Welcome! You have been invited by Canhcuatruyen to join our community. Please click here to register.
Chương 200: Nội dung video được công khai (4)

Thật là tốt xấu cũng đều là những người này nói.

Chu Toa khinh thường nói, "Cái gì, nói Giản Nhất Lăng tốt như vậy, rõ ràng trước đó còn đang mắng Giản Nhất Lăng là ác độc, thật là đầu tường thảo! Nói đảo liền đảo."

Chu Toa vốn dĩ đã bất mãn với Giản Nhất Lăng.

Khi Giản Nhất Lăng trở thành mục tiêu của công chúng và bị đám đông chế giễu, cô ở bên cạnh cũng xem không ít kịch vui.

Bây giờ Giản Nhất Lăng được tẩy trắng, mọi người liền thổi phồng khen ngợi Giản Nhất Lăng, cô ta đương nhiên không cao hứng.

Mạc Thi Vận không để ý đến lời nói của Chu Toa, cô sững sờ nhìn vào màn hình điện thoại.

Nhìn thấy nội dung đoạn video này, Mạc Thi Vận còn sốc hơn những người khác.

Mạc Thi Vận từng nghe mẹ cô nói rằng chính Giản Nhất Lăng đã đẩy Giản Duẫn Náo xuống cầu thang.

Những gì mẹ cô ấy nói không thể sai.

Nhưng video giám sát rõ ràng là ở trước mặt cô ta.

Làm sao chuyện này có thể?

Mẹ hay video giám sát, cái nào đúng cái nào sai?

Không thể, mẹ sẽ không nói dối loại chuyện này, chuyện này không có gì tốt cho mẹ, mẹ sẽ không làm loại chuyện này.

"Thi Vận, cậu có chuyện gì vậy?" Chu Toa thấy Mạc Thi Vận không lên tiếng, sững sờ nhìn vào màn hình, liền tò mò hỏi.

"Không có gì đâu." Giọng nói của Chu Toa khiến Mạc Thi Vận tỉnh táo trở lại, cố kìm nén vẻ mặt của mình, không để những suy nghĩ trong lòng của mình bị Chu Toa biết.

Những nghi ngờ đó, cô không thể để Chu Toa biết.

Khi đến giờ tan học, Mạc Thi Vận nóng lòng thu dọn đồ đạc và trở về nhà.

Cô vội vã muốn hỏi mẹ chuyện đó.

Sau khi gặp mẹ, Mạc Thi Vận đã trực tiếp hỏi những nghi ngờ của mình.

Nhìn thấy video trên điện thoại di động của Mạc Thi Vận, Mạc tẩu mở to mắt, ánh mắt kinh hoàng.

"Làm sao.. làm sao chuyện này có thể xảy ra được?"

"Mẹ, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Mẹ cô thực sự đang nói dối sao?

"Mẹ.." Mạc tẩu chìm đắm trong kinh ngạc, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt của con gái, bà mới dần dần bình phục.

Bà không thể để con gái biết những điều này, bà phải đảm bảo rằng con gái mình được sống trong một thế giới trong sạch và hoàn mỹ.

"Mẹ không biết đoạn video này chuyện là như thế nào. Mẹ đã tận mắt chứng kiến, chính tiểu thư đã đẩy tam thiếu gia xuống lầu."

Mạc tẩu kiên trì vào câu nói trước đây của mình.

Bà không phải không muốn sửa nó, mà bà không thể sửa.

Mạc Thi Vận nói, "Vậy video này là giả. Ai đó đã giả tạo nó?"

Mạc Thi Vận không biết rõ lắm về công nghệ giả tạo video, nhưng vì ảnh có thể được photoshop thì video có thể được sửa bởi các hiệu ứng đặc biệt, nên cũng có thể sửa đổi chúng.

Còn trình độ giả tạo đến mức nào thì cô cũng không rõ lắm.

"Hẳn là.." Mạc tẩu trả lời với lương tâm cắn rứt.

Sau khi suy nghĩ, Mạc tẩu vội nói với Mạc Thi Vận, "Thi Vận, đừng nghĩ về điều này. Vì video như vậy được đăng bên ngoài, con xem như không biết. Tiên sinh và phu nhân rất tốt với chúng ta, vì vậy chúng ta không cần làm sự việc bị rối loạn lên. Con xem như không biết về chuyện này. Khi ai đó hỏi, con có thể nói chưa từng thấy video."

"Được, con hiểu rồi." Mạc Thi Vận đồng ý.

Chuyện này không ảnh hưởng gì đến cô.

Ngược lại, cô lo lắng hơn về kết quả cuộc thi môn hóa học.

Sau khi nói chuyện với Mạc Thi Vận, Mạc tẩu vội vàng gọi cho Hà Yến nói với bà ấy về sự việc trên diễn đàn khuôn viên trường cao trung Thịnh Hoa.

"Nhị phu nhân sao có thể như thế này? Không phải nói đã xử lý video sao?"

Hà Yến đương nhiên biết video tại sao bị phát ra bên ngoài.

Giản Nhất Lăng chỉ hứa sẽ không rũ bỏ bà ta, nhưng không nói rằng không phát video chân tướng của sự việc.

"Video phát ra thì cũng phát ra, bà lo lắng điều gì."
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 201: Chính bà nghĩ cách

"Không được, nhị phu nhân, đoạn video này được tung ra, thì việc của tôi có thể bị đại thiếu gia biết đến!"

"Bà không nói trước mặt Giản Duẫn Thừa và những người khác, bà chỉ nói chuyện với Giản Duẫn Náo."

Hà Yến thời điểm mấu chốt chỉ quan tâm đến cuộc sống chính, Mạc tẩu có thể quản thì quản, không quản được cũng không có biện pháp.

"Tam thiếu gia sau này sẽ nói cho đại thiếu gia và phu nhân biết chuyện!"

"Giản Duẫn Náo lựa chọn tin những gì bà nói là việc riêng của thằng bé. Có truy vấn bà thì bà phủi sạch quan hệ là được. Bà không tự tìm cách khắc phục được sao? Chẳng phải tôi đã đưa cho bà rất nhiều tiền! Còn cô con gái xinh đẹp của bà không phải đã đem Giản Duẫn Náo mê đến thần hồn điên đảo rồi sao? Chính bà không nghĩ ra cách thì để con gái bà nghĩ."

"Không được, tôi sẽ không để con gái tôi chạm vào việc này! Bà muốn tôi làm bất cứ điều gì đều có thể! Chính là không thể kéo con gái tôi xuống nước!"

"Vậy thì tùy bà, mặc kệ bà có làm cái gì, lúc đó đừng liên lụy tôi, nếu không tương lai của con gái bà sẽ hoàn toàn bị hủy hoại."

Hà Yến không sợ Mạc Tuệ Cầm sẽ khai bà ra, dùng con gái bà ấy đe dọa, Mạc Tuệ Cầm dù có bị đánh nát răng cũng ráng nuốt máu vào bụng.

"Nhị phu nhân, vậy thì ít nhất bà có thể giúp xóa video trên diễn đàn của trường được không?" Mạc tẩu cuối cùng thỉnh cầu.

Bà ấy không hiểu lắm về loại chuyện này.

Bà chỉ biết rằng video này đã được đăng trên diễn đàn của trường, khả năng việc của của họ bại lộ sẽ tăng lên.

Hà Yến do dự.

Bà xử lý tất cả các vấn đề trực tuyến rất cẩn thận, vì bà biết rằng bất kỳ nội dung trực tuyến nào cũng có thể bị hacker tìm thấy.

Hà Yến cũng biết rằng bên cạnh Giản Duẫn Thừa có một thiên tài máy tính tên là Hoắc Ngọc.

Vì vậy, khi bà tìm người đăng tin đồn trên diễn đàn khuôn viên trường cao trung Thịnh Hoa, bịa đặt chuyện Giản Nhất Lăng đẩy Giản Duẫn Náo xuống cầu thang để tạo áp lực dư luận, bà đặc biệt tìm người đánh cắp tài khoản của một học sinh tốt nghiệp trường cao trung Thịnh Hoa đã chết để tránh bị bại lộ chính mình.

"Tôi biết rồi, tôi sẽ lo liệu." Hà Yến có lệ nói một câu.

Thật ra bà cũng không dám tìm người làm việc này.

Sau khi Hà Yến cúp máy với Mạc tẩu, hiện tại chuyện của Giản Nhất Lăng bà không thể làm gì được, cho nên bà đã chuyển tâm trí sang việc khác.

Bà vừa nghe tin Tần Thế Hiên đến thành phố Hằng Viễn.

Thân phận bên ngoài của Tần Thế Hiên là viện trưởng Viện nghiên cứu vật lý hóa học Ước Lợi.

Nhưng ông ta còn có một thân phận quan trọng hơn, đó là người của chi thứ Tần gia ở kinh thành.

Thân phận này không thể so với Địch Quân Thịnh, nhưng ông ta cũng là người của Tần gia ở kinh thành, cùng với ông ta có quan hệ qua lại tuyệt đối trăm lợi mà không có một hại.

Địch Quân Thịnh ở bên kia, Hà Yến không muốn từ bỏ cũng phải từ bỏ.

Hà Yến đã chuẩn bị sẵn quà cho chuyến thăm, bà vẫn cố gắng thuyết phục chồng mình.

Bởi vì chồng bà luôn cảm thấy từ trước đến nay không có qua lại, không cần phải đi gặp mặt.

Hà Yến hiện đang suy nghĩ những cách khác nhau để liên lạc với Tần gia từ Bắc Kinh.

Bà nghe nói rằng vợ của Tần Thế Hiên cũng đã đến thành phố Hằng Viễn, và sẽ có một bữa tối từ thiện vào cuối tuần.

Bà nghĩ đây sẽ là một cơ hội tốt, nhưng bây giờ bà không biết làm thế nào để nhận được thư mời cho bữa tiệc tối.

###

Kể từ khi gặp Giản Nhất Lăng lần đó, Tần Thế Hiên đã ra lệnh cho trợ lý của mình điều tra một số thông tin của Giản Nhất Lăng cho ông.

Thông tin thu được dường như không có gì đặc biệt đối với Tần Thế Hiên.

Cô con gái út của Giản gia được cưng chiều.

Khi còn nhỏ thành tích học thật tốt, nhưng có một thời gian thì tuột dốc rất nhiều, mà hiện tại lại đạt thành tích tốt trong cuộc thi hóa học.
 
Chương 202: Thịnh gia tiếp Nhất Lăng

"Tần tiểu tiên sinh, không phải ngài đến đây để tìm mối tình đầu cùng con gái của đại Tần tiên sinh sao? Giản Nhất Lăng vừa thấy đều không phải là con của đại Tần tiên sinh." Người trợ lý trầm giọng hỏi.

Tần Thế Hiên là chi thứ của Tần gia ở kinh thành, có quan hệ anh em họ với người đứng đầu gia tộc Tần hiện tại.

Mặc dù ông không phải là dòng chính Tần gia, nhưng thân phận của ông đối với hầu hết mọi người ở thành phố Hằng Viễn đều đã rất ghê gớm.

Lần này Tần Thế Hiên đến thành phố Hằng Viễn, tổ chức cuộc thi chỉ là thứ yếu, mục đích là để giúp người anh họ, đương nhiệm tộc trưởng họ Tần, tìm lại mối tình đầu cùng đứa con tư sinh.

Vì không phải là chuyện gì hiển hách, cho nên chuyện tìm kiếm hai mẹ con đó, ông là chi thứ gia tộc Tần gia phải tiến hành một cách bí mật.

Tần Thế Hiên nói, "Nhưng Giản Nhất Lăng này quả thực là một tài năng hiếm có. Dù sao thì hiện tại chúng ta cũng không có tin tức gì về người đó. Chúng ta sẽ ở lại thành phố Hằng Viễn một thời gian. Trong khoảng thời gian này, nếu có thể tìm được những nhân tài hữu dụng, đó cũng là thu hoạch không tồi."

"Tiểu Tần tiên sinh nói đúng."

"Người được cử đến địa chỉ mà đại Tần tiên sinh đề cập đã trở lại chưa?"

"Đã trở lại, nhưng rất tiếc nơi đó đã thay đổi người từ lâu. Đã mười năm rồi, xung quanh không ai còn nhớ tới người phụ nữ kia, chỉ có một bà lão nói xác thật nhìn thấy người phụ nữ kia bụng khá lớn, mang thai hẳn là thật."

Tần Thế HIên gật gật đầu, "Đúng rồi, ta nghe nói, vị kia của Địch gia bây giờ cũng đang ở thành phố Hằng Viễn?"

"Đúng vậy, thành phố Hằng Viễn này gần đây khá sôi động. Cả Tần gia và Địch gia đều có người ở đây."

"Tiểu Tần tiên sinh, thuộc hạ còn nghe nói chuyện này. Vị này đến thành phố Hằng Viễn để tìm đồ vật."

"Tìm đồ vật?"

"Dường như là chuyện liên quan đến cái chết của cha ngài ấy."

"Vậy thì chúng ta không nên xen vào. Chuyện đó không phải chuyện người ngoài có thể can thiệp."

Tần Thế Hiên ra lệnh cho những người bên dưới không được dính vào chuyện này.

Ai cũng biết sự việc đó nghiêm trọng như thế nào đối với Địch gia.

###

Buổi tối tan học, Giản Nhất Lăng từ cổng trường đi ra, không thấy xe của cô như mọi khi, cũng không thấy Giản lão phu nhân.

Cô chỉ nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu vàng tươi, thu hút sự chú ý của vô số học sinh vì màu sắc và kiểu dáng tươi sáng.

Ngay cả những giáo viên ra cổng trường cũng không ngoại lệ.

Giản Nhất Lăng đã nhận ra người lái xe trong nháy mắt.

Anh đang đeo kính râm và ngồi ở ghế lái.

Khi Giản Nhất Lăng bước tới xe, Địch Quân Thịnh nói thẳng, "Lên xe."

Giản Nhất Lăng nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ.

"Bà của em không có việc gì, Vu Hi nợ em một bữa Mãn Hán toàn tịch."

Địch Quân Thịnh dường như nhìn thấu được sự nghi ngờ của Giản Nhất Lăng.

Không phải hôm nay Giản lão phu nhân không đến đón Giản Nhất Lăng mà vì lúc cô bị viêm dạ dày, Vu Hi đã hứa mời Giản Nhất Lăng một bàn Mãn Hán toàn tịch.

Là một người hàng xóm tốt bụng, biết điều, chắc chắn Vu Hi muốn thực hiện lời hứa của mình.

Vì Giản Nhất Lăng rất bận nên Vu Hi đã hỏi thời gian của Giản Nhất Lăng, nhưng đến cả cuối tuần Giản Nhất Lăng cũng không rảnh.

Vu Hi phải thu xếp nó vào buổi tối của ngày làm việc.

Sau khi Vu Hi giải thích tình huống cho Giản lão phu nhân, bà liền đồng ý.

Điều này cũng là do Vu Hi đã thể hiện tốt đẹp trước mặt Giản lão phu nhân.

Và nhiệm vụ đưa đón Giản Nhất Lăng không hiểu vì lý do gì mà rơi vào tay Địch Quân Thịnh.

Sau khi biết lý do, Giản Nhất Lăng lên xe của Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh đánh tay lái và nhấn ga, chiếc xe hất đuôi chuyển hướng.

Sau một hồi ồn ào của động cơ, chiếc xe tuyệt trần bỏ đi.

Điều đọng lại đối với nhiều giáo viên và học sinh trước cổng trường là vô hạn suy nghĩ vớ vẩn.

Nam nhân này là ai?

Chẳng lẽ là anh trai của Giản Nhất Lăng?

Đẹp trai quá nhỉ?

Tất cả các cô gái đều lập tức hâm mộ không thôi.
 
Chương 203: Tần Thế Hiên gặp gỡ với Thịnh gia

Địch Quân Thịnh, Vu Hi và Giản Nhất Lăng đến một nhà hàng cao cấp dưới danh nghĩa của Vu gia.

Vu Hi đã yêu cầu quản lý nhà hàng chuẩn bị một đại ghế lô siêu cấp xa hoa cho họ.

Mặc dù chỉ có ba người, nhưng họ được chuẩn bị cả một bàn các món ăn.

Thật trùng hợp, Tần Thế Hiên và những người dưới tay ông cũng đến nhà hàng này dùng bữa, sau khi biết được Địch Quân Thịnh cũng ở đây, Tần Thế Hiên đã đến khu ghế lô của Địch Quân Thịnh để gặp anh.

Mối quan hệ giữa Tần gia và Địch gia không tốt cũng không xấu, họ đều là một trong những danh môn thế gia ở Bắc Kinh, của cải hùng hậu.

Nếu gặp phải, cũng không thể giả vờ như không nhìn thấy.

Tần Thế Hiên chỉ là chi thứ của Tần gia, so với thái tử gia của Địch gia, thân phận kém hơn nhiều.

Vì vậy, ông đi gặp Địch Quân Thịnh là hợp tình hợp lý.

Khi Tần Thế Hiên bước tới ghê lô, trong ghế lô chỉ có hai người là Địch Quân Thịnh và Vu Hi.

Giản Nhất Lăng đang nướng nấm cho Địch Quân Thịnh ở trong bếp.

Bởi vì đây là nhà hàng của Vu gia, Vu Hi chỉ nói một câu liền có thể cấp cho Giản Nhất Lăng được vào khu vực bếp.

"Thịnh gia, không ngờ lại có thể gặp ngài ở chỗ này." Tần Thế Hiên tuy lớn hơn Địch Quân Thịnh, nhưng trước mặt Địch Quân Thịnh, ông lại cung kính và lễ phép.

Tần Thế Hiên vẫn hiểu rõ thân phận của hai người.

"Tiểu Tần tiên sinh đến thành phố Hằng Viễn làm gì? Tổ chức cuộc thi hóa học để tuyển chọn nhân tài sao? Đối với lứa tuổi không phải là hơi trẻ sao?"

Địch Quân Thịnh thái độ buông lỏng, giọng điệu thản nhiên, nhưng ánh mắt nhìn Tần Thế Hiên lại đặc biệt sắc bén.

Địch Quân Thịnh trông như mỗi ngày đều ăn chơi trác táng.

Nhưng thực ra không có gì thoát khỏi mắt anh.

Anh ấy biết mọi thứ anh ấy cần biết.

"Tôi là người phụ trách Viện nghiên cứu vật lý hóa học Ước Lợi, nhiệm vụ của tôi là phát hiện ra tài năng." Tần Thế Hiên tinh tế và bình tĩnh.

"Tiểu Tần tiên sinh có đào được tài năng nào không?"

"Thật sự là có một bất ngờ. Cô ấy là một cô gái trẻ thoạt nhìn có vẻ nhu nhược, lá gan còn tương đối nhỏ, nhưng lại có kiến thức hơn hẳn các bạn cùng lứa tuổi. Mặc kệ là trong kỳ thi hay gặp mặt nói chuyện trực tiếp, đều cho tôi những chấn động rất lớn."

Khi Tần Thế Hiên đang nói, Giản Nhất Lăng bước tới ghế lô với một cái đĩa và xuất hiện sau lưng Tần Thế Hiên.

Tần Thế Hiên quay đầu lại, liền nhìn thấy người ông đang nói đến.

Đây là tình huống như thế nào?

Tần Thế Hiên vẻ mặt kinh ngạc.

Ông không ngờ rằng tiểu thiên tài hóa học mà ông coi trọng sẽ xuất hiện trong cùng một ghế lô với Địch Quân Thịnh?

Tính tình của Địch Quân Thịnh rất khó đối phó, có rất ít người có thể khiến Địch Quân Thịnh thuận mắt.

Hơn nữa, người ta nói rằng Địch Quân Thịnh đặc biệt không thích nữ nhân, cho dù Địch gia có làm bất cứ điều gì, nhưng đều từ chối nói về bạn gái, thậm chí không hề có bạn bè nào là nữ.

Bây giờ người bạn học Giản Nhất Lăng này thân thiết với anh như vậy, quả thật là chuyện lạ, như mặt trời mọc ở phía tây.

"Học sinh Giản Nhất Lăng, không ngờ lại gặp em ở đây."

Sau khi Tần Thế Hiên hoàn hồn sau khiếp sợ, liền mỉm cười chào hỏi Giản Nhất Lăng.

Ông không hề tỏ ra thiếu tôn trọng Giản Nhất Lăng vì cô còn trẻ.

Giản Nhất Lăng lịch sự gật đầu với Tần Thế Hiên, sau đó đi thẳng đến chỗ Địch Quân Thịnh, đặt đĩa thức ăn nóng hổi trước mặt anh.

Trên đĩa có các loại thức ăn, mỗi loại không nhiều nhưng cũng có rất đa dạng.

Nói là nấm, nhưng không phải tất cả đều là nấm. Có rất nhiều món ăn khác.
 
Chương 204: Nghĩ đến việc học hóa học?

Sắc hương vị đều đầy đủ, khiến người thấy đều phải di chuyển ngón trỏ, miệng chảy đầy nước miếng.

"Ăn từ từ." Giản Nhất Lăng dặn dò.

"Được." Khóe miệng Địch Quân Thịnh hơi nhếch lên.

Tần Thế Hiên cảm thán trong lòng, xem cảnh này không chỉ là ngạc nhiên.

Mặc dù cảnh tượng này có vẻ rất bình thường, nhưng nếu bị những người ở kinh thành nhìn thấy, ước tính tất cả đều sẽ há hốc mồm.

Vị này có tiếng khó đối phó, nói chuyện lại dễ dàng như vậy sao?

Vẫn còn là đối với một tiểu cô nương.

Phía trước, hứng thú lớn nhất của Tần Thế Hiên đối với Giản Nhất Lăng là kiến thức của cô.

Sau khoảnh khắc này, hứng thú và nghi hoặc lớn nhất của ông về cô đã biến thành mối quan hệ kỳ diệu giữa cô và Địch Quân Thịnh.

Thịnh gia, người nổi tiếng nóng tính và khó chọc nhất ở kinh thành, cùng một tiểu cô nương thiên tài ở thành phố Hằng Viễn?

Ý vị sâu xa.

Nhìn thức ăn trước mặt Địch Quân Thịnh, Vu Hi không khỏi nuốt nước bọt.

"Lăng thần, em cũng cho anh một dĩa nhé?" Anh thèm thuồng.

"Ăn Mãn Hán toàn tịch của cậu đi."

Giản Nhất Lăng còn chưa nói lời nào, Địch Quân Thịnh đã cho Vu Hi một cái mắt lạnh, đem nước miếng đang sinh sôi của anh quay trở vào bụng.

"Đúng, đúng, tôi ăn Mãn Hán toàn tịch."

Vu Hi cam chịu đưa mắt nhìn lại bàn thịt cá to do đầu bếp trong nhà hàng làm.

Mệnh lý hữu thì chung tu hữu, mệnh lý vô thì mạc cưỡng cầu. (*)

(*) Nghĩa là: Làm người học được cách điềm nhiên đối đãi với hết thảy, dùng bình tĩnh để đối đãi với mọi sự công bằng và bất công bằng trong cuộc sống, thản nhiên tiếp nhận mọi sự an bài hợp ý và không hợp ý mình. Ấy mới là cách đối đãi của bậc trí huệ. Duyên đến không cần phải vui mừng quá đỗi, duyên đi cũng không cần phải khóc lóc thảm thiết. Không có tình yêu thì bên cạnh bạn vẫn có bạn bè. Không có bạn bè tri kỷ thì bên cạnh bạn vẫn còn có gia đình.

Lăng Thần nướng nấm, anh sợ chính mình mệnh không ăn được.

Giản Nhất Lăng cũng ngồi xuống và tập trung ăn thịt của mình.

Tần Thế Hiên thấy vậy liền buồn cười, "Thịnh gia thích ăn nấm từ khi nào vậy?"

"Gần đây." Địch Quân Thịnh một bên không nhanh không chậm nhấm nháp dĩa đồ ăn ngon do Giản Nhất Lăng làm.

Tần Thế Hiên có hứng thú nhìn trong chốc lát, sự chú ý của ông lại rơi trên người Giản Nhất Lăng.

Ông đến gặp Địch Quân Thịnh vì thân phận của cậu ấy, nhưng sự quan tâm của ông đối với Giản Nhất Lăng thực sự xuất phát từ trái tim.

"Học sinh Giản Nhất Lăng, không biết sau này em muốn ứng tuyển vào chuyên ngành nào?" Tần Thế Hiên nhẹ nhàng hỏi.

"Y học."

"Em không nghĩ về hóa học à?"

"Không suy xét."

Quyết đoán cự tuyệt, không có nửa điểm do dự.

Tần Thế Hiên hoàn toàn bị cự tuyệt.

"Kỳ thật, khoa học vật liệu hóa học cũng rất có triển vọng."

Tần Thế Hiên muốn thuyết phục Giản Nhất Lăng một lần nữa.

Vu Hi bên cạnh nghe vậy không khỏi kinh ngạc.

Tần Thế Hiên này dường như nhìn trúng tài năng của Lăng thần nha?

Còn nghĩ đến việc thuyết phục Lăng thần tập trung vào khoa học vật liệu hóa học trong tương lai, để cô ấy có thể làm việc cho cơ quan nghiên cứu của họ sau khi tốt nghiệp sao?

Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi này không phải là một viện nghiên cứu bình thường, nếu Tần Thế Hiên là người phụ trách, hẳn là không có tài năng bình thường.

Vu Hi phát hiện ra rằng anh ấy dường như chỉ biết kỹ năng X trong chơi game của Lăng thần ngoài ra thì không biết gì khác!

"Không nghĩ." Giản Nhất Lăng lại từ chối lần nữa.

Không có một chút do dự.

Tần Thế Hiên không ngờ rằng mình sẽ bị cự tuyệt như vậy.

Ông cứ nghĩ, đối phương sẽ khéo léo từ chối.

Tần Thế Hiên không tức giận, thậm chí càng thêm hừng hực hứng thú.

Nói chuyện với Giản Nhất Lăng một hồi, vẫn bị Giản Nhất Lăng từ chối, Tần Thế Hiên chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

Nhưng ông ấy không thực sự bỏ cuộc, Giản Nhất Lăng vẫn đang học năm nhất trung học, vẫn còn một thời gian nữa trước khi cô ấy tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học để lựa chọn cuộc đời.

Sau đó, Tần Thế Hiên mời Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng và Vu Hi đến bữa tiệc tối từ thiện vào cuối tuần.

"Chuyến thăm của tiểu Tần tiên sinh đến thành phố Hằng Viễn thật không hề nhàn hạ chút nào, muốn tổ chức cuộc thi hóa học lại còn muốn tổ chức một bữa tối từ thiện." Địch Quân Thịnh trêu chọc.
 
Chương 205: Vu Hi cầu cứu

"Nơi nào, nơi nào." Tần Thế Hiên cười đáp, "Vợ tôi làm hoạt động gây quỹ từ thiện. Cô ấy rất ham làm từ thiện. Là chồng, đương nhiên tôi phải ủng hộ cô ấy. Nếu ba người có thể đến bữa tối từ thiện nhỏ do vợ tôi tổ chức này là vinh dự của chúng tôi. Tất nhiên, nếu không đến được thì cũng không sao cả."

Địch Quân Thịnh không đồng ý hay từ chối ngay lập tức mà quay sang nhìn Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng thấp giọng đáp, "Tôi không muốn đi."

Tuy giọng nói hơi trầm, nhưng ý tứ từ chối rất rõ ràng.

Giản Nhất Lăng hơi xấu hổ khi từ chối hảo ý của người khác.

Theo quan điểm của Giản Nhất Lăng, Tần Thế Hiên muốn cô thay đổi kế hoạch sự nghiệp, đó là việc cá nhân, cô có thể từ chối mà không lưu tình.

Nhưng việc mời cô ấy đi tiệc tối là thiên về hảo ý, thời điểm từ chối có chút ngượng ngùng.

Nhưng Giản Nhất Lăng thực sự không có thời gian vào cuối tuần, những ngày qua ngoại trừ ăn và ngủ, cô ấy đều làm thêm giờ.

"Vậy thì không đi." Địch Quân Thịnh rất trực tiếp.

Không có gì xấu hổ hay ngượng ngùng, muốn từ chối liền từ chối.

"Không có chuyện gì, không có chuyện gì."

Tần Thế Hiên cũng không cảm thấy mất hết mặt mũi, tiểu cô nương nhìn có chút khó xử khi từ chối, người quả thực có việc, không thể ép người tham gia náo nhiệt.

Sau khi nói xong những gì muốn nói, Tần Thế Hiên cũng không ở lại lâu, liền từ biệt Địch Quân Thịnh rồi rời khỏi ghê lô của họ.

Sau khi Tần Thế Hiên rời đi, Vu Hi không nhịn được nói với Giản Nhất Lăng, "Lăng thần, anh cảm thấy càng ngày anh càng sùng bái em!"

Loại cảm giác này rất vi diệu, rõ ràng là cô em gái nhỏ nhà bên cạnh cần họ bảo vệ, mạc danh lại làm người ta kính nể.

Thời điểm khi chơi trò chơi như thế này, hiện tại lại như thế này.

Trước sự sùng bái của Vu Hi, Giản Nhất Lăng phản ứng bình tĩnh.

Hiện cô đang tập trung hơn vào việc ăn uống.

Người ta nói rằng ăn thịt rất tốt, nên ăn nhiều một chút.

Vu Hi lại liếc nhìn Địch Quân Thịnh, thấy rằng Địch Quân Thịnh cũng đang tập trung vào việc ăn uống.

Emmmmm..

Vu Hi sững sờ trong năm giây, cam chịu rót cho mỗi người một cốc sữa đậu nành nóng bổ dưỡng và tốt cho sức khỏe.

Vẫn không muốn gì khác, chỉ cần phục vụ hai người này ăn uống thật tốt.

Nếu không, sau này ai sẽ đưa anh lên cấp?

###

Giản Nhất Lăng về nhà sau khi ăn xong.

Bởi vì mấy ngày nay cô ấy thực sự rất bận, Vu Hi và Địch Quân Thịnh cũng thấy cô ấy mệt nên ngoài thời gian ăn uống, bọn họ không chiếm mất thời gian của cô ấy.

Cho dù Vu Hi muốn Giản Nhất Lăng đưa anh thăng cấp, anh cũng sẽ không chọn lúc này khi Giản Nhất Lăng trông có vẻ mệt mỏi.

Ngay khi Giản Nhất Lăng xuống xe, anh dặn dò cô ấy hãy nghỉ ngơi thật tốt.

Tuy nhiên, vào khoảng chín giờ tối, Vu Hi gọi điện cho Giản Nhất Lăng, anh rất lo lắng nói qua điện thoại, "Lăng thần cứu mạng!"

Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Vu Hi.

"Có chuyện gì vậy?" Giản Nhất Lăng lập tức ngừng làm việc và chăm chú lắng nghe Vu Hi nói.

"Vừa rồi Thịnh gia tập thể dục bị dụng cụ thể dục làm trầy xước trên cánh tay, một đường dài bảy tám cm! Cậu ấy bị thương mà không xem trọng. Cậu ấy vẫn tiếp tục tập ở trong phòng tập thể dục, không chịu nghỉ ngơi! Anh, anh sắp phát điên rồi!"

Giọng Vu Hi vừa lo lắng vừa hoảng sợ.

Nếu đây là một người bình thường, chắc chắn Vu Hi sẽ không căng thẳng đến mức lỗ mãng như vậy.

Nhưng người bị thương lại là Địch Quân Thịnh, mọi chuyện hoàn toàn khác.

Địch Quân Thịnh dù bị bất kỳ vết thương nào đều không thể coi như một vấn đề tầm thường được.

Không chỉ bởi vì cậu ấy là độc đinh của Địch gia, mà còn bởi vì thể chất của cậu ấy khác hẳn người thường.
 
Chương 206: Cởi áo

Và hiện tại cậu ấy ở nhà của Vu Hi có vết thương sâu như vậy, đừng nói Vu Hi, ngay cả cha của Vu Hi, Vu Thương cũng cảm giác được sự nghiêm trọng của vấn đề.

Nếu Địch lão gia tử và Địch nhị gia của Tập đoàn Thiên Hưng biết, bọn họ chắc chắn sẽ phải chịu trách nhiệm!

Điều khủng khiếp hơn là Địch Quân Thịnh đã không coi trọng chấn thương của mình, không những không chịu đến bệnh viện mà còn tiếp tục chạy tung tăng trong phòng tập.

Vu Hi sắp khóc, vì sợ rằng Địch Quân Thịnh sẽ đột ngột ngất đi!

Nhưng bây giờ anh và các vệ sĩ của Địch Quân Thịnh không thể thuyết phục Địch Quân Thịnh, thực sự không có cách nào, Vu Hi chỉ nghĩ đến Giản Nhất Lăng.

Anh không biết liệu Giản Nhất Lăng có thể giúp gì không, anh chỉ có thể ngựa chết mà làm như ngựa sống.

Sau khi nghe Vu Hi nói, Giản Nhất Lăng lập tức đứng dậy và đi ra ngoài.

Vừa đi, cô vừa hỏi Vu Hi, "Vết thương sâu bao nhiêu, lượng máu chảy ra sao, đã được khử trùng chưa?"

Bởi vì ngay bên cạnh, Giản Nhất Lăng một đường chạy chậm qua, chỉ năm phút đã xuất hiện trước mặt Vu Hi và Địch Quân Thịnh.

Phòng tập thể dục của Vu gia, được trang bị các thiết bị tương đương với các phòng tập chuyên nghiệp.

Địch Quân Thịnh và những người khác đã ở đây vào lúc này.

Giản Nhất Lăng bởi vì một đường chạy chậm, nên thở phì phò, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng.

Cô đứng ở cửa, nhìn nam nhân đang liều lĩnh chạy trên máy chạy bộ.

Vì có thiết bị sưởi trong phòng, hơn nữa vận động đổ mồ hôi, Địch Quân Thịnh không mặc áo, chỉ mặc một chiếc quần thể thao ở phần dưới cơ thể.

Ngày thường, Địch Quân Thịnh mặc trang phục thì nhìn khá gầy.

Nhưng hiện tại nhìn, đường cong cơ thể rõ ràng, vân da rõ ràng, từng cơ bắp ôm chặt lấy cơ thể anh.

Thoạt nhìn vừa không gầy yếu cũng không quá khoa trương.

Mà trên cánh tay trái của anh, đang vòng một băng gạc, bên trong có máu chảy ra, nhiễm hồng băng gạc.

Giản Nhất Lăng liền đứng ở cửa nhìn Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh cũng quay đầu nhìn Giản Nhất Lăng.

Bốn mắt nhìn nhau.

Ai cũng không nói chuyện, liền như vậy nhìn nhau khoảng một phút.

Cuối cùng Địch Quân Thịnh bất đắc dĩ nhận thua, dừng việc chạy bộ, thuận tay cầm lấy khăn lông bên cạnh tùy ý mà lau một chút mồ hôi trên người.

Sau đó lấy quần áo mà vệ sĩ cầm bên cạnh mặc vào.

Đi theo hướng sô pha bên cạnh ngồi xuống, tư thái lười biếng.

Cũng không chút nào thèm để ý cánh tay của mình có miệng vết thương.

Giản Nhất Lăng đi tới, cô biết Địch Quân Thịnh người này không thèm để ý chết sống chính mình.

Anh trước nay đều sẽ không yêu quý trọng thân thể của mình, nếu không phải Địch gia vẫn luôn trông chừng anh, có khả năng anh đã sớm đem chính mình đùa chết.

Nghĩ đến kết cục cuối cùng của anh, Giản Nhất Lăng có một loại cảm giác vô lực.

Cô không muốn anh chết, nhưng là cô cũng không biết chính mình có thể hay không thay đổi được vận mệnh của anh.

Bởi vì hiện tại, vận mệnh chính cô cũng không biết có thể thay đổi được hay không.

Địch Quân Thịnh nhìn biểu tình trên mặt Giản Nhất Lăng, mạc danh mà có chút bực bội, "Gia không phải chỉ là bị thương cánh tay thôi sao, lại không chết được, làm gì nhíu mày, tuổi còn nhỏ, nhăn mày cái gì?"

Giản Nhất Lăng đi lên trước tới, trên mặt biểu tình như cũ nghiêm túc.

Nàng nhìn thoáng qua bảo vệ bên cạnh, "Lấy một cái khăn lông ướt nóng, một cái khăn lông khô, một bộ đồ vận động sạch sẽ."

Hòm thuốc bởi vì vừa mới dùng qua, liền ở bên cạnh, không cần thêm vào danh mục cần đi lấy.

Vệ sĩ của Địch Quân Thịnh nghe được Giản Nhất Lăng phân phó, liền trực tiếp đi làm, đều không cần Địch Quân Thịnh mở miệng.

Giản Nhất Lăng hai đầu gối quỳ gối trên sô pha, khoảng cách với Địch Quân Thịnh chỉ có 30 cm.

"Cởi áo ra." Giản Nhất Lăng nói.
 
Chương 207: Xử lý lại vết thương

Địch Quân Thịnh mỉm cười nhìn Giản Nhất Lăng quan tâm, "Em là người đầu tiên đưa ra yêu cầu này với gia."

"Vết thương trên cánh tay cần được xử lý lại." Giản Nhất Lăng nói thêm.

Vu Hi ở bên cạnh phụ họa, "Đúng vậy, Thịnh gia, cậu xem băng gạc của cậu đã thấm đẫm máu rồi!"

Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng một lúc, nhưng lại lựa chọn thỏa hiệp, cởi cái áo vừa mới mặc vào.

Khi cởi chiếc áo, Giản Nhất Lăng bên cạnh quan sát, tránh cho anh động vào vết thương.

Nhìn thấy bộ dáng cẩn thận của cô, Địch Quân Thịnh khóe miệng hơi nhếch lên.

Sau đó Giản Nhất Lăng bắt đầu tháo băng trên tay Địch Quân Thịnh.

Các ngón tay của cô ấy thực sự khá mảnh mai.

Bởi vì cô nhỏ người, nên so với chiều dài ngón tay của người khác, cảm thấy ngón tay cô hơi nhỏ.

Những ngón tay trắng nõn xanh miết, mềm mại đều đặn cởi miếng gạc đẫm máu trên cánh tay Địch Quân Thịnh.

Cô ấy di chuyển rất khéo léo và điềm tĩnh, những ngón tay mảnh mai của cô ấy nhẹ nhàng và linh hoạt.

Địch Quân Thịnh nghiêng đầu nhìn Giản Nhất Lăng, bất giác vành tai hơi đỏ lên.

Rồi anh nghiêng đầu sang chỗ khác.

Miệng vết thương lúc trước đã xử lý, vì Địch Quân Thịnh không phối hợp, làm cho lung tung rối loạn, sau đó Địch Quân Thịnh còn không để trong lòng mà đi chạy bộ, làm máu chảy ra thành một mảnh mơ hồ.

Giản Nhất Lăng lấy cồn dùng để khử trùng từ hộp thuốc và sát trùng vết thương của Địch Quân Thịnh.

Địch Quân Thịnh không phản kháng, để Giản Nhất Lăng tùy ý đùa nghịch anh.

Vu Hi ở bên cạnh nhìn, cảm thấy vô cùng cảm động.

Có trời mới biết họ đã tốn bao nhiêu sức lực mới băng bó vết thương cho Thịnh gia vừa rồi.

Nếu biết rằng Lăng thần tới xử lý vết thường thì Thịnh gia sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, anh đã sớm gọi điện thoại cầu giúp đỡ!

Sau khi Giản Nhất Lăng xử lý vết thương cho Địch Quân Thịnh một lần nữa, người vệ sĩ đã mang đến những thứ mà cô yêu cầu.

Giản Nhất Lăng đầu tiên lau người cho Địch Quân Thịnh bằng khăn ướt nóng.

"Em đang làm gì vậy?" Thời điểm chiếc khăn nóng lau trên lưng của anh, Địch Quân Thịnh ngăn Giản Nhất Lăng lại.

Đồng thời, anh duỗi tay kéo khăn bông bên cạnh vào lòng.

"Anh đang đổ mồ hôi, cần phải lau khô mồ hôi." Giản Nhất Lăng thấp giọng giải thích.

"Chờ một chút nữa tắm."

"Hôm nay không tắm được." Giản Nhất Lăng biểu tình thập phần nghiêm túc.

Vết thương của anh sâu từ ba đến năm mm, còn muốn đi tắm?

Địch Quân Thịnh đối diện với ánh mắt kiên định của Giản Nhất Lăng, anh liền rút lại những gì mình định nói.

Giản Nhất Lăng tiếp tục lau phần thân trên của Địch Quân Thịnh bằng khăn nóng.

"Em để Vu Hi tới." Địch Quân Thịnh yêu cầu thay người.

Vu Hi vội vàng xua tay, "Thịnh gia, tôi vụng về, sợ không xử lý được.."

Vu Hi cả đời chưa từng lau lưng cho ai, làm sao có thể làm chuyện này!

Cho dù anh ta có làm điều này thì cũng không làm tốt bằng Giản Nhất Lăng được.

Nhìn bàn tay nhỏ của Nhất Lăng muội muội thật tinh tế, thật ôn nhu làm sao.

Vu Hi vừa nói xong, đã bị Địch Quân Thịnh lạnh lùng nhìn chằm chằm.

Vu Hi lúng túng, vội vàng đi tới, "Lăng thần, để anh làm cho, loại công việc nặng nhọc này vẫn là để anh làm đi!"

Giản Nhất Lăng đưa cho anh cái khăn nóng rồi nghiêm túc nói, "Nhúng ướt rồi vắt khô, sau đó lau lại lần nữa."

Giản Nhất Lăng từ trên ghế sô pha đi xuống, nhìn Vu Hi lau người cho Địch Quân Thịnh.

Vu Hi căng da đầu, vừa lau vừa nói với Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, cậu nhẫn nại một chút, đây là lần đầu tiên tôi lau lưng cho người khác."

Vẻ mặt của Địch Quân Thịnh rất không kiên nhẫn, anh chán ghét cảm giác bị đối xử như một bệnh nhân, từ khi còn nhỏ đã chán ghét, nhưng không thể nào thoát khỏi tình trạng này trong suốt cuộc đời của mình.
 
Chương 208: Lưu vết sẹo xấu xí

"Như vậy được rồi, lấy quần áo tới đây."

Địch Quân Thịnh thấy phiền phức, hơn nữa anh muốn đi tắm, sau khi tập thể dục đổ mồ hôi, không tắm cũng thật khó chịu.

Địch Quân Thịnh mặc áo xong, nhìn bộ dáng như đang suy tư của Giản Nhất Lăng, "Em đang nghĩ gì nữa? Gia không phải đều theo ý tứ của em mà làm? Không tắm rửa liền không tắm rửa?"

Vị tiểu cô nương này không hề cau mày, Địch Quân Thịnh cũng đã thỏa hiệp yêu cầu cuối cùng của cô ấy là không tắm rửa.

"Để lại sẹo." Giản Nhất Lăng thì thầm.

"Để lại sẹo, thì để lại sẹo, còn có thể có cái gì?" Địch Quân Thịnh không có coi trọng loại chuyện này.

Một người đàn ông có một hoặc hai vết sẹo không phải là điều bình thường sao?

"Không tốt." Nếu có thể không để lại sẹo, đương nhiên vẫn tốt hơn.

"Như thế nào? Ngại gia có sẹo xấu sao?"

Giản Nhất Lăng không trả lời ngay, trong đầu giờ chỉ đang nghĩ các cách loại bỏ vết sẹo.

Theo tuổi tác, những vết sẹo để lại sau khi vết thương lành sẽ trở nên rõ ràng hơn.

Một người ở độ tuổi như Địch Quân Thịnh mà có vết rách sâu như vậy chắc chắn sẽ để lại sẹo.

Giản Nhất Lăng chìm vào suy nghĩ.

Khi Giản Nhất Lăng đang suy nghĩ, cô không để ý rằng ánh mắt Địch Quân Thịnh ngày càng tệ hơn khi nhìn chằm chằm vào cô.

Địch Quân Thịnh nhìn khuôn mặt của Giản Nhất Lăng đang trùng xuống, anh nghĩ cô ấy thật sự ngại việc tay anh để lại sẹo.

Đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh.

Thậm chí Vu Hi còn nghĩ rằng Giản Nhất Lăng ghét bỏ Địch Quân Thịnh khi có vết sẹo trên tay.

Vu Hi bên cạnh giải thích với Giản Nhất Lăng, tìm chỗ cho Địch Quân Thịnh, "Thực ra, Lăng thần, nam nhân trên người có vài vết sẹo thực ra không có gì là không tốt, thoạt nhìn còn có vẻ rất khốc. Ngoài ra, vết cắt cũng không sâu lắm, vị trí lại là trên cánh tay, vấn đề cũng không quá lớn, cho dù có để lại sẹo thì cũng không đáng sợ lắm."

Cũng không biết vừa rồi ai là người lo lắng như lửa đốt lông mày, giờ trong miệng lại nói ra không có chuyện gì to tát.

"Tôi muốn xử lý nó cho tốt." Giản Nhất Lăng giải thích.

Giản Nhất Lăng nghĩ ra loại thuốc xóa sẹo mà cô đã bào chế sau nhiều lần thử nghiệm trước đó, hiệu quả rất tốt, công thức này đã được viện nghiên cứu nơi cô từng làm việc bán cho một công ty mỹ phẩm với giá cao.

Cô nghĩ nếu lần sau chuẩn bị loại thuốc này khi đến phòng thí nghiệm, khi vết thương của Địch Quân Thịnh lành hẳn cô có thể dùng được, kem xóa sẹo càng dùng sớm càng tốt.

Đồng thời, Giản Nhất Lăng cũng nghĩ đến một vấn đề khác.

Giản Nhất Lăng muốn kiếm tiền, số tiền tiết kiệm của cô ấy đã được đầu tư vào công ty của Tần Xuyên, trong một sớm một chiều cũng không thể lấy ra.

Cô ấy còn chưa chính thức gia nhập viện nghiên cứu, nên lương cũng chưa có.

Nhanh nhất khả năng tới tay, chỉ có thể là 200.000 NDT dành cho người chiến thắng cuộc thi hóa học.

Cô đang tìm kiếm những khả năng khác có thể mang lại thu nhập cho chính mình.

Kem trị sẹo có thể mang lại một số lợi nhuận cho cô ấy.

"Ai.." Vu Hi sững sờ một lúc.

"Vậy thì em không phải ngại Thịnh gia lưu lại vết sẹo sẽ xấu?"

"Không." Giản Nhất Lăng trả lời phủ định không chút do dự.

Giản Nhất Lăng không biết tại sao Vu Hi lại hỏi một câu như vậy, Địch Quân Thịnh có vết sẹo trên người, điều đó không liên quan gì đến cô ấy, đó sẽ không phải là lý do tại sao cô ấy không thích anh ta.

Sắc mặt Địch Quân Thịnh đột nhiên tốt lên rất nhiều, "Tùy em, em muốn làm gì thì làm, đến lúc đó gia phối hợp em là được rồi đi?"

"Ừ." Giản Nhất Lăng gật đầu.

Tất nhiên anh có thể phối hợp là tốt nhất.

Địch Quân Thịnh hỏi lại Giản Nhất Lăng, "Miệng vết thương sẽ mất mấy ngày mới khép lại? Gia cũng không thể không tắm rửa."
 
Chương 209: Ngoan ngoãn hợp tác

"Để người tìm cho anh, băng gạc không thấm nước."

Trong tủ thuốc của Vu gia không có thứ này.

Từ đầu đến cuối, phản ứng của Giản Nhất Lăng rất bình tĩnh.

Đối với cô, không có nhiều khác biệt giữa Địch Quân Thịnh và hàng trăm bệnh nhân mà cô đã điều trị trước đó.

Thân trên trần trụi của anh chỉ là một cơ thể bình thường.

Ngược lại là Địch Quân Thịnh, một người đàn ông to lớn với đôi tai đỏ hoe.

Sau khi vệ sĩ của Địch Quân Thịnh nghe được những gì Giản Nhất Lăng nói, anh ta lập tức sai người đi mua miếng gạc chống thấm nước.

Giản Nhất Lăng lại nói với Địch Quân Thịnh bằng giọng điệu của bác sĩ khuyên bệnh nhân, "Lần sau chú ý."

"Được." Địch Quân Thịnh đồng ý.

"Hãy chăm sóc tốt vết thương này."

"Được." Địch Quân Thịnh cũng đáp ứng.

Vu Hi bên cạnh nghe vậy, cảm động đến mức rơi lệ.

A Di Đà Phật, Chúa trời phù hộ, tôi rất cảm động vì Thịnh gia có thể ngoan ngoãn hợp tác!

Sau đó Vu Hi tò mò hỏi Giản Nhất Lăng một câu, "Lăng thần, em không sợ hãi gì khi lau lưng cho Thịnh gia sao?"

Vu Hi nhớ rằng Lăng thần vẫn phản kháng với sự đụng chạm của người khác.

"Là bệnh nhân, không có việc gì."

Giản Nhất Lăng không quen với quan hệ giữa "người" và "người", nhưng rất quen với quan hệ giữa bác sĩ và bệnh nhân.

Đối mặt với bệnh nhân, Giản Nhất Lăng đóng vai một bác sĩ, và những gì cô ấy phải làm là mang lại lợi ích cho bệnh nhân.

Lúc này, cô không cần coi anh như một "người" có tình cảm và suy nghĩ mà đối đãi, chỉ cần giúp đỡ nhau bằng vai trò là bác sĩ và bệnh nhân.

Cho nên dù là nam hay nữ trước mặt, tim có đập hay không có đập, mặc quần áo hay không mặc quần áo, cũng sẽ không có sợ hãi phản kháng.

Nghe được câu trả lời của Giản Nhất Lăng, Vu Hi đột nhiên muốn bật cười, bởi vì coi Thịnh gia là một người bệnh, nên cô không có phản kháng!

Vừa định cười, đột nhiên nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Địch Quân Thịnh, anh lập tức dừng lại.

Vu Hi lẩm bẩm trong lòng: Thịnh gia đây là làm sao? Biểu tình thật là khó coi?

###

Ngay sau khi video Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo cãi nhau, tình cảnh của Giản Nhất Lăng ở trường đã thay đổi rất nhiều.

Trong lớp trước đây, những người sẵn sàng chủ động nói chuyện với Giản Nhất Lăng, ngoại trừ bạn cùng bàn Hồ Kiều Kiều, và thành viên ban học tập Lưu Văn, căn bản không có người nào.

Bây giờ mọi việc chỉ là hiểu lầm, mọi người đối với Giản Nhất Lăng nhiệt tình hơn, ít nhất cũng không cố ý né tránh như trước.

Một số người thậm chí còn chủ động nói chuyện với Giản Nhất Lăng.

Tuy nhiên, sự nhiệt tình của họ chỉ kéo dài trong một thời gian ngắn, tất cả đều bị đánh trở về bởi vì sự thờ ơ của Giản Nhất Lăng.

Nhưng ít nhất sẽ không ai thì thầm sau lưng Giản Nhất Lăng rằng cô ấy thật độc ác.

Mặc dù đối với hầu hết học sinh, Giản Nhất Lăng vẫn không phải là một người có nhân cách tốt.

Sau khi Mạc Thi Vận đến trường vào ngày hôm sau, Chu Toa đến gần và nói nhỏ với cô, "Cậu có biết không? Danh tính của người phụ trách Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi, đơn vị tài trợ cho cuộc thi hóa học, là người trong đại gia tộc rất nổi tiếng ở kinh thành. Mình cũng nghe nói là do Viện nghiên cứu vật liệu hóa học Ước Lợi rất uy tín nên các cuộc thi do họ tổ chức đều được các trường đại học lớn công nhận."

Chu Toa không biết nghe đồn từ đâu.

"Ừ." Mạc Thi Vận đáp lại.

Muốn nói trong lòng không có chút khó chịu nào là giả.

Cách một bước nữa, tiền thưởng 30.000 nhân dân tệ đã là của cô, hơn nữa tên cũng nằm trong danh sách.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back