959 ❤︎ Bài viết: 149 Tìm chủ đề
Chương 690: Chạy vào sa mạc​

Nhất thời, một cỗ linh hồn lực cường đại tản ra, cả phiến thiên không đều trở nên cực quỷ dị đáng sợ.

Đạo Vương nhìn chằm chằm vào bức tranh tuyệt mỹ đó, tròng mắt co rụt lại.

"Binh binh binh!" Bức tranh của Không Hồn đang cắn nuốt linh hồn chúng, đám người Tà ma giáo từng người mất đi linh hồn trở thành một cái xác không ngã ra đất.

Bởi vì đám người này ngã xuống, uy hiếp đối với Sở Cửu Ca cũng biến mất rồi.

Đột nhiên ngã ra nhiều người như vậy, sắc mặt những người khác đại biến.

"Bức tranh đó, là bức tranh đó, cách bức tranh đó xa chút."

Người của Tà ma giáo đều bị ảnh hưởng, chỉ duy Đạo Vương không việc gì, Sở Cửu Ca nói: "Còn đứng ngốc ra đó làm gì, mau chạy!"

Thực lực đám lão gia hỏa Tà ma giáo này còn mạnh hơn đại quân lục quốc nhiều, cô cũng không biết có thể giải quyết bao nhiêu người.

Nhiếp hồn của bức tranh này cũng có giới hạn thời gian, cô nếu vẫn một mực đứng ở đây, đợi khi lực lượng của nó tiêu hao hết, họ vẫn là xong đời.

Bắt buộc phải rút lui trước!

"Ân!" Đạo Vương khẽ gật đầu.

"Cản lại chúng, tuyệt đối không được để chúng chạy mất." Lão giáo chủ ác độc nói.

Chúng nhanh chóng phóng ra, tránh khỏi phạm vi công kích của bức tranh, đem phạm vi bao vây mở rộng, không cho Sở Cửu Ca và Đạo Vương có cơ hội rời khỏi.

"Bên này!" Đạo Vương nói.

Chỉ duy nhất con đường đi vào sâu trong sa mạc là không bị tà ma giáo phong bế, Sở Cửu Ca đã phát hiện gia hỏa này đã bị thương, không thể liều mạng với đám lão gia hỏa đó nữa, đột phá vòng vây rất nguy hiểm, chỉ có thể chạy vào sa mạc.

"Được!" Sở Cửu Ca đuổi theo Đạo Vương, hướng về nơi sâu trong sa mạc phóng đi.

Lão giáo chủ âm trầm nói: "Đáng chết, chúng thế mà lại chạy vào trong sa mạc, đuổi theo!"

Bức tranh đó càng ngày càng nguy hiểm, phạm vi đang mở lớn, lại có thêm rất nhiều người của Tà ma giáo bị cắn nuốt linh hồn, lão giáo chủ dẫn theo người của Tà ma giáo gia tăng tốc độ, phóng về nơi sâu trong sa mạc, đuổi theo đám người Sở Cửu Ca.

Sở Cửu Ca nuốt vào đan dược nhanh chóng khôi phục lại linh lực và linh hồn lực, cùng lúc kéo cung bắn tiễn, vô số băng tiễn cũng xông ra.

Từng trận kình phong cuốn đến, hất tung vô số cát vàng, che chắn tầm nhìn của chúng, Tiểu Kim và Hắc Viêm phụ trách phóng hỏa.

Họ đang gia tăng tốc độ tránh khỏi công kích của đám gia hỏa kia, Sở Cửu Ca ngược lại phát hiện tốc độ của Đạo Vương chậm lại.

"Khục khục khục!" Mỗi một bước chân của hắn đều lưu lại vết máu.

"Nguyệt Mang!" Một đạo ánh sáng bạc bao trùm lấy Đạo Vương, ổn định lại thương thế cho hắn, mấy bình đan dược trị thương bị Sở Cửu Ca ném qua.

"Mau chóng trị thương, ngươi bây giờ không thể bị chúng bắt lại, dù sao ta vẫn còn việc phải tìm người." Sở Cửu Ca nói.

Đạo Vương đem đan dược của Sở Cửu Ca nuốt vào, lúc này bức tranh trên không của Tà ma giáo đã trở thành hiện trạng như tu la trường, sau đó biến mất vô tung.

"Không việc gì rồi! Bức tranh quái dị đó biến mất rồi."

"Đây rốt cuộc là tà vật gì? Quá đáng sợ rồi, trong phút chốc lấy đi nhiều mạng người như vậy."

"Người của Tà ma giáo chúng ta, chí ít bị nó cắn nuốt ba phần năm rồi."

Tà ma giáo là thế lực lớn mạnh nhất ngoài Phàm Âm Thiên ở Tây Vực, lần này vì để đối phó với Đệ nhất thần trộm và Đạo Vương cả ổ xuất động.

Nay nhất thời tổn thất hơn một nửa số người, dù là Phàm Âm Thiên ra tay, cũng khó tạo thành lực sát thương lớn đến vậy.

"Nhất định phải đem chúng phân thây trăm mảnh, tuyệt đối không thể giữ lại."

Vô số đạo thân ảnh phóng về nơi sâu trong sa mạc, đuổi theo không buông nhóm người Sở Cửu Ca, thân pháp của Sở Cửu Ca đúng là rất nhanh.

Nhưng dù là thế, dưới sự chênh lệch thực lực quá rõ ràng với đám người Tà ma giáo, họ cũng sắp bị đuổi kịp rồi.

Đạo Vương nói: "Ta dẫn dụ chúng đi, chia ra chạy."

"Chia ra chạy, một là ngươi chết trong tay đám người kia, một là ngươi chết trong sa mạc, ta sao có thể lấy được thứ ta muốn." Sở Cửu Ca không đồng ý quyết định của hắn.

"Ngươi là nói muốn lấy món đồ mà ta đoạt được từ tay Phàm Âm Thiên sao, ta nói với ngươi, kỳ thực Phàm Âm Thiên chủ lừa gạt ngươi rồi! Bảo vật đó vẫn nằm trong tay hắn ta. Chỉ cần ngươi còn sống rời khỏi đến Phàm Âm Thiên, liền có thể có được thứ ngươi muốn." Đạo Vương nói với Sở Cửu Ca.

"Ngươi cho rằng, ta sẽ tin ngươi sao?" Sở Cửu Ca khẽ nhíu mày nói.

Họ không có phân ra chạy, tiếp tục hướng nơi sâu sa mạc mà chạy, ngay khi họ sắp bị đám người Tà ma giáo đuổi kịp, Sở Cửu Ca phát hiện con đường xung quanh khắp nơi đều là loại gai màu xám sẫm.

Loại gai chỉ sinh trưởng trong sa mạc này, lực sinh mệnh cực mạnh, hơn nữa cực kì chắc chắn.

Sở Cửu Ca vận chuyển mộc chi linh lực, cô phát hiện bản thân có thể khống chế đám gai này, cuối cùng cũng có cách thoát khỏi đám gia hỏa này rồi.

"Phụt phụt phụt!" Dưới cát có vô số gai bật đất mọc lên, xuyên qua bàn chân và cánh tay chúng, đau đến chúng từng người lăn lộn trên cát.

"Đáng chết! Đây là thứ đồ gì?"

"Mau tránh ra."

"Ầm ầm ầm!" Từng trận vang lớn truyền ra, cát vàng tung bay khắp nơi.

Những nhánh gai nhọn của chúng phân tán, giống như bão vũ hướng chúng ập đến, hơn nữa còn chuyên môn nhắm đến mắt chúng mà bắn qua.

"Aaaaaaa!" Từng trận kêu thảm truyền ra.

Gai ở nơi này đặc biệt nhiều, Sở Cửu Ca đem toàn bộ chúng khống chế lấy, khiến cho đám gia hỏa này gặp không ít phiền phức, ngăn cản chúng tiến bước.

Đạo Vương nói: "Không ngờ ngươi lại có bản lĩnh này."

"Đừng kinh ngạc nữa, mau chạy đi!"

Nhân cơ hội này, họ chạy đi thật xa, vốn tưởng rằng thoát khỏi đám người Tà ma giáo là an toàn rồi, ai ngờ bầu trời phía trước triệt để tối đen.

Sở Cửu Ca trợn to mắt, nói: "Có nhầm hay không, bão cát!"

Tuyết lở gặp rồi, giờ thì hay rồi, lại đến một cái bão cát.

Đạo Vương nói: "Xem ra chúng ta vận khí rất không tốt, chạy về phía này."

Họ chạy có nhanh đi nữa, cũng không có nhanh được như bão cát đó, cuối cùng họ bị chôn vùi trong cơn bão cát.

Lấy linh lực phòng ngự, dốc hết toàn lực xông ra, ý thức lâm vào trong mơ hồ.

Đợi khi Sở Cửu Ca tỉnh lại, nhìn thấy Bát Dạ đang ngồi ngay bên cạnh thủ hộ cô.

Sở Cửu Ca mở ra đôi mắt, nói: "A Dạ ngươi không việc gì thì tốt, gia hỏa kia đâu?"

Bát Dạ lắc đầu nói: "Không nhìn thấy."

"Gia hỏa đó có lẽ không dễ chết như vậy đi? Chúng ta trước xem xem tình hình xung quanh."

Truy binh đã cắt đuôi được, nhưng họ đã triệt để đánh mất phương hướng rồi, phiến sa mạc này cực kỳ lớn, bị nhốt ở nơi này mất cả tháng cũng chưa chắc có thể đi ra được.

Tiểu Kim nói: "Chủ nhân, ta lên cao xem xem."

Tiểu Kim bay đến nơi cao nhất, xung quanh ngoại trừ sa mạc chính là sa mạc, không nhìn thấy phong cảnh nào khác.

Phiến sa mạc này nóng ran, khô khốc.

Lúc này đang giữa trưa, dù hoàn cảnh ác liệt, cũng không khiến cho Sở Cửu Ca mất đi hứng thú thưởng thứ cảnh đẹp.

"Ngô chủ rất thích bầu trời nơi này?" Một âm thanh trong trẻo truyền ra, bên người Sở Cửu Ca nhiều thêm một người.

Bát Dạ cảnh giác nhìn người xa lạ đột nhiên xuất hiện, chuẩn bị tùy thời ra tay công kích.​
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back