Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 651: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (6)

Lạc Vân: "Thiếu chủ thân phận cao quý, không cần tự mình bận tâm những chuyện nhỏ này, có thể giao cho người dưới làm."

"Ồ.." Linh Quỳnh kéo dài giọng, chống tay vào tay vịn ghế bập bênh ngồi dậy, ném quả chu sa vẫn chưa ăn vào lại trong đĩa: "Nói như vậy Lạc Vân trưởng lão bằng lòng chia sẻ gánh lo cho ta?"

Sắc mặt Lạc Vân cứng lại một chút, giây tiếp theo lại cười rạng rỡ: "Đương nhiên."

Linh Quỳnh vỗ tay một cái, đứng dậy: "Vừa hay, ta có một chuyện, cần người giúp ta làm, không bằng Lạc Vân trưởng lão giúp ta đi."

Lạc Vân: "Thiếu chủ xin cứ nói."

Linh Quỳnh dường như rất vui vẻ, lấy một cuốn sổ từ bên cạnh, đưa cho Lạc Vân, mỉm cười ngoan ngoãn: "Phiền Lạc Vân trưởng lão giúp ta tìm những thứ trên này. Cha ta tin tưởng năng lực làm việc của Lạc Vân trưởng lão như vậy, ta cũng tin đối với Lạc Vân trưởng lão mà nói, chuyện nhỏ này rất đơn giản."

Lạc Vân trưởng lão mở cuốn sổ ra, phát hiện cuốn sổ đó hai tay kéo cũng không thẳng được, khóe miệng bà ta không khỏi giật giật.

Con ranh chết tiệt này..

Lạc Vân chịu thiệt thòi ở chỗ Linh Quỳnh cũng không phải lần đầu, trong lòng đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi nhìn thấy cuốn sổ dài gần hai mét này, vẫn không kìm được lòng mà chửi thầm.

Đợi đến khi Lạc Vân nhìn rõ nội dung trên cuốn sổ, càng tức đến mức muốn hộc máu.

Trên đó toàn là những loại hoa cỏ kỳ lạ, lướt qua một cái, phần lớn đều rất khó tìm.

"Thiếu chủ.. Người muốn những thứ này làm gì?" Lạc Vân kìm nén lửa giận trong lòng.

"Bà quản ta làm gì." Linh Quỳnh nghiêng đầu, giây tiếp theo khóe miệng lại cong lên nụ cười rạng rỡ: "Nhưng Lạc Vân trưởng lão nếu làm tốt chuyện này, chuyện Lạc Vân trưởng lão vừa nói, ta cũng rất vui lòng giúp đỡ."

Lạc Vân: "..."

Cô bé đối diện chắp hai tay trước ngực, cười vô hại: "Giúp đỡ lẫn nhau, đúng không, Lạc Vân trưởng lão."

"..."

Lạc Vân hít một hơi, nặn ra nụ cười: "Thiếu chủ, ta cố gắng hết sức."

Linh Quỳnh cực kỳ rộng lượng: "Không sao, bà chỉ cần tìm đủ hai phần ba số thứ đó là được."

Lạc Vân: "..."

Ta còn phải cảm ơn cô nữa à!

Sau khi Lạc Vân rời đi, Linh Quỳnh gọi Phi Vũ vào, bảo cô ấy đi hỏi thăm về Tế Nguyệt Thịnh Điển.

Phi Vũ tò mò, hỏi thêm một câu: "Thiếu chủ, người nhờ Lạc Vân trưởng lão tìm những thứ gì vậy?"

Linh Quỳnh che mặt: "Đạo cụ lừa cục cưng." Cuộc sống không dễ dàng, bố thở dài.

"Cái gì?"

"Đồ tốt." Linh Quỳnh cười một cái: "Đừng hỏi."

Phi Vũ gãi đầu, cái gì là đồ tốt?

Sao thiếu chủ không giao cho cô ấy làm?

Cô ấy cũng rất có năng lực mà!

Nếu Linh Quỳnh biết được suy nghĩ của Phi Vũ, chắc cũng chỉ có thể nói cô ấy đủ gan.

Những thứ trong danh sách đó, ngay cả Lạc Vân có lẽ cũng khó mà tìm đủ.

Đó là những thứ cô ấy rút ra từ thẻ, chi chít chữ nhỏ li ti, viết đầy cả tấm thẻ bài, cô ấy chỉ chép lại thôi cũng đã mất không ít thời gian.

* * *

Đêm xuống.

Linh Quỳnh đang ngủ rất ngon, Nhấp Nháy làm cô tỉnh dậy, nói có một phúc lợi giới hạn thời gian.

Linh Quỳnh thật sự muốn phát điên.

Không thể sớm hơn chút được sao?

Nửa đêm làm phiền người khác ngủ là rất vô đạo đức đó có biết không!

Phúc lợi giới hạn thời gian thể hiện ở chỗ có giới hạn thời gian, bỏ lỡ là mất luôn.

Linh Quỳnh nằm trên giường, miễn cưỡng rút thẻ.

[Rượu Đẹp Phát Sáng Trong Đêm]

Dung Tô Ngôn từ sau khi Linh Quỳnh đi, không còn gặp bất kỳ ai nữa, nơi đây yên tĩnh như thể chỉ có một mình hắn ta.

Không ai nói cho hắn biết nên làm gì.

Hắn chỉ có thể ở trong phòng.

Trời tối sầm lại, càng lúc càng yên tĩnh.

Dung Tô Ngôn nằm trên giường, hoàn toàn không có ý buồn ngủ.

Bụng réo lên không tự chủ, hắn ta vẫn là phàm nhân, cần ăn uống hàng ngày.

Cốc cốc --

Tiếng gõ nhẹ vang lên.

Dung Tô Ngôn vô thức nhìn về phía cửa, giây tiếp theo phản ứng lại, là tiếng phát ra từ phía cửa sổ.

Gió sao?

Cốc cốc --

Tiếng gõ có nhịp điệu cho thấy không phải gió.

Dung Tô Ngôn do dự một chút, từ trên giường xuống, đi đến bên cửa sổ, đẩy cửa ra.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng vừa vặn, thiếu nữ dung mạo tuyệt mỹ đắm mình trong ánh sáng trong trẻo, tựhuynhư tiên tử dưới trăng, đột ngột xông vào giấc mơ.

Ánh mắt Dung Tô Ngôn lóe lên, cúi mắt: "Thiếu chủ?"

"Ra đây ăn bữa khuya với tôi." Linh Quỳnh gõ nhẹ ngón tay lên bệ cửa sổ, căn bản không cho hắn tacơ hội phản bác: "Nhanh lên."

Thiếu nữ quay người đi về phía xa.

Dung Tô Ngôn mím môi, chống tay lên bệ cửa sổ ra ngoài, đi theo Linh Quỳnh.

Trong đình đã chuẩn bị sẵn đồ ăn, trên bàn đặt nến, dù có gió, nhưng ngọn lửa nến không hề lay động chút nào.

Từ trong đình nhìn xuống, có thể thấy những đỉnh núi khác, trong màn mây mù lượn lờ, những đốm lửa nhỏ li ti.

"Lại đây ngồi." Người trong đình vẫy tay gọi hắn.

Dung Tô Ngôn đi tới, không lập tức ngồi xuống: "Thiếu chủ, cái này không hợp lý.."

"Bảo huynh ngồi thì ngồi, gì mà hợp lý hay không hợp lý, ở đây tôi là người quyết định." Linh Quỳnh giơ tay xuống: "Ngồi."

Dung Tô Ngôn đành ngồi xuống.

Linh Quỳnh đẩy bát đũa qua: "Huynh vẫn chưa tịch cốc phải không?"

Dung Tô Ngôn: "Ừm."

Hắn ta vừa mới vào, ngay cả ngưỡng cửa tu luyện còn chưa chạm tới, nói gì đến tịch cốc.

Linh Quỳnh tùy ý gật đầu: "Phi Vũ không ăn gì nữa nhưng ta sẽ ăn, sau này huynh ăn cùng ta đi. Một mình ăn cảm giác rất tệ, ta không thích."

Dung Tô Ngôn hơi ngạc nhiên nhìn cô.

Cô ấy vẫn chưa tịch cốc sao?

Thấy Dung Tô Ngôn không phản ứng, cô gái đối diện ánh mắt trong trẻo, đầy mong đợi nhìn hắn ta: "Được không?"

Dung Tô Ngôn cảm thấy mình đâu có quyền từ chối, lại không chắc vị thiếu chủ tùy hứng này có ý đồ gì, do dự gật đầu.

Linh Quỳnh thấy hắn đồng ý, mày mắt khẽ cong: "Vậy mau ăn đi, lát nữa nguội hết."

Thức ăn trên Tinh Nguyệt Phong tinh tế hơn không biết bao nhiêu lần so với bên ngoài. Dung Tô Ngôn đã lâu không được ăn món ngon như vậy.

Linh Quỳnh rót cho Dung Tô Ngôn một ly rượu, đẩy qua: "Uống chút nước đi, đừng nghẹn."

Dung Tô Ngôn cảm ơn, nâng ly nhấp một ngụm.

Có mùi rượu nhè nhẹ, nhưng không nồng, giống nhưmùi của loại trái cây nào đó, ngọt lịm.

"Huynh từ đâu đến?"

Người đối diện đã không còn ăn nữa, hai tay chống cằm nhìn hắn ta, đôi mắt đó sáng lấp lánh ánh sao, nhìn vào một cái là mê mẩn.

"Chương Châu."

"Khá xa đấy chứ." Linh Quỳnh tò mò: "Sao không đến Đào Hoa Đảo gần Chương Châu nhất?"

"Đào Hoa Đảo mấy năm gần đây không nhận đệ tử." Dung Tô Ngôn bình tĩnh đáp.

"Thế à." Linh Quỳnh khẽ lẩm bẩm, rồi lại nói: "Vậy đến Vân Cung sẽ là quyết định tốt nhất trong đời huynh."

Dung Tô Ngôn khó hiểu nhìn cô.

Người sau đã quay đầu nhìn ra ngoài đình, chỉ để lại cho hắn ta một khuôn mặt nghiêng.

Ánh nến vàng vọt làm khuôn mặt thiếu nữ mờ ảo, tĩnh lặng và xinh đẹp, lại có chút hư ảo, như mây mù khó nắm bắt, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Dung Tô Ngôn cúi đầu, một hơi uống cạn nước trong chén rượu bên tay, làm ướt cổ họng khô khốc.

Dung Tô Ngôn về đến phòng mới cảm thấy hơi choáng váng, rượu vừa uống bắt đầu phát huy tác dụng, trong người nóng ran không ngừng bốc lên.

Hắn ta chống tay vào giường, từ từ ngồi xuống, kéo vạt áo ra, tản bớt hơi nóng trên người.

Ly rượu đó..

Dung Tô Ngôn ngồi bên giường không động đậy.

Bên tai yên tĩnh chỉ còn tiếng tim đập của chính mình.

 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 652: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (7)

"Dung công tử."

"Dung công tử, ngài dậy chưa?"

Trong phòng, Dung Tô Ngôn đang nằm đổ trên giường. Hắn ta chống người ngồi dậy, bên tai là giọng của Phi Vũ.

Dung Tô Ngôn vội vàng đáp một tiếng.

"Thiếu chủ đang đợi ngài."

"Được."

Bên ngoài không còn động tĩnh.

Dung Tô Ngôn đưa tay sờ quần áo trên người, vẫn không khác gì lúc hắn ta trở về.

Ly rượu tối qua..

Lúc hắn ta về phòng vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng vừa vào phòng thì cảm giác rượu đã ngấm.

Hắn ta còn tưởng..

Dung Tô Ngôn thay một bộ quần áo khác, đi tìm Linh Quỳnh.

Chỗ ở của Linh Quỳnh hoàn toàn mang phong cách cung điện, vàng son lộng lẫy, trang trí trong điện càng toát lên vẻ tinh xảo xa hoa ở khắp mọi nơi.

Linh Quỳnh ngồi trên sàn đại điện, chỉ mặc bộ trung y mỏng manh, tóc dài chưa buộc, buông xõa sau lưng.

Má còn vương chút ửng hồng vừa ngủ dậy, vô cớ toát lên vẻ mềm mại đáng yêu.

Trước mặt cô bày một cái án kỷ, trên án kỷ đặt một lư hương, cả căn phòng có mấy quyển sách, cô đang từ từ lật xem.

Dung Tô Ngôn tuân theo lễ nghi "phi lễ chớ nhìn", cúi người hành lễ: "Thiếu chủ."

Linh Quỳnh ngẩng đầu, đôi mắt còn vương vẻ mơ màng của giấc ngủ, giọng nói mềm mại: "Huynh đến rồi."

Dung Tô Ngôn: "Thiếu chủ có cần ta làm gì không?"

Linh Quỳnh khép sách lại: "Thay y phục đi."

Dung Tô Ngôn: "..."

Chuyện này không phải nên để Phi Vũ làm sao?

Hắn là một người đàn ông..

Phi Vũ đã lấy y phục, cười đưa cho Dung Tô Ngôn: "Dung công tử, giao cho ngài đấy."

Phi Vũ sợ Dung Tô Ngôn không biết mặc, còn dạy hắn ta cách mặc.

"Vậy ta đi chuẩn bị bữa sáng cho thiếu chủ đây."

Dung Tô Ngôn còn chưa kịp phản ứng, Phi Vũ đã biến mất.

Hắn nâng bộ y phục mỏng manh của nữ tử, đứng tại chỗ, không biết phải làm sao.

Dung Tô Ngôn yết hầu khẽ nuốt, thận trọng nói: "Thiếu chủ, ta thay y phục cho người, có phải không thích hợp?"

"Có gì không thích hợp?" Cô gái ngồi trên nệm nghi hoặc: "Huynh là tùy tùng của ta, chăm sóc ăn uống sinh hoạt của ta là việc huynh nên làm."

Dung Tô Ngôn: "..."

Cái giọng điệu thờ ơ của cô gái nhỏ, hoàn toàn là cảm giác coi hắn như một món đồ vật để sử dụng.

Có lẽ vị đại tiểu thư này, căn bản không hề coi hắn ta là đàn ông.

Dung Tô Ngôn thở ra một hơi, ôm quần áo đi tới.

Linh Quỳnh đẩy án kỷ ra một chút, xoay người, đối mặt với Dung Tô Ngôn.

Cô không có ý định đứng dậy, Dung Tô Ngôn đành quỳ xuống ngồi, Linh Quỳnh tiện tay lấy một cái nệm cho hắn ta.

Tấm nệm mềm mại và thoải mái, mép còn đính các vật trang trí, nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Dung Tô Ngôn liếc nhìn y phục trên người Linh Quỳnh.

Chiếc áo lót trắng tinh bị xộc xệch, mặc như vậy bên trong chắc chắn sẽ không thoải mái.

"Thiếu chủ, áo lót.."

Linh Quỳnh cúi đầu nhìn một cái, rồi xòe tay ra, ra hiệu cho hắn ta sắp xếp lại.

Dung Tô Ngôn: "..."

Dung Tô Ngôn hít một hơi thật sâu, tiến lại gần một chút, tháo chiếc dây chưa buộc chặt ra, rồi buộc lại.

"Nhanh lên đi, tay ta mỏi rồi." Linh Quỳnh thúc giục hắn ta.

Cô gái nhỏ động đậy, cổ áo lót hơi mở ra, ẩn hiện một chút màu vàng nhạt bên trong.

Dung Tô Ngôn vội vàng tránh ánh mắt, vành tai đỏ bừng.

Hắn nhanh chóng chỉnh sửa áo lót của Linh Quỳnh cho ngay ngắn, lùi lại, cầm áo trung y giúp cô mặc.

Dây lưng của áo trung y cần quấn quanh eo cô, mà Linh Quỳnh không hề có ý định giúp đỡ một chút nào.

Dung Tô Ngôn chỉ có thể nhắm mắt lại, từ từ quấn dây lưng từ phía sau.

Vòng eo của cô gái nhỏ rất mảnh, khi hắn ta vòng tay ôm lấy, như thể đang ôm lấy người con gái mềm mại yếu ớt này.

Chóp mũi hắn ta toàn là hơi thở của cô.

Thanh khiết xen lẫn một chút ngọt ngào.

Áo khoác ngoài chỉ cần mặc vào là được, không cần thắt đặc biệt, cũng không có đai lưng, khiến Dung Tô Ngôn thở phào nhẹ nhõm.

Bên ngoài áo khoác còn có một lớp áo voan, mỏng nhẹ mềm mại, khiến bộ y phục màu đỏ tươi thêm một tầng vẻ mờ ảo.

Dung Tô Ngôn mặc xong cảm thấy sau lưng toàn là mồ hôi lạnh, hắn ta chống tay lên tấm nệm, chuẩn bị lùi lại.

Cô gái nhỏ lại vươn ra đôi chân trắng nõn nà bị y phục che khuất, ra lệnh một cách dứt khoát: "Giày còn chưa đi kìa."

Dung Tô Ngôn không kịp phòng bị nhìn thấy, chỉ cảm thấy cơ thể hơi nóng.

Bàn chân con gái nhỏ đến vậy, trắng đến vậy sao?

Mặt Dung Tô Ngôn hơi đỏ, không biết là do căng thẳng hay gì, ngón tay cũng run rẩy.

"Đứng ngây ra đấy làm gì." Linh Quỳnh dùng chân đá đá Dung Tô Ngôn: "Nhanh lên đi, ta đói rồi."

Giọng cô gái nhỏ bình tĩnh, không có chút bất thường nào.

Bàn chân trắng nõn nà đá vào bắp chân hắn ta, cả người Dung Tô Ngôn cứng đờ, hắn ta nghe thấy tiếng tim mình đập nhanh dần.

Dung Tô Ngôn cúi đầu, che giấu sự không tự nhiên của mình.

Hắn ta nén lại chút run rẩy đó, lấy giày vớ từ bên cạnh.

Chân Linh Quỳnh vẫn tựa trên đầu gối hắn ta, Dung Tô Ngôn thấy cô hoàn toàn không có ý định tự mình nhấc lên, đành đưa tay nắm lấy cổ chân thiếu nữ.

Lòng bàn tay Dung Tô Ngôn rất nóng, Linh Quỳnh dường như hơi không thích nghi, khẽ rụt lại.

Nhưng rất nhanh lại thả lỏng, và tiếp tục thúc giục hắn ta một cách dứt khoát.

Dung Tô Ngôn nhanh chóng giúp cô đi tất chân, rồi xỏ giày, không còn nhìn thấy màu da trắng nõn nà đó nữa, hắn ta mới thở phào nhẹ nhõm.

Cô gái nhỏ đưa tay ra, Dung Tô Ngôn ngây người ra đó, không hiểu ý, không động đậy.

"Đỡ ta dậy." Linh Quỳnh đành lên tiếng.

Dung Tô Ngôn lúc này mới đứng dậy, không đỡ tay cô, mà đỡ cổ tay cô.

Linh Quỳnh dường như không hài lòng, ngược lại trực tiếp nắm lấy tay hắn ta, rồi dùng sức đứng dậy.

Cô làm một cách tự nhiên, tùy ý, như thể vốn dĩ phải như vậy.

Bộ y phục màu đỏ tươi từ từ rủ xuống, xòe ra, khiến cô gái nhỏ được tôn lên vẻ đẹp còn kiều diễm hơn cả hoa.

"Bế ta ra ngoài." Linh Quỳnh không chút khách khí tiếp tục ra lệnh cho Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn: "..."

Trước đó quần áo đã mặc rồi, bây giờ đương nhiên cũng không thể từ chối.

Dung Tô Ngôn bế cô gái lên.

Nhẹ hơn hắn ta tưởng rất nhiều.

Thiếu nữ dường như sợ ngã, hai tay ôm lấy cổ hắn ta, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua cổ hắn như một dòng điện nhỏ, chạy khắp toàn thân.

Dung Tô Ngôn cúi đầu nhìn người trong lòng.

Cô ấy vẻ mặt bình thường, khẽ ngẩng mắt, đối diện với ánh mắt của hắn ta.

Cô gái nhỏ khẽ nhíu mày: "Nhìn gì? Đi chứ."

Dung Tô Ngôn: "..."

Cô ấy không có ý gì khác.

Dung Tô Ngôn nghĩ vậy, trong lòng nhẹ nhõm hơn nhiều, bế cô ra ngoài.

Bữa sáng ở sân ngoài, Phi Vũ đang sắp xếp bát đũa.

Dung Tô Ngôn đặt cô lên ghế, Phi Vũ trước tiên đưa cho Linh Quỳnh một chén sương trong.

Linh Quỳnh nhấp một ngụm, rồi hỏi Dung Tô Ngôn: "Ngươi muốn không?"

Dung Tô Ngôn ngửi thấy mùi rượu nhè nhẹ, chính là loại rượu tối qua đã uống..

Hắn ta chưa kịp từ chối, Phi Vũ đã nói trước: "Thiếu chủ, Dung công tử bây giờ vẫn là người bình thường, không nên uống ngân tùng thanh lộ."

Linh Quỳnh: "..."

Mẹ kiếp!

Quên mất chuyện này rồi!

Tối qua cô ấy hình như đã lấy cái này.

Trên đỉnh Tinh Nguyệt này, thứ duy nhất được coi là đồ uống chỉ có ngân tùng thanh lộ này.

Linh Quỳnh liếc nhìn Dung Tô Ngôn, thấy hắn ta không có phản ứng đặc biệt, chắc là không sao đâu nhỉ..

Trông có vẻ ổn, chắc chắn không sao!

Dung Tô Ngôn nhỏ giọng hỏi: "Uống vào sẽ thế nào?"

"Sẽ không sao cả." Phi Vũ trả lời: "Chỉ là hơi khó chịu một chút, đợi linh khí tản đi là được."

Dung Tô Ngôn nhìn về phía Linh Quỳnh, người sau đang ôm chén ngọc trắng, nghiêm túc uống sương trong, không nhìn ai cả.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 653: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (8)

Phi Vũ đã không cần ăn uống nữa, nên bữa sáng chỉ có hai phần.

Linh Quỳnh ăn không nhiều, nhưng ăn chậm, kén chọn, thứ gì cũng chê bai.

Đợi Dung Tô Ngôn ăn xong, Linh Quỳnh mới đặt bát đũa xuống.

"Thiếu chủ, ta chải tóc cho ngài." Phi Vũ cầm lược gỗ và trâm cài tóc ra.

"Để hắn làm." Linh Quỳnh hất cằm, đẩy việc này cho Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn: "..."

Phi Vũ nhìn Dung Tô Ngôn, do dự đáp: "Thiếu chủ, Dung công tử chắc là không biết đâu ạ."

Dung Tô Ngôn rất muốn gật đầu đồng ý, nhưng cuối cùng đành nhịn không động đậy.

"Học đi." Linh Quỳnh lý lẽ hùng hồn: "Không thì ta muốn hắn làm gì?"

Dung Tô Ngôn: "..."

Việc của thị vệ là những cái này sao?

Phi Vũ: "..."

Vậy sau này mình làm gì đây!

Có cảm giác bát cơm sắp không giữ được.

Phi Vũ đưa lược gỗ cho Dung Tô Ngôn, đứng bên cạnh chỉ dẫn.

Phi Vũ không dám dạy những kiểu tóc quá khó, chỉ có thể dạy những kiểu đơn giản.

"Nhẹ tay thôi, đừng làm thiếu chủ đau." Phi Vũ còn căng thẳng hơn cả tự mình làm, không ngừng dặn dò Dung Tô Ngôn.

Dung Tô Ngôn cầm lấy mái tóc mượt như tơ lụa, cảm thấy lòng bàn tay hơi ngứa, lại hơi nóng, còn có chút hoảng loạn khó tả.

Dung Tô Ngôn cố gắng trấn tĩnh lại, không để bản thân sao nhãng.

Lần đầu búi tóc không được đẹp, Linh Quỳnh cũng không giận, bảo hắn ta tháo ra làm lại.

Có lần đầu làm nền, lần thứ hai liền thành thạo hơn nhiều, đến lần thứ ba, cũng coi như có thể ra ngoài gặp người rồi.

Linh Quỳnh phất tay ra hiệu đã được.

Phi Vũ đưa trâm cài tóc cho Dung Tô Ngôn, ra hiệu hắn ta cài lên cho Linh Quỳnh.

Vì hôm nay Linh Quỳnh mặc áo màu đỏ tươi, nên trâm cài tóc cũng là tông màu tương tự.

Rõ ràng chỉ là một chiếc trâm cài tóc đơn giản, nhưng khi cài lên mái tóc đen nhánh của cô, nó lại như một bông hoa rực rỡ đang nở, vô cùng kiêu sa.

Dung Tô Ngôn không dám nhìn nữa, cúi đầu lùi sang một bên.

"Dung Tô Ngôn, huynh lại đây." Linh Quỳnh lên tiếng gọi hắn ta.

Dung Tô Ngôn không ngẩng đầu, chầm chậm bước tới.

Cổ tay đang buông thõng bên người bỗng bị ai đó nắm lấy, kéo hắn ta ngồi xuống bên cạnh. Dung Tô Ngôn ngẩng mắt, vừa vặn đối diện với đôi mắt trong veo của cô gái.

Má hắn ta bất ngờ bị cô ôm lấy, nhìn qua nhìn lại vết thương trên mặt hắn ta.

"Thuốc mỡ cũng khá hiệu quả." Linh Quỳnh lẩm bẩm một tiếng, không biết từ đâu lấy ra một lọ thuốc mỡ mới: "Cái này bôi vào sẽ không để lại sẹo."

"Thiếu chủ, tự ta.." Dung Tô Ngôn cố gắng tự mình làm.

"Huynh dám!"

Người đối diện hung dữ trừng mắt nhìn hắn ta, Dung Tô Ngôn tay dừng giữa không trung.

Linh Quỳnh ghé sát lại, mũi đối mũi, gần như sắp chạm vào nhau.

"Dung Tô Ngôn, những gì ta bảo huynh làm, mới là những gì huynh nên làm, huynh không được chống đối ta, nếu không ta sẽ tức giận đó!"

Dung Tô Ngôn: "..."

Dung Tô Ngôn vẫn còn chút tự biết thân phận của mình, đặt tay về chỗ cũ, cứng đờ người để Linh Quỳnh bôi thuốc cho hắn ta.

Linh Quỳnh bôi thuốc cho Dung Tô Ngôn, cô không biết có phải cố ý hay không, bôi rất chậm, như thể cố tình hành hạ hắn.

Nhưng Dung Tô Ngôn liếc qua thấy vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm nghị của cô, lại nghĩ mình đã nghĩ nhiều.

Cô ấy thân là thiếu chủ Vân Cung, bình thường đều được người khác nâng niu trong lòng bàn tay.

Những lời cô ấy nói không ai dám phản bác, càng không cho phép ai phản bác cô ấy, đây chỉ là thói quen của cô ấy.

Dung Tô Ngôn nghĩ xong mới thấy không đúng.

Hắn ta nghĩ những thứ này làm gì chứ.

"Xong rồi."

Linh Quỳnh hài lòng đậy nắp hộp thuốc, đặt vào tay hắn ta, thản nhiên nói: "Sau này tự mình bôi thuốc đi, đừng để ta nhìn thấy cái bộ dạng bầm tím sưng vù này, ảnh hưởng tâm trạng."

Dung Tô Ngôn nắm chặt lọ ngọc trắng trong tay: "Vâng."

Vào lúc chiều tối, Phi Vũ gọi Dung Tô Ngôn sang một bên dặn dò những việc hắn ta phải làm bên cạnh Linh Quỳnh trong thời gian tới.

Bao gồm nhưng không giới hạn ở những việc như thay quần áo, búi tóc hôm nay.

Nói chung là Linh Quỳnh ở đâu, hắn phải ở đó.

Chừng nào Linh Quỳnh chưa cho hắn đi, hắn không được rời khỏi.

Nói trắng ra là người hầu cận.

Mấy ngày tiếp theo, Linh Quỳnh dường như đang để hắn làm quen với môi trường và những việc hắn cần làm, vẫn không ra ngoài, cứ ở trên đỉnh Tinh Nguyệt.

Hầu hạ cô ấy thay quần áo thành thạo mấy lần, cũng không còn hoảng loạn như lần đầu, dần dần trở nên quen thuộc.

Sau vài ngày làm quen, Dung Tô Ngôn không cần Phi Vũ ở bên cạnh chỉ dẫn nữa.

Dung Tô Ngôn cầm một hộp trà mới mà Phi Vũ vừa đưa cho hắn ta, quay lại sân viện, vừa vặn nhìn thấy bóng dáng cao quý thanh tuyệt đứng dưới gốc cây vàng rực rỡ đó.

"Dung Tô Ngôn." Cô bé dường như biết hắn ta đã đến, giọng nói trong trẻo gọi hắn ta.

"Thiếu chủ."

"Mang kiếm của ta đến đây." Nói xong lại bổ sung một câu: "Bên trái phòng ta có một cánh cửa có thể mở ra, nó ở trong đó."

Dung Tô Ngôn đi đến tẩm điện của Linh Quỳnh lấy kiếm.

Đằng sau cánh cửa đó là một giá đỡ, trên đó đặt đủ loại đồ vật, đa phần là kỳ trân dị bảo.

Không hổ là thiếu chủ Vân Cung..

Và thanh kiếm mà Linh Quỳnh nhắc đến là một thanh kiếm trắng như tuyết.

Dung Tô Ngôn đã giật mình khi nhìn thấy thanh kiếm đó.

Cho đến khi cầm nó trong tay, hắn ta phát hiện cảm giác không giống như binh khí thông thường, mà giống như một loại xương nào đó.

Đây là một thanh cốt kiếm.

Dung Tô Ngôn cầm kiếm ra ngoài, đưa cho Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh một tay cầm sách, một tay bắt đầu luyện kiếm, dường như đang học kiếm chiêu.

Cô ấy học khá chậm, hơn nữa không có kiên nhẫn lắm, rất nhanh đã ném kiếm xuống, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, giống như cô bé đang giận dỗi.

Dung Tô Ngôn nhìn từ phía sau lưng cô ấy, cũng có thể thấy rõ hai chữ 'tức giận'.

"Dung Tô Ngôn." Linh Quỳnh đột nhiên quay đầu lại.

"Thiếu chủ."

"Lại đây."

Dung Tô Ngôn bước lên một bước, cúi đầu lắng nghe cô dặn dò.

Cô bé kéo áo hắn ta, Dung Tô Ngôn không đề phòng, cả người theo đó ngồi bệt xuống đất, tầm nhìn ngang với cô ấy.

Linh Quỳnh nhặt thanh kiếm và cuốn sách trên đất lên, nhét vào tay hắn ta, ra lệnh một cách tùy hứng: "Huynh học đi, học được rồi thì dạy ta!"

Và hung dữ đe dọa hắn ta: "Không học được thì không được ăn cơm."

Dung Tô Ngôn nhìn cô bé xách vạt váy giận dỗi bỏ đi, ôm lấy thanh kiếm và cuốn sách, nhất thời không biết nói gì.

Để hắn ta học những thứ này, hắn ta đương nhiên là sẵn lòng.

Vì vậy, việc Linh Quỳnh làm không giống như đang trừng phạt hắn ta, mà giống như đang cho hắn ta một cơ hội.

Dung Tô Ngôn thử vung cốt kiếm, cốt kiếm rất nhẹ, nhưng khi vung lên lại có sức nặng đặc biệt.

Phi Vũ pha trà cho Linh Quỳnh, đặt vào tay cô, rồi lại nhìn về phía xa.

Lúc này hoàng hôn buông xuống, ánh chiều tà bao trùm lên chàng thiếu niên, phủ lên một vầng sáng nhàn nhạt.

Thanh cốt kiếm trong tay hắn ta, vung lên vô cùng khí thế.

"Thiếu chủ, đó là kiếm của ngài mà." Phi Vũ nhỏ giọng nói: "Sao ngài lại có thể cho Dung công tử dùng, nếu để cung chủ nhìn thấy.."

Đây là do cung chủ tìm được và đặc biệt rèn luyện cho thiếu chủ.

"Đừng để ông ấy nhìn thấy là được rồi." Linh Quỳnh thờ ơ phất tay.

".. Nhưng ngài còn đưa cả kiếm phổ cho hắn ta." Đó là kiếm phổ cao cấp, đệ tử Vân Cung cũng không có cơ hội học.

Linh Quỳnh hai ngày trước còn đến Tàng Thư Các 'trộm' về, Phi Vũ còn tưởng là thiếu chủ cuối cùng cũng nghĩ thông, muốn chăm chỉ luyện công rồi.

Ai ngờ cô ấy lại để vị Dung công tử này đi học.

Phi Vũ mới không tin lời thiếu chủ nói là để Dung Tô Ngôn học trước rồi mới dạy cô ấy.

Khả năng học của thiếu chủ ở Vân Cung nếu nói là thứ hai, thì không ai dám nói là thứ nhất.

Người có thể "ôm chân Phật tạm thời" (học tủ) mà vẫn qua được khảo hạch của cung chủ, lại nói là không học được?

Lừa ma quỷ à!
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 654: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (9)

Linh Quỳnh không muốn bàn luận mấy chuyện này, liền chuyển đề tài: "Chuyện ta bảo ngươi điều tra, điều tra đến đâu rồi?"

Phi Vũ vội vàng báo cáo: "Tế Nguyệt Thịnh Điển là một nghi lễ quan trọng được lưu truyền từ Thiên Hạc Tông, quy trình cụ thể bên ngoài không rõ lắm. Nhưng những người từng tham gia, không có ngoại lệ, bây giờ đều là những bá chủ nổi tiếng một phương."

Tế Nguyệt Thịnh Điển ba tháng nữa mới bắt đầu.

Tuy nhiên, tin tức đã được lan truyền, các tông môn đều đang chọn người để tham gia.

Vân Cung khác với các tông môn có nội tình sâu sắc khác, nó vẫn còn rất trẻ, lịch sử chỉ vỏn vẹn vài năm.

Vì vậy, Vân Cung là do chủ nhân của nó - Quân Quyết một mình quyết định.

Quân Quyết không nói cho Linh Quỳnh chuyện đi Thiên Hạc Tông, ước chừng là không định đưa cô đi mở mang tầm mắt.

Biết đâu Quân Quyết đang định làm gì đó trong Tế Nguyệt Thịnh Điển..

Chậc chậc chậc.

Đừng nhìn Vân Cung bề ngoài là một môn phái tu chân mới nổi, chính chính quy quy, trong sạch.

Thực chất, Quân Quyết sau lưng đã làm không ít chuyện, nam chủ hắc hóa này không phải nói đùa đâu.

"Thiếu chủ, chúng ta có đi không?"

Linh Quỳnh không chớp mắt nhìn cục cưng của mình luyện kiếm: "Để sau đi, không phải vẫn còn sớm sao."

"Bảo hắn đừng luyện nữa, vào đây đọc sách cho ta nghe." Linh Quỳnh chỉ tay vào người ở cuối hoàng hôn.

"Vâng."

Phi Vũ gọi Dung Tô Ngôn vào trong điện.

Linh Quỳnh dựa vào chiếc ghế dài mềm mại trong đại điện, lười biếng như một chú mèo nhỏ quý tộc được cưng chiều.

Dung Tô Ngôn ngồi trên bậc thang bên cạnh chiếc ghế dài, cầm một cuốn sách, bắt đầu đọc từng chữ, từng câu.

Đây không phải lần đầu tiên hắn ta đọc sách cho cô nghe, hai ngày trước đã có hai lần rồi.

Vì vậy, Dung Tô Ngôn coi như đã quen việc.

Dung Tô Ngôn đọc rất chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy vai sau bị đá một cái: "Này."

Hắn ta quay đầu lại liền thấy bàn chân đang đặt trên vai mình, cô gái không đi giày tất, mũi chân trắng nõn đang đặt ở vai hắn ta.

Dung Tô Ngôn cụp mắt xuống.

Linh Quỳnh đá một cái rồi rụt chân về dưới váy.

"Hôm nay huynh học thế nào?" Linh Quỳnh hỏi hắn ta về kết quả luyện tập.

"Ta.."

"Chiêu thức học được chưa?"

"Những chiêu phía trước thì nhớ rồi." Thời gian ngắn như vậy, hắn cũng chỉ có thể nhớ được chiêu thức.

"Được, huynh dạy ta."

"Bây giờ sao?"

"Đúng vậy, bây giờ." Linh Quỳnh gật đầu: "Ta không phải đã nói rồi sao, huynh học không được thì không được ăn cơm. Nếu huynh ngay cả ta cũng không dạy được, vậy chứng tỏ huynh chưa học được đó."

"..."

Dung Tô Ngôn đặt sách xuống, đứng dậy, nhìn người nằm trên ghế dài không hề động đậy.

Trong phòng im lặng một lúc.

Cuối cùng Dung Tô Ngôn đành phá vỡ bầu không khí kỳ lạ này: "Thiếu chủ?"

"Ừm?" Linh Quỳnh nhìn hắn ta: "Làm gì?"

Dung Tô Ngôn: "..."

Muốn học mà không chịu đứng dậy, hắn ta dạy thế nào đây?

Linh Quỳnh dường như phản ứng lại, từ trên ghế dài bước xuống, cũng không đi giày, trực tiếp đứng trước mặt hắn ta: "Bắt đầu đi."

Dung Tô Ngôn đưa cốt kiếm cho Linh Quỳnh, hắn ta tùy tiện tìm một cây gậy gỗ để thay thế.

"Thiếu chủ, ta biểu diễn trước một lần cho cô xem nhé?"

"Được thôi." Linh Quỳnh hai tay chống vào cốt kiếm, trông như không có xương, sắp đổ đến nơi.

Dung Tô Ngôn chỉ biểu diễn mấy chiêu đầu, Linh Quỳnh đứng bên cạnh không biết có xem kỹ hay không.

"Thiếu chủ thử xem?"

"ồ."

Linh Quỳnh cầm cốt kiếm múa một cái, đi đến giữa, giơ tay vung kiếm.

Giống như lần trước ở bên ngoài, Linh Quỳnh rõ ràng không xem đủ nghiêm túc, rất qua loa, chiêu thức đều mềm oặt, căn bản không có khí thế.

Dung Tô Ngôn: "Thiếu chủ, tư thế sai rồi."

"Sao lại sai? Vừa nãy huynh chẳng phải cũng làm như vậy sao?"

"Tay cao thêm chút nữa."

"Thế này?"

"Không phải.."

"Vậy thì thế nào?" Linh Quỳnh hơi mất kiên nhẫn, giữa hai lông mày đầy vẻ khó chịu, ra lệnh: "Huynh dẫn ta một lần."

Dung Tô Ngôn: "?"

Dung Tô Ngôn không hiểu ý Linh Quỳnh là "dẫn" như thế nào.

Mãi đến khi Linh Quỳnh tự mình bước tới, nắm lấy tay hắn ta, đặt lên mu bàn tay cô, cùng cô cầm kiếm thì hắn ta mới hiểu ra.

Dung Tô Ngôn còn chưa nói gì, cô bé đã quay đầu trừng mắt dọa: "Ta nói cho huynh Dung Tô Ngôn, nếu ta không học được, bị đói, huynh phải chịu trách nhiệm!"

Dung Tô Ngôn: "?"

Sao lại phải hắn chịu trách nhiệm?

Đâu phải hắn không cho ăn.

Rõ ràng là cô ấy..

Dung Tô Ngôn cả quá trình đều hơi mơ hồ, về đến phòng mình mới hoàn hồn.

Hắn ta xoa xoa lòng bàn tay, nơi đó dường như vẫn còn lưu lại sự mềm mại và ấm áp của làn da thiếu nữ.

Dung Tô Ngôn nhìn chằm chằm lòng bàn tay mình một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.

Nghĩ đến mục đích mình vào nội môn, ánh mắt Dung Tô Ngôn lại kiên định hơn nhiều.

* * *

Bên kia, Phi Vũ đang hầu hạ Linh Quỳnh tắm rửa.

"Thiếu chủ, người làm vậy không phải là để Dung công tử chiếm tiện nghi sao?" Phi Vũ vừa thêm nước vừa nói.

Linh Quỳnh nằm sấp ở thành bồn tắm, hơi nước bốc lên nghi ngút, làm da cô đỏ ửng: "Sao ngươi biết không phải ta chiếm tiện nghi của hắn?"

Phi Vũ: "!"

Phi Vũ nghĩ lại mấy chuyện mấy ngày nay, bỗng nhiên như hiểu ra: "Thiếu chủ, người trước đây nói thích Dung công tử, là.. Là cái kiểu thích đó sao?"

Cô ấy cứ nghĩ "thích" của thiếu chủ, cũng giống như cô ấy thích một món đồ vậy.

Nhưng vị Dung công tử kia, quả thật rất đẹp.

Những vết bầm trên mặt không còn nữa, khuôn mặt đó càng khiến người ta kinh ngạc.

Linh Quỳnh liếc cô ấy một cái, nhếch môi cười.

Phi Vũ im lặng vài giây, rồi lại nói: "Thiếu chủ thân phận cao quý, nếu người thích, cứ trực tiếp cho hắn đến hầu hạ người là được, cần gì phải rắc rối như vậy?"

Phi Vũ ở Tinh Nguyệt Phong lâu ngày, cũng không thấy chuyện này có gì sai.

Thiếu chủ thân phận cao quý như vậy, có thể được thiếu chủ để mắt tới, hầu hạ thiếu chủ, đó là phúc phận.

Linh Quỳnh thở dài: "Ngươi không hiểu đâu." Cha thì thèm thân xác hắn đó, nhưng mà tiểu đáng thương không nạp tiền thì không có tư cách mà nghĩ.

Linh Quỳnh ra khỏi bồn tắm, khoác áo vào, đi vào trong: "Ngươi hỏi được chuyện năm xưa hắn tại sao lại bị phân vào ngoại môn chưa?"

Phi Vũ: "Đã hỏi thăm rồi, là vì linh căn của Dung công tử bị phế, vốn dĩ phải bị đuổi xuống núi, sau này không biết tại sao lại không bị, mà bị phân trực tiếp vào ngoại môn."

"Linh căn bị phế, tức là hắn không thể tu luyện được nữa sao?"

"Ừm, cũng không biết kẻ nào ác độc như vậy, lại dám phế linh căn người ta.." Dung công tử đẹp trai như vậy, nếu linh căn không bị phế, chắc chắn sẽ tỏa sáng rực rỡ.

Linh Quỳnh xoa cằm suy tư, thảo nào trước đây tấm thẻ bài đó lại có nhiều dược liệu như vậy.

Xem ra cục cưng vẫn còn cứu được mà.

"Đi Tàng Thư Các."

"Thiếu chủ, muộn thế này rồi sao?"

Linh Quỳnh đã thay quần áo xong, sải bước đi ra ngoài.

Phi Vũ 'ối' một tiếng, vội vàng đi theo.

Có chuyện gì, mai không được sao?

Cứ phải đi muộn thế này.

Linh Quỳnh có thể tùy ý ra vào Tàng Thư Các, nhưng nửa đêm chạy đến, các đệ tử chuynh gác đều ngơ ngác, nhưng vẫn cung kính đón cô vào.

Linh Quỳnh bảo Phi Vũ giúp cô tìm.

"Tìm gì vậy thiếu chủ?"

"Cách tái tạo linh căn."

"..."

Phi Vũ ngớ người: "Người định giúp Dung.."

Linh Quỳnh ngón tay đè lên môi cô ấy: "Ngoan, mau tìm đi."

Phi Vũ thở dài: "Vâng."

Thiếu chủ bị ma ám rồi sao?

Phi Vũ lại nghĩ đến khuôn mặt của Dung Tô Ngôn, được rồi, cô ấy có thể hiểu cho thiếu chủ rồi.
 
Bài viết: 0 Tìm chủ đề
Chương 655: Sau Khi Ta Trở Thành Con Gái Của Nam Chính (10)

Tàng thư các.

Giữa những hàng giá sách, có không ít sách vở bị vứt lung tung.

Phi Vũ đang nằm ngủ say sưa trong đống sách, đầu bỗng bị ai đó vỗ một cái, Phi Vũ giật mình, ngẩng đầu lên.

"Thiếu.. Thiếu chủ?"

"Nước dãi chảy ra cả rồi kìa." Linh Quỳnh dựa vào bên cạnh, cúi mắt nhìn cô bé.

Phi Vũ đưa tay quẹt một cái, khóe miệng sạch bong, nào có nước dãi.

"Thiếu chủ!" Phi Vũ than thở gọi một tiếng.

"Tìm thấy cái gì hữu ích chưa?"

Phi Vũ lắc đầu, "Thiếu chủ, tàng thư các lớn thế này, biết tìm đến bao giờ mới xong ạ."

Linh Quỳnh vỗ vai Phi Vũ, giao trọng trách: "Ngươi cứ tiếp tục tìm đi, tàng thư các nhiều sách như vậy, kiểu gì cũng có cái hữu ích thôi."

"..."

Phi Vũ cắm đầu vào đống sách.

Để cô bé chết đi cho rồi.

Dung Tô Ngôn cả ngày không thấy Phi Vũ, người đưa bữa ăn đổi thành đệ tử khác, đưa xong là đi.

Đến tối vẫn không thấy bóng dáng, Dung Tô Ngôn không kìm được hỏi một câu.

"Thiếu chủ, cô nương Phi Vũ đâu rồi?"

"Cô ấy gần đây có việc, không về." Linh Quỳnh tùy ý trả lời: "Huynh tìm cô ấy có việc gì sao?"

"Không.."

"Ừm."

Dung Tô Ngôn đứng sang một bên, không nói gì nữa.

Sau bữa tối, Linh Quỳnh thường cho hắn về.

Nhưng hôm nay Phi Vũ không có mặt, Dung Tô Ngôn đành phải ở lại.

Linh Quỳnh thấy trời không còn sớm, định đi ngủ, thấy Dung Tô Ngôn vẫn đứng một bên, mắt đảo tròn một vòng, trước tiên mở hồ rút thẻ.

Một lát sau, Linh Quỳnh ngồi dậy từ trên ghế mềm, đưa tay về phía Dung Tô Ngôn: "Dung Tô Ngôn, ôm ta."

Dung Tô Ngôn: "..."

Dung Tô Ngôn cúi người ôm Linh Quỳnh lên, cô bé ôm lấy cổ hắn ta, ghé vào tai hắn ta: "Đến suối nước nóng phía sau, ta muốn ngâm mình trong suối nước nóng."

Hơi thở lướt qua tai, tai Dung Tô Ngôn ngứa ran, và dần dần nóng lên.

Hắn ta nhìn vào khoảng không, nhắc nhở cô: "Thiếu chủ, bây giờ đã rất muộn rồi."

"Làm gì? Tối thì không được ngâm suối nước nóng à? Ta cứ muốn ngâm bây giờ!" Linh Quỳnh rung chân: "Mau đi đi."

Lá bài khó khăn lắm mới rút được, sao có thể phí hoài!

"..."

Dung Tô Ngôn biết phía sau cung điện Tinh Nguyệt Phong có một suối nước nóng, Phi Vũ đã giới thiệu khi dẫn hắn ta làm quen môi trường.

Tuy nhiên, lúc đó hắn ta chỉ nhìn từ xa.

Lúc này đến gần, phát hiện suối nước nóng khá lớn, xung quanh đều được viền bằng ngọc trắng, trong suối nước nóng khói bốc nghi ngút.

Bên ngoài được bao quanh bởi hoa và cây xanh, trên đầu là bầu trời đầy sao, phong cảnh cực kỳ đẹp.

"Thiếu chủ, ta đợi cô bên ngoài."

Dung Tô Ngôn đặt Linh Quỳnh xuống, chuẩn bị đi ra.

"Tại sao?" Linh Quỳnh nắm lấy tay áo hắn ta, không cho hắn ta đi.

"Thiếu chủ, cô muốn ngâm suối nước nóng, ta.."

"Ngươi không hầu hạ ta, ta làm sao ngâm được?" Linh Quỳnh nhíu mày nhìn hắn ta: "Phi Vũ cũng không có mặt, ngươi muốn ta tự mình làm sao?"

Dung Tô Ngôn hít một hơi: "Thiếu chủ, ta là nam tử."

Sáng sớm mặc quần áo cho cô ấy thì thôi đi.

Ít nhất cô ấy vẫn mặc áo lót, chỉ cần chú ý một chút, sẽ không nhìn thấy những gì không nên nhìn.

Nhưng đây là ngâm suối nước nóng.

Hắn ta ở đây thì tính sao?

Dù cô ấy thật sự chỉ coi mình như Phi Vũ, thì cũng.. Thì cũng không giống!

"Vậy thì sao?" Linh Quỳnh kéo hắn ta lại: "Huynh đừng có lề mề nữa, Phi Vũ ở đây ta mới không gọi huynh, mau thay quần áo cho ta."

"..."

Dung Tô Ngôn gần như nhắm mắt giúp Linh Quỳnh cởi quần áo, Linh Quỳnh cũng không làm khó hắn ta, cuối cùng tự mình xuống suối nước nóng.

Khói lượn lờ che chắn, cộng thêm ánh sáng mờ ảo, Dung Tô Ngôn cũng không nhìn thấy gì.

* * *

Hắn ta đứng bên cạnh suối nước nóng, nhìn làn khói lững lờ trôi nổi trong không trung, cũng không biết mình đang nghĩ gì.

"Dung Tô Ngôn."

Dung Tô Ngôn hoàn hồn, cúi đầu nhìn người đang đứng cạnh hắn ta từ lúc nào, ngẩng đầu nhìn hắn ta.

Khói lượn lờ bao quanh người cô bé, nhưng vẫn lộ ra bờ vai trắng nõn tròn trịa.

"Huynh ngồi xổm xuống." Linh Quỳnh đưa tay vỗ vỗ mặt đất.

Dung Tô Ngôn làm theo, ngồi xổm xuống: "Thiếu chủ?"

"Huynh ở Tinh Nguyệt Phong không vui sao?" Linh Quỳnh hai tay nằm sấp lên mép, cằm tựa vào mu bàn tay, đột nhiên hỏi hắn ta một câu như vậy.

"Thiếu chủ, ta không có không vui."

"Nhưng huynh đến lâu như vậy, ta chưa từng thấy ngươi cười." Giọng Linh Quỳnh mềm mại, mang theo chút trách móc: "Huynh có phải ghét ta không?"

"Ta không ghét thiếu chủ."

"Thật sao?" Giọng cô bé trong suối nước nóng vui vẻ, như thể lời nói của hắn ta làm cô bé rất vui.

"Ngài đưa ta đến Tinh Nguyệt Phong, ta rất cảm ơn thiếu chủ." Dung Tô Ngôn nói thật lòng.

Hắn ta tuy không biết mục đích của cô, nhưng có thể rời khỏi ngoại môn, đến nội môn, hắn ta rất cảm kích cô.

Linh Quỳnh mắt cong cong cười: "Ta sẽ đối tốt với huynh, chỉ cần huynh ngoan ngoãn nghe lời ta."

Dung Tô Ngôn: "..."

Quen với việc tự coi mình là một công cụ, dường như cũng không có gì là không thể chấp nhận.

Linh Quỳnh nghiêng đầu, lại hỏi: "Huynh đến Vân Cung, là muốn học bản lĩnh sao?"

Dung Tô Ngôn không trả lời mà hỏi ngược lại: "Thiếu chủ, người đến Vân Cung, ai mà chẳng muốn vậy chứ?"

Linh Quỳnh lợi dụng lúc ánh sáng tối, trực tiếp lườm một cái, ngươi không phải vậy à.

"Vậy huynh có muốn học bản lĩnh không?"

Dung Tô Ngôn nắm bắt chính xác ánh mắt của Linh Quỳnh, đối mặt trực tiếp với cô: "Ta có thể học được không?"

"Tại sao lại không? Huynh là tùy tùng của ta, đương nhiên phải rất lợi hại mới có thể bảo vệ ta. Chẳng lẽ sau này có nguy hiểm, lại để ta tự mình ra tay đánh nhau sao?"

Dung Tô Ngôn trong thoáng chốc có chút kích động, nhưng không biết nghĩ đến điều gì, lại nhanh chóng chìm xuống.

Xoạt --

Cây cỏ quanh suối nước nóng lay động, những ngôi sao trên trời không biết từ lúc nào đã bị mây đen che khuất, lúc này không thấy một chút nào.

Linh Quỳnh ngẩng mắt nhìn về phía đó.

Dung Tô Ngôn hiển nhiên cũng nghe thấy, trực giác thấy không ổn.

"Thiếu chủ, lên đây trước." Hắn ta cầm quần áo bên cạnh đưa cho Linh Quỳnh.

Linh Quỳnh vừa định lên, bên kia đột nhiên một luồng linh lực đánh tới.

Linh Quỳnh bị ép quay trở lại suối nước nóng, bên ngoài xông vào hai bóng đen, nhìn Linh Quỳnh trong suối nước nóng và Dung Tô Ngôn trên bờ.

Trong không khí thoang thoảng mùi máu tanh.

Giây tiếp theo, hai người như không có ai bên cạnh mà giao tiếp: "Nghe nói Quân Quyết có một cô con gái rất quý báu, có phải là cô bé này không?"

"Bắt cô ta lại trước."

Linh Quỳnh: "..."

Kim chủ baba lại làm gì ngoài đó nữa rồi!

Một trong số đó lập tức bay về phía suối nước nóng, muốn bắt Linh Quỳnh ra.

Dung Tô Ngôn quyết đoán, hét lên về phía Linh Quỳnh: "Chìm xuống!"

Linh Quỳnh hít một hơi, chìm xuống nước, khói bao phủ toàn bộ suối nước nóng, người bắt cô lập tức mất mục tiêu.

Mất mục tiêu, người kia lập tức ra tay với Dung Tô Ngôn.

Hai người này có thể xông vào nội môn Vân Cung, có thể thấy thực lực không hề nhỏ.

Dung Tô Ngôn, một người bị phế bỏ linh căn, căn bản không phải đối thủ của hai người này.

Ầm --

Dung Tô Ngôn bị đánh rơi xuống suối nước nóng.

Thân thể chìm xuống, giây tiếp theo vòng eo liền bị ôm lấy, cơ thể mềm mại áp sát.

Dung Tô Ngôn mơ hồ nhìn thấy ánh sáng lóe lên, hình như có gì đó vỡ vụn.

 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back