Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 273: Xóa kí ức

Lúc này viên ngọc trong tay tôi phát sáng, một luồng khí mạnh đánh bật Tiểu Vũ ra ngoài làm cô ta ngã liểng xiểng ra đất, lúc này Triệu Huyền Lang chạy rất nhanh về phía chúng tôi, nhưng anh ta lại chạy lại là để đỡ lấy Tiểu Vũ.

Tôi chua xót phát ra một tràng cười kì dị, lúc đầu chỉ nhỏ thôi, nhưng dần lại lớn dần, ai cũng quay ra nhìn tôi. Tôi không biết vì sao mình cười, có thể là do tôi đau lòng quá, hay tôi cười chính bản thân mình, mà cũng có thể là đang cười Triệu Huyền Lang.

Đúng lúc này, Diệp Ngụy cũng tiếp cận đến gần Triệu Huyền Lang, ông ta ra một đòn, nhưng vì để che chắn cho Tiểu Vũ, nên Triệu Huyền Lang đã lĩnh trọn cú đánh đó.

Trong lòng tôi lại càng thêm đau đớn, trái tim trong lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, viên ngọc bội trong tay tôi nhân cơ hội tôi không chú ý đến, nó hút từng giọt máu của tôi, nhưng đổi lại, nó lại truyền sức mạnh của nó cho tôi, chậm rãi, âm thầm, mà không bị ai phát hiện.

Thấy Triệu Huyền Lang bị thương, tôi không kìm được lòng nên chạy tới, nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt chán ghét, tôi chỉ còn biết cười với anh ta.

Rồi tôi dùng hết sức mình đẩy Diệp Ngụy ra xa, không biết có phải do Viên ngọc bội đỏ đã truyền sức mạnh cho tôi hay không, chỉ biết Diệp Ngụy bị tôi lôi cái xoạch một cách ngon lành, và cũng đúng lúc này, tôi phát hiện cái xác trong quan tài đã ngồi hẳn dậy, và đương nhiên là không bị Diệp Ngụy điều khiển.

Bởi không những cô ta ngồi dậy, mà còn dùng tay kéo Triệu Huyền Lang và Tiểu Vũ ra xa. Tôi ôm chặt Diệp Ngụy để đẩy ông ta ra xa, rồi nói: "Ông giết anh ta, thì không ai biết con quỷ nhỏ ở đâu cả."

Diệp Ngụy quả nhiên nghe lời tôi không làm gì nữa cả, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, Tống Nghiêm lúc này đã nhảy khỏi quan tài, túm lấy Triệu Huyền Lang và Tiểu Vũ chạy thoát, trước khi rời đi, Triệu Huyền Lang mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.

Chỉ đáng tiếc là tôi không nhìn thấy, vì không muốn nhìn anh ta.

Diệp Ngụy thấy không thể đuổi theo, thì bực mình đấm mạnh vào cỗ quan tài làm bằng pha lê, làm cho dung dịch ngâm xác lênh láng ra sàn. Mùi hăng nồng xộc thẳng lên mũi tôi.

Những mảnh vỡ cứa vào chân tay tôi, làm máu tôi chảy xuống từng dòng.

Tôi điềm tĩnh nói: "Thật quá là rõ ràng thưa ngài, kế hoạch của ngài đã đổ bể."

Diệp Ngụy thấy tôi nói vậy, thì quay người lại nhìn tôi, tóc ông ta ướt nhẹp nước, đôi mắt hồ ly quắc mắt với tôi, trong ánh mắt đó có bao gồm cả một tia sát ý.

Ông ta nhe răng để lộ hai chiếc răng nanh sắc lẹm, hai bàn tay móng vuốt nhọn dài đầy sát khí, chỉ chớp mắt đã vồ lấy tôi, tôi chẳng có lấy một giây để tránh, cứ thế bị đẩy ngã xuống nền nhà, những mảnh sắc nhọn đâm vào lưng vào hông tôi đau điếng, tôi phát ra những tiếng đau đớn.

Ông ta đè lên người tôi, gằn giọng nói: "Hắn ta đã đối xử với cô như thế, vậy mà vẫn thả cho hắn đi? Người đàn bà như cô, thật hết thuốc chữa! Ngu xuẩn!"

Trong tay tôi vẫn nắm chặt viên ngọc bội, nên cũng thấy an tâm phần nào, tôi cố biện hộ: "Không, ông nhầm rồi, tôi đã cố ý thả hắn đi, là để sau này tôi sẽ tìm cơ hội làm cho hắn càng thêm đau đớn, tôi phải trả thù."

Tôi vừa nói vừa đưa viên ngọc bội đến gần hơn tới phía sau gáy của ông ta, nếu chỉ dựa vào sức tôi thì làm sao có thể chạy thoát, nên phải dùng viên ngọc này để thử xem có hiệu quả không.

Diệp Ngụy không hiểu lời tôi nói, nhưng tôi lại hiểu ông ta, ông ta thích những gì biến thái, vậy phải để cho ông ta cảm thấy tôi cũng có những suy nghĩ biến thái đó, vậy tôi mới có cơ hội thoát được.

Ông ta khựng lại một chút, có vẻ đã trấn tĩnh lại, tôi thở phào một cái. Nhưng không ngờ chỉ sau một giây ông ta lại đột ngột cúi đầu rồi hét vào mặt tôi: "Cô lừa tôi, trong mắt cô, không hề có sự phẫn uất nào, cô không hề hiểu được cảm giác bị phản bội, cô đúng là đồ đần độn."

Nói đoạn thì nhe nanh cắn xuống cần cổ tôi, tôi tuyệt vọng, chỉ kịp đập viên ngọc bội lên đầu ông ta, một quả cầu tròn màu đỏ được tạo ra, bao trùm lấy cơ thể của tôi và ông ta.

Tôi lặp lại những câu nói mà Trần Huyền đã nói trước đó với tôi, khi anh ta dùng viên ngọc bội để xóa đi kí ức của tôi, tôi cuống cuồng nói: Quên đi, quên hết đi thân phận của ông, quên đi mục đích của ông, quên đi việc ông giết người, ông là một tờ giấy trắng, không nhớ bất kì thứ gì. "

Lời tôi còn chưa dứt thì Diệp Ngụy đã đổ ập lên người tôi, tôi hít thở từng đợt khó nhọc, viên ngọc trong tay đã tắt ngấm, trở thành một viên ngọc bình thường như những viên ngọc bình thường khác.

Khắp người tôi đau đớn, máu của tôi chảy lênh láng khắp nơi, cảm giác sự sống của tôi cũng chẳng còn mấy hơi thở, tôi tiếc nuối vì không biết Triệu Huyền Lang đang ở đâu, anh ta có hạnh phúc khi biết mẹ mình còn sống.

Giờ Triệu Huyền Lang đã tìm thấy mẹ, anh ta có thể biết được chân tướng sự việc năm xưa, tôi nằm đây và cố đợi, đợi sự xuất hiện của Triệu Huyền Lang, nhưng tôi cảm thấy mình đợi, đợi mãi, cho đến khi tôi lịm dần đi, tôi cảm thấy người tôi nhẹ bẫng, có phải hồn tôi sắp ra khỏi thân xác tôi, cũng phải thôi, cái mạng tôi cũng chỉ đến thế.

Nhưng đúng lúc này, tôi nghe có ai đó đang lay gọi mình, rất lâu sau tôi mới hé được mắt, tôi tưởng tượng trước mắt mình là Triệu Huyền Lang, tôi sung sướng biết bao, nhưng khi nhìn rõ hơn, tôi như bị rơi xuống vực sâu cảm xúc, vì người này không ai khác chính là Cương Thi Vương.

Tôi nheo mắt thất vọng, thều thào:" Sao lại là ông? Ông chưa chết à? "

Cương Thi Vương gãi đầu gãi tai, đôi mắt ông ta mở to tròn như hai hột nhãn, vẻ mặt ngây thơ nhìn tôi rồi phụng phịu:" Sao Ngụy phải chết chứ? "

Gì vậy? Nghe gì kì cục thế. Tôi thấy choáng váng đầu óc, cố gắng nhổm người dậy, phát hiện mình đang nằm trên sô pha, bên trên người đang đắp một chiếc áo khoác.

Tôi cố gắng gượng, nhìn chằm chằm vào Diệp Ngụy, ông ta vốn còn trẻ, người cao ráo, nhưng bây giờ lại đang ngồi xổm nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp ra cái vẻ ngây ngô như trẻ con.

Tôi rùng mình, không thể nào, làm gì có cái kiểu như thế này được. Ông ta rõ ràng là một cương Thi Vương tàn nhẫn, giờ sao có thể dùng cách thức trẻ con này mà thử tôi." Đừng đùa nữa, ông là một cương thi, lại dùng trò mèo này để xem tôi có thật lòng không à? "

Diệp Ngụy ngơ ngác nhìn tôi:" Ngụy là cương thi sao? Cương thi là gì?"

Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra đây, tôi ôm lấy đầu, đây không phải Diệp Ngụy, nhưng rốt cuộc là đã xả ra chuyện gì mới được, hay tôi đã chết thật rồi, và Cương Thi Vương cũng thế?

Nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã nhìn thấy viên ngọc màu đỏ, và sực nhớ ra, có thể viên ngọc này đã xóa kí ức của Cương Thi Vương, và biến ông ta thành một người có suy nghĩ của con nít.
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 274: Đi tìm Đồ Trí

Viên ngọc bội màu đỏ lúc này chẳng còn phát sáng nữa, so với những viên ngọc bình thường thì chẳng khác gì, tên Diệp Ngụy vẫn tròn xoe đôi mắt nhìn tôi, tôi bước xuống khỏi sô pha, rồi tiện tay nhặt một mảnh thủy tinh lên.

Bây giờ tôi không chắc Diệp Ngụy có phải đang giả vờ hay không, dù sao ông ta cũng đã rất biến thái trước đó, có đánh chết tôi cũng không quên được nỗi đau đớn của thể xác khi ông ta thay mẩu xương dâm tà đó cho tôi, cũng không thể quên được vì nó mà tôi và Triệu Huyền Lang quay lưng lại với nhau.

Nên ông ta thật đáng chết, nếu tôi dùng mảnh thủy tinh này cứa vào họng của ông ta, thì có thể giết chết ông ta không, khi ông là một con cương thi chính hiệu?

Trong lòng tôi tràn ngập thù hận, miếng thủy tinh sắc lẹm cứ thế tiến gần đến phía sau Diệp Ngụy, nhưng đột nhiên tôi lại dừng lại.

Bởi lúc này tôi phát hiện trên tay, đùi, và hông đều quấn đầy những mảnh vải, dùng để ngăn vết thương chảy máu.

Tôi đột nhiên nghi ngờ hỏi lại: "Vết thương trên tay tôi, đều là ông quấn giúp sao?"

Diệp Ngụy ngây thơ gật đầu, buồn bã nói: "Tôi thấy cô chảy máu, sợ cô chết, cho nên mới cầm máu cho cô."

Miếng thủy tinh bị tôi vứt đi, tôi hận mình không đủ nhẫn tâm để trừ khử mối đe dọa nhân loại này, nếu không giết ông ta, khi nhớ ra, ông ta sẽ lại hại người, và có thể tất cả chúng tôi đều phải chết.

Tôi trừng mắt nhìn Diệp Ngụy, ông ta lại bày một bộ mặt vô cùng đáng thương với tôi, làm tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

Nhưng tôi lại không nỡ ra tay với kẻ ngây ngô đó, không biết tác dụng của viên ngọc bội đỏ sẽ bao lâu, nhưng ít ra bây giờ ông ta cũng có vẻ vô hại.

Tôi nghĩ một lúc, thì nhặt lấy quần áo mặc lại trên người, rồi loạng choạng tìm cửa để đi ra ngoài, Diệp Ngụy lại bám lấy tôi, tôi ba chân bốn cẳng cố chạy thoát khỏi ông ta.

Tôi lò dò mãi mới ra đến ngoài, đây là một tòa nhà lớn đang xây dở, bên dưới có tầng hầm chưa được sử dụng, nên Diệp Ngụy tìm được nơi này và đưa tôi đến đây.

Trời tối mịt, vết thương trên cơ thể đau nhức, lại lạnh và đói, tôi mò túi áo lục túi quần rỗng không, tiền bạc không có lấy một đồng, tôi phải đi đâu bây giờ.

Đang ngẩn ngơ không biết nên làm gì tiếp theo, Diệp Ngụy từ đâu thò đầu ra ngó nghiêng, mắt lại chớp chớp: "Chị ơi, chị đang ngẩn tò te ra đó làm gì?"

Tôi trợn trừng mắt nhìn ông ta, trông dáng vẻ thì cũng chỉ nhỉnh hơn tôi vài tuổi, tôi gọi là "ông ta" cũng bởi ông ta sống đến cả trăm năm, nhưng giờ lại mang ý thức của đứa trẻ thế này.

Tôi dọa nạt: "Ông đừng theo tôi, cảnh cáo nhé, nếu không thì tôi sẽ bẻ cổ đấy."

Diệp Ngụy rụt vai rụt cổ rồi im lặng đứng một góc, tôi đứng đó cứ suy nghĩ mãi, giờ tôi không thể về nhà Triệu Huyền Lang được, nhìn anh ta như thế, ắt hẳn chẳng thèm tha thứ cho tôi, tôi có nên tìm Trần Huyền không, đem tên cương thi Vương này cho anh ta? Có như vậy thì anh ta mới giúp tôi khử tên cương thi Vương này đi.

Thế là tôi quay lại nhìn tên cương thi vương, rồi bước lại gần mò tìm tiền trong túi ông ta, hên là có mấy ngàn tệ trong đó, kèm một thẻ ngân hàng.

Tôi kéo Diệp Ngụy đi mua quần áo vì nhìn tôi và ông ta rách rưới đến phát sầu. Sau đó tôi đi mua thêm một chiếc điện thoại, lắp sim và gọi cho Trần Huyền, nhưng không hiểu sao tôi gọi muốn cháy máy, mà anh ta không bắt máy. Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã bị nhà họ Trương bắt sống rồi.

Giờ tôi nên làm gì tiếp nữa, đang băn khoăn thì tôi thấy Diệp Ngụy cứ tò mò nhìn chiếc điện thoại trên tay tôi, nghĩ cũng không để làm gì nữa tôi đưa luôn cho Diệp Ngụy để ông ta nghịch chơi. Có được điện thoại ông ta có vẻ vui vẻ và chăm chú hơn, nên tôi cũng kệ.

Tôi nghĩ đến người thứ hai có thể gặp, đó chính là Đồ Trí. Tôi phải đến Tiệm Quỷ để tìm ông ta.

Thế là tôi kéo Diệp Ngụy đi tìm Đồ Trí.

Tôi bắt xe rồi đi theo trí nhớ đến chợ huyên náo lúc trước, vừa đến nơi, ai cũng nhìn ngó nghiêng tên cương thi vương, thậm chí còn lôi điện thoại ra chụp lia lịa. Tôi chẳng hiểu vì sao lại thế, chỉ biết túm lấy ông ta rồi chạy thục mạng vượt qua đám người.

Đến một góc hẻm tối, tôi nhớ chắc tiệm quỷ ở chỗ này. Nên lên tiếng gọi Đồ Trí: "Đồ Trí, tôi đến tìm ông. Tôi biết tung tích về Tống Nghiêm, nếu ông không gặp tôi, chắc chắn ông sẽ hối hận."

Tôi lặp lại như vậy thêm lần nữa, thì góc đường hiện ra một cửa tiệm cũ mèm, trên đó có hai chữ Tiệm Quỷ. Tôi kéo Diệp Ngụy tiến vào trong.

Vào đến nơi, tôi cũng gọi rất to, nhưng bên trong, ngoài một căn phòng tối đen mịt mù, thì chẳng có hồi đáp nào.

Trong lúc tôi đang mệt mỏi đứng đợi, thì một cái bóng mắt mũi xộc xệch, lưỡi đỏ dài thè le liếm láp vai tôi, còn vang lên những tiếng hừ hừ u u rợn tóc gáy.
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 275: Quỷ nước gõ cửa

[HIDE-THANKS]
Tôi còn chưa kịp sợ, Diệp Ngụy đã lia ngay nắm đấm thép về phía con ma dọa người đó, Đồ Trí không kịp tránh, tay ôm mũi nhảy lên la oai oái, biến trở lại thành hình dáng vốn có của ông ta.

Ông ta trừng mắt lên nhìn chúng tôi nói: "Mấy người đến đây làm gì?"

Tôi nói: "Vừa nãy tôi nói chẳng phải đã nói đấy sao, tôi biết Tống Nghiêm ở đâu."

Đồ Trí nhìn tôi, con ngươi đảo như rang lạc, mãi mới nói một câu rất lạ: "Tống Nghiêm cái gì mà Tống Nghiêm, tôi không biết, cô đang nói cái gì đâu, tôi là Quỷ Y Đồ Trí."

Tôi ồ lên một tiếng, biết ông ta đang giả vờ giả vịt, tôi cũng giả bộ kéo tay Diệp Ngụy đi, vừa đi vừa nói: "Xem ra là ông không quen Tống Nghiêm rồi, vậy thì thôi, ông chắc chắn cũng biết bà ấy mấy năm nay khổ thế nào, tôi tưởng nói với ông rồi, thì cho dù thế nào ông cũng sẽ sắp xếp đi gặp bà ấy một lần."

Nói đoạn thì tôi sải bước ra ngoài cửa, nhưng khi tôi chưa kịp ra khỏi tiệm quỷ, thì Đồ Trí đã xuất quỷ nhập thần chặn trước mặt chúng tôi.

Thái độ của ông ta vô cùng nghiêm túc: "Cô thấy cô ấy ở đâu? Cô muốn gì?"

Tôi búng ta đánh tách, mặt mày hớn hở nói: "Thông minh ghê, tôi muốn giải trừ bùa ngải trên người tôi."

Đồ Trí ngạc nhiên nói: "Tôi chẳng phải đã nói với tên quỷ đầu xanh đó hay sao? Không lấy được ba thứ mà tôi đã nói, thì không thể giải được."

Tôi hừ một tiếng, chẳng chút do dự mà nói: "Đừng vòng vo tam quốc, tôi biết ông có cách khác hay ho hơn, trao đổi nhé, tôi sẽ nói cho ông biết về tung tích của Tống Nghiêm."

Ông ta nhìn tôi chằm chằm, dường như là đang phân biệt sự thật giả trong lời của tôi, tôi chẳng hề tránh né ánh mắt đó còn bướng bỉnh nhìn lại, cuối cùng thì ông ta cũng chịu thua, thỏa hiệp với tôi: "Nhanh nhất đó là, tìm cái người bỏ ngải cho cô, bảo người đó giải trừ cho, mà tôi vừa hay biết người này."

Tôi tưởng ông ta sẽ đưa tôi đến Trương Gia, giờ tôi thế này mà đến nhà họ Trương thì chẳng phải là đi vào chỗ chết, tôi lắc đầu quầy quậy: "Tôi không thể đến nhà họ Trương được đâu."

Ông ta khinh khỉnh nói: "Tôi có nói đưa cô đến nhà họ Trương đâu, đi nào, tôi giúp cô giải trừ bùa ngải, thì cô phải nói tung tích của Tống Nghiêm cho tôi, nếu không thì.."

Tôi nói: "Nếu không thì giết tôi à?"

Ông ta chỉ hứ một tiếng chứ không nói gì nữa, tôi cũng im lặng suy luận tiếp, không đến nhà họ Trương, vậy có phải là người bỏ bùa ngải cho tôi không phải người nhà họ, không phải là cái cô Tiểu Vũ đó? Vậy đó là ai nhỉ? Có thể thao túng tất cả mọi chuyện, ép tôi cãi nhau với Triệu Huyền Lang, rốt cuộc là vì sao? "

Tôi đưa tay lên sờ cần cổ, miếng da rắn đã phát triển to bằng bàn tay, nếu không che đi, thì ai nhìn cũng thấy hoảng hồn.

Tôi nói:" Ông đưa tôi đi đâu? Ông biết ai làm thế với tôi sao? Sao lần trước ông không nói luôn? "

Đồ Trí lườm nguýt tôi nói:" Tại sao tôi lại phải nói cho cô biết, cô có trả tiền đâu? "

Tôi đứng hình toàn tập, thấy tôi im lặng, Đồ Trí lại vô cùng hả hê, tôi hỏi ông ta khi nào đi được, thì ông ta nói ngày mai, bây giờ trời tối mù mịt, cho dù đến đó, người ta cũng không gặp tôi, ông ta bảo tôi về trước, mai quay lại gặp ông ta.

Tôi sợ ông ta chơi tôi, cho nên cứ lì ở trong tiệm quỷ không đi, Diệp Ngụy cũng đứng chắn ở cửa tiệm, Đồ Trí nhìn chúng tôi mấy lượt, thấy không làm gì được, chỉ đành bó cánh mà đồng ý cho chúng tôi ở lại.

Đồ Trí liếc nhìn sang Diệp Ngụy, chậm rãi nói:" Cô làm cái gì mà hắn ta lại biến thành ra như thế? "

Tôi lạnh lùng nói:" Tôi chẳng có nghĩa vụ gì phải nói với ông điều này nhỉ. "

Đồ Trí thấy mặt tôi như mắc ị, thì biết tôi không vui, nên cũng không thèm để ý đến tôi nữa.

Tôi ngồi bó chân trên chiếc ghế thái sư, tuy vết thương đã được Diệp Ngụy quấn kĩ, nhưng cũng còn nhiều mảnh vụn găm lên da thịt, làm tôi cảm thấy đau xót, tôi tự xử lý vết thương, mà không thèm nhăn mặt một cái.

Còn Diệp Ngụy với Đồ Trí há hốc miệng nhìn tôi.

Đúng lúc này, có một tiếng đập cửa ầm ầm vang lên từ phía cửa, tôi bật chế độ cảnh giác cao, Đồ Trí ra hiệu bảo tôi yên tâm, người dưới âm gian rất ít khi nhìn thấy người trong tiệm, thường gõ cửa chỉ là âm hồn hoặc xác chết.

Lúc này tôi mới thở phào, ông ta khẽ ho mấy tiếng, bảo tôi với Diệp Ngụy lánh ra sau tủ, đừng ảnh hưởng đến việc làm ăn của ông ta.

Tôi vừa bước tới sau tủ, thì tiếng bước chân nặng nề từ bên ngoài đã bước vào, trước mặt chúng tôi là một người đàn ông, cơ thể trương phình vì bị tích nước, làn da trắng nhởn, nhìn buồn nôn, trên người còn bám đầy rong rêu, mỗi bước chân đi qua để lại một vũng nước to, anh ta đi qua tôi, tôi mới để ý đến chân anh ta buộc một hòn đá to và nặng.

Đồ Trí dường như đã quá quen với cảnh tượng này, ông ta chỉ điềm nhiên nói một câu:" Quỷ nước à? Đến đây muốn khám bệnh gì đây? "

Người đàn ông bước tới gần, đôi mắt đầy một lớp cát dày cộp khẽ chớp chớp, rồi nói:" Ông là Quỷ Y phải không? Tôi nghe nói ở đây có thể chữa được bệnh, chữa khỏi thì có thể đi đầu thai. "

Đồ Trí chậc chậc đưa ánh mắt dò xét sang người đàn ông rồi nói:" Bình thường thì là vậy đấy, nhưng cậu là quỷ nước, nên cuộc làm ăn này khó, ở đâu thì về đó đi. "

Tôi cảm thấy lạ, không hiểu vì sao Đồ Trí lại từ chối xem bệnh cho quỷ nước, hay thấy anh ta xấu xí?

Quỷ nước thụp xuống quỳ trước mặt Đồ Trí:" Cầu xin ông, hãy giúp tôi, tôi đã ở dưới đáy hồ đó mười mấy năm rồi, mà không thể đầu thai, còn mấy ngày nữa là hồn bay phách tán. "

Đồ Trí vẫn không thay đổi thái độ, ông ta vẫn kiên quyết từ chối:" Liên quan gì đến tôi chứ, trước khi đến đây cậu cũng nghe người ta nói rồi đấy, tôi chữa bệnh cho cậu, thì phải để lại cái xác của cậu, nhưng cậu là quỷ nước, cái xác của cậu thối rữa rách nát thế kia, với cả tôi lại phải mất công xuống nước để lôi xác cậu lên cho mất công tôi? Chân cậu buộc đá, chắc chắn là tự sát, cậu xuống Âm Ti thì Diêm vương cũng không tiếp nhận cậu. "

Tôi lúc này mới hiểu ý của Đồ Trí, thật là một kẻ thực dụng. Hóa ra ông ta chữa bệnh là để lấy xác người, vậy Triệu Huyền Lang trước đây đến gặp Đồ Trí, đổi lại cũng là cái xác của anh ta? Tôi ngẩn ra nghĩ ngợi, Diệp Ngụy đứng bên cạnh cứ kéo tay áo tôi.

Tôi lườm ông ta, hỏi ông ta muốn gì?

Ông ta nhìn quỷ nước, mặt đầy vẻ tức giận, phụng phịu nói:" Ngụy biết ông ta không phải là tự sát, ông ta là một đạo sĩ, bị người ta hại chết. "

Đạo sĩ? Tôi ngạc nhiên nói, sao ông biết?

Diệp Ngụy càng tức giận:" Cảm giác, Ngụy cảm thấy ông ta làm Ngụy khó chịu, vô cùng khó chịu. "

Nào, nào, giờ ông ta xưng" Ngụy"với vẻ đáng yêu với tôi, làm tôi mãi không quen.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 276: Gặp nạn ở bên Hồ

[HIDE-THANKS]
Tôi suy nghĩ về câu nói của Diệp Ngụy, nếu chỉ là một con quỷ nước đơn thuần, thì làm sao mang cho Diệp Ngụy cảm giác khó chịu được, dù sao ông ta cũng là Cương Thi, có thể ảnh hưởng đến Diệp Ngụy thì người này chắc chắn không phải vừa. Đồ Trí sắp đuổi quỷ nước đi, nghe thấy cuộc đối thoại của hai chúng tôi thì quay lại hỏi quỷ nước.

"Khi sinh thời cậu là đạo sĩ à? Sao thế được, trước đây làm đạo sĩ trừ yêu diệt ma, thì khi chết đi sẽ được làm chính quỷ, sao cậu lại thảm hại thế này?"

Quỷ nước thấy có được một cơ hội, thì vội vàng nói: "Tôi bị người ta hại, chứ không phải muốn chết, sau khi chết bị người ta phong ấn dưới đáy sông, không thể thoát được, dưới đáy sông âm khí quá nặng nề, cho dù là tìm người để thay thế cũng không được, cầu xin ông hãy giúp tôi."

Đồ Trí vuốt râu suy nghĩ, tôi cũng không mấy quan tâm đến chuyện này, chỉ nghĩ đến việc ngày mai Đồ Trí phải giúp tôi giải bùa ngải.

Đồ Trí bấm ngón tay, hồi lâu đột nhiên hỏi: "Cậu sinh thời tên họ là gì?"

Con quỷ nước cung kính nói: "Tôi sinh thời họ Trương."

Tôi lúc này mới giật mình, họ Trương? Chết từ mười năm trước? Sao trùng hợp thế? Chẳng lẽ có liên quan gì đến nhà họ Trương kia?

Đồ Trí nghe thế thì gật gù cười: "Người ta phong ấn cậu, bao nhiêu năm thi thể cũng coi như là lưu giữ rất tốt so với những kẻ khác, nhưng tôi không cần. Có điều là bảo vật dùng để phong ấn cậu chắc chắn là ngon nghẻ đấy, tôi lấy thứ đó, được rồi nói yêu cầu của cậu đi."

Quỷ nước khóc lóc nói: "Tôi muốn ông giúp tôi vớt xác tôi lên, và đưa âm hồn của tôi đi tìm đứa con của tôi.

Đồ Trí đồng ý ngay tắp lự, ông ta đưa quỷ nước cùng đi ra cửa, tôi nhanh chân chạy theo, ông ta lừ mắt nhìn tôi, nói:" Cô theo làm gì? "

Tôi lạnh te nói:" Ông đi rồi, mai tôi tìm ai đưa tôi đi giải bùa ngải, tôi phải bám lấy ông chứ, đi thôi, tôi cũng tò mò muốn biết ông chữa bệnh thế nào. "

Quan trọng là tôi có một suy đoán về thân thế của người này, mười năm trước, chẳng phải phụ thân của Trần Huyền cũng đột ngột mất tích hay sao, không biết có liên quan gì không?

Quỷ nước nói, nơi ông ta chết là khúc sông ở ngoại ô, tôi ngẩn người vì không biết phải đi mất bao lâu mới đến nơi. Đồ Trí cười, tay ông ta đặt lên vai tôi, tay còn lại đặt lên vai Diệp Ngụy rồi thoắt một cái tôi thấy cảnh tượng trước mặt khác hẳn.

Trước mặt chúng tôi lúc này là một khúc sông sâu, xung quanh cây cối mọc san sát, và là nơi không có người. Quỷ nước lúc này đứng ở bờ sông, nhìn ông ta mà cảm thấy rợn người.

Tôi ngạc nhiên nói:" Chúng ta vừa ở trong thành phố, mà nháy mắt cái đã ở đây? "

Đồ Trí vênh váo, ông ta nhìn tôi rồi hất hàm:" Chưa nghe dịch chuyển tức thời à? Mấy cái năng lực đơn giản này mà không biết thì lấy đâu ra chỗ đứng dưới âm Ti này. "

Tôi chỉ biết gật đầu, rồi thở dài, nghĩ đến sức mình quá yếu kém, nên không thể giúp được gì cho Triệu Huyền Lang, chỉ có thể làm gánh nặng thêm cho anh ta, giờ anh ta không cần tôi cũng tốt.

Khi tôi trở về thực tại, thì trên bờ chỉ còn tôi và Diệp Ngụy, Đồ Trí đã xuống nước tìm thi thể bị phong ấn. Diệp Ngụy lúc này như đứa trẻ, ông ta đang nghịch nước. Tôi chỉ biết ngồi trên bờ ngẩn ngơ suy nghĩ, nhìn Diệp Ngụy đang ngây thơ té nước.

Trong lòng suy nghĩ trước đây ông ta là kẻ giết người không ghê tay, đột nhiên sao có thể biến thành một đứa trẻ ngoan ngoãn như thế, sự thay đổi một trăm tám mươi độ này, làm tôi không thể chấp nhận được.

Tôi nhìn xuống mặt nước, vừa đưa tay sờ ra sau lưng mình, vết thương đã lành, tôi cũng không thấy đau gì nữa, nhưng bên trong đó vẫn có mẩu dâm cốt mà trước đó Diệp Ngụy nhét vào, chẳng phải Tống Nghiêm trước đây cũng bị nhét một mẩu dâm cốt, rồi phải luyện cái thuật dâm tà đó.

Mà bây giờ trên người tôi, cũng bị đặt vào một mẩu xương như vậy. Chẳng lẽ, tôi cũng sẽ đi theo con đường quái đản đó, luyện thuật hoan hỉ với đàn ông để được tăng sức mạnh? Diệp Ngụy trước đây cũng đã từng có ý định dùng tôi đi hút tinh khí của đàn ông, rồi về phục vụ ông ta, nhưng ông ta cũng không ngờ, bây giờ lại trở nên ngớ ngẩn như bây giờ.

Tôi thở dài nói:" Thuật hoan hỉ, tại sao lại có cái thuật đó, rốt cuộc là tại sao lại phải luyện nó để tăng sức mạnh chứ? Có nhiều người lựa chọn nó không? "

Tôi vốn không nghĩ có ai đó sẽ trả lời, nhưng đột nhiên một giọng nói vang lên từ phía Diệp Ngụy đang ngồi:" Cô đã chẳng còn cách lựa chọn nào khác, ngoan ngoãn mà theo thôi. "

Tôi ngạc nhiên tột độ, đứng phắt dậy, nhìn Diệp Ngụy. Chẳng lẽ ông ta đã khôi phục trí nhớ? Nhưng Diệp Ngụy vẫn ngồi đó chơi, không có vẻ gì là lời nói của ông ta cả.

Tôi quay đầu nhìn ra mặt hồ tĩnh lặng, trống ngực đập thùm thụp, mặt nước dần dần hiện lên một bóng đen, sóng nước rẽ sang hai bên.

Dưới nước có thứ gì đó, tôi thử nói:" Đồ Trí? Có phải ông không? Đừng đùa nữa. "

Nhưng lại không có lời đáp, gió nổi lên từ sau lưng tôi làm đám cây cỏ oằn mình, những cành cây như muốn vươn ra túm cổ tôi.

Tôi nuốt nước bọt, ngay lập tức gọi lớn:" Ngụy ơi, mau đến đây, có cái gì đó quanh đây. "

Diệp Ngụy nghe thấy tiếng tôi gọi, thì từ từ đứng dậy, quay đầu lại phía tôi, nhưng khuôn mặt của ông ta đã biến đổi, đó là một khuôn mặt khác lạ với điệu cười gian ác, trắng bệch, ngũ quan tròn ủng, đôi con ngươi to đùng, miệng mấp máy, tay đưa tay về phía tôi, chân cũng bước lại gần tôi.

Người này vừa bước đi vừa nói:" Cô gọi tôi đấy hả? Qua đây, cô tới đây."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 277: Đánh nhau với Rắn

[HIDE-THANKS]
Người này vẫy tay gọi tôi lại vừa bước về phía tôi, cơ thể tôi cứng đờ, ngoài việc não bộ tôi muốn chạy, thì chân tôi không có cách nào động đậy được, tôi biết người này không phải là Diệp Ngụy, chẳng lẽ tôi bị ảo giác?

Khi người này sắp tiến lại gần tôi, đột nhiên một hòn đá từ đâu bay tới, trúng phóc ngay mặt của người đó, người này tức giận, mặt anh ta dần biến ra một cái đầu rắn, chân tôi bị đuôi rắn cuốn chặt lấy, rồi cứ thế kéo tuột về phía sông. Đột nhiên tôi cảm thấy một cánh tay mạnh mẽ túm lấy mình và giật lại, tôi như bừng tỉnh khỏi cơn mê, và phát hiện ra Diệp Ngụy đang túm lấy tay tôi giữ lại, để tôi không bị kéo xuống sông. Hóa ra tôi đang bị ảo giác thật.

Là Diệp Ngụy đã ném đá để đuổi rắn nước đi, nhưng lúc này chân tôi đã bị cuốn chặt lấy, còn tay thì được Diệp Ngụy túm chặt.

Khi sắp bị lôi xuống nước, tôi hét lên: "Ngụy ơi, thả tôi ra, đập thật lực vào mặt con rắn đó cho tôi."

Diệp Ngụy ngay lập tức thả tôi ra, tôi nhanh chóng bị kéo xuống sông, lúc bị kéo xuống tôi vớ được một hòn đá, và dùng hết sức để ném vào đầu rắn.

Còn Diệp Ngụy thì lại ôm chặt lấy thân con rắn khổng lồ làm nó càng thêm cáu tiết, nó vùng vẫy, làm tôi cũng bị quật qua quật lại.

Tôi dùng hai tay bấu lấy thân rắn, đột nhiên vảy rắn lan xuống tay tôi, nhìn ghê rợn, tôi bất giác cúi đầu nhìn chân mình đang bị đuôi rắn quấn lấy, thì phát hiện vảy rắn mọc trên chân tôi.

Tôi hoảng loạn, tại sao tôi lại thành ra như thế?

Đúng lúc này thì Diệp Ngụy cũng bị con rắn hất mạnh rơi xuống sông. Tôi cố gào lên gọi tên Diệp Ngụy.

Diệp Ngụy đã chìm nghỉm rất lâu dưới nước. Tôi không biết ông ta có bị làm sao không, chứ tôi bây giờ chết chắc, tuy tay tôi bây giờ đã bám vào mỏm đá, tạm thời không bị kéo xuống, nhưng cũng không được mấy hồi.

Tôi cố gào lên: "Đồ Trí, ông ở đâu?"

Không biết có phải do tôi bướng bỉnh bám mỏm đá, nên làm cho con rắn cáu tiết hay không, nó dần dần đưa cái đầu gớm ghiếc của nó sát xuống mặt tôi, nhưng điều làm tôi kinh ngạc, là đầu rắn của nó thoắt hiện ra một cái đầu người, nhìn vô cùng hung dữ, miệng nó há rộng chuẩn bị nuốt cả đầu tôi. Tôi sợ hãi hét lên.

Đột nhiên một bóng đen từ dưới nước bay vọt lên, bóng đen đó túm lấy đầu con rắn mà đấm, cú đấm của người này mạnh như trời giáng, con rắn bị đau nên đuôi thả ra khỏi chân tôi, tôi thở hắt ra để cố lấy thật nhiều không khí vào buồng phổi.

Định thần lại, tôi mới nhận ra bóng đen kia là Diệp Ngụy, ông ta ra tay với con rắn bằng những đòn hiểm ác, thậm chí còn cắn vào mặt nó, xé ra những miếng thịt to, máu rắn túa ra như cầu vồng, nhuộm đỏ cả một góc thân người của Diệp Ngụy.

Tôi ngẩn tò te nhìn cảnh đó, sợ cảnh tượng trước mắt chỉ là một phần, nỗi sợ Diệp Ngụy đã tỉnh lại, đã nhớ lại thân phận thật sự của ông ta là chủ yếu.

Nếu ông ta thật sự tỉnh lại thì chắc chắn, người ông ta giết đầu tiên, chính là tôi.

Diệp Ngụy đánh nhau với con rắn, với một sức mạnh mà tôi chưa từng được nhìn thấy tận mắt, ông ta ra những ngón đòn hiểm, chỉ một lúc mà con rắn không thể cựa quậy nổi, xác nó bị Diệp Ngụy ném xuống sông, làm nước bắn lên cao tạo ra cột nước hất thẳng vào người tôi.

Sau đó, Diệp Ngụy đứng thẳng người lên, trống ngực tôi đập bình bịch, tôi không dám ho he lên tiếng.

Ông ta dần quay người lại, và khi nhìn ánh mắt hung ác đó đang hướng về phía tôi, thì tôi sợ đến mức gần như muốn ướt đũng quần. Đó là ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống con mồi. Miệng ông ta đầy máu đỏ tươi. Tôi nghĩ lần này mình tới số thật rồi.

Diệp Ngụy thở phì phò, rồi bước từng bước về phía tôi, đôi tay ông ta giơ ra như muốn túm lấy cổ tôi. Tôi chỉ biết sợ hãi cố lùi về đằng sau nhưng lưng lại vướng vào một hòn đá tảng to đùng hết đường tẩu thoát.

Nỗi sợ trong tôi dâng lên cao, làm tôi cảm thấy vô cùng nghẹt thở. Tôi cố thở từng đợt khó khăn. Diệp Ngụy tiến tới, cuối cùng thì cũng túm lấy tôi, tôi đã nghĩ đến chuyện ông ta sẽ xé tôi thành hai mảnh, người tôi cũng bất động vì quá sợ hãi.

Nhưng đột nhiên Diệp Ngụy nắm hai vai tôi xiết nhẹ, rồi nấc lên, mắt ông ta ngân ngấn nước. Sau đó ông ta gào lên: "May quá, Ngụy đã giết được con rắn đó, chị không sao rồi."

Tôi đứng hình toàn tập, vì trước mặt tôi lúc này nào phải một cương thi vương tàn ác, rõ ràng ông ta lại trở lại là một cậu bé ngây ngô lúc trước.

Tôi thầm cảm ơn trời phật đã để lại cái mạng rách này của tôi, rồi thở phào nhẹ nhõm.

Một tiếng động mạnh từ dưới mặt sông làm tôi và Diệp Ngụy ngoái đầu ra, lúc này Đồ Trí vừa hay nhảy phốc lên từ dưới nước. Ông ta đáp đất nhẹ nhàng thư thái.

Tôi thấy Đồ Trí thì bực bội, và như muốn dồn tất cả những cáu giận lúc trước lên đầu ông ta. Tôi bật dậy, chạy ngay đến trước mặt Đồ Trí và hét lên.

"Ông bày ra mọi chuyện phải không?"
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back