Truyện Ma [Dịch] Minh Thần Giá Đáo - XXX

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Phuong dang, 30 Tháng tám 2020.

  1. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 273: Xóa kí ức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc này viên ngọc trong tay tôi phát sáng, một luồng khí mạnh đánh bật Tiểu Vũ ra ngoài làm cô ta ngã liểng xiểng ra đất, lúc này Triệu Huyền Lang chạy rất nhanh về phía chúng tôi, nhưng anh ta lại chạy lại là để đỡ lấy Tiểu Vũ.

    Tôi chua xót phát ra một tràng cười kì dị, lúc đầu chỉ nhỏ thôi, nhưng dần lại lớn dần, ai cũng quay ra nhìn tôi. Tôi không biết vì sao mình cười, có thể là do tôi đau lòng quá, hay tôi cười chính bản thân mình, mà cũng có thể là đang cười Triệu Huyền Lang.

    Đúng lúc này, Diệp Ngụy cũng tiếp cận đến gần Triệu Huyền Lang, ông ta ra một đòn, nhưng vì để che chắn cho Tiểu Vũ, nên Triệu Huyền Lang đã lĩnh trọn cú đánh đó.

    Trong lòng tôi lại càng thêm đau đớn, trái tim trong lồng ngực như bị ai đó bóp nghẹt, viên ngọc bội trong tay tôi nhân cơ hội tôi không chú ý đến, nó hút từng giọt máu của tôi, nhưng đổi lại, nó lại truyền sức mạnh của nó cho tôi, chậm rãi, âm thầm, mà không bị ai phát hiện.

    Thấy Triệu Huyền Lang bị thương, tôi không kìm được lòng nên chạy tới, nhưng anh ta lại nhìn tôi với ánh mắt chán ghét, tôi chỉ còn biết cười với anh ta.

    Rồi tôi dùng hết sức mình đẩy Diệp Ngụy ra xa, không biết có phải do Viên ngọc bội đỏ đã truyền sức mạnh cho tôi hay không, chỉ biết Diệp Ngụy bị tôi lôi cái xoạch một cách ngon lành, và cũng đúng lúc này, tôi phát hiện cái xác trong quan tài đã ngồi hẳn dậy, và đương nhiên là không bị Diệp Ngụy điều khiển.

    Bởi không những cô ta ngồi dậy, mà còn dùng tay kéo Triệu Huyền Lang và Tiểu Vũ ra xa. Tôi ôm chặt Diệp Ngụy để đẩy ông ta ra xa, rồi nói: "Ông giết anh ta, thì không ai biết con quỷ nhỏ ở đâu cả."

    Diệp Ngụy quả nhiên nghe lời tôi không làm gì nữa cả, tất cả chỉ diễn ra trong một cái chớp mắt, Tống Nghiêm lúc này đã nhảy khỏi quan tài, túm lấy Triệu Huyền Lang và Tiểu Vũ chạy thoát, trước khi rời đi, Triệu Huyền Lang mấp máy môi như muốn nói điều gì đó.

    Chỉ đáng tiếc là tôi không nhìn thấy, vì không muốn nhìn anh ta.

    Diệp Ngụy thấy không thể đuổi theo, thì bực mình đấm mạnh vào cỗ quan tài làm bằng pha lê, làm cho dung dịch ngâm xác lênh láng ra sàn. Mùi hăng nồng xộc thẳng lên mũi tôi.

    Những mảnh vỡ cứa vào chân tay tôi, làm máu tôi chảy xuống từng dòng.

    Tôi điềm tĩnh nói: "Thật quá là rõ ràng thưa ngài, kế hoạch của ngài đã đổ bể."

    Diệp Ngụy thấy tôi nói vậy, thì quay người lại nhìn tôi, tóc ông ta ướt nhẹp nước, đôi mắt hồ ly quắc mắt với tôi, trong ánh mắt đó có bao gồm cả một tia sát ý.

    Ông ta nhe răng để lộ hai chiếc răng nanh sắc lẹm, hai bàn tay móng vuốt nhọn dài đầy sát khí, chỉ chớp mắt đã vồ lấy tôi, tôi chẳng có lấy một giây để tránh, cứ thế bị đẩy ngã xuống nền nhà, những mảnh sắc nhọn đâm vào lưng vào hông tôi đau điếng, tôi phát ra những tiếng đau đớn.

    Ông ta đè lên người tôi, gằn giọng nói: "Hắn ta đã đối xử với cô như thế, vậy mà vẫn thả cho hắn đi? Người đàn bà như cô, thật hết thuốc chữa! Ngu xuẩn!"

    Trong tay tôi vẫn nắm chặt viên ngọc bội, nên cũng thấy an tâm phần nào, tôi cố biện hộ: "Không, ông nhầm rồi, tôi đã cố ý thả hắn đi, là để sau này tôi sẽ tìm cơ hội làm cho hắn càng thêm đau đớn, tôi phải trả thù."

    Tôi vừa nói vừa đưa viên ngọc bội đến gần hơn tới phía sau gáy của ông ta, nếu chỉ dựa vào sức tôi thì làm sao có thể chạy thoát, nên phải dùng viên ngọc này để thử xem có hiệu quả không.

    Diệp Ngụy không hiểu lời tôi nói, nhưng tôi lại hiểu ông ta, ông ta thích những gì biến thái, vậy phải để cho ông ta cảm thấy tôi cũng có những suy nghĩ biến thái đó, vậy tôi mới có cơ hội thoát được.

    Ông ta khựng lại một chút, có vẻ đã trấn tĩnh lại, tôi thở phào một cái. Nhưng không ngờ chỉ sau một giây ông ta lại đột ngột cúi đầu rồi hét vào mặt tôi: "Cô lừa tôi, trong mắt cô, không hề có sự phẫn uất nào, cô không hề hiểu được cảm giác bị phản bội, cô đúng là đồ đần độn."

    Nói đoạn thì nhe nanh cắn xuống cần cổ tôi, tôi tuyệt vọng, chỉ kịp đập viên ngọc bội lên đầu ông ta, một quả cầu tròn màu đỏ được tạo ra, bao trùm lấy cơ thể của tôi và ông ta.

    Tôi lặp lại những câu nói mà Trần Huyền đã nói trước đó với tôi, khi anh ta dùng viên ngọc bội để xóa đi kí ức của tôi, tôi cuống cuồng nói: Quên đi, quên hết đi thân phận của ông, quên đi mục đích của ông, quên đi việc ông giết người, ông là một tờ giấy trắng, không nhớ bất kì thứ gì. "

    Lời tôi còn chưa dứt thì Diệp Ngụy đã đổ ập lên người tôi, tôi hít thở từng đợt khó nhọc, viên ngọc trong tay đã tắt ngấm, trở thành một viên ngọc bình thường như những viên ngọc bình thường khác.

    Khắp người tôi đau đớn, máu của tôi chảy lênh láng khắp nơi, cảm giác sự sống của tôi cũng chẳng còn mấy hơi thở, tôi tiếc nuối vì không biết Triệu Huyền Lang đang ở đâu, anh ta có hạnh phúc khi biết mẹ mình còn sống.

    Giờ Triệu Huyền Lang đã tìm thấy mẹ, anh ta có thể biết được chân tướng sự việc năm xưa, tôi nằm đây và cố đợi, đợi sự xuất hiện của Triệu Huyền Lang, nhưng tôi cảm thấy mình đợi, đợi mãi, cho đến khi tôi lịm dần đi, tôi cảm thấy người tôi nhẹ bẫng, có phải hồn tôi sắp ra khỏi thân xác tôi, cũng phải thôi, cái mạng tôi cũng chỉ đến thế.

    Nhưng đúng lúc này, tôi nghe có ai đó đang lay gọi mình, rất lâu sau tôi mới hé được mắt, tôi tưởng tượng trước mắt mình là Triệu Huyền Lang, tôi sung sướng biết bao, nhưng khi nhìn rõ hơn, tôi như bị rơi xuống vực sâu cảm xúc, vì người này không ai khác chính là Cương Thi Vương.

    Tôi nheo mắt thất vọng, thều thào:" Sao lại là ông? Ông chưa chết à? "

    Cương Thi Vương gãi đầu gãi tai, đôi mắt ông ta mở to tròn như hai hột nhãn, vẻ mặt ngây thơ nhìn tôi rồi phụng phịu:" Sao Ngụy phải chết chứ? "

    Gì vậy? Nghe gì kì cục thế. Tôi thấy choáng váng đầu óc, cố gắng nhổm người dậy, phát hiện mình đang nằm trên sô pha, bên trên người đang đắp một chiếc áo khoác.

    Tôi cố gắng gượng, nhìn chằm chằm vào Diệp Ngụy, ông ta vốn còn trẻ, người cao ráo, nhưng bây giờ lại đang ngồi xổm nhìn tôi, đôi mắt chớp chớp ra cái vẻ ngây ngô như trẻ con.

    Tôi rùng mình, không thể nào, làm gì có cái kiểu như thế này được. Ông ta rõ ràng là một cương Thi Vương tàn nhẫn, giờ sao có thể dùng cách thức trẻ con này mà thử tôi." Đừng đùa nữa, ông là một cương thi, lại dùng trò mèo này để xem tôi có thật lòng không à? "

    Diệp Ngụy ngơ ngác nhìn tôi:" Ngụy là cương thi sao? Cương thi là gì?"

    Ôi trời, chuyện gì đang xảy ra đây, tôi ôm lấy đầu, đây không phải Diệp Ngụy, nhưng rốt cuộc là đã xả ra chuyện gì mới được, hay tôi đã chết thật rồi, và Cương Thi Vương cũng thế?

    Nhưng rất nhanh sau đó, tôi đã nhìn thấy viên ngọc màu đỏ, và sực nhớ ra, có thể viên ngọc này đã xóa kí ức của Cương Thi Vương, và biến ông ta thành một người có suy nghĩ của con nít.
     
  2. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 274: Đi tìm Đồ Trí

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Viên ngọc bội màu đỏ lúc này chẳng còn phát sáng nữa, so với những viên ngọc bình thường thì chẳng khác gì, tên Diệp Ngụy vẫn tròn xoe đôi mắt nhìn tôi, tôi bước xuống khỏi sô pha, rồi tiện tay nhặt một mảnh thủy tinh lên.

    Bây giờ tôi không chắc Diệp Ngụy có phải đang giả vờ hay không, dù sao ông ta cũng đã rất biến thái trước đó, có đánh chết tôi cũng không quên được nỗi đau đớn của thể xác khi ông ta thay mẩu xương dâm tà đó cho tôi, cũng không thể quên được vì nó mà tôi và Triệu Huyền Lang quay lưng lại với nhau.

    Nên ông ta thật đáng chết, nếu tôi dùng mảnh thủy tinh này cứa vào họng của ông ta, thì có thể giết chết ông ta không, khi ông là một con cương thi chính hiệu?

    Trong lòng tôi tràn ngập thù hận, miếng thủy tinh sắc lẹm cứ thế tiến gần đến phía sau Diệp Ngụy, nhưng đột nhiên tôi lại dừng lại.

    Bởi lúc này tôi phát hiện trên tay, đùi, và hông đều quấn đầy những mảnh vải, dùng để ngăn vết thương chảy máu.

    Tôi đột nhiên nghi ngờ hỏi lại: "Vết thương trên tay tôi, đều là ông quấn giúp sao?"

    Diệp Ngụy ngây thơ gật đầu, buồn bã nói: "Tôi thấy cô chảy máu, sợ cô chết, cho nên mới cầm máu cho cô."

    Miếng thủy tinh bị tôi vứt đi, tôi hận mình không đủ nhẫn tâm để trừ khử mối đe dọa nhân loại này, nếu không giết ông ta, khi nhớ ra, ông ta sẽ lại hại người, và có thể tất cả chúng tôi đều phải chết.

    Tôi trừng mắt nhìn Diệp Ngụy, ông ta lại bày một bộ mặt vô cùng đáng thương với tôi, làm tôi cảm thấy không được tự nhiên cho lắm.

    Nhưng tôi lại không nỡ ra tay với kẻ ngây ngô đó, không biết tác dụng của viên ngọc bội đỏ sẽ bao lâu, nhưng ít ra bây giờ ông ta cũng có vẻ vô hại.

    Tôi nghĩ một lúc, thì nhặt lấy quần áo mặc lại trên người, rồi loạng choạng tìm cửa để đi ra ngoài, Diệp Ngụy lại bám lấy tôi, tôi ba chân bốn cẳng cố chạy thoát khỏi ông ta.

    Tôi lò dò mãi mới ra đến ngoài, đây là một tòa nhà lớn đang xây dở, bên dưới có tầng hầm chưa được sử dụng, nên Diệp Ngụy tìm được nơi này và đưa tôi đến đây.

    Trời tối mịt, vết thương trên cơ thể đau nhức, lại lạnh và đói, tôi mò túi áo lục túi quần rỗng không, tiền bạc không có lấy một đồng, tôi phải đi đâu bây giờ.

    Đang ngẩn ngơ không biết nên làm gì tiếp theo, Diệp Ngụy từ đâu thò đầu ra ngó nghiêng, mắt lại chớp chớp: "Chị ơi, chị đang ngẩn tò te ra đó làm gì?"

    Tôi trợn trừng mắt nhìn ông ta, trông dáng vẻ thì cũng chỉ nhỉnh hơn tôi vài tuổi, tôi gọi là "ông ta" cũng bởi ông ta sống đến cả trăm năm, nhưng giờ lại mang ý thức của đứa trẻ thế này.

    Tôi dọa nạt: "Ông đừng theo tôi, cảnh cáo nhé, nếu không thì tôi sẽ bẻ cổ đấy."

    Diệp Ngụy rụt vai rụt cổ rồi im lặng đứng một góc, tôi đứng đó cứ suy nghĩ mãi, giờ tôi không thể về nhà Triệu Huyền Lang được, nhìn anh ta như thế, ắt hẳn chẳng thèm tha thứ cho tôi, tôi có nên tìm Trần Huyền không, đem tên cương thi Vương này cho anh ta? Có như vậy thì anh ta mới giúp tôi khử tên cương thi Vương này đi.

    Thế là tôi quay lại nhìn tên cương thi vương, rồi bước lại gần mò tìm tiền trong túi ông ta, hên là có mấy ngàn tệ trong đó, kèm một thẻ ngân hàng.

    Tôi kéo Diệp Ngụy đi mua quần áo vì nhìn tôi và ông ta rách rưới đến phát sầu. Sau đó tôi đi mua thêm một chiếc điện thoại, lắp sim và gọi cho Trần Huyền, nhưng không hiểu sao tôi gọi muốn cháy máy, mà anh ta không bắt máy. Tôi nghĩ có lẽ anh ta đã bị nhà họ Trương bắt sống rồi.

    Giờ tôi nên làm gì tiếp nữa, đang băn khoăn thì tôi thấy Diệp Ngụy cứ tò mò nhìn chiếc điện thoại trên tay tôi, nghĩ cũng không để làm gì nữa tôi đưa luôn cho Diệp Ngụy để ông ta nghịch chơi. Có được điện thoại ông ta có vẻ vui vẻ và chăm chú hơn, nên tôi cũng kệ.

    Tôi nghĩ đến người thứ hai có thể gặp, đó chính là Đồ Trí. Tôi phải đến Tiệm Quỷ để tìm ông ta.

    Thế là tôi kéo Diệp Ngụy đi tìm Đồ Trí.

    Tôi bắt xe rồi đi theo trí nhớ đến chợ huyên náo lúc trước, vừa đến nơi, ai cũng nhìn ngó nghiêng tên cương thi vương, thậm chí còn lôi điện thoại ra chụp lia lịa. Tôi chẳng hiểu vì sao lại thế, chỉ biết túm lấy ông ta rồi chạy thục mạng vượt qua đám người.

    Đến một góc hẻm tối, tôi nhớ chắc tiệm quỷ ở chỗ này. Nên lên tiếng gọi Đồ Trí: "Đồ Trí, tôi đến tìm ông. Tôi biết tung tích về Tống Nghiêm, nếu ông không gặp tôi, chắc chắn ông sẽ hối hận."

    Tôi lặp lại như vậy thêm lần nữa, thì góc đường hiện ra một cửa tiệm cũ mèm, trên đó có hai chữ Tiệm Quỷ. Tôi kéo Diệp Ngụy tiến vào trong.

    Vào đến nơi, tôi cũng gọi rất to, nhưng bên trong, ngoài một căn phòng tối đen mịt mù, thì chẳng có hồi đáp nào.

    Trong lúc tôi đang mệt mỏi đứng đợi, thì một cái bóng mắt mũi xộc xệch, lưỡi đỏ dài thè le liếm láp vai tôi, còn vang lên những tiếng hừ hừ u u rợn tóc gáy.
     
  3. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 275: Quỷ nước gõ cửa

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 276: Gặp nạn ở bên Hồ

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  5. Phuong dang

    Bài viết:
    13
    Chương 277: Đánh nhau với Rắn

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...