Welcome! You have been invited by overqueen to join our community. Please click here to register.
Chương 140: Nhất Lăng sinh bệnh (4)

Cậu nhớ rằng cách đây không lâu, gia đình cậu vẫn còn hạnh phúc.

Chỉ một thay đổi đó đã thay đổi hoàn toàn mọi thứ.

Cậu bị hủy hoại đôi tay, cuộc sống của cậu và cả mối quan hệ trước đây của họ cũng bị hủy hoại.

Nguyên nhân của mọi chuyện là do Mạc Thi Vận, người mà cậu đã từng rất tin tưởng.

Bây giờ thực tế cho anh ta biết rằng nữ nhân này là một người đạo đức giả và không đáng để cậu ta tin tưởng.

Giản Duẫn Náo nghĩ đến điều này, nhưng không biết phải giải quyết như thế nào.

Trong phòng, một vài người đang cùng nói chuyện với Giản Nhất Lăng.

Ôn Noãn vẫn nhất quyết ở lại để chăm sóc cho Giản Nhất Lăng, lão phu nhân không đồng ý, "Bé ngoan có ta và Vũ Mân chăm sóc là được rồi. Con đừng lo lắng quá. Bệnh viện bên kia không phải chuẩn bị làm thủ tục nhập viện sớm sao? Hãy lo bên kia trước đi."

Lão phu nhân đã biết về cuộc phẫu thuật của Giản Duẫn Náo, vì vậy bà cố ý yêu cầu Ôn Noãn giải quyết việc của Giản Duẫn Náo trước, rồi mới đến với việc của Giản Nhất Lăng.

Cả hai bên đều không yên ổn.

Lão phu nhân không muốn Ôn Noãn ở bên cạnh Giản Nhất Lăng, nhưng lại lo lắng về phía Giản Duẫn Náo, sẽ làm tổn thương lòng người, tốt hơn hết là không nên lưu lại.

Ôn Noãn vẫn rất kiên trì, nhìn gương mặt không còn giọt máu của con gái, bà không muốn rời khỏi dù chỉ một bước.

Giản Duẫn Thừa nói, "Bà nội, để mẹ cháu ở lại đi, con sẽ chăm sóc cho Tiểu Náo."

Thấy vậy, lão phu nhân cũng không có biện pháp, "Được rồi, các người sắp xếp tốt là được."

Lúc này, một nữ nhân có dáng người cao gầy hấp tấp đi vào phòng của Giản Nhất Lăng.

Khí thế "rào rat", cả đường mang theo tiếng gió.

Đi chậm theo phía sau nữ nhân là một nam nhân đeo kính gọng vàng.

Giản gia nhìn họ với vẻ ngạc nhiên.

La Tú Ân vừa bước vào cửa, không biết bao nhiêu người đang đứng trong phòng, cô bước thẳng đến chỗ Giản Nhất Lăng, còn đem người đang đứng bên cạnh Giản Nhất Lăng là Giản Vũ Mân hất ra, "Làm sao bị như vậy? Như thế nào liền bị bệnh? Lại còn bị sốt cao nữa."

La Tú Ân chạm trán Giản Nhất Lăng một cách khéo léo, "Vẫn còn hơi ấm."

La Tú Ân cầm bệnh án của Giản Nhất Lăng trên bàn cạnh giường lên và kiểm tra theo thói quen.

Trình Dịch cẩn thận kéo La La Tú Ân ra sau lưng, nhắc nhở cô ấy chú ý đến xung quanh, "Ân tỷ, Tiểu Lăng bị sốt."

Bình thường cảm sốt chỉ cần kê đơn uống thì sẽ giảm. Bệnh án cũng không cần nhìn tới.

La Tú Ân không quan tâm, tiếp tục hỏi Giản Nhất Lăng, "Chụp CT chưa? MRI có làm được không? Điện tâm đồ có làm không?"

"Ân tỷ, chụp CT là được rồi, MRI thì.." Trình Dịch ở phía sau, thấp giọng nhắc nhở, đẩy kính, quét một vòng người trong phòng.

Mọi người đều nhìn họ với ánh mắt kỳ lạ và nghi ngờ.

"Khụ khụ, xin lỗi, chúng tôi là bạn của Tiểu Lăng, không có ác ý." Trình Dịch giải thích cho mọi người biết lý do anh và La Tú Ân đến đây.

Trình Dịch biết rằng việc Giản Nhất Lăng gia nhập viện của họ đã được giấu kín với gia đình, vì vậy Trình Dịch chỉ nói rằng anh là bạn của Giản Nhất Lăng và không tiết lộ mối quan hệ đồng nghiệp của họ.

Giản Duẫn Thừa nhìn Trình Dịch và La Tú Ân, cảm thấy họ rất quen thuộc.

Đồng dạng cảm thấy quen mắt còn có Giản Thư Hình.

Đúng lúc này, Hồng Bách Chương, giám đốc bệnh viện, hào hứng chạy vào phòng bệnh, "Tiến sĩ Trình, tiến sĩ La, tại sao hai người đến lại không nói với tôi?"

Nếu không phải Hứa giáo sư ở viện nghiên cứu mới gọi điện nói với ông rằng có một người rất quan trọng của viện nghiên cứu đang nằm trong bệnh viện của mình, ông vẫn sẽ không biết rằng Trình Dịch và La Tú Ân đã đến bệnh viện của họ.
 
Chương 141: Bạn bè của Nhất Lăng (1)

"Khụ khụ." Trình Dịch ho hai lần để nhắc nhở La Tú Ân đang tập trung vào Giản Nhất Lăng.

La Tú Ân ngẩng đầu nhìn Hồng Bạch Chương, vẻ mặt có chút chán ghét, "Lão Hồng, chúng ta đến bệnh viện thăm một người bạn, không muỗn nghĩ tới gì cả, đừng nói chuyện công việc với chúng ta, hôm nay chúng ta sẽ không nói chuyện công việc."

"Bạn? Bạn của các vị là người nào?" Hồng Bách Chương tỏ vẻ tò mò.

Bạn bè của La Tú Ân và Trình Dịch trông như thế nào, thực sự khiến ông tò mò.

"Tôi đã nói đến thăm bạn. Tất nhiên, bạn của tôi nằm xuống ở đây, bằng không, còn có thể đúng sao? Có thể đứng thì cần đến thăm làm gì?"

Hồng Bách Chương bối rối, tiến sĩ La vẫn trước sau như một.. không lưu cho người khác một chút mặt mũi.

Sau đó Hồng Bạch Chương nghiêm túc nhìn người trên giường bệnh.

Ông nhìn thấy là dáng vẻ của một cô gái gầy gò và yếu ớt, tuổi của cô gái rõ rang là không lớn, nhìn như học sinh trung học, cùng La Tú Ân và Trình Dịch khác nhau rất nhiều.

Điều này thật kỳ lạ.

"Tiến sĩ La, cô nói cô ấy.."

Đây có phải là người "bạn" mà hai người họ đến thăm không?

"Sao vậy? Có ý kiến gì không?" La Tú Ân hỏi ngược lại.

Hồng Bách Chương chắc chắn không có ý kiến.

Ông chỉ cảm thấy có một chút "đặc biệt".

Ông ấy thường cảm thấy rằng mình không thể theo kịp suy nghĩ của họ khi nói chuyện với La Tú Ân, Trình Dịch và những người khác.

Làm thế nào mà cô gái nhỏ đang nằm trên giường bệnh lại trở thành "bạn" của hai người họ?

Hồng Bách Chương trong lòng có nghi ngờ, những người khác trong phòng cũng có nghi ngờ, mà nghi ngờ còn lớn hơn cả Hồng Bách Chương.

"Hồng viện trưởng, ông có biết hai vị này?" Giản Thư Hình hỏi.

"Có biết, hai vị đây là nhà nghiên cứu của viện nghiên cứu y học Tuệ Linh."

"Nhà nghiên cứu" thoạt nghe khá bình thường, nhưng thêm "Viên nghiên cứu Tuệ Linh" vào phía trước khiến tác dụng hoàn toàn khác.

"Các nhà nghiên cứu" ở đó đều là những tài năng hàng đầu trong ngành.

Giản Thư Hình nghĩ đến chính mình tại sao ông lại cảm thấy hai người này quen thuộc như vậy.

Trước đây khi tìm kiếm bác sĩ có thể phẫu thuật cho Giản Duẫn Náo, ông đã thấy hai người này trên các thông tin liên quan.

Cả hai người họ đều là những nhà nghiên cứu hàng đầu trong một lĩnh vực nào đó.

Quan trọng hơn, lần này chính Viện Nghiên cứu Y học Tuệ Linh đã đồng ý tiến hành phẫu thuật dây thần kinh tay cho con trai họ, cho nên khi nghe đến ba chữ "Viện Tuệ Linh", sắc mặt của mọi người đều thay đổi.

Giản Duẫn Náo đang đứng ngoài cửa lại càng bị thu hút, nhìn thẳng vào một nam một nữ trong phòng.

Cậu biết bác sĩ sắp phẫu thuật cho mình thuộc viện này.

Và cậu ta sẽ làm thủ tục và nhập viện sớm thôi.

Điều này khiến Giản Duẫn Náo không thể không muốn nhìn rõ hai người, thậm chí còn có ý muốn hỏi họ về vị bác sĩ phẫu thuật bí ẩn sẽ phẫu thuật cho cậu.

Trong long của Giản Duẫn Náo, Viện nghiên cứu Tuệ Linh có nghĩa là hy vọng, tất cả những người và những thứ liên quan đến viện nghiên cứu đều mang chung một tia sáng hy vọng.

Ngay cả Giản lão gia cũng không thể không liếc nhìn La Tú Ân và Trình Dịch thêm hai lần nữa.

Đặc biệt là Trình Dịch, ánh mắt của lão phu nhân ở trên người anh nhìn một hồi.

Người này tướng mạo hiền lành, dung mạo rất tốt, tuổi còn trẻ, học thức uyên bác.

Bé ngoan không chỉ kết bạn, mà còn kết bạn với những người ưu tú như vậy, khiến bà rất vui trong long.

"Tiến sĩ La, tiến sĩ Trình, không ngờ lại gặp được hai vị ở đây." Giản Thư Hình chủ động chào hai người, với giọng điệu nhã nhặn và lịch sự.
 
Chương 142: Bạn bè của Nhất Lăng (2)

Trình Dịch mỉm cười và trả lời, "Chào chú."

Giản Thư Hình tiếp tục, "Qua mấy ngày nữa khuyển tử sẽ vào viện nghiên cứu, đến lúc đó liền vất vả cho công việc của hai vị rồi."

"Con trai của chú?" Đó không phải là anh trai hay em trai của Nhất Lăng muội tử sao?

"Đúng vậy, ở ngay cửa." Giản Thư Hình đáp.

Trình Dịch nhìn ra ngoài cửa, và Giản Duẫn Náo ở ngoài cửa cũng đang nhìn về phía này với ánh mắt mong đợi.

Trình Dịch dường như hiểu ra điều gì đó, tiếp theo với nụ cười lịch sự trên môi, "Chú, Ân tỷ và tôi không đến đây vì vấn đề công việc. Sẽ có các nhân viên khác trong viện nghiên cứu của chúng tôi phụ trách vấn đề của tiểu thiếu gia. Ân tỷ và tôi chỉ ở đây để thăm bạn."

Bạn tôi là Giản Nhất Lăng.

Trình Dịch một lần nữa nhắc đến điểm mấu chốt cho sự xuất hiện của họ ở đây ngày hôm nay – Giản Nhất Lăng.

Ánh mắt của mọi người lại tập trung vào Giản Nhất Lăng,

Không có biểu hiện thừa trên khuôn mặt của Giản Nhất Lăng, nó trông còn bình đạm hơn những người khác.

Khuôn mặt tái nhợt và dịu dàng, đôi mắt trong veo và yếu ớt, trong miệng La Tú Ân đang ngậm một cây kẹo mút, một viên kẹo ngậm có vị bạc hà.

"Tiểu Lăng, làm sao con biết tiến sĩ La và tiến sĩ Trình?" Giản Thư Hình hỏi, vừa tò mò vừa kích động.

"Trên mạng." Giản Nhất Lăng thành thật trả lời, giọng nói của cô ấy không lớn, nhưng nói từng chữ hơi gian nan, bởi vì tình trạng viêm họng vẫn chưa hoàn toàn thuyên giảm.

Giản Nhất Lăng thực sự đã liên hệ qua mạng với những người từ viện nghiên cứu.

Sau khi giao lưu với Trình Dịch một thời gian dài, hai người đã có buổi offline đầu tiên,

Trên mạng?

Trên mạng còn có thể liên hệ trực tuyến với người của viện nghiên cứu sao?

Họ chỉ biết Viện y học Tuệ Linh có trang web chính thức, nhưng trang web chỉ có thể gửi đơn đăng ký, họ chưa từng nghe nói có cách nào liên hệ trực tiếp với các nhà nghiên cứu của viện.

"Khụ, chính như vậy. Chúng tôi đã gặp Tiểu Lăng qua các trò chơi." Trình Dịch giải thích, giúp Giản Nhất Lăng che giấu thân phận của mình.

Trình Dịch biết một ít sự tình của Giản Nhất Lăng, và cũng biết rằng Giản Nhất Lăng đã che giấu mối quan hệ của mình với viện với gia đình.

Câu trả lời của Trình Dịch nằm ngoài dự đoán của mọi người, nhưng có vẻ hợp lý.

Các bạn trẻ gặp gỡ những người bạn mới bằng cách chơi game là điều bình thường.

Chỉ là ai có thể nghĩ rằng Giản Nhất Lăng sẽ gặp được hai nhà nghiên cứu tài năng theo cách này, những người mà những người khác không thể tìm cách nào liên lạc được?

Chỉ có thể nói vận may của cô gái nhỏ thật là tốt, người khác có thể gặp phải kẻ lừa đảo, kẻ xấu khi kết bạn trên mạng.

Cô không những không gặp phải những kẻ xấu đó mà còn gặp phải hai người là những người mà người khác muốn gặp cũng phải mẻ đầu sức trán.

Giản gia cảm thấy một chút khó tả sau khi nghe câu trả lời này, đặc biệt là Giản Duẫn Náo.

Nghe câu trả lời này, Hồng Bạch Chương có chút xấu hổ, lại nghĩ đến ông mỗi khi muốn liên hệ với viện đều phải phí sức chin trâu hai hổ.

Cuối cùng, cô gái nhỏ chơi tốt một trò chơi, liền thu phục hai người.

Trình Dịch mặt mày mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng, giọng điệu thản nhiên, "Lại nói tiếp, Nhất Lăng muội muội không chỉ biết hai người chúng ta, cùng vị đại thần sắp phẩu thuật cho tiểu thiếu gia cũng có biết đến."

Nói xong, tất cả mọi người đều nhìn Giản Nhất Lăng, ánh mắt ngày càng trở nên khác lạ.

Giản Nhất Lăng thực sự biết vị đại thần sắp phẫu thuật cho Giản Duẫn Náo sao?

Lúc đầu, Giản Thư Hình muốn tìm Giản lão gia tử ra mặt, nhờ vị thái sơn bắc đẩu của giới y học Hã lão tiên sinh giật dây, cũng không thể động được đến vị đại thần ngoại khoa thần bí này, thế nhưng lại cùng Giản Nhất Lăng có quen biết.

Điều này càng khiến cho mọi người càng thêm nghi ngờ.
 
Chương 143: Bạn bè của Nhất Lăng (3)

Giản Nhất Lăng có thể có kỳ ngộ như vậy sao?

Ánh mắt của Giản Duẫn Náo rơi vào Giản Nhất Lăng.

Đây là lần đầu tiên anh nhìn cô một cách nghiêm túc và cẩn thận trong thời gian dài như vậy.

Lúc này, tâm trạng của anh phức tạp đến mức không thể hình dung ra được.

Giản Thư Hình, Ôn Noãn và Giản Duẫn Thừa cũng nhìn Giản Nhất Lăng, dường như họ có điều gì đó muốn nói, nhưng họ không biết phải nói gì.

Thật vui cho con gái họ khi có bạn có thể đến thăm.

Nhưng đồng thời, người bạn này quá đặc biệt lại có quan hệ mật thiết với một trong những việc mà gia đình họ quan tâm gần đây nhất, tâm trạng cũng không còn có thể bình tĩnh được nữa.

Giản lão phu nhân trong mắt ôn hòa, bà cũng bị sự việc này làm cho bất ngờ, sau bất ngờ thì bà thở phào nhẹ nhõm.

Vấn đề mà bà lo lắng dường như đã được giải quyết, và có vẻ như quyết định đề bé ngoan chơi nhiều game hơn vài ngày trước là chính xác.

Giản Vũ Mân tập trung vào Trình Dịch, người đã trả lời câu hỏi.

Anh nghĩ nam nhân này thoạt trông lịch sự văn nhã nhưng lại văn nhã bại hoại hiềm nghi.

Khi Giản Vũ Mân gia nhập làng giải trí, không phải anh chưa từng nhìn thấy loại người mặc tây trang thì nhân mô nhân dạng, cởi đồ thì không cầm thú.

Dù chỉ là một con số rất nhỏ nhưng ít nhất cũng chứng tỏ được điều đó.

Hồng Bách Chương trông có vẻ khó hiểu và ngạc nhiên.

"Thật sao? Đó có phải là Dr. FS gần đây đang được chú ý trong viện nghiên cứu của vị?"

Hồng Bách Chương đã nghe nói về người này, gần đây đã xuất bản nhiều báo cáo nghiên cứu đột phá trên các tạp chí học thuật.

Hứa giáo sư, người chưa bao giờ đăng các dòng trạng thái, gần đây đã đăng một số ảnh chụp màn hình các bài báo của Dr. FS, nói suy nghĩ của riêng mình, một bộ chỉ hận gặp nhau quá muộn bộ dáng.

Đối với hành vi của Hứa giáo sư, Hồng Bách Chương muốn phun tào, nhưng cũng hâm mộ.

"Đúng, là cô ấy." Trình Dịch trên mặt trước sau treo nhợt nhạt ôn nhuận cười.

Có được câu trả lời khẳng định này, tâm trạng của mọi người lại càng thêm phức tạp, không thể tóm gọn lại một chữ kinh ngạc.

Đứng ngoài cửa, trái tim của Giản Duẫn Náo dường như được đưa lên vĩ nướng BBQ là giống nhau.

Cậu đột nhiên sợ hãi lại kinh hoàng.

Giản Nhất Lăng biết bác sĩ phẫu thuật bí ẩn.

Giản Nhất Lăng sẽ làm gì?

Trong một khoảnh khắc, Giản Duẫn Náo muốn hỏi Giản Nhất Lăng, cậu muốn biết cô sẽ làm gì, nhưng lời muốn nói lại thôi.

Cậu nhớ ra mối quan hệ khó khăn và khó xử hiện tại của bọn họ.

Vì rất nhiều mâu thuẫn đã xảy ra giữa họ trong khoảng thời gian này..

Cậu sợ hãi chọc tức Giản Nhất Lăng.

Vì vậy có khả năng cậu sẽ không được nhận làm phẫu thuật.

Sự lo lắng và cay đắng của Giản Duẫn Náo hiện rõ trên khuôn mặt, không chỉ Giản gia nhìn thấy mà Trình Dịch và La Tú Ân cũng nhìn thấy.

Người duy nhất không nhận thức được tình hình là Hồng Bách Chương. Tâm trí của ông ấy vẫn là sự tình của Dr. FS.

"Cùng chơi trò chơi mà biết nhau sao?" Hồng Bách Chương tiếp tục hỏi Trình Nghị.

"Không sai biệt lắm." Trình Dịch vẫn giữ nụ cười trên mặt, theo thói quen đẩy đẩy gọng mắt kính.

Hồng Bách Chương trực tiếp buột miệng hỏi, "Trò chơi gì? Tôi cũng muốn chơi!"

Hồng Bách Chương, người ngoài 50 tuổi, lại xúc động muốn tải ngay một trò chơi của người trẻ tuổi chơi.

"Tiến sĩ Trình, quay về cậu cùng đưa tôi về chơi trò chơi đó đi?"

Nói không chừng cũng có thể cùng vị đại thần kia trở thành bạn tốt.
 
Chương 144: Cùng lắm là mất một người hâm mộ

La Tú Ân ngắt lời Hồng Bạch Chương bằng ánh mắt xem thường, "Chơi cái gì mà chơi, hiện tại đi ra ngoài, ở đây đông người như vậy, không khí trong phòng này không trong lành, bệnh nhân làm sao được nghỉ ngơi tốt chứ?"

Trong phòng bệnh mà tám chín người đứng nói chuyện rả rít không ngừng, bệnh nhân còn có thể nghỉ ngơi tốt sao?

La Tú Ân bắt đầu đuổi mọi người ra ngoài, và Hồng Bách Chương là người đầu tiên bị đuổi ra ngoài.

Giản lão phu nhân cũng lên tiếng, "Được rồi được rồi, những chuyện này để sau hãy nói, bé ngoan vẫn còn bệnh."

Sau đó lão phu nhân quay đầu về phía Giản Duẫn Náo đang đứng ở cửa nói, "Xương cốt đánh gãy còn có thể nối lại, chuyện anh chị em trong nhà cũng vậy. Con nên suy nghĩ về những chuyện tốt. Đừng cứng đầu và bối rối bởi những suy nghĩ lung tung."

Giản lão phu nhân không nói rõ ý của mình, nhưng ý tứ của bà, người biết tiền căn hậu quả nghe đều có thể hiểu.

Giản Duẫn Náo đã nghĩ sai về Giản Nhất Lăng một lần, và không thể có lần thứ hai.

Giản lão phu nhân hy vọng rằng Giản Duẫn Náo sẽ học cách tin tưởng em gái mình và bỏ đi những suy nghĩ xấu trong lòng.

Giản Thư Hình cúi xuống, nhẹ nhàng nói với Giản Nhất Lăng đang nằm trên giường bệnh, "Tiểu Lăng, ba và các anh con về nhà trước, buổi tối sẽ trở lại gặp con. Con dưỡng bệnh cho tốt, bên trường học anh cả con sẽ xin nghỉ, con không cần phải lo lắng về nó."

"Dạ." Giản Nhất Lăng nhẹ nhàng đáp ứng.

Một tiếng này của cô cũng khiến trái tim của Giản Thư Hình nhói lên.

Mặc dù con gái đáp lại ông một cách ngoan ngoãn, nhưng không biết tại sao, ông cảm thấy như có một khoảng cách rất xa giữa ông và con gái.

Giản Thư Hình do dự một lúc trước khi rời khỏi phòng với con trai cả.

Khi mọi người lần lượt rời khỏi phòng bệnh của Giản Nhất Lăng, Giản Vũ Mân nói với quản gia của nhà cũ Giản gia, "Bác quản gia hãy mang cho cháu một bộ quần áo thay đổi khi bác quay lại đây."

Anh đến bây giờ vẫn chưa thay quần áo.

Để an toàn, Giản Nhất Lăng tối nay cần phải nhập viện.

Giản Vũ Mân dự định sẽ ở lại bệnh viện với cô ấy tối nay.

Dù sao thì anh ấy cũng không có thông báo gì trong hai ngày gần đây, buổi tối vốn dĩ sẽ cùng các thành viên diễn tập, nhưng giờ anh ấy chỉ có thể thả bồ cầu cho bọn họ.

Khi Giản Vũ Mân nói, La Tú Ân đột nhiên nheo mắt.

Âm thanh này nghe quen quen!

Cô chỉ nghe thấy âm thanh giàu từ tính như vậy một lần!

La Tú Ân quay lại nhìn về phía sau.

Hiện vào mắt cô là một nam nhân đầu như ổ gà, mặc bộ đồ ngủ, đi dép lê.

Nam nhân này.. hơi cẩu thả.

Nhưng là..

"Anh.. tại sao anh lại giống Tạ Mân Vũ?"

Giọng của La Tú Ân hơi lớn, đôi mắt cô nhìn chằm chằm vào Giản Vũ Mân.

Tạ Mân Vũ là nghệ danh của Giản Vũ Mân.

Vì Hà Yến hết sức phản đối việc Giản Vũ Mân gia nhập làng giải trí, nên Giản Vũ Mân đã sử dụng nghệ danh này khi bước vào giới giải trí, bỏ qua mối quan hệ giữa bản thân và Giản gia.

Tạ là họ của Giản lão phu nhân.

La Tú Ân nhìn chằm chằm Giản Vũ Mân, càng nhìn càng giống.

Ngay cả Trình Dịch, người ở bên cạnh, cũng nhận ra.

Trình Dịch không phải là fan của nhóm nhạc nam - Jupiter, nhưng xung quanh bàn của La Tú Ân đặt rất nhiều khung cảnh của nhóm nhạc nam này, Trình Dịch mưa dầm thấm đất cũng có chút nhận thức.

Giản Vũ Mân ngẩng đầu nhìn La Tú Ân, nhìn thấy sự ngạc nhiên trong mắt người kia, liền không để ý, "Chà, là tôi, có vấn đề gì không?"

Anh biết hình ảnh hiện tại của mình rất luộm thuộm, cùng hình ảnh trước đây của anh trên màn hình có sự khác biệt nghiêm trọng.

Nhưng có vấn đề gì đâu?

Cùng lắm thì mất một người hâm mộ.

Fan muốn ngã cũng không ngăn được, dù sao anh ấy cũng không muốn dỗ dành hay chiều chuộng.
 
Chương 145: Mặt mũi vẫn phải cần

"ahihi! Thực sự là Tạ Mân Vũ! Tạ Mân Vũ của nhóm Jupiter!" La Tú Ân phản ứng có chút kích động, kéo Trình Dịch qua kẹp cổ khiến anh bị sặc.

"Trình Dịch, cậu xem, đây là Tạ Mân Vũ!"

"Ân tỷ, nhìn thấy thần tượng, chị nên tiến lên kêu anh ấy ký tên.." Trình Dịch hô hấp khó khan, gian nan phát ra tiếng.

Cô nên xin chữ ký thay vì kẹp cổ của anh.

"Đúng a! Muốn ký tên! Muốn chụp ảnh chung!" La Tú Ân sờ sờ túi, không có giấy bút.

Vậy thì chỉ có thể chụp ảnh chung, La Tú Ân nhanh chóng lấy điện thoại di động ra.

Thấy La Tú Ân muốn chụp ảnh với mình, Giản Vũ Mân lăn qua giường của Giản Nhất Lăng, vén chăn lên và vùi mình dưới chăn.

Người hâm mộ không cần, nhưng mặt mũi vẫn phải cần.

Nói cho cùng, anh ấy cũng là một ca sĩ thần tượng.

Giản Nhất Lăng cúi đầu và liếc nhìn chỗ phình to bên cạnh mình.

Đưa tay ra, kéo chăn bông và che lại.

Trình Dịch sờ mũi, "Ân tỷ, chị thành công dọa thần tượng của chị chạy mất rồi."

La Tú Ân đầu tiên là ngốc một chút, sau đó lại cảm thấy kỳ quái, "Nhất Lăng tiểu bảo bối, em cùng Tạ Vũ Mân nhận thức sao?"

"Vâng." Giản Nhất Lăng đáp.

Lúc này, giọng nói của Giản Vũ Mân phát ra từ chăn bông, "Tôi là anh trai của cô ấy."

Bởi vì chăn bông chặn ngang nên giọng nói hơi trầm hơn bình thường, nhưng nghe vẫn rất hay.

Tạ Mân Vũ hóa ra là anh trai của Tiểu Lăng? "

" Không phải? Cậu họ Tạ, cô ấy họ Giản mà. "La Tú Ân ngạc nhiên nhìn lên ngọn đồi nơi chăn bông được nâng lên, lại nhìn sang Giản Nhất Lăng.

" Đó là nghệ danh! "Giản Vũ Mân trong chiếc chăn bông phản bác.

Không có gì lạ khi các nghệ sĩ sử dụng nghệ danh cho lần ra mắt của họ.

Dùng tên thật nhiều khi không tốt bằng nghệ danh.

" Đúng a, nghệ sĩ phải dùng nghệ danh, vậy cậu thực sự là anh trai của bảo bối? "

Tạ Mân Vũ cư nhiên là anh trai của Giản Nhất Lăng!

Sự thật này làm cho La Tú Ân vừa ngạc nhiên vừa kích động, vì vậy mà lúc này cô vốn là người mạnh mẽ kiên quyết, lại bị chậm vài nhịp.

" Cái gì mà đại bảo bối của cô? Đó là của nhà chúng ta! "

Trước mặt người nhà, lại nói là của cô, cái này thích hợp sao?

Phải không phù hợp!

Trình Dịch ho hai tiếng để giảm bớt sự ngượng ngùng," Khụ khụ, cái kia, Ân tỷ, chúng ta nên ra ngoài trước để anh của Nhất Lăng rửa mặt chải đầu trước nhé? "

Người ta rốt cuộc là ngôi sao thần tượng, không thể luôn nhìn chằm chằm vào bộ dáng chưa tắm rửa thay đồ được.

Người hâm mộ phải có bộ dáng của người hâm mộ.

Người hâm mộ tư sinh không được.

La Tú Ân bị Trình Dịch kéo ra khỏi phòng, trước khi đi cô vẫn còn thèm thuồng nhìn chăn bông của Giản Nhất Lăng, nhưng đáng tiếc là không thể nhìn thấy gì qua chăn bông.

Sau khi cánh cửa đóng lại, Giản Vũ Mân thò đầu ra khỏi giường.

Giản Vũ Mân mỉm cười với Giản Nhất Lăng, sau đó leo ra khỏi giường và đi tắm rửa trong phòng tắm riêng của phòng bệnh.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, La Tú Ân vẫn còn trong niềm phấn khích khi được nhìn thấy thần tượng thực sự.

" Trình Dịch, ta thực sự đã nhìn thấy chính Tạ Mân Vũ a. "

" Ân tỷ, tôi đang nghĩ nhóm Jupiter đời trước đã tích đức gì, mà có thể có được tâm thiếu nữ của chị. "

Tâm thiếu nữ của La Tú Ân không có nhiều lắm, tổng cộng chỉ có một chút, tất cả đều được dành cho Jupiter.

" Trình Dịch, cậu ngứa đòn phải không? "

" Không, không, không, tôi không có, tôi nhất định không có, tôi rất vui mừng cho chị! "

Trình Dịch thay đổi lời nói trong giây lát.

" Chà, tiến sĩ Trình, tiến sĩ La.. Bây giờ hai vị có rãnh không?"

Đột nhiên, Hồng Bách Chương, người ở bên cạnh, xen vào cuộc nói chuyện giữa hai người.

Ông ấy không hề rời đi mà đợi hai người ở cửa phòng.
 
Chương 146: Thịnh gia đến thăm (1)

La Tú Ân nhìn Hồng Bách Chương, "Lão Hồng, tôi nói hôm nay chúng ta không ở đây để bàn chuyện công việc."

"Đó không phải là vì có một vài bệnh án trong tay và muốn nhờ các vị đưa cho tôi một chút ý kiến sao?" Hồng Bách Chương với vẻ mặt lấy lòng.

Có việc cầu người, mặt già không quan trọng.

Trình Dịch nhìn Hồng Bách Chương một cái, "Dù sao cũng đang đợi người, lúc này đi xem một chút đi."

Trình Dịch nhìn Hồng Bách Chương cũng không dễ dàng, hiện tại bọn họ đứng ở cửa phòng cũng không làm được gì.

La Tú Ân cứ nhìn vào phòng bệnh không ngừng, sau đó mới đi đến văn phòng của Hồng Bách Chương với Trình Dịch.

###

Không lâu sau, Vu Hi và Địch Quân Thịnh đến.

Lúc này chỉ có Giản Vũ Mân ở cùng Giản Nhất Lăng trong phòng bệnh.

Ôn Noãn bị lão phu nhân gọi ra nói chuyện, lão phu nhân dường như có chuyện muốn nói một mình với con dâu cả.

Ngay khi Vu Hi bước vào, anh nhìn thấy Giản Vũ Mân đang nói cười với Giản Nhất Lăng.

Tại thời điểm này, Giản Vũ Mân rửa mặt chải đầu xong, sạch sẽ thanh sảng, soái khí bức người.

Vu Hi bước chân dừng lại.

Nam nhân này không phải là thành viên của nhóm nhạc nam thần tượng sao?

Vu Hi không thể nhớ tên người này, nhưng có ấn tượng về ngoại hình của người này.

Anh dường như còn nhớ trên mạng đánh giá về người này: Ngoại hình đẹp, giọng hát tốt, khả năng hát hay và được khen ngợi về vũ đạo.

Đây là một đánh giá rất cao trong hàng số các tiểu thịt tươi hiện nay.

Lăng thần đây là tình huống như thế nào?

Anh vẫn còn nhớ lần trước bọn họ đi tìm Kỷ Minh, Lăng thần nhìn nhóm nam thần tượng đến phát ngốc.

Bây giờ hai người này dường như rất quen thuộc lẫn nhau, sự thân thiết của họ vượt ra ngoài phạm vi bạn bè thông thường.

Theo hiểu biết của Vu Hi về Giản Nhất Lăng trong khoảng thời gian này, Giản Nhất Lăng không thích người khác tiếp xúc thân thể với mình, nếu đến quá gần, cô ấy sẽ chủ động rút lui và giữ khoảng cách.

Có thể cùng Giản Nhất Lăng kéo khoảng cách xuống còn 20 cm.

Cái quan hệ này..

Phẩm, tế phẩm.

Khi Vu Hi nhìn Giản Nhất Lăng và Giản Vũ Mân, họ cũng nhìn lên anh.

Vu Hi không thể nhận ra Giản Vũ Mân, và Giản Vũ Mân cũng không thể nhận ra Vu Hi.

Giản Vũ Mân là người dành ít thời gian ở ngôi nhà cũ nhất trong số những người con của Giản gia.

Vì lựa chọn sự nghiệp của mình, Giản Vũ Mân đã không trở lại thành phố Hằng Viễn trong nhiều năm, anh và Vu Hi đã không gặp nhau từ lâu.

Địch Quân Thịnh sau lưng tiến vào, sau khi nhìn thấy tình hình trong phòng, anh cười nhạo một tiếng, "Gia tới không phải lúc?"

Vu Hi vội vàng cười nói, "Không ngờ lại nhìn thấy một ngôi sao lớn ở trong phòng của Lăng thần."

Sau đó anh đặt món quà thăm hỏi trên tay xuống bàn trà bên cạnh.

"Tiểu Lăng, hai người này là ai vậy?" Giản Vũ Mân hỏi Giản Nhất Lăng.

"Bạn." Ngay khi Giản Nhất Lăng nói, Vu Hi và Địch Quân Thịnh nghe thấy cô ấy so với bình thường hư nhược rất nhiều.

"Hóa ra là bạn của Tiểu Lăng, là đến thăm Tiểu Lăng sao? Mời ngồi."

Giản Vũ Mân tiếp đón Vu Hi cùng Địch Quân Thịnh, trên mặt treo lên nụ cười công thức hóa tiêu chuẩn.

"Tiểu Lăng thân thể thế nào? Nghe nói bị viêm dạ dày sao?" Vu Hi hỏi thăm bệnh tình của Giản Nhất Lăng.

"Cho nên tạm thời chỉ có thể bắt cô bé ăn cháo kê." Giản Vũ Mân trả lời.

Bắt cô.

Này hai chữ có điểm ý tứ.

Vu Hi nghĩ thầm, xem ra nam nhân này cùng Lăng thần quan hệ thật sự thực không bình thường.

Địch Quân Thịnh chân dài hai ba bước đi tới sô pha phía trước, ngồi xuống.

Giản Vũ Mân nheo lại đôi mắt, Địch Quân Thịnh cho người ta cảm giác có chút ngạo mạn, không giống như là dễ đối phó.

Địch Quân Thịnh nhìn trên giường Giản Nhất Lăng, "Lần trước không cho gia ăn cái này không cho gia ăn kia, hiện tại đến phiên chính mình cái gì cũng đều không được ăn?"
 
Chương 147: Thịnh gia đến thăm (2)

Những lời của Địch Quân Thịnh nghe như có sự vui sướng khi người ta gặp họa.

Vu Hi trong lòng nghĩ, hóa ra Thịnh gia vội vàng đến gặp Lăng thần là để trả mối hận lần trước Lăng thần không cho cậu ấy ăn thịt?

"Bây giờ anh cũng không thể ăn được." Giản Nhất Lăng đáp.

"Gia muốn ăn thì cô cũng không thể quản được."

"Chính là không thể ăn." Giọng điệu của Giản Nhất Lăng rất mạnh mẽ, nhưng giọng nói của cô ấy lại nhẹ nhàng, không hề có lực uy hiếp.

Sinh bệnh mà không nghe lời khuyên của bác sĩ thì tìm đến cái chết là không có gì khác nhau.

Tình huống của Địch Quân Thịnh có thể khiến bác sĩ điều trị cho anh có thể tức chết.

Trên thực tế, Địch Quân Thịnh trong nguyên tác quả thực là một tồn tại phiền phức như vậy. Anh ta chưa bao giờ coi trọng cuộc sống của mình.

"Thân thể của mình còn chưa quản tốt, còn muốn quản gia?"

Vu Hi ở bên cạnh nghe, luôn cảm thấy hôm nay thái độ của Địch Quân Thịnh đối với Giản Nhất Lăng có chút khác biệt.

"Tôi không có ý đó, là anh." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng đáp lại.

Giản Vũ Mân không hài lòng với thái độ nói chuyện của Địch Quân Thịnh với Giản Nhất Lăng, liền cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.

"Vị tiên sinh này, em gái nhà tôi yêu cầu anh chú ý đến chế độ ăn uống là vì bản thân anh. Nếu anh không nghe lời thì cứ quên đi và coi như em gái tôi lo chuyện bao đồng."

Em gái?

Ai?

Vu Hi tỏ vẻ ngạc nhiên, "Em gái của anh? Anh là ai? Sao tôi không nhớ Giản gia có một đại minh tinh?"

"Còn cậu lại là ai? Nghe lời cậu nói giống như rất quen thuộc với người của Giản gia." Giản Vũ Mân lại nhìn Vu Hi hỏi.

"Tôi là Vu Hi, nhà tôi ở cạnh nhà họ Giản. Tôi biết hầu hết người trong gia đình của Giản gia."

"Cậu là Vu Hi?" Giản Vũ Mân nghe xong đi tới chỗ Vu Hi, đi vòng quanh nhìn qua nhìn lại mấy vòng.

Sau đó, anh cẩn thận so sánh với Vu Hi trong trí nhớ của mình.

Thực sự có vẻ giống như đứa nhỏ Vu Hi kia.

"Anh rốt cuộc là ai?" Vu Hi hỏi lại lần nữa.

"Giản Vũ Mân."

Sau khi xác nhận người bên kia là Vu Hi, Giản Vũ Mân đã thẳng thắn thừa nhận danh tính của mình.

"A! Anh trai của tiểu tử thúi Giản Vũ Tiệp."

Vu Hi vẫn nhớ, anh cả của Giản Vũ Tiệp, anh có thể không nhớ sao.

"Em liền nói, Lăng s.. Nhất Lăng muội muội, sao cô ấy.. thì ra là Vũ Mân ca.

Bây giờ sự tình đã rõ ràng, khó trách lúc ăn cháo lại thân mật như vậy, hóa ra là anh trai!

Sau khi biết danh tính của họ, Vu Hi và Giản Vũ Mân trở nên hòa hợp hơn.

" Còn cậu ta là ai? "Giản Vũ Mân liếc mắt nhìn Địch Quân Thịnh.

Nam nhân này khác với Vu Hi.

" Đó là một người bạn của em. Hiện tại cậu ấy đang sống trong nhà của em và có quen với Nhất Lăng muội muội, ngày thường có quan hệ rất tốt. "

Vu Hi không biết phải giới thiệu Địch Quân Thịnh như thế nào cho thích hợp, nói thẳng thân phận thì không tốt lắm, Thịnh gia không thích đến chỗ nào cũng có một nhóm người chăm chú theo dõi anh.

Mặc dù Vu Hi đã nói như vậy, nhưng sự cảnh giác của Giản Vũ Mân đối với Địch Quân Thịnh vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ, nhưng thái độ của anh ấy đã tốt hơn trước một chút.

Vu Hi mỉm cười nói với Địch Quân Thịnh," Thịnh gia, hôm nay chúng ta đến đây để gặp Nhất Lăng muội muội. Nhất Lăng muội muội vẫn đang bị bệnh, xin cậu cũng đừng đùa giỡn với cô ấy. "

Anh trai người ta vẫn đang ở bên cạnh nhìn đó.

Nhìn thái độ của Giản Vũ Mân, anh gần như xem Thịnh gia là người xấu.

Mặc dù không biết tại sao hôm nay thái độ của Thịnh gia và Lăng thần cùng với ngày thường không giống nhau.

" Ừ. "Địch Quân Thịnh đồng ý.

Vu Hi ở trong lòng một trận A di đà Phật.

Giản Nhất Lăng một lần nữa nhấn mạnh với Địch Quân Thịnh," Anh không được ăn bừa bãi. "

" Được rồi."Địch Quân Thịnh đột ngột thay đổi thái độ và ngừng tranh cãi với Giản Nhất Lăng, một tiếng liền đáp ứng.

Anh dựa lưng vào ghế sô pha và tư thế trở nên lười biếng.
 
Chương 148: Vũ Tiệp đến thăm (1)

Trình Dịch, La Tú Ân và Hồng Bách Chương trở về phòng của Giản Nhất Lăng sau khi thảo luận các vấn đề chuyên môn.

Bước vào cửa thấy trong phòng có thêm hai nam nhân.

Xét về ngoại hình, anh chàng ngồi lười biếng trên ghế sô pha không thua gì siêu sao Giản Vũ Mân.

Tuy nhiên, ánh mắt của La Tú Ân chỉ nhìn vào cơ thể của Giản Vũ Mân.

Sau khi rửa mặt chải đầu, Giản Vũ Mân thậm chí còn đẹp hơn người trong poster.

Thần tượng đã ở ngay trước mặt, trên mặt La Tú Ân tràn đầy hưng phấn, không thể khống chế được nụ cười.

"Ân tỷ, nắm bắt cơ hội, chụp ảnh nhóm, chụp ảnh nhóm." Trình Dịch nhắc nhở bên tai La Tú Ân.

Ân tỷ không có trái tim thiếu nữ đã khủng khiếp, Ân tỷ có trái tim thiếu nữ còn khủng khiếp hơn.

Phản ứng đều chậm một phách.

"Được! Ảnh nhóm!" La Tú Ân vội vàng chạy tới chụp ảnh chung với Giản Vũ Mân.

Lần này Giản Vũ Mân không từ chối, rất hợp tác với La Tú Ân.

Sau khi được chụp ảnh với thần tượng, La Tú Ân nhìn ảnh trên điện thoại với vẻ mặt si mê.

"Tỷ cùng thần tượng chụp ảnh chung! Tỷ cùng thần tượng chụp ảnh chung!", La Tú Ân khoe với Trình Dịch.

Trình Dịch vẻ mặt bất lực, may mà La Tú Ân không có bao nhiêu trái tim thiếu nữ, nếu có nhiều hơn nữa, e rằng trái tim hắn không chịu nổi.

###

Sau khi tan học, Giản Vũ Tiệp cũng đến bệnh viện.

Anh xách một đống túi trên tay.

"Nhất Lăng muội muội, em có khỏe không? Bà nội nói em bị sốt và viêm dạ dày, bụng còn đau không?"

Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Không đau."

"Em nói dối, bà nội nói nửa đêm bị sốt, viêm dạ dày ruột chắc chắn sẽ đau bụng, nhưng em đều không có nói! Mãi đến khi buổi sáng bà nội phát hiện ra mới đưa đi bệnh viện!" Giản Vũ Tiệp cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến điều đó.

Nhưng nhìn khuôn mặt của em gái, lại không thể mắng cô.

"Nhân tiện, Nhất Lăng muội muội, em đã ăn cái gì chưa? Anh mua cho em rất nhiều đồ ăn ngon."

Hầu hết những gì Giản Vũ Tiệp cầm đến đều là đồ ăn.

"Đông." Giản Vũ Mân đang đứng cạnh giường gõ một cái lên trán Giản Vũ Tiệp, "Em bị ngốc à, bệnh viêm dạ dày của Tiểu Lăng, không thể ăn đồ lung tung được. Sao em lại mua nhiều như vậy? Muốn Tiểu Lăng đau thêm à?"

Biết mình đã làm sai, Giản Vũ Tiệp vẻ mặt ủy khuất, "Anh trai, em sai rồi, nhưng mà anh cũng không cần đánh lên đầu em đi?"

"Đánh chính là cái đồ ngốc nhà em."

"Còn nói em ngốc? Rõ ràng là anh ở chung nhà với Nhất Lăng muội muội. Tại sao anh không để ý Nhất Lăng bị ốm? Vậy rõ ràng là anh còn ngốc hơn cả em!"

Giản Vũ Tiệp không chịu thua kém, liền phản công Giản Vũ Mân.

"Thằng nhãi ranh này, da lại ngứa đúng không? Muốn hay không ra ngoài đánh một trận?"

Giản Vũ Mân đã quen với việc đánh nhau với hai đứa em của mình, và cái mông của Giản Vũ Tiệp thường xuyên bị anh trai mình đánh.

"Đánh thì đánh, em bây giờ mười bảy tuổi, nếu đánh với anh chưa chắc sẽ thua."

Giản Vũ Tiệp không thể quá sợ hãi, Giản Nhất Lăng vẫn còn đang ở bên cạnh nhìn.

Khi còn nhỏ, Giản Vũ Tiệp đối mặt với "ca ca yêu thương" không có sức phản kháng, mông nhỏ của anh chỉ có thể bị đánh, bây giờ trưởng thành, tình huống nhất định sẽ không thể như vậy.

"Được rồi, để anh xem những năm này em trưởng thành bao nhiêu." Giản Vũ Mân bắt đầu xắn tay áo.

Hai anh em nói đánh liền muốn đánh.

Giản Vũ Tiệp đang muốn đứng dậy, liền thấy một bàn tay nhỏ đang nắm quần áo của mình.

"Không được đánh nhau." Giọng của Giản Nhất Lăng hơi khó nghe, nhưng giọng điệu rất chắc chắn, bàn tay cũng nắm rất chặt.

Giản Nhất Lăng không biết hai anh em chỉ đang nói đùa, nghĩ rằng hai người sắp đánh nhau thật nên khẩn trương kéo họ lại.

Giản Vũ Tiệp ngay lập tức đổi miệng và nói với Giản Vũ Mân, "Nhất Lăng muội muội không cho đánh, nên hôm nay em trước liền buông tha cho anh."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Nội dung nổi bật

Xu hướng nội dung

Back