Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 99: Dừng tay

[HIDE-THANKS][BOOK]Ta gật đầu, có chút nghi ngờ hỏi: "Cảm giác cô ấy giống như mồi nhử, cố ý dẫn em đến vậy.."

Lời còn chưa nói xong, ngoài phòng gió bỗng nhiên nổi lên, mơ hồ còn có thể nghe thấy rất nhiều tiếng ma quỷ kêu gào

Sắc mặt của Đường Lưu thay đổi, kỳ quái nhìn ta, khóe miệng giật giật nói: "Em họ, con mẹ nó em đúng là cái đồ mồm quạ!"

Vào l úc này, không chỉ Đường Lưu muốn mắng người, bản thân ta cũng muốn

Cái quái gì thế không biết, đừng có mà như thế chứ!

Hành lang bên ngoài phòng học từng trận gió lạnh nổi lên, theo từng đợt gió lạnh lùa vào trong phòng học, còn có thể nhìn thấy vài bóng người đi vào từ cửa trước và cửa sau của phòng học, tất cả đều là con mắt lóe ánh sáng xanh, âm trắc trắc bước về phía ta và Đường Lưu

Những tên này không giống bộ dáng vừa rồi của Trương Oánh Oánh, âm khí toát ra trên người giống như những con dao bằng băng trong những ngày tháng chạp giữa mùa đông, cùng với việc khoảng cách càng ngày càng thu hẹp lại thì trên người ta và Đường Lưu cũng dần dần xuất hiện một tầng băng sương mỏng manh

Cần phải có oán khí nặng tới mức nào mới có thể hình thành những thứ bẩn thỉu này?

Tạm thời nhảy qua cửa sổ chạy trốn là không được, một là vì tầng bốn có chút cao, nếu cứ trực tiếp nhảy xuống như vậy, ta không dám bảo đảm ta và Đường Lưu sẽ không có chút tổn thương nào. Quan trọng nhất là, con mẹ nó, cửa sổ của trường này đều lắp lưới chống trộm, đây cũng chính là lí do cắt đứt ý định nhảy cửa sổ trốn ra ngoài của ta và Đường Lưu

Đàn ông thì không được nói không được, những lúc như này cũng chỉ đành cố gắng thôi!

Ta trực tiếp cắn nát đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên nắm đấm, không biết có thể một đấm đánh vỡ không?

Đường Lưu bên đó cũng gào lên một tiếng, bày ra bộ dạng liều chết, sau đó lại đưa cái la bàn trong tay về hướng ta, rất vô sỉ nói một câu: "Em họ, cho anh tý máu!"

Ta lườm anh ấy một cái, tức giận nói: "Dùng của anh đi!"

"Anh của em sợ đau!" tiện nhân này trả lời rất hùng hồn

Hiện giờ không có thời gian mắng anh ấy nữa, sau khi ta phun một ngụm máu lên la bàn của anh ấy, dẫn đầu như một mũi tên lao ra ngoài, vung nắm đấm về phía tên đang ở gần ta nhất

Đợi đến lúc đến gần ta mới nhận ra, nhưng tên đang đi vào trong phòng học, đều là những người có tên trong danh sách mà lúc trước Ngô tổng đưa cho chúng ta, đều là những thầy giáo và học sinh sảy ra chuyện trong khoảng thời gian gần đây

"Bịch, bịch bịch.."

Một loạt tiếng trầm đục vang lên, lúc mà nắm đấm của ta đấm vào tên gia hỏa ở gần ta nhất, giống như là đấm vào tấm thép vậy, lực bật lại khiến cho ta liên tục kêu rên

Chỉ là, sau khi mà nắm đấm có dính máu đầu lưỡi của ta đập vào người tên gia hỏa đó, hắn cũng không dễ chịu, ở vị trí ngực, eo.. có không ít khỏi đen trào ra, cơ thể cũng trở lên mơ hồ hơn

Theo một tiếng kêu bén nhọn của hắn, ánh sáng xanh trong mắt hắn càng rõ, sắc mặt bỗng nhiên trở lên hung ác, răng nanh lộ ra dưới vôi, móng tay cũng dài ra hơn nửa tấc, đen bóng sắc bén giống như là thoa một tầng thuốc độc

Bị nó cắn hoặc cào thì chắc sẽ không dể chịu gì!

Trong lòng ta cảnh giác, cơ thể nhanh chóng uốn éo, tránh xa móng tay và răng nănh của nó, tận dụng thời cơ nhanh chóng đấm vào người nó, khiến cho hắc khí treen người nó càng ngày càng nhiều, cơ thể cũng càng ngày càng mơ hồ

"Em họ, đánh vào đầu, em đấm vào trên người bọn chúng thì có tác dụng gì, giải quyết nhanh gọn nhanh chóng sang đây hỗ trợ, anh sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.. Ông nội nó, ông mày đào mồ mả nhà chúng mày đấy à? Sao xông hết về phía ông mày thế này?

Đường Lưu bên đó không ngừng vang lên tiếng gào mắng, cũng không trách được sao anh ấy lại cho chút bực bội, cũng không biết là do trước đây anh ấy là người đánh chết Trương Óánh Oánh hay là do vấn đề nhân phẩm, những thứ bẩn thỉu xông vào trong phòng học cơ bản đều vây lấy Đường Lưu, mà chỗ ta chỉ có một tên quỷ hồn bị ta đánh cho sắp hồn siêu phách tán mà thôi

Ta cũng không suy nghĩ nữa, nghe theo sự chỉ dẫn của Đường Lưu, sau khi đấm mấy đấm vào đầu của thứ bẩn thỉu rất mơ hồ trước mặt xong thì nó trực tiếp biến thành một làn khói đen biến mất

Tiếp theo, ta trực tiếp xông về phía Đường Lưu, liên thủ với anh ấy xử lý mấy thứ bẩn thỉu kia

Có lẽ là do tác dụng khắc chế âm tà trong máu ta rất tốt, chỉ trong vài phút, những thứ bẩn thỉu đó bị ta và Đường Lưu giải quyết sạch sẽ

Đường Lưu vuốt mồ hôi trên trán, nói với ta:" Em họ, máu của em có hiệu quả không tệ, thân đồng tử vẫn có tác dụng rất lớn khi đối phó với mấy thứ bẩn thỉu này, anh thật hối hận sao lại phá thân sớm như thế, nếu không vừa nãy cũng không đến mức bị động như thế.. "

" Cút sang một bên đi! "

Ta cáu kỉnh cắt ngang lời anh ấy, nhìn vết thương chỗ vai và cánh tay, nhăn mi nói:" Lúc này mà còn có tâm trạng nói cạnh khóe à, vết thương trên người anh thế nào rồi? "

" Chuyện nhỏ thôi, trên người đàn ông mà không có mấy vết thương, còn tính là đàn ông không? "

Đường Lưu có chút nghiến răng nghiến lợi làm ra vẻ nhẹ nhàng nói:" đợi tý nữa về thì xử lý, giải tuyết vấn đề ở đây đã rồi hãy nói, con mẹ nó, bống nhiên có nhiều thứ bẩn thỉu ùa vào như thế, tương đương với việc có người đang đứng trong bóng tối chỉ huy, đợi sau khi anh tìm được tên khốn đó, ông mày chắc chắn phải đập chết nó! "

Vừa nói, Đường Lưu vừa lấy ra cái la bàn nhỏ của anh ấy, kim la bàn đang chuyển động, ta và đường lưu dựa vào hướng mà kim la bàn chỉ nhanh chóng rời khỏi phòng học này, đi đến cầu thang thông lên tấng năm

Tòa nhà dạy học có chút cũ kỹ này tổng cộng có năm tầng, nếu như la bàn của Đường Lưu không sảy ra vấn đề, thì kẻ mà giết chết bọn người Trương Oánh Oánh đồng thời khống chế quỷ hồn tấn công ta và Đường lưu đang ở trên tầng này

Chỉ là, trong quá trình ta và Đường lưu lên lầu, phát hiện có chút không hợp lý lắm

Chúng ta rõ ràng là luôn đi lên, nhưng lại có cảm giác như vẫn đang dậm chân tại chỗ, nửa phút sau, chúng ta vẫn đang loanh quanh ở cửa bậc thang tầng bốn

" Quỷ dựng tường à? Ta nhỏ giọng hỏi

Đường Lưu hừ một tiếng, híp mắt nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng năm, trầm giọng nói: "Ông mày chính là làm phong thủy, làm ra một trấn pháp phong thủy nho nhỏ che ở đây, coi thường bố mày đấy à!"

Lời vừa nói xong, Đường lưu trực tiếp đập la bàn về phía bức tường ở đầu cầu thang, mỗi một lần đập, trên tường lại hiện lên ít vệt máu đan xen. Những vết máu đó nhanh chóng lan ra trên tường, Đường Lưu gọi ta, chúng ta đi theo hướng vệt máu lan ra đi về phía trước

Lúc đến tầng năm, vết m áu trên tường lại không hề dừng lại, mà lại tiếp tục lan về phía sân thượng, kim trên la bàn của Đường Lưu cũng chỉ về hướng đó

Không còn gì để nói, ta và Đường Lưu nhẹ chân nhẹ tay lên đến sân thượng

Vừa mới lên đến sân thượng đã nhìn thấy mép sân thượng đang có người chuẩn bị nhảy xuống, hoặc là có người đang chuẩn bị ném một người khác xuống

"Dừng tay!"

Ta gào lên một câu, mắt nhìn chằm chằm vào kẻ đang chuẩn bị làm việc ác, sắc mặt âm trầm nói: "Trương Kiện, cậu định làm gì?"

Không sai, kẻ đang chuẩn bị ném người khác xuống, chính là hội trưởng hội huyền học khoảng thời gian trước vừa mới biến mất không rõ tung tich – Trương Kiện

Mà giờ phút này ông già đang hôn mê bị cậu ta nắm trong tay, chính là Ngô tổng – người mời chúng ta đến nơi này.
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 100: Phụ nữ- đừng chỉ nhìn bề ngoài

[BOOK][HIDE-THANKS]Ngô tổng rõ ràng là đã đi đến tòa nhà dạy học khác rồi, dự tính ngồi trong phòng họp lớn đợi thông tin của ta và Đường Lưu, sao lại bị bắt đến nơi này vậy?

Trương kiện sao lại ở đây?

Quan trọng nhất là, Trương Kiện và Ngô tổng có thù oán gì? Sao lại muốn giết ông ấy?

Nhìn thấy ta và Đường Lưu xuất hiện ở trên sân thượng, Trương Kiện nhẹ nhàng ai thán một câu, trong ánh mắt có chút phức tạp nhìn ta, có chút không biết làm sao nói: "Hai người muộn chút nữa đến có phải tốt không!"

"Trương Kiện, thả người xuống trước đã!"

Ta nhìn chằm chằm về phía Trương Kiện, cảm thấy tối nay Trương Kiện không giống với thường ngày, trước đây Trương Kiện mang đến cho người ta cảm giác lười nhác, tuy đó chỉ là một phần ngụy trang của cậu ta, nhưng cũng khiến cho người khác thoải mái chút ít khi tiếp xúc với cậu ta

Nhưng mà tối nay, trên người Trương Kiện tỏa ra cảm giác khó nói thành lời, có chút âm trầm, giống như..

Kẻ biến thái cuồng giết người?

Trương kiện không bỏ ngô tổng đang hôn mê xuống, một tay cầm lấy cổ áo của Ngô tổng, chỉ cần cậu ta nhẹ nhàng buông tay, Ngô tổng sẽ rơi tự do, sau đó ầm một cái biến thành một cái bánh thịt

Đường lưu híp mắt nhìn về phía Trương Kiện, trầm giọng nói: "Lúc nãy hai an hem tôi đi lên lầu gặp mấy thứ quỷ quái đó, đều là do cậu tìm tới phải không? Trương kiện, cậu đúng là có thể nhẫn tâm ra tay, những kẻ đó đều là an hem họ của cậu đó!"

Trương Kiện liếc về phía Đường Lưu, trong mắt dường như thoáng qua tia diễu cợt, nhẹ giọng nói: "Anh em họ thì sao? So với cậu, những gì tôi làm căn bản không đáng nhắc tới!"

Không đợi Đường lưu trả lời, Trương Kiện dùng ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta, nói: "Sự việc tối nay, cậu hãy xem như chưa nhìn thấy, lão già này cho dù thế nào cũng phải chết! Trên thực tế, hôm nay là một ngày rất đặc biệt, chỉ có trong đêm nay giết ông ta, tôi mới có thể giải tỏa nút thắt trong lòng.. Đừng ngăn cản tôi!"

Trong lúc nói chuyện, ta và Đường Lưu đã đi hơn mười mét về phía Trương Kiện, chỉ cách Trương Kiện có hai trượng nữa

Sau khi ra hiệu cho Đường Lưu, nhăn mi nói với Trương Kiện: "Cậu và Ngô tổng có thù hận gì? Vì sao cứ nhất định phải giết ông ta? Còn có, sao những anh chị em họ của cậu lại đóng giả làm học sinh giáo viên chuyển đến ngôi trường này..

Ta còn chưa nói xong thân hình đồ sộ của Đường lưu đã giống như tên lửa lao về phía Trương Kiện, sau đó..

" Bịch! "

Đường Lưu bị bắn ngược lại, ta vốn muốn phối hợp với Đường Lưu cùng tấn công, kết quả sau khi nhìn thấy Đường lưu bị đá bắn về phía sau xong, ta vô thức đưa tay ra đỡ lấy anh ấy

Ta quên mất cân nặng của anh ấy, thêm nữa cú đá này của Trương Kiện cũng không nhẹ, trong giây phút ta đỡ được Đường lưu, cảm thấy giống như bị một con trâu đực đụng phải vậy, thiếu chút nữa hộc máu

Chỗ bụng Đường lưu bị đá không nhẹ, đau tới mức anh ấy cứ hừ hừ, ôm bụng không đứng vững nổi, mở miệng hỏi tổ tông tám đời nhà Trương Kiện

Trương Kiện giống như không nghe thấy những lời bẩn thỉu của Đường lưu vậy, cũng chẳng thèm nhìn Đường lưu, nhẹ giọng nói với ta:" Đi đi, xem như hôm nay chưa từng tới nơi này, những bảo vệ nhìn thấy hai người tới nơi này tôi sẽ xử lý, sẽ không để cho hai người sau này bị phiền phức! "

Ta nhìn Ngô tổng vẫn đang hôn mê bị cậu ta nắm trong tay, lông mi nhăn càng chặt, trầm giọng nói:" Giết người thì cũng phải có nguyên nhân chứ? "

" Ông ta đáng chết! "

Trương kiện liếc mắt nhìn về phía ngô tổng đang hôn mê, trong mắt lướt qua tia khác thường, nhẹ giọng nói:" Ông ta chỉ có thể đêm nay chết, chết ở chỗ này mới được! "

Chưa đợi ta nói tiếp, Trương Kiện dường như không muốn tiếp tục nói vấn đề này nữa, bàn tay nắm cổ áo Ngô tổng trực tiếp buông ra

Ta giật mình, muốn chạy tới cứu cũng không còn kịp nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngô tổng đang hôn mê rơi khỏi mép sân thượng xuống phía dưới

Trương kiện lộ ra nụ cười âm trầm, nhắm mắt lại, dường như đang chuẩn bị nghe âm thanh mĩ miều khi cơ thể Ngô tổng đập xuống đất

Nhưng mà âm thanh Ngô tổng rơi xuống đất không vang lên, nụ cười trên mặt Trương Kiện cũng có chút cứng ngắc, ta và Đường lưu cũng ngơ ra

Ở bên mép sân thượng, có một thân hình màu trắng từ dưới nhảy lên, trong tay nắm cổ áo Ngô tổng – người mà vừa bị Trương Kiện ném xuống dưới, Ngô tổng vẫn đang hôn mê, bị bóng hình yểu điệu màu trắng đó ném lên sân thượng

Thế mà lại là vị mỹ nữ áo trắng ở phòng 606

Sự xuất hiện của cô ấy, làm cho chúng ta thấy rất ngoài ý muốn

Trương Kiện mở mắt ra, nhìn người đẹp mặc áo trắng đó, khóe mắt khóe môi đồng thời run run, giống như đứa trẻ làm sai bị bắt tại trận, có chút lo lắng, đồng thời cũng có chút kinh ngạc xúc động

" Bạch Lộ, Em.. Em có thể ra khỏi nơi đó rồi? "

Sắc mặt của Trương Kiện đã không còn sự âm trầm lúc trước, thay vào đó là sự cẩn thận thậm chí rụt rè, bộ dạng giống như là sợ nữ thần của mình sẽ hiểu lầm mình vậy

Cô gái mặt áo trắng nhìn chằm chằm Trương Kiện, ánh mắt rất phức tạp, chỉ là một ánh mắt mà thôi, có thể khiến cho Trương Kiện cúi đầu

" Haizzzz! "

Người đẹp áo trắng thở dài một tiếng, đi đến bên cạnh Trương Kiện, đưa ta ra sờ theo nét mặt cậu ta, dịu dàng nói:" Cậu không cần phải làm thế, đều đã trôi qua rồi, tôi đã không còn để ý nữa, cậu vẫn chấp niệm như thế làm gì? "

Câu nói này của cô ấy giống như thắp lên cơn giận trong lòng Trương Kiện vậy, cậu ta mạnh mẽ ngẩng đầu, kích động gào lên:" Sao có thể bỏ qua như thế, dưới tòa nhà này, chính là nơi chôn thây của người nhà em! Năm đó bởi vì ông già này mời lão già chết tiệt ở Thượng Kinh đến, dùng trận pháp phong thủy trấn trụ nơi trôn xương cốt của người nhà em, cho nên ngôi trường này mới phồn vinh như thế.. "

" Mỗi người một số phận, ông ta mời người đến đây làm pháp, biến nơi chôn thân của người nhà em thành mắt trận, thì tôi sẽ dùng tính mạng của ông ta để trấn áp mắt trận, đây là cái giá mà ông ta phải trả.. "

" Pằng! "

Lúc mà cảm xúc của Trương Kiện có chút kích động, người đẹp mặc áo trắng đó bỗng dưng đưa tay tát vào mặt Trương Kiện, cái tát này không chỉ khiến cho Trương Kiện bị ngơ ngác, cũng khiến cho hai kẻ đứng xem như ta và Đường Lưu thấy ngơ ngác

Người đẹp mặc áo trắng nhìn rất dịu dàng này rat ay cũng không hề nhẹ a!

Quả nhiên, phụ nữ không thể nhìn mặt được, bề ngoài ngay cả cái nắp chai cũng không mở được, nhưng nếu thật sự phát điên lên, thì trời cũng bị lật ngửa

Nửa bên mặt của Trương Kiện lập tức sung lên, nhưng mà cái tên dại gái này lại không hề có chút tức giận nào, ngược lại còn nhanh chóng bình tĩnh lại, cúi thấp đầu làm ra bộ dạng chăm chú nghe mắng

Đường lưu hừ hừ một tiếng, nhỏ giọng nói với ta:" Dại gái dại tới mức không biết đường về luôn, đứa trẻ này coi như là hỏng hẳn rồi, em họ à em đừng có mà học nó đấy!"

Ta khó chịu lườm tên mập chết bầm này một cái, không thèm để ý đến hắn nữa, tiếp tục tập trung tinh thần xem màn kịch bên dưới, tò mò đoán xem tình tiết tiếp theo sẽ như thế nào
[/HIDE-THANKS][/BOOK]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
CHƯƠNG 101: Dỡ tòa nhà dạy học cũ này

[HIDE-THANKS][BOOK]Từ trong những lời của cô gái mặc áo trắng và Trương Kiện có thể hiểu rằng, nhà cũ của cô gái mặc áo trắng dường như chính là ở trong trường Long Hưng này, sau này vì xây dựng trường long Hưng, cô gái mặc áo trắng bị buộc phải dời đi. Mà mộ nhà cô ấy, chính là ở dưới tòa nhà mà ta đang đứng, theo như những lời Trương Kiện nói thì, vì tòa nhà này được xây dựng trên phần mộ tổ tiên của cô gái mặc áo trắng, nên mấy năm gần đây trường Long Hưng mới luôn thuận lợi

Mà Trương Kiện muốn tối nay giết chết ngô tổng tại đây, chính là muốn phá vỡ mắt trận, triệt để hủy diệt phong thủy của ngôi trường này

Hôm nay trăng sáng trời trong, mặt trăng tròn trịa treo giữa không trung, cũng không biết sao mà Trương Kiệt bắt buộc phải rat ay trong hôm nay, lẽ nào có lý do nào chăng?

Cô gái áo trắng và Trương Kiện cũng không nói nhiều lắm, chỉ là từ trong những lời nói của họ đoán ra những cái này, tuy trong lòng ta rất tò mò, nhưng cũng rất biết điều không mở miệng hỏi vào lúc này

Còn về việc vì sao những anh chị em họ của Trương Kiệt lại ngụy trang thành giáo viên học sinh đến trường này, chủ yếu là do Trương Kiệt đã truyền ra tin tức nào đó, thu hút bọn họ đến đây, sau khi giết chết bọn họ xong, dùng thân thể linh hồn của bọn họ phá vỡ một phần trận pháp phong thủy ở đây, muốn tăng nhanh quá trình phá hỏng trận pháp phong thủy ở đây

Đối với Trương Kiện mà nói, giết người vô tội sẽ làm cho cậu ta thấy hổ thẹn tuy nhiên giết người cùng tộc thì cậu ta lại chẳng có chút áp lực nào

Sau khi nghe xong những lời Trương Kiện nói, ta nhịn không được dùng ánh mắt quái dị đánh giá cậu ta, ở một phương diện nào đó Trương Kiện và Đường Lưu thật sự rât giống nhau

Đường Lưu giống như hiểu được những gì ta nghĩ, bĩu môi thấp giọng lầm bầm: "Ông mày ít nhất cũng không giống cái tên dại gái này vì một người con gái mà làm ra những việc như thé, ông mày rất có nguyên tắc nhé!"

Tên biến thái có sở thích lục lọi thi thể người chết, đồng thời cũng là bệnh nhân tâm thần phân liệt thì có tư cách gì mà nói đến nguyên tắc?

Vào lúc trong lòng ta đang oán thầm Đường Lưu thì người đẹp mặc áo trắng đi đến trước mặt ta, ấm giọng nói: "Tôi muốn tìm chỗ nói chuyện riêng với cậu ấy, chỗ này giao cho cậu nhé, được không?"

Cô hỏi tôi như thế là ý gì, cho dù hai người có đi thuê phòng nói chuyện cuộc sống, tôi cũng không ngăn được cơ mà!

Trương Kiện đứng ở một bên thì ánh mắt sáng quắc nhìn ta, trong mắt tràn đầy khát vọng, làm cho ta cảm thấy rất quái lạ, giống như nếu ta không đồng ý thì cái tên dại gái này không có cơ hội đến gần nữ thần của hắn vậy!

Ta còn chưa kịp trả lời, khóa trường sinh trên cổ ta lóe lên ánh sáng màu xanh, hoa văn con chó pooh ở trên đó dường như hơi động đậy

"Weng weng.."

Có tiếng chó sủa yếu ớt truyền ra, tương đối nghiêm khắc, nhưng mà càng khiến cho người ta có cảm giác chó cậy gần nhà

Người đẹp mặc áo trắng hình như có chút khẩn trương, âm thanh dịu dàng hơi vội vàng thậm chí còn có chút cầu xin: "Sẽ không mất nhiều thời gia đâu, tôi bảo đảm trước mười hai giờ sẽ về đến chung cư, có được không?"

"Học đệ!"

Lúc này Trương Kiện cũng nói, giọng nói có chút run rẩy: "Cầu xin cậu!"

"Weng.."

"Weng cái con mẹ mày!"

Ta đưa tay chộp lấy khóa trường sinh trên cổ, vẫy vẫy tay với cô gái áo trắng thoải mái nói: "Đi đi, lúc nào về chung cư cũng được, là người lớn cả rồi, việc này không cần phải xin ý kiến tôi, chú ý an toàn là được!"

"Chỗ bác Hoàng sợ là.."

"Yên tâm, sau khi về tôi sẽ nói với bác ý, tôi vẫn còn có chút uy tín với bác ấy!"

Ta cao giọng đảm bảo bác Hoàng sẽ không gây phiền phức cho cô gái áo trắng xong, cô ấy mới nở một nụ cười chân thành, sau khi cảm ơn ta, thì đi đến bên cạnh cầm lấy tay Trương Kiện

Trương Kiện run lên một cái, không có tiền đồ mà đỏ mặt, bộ dáng rất vui vẻ kích động, mặc cho cô gái áo trắng cầm lấy tay cậu ta nhảy xuống khỏi sân thượng

Lúc mà ta và Đường Lưu đi đến mép sân thượng thì Trương Kiện và cô gái đó đã biến mất vào trong màn đêm không thấy đâu nữa rồi

Ta trầm mặc một lát, quay đầu nhìn Đường Lưu, thấp giọng nói: "Bạch lộ này là người hay quỷ?"

"Sao anh biết được?"

Đường lưu nhún vai, không còn cách nào khác nói: "Cái anh quan tâm bây giờ không phải cái này, chúng mình tốt hơn vẫn là nghĩ xem tý giải thích với Ngô tổng vụ tối nay như thế nào đi!"

Nhìn về phía ngô tổng còn đang hôn mê, ta thờ dài, sau khi đưa tay lên bóp trán, thì cùng Đường Lưu khiên Ngô tổng xuống dưới

Đi đến mặt có cách tòa nhà dạy học cũ ấy không xa, ta và Đường lưu vừa hút thuốc vừa thương lượng xem tý nên nói dối thế nào, sau đó mới ấn vào nhân trung của Ngô tổng, đánh thức ông ta tỉnh lại

Sau khi tỉnh lại Ngô tổng có chút mờ mịt nhìn chúng ta, đợi một lúc lâu mới trở lại bình thường, sắc mặt xám trắng nói: "Sao tôi lại ở chỗ này?"

Ta sắc mặt nghiêm túc nói: "Ngô tổng, ông còn nhớ những chuyện trước khi bị hôn mê không?"

Ngô tổng rất dứt khoát lắc đầu, có chút căng thẳng nhìn ta và Đường lưu run rẩy nói "Tôi vừa mới đi vào phòng họp, thì thấy mắt tối sầm, sau đó thì không biết gì nữa!"

Uh, thế thì dễ làm, nếu vậy thì mấy lời nói dối tiếp theo của ta và Đường Lưu sẽ không bị vạch trần

Đường Lưu rất giỏi nói chuyện, làm cho sự nguy hiểm vừa rồi tăng lên mấy cấp độ, còn rất tự hào cho Ngô tổng xem những vết thương trên người anh ấy, nói là đánh nhau mấy trăm hiệp với hơn một trăm con lệ quỷ mới có thể giết hết được bọn họ

Nghe Đường Lưu chém gió thành bão, càng nói càng ghê, ta cũng có chút không chấp nhận nổi

Con mẹ nó, nếu đúng thật là có hơn trăm con lệ quỷ thì cái mạng nhỏ của Đường lưu đã chết mấy trăm lần rồi còn đứng đó mà nói phét nữa à

Sau khi ta hắng giọng nhắc nhở, Đường Lưu có chút tiếc nuối kết thúc chém gió, nghiêm chỉnh nói với Ngô tổng: "Ngô tổng, tuy là an hem chúng tôi đã giải quyết xong việc ở đây, nhưng mà trị ngọn không trị được gốc, nếu như không thể trừ tận gốc thì sau này nói không chừng vẫn sẽ có người chết nữa!"

"Thế phải làm thế nào?"

Ngô tổng vội vàng, nói với chúng tôi: "Tôi thêm tiền, hai vị cho cái giá đi, chỉ cần hai vị có thể giải quyết tận gốc vấn đề ở đây cho tôi là được!"

Vừa nghe đến Ngô tổng nói thêm tiền, con ngươi Đường lưu bỗng chốc sáng lên, nhưng miệng vẫn đàng hoàng từ chối: "Ngộ tổng là đang coi thường an hem chúng tôi à? Chúng tôi làm ăn rất nghiêm túc không thể làm ra việc ép tăng giá thất đức như vậy đâu, làm nghề này của chúng tôi chú ý năng nhặt chặt bị, chỉ có kẻ điên mới làm ra việc mổ gà lấy trứng này, sau này vẫn hi vọng ngô tổng có thể giúp chúng tôi tuyên truyền nữa đấy.."

Cảm ngộ của Đường Lưu có thể cao như thế, thực sự khiến cho ta bất ngờ, nhưng mà không thể không thừa nhận những lời của anh ấy rất có lý

"Muốn xử lý sạch sẽ việc ở đây, phải có sự hỗ trợ của Ngô tổng mới được!"

Đường lưu chỉ về toàn nhà dạy học cũ kỹ ở đằng xa nghiêm túc nói với: "Dỡ tòa nhà này đi, đào sâu xuống đất một đoạn, có thể sẽ đào ra một ít xương cốt. Đợi sau khi đào được chỗ xương cốt ý thì Ngô tổng báo cho an hem tôi là được, trong lúc làm việc này, tốt nhất đừng để tin đồn lan ra, cũng đừng để bất kỳ ai chà đạp lên chỗ xương cốt ý, nếu không phiền phức của Ngô tổng ngài sẽ càng lúc càng lớn!"
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 102: Đánh cho nửa sống nửa chết là được

[HIDE-THANKS][BOOK]Nơi chôn xương cốt của người nhà người đẹp áo trắng ở nơi này, tuy rằng cô ấy không đưa ra yêu cầu gì, nhưng có những việc người ta không nói thì chúng ta cũng phải tự làm đúng không nào?

Dù sao, người đẹp áo trắng cứu tính mạng của Ngô tổng, phần nhân tình này ta và Đường lưu nhận rồi, nếu không làm cho người ta việc gì đó thì cũng không hợp lý lắm

Sau khi lấy xương cốt người nhà của người đẹp áo trắng ra, giao cho cô ấy, để cô ấy tìm nơi khác chôn cất là xong

Giờ phút này Ngô tổng không hề nghi ngờ gì về những lời nói dối của Đường lưu, vội vàng gật đầu nói: "Được, mai tôi sẽ sắp xếp người xử lý những việc này, thời gian này tôi sẽ tự mình ở đây trông coi, đợi sau khi đào được xương cốt thì sẽ lập tức báo cho hai vị.."

Đường lưu vừa lòng gật đầu, giống như thuận miệng hỏi một câu: "Ngô tổng, thầy phong thủy ở Thượng Kinh năm đó mà ông tìm đến tên là gì vậy?"

"Đại sư Trương Phụng Tiên!"

Ngô tổng dứt khoát nói: "Tuy tôi không tin quỷ thần, nhưng đối với vấn đề phong thủy, căn bản những người làm ăn thì đều sẽ tin tưởng một ít. Tôi vốn không muốn tìm người đại sư đó, chẳng hiểu trùng hợp thế nào lại quen ông ấy trong một buổi tiệc rượu, lúc đó nghe nói tôi muốn xây dựng một trường học, sau khi hỏi địa chỉ ở nơi này xong, vị đại sư đó lập tức rất nhiệt tình, tiền công cũng được giảm giá.."

Sau khi nghe Ngô tổng nói xong, ta và Đường lưu nhìn nhau, ánh mắt đều quái dị

Sau khi tán dóc vài câu xong, Ngô tổng tiễn chúng ta ra khỏi trường học, ngồi lên chiếc se limouse đen rời khỏi nơi này

Trên xe, ta nhỏ giọng hỏi Đường lưu: "Cái vị đại sư tên là Trương Phụng Tiên đó có phải người Trương gia bên Thượng Kinh không?"

Đường lưu ừ một tiếng, sắc mắt kỳ lạ thấp giọng nói: "Ông nội của Trương Kiện!"

Tuy là đoán được một chút, nhưng mà lúc Đường lưu nói ra trong lòng ta cũng không nhịn được có chút rung động

Con mẹ nó đây là chuyện máu chó gì chứ!

Ân oán dính dấp đời trước, đến đời sau thì con cái lại vừa ý nhau, sau đó thì con cháu dời nhà trốn đi chống lại gia tộc, đồng thời giúp người yêu đòi lại lẽ phải..

Nếu như trong phim thần tượng hiện đại thì ít nhất cũng phải làm được tám mươi tập!

Xuống xe ở đầu đường Hướng Dương, sau khi để cho lái xe của Ngô tổng trở về, ta và Đường Lưu đều có chút xúc động đi bộ về chung cư nơi cuối đường

"Tự dưng lại thấy tên dại gái đó đáng thương!"

Đường Lưu bộ dáng như đã nhìn thấu nhân sinh, lầm bầm nói: "Phụ nữ ấy à, từ xưa đã khiến cho bao nhiêu anh hùng phải cúi đầu, cũng không biết sau này ông sẽ gặp phải người như thế nào có thể khiến ông mày cam tâm tình nguyện quỳ gối thuần phục, không tiếc cả tính mạng!"

Ta lườm anh ấy một cái, không vui nói: "Còn có tâm trạng nói hưu nói vượn tức là vết thương của anh hôm nay cũng không nặng, cái đạp đó của Trương Kiện nếu mà thấp xuống vài phân nữa thì anh cũng không cần phí công nghĩ xem sau này bản thân sẽ gặp phải người thế nào đâu, dù sao cũng không dùng được! Còn có, nếu anh thấy Trương Kiện đáng thương, thì có thể nhường phòng anh cho cậu ta, thế thì cậu ta có thể thường xuyên gặp mặt Bạch Lộ, tác thành cho người khác cũng là tác thành cho bản thân mình, càng tốt!"

Nghe ta nói xong, Đường lưu cười ngượng ngùng: "Em họ, xem em nói kìa, đáng thương thì đáng thương, anh cũng không thể vì tác thành cho tên dại gái đó mà để bản thân lưu lạc đầu đường xó chợ chứ.. ý, bác Hoàng đang làm gì đó?"

Khả năng nói sang chuyện khác của Đường lưu rất giỏi, nghe anh ấy thốt lên như vậy, ta vô thức cũng nhìn theo ánh mắt anh ấy về phía chòi bảo vệ ở cách đó không xa

Ừ, dạy dỗ trẻ con ấy mà, không có gì kỳ lạ cả

Cậu bé sắc mặt trắng bệch ở phòng 602, hiện giờ đang đứng trong chòi bảo vệ bị bác Hoàng mắng, dưới ánh đèn yếu ớt trong phòng bảo vệ, có thể nhìn thấy bộ dáng nhe nanh múa vuốt phẫn nộ của bác Hoàng, trong tay cầm một cây chổi lông gà đang đánh cậu bé đó

Cậu bé khóc lóc không ngừng, lại không thể chạy ra khỏi chòi bảo vệ. Nhìn bộ dạng cũng rất đáng thương

Dạy dỗ thì dạy dỗ, nhưng đánh trẻ con như thế lại hơi giống như đang ngược đãi trẻ em

Ta không nhịn được, đang định đi về hướng chòi bảo vệ thì lại bị Đường Lưu kéo lại

Đường lưu cẩn thận nhìn về phía chòi bảo vệ rồi kéo ta đi vào trong chung cư, vừa đi vừa nói "Đánh mấy đứa trẻ nghịch ngợm thì có gì mà nhìn, em tò mò quá đấy, giờ này bác Hoàng rõ ràng là không nói lí lẽ, đừng có trêu vào thì hơn!"

Ta nhăn mi, lại nhìn về phía chòi bảo vệ, cậu bé nghịch ngợm đó bám vào cửa sổ nhìn về phía chúng ta, bộ dáng kêu gào khóc lóc đứt ruột đứt gan rất là thê thảm, trong mắt đều là ý cầu xin

Ta nổi lòng trắc ẩn, tuy ta cũng không phải là người hiền lành gì, nhưng mà bản tính của ta vẫn là người lương thiện, ít nhất thì ta tự mình cho rằng như vậy

Ta cậy cánh tay của Đường lưu ra, trong ánh mắt không biết phải làm sao của Đường lưu đi về phía chòi bảo vệ, đẩy mở cánh cửa chòi bảo vệ ra

Vừa mới đi vào, cậu nhóc nghịch ngợm đó đã khóc lóc lấp sau lưng ta, bác Hoàng thì cầm cái gậy lông gà đã sắp rụng hết lông thở hồng hộc trợn mắt nhìn cậu bé sau lưng ta, nghiến răng nghiến lợi nói với ta: "Cháu đừng bảo vệ nó, hôm nay bác phải đánh cho nó nằm trên giường ba tháng, thằng nhãi con, có bản lĩnh rồi phải không, ra khỏi nhà là gây chuyện, tiền mua quan tài của ông mày sắp bị mày tiêu hết rồi.."

Nhìn bộ dạng tức giận tới không nhẹ của bác Hoàng, ta không nhịn được hỏi: "Thằng nhóc này làm gì rồi?"

"Nó đập vỡ cửa sổ xe của người ta, tự mình cũng không hiểu đó là xe gì, có cái thì đầu xe là biểu tượng cái đinh ba, có cái thì là hình người nho nhỏ, còn có cái thì là chữ B có cánh, hơn mười cái. Quan trọng là cái thằng bé này đập vỡ cửa sổ xe nhà người ta xong còn không chạy, rất vui vẻ để người ta đuổi theo đằng sau, kết quả không ít chủ xe chạy đến bên này đòi bác bồi thường.."

"Con mẹ nó, không được rồi, càng nghĩ càng tức, cháu tránh ra, hôm nay không đánh cho nó một trận nhớ đời không được!"

Sau khi nghe xong những gì bác Hoàng nói, ta trầm mặc, rất dứt khoát lôi thằng bé đang trốn sau người ra, nói với bác Hoàng: "Bác, bác cẩn thận chút, đánh cho dở sống dở chết là được rồi!"

Nghe xong, thằng bé trợn mắt nhìn ta, trong mắt là thần sắc không dám tin

"Đáng đánh!" ta trừng lại nó

Độ nghịch ngợm của thằng bé này có thể so sánh với tiểu nha đầu luôn, một đứa phá tiền một đứa hại mạng người, đúng là con mẹ nó trời đất tạo thành một đôi!

"Còn có việc gì không? Nếu không có việc gì thì về nhà ngủ đi!"

Bác Hoàng vuốt vuốt áo, đưa ra lời đuổi khách, sau đó ác ý nhìn về phía thằng bé, nhìn bộ dạng không đánh cho nó tróc da gãy xương thì sẽ không bỏ qua!

Ta không quan tâm đến ánh mắt tuyệt vọng của thằng bé, cười ha ha nói với bác Hoàng: "Bác không nói thì cháu cũng quên mất, bạch Lộ ở phòng 606 hôm nay có chút việc, có thể sẽ không trở về, bảo cháu báo với bác một câu, bác.."

"Cái gì? Cháu nói cái gì cơ?"

Ta còn chưa nói xong, Bác Hoàng lập tức trợn tròn mắt, sắc mặt không dám tin nhìn ta, khóe miệng giật giật: "Cháu.. cháu đồng ý cho nó đêm không về á?"

Sao vậy? Có cần phản ứng lớn thế không?
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 103: Ta là dã thú hay là thần linh

[HIDE-THANKS][BOOK]Phản ứng của bác Hoàng quá mức dữ dội khiến cho ta có chút bối rối

Bạch Lộ không phải là tên nhóc nghịch ngợm, cô ấy nhìn rất dịu dàng, chắc chắn không gây chuyện ở bên ngoài.. chắc là không đâu!

Không chỉ bác Hoàng phản ứng có chút kịch liệt, phản ứng của nhóc nghịch ngợm cũng rất lớn, vốn dĩ khuôn mặt vẫn đang rất tuyệt vọng đau khổ, giờ phút này đôi mắt như được thắp sáng lên ngọn đuốc hi vọng

"Chị Bạch Lộ còn có thể đi đêm không về, dựa vào đâu mà cháu.."

"Pằng!"

Cậu ta còn chưa nói xong, ta trực tiếp vỗ một cái lên đầu cậu ta, làm cho cậu ta nuốt luôn những lời còn chưa nói vào trong bụng, đồng thời còn lườm cậu ta một cái cháy mắt

Bạch Lộ người ta là người lớn, yêu đương tối không về là bình thường. Tiểu tử cậu lông còn chưa mọc dài đâu, tối không về nhà là muốn làm gì?

Quan trọng nhất là cái thằng nhóc này không biết nhìn hoàn cảnh, không thấy chân tay bác Hoàng đã rrun rẩy bộ dáng lúc nào cũng có thể ngã xuống à, thằng nhóc nhà cậu giờ này còn nói những câu vô nghĩ thế, đơn giản là chán sống mà!

Ta vội vàng đỡ bác Hoàng ngồi xuống ghế, vội vã rót cho bác ấy cốc nước, sau đó lại vỗ lưng vuốt ngực cho bác ấy. Ngần ấy tuổi rồi, không thể kích động quá, nếu không nhỡ có mệnh hệ gì thì phải làm sao?

Đợi bác Hoàng bình tĩnh lại, cả người giống như là bị rút hết sức lực vậy, xua tay với nhóc nghịch ngợm, hữu khí vô lực nói một câu: "Cút, đi về phòng mày đóng cửa ăn năn đi!"

Thằng nhóc nghịch ngợm vẫn muốn nói cái gì đó, nhưng sau khi bị ta trừng mắt, thì liên ngoan ngoãn nhanh chaann chạy ra khỏi chòi bảo vệ

Ta cười làm lành nói với bác Hoàng: "Trẻ con nghịch ngợm tý cũng là chuyện thường, lát nữa cháu nói chuyện với nó, bác đừng tức giận như thế.. Cái đó, tối nay cháu và Đường Lưu cũng kiếm được không ít tiền, thằng nhóc đó gây sự cần bù tiền, sau này cháu bảo Đường Lưu bù cho bác là được.."

Lúc nói những lời này, Đường lưu đứng ngoài chòi bảo vệ trực tiếp đen mặt, nhưng mà anh ấy hiện giờ cũng không dám nói gì, có chút tức giận quay đầu đi vào trong chung cư

Sau khi bác Hoàng hít sâu một hơi, thở dài một hơi, dùng một loại ánh mắt rất phức tạp nhìn ta, khóe miệng giật giật nhưng muốn nói gì đó lại không nói

"Cháu có phải là cảm thấy bọn họ rất đáng thương, cho nên mới đồng ý một ít yêu cầu của họ?"?

Sau khi nghe thấy bác Hoàng nói vậy, ta bối rối một lát, sau đó gật gật đầu, nhẹ giọng nói: "Thực ra cũng có một phần nguyên nhân này, cho dù là nhóc nghịch ngợm hay bạch Lộ, cháu luôn cảm thấy cháu không có cách nào từ chối yêu cầu đáng thương của họ!"

"Nhược điểm của nhân tính a.."

"Bác nói gì cơ?"

"Không có gì, được rồi, cháu về phòng nghỉ ngơi đi!"

Tâm trạng của bác hoàng tốt hơn nãy một chút, ánh mắt sáng quắc nhìn ta, rất nghiêm túc nghiêm khắc nói với ta: "Nhớ lấy những gì cháu mới nói, sau này nhở bù cho bác số tiền đã đền cho người ta, đó là tiền dưỡng lão của bác, việc này nhất định không được quên đâu!"

Bác ấy nghiêm túc như thế nói ra những câu như vậy, làm cho ta có loại cảm giác kỳ lạ

Lúc trước ta đồng ý sẽ bù tiền cho bác ấy có phải là quá xúc động không?
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 104: Chào buổi sáng, em họ

[HIDE-THANKS][BOOK]Chỉ là, trong giấc mơ dường như ta không hề cảm thấy kinh ngạc, sau khi nhìn thấy hình ảnh một người một hồ ly ôm nhau ngồi bên bờ sông xong, trực tiếp đi về phía hai người

"Người yêu khác đường, nếu như không có việc gì sảy ra nữa, thì đời này hai người cũng đừng mong có thể ở cùng nhau nữa!"

Nghe xong, một người một yêu ngồi bên bờ sông bị dọa nhảy dựng, đặc biệt là khi nhìn thấy ta ở trong giấc mơ đeo mặt lạ xuất hiện phía sau lưng bọn họ, con ngươi của hai người co rụt lại

Cơ thể của con hồ ly trắng còn run lên, nhìn chằm chằm vào ta, run rẩy nói: "Cậu.. cậu sao lại tới nơi này?"

Trong giấc mơ ta không hề trả lời nó, nhìn về phía người đàn ông sắc mặt lo lắng sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Cậu nói muốn móc tim mình ra cho nó xem, có phải thật không?"

Người đàn ông đó không trả lời, bạch hồ rít lên một tiếng, cái đuôi đầy lông mềm mại kéo người đàn ông ra đằng sau người nó, giọng nói có chút run rẩy chói tai nói với ta: "Đừng làm bị thương anh ấy, tôi đi cùng cậu, cam chịu trừng phạt, cầu xin cậu đừng làm anh ấy bị thương.."

"Tôi thật sự yêu cô ấy, cho dù biết cô ấy là yêu, tôi cũng vẫn yêu cô ấy!"

Ngược lại người đàn ông đó cũng có chút kiên cường, ánh mắt không hề sợ hãi, tuy rằng vẫn là bộ dạng sợ hãi khẩn trương nhưng giọng nói rất kiên định nói: "Vì cô ấy, tôi thậm chí đồng ý đi chết.."

"Trương kiện, anh câm mồm đi!"

Bạch hồ rít gào cắt đứt lời cậu ta nói, cầu xin: "Cậu đừng cho là thật, anh ấy là bị tôi quyến rũ, là tôi dùng mị thuật làm cho anh ấy không tỉnh táo, anh ấy.."

Lời còn chưa nói xong, ta đã xuất hiện trước mặt nó, một cánh tay cầm chặt cổ nó, cắt ngang những lời mà nó định nói, trong ánh mắt kinh hoàng tuyệt vọng nhìn chăm chú của nó, nhẹ giọng nói: "Tôi hỏi cậu ta, không hỏi cô!"

"Dừng tay!"

Người đàn ông kia tức giận, vũng vẫy thoát khỏi cái đuôi lông to đang quấn lấy người cậu ta, trực tiếp xông về phía ta, muốn cứu con hồ ly trắng ra khỏi tay ta

"Xì"

Chính vào lúc này, âm thanh vật sắc nhọn đâm vào da thịt vagn lên, người đàn ông đó đứng cách ta một tấc, cơ thể đông cứng

Ta ở trong giấc mơ dùng một cánh tay khác trực tiếp đâm vào vị trí ngực của hắn, nhanh như tia chớp, giống như cánh tay đó vốn dĩ mọc ở trong ngực hắn từ trước vậy, hắn vốn dĩ không có cả thời gian để phản ứng lại

"Nếu cậu đã muốn để nó nhìn thấy trái tim cậu, vậy tôi sẽ giúp cậu đào nó ra để nó nhìn xem!"

Sau khi liếc nhìn khuôn mặt nhăn nhó vì đau của người đàn ông, ta lại nhìn về phía con hồ ly trắng đang bị ta bóp cổ, nhẹ giọng nói: "Không cần phải cảm ơn ta, ta cũng rất muốn nhìn xem trong tim cậu ta ngoài cô ra còn có người phụ nữ nào khác không!"

"..."

Hồ Ly trắng điên cuồng gào lên, cái đuôi lông rậm rạp từ một biến thành ba cái, giống như một sợi xích sắt trực tiếp quấn lấy ta. Đồng thơi hai mắt của nó cũng đột nhiên biến thành màu vàng đồng, răng nanh cũng dài ra, cổ lập tức dài ra, mở cái miệng máu ngoặm về phía cổ ta

Mà cũng vào lúc này, chiếc khóa trường mệnh bằng ngọc đeo trên cổ ta cũng tỏa ra ánh sáng xanh, trực tiếp làm cho con hồ ly đang phát điên kia cứng ngắc tại chỗ, cái miệng đầy răng nanh cũng dừng ở vị trí cách cổ ta một khoảng ngắn

Đồng thời, Trương Kiện bị ta móc tim vừa nãy lúc này cũng ngừng run rẩy, vẫn giữ vẻ mặt đau đớn, giống như bị dừng hình ảnh vậy

Trong giấc mơ không gian xung quanh ta dường như bị cố định ngay cả ánh tráng và ánh sao trên bầu trời cũng như bị cố định vậy

Trong giấc mơ ta nhẹ nhàng thở ra một hơi, thấp giọng nhìn cái khóa trường mệnh trên cổ, yếu ớt nói: "Đây chính là một trong những lí do khiến ta ghét bị trói buộc, để nó cắn ta một cái có phải tốt không, nếu như thế, ta có thể hơi giải tỏa một chút tâm lý bực mình rồi. Cứ muốn dùng mặt nhân tính để đè ép ta, giống như một ngọn núi lửa ngủ lâu lắm, các người thật sự không sợ đến lúc ta phát điên sẽ hủy hoại tất cả sao? Thật sự nghĩ rằng dùng một tý ty nhân tính có thể đè ép được ta sao?"

Lời vừa nói xong, một luồng ánh sáng yếu ớt từ trong khóa trường sinh tản ra, hóa thành hình dạng của con chó phốc, cái thứ xấu xí đó có chút sợ hãi nhìn ta, cơ thể không tự chủ được hơi co lại, trong ánh mắt nhìn chăm chú của ta, nó cắn một cái vào cổ tay ta

Trong giấc mơ ta có thể phản kháng, nhưng bây giờ trong lòng bỗng nhiên lại có chút cảm giác thất vọng, mắt nhìn chăm chăm con chó xấu xí đang cắn vào cổ tay mình, không định có phản ứng gì

Trong giấc mơ ta cười cười, có chút chế nhạo châm biếm

Sau đó

Tỉnh ngủ!

Ngoài cửa sổ trời đã sáng, thậm chí còn có một vài tia sáng chiếu vào trong chiếc quan tài đá trong phòng ngủ

Ta không nhớ trong giấc mơ ta đã làm gì sau khi rời khỏi chung cư, thậm chí ngay cả những ký ức liên quan đến việc ta rời khỏi chung cư cũng trở lên mơ hồ

"Dã thú? Thần Linh?"

Ta lẩm bẩm: "Cái quỷ gì vậy?"

Từ khoảng thời gian trước, mỗi một lần tỉnh giấc, thì những ký ức trong giấc mơ cũng trở lên rất mơ hồ, cũng không biết do chất lượng giấc ngủ của ta trở lên tốt hơn hay do nguyên nhân khác

Ta lắc lắc đầu, đi ra khỏi phòng 605, chuẩn bị xuống phòng 505 tắm rửa thay quần áo, kết quả vừa mới đi ra khỏi cửa phòng, thì thấy cửa phòng 606 hé mở

"Chào buổi sáng.. hả?"

Ta vô thức mỉm cười đi đến phòng 606 chào hỏi Bạch Lộ nhưng lại nhìn thấy từ cửa phòng 606 đi ra không chỉ có Bạch Lộ mà còn có một người ta quen biết

Chủ tịch câu lạc bộ huyền học Trương Kiện

Nhìn thấy sắc mặt kinh ngạc bối rối của ta, trên mặt Bạch Lộ lộ ra nụ cười xấu hổ, sắc mặt hồng nhuận, thấp giọng nói nhỏ với Trương Kiện gì đó, trong khi Trương Kiện vẫn đang cười một cách ngu ngốc, thì Bạch Lộ nhanh chóng đi vào phòng đóng cửa lại

Chuyện gì thế này?

Tối qua Trương Kiện ngủ lại đây sao? Đã thu phục được Bạch Lộ rồi cơ à? Cái tên dại gái này cuối cùng cũng theo đuổi được nữ thần của cậu ta rồi?

Những cái này đều không quan trọng, trọng điểm là cậu ta làm sao có thể vào chung cư được? Chẳng lẽ tối qua bác Hoàng lại không ở chòi bảo vệ thế nên mới tạo cơ hội cho cái tên này lẩn vào?

"Chào buổi sáng, học đệ!"

Trương Kiện hoàn toàn không có vẻ mặt âm nhu như ở bên trường Long Hưng tối qua, cả người còn có sức sống hơn trước đây, nụ cười cũng là nụ cười phát ra từ nội tâm, bộ dạng vô cùng giàu sức sống, chắc là hôm qua không tệ lắm đi!

Ta ngơ ngác trả lời, còn chưa đợi ta mở miệng hỏi Trương Kiện sao lại xuất hiện ở đây, Trương Kiện đã cười ha ha nói với ta: "Hôm nay ta còn có tiết, không nó I chuyện phiếm với học đệ nữa, chế độ đánh giá bên trường Long Hưng rất nghiêm khắc, đến muộn không tốt lắm, anh phải chạy nhanh cho kịp xe bus! Đúng rồi, hiện nay em đã là đại diện chủ tịch câu lạc bộ rồi, phải quan tâm nhiều hơn, đừng để mấy cái tên đó lười biếng.."

Sau khi nói xong những lời này, Trương Kiện cười ha ha vẫy tay với ta, nhanh chóng rời khỏi

Nhìn theo bóng lưng rời đi của Trương Kiện, ta lầm vào trầm mặc

Ai con mẹ nó nói cho ta biết tối qua đã sảy ra chuyện gì không?
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 105: Đòi nợ

[HIDE-THANKS][BOOK]"Tối qua sảy ra chuyện gì?"

Lưu Đường ngáp ngắn ngáp dài, bộ dạng thiếu ngủ, rấy u oán nhìn ta, lầu bầu nói: "Sao anh biết hôm qua sảy ra chuyện gì được? Anh chỉ biết anh có một đứa em thiếu đạo đức, rất mạnh mẽ đưa tiền mà hôm qua chúng ta kiếm được cho bác Hoàng bảo vệ, làm cho mới sáng sớm bác Hoàng đã đến gõ cửa phòng bảo anh chuyển tiền cho bác ấy.."

"Còn có, tối qua cũng không biết phòng nào trên tầng lăn qua lăn lại, tiếng kêu khiến cho anh cũng nhiệt huyết sôi trào, cả tối không ngủ được phải đi ngồi xem phim giải buồn, đến bốn năm giờ sáng mới ngủ, mới ngủ không được bao lâu thì bác Hoàng tới đập cửa.."

Sau khi ta quay về phòng 505 tắm rửa xong, vừa muốn ra ngoài đi ăn sáng thì gặp Đường Lưu với hai mắt thâm quầng, sau khi nghe Đường Lưu tố khổ xong, sắc mặt của ta khó tránh có chút kỳ lạ

Cái tiếng kêu lăn qua lăn lại mà Đường Lưu nói đó, chắc là truyền ra từ phòng 606, điều này ta cơ bản có thể khẳng định, cô nam quả nữ ở chung một phòng không làm ra chuyện gì đó mới là không bình thường.

Điều khiến cho ta cảm thấy có chút kinh ngạc là, bác Hoàng thế mà mới sáng sớm đã đến tìm Đường Lưu đòi tiền, ông già này cũng gấp gáp quá rồi? Ông mày nếu đã đồng ý bù lại số tiền đã bồi thường cho người ta, chẳng nhẽ còn có thể nuối lời chắc? Sáng sớm ngày ra quấy rầy người khác nghỉ ngơi, ngủ không đủ giấc sẽ ảnh hưởng rất lớn đến anh họ thân yêu của ta đấy có biết không hả?

Bởi vì lời hứa tối qua của ta khiến cho Đường Lưu bị tổn thất một số tiền lớn, người ta chỉ là u oán lầm bầm vài câu, ta đương nhiên phải ngoan ngoãn đứng ở phía Đường Lưu để chỉ trích bác Hoàng, cũng coi như là bù đắp an ủi phần nào cho tâm hồn đang bị tổn thương của anh ấy

Đợi sau khi tâm trạng của Đường Lưu hơi tốt lên chút, chúng ta đang định cùng nhau xuống tầng, kết quả lại gặp phải tiểu nha đầu đang lén lén lút lút

Con nhóc xấu xa này thế mà lại bò từ trên tầng sáu xuống, dán vào trần nhà, tốc độ nhanh như một con thạch sùng to lớn, trên mặt là nụ cười thỏa mãn

Mà lúc nó gặp ta và Đường Lưu ở góc cầu thang tầng năm, nụ cười trên mặt nó cương cứng trên mặt, cổ vô thức thụt vào, đồng thời giấu cái thứ đằng sau lưng vào góc tường, giống như lo lắng bị ta phát hiện vậy

Chỉ là, thân thể nó nhỏ quá, căn bản là không che được cái gói có kích cỡ còn to hơn nó ở đằng sau

Trong cái ba lô đó hình như có thứ gì đó đang động đậy, không biết có phải ta cảm giác sai không, ta hình như nhìn thấy một cái tay từ trong ba lô thò ra, nhưng lại bị tiểu nha đầu trực tiếp nhét vào trong

"Tiểu nha đầu, em đang.."

Khuôn mặt ta nghi ngờ nhìn tiểu nha đầu, tò mò nhìn về cái ba lô to đùng đằng sau lưng nó, có chút nghi ngờ hỏi: "Em chạy lên tầng ăn trộm đấy hả?"

"Không phải!"

Tiểu nha đầu vội vàng trả lời, dường như có chút cảnh giác đề phòng, một tay che chở cái ba lô đằng sau nói với ta: "Anh ơi, tiểu nha đầu trước giờ không ăn trộm.. đây là quà mà anh mập tặng cho em, em chỉ là lên lầu chia sẻ với bạn thân mà thôi! Được rồi, hai anh bận đi ạ, em phải về đi ngủ đây, chúc ngủ ngon!"

Lời nói xong, tiểu nha đầu dùng cả tay cả chân nhanh chóng bò trên trần nhà, rất nhanh đã đến chỗ phòng 504, lúc mở cửa đi vào trong, cái thứ "đồ chơi" to đùng sau lưng nó dường như còn phát ra tiếng gào thảm thiết yếu ớt, nghe rất dọa người!

Ta ngẩn ngơ nhìn tiểu nha đầu lẩn vào trong phòng, sáng sớm ngày ra ngủ ngon gì chứ, con nhóc này có phải là ngáo ngơ rồi không?

"Thứ đồ chơi mà anh bảo tặng nó rốt cục là cái gì?" ta quay đầu sắc mặc không hiền lành hỏi Đường Lưu

Sắc mặt Đường Lưu cũng có chút kỳ lạ, nhún vai không biết làm sao nói: "Nếu anh nói, cái thứ" đồ chơi "ở trong ba lô của nó không phải cái anh mua cho nó em tin không?"

Không đợi ta trả lời, Đường Lưu than thở một câu, vỗ vai ta nói: "Em họ, sự yêu thương của em dành cho tiểu nha đầu nó đã cảm nhận được rồi, nhưng mà nhóc con có sở thích và bạn bè của mình cũng là điều bình thường, em không thể nuôi nó như con gái ngoan được có phải không nào? Cái đó, ý của anh là, cho nó chút không gian riêng tư, đừng quản nó chặt quá!"

Tuy là những lời Đường Lưu nói cũng có chút đạo lý nhưng sao ta cảm thấy như anh ấy đang nói lung tung với ta nhỉ!

Rời khỏi chung cư, khi đi đến chòi bảo vệ, nhìn thấy Bác Hoàng trong chòi bảo vệ đang lấy máy tính tính toán thứ gì, dưới ánh nhìn có chút ngạc nhiên của Đường Lưu, ta trực tiếp đi vào trong chòi bảo vệ

"He he, lần này thì tốt rồi, có tiền dưỡng lão rồi, tiền mua quan tài cũng có rồi, vẫn là giết dê béo nhanh có tiền.. khụ khụ, cháu vào từ lúc nào thế?"

Sau khi cảm giác ta đi vào trong chòi bảo vệ, bác Hoàng vội vàng cất quyển sổ sách đi, động tác vô cùng nhanh chóng dứt khoát

"Lúc bác bảo Giết dê béo nhanh có tiền thì cháu đã vào rồi!"

Khẩu khí ta không tốt nói: "Bác ơi, cháu có thể hỏi bác một việc không? Sáng nay lúc cháu ra ngoài thì nhìn thấy Trương Kiện đi ra từ phòng 606. Không phải bác bảo là không cho người ngoài ngủ lại trong chung cư à? Thế chuyện của cậu ta là sao?"

Bác Hoàng giống như đoán được ta sẽ hỏi vấn đề này vậy, ngang nhiên nói: "Người ta yêu thương lẫn nhau, ở cùng thì sao? Nếu giỏi cháu cũng mang một cô bạn gái quay về đi, ông già này cũng không ngăn cháu đâu! Người trẻ tuổi, sao mà tư tưởng còn phong kiến hơn cả ông già như bác thế?"

Hừ, ông già này nói chuyện có cái gì đó không đúng lắm!

Ta nhớ rõ ràng, lúc đó ta uống rượu say với mấy người trong câu lạc bộ huyền học, lúc Trương Kiện đưa ta về kí túc xá, thái độ của lão nhân gia người với cậu ta cũng không phải như thế

Thế là người tốt người xấu để hết cho lão nhân gia người làm hết có phải không?

Ta oán hận nhìn bác Hoàng, yếu ớt nói: "Cháu còn nhớ, ngài còn không cho cháu thân thiết quá với hội Trương Kiện, thái độ hiện tại của ngài.. Có phải cậu ta mua chuộc bác rồi không? Cho bác bao nhiêu tiền?"

"Mấy trăm nghìn mà thôi, tên nhóc đó nghèo quá chẳng có bao nhiêu tiền.."

Bác Hoàng thuận miệng nói ra, vẫn chưa nói xong thì bất giác phát hiện ra bản thân lỡ miệng, vội vàng ngậm miệng không nói nữa, sắc mặt có chút ngại ngùng, không dám nhìn thẳng vào mắt ta

Ta thở dài một tiếng, cũng không biết nói gì mới được

Thực tế trong lòng ta cũng rõ ràng, thái độ của bác Hoàng với Trương Kiện thay đổi, chắc chắn là bởi vì cậu ta đã mua chuộc bác Hoàng, như thế đơn giản, tối qua chắc chắn đã phát sinh vài việc gì đó, bác Hoàng không muốn nói kỹ với ta, cho nên mới dùng những lời vừa nãy để lừa dối ta

Được thôi, coi ta như đứa ngốc lừa dối, ta sẽ làm đứa ngốc như các người mong muốn, ông mày không hỏi nữa là được chứ gì!

Vào lúc ta đen mặt chuẩn bị rời khỏi chòi bảo vệ, bác Hoàng giống như nhớ đến cái gì, gọi ta lại, nói với ta: "Đúng rồi, tẹo nữa thì quên không nói với cháu, tối qua ông cháu gọi điện thoại cho bác, bảo bác nói với cháu một việc!"

Câu nói này, lập tức làm cho ta run lên, vội vàng hỏi: "Ông của cháu ở đâu? Sao người lại gọi điện thoại cho bác?"

Bác Hoàng xua xua tay, nói: "Bác cũng không biết ông ấy đang ở chỗ nào, càng không biết sao lại liên hệ với bác, ông ấy chỉ bảo bác nói với cháu, đợi lúc nào cháu nghỉ đông thì bảo cháu đi đến Thượng Kinh một chuyến!"

"Đi Thượng Kinh làm gì?" Ta ngơ ngác hỏi

"Đòi nợ!"
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
chương 106 ;

[HIDE-THANKS][BOOK]Trong khoảng thời gian này trong lòng ta luôn rất lo lắng cho ông nội, hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại cho ông, nhưng mà chưa một lần nào gọi được

Sau khi ông nội vác cái quan tài màu đỏ ra khỏi nhà cũ của Đường gia ở Thượng Kinh xong, thì vẫn luôn không có tin tức gì, không ngờ tới tối hôm qua lại gọi điện cho bác Hoàng

Bảo ta nghỉ đông đến Thượng Kinh đòi nợ?

Đòi nợ ai?

Bác Hoàng không nói, bác ấy bảo ông nội chỉ nhắn lại có một câu đó, không đầu không đuôi

Trong lúc ta đang nghi ngờ không hiểu thì bác Hoàng lại nói thêm mấy câu

"Trước khi cháu nghỉ đông thì cố gắng tạo mối quan hệ tốt với những khách trọ trên tầng báy nhé!"

Bác Hoàng than nhẹ nói: "Những người trọ trên tầng bảy lại không giống mới những người ở tầng sáu, tặng quà gì đó thì không ổn lắm, thông tin của họ cũng không thể đưa cho cháu, những tên đó rất coi trọng việc bảo đảm thông tin cá nhân, nếu bác trộm nói cho cháu biết, bọn họ có khả năng sẽ tức giận.. cần phải cháu tự mình cảm ngộ!"

Ngộ cái ông nội nhà ông!

Cái ông già chết tiệt này rõ ràng là không muốn giúp tôi mà, chẳng nhẽ phải nói hay là tôi cũng đưa cho ông mấy trăm nghìn mới được à?

Ta đen mặt ra khỏi chòi bảo vệ, đi cùng Đường Lưu tới quán ăn sáng ở đường bên cạnh ăn chút đồ ăn sáng, sau khi nghe xong nội dung cuộc nói chuyện giữa ta và bác Hoàng, Đường Lưu ăn quẩy uống nước đậu hàm hồ nói: "Việc của ông họ em tạm thời đừng lo lắng, nếu như đã bảo em nghỉ đông đến Thượng Kinh đòi nợ, thì em cứ đi thôi, đến nơi rồi chắc chắn sẽ biết được là đời nợ ai!"

"Đến lúc đó anh cùng em đi Thượng Kinh, hai anh em ta cố gắng trong mấy tháng này phát triển ít nghiệp vụ, kiếm thêm ít tiền, đến lúc đó anh cũng có thể áo gấm về làng, làm mù mắt mấy con chó trước kia từng coi thường ông mày.."

Sau khi nói một đống lời xàm xí, nhìn thấy ta vẫn buồn rầu, sắc mặt Đường Lưu có chút cổ quái nói: "Còn về việc đi lên tầng bảy của chung cư, làm sao để làm tốt quan hệ với những người ở tầng bảy, thật sự là anh không giúp được! Chỉ là, anh có một ý tưởng tồi tệ, em có muốn nghe thử không?"

"Ừ?"

Ta nhướng mi nhìn anh ấy nói: "Ý tưởng tồi tệ gì?"

Những người hàng xóm trên tầng bảy đó, bác Hoàng rõ ràng là không muốn đắc tội, cho nên ngay cả thông tin cơ bản cũng không cho ta, thế thì làm sao ta có thể đi viếng thăm rồi kéo quan hệ được?

Đường Lưu ho một tiếng, nghiêm túc nói: "Bạo lực không phải là cách giải quyết mọi việc tốt nhất, nhưng mà bạo lực lại là cách giả quyết vài vấn đề trực tiếp nhanh gọn nhất!"

Ta liếc anh ấy một cái, ngữ khí không tốt nói: "Ý anh là, bảo em đi đánh mấy người hàng xóm trên tầng bảy à? Dùng bạo lực đàn áp, ép họ tiếp nhận em? Tên mập chết tiệt, không thể không nói, cái ý tưởng này của anh đúng là đủ tồi tệ!"

Mấy người ở trong chung cư không phải người bình thường, càng lên cao càng biến thái

Những hàng xóm ở trên tầng bảy, ngay cả bác Hoàng còn không muốn trêu vào, Đường lưu lại đưa ra cái ý tưởng này, đầu của cái tên mập này có phải là bị nước vào rồi không?

Nghe thấy ta nói như vậy, Đường lưu trợn mắt, không biết làm thế nào nói: "Ai bảo em đi đánh họ? Có dở hơi mới làm vậy được không? Ý của anh là em có thể giết gà dọa khỉ, dọa mấy người hàng xóm đó trước, sau này lúc chung đụng, nói không chừng người ta sẽ có thái độ tốt với em chút, dù sao, chẳng ai muốn chọc vào kẻ hở ra là lại thích đánh nhau cả?"

Ta hoài nghi nhìn anh ấy một cái nói: "Cái đầu của anh cũng được phết nhỉ, giết gà dọa khỉ? Ha ha, anh tính để em giết con gà nào trước nào?"

Đường Lưu thò năm ngón tay dính dầu mỡ ra, cười ha ha nói: "Theo như anh biết, trong những người mà em quen biết, ngoài bác Hoàng trông cửa ra, có năm người có thể lên tầng bảy, phải xem em muốn chọn người nào! Thím Thôi ở phòng 507 trước là từ trên tầng bảy chuyển xuống, nghe nói thím ấy là vì vài người hàng xóm trên tầng bảy ồn ào quá, cho nên mới chuyển xuống tầng năm.."

"Chị Cửu trước đây cũng là ở tầng bảy, chỉ là từ sau khi chồng chết, thì chuyển xuống tầng năm ở một mình.."

"Thằng nhóc nghịch ngợm ở phòng 602, trước ở tầng bảy từng làm ra một vài chuyện, bị đánh khá là thảm.."

"Bạch Lộ ở phòng 606, trước đây cũng từng đi lên tầng bảy.."

"Đúng rồi, tiểu nha đầu, nghe nói lúc mới đến chung cư ở thì cũng bị sắp xếp ở trên tầng bảy. Sau đó, không biết vì lí do gì, bác Hoàng chuyển nó xuống tầng năm ở phòng cạnh phòng em.."

Sau khi nghe xong Đường Lưu nói những lời này, ta hừ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn anh ấy càng thêm cổ quái, nói: "Anh họ yêu quý, anh đưa ra năm người này, kiến nghị em đánh người nào đây?"

Ngoài Bạch Lộ ra, những người còn lại đều là những người ta rất quen thuộc, đặc biệt là tiểu nha đầu, đã là em gái của ta rồi

Bạch Lộ thì càng không cần phải nói, hiện nay đã ở cùng với Trương Kiện, nếu ta mà dám ra tay với Bạch Lộ, tên dại gái Trương Kiện không ăn tươi nuốt sống ta mới lạ đó!

Vì cái gọi là chấn nhiếp mấy người hàng xóm trên tầng bảy, bảo ta ra tay với mấy người này? Anh con mẹ nó không phải là nước vào đầu, mà não bị ném xuống bồn cầu rồi à?

Đường Lưu hắc hắc cười, nói: "Anh chính là biết em không lỡ ra tay với mấy người quen này, cho nên vẫn còn một người dự bị nữa! Người ở phòng 601, tuyệt đối là một lựa chọn tuyệt vời cho em!"

"Người tình của chị Cửu?" ta hơi ngẩn ra

Đường Lưu gật gật đầu, cười thần bí nói: "Rảnh rỗi không có việc gì đánh một trận, sẽ có thu hoạch ngoài tưởng tượng!"

Ta nhíu mày, trong đầu lướt qua hình ảnh âm ngoan của người đàn ông trọc đầu đó, trong lòng có cảm giác kỳ lạ.

Cái người nhìn như đại ca xã hội đen đó, người ta không trêu ta chọc ta, nếu cứ thế mà đánh, có phải là không ổn không?

Còn có, Đường Lưu đưa ra cho ta chủ ý giết gà dọa khỉ này rõ ràng còn có dụng ý khác, nhưng cái tên mập chết bầm này thần thần bí bí không muốn nói nhiều, điều này cũng khiến ta rất bất đắc dĩ

Bỏ đi, tạm thời không nghĩ mấy cái này nữa, dù sao cách nghỉ đông vẫn còn mấy tháng nữa, việc này tạm không cần gấp

Mấy ngày tiếp theo, ta tiếp tục nhẫn nhịn làm kẻ đứng giữa trong trận chiên cúa Từ Xán Xán và Hàn Nhã, có lúc thật sự rất muốn nghe theo ý kiên của Đường Lưu, trực tiếp lôi bọn họ đến khách sạn nghiên cứu mấy cái vấn đề triết học liên quan đến nhân sinh cho rồi

Chỉ là, ta cuối cùng vẫn không thể làm ra được việc chân đạp hai thuyền, chủ yếu là gan nhỏ sợ chết, dù sao hai bà cô này cũng không dễ trêu chọc vào, làm không tốt ta tuổi trẻ tráng niên sẽ lật thuyền trong mương mà chết mất!

Về phương diện này, ta rất bái phục tên dại gái Trương Kiện

Đã theo đuổi được nữ thần của mình rồi, còn tiện tay lừa luôn của Hoàng Oánh Oánh nữa

Không sai, câu lạc bộ huyền học lại mất đi một đại tướng, Hoàng Óanh Óanh rời trường đi thực tập trước thời hạn, địa điểm thực tập cũng là bên trường Hưng long, điều này làm cho đám người Triệu Triết, Trương Khiết ngưỡng mộ không ngừng

Bản thân cũng không biết Trương Kiện làm thế nào quay lại giữa bạch Lộ và Hoành Oánh Oánh, đợi có thời gian phải tìm cậu ta "thỉnh kinh" mới được!
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 83 Tìm chủ đề
Chương 107:

[HIDE-THANKS][BOOK]Buổi chiều thứ 6, trong câu lạc bộ huyền học của trường đại học Sư phạm

Ngoài Trương Kiện và Hoàng Óanh Oánh đã đi thực tập ra, những người còn lại đều có mặt..

Ừ, không đúng, còn có cái tên người mới oan uổn không đến

Đây là lần mở họp thứ hai của ta kể từ sau khi nhận chức đại diện hội trưởng, không giống không khí nhiệt tình ở lần đầu tiên, những người có mặt trong buổi họp hôm nay đều mang bộ dạng lười biếng tản mạn, giống như cà tím phơi sương vậy

"Câu lạc bộ huyền học phải đối mặt với vấn đề rất lớn rồi!"

Ta chản nản bóp trán, thở dài nói: "Cái đó Lý.. Bạn học Lý rời khỏi câu lạc bộ rồi! Chiều hôm nay bên phía trường học thông báo, câu lạc bộ huyền học không đủ mười thành viên sẽ giải tán, mọi người có cách nào không?"

Đầu tổ quạ Trương Khiết cầm bút lông đang vẽ những hình vẽ lung tung, đầu cũng chẳng buồn ngẩng lên lười biếng nói "Trước đây tôi đã nói rồi, nhất định phải chú ý đến tâm lý của người mới, quan tâm người ta hơn. Các người người nào người lấy thì tốt rồi, cái gì bẩn cái gì mệt trong câu lạc bộ cũng giao cho người ta làm, còn không cho người ta chỗ tốt gì, là người ai mà chịu cho nổi? Cái bạn học Lý gì gì đó, cậu ta rời câu lạc bộ cũng là việc bình thường.."

"Cậu nói chuyện có chút quá đáng rồi đó!"

Đại thần nhảy múa Triệu Triết dường như đang tập luyện một điệu múa mới nào đó lườm Trương Khiết, hừ hừ nói: "Nếu không phải cậu cứ lừa dối người ta, người ta cũng không rời câu lạc bộ nhanh như thế, trước đây tôi đã nói rồi, người trẻ tuổi giờ không dễ lừa đâu, cái kiểu mà trước đâu hội trưởng lừa chúng ta không có tác dụng với bọn họ đâu!"

Chu Vũ người mà lau cái đầu lâu bằng xương đến mức sắp bóng loáng đẩy cặp kính trên sống mũi, cười hắc hắc, ngữ khí âm trầm nói: "Đêm nay tôi đến tìm cái bạn học Lý gì gì đó, tâm sự tử tế với cậu ta, tôi cảm thấy" thành ý "của tôi có thể khiến cậu ta hồi tâm chuyển ý!"

"Cách này hay!"

"Cứ làm như thế đi!"

"Được rồi, vấn đề giải quyết xong rồi, không cần lãng phí thời gian ở đây nữa!"

Đối với ý kiến của Chu Võ, những người khác lần lượt khen ngợi, rất không có thành ý vỗ tay mấy cái đã muốn bỏ qua vấn đề này

Đầu ta càng đau, cái gọi là "tâm sự" mà Chu Võ nói, chắc là không quá giống kiểu "tâm sự" mà ta biết. Ta rất muốn bảo cậu ta đừng làm bừa trong trường học, nhưng nhìn những người khác không hề để tâm đến chuyện này, ta cảm thấy người đại diện hội trưởng như ta cũng không cần phải nói thêm gì nữa.

Có thể giải quyết vấn đề là được, quan tâm dùng cách gì làm gì, đúng không nào?

Hơn nữa, cho dù ta không đồng ý, thì cũng thật sự có thể bảo mấy tên khốn khiếp này nghe lời à?

Ta cảm thấy người làm đại diện hội trưởng như ta cũng có chút tủi thân!

Vào lúc này, có một đôi tay hơi lạnh lẽo đặt lên đầu ta, nhẹ nhàng massage huyệt thái dương, làm giảm đi chút ích chứng đau đầu của ta

"Tâm trạng của cậu mấy ngày hôm nay không tốt lắm!"

Tiếng nói có chút lạnh lùng của Hàn Nhã vang đến từ đằng sau lưng ta, tuy là ngữ khí lạnh lùng nhưng ta vẫn có thể nghe ra sự quan tâm trong giọng nói của cô ấy

Đối với việc Hàn Nhã thể hiện ra sự dịu dàng khác với các nữ sinh khác này, trong khoảng thời gian này ta cũng đã trở thành thói quen, mà sau khi những tên trong câu lạc bộ huyền học nhìn ta với Hàn Nhã với bộ dáng kỳ lạ, thì bĩu môi tự đi làm việc của mình.

Hành vi phát cẩu lương trước mặt mọi người buồn nôn như thế này, lúc làm đúng là vô cùng sảng khoái, chỉ là trong lòng ta không hề có chút cảm giác vui vẻ nào, giống như có cái gì nặng nề đè ép khiến ta không thở được vậy

Giống như những gì Hàn Nhã nói, trong khoảng thời gian này trạng thái tinh thần của ta đúng là không tốt thật

Chắc chắn là trong đó còn có lí do liên quan đến việc Hàn Nhã và Từ Xán Xán vì ta tranh phong uống dấm trong trường, nhưng quan trọng nhất là tâm lý của ta hình như có vài vấn đề

Bắt đầu từ lúc nào nhỉ?

À, hình như là từ lúc ta vào ở trong phòng 605, hình như là từ khi ngày nào cũng ngủ trong quan tài đá đó, ngày nào cũng nằm trong cái loại nước kỳ lạ đen đỏ đó

Trong khoảng thời gian này, ta rõ ràng cảm nhận được tố chất cơ thể và tốc độ của bản thân tăng lên không ít, nhưng đồng thời, tâm trạng của ta cũng sẽ vì phản ứng mạnh khi có một việc rất nhỏ sảy ra

Giống như lúc Hàn Nhã và Từ Xán Xán thường xuyên quấn lấy ta, nếu như là trước đây, ta sẽ đành chịu làm một công cụ hình người, mà gần đây luôn có loại xúc động muốn lôi hai người đó vào nhà nghỉ dạy dỗ một phen!

Còn có, việc hôm nay của câu lạc bộ huyền học, nếu là trước đây, việc giải tán câu lạc bộ huyền học chắc chắn là việc ta làm thấy vui vẻ, nhưng hiện giờ ta lại vì nguyên nhân này mà thấy khổ sở

Ta với tâm lý đơn thuần của ngày xưa, dường như đã trở lên không còn đơn thuần nữa rồi!

Ta không trả lời vấn đề của Hàn Nhã, bởi vì ta không biết phải trả lời thế nào

Mà Hàn nhã dường như nhìn hấy tâm lý phức tạp của ta, lạnh lùng an ủi: "Hội trưởng cùng từng có khoảng thời gian, rơi vào trạng thái mờ mịt, hỉ nộ vô thường, sau khi đi khám bác sĩ tâm lý, không lâu sau thì trở lại bình thường! Phòng khám tâm lý đó chúng tôi cũng từng đến, bác sĩ tâm lý đó cũng rất giỏi, cậu có muốn đi khám xem sao không?"

Lúc Hàn Nhã nói chuyện, ánh mắt của những người khác trong câu lạc bộ huyền học cũng nhìn hết về phía chúng ta, sắc mặt rất kỳ lạ, giống như Hàn Nhã nói đến việc gì đó làm bọn họ rất giật mình vậy

"Thôi đi, tôi cảm thấy hội trưởng rất bình thường mà, không nhất thiết phải đi gặp vị bác sĩ đó đâu!"

Trương Khiết khô khốc nói: "So sánh với học đệ, tôi thấy bác sĩ tâm lý đó mới là người không khỏe mạnh đó!"

Trương Khiết tán thành gật đầu: "Người phụ nữ đó nói thế nào nhỉ, lúc đó lần đầu tiên gặp cô ta, nếu như hội trưởng không giới thiệu cô ấy là bác sĩ tâm lý, tôi còn tưởng rằng cô ta chạy từ bệnh viện tâm thần nào ra cơ!"

Nghe bọn họ mỗi người một câu thảo luận, dường như đều có bóng ma tâm lý gì đó với bác sĩ tâm lý đó, nhưng có một điểm có thể khẳng định, bọn họ đều thừa nhận năng lực của bác sĩ đó

Trước đây ta cũng nghĩ đến việc đi khám bác sĩ tâm lý, cũng từng hỏi Đường Lưu, nhưng phản ứng lúc đó của tên gia hỏa Đường lưu cũng có chút kỳ lạ, dường như không muốn giới thiệu bác sĩ tâm lý cho ta lắm vậy. Lúc đó Đường lưu nói với ta là phí chữa trị của bác sĩ tâm lý đều tương đối cao, thu tiền theo giờ, ta cũng tiếc tiền nên cũng bỏ qua ý định này

Hiện giờ, trong lòng ta lại một lần nữa nhen nhóm lên ý định này

Chỉ là..

"Chi phí thế nào? Có đắt lắm không?" Ta nhỏ giọng hỏi

Bọn Trường Khiết chớp mắt nhìn ta, dường như rất bất ngờ về việc ta sẽ hỏi như vậy, còn chưa đợi họ trả lời, giọng nói thanh lãnh của Hàn Nhã vang lên: "Không đắt, giá cả hợp lý, một tiếng mười mấy đồng mà thôi. Nếu cậu muốn đi thử, giờ tôi liên hệ cho cậu, phòng khám tâm lý của cô ấy về cơ bản * tối mới mở cửa, nếu như thật sự có bệnh tâm lý, thì vẫn nên nhanh chóng đi khám một lần thì hơn!"
[/BOOK]
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back