Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi thuynga0203, 5 Tháng chín 2020.

  1. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 459: Cái giá của sự thất tín

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba năm này, Địch Quân Thịnh cắt đứt hết thảy các quan hệ cùng Giản Nhất Lăng, cũng không có thu thập qua bất cứ thông tin nào có liên quan tới cô.

    Không phải không muốn, mà là không thể.

    "Không phải."

    Nhân tiện đưa thuốc, trước đây vẫn luôn là để cho người khác đưa.

    Không phải bởi vì Tần Xuyên.

    Giản Nhất Lăng sẽ không nói dối, đôi mắt cô vẫn trước sau sạch sẽ như một.

    Sau một lúc lâu, Địch Quân Thịnh thần sắc không còn ám trầm như vậy, mà tiếng nói càng thêm mà trầm thấp.

    "Em thất tín."

    "Ân."

    "Thất tín là phải trả giá."

    "Tôi biết." Giản Nhất Lăng tiếp thu chuyện mình vi phạm hứa hẹn phải trả giá.

    "Cái giá này sẽ rất lớn." Địch Quân Thịnh ánh mắt sáng quắc.

    "Được." Giản Nhất Lăng đáp ứng.

    Cô thất tín với người khác, chịu trừng phạt là hẳn đúng.

    Sau khi nghe được Giản Nhất Lăng trả lời, đôi mắt Địch Quân Thịnh thâm trầm.

    Cô nhất định không biết, cái giá phải trả là cái gì.

    Vu Hi bên cạnh nhìn Giản Nhất Lăng lại nhìn Địch Quân Thịnh, hai người nói chuyện anh nghe nửa ngày đều không có hiểu.

    Cái gì thất tín, cái gì phải trả giá? Như thế nào nghe ra giữa hai người này hình như là có ước định cái gì?

    Rốt cuộc giữa Lăng thần cùng Thịnh gia đã xảy ra chuyện gì mà anh không biết?

    Giá trị tò mò của Vu Hi đã tăng cao.

    Bất quá Vu Hi vẫn là nhịn xuống không hỏi, anh ấy sợ có một số việc một khi hỏi rõ, liền càng thêm xấu hổ.

    Ba người an tĩnh mà ở trong buổi tiệc của Tần gia trong chốc lát.

    Giản Nhất Lăng ăn cái gì, Vu Hi cùng Địch Quân Thịnh ở bên cạnh cùng cô ăn.

    Những người khác trong sảnh tiệc nhìn thấy đều cảm thấy lạ, buổi tối hôm nay phản ứng của Thịnh gia rất là khác thường.

    Bất quá có người lộ ra cảm kích, Vu Hi là bạn bè tốt của Thịnh gia, hai người đã quen biết rất nhiều năm, quan hệ thực tốt.

    Như vậy vừa nói, mọi người giống như thoáng có thể lý giải.

    Nhưng mà mọi người vẫn là đối cô nữ sinh thoạt nhìn tuổi không lớn kia để lại một chút ấn tượng.

    Một nữ sinh đồng thời đều được Tần thiếu cùng Thịnh gia đặc biệt đối đãi.

    Khi buổi tiệc sắp kết thúc, Vu Hi đột nhiên nhận được một cuộc điện thoại khẩn cấp, công ty của anh bên kia xảy ra một chút tình huống, yêu cầu anh hiện tại phải trở về công ty xử lý.

    "Này làm sao bây giờ, tôi hiện tại bên này có việc, tôi muốn đưa một người bạn về chỗ ở của cô ấy."

    Vu Hi có chút sốt ruột, tình huống bên kia thực khẩn cấp, nhưng mà anh cũng không thể mặc kệ Giản Nhất Lăng.

    "Đưa địa chỉ cho tôi, tôi đưa em ấy đi." Địch Quân Thịnh mở miệng.

    "Thật vậy chăng? Thịnh gia, kia.."

    Vu Hi không phải thực xác định, hai người này quan hệ hiện tại còn làm người khác đoán không ra.

    Sau khi Vu Hi suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định đem Giản Nhất Lăng phó thác cho Địch Quân Thịnh.

    "Kia Lăng thần liền giao cho cậu!"

    Vu Hi cũng muốn quan hệ hai người được hòa hoãn, chiến đội [Thịnh khí lăng nhân] bọn họ tuy rằng đã không tồn tại, nhưng mà hy vọng quan hệ của mấy người vẫn là có thể tốt giống như lúc trước.

    Vu Hi đi không bao lâu, Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng đã ăn tốt.

    "Đã đi mười mấy giờ trên máy bay liền sớm một chút trở về nghỉ ngơi, đừng học làm con thỏ."

    "Ân."

    Sau đó Địch Quân Thịnh mang theo Giản Nhất Lăng rời đi trước.

    Buổi tiệc của Tần gia, người khác nếu có chuyện gì quan trọng, trước tiên xin lỗi liền đi.

    Nhưng mà Địch Quân Thịnh mặc kệ ai như vậy, muốn đi thì đi.

    Trong sảnh tiệc người chú ý thấy Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng rời đi.

    Đã kinh ngạc lại cảm khái.

    "Thịnh gia hôm nay là làm sao vậy? Không chỉ có phá lệ mà cùng nữ hài tử ngồi xuống cùng nhau, hiện tại còn mang theo nữ hài tử rời đi trước tiên.."

    "Nên sẽ không.. là làm Thịnh gia coi trọng đi? Kia thật đúng là vận may lớn mà."

    "Các vị nghĩ thật đúng là nhiều, nói không chừng chỉ là bạn bè thôi."
     
  2. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 460: Đưa cô về nhà

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Bạn bè? Anh đã thấy qua bên người Thịnh gia khi nào từng có bạn bè là nữ giới chưa? Kinh thành ai mà không biết Thịnh gia cái gì cũng đều chơi, chính là không chơi với nữ nhân."

    "Nhìn không ra tới, nguyên lai Thịnh gia thật sự thích cái vị kia!"

    "Tôi rất tò mò người này là tiểu thư nhà ai? Có thể leo lên được người của Thịnh gia."

    "Địch gia lão gia tử phỏng chừng thật cao hứng, cây vạn tuế nhà ông ấy xem như là nở hoa."

    "Tần Du Phàm hôm nay không có tới thật là mất mát!"

    Ai cũng đều biết Tần Du Phàm thích Địch Quân Thịnh.

    Theo lý thuyết buổi tiệc hôm nay của Tần gia cô ấy là phải tới.

    Nhưng mà mọi người cũng đều biết Tần Du Phàm đang cùng Tần Xuyên tranh đoạt quyền quản lý Tần gia.

    Hơn nữa hôm nay Tần Xuyên dẫn theo mẹ thân sinh đến tham dự, chạm đến điểm nghịch lân của Tần Du Phàm.

    Mẹ của Tần Du Phàm tuy rằng đã qua đời, nhưng mà cô ấy cũng sẽ không cho phép nữ nhân bên ngoài đến chiếm vị trí của bà.

    Kết quả cô ấy liền bỏ lỡ trò hay hôm nay.

    "Vẫn là không có tới mới tốt, này nếu tới, không phải tức chết sao."

    "Còn không giống nhau sao, sau này mới biết, cũng sẽ tức chết."

    Mọi người đã có thể đoán trước được phản ứng của Tần Du Phàm.

    Mạc Thi Vận cùng những người khác không giống nhau, tâm tư của cô không để ở trên người Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng mới rời đi.

    Cô nhìn chăm chú về phía Tần Xuyên, do dự suốt một buổi tối, rốt cuộc sau khi Giản Nhất Lăng và Địch Quân Thịnh rời khỏi, lấy đủ dũng khí, cô đi hướng tới Tần Xuyên.

    Ban đầu cô không nghĩ muốn đi quấy rầy Tần Xuyên.

    Chỉ là hôm nay Giản Nhất Lăng xuất hiện, gợi lên cho cô hồi ức của một ngày kia.

    Cô muốn thử lại một lần, có lẽ, có lẽ Tần Xuyên còn nhớ rõ cô..

    Mạc Thi Vận đi đến trước mặt Tần Xuyên, trên mặt tươi cười thân thiết, lễ phép đoan trang.

    "Tần thiếu gia." Mạc Thi Vận hô một tiếng.

    "Xin hỏi tiểu thư là?" Tần Xuyên lễ phép hỏi.

    Mạc Thi Vận tâm liền lạnh một chút.

    Anh ấy không nhớ rõ cô.

    Một chút ấn tượng đều không có.

    "Tôi là Mạc Thi Vận, tôi cũng đến từ thành phố Hằng Viễn." Mạc Thi Vận hướng Tần Xuyên giới thiệu chính mình.

    Cô cố gắng làm cho mình biểu hiện thật tự nhiên một chút, không để lộ mất mát trong lòng.

    "Hóa ra là như vậy, hy vọng buổi tiệc hôm nay khiến Mạc tiểu thư vừa lòng, nếu có chỗ nào chiêu đãi không chu toàn, mong rằng Mạc tiểu thư bao dung."

    Tần Xuyên trả lời thập phần công thức hóa.

    Sau đó trợ lý bên người Tần Xuyên liền ở bên tai anh nhỏ giọng nói, nữ nhân trước mặt anh chỉ là một nữ diễn viên bình thường, không cần anh phí thời gian đi nói chuyện.

    Mạc Thi Vận vốn là không có trong danh sách khách mời, cô xuất hiện với tư cách là bạn nữ đi chung với khách mời.

    Vì thế Tần Xuyên lễ phép mà cùng Mạc Thi Vận nói một tiếng, sau đó quay đầu đi nơi khác cùng các khách quý khác nói chuyện.

    Mạc Thi Vận đứng tại chỗ, tâm tình cô đơn lại bi thương.

    ###

    Trên đường đưa Giản Nhất Lăng về nhà, Địch Quân Thịnh lái xe, Giản Nhất Lăng ngồi ghế phụ.

    Trước khi lên xe, Giản Nhất Lăng nhìn thấy chiếc xe thể thao này có màu xanh lục.

    Dọc theo đường đi, hai người trầm mặc không nói gì.

    Ba năm không gặp.

    Tiểu cô nương đã trưởng thành thành đại cô nương.

    Tuy rằng bề ngoài không có biến hóa gì quá lớn, nhưng ba năm chân chân thật thật vẫn là tồn tại.

    Địch Quân Thịnh đem Giản Nhất Lăng đưa đến dưới lầu nơi cô ở.

    Đây là một trong những chung cư cao cấp ở bên cạnh đại học Kinh Thành, đại học Kinh Thành liền ở đối diện chung cư, qua đường liền đến, thực thuận tiện.

    Địch Quân Thịnh đưa Giản Nhất Lăng xuống xe, sau đó ở trên xe nhìn cô lên lầu.

    Mãi cho đến khi trên lầu ánh đèn sáng lên.

    Địch Quân Thịnh nhìn thấy một thân ảnh nhỏ thoáng qua phía trước cửa sổ.

    Địch Quân Thịnh cứ như vậy ở dưới lầu hơn nửa giờ.

    Thẳng đến khi trên lầu tắt đèn, anh mới lại lần nữa khởi động xe rời đi.
     
  3. thuynga0203

    Bài viết:
    720
  4. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 462: Bệnh viện Lạc Hải Sâm (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chính là bởi vì như vậy, Lạc Hải Sâm mới trở thành một thánh địa trong cảm nhận của những người bệnh, đây là cọng rơm cuối cùng cứu mạng bọn họ.

    Trước mắt mà nói, muốn vào được bệnh viện này, tiếp nhận bệnh viện bọn họ trị liệu, chỉ có một con đường là trình đơn lên official website của bọn họ.

    Tần Du phàm vừa mới vào trang web này gửi một tờ đơn.

    Tuy rằng xác suất rất thấp, nhưng cô vẫn là thực hy vọng cái đơn này có thể được bệnh viện đặc thù kia tiếp nhận.

    Một vị bá phụ đức cao vọng trọng của Tần gia hiện tại đang có nhu cầu cấp bách muốn được trị liệu, bệnh viện bình thường đã chữa không được.

    Không phải chỉ bởi vì vị bá phụ này là người ủng hộ cô tiếp nhận chức vụ ở Tần gia, mà vị bá phụ này cũng là người mà nhìn cô lớn lên.

    Cho nên cô mặc kệ như thế nào đều hy vọng bệnh viện Lạc Hải Sâm có thể tiếp nhận đơn của bá phụ cô.

    Tuy rằng khả năng này sẽ dẫn tới bá phụ tổn thất rất lớn tài sản.

    Trong đó còn bao gồm một phần cổ phần của tập đoàn Tần thị

    Đơn đã được gửi đi, nhưng thật sự rất khó để nói liệu nó có được chọn hay không.

    Hiện tại mỗi ngày ở nên trang web người gửi đơn là vô số kể.

    Nhưng bình quân một tuần mới có một người được tiếp nhận.

    Như vậy xác suất thật sự rất thấp.

    Tần Du Phàm muốn đề cao cái xác suất này, nhất định phải làm cách khác.

    Nhưng mà bệnh viện Lạc Hải Sâm thập phần thần bí, ngay cả vị trí cụ thể của bệnh viện cũng có rất ít người biết, càng đừng nói là tin tức khác.

    Tần Du Phàm thật sự rất tò mò viện trưởng của bệnh viện này, là cái dạng người gì, có năng lực thành lập một cái bệnh viện như vậy.

    Mặc kệ là địa chỉ, xây dựng, hay là thiết bị y tế, nhân viên y tế, đều là đứng đầu.

    Phải làm được những chuyện này đó, không chỉ có tiền là có thể.

    Tần Du Phàm vừa mới nhận được tin tức, nhân viên của bệnh viện Lạc Hải Sâm, sắp tới sẽ đến kinh thành.

    Tần Du Phàm hiện tại đang nhờ người điều tra tin tức, hy vọng có thể lấy được phương thức liên hệ của đối phương.

    ###

    Sáng sớm hôm sau, trước khi rời giường Giản Nhất Lăng mở ra thiết bị liên lạc của mình.

    Trên đó có rất nhiều tin tức chưa đọc.

    Giản Nhất Lăng trả lời một bộ phận trong đó.

    Trong đó có một cái tin nhắn là Giản Duẫn Mạch phát lại đây.

    [Nhớ rõ ăn bữa sáng, một người phải tự chiếu cố mình cho tốt, không được đem chính mình dưỡng đến gầy.]

    Còn có một cái là bạn nơi làm việc gửi cho Giản Nhất Lăng.

    [Các đơn người bệnh đã được sắp xếp lại và gửi qua mail cho cô, cô có rảnh xem xét một chút.]

    Sau khi thu thập một chút, liền xuất phát, đi báo cáo với đại học Bắc Kinh.

    Cho tới bây giờ, rất nhiều chuyện trong nguyên tác cốt truyện vẫn như cũ đã xảy ra.

    Trong nguyên tác Tần Xuyên cũng là ở cái thời gian này trở lại kinh thành.

    Tần Xuyên cùng Tần Du Phàm mâu thuẫn như cũ không thể hóa giải.

    Jupiter cũng là ở thời gian này giải tán.

    Giản Vũ Mân cũng tính toán đi về bắt đầu tham dự vào xí nghiệp gia tộc, chẳng qua lúc này đây nguyên nhân không giống nhau.

    Ban đầu là anh bị Hà Yến bức, lúc này đây là anh muốn gánh vác trách nhiệm mà anh nên làm, là anh muốn vì em trai cùng cha của mình làm chút chuyện.

    Mà cô.. cũng cùng nguyên tác không sai biệt lắm đã đến kinh thành.

    Trong nguyên tác Giản Nhất Lăng bởi vì thi đậu đại học mà tới kinh thành.

    Lúc ấy Giản Nhất Lăng biết Tần Xuyên muốn đi kinh thành, liền không màng tất cả mà điền nguyện vọng là đại học ở kinh thành.

    Tuy rằng lúc ấy cô học tập không tốt, lúc điền nguyện vọng chỉ có thể điền một trường đại học nhỏ ở kinh thành.

    Nhưng cũng đã xảy ra một số thay đổi.

    Tỷ như Mạc Thi Vận, cô ấy trong nguyên tác là thi đậu đại học Kinh Thành, lấy thành tích ưu dị mà tiến vào đại học Kinh Thành.

    Nhưng mà hiện tại cô theo học một trường nghệ thuật, làm một nữ diễn viên chuyên nghiệp.

    Lại tỷ như Giản Duẫn Náo.
     
  5. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 463: Rất cô đơn và lạc lõng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đại học Kinh Thành, ký túc xá nam sinh.

    Sáng sớm hôm nay, Giản Duẫn Náo liền rời giường.

    Ba người bạn khác cùng phòng ở ký túc xá thấy thế rất là kinh ngạc.

    "Duẫn Náo, buổi sáng hôm nay không có tiết học, cậu như thế nào dậy sớm như vậy?"

    "Mình hôm nay có chuyện quan trọng."

    Giản Duẫn Náo đã ăn mặc chỉnh tề, trên tay còn cầm một hộp quà được gói tỉ mỉ.

    Sau khi bàn tay Giản Duẫn Náo khôi phục, liền chuyên tâm học tập, thời điểm thi đại học thuận lợi thi đậu vào trường đại hội đứng đầu trong nước là đại học Kinh Thành.

    Hiện giờ cậu là sinh viên năm 3 của đại học Kinh Thành.

    Cậu vẫn còn đàn dương cầm, nhưng không còn là toàn bộ sự nghiệp của cậu.

    Kỳ thật sau khi tay khôi phục, cậu chỉ cần luyện tập thêm, muốn tiếp tục theo đuổi sự nghiệp này cũng là có thể.

    Nhưng không biết vì cái gì, Giản Duẫn Náo tư tưởng lại rộng mở hơn, cậu thích dương cầm, nhưng có thể trở thành nghệ sĩ dương cầm hay không đã không còn quan trọng như vậy.

    Cho nên cậu hiện tại vẫn có đàn dương cầm, nhưng mà không có đem toàn bộ tinh lực dùng ở trên mặt này.

    "Ta đi, Duẫn Náo cậu cái dạng này là muốn đi hẹn hò sao?" Bạn cùng phòng như là phát hiện ra đại lục mới, mới lạ không thôi.

    "Không thể nào!" Giản Duẫn Náo vội phủ nhận.

    "Cậu nói cậu cái dạng này, nói không phải đi hẹn hò thật sự một chút sức thuyết phục đều không có a! Cậu thật muốn đi hẹn hò cũng không có gì cần phải giấu giếm, đều đã là đại học năm ba, nhanh chóng yêu đương, bằng không cậu học xong bốn năm đại học đều lãng phí."

    Lại một cái bạn cùng phòng nói, "Đúng vậy, cậu nhanh chóng nói đi, làm cho những em gái đó đối với cậu hết hy vọng, ngược lại nhìn nhiều chúng mình một chút."

    Một bạn cùng phòng khác nói, "Mình còn tưởng rằng trong mắt Duẫn Náo cũng chỉ có Tiến sĩ Phó Nhặt thôi chứ!"

    Giản Duẫn Náo học đại học hơn hai năm, năm nay là năm thứ ba, yêu đương đều không nói, nhưng thật ra cả ngày chỉ tìm tin tức của Phó Nhặt tiến sĩ.

    Bạn cùng phòng của cậu đều biết cậu là fan siêu cấp của Phó Nhặt tiến sĩ.

    Nhưng phàm là có tin tức của Phó Nhặt tiến sĩ, tất nhiên có thân ảnh của Giản Duẫn Náo.

    Chung quanh phòng ngủ đến bàn học đều dán đầy các bài báo liên quan đến Phó Nhặt tiến sĩ.

    "Kia không giống nhau, tay của mình là Phó Nhặt tiến sĩ chữa khỏi cho mình, mình đương nhiên là fan của hắn." Giản Duẫn Náo biện giải.

    "Biết biết, ít nhiều gì chính nhờ Phó Nhặt tiến sĩ kia, mới làm cậu nhặt lại được hy vọng cuộc sống, có phải hay không? Cho nên cậu hôm nay là chuyện gì xảy ra? Cậu ăn mặc như thế này, còn có trên tay cậu còn cầm đồ vật đáng yêu thế này, mình suy nghĩ nếu cậu muốn đi gặp Phó Nhặt tiến sĩ thì không nên mang theo loại lễ vật này?"

    "Mình đi gặp một người rất quan trọng, nhưng không phải là Phó Nhặt tiến sĩ."

    "Vậy cậu còn nói cậu không phải đi hẹn hò?"

    "Thật sự không phải." Giản Duẫn Náo lần thứ hai phủ nhận.

    Em gái hôm nay muốn tới trường học của bọn họ, cậu là đi gặp em gái.

    Bất quá Giản Duẫn Náo cũng không biết em gái có muốn gặp mình hay không.

    Ba năm này, cơ hội hai người bọn họ gặp mặt nhau rất ít.

    Sau chuyện trước kia, cậu cho rằng em gái hận cậu.

    Nhưng mà sau một thời gian dài, cậu phát hiện, em gái thật sự không hận cậu, nhưng cũng thật sự không hề đối với cậu có tình cảm anh em.

    Em ấy chỉ là xem cậu là anh em trên huyết thống, đối với cậu khách sáo có lễ, xa xa có khoảng cách.

    Mà quan hệ giữa bọn họ, tựa hồ theo sự phát sinh của chuyện kia, bị hoàn toàn chôn giấu.

    Ba năm, cậu không lại nghe được em ấy kêu cậu "anh ba".

    Thực cô đơn, cũng thực vô vọng.

    Lần này em ấy từ nước ngoài đến đại học Kinh Thành, bà nội lại gọi điện thoại cho Vu Hi để Vu Hi đi đón, mà không phải cậu.

    Bởi vì bà nội biết, em gái cùng Vu Hi cảm tình đều phải so với cậu tốt hơn.

    Giản Duẫn Náo sửa sang lại một chút tâm tình, mặc kệ như thế nào, em gái tới trường học, cậu không thể bỏ lỡ cơ hội ở chung với em gái của mình.
     
  6. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 464: Giản Duẫn Náo chua xót (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bởi vì không biết Giản Nhất Lăng sẽ từ cổng trường nào tiến vào trường học, Giản Duẫn Náo đi đến cửa tòa nhà thực nghiệm của hệ y khoa chờ.

    Giản Nhất Lăng sẽ đến gặp Hoàng giáo sư của hệ y khoa, Hoàng giáo sư hiện tại đang ở tòa nhà thực nghiệm này.

    Đợi khoảng nửa giờ, Giản Duẫn Náo rốt cuộc chờ được Giản Nhất Lăng rồi.

    Lúc này vẫn là tháng 10, thời tiết tương đối nóng.

    Giản Nhất Lăng ăn mặc áo ngắn tay màu sắc đơn giản, quần jean màu đen, tóc cột đuôi ngựa, sạch sẽ lưu loát.

    Giản Duẫn Náo bước nhanh tiến lên, "Tiểu Lăng."

    Thanh âm lộ ra vui sướng cùng kích động.

    "Ân." Giản Nhất Lăng dừng lại bước chân, nhìn Giản Duẫn Náo hưng phấn mà chạy tới, Giản Nhất Lăng có chút không biết nên đáp lại như thế nào.

    "Đây là cho em, hoan nghênh em tới trường học của tụi anh." Giản Duẫn Náo trên mặt treo nụ cười, ánh mắt sáng quắc mà nhìn Giản Nhất Lăng.

    Bọn họ có lẽ không có cách nào lại giống thân mật như từ trước, nhưng cậu hy vọng ít nhất có một ngày, có thể nghe được em gái kêu cậu một tiếng "anh trai".

    "Cảm ơn." Giản Nhất Lăng nói lời cảm tạ.

    "Anh cùng em đi gặp giáo sư nha? Ông ấy đang ở phòng thí nghiệm, đi hết hành lang ở lầu bốn."

    Vì tránh cho Giản Nhất Lăng lãng phí thời gian tìm kiếm, Giản Duẫn Náo đã trước tiên hỏi thăm tốt.

    "Cảm ơn." Giản Nhất Lăng lại một lần nói lời cảm tạ.

    Giản Duẫn Náo mỗi lần nghe cô nói cảm ơn, trong lòng liền cảm thấy đau khổ.

    Từ trước Tiểu Lăng sẽ không bởi vì những chuyện như vậy mà nói cảm ơn với cậu, mà là sẽ kéo cánh tay cậu khích lệ: Anh ba tốt quá!

    Giản Nhất Lăng cùng Giản Duẫn Náo đi gặp giáo sư.

    Phòng thí nghiệm, giáo sư nhìn thấy Giản Nhất Lăng đến, lặp lại trên dưới đánh giá cô.

    Hoàng giáo sư trước đó biết người tham gia trao đổi với sinh viên của bọn họ là một người trong nước.

    Cũng nghe nói qua cô là một học sinh mà Hải Đức giáo sư thập phần coi trọng.

    Nhưng mà khi nhìn thấy người thật, Hoàng giáo sư vẫn là có chút ngoài ý muốn.

    Thiên tài, bất kể ai có thể tới gần đại học Kinh Thành đều có thể xem như là thiên tài, là người xuất sắc giữa những người chung quanh.

    Vị này trực tiếp xuất ngoại đi học đại học, hiện tại trở về trao đổi một tháng, thoạt nhìn cũng không có so với học sinh của trường bọn họ có cái gì xuất chúng.

    Hải Đức giáo sư lúc trước nói những lời đó dường như có chút khoa trương.

    Hoàng giáo sư nói, "Bạn học Giản Nhất Lăng, đầu tiên thầy hoan nghênh em đã đến trường học của chúng ta, kỳ thật thầy không biết thời điểm em ở nước ngoài đi theo Hải Đức giáo sư là cái dạng gì, nhưng mà hiện tại em đã đến nơi này, trong thời gian một tháng, thầy hy vọng em có thể tuân thủ những an bài của thầy, làm tốt công việc của em."

    Giản Nhất Lăng gật đầu.

    Sau đó Hoàng giáo sư liền cùng Giản Nhất Lăng nói một chút những việc cần làm kế tiếp.

    Giản Duẫn Náo ở ngoài văn phòng chờ, đợi hơn nửa giờ, Giản Nhất Lăng liền ra tới.

    Sau đó Giản Duẫn Náo đưa Giản Nhất Lăng đi dạo vườn trường.

    Bạn cùng phòng của Giản Duẫn Náo nhìn thấy, một đám cười đến ái muội.

    "Duẫn Náo, cậu vậy là không tốt a."

    "Đúng vậy, cũng không đem chị dâu giới thiệu cho chúng mình nhận thức một chút."

    Các nam sinh bắt đầu nói giỡn ồn ào.

    "Đừng nháo, đây là em gái mình." Giản Duẫn Náo vội giải thích.

    "Ai? Em gái cậu? Vậy cậu càng không có tốt nha!"

    Ba người bạn cùng phòng đối với Giản Nhất Lăng cười đến vẻ mặt xán lạn.

    Giản Duẫn Náo vội nói, "Không được nói bậy, em gái mình còn nhỏ."

    "Em gái cậu mấy tuổi a?"

    "Mới mười bảy!"

    Sinh nhật mười tám còn chưa tới, tính là mười bảy!

    "Cũng đến tuổi có thể yêu đương rồi."

    "Đúng a, chào em gái, tụi anh là bạn cùng phòng của anh trai em."

    Ba nam sinh đang nói, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện ở phía sau Giản Nhất Lăng.

    "Người này đã có dự tính rồi."

    Giản Nhất Lăng nghe được giọng nói quen thuộc quay đầu nhìn về phía sau, liền thấy được gương mặt quen thuộc kia của Địch Quân Thịnh.
     
  7. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 465: Giản Duẫn Náo chua xót (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Duẫn Náo cùng bạn cùng phòng của cậu thấy được Địch Quân Thịnh, cùng lộ ra biểu tình kinh ngạc.

    Bởi vì bọn họ đều biết Địch Quân Thịnh.

    Địch Quân Thịnh từng là nhân vật phong vân ở đại học Kinh Thành, là sư huynh của bọn họ.

    Địch Quân Thịnh khi học năm hai đại học lúc ấy tạm nghỉ học, nhưng mà sau khi trở về đều đem cái học phần thi điểm tuyệt đối.

    Sau đó ở trường học cũng là đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, thường xuyên không đi học, nhưng mà vẫn là lấy thành tích ưu tú tốt nghiệp trước tiên.

    Loại người này quả thực chính là một học bá trong cảm nhận của những học sinh bọn họ.

    Đương nhiên, Địch Quân Thịnh nổi danh cũng không chỉ là thành tích học tập của mình, còn có giá trị nhan sắc.

    Năm đó có thể nói là trong các giáo thảo ở trong trường học, nữ sinh yêu thầm anh nghe nói có thể lấp đầy hồ Dương Cầm của trường bọn họ.

    Đương nhiên đây chỉ là cách nói khoa trương, chỉ là nhân khí cực cao luôn được hoan nghênh là không thể nghi ngờ.

    Giống Giản Duẫn Náo như vậy, chỉ được bầu thành hệ thảo, vô duyên với danh hiệu giáo thảo. (*)

    (*) hiện tại editor chưa tìm ra cách dịch tốt (ý nghĩa) của hệ thảo và giáo thảo, nên editor để nguyên bản convert, sau này nếu tìm thấy sẽ bổ sung cho các bạn đọc nhé.

    Còn có chính là vị sư huynh này năm đó trong các buổi khiêu vũ hữu nghị ở trường học, vì tránh né các nữ sinh, sẽ lôi kéo một nam sư huynh khác nhảy một điệu.

    Từ đây ở trong trường học bọn họ, vẫn luôn lưu truyền rằng vị sư huynh này có xu hướng giới tính khác lạ.

    Hơn nữa Địch sư huynh trong lúc học bốn năm đại học một người bạn gái đều không có nói qua, cái cách nói này liền trở nên càng thêm đáng tin cậy.

    Thế cho nên hiện tại mặc dù Địch Quân Thịnh đã tốt nghiệp, danh khí như cũ vẫn còn tồn tại.

    Mà bọn họ đã là sinh viên năm ba, hai năm trước càng là chính mắt chứng kiến vị Địch sư huynh này ở vườn trường rầm rộ.

    "Địch sư huynh." Giản Duẫn Náo cùng bạn cùng phòng chủ động chào hỏi Địch Quân Thịnh.

    Trong lời nói còn có một chút kích động giống như gặp được thần tượng.

    Địch Quân Thịnh khóe miệng ngậm cười, ánh mắt sắc bén, lại lần nữa cường điệu, "Em ấy đã có dự tính, các cậu đừng đánh chủ ý lên em ấy."

    Nam sinh đại học tâm tư khi đến gần nữ hài tử, Địch Quân Thịnh rất rõ ràng.

    "Sư huynh anh cũng biết em gái của Giản Duẫn Náo sao?" Nhóm bạn cùng phòng rất là tò mò.

    Không biết có phải đã nghe đồn đại thời gian dài ảnh hưởng hay không, thời điểm Địch Quân Thịnh nói những lời này, bọn họ bản năng cảm thấy, cái từ "Người có dự tính" này là chỉ người khác.

    "Biết, cô ấy thiếu tôi một chút đồ vật, tôi tính toán phải cùng cô ấy đòi về." Địch Quân Thịnh trả lời, sau đó cúi đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng.

    Địch Quân Thịnh nói lời này Giản Nhất Lăng là đồng ý, bởi vì cô cũng cảm thấy cô ấy thiếu Địch Quân Thịnh rất nhiều đồ vật, Địch Quân Thịnh nếu là muốn hướng cô đòi, cô là rất vui lòng.

    Lời này của Địch Quân Thịnh làm cho mấy nam sinh nghe được lòng tràn đầy tò mò.

    Như thế nào cảm giác quan hệ giữa em gái của Giản Duẫn Náo cùng Địch sư huynh không ngắn nhỉ.

    Không lại để ý tới mấy cậu nam sinh, Địch Quân Thịnh hỏi Giản Nhất Lăng, "Còn muốn đi dạo nơi nào?"

    Giản Nhất Lăng lắc đầu.

    Kỳ thật Giản Nhất Lăng cũng không muốn đi dạo vườn trường, vừa rồi ở trước mặt Giản Duẫn Náo ngại từ chối.

    "Vậy mang em đi tiệm bánh ngọt ngồi một chút."

    Địch Quân Thịnh làm lơ Giản Duẫn Náo, cái người anh trai ruột này, mang theo Giản Nhất Lăng liền hướng đến tiệm bánh ngọt ở bên ngoài trường học.

    Giản Duẫn Náo rũ đầu, cũng không có nói lời phản đối.

    Cậu biết cậu không có lập trường.

    Đối với em gái mà nói, vị trí của mình ở trong cảm nhận của em ấy là kém hơn so với Địch Quân Thịnh, người mà trong lúc em ấy gặp chuyện bi thương nhất đã đứng ra bảo vệ em ấy.

    "Duẫn Náo, em gái cậu đi theo Địch sư huynh rồi, thật sự không thành vấn đề sao?"

    Đối mặt với dò hỏi của bạn cùng phòng, Giản Duẫn Náo không có cách nào trả lời.

    Có một số việc thật sự không phải cậu muốn hoặc là không muốn, mà là, cậu có thể hay không..

    Cậu đã mất đi cái tư cách kia, cho nên mặc kệ có muốn hay không, cậu đều chỉ có thể tiếp thu..
     
  8. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Hongnhan, heoconchuayeuchó lan thích bài này.
  9. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Hongnhanheoconchuayeu thích bài này.
  10. thuynga0203

    Bài viết:
    720
    Chương 468: Ở trong cuộc chơi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Du Phàm hiểu Địch Quân Thịnh, bởi vì bọn họ là cùng một loại người.

    Tần Du Phàm lại cười nhạo nói, "Còn có, các người ở dưới mí mắt của Thịnh gia động vào người của anh ấy, các người là muốn làm cho Thịnh gia có cơ hội đau lòng, hay là làm cho nha đầu này có cơ hội làm nũng a?"

    "Không phải Phàm tỷ, chúng ta trên tay có anh trai của cô ta, cô ta trong chốc lát phải phối hợp quay video với chúng ta, chờ ghi lại video chúng ta liền thả ra, cô ta có bao nhiêu thanh danh đều bị huỷ hoại, liền tính đến lúc đó Thịnh gia không chê cô ta, cô ta ở kinh thành trong vòng này cũng không dám ngẩng đầu!"

    Đan Vũ Nhu thập phần kiên nhẫn mà cùng Tần Du Phàm giải thích.

    Nghe vậy Tần Du Phàm nhíu mày, cô ấy ngay từ đầu cho rằng Giản Nhất Lăng là chính mình ngu ngốc, mới có thể một người ngây ngốc mà đi theo Đan Vũ Nhu cùng những người này chạy đến KTV.

    Nguyên lai là bị áp chế.

    "Các người làm như vậy không sợ bị Thịnh gia trả thù?" Tần Du Phàm cảm thấy có chút buồn cười.

    "Phàm tỷ chị yên tâm, chuyện này em đã có kế hoạch chu toàn, sẽ không có vấn đề."

    Đan Vũ Nhu lời thề son sắt mà nói, giống như thật sự đã chuẩn bị hoàn toàn.

    Tần Du Phàm lại nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng đang ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, sau đó nhíu mày một chút.

    Tiểu cô nương sắc mặt thực bình tĩnh, trong ánh mắt không có kinh hoảng cũng không có sợ hãi, rất bình tĩnh.

    Tần Du Phàm từng xem Giản Nhất Lăng thi đấu, biết được nữ sinh này thoạt nhìn yếu đuối, nhưng thật ra cũng không phải thật sự không hề có sức phản kháng.

    Cô có thể trấn định như vậy, cũng không giống như tiểu nữ sinh ở tuổi này có thể làm được.

    Sau khi Tần Du Phàm suy tư thật lâu, lựa chọn ở bên cạnh ngồi xuống, muốn xem Đan Vũ Nhu cùng những người này tính toán đối với Giản Nhất Lăng làm chuyện gì.

    Cũng muốn nhìn xem Giản Nhất Lăng khi đối mặt với những người ức hiếp bức bách mình này, sẽ có phản ứng gì.

    Nếu đến thời điểm quá mức, cô ấy lại kêu dừng lại.

    Cô ấy tuy rằng không thích Giản Nhất Lăng, nhưng cũng không đến mức đem chuyện tình cảm không được của mình đổ lỗi lên người Giản Nhất Lăng.

    Đan Vũ Nhu nhìn thấy Tần Du Phàm ngồi xuống, cục đá trong lòng rơi xuống.

    Đan Vũ Nhu ngu ngốc sao? Cô ta không, cô ta rất rõ ràng, cô ta động thủ đối với Giản Nhất Lăng, là rất có khả năng đưa tới Địch Quân Thịnh.

    Mà cô ta chính là muốn trêu chọc tới Địch Quân Thịnh!

    Mục đích chân chính của cô ta căn bản không phải Giản Nhất Lăng, mà là Tần Du Phàm!

    Giản Nhất Lăng chỉ là một quân cờ cô lợi dụng cũng thuận tiện hủy diệt luôn!

    Tần Du Phàm đại khái nằm mơ cũng sẽ không nghĩ đến, người chân chính bị đối phó là chính cô!

    Tần Du Phàm đến bây giờ đại khái đều còn đều cho rằng cô ta ngu ngốc.

    Lại không biết người ngu ngốc nhất là cô ấy.

    Cô ta năm lần bảy lượt mà xúi giục Tần Du Phàm, lợi dụng tình cảm Tần Du Phàm đối với Địch Quân Thịnh, lợi dụng tâm nữ nhân dễ dàng ghen ghét, hy vọng Tần Du Phàm đối với Giản Nhất Lăng động thủ.

    Mà lần này, cô ta đã đem chăn trải tốt, lúc sau mới đem Tần Du Phàm mời đến.

    Mặc kệ Tần Du Phàm là không có trực tiếp tham dự vào quá trình, chỉ cần cô ấy ở đây, chuyện này cô ấy liền không thể chối bỏ trách nhiệm.

    Cô ta tin tưởng, chỉ cần trong lòng Tần Du Phàm có Địch Quân Thịnh, nhân tố xấu xa sẽ khiến cô ấy có những cảm xúc không giống nhau đối với Giản Nhất Lăng, làm cô ấy nhịn không được muốn nhìn Giản Nhất Lăng đi xuống vực sâu.

    Đan Vũ Nhu ở trước mặt Tần Du Phàm vâng vâng dạ dạ một bộ dạng ngu xuẩn vụng về đều là cô ta giả vờ.

    Đan Vũ Nhu thống hận Tần Du Phàm.

    Làm cô hai mươi năm nhân sinh luôn ảm đạm không ánh sáng, trở thành bóng dáng của Tần Du Phàm!

    Cô ta hận đến không tiếc muốn bồi thượng chính mình cũng muốn làm Tần Du Phàm thống khổ!

    Đan Vũ Nhu lại nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, dùng một tiểu nữ sinh đơn giản ngu ngốc bình thường như vậy, liền có thể khơi mào mâu thuẫn xung đột của hai đại thế giá kinh thành là Tần gia cùng Địch gia, cũng coi như là cô có giá trị.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...