Chương 40: Xuất thân của Ramuja Bấm để xem Vài ngày sau tai nạn đó trong đại tiệc mùa thu, cậu đã không gặp Thiếu gia trong cả tuần. Anh ấy bận rộn với Thái tử, người thường xuyên đến thăm dinh thự Đồi Bão với nhiều món quà khác nhau. Rõ ràng là sức quyến rũ của Thiếu gia đã khiến Thái tử, anh họ của mình say mê. Cậu đã nhận ra rằng mình chỉ là trò chơi, một cuộc đùa giỡn giữa Thiếu gia và Thái tử khi tình yêu của họ chớm nở. Cậu? Cậu chỉ là tài sản cho câu chuyện giữa họ, không có gì quan trọng cả. Cậu đã quen với cách mà Thiếu gia muốn chơi đùa cậu, vì vậy cậu chỉ tham gia cùng Thiếu gia nếu anh ta không giết cậu. Nhưng khi câu chuyện kết thúc với cảnh Thiếu gia và Thái tử cùng nhau bước ra khỏi khu vườn, cậu cảm thấy điều này thật không công bằng. Thật quá bất công cho cậu, cậu chẳng có gì mà phải đau lòng. "Haiz, cậu đang nghĩ gì thế này? Có lẽ tình yêu giữa họ quá nhiều nên tôi mới đau lòng như vậy." Dù sao đi nữa, cậu đã được giao nhiệm vụ làm vườn, giúp bà Bennie chăm sóc khu vườn. Mỗi khi họ đi ngang qua con đường của mình, ánh mắt của Thiếu lại trở nên phức tạp, nhưng anh ấy vẫn ở bên cạnh người yêu của mình là Thái tử mỗi ngày. Cậu chỉ cúi đầu và chào anh ấy một cách trang trọng. Ánh mắt của Thái tử không bao giờ tốt với cậu. Trong thực tế toàn là sự thù địch. Anh ta luôn nhìn chằm chằm vào mọi người hầu, quý tộc, thậm chí cả những con vật trong trang trại mỗi khi họ ở gần Thiếu gia. Anh ta giống như một con hổ đang yêu. Nhưng Thiếu gia có phần phớt lờ anh ta, đôi mắt anh ấy không cười với Thái tử, có điều gì không ổn trong đó. Tuy nhiên điều đó không ngăn được Thái tử, có vẻ như Thái tử thậm chí còn phấn khích hơn bất cứ khi nào Thiếu gia khịt mũi với anh ta. Sau cả tuần lễ tiếp đón Thái tử, cuối cùng họ đã chia tay nhau. Có vẻ như, Thái tử cuối cùng đã phải đi một chiến dịch khác để chinh phục một vùng đất khác. Cũng như những gì đất nước này đã làm với quê hương của cậu. Khi cậu vừa tròn năm tuổi những con tàu lớn của họ tiến vào bờ biển quê hương của cậu. Họ quá mạnh, với cờ hiệu và súng sáng chói. Hồi đó cậu không phải là nô lệ, mà là con của một địa chủ nhỏ. Cậu nhớ về nhà của cậu, bố mẹ và chị gái của cậu. Họ có làn da màu đồng giống cậu, và cậu đặc biệt nhớ chị gái của mình. Chị ấy trông giống cậu, nhưng chị ấy thường buộc tóc lên và luôn mặc quần áo màu sáng. Chị ấy sẽ cùng cậu chơi quanh bờ biển, thu thập vỏ sò và đôi khi đi bơi trên biển. Nhưng khi những con tàu lớn đó đến, chúng thách thức người lãnh đạo ở quê hương cậu và sau cuộc đấu tranh không ngừng, cuối cùng họ đã giết nhiều người, bắt nhiều phụ nữ và cướp bóc mọi thứ. Nhiều người hàng xóm và bạn bè bị lãng quên của cậu đã chết, và chị gái cậu đã tự tử với người yêu của mình hơn là bị quân xâm lược cưỡng hiếp. Cậu nhớ rằng cha cậu đã phải giao tất cả tài sản của họ miễn là họ không giết cậu và họ bắt cậu đi. Một người lính có thể nói tiếng mẹ đẻ của cậu, đã dạy cậu ngôn ngữ ở đây. Khi cậu nghĩ rằng cậu có thể sống với họ, họ đã bán cậu cho một ông già, chủ nhân đầu tiên của cậu. Kể từ đó, cậu đã sống trong địa ngục tra tấn đến nỗi cậu đã không còn cảm thấy gì ngoài sự xấu hổ và đau đớn. "Mẹ, con nên sống, phải sống?" Nhớ đến lời nói cuối cùng của mẹ, cậu cảm thấy trong lồng ngực lại nổi lên cơn đau. "Nếu đây là cuộc sống, thì cậu không ngại cái chết." "Nhưng mẹ ơi, con.." Mỗi khi cậu có một ý nghĩ nhỏ về niềm vui của cái chết, đầu cậu ngay lập tức chiếu ra khuôn mặt của Thiếu gia. Sự thuần khiết trong nụ cười của anh ấy đã mang lại cho cậu niềm vui. Trong sâu thẳm, cậu biết rằng cậu không muốn bỏ lỡ nụ cười của anh ấy, và hình bóng của anh ấy nữa. Bóng dáng lạnh lùng của anh ấy đã ngăn cậu rời khỏi nơi này. "Bây giờ tôi có bị điên không? Thực sự nhớ một người coi tôi chẳng khác gì một món đồ chơi, một tài sản để chơi cùng." "Tôi thậm chí còn không biết liệu anh ấy có coi tôi như một con người hay không. Chết tiệt, tôi thậm chí còn không biết liệu anh ấy có nghĩ đến việc giết tôi ngay khi anh ấy cảm thấy mệt mỏi với tôi hay không." Một lần nữa, cảm giác ngột ngạt bên trong lồng ngực của cậu đau đớn. Mỗi lần nhớ về Thiếu gia, cậu lại có cảm giác căm thù và khao khát, lý do ngu ngốc tại sao cậu vẫn chưa rời khỏi căn biệt thự địa ngục này. "Nhưng đây chỉ là một trò chơi đối với anh ấy, trong khi đối với tôi, đó là vấn đề sống chết.."
Chương 41: Mọi ý nghĩ xấu xa đều có hậu quả đi cùng (1) Bấm để xem "Ramuja, cậu sẽ không hoàn thành việc dọn dẹp khu vườn nếu cấu chỉ đứng đây ngắm ngọn tháp của Thiếu gia." Bà Bennie nói đùa. "À, vâng, tôi sẽ hoàn thành việc này nhanh chóng." Cậu gật đầu và nhanh chóng quét những chiếc lá rơi. Mỗi lần phải gặp mặt Thiếu gia, cậu luôn cảm thấy ớn lạnh không thể giải thích được. Nhưng khi cậu đang theo dõi anh ấy trong vô thức, cậu đã bị Bà Bennie bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào ban công của tháp Thiếu gia. "Có chuyện gì với tôi vậy?" "Tôi biết anh ấy thậm chí còn không coi tôi là một con người. Mong muốn này là gì?" "Tỉnh lại đi Ramuja. Thức dậy." Sau khi dọn dẹp mọi thứ trong vườn, cậu ngồi trên mặt đất với Bà Bennie và ăn trưa. Tuy nhiên, trước khi cậu ăn xong, ai đó đang tiến về nơi này. Một người giúp việc tiếp cận họ, nhưng cô ta không phải là người giúp việc bình thường, cô ta là người phục vụ riêng của Nữ công tước. Cô hầu gái ngẩng đầu lên và nói: "Cậu, nô lệ của Thiếu gia, Nữ công tước triệu tập cậu đến tháp của bà ấy." Cậu đã có linh cảm xấu về điều này. Liệu cuối cùng Thiếu gia có tìm ra cách khác để đùa giỡn cậu không? Vui vẻ với cậu? Nhưng nếu bao gồm cả Nữ công tước, cậu chỉ âm thầm nước bọt và cầu mong họ sẽ không làm tổn thương cậu nhiều. Cậu đi theo người giúp việc cho đến khi cậu đứng trước cửa của bà ấy. Người giúp việc gõ cửa, nhưng cánh cửa đã mở ra ngay lập tức trước khi cô ấy có thể chạm vào tay cầm. Cậu nhìn thấy Thiếu gia với đôi mắt cực kỳ cảnh giác. Anh ấy đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy cậu. Anh mở miệng, mấp máy môi nhưng không có âm thanh nào được phát ra khỏi miệng. Sau đó, anh vội vàng rời khỏi hành lang. Bản thân cậu cũng sửng sốt, bởi vì trong trí tưởng tượng của cậu, chuyển động của đôi môi anh ấy tạo thành câu: 'Ta xin lỗi.' "Điều đó là không thể, đừng mơ mộng nữa, Ramuja." Cậu bước vào phòng và người giúp việc dẫn cậu đến quỳ trước Nữ công tước. Nữ công tước đang ngồi trên chiếc ghế nhung, dáng vẻ bệ vệ của bà ấy vẫn luôn coi thường cậu. Cậu chào bà ấy: "Người nô lệ thấp kém này đến theo sự triệu hồi của Nữ công tước." Sau khi nghe cậu chào, Nữ công tước liếc nhìn một người hầu đang cầm roi. Người hầu gật đầu và giáng một roi vào lưng cậu. Cậu ngay lập tức ngã xuống, nhưng vẫn tiếp tục lấy lại vị trí của mình và quỳ trước Nữ công tước. Người hầu gái đã gọi cậu trước đó nói: "Nữ công tước đã được Hoàng đế phong cho danh hiệu Nữ công tước Hoàng gia. Mọi người hầu đều phải gọi bà ấy là Nữ công tước Hoàng gia." "Người hầu này thật ngu xuẩn khi xúc phạm Nữ công tước Hoàng gia. Người hầu này cầu xin Nữ công tước tha thứ." Cậu nói. Trong khi cậu ngạc nhiên rằng cậu nên gọi bà ấy là Nữ hoàng, cậu đã làm theo cách nói thường xuyên của mình với các quý tộc. Nữ công tước dường như không quan tâm, bà ấy nói: "Ta đang nghĩ về việc tha thứ cho ngươi, nhưng ta gọi ngươi đến đây vì một hành vi phạm tội khác." "Tôi thật ngu ngốc, tôi không biết mình đã phạm tội gì?" cậu run rẩy. Tuy nhiên ngay cả khi cậu xin lỗi bây giờ, cậu biết rằng Nữ công tước đã lên kế hoạch trừng phạt cậu, có thể là yêu cầu của con trai bà. "Sai lầm của ngươi là có ý nghĩ đến việc quyến rũ con trai ta." bà nói với một nụ cười nhẹ trên môi: "Ngươi đang nghĩ về việc quyến rũ con trai ta cho đến khi anh ấy nhận thấy tầm quan trọng của ngươi, khi đó ngươi sẽ đảm bảo được vị trí của mình trong tâm trí và trái tim của anh ấy. Bây giờ hãy nói cho ta biết, có đúng không, con đĩ?" Cậu run lên và lập tức trả lời: "Người hầu này không dám. Người hầu này chỉ là.." "Hãy ngậm ngay những lời nói dối vô ích của ngươi. Ta biết quá khứ của ngươi là nô lệ tình dục và thậm chí cho tất cả những tên nô lệ trước đây và chủ nhân của ngươi. Đại công quốc Đồi Bão không phải là nơi để ngươi thực hiện những ý tưởng xấu xa như vậy, đặc biệt là đối với con trai ta" Cuối cùng cậu trở nên im lặng, Chân cậu trở nên lạnh ngắt và cậu không dám ngẩng đầu lên. Nữ công tước cười khúc khích và trong tiếng cười khúc khích của bà ấy, cậu có thể cảm nhận được sự độc ác. "Nhưng ta là một nữ quý tộc nhân từ, ta sẽ cho cậu hai sự lựa chọn." Bà ta cầm một túi tiền trên bàn và ném nó trước chân cậu.
Chương 42: Mọi ý nghĩ xấu xa đều có hậu quả đi cùng (2) Bấm để xem "Đầu tiên, ta sẽ kể tất cả về quá khứ của ngươi và những gì ngươi hiện đang làm với con trai ta. Thiếu gia sẽ biết ngươi thực sự kinh tởm như thế nào, ta sẽ ban cho ngươi một đặc quyền đặc biệt và để ngươi rời khỏi dinh thự này với năm mươi đồng tiền vàng bên trong chiếc túi đó, hoặc là.." Cậu có thể nghe thấy tiếng roi đánh xuống sàn: "Hoặc là.. ta sẽ không nói gì với con trai ta, để ngươi ở lại đây, nhưng ngươi phải chịu mười roi từ một cây roi thép." Cậu hoang mang. Bà ấy thực sự đã cho cậu lựa chọn chạy trốn khỏi nơi này và đưa cho cậu những đồng tiền vàng để đền bù. Đó chắc chắn là sự lựa chọn tốt nhất. Cậu mở miệng muốn yêu cầu lựa chọn đầu tiên, nhưng đầu óc cậu đột nhiên hiện ra khuôn mặt của Thiếu gia. Từ nụ cười của anh ấy, cái nhíu mày của anh ấy, vẻ mặt khi ngủ của anh ấy, mọi thứ đều lóe lên trong tâm trí cậu. "Cậu đang làm gì vậy Ramuja! Đây không phải là lúc tưởng tượng về anh ta! Chỉ cần lựa chọn phương án đầu tiên!" Đó là những gì cậu đang nghĩ, nhưng khi cậu mở miệng, cậu nói: "Người hầu này.. người hầu này lựa chọn cây roi thép.." Cậu bắt đầu đổ mồ hôi và cổ họng bắt đầu khô. Cơ thể cậu đã từ chối lựa chọn đầu tiên. "Người hầu này muốn lựa chọn thứ hai." Đôi mắt của Nữ công tước trở nên đen tuyền, giống như đôi mắt của Thái tử một tuần trước. Bà đứng trên ghế nhung của mình và hét lên: "Tên tiểu nhân ngu ngốc này! Đánh hắn! Đánh hắn hai mươi roi và đổ nước muối vào vết thương của hắn." Cậu đã bị sốc, bà ta đã thực sự thêm nhiều roi và nước muối. Cậu muốn cầu xin, nhưng sau đó, cậu nhận ra rằng hai lính canh đã lôi cậu ra khỏi phòng và đưa cậu ra sân. Ở đó, quần áo của cậu bị lột sạch, tây cậu bị trói vào cột. Người lính gác quất cậu bằng roi thép hai mươi lần và bỏ cậu đi trong một giờ. Sau đó họ đổ hai xô nước muối vào lưng cậu. Cậu hét lên trong đau đớn, nói thật là cậu đã ngất đi rất nhiều. Nhưng bất cứ khi nào cậu muốn linh hồn này rời khỏi cơ thể của mình, khuôn mặt của Thiếu gia lại hiện lên trong đầu ngu ngốc của cậu và cậu không thể làm được. "Thiếu gia.. tôi.." Khi họ đổ xô nước muối cuối cùng, cậu đã ngất đi trong đau đớn. * * * Cậu thức dậy một ngày sau đó. Jean và Dirk đã đem đồ ăn cho cậu. Ba ngày sau, cậu cuối cùng cũng có thể cử động được cơ thể của mình. Ngày thứ năm, Thiếu gia triệu tập cậu đến phòng của anh ấy. Cậu bước đến phòng anh, trên lưng vẫn còn rất đau. Cậu bước vào phòng anh ấy và thấy anh ấy đang đứng lặng lẽ. Cậu nhìn thấy bóng dáng của anh ấy, và trong tâm trí cậu, cậu muốn nhìn thấy anh ấy, để cuối cùng nhìn thấy người đã ám ảnh giấc mơ của cậu hàng ngày. Nhưng những gì cậu thấy là Thiếu gia gầy hơn và mất đi ánh hào quang lấp lánh thường xuyên xung quanh anh ấy. Ngay lúc này, cậu đã quên mất câu chào hỏi của mình: "Thiếu gia, sao ngài lại gầy vậy? Ngài bị bệnh sao? Tôi có nên gọi bác sĩ của dinh thự không?" "..." Thấy Thiếu gia không trả lời, cậu trở nên cảnh giác: "Tôi có nên yêu cầu đầu bếp làm cho ngài một bữa ăn nhẹ hơn không? Tôi sẽ ngay lập tức yêu cầu món ăn nhẹ và đồ ăn nhẹ yêu thích của ngài. Bụng của ngài có thể yếu, đó là lý do.." "Dừng lại." Anh nói từ tốn. Cậu ngậm miệng lại, cúi đầu xuống: "Tôi đã nói quá nhiều, tôi xin Thiếu gia tha thứ." "Ngẩng đầu lên." Cậu ngẩng đầu lên. Khuôn mặt của Thiếu gia ở gần ngay mặt cậu và cậu ngay lập tức lùi lại. Nhưng tay Thiếu gia nắm chặt vai cậu, ra lệnh cho cậu giữ nguyên vị trí, rồi anh ấy nói: "Ta đã làm sai với cậu, ta xin lỗi." Anh ấy nói với đôi mắt rưng rưng và rơi vài giọt nước mắt. Cậu đã không nói nên lời. Không, nếu đây là trò chơi của anh ấy, thì diễn hơi quá. Không ai khóc cho cậu ngoài gia đình cậu. Anh quá ác, anh thực sự khóc vì cậu sao? Cậu không nên rơi lệ chỉ vì vài giọt nước mắt của anh ta, nhưng nhìn thấy dáng vẻ oai vệ thường ngày của Thiếu gia đang khóc, cậu mềm lòng: "Tôi không cảm thấy ngài đã sai. Đó là lựa chọn của tôi, tôi chọn theo Thiếu gia mãi mãi." Cậu nói một cách chân thành. Nước mắt của Thiếu gia ngừng lại. Sau đó, vòng tay anh ấy ôm chặt lấy vai cậu và cậu thấy một vòng tròn vàng lấp lánh xung quanh đồng tử của anh ấy.
Chương 43: Lý do người nô lệ bị trừng phạt (1) Bấm để xem Sau sự cố đó trong bữa tiệc mùa thu, Aster cảm thấy rằng Charles bắt đầu hành động kỳ lạ. Anh ta đến thăm Aster hàng ngày trong kỳ nghỉ mùa thu sau chiến dịch và hành động như thể anh ta say mê Aster lắm. Aster tự hỏi anh ta có thực sự yêu mình không. "Eh, điều đó có phải là không thể?" "Ý ta là, chúng ta là anh em họ, chúng ta đều là đàn ông." "Nhưng điều này.." Aster mở một phong bì sau khi Charles đã đi đóng quân cho chiến dịch tiếp theo của mình. Đó là một bức thư của anh ta, được ướp hương bằng xạ hương pha trộn của anh ta và nước hoa gỗ đàn hương mà anh ta hay mặc. Không, đó là loại nước hoa anh ta chỉ dùng ở đây, vì Aster từng nói rằng mình thích mùi gỗ đàn hương khi Charles mang một loại bột gỗ đàn hương từ một vùng đất mà anh ta đã chinh phục trước đây. Nội dung bức thư của anh ta quả thực rất lãng mạn. Không phải nói đùa, nhưng đó thực sự là một bức thư tình, Aster sẽ chỉ coi nó như một trò đùa của Charles nếu anh ta không cố gắng hôn lên môi anh khi không có bông hoa dành dành một vài lần. "Trò đùa của anh ta đã đi quá xa, Helene có thể bị tổn thương." Aster đọc lại bức thư, nhận thấy một chút gì đó quá đa tình và ngô nghê trong lá thư của anh ta. "Aster thân mến, bông hoa đã nở trong trái tim anh. Anh phải rời đi, có thể em đã nhớ anh. Nhưng đừng sợ, em yêu. Em luôn ở trong tâm trí anh. Khoảnh khắc khi anh viết bức thư này, anh chỉ nhớ đến em, tình yêu của chúng ta và nụ hôn của chúng ta." Aster rùng mình, Điều này đã đi quá xa. Mặc dù Aster không muốn khả năng này xảy ra, nhưng nếu Charles thực sự yêu anh, anh phải tìm cách chuyển sự chú ý của anh ta. Anh không biết đột nhiên Charles hành động theo cách này từ bao giờ. Nhưng không thể có chuyện Charles yêu anh từ khi họ còn nhỏ, bởi vì Charles chưa bao giờ hành động kỳ quặc như vậy trước đây. Đó hắn là một cuộc khủng hoảng tuổi trưởng thành, mà Aster đã đọc trong một cuốn sách tâm lý học về vấn đề này. Có lẽ vì quá căng thẳng với cuộc hôn nhân nên anh ta mới trở nên bối rối. "Dù thế nào đi nữa, ta cần phải tìm cách đơn giải tỏa cơn điên của Charles. Anh ta có thể đã đi quá xa." Trong khi Aster luôn có mối quan hệ tốt với anh em họ của mình, Hoàng đế và Hoàng hậu, anh không thể nói rằng đôi khi họ có hơi điên rồ. Mẹ anh đã dạy anh cách hành xử để không công kích tâm trạng của họ. Tuy nhiên, sự điên rồ của Charles nằm ngoài dự đoán của anh ấy. "Đây chỉ là một sự nhầm lẫn đơn thuần. Nhưng ta không nên thu hút sự chú ý của Hoàng đế." Aster thở dài. Anh ấy cảm thấy rằng Charles hẳn đã bị căng thẳng bởi chiến dịnh, sự can dự và áp lực từ cha anh ấy. Vì vậy, người khiến Charles cảm thấy thoải mái là Aster, họ đã thân thiết từ nhỏ. "Tốt nhất là đùa theo anh ta cho đến khi ta tìm ra cách đối phó với anh ta." Aster quyết định viết một bức thư 'tình yêu' cho Charles và xịt một loại nước hoa thơm của anh ấy lên lá thư. Sau đó anh ấy gọi cho người giúp việc và bảo cô ta giao bức thư. Không lâu sau đó, Aster đi ra khỏi tòa tháp của mình đến phòng của mẹ mình. Vì mẹ anh ấy có một việc quan trọng với anh. Aster nhìn ra khu vườn phía đông và thấy người hầu của mình, Ramuja, đang quét lá rụng. Cậu ấy vẫn vậy ngay cả sau một tuần không nói chuyện gì cả. Vẫn mạnh mẽ, đẹp trai và nghiêm túc. Mặc dù vậy, trông cậu ấy có vẻ hơi buồn. Dù hơi buồn nhưng ít ra ra cậu ấy được ăn uống đầy đủ và khỏe mạnh. Aster cứ nghĩ về người hầu này đến nỗi mắt ăn cả tuần nay. "Cậu ấy có sao không?" "Cậu ấy có giận ta không? Hay cậu ấy vẫn vậy?" "Ta có nên xin lỗi không?" Aster theo dõi người hầu của mình làm công việc với bà Bennie và theo cách nào đó, anh ấy ghen tị với Bà Bennie vì có thể ở gần cậu ấy. Anh lại thở dài, một vấn đề khác đè nặng tâm trí của anh. Aster bước đến phòng của mẹ mình. Nữ công tước đang ngồi trên chiếc ghế nhung, điều này ngụ ý rằng có chuyện gì đó nghiêm trọng đã xảy ra. Aster ngồi bên cạnh bà và hỏi: "Mẹ à? Mọi thứ ổn chứ?" Nữ công tước không trả lời ngay lập tức. Bà liếc nhìn anh, đưa cho anh một lá thư có đóng dấu cao quý đã được mở ra. "Đọc đi." Mẹ anh ra lệnh.
Chương 44: Lý do người nô lệ bị trừng phạt (2) Bấm để xem Aster đọc nội dung lá thư vài giây và tay anh ấy lập tức run lên. Làn da của anh ấy càng trở nên nhợt nhạt hơn và tay anh ấy siết chặt, gần như muốn xé nát bức thư. Aster nhìn mẹ và nói: "Mẹ.. đây là một sai lầm, làm sao con có thể.." "Lãnh chúa trẻ Aster, con có rời khỏi bữa tiệc và đến khu vườn cùng với nô lệ của mình trong bữa tiệc mùa thu không?" Mẹ anh hỏi. Không có giọng điệu ấm áp bình thường nào của bà với anh. Trên thực tế nó lạnh lùng và sắc nét. Aster muốn nói không, nhưng anh không thể làm vậy. Anh gật đầu. Ánh mắt của Nữ công tước trở nên phức tạp, bà ấy sắp tức giận, nhưng đã kìm lại được: "Và trong khu vườn đó, con đã đối đầu với Thái tử sao?" "Vâng, nhưng hãy nghe con giải thích?" Aster thốt lên. "Không, Aster. Cho dù sự thật có khác đi, Đối với chuyện phiếm của những kẻ nhiều chuyện, như Công tước Silvore và Hầu tước Geone, thì những sự thật đó không quan trọng." "Mẹ, con.." Giọng Aster nhỏ lại. Anh ấy biết một khi tin đồn đã được lan truyền, thì ngay cả sự thật cũng không thể che đậy được. "Công tước Geone đã nghe những lới đàm tiếu từ Quý bà Berzhenia, Nữ công tước Silvore. Bây giờ, bà ta thực sự đã uy hiếp chúng ta phải giao một phần đất của chúng ta cho ngôi nhà của bà ta để bí mật được giữ kín. Đó mới là vấn đề, lãnh chúa trẻ Aster ạ." "Con xin lỗi.." "Aster, con trai yêu quý của mẹ. Đất đai không phải là một vấn đề thực sự lớn, nhưng bà ta đã có căn cứ để chống lại chúng ta." Giọng Nữ công tước khàn đi, bà nhìn chằm chằm vào con trai mình: "Aster, mẹ xin lỗi vì không thể bảo vệ con." Aster choáng váng khi nhìn thấy người mẹ độc đoán của mình trông thật đáng thương. Aster ôm bà: "Mẹ, con xin lỗi, con sẽ không tái phạm nữa. Con sẽ tìm cách xử lý chuyện này." "Con vẫn còn nhỏ, con trai của mẹ. Hãy để mẹ giải quyết việc này." Bà nói, bà ôm con trai mình và đặt đầu cậu ấy vào ngực mình: "Con đừng lo lắng. Cha con có thể không ở đây, nhưng mẹ sẽ luôn bảo vệ con." Aster cảm thấy tội lỗi bao trùm lấy mình. Anh ấy thực sự đã làm mẹ mình thất vọng. Thậm chí còn đặt Đại công quốc vào tình thế bất lợi: "Nếu có việc gì con có thể giúp, mẹ.." Mẹ anh dừng sự vuốt ve trên đầu anh lại. Bà do dự: "Bản thân mẹ muốn thoát khỏi tên nô lệ phiền phức đó. Nhưng mẹ biết con đã luôn ưu ái cậu ta." Nghe thấy người hầu của mình của mình được nhắc đến, Aster đột ngột rời khỏi vòng tay mẹ. "Đó là lý do tại sao mẹ cho con lựa chọn, con trai yêu quý." Bà tiếp tục: "Mẹ sẽ giải phóng nó như một nô lệ và đuổi ra khỏi công quốc hoặc là trừng phạt nó." Aster hơi thở cứng lại, anh xác nhận vài câu: "Mẹ, là con hạ lệnh cho cậu ta đi theo, cậu ta chỉ làm nhiệm vụ của người phục vụ cho con." "Mẹ biết, con trai yêu quý của mẹ. Nhưng mẹ cảm thấy bồn chồn khi biết rằng con luôn ưu ái nó. Con muốn giúp đỡ người mẹ đang mệt mỏi của mình, đúng không? Aster, con phải lựa chọn." Aster cảm thấy khó khăn. Mẹ anh chắc đã căng thẳng lắm rồi. Bà ấy cần thứ gì đó để giải tỏa căng thẳng nếu không sẽ không kéo dài được lâu. Vì Nữ công tước luôn bận rộn, nên bà ấy thường đánh đập những nô lệ thấp kém hoặc huấn luyện họ bằng những hình phạt để giảm bớt căng thẳng của bà ấy. Nếu đó chỉ là một nô lệ thông thường, anh ta sẽ nói đồng ý ngay lập tức. Nhưng đây là cậu ấy.. "Nếu cậu ấy được tự do, thì cậu ấy sẽ sống như một con người bình thường, nhưng điều đó có nghĩa là.." "Điều đó có nghĩa là sẽ không có gì giữa chúng ta.." Không, Aster sẽ không cho phép điều đó. Anh may mắn gặp được một người hầu trong sáng nên anh không thể buông tay. "Mẹ có thể trừng phạt cậu ấy." Aster hít một hơi thật sâu và nhìn chằm chằm vào mẹ mình: "Nhưng con không thể giết hay làm tê liệt thân thể cậu ấy." Nữ công tước mỉm cười và ôm anh một lần nữa: "Tất nhiên, mẹ sẽ không làm điều xấu xa đó. Mẹ chỉ cần một cái gì đó để giảm bớt căng thẳng, cảm ơn con." Aster gật đầu và vội vàng cáo lỗi. Anh bị vướng mắc giữa việc để mẹ trừng phật người hầu vô tội của mình hay để mẹ anh quá căng thẳng. Khi anh mở cửa, điều đầu tiên anh thấy là người hầu của mình, Ramuja, đang đứng lặng lẽ với người giúp việc của mẹ anh. Aster sững người, anh mở miệng như muốn nói lời xin lỗi, nhưng không có âm thanh nào được phát ra. Anh bỏ đi với cảm giác nặng trĩu. * * * Aster nghe thấy tiếng hét thống khổ phát ra từ miệng người hầu của mình khi cậu ấy bị quật bằng roi thép gai. Anh không cam tâm nhìn cậu ta bị tra tấn, nhưng tiếng hét ấy đã ám ảnh anh cho đến khi anh không thể ngủ yên. Cảm giác tội lỗi trong lòng anh gần như không thể vượt qua. Vài ngày sau khi người hầu của anh cuối cùng cũng có thể đi lại, anh triệu hồi anh ta đến phòng mình. Anh đợi cho đến khi người hầu của mình mở cửa. Cậu ấy vẫn tư thế như cũ, nhưng cũng có thể cậu ấy quỳ xuống vì đau. Aster không kìm được nước mắt, anh nắm chặt lấy vai người hầu của mình bằng cả hai tay, để họ có thể ngang hàng nhau. "Ta xin lỗi, ta xin lỗi." Aster nói. Anh đã khóc trước một người hầu vì sai lầm của anh mà cậu ta bị trừng phạt. Aster mong đợi người hầu của mình sẽ than vãn và nguyền rủa anh. Anh thậm chí có thể chịu đựng được nếu như người hầu muốn đấm anh. Tuy nhiên cậu ấy đã lắc đầu. "Tôi không cảm thấy mình làm sai. Đó là điều mà tôi đã chọn, tôi chọn đi theo Thiếu gia mãi mãi." Và vào lúc đó, nước mắt của Aster đột ngột dừng lại. Anh cảm thấy có thứ gì đó xoáy trong đầu, ngực, và sau đó là toàn bộ cơ thể. Anh siết chặt vai người hầu của mình. "Vâng, theo ta mãi mãi.. mãi mãi.."
Chương 45: Tâm tư của Nữ công tước Bấm để xem Nữ công tước theo dõi cuộc tra tấn nô lệ riêng của con trai mình qua ban công phía trên trong sảnh chính. Bà nhìn thấy người nô lệ đó bị quất hai mươi roi với những vết thương đẫm máu trên lưng, sau đó là đổ nước muối lên vết thương của cậu ta và tiếng gào thét đau khổ vang cả dinh thự. Bà thấy rằng những người quản gia và những người giúp việc đang theo dõi cùng bà và họ rất kinh hãi. Nữ công tước của Đồi Bão hiếm khi hành quyết hoặc tra tấn bất kỳ nông nô nào trừ khi đó là một hành vi phạm tội nghiêm trọng. Vì vậy, rất ít khi có ai đó bị thương một cách khủng khiếp như Ramuja. Nhưng Nữ công tước vẫn cau mày. Mặc dù tiếng hét đó đã làm bà ta vui sướng nhưng bà ta vẫn không thỏa mãn. Bà ta không thể giết hoặc làm tê liệt con người này. Vì vậy, hầu hết những cuộc tra tấn hoặc hành quyết mà bà ta lên kế hoạch đều bị phá hỏng. Bà ấy đã sắp đặt kế hoạch rèn luyện cho đứa con trai yêu quý của mình. Nhưng nó vẫn chưa đủ, thậm chí còn không đủ làm anh cứng rắn hơn. "Cậu." Nữ công tước liếc nhìn một trong những quản gia của bà. Bà không bao giờ nhớ tên ai ngoại trừ một số người quan trọng trong cuộc đời mình. Giá trị của những người hầu không đủ lọt vào mắt bà. "Vâng, Nữ công tước Hoàng gia." "Hãy để người hầu đó được chữa trị bằng loại thuốc tốt nhất cho vêt thương của cậu ta. Gọi cậu ta đến gặp ta khi vết thương đã lành." "Vâng, tôi sẽ làm ngay lập tức." Người quản gia cáo lỗi và rời đi. Nữ công tước gõ vào một trong những cây cột của sảnh chính và chiếc quạt của bà ta và một người theo dõi đã nhảy xuống từ sân thượng ngay lập tức, quỳ xuống trước mặt bà. "Tôi xin nhận lệnh của Nữ công tước Hoàng gia." Anh ta nói. "Hãy trông chừng con trai ta, nó sẽ gọi tên nô lệ đó sau khi cậu ta được chữa lành. Hãy báo cáo hoạt động của chúng cho ta." "Tôi hiểu rồi, xin cáo lỗi." Người quan sát biến mất, để lại Nữ công tước chỉ với ba người hầu thân cận của bà ấy. Nữ công tước bước ra khỏi ban công về phòng của mình. Bà có thể sử dụng phòng Công tước, một phòng đặc biệt của Công tước hoặc Nữ công tước để giải quyết các công việc pháp lý của Đại công quốc. Nhưng bà đã giao nó cho con trai mình, để anh ấy làm quen. Mặc dù vậy, bà vẫn lấy tất cả các tài liệu quan trọng từ trong buồng, vì Aster có thể xử lý nó không tốt. Bà yêu con trai mình, nhưng Aster vẫn chưa sẵn sàng và đây mới là sự khởi đầu. * * * Nữ công tước đứng đợi ở trong phòng của bà ta như thường lệ. Bà vừa đứng vừa nhìn ra ngoài vườn. Mái tóc vàng của bà ấy được buộc bằng một chiếc mũ hình con bướm. Bà mặc một chiếc váy len dài tay màu tím. Chiếc váy phủ đầy sàn nhà, với chuyển động của mình, bà ấy trông thật quyến rũ. Tuy nhiên biểu hiện của bà ta không tốt. Việc cả con trai bà và người nô lệ đó cùng chọn một câu trả lời để ở cùng nhau đã chứng minh tình cảm của họ. Bà vừa tạo ra một cuộc thử nghiệm cho con trai mình nhưng cũng tạo ra một cái cò súng. "Aster sẽ bùng nổ nếu ta giết tên nô lệ đó ngay bây giờ. Ta cần một số lý do để loại bỏ hắn ta. Vào lúc này, ta có thể sử dụng hắn như một chất xúc tác để đào tạo Aster." Nữ công tước đã quan sát con trai mình hàng ngày, và Aster vẫn chưa ở độ tuổi chín muồi. Vì vòng tròn vàng của anh ấy chưa hoàn toàn nhấp nháy, có thể là người nô lệ này vùa mới bước vào trái tim anh ấy, nhưng không được con tra bà ưa thích lắm. Vẫn còn thời gian để ngăn chặn điều tồi tệ đó trước khi nó xảy ra. "Đó có thể là một thảm họa cho công quốc." Nữ công tước đã xem xét đến cháu trai của mình, là đề nghị của Thái tử dành cho Aster. Tuy nhiên, đó là lựa chọn cuối cùng mà bà sẽ chọn vì nó có thể gây hại cho con trai bà. Bà đợi cho đến khi một bóng đen ló ra từ sân thượng và nhảy ra ban công. "Nữ công tước Hoàng gia." Người quan sát nói. "Hưm? Ngươi có vẻ lo lắng? Có điều bất lợi cho ta sao?" Nữ công tước chế nhạo. Bà đã đoán được kết quả, nhưng không khỏi nghiến răng nghiến lợi.
Chương 46: Lời mời của Thái tử Bấm để xem Người quan sát do dự: "Tôi nhìn thấy Lãnh chúa trẻ nắm lấy vai nô lệ của mình, và.." Trước khi người quan sát thông báo sự thật khó khăn cho Nữ công tước, anh ta quỳ thật sâu: "Tôi nhìn thấy Lãnh chúa trẻ khóc và xin lỗi người hầu của mình." ".. Còn đôi mắt của anh ấy thì sao? Ngươi có thấy gì khác trong đôi mắt của Lãnh chúa trẻ không?" "Xin hãy tha thứ cho tôi, tôi không tập trung vào mắt của Lãnh chúa trẻ." "Vô dụng." Nữ công tước dùng gót chân đá vào người quan sát đang quỳ gối, nhưng anh ta không hề nhúc nhích cũng như tránh né. Anh ta để Nữ công tước đá liên tục cho đến khi bà ta bình tĩnh lại. "Ngươi có thể đi ngay bây giờ." Bà ra lệnh, người quan sát rời khỏi ban công. Nữ công tước hít một hơi thật sâu và ngồi xuống ghế. Bà ta gọi hai người hầu cận của mình lại: "Ngươi, giao lá thư này cho Thái tử, còn ngươi, sai khi Lãnh chúa trẻ hoàn thành việc làm đáng xấu hổ của mình với tên nô lệ đó, hãy đưa tên nô lệ đó đến gặp ta." Những người hầu cận đã hành động ngay lập tức. Họ biết rằng hôm nay Nữ công tước đang có một tâm trạng tồi tệ. Nữ công tước mở lá thư từ cháu trai của bà. Thái tử Charles, bà không bao giờ thích anh ta, bời vì bà đã nhìn thấy ánh mắt săn mồi của anh ta kể từ lần đầu tiên khi anh ta gặp Aster, hồi họ còn là những đứa trẻ. Nhưng bà cũng không thể từ chối anh, vì anh ta sẽ tự tìm cách gặp con trai bà. Tuy nhiên, ở thời điểm này, đề xuất của Thái tử là chính đáng nhất. "Kính gửi Nữ công tước Camellia, Tôi, cháu trai của dì, dưới danh nghĩa của gia đình hoàng gia Golden Camellia, tôi đề nghị dì đưa em họ của tôi, Aster Di Arlingdon đến cung điện hoàng gia. Đã đến lúc Đại công tước trẻ tham gia khóa huấn luyện dòng máu hoàng gia của mình. Tôi thề dưới danh nghĩa Thái tử của Golden Camellia, sẽ bảo vệ Aster khỏi mọi nguy hiểm trong cung điện." Nữ công tước chế giễu. Thái tử định gài bẫy Aster trong cung điện. "Anh ta nghĩ rằng ta không biết anh ta sẽ làm gì đó?" Gia đình hoàng gia Golden Camellia có truyền thống đào tạo tất cả con cháu, cả nam và nữ trong độ tuổi mười lăm đến mười bảy tuổi tham gia khóa đào tạo này. Đó là một khóa đào tạo kéo dài hai năm để giới thiệu cho họ sự thật đằng sau gia đình hoàng gia, cắt giảm cảm xúc dư thừa của họ và đào tạo họ trở thành một người cai trị tốt. Tuy nhiên, Aster là một trường hợp đặc biệt vì anh là hậu duệ đầu tiên của gia đình Golden Camellia sống sót sau khi sinh ra bên ngoài hoàng tộc. Đưa anh vào trong hang cọp sau khi thoát ra được là một hành động ngu xuẩn. "Nhưng phụ thuộc vào đứa trẻ ngu ngốc này có thể hành động ngu xuẩn thế nào, ta vẫn phải làm điều này để ngăn chặn sự điên khùng của nó." Nữ công tước lấy con dấu của Đại công quốc và nhận lời mời của hoàng gia dành cho Aster kèm theo lá thư của Thái tử. "Đây là lựa chọn tốt nhất, nhưng đừng lo lắng con trai yêu của mẹ. Ta sẽ bảo vệ con." Bà ấn con dấu lên mực và đóng dấu vào thư mời. Tán thành. "Nữ công tước, người nô lệ đó đang bên ngoài." Một người hầu gái cắt ngang dòng suy nghĩ của bà. Nữ công tước nhếch mép. "Cho cậu ta vào."
Chương 47: Nguy cơ trước hình phạt mới Bấm để xem Nữ Công tước triệu tập cậu một lần nữa sau hình phạt khủng khiếp đó. Lưng cậu vẫn còn đau và mỗi bước đi cậu đều phải cau mày vì đau đớn. Bà ta sẽ làm gì tiếp theo sau chuyện đó? Chưa bao giờ là đủ với bà ta cả. "Tại sao tôi phải cau mày, Ramuja! Đây là những gì mình chọn mà." Cậu luôn ghi nhớ điều đó trong đầu mỗi khi nghĩ về sự bất công này. Chính sự ngu ngốc và bất cẩn của bản thân đã khiến cậu vướng vào Thiếu gia. Cậu có thể đã vô hình và sống một cuộc sống yên bình trong ngôi biệt thự này, nhưng cậu đã tự đưa mình đến hoàn cảnh này. "Thật kỳ lạ, tôi không hối tiếc gì cả." Khi cậu nhìn thấy Thiếu gia khóc vì cậu, cậu không hối tiếc gì cả. Cậu vẫn không chắc liệu anh ấy có đùa giỡn với cậu như bình thường hay không. Nhưng trong sâu thẳm, cậu ước rằng anh ấy không như vậy. Cậu ước rằng những giọt nước mắt đó là thật. Cậu biết mình chẳng là gì khác ngoài một nô lệ, nhưng cậu có suy nghĩ đầy hy vọng rằng mình không sai? Có ai đó cười vì cậu, khóc vì cậu, nghĩ về cậu thì là thật tuyệt vời. "Không, Ramuja! Hãy suy nghĩ! Thiếu gia là nguyên nhân khiến mình có những vết thương này, ai biết điều gì sẽ xảy ra với mình sau này." "Mình có dễ dãi như vậy không? Tất cả những vết thương và nỗi đau đó, mình đã tự dịu đi chỉ bởi những giọt nước của anh ấy?" "Và mình vẫn không biết ý nghĩa của những vòng vàng sáng trong mắt anh ấy." Không, cậu không thể hạ thấp cảnh giác. Cậu vẫn không biết liệu Thiếu gia có quyết định làm tổn thương cậu một lần nữa hay không. Cậu nhìn thấy vòng vàng sáng lấp lánh của anh ấy, tương tự như đôi mắt của Thái tử mỗi khi gặp Thiếu gia. Vòng tròn vàng xung quanh đồng tử của anh ấy sẽ nhấp nháy, đôi khi bao phủ con ngươi cho đến khi con ngươi đen hoàn toàn biến thành vàng. Những lần khác, nó sẽ tan biến từ từ cho đến khi vòng tròn vàng biến mất, để lại một con ngươi đen giãn ra thuần túy. Đó là một điều kỳ lạ. Đầu tiên, cậu chưa bao giờ nhìn thấy những người có vòng tròn vàng trong mắt họ, chỉ có dòng máu hoàng gia có Golden Camellia. Điều đó có nghĩa là bây giờ chỉ có gia đình Hoàng gia và Đại công quốc Đồi Bão có dòng máu hoàng gia. Thứ hai, bất cứ khi nào họ hành động kỳ lạ, vòng tròn vàng trong mắt sẽ nhấp nháy, chiếm ưu thế và biến mất, như thể là phép thuật. Thứ ba, cậu vẫn không biết liệu vòng tròn vàng của Thiếu gia có liên quan đến cậu hay không. Vòng tròn vàng nhấp nháy của Thái tử liên quan đến Thiếu gia, thực sự quá rõ ràng. Nhưng Thiếu gia? Vòng tròn vàng nhấp nháy đó có phải là cậu đã lọt vào mắt anh ấy không? "Không, đó chỉ là một trò đùa vui của anh ấy." Làm gì có chuyệnThiếu gia lại coi cậu như một thứ gì đó hơn một tên nô lệ? Bạn bè? Người yêu? Cậu tự chế nhạo khi nghĩ đến thuật ngữ "người yêu'. Chưa bao giờ họ nảy sinh tình cảm như vậy, thậm chí không phải là bạn bè. Tất cả những khoảng thời gian bên nhau của họ đều chứa đầy sự độc ác của Thiếu gia và tất cả những người đứng sau anh ta đều trêu đùa cậu. Cậu? Cậu chỉ có thể thu mình lại. Người giúp việc hộ tống cậu đến phòng của Nữ công tước. Luồng khí đáng sợ đã làm tê liệt não cậu và điều còn lại là nỗi sợ hãi về người phụ nữ xinh đẹp nhưng độc ác này. Cậu mở cửa và người bảo vệ đá vào ống chân của cậu, vì vậy cậu quỳ xuống ngay lập tức. " Người nô lệ này đến theo lời triệu tập của Nữ công tước Hoàng gia. "Cậu chào bà ấy. Bà ấy vẫn với ánh mắt trịch thượng như mọi khi, nhưng hôm nay, trông bà ấy không hề xấu xa. Trên thực tế, bà ấy trông bình tĩnh với một nụ cười nhẹ trên môi. " Vết thương thế nào rồi? Ta đã cho loại thuốc tốt nhất với vết thương của cậu. "Nữ công tước nói, bà ấy cười, nhưng nụ cười của bà ấy không bao giờ đẹp trong mắt cậu. Nó luôn được che giấu với ý định độc ác. " Người nô lệ này đã làm lãng phí liều thuốc quý giá như vậy. Người nô lệ này thật không xứng đáng. "Cậu khiêm tốn nói. " Quả thật là ngươi không xứng đáng." Cậu thu mình lại. Cảm giác đáng ngại này ngày càng thật, và cậu đã tưởng tượng ra một hình phạt khác.