Bài viết: 149 

Chương 420: Nơi của Phượng hoàng
Sở Cửu Ca nói: "Sao lại cần ngươi chặn?"
"Ầm ầm ầm!" Chính vào lúc công kích của chúng đánh đến, chúng phát hiện công kích của bản thân bị hụt rồi, ba người đám Sở Cửu Ca thế mà cứ thế biến mất ở trước mặt chúng.
Từng người trong bọn chúng đều ngơ ngác, đợi khi chúng đến gần, Xích Ma nói: "Là cơ quan!"
Vừa rồi có một cơ quan đã mở ra dưới chân họ, chính là khi Sở Cửu Ca đánh nát viên gạch trên tường đó, cho nên họ đã rơi xuống dưới, cơ quan đóng lại, chúng liền không nhìn thấy đám Sở Cửu Ca nữa.
Thường Tân nói: "Đáng ghét! Nữ nhân đó e là sớm đã phát hiện ra cơ quan, trước là bắn tên thu hút sự chú ý của chúng ta, sau đó liền mở ra cơ quan, chúng ta lại bị hố rồi."
"Nhất định phải tìm ra cách mở ra cơ quan, tuyệt đối không thể tha cho cô ta!" Sở Cửu Ca đem hắn bắn trọng thương, hắn còn chưa kịp báo thù đã để cô ta ở trước mặt mình chạy thoát, điều này khiến cho đám Thường Tân sao không giận cho được.
Thường Tân liều mạng tìm cơ quan, nhất quyết phải đem Sở Cửu Ca tìm ra, thế nhưng Xích Ma lại từ bỏ rồi.
Cơ quan chỉ có một, sau khi Sở Cửu Ca mở ra liền bị hủy rồi, thay vì lãng phí khí lực tìm cơ quan, còn không bằng trước đem những bảo vật đó thu lấy trước.
Sở Cửu Ca một là vĩnh viễn bị nhốt bên trong, còn không thì nhất định sẽ ra ngoài.
Sở Cửu Ca nếu đã dám vào đó thì nhất định có biện pháp đi ra, hắn cho rằng sẽ là khả năng sau, cho nên thu thập bảo vật đợi họ đi ra, dù sao ba người bọn họ lại là ba con mồi cực kỳ quan trọng.
"Đáng ghét!" Thường Tân đang tìm cơ quan, kết quả phát hiện những người của Nguyệt Ma Cung đã thu lấy bảo vật rồi, hắn quả thực tức đến thổ huyết.
Hắn đương nhiên cũng đi lựa chọn bảo vật, bảo vật có hạn, nhưng lòng tham của chúng lại không đáy, chúng lại không phải là cũng một trận doanh, đánh nhau là việc tất yếu.
"Ầm ầm ầm!" Người của Tang Huyền đại lục và Nguyệt Ma Cung đánh nhau kịch liệt, khó phân thắng bại.
Mà vào lúc đó, nhóm Sở Cửu Ca lại đang ở trong một không gian phía dưới mặt đất, Mặc Đồng kêu ai oán: "Mạc Vấn Thiên, ngươi nặng chết đi được, ta không bị đám người đó giết chết thì cũng bị ngươi đè chết."
Ở không gian dưới lòng đất này, Sở Cửu Ca đang đứng ở một góc, mà tên Mạc Vấn Thiên thì đang đè lên Mặc Đồng.
Mạc Vấn Thiên vội vàng đứng lên, nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Nơi này là?"
Sở Cửu Ca đáp: "Nơi này là nơi chúng ta tạm thời tránh né nguy hiểm!"
"Cửu Ca ngươi quá lợi hại rồi, ngươi nhất định là sớm đã phát hiện nơi này có cơ quan rồi đúng hay không?" Mặc Đồng kích động nói.
"Ừm!"
Nơi này còn lớn hơn bên trên, Sở Cửu Ca muốn dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát xung quanh, nhưng lại phát hiện nơi này thế mà lại có một cỗ lực lượng ngăn cách sự tra xét của cô.
Đây vẫn là lần đầu cô gặp phải tình huống như vậy, Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, cơ quan đó là một chiều, chúng ta tuy là vào đây tránh được nguy hiểm rồi, nhưng muốn ra ngoài lại là chuyện khác. Tình huống nơi này không rõ, không biết lại có nguy hiểm gì."
Nếu như lại xuất hiện một đám linh thú, không còn nhân mã của hai đám người kia làm lá chắn, họ sẽ phiền phức to.
Sở Cửu Ca nói: "Trước trị thương, hồi phục linh lực, lại tính tiếp!"
Mặc Đồng cũng phát hiện sắc mặt lúc này của Sở Cửu Ca rất tệ, hai mũi tên thần kì vừa nãy, e là tiêu hao toàn bộ linh lực của cô rồi.
"Được!"
Điểm tốt nhất khi có đồng đội như Sở Cửu Ca đó chính là không sợ thiếu đan dược, vô luận Sở Cửu Ca hay Mạc Vấn Thiên đều khôi phục cực nhanh.
Đợi sau khi họ đều khôi phục, Sở Cửu Ca nói: "Đi thôi!"
Đi về phía trước, phát hiện nơi này căn bản không có sự tồn tại của linh thú, xung quanh rất yên tĩnh, như thể không có bất kỳ thứ gì.
Vào lúc đó, Hắc Viêm đang được Sở Cửu Ca ôm trong lòng, mũi đột nhiên động rồi, nó nói với Sở Cửu Ca: "Ta hình như ngửi được một mùi vị rất đặc biệt."
Sở Cửu Ca ngẩn ra, "Hắc Viêm, không ngờ đó! Mũi ngươi lại thính như vậy."
"Ta là hồ ly không phải cẩu, nhưng mà mùi này có chút đặc biệt, ta có chút nhạy cảm với mùi này mà thôi! Bên này.." Hắc Viêm dựa vào khứu giác của mình, chỉ đường cho Sở Cửu Ca.
Nhóm Sở Cửu Ca đi về phía trước, vô tình lại đi vào một không gian khác, không gian này mặt đất toàn một màu vàng, cát cũng màu vàng kim.
Mặc Đồng bị dọa sợ, hắn kinh ngạc nói: "Nơi này là nơi nào?"
Trước đó họ vẫn còn đang ở nơi tối đen, sao chỉ trong chốc lát thế giới biến thành màu vàng rồi.
Hắc Viêm nói: "Đây là cát vàng phượng hoàng! Giá trị liên thành! So ra, trân bảo bên ngoài toàn bộ gộp lại hết cũng không bằng một hạt cát nơi này."
Mặc Đồng nói: "Không phải chứ! Cảm giác cát này với cát thông thường không khác biệt lắm đâu."
Hắc Viêm đáp: "Đó là do người tầm nhìn hạn hẹp! Cát vàng phượng hoàng này, có thể khiến cho người ta có hiệu quả dục hỏa trùng sinh, tuy rằng không thể so sánh với dục hỏa trùng sinh thực sự, nhưng nó có thể khiến cho huyết mạch con người trở nên thuần khiết, thậm chí đạt đến cảnh giới phản tổ."
Mặc Đồng và Mạc Vấn Thiên chưa từng nghe qua có loại tác dụng như vậy, thời kỳ viễn cổ, thực lực và thiên phú tổ tiên so với bây giờ có thể nói là mạnh hơn rất nhiều, nếu như huyết mạch có thể phản tổ, thực lực nhất định đột phá cấp tốc.
Mặc Đồng kích động nói: "Cát vàng phượng hoàng này sử dụng thế nào? Đem ta chôn trong đó liền có thể dục hỏa trùng sinh sao?"
Hắc Viêm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn mà trợn trắng mắt, nói: "Ngươi không bằng trực tiếp đem mình chôn đi, sau đó tắt thở là được rồi, muốn sử dụng cát vàng phượng hoàng còn cần phải có lửa phượng hoàng mới được! Ngươi cho rằng đồ của phượng hoàng loài người bình thường có thể tùy tiện sử dụng sao."
Mặc Đồng thất vọng nói: "Không có lửa phượng hoàng, đống cát vàng phượng hoàng này cũng không phát huy được tác dụng, vậy thì có khác gì cát thông thường đâu."
Hắc Viêm nhìn cát vàng phượng hoàng trải đầy khắp không gian vô tận này, nó nói: "Nơi này xuất hiện nhiều cát vàng phượng hoàng đến vậy, khả năng rất lớn là nơi này có phượng hoàng tồn tại, đi xem xem!"
Hắc Viêm ở phía trước chỉ đường, tiếp theo họ liền phát hiện phía trước có một cây ngô đồng to vô cùng!
Đúng! Cậy ngô đồng, mà còn là màu vàng!
Cây này vô cùng to lớn, trong không gian màu vàng to lớn này, nó trông như một tòa thành trì, hơn nữa phía trên cây đó, cành cây màu vàng tạo thành một cái tổ chim tinh xảo.
Cái tổ chim này ít nhất cũng to bằng hoàng cung của vương triều, Mặc Đồng chỉ lên phía trên nói: "Không phải thực sự có phượng hoàng ở trên đó chứ!"
Hắc Viêm nói: "Có cây ngô đồng, phượng hoàng thích sống trên đó nhất. Nếu phượng hoàng không có bay mất, nó chắc hẳn vẫn còn ở bên trên!"
Phượng hoàng là yêu thú đỉnh cấp, là sự tồn tại cực kỳ khủng bố, Mặc Đồng nói: "Chúng ta phải lên đó xem sao?"
Sức hấp dẫn của việc giúp cho huyết mạch trở nên thuần khiết, thiên phú tăng cao là cực lớn, nhưng họ cũng không muốn phút chốc bị phượng hoàng lớn mạnh giết chết.
"Ầm ầm ầm!" Chính vào lúc công kích của chúng đánh đến, chúng phát hiện công kích của bản thân bị hụt rồi, ba người đám Sở Cửu Ca thế mà cứ thế biến mất ở trước mặt chúng.
Từng người trong bọn chúng đều ngơ ngác, đợi khi chúng đến gần, Xích Ma nói: "Là cơ quan!"
Vừa rồi có một cơ quan đã mở ra dưới chân họ, chính là khi Sở Cửu Ca đánh nát viên gạch trên tường đó, cho nên họ đã rơi xuống dưới, cơ quan đóng lại, chúng liền không nhìn thấy đám Sở Cửu Ca nữa.
Thường Tân nói: "Đáng ghét! Nữ nhân đó e là sớm đã phát hiện ra cơ quan, trước là bắn tên thu hút sự chú ý của chúng ta, sau đó liền mở ra cơ quan, chúng ta lại bị hố rồi."
"Nhất định phải tìm ra cách mở ra cơ quan, tuyệt đối không thể tha cho cô ta!" Sở Cửu Ca đem hắn bắn trọng thương, hắn còn chưa kịp báo thù đã để cô ta ở trước mặt mình chạy thoát, điều này khiến cho đám Thường Tân sao không giận cho được.
Thường Tân liều mạng tìm cơ quan, nhất quyết phải đem Sở Cửu Ca tìm ra, thế nhưng Xích Ma lại từ bỏ rồi.
Cơ quan chỉ có một, sau khi Sở Cửu Ca mở ra liền bị hủy rồi, thay vì lãng phí khí lực tìm cơ quan, còn không bằng trước đem những bảo vật đó thu lấy trước.
Sở Cửu Ca một là vĩnh viễn bị nhốt bên trong, còn không thì nhất định sẽ ra ngoài.
Sở Cửu Ca nếu đã dám vào đó thì nhất định có biện pháp đi ra, hắn cho rằng sẽ là khả năng sau, cho nên thu thập bảo vật đợi họ đi ra, dù sao ba người bọn họ lại là ba con mồi cực kỳ quan trọng.
"Đáng ghét!" Thường Tân đang tìm cơ quan, kết quả phát hiện những người của Nguyệt Ma Cung đã thu lấy bảo vật rồi, hắn quả thực tức đến thổ huyết.
Hắn đương nhiên cũng đi lựa chọn bảo vật, bảo vật có hạn, nhưng lòng tham của chúng lại không đáy, chúng lại không phải là cũng một trận doanh, đánh nhau là việc tất yếu.
"Ầm ầm ầm!" Người của Tang Huyền đại lục và Nguyệt Ma Cung đánh nhau kịch liệt, khó phân thắng bại.
Mà vào lúc đó, nhóm Sở Cửu Ca lại đang ở trong một không gian phía dưới mặt đất, Mặc Đồng kêu ai oán: "Mạc Vấn Thiên, ngươi nặng chết đi được, ta không bị đám người đó giết chết thì cũng bị ngươi đè chết."
Ở không gian dưới lòng đất này, Sở Cửu Ca đang đứng ở một góc, mà tên Mạc Vấn Thiên thì đang đè lên Mặc Đồng.
Mạc Vấn Thiên vội vàng đứng lên, nhìn về phía Sở Cửu Ca nói: "Nơi này là?"
Sở Cửu Ca đáp: "Nơi này là nơi chúng ta tạm thời tránh né nguy hiểm!"
"Cửu Ca ngươi quá lợi hại rồi, ngươi nhất định là sớm đã phát hiện nơi này có cơ quan rồi đúng hay không?" Mặc Đồng kích động nói.
"Ừm!"
Nơi này còn lớn hơn bên trên, Sở Cửu Ca muốn dùng Bất tử sinh mệnh chi đồng quan sát xung quanh, nhưng lại phát hiện nơi này thế mà lại có một cỗ lực lượng ngăn cách sự tra xét của cô.
Đây vẫn là lần đầu cô gặp phải tình huống như vậy, Sở Cửu Ca nói: "Các ngươi cũng đừng vui mừng quá sớm, cơ quan đó là một chiều, chúng ta tuy là vào đây tránh được nguy hiểm rồi, nhưng muốn ra ngoài lại là chuyện khác. Tình huống nơi này không rõ, không biết lại có nguy hiểm gì."
Nếu như lại xuất hiện một đám linh thú, không còn nhân mã của hai đám người kia làm lá chắn, họ sẽ phiền phức to.
Sở Cửu Ca nói: "Trước trị thương, hồi phục linh lực, lại tính tiếp!"
Mặc Đồng cũng phát hiện sắc mặt lúc này của Sở Cửu Ca rất tệ, hai mũi tên thần kì vừa nãy, e là tiêu hao toàn bộ linh lực của cô rồi.
"Được!"
Điểm tốt nhất khi có đồng đội như Sở Cửu Ca đó chính là không sợ thiếu đan dược, vô luận Sở Cửu Ca hay Mạc Vấn Thiên đều khôi phục cực nhanh.
Đợi sau khi họ đều khôi phục, Sở Cửu Ca nói: "Đi thôi!"
Đi về phía trước, phát hiện nơi này căn bản không có sự tồn tại của linh thú, xung quanh rất yên tĩnh, như thể không có bất kỳ thứ gì.
Vào lúc đó, Hắc Viêm đang được Sở Cửu Ca ôm trong lòng, mũi đột nhiên động rồi, nó nói với Sở Cửu Ca: "Ta hình như ngửi được một mùi vị rất đặc biệt."
Sở Cửu Ca ngẩn ra, "Hắc Viêm, không ngờ đó! Mũi ngươi lại thính như vậy."
"Ta là hồ ly không phải cẩu, nhưng mà mùi này có chút đặc biệt, ta có chút nhạy cảm với mùi này mà thôi! Bên này.." Hắc Viêm dựa vào khứu giác của mình, chỉ đường cho Sở Cửu Ca.
Nhóm Sở Cửu Ca đi về phía trước, vô tình lại đi vào một không gian khác, không gian này mặt đất toàn một màu vàng, cát cũng màu vàng kim.
Mặc Đồng bị dọa sợ, hắn kinh ngạc nói: "Nơi này là nơi nào?"
Trước đó họ vẫn còn đang ở nơi tối đen, sao chỉ trong chốc lát thế giới biến thành màu vàng rồi.
Hắc Viêm nói: "Đây là cát vàng phượng hoàng! Giá trị liên thành! So ra, trân bảo bên ngoài toàn bộ gộp lại hết cũng không bằng một hạt cát nơi này."
Mặc Đồng nói: "Không phải chứ! Cảm giác cát này với cát thông thường không khác biệt lắm đâu."
Hắc Viêm đáp: "Đó là do người tầm nhìn hạn hẹp! Cát vàng phượng hoàng này, có thể khiến cho người ta có hiệu quả dục hỏa trùng sinh, tuy rằng không thể so sánh với dục hỏa trùng sinh thực sự, nhưng nó có thể khiến cho huyết mạch con người trở nên thuần khiết, thậm chí đạt đến cảnh giới phản tổ."
Mặc Đồng và Mạc Vấn Thiên chưa từng nghe qua có loại tác dụng như vậy, thời kỳ viễn cổ, thực lực và thiên phú tổ tiên so với bây giờ có thể nói là mạnh hơn rất nhiều, nếu như huyết mạch có thể phản tổ, thực lực nhất định đột phá cấp tốc.
Mặc Đồng kích động nói: "Cát vàng phượng hoàng này sử dụng thế nào? Đem ta chôn trong đó liền có thể dục hỏa trùng sinh sao?"
Hắc Viêm nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của hắn mà trợn trắng mắt, nói: "Ngươi không bằng trực tiếp đem mình chôn đi, sau đó tắt thở là được rồi, muốn sử dụng cát vàng phượng hoàng còn cần phải có lửa phượng hoàng mới được! Ngươi cho rằng đồ của phượng hoàng loài người bình thường có thể tùy tiện sử dụng sao."
Mặc Đồng thất vọng nói: "Không có lửa phượng hoàng, đống cát vàng phượng hoàng này cũng không phát huy được tác dụng, vậy thì có khác gì cát thông thường đâu."
Hắc Viêm nhìn cát vàng phượng hoàng trải đầy khắp không gian vô tận này, nó nói: "Nơi này xuất hiện nhiều cát vàng phượng hoàng đến vậy, khả năng rất lớn là nơi này có phượng hoàng tồn tại, đi xem xem!"
Hắc Viêm ở phía trước chỉ đường, tiếp theo họ liền phát hiện phía trước có một cây ngô đồng to vô cùng!
Đúng! Cậy ngô đồng, mà còn là màu vàng!
Cây này vô cùng to lớn, trong không gian màu vàng to lớn này, nó trông như một tòa thành trì, hơn nữa phía trên cây đó, cành cây màu vàng tạo thành một cái tổ chim tinh xảo.
Cái tổ chim này ít nhất cũng to bằng hoàng cung của vương triều, Mặc Đồng chỉ lên phía trên nói: "Không phải thực sự có phượng hoàng ở trên đó chứ!"
Hắc Viêm nói: "Có cây ngô đồng, phượng hoàng thích sống trên đó nhất. Nếu phượng hoàng không có bay mất, nó chắc hẳn vẫn còn ở bên trên!"
Phượng hoàng là yêu thú đỉnh cấp, là sự tồn tại cực kỳ khủng bố, Mặc Đồng nói: "Chúng ta phải lên đó xem sao?"
Sức hấp dẫn của việc giúp cho huyết mạch trở nên thuần khiết, thiên phú tăng cao là cực lớn, nhưng họ cũng không muốn phút chốc bị phượng hoàng lớn mạnh giết chết.