nói chuyện tiếp với ba."

Giản Duẫn Thừa có một số chuyện vẫn chưa đề cập với Giản Thư Hình và Ôn Noãn.

Anh định nói với họ sau khi tìm được bằng chứng chính xác.

Sau khi cúp điện thoại, Giản Duẫn Thừa tiếp tục lái xe về phía khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn ở vùng núi hẻo lánh của thành phố Hằng Viễn.

Giản Duẫn Thừa trực tiếp tìm gặp giám đốc của khách sạn nghỉ dưỡng.

"Thừa thiếu gia, tôi thật sự không có thứ mà anh đang tìm, thật sự không phải khách sạn chúng tôi không muốn giao cho anh. Anh tự mình đến đây tôi cũng không có cách nào!"

Giám đốc của khách sạn khu nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn gần đây thật áp lực.

Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy?

Tại sao mỗi ngày lại có người đến hỏi anh ấy về video giám sát ở lối vào cầu thang của khách sạn?

Lần trước là Thịnh gia hỏi, ngài ấy trực tiếp hỏi CEO của tập đoàn khách sạn nghỉ dưỡng của họ, CEO này đã trực tiếp ra lệnh cho khách sạn xử lý.

Anh ta đã trả lời qua điện thoại cho Giản đại thiếu gia, thế mà Giản đại thiếu gia vẫn tự mình đến.

Gần đây không phải Giản đại thiếu gia rất bận sao?

Công ty game của anh ấy ở nước ngoài gần đây đang rất hot.

"Nếu không tìm thấy video, hãy đưa người phụ trách video đến đây."

Giản Duẫn Thừa ngồi trên ghế sô pha trong phòng tiếp tân của khách sạn, dáng vẻ hiên ngang, uy nghiêm mà lãnh lệ.

Ngược lại, giám đốc khách sạn lại có vẻ thấp bé hơn nhiều.

Trước mặt Giản Duẫn Thừa, anh không chỉ thua khí chất mà còn cả khí thế.

"Cái này.." Giám đốc lúng túng.

"Có chuyện gì không thể nói cho mọi người biết sao?" Ánh mắt Giản Duẫn Thừa lạnh lùng.

"Không phải, Thừa thiếu, anh như vậy làm cho khách sạn chúng ta thật khó xử."

"Vậy anh nghĩ hôm nay tôi đến đây để trò chuyện với anh sao?"

Thấy Giản Duẫn Thàu không thuận theo cũng không buông tha, giám đốc đột nhiên tức giận, thay đổi sắc mặt.

"Thừa thiếu, tôi biết Giản gia của anh là một trong hai đại gia tộc ở thành phố Hằng Viễn này, nhưng anh cũng biết rằng khách sạn của chúng tôi có rất nhiều khách sạn trên toàn quốc, gốc gác không phải ở thành phố Hằng Viễn, thực lực đằng sau cũng không tồi."

Giản Duẫn Thừa liếc nhìn anh ta hai lần, sau đó vươn tay lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho một số liên lạc.

Ngay sau đó điện thoại di động của giám đốc vang lên, nhìn thấy ID người gọi, biểu hiện của giám đốc thay đổi.

Ngạc nhiên rất nhiều, anh ta nhanh chóng trả lời điện thoại.

Sau khi người ở đầu dây bên kia nói vài câu với vị giám đốc, anh ta mới gật đầu đồng ý, "Vâng, vâng, tôi biết, tôi sẽ làm tốt, tôi sẽ làm tốt."

Bên kia cúp điện thoại, quản lý nhanh chóng quay đầu lại xin lỗi Giản Duẫn Thừa, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, người mà anh muốn. Tôi sẽ tìm ngay cho anh!"

Giám đốc nãy giờ vẫn trốn tránh chiếu lệ cuối cùng cũng tích cực lên.

Anh ta không để Giản Duẫn Thừa đợi quá lâu nên đã tìm tất cả nhân viên quản lý video giám sát đến gặp Giản Duẫn Thừa.

Đồng thời còn đưa đến các video xung quanh khu vực hành lang và cầu thang nơi xảy ra vụ việc.

Và nó đã được phát sóng cho Giản Duẫn Thừa xem ngay tại chỗ.
 
Chương 95: Bên kia rất hy vọng bạn có thể chấp nhận

Đoạn video giám sát tại vị trí trọng yếu bị mất, nhưng đoạn video giám sát ở vị trí phía trước và phía sau vẫn còn đó.

Giản Duẫn Thừa hiện muốn kiểm tra video giám sát gần nơi xảy ra vụ việc để tìm ra một số điểm quan trọng đối với anh ta.

Chắc chắn, Giản Duẫn Thừa đã nhìn thấy bóng dáng của Mạc tẩu trong các video giám sát ở những địa điểm khác.

Mạc tẩu là người đầu tiên lao đến hiện trường lúc đó, nhưng không phải ngẫu nhiên.

Bởi vì Giản Duẫn Thừa đã nhìn thấy qua các video giám sát ở những nơi khác là Mạc tẩu đang nhìn trộm về hướng cầu thang, nơi Giản Duẫn Náo và Giản Nhất Lăng cãi nhau.

Lông mày Giản Duẫn Thừa nhíu chặt, ánh mắt càng ngày càng sâu.

Sau khi xem những video này, Giản Duẫn Thừa hỏi, "Ai là chủ quản video giám sát."

Video giám sát của khách sạn Hạ Vân Sơn được lưu trữ cục bộ, được quản lý vật lý và không kết nối với Internet.

Để đánh cắp hoặc phá hủy video, chỉ có thể có người ở trong khách sạn và không thể bị phá hủy bằng công nghệ hack từ xa.

Một thanh niên khoảng 20 tuổi bước tới, ngoại hình xấu xí và có vẻ không đủ dạn dĩ.

Anh ta hơi lo lắng khi được gọi đến gặp Giản Duẫn Thừa.

"Văn.. Hiện tại tôi đang phụ trách mạng video giám sát, nhưng tôi mới chỉ phụ trách được một tuần.."

"Người trước thì sao?"

Người mà Giản Duẫn Thừa đang tìm là giám sát trước đó.

Giám đốc bên cạnh trả lời, "Anh ta đã từ chức cách đây một tuần trước. Anh ta từ chức hơi đột ngột. Tôi chỉ có thể khẩn cấp tìm một người thay thế anh ta."

"Gởi cho tôi thông tin liên lạc và địa chỉ nhà của anh ta ngay lập tức."

Người quản lý rất hợp tác, nhanh chóng tìm cung cấp cho Giản Duẫn Thừa những gì anh ấy muốn.

Sau khi có thông tin, Giản Duẫn Thừa đã nhanh chóng nhờ một người bạn điều tra thông tin liên quan của người này.

Câu trả lời nhận được là người này đã chuyển đi sau khi từ chức, chuyển ra khỏi thành phố Hằng Viễn, đồng thời thay đổi thông tin liên lạc của mình.

Bởi vì người đó không còn ở thành phố Hằng Viễn, không thể trong thời gian ngắn có thể tìm ra vị trí của đối phương.

Nhưng theo những thông tin mà anh có được ở thời điểm hiện tại, Giản Duẫn Thừa đã có thể biết được có kẻ nào đó đang thao túng "tai nạn ngoài ý muốn" này.

###

Giản Nhất Lăng đi ra sau khi kết thúc buổi thi cuối cùng và bật điện thoại, tất cả đều là tin nhắn do trợ lý viện nghiên cứu gửi đến.

Viện nghiên cứu có một bộ phận nhân sự chuyên giúp người bên ngoài liên hệ với người bên trong viện.

Bên ngoài gọi họ là "người liên hệ", nội bộ gọi họ là "trợ lý".

Bên kia gửi cho cô rất nhiều tin tức và trông rất lo lắng.

Giản Nhất Lăng trả lại tin tức: [Có chuyện gì vậy? ]

Người bên kia trả lời trong một giây: [Cuối cùng tôi cũng nhận được tin nhắn của bạn, tôi bên này có một trường hợp, đối phương rất mong bạn có thể nhận lấy.]

[Tháng sau chính thức nhận chức] .

Vì vậy, tôi sẽ không chọn trong tháng này.

[Tôi biết điều này. Tôi chắc chắn không có ý muốn bạn phẫu thuật trong tháng này. Bạn có thể kiểm tra trường hợp này trước để xem có muốn nhận không. Nếu muốn nhận, chúng ta có thể sắp xếp và thời gian phẫu thuật có thể được đặt trước. Các điều kiện mà bên kia đưa ra rất ấn tượng, tôi đã giúp bạn đánh giá nó. Tôi nghĩ trường hợp này hơi khó và có thể giúp bạn tăng mức độ nổi tiếng của mình tốt hơn.]

Người liên hệ sẽ sàng lọc các trường hợp được chuyển đến viện, không phải tất cả bệnh nhân đều được nhận.

Chỉ những cái đã được đánh giá là có giá trị nghiên cứu hoặc một mức độ đại diện nhất định mới được sàng lọc.

[Tại sao.]

Giản Nhất Lăng trong buổi khảo hạch của viện đã được xếp vào ngoại khoa, năng lực của cô ấy đã được viện công nhận về mặt chuyên môn.

Các mô tả liên quan về năng lực của cô cũng được viện đưa lên hồ sơ.
 
Chương 96: Gặp nhau ở nhà cũ (1)

Đây là lý do tại sao bên kia muốn kết hợp với cô ấy.

Nhưng trong hồ sơ của viện, cô ấy không có hồ sơ thực tế.

Nói chung, cô ấy phải bắt đầu từ một trợ lý, và chỉ sau khi có một số kinh nghiệm phẫu thuật nhất định, cô ấy sẽ được mổ chính.

Viện nghiên cứu trực tiếp yêu cầu cô ấy mổ chính không phù hợp với quy trình thông thường.

[Thực ra vấn đề này cũng là kết quả thảo luận của một số giáo sư trong viện, họ cho rằng tuy vi phẫu trong trường hợp này rất khó nhưng độ nguy hiểm của phẫu thuật rất thấp, có thể thể hiện tốt năng lực của mình. Tất nhiên, các giáo sư khác trong viện sẽ đồng hành cùng bạn trong suốt quá trình phẫu thuật để đảm bảo rằng ngay cả khi ca mổ không thành công, sẽ không có sự việc phát sinh ngoài ý muốn.]

Nói một cách đơn giản, đó là coi đối phương như một vật thí nghiệm để thể hiện trình độ của Giản Nhất Lăng.

Nếu hoàn thành, Giản Nhất Lăng sẽ trở nên nổi tiếng.

Nếu thất bại, cũng không có chết người, cũng không gây ảnh hưởng gì lớn.

Các tổ chức y tế khác không thể làm kiểu này, nhưng viện nghiên cứu của họ thực sự có thể làm được.

Viện nghiên cứu cũng có thể chịu được những rủi ro đằng sau việc này.

Tất nhiên, điều này cũng phản ánh sự tin tưởng của họ đối với Giản Nhất Lăng.

[Hồ sơ bệnh án, gửi tại đây.]

Giản Nhất Lăng đáp ứng trước xem xét nội dung của bệnh án.

[Ok, tôi sẽ gửi nó vào hộp thư của bạn ngay bây giờ.]

Chẳng bao lâu, một thư chưa đọc đã được thêm vào hộp thư chuyên dụng của viện.

Giản Nhất Lăng nhìn thấy sau khi mở nó là bệnh án của Giản Duẫn Náo.

###

Sáng thứ bảy, Hà Yến lại đưa Giản Vũ Tiệp về nhà cũ.

Trước đây, Giản Vũ Tiệp đến đây với tâm trạng chán nản, mẹ anh hy vọng rằng anh sẽ có ấn tượng tốt trước mặt ông bà, nhưng anh không thích sự sắp đặt có chủ ý như vậy.

Nhưng bây giờ tâm trạng của anh hoàn toàn khác.

Anh ấy thậm chí còn mặc một chiếc áo len mà Nhất Lăng muội muội đã tặng cho anh ấy.

Siêu mềm và siêu ấm!

Khi anh nghĩ đến áo được Nhất Lăng muội muội tự tay đan, tâm tình Giản Vũ Tiệp siêu cấp tốt, ánh nắng tươi sáng vạn dặm không mây.

Khi Hà Yến và Giản Vũ Tiệp đến nhà cũ của Giản gia thì gia đình của Giản Thư Hình cũng đến.

Giản Thư Hình, Ôn Noãn, Giản Duẫn Thừa và Giản Duẫn Náo thực sự đã đến.

Điều khiến Hà Yến ngạc nhiên nhất là sự xuất hiện của Giản Duẫn Náo.

Cậu ấy đã sẵn sàng để đi ra ngoài?

Hay đến sống ở nhà cũ với Giản Nhất Lăng?

Hà Yến dừng một chút, liền đoán được mục đích của gia đình bốn người này.

Giản Nhất Lăng đã được đưa về nhà cũ vài ngày, chắc là cả nhà muốn đến thăm.

Hà Yến lập tức chào hỏi Giản Thư Hình bọn họ nhiệt tình, "Anh cả, chị dâu, sao anh chị cũng tới đây?"

"Ừ." Ôn Noãn đáp, dường như cả người uể oải.

Ôn Noãn sắc mặt tiều tùy tạo nên sự tương phản rõ rệt với gương mặt rạng rỡ của Hà Yến.

Phải biết rằng, Ôn Noãn thường ngày luôn có một bộ dáng cao quý tao nhã, đoan trang hào phóng, thật sự khó có thể nhìn ra bà như thế này.

Hà Yến nhất thời cảm thấy vui vẻ, nghĩ rằng cô đã từng tham gia yến tiệc với Ôn Noãn, người khác luôn kéo Ôn Noãn ra khen rồi bỏ cô sang một bên coi như cô không tồn tại.

Những người đó khen ngợi Ôn Noãn từ đầu đến chân, như thể không có gì xấu về cô ấy.

Nếu những người khen ngợi Ôn Noãn nhìn thấy cô ấy bây giờ, họ không biết những lời khen ngợi đó có thể nói được không.

Giản Duẫn Náo cúi đầu, không nhìn Hà Yến và Giản Vũ Tiệp, cũng không chào họ.

Giản Duẫn Náo hôm nay đến đây vì cha mẹ Giản cùng với Giản Duẫn Thừa đã làm rất nhiều công tác tư tưởng.

Họ làm vậy với hy vọng có thể từ từ xoa dịu mối quan hệ giữa Giản Duẫn Náo và Giản Nhất Lăng.
 
Chương 97: Gặp nhau ở nhà cũ (2)

Giản Duẫn Náo nhìn lên và thấy chiếc áo len của Giản Vũ Tiệp.

Rất quen thuộc, anh quay đầu lại và nhìn anh trai mình.

Người ta thấy rằng chiếc áo len hai người mặc giống hệt nhau về kiểu dáng, nhưng màu sắc lại khác nhau.

Không có gì ngạc nhiên khi hai người họ có cùng một phong cách, nhưng chiếc áo len trên người anh cả là do Thi Vận tự tay đan nên đó là lý do mà Giản Vũ Tiệp không nên mặc một chiếc áo len như vậy.

Giản Vũ Tiệp cũng liếc nhìn Giản Duẫn Náo và tay của anh ta, không chủ động chào anh ta.

Bởi vì trước đó anh đã nghe Kỷ Minh nói rằng Giản Duẫn Náo nói rằng chính Nhất Lăng muội muội đã đẩy anh xuống cầu thang và làm anh bị thương ở tay.

Nếu không phải Kỷ Minh đã nói dối, thì Giản Duẫn Náo đã nói dối.

Vì vậy, Giản Vũ Tiệp bây giờ có một số ý kiến về Giản Duẫn Náo.

Giản Vũ Tiệp cũng để ý đến chiếc áo len của Giản Duẫn Thừa, cùng kiểu với anh ấy.

Không nghi ngờ gì nữa, nó cũng được tặng bởi Nhất Lăng muội muội.

Món quà này của anh không phải là duy nhất, có chút buồn nho nhỏ..

Đương nhiên chỉ là một chút cảm giác mất mát, vẫn không thể che giấu được niềm vui khi nhận được quà từ Giản Nhất Lăng.

Sáu người vào nhà cũ cùng một lúc.

Lão phu nhân thấy nhiều người vào cùng một lúc, liền cười trêu, "Hôm nay có gió gì vậy, làm sao mà thổi được cả một đám người cùng tới nhà ta?"

Hà Yến bước lên trước, mặt đầy tươi cười, "Xem ra hôm nay con cùng anh cả và chị dâu đến đây, đều có tư tưởng cùng bồi cha mẹ."

"Các người có tâm ý này thì thật tốt." Giản lão phu nhân cười nói.

Nói xong, ánh mắt Giản lão phu nhân rơi vào cặp vợ chồng Ôn Noãn và Giản Thư Hình.

Biểu hiện của hai vợ chồng rõ ràng là không đúng, trông như muốn nói chuyện nhưng lại thôi.

Ôn Noãn không khỏi nhìn quanh đại sảnh.

Lão phu nhân nhìn thấu cũng không nói, sai người giúp việc tiếp đón mấy người ngồi xuống uống trà.

Dù sao lão phu nhân cũng không có việc gì phải tiếp đón bọn họ, cũng không thể làm gì khác hơn là để cho vãn bối uống trà tán gẫu, thưởng hoa.

Giản lão phu nhân cố tình không nhắc Giản Nhất Lăng, Giản Thư Hình và Ôn Noãn không biết nói gì nên chỉ có thể ngồi uống trà với bà cụ.

Sáu người ngồi trên chiếc ghế sô pha bằng gỗ gụ Trung Quốc, mỗi người đều có những tâm tư và biểu tình khác nhau.

Giản Duẫn Náo cúi đầu, dùng tay không bị thương nghịch điện thoại, không nói chuyện với ai.

Chỉ có Hà Yến trong mắt ý cười là mạnh nhất, khóe miệng ẩn ẩn ý cười, cô không ngốc đến mức để lộ ra ngoài rõ ràng như vậy.

"Bà nội, Nhất Lăng muội muội đâu?"

Giản Vũ Tiệp không nghĩ nhiều, anh hỏi thằng bà cụ khi không nhìn thấy Giản Nhất Lăng.

Nghe vậy Ôn Noãn đột nhiên ngẩng đầu lên.

Giản Vũ Tiệp hỏi chính là câu họ muốn nói.

Cơ thể của Giản Duẫn Náo cứng lại rõ rệt.

Nhưng ngay sau đó anh ta hành động như thể anh ta không quan tâm đến bất cứ điều gì.

Trước khi đi ra ngoài, anh đã hứa với anh cả của mình, ít nhất là trước mặt ông bà, không được mất bình tĩnh.

"Con bé ra ngoài rồi." Giản lão phu nhân không nhanh không chậm mà trả lời, biểu tình nhàn nhã.

Bà cầm lấy tách trà trong tay, chậm rãi nếm thử.

Sự nhàn hạ của bà hoàn toàn trái ngược với Giản Thư Hình và Ôn Noãn đang ngồi đối diện.

"Em ấy đi đâu vậy?" Giản Vũ Tiệp hỏi lại.

"Đi tìm một người bạn chơi." Giản lão phu nhân nói như là nặn kem đánh răng, nặn một chút nói một chút, như thế nào lại không nói hết một lần cho thống khoái.

"Bạn nào?" Giản Vũ Tiệp vội hỏi, "Nhất Lăng muội muội kết bạn khi nào vậy? Là nam hay nữ? Là từ trường của em sao?"

Tâm cảnh giác của Giản Vũ Tiệp đột nhiên dâng cao.

Giản Duẫn Thừa bên cạnh cũng cau mày, trong mắt lóe lên vẻ không vui, nhưng lại không thể hiện rõ ràng như Giản Vũ Tiệp.
 
Chương 98: Gặp nhau ở nhà cũ (3)

"Tiểu tử thúi, em gái con đi chơi với bạn của con bé con truy như vậy làm gì? Nếu vậy, con đâu phải đến gặp bà đúng không?"

Giản Vũ Tiệp đột nhiên như một quả bóng xì hơi, nghẹn một bụng nghi vấn, ngồi trở về.

Anh ấy không nói rằng anh ấy không đến gặp bà mình..

Anh chỉ muốn nhìn thấy Nhất Lăng muội muội nhiều hơn..

Nhất Lăng muội muội đã tặng cho anh ấy một chiếc áo len, anh ấy vẫn chưa nói lời cảm ơn với cô ấy!

Cuối cùng Giản Thư Hình không nhịn được nữa, "Mẹ, Tiểu Lăng đâu rồi? Con bé sống ở đây mấy ngày rồi, đã quen chưa? Hôm nay chúng con đến đây là để gặp con bé."

Có vẻ như Giản Thư Hình bọn họ đã thuyết phục Giản Duẫn Náo, vì vậy họ hỏi về Giản Nhất Lăng trước mặt Giản Duẫn Náo vào lúc này, cũng không khơi dậy sự tức giận hay phản cảm của anh ta.

Đây nên được coi là một sự phát triển tốt, phải không? Giản lão phu nhân tự nghĩ.

Trên thực tế, sự thuyết phục và khuyên bảo của gia đình chiếm một phần nhỏ, một phần lớn hơn là do tiến triển của việc phẫu thuật.

Giản lão phu nhân lại chậm rãi đáp, "Cũng khá quen rồi, đừng lo, bà già tôi chăm cháu rất giỏi, không thấy ba anh em các con đều lớn lên khỏe mạnh sao?"

Giản lão phu nhân không cố ý chua ngoa. Ở một mức độ nào đó, bà cũng muốn để hai vợ chồng không phải lo lắng cho cả hai đầu, lúc đó cả hai đều không lo được.

Nhìn sắc mặt của Ôn Noãn, hình như mấy ngày nay rồi ngủ không ngon, làm mẹ chồng con dâu cũng gần 30 năm rồi, lần đầu tiên bà thấy cô ấy như vậy.

"Mẹ, con không có ý đó, tất nhiên chúng con biết rằng mẹ có thể chăm sóc cho Tiểu Lăng." Giản Thư Hình nói.

"Được, được rồi, con bé sẽ về sớm thôi, hôm nay chúng ta ăn BBQ, con bé đi mua nguyên liệu." Giản lão phu nhân không tiếp tục úp úp mở mở nữa.

Giản Vũ Tiệp có chút tò mò, "Bà nội, sao bà lại nghĩ đến việc tổ chức tiệc nướng BBQ? Ông bà trông không giống những người thích tiệc nướng ngoài trời."

"Sao vậy? Bà của con không được phép thử món mới sao?" Giản lão phu nhân khiến Giản Vũ Tiệp không nói gì.

Trong ba đứa cháu trai trước mặt, chỉ có Giản Vũ Tiệp là có thể chịu được sự trêu chọc của bà.

"Bà nội, con không phải, con không, đừng oan uổng con." Giản Vũ Tiệp phủ nhận ba lần.

"Được rồi, Vu Hi, bên cạnh nhà gợi ý. Giản và Vu là hai đại gia tộc, nhưng gặp nhau cũng không có mấy người, ăn cơm cũng không thấy thú vị. Vì vậy Vu Hi đề nghị tổ chức tiệc BBQ, để nhà náo nhiệt một chút. Bà và ông nội con cảm thấy cũng rất tốt, để bọn người trẻ tuổi vui chơi chút cũng hay.

Vì vậy, vừa rồi Giản lão phu nhân đề cập đến trước đó người bạn của Giản Nhất Lăng chính là Vu Hi, Giản Nhất Lăng và Vu Hi đã đi mua nguyên liệu tươi rồi.

Vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến.

Lão phu nhân đang nói thì Giản Nhất Lăng quay về, sau lưng còn có hai nam nhân.

Một người mặc trang phục giản dị sáng màu, người kia mặc áo sơ mi đen với quần xám đậm.

Một người là Vu Hi và người kia là Địch Quân Thịnh.

Giản Nhất Lăng hai tay không, hai người đàn ông phía sau đang xách đồ trên tay.

Không ngạc nhiên khi thấy Vu Hi, nhưng mọi người trong phòng hơi ngạc nhiên khi thấy Địch Quân Thịnh.

Có thể Giản lão phu nhân cũng không biết rằng Địch Quân Thịnh đã đi cùng cô.

Nhưng lúc này đối với gia đình của Giản Thư Hình, người ta chú ý nhiều hơn đến Giản Nhất Lăng vừa bước vào cửa.

Trong bối cảnh là hai người đàn ông cao 1, 8m phía sau, cô trông vô cùng nhỏ nhắn.

Khuôn mặt trẻ thơ, đôi mắt trong veo, nhìn không ra hỉ nộ ái ố.

Giống như khi đến bệnh viện thăm Giản Duẫn Náo, làm người ta nhìn không ra cảm xúc, trầm mặc lại bình tĩnh.
 
Chương 99: Gặp nhau ở nhà cũ (4)

Bầu không khí đóng băng ngay lập tức.

Khi Giản Duẫn Náo nghe thấy động tĩnh, anh nhận thấy Giản Nhất Lăng đã trở lại, cơ thể anh khẽ nhúc nhích, cơ mặt rõ ràng là căng cứng hơn.

Nhưng anh ta không nhìn lên, và tiếp tục nghịch điện thoại di động của mình, giả vờ rằng không có Giản Nhất Lăng.

Ôn Noãn nhìn Giản Nhất Lăng, nhìn đứa con gái đã lâu không gặp, dáng vẻ gầy gò, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, đôi mắt hơi ươn ướt.

Vẻ mặt của Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa hơi ngưng trọng.

Giản lão phu nhân khẽ thở dài, nhìn tình cảnh này, trong lòng có chút khó chịu.

Là người cao tuổi, bà đương nhiên mong gia đình hòa thuận, mọi người hạnh phúc, bình an.

Nhưng ông trời không cho như ý muốn, bà cũng không còn cách nào khác.

Hà Yến định ngồi xem kịch, nhưng ngay lúc Địch Quân Thịnh xuất hiện, Địch Quân Thịnh đã thu hút bà ấy.

Bà bất ngờ gặp lại Thịnh gia trong nhà cũ của Giản gia.

Giờ phút này, bà thậm chí cảm thấy tạm thời đưa Giản Vũ Tiệp về nhà cũ để ở cùng ông bà cũng là một lựa chọn tốt.

Chưa kể gì khác, cuối tuần chỉ cần tụ tập với Thịnh gia và những người khác ăn uống trò chuyện, họ hiểu nhau một chút và để lại ấn tượng, điều này sẽ giúp ích rất nhiều cho Vũ Tiệp trong tương lai.

Giản Vũ Tiệp phá vỡ sự im lặng, anh bước nhanh đến bên cạnh Giản Nhất Lăng, vị trí của anh rất chính xác để tách Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh ra.

Sau đó anh ấy mỉm cười và nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng muội muội, cảm ơn vì món quà em đã tặng cho anh. Anh thích nó! Anh thích nó lắm!"

Giản Vũ Tiệp chớp mắt với Giản Nhất Lăng như bí mật nhỏ chỉ có hai người họ biết.

"Vâng." Giản Nhất Lăng đáp.

Anh ấy thích nó, thì tốt.

Sau đó Giản Vũ Tiệp thì thầm vào tai Giản Nhất Lăng, "Bộ đồ chống sói có mang trên người không?"

"Có." Mang theo bình xịt chống sói.

"Hãy nhớ, nếu ai đó đột nhiên đến gần em, em phải sử dụng chúng!"

Nói xong Giản Vũ Tiệp dung dư quang nơi khóe mắt liếc nhìn Địch Quân Thịnh, ý chỉ gì đó.

"Ừm." Giản Nhất Lăng đồng ý.

Hai anh em lặng lẽ nói chuyện.

Có vẻ như gần đây Giản Nhất Lăng và Giản Vũ Tiệp rất hợp nhau.

Ngược lại, hai người anh trai của Giản Nhất Lăng bên cạnh lại tỏ ra lạnh lùng xa cách.

Hà Yến phản ứng lại, vội vàng hướng người giúp việc trong nhà, "Mau giúp Địch tiên sinh và Hi thiếu gia xách đồ, người tới là khách, có lý nào để khách xách đồ như vậy?"

Nói xong Hà Yến vội vàng tiến lên, cố gắng lấy nguyên liệu từ Địch Quân Thịnh và Vu Hi.

Tuy nhiên, trước khi bà đến trước mặt, Địch Quân Thịnh đã quay đầu lại và đi về phía nhà bếp, nhân tiện, anh ấy còn kéo Giản Nhất Lăng đi cùng.

"Đi, xử lý nguyên liệu nấu ăn đi."

Chỉ với một câu đơn giản, Giản Nhất Lăng đã được đưa vào phòng bếp.

Giản Nhất Lăng không ngần ngại, nguyên liệu được mua tươi, chỉ cần tươi ngon là được, cô phải xử lý nhanh, ngâm và thái mỏng.

Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng gặp bố mẹ sau khi đến sống ở nhà cũ.

Cô biểu hiện rất an tĩnh.

Không kêu khổ, không oán giận.

Giản Vũ Tiệp thấy thế vội vàng đi theo sau.

Không thể để Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh ở trong bếp một mình!

Những lời nói của Hà Yến đã bị Địch Quân Thịnh từ chối bằng hành động, không cho một mặt mũi nào.

Người khác không cho Hà Yến mặt mũi, Hà Yến trong lòng còn nói thầm một chút, nhưng Địch Quân Thịnh không cho bà ta mặt mũi, bà ta nhưng thật ra cảm thấy rất bình thường.

Chỉ là Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng dường như khá quen thuộc, khiến bà cảm thấy hơi bối rối.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Back