Welcome! You have been invited by Thuy0310 to join our community. Please click here to register.
Chương 152: Một nhóm bạn khác của Nhất Lăng

Khi Hà Yến gặp lại Giản Vũ Tiệp vào sáng hôm sau, khuôn mặt của Giản Vũ Tiệp không còn tức giận và lạc quan.

Hà Yến đã hỏi cậu về quyết định của mình ngay khi nhìn thấy cậu, "Con đã nghĩ về điều đó chưa?"

Hà Yến chờ đợi quyết định của Giản Vũ Tiệp.

Nếu đứa trẻ này một hai chọn đi giúp Giản Nhất Lăng, thì chính là buộc bà đi trên con đường đến tuyệt lộ.

"Mẹ không cần hỏi, tối hôm qua con cái gì cũng không nhìn thấy." Giọng của Giản Vũ Tiệp tuyệt vọng, giống như một vũng nước đọng, vô hồn.

Cậu đã quyết định, cậu chọn bảo vệ mẹ mình.

Nhưng điều này cũng có nghĩa là cậu ta sẽ phản bội Nhất Lăng muội muội của mình.

Cậu không xứng đáng trở thành anh trai của Nhất Lăng nữa.

Giản Vũ Tiệp suy sụp và khóc suốt đêm.

Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Khi đưa ra quyết định này, cậu không chỉ từ bỏ tình cảm của mình dành cho em gái mà còn là một thiếu niên hồn nhiên, lạc quan và tích cực.

17 tuổi.

Cuối cùng cậu đã thua bởi hiện thực, thua vì lợi ích.

Hà Yến nhìn Giản Vũ Tiệp quay lưng bỏ đi, đột nhiên cảm thấy người con trai này đã trở nên có chút xa lạ.

Phản ứng của cậu không giống như trước.

###

Giản Nhất Lăng vẫn đang nằm trong bệnh viện.

Hôm nay lại có người đến thăm cô và mang theo rất nhiều quà, đều là những loại thuốc bổ quý giá để bồi bổ cơ thể, chỉ là Giản gia không biết người đến là ai.

Ôn Noãn nhìn mấy người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện trong phòng bệnh của Giản Nhất Lăng rất kỳ quái.

Một quý ông lịch lãm trong bộ vest nho nhã lễ độ hướng giường bệnh Giản Nhất Lăng nói, "Xin chào, Giản phu nhân, chúng tôi là bạn của Giản Nhất Lăng. Chúng tôi nghe nói cô ấy bị bệnh nên đặc biệt đến thăm."

"Các cậu là.. bạn của Nhất Lăng?" Ôn Noãn nhìn mấy người, biểu tình có vẻ nghi hoặc.

Những người này không giống như những người mà tuổi con gái cô có thể tiếp cận.

Trình Dịch và La Tú Ân, những người xuất hiện trước đó, dường như có thể chơi với Giản Nhất Lăng.

Những người này dường như không phải là người có thể tương tác với Giản Nhất Lăng.

"Vâng, là bạn." Giản Nhất Lăng nói, chứng minh danh tính của mấy người thanh niên.

"Tiểu Lăng, bọn họ.." Ôn Noãn không khỏi lo lắng khi thấy con gái mình quen biết mấy người đàn ông trung niên, hy vọng xác định một chút.

"Giản phu nhân, bà hãy yên tâm, chúng tôi không phải kẻ xấu. Nếu chúng tôi là kẻ xấu, chúng tôi sẽ không ở đây trước mặt bà."

Một trong những người đàn ông trung niên giải thích với Ôn Noãn.

Nếu đó là một kẻ xấu kẻ lừa đảo, anh ta sẽ không quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt gia đình mình như vậy.

Mặc dù điều này là hợp lý, nhưng Ôn Noãn vẫn không thể thả lỏng cảnh giác.

Tuy nhiên giờ họ đang trước mặt bà, bà ở bên quan sát chắc không có gì.

"Tiểu Lăng chỉ phát sốt bình thường, làm phiền các vị tới thăm." Ôn Noãn vẫn lấy đạo đãi khách chào hỏi mấy người.

"Giản phu nhân không cần khách khí. Chúng tôi có vài lời muốn nói với Giản Nhất Lăng."

Người đàn ông trung niên trông rất thành đạt, ông đến gần Giản Nhất Lăng và nói với cô, "Lão tiên sinh nhà tôi yêu cầu tôi nhắn với cô, lão tiên sinh mong Giản Nhất Lăng tiểu thư dưỡng bệnh cho tốt, thân thể của cô quan trọng hơn những thứ khác."

Giản Nhất Lăng cùng bọn họ có giao dịch, nhưng hiện tại Giản Nhất Lăng đang bị bệnh.

Vì vậy, ý của anh là để cho Giản Nhất Lăng không phải lo lắng, bởi vì bên kia biết cô bị bệnh và sẽ không vội vàng.

"Cảm ơn." Giản Nhất Lăng trả lời.

Giản Nhất Lăng lúc này không dám lăn lộn với công việc, cho dù không muốn hoãn công việc, cô cũng phải hoãn lại.

"Ngoài ra, lão tiên sinh còn tặng thêm cho cô một phần lễ vật, lát nữa nhờ Giản Nhất Lăng tiểu thư kiểm tra và nhận."
 
Chương 153: Đừng sợ, em sẽ giải quyết (1)

Ý tôi muốn nói là có thứ gì đó sẽ được gửi đến Giản Nhất Lăng qua Internet.

"Được." Giản Nhất Lăng đáp lại.

Những người đàn ông mặc vest này không ở lại lâu, sau một vài trao đổi ngắn với Giản Nhất Lăng, họ liền rời đi.

Nhưng đã để lại rất nhiều phần quà có giá trị.

Những món quà này đối với Giản gia thì không có gì đáng nói, Ôn Noãn xuất thân từ danh môn nên từ nhỏ đã thấy nhiều.

Tuy nhiên, Giản Nhất Lăng bị cảm mạo thông thường, nhưng đối phương liền rat ay rộng rãi như thế, thân phận không khỏi khiến người ta nghi ngờ.

Có thể tặng đồ như thế này, thân phận địa vị chắc chắn không nhỏ.

Ôn Noãn khó hiểu, nhìn khuôn mặt còn non nớt lại còn yếu ớt của con gái, Ôn Noãn rất lo lắng con mình sẽ bị lừa.

Vì vậy, bà đã gửi tin nhắn cho chồng và con trai cả trên điện thoại di động, giải thích ngắn gọn tình hình, mong họ chú ý điều tra nguồn gốc của những người này để đảm bảo rằng con gái của họ sẽ không bị tổn hại.

Giản Nhất Lăng nhanh chóng nhận được email từ những người đó.

Nó là một video.

Cảnh trong video là phòng làm việc của Hà Yến.

Nó được quay bởi một camera ẩn.

Đây là lần trước những người này vào nhà của Hà Yến để tìm video đã gắn.

Không chỉ trong phòng làm việc mà rất nhiều nơi được gắn.

Video chỉ có hình ảnh mà không có âm thanh.

Những nhìn hình ảnh cũng đủ để Giản Nhất Lăng biết chuyện gì đã xảy ra trong phòng làm việc của Hà Yến đêm qua.

Giản Nhất Lăng nhanh chóng gửi một tin nhắn cho Giản Vũ Tiệp.

Nhưng sau khi nhập vào hộp thoại, cô không biết nên nói cái gì.

Giản Nhất Lăng không có kinh nghiệm xử lý tình huống này.

Sau khi suy nghĩ hồi lâu, Giản Nhất Lăng gửi đến một câu: [Anh hiện tại tốt không? ]

Phải mất một lúc, Giản Vũ Tiệp mới trả lời một tin nhắn đơn giản: [Anh không sao, em chăm sóc tốt bản thân là được.]

Nếu là Giản Vũ Tiệp trong quá khứ, nội dung trả lời sẽ không bao giờ như thế này.

Sau một lúc, Giản Vũ Tiệp nhắn một tin nhắn khác: [Xin lỗi em.]

Chỉ có ba chữ, không có lý do.

Một dòng chữ hiện lên trong đầu Giản Nhất Lăng: Một chàng trai 19 tuổi tự tử bằng cách nhảy khỏi một tòa nhà mà không rõ lý do.

Trong nguyên tác, Giản Vũ Tiệp chết khi mới mười chín tuổi, sớm hơn Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng đột nhiên nhấc chăn và đứng dậy khỏi giường.

"Tiểu Lăng, con bị sao vậy? Con muốn đi vệ sinh sao?" Ôn Noãn vội vàng hỏi.

"Xuất viện." Giản Nhất Lăng đã mặc xong quần áo.

"Con không khỏe, bác sĩ nói phải quan sát hai ngày nữa mới an toàn." Ôn Noãn vội vàng tiến lên ngăn cản Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng không có ý dừng lại, "Con muốn xuất viện."

Ánh mắt và giọng điệu của Giản Nhất Lăng đặc biệt kiên định, hành động dứt khoát.

"Tiểu Lăng, con có chuyện gì vậy? Con nói cho mẹ nghe được không?" Ôn Noãn hơi giật mình trước phản ứng của Giản Nhất Lăng, không biết chuyện gì đã xảy ra.

"Không sao đâu, xuất viện đi." Giản Nhất Lăng nói với Ôn Noãn, một bên thu dọn ba lô nhỏ của mình.

Sau đó, cô gửi một tin nhắn cho người vừa mới liên lạc: [Mượn người.]

[Được, những người vừa rồi vẫn chưa rời khỏi cổng bệnh viện, tôi sẽ để họ đợi cô.] Câu trả lời của bên kia rất dứt khoát và rõ ràng

"Con muốn ra ngoài, mẹ về nhà trước đi." Giản Nhất Lăng nói với Ôn Noãn.

Nói xong liền chạy ra ngoài viện.

"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, con không khỏe, không được chạy lung tung." Ôn Noãn vội vàng đuổi theo.

Giản Nhất Lăng chạy đến cổng bệnh viện và trực tiếp lên xe của những người đàn ông mặc vest đen vừa đến thăm gian phòng bệnh của Giản Nhất Lăng.

Một trong những người đàn ông kính cần mở cửa cho Giản Nhất Lăng.

Ôn Noãn vội vàng đuổi theo, vừa chạy lại gần, xe đã phóng đi.
 
Chương 154: Đừng sợ, em sẽ giải quyết (2)

Ôn Noãn quá lo lắng liền nhanh chóng gọi điện cho chồng, "Thư Hình, Tiểu Lăng, Tiểu Lăng đột nhiên chạy ra khỏi bệnh viện, sau đó lên xe của một vài người đàn ông trung niên, họ nói rằng họ là bạn của con bé.."

"Cái gì?" Giản Thư Hình ở đầu dây bên kia đang họp công ty, khi nghe tin thập phần khiếp sợ, "Em bình tĩnh trước đi, có phải em đang ở cổng bệnh viện không? Tiểu Lăng tự lên xe sao?"

"Đúng. Tiểu Lăng nói những người đó là bạn của con bé, nhưng mấy người đàn ông đó nhìn tuổi cũng không nhỏ. Em không biết Tiểu Lăng như thế nào lại quen biết họ. Thư Hình, em phải làm sao đây? Liệu Tiểu Lăng có gặp nguy hiểm gì không?"

Ôn Noãn lo lắng, giọng nói của bà run lên.

"Đừng lo lắng, anh sẽ đến ngay."

Giản Thư Hình nói vài câu với thư ký bên cạnh, rồi vội vàng rời khỏi công ty.

Trên đường, ông cũng thông báo cho Giản Duẫn Thừa đang làm việc từ xa tại nhà.

Đồng thời, họ liên lạc với các nhân viên an ninh của Giản gia.

Ôn Noãn ngắt cuộc gọi với Giản Thư Hình và bắt đầu gọi cho Giản Nhất Lăng.

Nhưng đường dây bên Giản Nhất Lăng luôn đang bận, bà không thể gọi được.

Ôn Noãn gấp đến độ tay chân cũng gấp gáp.

###

Sau khi Giản Nhất Lăng lên xe, người trong xe lễ phép cung kính hỏi, "Giản tiểu thư muốn đi nơi nào?"

"Trường cao trung số 1 Hằng Viễn."

Đến trường nơi Giản Vũ Tiệp học.

"Được."

"Ngoài ra, người mà tôi muốn trước đây, hãy đưa đến dinh thự Giản gia."

Đó là người quản lý video của khách sạn nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn đã trốn thoát trước đó.

"Được, tôi sẽ thu xếp ngay."

Đối với yêu cầu của Giản Nhất Lăng, người đàn ông đã đồng ý tất cả và hoàn toàn tuân theo.

Trường cao trung Số 1 Hằng Viễn.

Giản Vũ Tiệp của ngày hôm nay rất khác so với mọi khi.

Từ khi đến trường, không nghe cậu nói lời nào, trên mặt cũng không có sức sống.

Cảm thấy có điều gì đó nghiêm trọng đã xảy ra với cậu ấy.

Một vài người bạn thân đến gần hỏi thăm nhưng cậu chỉ nói rằng mình không sao.

Giọng nói không có việc gì nhưng bộ dáng lại không có vẻ không có việc gì.

Đang học toán thì một cô gái đột nhiên xuất hiện trước cửa lớp.

Vẻ ngoài của cô gái rất thanh tú, giống như một nhân vật trong anime.

Cơ thể mong manh được bao bọc trong một lớp lông mềm mại màu trắng sang trọng.

Nhiều người trong lớp để ý đến cô gái đang ở cửa lớp, nhưng Giản Vũ Tiệp thất thần đang nhìn xuống sách giáo khoa của mình và không để ý.

Khi tan học, các bạn học ra cửa, vài bạn học nữ tiến tới hỏi thăm.

"Tìm, Giản Vũ Tiệp."

Nghe nói tìm Giản Vũ Tiệp, các bạn cùng lớp vội hét lên Giản Vũ Tiệp.

"Tôi đi, Vũ Tiệp, tiểu muội muội xinh đẹp như vậy, là gì của cậu vậy?"

Giản Vũ Tiệp ngẩng đầu lên khi nghe thấy giọng nói của các bạn cùng lớp.

Giản Vũ Tiệp choáng váng khi nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang đứng ở cửa lớp.

Không phải Nhất Lăng vẫn nên nằm viện sao? Làm sao em ấy có thể xuất hiện ở đây?

Nghĩ đến việc Giản Nhất Lăng chạy ra khỏi bệnh viện, Giản Vũ Tiệp lập tức đứng dậy.

Nhưng khi vừa bước ra ngoài vài bước, cậu chợt nhớ ra điều gì đó, bước chân của cậu bỗng chùng xuống.

Cậu không xứng, cậu không xứng làm anh của cô nữa.

"Giản Vũ Tiệp cậu đang làm gì vậy? Đừng để tiểu muội muội đợi lâu!"

Các cậu bạn học đang gầm lên, giọng nói của họ cắt ngang dòng suy nghĩ của Giản Vũ Tiệp.

Giản Vũ Tiệp nhìn Giản Nhất Lăng một lần nữa, không khống chế liền đi về hướng của cô.

Ngay khi Giản Vũ Tiệp bước đến cửa, Giản Nhất Lăng đã vươn tay ra, nắm lấy tay áo cậu rồi bỏ chạy.

"Nhất Lăng?" Giản Vũ Tiệp bị Giản Nhất Lăng kéo chạy, cũng không dám kéo cô dừng lại, vì vậy cậu chỉ có thể cùng cô chạy.

Cậu sợ rằng nếu cậu kéo cô ấy, cô ấy sẽ ngã.

Giản Nhất Lăng kéo Giản Vũ Tiệp đến một nơi không có ai bên ngoài tòa nhà dạy học.
 
Chương 155: Đừng sợ, em sẽ giải quyết (3)

"Nhất Lăng, em.. em bị làm sao vậy?" Giản Vũ Tiệp nói, giọng khó khăn.

"Video." Giản Nhất Lăng nói.

"Cái gì?"

"Đoạn phim đó, em có, anh không cần, khổ sở."

"Em.. em nói đoạn video đó.. em." Giản Vũ Tiệp không thể tin được những gì mình nghe thấy.

Đoạn video mà cậu nhìn thấy đêm qua cư nhiên Nhất Lăng muội muội lại có?

Em ấy đã có video bằng chứng đó?

Hơn nữa Nhất Lăng muội muội đã biết mình đã xem video bằng chứng kia?

"Em.. em cũng biết rằng anh đã xem đoạn video đó?"

"Ừ." Giản Nhất Lăng gật đầu.

"Anh xin lỗi." Đôi mắt Giản Vũ Tiệp đỏ lên, "Anh đã không bảo vệ em. Anh không xứng làm anh trai của em."

"Anh có thể." Giản Nhất Lăng nói.

Giản Vũ Tiệp cúi đầu, "Nhất Lăng, em hận anh đi. Anh biết sự thật, nhưng anh đã chọn che giấu nó. Hiện tại anh đã đưa ra quyết định này, anh không còn xứng đáng làm anh trai của em nữa."

Giản Vũ Tiệp biết sự lựa chọn của chính mình là đáng giận.

Cậu cũng cảm thấy mình còn không thấu được chính mình.

Nhưng cậu vẫn chọn cách này.

"Không sao đâu." Giản Nhất Lăng nói, không do dự, đơn giản và rõ ràng.

Giản Vũ Tiệp sững sờ, "Nhất Lăng, em.."

"Anh không khổ sở, em liền tha thứ cho anh." Giản Nhất Lăng nói rất đơn giản, rõ ràng và chắc chắn.

Trái tim của Giản Vũ Tiệp dường như bị một vật thể nào đó va đập mạnh.

Vừa nặng, vừa đau, sau cơn đau lại như có máu tươi chảy ra.

Giản Nhất Lăng dừng lại, vẫn còn điều gì đó muốn nói.

Cô mở miệng, giọng nói mờ mịt và xa lạ, "Anh là ca ca."

Từ "ca ca" từ từ thoát ra khỏi miệng Giản Nhất Lăng.

Đây là lần đầu tiên Giản Nhất Lăng gọi ca ca.

Một tiếng "ca ca" đập thẳng vào tim Giản Vũ Tiệp, nước mắt của cậu không thể kiềm chế được nữa.

Nhìn lại khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn và đôi mắt sáng ngời của Giản Nhất Lăng.

Bức tường cao trong trái tim cậu vừa mới được xây đêm qua đã sụp đổ ngay lập tức và biến thành đống đổ nát.

Em gái cậu, đây là em gái của cậu, em gái cậu tin tưởng cậu.

Là cậu muốn chăm sóc tốt cho người em gái yêu quý của mình đến hết đời..

Giản Vũ Tiệp cười như một kẻ ngốc.

Nụ cười phá tan mây mù.

Trong khi cười, nước mắt cậu vẫn tuôn rơi.

Nước mắt tuôn rơi, Giản Vũ Tiệp lấy cánh tay lau đi những giọt nước mắt.

Như thoát khỏi gông cùm nặng nề, cậu kiên quyết nói với Giản Nhất Lăng, "Nhất Lăng, anh quay lại lấy đoạn video, em chờ anh, anh sẽ công khai nó!"

Có lẽ sai khi phản bội mẹ mình, có thể sự lựa chọn của cậu có thể hủy hoại gia đình của mình.

Nhưng cậu vẫn không nên che giấu sự thật.

Mẹ và em gái đều là những người mà cậu không thể làm tổn thương, nhưng chính mẹ cậu làm sai chứ không phải em gái cậu!

Em gái cậu chọn cách tha thứ cho cậu và tin cậu, cậu không thể làm em ấy thất vọng nữa.

Cậu phải công khai video và trả lại sự trong sạch cho em gái mình, sau đó cậu sẽ đi cầu xin ông nội, gia đình bác cả và Nhất Lăng muội muội, cầu xin họ tha thứ cho mẹ của mình.

Bất kể muốn yêu cầu cậu làm cái gì cũng được.

Một đêm giãy giụa, một đêm thống khổ, cuối cùng biến thành bọt biển dưới sự tín nhiệm của người em gái yêu quý của mình.

Giản Nhất Lăng kéo Giản Vũ Tiệp, "Không, em sẽ giải quyết." Giọng nói non nớt lại tràn ngập tự tin.

Giản Vũ Tiệp phủ quyết, "Không, người làm sai không phải là em, là chúng ta, chúng ta nên bù đắp, vẫn là anh nên đi!"

Giản Nhất Lăng lời ít ý nhiều, "Em sẽ xử lý."

Giản Nhất Lăng nói xong, kiên quyết quay đầu, hướng cổng trường mà đi.

Giản Vũ Tiệp sững sờ một lúc rồi đuổi theo, ngăn Giản Nhất Lăng lại.
 
Chương 156: Công khai video

Vào lúc này, mấy người đàn ông mặc vest đen đang đợi ở cổng trường tiến đến ngăn cách Giản Nhất Lăng và Giản Vũ Tiệp.

Giản Nhất Lăng nói với Giản Vũ Tiệp, "Đừng sợ, hãy đợi tin tức của em."

Sau đó, Giản Nhất Lăng đi theo những người này.

Giản Vũ Tiệp bị một trong những người đàn ông mặc vest đen kéo lại, không thể đuổi kịp.

Giản Vũ Tiệp ra sức mà giãy giụa đều không thể tránh thoát.

Sức của thiếu niên 17 tuổi vẫn là không đánh lại trước những người đã được đào tạo chuyên nghiệp.

"Buông tôi ra! Buông tôi ra! Các người không được phép làm tổn thương Nhất Lăng muội muội!"

Giản Vũ Tiệp tức giận mắng người đàn ông trung niên đang cản trở cậu.

Anh ta thân sĩ trả lời, "Vũ Tiệp thiếu gia, cậu hãy yên tâm, chúng tôi là bạn của Giản tiểu thư, chúng tôi không những không làm hại cô ấy mà còn giúp cô ấy. Giản tiểu thư không hy vọng cậu bị thương nên yên tâm chờ tin của cô ấy. Cậu phải tin tưởng cô ấy có khả năng xử lý chuyện này."

Người đàn ông mặc vest thấy Giản Nhất Lăng đã rời đi, nên anh ta buông Giản Vũ Tiệp ra.

Khi đạt được tự do, Giản Vũ Tiệp không quan tâm đến việc cậu vẫn còn tiết học đã vội vã rời trường, nhưng cậu không có xe để đi, cậu chỉ có thể đi một vòng tại chỗ.

###

Sau khi Giản Nhất Lăng lên xe, người đàn ông ngồi trong xe hỏi Giản Nhất Lăng, "Giản tiểu thư muốn đi đâu bây giờ?"

"Dinh thự của Giản gia. Anh có mang theo người đó tới không?"

"Đã ở bên đường trước dinh thự của Giản gia?"

"Tốt."

Cuối cùng thì Giản Nhất Lăng cũng mở máy và gọi cho Giản Duẫn Thừa.

Giản Duẫn Thừa dường như vẫn luôn đợi cuộc gọi, vì vậy cuộc gọi đến anh liền bắt máy ngay, "Tiểu Lăng?"

Giọng Giản Duẫn Thừa vừa vội vàng vừa lo lắng.

"Ân."

"Em có sao không? Em đã đi đâu vậy?"

Giản Duẫn Thừa đã cố gắng kiểm soát giọng nói của mình.

"Em không sao. Hai mươi phút nữa, về nhà."

"Em thực sự ổn chứ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

"Em có cái này, muốn cho mọi người xem."

"Tiểu Lăng?" Giản Duẫn Thừa không nhận được bất kỳ lời giải thích nào từ Giản Nhất Lăng vì Giản Nhất Lăng đã cúp điện thoại.

Hai mươi phút sau, tại cổng nhà Giản gia.

Cha Giản, mẹ Giản và Giản Duẫn Thừa đều đang đợi ở cửa.

Nhìn thấy chiếc xe đón Giản Nhất Lăng vừa rồi xuất hiện, cả ba người đều lộ vẻ phấn khích và ngưng trọng.

Vì họ không biết điều gì sẽ chờ đợi họ.

Cửa mở, nhưng không thấy Giản Nhất Lăng đâu cả.

Chỉ có vài người đàn ông trung niên trong bộ vest bảnh bao bước xuống xe.

Những người này trông như được đào tạo bài bản, không giống như những người bình thường.

"Con gái của tôi đâu? Tiểu Lăng đâu?" Ôn Noãn khẩn trương hỏi.

"Thỉnh các vị giao con gái của tôi ra." Giản Thư Hình vẻ mặt trầm mặc, ánh mắt nhìn lạnh thấu xương.

"Giản tiên sinh và Giản phu nhân đừng lo lắng. Giản tiểu thư hiện rất tốt. Chúng tôi là bạn của cô ấy. Chúng tôi sẽ không làm bất cứ điều gì làm tổn thương cô ấy. Chúng tôi đến đây để cho ông bà thấy điều gì này."

Người đàn ông nho nhã lễ độ mà làm giải thích.

Cùng lúc đó, cánh cửa của một chiếc ô tô đang đậu bên đường được mở ra.

Vài người bước ra khỏi xe, họ mang theo một người đàn ông có chút chật vật.

Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của người đàn ông này, Giản Thư Hình và Giản Duẫn Thừa đã giật mình.

Họ truy tìm người đàn ông này một thời gian, nên không thể nào quên được khuôn mặt của người đàn ông.

Vì người này đã trốn khỏi thành phố Hằng Viễn nên việc truy tìm trở nên khó khăn, họ vẫn chưa thể bắt được người này.

Và hôm nay, người đàn ông này đã thực sự xuất hiện trước mặt họ như thế này.

"Giản tiên sinh, Giản phu nhân, còn có Giản đại thiếu gia, tôi có một đoạn video muốn cho các vị xem."

Người đàn ông trung niên rất thân sĩ mà đưa ra một chiếc máy tính bảng, trên màn hình có một đoạn video giám sát.
 
Chương 157: Sự thật cay đắng

Tại thời điểm này, video đang tạm dừng.

Bức ảnh bị tạm dừng là Giản Nhất Lăng và Giản Duẫn Náo đang tranh cãi.

Đây là video bị mất ở khu khách sạn nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn.

Bây giờ, nó bất ngờ xuất hiện trước mặt Giản gia.

Cùng với đó là người quản lý video của khách sạn đã làm biến mất đoạn video này.

Chân tướng đang ở ngay trước mắt, chỉ cần đợi một nút phát, liền kéo ra màn che.

Các ngón tay của Giản Thư Hình run rẩy và nhấn nút phát.

Ôn Noãn và Giản Duẫn Thừa đứng sau lưng ông, cả ba người đều nhìn chằm chằm vào màn hình nhỏ.

Trên máy tính bảng, những hình ảnh phát đi phát lại, từ tranh chấp, ngã, đến thất bại khi cố cứu anh trai mình.

Cô gái ngồi xổm trên đất khóc trong kinh hoàng.

Cô vô cùng sợ hãi.

Cô nhìn anh trai rơi trên đống thủy tinh, bất lực và hoảng sợ.

Cô sai rồi, cô không nên kéo anh trai mình đi cãi nhau ở nơi nguy hiểm như vậy.

Cô ấy có thể đã không có cuộc cãi vã đó.

Nhưng cô chưa bao giờ, chưa bao giờ nghĩ đến việc đẩy anh trai mình xuống lầu.

Ngay cả trong những thời điểm quan trọng, phản ứng bản năng của cô ấy là giữ anh trai và bảo vệ anh ấy.

Thấy vậy, Ôn Noãn bịt miệng và bật khóc.

Bà không thể đứng vững, chính Giản Duẫn Thừa là người đã nâng đỡ bà.

"Tiểu Lăng, Tiểu Lăng, Tiểu Lăng của tôi." Tiếng Ôn Noãn nức nở.

Giản Thư Hình sững sờ, trong lòng đau âm ỉ.

Nỗi đau đó, đau đến tận xương tủy, đau đến khó thở.

Con gái họ không làm điều gì có hại cho gia đình.

Con bé bị oan uổng.

Con bé ngoại trừ lần đầu có tranh đấu qua.

Sau đó, con bé chỉ im lặng mà thừa nhận tội danh này.

Bị oan uổng, bị bôi nhỏ, bị tổn thương.

Hết thảy hết thảy, thân hình gầy gò của con bé âm thầm chịu đựng.

Đó là cô gái nhỏ đáng quý nhất và đáng yêu nhất của họ!

Trong một khoảnh khắc lòng mọi người ngập tràn cảm giác tội lỗi và tự trách.

Đừng nói Ôn Noãn tính tình tương đối mềm mại không chịu nổi, ngay cả Giản Thư Hình cũng có cảm giác ngột ngạt.

Sự ngoan ngoãn nghe lời của Giản Nhất Lăng đã biến thành những chiếc gai nhọn đâm thẳng vào trái tim của mọi người trong Giản gia.

Từng mũi một, từng mũi một đâm vào thấy máu, đâm vào đến xương.

Giản Duẫn Thừa nắm chặt tay, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh.

"Tiểu Lăng bây giờ ở đâu?" Giọng Giản Duẫn Thừa âm trầm đầy áp lực.

Đối mặt với Giản gia đang lâm vào tĩnh mịch cùng thống khổ, người đàn ông mặc vest vẫn là thân sĩ có lễ, việc công làm theo phép công, "Giản tiểu thư còn chuyện khác cần giải quyết, Giản đại thiếu gia không cần lo lắng."

"Các người là ai?" Giản Duẫn Thừa muốn biết Giản Nhất Lăng hiện đang ở đâu, anh phải hỏi danh tính của những người trước mặt này.

Người đàn ông trung niên mỉm cười nhẹ, "Giản tiểu thư giúp lão tiên sinh nhà chúng tôi một việc, vì vậy lão tiên sinh của chúng tôi yêu cầu chúng tôi giúp Giản tiểu thư tìm ra bằng chứng để chứng minh sự trong sạch của mình."

Những người này không trực tiếp nêu rõ than phận cùng danh tính của họ, nhưng từ lời nói cùng với cách hành xử của anh ta cho thấy "lão tiên sinh" là thập phần không đơn giản.

Nhưng đây không phải là trọng tâm của Giản gia, họ muốn xác định xem Giản Nhất Lăng đang ở đâu và có an toàn hay không.

"Ngoài ra, Giản tiểu thư nói rằng Giản Duẫn Náo tiên sinh tạm thời không nên biết về chuyện này."

Những người đàn ông mặc vest làm công làm theo phép công, đều làm theo chỉ thị của Giản Nhất Lăng.

Không cần nói với Giản Duẫn Náo..

Không cần..

Ngay cả lúc này, Giản Nhất Lăng vẫn không muốn hủy hoại Giản Duẫn Náo.

Vẫn cho Giản Duẫn Náo một tia sáng của cuộc sống.

Phải đợi cậu lấy lại được hy vọng cuộc sống, trước khi đưa cái sự thật cay đắng này ra trước mặt cậu.
 
Chương 158: Trừng phạt Hà Yến (1)

Lúc này, Giản Nhất Lăng đang ở nhà của Hà Yến.

Cô ấy đến một mình.

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng, Hà Yến rất ngạc nhiên.

Nhưng bà vẫn nở nụ cười, "Tiểu Lăng sao lại đến đây? Mẹ con nói con đang ở bệnh viện! Sao lại xuất viện? Sao không nói trước với thím hai một tiếng, để thím hai chuẩn bị."

"Video, là thím giấu." Giản Nhất Lăng đi thẳng vào vấn đề.

"Tiểu Lăng, con đang nói cái gì vậy? Sao thím hai lại không hiểu?" Hà Yến trong lòng chợt nổi lên từng đợt sóng, nhưng bà vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh,

"Nhìn vào WeChat của thím." Giản Nhất Lăng nhắc Hà Yến.

Ngay trước khi Giản Nhất Lăng bước vào nhà Hà Yến, đã có một cái gì đó được gửi vào điện thoại di động của Hà Yến.

Bà vừa rồi còn bận việc khác nên không có thời gian kiểm tra tin nhắn mới nhất.

Trước lời nhắc nhở của Giản Nhất Lăng, bà nghi ngờ bật điện thoại di động lên.

Bà đặt số điện thoại của Giản Nhất Lăng ở chế độ bạn tốt, và Giản Nhất Lăng trước đó đã thêm bà vào danh sách bạn tốt của cô ấy.

Khi Hà Yến mở tin nhắn chưa đọc ra và nhìn thấy hình ảnh cùng video, sắc mặt bà hơi tái đi.

Có những bức ảnh về sổ đăng ký liên quan của khách sạn nghỉ dưỡng Hạ Vân Sơn, một đoạn video thú nhận của người quản lý video của khách sạn, và một đoạn video ghi lại cảnh bà ấy và Giản Vũ Tiệp cãi nhau trong phòng đêm qua.

"Giản Nhất Lăng!" Bà sải bước về phía trước, phản ứng đầu tiên của bà là muốn giật lấy điện thoại trên tay Giản Nhất Lăng.

Giản Nhất Lăng bình tĩnh lùi lại một bước, và nói với Hà Yến, "Địch Quân Thịnh có một khoản dự phòng trong tay. Tôi có chuyện gì, anh ấy sẽ công bố."

Lời nói của Giản Nhất Lăng đã dội một chậu nước đá lớn lên người Hà Yến, khiến bà lạnh từ đầu đến chân.

Bản dự phòng đều nằm trong tay Địch Quân Thịnh, cho dù Hà Yến có vĩ đại đến đâu cũng không thể giật lấy thứ gì đó từ trong tay Địch Quân Thịnh.

Mối quan hệ giữa Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh, Hà Yến đã nhìn thấy qua, cho nên cô ấy giao cho Địch Quân Thịnh giữ là có thể.

Chỉ với một câu nói, Giản Nhất Lăng đã chặn đứng tất cả những ý tưởng mà Hà Yến có trong đầu để giải quyết Giản Nhất Lăng.

Hà Yến sững sở hồi lâu.

Cô nhìn vào khuôn mặt non nớt của Giản Nhất Lăng, lần đầu tiên bà thấy sợ đứa cháu gái nhỏ này.

Sau khi dư vị ập đến, Hà Yến mỉm cười nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, con đã hiểu lầm rồi. Thím hai không có ý gì khác. Thím hai cũng tình cờ có được đoạn video đó, Tiểu Lăng, con hãy tin tưởng thím hai. Thím hai không cố ý muốn giấu video đó, chính là anh ba của con, thím sợ nếu công bố sẽ làm anh ba cảm thấy ở trong nhà sẽ mất hết tất cả, cho nên thím mới giấu video đi. Thím biết là thím sai rồi, không nên nghe lời anh ba của con. Xin con hãy tha thứ cho thím hai được không, Tiểu Lăng?"

Hà Yến không biết Giản Nhất Lăng làm sao lại có biết nhiều chuyện như vậy.

Bà chỉ biết rằng nếu Giản Nhất Lăng thực sự công khai những thứ này, bà sẽ thực sự kết thúc.

Với tính khí của lão gia tử, không chỉ ở nhà họ Giản không còn chỗ đứng cho bà mà cả thành phố Hằng Viễn cũng sẽ không có chỗ cho bà.

Giản Nhất Lăng nhìn bà ấy một cách lạnh lùng, thờ ơ đối với lời giải thích lấy lòng của bà, "Một, không được bức bách anh Vũ Tiệp; hai, cho phép anh ấy tự do lựa chọn nghề nghiệp của mình; ba, không được gây trở ngại cho những người khác trong Giản gia nữa."

Giản Nhất Lăng nói rõ ràng từng chữ một.

Hà Yến nhìn Giản Nhất Lăng trong sự kinh ngạc, không thể tin rằng cô ấy có thể đưa ra yêu cầu đối với bà.

Một lúc lâu sau, Hà Yến hỏi Giản Nhất Lăng, "Ý con là, chỉ cần thím hứa với con ba điều kiện này thì con sẽ không công khai video?"

"Cho thím ba giây, cho con câu trả lời."

Giản Nhất Lăng nói, "Ba, hai.."
 
Chương 159: Trừng phạt Hà Yến (2)

Giản Nhất Lăng đọc từng con số.

Hà Yến vội vàng đồng ý.

"Được rồi, tốt, tốt, ta hứa, ta hứa tất cả! Ta hứa!"

Tất cả các yêu cầu của Giản Nhất Lăng đưa ra Hà Yến đều không muốn làm, nhưng bây giờ bà không còn lựa chọn nào khác.

"Ta đã hứa với con rồi, con có thể đem đồ vật giao cho ta không?"

"Nếu thím không giữ lời, mọi việc sẽ được công bố bất cứ lúc nào."

"Con."

"Còn nữa." Giản Nhất Lăng liếc xuống sàn nhà nhẵn nhụi của Hà Yến, ánh mắt nghiêm túc như đang suy nghĩ điều gì, "Mặt đất trơn, thím bị ngā."

"Con đang nói cái gì vậy?"

"Mặt đất trơn, thím bị ngā."

Giản Nhất Lăng lặp lại, sau đó dũi tay ra cầm cây gậy đánh đặt bên cạnh ghế sô pha.

Đây là đồ của chú hai của Giản Nhất Lăng, người chú hai của cô có thói quen chơi gôn vào những lúc rảnh rỗi.

Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cầm gậy đánh gôn đi về phía bà, đồng tử của Hà Yến đột nhiên mở to.

Cô gái gầy yếu trong ấn tượng đây đang tràn ngập khí thế cầm chiếc gậy đánh gôn.

"Giản Nhất Lăng, đừng có xằng bậy!"

Gậy đánh gôn có thể đánh chết người.

"Đứng yên, đừng nhúc nhích." Giản Nhất Lăng nghiêm túc mà ra lệnh cho Hà Yến.

Thân thể có rất nhiều bộ vị là rất yếu ớt, Hà Yến lộn xộn sẽ làm cho Giản Nhất Lăng đánh lệch.

"Giản Nhất Lăng, con có bị điên không?"

"Giản Nhất Lăng, đừng xằng bậy, Giản Nhất Lăng.."

Đôi mắt của Hà Yến cuối cùng đã bị chiếm trọn bởi sự hoảng loạn.

"A.." Một tiếng kêu chói tai phát ra từ nhà của Hà Yến.

Chỉ là ngôi nhà biệt thự này hiệu quả cách âm thật rất tốt, âm thanh truyền ra tới sân trước biệt thự rồi gần như mất hút.

Không ai biết bà chủ quyền quý trong căn biệt thự này đang phải chịu đựng những gì.

###

Trước cửa nhà Hà Yến, Vu Hi tựa vào xe, hồi hộp chờ đợi.

Hôm nay anh bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Giản Nhất Lăng, nhờ anh đến đón cô và đi đâu đó.

Vu Hi đến mà không nói một lời.

Khi anh ấy đi ra ngoài, Thịnh gia cũng đã lên xe của anh.

Vu Hi không dám hỏi thêm.

Anh gặp được Giản Nhất Lăng ở bên đường.

Giản Nhất Lăng nhờ anh đưa cô đến đây, anh không biết cô định làm gì.

Anh muốn đi cùng cô ấy.

Nhưng cô rất cứng rắn, không cho bất cứ ai đi theo mình, dù là anh hay Địch Quân Thịnh.

Vu Hi nghĩ, Giản Nhất Lăng đến nhà chú hai và thím của cô, dựa theo đạo lý mà nói chuyện, chắc cũng không có gì phải lo lắng.

Chỉ không biết tại sao Vu Hi lại cảm thấy tình hình hôm nay không thích hợp lắm.

Quá trình chờ đợi rất lo lắng, Vu Hi không khỏi đi tới đi lui.

Sau nửa giờ, Giản Nhất Lăng cuối cùng cũng ra khỏi nhà Hà Yến.

Cô bình tĩnh ra ghế sau ngồi.

Địch Quân Thịnh đang ngồi bên cạnh, anh ấy dựa vào ghế ngồi, híp mắt, trông thư thái hơn nhiều so với Vu Hi.

Sau khi Giản Nhất Lăng lên xe, đôi mắt nhắm nghiền của Địch Quân Thịnh mở ra và liếc nhìn Giản Nhất Lăng.

Vu Hi ngồi ở ghế lái, mỉm cười hỏi Địch Quân Thịnh và Giản Nhất Lăng ở ghế sau, "Bây giờ chúng ta đi đâu?"

Địch Quân Thịnh không nói mà đợi Giản Nhất Lăng trả lời.

Giản Nhất Lăng còn chưa nói chuyện, đột nhiên hai mắt tối sầm lại, cả người trùng xuống.

Địch Quân Thịnh đã bắt được Giản Nhất Lăng, chạm vào trán của Giản Nhất Lăng, nó rất nóng.

Giản Nhất Lăng đã chạy khỏi bệnh viện trước khi bệnh viêm dạ dày của cô được chữa khỏi, sau khi làm những việc này, vết viêm đã khiến cô lại sốt cao.

"Có chuyện gì vậy?" Vu Hi lộ vẻ lo lắng.

"Lái xe, đến bệnh viện." Địch Quân Thịnh ra lệnh cho Vu Hi.
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back