Tác phẩm: Nụ Hôn Gardenia Tác giả: Forever Pupa Dịch giả: Hàn Thuyên Thể loại: Đam mỹ Số chương: 500 Lịch đăng chương: 1 ngày/ chương Link góp ý: [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm của Hàn Thuyên Văn án: Đây là câu chuyện tình yêu giữa Đại công tước trẻ Aster và nô lệ của anh ta, Ramuja. Bị chia cắt bởi thân phận, họ đã trải qua một loạt cuộc đấu tranh, những hiểu lầm và những day dứt cho đến khi tình yêu của họ nở hoa trọn vẹn theo lời thề Gardenia. Câu chuyện bắt đầu từ lần gặp gỡ đầu tiên, cuộc sống trong công quốc lớn, sự chia ly và đoàn tụ, và cũng là câu chuyện chống lại định kiến của thế giới đương thời.. Những cảm giác phức tạp của sự phụ thuộc, sự thao túng và sức mạnh to lớn đằng sau tình yêu chớm nở của họ sẽ được mô tả chân thực trong "Nụ hôn Gardenia" - Câu chuyện về gia đình hoàng gia, chính trị, tình yêu, sự cấm đoán, sự điên rồ, sự trả thù và hương vị của nụ hôn Gardenia. "Nếu có được ngươi là phạm thượng, vậy hãy dạy ta cách phạm thượng" - Aster. "Tôi không là gì cả và không có gì cả, nhưng Thiếu gia, hơi thở của tôi là của anh" - Ramuja
Chương 1: Tại sao lại cần một nô lệ Bấm để xem "Hai chồi non cùng nhau mọc lên trong một khu vườn đầy sức sống, nơi mà họ gắn bó với nhau, tương lai chưa nói trước được điều gì, nhưng họ hứa hẹn sẽ trở thành một cặp tình nhân". Mặt trời đã quá nửa đỉnh. Mùa hè không hề tốt với Aster và làn da của anh ấy. Anh ấy đã đội một chiếc mũ phớt lớn và đeo găng tay để tránh bị ánh nắng trực tiếp chiếu vào. Có lẽ vì găng tay trắng và mỏng manh nên anh thấy tay mình bỏng rát. Anh kiểm tra những nốt mẫn đỏ trên mu bàn tay, những nốt mụn bắt đầu ngứa nhưng gãi sẽ rất đau. Anh lém lĩnh lùi lại một bước để được núp dưới bóng râm của người cha cao lớn của mình. Anh ấy phản đối ý định đi thăm chợ vào mùa hè, nhưng cha anh nhất quyết và ông ấy nói rằng sẽ tìm cho anh ấy một món quà sinh nhật. Khuôn chợ tấp nập nhộn nhịp người đến chờ buôn bán những ngày đầu năm. Mọi người đều đứng bên lề đường như anh và cha, chờ đợi những chiếc xe ngựa sẽ đến sớm. Cứ vào giữa mùa hè, những chiếc xe ngựa với nhiều kích cỡ khác nhau lại kéo đến, mang theo những hàng hóa và vật phẩm có giá trị, những vật phẩm có giá trị đó hầu hết là kim cương, nguyên liệu kỳ lạ, động vật quý hiêm hoặc là nô lệ. "Hãy quan sát các toa xe, chúng ta có thể tìm thấy nó", cha anh nói. Những chiếc xe ngựa của nô lệ thường có hình dáng giống như những chiếc xe chở gia súc. Tuy nhiên, trong khi những con vật ở nông trại thường mập mạp, khỏe mạnh và trong ngon mắt, thì toa xe dành cho nô lệ lại bị nhồi quá nhiều, có mùi hăng và những con "nô lệ" trông không bao giờ ngon. "Chúng ta có thể mua một con vật cưng và về nhà không, cha?" "Cha đã nói với con rồi mà. Con cần nô lệ của riêng mình, con đã mười lăm tuổi rồi." Cha anh nói chắc nịch. Aster đã biết câu trả lời nhưng anh không bao giờ hiểu tại sao mình lại cần một nô lệ riêng. Họ có người giúp việc và quản gia lúc nào cũng sẵn sàng bên trong biệt thự, ngoài ra, anh không bao giờ thích có người theo dõi mình khắp nơi; anh chỉ muốn tìm một con chó nếu anh muốn nó. Tuy nhiên, họ cho biết việc mua một nô lệ là dấu hiệu trưởng thành sớm đối với một thiếu niên như Aster, đối với những người đủ khả năng. Vì vương quốc định giá cao để sở hữu một nô lệ, những người có thể mua được chủ yếu là quý tộc hoặc liên minh lớn nào đó. Charles, anh họ của anh ấy, đã từng chế nhạo anh ấy vì anh ấy không có nô lệ. Anh ta cười và nói với Aster rằng có một nô lệ là cần thiết vì nô lệ rất có ích khi bạn nổi điên. Aster không hiểu tại sao, nhưng anh ấy đã hiểu ra khi Charles chứng minh: Anh ta đá vào lưng nô lệ của mình cho đến khi anh ta ngã xuống sàn. Người nô lệ lại đứng lên, hoàn toàn im lặng như những cú đá đó chưa từng xảy ra. "Có cần thiết không?" Aster tự hỏi mình. Cha anh ấy luôn nói với anh ấy rằng không được làm tổn thương bất cứ ai không hoặc có ý định làm tổn thương bạn. Nhưng họ nói nô lệ không phải con người. Aster tự hỏi, nếu họ không phải con người, tại sao họ lại hành động và nghe như những người bình thường. Anh ấy hỏi nô lệ của Charles về tên của mình, nhưng người nô lệ chỉ nhắm mắt lại, cơ thể anh ta căng thẳng và anh ta nắm chặt tay như đang mong đợi điều gì đó. Anh ta không nói gì và kêu lên khi Aster đến gần anh ta. Charles nói khi Aster hỏi chuyện gì đã xảy ra với nô lệ của anh ta. Nhưng câu trả lời không làm hài lòng Aster. Aster có nhiều câu hỏi về điều này, nhưng anh ấy đã kiềm chế để không hỏi quá nhiều. Lần trước anh hỏi cha về chú Thomas, người đã kết hôn với một phụ nữ da ngăm, đã không đến thăm biệt thự của họ hơn hai năm, anh đã bị mắng vì một câu hỏi người lớn. Thật là xấu hổ, vì Aster chỉ thích trò chuyện với vợ của chú Thomas. Cô ấy coi Aster như một người bạn hơn một đứa cháu vì dù sao thì khoảng cách tuổi tác của họ không lớn. "Nó ở đây!"
Chương 2: Không cần đối tốt với nô lệ Bấm để xem Aster thoát khỏi giấc mơ ban ngày của mình khi ai đó trong đám đông hét lớn lên. Mọi người đổ dồn về cổng phía đông, hàng đoàn xe ngựa đủ loại xếp hàng để bán. Nó giống như một cuộc diễu hành, hào nhoáng, nhưng sự sang trọng đã xuống dốc sau vài dòng xe ngựa. Aster nhận ra rằng các toa xe luôn được xếp ở cùng một vị trí hàng năm. Những món đồ đắt tiền, sang trọng như đá quý, nguyên liệu kỳ lạ, động vật quý hiếm và hàng may mặc sáng bóng luôn ở phía trước. Họ sẽ mở đầu cuộc diễu hành với những món đồ hào nhoáng bên trong những toa xe lớn bằng kim loại, theo sau đó là những thứ kém sang trọng hơn, thực phẩm thu hoạch, áo dài và vải lanh thông thường, gia súc nông trại và cuối đuôi là toa xe nô lệ bẩn thỉu với mùi hôi thối. Cảnh vệ hoàng gia luôn kiểm tra các toa xe, sau đó họ dẫn các toa xe đến cánh đồng rộng được chỉ định cho phiên chợ hàng năm. Aster và cha anh ấy đi theo cuộc diễu hành, giống như mọi người ở bên đường. Aster không phải là một thiếu niên thấp bé, trên thực tế anh ta đủ cao, khoảng 170cm ở tuổi mười lăm. Tuy nhiên, cha của anh, người cao hơn anh vẫn nâng anh lên, đã nắm lấy cánh tay của anh vì sợ rằng Aster sẽ bị đám đông dẫm lên. Cuộc diễu hành kết thúc sau khi họ đến sân. Nhiều người trong số những người buôn bán đã dựng lều nhanh chóng, vì cái nóng gắt của mùa hè. Dù vậy, Aster vẫn nghi ngờ việc xe ngựa chở gia súc và nô lệ có quan tâm đến việc dựng lều là điều không thể. Đúng như thế, mặt trời lên cao, dưới ánh nắng trực tiếp của mùa hè, xe chở gia súc và nô lệ bốc mùi hôi thối ở cuối cánh đồng xa nhất. Aster thấy mùi hôi thối kinh khủng, không có thứ gì trong biệt thự bốc mùi như thế này. Năm nào anh cũng đến chợ nhưng chưa bao giờ nhận ra, cái mùi khó chịu ở khu chợ này đến mức nào. Họ luôn đến với đồ trang sức, quần áo và vũ khí yêu thích của ông ấy. Cha của anh có sở thích đặc biệt về vũ khí, đao và dao, ông ấy thích những người đến từ vùng đất phía đông. Cha anh có một căn phòng đặc biệt, đầy những lưỡi dao và dao, được treo gọn gàng với độ sắc bén phản chiếu ánh sáng. Mặc dù vậy, cha anh ấy không có kỹ năng sử dụng chúng. Ông ấy có thể trong cao lớn, dữ dằn và đáng sợ. Nhưng, ông không phải là một người cha bạo lực, ít nhất là đối với Aster. Aster nghĩ rằng họ sẽ đến toa vũ khí trước, nhưng họ đã đi thẳng đến toa nô lệ. Anh ấy bịt mũi để phản xạ với mùi hôi thối kinh khủng này, có lẽ anh ấy phải vứt quần áo sau vụ này. Anh không thể mô tả được mùi, nhưng đó là thứ anh sẽ không bao giờ chạm vào. Anh ây theo cha mình lên toa xe nô lệ duy nhất trong năm nay. Anh được nhìn thấy những nô lệ xếp hàng dài như những bức tượng, và sau đó những người mua (đã hóa trang) sẽ kiểm tra một cái tượng mà họ sẽ mua. Anh đếm số nô lệ sẽ được bán trong hôm nay, là hai mươi, chủ yếu là nam giới và lớn hơn anh ta rất nhiều. Họ chỉ được che bằng những chiếc quần thô bẩn từ thắt lưng xuống. Họ bẩn thỉu, xương nhô ra đáng lo ngại, và cơ thể họ bốc mùi. Khuôn mặt của họ không được xinh xắn, hầu hết mũi tẹt và vầng trán to. Toa xe nô lệ không đông lắm, chỉ khoảng mười hai người vây quanh, một số là những gương mặt quen thuộc mà Aster nhận ra là đồng nghiệp kinh doanh của cha mình. Anh nhận ra hầu hết những người vây quanh toa xe đều đeo găng tay, găng tay da dày. Họ kiểm tra cơ thể của nô lệ, để tránh hối hận khi mua về. Aster nhìn thấy ông Deacom, một đồng nghiệp trong công ty khai thác gỗ của cha anh. Anh thấy ông Deacom nắm đầu nô lệ như thể đang nắm một quả bóng. Ông ta cũng nắm lấy cánh tay, với vẻ mặt chua chát, đẩy một người nô lệ ra sau khi kiểm tra. Aster liếc người thương gia không làm gì ngoài việc cười như thể điều đó buồn cười lắm. "Cha, ông Deacom không tốt với nô lệ đó lắm." Aster nói. Anh nghĩ rằng cha anh sẽ đồng ý với mình, nhưng ông chỉ cười trừ. "Bọn nô lệ, con không cần đối tốt với bọn chúng."
Chương 3. Ánh nhìn đầu tiên Bấm để xem Aster im lặng sau đó. Anh nhìn xung quanh những nô lệ, những người đang xếp hàng dài, mệt mỏi, và có lẽ đang chết đói. Tuy nhiên, anh phải tự trấn an rằng họ không phải là con người. Họ có đặc điểm giống anh và mọi người xung quanh, nhưng họ không phải là con người. Đó là những gì cha anh ấy và gia đình anh ấy nói. Trong khi cha anh đang tiếp cận đối tác kinh doanh của mình để nói chuyện nhỏ, Aster được giao nhiệm vụ chọn nô lệ của riêng mình. Cha đưa cho anh một đôi găng tay da để tay anh không bị bẩn. Aster tham gia vào đám đông những người đã hóa trang đang kiểm tra nô lệ. Các khoảng năm nô lệ nữ và mười lăm nô lệ nam. Aster nhìn vào mặt họ, nhưng không thể nhìn tiếp khi họ quay lại nhìn vào anh ấy. Ánh mắt của họ thật đáng thương. Anh ấy định chọn một nô lệ không già hoặc quá trẻ. Anh cũng không muốn có một nữ nô lệ, vì cô ta có thể chết nếu Charles hoặc Adder, những người anh em họ bảo lực của anh đá cô. Anh không có ấn tượng, không có nô lệ nào tốt trong mắt anh. Họ lớn tuổi hơn anh mong đợi, họ có thể bằng tuổi các cô chú anh chị. Có thể đây là lý do khiến mặt ông Deacom trở nên chua chát. Nhưng anh ta vẫn không chấp nhận sự thô lỗ của ông Deacom. Aster muốn rời đi ngay bây giờ, anh ấy không thể chịu được mùi hôi thối khó chịu và anh không muốn có một nô lệ nào cả. Trước khi Aster bước ra khỏi đám đông, anh ta để ý thấy một cậu bé có nước da trắng hơn những nô lệ đang xếp hàng, nhưng vẫn đen hơn anh rất nhiều. Cậu bé rám nắng và làn da lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Anh đứng sau họ, gần lều của người buôn nô lệ. Cậu ta trạc tuổi anh, gầy còm nhưng không chết. Cậu ta có một vết sẹo ở má trái, nhưng đặc điểm khiến anh bối rối nhất là vẻ ngoài của cậu ta. Cậu ta có một mái tóc đen ngắn, bù xù, lông mày rậm, đôi mắt đen sâu, mũi nhọn và nhỏ hơn Aster. Đôi môi mỏng của cậu ta bình tĩnh khép lại, như thể mong đợi bất cứ điều gì xảy ra với mình. Cậu ta trông bình tĩnh với hai người đàn ông đang kiểm tra mình. Nhưng mỗi khi họ chạm vào câu ta bằng găng tay da, cậu nghiến răng lại và run rẩy. Aster tiếp cận cậu bé sau khi hai người đã đàn ông đã kiểm tra xong. Cậu bé đang cúi đầu xuống cũng ngẩng đầu lên. Một ánh mắt sắc bén, nhưng điềm tĩnh xuyên qua Aster. Anh đột nhiên cảm thấy yếu đi, nhưng không phải vì sợ hãi. Anh không thể hiểu được những gì anh đang cảm thấy, anh từ từ đến gần cậu bé cho đến khi khoảng cách của họ mỏng đi. Họ trao nhau ánh nhìn, ánh mắt kéo dài hàng phút khiến Aster lo lắng nhưng vẫn yên tâm. Anh đã chọn cậu nhóc này không hề do dự.
Chương 4: Định giá người nô lệ Bấm để xem "Con muốn cậu bé này?" Cha anh hỏi với vẻ nghi ngờ. Aster, người đã tự đảm bảo rằng mình đã gật đầu một lần, điều này khiến cha anh bối rối. "Cậu bé không phải nô lệ bình thường, Aster. Cậu bé là vì..". "Con muốn cậu ta." Aster nói. Anh chắc chắn ngay từ khi hai người chạm mắt nhau, anh biết điều này là dành cho mình. Hiếm khi Aster có thể đảm bảo điều này, nhưng anh có cảm giác rằng mình sẽ mất thứ gì đó nếu không mua người nô lệ này. Cuối cùng cha anh cũng đồng ý mua cậu bé này, nhưng với một điều kiện. "Con không bao giờ được ngủ chung giường với cậu ta." Đó là điều cần thiết được cha anh thì thầm vào tai anh. Aster không hiểu ý ông. Tất nhiên, anh ta sẽ không ngủ chung giường với một người nô lệ. Họ bẩn thỉu và có thể mắc các bệnh nguy hiểm. Aster gật đầu. Đó cũng là một điều kiện tiên quyết dễ dàng. Cha anh thở dài nhưng cuối cùng cũng đồng ý mua nô lệ này cho anh. Aster theo cha mình để tiếp cận người thương gia có cái tên khó khá đánh vần, ít nhất là đối với Aster. Ông ta đang hút thuốc với một cái tẩu cong, kỳ dị ở tay trái và cầm roi bằng tay phải. Ông ta có một bộ râu rậm khá đáng sợ, đầu mang một cái mũ nhỏ màu đỏ với một chiếc tua. "Tôi có thể giúp gì cho ông?" Thương gia nói. Aster nhận ra rằng người thương gia có một giọng dày. "Cậu bé đó bao nhiêu tiền?" Cha hỏi và chỉ vào cậu bé. Người thương gia cười khẩy khi biết điều gì đó. "Tốt thưa ông, tôi không biết rằng ông cần cậu ta để giảm bớt căng thẳng của mình. Có phải vợ ông đã quá cẩu thả không? Hay ông chỉ muốn một thứ mới?" người thương gia hỏi. Aster thấy ông ta thô lỗ, nhưng cha anh vẫn bình tĩnh. "Cậu bé đó bao nhiêu tiền?" "Cậu ta là một người mới thưa ngài. Anh ta mới và trẻ. Tôi sẽ lấy bảy mươi đồng vàng cho cậu ta." "Bảy mươi đồng tiền vàng!" Aster tròn xoe mắt. Anh ấy có thể mua hai con ngựa rất đắt với số tiền đó. Anh nhìn cha mình, anh sợ rằng cha anh sẽ không bao giờ chi nhiều tiền như vậy. "Cậu ta đã dùng bao nhiêu lần rồi?" cha anh hỏi chắc nịch. "Thưa ngài, cậu ta trong sáng. Tôi sẽ không.." "Tôi biết cậu ta không còn trong trắng nữa, chính tôi đã có một người." "A, ông là một người nhạy bén." người thương gia nói, ông ta tỏ vẻ thất vọng. "Tôi không biết cậu ta đã được sử dụng bao nhiêu lần trước đây, nhưng tôi có thể đảm bảo với ông rằng anh ta sạch sẽ. Tôi đã kiểm tra nó." "Ông được cấp phép bởi vương quốc, phải không?" "Đúng vậy, đây là giấy phép của tôi." người thương gia rút ra một cuộn giấy từ túi của mình và đưa cho cha anh. Aster muốn nhìn cuộn giấy đó, nhưng cha anh quá cao, khiến anh không thể nhìn được. Cha anh đọc một phút trước khi gật đầu và đưa lại cho người thương gia. Cha nhìn chằm chằm vào cậu bé mà thỉnh thoảng đang liếc trộm. Cậu ta bị bắt gặp khi đang liếc nhìn chúng tôi, cậu ta nuốt nước bọt và sau đó nhắm mắt lại. "Bốn mươi đồng vàng cho cậu ta", cha nói. Người thương gia trông có vẻ không hài lòng. Ông ta nâng lên năm mươi đồng vàng. Cha anh đã đồng ý, thỏa thuận được niêm phong. Người thương gia đưa giấy phép sở hữu và mở khóa còng tay cho cậu ta. "Cậu ta là của cậu!" Aster lại gần cậu bé, lúc này cùng với cha mình đang cân nhắc xem liệu chi phí nô lệ có xứng đáng với giá đó không. Họ nhìn nhau lần thứ hai, nhưng lần này, cậu bé đã mỉm cười. Aster hoang mang trong giây lát vì nụ cười bối rối của cậu bé khiến anh choáng váng. "Đây là người nô lệ khiến tôi mất năm mươi đồng vàng." Cha anh nói, trông ông ấy không vui lắm, nhưng ông đã hứa với Aster như một món quà. Cậu bé gật đầu, rồi lại cúi xuống. Aster đã mong đợi như vậy vì ngoại hình của cha anh không dễ gần cho lắm.
Chương 5: Hiểu thêm về Aster Bấm để xem "Chúng ta hãy mua một ít hoa cho mẹ con và về nhà nào." Aster đi bên cạnh cha mình, người nô lệ của anh theo từ phía sau. Họ mua một ít hoa lan Nam Phi và cây sơn chi, loại cây yêu thích của mẹ anh, rồi trở về nhà bằng xe ngựa của họ. Người nô lệ ngồi bên cạnh người lái xe của họ. Aster liếc nhìn cha mình, trước khi nhìn vào khung cảnh Đồi Bão. Mặc dù rất thích khung cảnh nhưng anh ấy muốn bày tỏ lòng biết ơn với cha mình. Trước khi anh ây nói bất cứ điều gì, cha anh đã cất lời trước. "Con có vui không, Aster?" cha hỏi đột ngột. Nếu điều ông ấy muốn nói là hành phúc vì đã mua cho anh một người nô lệ, thì anh đồng ý. Aster gật đầu, sau đó lại im lặng. Cha anh kiểm tra lại đồng hồ trong túi của mình trước khi bảo người đánh xe đi nhanh hơn. Aster nhắm mắt lại và đắm chìm trong làn gió buổi tối phả vào mái tóc gợn sóng màu vàng của anh. Dinh thự của họ khá xa thành phố. Mặc dù, không đủ xa để nói là một nơi hẻo lánh, nó mất khoảng một giờ đi xe ngựa. Ngôi biệt thự nằm trên đình Đồi Bão, một ngọn đồi thuộc sở hữu của cha anh. Mong muốn của mẹ anh là xây một ngôi nhà trên đỉnh ngọn Đồi Bão. Mặt trời chói chang, tưới tắm cho mọi cây cỏ lớn nhanh, khỏe mạnh. Mưa luôn đủ tưới nhưng không bị ngập. Đó là nơi hoàn hảo cho mẹ anh ấy Đối với Aster, hầu hết thời gian, anh ấy thích ở trong vườn chơi với mẹ mình. Anh thích nhìn cha mình mài dao. Anh ấy thích theo Sir Douglass quản lý tất cả công việc kinh doanh và cuộc họp cho cha mình. Mặc dù vậy, Sir Douglass luôn mắng mỏ Aster vì đã quấy rầy công việc của mình. Anh thích trò chuyện với những người giúp việc và quản gia khi họ không bận. Anh ấy đã tận hưởng tất cả. Tuy nhiên, anh ấy sẽ không bao giờ nói rằng nơi này không có nhược điểm. Anh ghét sự im lặng của ngôi biệt thự. Những người giúp việc và quản gia luôn im lặng, họ lặng lẽ làm nhiệm vụ của mình, sau đó rời ra phòng đựng thức ăn hoặc sân sau để nói chuyện với nhau. Họ nhận thức sâu sắc về cách ăn nói của họ với anh hoặc với cha mẹ anh. Aster cũng không thể đến ngôi làng gần đó và chơi với những đứa trẻ cùng tuổi. Anh mắc một căn bệnh không rõ nguyên nhân khiến anh không thể chịu được ánh nắng mặt trời, cả tia sáng và sức nóng của nó. Anh sẽ bị phát ban kéo dài cả ngày sau khi anh ở dưới ánh nắng mặt trời trong một giờ mà không được bảo vệ. Đôi khi, phát ban nghiêm trọng đến nỗi da của anh bắt đầu bỏng rát và mụn nước đỏ chứa đầy máu sẽ xuất hiện dưới da. Anh ấy không thể chịu được cái nóng, đặc biệt là vào mùa hè, vì anh cảm thấy buồn nôn nếu trời nóng. Anh ấy không thể đi ra ngoài từ tám giờ sáng đến tối mịt. Anh ấy có thể, giống như hôm nay, đi bộ dưới cái nóng của mùa hè, nhưng phải được đội mũ, đeo găng tay và bôi một loại kem dưỡng da thật dày, loại kem này có thể giúp anh ấy sống sót vài giờ trước khi phát ban xuất hiện. Nghĩ lại, anh ấy trông buồn cười từ đầu đến chân với lớp bảo vệ của mình. Anh ấy trông lạc lõng, đó có lẽ là lý do mà anh ấy từ chối đến trường. Có lần anh ấy mới nhập học được một tuần nhưng các bạn cùng lớp đã khiếp sợ khi dưới da anh xuất hiện những nốt đỏ. Sau đó chúng bắt đầu rỉ máu. Aster có lẽ nên đổ lỗi cho cha mình vì ông bắt anh nhập học vào mùa hè. Sau đó, Aster không bao giờ đến trường nữa, anh học tại nhà với một số gia sư đến thăm dinh thự theo thời gian biểu của họ. Anh nhớ lịch ngày mai, thứ Tư, ngài Douglass dạy Văn học Anh vì ông chỉ có thời gian rảnh vào thứ Tư. "Con đã chọn được ứng cử viên ưu tiên nào từ ngôi làng đó chưa?" cha phá vỡ sự im lặng, chỉ tay về một ngôi làng phía đông từ chiếc xe ngựa. "Vẫn chưa, thưa cha. Nếu đúng lịch trình, chúng ta sẽ mất ba ngày để làm như vậy." Aster trả lời. Anh thở dài, kể cả những ngày cuối tuần, cha anh vẫn tìm cách nói về công việc. Có một ngôi làng gần dinh thự, dân làng thường bán đồ nông nghiệp của họ cho dinh thự của anh ấy trước khi bán ra thị trường trong thành phố. Aster đã đến gần họ một lần, có lẽ họ không khác gì những người hầu, miệng ngậm kẹo, lời nói ngọt ngào và mềm mỏng. Nhưng, Aster đã nhầm, anh nghe thấy họ nói với nhau, thô thiển, thô tục, nhưng trông họ lại vui vẻ, không giống anh. "Cái đó cha giao cho con. Cha tin là con có thể làm tốt nhiệm vụ." "Vâng, thưa cha!" Aster trả lời ông một cách uể oải. Anh nhắm mắt lại. Với đôi mắt nhắm nghiền, cha anh ngừng ngáp và anh có thể suy nghĩ trong trí tưởng tượng về cuộc sống ở ngôi làng mà anh đã đến thăm.
Chương 6: Dinh thự và Lãnh chúa trẻ Bấm để xem Aster mở mắt sau khi con ngựa đã dừng. Họ đã đến dinh thự. Anh sống bên trong khu đất rộng lớn này từ khi năm tuổi. Ngôi biệt thự không được xây dựng từ đầu. Chính cha anh đã mua nó từ một tập đoàn phá sản. Trong khi cha anh luôn thích thay đổi và trang trí, thì mẹ anh lại thích cách nhìn từ cái nhìn đầu tiên của ngôi biệt thự. Căn biệt thự trông giống như một tòa lâu đài cổ, tường là một đống đá trắng được xếp chồng lên nhau cẩn thận trát vữa vào từng khe hở. Mái nhà màu xanh lam đậm, với bốn ngọn tháp ở mỗi góc của dinh thự. Tháp phía tây được sử dụng cho những người quan sát. Aster không nhớ tên của những người quan sát, nhưng có tận bốn người. Hai người sẽ ở trên tháp trước, và hai người còn lại sẽ ở tháp sau. Họ sẽ ngồi trên đỉnh tháp, sau đó quan sát khu vực xung quanh bằng ống nhòm. Tòa tháp phía đông ở đằng sau là của mẹ anh ấy. Tòa tháp này đối diện trực tiếp với vườn hoa, nơi bà sẽ nhìn ngắm hàng giờ. Bà cũng hay đan len trong khu vườn, bà ấy thích đan len và thường đan khăn choàng cho Aster. Anh ấy lại ghét nó, chiếc khăn choàng màu đỏ tươi được thêu hoa huệ trắng, chiếc áo len trắng sọc tím với một trái tim lớn ở giữa, chưa kể đôi găng tay dệt kim khét tiếng có chữ "Aster và mẹ" trên đó. Tòa tháp phía đông đằng trước dành cho Aster. Aster muốn có tòa tháp phía trước làm phòng của mình. Căn biệt thự rộng lớn, với nhiều phòng trống mà Aster cho rằng không cần thiết. Anh đã khám phá mọi căn phòng trống trong dinh thự này và lan man suy nghĩ về việc sử dụng nó. Họ không bao giờ có một lượng lớn khách ở lại. Anh ấy đếm được mười bảy phòng trống được cho là dành cho khách, đã trừ tất cả các phòng dành cho gia đình, người hầu và ngài Douglass. Anh ghét nó, sự trống rỗng của ngôi biệt thự này. Anh chỉ có thể hét lên và một tiếng vọng sẽ trả lời anh ấy. Anh bước ra khỏi xe ngựa cùng bố. Anne, một trong những người giúp việc chào họ ở cổng trước khi nói với họ rằng bữa tối đã sẵn sàng và mẹ đang đợi. "Uh.. Xin lỗi.." Ngay trước khi Aster và cha anh bước đến sảnh chính, một giọng nói ngập ngừng cắt ngang lời họ. Người nô lệ họ mua trông sợ hãi. Cha anh thở dài: "Chăm sóc thân thể, tắm rửa sạch sẽ, cho nó ăn. Sáng mai trình diện, sau khi ăn sáng." "Vâng, Milord. Xin thứ lỗi." Anne kéo theo người nô lệ mới, họ đi bộ từ bên hông biệt thự, có lẽ đã đến túp lều của người công nhân để anh ta ở. Aster liếc nhìn nô lệ mới trước khi người hầu kéo anh ta đi. Ánh mắt họ chạm nhau lần thứ ba trong một ngày. Anh không thể phủ nhận có điều gì đó mơ hoặc anh sau khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm đó. Aster lắc đầu. Anh ấy không nên bị mê hoặc bởi điều vô lý đó. Khi anh ấy gặp lại nô lệ vào ngày mai. "Sau đó, tôi sẽ làm gì?" Aster im lặng. Anh ấy chưa bao giờ lên kế hoạch đến mức đó. Anh ấy chọn nô lệ theo bản năng, như thể anh biết đó là cơ hội duy nhất để có được cậu ấy. Anh ấy thậm chí còn không muốn có một nô lệ cho riêng mình. Aster lại lắc đầu. Anh đứng thẳng lưng và theo cha vào sảnh chính. Thật vô ích khi suy nghĩ về một điều gì đó tầm thường. Đó là những gì cha anh ấy luôn nói. Chính điện luôn sáng choang, với bốn chiếc đèn chùm vàng treo cao trên trần. Tấm thảm đỏ rộng trải lụa vàng khắp sàn nhà, cầu thang lát đá cẩm thạch với ban công ở trung tâm để chào đón khách trong suốt bữa tiệc, và huy hiệu thêu vàng của một bông hoa trà với hai thanh kiếm bắt chéo bên dưới treo ngay phía trên ban công. Vốn là gia đình quý tộc của mẹ anh. "Chào mừng trở về, Milord, Quý bà Camille đang đợi." Ngài Douglass chào người cha trong sảnh chính. Anh cúi đầu. Cha anh chỉ gật đầu và để Aster cùng với Sir Douglass khi ông đi đến sảnh chính của gia đình. "Chào mừng trở về, thưa ngài." Ngài Douglass cúi đầu trước Aster. Aster cho rằng thật thô lỗ khi bỏ qua một lời chào, nhưng anh cũng nghĩ rằng cha anh là một người nghiêm khắc nên lời chào tầm thường như vậy không quan trọng lắm. Aster cũng gật đầu bỏ đi, hành động như vậy có thể nâng tầm của anh ấy trước mặt Sir Douglass. "Chúa trẻ ạ. Thật thô lỗ khi bỏ qua một lời chào. Cậu nên xem xét lại cách cư xử của mình, như tôi đã dạy cậu từ khi cậu còn nhỏ." Aster dừng lại, quay đầu về phía Sir Douglass và chế nhạo: "Xin thứ lỗi cho sự không tiêt chế của tôi, thưa ngài." Aster bước nhanh hơn khi tâm trí anh đang càu nhàu. Anh ta không bao giờ hiểu điều gì đã khiến Sir Douglass trở thành một người rất nghiêm khắc. Nếu cha anh không tuân theo những điều đó, tại sao anh lại phải tuân thủ quy tắc và cách ứng xử? Đôi khi anh nghĩ trở thành một quý tộc thật khó chịu. Aster leo lên cầu thang xoắn ốc bằng gỗ dẫn đến phòng của mình. Căn phòng anh ở khá rộng. Nó không có góc, vì phòng của anh ở bên trong tháp. Mặc dù, nó hầu như trống rỗng, chỉ có một chiếc giường lớn ở giữa, một chiếc bàn để anh viết và một chiếc ghế sofa hướng thẳng ra cửa sổ lớn. Có một lò sưởi và một tấm thảm đỏ mà anh ấy đã sử dụng trong mùa đông. Ban công là điểm mà anh ấy yêu thích vì nó có thể che nắng và mưa cho anh. Anh ấy sẽ ngồi hàng giờ để đọc sách hoặc chỉ ngắm nhìn ngọn đồi vào lúc hoàng hôn. Nếu không, anh chẳng có gì để làm. Anh không có một mối quan tâm nào như cha mẹ anh. Aster ngồi trên ghế sofa. Có một cuốn sách trên ghế, cuốn mà anh yêu cầu với người quản gia trước khi cùng cha anh đi chợ. Đó là Bài điếu văn của Hoàng tử, được viết bởi người thân quá cố của anh trước khi người đó qua đời, một câu chuyện về một hoàng tử với hành trình trở thành một nhà vua. Đó là lời đề nghị của Sir Douglass, nhưng anh nghĩ sẽ rất thú vị khi đọc di sản của huyết thống mình. Aster thắp sáng ngọn đèn trên bàn việc, bắt đầu dọc cuốn sách để giết thời gian và bỏ qua những vấn đề tầm thường mà cứ đeo bám đầu óc anh.
Chương 7: Nơi ở mới của người nô lệ Bấm để xem Người giúp việc Anne đưa nô lệ mới đến ngôi nhà phía sau biệt thự trông không được đẹp cho lắm. Cô ấy không còn trẻ, có lẽ đã ngoài ba mươi tuổi, nhưng bước đi của cô ấy đều đặn, mỗi bước đi đều có thời gian và nhịp điệu thích hợp, và chiếc váy hầu gái của cô ấy sạch sẽ không có mùi hôi thối trên đó. Cậu bé muốn hỏi một vài điều, nhưng ánh mắt sắc lạnh của cô ấy như muốn nuốt chửng cả ruột gan cậu. Họ đi qua nhiều phòng trong ngôi nhà này. Chúa tể của dinh thự có thể nói nó như một túp lều, nhưng có kích thước tương đương với ngôi nhà người chủ thứ hai của cậu. Có một phòng khách rộng với ghế. Lò sưởi và bếp. Người hầu gái dẫn cậu lên một hành lang có nhiều cửa hai bên, chắc khoảng hai mươi cái. Cậu rất tò mò nhưng không dám thò đầu vào. Cô hầu gái lầm bầm điều gì đó mà cậu không hiểu trước khi họ dừng lại ở một căn phòng gần cuối hành lang. "Đây là phòng của cậu." người hầu gái nói. "Ôi, là Anne." Đứng sau Anne, cậu nghe thấy mọi người trong phòng đang nhốn nháo xung quanh, cả tiếng giường kêu cót két. "Chờ đã, giường ư?" Nếu nơi này cung cấp giường cho nô lệ, điều đó thật tuyệt vời. Tất nhiên là cậu muốn ngủ trên chiếc giường, với quần áo và tư thế thoải mái nhất. Người chủ cũ của cậu thậm chí còn không cho cậu một tấm vải đàng hoàng. Anne vào phòng trước, cậu bé đi theo. Mọi thứ còn hơn cả mong đợi, có lẽ cậu nên khen ngợi chúa vì phước lành này. Có hai giường tầng và một tủ quần áo nhỏ với một ngọn nến treo để thắp sáng căn phòng. Có hai người đàn ông lo lắng đứng trước mặt Anne. Họ mặc áo dài bình thường, nhưng nó không có màu nâu với mùi hôi thối kinh khủng trên đó. Đó là những chiếc áo dài sạch sẽ. Cậu mong đợi mình cũng được như thế, nhưng hiện tại cậu là người duy nhất bẩn thỉu. "Jean. Dirk. Đây là nô lệ mới." Anne gõ sàn. Đó là thứ tự tinh tế mà cậu nhận ra ngay lập tức. Cậu bước đến bên cạnh cô ấy. "Cái này thì khác, cậu bé là một món quà dành cho lãnh chúa trẻ, Đừng làm điều gì khiến cậu bé sợ hãi." "Vâng, thưa cô." Một trong hai người nói. Trông họ có vẻ lo lắng, Anne có đáng sợ như vậy không? Cậu có cần phải sợ cô ấy không? Trông cô ấy có vẻ nghiêm nghị, nhưng cậu vẫn không hiểu tại sao hai người đàn ông khỏe mạnh lại lo lắng và sợ hãi khi vây quanh một người phụ nữ thậm chí không xinh đẹp. Anne hướng sự chú ý của mình về phía cậu bé và chỉ vào tủ quần áo, "Quần áo của cậu ở đó, hãy tắm và nghỉ ngơi đi, cậu sẽ gặp lại Lãnh chúa trẻ như một nô lệ phù hợp với anh ấy", cô nói. Mặc dù cậu biết tất cả các thủ tục, nhưng cậu không bao giờ ngờ được sẽ có giường và quần áo phù hợp vào ngày đầu tiên của mình. "Vâng thưa cô." Cậu nói, bắt chước những người khác. Anne rời đi mà không nói thêm lời nào. Cậu có thể nghe tiếng bước chân của cô ấy từ từ biến mất, và cậu nghe thấy tiếng thở phào nhẹ nhõm từ những người đàn ông ở trước mặt. Họ ngồi trên giường với vẻ mặt nhẹ nhõm như vừa thoát chết. "Người phụ nữ đó như một án tử." Trong khi họ đang nói chuyện với nhau, cậu bé đứng đó một cách đầy lo lắng. Đây là lần đầu tiên cậu có một căn phòng thích hợp với những người khác. Họ ngừng nói sau một lúc nhìn chằm chằm vào cậu. Một trong số họ lắc đầu và mở tủ quần áo. Anh ta ném một chiếc áo dài sạch sẽ và khăn tăm về phía cậu. "Đi tắm đi, chúng ta có xà phòng và bàn chải đánh răng trong phòng tắm đấy." "Bây giờ không có ai sử dụng bồn tắm đâu, cậu có thể dùng chúng. Chúa ơi, cậu hôi quá." Cậu bé gật đầu. Mặc dù họ không đủ thân thiện nhưng cũng không dẫm đạp lên cậu, như vậy là quá đủ. Cậu đi ra ngoài và vào phòng tắm. Cậu đã nghĩ phòng tắm sẽ là một khu vực nhỏ có nước chảy vào bồn tắm và một cái lỗ thoát nước nhỏ. Nhưng nó đã làm cậu hoang mang khi vượt quá mong đợi, nằm ngoài những gì mà cậu có thể phác họa trong tâm trí. Đó là một nhà tắm khổng lồ với một hồ bơi lớn ở giữa. Có khoảng hai mươi bồn để tắm và nước sạch như sương sớm mai. Cậu muốn nhảy vào hồ bơi ngay lập tức, nhưng lại vặn nước đầy bồn, hơi nao núng vì nước không ấm, nhưng là mùa hè, cậu sẽ không chết cóng được. Cậu gội đầu và tắm bằng xà phòng, sau đó đánh răng và đắm mình trong bồn này. Đã một thời gian dài kể từ lần tắm cuối cùng của cậu. Người thương gia không phải kẻ tử tế, họ còn không cho cậu ăn đủ bữa. Cậu nhìn chằm chắm vào trần nhà. Ngay cả nhà tắm cũng có mái che thích hợp. Chủ sở hữu phải là người giàu có lắm mới ném năm mươi đồng vàng mua cậu, điều này nằm ngoài dự đoán của cậu. Lãnh chúa còn cho mọi người chăn ga gối đệm, quần áo cá nhân, một nhà tắm khổng lồ, lò sưởi, tất cả mọi thứ chỉ dành cho nô lệ và công nhân. "Khi nào họ sẽ bán lại cậu? Một năm? Một tháng? Một tuần?" Cậu không chắc mình có đủ để làm hài lòng lãnh chúa hay không. Anh ấy đã có mọi thứ. Anh ấy có thể mua một người trẻ hơn, hoặc những thê thiếp xinh đẹp, nếu anh ta muốn. Cậu có thể được dùng cho người hầu. Điều đó làm cậu sợ nhất. Cậu sợ họ sẽ bán cậu và sử dụng hết lần này đến lần khác cho đến khi cậu hỏng hóc, rách nát vĩnh viễn. Cậu lắc đầu. Không có ích gì khi suy ngẫm về số phận mà cậu không thể tránh khỏi như vậy. Việc cậu cần làm là tuân theo mệnh lệnh và làm tốt những việc cậu được giao. "Có thể, họ thực sự có ý đó. Có lẽ cậu sẽ được giao cho lãnh chúa trẻ." Nó có thể là mơ mộng. Tuy nhiên, cậu sẽ rất vui khi được giao cho lãnh chúa trẻ. Vị lãnh chúa trẻ mua cậu ở chợ là một người đàn ông hấp dẫn. Tuy nhiên, cậu không thể nhìn rõ anh ấy, vì anh ấy đã che kín. Đôi mắt xanh lam sắc bén của anh ấy xuyên qua cậu khi mắt họ chạm nhau và cậu không thể rời mắt khỏi anh ấy. Cậu đã nghĩ rằng vẻ đẹp là một đặc điểm chỉ dành cho một ít phụ nữ. Nhưng anh ấy thật đẹp. "Cậu tự hỏi, liệu vị lãnh chúa trẻ có quan tâm đến cậu không?" Cậu lại lắc đầu và rời khỏi bồn tắm. Ở trong bồn tắm đã cho cậu trí tưởng tượng kỳ lạ. Cậu lau kho người bằng khăn và mặc một chiếc áo dài sạch. Cảm giác áo dài chạm vào da thịt cậu thấy dễ chịu. Cậu vào phòng tìm hai người đàn ông trước đó thì họ đã ngủ ngon lành. Cậu leo lên một trong những chiếc giường và một lần nữa, đắm mình vào cảm giác mềm mại của chăn và đệm. Lần cuối cùng cậu được ngủ trên giường là sáu tháng trước. Trước khi chủ cũ của cậu bán cậu đi vì anh ta phá sản. Cậu vui vì anh ta phá sản, đó là một người chủ tồi. Tuy nhiên, sau đó cậu phải ngủ với những người nô lệ khác trên đống cỏ khô, ít hoặc không có thức ăn và bị đánh đòn. Cậu không muốn trải nghiệm điều đó một lần nào nữa. Cậu nhắm mắt, cười nửa miệng. Đây là điều tốt nhất. Chiếc giường thoải mái nhất mà cậu từng ngủ.
Chương 8: Những người mới và những điều cảm động nhỏ bé Bấm để xem Cậu bé thức dậy khi gã bên dưới cọt kẹt chiếc giường tầng. Có thể thành thói quen khi đi chợ, cậu sẽ thức dậy sớm hơn trước khi người thương gia quất roi vào những người ngủ muộn. Cậu leo xuống giường, theo hai tên này vào nhà tắm rửa mặt. Cho đến nay, họ vẫn chưa nói chuyện với cậu. Cậu thặm chí còn không biết tên họ, tên nào là Jean, tên nào là Dirk. "Cậu, cậu tên là gì?" Cậu nhìn sang trái sau khi rửa mặt. Một trong số hai người đàn ông, người thấp hơn cậu, với mái tóc nâu và râu trên má, và một vết sẹo dưới cằm đã hỏi tên cậu. Cậu dừng lại một chút. Cậu không biết anh ta thích tên nào hơn, tên nô lệ hay tên thật của cậu. "Tên thật của cậu?" trước khi cậu kịp trả lời thì anh chàng kia, một người đàn ông hói với chiếc mũi vẹo đã thích tên thật của cậu hơn. Thật nhẹ nhõm khi họ biết rằng nô lệ sử dụng tên thật hoặc tên nô lệ. "Tôi là Ramuja." "Ramuja? Đó là một cái tên lạ. Tôi là Dirk." người đàn ông thấp hơn nói. "Tôi là Jean." người cao với chiếc mũi cong nói. Cậu gật đầu. Cậu không bao giờ biết làm thế nào để tiếp tục một cuộc trò chuyện. Cậu không bao giờ nói chuyện với những người nhiều hơn tên của cậu và bất kỳ người chủ nào đã từng sở hữu cậu. "Không cần phải ngại. Hầu hết chúng tôi là nông nô ở đây." Dirk cười. Anh ta vỗ vai cậu. "Đi theo chúng tôi, bữa sáng sẽ sớm chuẩn bị." Cậu theo sau họ đến cửa trước. Mặt trời chưa mọc nhưng mọi người đã xếp thành một chiếc bàn lớn với những chồng bánh mì có thể nuôi sống một ngôi làng trong một hai ngày. Có năm cô hầu gái đứng sau bàn. Nhìn ai cũng vui vẻ, nói cười rôm rả. Đây là một bầu không khí kỳ lạ với cậu bé. Mọi người trông đều được ăn no, và không ai trong số họ gầy còm như cậu bé. "Họ có thực sự là nông nô không?" Câu hỏi đó cứ lởn vởn trong đầu cậu. Họ trông khỏe mạnh, vui vẻ và không ai trong số họ đang cố gắng để kiếm thức ăn. Cậu tự hỏi liệu có roi hay gậy để đánh người không, nhưng không có. Nó rất kỳ lạ, gần như không thật với cậu. Cậu đứng sau Jean và Dirk. Họ nói về nơi họ sẽ được đặt trong mùa thu. Cậu thực sự không hiểu họ đang nói về điều gì, nhưng từ những gì cậu nghe được, lãnh chúa có lúa mì và một trang trại trồng nho xung quanh đồi. Mọi người đứng im lặng trước khi Anne bước ra từ biệt thự. "Ôi, Ramuja, hãy cẩn thận với Anne," Dirk nói. "Cô ấy là một người xấu," Jean nói thêm. "Người xấu?" "Chà, cô ấy phụ trách chúng ta trong việc này. Cô ấy có quyền kiểm soát hợp đồng của chúng ta. Cô ấy có thể vứt bỏ cậu khỏi nơi này. Cô ấy là một con thú tàn nhẫn." Dirk hạ giọng. Anh ta liếc nhìn Anne vài lần, chỉ để chắc chắn rằng Anne không nghe thấy anh ta. "Chỉ cần cẩn thận, là được?" Jean nói với một giọng thậm chí còn thấp hơn. Cậu gật đầu. Dòng người bắt đầu di chuyển sau khi Anne đứng sau bàn. Những người giúp việc được đưa hai miếng bánh mì cỡ lòng bàn tay. Những người nông nô sau đó múc nước ngọt bằng những chiếc cốc của họ. Họ vừa ăn vừa ngồi trên bãi cỏ xanh, đợi bình minh ló dạng. Cậu không thể đếm được có bao nhiêu người ở đây, nhưng cậu phải mất một lúc mới đến lượt. Người giúp việc đưa cho cậu hai miếng bánh mì, nhưng Anne lại gần người giúp việc và cô ấy đột nhiên trở nên căng thẳng. "Hãy đưa cho người này một chiếc cốc mới và hai chiếc bánh mì nữa. Anh ta là nô lệ mới của Lãnh chúa trẻ tuổi," Anne ra lệnh cho người hầu gái. "Vâng thưa bà." Cuối cùng cậu mang theo bốn chiếc bánh mì và một chiếc cốc. Cậu ngạc nhiên khi lòng bàn tay chạm vào bánh mì. Đó là bánh mì ấm, bánh mì ấm cho nông nô. Đây là một điều bình thường, hay một bữa tiệc đặc biệt? Cậu hiếm khi ăn thức ăn ngon trừ khi những người chủ cũ của tôi muốn cậu phục vụ ông ta, hoặc trong những dịp đặc biệt. Cậu ngồi bên cạnh Dirk và Jean, người đã gọi cho cậu lại. Cậu sợ rằng họ sẽ tức giận vì cậu được lấy thêm bánh mì, nhưng họ dường như không bận tâm. Chiếc bánh mì ấm áp làm cậu vui lên trong lòng. Cậu rất thích ăn món ăn này hàng ngày cho đến cuối đời. Nó còn ấm, với một chút muối tạo nên vị ngon và no. Cậu có thể rơi nước mắt chỉ vì điều này.
Chương 9: Ra mắt Lãnh chúa trẻ Bấm để xem "Cậu, nô lệ của lãnh chúa trẻ, qua đây." một người hầu gái gọi khi cậu ăn xong. Cậu lập tức đi theo cô ấy. Cô ấy dẫn cậu đến chỗ Anne, cô ấy đàn đứng dưới gốc cây với một tấm vải trên tay. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cậu, không chút thương xót, cô ấy đánh cậu bằng lời nói của mình. "Tại sao lãnh chúa trẻ lại chọn một nô lệ gầy gò như vậy? Anh ấy đã cãi lại Milord và sau đó chọn một nô lệ ngẫu nhiên?" Anne nói. Đây có phải là những gì Jean nói về sự nhẫn tâm? Cậu thậm chí còn cảm thấy lo lắng hơn trước. Cô ây đưa cho cậu tấm vải mà cô ấy cầm, một chiếc dài màu xanh lam. Thật kỳ lạ, chiếc áo dài tạo một cảm giác mềm, gần như trơn trượt. Chỉ cần cảm nhận, cậu biết nó rất đắt. Anne nói: "Hãy mặc cái này vào. Mỗi ngày, cậu sẽ được cấp quần áo mới và sạch sẽ. Lãnh chúa trẻ là một người cầu kỳ và sạch sẽ. Anh ấy ghét mọi thứ bẩn thỉu." "Vâng, thưa bà." Anne kiểm tra cậu một chút và tặc lưỡi, "Cậu đi thay quần áo đi và đến khu vườn phía đông của biệt thự. Giới thiệu bản thân với Lãnh chúa trẻ." Cậu gật đầu rồi đi thẳng về phòng và thay quần áo. Đúng như cậu nghĩ, đây là bộ quần áo đắt tiền, hơn bất cứ thứ gì mà cậu từng mặc. Nhưng cậu không có thời gian để nghĩ về điều đó, lãnh chúa trẻ đang đợi trong vườn. Giới thiệu bản thân trước khi giới thiệu chính thức trước lãnh chúa trẻ có thể làm giảm căng thẳng của cậu đi một chút. Cậu đi quanh dinh thự cho đến khi tìm thấy một vườn hoa nở rực, Những cánh hoa mà cậu chưa từng biết nó có tồn tại, màu sắc rất lạ với cậu, mùi hương xộc vào mũi nhưng càng ngày càng nồng. Cậu lần theo dấu vết của những cánh hoa rải rác đến khu vườn đẹp mê hồn trong ánh bình minh. Ở giữa, một bông hoa vàng rực rỡ làm rạng rỡ cả khu vườn. Cậu thực sự kinh ngac, và tiến lại gần nó. Trên bồn hoa này, cậu đến gần một người đàn ông đẹp trai với mái tóc gợn sóng màu vàng được giấu dưới chiếc mũ. Ạnh ấy có một làn da nhợt nhạt, như một tấm vải lanh trắng chưa được sử dụng. Anh ấy mặc một chiếc áo choàng trắng để lộ bờ vai rộng. Khi cậu đến gần, cậu đã nhìn rõ đôi môi mỏng màu hòng và chiếc mũi nhỏ của anh ấy. Anh ấy chú ý đến cậu, đôi mắt xanh thẳm của anh ấy đã chạm vào cậu. Ánh mắt ấy xuyên qua làm chân cậu trở nên yếu ớt. Cậu lập tức quỳ xuống. Mắt nhìn xuống thảm hoa dưới chân vì căng thẳng, không ngờ người chủ mới lại trông thế này. Cậu có thể cảm thấy ánh mắt anh ấy đang nhìn xuống mình. Cậu muốn giới thiệu mình với chủ nhân mới, nhưng miệng lại tê dại, không chịu thốt ra lời nào. "Thật không đúng khi một người hầu mới lại bỏ qua lời chào hỏi và giới thiệu." Cậu căng thẳng khi anh ấy nói chuyện, anh ấy nói dứt khoát, "Tôi - Cái này thật ngu ngốc, chủ nhân. Thứ lỗi cho cái này.." Cậu chưa kịp nói hết câu thì đã nghe tiếng cười khúc khích. Cậu nhìn lên, thấy đôi môi mỏng của anh ấy đang vểnh lên. "Ta chỉ nói đùa thôi, không cần căng thẳng", anh nói. Cậu nhìn lên anh ấy. Nụ cười quyến rũ đó làm cậu nguôi ngoai. Cậu mỉm cười mà không cần suy nghĩ, nhìn anh cười khiến môi cậu tự nhiên mở ra. "Vâng, chủ nhân." "Ta là Aster, nhưng dù sao cậu cũng sẽ gọi ta là Chủ nhân hoặc Lãnh chúa trẻ hoặc Thiếu gia, đúng không?" anh ấy nói. Cậu không chắc đó có phải là một trò đùa khác hay không, vì vậy cậu chỉ gật đầu. Cậu muốn hỏi anh ấy về tên nô lệ mới của mình ở đây, nhưng anh ấy đã cắt lời cậu, "Bây giờ, nếu cậu ở đây chỉ để đi dạo cùng ta thì ta e đã hơi muộn, vì mặt trời đã lên cao rồi. Hãy gặp lại sau nhé." Anh ấy mỉm cười bước về phía biệt thự. Cậu nhìn theo bóng lưng anh ấy xa dần, Ngay cả khi bóng lưng đó biến mất khỏi tầm mắt, cậu vẫn chưa thôi hướng về phía đó. Có một nhận thức mới nảy ra trong đầu cậu sau những phút kinh ngạc và hoang mang. "Chủ nhân mới của cậu là một người đàn ông đẹp." Có một bài hát thế này: "Người duyên dáng đã đánh thức tôi khỏi giấc ngủ sâu Dẫn đường bởi hoa và tôi ngã như một cây gỗ Hoàng tử mỉm cười với tôi, trong làn gió mùa hè này Trong bồn hoa này tôi quỳ Vì vậy, để tôi nhìn thầy bạn cười Vì vậy, để bạn thấy tôi tuyệt vời Trong bồn hoa này tôi đỏ bừng mặt."