Ngôn Tình [dịch] [Hệ Thống] Bình Hoa Nghịch Tập - Ma Nữ Tiểu Yêu

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Boss là Bánh bèo, 21 Tháng mười một 2019.

  1. Boss là Bánh bèo

    Bài viết:
    47
    Chương 38

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu

    Tô Mạt Nhi đã tính rất kĩ, nếu chính mình đã muốn đầu tư vào điện ảnh, vậy nhất định phải làm cho thật tốt, quan trọng là phải tôn trọng khán giả.

    Coi khán giả như kẻ ngốc mà lừa gạt, thì cuối cùng cũng chỉ nhận lấy thất bại. Một đoàn phim làm ra tác phẩm có tốt hay không, họ xem, họ nhìn rồi họ đánh giá, đôi mắt của họ sáng như sao. Lừa gạt khán giả, chính là lừa gạt chính mình.

    Tô Mạt Nhi cũng không dấu Từ tỷ mình muốn rời công ty, rất mong Từ tỷ sang giúp cô, Từ tỷ cũng nói để suy xét thêm.

    Sau khi xuất viện, Tô Mạt Nhi bắt đầu lao vào hệ thống điên cuồng học tập. Võ thuật, biên khúc, biên kịch, cô còn học để nâng cao kỹ thuật diễn, cô vẫn luôn cố gắng không dám thả lỏng bản thân. Mỗi khi nghỉ ngơi cô cũng sẽ suy nghĩ một chút về cốt truyện của 《 tiên đồ.

    Hiện giờ 《 tiên đồ 》 đã đổi mới hơn chín mươi vạn chữ, tồn cảo cũng có hơn một trăm ba mươi vạn. Còn lại khoảng ba mươi vạn chữ nữa là có thể hoàn chính văn. Bộ truyện này kết thúc trong lòng Tô Mạt Nhi rất vấn vương. Nói cho cùng thì bộ truyện này cũng đã đi theo cô một thời gian dài, cô đặt vào nó không ít tâm huyết. Nói kết thúc liền kết thúc.

    Bây giờ cô cũng phải nghĩ đến việc khai hố bẫy độc giả.

    Cô tính hố mới này viết một bộ hiện đại, cốt truyện không ngược, là thể loại yêu đương, ngọt sủng. Độ dài vừa phải, khoảng hơn ba mươi vạn chữ. Viết thể loại này cũng coi như điều hòa lại sinh hoạt một chút.

    Gần đây Khúc Tình sống cũng không được tốt cho lắm, các cảnh trong đoàn còn chưa quay xong, bởi vì có liên quan tới việc chèn ép Tô Mạt Nhi trong đoàn phim, ngày nào cánh phóng viên cũng chặn Khúc Tình ở cửa đoàn phim. Cánh phóng viên đào tin càng ngày càng sâu, không hề có dấu hiệu hại nhiệt. Mới mấy ngày fans của Khúc Tình cũng đã rớt một nửa! Có một ít fans còn bình luận chửi Khúc Tình, nói mình nhìn lầm người!

    Trong lòng Khúc Tình oán hận vô cùng!

    Cô ta hận Tô Mạt Nhi, chỉ là diễn cảnh rơi xuống nước, lại không sảy ra chuyện ghê gớm gì, còn cố tình chuyện bé xé ra to, phải làm cho mọi người đều biết!

    Cô ta hận Mạc Hứa, rõ ràng biết cô ta thích hắn, lại không bảo vệ cô ta, còn hướng mũi dùi về phía cô ta!

    Cô ta càng hận Ôn Tĩnh và đạo diễn Lý Thịnh Phong, cô là nữ chính của đoàn phim, bọn họ lại đứng về phía Tô Mạt Nhi, tất cả đều muốn đối nghịch với Khúc Tình!

    Mấy ngày nay trạng thái diễn xuất của Khúc Tình không ổn định, mỗi một phân cảnh đều bị NG, năm sáu lần mới có thể qua. Cuối cùng Lý đạo không có cách nào liền gọi biên kịch tới, sau nhiều lần họp bàn liền quyết định xóa bớt phân cảnh của Khúc Tình.

    Mà phân cảnh của Khúc Tình lại có liên quan tới nam chính, trên cơ bản xóa cảnh của Khúc Tình đồng nghĩa với việc nam chính cũng mất không ít đất diễn. Vì thế, trong lòng nam chính rất thống hận Khúc Tình.

    Lễ Giáng Sinh đến Tô Mạt Nhi cùng công ty giải trí chính thức kết thúc hợp đồng, dù cô không có oán niệm gì với công ty. Nhưng từ giờ khắc hợp đồng với công ty chính thức kết thúc, cô vẫn có thể cảm giác được toàn thân khoan khoái, tâm tình thoải mái. Giống như một hòn đá đang đè nặng trên người đột nhiên biến mất, cảm thấy cuộc sống một lần nữa tràn ngập ánh mặt trời.

    "Về sau hợp tác vui vẻ."

    "Tô tiểu thư không thể đổi ý thật sao, đem phòng làm việc để dưới danh nghĩa giải trí Yên Vui? Cô cũng biết, so với các công ty giải trí khác cô đối với chúng tôi tương đối thân thuộc, sẽ không có chuyện hố người. Tôi cũng biết lý do Tô tiểu thư kiên định lựa chọn kết thúc hợp đồng, nhưng cũng vì công ty phạm phải sai lầm, thì sau này mới không tái phạm, không phải sao?"

    Tô Mạt Nhi cũng thừa nhận, vị phụ trách này nói rất có đạo lý, cô cũng đã cân nhắc rất nhiều lần, vẫn không muốn bản thân bị ủy khuất.

    "Tôi tin sau này chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội để hợp tác. Chờ Tết Âm Lịch qua đi, tôi gửi cho các vị bộ kịch bản, trong đó có mấy nhân vật tôi muốn tuyển ở quý công ty, bộ kịch bản này theo cảm giác cá nhân của tôi thì cũng không tệ lắm."

    Người nọ nhún nhún vai nói: "Vậy được rồi."

    Sự việc kết thúc, sau khi Tô Mạt Nhi trở về liền nhận được điện thoại của Diệp Minh Triết.

    "Chuyện gì?"

    "Hiện tại em ở nhà?"

    "Uh."

    "Em chờ, chút nữa tôi sẽ tới tìm em."

    Không đợi Tô Mạt Nhi mở miệng cự tuyệt, Diệp Minh Triết đã ngắt điện thoại.

    Nghe khẩu khí của hắn có vẻ tức giận, trong lòng Tô Mạt Nhi có chút dự cảm không được tốt. Phong cách làm việc của vị thiếu gia này trước nay đều rất tùy hứng, chỉ cần hắn thích là được, mặc kệ kết quả, có lẽ hắn cảm thấy việc hắn làm sẽ không nháo đến mức không thể vãn hồi.

    Đây có lẽ là tự tin thuộc về hắn.

    Một lát sau âm thanh chuông cửa vang lên. Tô Mạt Nhi ra mở cửa, ngoài cửa chỉ có Diệp Minh Triết, vị trợ lý vạn năng của hắn không theo cùng. Tô Mạt Nhi có chút tò mò, nhưng cũng không mở miệng hỏi.

    "Anh muốn uống gì?"

    Diệp Minh Triết ngồi trên sô pha, hắn không nói một lời nào mà nhìn chằm chằm Tô Mạt Nhi. Ánh mắt mang chút ánh sáng, nữ nhân này, lớn lên đẹp quá mức cho phép. Mấy ngày nay hắn xuất ngoại công tác, tưởng rằng nhớ nhung của hắn đối với cô sẽ theo đó mà phai nhạt.

    Nhưng chính hắn lại đang xem nhẹ lực ảnh hưởng của nữ nhân trước mặt này rồi.

    Trong khi hắn rối rắm về cảm súc của bản thân, suy xét muốn chính thức thổ lộ, thế mà nữ nhân này vô thanh vô tức liền cùng nam nhân khác truyền ra scandal!

    Hắn khó chịu!

    Cảm giác như sắp nổ tung!

    Tô Mạt Nhi thấy hắn không nói lời nào, liền đứng lên đến tủ lạnh cầm cho hắn một lọ nước khoáng. Diệp Minh Triết lại không nhận, thanh âm lạnh đi nói: "Tô Mạt Nhi, mấy ngày này, em sống không tệ nhỉ!"

    "Nhờ phúc của anh, tôi sống cũng tạm."

    "Chuyện em cùng tên hỗn đản Mạc Hứa kia đến cùng là như thế nào?"

    Tô Mạt Nhi nói: "Quan hệ của tôi với anh chỉ là hợp tác đôi bên cùng có lợi, chuyện này là việc riêng của tôi, tôi hình như không có nghĩa vụ phải báo cáo với anh thì phải?"

    "Việc riêng? Em hay quá rồi!"

    Nữ nhân này thật không biết tốt xấu! Hắn vội vàng bay từ nước ngoài về, lệch múi giờ cũng chưa kịp điều chỉnh chạy ngay tới đây, chỉ có chút khó chịu vì vụ scandal kia thôi mà, quan trọng là lo lắng cho cô? Sợ cô lại bị người bôi nhọ, sợ sẽ có người hại cô! Nhìn thái độ của nữ nhân bạc tình này đi.

    Đây là nữ nhân hắn để ý, Diệp Minh Triết hắn khi dễ cô thì chỉ có thể nói là cô không đúng, kẻ khác đừng mơ động đến.

    Hắn nghĩ ý của mình đã biểu hiện rất rõ ràng, nhưng đồ nữ nhân xấu xa Tô Mạt Nhi này hình như không cảm kích, còn có chút ghét bỏ. Chuyện này khiến hắn cảm giác có chút thất bại.

    Bỗng nhiên, hắn đứng lên, dùng thân hình cao lớn áp lên Tô Mạt Nhi. Tức giận cúi đầu, hung hăng hôn lên môi Tô Mạt Nhi. Có lẽ là dùng sức quá mạnh, khi môi hai người chạm vào nhau, trên môi Diệp Minh Triết chảy ra một vết máu.

    Tiểu Lục oán hận nói: "Cư nhiên dám chiếm tiện nghi của ngươi! Ký chủ, đổi vật phẩm điện giật, giật chết hắn! Khiến hắn thành thật trở lại!"

    Tô Mạt Nhi có chút vô ngữ, ngươi không nói lời nào, trực tiếp giật chết hắn, thì kẻ này đã sớm chịu trừng phạt.

    Diệp Minh Triết có chút hung ác quệt đi tia máu trên môi, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Tô Mạt Nhi: "Tuy rằng đến bây giờ tôi cũng không rõ ràng, tôi đối với em thích là nhất thời hay là tình yêu chân chính, nhưng tôi không chịu được em cùng người khác có liên quan! Tôi biết là tôi vô sỉ, tôi bá đạo, tôi ích kỷ, nhưng trời sinh tính tình của tôi đã như vậy, nếu em dám hồng hạnh xuất tường, thì cứ việc thử xem!"

    Hắn hoàn toàn không đem ký chủ đặt ở trong mắt a, Tiểu Lục cảm thấy mình sắp tức đến nổ phổi, nếu nó có..

    Thấy Tô Mạt Nhi không nói lời nào, Diệp Minh Triết tiếp tục nói: "Tôi biết, sinh hoạt của em và tôi có quá nhiều chênh lệch. Em thậm chí rất chướng mắt những hành vi hoang đường trước giờ của tôi, nhưng từ khi quen em, tôi thật sự đã ngoan hơn rất nhiều. Tôi nghĩ mình thật sự đã yêu em, em cần cho người yêu em một cơ hội!"

    Tô Mạt Nhi bị làm cho tức giận mà muốn cười!

    Đối với người như Diệp Minh Triết mà nói, tình yêu cũng chỉ là thứ để điều hòa cuộc sống; còn cô trong thời điểm hiện tại từng thất bại kiến cô lùi bước, nhưng tận sâu trong đáy lòng vẫn mong có được một tình yêu thuần khiết. Một khi yêu hắn, lấy tâm yêu hắn, cuối cùng hắn tuyên bố trò chơi này kết thúc, đến lúc đó cái cô mất đi là tất cả?

    Với hắn có thể là chơi bời chốc lát, nhưng với cô những cuộc chơi như vậy cô không chơi nổi.

    "Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ bồi anh chơi cái trò tình yêu này. Hơn nữa, hiện tại đối với tôi sự nghiệp mới là quan trọng nhất."

    "Yêu em là tôi, còn em cứ phát triển sự nghiệp của em."

    Nói xong, hắn lấy trong cặp một chồng văn kiện, "Đây là giấy tờ liên quan tới việc thành lập phòng làm việc, còn có một ít chứng minh phòng làm việc trên danh nghĩa Diệp thị, em xem qua một chút, nếu không có vấn đề, sau khi đặt tên xong là có thể tuyên bố phòng làm việc được thành lập."

    Edit: Chả là t phát hiện ra bản dịch này bị chôm sang trang khác (lấy mà không hỏi thì đúng là chôm chỉa rồi còn gì). Thế là bảo bảo tức nổ phổi, bảo bảo bình luận, rồi họ khóa luôn bình luận của bảo bảo. Hừ hừ, bảo bảo muốn hờn cả thế giới.

    Bảo bảo đăng chương này lượt truy cập là 1941, khi nào lên đến 2000 thì B mới đăng chương mới nhé!
     
  2. Boss là Bánh bèo

    Bài viết:
    47
    Chương 39

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu

    Tô Mạt Nhi thật sự rất kinh ngạc, cô không nghĩ hiệu xuất làm việc của Diệp Minh Triết lại nhanh như vậy.

    "Đều.. Chuẩn bị xong?"

    "Uh, em nhìn xem còn có vấn đề gì hay không."

    "Được."

    Tô Mạt Nhi cầm lấy văn kiện cẩn thận nhìn một lần, phân văn kiện này làm quá chuyên nghiệp rồi, không có vấn đề gì.

    Tô Mạt Nhi cầm bút viết tên của mình, nhìn Diệp Minh Triết cười: "Diệp thiếu, sau này hợp tác vui vẻ."

    Diệp Minh Triết cũng cười nói: "Nếu đã đạt thành hợp tác, vậy có phải em nên mời tôi một bữa cơm hay không? Nói chung thì chúng ta cũng đã cùng chiến tuyến không phải sao?"

    "Tất nhiên, anh vẫn là Boss lớn trên danh nghĩa của tôi đấy."

    Lễ Giáng Sinh vừa qua đi, Tô Mạt Nhi đã không có thông cáo gì. Đơn giản là để bản thân thả lỏng một chút, còn thỉnh thoảng nghĩ cốt truyện của hố mới, bắt đầu đem bộ 《 Thứ Nữ Toàn Cơ 》 này chuyển thể thành phim.

    Bộ này có thành tích khá tốt, fans rất nhiều, nội dung cũng đủ mới mẻ độc đáo, cải biến thành phim truyền hình rất thích hợp.

    Tết Âm Lịch đến, cô không có nơi để đi, liền biến chính mình thành trạch nữ, rúc trong ổ chăn, uống rượu vang đỏ, nhìn xuân vãn, nhớ về khoảng thời gian chính mình tiến vào giới giải trí. Trong lòng nói không thấy tủi thân là không phải.

    Trong khi người người nhà nhà đoàn viên, cô lại một thân một mình ôm cái TV, đúng là có chút tủi thân.

    Nhưng cô chỉ kịp tủi thân hết đêm ba mươi, sáng sớm mùng một, Diệp Minh Triết đã đỗ xe dưới tiểu khu nhà cô.

    "Chuyện gì?"

    "Em sửa soạn một chút rồi xuống đây, hôm nay tôi mang em đi gặp một người."

    Tô Mạt Nhi nhíu mày, cô không hiểu. Là ngày mùng một tết, kể cả là đi thăm bạn thì nhất định là một người bạn quan trọng? Diệp Minh Triết cùng bạn bè chúc tết, lôi cô theo để làm gì?

    Cô cũng biết quy tắc trong giới này. Gọi là dự tiệc nhưng chính là bồi ăn bồi uống, nếu công ty quản lý không ra gì, thì khó tránh khỏi còn làm những chuyện khác. Nói trắng ra là bán mình cao cấp.

    Hiện tại Diệp Minh Triết muốn cô đi cùng, chẳng lẽ cũng muốn cô qua tiếp khách?

    Tưởng tượng có thể là khả năng này, một cỗ tức giận muốn phun trào trong lòng Tô Mạt Nhi.

    "Em nhanh lên, tôi hẹn đạo diễn Trương Kinh Đàm gặp mặt, em nói sang năm muốn lên kế hoạch quay một bộ điện ảnh, vừa hay Trương Đạo trở về ăn tết. Em nhanh đi, cầm kịch bản theo, nói không chừng Trương Đạo có hứng thú, vậy bộ điện ảnh này đã thành công một nửa rồi."

    Đạo diễn Trương Kinh Đàm, Tô Mạt Nhi khá hiểu biết vị đạo diễn này.

    Bất cứ bộ phim nào được ông quay đều không lo về ratinh, ông là bảo chứng cho ratinh phòng bán vé. Mỗi một bộ đều được giới phê bình đánh giá rất cao, có phim văn nghệ nội hàm, cũng có phim thương mại điện tử. Mấy năm nay, ông vẫn luôn ở nước ngoài quay điện ảnh, thành tích rất nổi bật. Ở quốc tế rất nổi danh, nếu thật sự có cơ hội hợp tác với Trương Đạo, thì thật là cầu còn không được.

    Tô Mạt Nhi cảm thấy có chút hồi hộp!

    "Tôi.. Tôi lập tức xuống ngay."

    Cúp điện thoại, Tô Mạt Nhi vào nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương, phát hiện khí sắc cũng không tệ, không cần trang điểm quá đậm. Nhưng cô rất coi trọng buổi gặp mặt này nên cô vẫn trang điểm một chút.

    Thay xong quần áo, cô cầm di động cùng kịch bản trực tiếp đi xuống lầu.

    Diệp Minh Triết đang chờ trên xe, nhìn thấy Tô Mạt Nhi đang đến gần mày nhẹ nhàng nhíu lại. Chờ đến khi cô ngồi trên xe, thắt kỹ đai an toàn, lúc này mới mở miệng nói: "Bình thường tôi muốn hẹn em còn khó hơn cả lên trời. Có chút chuyện tốt thì không ai chạy nhanh hơn em."

    Tô Mạt Nhi lúc này không cùng hắn tranh cãi, đối với cơ hội trước mắt này, cô lại rất cảm kích hắn.

    "Cảm ơn anh."

    "Tôi không phải đang theo đuổi em sao? Cho nên đừng nói cảm ơn, tôi không thích nghe."

    Nói xong, một chân nhấn ga, xe thể thao lao vút ra khỏi chung cư.

    Nơi bọn họ hẹn là một nhà hàng tư nhân, thoạt nhìn giống như một lâm viên tư nhân hơn, kiến trúc vô cùng độc đáo, có loại mỹ cảm kết hợp giữa Trung Quốc và Phương Tây. Cổng lớn đứng hai vị tuấn nam, nhìn thấy bọn họ đến liền đem cửa lớn mở ra, xe chậm rãi đi vào, bên trong cấu tạo vô cùng phức tạp lại đẹp không sao tả xiết.

    Diệp Minh Triết thấy Tô Mạt Nhi vẫn luôn nghiêng đầu đánh giá tòa trang viên này, khóe môi khẽ cười.

    Nhìn dáng vẻ này của cô khiến hắn phí một phen tâm tư này, cũng đáng. Nhìn cô không phải rất vừa lòng nơi này sao?

    "Cảm thấy nơi này thế nào?"

    Tô Mạt Nhi rất thật thành gật đầu: "Rất tốt, tôi rất thích nơi này."

    "Đây là một trang viên tư nhân, ở sau núi còn có một vườn nho lớn. Mỗi năm đều sẽ hái lấy quả để sản xuất rượu nho, dùng phương pháp gia truyền để chưng cất, hương rất thuần, vô cùng mê người. Tôi từng nếm qua, so với rượi nho thượng hạng trên thị trường không kém chút nào. Hôm nay cũng coi như là em có lộc ăn."

    Đi được hai bước, Diệp Minh Triết lại giới thiệu: "Nơi này là một vườn Tulip, đi từ bên này qua có một nhà kính, bên trong có rất nhiều các loại hoa cỏ. Chờ ăn cơm xong, tôi có thể mang em đến đó đi dạo."

    Diệp Minh Triết thao thao bất tuyệt trên mặt luôn mang theo vài phần đắc ý. Thật giống như tất cả những thứ này đều là của hắn, Tô Mạt Nhi cũng rất nghiêm túc nắng nghe, hai mắt luôn di chuyển theo phương hướng mà hắn chỉ.

    Trên thế giới này, mỹ thực cùng cảnh đẹp đều quan trọng như nhau, đều không thể thiếu. Nơi này quá đẹp, đẹp đến mức không thể bắt bẻ.

    "Thế nào cũng thấy anh rất quen thuộc với nơi này?"

    "Tới nhiều, tự nhiên liền quen thuộc thôi."

    "Thì ra là thế."

    Đến nơi, Diệp Minh Triết lại giới thiệu: "Đầu bếp nơi này rất nổi tiếng, chút nữa em phải nếm thử món tủ của họ, đảm bảo làm em vừa lòng."

    Tô Mạt Nhi cảm giác có chút kỳ quái.

    Cứ có cảm giác, giống như mục đích của Diệp Minh Triết chính là muốn mời cô ăn cơm.

    Hai người họ vào phòng, đợi được vài phút, Trương Kinh Đàm liền tới.

    Đáy lòng của Diệp Minh Triết "Thật vất vả mới có cơ hội cùng người mình thích ở chung, còn không nói được vài câu, liền tới một cái bóng đèn".

    Tô Mạt Nhi rất nhanh từ ghế trên đứng lên, "Trương Đạo, ngài hảo."

    Trước cô có nhìn qua ảnh chụp Trương Đạo, nhưng lúc này thấy người thật, Tô Mạt Nhi vẫn cảm thấy Trương Đạo trẻ quá mức.

    Trong khi dùng cơm, Diệp Minh Triết cùng Trương Kinh Đàm ngươi một ly ta một ly uống rượu, Tô Mạt Nhi ngẫu nhiên nói đôi câu, thỉnh thoảng trả lời một ít vấn đề Trương Đạo hỏi. Không khí phi thường hài hòa.

    Bữa cơm này, cũng làm Tô Mạt Nhi cảm thấy, mình giống như vừa mới nhận thức Diệp Minh Triết.

    Ấn tượng về Diệp Minh Triết trong mắt cô, chính là một phú nhị đại, không học vấn, không nghề nghiệp, cả ngày gây chuyện thị phi. Nhưng lúc này, cô lại thấy sự khôn khéo của một thương nhân trong hắn. Không thể không nói, mặt này của Diệp Minh Triết đối với nữ nhân rất có lực hấp dẫn.

    Cơm ăn cũng được chín phần, rượu uống cũng ngà ngà.

    Trương Kinh Đàm lúc này mới nhìn về phía Tô Mạt Nhi, mở miệng hỏi: "Nghe nói cô muốn lên kế hoạch quay một bộ điện ảnh? Kịch bản cũng mang đến rồi?"

    "Đúng vậy, Trương Đạo, không biết, ngài có thể giúp vãn bối chỉ ra chỗ sai không ạ."

    Trương Kinh Đàm liếc Diệp Minh Triết một cái, có chút bất đắc dĩ. Tiện đà gật đầu, nói: "Đem kịch bản cho ta xem."

    "Vâng, được ạ!"

    Trương Kinh Đàm lúc ăn cơm có thể ăn vui vẻ, nhưng khi động đến công việc, cũng rất cẩn trọng, hôm nay sở dĩ đáp ứng tới ăn bữa cơm này, hơn nữa giúp Tô Mạt Nhi một tay, cũng là vì Trương Kinh Đàm trước đây từng nợ Diệp Minh Triết một ân tình, lúc này Diệp Minh Triết mở miệng, lại với hắn mà nói cũng không phải chuyện khó xử gì, hắn liền đồng ý.

    Nguyên bản cho rằng, chuyện này chỉ là tranh chấp của nhưng người thừa kế, không nghĩ.

    Edit: Hu hu Hà Nội nóng 41*
     
  3. Boss là Bánh bèo

    Bài viết:
    47
    Chương 40

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu

    Edit: B các tiểu tiên nữ đã like chưa nè, 2800 lượt truy cập hay 10 lượt thích là t có chương mới luôn nhé!

    Ông cũng không quá xem trọng Tô Mạt Nhi.

    Tô Mạt Nhi là nữ minh tinh nổi tiếng trong nước dạo gần đây, ông tất nhiên là có nghe qua. Thậm chí việc cô ấy chụp bìa tạp trí ở nước ngoài ông cũng biết, truyện này cũng khiến ông vô cùng ngạc nhiên.

    Không thể không nói, tấm bìa tạp trí kia chụp rất thành công. Ngay cả ông người tự nhận là tâm lặng như nước, nhìn thấy cũng không khống chế được tim đập thình thịch. Vị phú nhị đại này coi trọng cô ấy, nguyện vì cô ấy mà lót đường, ông cũng thấy như một chuyện hiển nhiên phải như thế.

    Vì nụ cười của hồng nhan nguyện đầu rơi máu chảy.

    Nếu ông trẻ lại vài tuổi, cũng sẽ làm như vậy. Tuổi trẻ mà! Ai cũng muốn một lần như vậy?

    Tuy rất hiểu hành động của Diệp Minh Triết, ông lại không có hảo cảm đối với Tô Mạt Nhi, cũng chẳng có ác cảm gì. Tuy dựa mặt kiếm cơm cũng có thể giành được một góc trời trong giới này, nhưng ông là một đạo diễn, hơn nữa là một đạo diễn rất coi trọng khả năng nhập vai diễn xuất của diễn viên, vì vậy đối với một bình hoa như Tô Mạt Nhi ông cũng không để vào trong mắt.

    Hoặc là nói, trên người Tô Mạt Nhi không có điểm gì có thể khiến cho ông chú ý.

    Nhưng chính bình hoa không có điểm gì để ông chú ý này lại cho ông xem một bộ kịch bản. Nhìn qua cái tên thôi đã thấy rất mới lạ --《 Đổ Vương Phong Vân 》, đáy lòng ông nhen nhóm một chút hứng thú.

    Nhưng ông cũng không sốt ruột xem kịch bản ngay, mà ngẩng đầu nhìn về phía Tô Mạt Nhi cười. Có lẽ cái người nổi tiếng bình hoa, kỹ thuật diễn bằng không này sẽ cho hắn một kinh hỉ mà hắn không thể tưởng tượng nổi.

    Hắn lại quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Minh Triết đang ngồi bên cạnh.

    Tuy Diệp Minh Triết cố gắng tỏ ra thong dong, nhưng đôi tay kia vẫn bán đứng nội tâm xao động của anh. Từ hành động đến ánh mắt khi anh nhìn Tô Mạt Nhi, có lẽ chính anh cũng không rõ ràng nội tâm của mình. Đây là người mà anh muốn đặt trong lòng, không phải người mà anh chỉ muốn chơi đùa.

    Gia thế Diệp gia không nhỏ, có thể đồng ý cho một nữ nhân trà trộn trong giới giải trí qua cửa là không có khả năng?

    Trong giới hào môn Trương Kinh Đàm vô cùng rõ, tự sâu trong đáy lòng họ luôn xem thường người trà trộn trong giới giải trí. Cho dù bây giờ địa vị của những người này đã được đề cao rất nhiều, nhưng đối với hào môn thế gia mà nói, những người này cũng chỉ là con hát, không lên được phòng khách.

    Ông lập tức nghĩ tới rất nhiều chuyện trước kia, rất nhiều chuyện khi ông còn trẻ.

    Khi Trương Kinh Đàm còn trẻ, cũng có một nốt chu sa. Nốt chu sa ấy nhẹ nhàng xâm nhập đáy lòng ông, đến tận bây giờ nó vẫn khiến ông hối hận khi nhớ lại.

    Giới giải trí mà! Ông cũng không quá coi trọng, cũng chỉ cho rằng mình để ý khuôn mặt người ta mà thôi, liền đưa ra điều kiện bao nuôi trao đổi tài nguyên.

    Cuối cùng người kia cũng đáp ứng, nhưng quyết định ấy của ông cũng hoàn toàn chặt đứt khả năng tiến triển trong quan hệ của bọn họ.

    Chờ đến khi hắn hiểu được tâm ý của mình thì đã không còn kịp nữa rồi.

    Mà trạng thái hiện tại của Diệp Minh Triết cùng ông trước kia rất giống nhau, từ cái nhìn đầu tiên đã thích dung mạo của đối phương, cho nên mới nói đàn ông đều háo sắc như nhau. Nhưng nếu có thể trả giá rất nhiều vì một người, thì làm sao có thể nói rằng, đó không phải yêu?

    Nhìn bộ dáng lo lắng của Diệp Minh Triết, Trương Kinh Đàm lại cười.

    Có lẽ cậu ta so với ông sẽ có kết cục tốt đẹp hơn, ít nhất cũng không đến mức không thể vãn hồi.

    Ông cũng không muốn nhìn thấy một cặp rất xứng đôi vừa nứa này, sẽ đi theo vết xe đổ của ông, cuối cùng chỉ có thể giống ông, quãng đời còn lại ngập trong hối hận. Ông đem kịch bản thu vào, động tác rứt khoát làm Tô Mạt Nhi có chút khẩn trương.

    Trương Kinh Đàm cười ha hả nói: "Hôm nay đến đây, ăn cơm vẫn là quan trọng nhất. Cái kịch bản này, mới nhìn đến tên thôi tôi đã rất có hứng thú rồi, chút nữa trở về tôi sẽ nghiên cứu thật kỹ. Đến lúc đó quyết định như thế nào, sẽ thông báo cho hai người sau."

    "Cảm ơn Trương Đạo."

    Sau đó Trương Đạo lại cùng Tô Mạt Nhi hàn huyên đôi câu liên quan đến diễn xuất, Trương Đạo phát hiện Tô Mạt Nhi không phải là bình hoa như ông nghĩ. Ít nhất, cô ấy cũng rất để tâm tới phương diện này.

    Trương Đạo là người thẳng thắn lập tức lại hỏi: "Tôi thấy cô không phải không biết gì về diễn xuất, không giống người không biết diễn, thế nào lại bị phóng viên viết thành bình hoa, uổng cho mĩ mạo khuynh thành?"

    Tô Mạt Nhi nghe được những lời này của Trương Đạo, cảm thấy rất buồn cười.

    Cô khẽ nghiêng đầu mà suy nghĩ, nói: "Đại khái có thể là.. Tôi dậy thì quá thành công?"

    "Ha ha ha.." Trương Đạo bật cười thành tiếng, không khí lập tức nhẹ nhàng rất nhiều. Ông cười nói: "Không tồi, diện mạo này của cô tuyệt đối rất nghịch thiên. Có thể có vài người đố kỵ, nên vẫn luôn muốn bôi nhọ cô cũng nên."

    Diệp Minh Triết có chút không dám tin nhìn hai người này.

    Lúc nãy hai người còn chưng ra khuôn mặt "không phải thân, cũng chẳng quen", làm sao giờ đã trở nên quen thuộc hơn cả anh rồi.

    Cô gái này, thế mà còn cười thoải mái như thế với Trương Kinh Đàm, cô còn chưa bao giờ cười với anh như thế đâu! Thái độ luôn ôn hòa, khách khí, còn không thì đập cho anh một khuôn mặt lạnh như tiền!

    Trong lòng Diệp Minh Triết dâng lên cảm giác ê ẩm, rồi lại không biết mình nên dùng thân phận gì để mà giận rỗi người ta đây.

    Lúc này anh mới bừng tỉnh, bắt được trọng điểm -- hai chữ thân phận!

    Đúng vậy, anh phát hiện anh muốn ở bên cạnh cô ấy, muốn cô ấy cười với một mình anh, muốn cho cô ấy mọi thứ tốt nhất, muốn cùng cô ấy có những hành động thân mật nhất.. Trước đây anh không có cảm giác muốn gì đó quá mức với bất kì cô gái nào. Nhưng hiện giờ đáy lòng anh lại rất rõ, cảm súc của anh đối với Tô Mạt Nhi không giống những cô gái khác.

    Cho nên anh cũng không dám làm gì quá đáng, mà lựa chọn đi từng bước một, tới gần cô.

    Hiện tại nhớ tới thân phận, bản thân anh cũng đã hiểu rõ lòng mình muốn gì. Anh muốn có một thân phận rõ dàng, được quang minh chính đại bên cạnh cô.

    Lúc trước có lẽ anh còn chưa xác định được, ý nghĩ như vậy có phải là nhất thời hay không, thì khi thấy cô cùng Trương Kinh Đàm nói chuyện vui vẻ, chuyện gì anh cũng sáng tỏ.

    "Khụ khụ.. Trương Đạo, bộ điện ảnh này Diệp thị chúng tôi sẽ đầu tư, chi tiết đầu tư như thế nào sẽ giao cho phòng kế hoạch hạch toán, bộ điện ảnh này cũng coi như một hạng mục đầu tư quan trọng của Diệp thị trong năm nay. Tôi rất hy vọng có thể thúc đẩy hợp tác lần này của chúng ta."

    Trương Kinh Đàm hơi kinh ngạc, ngay sau đó cười lên, xem ra tiểu tử này đã hiểu rõ, không cần chính mình nói gì nữa.

    Ông cười nói: "Đương nhiên, trở về tôi sẽ nghiên cứu kĩ kịch bản, nếu thật sự thấy hứng thú, tôi sẽ liên lạc."

    Thành tựu của ông trong giới được như ngày hôm nay, một phần dựa vào mắt nhìn kịch bản của ông rất tinh tường, mỗi một khâu làm nên bộ phim ông đều rất khắt khe, nên khi được công chiếu khán giả đều trầm trồ khen ngợi kèm theo đó là thán phục. Có thể nói, ông ở trong giới điện ảnh được xem như một tồn tại rất khác.

    Đối với kiên trì của Trương Đạo, về tình về lý đều không có gì để chê trách, Diệp Minh Triết đương nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của Trương Đạo.

    Nói đến đây cũng không cón gì để nói, Trương Đạo từ trên chỗ ngồi đứng lên chuẩn bị cáo từ.

    Tô Mạt Nhi nói: "Tôi cũng nên cáo từ rồi."

    Trương Kinh Đàm nghe vậy quay đầu nhìn Diệp Minh Triết liếc mắt một cái, bên trong ý cười rất là rõ ràng.

    Diệp Minh Triết cũng không giận, chỉ nói: "Bổn thiếu cuối cùng cũng hiểu cái gì gọi là qua cầu rút ván. Hôm nay tốt xấu cũng là mùng một, em có thể nhẫn tâm hơn như thế nữa không, lưu lại bồi tôi quá cái năm mới? Nói cho cùng vì bữa cơm này, tôi đã hủy bữa tiệc ngày hôm nay. À đúng rồi, tôi nhớ phim truyền hình 《 Tiên Kiếm Duyên 》 sẽ bắt đầu chiếu vào tháng giêng, nói xem em có mong chờ gì đối với ratings phim không?"

    Tô Mạt Nhi nói: "Nếu ratings không đạt được như kỳ vọng của tôi, anh có biện pháp có thể đề cao điểm ratings?"

    "Tôi biết về mảng tuyên truyền bộ phim này làm rất khá, ratings tuyệt đối sẽ không thấp. Nếu không đạt được như kỳ vọng của em, thì chỉ có thể là em yêu cầu quá cao rồi."

    Tô Mạt Nhi nhún nhún vai, không theo vấn đề này tiếp tục dây dưa.

    Diệp Minh Triết cũng thay đổi cái đề tài hỏi: "Hiện tại xem như chính thức giải ước với công ty cũ, trước mắt chắc chưa có người đại diện? Đối với người đại diện cô có yêu cầu như thế nào? Không có người đại diện, đối với công tác sẽ có ảnh hưởng"

    "Tạm thời còn chưa suy xét, trước mắt tôi cũng không tính diễn phim truyền hình. Nếu có kịch bản tốt, tôi cũng có thể suy xét một chút."

    Hiện tại cô có phòng làm việc riêng, chờ đến khi phòng làm việc đi vào quỹ đạo, cô hoàn toàn không cần lo lắng không có thông cáo.

    Hiện tại, cô cũng chỉ nghĩ làm thế nào để phát triển phòng làm việc mà thôi.
     
  4. Boss là Bánh bèo

    Bài viết:
    47
    Chương 41

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Ma Nữ Tiểu Yêu

    Edit: Bun7711

    Ý Tô Mạt Nhi nói cũng không tồi, Diệp Minh Triết cũng không có gì để góp ý, chỉ cười nói: "Hiện tại phòng làm việc của em chỉ có mình em, chờ qua Tết Âm Lịch, em vẫn lên tuyển thêm mấy nghệ sĩ nữa thì tốt hơn. Nói cho cùng, phòng làm việc chỉ dựa vào một người, cũng không phát triển được."

    "Uh, đợi các trường nghệ thuật khai giảng tôi liền qua đó nhìn xem. Cũng có để ý một ít tiết mục tuyển tú, chờ mấy ngày nữa cũng muốn đến hội sở dành cho diễn viên. Ở đó có thể sẽ khiến tôi bất ngờ thì sao."

    Hội sở dành cho diễn viên, kỳ thật là một nơi hội hợp những người có hứng thú với diễn xuất. Cũng giống như nơi để mô giới chính bản thân, đến chỗ này có không ít diễn viên gạo cội tránh bóng muốn một lần nữa tái nhậm chức nhưng lại không có tài nguyên, cũng có không ít người hàng năm luôn diễn vai quần chúng, kỹ thuật diễn ổn lại không có tài nguyên. Nói chung nhân tài nơi này là vẫn có.

    Tô Mạt Nhi sẽ để mắt đến nơi này, cũng vì từng gặp một người chỉ diễn nữ vai phụ, trong một bộ phim nhỏ lại có kỹ thuật diễn vô cùng tốt. Lúc ấy cô còn tò mò chạy đến trước mặt người ta, hỏi người ta vì sao chưa từng gặp qua cô ấy. Nhưng không thể phủ nhận kỹ thuật diễn của cô ấy vô cùng xuất sắc.

    Cuối cùng lại bị người ta không thèm nể mặt mà trào phúng một trận!

    Nói cô chỉ bằng một khuôn mặt, thì như có giấy thông hành mà đi ngang trong giới. Rõ ràng ông trời ưu ai đối với cô như vậy, nhưng chính bản thân cô lại làm điều ngược lại, không biết quý trọng, càng không biết nỗ lực. Mà những người như cô ấy nhiều năm vẫn luôn nỗ lực rèn luyện kỹ thuật diễn, rồi lại không có cơ hội.

    Trước đây cô luôn bị người khác mắng như vậy, nhưng chính cô cũng không đặt ở trong lòng.

    Bởi vì cô của lúc ấy, đối với diễn xuất không có hứng thú.

    Mà cô của hiện tại lại muốn phát triển phòng làm việc, muốn làm tốt nghề diễn viên này, cô phải nỗ lực khai quật những diễn viên đã có thiên phú còn chăm chỉ đó. Thứ nhất cô là vì phòng làm việc suy nghĩ, thứ hai, cũng là vì muốn dùng hết khả năng của bản thân, cho những người đó một cơ hội.

    Diệp Minh Triết tò mò hỏi: "Sao em biết nơi đó?"

    Theo anh biết, Tô Mạt Nhi bằng khuôn mặt này, mới chập chững vào giới liền được chú ý. Sau lại bởi vì kỹ thuật diễn có vấn đề vẫn luôn bị netizen lên án, nhưng tài nguyên cũng không phải tệ, mà loại địa phương như vậy, cũng không phải ai cũng sẽ biết.

    "Có nghe qua một chút từ người khác."

    Diệp Minh Triết gật gật đầu, đối với Tô Mạt Nhi nói cũng rất là tán đồng.

    Nơi đó xác thật rất có khả năng sẽ mang cho cô kinh hỉ không nhỏ.

    "Được, khi nào em muốn đi, gọi điện thoại cho tôi, tôi bồi em."

    "Không cần, tôi đi một mình cũng được."

    Diệp Minh Triết lắc đầu: "Tôi ở trong mắt em có lẽ chỉ là một kẻ không học vấn không nghề nghiệp, phú nhị đại điển hình, bởi vì xuất thân tốt, cho nên làm việc có thể không kiêng nể gì. Nhưng càng có xuất thân tốt, bình thường thứ phải học lại càng nhiều. Lúc trước thái độ của tôi đối với em thật không tốt, có lẽ sẽ làm em rất khó sinh ra thiện cảm đối với tôi, thậm chí có một số việc càng làm em cảm thấy, tôi như bị bệnh thời kỳ cuối. Đối với việc này tôi cũng không nghĩ biện minh hay giải thích gì thêm, chỉ hy vọng em có thể cố gắng xóa bớt ấn tượng không tốt lúc trước."

    Kỳ thật đối với những hành động lúc trước của Diệp Minh Triết, Tô Mạt Nhi cũng không để ở trong lòng. Nói cho cùng thì xuất thân của anh ta nó như vậy, sẽ sinh ra một Diệp Minh Triết có suy nghĩ như như thế thực bình thường.

    Nhưng việc cô nghĩ như thế nào thì có quan hệ gì, cô ngẩng đầu thần sắc nghiêm túc nhìn Diệp Minh Triết nói: "Kỳ thật, tôi cho rằng, anh không cần để ý quá."

    "Nhưng tôi thích em, muốn em cũng thích tôi, vậy nên không thể không để ý em nghĩ như thế nào về tôi được. Cách làm trước đây của tôi quá hoang đường, mà những chuyện khinh cuồng đó tôi cũng không có cách nào phủ nhận, nhưng em không thể vì thế mà không cho tôi cơ hội để sửa đổi. Lãng tử còn có cơ hội để quay đầu, tôi bất quá chỉ là trung nhị một chút."

    Tô Mạt Nhi: "..."

    À há, anh còn biết chính mình bị trung nhị!

    Trong lòng Diệp Minh Triết kỳ thật cũng đã hối hận lắm rồi. Đúng khi anh hoang đường nhất, lại gặp được người muốn bên cạnh cả đời.

    Đồng thời anh cũng thấy mình may mắn, cũng may anh chưa lún quá sâu, bằng không thần cũng cứu không được. Mà hiện tại, anh cũng coi như còn có cơ hội không phải sao?

    Tô Mạt Nhi có chút không biết nên nói như thế nào.

    Đối với Diệp Minh Triết, đáy lòng cô không phải không có một tia gợn sóng nào.

    Tuy quá trình có chút hoang đường, nhưng không thể phủ nhận, người đàn ông này xác thật là người đàn ông đầu tiên của cô, cũng là người đàn ông duy nhất từ trước tới nay. Khi hai người ở bên nhau, không có thân phận ngang hàng, cho nên từ lúc bắt đầu, Tô Mạt Nhi không để anh vào đối tượng tương lai có thể kết giao để lựa chọn.

    Nếu anh vẫn giống như trước, cô cũng sẽ thờ ơ.

    Nhưng hiện tại, người đàn ông này bỗng nhiên thay đổi sách lược, khiến cho cô có chút đột nhiên không kịp phòng ngừa.

    Nhìn anh lúc thì nghiên túc lúc lại lo được lo mất, Tô Mạt Nhi không thể phủ nhận, lòng mình không còn phẳng nặng như trước.

    Đã từng nhìn báo mạng đưa tin nói, người bị hại cuối cùng lại yêu người đã cưỡng gian mình, lúc ấy cô còn cảm thấy cô gái này đầu óc có phải có vấn đề hay không. Còn hoài nghi đối với tính chân thật của tin tức, giờ cô lại phát hiện, chuyện này áp trên người cô cũng có chút tương tự.

    Cô điên cuồng mà phủ nhận trăm ngàn lần trong lòng, nhất định không phải như thế!

    Tô Mạt Nhi không nói lời nào, Diệp Minh Triết đành phải tiếp tục nói: "Em cũng biết, ở đó đều là những người từng lăn lê bò lết ở tầng chót giới giải trí. Những người này, chỉ vì một cơ hội xuất đầu, sẽ làm ra chuyện gì thì không ai đảm bảo được. Hơn nữa, biết người biết mặt không biết lòng, tôi tự nhận mình nhìn người còn khá chuẩn, em đừng hiểu lầm ý của tôi."

    "Lúc trước, lúc nào anh cũng chưng ra bộ mặt dửng dưng, hiện tại lại..

    Rốt cuộc đâu mới chân chính là anh?"

    Diệp Minh Triết có chút nói không nên lời.

    Chí ít thì anh cũng nắm giữ một cái tập đoàn, tất nhiên phải thu niễm cảm xúc trên khuôn mặt, lại không thể cái gì cũng viết lên mặt được. Lúc trước vì không để Tô Mạt Nhi ở trong lòng, mới dùng bộ mặt chán ghét ấy đối diện với cô. Sẽ không vì cô mà lo được lo mất, mọi truyện liên quan tới cô đều xem tâm tình mà làm.

    Tuy anh không nghĩ thừa nhận, nhưng lúc này anh lại cần thiết phải thừa nhận, lúc trước anh đối với Tô Mạt Nhi, có lẽ chỉ là qua đường.

    Nếu chỉ là qua đường, vậy không gặp cô thì nhung nhớ, gặp được rồi lại vui vẻ như đứa trẻ có được thứ quý giá lại là như thế nào.

    Ngày thường xử lý công việc cũng đủ khiến anh mệt mỏi, lượng công việc rất nhiều cho nên anh luôn không mấy vui vẻ. Tuy không làm chuyện gì khác người, nhưng cũng không lưu lại ấn tượng tốt đẹp gì cho người đối diện.

    Nếu sớm biết sẽ có ngày hôm nay, từ lúc bắt đầu anh nên sủng cô, chiều cô, tuyệt đối không như trước.

    Chuyện đã qua, không thể quay lại chỉ có thể dốc hết toàn lực đi đền bù.

    Chính là, dù muốn đền bù, muốn dung túng cô, sủng cô, nhưng bá đạo từ trong xương cốt như cũ không thay đổi. Ở trước mặt cô, anh có thể thỏa hiệp bất luận cái gì, nhưng không có khả năng bắt anh lui về phía sau nửa bước.

    Cô là người trong lòng anh, mặc kệ thế nào, cuối cùng lựa chọn cũng chỉ có thể là anh mà thôi.

    Nếu cuối cùng cô không lựa chọn anh, như vậy anh sẽ làm ra chuyện điên rồ gì thì chính anh cũng không tưởng tượng nổi.

    Anh vẫn luôn là người như vậy, chưa từng thay đổi. Cũng không nghĩ thay đổi cái gì..

    Anh sẽ thừa nhận sai lầm của chính mình, cũng sẽ sửa đổi, thậm chí có thể vì thế trả giá đại giới, nhưng đại giới này tuyệt đối không bao gồm mất đi cô. Vĩnh viễn không đáp ứng!

    Có lẽ sẽ có người khịt mũi coi thường, sẽ nói anh yêu nhất kỳ thật là chính bản thân anh. Vậy thì đã sao? Anh chỉ vâng theo con tim của chính mình, nếu không nghĩ mất đi, vậy thì tìm mọi cách được đến.

    Tô Mạt Nhi nhìn Diệp Minh Triết, thấy anh cười có chút tà mị, không tự giác nhíu mày. Cô không thích bị anh nhìn như vậy, giống như chính mình là vật sở hữu của anh.

    "Tiểu Lục, dẫn hắn theo cùng có ổn không?"

    Tiểu Lục nghĩ nghĩ, nói: "Tuy rằng Tiểu Lục có thể căn cứ một loạt số liệu phân tích ra người đối diện suy nghĩ về người như thế nào, nhưng nhân loại quá mức phức tạp, cho nên người mang theo hắn đi cùng sẽ tốt hơn."

    "Người nhớ đổi thẻ điện giật, như vậy sẽ không lo hắn chiếm tiện nghi của người."

    Đối với Diệp Minh Triết, Tiểu Lục không thể yêu nổi.

    Ký chủ chọn hắn, còn không bằng chọn cái người được rất nhiều fans gọi là lão công nam thần, ảnh đế Ôn Tĩnh kia kìa. Căn cứ vào việc thu thập số liệu, Tiểu Lục cũng có thể phân tích ra tới, vị ảnh đế kia rõ ràng có hảo cảm đối với ký chủ của nó.

    Tô Mạt Nhi nghe Tiểu Lục kiến nghị, nói: "Được rồi, đến lúc đó lại thông tri anh sau. Hiện tại thời gian thật sự không còn sớm, tôi phải về rồi. Cảm ơn anh hôm nay đã khoản đãi, còn dẫn kiến Trương Đạo cho tôi gặp mặt. Vô cùng cảm ơn anh."
     
    Chỉnh sửa cuối: 1 Tháng tư 2022
Trả lời qua Facebook
Đang tải...