Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 469: Đại tỷ cùng các tiểu đệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đan Vũ Nhu đối Giản Nhất Lăng ra lệnh, "Nhìn thấy đôi nam nữ bên cạnh mày không? Bọn họ làm như thế nào, mày liền làm theo như vậy, bằng không, mày cũng đừng nghĩ đến gặp lại anh của mày."

    Đi theo Giản Nhất Lăng liền nhìn qua, bên cạnh có một nam một nữ, nam ngồi ở trên sô pha, nữ chủ động tiến lên, đôi tay vòng qua chỗ cổ nam nhân.

    Sau đó một người nam nhân có bộ dáng bình thường ngồi xuống vị trí bên cạnh Giản Nhất Lăng.

    Đan Vũ Nhu là muốn Giản Nhất Lăng làm chuyện giống vậy, sau đó quay video.

    Giản Nhất Lăng dửng dưng mà nhìn Đan Vũ Nhu, một chút ý tứ muốn làm theo đều không có.

    "Mày là lỗ tai điếc hay là nghe không hiểu tiếng người?" Đan Vũ Nhu âm thanh khinh miệt, ánh mắt khinh thường.

    Tuy rằng là vì đối phó Tần Du Phàm mới làm ra chuyện này, nhưng mà tận đáy lòng cô ta cũng chướng mắt Giản Nhất Lăng.

    "Cô là vì Tần Du Phàm, hay là vì chính cô?" Giản Nhất Lăng ngữ khí bình tĩnh mà dò hỏi.

    "Mày có tư cách hỏi tao vấn đề này sao?"

    Đan Vũ Nhu không có cái kiên nhẫn cùng Giản Nhất Lăng giảng những lời này, cũng không cảm thấy trong tình cảnh hiện tại Giản Nhất Lăng có tư cách hỏi cô ta vấn đề này.

    "Hay là mày cho rằng, Thịnh gia trong buổi tiệc của Tần gia lần trước đối đãi đặc biệt với mày một chút, mày liền có cái tư bản này? Tao nói cho mày biết, chỉ có Phàm tỷ chúng ta mới có tư cách trở thành người bên cạnh Thịnh gia, biết không?"

    Đan Vũ Nhu trong lúc nói tiếp tục thúc giục Giản Nhất Lăng làm theo lời của cô ta.

    Nếu không phải bởi vì cô ta cần quay lại chính là hình ảnh Giản Nhất Lăng chủ động nhào vào trong ngực nam nhân, cô ta căn bản sẽ không nhiều lời vô nghĩa với cô.

    Giản Nhất Lăng nhìn thoáng qua đồng hồ trong phòng KTV, bình tĩnh mà nói, "Không sai biệt lắm."

    "Cái gì không sai biệt lắm, dựa theo mệnh lệnh của tao mà làm đi có nghe hay không?" Đan Vũ Nhu không kiên nhẫn mà thúc giục.

    Cô ta biết cô ta cũng chỉ có cơ hội này.

    Giản Nhất Lăng không có nhìn Đan Vũ Nhu, mà là sắc mặt bình tĩnh hướng ra cửa phòng nói, "Vào đi."

    Giọng nói trời sinh mềm mại, lại mạc danh mà có khí thế.

    Lời nói này làm mọi người trong phòng nghe phát ngốc.

    Giản Nhất Lăng đây là ở nói ai đi vào?

    Tần Du Phàm có chút tò mò mà nhìn Giản Nhất Lăng.

    Đan Vũ Nhu nghe thực phẫn nộ, "Tao không có nhiều thời gian như vậy cho mày lãng phí! Mày có nghe hay không, hiện tại lập tức làm theo!"

    "Phanh!"

    Cửa phòng ghế lô KTV bị người từ bên ngoài bạo lực đá văng.

    Là một người nam nhân đã văng cửa, ngoại hình đẹp trai, nhưng động tác thập phần dã man thô lỗ.

    Người đá cửa ra không ai khác, mà chính là tiểu đệ của Giản Nhất Lăng, An Dương.

    "Dương ca, cửa khóa đã mở, không cần thiết đá." Tiểu đệ phía sau An Dương nhỏ giọng nói.

    "Đá văng tương đối có khí thế."

    Khí thế vào cửa rất quan trọng.

    An Dương nói xong đi vào ghế lô.

    Tầm mắt đảo qua người trên ghế lô, cuối cùng rơi xuống trên người Giản Nhất Lăng.

    Trên mặt treo ý cười, hướng về phía Giản Nhất Lăng nói, "Đại tỷ, tỷ xem những người này chúng tôi là báo cảnh sát, hay làm thế nào? Chứng cứ chúng tôi dựa theo lời tỷ nói, đều lưu lại tốt rồi."

    Giản Nhất Lăng trả lời, "Giam cầm phi pháp cùng với lấy các phương pháp phi pháp cướp đoạt hoặc là hạn chế tự do thân thể công dân thuộc về vụ án hình sự, báo cảnh sát xử lý."

    Những người khác trên ghế lô còn ở trong kinh ngạc, đặc biệt là chủ mưu Đan Vũ Nhu.

    Những người này vào cửa kêu Giản Nhất Lăng là "Đại tỷ"?

    Một màn này nhìn có chút quỷ dị.

    Bởi vì Giản Nhất Lăng nhìn như thế nào đều không giống "Đại tỷ".

    Nhưng mà thời điểm nam nhân trước mắt kêu Giản Nhất Lăng là đại tỷ kêu thật sự nghiêm túc, biểu tình thái độ đều thực cung kính, nửa điểm không có lệ.
     
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 470: Giản Nhất Lăng vạch trần (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bọn họ cùng Giản Nhất Lăng là cái quan hệ gì? Giản Nhất Lăng thật là "Đại tỷ" của những người này sao?

    Tần Du Phàm vốn là xem kịch vui, kết quả cũng bị một màn trước mắt này làm cho kinh ngạc rồi.

    Bất quá, lúc này cô ấy còn không cảm thấy chuyện này cùng cô ấy có quan hệ gì.

    Chỉ là Giản Nhất Lăng làm một loạt thao tác này đã ngoài ý làm cô tò mò.

    Nghe được báo cảnh sát xử lý năm chữ này, nhóm người Đan Vũ Nhu trong phòng đều có chút luống cuống.

    Bọn họ đều nhìn về phía Đan Vũ Nhu, chờ đợi cô ta đáp lại.

    Hiện tại tình huống có biến, bọn họ muốn ngưng hẳn kế hoạch hay không?

    Đan Vũ Nhu lại mệnh lệnh bọn họ, "Đừng bị bọn họ dọa sợ, đem những người này đều đuổi ra ngoài đi!"

    Cô ta đã làm tới tình trạng này, không có đạo lý dừng lại.

    Liền tính đem chuyện này nháo lớn, cô ta cũng muốn làm cho xong!

    Nghe được Đan Vũ Nhu nói, vẻ mặt An Dương thoải mái mà đối với người ngoài cửa búng tay một cái.

    Sau đó người ngoài cửa ngay ngắn trật tự đều đi vào ghế lô.

    Vừa mới bọn họ chỉ nhìn đến cửa đứng có hai ba người, chờ đến khi những người này lục tục tiến vào mới phát hiện, người tới rất nhiều.

    Những người này hùng hổ mà đứng trước mặt mọi người, liền đem nhóm người Đan Vũ Nhu hù dọa rồi.

    An Dương mang người, trừ bỏ có hai người thoạt nhìn là người trẻ tuổi bình thường, không có lực sát thương gì, những người theo sau đều thoạt nhìn thực cường tráng, như là vệ sĩ chuyên nghiệp.

    Mà người của Đan Vũ Nhu bên này, đều chỉ là một ít công tử ngày thường cùng cô ta chơi chung cùng với một số người bình thường cô ta mới thuê tới.

    Mọi người trăm triệu lần không nghĩ tới, Giản Nhất Lăng bên người thế nhưng có một nhóm người bảo hộ như vậy.

    Những người này thoạt nhìn cũng không đơn giản cũng không dễ trêu chọc.

    Nếu là vệ sĩ đặc cấp mà nói, này Giản Nhất Lăng cũng bỏ quá nhiều vốn đi!

    Phải biết rằng loại vệ sĩ đặc cấp này tiền lương rất cao, hơn nữa cũng không cần thiết.

    Người bình thường sẽ không hằng ngày mướn nhiều vệ sĩ đặc cấp như vậy bảo vệ bên người.

    Đan Vũ Nhu thấy sự tình phát triển không đúng, biết kế hoạch hôm nay của mình đã tan thành mây khói, lại muốn động thủ tuyệt không có khả năng.

    Vì thế cô ta hướng Giản Nhất Lăng yếu thế nói, "Là tôi thua, các người muốn biết cái gì tôi đều sẽ nói, chỉ hy vọng các người có thể buông tha tôi."

    Giản Nhất Lăng nói, "Cô muốn giá họa cho Tần Du Phàm."

    Không phải câu nghi vấn, là câu khẳng định.

    Cùng là sự kiện này, trong nguyên tác cũng phát sinh qua.

    Chẳng qua trong nguyên tác người bị trói tới không phải Giản Nhất Lăng, mà là Mạc Thi Vận.

    Lúc ấy Mạc Thi Vận cùng Tần Xuyên cảm tình thực tốt.

    Sau đó có một ngày, mẹ của Mạc Thi Vận đã bị người mang đi, sau đó Mạc Thi Vận bị áp chế tới KTV.

    Ở KTV, Mạc Thi Vận gặp được Tần Du Phàm.

    Mạc Thi Vận chất vấn Tần Du Phàm vì cái gì muốn làm như vậy đối với cô, Tần Du Phàm không trả lời.

    Sau đó Tần Xuyên đuổi tới giải cứu Mạc Thi Vận, mà mâu thuẫn giữa Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm cũng hoàn toàn bạo phát.

    Dựa theo tình huống hiện tại mà thấy, một màn này trong nguyên tác hẳn là có ẩn tình khác.

    Người chân chính làm chuyện này, hẳn là người bên cạnh Tần Du Phàm, Đan Vũ Nhu, mà không phải là bản nhân Tần Du Phàm.

    Nhưng mà trong nguyên tác, Tần Du Phàm đối mặt với chất vấn của Tần Xuyên, cũng không có đối với chuyện này mà giải thích.

    Bởi vậy Tần Xuyên đã nhận định, là cô ấy muốn làm hại Mạc Thi Vận.

    Bởi vì Tần Du Phàm hận Tần Xuyên, có động cơ làm như vậy.

    Mà Giản Nhất Lăng lại có thể lý giải vì sao Tần Du Phàm lại không giải thích.

    Người có tính cách giống Tần Du Phàm như vậy, là khinh thường hướng tới người mà mình chán ghét giải thích quá nhiều.

    Giống như Giản Nhất Lăng trong nguyên tác..

    Giản Nhất Lăng căn cứ cốt truyện trong nguyên tác, cùng chuyện phát sinh hôm nay, cùng với những phản ứng và lời nói của Tần Du Phàm, Giản Nhất Lăng suy luận ra diễn biến có khả năng xảy ra nhất.
     
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 471: Giản Nhất Lăng vạch trần (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lời Giản Nhất Lăng nói làm cho Đan Vũ Nhu đột nhiên trừng lớn hai mắt, sự kinh ngạc cất giấu trong ánh mắt lộ ra bên ngoài.

    Tuy rằng cô thực mau liền đem sự kinh ngạc này ẩn giấu trở về, những vẫn bị Tần Du Phàm thấy được.

    "Cô thiết lập bố cục này, không phải vì Giản Nhất Lăng, mà là vì tôi?"

    Tần Du Phàm ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giống như hầm băng.

    "Phàm tỷ, em như thế nào sẽ hại chị chứ, em vẫn luôn muốn giúp chị, em chỉ là muốn giúp chị thắng được tâm của Thịnh gia, em thật sự không có ý gì khác." Đan Vũ Nhu vội vàng giải thích.

    Đan Vũ Nhu giờ phút này, thoạt nhìn vẫn là cô ta như trước kia một người vâng vâng dạ dạ, ánh mắt óng ánh, giống một con chó con phe phẩy đuôi lấy lòng chủ nhân.

    Giản Nhất Lăng mau chóng đánh vỡ lời nói dối của cô ta, "Cô đã báo cho Địch Quân Thịnh."

    Đan Vũ Nhu chủ động báo cho Địch Quân Thịnh, mục đích của cô ta là cái gì, rất rõ ràng.

    Mà điểm này, chờ một lát sau khi Địch Quân Thịnh tới, Tần Du Phàm chỉ cần hỏi một câu Địch Quân Thịnh liền có thể biết.

    Đan Vũ Nhu không dám tin tưởng mà nhìn Giản Nhất Lăng.

    Hành vi và lời nói của Giản Nhất Lăng đã vượt qua phán đoán của Đan Vũ Nhu.

    Một cái nữ sinh bình thường, gặp phải uy hiếp, bức bách như vậy, chẳng phải là sợ hãi cùng hận ý hay sao?

    Vì cái gì Giản Nhất Lăng bình tĩnh như vậy, còn vì Tần Du Phàm nói chuyện!

    Chẳng lẽ đối với cô mà nói, dùng một lần đem Tần Du Phàm giải quyết không tốt hay sao?

    Tần Du Phàm cười, chất vấn Đan Vũ Nhu, "Cô muốn hại tôi, hay là muốn hại hai nhà Tần Địch?"

    Tần Du Phàm nụ cười khinh miệt, cô ấy đối với việc Đan Vũ Nhu sử dụng những thủ đoạn này thập phần khinh thường.

    Nhìn thấy trong mắt Tần Du Phàm khinh thường, Đan Vũ Nhu bỗng nhiên nở nụ cười.

    Cô ta không hề ngụy trang, dù sao cũng giả vờ không nổi nữa.

    "Tần Du Phàm, cô dựa vào cái gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn tôi! Đan Vũ Nhu tôi là một con người sống sờ sờ, không phải sủng vật của cô, không phải chó của cô!"

    "Cô đang nói cái gì? Ai xem cô là sủng vật?" Tần Du Phàm nhíu mày nhìn Đan Vũ Nhu trước mắt biểu tình đột nhiên dữ tợn.

    "Vậy cho nên? Tôi liền một con chó cũng đều không tính có phải hay không?" Đan Vũ Nhu tự giễu mà cười, "Đúng vậy, cô là ai a, cô là đại tiểu thư Tần gia! Quá tôn quý a! Rất cao quý a!"

    "Cô là người của Đan gia cũng là danh môn thế gia ở kinh thành, cô không cần xem thường mình như vậy."

    "Danh môn thế gia? Nói đến cùng còn không phải dựa vào Tần gia các người! Từ nhỏ ba mẹ tôi đều yêu cầu tôi, muốn cùng cô làm bằng hữu, phải đối tốt với cô, nói nhà của chúng tôi toàn dựa vào nhà các cô mới có thể làm ăn, mới có thể kiếm tiền, chỉ cần tôi đắc tội cô, nhà của chúng tôi liền hủy. Sau đó tôi mỗi ngày, mỗi ngày đều giống con chó Nhật ở trước mặt cô chuyển động, cô cao hứng, tôi liền có thể vui vẻ kêu hai tiếng! Cô không cao hứng, tôi liền sau đó lo lắng đề phòng! Tôi sợ là tôi làm sai cái gì!"

    Đan Vũ Nhu bởi vì cùng tuổi với Tần Du Phàm, trước khi Tần Du Phàm nhảy lớp, cô ta đều cùng Tần Du Phàm học ở chung một trường.

    Cô ta mỗi ngày trước khi ra cửa, đều nghe cha mẹ dặn dò không phải trên đường đi cẩn thận, không phải chú ý an toàn, mà là muốn cô ta đối tốt với Tần Du Phàm.

    Sau đó cô ta làm theo, mỗi ngày tựa như một con trùng theo đuôi mà đi theo Tần Du Phàm.

    Nhưng mà trước nay Tần Du Phàm đều không nhìn thấy cô ta.

    Cô ta ở trong mắt Tần Du Phàm, chính là một người có thể có hoặc có thể không tồn tại cũng được.

    Cô ta cũng không biết chính mình muốn làm như thế nào mới đúng.

    Cô ta cũng nghĩ tới cô ta không cần đến gần Tần Du Phàm nữa.

    Nhưng mà cha mẹ cô ta không cho a.

    Bọn họ nói cần thiết muốn cô ta cùng Tần Du Phàm bảo trì quan hệ.

    Nhưng mà cô ta thật sự không biết chính mình muốn làm như thế nào, Tần Du Phàm mới có thể vui vẻ.

    Cứ như vậy, từng ngày, từng ngày.

    Cô ta giống cái bóng, không còn là chính mình.
     
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 472: Tôi thiếu cô nhân tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Du Phàm kinh ngạc mà nhìn Đan Vũ Nhu.

    Cô ấy đối với Đan Vũ Nhu ấn tượng cũng không sâu, ấn tượng trong cô là nữ sinh này luôn cố tình mà lấy lòng mình.

    Nhưng mà Tần Du Phàm luôn luôn chướng mắt những người cố tình lấy lòng mình như vậy.

    Kỳ thật có lẽ cô nữ sinh này bình thường một chút, cô ta đối với cô ấn tượng còn có thể lại khắc sâu một chút.

    Tần Du Phàm không thể tưởng được chính là, Đan Vũ Nhu đối mình có hận ý lớn như vậy.

    "Tôi hẳn là chưa làm qua chuyện gì thương tổn đến cô?" Tần Du Phàm hỏi.

    Đan Vũ Nhu cười, "Cô chưa làm qua chuyện thương tổn tôi, nhưng mà bản thân sự tồn tại của cô là sự thương tổn lớn nhất đối với tôi!"

    Đan Vũ Nhu biết, chính mình hôm nay làm chuyện như vậy, rất có thể sẽ bị Địch Quân Thịnh trả thù, nhưng cô chính là phải làm.

    Mặc dù chính mình có thể sẽ mất mạng, cô ta cũng muốn kéo Tần Du Phàm xuống nước.

    Cho dù là duy nhất một lần, cô ta cũng muốn làm Tần Du Phàm bồi cô ta cùng nhau chịu hậu quả xấu này! Nếu có thể, cô ta muốn cho toàn bộ Tần gia đều không được an bình!

    Tần Du Phàm cau mày, Đan Vũ Nhu có địch ý sâu như vậy là cô ấy hoàn toàn không có đoán trước được.

    Hôm nay cô ấy ngồi ở chỗ này, cũng là vì cô ấy tự giác chưa từng làm chuyện gì xúc phạm tới Đan Vũ Nhu.

    "Tần gia là nơi Đan gia các người dựa vào không giả, nhưng mà Tần gia cũng chưa bao giờ yêu cầu các người đối với tôi phải làm cái gì? Những chuyện này đều là chính ý nghĩ của cha mẹ cô, cùng tôi không có quan hệ, cô muốn hận không phải tôi mà hẳn là cha mẹ cô mới đúng chứ?"

    "Cô thật buồn cười! Cô cho rằng mỗi người đều giống cô Tần gia đại tiểu thư có phải hay không?"

    Đan Vũ Nhu bộ mặt dữ tợn.

    Tần Du Phàm biết chính mình lại cùng Đan Vũ Nhu nói tiếp cũng sẽ không có kết quả, vì thế mở ra bộ đàm ở trên cúc áo của mình, thông tri vệ sĩ đến đây.

    "Đem Đan tiểu thư dẫn đi trước." Tần Du Phàm đã không muốn lại nghe Đan Vũ Nhu nói những hận ý của cô ta nữa.

    Vê sĩ tiến vào đem những người của Đan Vũ Nhu cùng Đan Vũ Nhu đều "Thỉnh" đi ra ngoài.

    Đan Vũ Nhu lạnh lùng mà nhìn mọi người liếc mắt một cái, sau đó không hề sợ hãi mà đi.

    Trong phòng lập tức im lặng.

    An Dương cảnh giác mà hai mắt nhìn Tần Du Phàm, hỏi Giản Nhất Lăng, "Đại tỷ, cô gái này làm sao bây giờ?"

    Hiện tại trong phòng chỉ có ba người bọn họ, nhưng bên ngoài phòng, người của An Dương cùng vệ sĩ của Tần Du Phàm đều có.

    Tần Du Phàm nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, "Thật là phiền phức, tôi một chút đều không thích cô, lại thiếu cô nhân tình."

    Tần Du Phàm biết, hôm nay nếu Giản Nhất Lăng dựa theo kịch bản của Đan Vũ Nhu làm, khả năng kế tiếp xuất hiện, chính là mâu thuẫn của cô ấy cùng với Địch Quân Thịnh tăng lên, thậm chí có khả năng diễn biến trở thành mâu thuẫn quan hệ giữa Tần gia cùng Địch gia.

    Cho nên từ góc độ này mà nói, cô ta đã được Giản Nhất Lăng cứu.

    Tần Du Phàm một chút đều không thích cảm giác như vậy, "Nói đi, muốn cái gì, tôi sẽ báo đáp, nếu không sau này gặp lại tôi sẽ không được thoải mái."

    "Không cần cùng Tần Xuyên tranh giành." Giản Nhất Lăng nói với Tần Du Phàm.

    Đây là điều duy nhất cô hy vọng Tần Du Phàm làm.

    "Cô nói tôi không cần cùng Tần Xuyên tranh giành? Cô lấy cái lập trường gì tới cùng tôi nói những lời này?"

    Chuyện của Tần Xuyên là nghịch lân của Tần Du Phàm.

    "Không có lập trường." Giản Nhất Lăng không có lập trường đối với Tần Du Phàm đề ra yêu cầu này, nhưng mà cô biết cái kết cục, cho nên cô không hy vọng giữa bọn họ lại tiếp tục đấu tranh nữa.

    "Không có lập trường mà cô liền yêu cầu tôi không đi tranh giành với anh ta! Đúng, Tần Xuyên không có làm sai, anh ta sinh ra chính anh ta cũng không thể lựa chọn, như vậy tôi thì sao? Mẹ tôi đã chết không đến nửa năm, ba tôi liền phái người đi tìm người tình đầu của ông ấy! Giỗ đầu mẹ tôi vừa qua khỏi, ông ấy đã ở thành phố Hằng Viễn tổ chức buổi tiệc công khai thân phận của Tần Xuyên! Tôi suy nghĩ, mẹ tôi nếu là mà biết được, bà ấy sẽ đau khổ như thế nào?"
     
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Hongnhanheoconchuayeu thích bài này.
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 476: Là có người để ý, nên muốn được sống tốt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bác sĩ làm kiểm tra định kỳ cho anh, anh cũng chưa bao giờ hỏi kết quả.

    Qua một ngày là một ngày.

    Dù sao đều như vậy, từ khi sinh ra cho tới bây giờ đều là như thế, đã có thói quen.

    Chỉ là hiện tại, anh có lý do muốn sống.

    Anh có người muốn chiếu cố bảo vệ.

    Anh còn muốn dạy cái tiểu nha đầu kia khi khổ sở phải làm sao, khi tức giận thì phải làm sao.

    Địch Quân Thịnh không có cách nào tưởng tượng, nếu sau khi anh dạy cô xong rồi, chính mình lại đi, lưu lại cô một mình có biết bao nhiêu là khổ sở..

    Anh không thể để lại cô một mình sau khi đã vô hạn mà tới gần cô.

    Anh muốn sống.

    Địch lão gia tử thần sắc cũng trầm xuống dưới, đây vẫn là lần đầu tiên cháu trai của ông cùng ông nói về tình trạng thân thể của mình.

    Địch lão gia tử ngồi xuống ghế sô pha bằng gỗ kiểu Trung Quốc.

    Ông phiền lòng nặng nề mà nói, "A Thịnh, ta không biết, ai cũng nói không xác định, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, con có thể sống thật lâu."

    Nhưng chỉ cần có chuyện ngoài ý muốn, anh thực mau liền sẽ chết.

    Địch lão gia tử lại nói, "Kỳ thật chuyện ngoài ý muốn con cũng không cần suy nghĩ về nó, nhân sinh có nhiều chuyện ngoài ý muốn như vậy, những người khỏe mạnh, cũng có khả năng gặp phải chuyện ngoài ý muốn mà không còn tánh mạng."

    Địch Quân Thịnh trầm mặc.

    Địch lão gia tử càng thêm mà lo lắng, "A Thịnh, con hôm nay làm sao vậy? Con nói cho ông nội.."

    "Mấy năm nay, ông đã thực vất vả?" Địch Quân Thịnh kỳ thật biết thân thể của mình, thống khổ không phải chính anh, mà là chính mình người nhà.

    "Con nói bậy gì đó, ông nội một chút đều không vất vả!"

    "Ông đang nói dối."

    "Kia.." Địch lão gia tử biết chính mình không lừa được người khác, liền trầm giọng nói, "Đúng, ta thực lo lắng, ta mỗi ngày đều lo lắng, ta sợ con xảy ra chuyện, phàm là có một tia hy vọng, ta đều muốn đi làm, cho dù là lấy ra toàn bộ gia nghiệp Địch gia đi đổi, ta cũng không chút do dự."

    Chỉ tiếc không có.

    "Con có nên đem phần thống khổ này đặt lên người một người khác không?" Địch Quân Thịnh muốn biết chính là, nếu anh thật sự làm cô ấy yêu mình, cô ấy sẽ gánh vác sự thống khổ này như thế nào.

    Nghe đến đó, Địch lão gia tử minh bạch ý tứ của Địch Quân Thịnh.

    "Con là sợ tiểu nha đầu kia, không chịu nổi sao?" Địch lão gia tử trầm giọng nói, "A Thịnh, tuy rằng ông nội cùng với cái tiểu nha đầu kia ở chung không nhiều lắm, nhưng ông nội biết con bé không giống một tiểu cô nương, ngày đó ở viện nghiên cứu Tuệ Linh, ông nội đã nhìn thấy sự trầm ổn khi con bé kiểm nghiệm bộ hài cốt, ông nội liền biết con bé không phải là người yếu ớt."

    "Không, cô ấy thực yếu ớt."

    Địch Quân Thịnh nói một câu, sau đó đứng dậy.

    Kỳ thật thời điểm Giản Nhất Lăng lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt anh, đáp án của vấn đề này đã không quan trọng.

    Anh luyến tiếc buông tay, cũng chỉ có thể lôi kéo cô ấy cùng nhau thống khổ.

    Là anh ích kỷ, hơn nữa sẽ vẫn luôn ích kỷ như vậy.

    Trước khi đi Địch Quân Thịnh lưu lại một câu, "Ông trước kia muốn an bài những cái đó cho con, con đều tiếp thu, muốn con cùng với người chăm sóc y tế, con cũng đồng ý."

    Địch lão gia tử nhìn bóng dáng cô đơn của cháu trai mình, trong lòng lại bất đắc dĩ thấy đau.

    ###

    Tin tức nhân viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm đến kinh thành để lộ ra không bao lâu, lại có một tin tức mới.

    Người này của bệnh viện Lạc Hải Sâm là vì thông báo tuyển dụng mà đến.

    Lần này, toàn bộ người trong ngành y học ở kinh thành đều sôi trào.

    Có người vì theo đuổi danh lợi, có người càng vì theo đuổi thành tựu học thuật.

    Bệnh viện Lạc Hải Sâm hiện tại là đại danh từ đứng đầu về trình độ chữa bệnh trên thế giới.

    Tiến vào được bệnh viện này, không chỉ là vấn đề đãi ngộ tiền lương, cao hơn đó là thành tựu và danh dự suốt đời theo đuổi!
     
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 477: Tin tức bệnh viện Lạc Hải Sâm thông báo tuyển dụng (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chỉ nghe tin về thông báo tuyển dụng mà đã nhấc lên động tĩnh lớn như vậy, có thể thấy được bệnh viện bí ẩn mới thành lập này, ở trong cảm nhận những người của giới y học có biết bao nhiêu là sức hút.

    Nghe được tin tức này các giáo sư khoa y học của đại học Kinh Thành đều trở nên bận rộn.

    Tuy rằng tạm thời còn không biết đối phương muốn khảo sát cái nội dung gì, nhưng lấy ra bản lĩnh thật tới nhất định là không có sai.

    Giáo sư hướng dẫn Giản Nhất Lăng lần này lại đây làm sinh viên trao đổi là Hoàng giáo sư cũng là như thế.

    Ông khẩn cấp triệu tập những sinh viên của mình, muốn bọn họ hoàn thành nhanh hơn tiến độ của các hạng mục.

    Vốn có nhiều hạng mục cần ba tháng đến năm tháng mới có khả năng hoàn thành, hiện tại Hoàng giáo sư hy vọng bọn họ có thể dùng thời gian ngắn nhất để hoàn thành.

    Bởi vì ông cảm thấy các hạng mục này có khả năng vì ông mà thắng được vinh dự cùng thành tựu, trở thành nước cờ đầu tiên tiếp xúc với bệnh viện Lạc Hải Sâm.

    Giản Nhất Lăng cũng ở bên trong, lần đầu tiên cùng các nghiên cứu sinh khác gặp mặt.

    Các nghiên cứu sinh khác nhìn thấy Giản Nhất Lăng, lòng hiếu kỳ tràn đầy.

    Bởi vì nghe nói đây là một thiên tài, mới 18 tuổi đã được người trong và ngoài nước biết cô là sinh viên đắc ý của Hải Đức giáo sư.

    Kết quả khi nhìn thấy người thật, bọn họ phát hiện, Giản Nhất Lăng so với trong tưởng tượng của bọn họ còn muốn trẻ hơn.

    Ở trong một đám hai mươi mấy nghiên cứu sinh tiến sĩ sinh trước mặt, cô có vẻ phá lệ trẻ tuổi.

    "Trời ạ, nhìn thật là ngoan ngoãn, em gái em thật không giống như là một người nghiên cứu khoa học, tóc sao vẫn còn tốt như vậy!"

    "Trời ơi, tôi thật sự già rồi!"

    "Có so sánh có tổn thương, tôi bỗng nhiên cảm giác tôi như mặt trời chiều ngã về phía tây."

    "Em gái, em chính là người trong truyền thuyết rõ ràng có thể dựa vào giá trị nhan sắc, lại càng muốn dựa vào tài hoa sao?"

    Một đám thạc sĩ tiến sĩ trong phòng thí nghiệm vây quanh Giản Nhất Lăng anh một câu tôi một câu mà thảo luận thật lâu.

    Sau đó mọi người cùng Giản Nhất Lăng giới thiệu nội dung hạng mục nghiên cứu.

    Kỳ thật phương diện nội dung này Giản Nhất Lăng lúc chưa có về nước cũng đã hiểu biết qua.

    Tới trường học ngày đầu tiên Hoàng giáo sư cũng giảng qua.

    Trong đó có một bạn học nữ cùng phương hướng hạng mục với Giản Nhất Lăng.

    Bạn học nữ này tên gọi là Lục Viện, mặc áo blouse trắng, mang mắt kính thật dày, thoạt nhìn liền nhận ra là một người nghiên cứu học thuật.

    Lục Viện chủ động nói chuyện cùng Giản Nhất Lăng.

    "Đúng rồi, bạn học Nhất Lăng, cậu biết bệnh viện Lạc Hải Sâm chứ?"

    "Ân."

    "Ai, giáo sư lần này cũng muốn cùng đối phương tiếp xúc một chút, cậu biết không?"

    Giản Nhất Lăng lắc đầu, cô không biết rõ chuyện của Hoàng giáo sư.

    "Ai, mình cũng muốn được chân chính một lần tới bệnh viện Lạc Hải Sâm! Nghe nói đó là một nơi thập phần thần kỳ. Thử nghĩ một chút, một bệnh viện thần bí trên đảo nhỏ, ngăn cách với thế nhân, phảng phất giống như thế ngoại đào nguyên, mà hơn nữa có các thiết bị y tế cùng nhân viên tiên tiến nhất toàn cầu.. Có thể chữa khỏi rất nhiều loại bệnh mà các nơi khác trên thế giới không có cách nào chữa khỏi."

    Đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm, mọi người đều có rất nhiều suy đoán cùng hướng tới.

    Đặc biệt là những người nghiên cứu về y học như bọn họ.

    Không đợi Giản Nhất Lăng trả lời, Lục Viện lại nói, "Chỉ tiếc hiện tại đến bệnh viện Lạc Hải Sâm cũng chỉ có hai loại người: Một là thành viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm, hai là bệnh nhân của bệnh viện Lạc Hải Sâm, ai.."

    Muốn đi bệnh viện Lạc Hải Sâm tìm tòi, đến tột cùng hoặc là phải có cũng đủ năng lực trở thành bác sĩ hoặc y tá của bệnh viện bọn họ, hoặc là các nhân viên công tác khác.

    Hoặc là sau khi sinh bệnh vận khí tốt được bệnh viện tiếp nhận.

    Đương nhiên không ai sẽ nguyện ý chính mình sinh bệnh tật như vậy.

    Nhưng là loại người phía trước lại thập phần khó đạt.

    Đây cũng liền có ý nghĩa, đối với đại bộ phận người khác mà nói, muốn đi đến bệnh viện Lạc Hải Sâm, là một chuyện xa xôi không thể với tới.
     
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 478: Tin tức bệnh viện Lạc Hải Sâm thông báo tuyển dụng (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Viện trong lòng đầy hiếu kỳ mà hỏi Giản Nhất Lăng, "Bạn học Giản Nhất Lăng, cậu đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm không có hiếu kỳ gì sao? Khi cậu ở nước ngoài, có nghe các bạn học nước ngoài đề cập đến nó chưa? Nó ở nước ngoài có nổi danh giống như trong nước không?"

    "Thực ra, tôi không rõ lắm." Giản Nhất Lăng trả lời, thanh âm có chút nhỏ.

    Hiện tại cô đối mặt với người xa lạ nói chuyện phiếm so trước kia tốt hơn một chút, sẽ không lại gập ghềnh, nhưng vẫn là sẽ có chút không quen.

    Thời điểm Giản Nhất Lăng ở nước ngoài, thời gian chủ yếu đều ở trong trường học.

    Mặc dù là thời gian chủ yếu ở trường học, cô cũng không có gặp các bạn học khác cùng nhau làm hạng mục, Hải Đức giáo sư sắp xếp cho cô làm việc độc lập.

    Bởi vì Hải Đức giáo sư cho rằng, tình huống của Giản Nhất Lăng không thích hợp cùng các sinh viên khác của ông cùng nhau tiến hành nghiên cứu.

    Cho nên Giản Nhất Lăng rất ít có cơ hội đi nghe người khác nói chuyện phiếm, cũng liền không có cơ hội nghe bọn họ nói về chuyện của bệnh viện Lạc Hải Sâm.

    Lục Viện hỏi tiếp, "Cậu chẳng lẽ không hiếu kỳ về bệnh viện này một chút nào sao, hoặc là nói xem cậu không muốn đến bệnh viện này một lần sao?"

    Lục Viện cảm thấy chỉ cần bọn họ ở trong cái ngành này, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm có hiếu kỳ.

    Nếu có một chút năng lực, còn sẽ muốn tiếp xúc thêm với bệnh viện Lạc Hải Sâm.

    Giống như giáo sư của bọn họ.

    "Không phải rất tò mò." Giản Nhất Lăng trả lời.

    Lục Viện nghe không quá tin.

    Dù sao các bạn học xung quanh cô đều thảo luận qua, liền không có người nào mà đối với cái bệnh viện thần bí này mà không có hiếu kỳ.

    Lại hoặc bạn học Giản Nhất Lăng này tuy rằng là thiên tài, nhưng không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, cho nên mới sẽ đối với bệnh viện Lạc Hải Sâm không có lòng hiếu kỳ gì.

    ###

    Hoàng giáo sư trong văn phòng, ông đang tiếp đón một vị khách rất quan trọng.

    Đến từ Tần gia, Tần Du Phàm.

    Tần Du Phàm biết tin tức nhân viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm đã đến kinh thành.

    Nhưng mà có nhiều tin tức cô thu hoạch không được, bệnh viện Lạc Hải Sâm bảo mật công tác là thập phần đúng chỗ.

    Cho nên Tần Du Phàm tìm đến giáo sư nổi danh trong ngành y khoa ở đại học Kinh Thành, Hoàng giáo sư, hy vọng thông qua ông cùng những nhân sĩ trong vòng mà thu hoạch được càng nhiều tin tức chuẩn xác.

    Sau khi nghe xong Tần Du Phàm nói, Hoàng giáo sư cũng tỏ vẻ có chút bất đắc dĩ.

    "Tần tiểu thư, chuyện này không phải tôi không chịu giúp cô, mà chuyện của bệnh viện Lạc Hải Sâm, tôi biết đến cũng ít lại càng ít, tôi trước mắt chỉ biết bọn họ có khả năng sẽ xuất hiện ở trong một tổ chức nào đó về giao lưu học thuật ở kinh thành, nhưng cụ thể bọn họ đến bệnh viện nào, người nào, là nam hay là nữ, là cao hay là lùn tôi cũng không rõ lắm."

    Hoàng giáo sư chính mình còn muốn biết càng nhiều tin tức đây, nhưng mà căn bản không có thu hoạch được.

    Bệnh viện này bảo mật tin tức mức độ cực cao.

    Tư liệu những người bên trong bệnh viện, toàn bộ chỉ được lưu trữ ở trên đảo.

    Giữa các thành viên thông tin với nhau sử dụng đều là chính thiết bị thông tin có phần mềm chạy trên server của bọn họ, người bên ngoài căn bản không thể nào biết được.

    "Vậy Hoàng giáo sư có thể đưa tôi đến buổi giao lưu học thuật đó hay không?"

    Tần Du Phàm đưa ra yêu cầu mới.

    Hội nghị giao lưu như vậy, chỉ có nhân tài trong vòng mới có giấy mời.

    "Cái này tôi có khả năng cũng không làm được." Hoàng giáo sư thản nhiên nói, "Tần tiểu thư nếu thật sự muốn đi, có thể nghĩ cách liên hệ với tổ chức kia một chút, tổ chức bên kia hẳn là có chế độ cho phép một bộ phận người trong thương nghiệp tiến vào."

    "Đã biết, vẫn là cảm ơn Hoàng giáo sư, nếu lúc sau có nhiều tin tức hơn về bệnh viện Lạc Hải Sâm, còn phiền toái Hoàng giáo sư nói cho tôi biết một chút."

    "Được, tôi bên này sẽ lưu tâm."
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...