Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 661: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (16)

[HIDE-THANKS]Linh Quỳnh sai người điều tra xem Dung Tô Ngôn và Bạch Ngạn Phỉ có ân oán gì, nhưng cuối cùng không có kết quả.

Ngay cả thông tin của Dung Tô Ngôn, cô cũng không tra được nhiều.

Nghĩ đến cha ruột rẻ tiền của mình, hình như cũng không tra ra được gì, cô cũng thấy nhẹ nhõm.

Dù sao thì.. Đến đâu hay đến đó vậy.

Thế là trong một khoảng thời gian sau đó, Linh Quỳnh càng an tâm sai khiến Dung Tô Ngôn.

Nửa tháng trước Tế Nguyệt Thịnh Điển, trưởng lão Lạc Vân đã biến mất bấy lâu nay đã trở về.

Mang theo những thứ Linh Quỳnh cần, đến Tinh Nguyệt Phong yêu cầu gặp cô.

"Thiếu chủ, thời gian gấp rút, chỉ có thể tìm được bấy nhiêu đây." Trưởng lão Lạc Vân vẻ mặt mệt mỏi, có thể thấy đã bôn ba không ít, "Tuy nhiên phần lớn đã tìm đủ rồi, số còn lại thật sự rất khó tìm."

Linh Quỳnh lật xem những cái tên bị trưởng lão Lạc Vân gạch bỏ.

Có thể trong thời gian ngắn như vậy, tìm được nhiều thứ đến thế, Lạc Vân cũng coi như có bản lĩnh rồi.

Linh Quỳnh đặt đồ xuống, cười nói: "Trưởng lão Lạc Vân quả nhiên xứng đáng với sự tin tưởng sâu sắc của cha ta, trong thời gian ngắn như vậy mà có thể tìm được nhiều thứ đến thế."

Trưởng lão Lạc Vân miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Vậy Thiếu chủ.. Về chuyện Tế Nguyệt Thịnh Điển."

"Ta sẽ nói với cha."

"Vậy thì xin làm phiền Thiếu chủ.."

Linh Quỳnh tò mò hỏi thêm một câu: "Tại sao Trưởng lão Lạc Vân nhất định phải đi Tế Nguyệt Thịnh Điển?"

Lạc Vân vẻ mặt hơi buồn bã: "Từ khi.. Ta đã rất lâu không cùng cung chủ ra ngoài rồi. Lần này nghe nói cung chủ sẽ đích thân đi, nên ta muốn.."

Cái từ "từ khi" không nói ra, đương nhiên là sau khi nữ chính chết.

Lạc Vân chưa bao giờ che giấu tâm tư của mình đối với Quân Quyết trước mặt Linh Quỳnh.

Thậm chí rất nhiều lúc còn lợi dụng cô, để đạt được mục đích gặp Quân Quyết.

Tuy nhiên, Lạc Vân có thể mang lại cho Linh Quỳnh không ít thu nhập không vốn.

Ngươi lợi dụng ta, ta liền lợi dụng ngươi thôi.

Đôi bên cùng có lợi, sao lại không làm chứ.

"À thì ra là vậy." Linh Quỳnh như đã hiểu: "Trưởng lão Lạc Vân đợi tin tốt của ta nhé."

Lạc Vân lại cảm ơn lần nữa, đứng dậy cáo từ.

Đợi bà ta vừa đi, Phi Vũ liền bắt đầu càm ràm: "Thiếu chủ, cô không thể tha cho Trưởng lão Lạc Vân sao? Lần nào cũng bắt người ta ra sức làm tiền."

Cô ấy còn thấy xót cho Trưởng lão Lạc Vân nữa.

Nhiều năm như vậy, bị Thiếu chủ moi bao nhiêu tiền rồi?

Kết quả thì sao?

Có tiến triển gì không?

Không hề!

Linh Quỳnh thổi phù một cái: "Người ta đã tự đưa đến tận cửa, ta không nhận chẳng phải là bất lịch sự sao?"

Phi Vũ: "..."

Không muốn nghe thấy từ "lịch sự" này.

Phi Vũ suy nghĩ một lát: "Nhưng Trưởng lão Lạc Vân cũng thật.. Thích ai không thích, lại thích Cung chủ."

Cung chủ lạnh lùng vô tình ai mà không biết.

Nhiều năm như vậy, ngoài Thiếu chủ ra, chưa từng thấy ông ấy tươi cười với người phụ nữ nào khác.

Trưởng lão Lạc Vân sao lại nghĩ không thông, lại muốn tự dâng mình bị hai cha con này liên thủ làm tiền.

Linh Quỳnh lười quan tâm đến những chuyện tình ái của cha ruột rẻ tiền của mình: "Ta đi gặp cha, các người dọn dẹp một chút, chuẩn bị xuất phát đi."

"Chúng.. Ta?" Phi Vũ chỉ vào mình, không hiểu từ 'ta' này thể hiện ở đâu.

"À, Dung Tô Ngôn ấy, hắn cũng phải đi theo." Cục cưng đương nhiên phải cất trong túi mới đúng chứ.

"..."

Dắt theo một người không có tu vi, có hơi..

* * *

Lâm Tiên Phong.

"Con muốn đi Tế Nguyệt Thịnh Điển?" Quân Quyết hơi ngạc nhiên nhìn con gái mình. Nhiều năm nay, ngoài việc tiêu tiền, nó không ra ngoài nếu có thể.

Sao tự nhiên lại nghĩ thông suốt rồi?

"Cha, con gái lớn rồi, muốn ra ngoài xem thế giới."

Quân Quyết, người khá hiểu con gái mình, cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy: "Con đang có ý đồ gì?"

"Thật sự chỉ là xem thử thôi." Linh Quỳnh vẻ mặt ngoan ngoãn: "Con bảo đảm không gây chuyện."

Quân Quyết hừ lạnh một tiếng, chắc là vẫn còn nhớ mấy lần trước đưa cô đi, cô đã gây ra những chuyện lộn xộn gì.

Con bé này lúc yên tĩnh thì có thể biến mất tại chỗ, lúc làm loạn thì cũng là một tay gây rắc rối.

Tuy nhiên..

Nó cũng lớn rồi, đưa đi trải nghiệm một chút cũng tốt.

Quân Quyết gật đầu đồng ý, Linh Quỳnh liền thuận thế nói mình là con gái, ra ngoài không tiện, kéo thêm Lạc Vân vào để chăm sóc cô.

Quân Quyết đã quen với tật kiêu căng của cô, không phản đối.

Thế là Trưởng lão Lạc Vân cứ thế được thêm vào theo.

"Con muốn đưa cả người họ Dung đó đi à?" Quân Quyết hỏi thêm một câu.

"À, phải chứ." Linh Quỳnh gật đầu: "Không mang theo hắn chạy mất thì sao?"

Quân Quyết nhìn chằm chằm cô vài giây: "Con thích hắn đến vậy sao?"

Linh Quỳnh mắt cong cong cười: "Hắn đáng yêu mà."

Quân Quyết nhìn nụ cười của Linh Quỳnh, nếu ngày xưa ông ấy có thể thẳng thắn và quyết đoán như con gái mình, có lẽ..

Quân Quyết phất tay: "Đi đi."

Linh Quỳnh bước ra ngoài điện, bóng lưng dường như tràn đầy niềm vui, bước đi nhẹ nhàng như bay.

Thế nhưng, ngoài điện, Linh Quỳnh lại đụng phải hai người.

* * *

Ô Hàm nhìn thấy Linh Quỳnh, chỗ bị roi đánh lần trước lại nhói lên một trận đau. Ánh mắt thoáng qua một tia oán hận, chẳng phải chỉ vì cô ta là Thiếu chủ..

Còn cố ý để sư huynh cũng bị phạt.

Nghĩ đến đây, Ô Hàm càng thêm oán hận Linh Quỳnh, không nhịn được trừng mắt nhìn cô.

Linh Quỳnh vốn không định để ý đến cô nhưng cô ta lại trừng mắt nhìn mình, chọc cho tính tình nóng nảy của cô nổi lên, trực tiếp bước một bước về phía đó.

"Sao, thấy ta là quên hết quy tắc rồi à?"

"Gặp qua Thiếu chủ." Bạch Ngạn Phỉ vội vàng kéo Ô Hàm hành lễ.

Ô Hàm miễn cưỡng, hành lễ rất qua loa: "Gặp qua Thiếu chủ." Sau đó trực tiếp đứng thẳng người, trên mặt mang vẻ bất mãn.

Linh Quỳnh khoanh tay, diễn vai Thiếu chủ kiêu ngạo đến cực điểm: "Ta cho cô đứng dậy chưa?"

Mắt Ô Hàm trợn tròn.

"Không Minh Phong không dạy cô quy tắc sao?" Linh Quỳnh tiếp tục nói: "Đến cả lễ nghi đơn giản cũng không biết?"

Tính nóng nảy của Ô Hàm không nhịn được: "Quân Vô Ưu cô đừng kiếm chuyện!"

Linh Quỳnh chân thành khuyên: "Cô có thể nói to hơn chút nữa."

Ô Hàm phản ứng lại đây là đâu, vẻ mặt tái đi mấy phần.

Cô ta vừa nãy nói to như vậy, người trong điện chắc chắn nghe thấy..

Quân Quyết..

Nghĩ đến người đàn ông đó, trong mắt Ô Hàm dâng lên một trận sợ hãi.

"Sư muội." Bạch Ngạn Phỉ cũng nhắc nhở cô, ra hiệu cô cúi đầu.

Ô Hàm hít một hơi, lần nữa hành lễ: "Gặp qua Thiếu chủ." Từng câu từng chữ đều chứa đầy oán giận.

Linh Quỳnh vẫy tay gọi một đệ tử của Lâm Tiên Phong đến: "Ô Hàm có vẻ không hiểu quy tắc lắm, bảo cô ấy học ở đây, chưa đủ một trăm lần thì không cho phép cô ấy rời đi, hiểu không?"

Người đệ tử đó cung kính nói: "Vâng, Thiếu chủ."

Cô ấy đảo mắt, nhìn về phía Bạch Ngạn Phỉ đang định nói: "Nếu ngươi muốn giúp cô ta xin tình, có thể cùng cô ấy học lại quy tắc."

Bạch Ngạn Phỉ: "..."

Ô Hàm: "!"

Ô Hàm: "Quân Vô Ưu cô đứng lại, cô có ý gì, sao cô có thể.. Quân Vô Ưu cô đứng lại cho ta!"

Tiếng kêu của Ô Hàm không làm người đang rời đi dừng lại.

Cô ta muốn đuổi theo, bị người đệ tử đó chặn lại: "Ô Hàm sư tỷ, người không thể rời đi."

Từng lời của người đệ tử đều là kính ngữ, thái độ lại càng cung kính.

Ô Hàm không đi được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng Linh Quỳnh biến mất.

Trong điện có đệ tử ra ngoài, gọi Bạch Ngạn Phỉ vào.

Rõ ràng là người bên trong đã nghe thấy chuyện gì xảy ra.

Nhưng đối với Ô Hàm lại không nói một lời nào.

"Sư muội.."[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 662: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (17)

"Sư huynh, ta không sao, huynh đi gặp Cung chủ đi." Ô Hàm kìm nén sự hung hăng trong lòng, nói với Bạch Ngạn Phỉ.

Bạch Ngạn Phỉ lộ vẻ quan tâm, nhưng vì Cung chủ còn đang đợi, hắn ta cũng không thể ở lại, chỉ có thể bước một bước ba lần ngoảnh đầu vào trong điện.

Bàn tay Ô Hàm buông thõng bên hông siết chặt.

Chẳng phải chỉ là ỷ vào thân phận Thiếu chủ thôi sao!

Sẽ có ngày, ngươi phải hối hận.

* * *

Dung Tô Ngôn đột nhiên nhận được tin phải ra ngoài, còn bảo hắn ta thu dọn đồ đạc, cả người có chút ngơ ngác.

"Ta cũng phải đi sao?"

Phi Vũ gật đầu: "Dung công tử là thị vệ của Thiếu chủ, đương nhiên phải đi cùng."

Dung Tô Ngôn không thể phản bác: "Phi Vũ cô nương, chúng ta đi đâu vậy?"

"Thiên Hạc Tông."

"Thiên Hạc Tông?"

Khi ở bên ngoài, hắn ta có nghe nói đến Thiên Hạc Tông, nhưng hiểu biết không nhiều.

"Dung công tử, ta đi chuẩn bị đồ đạc cho Thiếu chủ lên đường, ngươi có thể giúp Thiếu chủ thu dọn quần áo và một số vật dụng cá nhân thường dùng của cô ấy không?"

Dung Tô Ngôn nói một tiếng "được".

Hắn ta đến tẩm điện của Linh Quỳnh, phát hiện cô không có ở đó, suy nghĩ lời Phi Vũ vừa nói, cô ấy chắc là đi gặp Cung chủ rồi.

Dung Tô Ngôn lấy ra mấy bộ quần áo Linh Quỳnh thường mặc.

Khi Phi Vũ không có ở đó, hắn là người hầu, thậm chí còn hầu hạ Linh Quỳnh tắm rửa.

Cho nên những chiếc yếm nhỏ bên trong, bây giờ hắn ta nhìn cũng không khác gì vải vóc bình thường, vô cùng bình thản.

Gấp quần áo gọn gàng, cho vào túi trữ vật không gian mà Phi Vũ đưa cho hắn ta.

Lần lượt cho những vật dụng khác mà Linh Quỳnh có thể dùng vào.

Dung Tô Ngôn đứng trong phòng nhìn quanh một vòng, cảm thấy đã thu dọn gần xong, ánh mắt lướt qua một bộ đồ sứ trắng tinh trên bàn.

Dung Tô Ngôn đi tới, vừa định cất đồ vào, lại phát hiện bên cạnh có mấy cuốn sách chất đống.

Điều khiến Dung Tô Ngôn chú ý nhất, là cuốn sách nằm dưới cùng.

Cuốn sách đó mở ra, dường như vì chủ nhân vội vàng rời đi, tùy tiện dùng những cuốn sách khác đè lên.

Và mấy chữ mà Dung Tô Ngôn nhìn thấy khiến hắn ta rút cuốn sách ra.

Hắn ta nhìn thấy mấy chữ "Trùng Tố Linh Căn".

Dung Tô Ngôn cầm cuốn sách, không lập tức lật xem, mà nhìn ra ngoài cứ như thể đang xác định xem có ai đi vào không.

Ngoài cửa nắng chang chang, ngay cả một con chim cũng không có.

Dung Tô Ngôn lật cuốn sách đến trang đầu tiên.

"Huynh đứng trong phòng ta làm gì?"

Giọng nói trong trẻo từ phía sau vang lên, Dung Tô Ngôn lập tức khép sách lại, quay người, giấu sách ra sau lưng.

Tim hắn ta đập rất nhanh, ngay cả dái tai cũng đỏ bừng.

Giọng Dung Tô Ngôn lại trấn tĩnh: "Thiếu chủ, ta đang thu dọn đồ đạc cho người."

"Ồ." Linh Quỳnh bước vào, dường như không phát hiện sự bất thường của Dung Tô Ngôn: "Rót cho ta một cốc nước."

"Vâng."

Dung Tô Ngôn muốn đặt cuốn sách trở lại, nhưng Linh Quỳnh trực tiếp đi đến ngồi xuống, hắn ta đành phải nhét cuốn sách vào tay áo trước, rồi rót nước cho cô ấy.

"Đồ đạc đã thu dọn xong hết chưa?"

"Xong rồi."

"Vậy huynh đi thu dọn đồ đạc của mình đi, sáng sớm mai chúng ta phải khởi hành rồi, đừng để đến lúc đó đồ đạc chưa thu dọn xong, trên đường lại phiền phức."

Dung Tô Ngôn đứng yên không động.

Linh Quỳnh nghiêng đầu: "Còn chuyện gì nữa sao?"

Dung Tô Ngôn nắm chặt cuốn sách trong tay áo, nửa lúc sau lắc đầu, rồi ra khỏi phòng.

Hắn ta cầm cuốn sách đó về phòng mình. Cuốn sách có nhắc đến phương pháp "Trùng Tố Linh Căn", nhưng mà..

Dung Tô Ngôn vừa nghĩ đến đã đỏ mặt tía tai.

Hắn ta không biết cuốn sách này viết thật hay giả.

Dung Tô Ngôn ngồi thẫn thờ nửa lúc, bên ngoài trời đã tối.

Cốc cốc --

Dung Tô Ngôn giật mình tỉnh giấc, thu cuốn sách ghi "Song Tu Linh Quyết" trên bàn lại, rồi ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Dung Tô Ngôn liền ngửi thấy một mùi thuốc nồng nặc, rất đắng.

Phi Vũ nhăn mũi, đưa cái bát trong tay ra xa: "Dung công tử, Thiếu chủ bảo ngươi uống thuốc."

Dung Tô Ngôn nhìn chén thuốc đen sì: "Đây là thuốc gì?"

Gần đây cơ thể hắn ta không có bệnh gì, tự nhiên lành lặn, tại sao lại bắt hắn ta uống thuốc?

Phi Vũ lắc đầu: "Không biết, Thiếu chủ bảo ngươi uống."

Dung Tô Ngôn im lặng mấy giây, nhận lấy chén thuốc: "Ta lát nữa uống."

"Không được, ta phải nhìn ngươi uống."

"..."

Rõ ràng đây là Linh Quỳnh đã đặc biệt dặn dò, Dung Tô Ngôn đành nén giận uống cạn chén thuốc không rõ công dụng đó.

Vị đắng lan tràn trong miệng, mùi vị đó, còn nồng hơn bất kỳ vị đắng nào hắn ta từng nếm.

Phi Vũ có lẽ khen hắn ta là một dũng sĩ, giơ ngón tay cái lên cho hắn ta, rồi cầm bát chạy mất.

Dung Tô Ngôn lui về phòng, uống mấy chén nước, nhưng vẫn không xua đi được vị đắng đó.

Nửa chuynh giờ tiếp theo, Dung Tô Ngôn cảm thấy đầu mũi vẫn còn vương vấn mùi thuốc khó chịu đó.

Hắn ta từng nghĩ loại thuốc đó có thể có độc, hoặc có thứ gì khác.

Nhưng lâu như vậy trôi qua, ngoài việc cảm thấy cơ thể ấm lên rất nhiều, hắn ta không có cảm giác nào khác.

Dung Tô Ngôn thực sự không thể hiểu nổi ý nghĩ của vị đại tiểu thư đó, dứt khoát bỏ cuộc.

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, đạo lý này hắn ta hiểu.

Đêm khuya.

Dung Tô Ngôn giật mình tỉnh giấc, vừa nhìn đã thấy bóng đen đứng trong phòng.

Dung Tô Ngôn không quá hoảng sợ, thích nghi với bóng tối, cũng nhìn rõ bóng đen đang đứng trong phòng.

"Cung chủ?"

Quân Quyết thấy Dung Tô Ngôn bình tĩnh trấn định, trong lòng đã cộng thêm một điểm cho hắn ta.

Nhưng cảnh giác quá kém, trừ một điểm.

Dung Tô Ngôn từ trên giường bước xuống, khoác áo đi tới: "Cung chủ tìm ta muộn thế này, có việc gì không?"

Bàn tay Quân Quyết buông thõng bên hông giơ lên, đặt một bình sứ lên bàn: "Uống nó đi."

Dung Tô Ngôn nhìn bình sứ, bình tĩnh hỏi: "Dám hỏi đây là gì?"

"Thuốc độc."

Dung Tô Ngôn: "..."

Nửa đêm đến cho hắn ta uống thuốc độc sao?

"Ngươi đã muốn đi theo Vô Ưu bên cạnh, ta tự nhiên phải đề phòng chút." Giọng Quân Quyết bình thản, lộ ra một luồng lạnh lẽo: "Yên tâm, sẽ không lấy mạng ngươi. Nhưng nếu ngươi dám làm tổn thương Vô Ưu, thì không chắc đâu."

Dung Tô Ngôn: "..."

Đứng ở góc độ một người cha, Dung Tô Ngôn có thể hiểu hành động của ông ta.

Nhưng bị ép uống thuốc độc..

Một người bình thường đều cảm thấy khó chấp nhận.

"Không dám?" Khí thế trên người Cung chủ dần dần bức người: "Ngươi muốn làm tổn thương Vô Ưu?"

"Ta chưa từng nghĩ tới làm tổn thương Thiếu chủ." Dung Tô Ngôn nói câu này không chút do dự.

"Vậy thì uống nó đi." Quân Quyết đẩy bình thuốc tới: "Ngươi cứ yên tâm, trước khi Vô Ưu chán ghét ngươi, ta sẽ không động đến một sợi tóc của ngươi."

Ông ta làm như vậy, chỉ là để đề phòng vạn nhất, dù sao cũng là một người không rõ lai lịch.

Hơi thở Dung Tô Ngôn khẽ gấp gáp, lời này có nghĩa là, nếu cô ấy chán ghét rồi, thì sẽ khác..

Nhưng hắn ta bây giờ còn có lựa chọn sao?

Quân Quyết cũng không thúc giục nữa, đợi quyết định của hắn ta.

Không biết qua bao lâu, Dung Tô Ngôn cầm bình sứ lên, đổ thuốc bên trong ra, uống trước mặt Quân Quyết.

Quân Quyết hài lòng cộng thêm một điểm cho hắn ta.

"Nó có thể cứu mạng, cũng có thể đoạt mạng, Dung công tử, tự mình liệu lấy."

Quân Quyết trực tiếp biến mất trong phòng, xung quanh chỉ còn lại sự yên tĩnh.

Cơ thể Dung Tô Ngôn thẳng tắp lúc này cũng thả lỏng, chống tay lên bàn ngồi xuống.

Hôm nay cô ấy đưa cho mình một chén thuốc không rõ công dụng, bây giờ Quân Quyết lại đưa đến một viên thuốc độc.

Dung Tô Ngôn không biết nên vui vì mình được quan tâm đến thế, hay nên lo lắng cho tình cảnh của mình.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 663: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (18)

Ngày hôm sau xuất phát, Dung Tô Ngôn lại nhìn thấy bốn cô gái xinh đẹp đó, đứng lặng lẽ xung quanh chiếc kiệu mềm.

Mấy tháng nay, hắn ta chưa từng thấy bốn người này trên Tinh Nguyệt Phong.

Bây giờ cần đi đâu đó, họ lại đột nhiên xuất hiện.

Linh Quỳnh ăn mặc cực kỳ lộng lẫy, leo lên kiệu mềm, vẫy tay ra lệnh xuất phát.

"Thiếu chủ." Phi Vũ gọi Linh Quỳnh lại: "Dung công tử thế nào? Huynh ấy không thể điều khiển khí cụ bay."

Linh Quỳnh vỗ đầu, tự trách mình đã quên cục cưng.

Cô vén tấm rèm mỏng rủ xuống, cười tủm tỉm gọi hắn ta: "Dung Tô Ngôn, huynh lên đây."

Dung Tô Ngôn biết mình đi bộ chắc chắn sẽ rất khó khăn, khẽ đáp một tiếng rồi lên kiệu mềm.

Kiệu mềm rất rộng rãi, ngồi hai người hoàn toàn đủ chỗ.

Địa điểm tập hợp là quảng trường trước cổng núi Vân Cung, khi Linh Quỳnh đến, phần lớn mọi người đã có mặt.

"Thiếu chủ cũng đi sao?"

"Thiếu chủ đi làm gì vậy.."

Linh Quỳnh vừa xuất hiện, lập tức gây ra những lời bàn tán.

"Thiên Hạc Tông đắc tội với cô ấy, định đến moi móc của cải nhà người ta sao?" Người nói câu này nhìn là biết đã ở Vân Cung vài năm, hiểu rõ tính nết của thiếu chủ.

"Ta không muốn đi cùng thiếu chủ." Có người nhỏ giọng than vãn.

"Đây là thiếu chủ sao? Nhìn không rõ gì cả.." Có đệ tử mới nhập môn năm nay, chỉ nghe danh mà chưa thấy người.

"Bên cạnh thiếu chủ hình như còn có một người ngồi nữa?" Cũng có người phát hiện ra điểm mấu chốt.

Kiệu mềm rèm mỏng rủ xuống, trong bóng hình mờ ảo, rõ ràng có hai người.

Phi Vũ đi theo bên cạnh kiệu mềm, hiển nhiên không phải cô ấy.

Vậy người ngồi trong đó là ai?

Cung chủ?

"Có phải là người tên Dung Tô Ngôn không?" Có người đoán.

Trước đó thiếu chủ không phải còn vì người này mà đánh Ô Hàm và Bạch Ngạn Phỉ sao.

Nghe nói Dung Tô Ngôn vẫn luôn ở trên Tinh Nguyệt Phong.

"Có lẽ là hắn ta.."

"Ta nghe nói hắn ta căn bản không có linh căn, chỉ là một người bình thường."

"Vậy sao lại lọt vào mắt xanh của thiếu chủ?"

"Còn vì sao nữa, chắc chắn là dựa vào cái này chứ." Người đó đưa tay vỗ vỗ má, ánh mắt hơi khinh thường.

"Ô Hàm sư muội, Bạch sư huynh." Những người đang bàn tán thấy Ô Hàm và Bạch Ngạn Phỉ cùng đến, lập tức vẫy tay gọi họ.

Ô Hàm liếc nhìn về phía Linh Quỳnh, kiệu mềm dừng ở bãi đất trống, nhưng lại không hề hạ xuống, lơ lửng giữa không trung.

Chiếc kiệu mềm đó là linh khí, do cung chủ đặc biệt sai người chế tạo cho cô ấy.

Không nói đến công dụng, chỉ riêng vẻ lộng lẫy đó thôi, cũng đủ khiến người ta ngưỡng mộ..

Ô Hàm dằn xuống ánh sáng tối tăm trong mắt, cười nói chuyện với các sư huynh đệ.

* * *

Linh Quỳnh nằm sấp trên tay vịn kiệu mềm, lơ đễnh nhìn ra ngoài qua tấm màn mỏng.

Cô đột nhiên đưa tay chọc chọc người bên cạnh: "Cục cưng, huynh nhìn ra ngoài kìa."

Dung Tô Ngôn ngồi nghiêm chỉnh, trong đầu không biết đang nghĩ gì, thậm chí không để ý Linh Quỳnh gọi mình là gì.

Nghe thấy Linh Quỳnh bảo mình nhìn ra ngoài, hắn ta vô thức ngẩng đầu nhìn ra.

Bạch Ngạn Phỉ đứng giữa các đệ tử, mặc y phục đệ tử màu tím của Không Minh Phong, cử chỉ nâng tay tao nhã, toát lên vẻ quý phái.

Bạch Ngạn Phỉ..

"Huynh quen Bạch Ngạn Phỉ sao?"

Dung Tô Ngôn người cứng đờ, thu tầm mắt lại, nhìn người đột nhiên nằm sấp lên vai hắn ta.

Hắn ta mặt cứng đờ gật đầu: "Ừm."

Linh Quỳnh nghiêng đầu qua, hình như coi hắn như gối tựa.

Giọng cô nhẹ nhàng vang lên: "Bạch Ngạn Phỉ gia nhập Vân Cung năm năm trước, khi đó Vân Cung mới thành lập quy mô, đang rất cần nhân tài. Bạch Ngạn Phỉ thiên phú rất tốt, nên được Ô trưởng lão của Không Minh Phong trực tiếp nhận làm đệ tử."

"Năm năm qua Bạch Ngạn Phỉ đã lập không ít công lao ở Vân Cung, tuổi còn nhỏ, nhưng đã là người có thực lực mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Vân Cung."

"Ô trưởng lão đang bồi dưỡng hắn ta làm người kế nhiệm của Không Minh Phong, lần này đưa hắn ta đi Thiên Hạc Tông, chắc cũng muốn hắn ta tham gia Tế Nguyệt Thịnh Điển."

".. Nếu hắn ta ở Tế Nguyệt Thịnh Điển mà được phúc trạch, thì khi trở về sẽ thật sự một bước lên mây."

Linh Quỳnh nói chậm rãi, dường như đang nói chuyện phiếm với hắn ta.

Tay Dung Tô Ngôn đặt trên đầu gối nắm chặt: "Hắn ta rất mạnh sao?"

"Người đứng đầu thế hệ mới của Không Minh Phong, huynh nói xem?"

"Người từ Tế Nguyệt Thịnh Điển đi ra, quả thật sẽ là rồng trong số người." Linh Quỳnh ghé sát vào hắn ta, gần đến mức chỉ cần nhích nhẹ một chút là có thể chạm môi vào nhau: "Nhưng mà.."

Dung Tô Ngôn nắm tay chặt hơn, thậm chí nín thở.

Cô bé cong môi cười khẽ, hơi thở như lan, thanh nhã say lòng: "Nhưng mà.. Không phải ai cũng có thể ra được."

Vừa dứt lời, cô hôn lên môi thiếu niên.

Dung Tô Ngôn phản ứng đầu tiên là đẩy cô ra.

Tuy nhiên, cơ thể hắn ta cứng đờ một cách khó hiểu, không đẩy ra ngay lập tức.

Đây là lần thứ hai cô hôn hắn ta, sau lần trước.

Bên ngoài vẫn còn người, Linh Quỳnh cũng chỉ chạm nhẹ rồi nhanh chóng buông ra, nghiêng đầu tựa vào vai hắn ta.

Hơi thở mà Dung Tô Ngôn nín bấy lâu lúc này mới dám thở ra.

Tim đập 'thình thịch' không ngừng.

Linh Quỳnh đưa tay ấn vào ngực hắn ta, giọng mềm mại: "Dung Tô Ngôn, tim huynh đập nhanh quá."

"..."

Dung Tô Ngôn rất muốn hất người trên người mình xuống.

Nhưng hắn ta không dám..

"Huynh thích ta hôn huynh không?" Linh Quỳnh ngẩng đầu, đôi mắt như chứa đầy ánh sáng vụn, rực rỡ lấp lánh.

"..."

Linh Quỳnh dường như không cần câu trả lời của hắn ta, hỏi xong liền cúi đầu: "Ta rất thích cảm giác này, nhưng huynh không được nói cho người khác biết, đây là bí mật của hai chúng ta."

Cô nói một cách cực kỳ tự nhiên và phóng khoáng.

Cứ như thể cô thích một cuốn sách, một bộ quần áo..

Dung Tô Ngôn mất một lúc lâu mới tìm lại được giọng mình: "Thiếu chủ, ta thấy chuyện này không hợp lý." Hắn ta không phải một bộ quần áo, cũng không phải một cuốn sách.

"Gì không hợp lý?" Linh Quỳnh trừng mắt nhìn hắn ta.

Dung Tô Ngôn cố gắng giải thích rõ: "Chuyện này, chỉ những người yêu nhau mới làm được.."

Đây là chuyện rất thân mật.

Không phải trò chơi của tiểu hài tử.

Linh Quỳnh nghiêm túc gật đầu: "Ta thích huynh mà, ta đưa huynh từ ngoại môn về, không phải vì thích huynh sao? Nếu không thì sao ta không đưa người khác về?"

Cái sự thích của cô ấy chỉ giống như thích một món đồ..

Cô bé không đợi hắn ta nói, tiếp tục: "Hơn nữa, ta hôn huynh là phúc khí của huynh không được từ chối!"

"..."

Linh Quỳnh lại ghé sát vào hắn ta, khuôn mặt nhỏ nhắn bằng bàn tay, mang nụ cười ngây thơ vô hại, giọng nói cũng mềm mại, như mèo con làm nũng.

Nhưng những lời nói ra lại không hề vô hại như vậy.

"Dung Tô Ngôn, huynh dám từ chối, ta sẽ giết huynh đó."

Dung Tô Ngôn: "..."

Chẳng lẽ hắn thật sự phải lấy thân mình ra phục vụ?

Hắn cũng đâu có mất mát gì..

Dung Tô Ngôn nghĩ vậy, bắt đầu chuyển chủ đề: "Thiếu chủ vừa rồi tại sao lại nói những điều đó?"

Hắn ta không chủ động hỏi về chuyện Tế Nguyệt Thịnh Điển.

"Ta nghĩ huynh muốn biết." Linh Quỳnh phồng má: "Dù sao huynh nhìn có vẻ hơi ghét hắn ta. Huynh ghét hắn ta, ta cũng ghét hắn ta thôi."

"..."

Hắn ta ghét, nên cô ấy cũng ghét sao..

Vậy, lần đó roi đánh Bạch Ngạn Phỉ mười roi, cô ấy là cố ý sao?

Dung Tô Ngôn khô khốc cổ họng: "Vậy thiếu chủ không hỏi chuyện giữa ta và hắn ta sao?"

"Huynh muốn nói thì tự khắc sẽ nói với ta thôi." Linh Quỳnh không quá để tâm, sau đó lại kiên định nói: "Dù sao huynh chắc chắn không sai, người sai nhất định là hắn ta!"

Dung Tô Ngôn chỉ cảm thấy từng đợt ấm áp dâng trào từ tận đáy lòng.

Tại sao cô ấy lại có thể kiên định đứng về phía hắn như vậy?

Rõ ràng ngay cả người thân của mình cũng không tin hắn ta..
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 664: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (19)

Quân Quyết đến cuối cùng.

Quân Quyết đến bên cạnh Linh Quỳnh nhìn một cái, thấy Dung Tô Ngôn ở bên cạnh cô cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô trên đường đừng gây chuyện.

Linh Quỳnh liên tục đảm bảo.

Quân Quyết rõ ràng không tin, đưa cái túi định giao cho Linh Quỳnh cho Dung Tô Ngôn: "Không cho phép nó mua đồ linh tinh."

Dung Tô Ngôn được sủng ái mà lo sợ, bàn tay cầm túi cảm thấy nóng ran.

Linh Quỳnh bàn tay còn đang giữa không trung ngượng ngùng rụt lại, trong lòng nghĩ cục cưng dù sao cũng nghe lời cô, cản cũng không cản được cô.

Vì Lạc Vân Trưởng Lão phải đi, nên Ô Trưởng Lão vốn dĩ phải đi lại trở thành người ở lại trông nom.

Ô Trưởng Lão rất lo lắng, kéo Ô Hàm không ngừng dặn dò: "Con đi lần này, nhất định phải tuân thủ quy tắc, không được đi trêu chọc Thiếu Chủ nữa."

Thiếu Chủ với tính tình đó, có lỗi lầm gì cũng phải báo thù.

Cô ấy không thuận lợi, người khác cũng đừng hòng thuận lợi.

Khéo thay, con gái nhà mình lại cứ thích đi trêu chọc cô ấy..

Ô Hàm không kiên nhẫn: "Biết rồi, cha nói mấy trăm lần rồi."

"Ngạn Phỉ, Hàm Nhi giao cho con đó, con hãy trông chừng con bé cho tốt."

"Sư phụ yên tâm, con sẽ chăm sóc tốt cho sư muội."

"Khởi hành!"

Từ xa có đệ tử lớn tiếng hô.

Bạch Ngạn Phỉ đưa Ô Hàm chào tạm biệt Ô Trưởng Lão, cùng các đệ tử khác lên Linh Chu lớn do Quân Quyết mang ra.

"Thiếu chủ không lên sao?"

Có người thấy nhóm Linh Quỳnh không lên, tò mò hỏi.

"Chiếc kiệu mềm của Thiếu Chủ chính là linh khí bay đó."

Mọi người đang bàn tán, thì thấy chiếc kiệu mềm kia đi trước một bước rời khỏi sơn môn, bay cao ẩn vào trong mây.

Quân Quyết dường như mặc định Linh Quỳnh không đi cùng đại quân, nên họ đi tách ra.

Dung Tô Ngôn rất nhanh đã biết vì sao Quân Quyết không đưa linh thạch cho Linh Quỳnh.

Với cách tiêu tiền của cô ấy, dù là mỏ linh thạch cũng không đủ cho cô ấy tiêu đâu.

Cả chặng đường này, chỉ cần có thành trì nào, cô ấy cũng phải xuống đi dạo.

Dung Tô Ngôn làm sao chịu nổi cách Linh Quỳnh đòi tiền, căn bản không thể quản nổi cô ấy – cũng không dám quản.

Mỗi lần chỉ có thể nhìn cô ấy ngang nhiên đi mua sắm, quần áo hắn ta chuẩn bị căn bản không cần lấy ra.

Quần áo mua trên đường hoàn toàn đủ cho cô ấy thay hai lần một ngày.. Đến nơi, ước chừng thay mỗi bữa sáng, trưa, tối một lần cũng không thành vấn đề.

"Dung công tử, uống thuốc." Phi Vũ bưng bát thuốc đen sì đến trước mặt hắn ta.

Dung Tô Ngôn ngửi thấy mùi đó đã muốn nôn, cả chặng đường này hắn ta chưa bao giờ ngắt thuốc, ngày một đêm một, trời đánh cũng không động đậy.

Dung Tô Ngôn uống hết một hơi, liếc nhìn về phía Linh Quỳnh, đứng dậy đi tới.

"Thiếu chủ, thuốc cô cho ta uống, rốt cuộc có tác dụng gì?"

Thuốc đó không độc, nhưng cũng không biết rốt cuộc có công hiệu gì, Linh Quỳnh hỏi thì chỉ nói qua loa.

"Bồi bổ cơ thể thôi." Linh Quỳnh đang kiểm tra chiến lợi phẩm hôm nay, không ngẩng đầu lên trả lời.

"Cơ thể ta không có vấn đề gì, không cần uống thuốc đó."

"Ừm."

Linh Quỳnh 'ừm' một tiếng, nhưng ngày hôm sau vẫn nguyên xi bảo Phi Vũ chuẩn bị cho hắn ta.

Dung Tô Ngôn: "Thiếu chủ, thuốc này rất đắng." Cái vị đắng đó thật sự vẫn còn cảm thấy rất lâu.

"Thuốc đắng dã tật mà." Linh Quỳnh làm một động tác cổ vũ: "Cố chịu đi."

Hắn ta lại không có bệnh..

Dung Tô Ngôn nhịn mùi vị đó, uống một hơi hết sạch.

Hắn ta đưa bát cho Phi Vũ, vừa quay đầu lại liền chạm vào đôi môi mềm mại, vị ngọt của ô mai phủ kín khắp nơi.

"Bây giờ có ngọt không?"

Cô bé ngồi trong lòng hắn ta, hai tay ôm cổ hắn ta, bắp chân khẽ đung đưa, cười tủm tỉm hỏi.

".. Ừm." Dung Tô Ngôn phát ra một tiếng hít hơi từ mũi, tai đã đỏ bừng từ lâu.

"Vậy là ta ngọt hơn hay ô mai ngọt hơn?"

"..."

Đại tiểu thư lại gần hơn một chút, chờ đợi câu trả lời của hắn ta.

Mãi không thấy tiếng, đại tiểu thư bất mãn nhíu mày: "Khó chọn lắm sao?"

Dung Tô Ngôn tim đập rất nhanh, hắn ta lắp bắp: "Thiếu chủ.."

"Ta cũng thấy vậy." Đại tiểu thư rõ ràng được dỗ dành vui vẻ, mặt mày rạng rỡ tươi cười.

Dung Tô Ngôn lúc này trong lòng không muốn nghĩ gì cả, chỉ muốn nhìn cô ấy.

Hắn ta không kìm được nhìn cô ấy, không kìm được nhớ lại sự thân mật cô ấy dành cho mình, ngay cả trong mơ..

Dung Tô Ngôn biết điều này không đúng, hắn ta còn có việc chưa làm xong.

Nhưng hắn ta không thể kiểm soát được bản thân.

Linh Quỳnh một đường ăn uống mua sắm linh đình, cuối cùng cũng đến được Thiên Hạc Tông.

Quân Quyết và những người khác đã đến từ lâu, nhưng Quân Quyết không có ở Thiên Hạc Tông, nghe nói là có việc phải xử lý.

Những người còn lại đều được sắp xếp ở trong Thiên Hạc Tông.

Tế Nguyệt Thịnh Điển chỉ còn vài ngày nữa, người của các môn phái đang lần lượt đến, mọi người bận rộn 'giao thiệp', cũng coi như là náo nhiệt.

Thành phố gần Thiên Hạc Tông nhất bên ngoài, cũng đã sớm hội tụ chợ búa.

Linh Quỳnh rất hứng thú với chợ, vừa đến Thiên Hạc Tông, an vị xong liền lẻn ra ngoài dạo phố.

Nhưng sự hứng thú mới mẻ vừa qua đi, Linh Quỳnh liền mất hứng, cả ngày rúc trong phòng khách của Thiên Hạc Tông.

"Phi Vũ."

Phi Vũ từ ngoài cửa bước vào: "Thiếu chủ?"

"Dung Tô Ngôn đâu rồi?" Cảm giác đã một lúc không thấy cục cưng nhà mình rồi.

Phi Vũ: "Thiếu chủ, ta không biết ạ, lúc ta về Dung công tử đã không có ở đây rồi."

Linh Quỳnh: "..."

Phi Vũ vội vàng tìm khắp nơi, đều không thấy tung tích của Dung Tô Ngôn.

Linh Quỳnh dẫn Phi Vũ ra ngoài tìm, vẻ ngoài của Dung Tô Ngôn rất dễ nhận biết, nên Linh Quỳnh nhanh chóng tìm hiểu được nơi Dung Tô Ngôn đang ở.

"Chờ một chút."

"Thiếu chủ?" Phi Vũ khó hiểu: "Dung công tử một mình ở đó, rất có thể sẽ xảy ra chuyện, còn chờ gì nữa."

Linh Quỳnh bảo Phi Vũ đừng nói gì, cô trực tiếp đứng yên không động đậy.

Đầu tiên là rút thẻ, để bảo đảm an toàn!

Nhấp Nháy vẫn chưa xuất hiện, vậy chắc chắn tạm thời sẽ không có chuyện gì, chậm một chút cũng không sao.

[Tán Loạn]

Kiếm xương trắng toát cắm trên đất, gạch đá vỡ nát, vết nứt như mạng nhện, xung quanh là những bóng người mờ ảo lay động.

* * *

Sân tập võ.

Giọng nói kiêu ngạo của thanh niên vang lên: "Có thể theo bên cạnh Vân Cung Thiếu Chủ, hẳn là thực lực phi phàm, chúng ta thử tỉ thí vài chiêu đi."

Dung Tô Ngôn bị một đệ tử gọi ra, nói là Phi Vũ có việc tìm hắn ta, rồi bị dẫn đến nơi này.

Sau đó có người đột nhiên chặn hắn ta lại.

Nói muốn tỉ thí với hắn ta.

Nhưng hắn ta căn bản không có tu vi, làm sao mà tỉ thí?

Lúc này, sân tập võ vây kín không ít người, đều là những người xem náo nhiệt, không ít người lộ vẻ mong đợi.

Từ khi có các môn phái khác đến Thiên Hạc Tông, sân tập võ này đã trở thành một nơi tỉ thí.

Ai muốn thử sức đều có thể hẹn ở đây.

Vân Cung những năm gần đây danh tiếng nổi như cồn.

Quân Quyết mặc dù ngấm ngầm gây chuyện, nhưng bề ngoài duy trì rất tốt, nên mọi người đối với môn phái mới nổi này, đương nhiên muốn thăm dò hư thực.

Quân Quyết thì không thể rồi.

Vậy thì chỉ có thể chọn những đệ tử nhỏ tuổi hơn.

Dung Tô Ngôn bình tĩnh từ chối: "Ta không có tu vi."

Thanh niên nhíu mày, sau đó giận dữ nói: "Đùa cái gì vậy, ngươi coi thường người khác đúng không?"

Người có thể theo bên cạnh Vân Cung Thiếu Chủ, lại không có tu vi sao?

Không chỉ thanh niên không tin, những người xung quanh cũng không tin.

Dung Tô Ngôn: "..."

Nói thật cũng không ai tin sao?

"Ta thật sự không có tu vi, huynh tìm người khác đi."

"Hắn hình như thật sự không có tu vi.." Cũng có đệ tử vây xem nhỏ giọng nói: "Không cảm thấy trên người hắn có linh lực dao động."

"Có lẽ là hắn thực lực mạnh hoặc có linh khí ẩn giấu khí tức thì sao?"

"Cũng đúng.."
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 665: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (20)

Người có thực lực cao chỉ có thể nhận biết được người có cấp bậc thấp hơn mình, còn với người có cấp bậc cao hơn, họ sẽ không thể nhận ra điều gì.

Lại còn có linh khí ẩn giấu hơi thở nữa..

"Ngươi bớt nói nhảm, mau lên đi, có phải nam nhi không! Người của Vân Cung đều nhát gan đến vậy sao?" Chàng thanh niên tiếp tục khiêu khích Dung Tô Ngôn, nhất quyết phải đánh một trận với hắn ta.

Dung Tô Ngôn cau mày: "Ta thật sự không.."

Xoạt --

Một luồng linh lực từ phía chàng thanh niên phóng tới, cắt ngang lời Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn thời gian này vẫn luôn luyện kiếm pháp, tốc độ và sự linh hoạt đều khá tốt, nên đã tránh được luồng linh lực đó.

Nhưng Dung Tô Ngôn vẫn bị linh lực quét qua một chút, dáng người có phần chật vật.

Kiếm pháp có lợi hại đến mấy, không có linh lực phối hợp, cũng chỉ là chiêu thức bình thường.

"Ta.."

Người đối diện căn bản không cho Dung Tô Ngôn cơ hội nói chuyện, nhất quyết phải đánh một trận với hắn ta.

"Là nam nhi thì đừng có giấu giếm, để mọi người xem đệ tử Vân Cung rốt cuộc lợi hại đến mức nào!"

Dung Tô Ngôn lúc này chỉ có thể né tránh đòn tấn công của chàng thanh niên, hoàn toàn không thể phản công.

"Người của Vân Cung đều nhát gan đến vậy sao?"

"Không thể nào.."

"Ngay cả ra chiêu cũng không chịu, đây là coi thường ai?"

"Hắn ta sẽ không thật sự không có tu vi chứ?"

"Sao có thể chứ, đến Thiên Hạc Tông tham gia Lễ Nguyệt Thần, ai sẽ mang một người không có tu vi đến. Vân Cung là nơi nào, nếu hắn ta thật sự không có tu vi, ngay cả cửa cũng không vào được."

Lời này nhận được không ít sự đồng tình.

Các đệ tử tham gia Lễ Nguyệt Thần đều là những người được các tông môn tinh tuyển kỹ lưỡng.

Hơn nữa, nếu có thể nhập môn, thì cũng phải biết một hai chiêu linh thuật đơn giản chứ?

"Ta thấy hắn ta cố tình đó, ép hắn ta vào đường cùng, xem hắn ta có ra tay không!" Có người lớn tiếng hô hào từ bên trong đám đông.

Chàng thanh niên đó rõ ràng đã nghe lọt tai.

Nhưng Dung Tô Ngôn không có tu vi thì chính là không có tu vi, dù có bị ép buộc thế nào, hắn ta cũng không thể dùng linh lực để phản kích.

Bùm --

Dung Tô Ngôn bị linh lực hất tung, ngã xuống đất.

Đám đông lùi lại mấy bước.

"Ta chỉ muốn đường đường chính chính đánh một trận với huynh, nếu huynh không ra tay nữa, đừng trách ta không giữ tình cảm!" Chàng thanh niên nhìn Dung Tô Ngôn, trong lòng cũng hơi dao động, hắn ta sẽ không thật sự không có tu vi chứ?

"Ngươi muốn không giữ tình cảm thế nào?"

Giọng nữ trong trẻo từ bên ngoài vang lên.

Giọng nói đó quá hay, đám đông vây quanh tự động nhường ra một lối đi.

Thiếu nữ dung mạo xinh đẹp cầm một thanh trường kiếm trắng như tuyết, được bốn mỹ nữ vây quanh, bước vào từ lối đi mọi người nhường ra, mắt không liếc ngang, khí chất tự nhiên.

Tà váy màu đỏ tươi lay động trong không khí, sắc màu rực rỡ chói chang, lại không thể lấn át vẻ tươi sáng trên đôi mắt thiếu nữ.

Bối cảnh xung quanh tự động phai màu, cả thế giới chỉ có cô là màu sắc duy nhất.

Đẹp, đẹp quá..

"Ai vậy.."

"Không quen biết."

"Thiếu chủ Vân Cung, mấy ngày trước đến đây ta có gặp qua."

"Đẹp thế sao?"

"Đương nhiên rồi.. Thiếu chủ Vân Cung này là người đẹp nhất ta từng gặp."

Linh Quỳnh đi đến bên cạnh Dung Tô Ngôn, kéo hắn dậy: "Bị thương rồi sao?"

Dung Tô Ngôn lắc đầu: "Không có." Vừa nãy cũng chỉ né mấy chiêu thôi, chưa làm hắn bị thương.

Linh Quỳnh quay đầu nhìn chàng thanh niên đối diện: "Ngươi muốn tỉ thí với hắn?"

Chàng thanh niên thấy cô gái xinh đẹp, lập tức mất hết khí thế uy phong, vẻ mặt hơi không tự nhiên: "Chỉ.. Chỉ là muốn giao lưu một chút thôi, chúng ta không có ý gì khác."

Sợ Linh Quỳnh hiểu lầm, hắn ta lại bổ sung: "Là hắn ta cứ không chịu ra tay, cho nên.."

"À, vậy à." Linh Quỳnh dường như không mấy bận tâm, nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Dùng linh lực có gì hay ho đâu, hay là chúng ta thuần túy so tài kiếm pháp?"

Chàng thanh niên: "?"

Họ là người tu luyện, so tài kiếm pháp gì chứ?

Linh Quỳnh chớp mắt, cong mày cười: "Được không? Các người có thể phái người có kiếm thuật tốt nhất, nhưng không được sử dụng linh lực."

Cô gái nhỏ đối diện mỗi khi nhíu mày hay cười đều như mang theo ma lực mê hoặc, khiến người ta không đành lòng từ chối.

Chàng thanh niên nuốt nước bọt: "Được, được."

Linh Quỳnh đưa thanh kiếm trong tay cho Dung Tô Ngôn.

"Thiếu chủ, ta không phải đối thủ của hắn." Dung Tô Ngôn không phải sợ hãi, hắn ta thật sự cảm thấy mình không phải đối thủ của người này.

"Dung Tô Ngôn, huynh có thể mà." Linh Quỳnh nắm lấy tay hắn ta: "Những chiêu đó huynh đã học hết rồi phải không? Cứ coi như lấy hắn luyện tay."

Dung Tô Ngôn quả thật đã luyện tập rất chăm chỉ những chiêu kiếm định dạy Linh Quỳnh.

Nhưng mà..

Linh Quỳnh lại cúi đầu nhìn thanh cốt kiếm trắng như tuyết, khẽ nói: "Nó tên là Chi Li, nó sẽ bảo vệ huynh."

Thanh cốt kiếm Dung Tô Ngôn đang cầm trong tay, chính là thanh hắn ta vẫn luôn dùng trên Tinh Nguyệt Phong trước đây.

Thì ra nó có tên..

"Hãy tin vào chính mình." Cục cưng phải học cách tự mình chiến đấu! Không thể để bố phí tiền vô ích.

Linh Quỳnh vỗ vai hắn ta, rồi trực tiếp lùi sang một bên.

Dung Tô Ngôn: "..."

Dung Tô Ngôn hít sâu một hơi, quay người đối mặt với chàng thanh niên.

Chàng thanh niên lúc này cũng mới hoàn hồn, không hiểu sao mình lại đồng ý yêu cầu vô lý như vậy.

Người tu luyện không đấu linh lực, lại đấu kiếm pháp bình thường, đây là chuyện gì vậy?

Tuy nhiên, đã đồng ý rồi, chàng thanh niên cũng khó mà nuốt lời.

Chàng thanh niên đầy tự tin, ngẩng cao đầu: "Bắt đầu chưa?"

Dung Tô Ngôn: "Ừm."

Mặc dù đều đồng ý bắt đầu, nhưng cả hai đều giằng co một lúc, không ai động thủ.

Cuối cùng vẫn là chàng thanh niên ra kiếm trước.

Dung Tô Ngôn trước khi bị phế linh căn, rõ ràng đã tu luyện qua, và có nền tảng.

Vì vậy, khi học ở Tinh Nguyệt Phong, hắn ta học rất nhanh.

Bình thường có thời gian, cũng sẽ luyện tập, những chiêu kiếm đó hắn ta đã thuộc lòng, và theo ý mình, đã có những sửa đổi nhất định.

Thêm vào đó, cốt kiếm rất thuận tay, dùng càng thêm thuần thục.

Dung Tô Ngôn tìm thấy chút tự tin trong giao chiến, chỉ cần đối phương không sử dụng linh lực, có lẽ..

Chàng thanh niên phát hiện thế kiếm của Dung Tô Ngôn đôi khi sắc bén, đôi khi lại mềm mại, dường như không phải một bộ kiếm pháp, nhưng có thể công lẫn thủ.

Hắn ta muốn đánh bại Dung Tô Ngôn, không hề dễ dàng như vậy.

"Chuyện gì thế?"

"Các người vây ở đây làm gì?"

"Bên trong có người tỉ thí kiếm."

Ban đầu mọi người tưởng là kiếm tu đang tỉ thí, kết quả phát hiện chỉ là thuần túy dùng kiếm pháp đối chiến, ai nấy đều thất vọng.

Tuy nhiên, xem thêm vài phút, ai nấy đều thốt lên "thơm thật".

Kiếm pháp không có linh lực gia trì, hình như cũng không yếu lắm..

Vòng ngoài đám đông, Bạch Ngạn Phỉ ẩn mình trong đám đông, đang nhìn vào bên trong.

Thấy hai người ở vòng trung tâm đánh nhau bất phân thắng bại, thậm chí Dung Tô Ngôn còn hơi chiếm ưu thế, sắc mặt Bạch Ngạn Phỉ càng khó coi hơn.

Linh căn của hắn ta đã bị phế rồi, vậy mà vẫn có thể đánh đấm giỏi đến thế.

Người kia là đồ ngốc sao?

Tại sao lại không dùng linh lực..

Bạch Ngạn Phỉ thấy chàng thanh niên sắp thua, hắn ta lập tức đi vào bên trong.

Sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào bên trong, không có mấy người chú ý đến hắn ta.

Chàng thanh niên đã bắt đầu mệt mỏi, lộ ra đầy sơ hở, Dung Tô Ngôn chỉ cần hai chiêu nữa là có thể đánh bại hắn ta.

Ngay lúc Dung Tô Ngôn chuẩn bị kết thúc trận tỉ thí này, cổ tay hắn ta hơi nhói, bàn tay cầm kiếm không vững, lực và hướng đâm ra đều không đúng.

Và kiếm của chàng thanh niên đã đến trước mắt hắn ta.

Hắn không thể tránh được..
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back