Đam Mỹ [dịch] Nụ hôn gardenia - Forever pupa

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tu Tim, 26 Tháng một 2021.

  1. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 30: Kế hoạch bắt đầu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi người hầu ra ngoài hết, Nữ công tước cuối cùng cũng nở một nụ cười. Đó không phải nụ cười giả tạo bà thường xuyên thể hiện, mà là một nụ cười nở rộ với một chút ửng hồng trên má.

    "Con trai yêu quý, cuối cùng chúng ta cũng có thời gian uống trà cùng nhau. Con đã bận suốt mùa hè." Nữ công tước nói. Bà cười khúc khích, vòng vàng xung quanh đồng tử của bà bắt đầu giãn ra.

    Aster cong môi lên: "Vâng ạ."

    "Việc học của con thế nào? Có khó khăn gì không? Nếu ông già Douglass dám bắt nạt con, mẹ có thể rút não ông ta ra và thay nó ngay lập tức." bà hỏi và cười khúc khích.

    "Không, mọi chuyện đều tốt đẹp ạ." Aster trả lời, anh nhấp ngụm trà và nhìn chằm chằm vào khu vườn Đông Nam dưới ban công: "Mọi thứ đều tốt thưa mẹ."

    "Nếu mọi thứ đều ổn, thì mẹ có thể yên tâm nghỉ ngơi rồi." Nữ công tước nói.

    Họ im lặng cho đến khi Aster hỏi: Còn cha thì sao? Cha bận hơn bình thường thì phải? Đã lâu rồi kể từ lần cuối chúng ta ăn tối cùng nhau. "

    Nữ công tước thở dài, bà nhìn chằm chằm vào chiếc cốc của mình và nói:" Trong lòng ông ấy chỉ có kinh doanh thôi. Gần đây, ông ấy đang kinh doanh đá quý mới. Mẹ rất vui vì chúng ta làm ăn phát đạt, nhưng trách nhiệm đại công quốc lại tự nhiên do mẹ gánh vác vì ông ấy luôn vắng mặt. "

    Aster trông thấy mẹ có vẻ buồn bã, ngón tay bà vòng quanh tách trà. Aster nắm tay mẹ và mỉm cười:" Mẹ đừng lo, con sẽ giúp mẹ khi trở thành Đại công tước. "

    Nữ công tước hít một hơi thật sâu và vỗ về mái tóc của con trai:" Mẹ biết điều đó, con trai yêu quý. Nhưng để trở thành một người cai trị, con không thể mềm lòng. Con vẫn rất dễ tha thứ, đặc biệt là với tầng lớp dưới. "

    Lông mày của Aster nhăn lại. Anh không bao giờ nghĩ mình có lỗi, anh chỉ làm theo những gì anh thấy cần thiết đối với nông dân và nông nô. Anh nhớ khi anh cần trừng phạt những nô lệ bị bắt quả tang ăn trộm một ít hoa màu thu hoạch cho gia đình họ. Aster đã giáng cho họ mười đòn roi đau đớn, nhưng không đủ giết họ. Đó chỉ là một trường hợp, còn nhiều chuyện khác về việc đối xử nhân đạo với những người thuộc tầng lớp dưới.

    " Con không nhớ mẹ đã đối xử thế nào với nông dân và nô lệ. Con chỉ làm những gì cần thiết. "

    Nữ công tước ngưng vỗ đầu Aster. Vòng vàng xung quanh đôi mắt bà thu nhỏ lại và thái độ thân mật của bà biến mất.

    " Con vẫn còn đối xử tử tế với nô lệ của mình quá, sàu này cậu ta sẽ lấn tới. "Nữ công tước nói.

    Aster cuối cùng cũng hiểu mẹ anh đang cố ý nói về người hầu của anh. Một lần nữa, anh cảm thấy không hài lòng. Anh đã quên thân phận nô lệ của người hầu này. Trên thực tế, anh đã cân nhắc nâng địa vị của cậu ấy lên từ nô lệ thành người hầu bình thường. Người hầu của anh sẽ hài lòng và có thể dành cho anh nhiều thiện cảm hơn vì lòng tốt của anh.

    " Con đã cân nhắc xóa bỏ thân phận nô lệ của cậu ta và biến cậu ta thành người hầu bình thường thưa mẹ. "

    Nữ công tước nhìn con trai mình, không phải với ánh mắt trịch thượng, nhưng rõ ràng có sự tức giận trong đôi mắt đó. Bà hít một hơi thật sâu và uống trà.

    " Ta sẽ không cho phép con làm như vậy cho đến khi con cho ta một lý do hợp lý. "Nữ công tước nói, bà đứng trước cánh cửa ngăn cách những người hầu và họ:" Và ta không chấp nhận những lý do tình cảm. "

    Aster im lặng sau khi mẹ anh bịt mất lý do của anh. Bới anh biết rõ rằng điều đó là do tình cảm của anh.

    " Con trai yêu quý, con sẽ nhận ra rằng, mặc dù nô lệ là hạ nhân, nhưng họ vẫn có cảm xúc, họ có thể nói dối, lừa dối hoặc thèm muốn được là người của con. Con nên cảnh giác. Ta lo con sẽ bị tổn thương. "

    ".. Vâng, mẹ. Con hiểu. "

    Aster trở nên không tập trung vào cuộc nói chuyện này với mẹ mình. Đầu óc anh đang suy nghĩ miên man về điều mẹ anh vừa nói.

    " Cậu ta chỉ là một nô lệ. Không có lý do gì để lấy lòng ta đúng không? "

    " Nhưng mẹ ta nói, họ vẫn có cảm xúc. Ta đã từng làm tổn thương cậu ấy chưa? Ta nghĩ ta chưa bao giờ đối xử tệ bạc với cậu ấy, ta chưa bao giờ làm tổn thương cậu ấy. "

    " Thực sự, ta không thấy bất kỳ lý do gì để cậu ta làm tổn thương ta cả. Nhưng.. "

    Aster không còn nghe thấy mẹ anh nói điều gì. Anh gật đầu bất cứ khi nào bà nói, nhưng bỏ ngoài tai.

    Nữ công tước cuối cùng cũng kết thúc bài diễn thuyết để Aster rời khỏi phòng của mình. Aster cảm ơn mẹ và khi những người giúp việc mở cửa, Aster nhìn thấy người hầu của mình đang lặng lẽ đợi anh trước cửa. Ánh mắt anh trở nên phức tạp, vì anh không hiểu ý định người hầu của mình. Vì vậy, anh bỏ đi mà không nói một lời.

    Nữ công tước trông có vẻ hài lòng, bà uống tách trà cuối cùng và ngắm khung cảnh bên dưới ban công. Mùa thu đã bắt đầu, kế hoạch của bà đã có tiến triển.

    " Con trai yêu quý, mọi thứ chỉ mới bắt đầu, mẹ còn rất nhiều thứ để cho con xem."
     
    Bầu Trời Đầy Sao, AmiLeeGill thích bài này.
  2. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 31: Hiểu thêm về gia đình Aster

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Aster trở nên cảnh giác với người hầu của mình sau những lời mẹ anh đã nói. Anh sẽ không tin tưởng người hầu của mình nữa, nhưng có một mũi kim cứ đâm vào lòng anh. Cho đến khi hiểu được tâm tư của người hầu, anh cần phải cảnh giác.

    "Chà, ta phải cảnh giác hơn, nhưng điều đó thực sự khó chịu."

    Aster không thể tự mình loại bỏ người hầu này. Cậu ta có thể không phải là người sạch sẽ nhất, mạnh nhất hoặc thông minh nhất, nhưng cậu ta không đáng ghét. Trên thực tế, cậu ta có một khuôn mặt khá điển trai.

    "Aster! Cái quái gì thế."

    Aster lắc đầu một lần nữa, chắc anh mệt mỏi với công việc quản lý phải làm cho bữa tiệc mùa thu đến nỗi đầu óc anh bắt đầu có những suy nghĩ buồn cười. Kể từ khi cha anh bận rộn với chuyện kinh doanh, mẹ anh, Nữ công tước Camille, phải làm việc trong suốt mùa thu và mùa đông để chuẩn bị chỗ ở cho người hầu, nông dân và nô lệ để họ sống sót qua mùa đông khắc nghiệt này. Vì vậy, nhiệm vụ điều hành bữa tiệc đương nhiên anh phải gánh vác.

    Công tước ở lại thành phố Dionde, nơi đó là cung điện của công quốc lớn. Trong khi Nữ công tước và Aster thích ở lại nơi này hơn vì nhiệt độ ở thành phố Dionde sẽ làm bệnh của anh trầm trọng hơn.

    Cung điện của công quốc lớn hầu như đều nhàn rỗi, chỉ sử dụng khi cần thiết. Cha anh có rất nhiều công việc kinh doanh trong thành phố, và bận rộn với nó. Ông ấy đang bận rộn với việc kinh doanh khai thác gỗ đang phát triển mạnh trong mùa đông. Nhiều ngôi nhà cần những khúc gỗ lớn để sưởi ấm. Nhiều người ở thành phố thích được giao gỗ đến tận nhà cho thuận tiện. Đây là lý do tại sao cha anh có thể kiếm được nhiều tiền cho công việc này.

    "Tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu ông ấy làm tròn chức trách của mình."

    Aster phải lên danh sách khách mời và kiểm tra những vị khách tham dự, thuê đầu bếp, người hầu chỉ cho bữa tiệc này, điều động các vệ sĩ của công quốc và quản lý ngân sách..

    "Thảo nào ta có những suy nghĩ buồn cười cho người hầu của mình, chắc ta mệt lắm."

    Aster kiểm tra đồng hồ để bàn, đã mười giờ sáng. Thái tử, Charles Audric Camellia sẽ sớm đến và có chuyến thăm công quốc theo như những gì viết trong thư. Viết là một chuyến thăm hoàng gia, nhưng tất cả những gì anh ta làm chỉ là quấy rầy xung quanh Aster.

    Nữ công tước của Đồi Bão và hoàng gia Golden Camellia Empire có mối quan hệ gia đình. Nữ công tước là con gái duy nhất của cố hoàng đế. Hoàng đế quá cố, Audric III, có hai người con là Hoàng đế Audric IV và Nữ công tước Camille. Ông ngoại của Aster, vị hoàng đế quá cố, rất yêu thương mẹ anh. Vì vậy, để bảo vệ con gái mình trước khi ông rời khỏi thế gian, ông ngoại anh đã sắp đặt một số thứ cho mẹ.

    Đầu tiên, bà ấy sẽ kết hôn với một công quốc không nắm quyền lực quân sự đáng kể nhưng có thể tồn tại với lợi thế kinh tế. Vì vậy, mẹ anh sẽ sống cuộc sống vương giả, nhưng sẽ không đe dọa đến việc tranh chấp quân sự với hoàng gia. Thứ hai, ông sẽ trao tước hiệu đại công quốc cho công quốc sẽ kết hôn với Công chúa Camille. Như vậy, mẹ anh có thể tự do tự chủ.

    Vì vậy, khi mẹ anh kết hôn với cha anh, Công tước trẻ của Đồi Bão bà biến nơi đây thành đại công quốc, tồn tại nhờ đồn điền xung quanh nó, và thương mại, vị trí của đại công quốc Đồi bão là trung tâm của Đế chế Golden Camellia. Tất nhiên là với sự nhất trí của cả bố và mẹ anh.

    Đó là một câu chuyện dài về tình yêu của họ.

    Mặc dù mẹ nói rằng cha anh là người không ngừng theo đuổi bà ấy, nhưng Aster cảm thấy nhẹ nhõm vì tình yêu của họ dành cho nhau.

    "Thật tệ, khi cha yêu công việc kinh doanh hơn cả việc quan tâm đến đại công quốc này."
     
    Bầu Trời Đầy Sao, AmiLeeGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2021
  3. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Bầu Trời Đầy SaoAmiLee thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 21 Tháng hai 2021
  4. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 33: Sự thân thiết của Thái tử Charles (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Charles mỉm cười: "Đó là một chiến dịch thành công, chúng ta đã chinh phục một vương quốc nhỏ ở phía nam. Chúng ta có rất nhiều nô lệ làm việc ở đó, Golden Camellia sẽ mở rộng trong ba năm hoặc có thể lâu hơn nữa."

    "Về điều đó, ta đã đề xuất trồng rừng cho vùng đất mới vừa giành được cho đế chế, nghe nói vùng đất phía nam rất tốt cho cây thuốc lá, cà phê và nói chung là an toàn hơn vì nó không có mùa đông khắc nghiệt." Aster đề cập đến đề xuất của mình ở tháng trước.

    "Đúng vậy, đó là một ý tưởng tốt, đúng như mong đợi của anh." Charles véo má Aster và nói: "Em sẽ là lựa chọn tốt nhất với anh nếu em trở thành vợ anh."

    "Thái tử, Charles Audric Camellia, xin hãy tự trọng đó không một trò đùa vui." Aster chế nhạo. Trò đùa thời thơ ấu này thật dễ thương khi họ chỉ là những đứa trẻ, nhưng bây giờ khi anh ấy đã mười lăm tuổi và Charles mười chín tuổi, nó sẽ rất kỳ lạ. Họ là anh em họ và đều là đàn ông.

    Nụ cười của Charles biến mất, thay vào đó là một biểu cảm của một cơn giận khủng khiếp, trong tích tắc, anh lướt qua môi của Aster. Aster sửng sốt, chưa kịp nói gì thì Charles đã cầm lấy bông hoa trắng trên khay và đưa lên miệng.

    Anh ta ôm đầu Aster và hôn lên môi anh với bông hoa ở giữa môi họ. Charles mím môi nhiều hơn, còn Aster bắt đầu vùng vẫy.

    Charles cuối cùng cũng buông anh ra sau một nụ hôn dài.

    "Cảm ơn vì nụ hôn hoa, Aster thân yêu của anh." biểu cảm tức giận khủng khiếp của Charles biến mất. Vòng tròn vàng xung quanh đồng tử của anh ta giãn ra cho đến khi đồng tử của anh ta gần như có màu vàng sáng. Anh ta nở một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt, như thể một nụ hôn hoa đã làm nên ngày vui của anh ta.

    "Anh nên nói trước với tôi. Tại sao anh lại mím môi." Aster cau mày. Anh không cảm thấy ghê tởm nó. Bởi vì họ đã làm điều đó nhiều lần từ khi họ còn là những đứa trẻ.

    "Haha, chỉ đơn giản là anh nhớ em trong suốt chiến dịch của mình." Charles cười khúc khích.

    Hôn hoa, thường dùng cây dành dành trắng là một truyền thống của Đế chế Hoa Trà vàng. Bằng cách đặt một bông hoa trắng giữa môi người dân, nó tượng trưng cho sự trong trắng. Nó có thể được sử dụng cho tình cảm quan hệ rất thân thiết giữa bạn bè và gia đình, hoặc cho những người được yêu thích. Không phải dùng cho cha mẹ, vì cha mẹ thường hôn trán con cái của họ.

    Charles nói rằng sẽ làm điều đó mỗi khi anh ta đến thăm, như một dấu hiệu của sự gắn bó mật thiết giữa họ. Aster phải tuân theo, nếu không Charles sẽ rất tức giận khi bị từ chối nó. Chà, họ có mối quan hệ gia đình thân thiết, Charles là anh họ gần nhất của Aster.

    Tuy nhiên, trò đùa của anh ta thì hơi quá.

    Họ trò chuyện đến gần ba giờ chiều và Charles phải rời đi.

    Aster hộ tống anh họ của mình ra sân. "Anh hy vọng em có thể đến thăm anh trong cung điện hoàng gia. Có lẽ, anh nên cầu hôn em, để chúng ta có thể sống cùng nhau."

    "Chờ cho đến khi tôi gặp Helena, tôi sẽ nói cho cô ấy biết."

    Charles cười khúc khích, anh nắm lấy tay phải của Aster và hôn nó: "Anh sẽ đến thăm một lần nữa, em yêu."

    Aster lau bàn tay được hôn lên môi của Charles. Người anh họ của anh rất táo bạo, đôi khi Aster đặt câu hỏi về ranh giới giữa trò đùa và sự nghiêm túc của anh. Sau khi xe ngựa rời đi, nụ cười của Aster mờ đi, anh trở về phòng, nhất định phải mắng người hầu đó.

    Charles ngồi trên xe ngựa của mình. Xe ngựa đã rời khỏi sân, nhưng dừng lại sau đó, thị vệ bí mật đã có thông tin cho anh ta. Chờ một lúc, người thị vệ bí mật đã xuất hiện và tiến đến bên cạnh anh ta: "Thái tử."

    "Nói đi." Charles trả lời. Không có nụ cười khúc khích, giọng điệu nhẹ nhàng mà anh ta thể hiện trước mặt Aster chỉ còn một Thái tử kiên định và lạnh lùng.

    "Có một tên nô lệ trốn trong khu vườn, anh ta có vẻ như đã nghe trộm Thái tử và Đại công tước trẻ của Thái tử."

    "Hắn là nô lệ bưng trà sao?"

    "Vâng, thưa Thái tử."

    "Hãy dạy cho hắn một bài học, nhưng đừng giết hại hắn."

    "Vâng.. Thái tử." Người đưa tin cáo lỗi.

    Người đua tin bí mật đã nhanh chóng biến mất. Đôi mắt của Charles trở nên khủng khiếp khi anh ta nhớ lại Aster đã nói đỡ cho tên nô lệ này.

    "Aster đã hôn tên nô lệ đó rồi à?"

    "Không có lẽ, họ đã làm điều đó rồi."

    "Có phải Aster đã trao nụ hôn cho tên nô lệ đó không? Tại sao Aster lại bảo vệ hắn?"

    Nhứng suy nghĩ lóe lên trong đầu và Charles đá vào cánh cửa kim loại của xe ngựa cho đến khi nó bị bẻ cong. Anh ta hít một hơi thật sâu, anh ta nóng nảy, luôn nóng nảy. Mỗi ngày đều cảm thấy như cực hình, đặc biệt là sau khi đính hôn. Nhưng anh ta không muốn làm tổn thương người thương của mình. Aster là một người rất cẩn thận.

    "Có rất nhiều thời gian và nhiều cách để làm điều đó."

    "Aster, em là duy nhất trong mắt anh và anh sẽ là duy nhất trong mắt em. Không có cách nào khác đâu."
     
    Bầu Trời Đầy SaoAmiLee thích bài này.
  5. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 34: Người nô lệ đã thấy nụ hôn hoa dành dành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xe ngựa của Thái tử đã rời sân khi cậu lén lút theo sau họ. Cậu thấy Thiếu gia tỏ vẻ thoải mái, mỉm cười, nắm tay, thậm chí họ còn hôn nhau qua bông hoa dành dành. Đó là lần đầu tiên cậu thấy nụ hôn như vậy, và vô tình, cậu đã nghiến răng.

    Cảm giác ngột ngạt trong lồng ngực lại khiến cậu nghẹt thở. Đó là cảm giác tương tự khi cậu nghe tin Thiếu gia sẽ trừng phạt cậu, có thể giết cậu. Có lẽ, đó là sự thất vọng, vì cậu đã mong đợi quá nhiều từ Thiếu gia. Cậu đã mong đợi anh ấy là vị cứu tinh của cậu.

    Ảo tưởng về lòng tốt của anh ấy xuất hiện mỗi khi cậu cảm nhận được sự ưu ái của Thiếu gia. Cậu đã nói dối, rằng hôm nay cậu không được khỏe và làm ra vẻ mệt mỏi, để anh ấy chú ý.

    Rồi cậu lại tình nguyện giao trà cho Thiếu gia ngay cả khi cậu mệt mỏi, tất cả là để anh ấy xem cậu như một người hầu trung thành. Nhưng thiếu gia lại dành vẻ đẹp đầy mê hoặc và nụ cười tươi tắn cho Thái tử.

    Còn khi Thiếu gia nhìn thấy cậu, ánh mắt anh ấy trở nên xấu đi, như thể anh ấy không muốn cậu làm phiền thời gian họ ở bên nhau. Cảm giác nóng rát trong lồng ngực bùng lên, cậu ghì chặt vào khay trà, nhưng không nói gì.

    Có lẽ cậu thật ngu ngốc, khi làm mất lòng Thái tử bằng một lời chào ngay lần đầu tiên gặp.

    Khi Thái tử nhìn thấy cậu, nụ cười nhã nhẵn của anh ta biến mất.

    Họ là anh em họ phải không? Làm thế nào mà thái tử lại đi say mê chính em họ của mình? Thật khó hiểu.

    Nhưng khi cậu thấy Thiếu gia phản ứng lại bằng cách rút tay ra khỏi lòng bàn tay đầy âu yếm của Thái tử, cậu đã cảm thấy tốt hơn một chút.

    Cậu biết cách chào hoàn hảo, vì người chủ đầu tiên đã dạy cậu rất kỹ cách chào hoàng đế và thái tử, người chỉ hơn cậu hai tuổi.

    Nhưng không biết thứ gì đó đã ám cậu, khiến cậu xúc phạm Thái tử của Golden Camellia, người kế vị sẽ cai trị đất nước sau này. Cậu đã giả vờ ấp úng, ngắt lời chào, liếc nhìn anh ta đầy chế nhạo.

    Cậu hiểu rõ nguy hiểm khi xúc phạm hoàng gia, cậu chỉ là một nô lệ thấp hèn, nhưng lúc đó, cậu vừa táo bạo vừa ngu ngốc một cách kỳ lạ.

    Hơn nữa, Thiếu gia sẽ cứu cậu đúng không?

    "Sẽ.. anh ấy?"

    Cậu bắt đầu hoảng sợ và cơ thể run lên. Cậu vừa làm gì? Cậu thực sự sẽ chết vì lý do ngu ngốc đó. Không có lý do gì để Thiếu gia giúp cậu.

    ".. Cho đến khi cánh hoa vĩnh cửu cuối cùng rơi xuống."

    Cậu nghe Thiếu gia đọc dòng cuối cùng của lời chào giúp cậu. Cơ thể cậu vẫn còn run rẩy, nhưng nó không phải vì sỡ hãi, kỳ lạ là lúc đó cậu đã vui mừng.

    "Anh ấy thực sự quan tâm đến tôi không? Không có lý do gì để anh ấy giúp tôi nếu anh ấy không quan tâm đến tôi, đúng không?"

    Khi cậu thấy Thiếu gia cố gắng xoa dịu cơn giận của Thái tử bằng cách nắm tay và gọi cậu là nô lệ ngu ngốc, niềm vui ấy đã tan biến.

    Cậu nhận ra rằng, cậu với tư cách là một tên nô lệ thuộc sở hữu của Đại công quốc, đã xúc phạm thái tử. Thiếu gia chỉ muốn giảm bớt khả năng Thái tử chống lại Đại công quốc mà thôi.

    "Không, anh ấy không cố gắng xoa dịu cơn giận của Thái tử để cứu tôi, đó là để cứu công quốc, giống như những chủ nhân trước đây của tôi."

    Cậu khịt mũi, ngay cả thứ hùng mạnh như đại công quốc vẫn phải sợ hãi kẻ khác.

    Thái tử và Thiếu gia tán gẫu vài tiếng, cậu đã trốn trong vườn nghe trộm câu chuyện của họ, chứng kiến điều đó còn đau hơn cậu tưởng tượng. Cảm giác nặng nề ngột ngạt trong lồng ngực cậu cứ tăng lên. Cậu không thở được.

    Sau đó, cậu còn nhìn thấy, Thái tử đặt một bông hoa dành dành lên miệng và hôn Thiếu gia, chỉ với những cánh hoa mỏng manh ngăn cách môi họ. Thật sự cậu không nói nên lời. Thật đau đớn tột cùng.

    Nụ hôn cuồng nhiệt và cưỡng bức khiến Thái tử càng tỏa sáng, màu đen ở giữa mắt chuyển sang vàng sáng và anh ta trông đầy mạnh mẽ.

    Cậu đã chứng kiến mọi thứ. Sau khi họ rời đi, cậu vẫn còn chôn chân ở nguyên vị trí của mình một lúc vì choáng váng.

    Không lâu sau, một quản gia đến vườn, gọi cậu. Khi gặp cậu, ông ta nói: "Thiếu gia ra lệnh cho cậu ngay lập tức đến phòng anh ấy."

    "Vâng thưa ngài, tôi sẽ đi ngay bây giờ."
     
    Bầu Trời Đầy Sao thích bài này.
  6. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 35: Hậu quả của việc chứng kiến nụ hôn hoa dành dành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy nhiên, trước khi cậu rời khỏi khu vườn, bất ngờ có hai người mặc quần áo đen từ đầu đến chân túm cổ cậu và quật cậu xuống đất.

    Cậu rên rỉ, nhưng trước khi cậu hiểu chuyện gì xảy ra, cậu đã bị đá khắp người.

    Cậu đã quen với kiểu đau đớn này trước khi đến đây, cậu chỉ che mình và đợi cho đến khi họ kết thúc. Cuối cùng, họ nhổ nước bọt và dậm vào mặt cậu cho đến khi cậu thấy mặt mình nóng rát, giày của họ có lẽ đã chà sát vào mặt cậu.

    "Tên nô lệ này, Thái tử cảnh cáo ngươi không bao giờ được nghe trộm cuộc nói chuyện giữa ngài và Đại công tước trẻ của ngài, ngài sẽ giết ngươi nếu ngươi dám xúc phạm ngài một lần nữa."

    Cậu giữ im lặng, sau khi hai người đó biến mất, cậu nhìn thấy người quản gia đã gọi cậu trước đó đang thờ ơ đứng nhìn cậu bị đánh. Cậu nghiến răng nghiến lợi, những người ở đây cũng giống như những con quái vật máu lạnh khác.

    Lẽ ra cậu phải xin phép rửa sạch vết thương trước khi gặp Thiếu gia, nhưng cậu quyết định đi thẳng đến phòng Thiếu gia trước.

    Người giúp việc canh cửa cho Thiếu gia nhìn cậu với vẻ khinh trước, nhưng trước khi cô ta đuổi cậu đi, cậu đã hét lên: "Thiếu gia, tôi có mặt theo yêu cầu của ngài."

    Người giúp việc sửng sốt, bên trong phòng có giọng phát ra:

    "Vào đi."

    "Vâng, thưa ngài."

    Cậu chế nhạo và hài lòng trong khi cô hầu gái trừng mắt nhìn cậu.

    Cậu bước vào phòng, giả vờ run rẩy và ho như thể cậu rất đau.

    "Cái này.. tôi đến theo lời gọi của Thiếu gia." Cậu nói nhẹ nhàng và ho một lần nữa.

    Thiếu gia đã rất sửng sốt khi nhìn thấy tình trạng hiện tại của cậu, tay anh ấy run rẩy, anh ấy cố gắng nói điều gì đó nhưng không nên lời. Đúng như cậu dự đoán, lao đến phòng của Thiếu gia là một lựa chọn đúng đắn.

    Nhân cơ hội, với giọng khàn khàn, câu nói: "Tôi ổn, thưa ngài. Lời gọi của Thiếu gia là quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."

    "Cậu.. cậu bị sao vậy?" anh ấy hỏi, giọng run run.

    Cậu im lặng và mồ hôi vã ra, cậu cố gắng tìm cách tốt nhất để thốt lên: "Điều này.. Tôi đã bị trừng phạt bởi Thái tử, cận vệ của Thái tử vì tôi đã chứng kiến.."

    Cậu nuốt nước bọt và lẩm bẩm: "Tôi đã nhìn thấy.. Thái tử hôn Thiếu gia.."

    Thiếu gia im lặng, bầu không khí trở nên lạnh lẽo và cậu càng run hơn. Một số vết thương bắt đầu chảy máu khi cậu run rẩy. Cậu nhìn vào đôi mắt của Thiếu gia.

    "Anh ấy trông có vẻ buồn. Tại sao?"

    "Có phải anh ấy bắt đầu cảm thấy thương hại tôi không? Hay buồn vì một nô lệ chứng kiến nụ hôn của Đại công tước trẻ tuổi và Thái tử?"

    "Ta sẽ nói chuyện với Thái tử sau." Thiếu gia nói.

    Câu lắc đầu: "Không! Thiếu gia, cầu xin ngài xem xét lại. Tôi thật trơ tráo, dám.. canh gác gian nhà."

    "Tại sao cậu lại canh gác gian nhà? Ta đã ra lệnh cho cậu rời đi." Anh nói.

    "Thiếu gia, không phải tự nhiên khi tôi ở lại gian nhà. Thiếu gia đã mua tôi làm nô lệ riêng, tôi sẽ luôn ở lại sau Thiếu gia. Trong trường hợp thiếu gia có cần điều gì, tôi sẽ luôn sẵn sàng."

    Thiếu gia một lần nữa, không nói nên lời. Dù sao đó cũng là một lý do hoàn hảo.

    "Nhưng Thiếu gia đang trò chuyện vui vẻ với Thái tử, tôi sợ làm mất lòng Thái tử nên tôi chỉ trốn quanh khu vườn." Cậu nói thêm.

    Thiếu gia im lặng, mắt anh ấy liếc qua cậu, qua vết thương của cậu. Anh mắt anh ấy thật sâu, như thể nó đang dò xét tâm trí cậu. Cậu cúi đầu.

    "Cậu có thể rời đi bây giờ, cầm theo chiếc ghim đồng này đến cho bác sĩ của dinh thự, nó đại diện cho thân phận của ta. Cậu sẽ được bác sĩ đó chữa trị."

    Thiếu gia nói, anh lấy một thứ bên trong chiếc hộp gỗ, một chiếc ghim đồng có hình dạng một cây đàn hạc không dây với chữ 'A' bao phủ nó. Cậu gật đầu.

    "Tôi sẽ rời đi bây giờ."

    "Khoan đã, ta hỏi cậu một câu." Anh ấy ngăn cậu lại: "Cậu nghĩ gì về.. nụ hôn đó, ta và Thái tử? Đó là nụ hôn hoa dành dành để chứng minh mối quan hệ khăng khít của chúng ta."

    "Mối quan hệ thân thiết nào? Anh ta đâu phải người yêu của Thiếu gia? Anh ta đã hôn em họ của mình, thật kinh tởm."

    Cậu muốn nói điều đó, nhưng cậu suy nghĩ một lúc và trả lời: "Tôi rất lấy làm vui, thưa ngài."

    "Bởi vì Thiếu gia có vẻ vui vẻ, thoải mái. Nhìn thấy Thiếu gia vui vẻ, tôi tự nhiên cũng vui vẻ." Cậu cười với anh ấy.

    Cậu nghĩ rằng anh ấy sẽ cau mày, nhưng anh ấy không làm thế. Thậm chí còn nở một nụ cười.

    Đó cũng là nụ cười mà cậu thấy ở trong vườn lần đầu tiên cậu gặp anh ấy.

    Nụ cười ám ảnh giấc mơ của cậu ngày nào.
     
    Bầu Trời Đầy Sao thích bài này.
  7. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 36: Aster là người may mắn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Aster lướt qua danh sách khách mời, có rất ít khách danh dự sẽ tham gia bữa tiệc và anh phải đảm bảo họ có được chỗ ngồi tốt nhất, và một số đối tác thích chỗ ngồi xa lánh một chút. Lãnh chúa trẻ không quỳ gối trước một ai ngoại trừ hoàng gia, nhưng một vị khách danh dự sẽ mang lại một cơ hội hợp tác kinh doanh tốt hơn trong tương lai.

    "Thái tử Charles và công chúa Rosalie, là anh em họ của ta, sẽ rất dễ xử lý."

    "Quý bà Berzhenia, Nữ công tước xứ Silvore. Bà ấy là đồng nghiệp của mẹ ta, ở bên cạnh mẹ sẽ ổn thôi."

    "Hầu tước trẻ tuổi của Viete, anh ta thích sự chú ý, đặc biệt là từ Rosalie. Ta sẽ cho anh ta ngồi cạnh Rosalie."

    "Helene, công chúa của Pháo đài Bắc, hôn phu của Charles, theo lẽ tự nhiên, tốt nhất là để cô ấy ngồi cạnh Charles" nhưng Charles nhất quyết đòi ngồi cạnh anh, có lẽ nó đã luôn như vậy kể từ khi họ còn nhỏ.

    "Dù sao anh ta cũng là một người trưởng thành, đã đính hôn. Tại sao lại thích ngồi cạnh ta trong khi đã đính hôn chứ."

    Các cặp đính hôn muốn được tách ra ngồi cùng với những người thân trong gia đình họ. Aster quyết định đặt những chú chim uyên ương lên chiếc bàn xa nhất với tầm mắt nhìn ra khu vườn. Charles nên biết ơn vì Aster đã phải nhường chỗ ngồi tốt nhất cho anh ta.

    "Hừm, để xem anh còn có thể đùa giỡn như bình thường trước mặt Helene không. Ta cá rằng anh sẽ trở thành một người chồng sợ vợ."

    Aster khịt mũi. Ai cũng biết rằng Helene là một nữ hiệp sĩ. Không giống như một công chúa bình thường, cô ấy dữ tợn, mạnh mẽ, làn da rám nắng và theo nhiều chiến dịch với tư cách là thuộc hạ của Charles.

    "Không có gì ngạc nhiên khi họ trở thành một cặp tình nhân."

    Aster mỉm cười, khi tham dự bữa tiệc đính hôn đó cách đây gần bốn tháng trước, anh đã thấy một đôi uyên ương hạnh phúc trước đám đông, thề thốt tình yêu bằng chiếc nhẫn trên ngón tay. Anh cảm thấy ghen tị khi đó.

    Anh băn khoăn về tình yêu. Cảm giác mờ ảo sẽ quấn lấy tâm trí anh không có gì ngoài tình yêu. Loại ham muốn sung sướng làm mờ mọi logic. Anh chưa bao giờ yêu ai vào thời điểm đó.

    Aster nhớ lại những người anh đã gặp và những người phụ nữ mà mẹ anh đã giới thiệu. Tất cả đều không vừa mắt anh. Tất cả họ đều có khí chất như loài cáo khiến anh cảnh giác.

    "Thiếu gia." Aster liếc sang phải, người hầu của anh đang cúi đầu trước anh: "Tôi mang đến một bộ quần áo mùa thu của Thiếu gia từ người hầu gái."

    Aster nhìn chằm chằm vào người hầu của mình và thấy anh ta khá đẹp trai, mũi dọc dừa, đôi mắt đen sâu, làm gia màu đồng và những đường nét sạch sẽ. Anh nhớ lần đầu tiên nhìn thấy người hầu này, cậu ấy gầy gò ốm yếu, hôi hám, chỉ là ánh mắt cậu ta làm anh không chịu nổi.

    "Thiếu gia?" người hầu của anh gọi anh hai lần.

    "À, cậu có thể đi rồi."

    "Tôi xin phép."

    Khi người hầu của anh bắt đầu rút lui, Aster nhận ra điều gì đó và hỏi: "Tên cậu là gì?"

    Người hầu của anh rất ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng trả lời: "Thiếu gia đã đặt cho tôi là Ramuja. Đó cũng là tên ban đầu của tôi."

    "Cậu có thể đi bây giờ." Aster nói một cách lãnh đạm.

    Sau khi người hầu rời đi, anh ấy lấy cuốn sổ sắp xếp của bữa tiệc và đặt một cái tên dưới tên mình.

    "Ramuja.. hừ." Aster viết tên người hầu dưới cột của người phục vụ. Đây là lần đầu tiên anh viết mục này. Thông thường đó là một người hầu ngẫu nhiên trở thành người phục vụ cho anh, vì họ đều giống nhau trong mắt anh. Thấp bé, khó chịu cho mắt, và đôi khi bẩn thỉu.

    Nhưng đối với người hầu của anh, giờ sẽ là một ngoại lệ. Người hầu này, không, Ramuja là người hầu yêu thích hiện tại của anh. Cậu ta là một người đơn giản, làm theo thứ tự công việc như đã định và không bao giờ cố gắng nịnh bợ anh. Mong ước duy nhất của cậu ta là được sống sót, phục vụ Aster cho đến khi chết.

    Có người hầu như vậy, liệu anh có phải là người may mắn? Điều gì đã khiến anh có một người hầu trung thành quý giá như vậy, người sẽ đi theo anh mà không bao giờ thắc mắc.

    Aster lắc đầu, vì người hầu của anh nói rằng cậu ấy sẽ hạnh phúc nếu như anh hạnh phúc, Aster đã nghĩ mình may mắn biết bao khi được một người thuần khiết yêu mến. Những nghi ngờ trước đây của anh đã được giải tỏa. Không có chuyện người hầu này làm tổn thương anh.

    "Chắc chắn, ta là người may mắn."
     
    Bầu Trời Đầy Sao thích bài này.
  8. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 37: Đại tiệc mùa thu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Aster đứng trong hội trường với Ramuja ở phía sau. Anh mặc một chiếc áo ngắn màu vàng sẫm bên ngoài, bên trong là áo dài màu trắng. Chiếc áo được thể hiện bằng những bím tóc màu bạc lấp lánh dưới ánh sáng của đèn chùm. Bím tóc được làm bằng những sợi chỉ tráng bạc, giúp chúng sáng dưới ánh đèn. Tiếp theo là chiếc quần chẽn vừa khít của anh. Đôi giày da bóng của anh có một chiếc đinh ghim vàng hình bông hoa vàng, tượng trưng cho địa vị của anh.

    Ramuja mặc một chiếc áo dài màu nâu bình thường, nhưng nếu ai đó kiểm tra kỹ, họ sẽ nhận ra chất lượng của chiếc áo dài đó. Đó là lụa, rất đắt.

    Aster chào những vị khách vừa bước vào hội trường. Những bộ váy rực rỡ, mùi nước hoa và tiếng cười khúc khích tràn ngập.

    "Sylia Ausphere, Nữ bá tước Marshwood xin chào Lãnh chúa trẻ của Đại công quốc." một cô gái hơn anh một tuổi nói. Nhà của cô ta là thuộc hạ của Đại công quốc Đồi Bão. Đó là lẽ tự nhiên khi anh được chào đón một cách tôn trọng.

    Aster cười nhưng không nói gì. Nữ bá tước đã mong đợi như vậy, nhưng vẫn còn choáng váng khi nhìn thấy nụ cười của anh. Không hiểu sao, cô cảm thấy tâm tình của Lãnh chúa trẻ rất tốt.

    Marquis của Viete đến với chiếc áo màu đỏ tươi của anh ta trông khá nổi hơn so với Aster, nhưng các cô gái chỉ chú ý đến Aster.

    "Đại tiệc này rất vinh dự chào đón Thái tử Charles và Công chúa Rosalie đến với Đại công quốc, câu mong Camellia thịnh vượng cho đến khi cánh hoa vĩnh cữu cuối cùng rơi xuống." Aster chào những người anh em họ đã đến sớm hơn dự định. Charles cười khúc khích, nắm lấy tay Aster và hôn nó, anh vội thu tay lại.

    Rosalie khịt mũi: "Aster, anh đừng dụ dỗ anh ta nữa. Anh ta đã đính hôn rồi."

    "Ai dụ dỗ ai, là anh trai cô quá táo bạo." Aster đã nói lại. Charles cười khúc khích.

    Trong bầu không khí tươi sáng, Aster lặng lẽ suy nghĩ về lý do tại sao Charles không ở trong cùng một cỗ xe với Helene. Thay vào đó, nữa giờ sau cô ấy mới đến một mình.

    "Helene, Công chúa của Pháo đài Bắc kính chào Lãnh chúa trẻ."

    Helene đến gần anh và cúi chào. Aster mỉm cười, anh muốn hỏi cô về mối quan hệ với Charles, nhưng có vẻ như đây là thời điểm không tốt để hỏi như vậy.

    Sau khi tất cả khách đã đến, mọi người ngồi vào bàn đã sắp xếp. Có rất nhiều biểu cảm sặc sỡ, hầu hết trong số họ đều vui mừng, ngoại trừ Thái tử và Helene, trong khi Helene trông thờ ơ, biểu cảm của Charles u ám và trông như anh ta sắp nổi điên.

    "Anh ấy không hài lòng với sự sắp xếp của ta sao? Ta đã cho anh ấy chỗ ngồi tốt nhất rồi."

    Aster thở dài, sau này anh sẽ nói chuyện với người anh họ phiền phức của mình.

    Đại công quốc Đồi Bão bắt đầu bài phát biểu khai mạc của họ, nhưng thay vì cha của anh Đại công tước phát biểu thì người đó là mẹ anh, Nữ công tước.

    Các quý tộc thường coi trọng Nữ công tước hơn là Đai công tước, vì thời gian trôi qua, họ thấy Nữ công tước nắm quyền kiểm soát đại công quốc nhiều hơn, trong khi chồng bà thì mải mê kinh doanh.

    Aster cảm thấy buồn chán sau bài phát biểu này, mọi người sẽ nói chuyện với nhau trong khi thưởng thức bữa tiệc. Anh ấy không có ai để nói chuyện cùng. Trừ khi, anh quyết định nói về những điều ngẫu nhiên với Ramuja, người hầu của anh.

    "Ta rất thích nói chuyện với cậu ấy, nhưng chắc chắn mẹ anh sẽ không hài lòng."

    Không muốn tham gia vào bất kỳ cuộc trò chuyện vô bổ nào, Aster rời bữa tiệc đến khu vườn với Ramuja.

    Anh nhìn thấy người hầu của mình rùng mình, áo của cậu ấy chỉ là cái áo dài không có áo ấm bên ngoài, nhưng cậu ta nhất quyết theo anh ra ngoài vườn.

    "Cậu có thể trở lại bữa tiệc."

    Răng của Ramuja lập cập, nhưng cậu vẫn trả lời: "Tôi sẽ đi cùng Thiếu gia."

    Aster thở dài. Dù sao thì anh cũng mong đợi câu trả lời đó. Người hầu này của anh đôi khi có thể cứng đầu.

    Anh ấy cố gắng phớt lờ người hầu của mình, nhưng cảm giác như cơn rùng mình vì lạnh của người hầu như thấm vào tim anh. Anh cảm thấy không thoải mái khi lại để người hầu của mình như vậy.

    "Cậu đang làm phiền ta." Aster nói.

    "Tôi cầu xin Thiếu gia tha thứ, tôi không thể khống thể khống chế được cơ thể."

    Aster trợn tròn mắt, người hầu vẫn không hiểu tại sao anh lại bảo cậu trở về. Ramuja sẽ ốm nếu ở trong khu vườn này mà không được mặc ấm. Aster mở cúc áo của mình và cởi nó ra.

    "Thiếu gia, thiếu gia muốn làm gì?" Người hầu của anh bối rối. Mắt cậu nhìn thấy xương quai xanh của Aster lộ ra và lập tức cúi đầu xuống.

    "Hưm? Ta tháo nó ra vì.."

    "Aster."

    Sự chú ý của Aster chuyển sang giọng nói đột ngột, dữ tợn khi gọi tên anh. Anh thấy Charles đang trừng mắt và bước đi. Trông anh ta khá đáng sợ.

    Aster nuốt nước bọt. Cảm giác sợ hãi lỳ lạ xâm chiếm cơ thể anh, anh linh cảm có một điềm xấu sắp xảy ra.
     
    Bầu Trời Đầy Sao thích bài này.
  9. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 38: Charles và Helene

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bữa tiệc đông vui với đủ thứ chuyện trên đời: Chính trị, kinh doanh, chuyện phiếm, tiếng nói cười, bàn tán.. làm bầu không khí trở nên ồn ào, náo nhiệt. Nhưng có hai nhân vật quan trọng đã biến mất là Lãnh chúa trẻ Aster và Thái tử Charles.

    Lãnh chúa trẻ biến mất như thường lệ, anh ghét đám đông và bầu không khí ồn ào. Tuy anh không thù địch với bất cứ ai, nhưng anh không thể cố gắng hòa nhập được. Anh có những đăc điểm đó, nên sẽ có rất ít phụ nữ quý tộc, đặc biệt là những người trẻ tuổi có cơ hội tâng bốc anh. Những điều đó đều bị anh gạt bỏ.

    Còn Thái tử thường được tìm thấy ở xung quanh đám đông hoặc xung quanh người em họ của mình, Lãnh chúa trẻ Aster. Anh ta hòa nhập hoàn hảo với mọi người, do kiến thức sâu rộng của anh ta về nhiều chủ đề. Tuy nhiên, từ sau khi đính hôn, nét nền nã thường ngày của anh ta gần như biến mất, trông anh ta nghiêm túc và cứng nhắc hơn trước rất nhiều. Rất ít người nói rằng anh ta đã trưởng thành, nhưng cũng có người nói rằng anh ta luôn tỏ thái độ vì đó là tính cách của anh ta.

    Có rất nhiều ánh mắt để ý vào cặp uyên ương đã đính hôn đang ngồi im lặng trên bàn của họ. Trong khi đó, Charles hoàn toàn phớt lờ họ. Anh ta đã im lặng kể từ khi bắt đầu bữa tiệc. Anh ta cau mày khi phải ngồi với vợ sắp cưới ở chiếc bàn xa nhất có tầm nhìn ra khu vườn. Có thể khung cảnh đó là lãng mạn, nhưng trong đầu anh ta chỉ nghĩ đến em họ của mình, Aster. Anh ta thích nhìn Aster cau mày vì có rất nhiều phụ nữ đang cố gắng thu hút sự chú ý của Aster. Anh ta thích nhìn cách Aster gạt bỏ họ. Anh ta cũng rất thích khi Aster nhận xét tệ hại về những người phụ nữ đó.

    Anh ta yêu điều đó vì nó mang đến cho anh ta sự tự mãn.

    Nhưng đây là lần đầu tiên Aster tách bàn của họ ra, hàng tá suy nghĩ lộn xộn trong đầu anh ta về việc này.

    "Em ấy nổi điên vì ta đã đính hôn?"

    "Không, em ấy sẽ không cảm thấy ghen tị chỉ vì ta đã đính hôn."

    "Chúng ta.. Chúng ta đã nói về điều này rồi mà. Ta cần thời gian để xử lý việc này."

    "Em ấy đã thích người khác chưa? Em ấy có thể đã thất vọng về ta."

    "Em ấy.. Không.. Em ấy có tìm ai khác để an ủi mình không? Ta có nhớ em ấy không vậy?"

    "Tất cả chỉ là.. bởi vì ta đã không thể hủy bỏ hôn ước?"

    Charles nhìn chằm chằm vào Helene, vợ sắp cưới của anh, Ánh mắt anh ta trở nên u ám và thực sự xấu xí. Anh ta ngày càng cau mày hơn. Mọi thứ là do người phụ nữ này quyết định, cô ta chấp nhận đính hôn để đổi lấy của cải.

    Anh ta không thể hủy bỏ hôn ước vì anh ta đang trong một chiến dịch. Cha anh ta đã gài bẫy anh ta.

    "Ông già đó thật xấu tính."

    "Thái tử, người biểu cảm quá rõ ràng." Helene nhắc nhở. Trông cô lạnh lùng, cả hai đều không có tâm trạng hòa hợp giả tạo.

    "Hừm, ta là cố ý vì cô gây rắc rối cho ta." Thái tử nói, ánh mắt càng xấu xí: "Vì lòng tham của cô, người yêu của ta đã rời bỏ ta.. Không, không thể, em ấy không thể rời bỏ ta." Thái tử lại bắt đầu lẩm nhẩm về tất cả những khả năng xảy ra trong đầu mình.

    Helene thở dài. Là thuộc hạ của Thái tử, nên cô hiểu anh ta. Anh ta trở nên phi lý trí khi tâm trí anh ta nghĩ về Lãnh chúa trẻ. Cô tôn trọng Thái tử như một chỉ huy vĩ đại, nhưng không bao giờ yêu Thái tử vì điều đó. Rõ ràng trong mắt anh ta chỉ có em họ mình, Lãnh chúa trẻ tuổi của Đồi Bão: "Chính gia đình tôi đã nhận vàng. Còn tôi đã cùng tham gia chiến dịch với ngài."

    "Vậy thì, ta sẽ loại bỏ cô và gia đình của cô vì đã phá hủy mối quan hệ của ta." Charles thì thầm. Helene hiểu điều này, nhưng cô chỉ lắc đầu. Pháo Đài Bắc là người bảo vệ chính thống chống lại các bộ tộc phía bắc xâm chiếm, và sẽ trở thành thảm họa nếu loại bỏ họ. Họ sẽ không dễ dàng bị loại bỏ bởi vị Thái tử trước mặt cô.

    "Có lẽ ngài nên đuổi theo Lãnh chúa trẻ kia, anh ấy có thể đã bị nữ quý tộc nào đó dụ dỗ đi rồi."

    Đôi mắt xấu xí của Charles biến mất ngay lập tức, và dấu hiệu lo lắng dần hiện ra trên lông mày anh ta. Anh ta liếc mắt khắp phòng tìm Aster, nhưng không thấy đâu.

    "Ta sẽ che cho ngài, đi tìm anh ta đi." Helene nói.

    Charles gật đầu và bắt đầu tìm đường xung quanh bữa tiệc. Anh ta tìm khắp nơi nhưng Aster đã thực sự biến mất khỏi bữa tiệc.

    "Em ấy đi với người yêu mới sao? Không thể tha thứ được."

    Charles đứng chôn chân của mình cho đến khi ai đó vỗ vai vào anh. Anh ta quay lại và thấy dì của mình, Nữ công tước Đồi Bão đang đứng lặng lẽ. Bà mặc một chiếc váy màu trắng bằng lông vũ với mái tóc vàng được kết lông ngỗng làm vật trang trí. Charles thích dì của mình vì bà ấy giống Aster.

    Charles bình tĩnh và chào bà: "Chào Nữ công tước."

    "Chào Thái tử." Nữ công tước trả lời, trước khi Charles rời đi, bà ấy đã vội vàng nói: "Con có thấy Aster không?"

    "Vâng. Con đang tìm em ấy."

    "À." Nữ công tước mỉm cười, bà liếc nhìn khu vườn phía đông: "Con có thể tìm thấy nó trong khu vườn yêu thích của nó. Nơi nó thích dành thời gian để một mình." Nữ công tước nói, trước khi che miệng bằng một cái quạt lông.

    Charles gật đầu, anh cáo lỗi và đi đến khu vườn phía đông.
     
    Bầu Trời Đầy SaoGill thích bài này.
  10. Tu Tim

    Bài viết:
    34
    Chương 39: Người nô lệ suýt chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mùa thu lạnh lẽo, nhưng khi Charles bước vào khu vườn phía đông thấy hai bóng người đứng cạnh nhau, thân nhiệt anh ta liền bùng lên. Anh ta lao tới hai bóng người đó.

    Anh ta thấy Aster cởi áo của mình. Xương quai xanh của anh ấy lộ ra dưới ánh đen cầy ngoài vườn và trong mắt Charles, đó là một bức chân dung đầy quyến rũ của người anh yêu.

    Mắt Charles mất đi ánh sáng lấp lánh màu vàng xung quanh đồng tử, đồng tử của anh ta giờ chỉ toàn là màu đen. Anh ta trừng mắt nhìn khung cảnh trước mặt và hét lên: "Aster!"

    Aster giật bắn người khi nghe đến tên anh. Charles càng tức giận hơn.

    Khi nhìn thấy người khác có thể quyến rũ Aster, Charles cảm thấy tim mình như nổ tung.

    Đó là tên nô lệ đó, nô lệ mà Aster đã bảo vệ trước đây.

    "Charles, anh làm tôi sợ. Anh đang làm gì ở đây?"

    Aster hỏi.

    "Im lặng! Em.." Charles chỉ vào Aster nhưng lưỡi anh ta cong lên khi anh gần như muốn nguyền rủa Aster. Anh chuyển sự chú ý của mình sang tên nô lệ đang thu mình lại. Chân cậu ấy run lên và cậu ấy khuỵu gối xuống đất cho đến khi chạm vào đá.

    Charles cởi bỏ thanh kiếm ở thắt lưng. Anh hướng mũi nhọn vào cổ tên nô lệ. Nhưng trước khi anh ta có thể chém vào cổ cậu, Aster đã giữ cổ tay anh ta lại: "Không! Charles! Anh đang làm gì vậy?"

    Đôi mắt trên của Charles cuối cùng cũng lấy lại được vòng vàng, nó dần chuyển sang thành vàng ròng khi anh ta nhìn thấy Aster. Anh ta mỉm cười, nhưng với Aster, đó là một nụ cười rùng rợn khiến anh lạnh sống lưng: "Ta đang làm gì ư? Aster thân mến, ta đang trừng phạt tên nô lệ này vì tội nghiêm trọng của hắn ta."

    "Trọng tội gì? Dừng lại, cậu ấy không làm hại tôi." Aster cầu xin. Bàn tay nắm cổ tay Charles đã siết chặt hơn và hơi run.

    Aster mở to mắt, hít một hơi thật sâu và cầu xin một lần nữa: "Chúng tôi chỉ đang đi dạo quanh khu vườn thôi. Tôi cảm thấy buồn chán vì không có ai để nói chuyện trong bữa tiệc."

    "Em có ta. Em luôn có thể nói chuyện với ta mà."

    "Và em chỉ có thể nói chuyện với anh thoi." Charles nói trong lòng.

    "Chà, tôi cần cho anh khoảng không gian với vị hôn thê của anh chứ." Aster thì thầm.

    Sau khi nghe câu trả lời của Aster, Charles bình tĩnh lại. Nhưng khi nhớ ra rằng Aster đã cởi áo và lộ xương quai xanh của mình, anh ta lại siết chặt thanh kiếm của mình.

    "Nhưng tại sao em lại cởi áo?" Charles hỏi một cách bình tĩnh, nhưng cơn bão đã bao trùm trong mắt anh ta.

    "Đó là.." Aster im lặng ngay lập tức. Anh ấy nuốt nước bọt, anh mở miệng nhưng rồi lại ngậm lại.

    Charles vung kiếm, nhưng vòng tay của Aster siết chặt hơn. Anh ấy thực sự muốn cứu người nô lệ này. Charles cảm thấy như có thứ gì đó chọc vào tim của mình, một thứ gì đó đau đớn và ngứa ngáy.

    "Đây có phải là hình phạt dành cho ta?"

    "Đây có phải là vì ta đã làm em ấy thất vọng?"

    "Aster.. chắc em ấy rất buồn sau khi biết lễ đính hôn."

    "Nếu đó là sự trả thù của em ấy, thì đây sẽ là sự chuộc lỗi của ta."

    "Nếu đúng là như vậy, thì em ấy chỉ muốn trêu chọc tức ta."

    "Người nô lệ này.. nếu anh ta chỉ là công cụ cho cuộc trả thù, thì việc Aster bảo vệ cậu ta là đương nhiên."

    Charles hiểu ra điều gì đó, quyết định dừng lại. Cuối cùng anh cũng cất kiếm vào vỏ.

    Nụ cười trên môi Charles dần trở lại. Anh ta cười khúc khích: "Hahaha, ta hiểu rồi."

    Charles nắm tay Aster và nói: "Nếu em muốn chơi trò này, thì anh sẽ theo em, em yêu."

    Aster chết lặng, nhưng anh không nói gì. Anh gật đầu để xoa dịu Charles và trấn an bản thân.

    "Vậy thì, anh sẽ đưa em về phòng. Bất cứ ai nhìn thấy em như thế này đều không hay cho lắm."

    Aster liếc nhìn người hầu của mình. Anh để Charles nắm tay và đưa anh về phòng.

    Sau khi không còn ai trong vườn, người nô lệ cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Nhưng không có dấu hiệu sợ hãi trong mắt cậu ta.

    Nó đầy thù hận.

    * * *

    "Ôi trời.."

    Hai người phụ nữ trưởng thành đang đứng lặng lẽ trong vườn. Bà ấy mặc một chiếc váy lông vũ màu trắng và có mài tóc vàng với lông vũ đính trên đó. Còn một bà thì hơi lớn tuổi hơn, với chiếc áo màu xanh làm, dáng điệu hơi bầu bĩnh.

    "Camille, tôi xin lỗi. Tôi không nên đi theo cô ra đây."

    "Berzhenia.. tôi.. Hãy giữ bí mật chuyện này."

    Nữ công tước Camille che mặt với chiếc quạt của mình. Quý bà Berzhenia, Nữ công tước xứ Silvore chết lặng sau khi phát hiện ra sự vướng mắc giữa Thái tử, Lãnh chúa trẻ và người nô lệ của anh ấy.

    "Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này. Nhưng cô phải làm gì đó, Camille." Bà ta nói.

    "Vâng.. Tôi sẽ tìm cách. Thật lòng biết ơn cô, Berzhenia."

    "Thôi, tôi xin phép. Ở đây lạnh quá." Quý bà Berzhenia rời đi với một nụ cười trên môi. Bà ta vội vàng bước đến bữa tiệc.

    Nữ công tước ngồi trên một chiếc ghế trong gian nhà. Bà đương nhiên biết tính cách của 'người bạn' này của bà. Bà ta là kẻ hay nói xấu, là nguồn gốc của mọi rắc rối. Nụ cười của bà taNữ công tước nở rộ sau khi chắc chắn rằng Berzhenia nhìn thấy vừa đủ để bà ta có nhận thức sai về chuyện này.

    "Con trai yêu quý của ta. Mẹ của con sẽ giúp con."
     
    Bầu Trời Đầy SaoGill thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng ba 2021
Trả lời qua Facebook
Đang tải...