Chương 30: Mỹ vị của quầy bên đường
Linh Tịnh vội vàng đi lên trước kéo lấy tay Điệp Y nói: "Điệp Y, Nguyệt đường là phò trợ cho đương gia, bây giờ thời gian gấp như vậy, Hạo Nhiên nếu không có tin tức của Nguyệt đường, nếu làm hư chuyện, đối với cả Cổ gia đều bất lợi."
Điệp Y lạnh lùng nhìn nhìn không lên tiếng, nhưng lại nói với Cổ Hạo Ảnh đang nhìn chằm chằm mình: "Muốn ra lệnh ta, vậy thì hãy lấy năng lực có thể ra lệnh cho ta, La Điệp Y ta không phải là ai ra lệnh cũng được." Nói xong không quay đầu lại đi khỏi.
Cổ Hạo Ảnh và Linh Tịnh nhìn nhau một cái, Cổ Hạo Ảnh cong khóe môi cười tà nói: "Ta nói sao lần trước lại nghe, lần này không nghe, thì ra là vì nguyên nhân này, có thể nghe ngươi, nhưng tuyệt đối không phải vì mệnh lệnh, Hạo Nhiên tính khí trẻ con, Điệp Y tính khí mạnh mẽ, hai người này thật là khó hiểu." Linh tịnh cười cười cũng không một lời, hai người sánh đôi đi ra ngoài.
Ngoài trường đình, bên cạnh phong cảnh cổ xưa, gió tây ngựa gầy, là bức tranh đẹp biết bao, tình cảnh này không tám chuyện làm thơ thật uổng phí, nhưng mà lúc này cảnh thật nhất là, Cổ Hạo Nhiên mặt sắt xanh cưỡi ngựa cao đầu, đứng bên sườn dốc nhìn về khinh kị binh lục y ở phía xa đang nhàn nhã chạy tới.
Điệp Y cả người áp lên thân ngựa, sắc mặt nghiêm túc vô cùng, thân hình thẳng không gì bằng, khí thế vô cùng cường hãn, mặc cho tiểu mã tung tăng trên đường, khóe môi ngậm chặt so với dây sắt thép còn cứng hơn.
"Đáng chết, ngươi rốt cuộc có thể nhanh lên được không? ngươi có biết chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian không, lần này đi lộ trình hơn ba trăm dặm, không thúc ngựa nhanh lên không nói, ngươi còn cho ngựa chạy thong dong như vậy, La Điệp Y, ta đúng là xúi quẩy tám đời rồi." Cổ Hạo Nhiên quả thực chướng mắt với sự nhàn nhã của Điệp Y, quất mấy roi đón Điệp Y là một trận nộ hỏa.
Điệp Y nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên, vẫn như cũ nhàn nhã tự làm theo ý mình, thật ra không phải nàng không muốn nhanh, thời gian ba ngày phải đi hơn sáu trăm dặm, còn phải có lúc nghỉ ngơi, thời gian này đã là gấp đến không thể gấp hơn, nhưng làm sát thủ hàng đầu, máy bay, tàu lửa, xe hơi các loại công cụ giao thông đều quen thuộc, duy chỉ là không ai yêu cầu phải học cái gì là cưỡi ngựa, cái thứ nguyên thủy này.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vẫn như cũ chậm rì rì, liền tức giận, giơ tay quất mấy roi vào mông ngựa của Điệp Y, ngoan ngoãn, không hổ là con ngựa tốt trăm dặm do Cổ Hạo Ảnh tuyển chọn, vừa chịu đau soạt một cái liền chạy đi, giống như kiếm sắc nhạy bén độc nhất vô nhị.
Điệp Y không có phòng bị cơ thể liền bị ngã ra đằng sau, may là phản ứng nhanh nhẹn bắt chặt dây cương, cả người trên lưng ngựa bày ra cú nhảy ưu nhã trên không trung.
Cổ Hạo Nhiên trước là mắng mắng la la sắc mặt không tốt, lúc vừa thấy Điệp Y biểu diễn kỷ xảo trên lưng ngựa, mới chau mày nhanh chóng đuổi lên tức giận gào lên: "Ngươi không biết cưỡi ngựa sao không nói sớm? Chết tiệt, sớm biết cớ gì đi cùng đường với ngươi, thật tức chết người." Vừa mắng vừa giành tới phía trước Điệp Y, song cưỡi một tay thay Điệp Y khống chế bảo mã.
Điệp Y nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào yên ngựa, vốn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh của mình cưỡi một con ngựa tuyệt đối không thành vấn đề, bây giờ xem ra lý luận kinh điển không phải cho người không biết bơi, trực tiếp ném xuống nước để hắn uống vài ba ngụm nước, thì tự hắn sẽ biết bơi, con lừa này cứ cho là kéo tới New York thì vẫn là con lừa, không biết chính là không biết.
Cổ Hạo Nhiên lạnh mặt nhìn Điệp Y nói: "Ngươi nói, ngươi rõ ràng không biết cưỡi ngựa, ngươi làm gì phải nghe lời họ, ngươi biết thời gian này có bao nhiêu bảo vật không? sớm một chút có được trong tay sẽ dễ nói, muộn rồi vậy mọi thứ coi như hỏng bét."
Điệp Y lạnh mặt hiếm khi lộ ra vẻ nổi cáu, nếu không phải nói mỗi người một món, tưởng nàng muốn đi cùng sao, shit, mình từ lúc nào vì công cụ giao thông mà phiền não qua, lần này vội đi, không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, Điệp Y trừng mắt nhìn xuống yên ngựa, trong ánh mắt thoáng qua lại rất sắc nhọn, thứ đồ chơi này chi bằng giết sạch sẽ, đỡ lãng phí thời gian.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không trả lời hắn, ngược lại còn thấy sát ý nổi dậy, bất giác ngẩn ra nửa buổi trời sau đó híp mắt nói: "Ngươi muốn giết nó? ừm, không thành vấn đề, mau động thủ, hai đao giết đi ta còn dễ lên đường, ta không có nhiều thời gian hao phí với ngươi như vậy, mau đi."
Điệp Y ngẩng đầu thấy trong mắt Cổ Hạo Nhiên toàn là mỉa mai, sau đó cũng không nói gì xoay người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, hai bước chạy tới bên cạnh Cổ Hạo Nhiên bắt lấy cánh tay Cổ Hạo Nhiên, dùng sức một cái trở người nhảy lên ngồi đằng sau Cổ Hạo Nhiên, lãnh đạm nói: "Xuất phát."
Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra sau đó quay đầu nhìn Điệp Y đang ngồi đằng sau hắn, Điệp Y lạnh mặt nhìn hắn nói: "Còn không tranh thủ ta cũng không có nhiều thời gian hao phí với ngươi." Nực cười, không biết cưỡi ngựa cũng không nói là sẽ không biết ngồi ngựa.
Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên bất giác giật giật hai cái, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, một tay nắm lấy dây cương của Điệp Y, vừa dương tay liền xông tới đằng trước, hai con ngựa lập tức tung bốn vó chạy như bay tiến về phía trước, Cổ Hạo Nhiên lúc này cũng không có nhiều thời gian đấu khẩu với Điệp Y, thời gian quá gấp, trở về mới nói.
Một ngày một đêm đổi ngựa chạy, cuối cùng chạng vạng tới Phong châu nơi cách Lê châu hơn ba trăm dặm, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẻ mặt sớm đã đầy vẻ phong trần, thêm vào đó y phục mặc trên người cũng không bắt mắt, còn đâu cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, diện mạo tài tử xuất chúng, hoàn toàn là mùi vị của kẻ lang thang.
Dừng lại trên một con chợ nhỏ không bắt mắt, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y mặt đầy vẻ phong trần, đang thích thú ăn canh mì, trong một bát canh có vài cọng mì đen xì lì, bên trên có vài cọng hành lá tạm xem là được rửa sạch, đó quả thật được xem là một xanh hai đen.
Điệp Y đã nhiều năm không ăn qua thức ăn hạ đẳng rồi, ngoặm một miếng mì chưa chín cũng không nói, còn rất nhám răng, chỉ nghe một tiếng vỡ giòn, Điệp Y từ trong miệng nhả ra là một cục đá nhỏ như hạt mè bị cắn thành hai mảnh, cũng may là răng không tệ, nếu không thứ nhả ra không phải là cục đá, mà là răng.
Cổ Hạo Nhiên ưu nhã ăn mì, khóe miệng sớm đã cười tới co giật, đặc biệt là thấy lúc Điệp Y lại ra sức nhổ ra viên đá thứ hai, tay cầm bát đưa lên cũng bắt đầu lắc lư, hiếm mà dùng sức ăn sùm sụp, miệng đang cao hứng, chỉ nghe thấy một tiếng sụm nhỏ Cổ Hạo Nhiên lập tức dừng lại, thu lại ánh mắt nhìn Điệp Y cúi đầu nhìn trong bát.
Chỉ thấy trên đũa một cọng mì đang ăn một nửa trượt xuống, chính giữa màu đen xì lì có một sợi xanh nhạt rất chói mắt, là màu của hành lá, lúc này đang múp míp nằm trên đầu đũa, Cổ Hạo Nhiên nhìn kỹ lại, chấn động hoàn toàn, hóa thạch tại chỗ, bên trong bát mì chay lại có thịt, lão bản này lại làm chuyện buôn bán lỗ vốn như vậy.
Điệp Y cảm thấy không khí đối diện rất khác thường, ngẩng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, ánh mắt vừa khéo nhìn lên màu xanh nhạt trên đũa, chỉ thấy một con sâu rau xanh múp míp bị cắn mất một nửa, chỉ còn lại nửa sau đang nằm trên đũa, canh mì đang trôi xuống bụng, Điệp Y bất giác nhướng nhướng mày, chậm rãi đứng dậy bưng bát mì đi khỏi, rất nhàn nhã đứng cách đó không xa.
Điệp Y vừa yên vị, chỉ nghe thấy một tràng thanh âm ào ào mau chóng truyền tới, Cổ Hạo Nhiên sắc mặt tái mét ôm bụng nôn đầy ra bàn của lão bản, tức thì người ăn mì xung quanh đều mắng chửi, người dùng cơm ở đây thô lỗ đến không thể thô lỗ hơn, đủ loại mắng chửi, đáng tiếc Cổ Hạo Nhiên lúc này chỉ lo nôn thốc nôn tháo, nếu không chắc chắn sẽ không tha cho những người này.
Điệp Y bưng bát mì cũng không ăn nữa, khẩu vị có tốt đến mấy nhưng trong tình huống này cũng không ăn nổi nữa, Cổ Hạo Nhiên sau một trận nôn thốc nôn tháo ngẩng đầu sắc mặt xanh lè trừng mắt nhìn Điệp Y, nếu không phải tất cả vì Điệp Y, sao mình lại tới cái nơi như thế này ăn cơm, tuy vì mục đích của hành động lần này, không thể đánh trống giương cờ, không tránh được không dám vào những nơi tốt một chút ăn cơm, tuyệt đối không đến mức tới nơi này tìm khổ, bây giờ xem ra người bị chỉnh lại là mình, Cổ Hạo Nhiên vừa nghĩ tới đây sắc mặt càng xanh hơn.
Điệp Y lạnh lùng nhìn nhìn không lên tiếng, nhưng lại nói với Cổ Hạo Ảnh đang nhìn chằm chằm mình: "Muốn ra lệnh ta, vậy thì hãy lấy năng lực có thể ra lệnh cho ta, La Điệp Y ta không phải là ai ra lệnh cũng được." Nói xong không quay đầu lại đi khỏi.
Cổ Hạo Ảnh và Linh Tịnh nhìn nhau một cái, Cổ Hạo Ảnh cong khóe môi cười tà nói: "Ta nói sao lần trước lại nghe, lần này không nghe, thì ra là vì nguyên nhân này, có thể nghe ngươi, nhưng tuyệt đối không phải vì mệnh lệnh, Hạo Nhiên tính khí trẻ con, Điệp Y tính khí mạnh mẽ, hai người này thật là khó hiểu." Linh tịnh cười cười cũng không một lời, hai người sánh đôi đi ra ngoài.
Ngoài trường đình, bên cạnh phong cảnh cổ xưa, gió tây ngựa gầy, là bức tranh đẹp biết bao, tình cảnh này không tám chuyện làm thơ thật uổng phí, nhưng mà lúc này cảnh thật nhất là, Cổ Hạo Nhiên mặt sắt xanh cưỡi ngựa cao đầu, đứng bên sườn dốc nhìn về khinh kị binh lục y ở phía xa đang nhàn nhã chạy tới.
Điệp Y cả người áp lên thân ngựa, sắc mặt nghiêm túc vô cùng, thân hình thẳng không gì bằng, khí thế vô cùng cường hãn, mặc cho tiểu mã tung tăng trên đường, khóe môi ngậm chặt so với dây sắt thép còn cứng hơn.
"Đáng chết, ngươi rốt cuộc có thể nhanh lên được không? ngươi có biết chúng ta còn lại bao nhiêu thời gian không, lần này đi lộ trình hơn ba trăm dặm, không thúc ngựa nhanh lên không nói, ngươi còn cho ngựa chạy thong dong như vậy, La Điệp Y, ta đúng là xúi quẩy tám đời rồi." Cổ Hạo Nhiên quả thực chướng mắt với sự nhàn nhã của Điệp Y, quất mấy roi đón Điệp Y là một trận nộ hỏa.
Điệp Y nhướng mày nhìn Cổ Hạo Nhiên, vẫn như cũ nhàn nhã tự làm theo ý mình, thật ra không phải nàng không muốn nhanh, thời gian ba ngày phải đi hơn sáu trăm dặm, còn phải có lúc nghỉ ngơi, thời gian này đã là gấp đến không thể gấp hơn, nhưng làm sát thủ hàng đầu, máy bay, tàu lửa, xe hơi các loại công cụ giao thông đều quen thuộc, duy chỉ là không ai yêu cầu phải học cái gì là cưỡi ngựa, cái thứ nguyên thủy này.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y vẫn như cũ chậm rì rì, liền tức giận, giơ tay quất mấy roi vào mông ngựa của Điệp Y, ngoan ngoãn, không hổ là con ngựa tốt trăm dặm do Cổ Hạo Ảnh tuyển chọn, vừa chịu đau soạt một cái liền chạy đi, giống như kiếm sắc nhạy bén độc nhất vô nhị.
Điệp Y không có phòng bị cơ thể liền bị ngã ra đằng sau, may là phản ứng nhanh nhẹn bắt chặt dây cương, cả người trên lưng ngựa bày ra cú nhảy ưu nhã trên không trung.
Cổ Hạo Nhiên trước là mắng mắng la la sắc mặt không tốt, lúc vừa thấy Điệp Y biểu diễn kỷ xảo trên lưng ngựa, mới chau mày nhanh chóng đuổi lên tức giận gào lên: "Ngươi không biết cưỡi ngựa sao không nói sớm? Chết tiệt, sớm biết cớ gì đi cùng đường với ngươi, thật tức chết người." Vừa mắng vừa giành tới phía trước Điệp Y, song cưỡi một tay thay Điệp Y khống chế bảo mã.
Điệp Y nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào yên ngựa, vốn tưởng rằng dựa vào bản lĩnh của mình cưỡi một con ngựa tuyệt đối không thành vấn đề, bây giờ xem ra lý luận kinh điển không phải cho người không biết bơi, trực tiếp ném xuống nước để hắn uống vài ba ngụm nước, thì tự hắn sẽ biết bơi, con lừa này cứ cho là kéo tới New York thì vẫn là con lừa, không biết chính là không biết.
Cổ Hạo Nhiên lạnh mặt nhìn Điệp Y nói: "Ngươi nói, ngươi rõ ràng không biết cưỡi ngựa, ngươi làm gì phải nghe lời họ, ngươi biết thời gian này có bao nhiêu bảo vật không? sớm một chút có được trong tay sẽ dễ nói, muộn rồi vậy mọi thứ coi như hỏng bét."
Điệp Y lạnh mặt hiếm khi lộ ra vẻ nổi cáu, nếu không phải nói mỗi người một món, tưởng nàng muốn đi cùng sao, shit, mình từ lúc nào vì công cụ giao thông mà phiền não qua, lần này vội đi, không chết cũng chỉ còn lại nửa cái mạng, Điệp Y trừng mắt nhìn xuống yên ngựa, trong ánh mắt thoáng qua lại rất sắc nhọn, thứ đồ chơi này chi bằng giết sạch sẽ, đỡ lãng phí thời gian.
Cổ Hạo Nhiên thấy Điệp Y không trả lời hắn, ngược lại còn thấy sát ý nổi dậy, bất giác ngẩn ra nửa buổi trời sau đó híp mắt nói: "Ngươi muốn giết nó? ừm, không thành vấn đề, mau động thủ, hai đao giết đi ta còn dễ lên đường, ta không có nhiều thời gian hao phí với ngươi như vậy, mau đi."
Điệp Y ngẩng đầu thấy trong mắt Cổ Hạo Nhiên toàn là mỉa mai, sau đó cũng không nói gì xoay người nhảy từ trên lưng ngựa xuống, hai bước chạy tới bên cạnh Cổ Hạo Nhiên bắt lấy cánh tay Cổ Hạo Nhiên, dùng sức một cái trở người nhảy lên ngồi đằng sau Cổ Hạo Nhiên, lãnh đạm nói: "Xuất phát."
Cổ Hạo Nhiên ngẩn ra sau đó quay đầu nhìn Điệp Y đang ngồi đằng sau hắn, Điệp Y lạnh mặt nhìn hắn nói: "Còn không tranh thủ ta cũng không có nhiều thời gian hao phí với ngươi." Nực cười, không biết cưỡi ngựa cũng không nói là sẽ không biết ngồi ngựa.
Khóe miệng Cổ Hạo Nhiên bất giác giật giật hai cái, sắc mặt vừa xanh vừa đỏ, một tay nắm lấy dây cương của Điệp Y, vừa dương tay liền xông tới đằng trước, hai con ngựa lập tức tung bốn vó chạy như bay tiến về phía trước, Cổ Hạo Nhiên lúc này cũng không có nhiều thời gian đấu khẩu với Điệp Y, thời gian quá gấp, trở về mới nói.
Một ngày một đêm đổi ngựa chạy, cuối cùng chạng vạng tới Phong châu nơi cách Lê châu hơn ba trăm dặm, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y vẻ mặt sớm đã đầy vẻ phong trần, thêm vào đó y phục mặc trên người cũng không bắt mắt, còn đâu cái gì mà khuynh quốc khuynh thành, diện mạo tài tử xuất chúng, hoàn toàn là mùi vị của kẻ lang thang.
Dừng lại trên một con chợ nhỏ không bắt mắt, Cổ Hạo Nhiên và Điệp Y mặt đầy vẻ phong trần, đang thích thú ăn canh mì, trong một bát canh có vài cọng mì đen xì lì, bên trên có vài cọng hành lá tạm xem là được rửa sạch, đó quả thật được xem là một xanh hai đen.
Điệp Y đã nhiều năm không ăn qua thức ăn hạ đẳng rồi, ngoặm một miếng mì chưa chín cũng không nói, còn rất nhám răng, chỉ nghe một tiếng vỡ giòn, Điệp Y từ trong miệng nhả ra là một cục đá nhỏ như hạt mè bị cắn thành hai mảnh, cũng may là răng không tệ, nếu không thứ nhả ra không phải là cục đá, mà là răng.
Cổ Hạo Nhiên ưu nhã ăn mì, khóe miệng sớm đã cười tới co giật, đặc biệt là thấy lúc Điệp Y lại ra sức nhổ ra viên đá thứ hai, tay cầm bát đưa lên cũng bắt đầu lắc lư, hiếm mà dùng sức ăn sùm sụp, miệng đang cao hứng, chỉ nghe thấy một tiếng sụm nhỏ Cổ Hạo Nhiên lập tức dừng lại, thu lại ánh mắt nhìn Điệp Y cúi đầu nhìn trong bát.
Chỉ thấy trên đũa một cọng mì đang ăn một nửa trượt xuống, chính giữa màu đen xì lì có một sợi xanh nhạt rất chói mắt, là màu của hành lá, lúc này đang múp míp nằm trên đầu đũa, Cổ Hạo Nhiên nhìn kỹ lại, chấn động hoàn toàn, hóa thạch tại chỗ, bên trong bát mì chay lại có thịt, lão bản này lại làm chuyện buôn bán lỗ vốn như vậy.
Điệp Y cảm thấy không khí đối diện rất khác thường, ngẩng đầu nhìn Cổ Hạo Nhiên một cái, ánh mắt vừa khéo nhìn lên màu xanh nhạt trên đũa, chỉ thấy một con sâu rau xanh múp míp bị cắn mất một nửa, chỉ còn lại nửa sau đang nằm trên đũa, canh mì đang trôi xuống bụng, Điệp Y bất giác nhướng nhướng mày, chậm rãi đứng dậy bưng bát mì đi khỏi, rất nhàn nhã đứng cách đó không xa.
Điệp Y vừa yên vị, chỉ nghe thấy một tràng thanh âm ào ào mau chóng truyền tới, Cổ Hạo Nhiên sắc mặt tái mét ôm bụng nôn đầy ra bàn của lão bản, tức thì người ăn mì xung quanh đều mắng chửi, người dùng cơm ở đây thô lỗ đến không thể thô lỗ hơn, đủ loại mắng chửi, đáng tiếc Cổ Hạo Nhiên lúc này chỉ lo nôn thốc nôn tháo, nếu không chắc chắn sẽ không tha cho những người này.
Điệp Y bưng bát mì cũng không ăn nữa, khẩu vị có tốt đến mấy nhưng trong tình huống này cũng không ăn nổi nữa, Cổ Hạo Nhiên sau một trận nôn thốc nôn tháo ngẩng đầu sắc mặt xanh lè trừng mắt nhìn Điệp Y, nếu không phải tất cả vì Điệp Y, sao mình lại tới cái nơi như thế này ăn cơm, tuy vì mục đích của hành động lần này, không thể đánh trống giương cờ, không tránh được không dám vào những nơi tốt một chút ăn cơm, tuyệt đối không đến mức tới nơi này tìm khổ, bây giờ xem ra người bị chỉnh lại là mình, Cổ Hạo Nhiên vừa nghĩ tới đây sắc mặt càng xanh hơn.