Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 253: Tạo nghiệp và báo ứng

[HIDE-THANKS]
Tôi ngẩn người, khẽ hỏi chuyện gì đã xảy ra, tại sao cả nhà họ lại không đàng hoàng?

Người phụ nữ nhìn tôi, dường như muốn xác nhận lại tôi không phải người trong thôn mới nói tiếp: "Em đừng thấy ông ta là giáo sư đại học mà ghê, thực ra cả nhà họ đều là lũ cầm thú, năm đó gia cảnh nhà đó không tốt như bây giờ, cũng chưa chuyển ra thành phố, ông ta và vợ sống trong thôn, ông ta làm việc trong một trường học, thường xuyên bị đồn thổi là có việc không đàng hoàng với học sinh, hai vợ chồng nhà đó ở với nhau mười mấy năm không có con, cũng bởi ông này có cái tiếng phong lưu bên ngoài, rõ ràng vợ đã bầu hai lần, nhưng cuối cùng đều bị mất, sau đó suốt bao nhiêu năm không cấn thai được. Lão đó lại là người sĩ diện, ông ta nào yêu gì vợ, nhưng cũng không muốn li hôn, dù sao cũng để đó, vợ ông ta cũng là người nhẫn nhịn chịu đựng, cứ thế sống như vậy.

Nhưng không ngờ là ba mươi mấy tuổi thì cũng có con, lão đó già rồi thì cũng bớt phong lưu, gia cảnh cũng dần tốt lên, còn có được cơ hội chuyển công tác ra thành phố, lúc đó ông ta đối xử với vợ cực tốt, còn tìm thầy bói xem quẻ biết được đứa bé trong bụng là con trai, nên càng yêu chiều. Nhưng lúc đó vợ ông ta đã sắp bốn mươi, sức khóe cũng không tốt, nếu sinh con sẽ nguy hiểm, nhưng ông ta vẫn bắt vợ phải sinh đứa bé ra.

Kết quả là lúc sinh đứa bé, vợ ông ta đã chết, nghe họ nói, lúc bác sỹ hỏi ông ta giữ mẹ hay con, thì ông ta chẳng do dự mà nói giữ lại đứa bé, sau đó thì vợ ông ta chết. Ông ta trái lại thấy vô cùng bình thường, kiếm một chỗ chôn đại, sau đó thì ôm con ra thành phố. Ai cũng nói lão này thất đức, qua lại với nhiều phụ nữ, nhưng không kết hôn nữa.

Không biết có phải vì lương tâm cắn rứt hay không, năm nào ông ta cũng về thăm mộ, mà đứa con trai cũng chẳng phải vừa, cha nào con nấy, nó chưa hai mươi đã nhiều chiến tích bất hủ, suốt ngày chỉ biết ăn chơi, đại học cũng là đi cửa sau mua điểm để vào.

Những việc này thôi không nhắc cũng được, nhưng năm ngoái khi họ về, đứa cháu của lão già đó vốn dĩ là người chăm sóc nhà cho lão, vì trượt chân ngã từ nóc nhà xuống, nên nằm liệt giường từ đó, đứa con của lão đó, khi anh họ còn bình thường thì chỉ trêu ghẹo chị dâu, chứ lúc anh họ nằm đó lại dám mò vào giường chị dâu làm điều xằng bậy.

Cô bé đó nhát gan, không dám nói, sợ đồn ra thì xấu hổ, nên chỉ dám nói lão giáo sư biết, không ngờ ông ta cấm tiệt không được bép xép ra ngoài, còn tặng luôn ngôi nhà đó cho vợ chồng họ, làm phí bịt miệng.

Tôi ngạc nhiên vì không ngờ ông giáo sư già nhìn đàng hoàng mà thực chất lại là con người như thế, nhưng dù sao những chuyện này cũng là đồn thổi, tính xác thực thì tôi cũng chẳng quan tâm lắm, nhưng đồ rằng cũng có thể là thật, vì đêm qua tôi thấy trong ánh mắt của cô cháu dâu đó có gì đó thật.

Cô ta còn nói tôi không được nhúng tay vào việc này, chắc chắn là hận hai bố con nhà này đến tận xương tủy. Nhưng cô ta có mối quan hệ nào với nữ quỷ kia? Tôi vẫn chưa hiểu hết mọi chuyện, chỉ biết bố con nhà kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, tôi xoa cằm, nghĩ mãi không ra.

Người phụ nữ thấy tôi vẫn trầm ngâm trước cửa nhà cô ta, nên ngạc nhiên hỏi:" Cô bé còn gì muốn hỏi sao? Tôi thấy cô còn trẻ, là bạn gái của chàng nào trong thôn vậy? "

Tôi cười trừ, giả vờ vô ý hỏi lại, lúc nãy em với bạn lái xe qua, thấy người ta đang đào mồ, chuyện gì vậy ạ?

Người phụ nữ vỗ đầu thần bí nói:" Em hỏi đúng người rồi, chuyện này ít người biết, nhưng nhà chị gần nghĩa địa nhất, hôm đó cũng được chứng kiến.

Để chị nói cho mà nghe, hôm đó đào lên không phải là vợ ông ta, mà một cái xác nữ mặc váy đỏ, nhưng em biết cô ta là ai không? Cô ta và con trai ông giáo sư trước đó có chút quan hệ, hình như là bạn học, nhưng nó làm con gái nhà người ta bầu ra đó rồi phủ toẹt trách nhiệm, trốn về quê. Người nhà cô gái đó đã bắt cô bé ấy đi phá thai, nhưng đáng tiếc là trong lúc đó mất máu quá nhiều mà chết.

Cô bé đó chết đi, người nhà cô bé tìm nhà họ Lý bắt đền tiền, nhưng hai bố con ông ta lại trốn, họ tức quá thì tìm về thôn này, đào mộ vợ ông ta và chôn xác đứa con gái vào đó, nghe nói còn cố tình cho cô bé đó mặc đồ đỏ, muốn sau khi chết thì biến thành ác quỷ để báo thù.

Đó là tôi nghe người ta nói thế, nhưng không ngờ điều đó lại thành sự thật, lúc đó bố con nhà đó về tảo mộ thấy mộ bốc khói thì đào lên, xác nữ đó bị quỷ nhập tràng, túm lấy đứa con trai. Giờ nghe nói đang thập tử nhất sinh trong bệnh viện.

Tôi chợt hiểu ra, không ngờ chuyện là vậy, vậy mà ông ta còn tìm Triệu Huyền Lang đến giúp đỡ, giúp cái quần què gì chứ.

Tôi cảm thấy bực mình, tôi thấy tội cho cô gái bị chết và cô cháu dâu, trong lòng nghĩ đến nữ quỷ đó, và chuyện cô cháu dâu đó ủng hộ nữ quỷ, hóa ra là lý do đó.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 254: Quan tài

[HIDE-THANKS]
Tôi lôi điện thoại ra xem, còn mười lăm phút nữa là đến mười hai giờ, không ngờ nói chuyện cũng mất hơn một tiếng đồng hồ, tôi không đinh dắt con chó đi, trong lòng nghĩ nên kéo Triệu Huyền Lang rời khỏi đây, để họ tự tạo nghiệp thì tự báo nghiệp, đáng đời!

Nhưng Triệu Huyền Lang là người thông minh, chắc hẳn đã biết gì đó trước rồi, dù sao việc anh ta giao, tôi phải làm cho xong, tôi đưa cho người phụ nữ hai mươi đồng gọi là phí thuê con chó, rồi sẽ trả lại nguyên vẹn. Rồi tôi tìm đến một nhà trong thôn mua một con gà trống với giá một trăm đồng.

Tôi cứ thế ôm một con gà dắt một con chó lên quả đồi nghĩa địa, lão giáo sư tuy là người xấu, nhưng cũng không thể để nữ quỷ đó nhảy ra hại người.

Nếu cứ bỏ mặc như thế, tôi cũng đâu tốt đẹp gì, họ bị báo ứng là đáng đời họ, nhưng tôi cũng không thể vì thế mà không giúp.

Tôi lên đến nơi thì thấy có năm người đàn ông khỏe mạnh đã chờ sẵn, tôi đồ rằng không có chút ít phí thì làm gì mà họ chịu đến.

Tôi tiến về phía Triệu Huyền Lang, lúc này họ vẫn chưa bắt đầu đào. Có lẽ là đang đợi lệnh của Triệu Huyền Lang, anh ta đã mân mê đất quanh đó. Tôi nói:

"Gà trống và chó đen em mang đến rồi đây, còn biết mấy chuyện anh chưa biết, giờ nên làm thế nào?"

Tôi bây giờ chưa nói chuyện mình đã biết với Triệu Huyền Lang vội, dù sao phải giải quyết chuyện nữ quỷ váy đỏ trước.

Triệu Huyền Lang cũng không quay đầu lại, chỉ ừ một tiếng, sau đó bảo tôi để mấy con vật đó ở đấy rồi lại gần anh ta.

Tôi không biết anh ta muốn làm gì, nên đưa gà và chó cho lão giáo sư già, còn mình thì cúi lại gần Triệu Huyền Lang, cẩn thận hỏi anh ta chuyện gì?

Anh ta cười chỉ tay vào đầu ngôi mộ nói: "Chút nữa anh làm ảo thuật cho em xem."

Tôi lườm anh ta, bảo anh ta đừng đùa nữa, mau giải quyết cho xong rồi rời khỏi đây, quan trọng là tôi không muốn nhìn thấy lão già giáo sư ngụy quân tử này thêm nữa, Triệu Huyền Lang bảo tôi bình tĩnh, nhìn kĩ phần đầu ngôi mộ.

Rất nhanh sau đó có khói bốc lên từ đó, cảnh tượng vô cùng ma mị, lão giáo sư bất an đi qua đi lại, nói đó là điềm xấu, phải xử lý ngay.

Trái lại Triệu Huyền Lang chẳng hề vội vàng, còn cười vui vẻ nói: "Sợ gì, tôi giờ muốn nó bốc khói, không bốc khói lên thì thu thập thứ đó thế nào được."

Nói đoạn thì lại lôi một chiếc bình từ trong túi ra, sau đó ụp vào đoạn khói đó, chiếc bình đựng đầy khói trắng, Triệu Huyền Lang mới đậy nắp lại.

Thấy tôi ngờ vực, Triệu Huyền Lang giải thích: "Trước đây anh từng nói với em, ngôi mộ này là một nơi phong thủy tốt, người chết được chôn ở đây thì sau này con cháu đều bình an, sự nghiệp phát triển. Nhưng nơi này lại thừa ra một thứ, làm thay đổi phong thủy, nơi này trở thành một nơi âm khí nặng nề, dương địa là nơi có dương khí, âm địa mà có khói bốc lên, vậy là có dương khí ở đó.

Tôi căng thẳng nói, vậy là nơi có khí âm dương, phải vậy không? Chúng ta tìm thấy khí âm dương rồi phải không?

Tôi thở phào, vốn dĩ việc tiếp tục giúp lão giáo sư làm tôi chẳng vui vẻ gì, bỗng chốc thay bằng niềm vui là có một việc tốt cho mình. Có nhân ắt có quả, nếu tôi không giúp, thì làm gì có kết quả tốt thế này, vậy là chuyện cứu tôi đã có hi vọng rồi.

Triệu Huyền Lang sau khi lấy được khí âm dương, thì rút ra một lá bùa, lầm rầm khấn vái, rồi ném lá bùa đó lên trời, lá bùa cứ như mọc thêm mắt, nó bay xuống và dán thẳng vào nơi đang bốc khói.

Lá bùa vừa dán xuống nơi đó không còn khói bốc lên nữa, Triệu Huyền Lang quay người lệnh cho mấy người kia bắt đầu đào. Rồi anh ta bắt đầu giải thích:" Tôi trước đó đã tìm thấy xương cốt của vợ ông, vẫn ở dưới đó, nhưng vì âm khí nặng nề, mà linh hồn cũng không được yên nghỉ, giờ chúng ta tìm những người đàn ông này đến để lấn áp âm hồn kia, vì họ đều thuộc tính dương. "

Giáo sư già gật đầu lia lịa, có vẻ rất tin vào lời Triệu Huyền Lang, nhưng tôi biết Triệu Huyền Lang đang bốc phét, rõ ràng trước đó anh ta nói với tôi kiểu khác.

Một lúc sau thì nắp quan tài màu đen lộ ra, trên đó còn vệt máu, Triệu Huyền Lang bảo tôi đưa con chó đến bên cạnh quan tài, sau đó cắt phăng mào gà trống, lấy máu gà nhuốm lên ngón tay, và đi về phía quan tài, sau đó vẽ bùa lên nắp quan tài đó.

Tôi lo lắng bùa đó có thể làm hại đến nữ quỷ, thế là đánh liều ghé tai Triệu Huyền Lang nói," Nữ quỷ này lúc sinh thời rất đáng thương, anh giơ cao đánh khẽ, nương tay với người ta, nếu có thể đưa cô ấy đi đầu thai, thì mau chóng đưa đi. "

Nếu như chuyện mà người phụ nữ kia nói là thật, vậy thì cô gái này cũng thật tội nghiệp, sự việc cũng lâu như thế, nếu có ý hại người, thì đã ra tay từ lâu rồi.

Triệu Huyền Lang ngạc nhiên nhìn tôi nói tôi cứ yên tâm. Đúng mười hai giờ, khi mặt trời rọi thẳng vào cỗ quan tài

Đột nhiên!

Cỗ quan tài bắt đầu lắc mạnh, cứ như có ai đó đang đánh nhau trong đó vậy, con chó mực bắt đầu sủa ầm ĩ, nếu không phải vì tôi đang cầm dây xích giữ nó, thì nó đã nhảy bổ vào quan tài, mấy người đàn ông sợ hãi định ù té chạy, thì Triệu Huyền Lang đã ra lệnh, rằng họ đứng trấn mấy góc xung quanh cỗ quan tài, nếu ai chạy thì đêm nay nữ quỷ sẽ theo về. Và còn nói:" Đừng trách tôi không báo trước. "

Quả nhiên sau khi nghe vậy thì họ đã đứng lại, và ngoan ngoãn làm theo lời Triệu Huyền Lang. Cỗ quan tài rung lắc mấy phút thì dừng hẳn lại.

Triệu Huyền Lang đặt con gà trống lên nắp quan tài, vốn dĩ con gà bị cắt mào thì vô cùng hoảng loạn, nhưng không hiểu sao khi đặt nó lên đó, thì nó lại đi đi lại điềm nhiên như không.

Tôi cảm thấy yên tâm phần nào, Triệu Huyền Lang cũng cười cười, bảo tôi đem con gà trống đi, nhưng đừng thả nó chạy mất, sau khi kết thúc mọi chuyện thì con chó đen cứ sủa ầm ĩ về phía quan tài bỗng dưng im bặt, đôi mắt đen sì sì của nó bây giờ cứ xoáy vào con gà trống trong tay tôi.

Tôi lấy làm lạ, con gà trống đang ôm trong lòng cứ thấy lạnh toát, làm tôi không khỏi run lên.

Triệu Huyền Lang nhẹ nhàng bảo họ đưa cỗ quan tài ra, nhưng không được mở ra, lão giáo sư thắc mắc nói:" Đại sư, cậu định sẽ đối phó với cái thây ma đó sao? "

Có thể là thấy tài năng của Triệu Huyền Lang nên lão Giáo sư tin tưởng anh ta tuyệt đối.

Triệu Huyền Lang nhếch mép nói:" Đương nhiên là tôi phải xử lý chứ, chỉ có điều là, xương cốt của bà nhà phải tìm thấy, để tránh đêm dài lắm mộng.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 255: Đổi hồn

[HIDE-THANKS]
Lão giáo sư già ngạc nhiên nhìn Triệu Huyền Lang nói: "Cậu tìm thấy xương cốt của vợ tôi rồi sao? Bà ấy đang ở đâu?"

Triệu Huyền Lang ngẩng đầu nhìn vị trí ngôi mộ, mấy người đàn ông đang khiêng quan tài ra ngoài, phía dưới vẫn chỉ là đất, Triệu Huyền Lang bảo họ tiếp tục đào, vì dưới đó còn một thứ.

Mấy người đàn ông đã nhận tiền trước, thấy cỗ quan tài không động đậy nữa, và Triệu Huyền Lang cũng có chút ngón nghề, nên cũng yên tâm mà làm tiếp, họ đào cũng rất sâu xuống mới thấy lộ ra một mảnh gỗ.

Có người reo lên, "Đào được thật này, đào được một thứ gì đó rồi."

Triệu Huyền Lang cười nói: "Tiếp tục đào đi, nhớ đừng làm hỏng nhé."

Mấy người đàn ông lại tiếp tục đào, cuối cùng thì cũng đào được một cỗ quan tài và đám xương mục, nhưng vẫn còn nguyên hình dáng của một cỗ quan tài.

Tôi đứng bên cạnh ngạc nhiên nói: "Chẳng lẽ đây là quan tài của vợ thầy? Hóa ra đúng là bên dưới cỗ quan tài được đưa lên trước đó, xem ra là Triệu Huyền Lang đã biết trước, nhưng không hề nói gì.

Tôi hỏi rốt cuộc là chuyện gì? Quay đầu nhìn thì thấy giáo sư già đã mềm nhũn cả chân, xương cốt của vợ mình không thấy đâu nữa cũng không đi tìm.

Triệu Huyền Lang nói:" Trước đây giáo sư đã nói, đêm nằm mơ thấy vợ báo mộng có thứ gì đó đè lên lưng, và rất đau đớn, lúc đó tôi cũng nghi là mộ có vấn đề. "

Xác nữ này đúng là có người cố ý đặt lên trên xương cốt của bà nhà, quan tài đè lên nhau, là đại hung, đặc biệt là người nhà của người bị đè lên, sẽ gặp vận xui, quan tài này bị đè lên, thì cứ thế lún sâu xuống lòng đất, nên đào được cỗ bên trên, thì phải đào thêm sâu xuống mới thấy.

Giáo sư già sợ vàng mắt:" Hóa ra là vậy, thế con trai tôi là vì nguyên nhân này sao? Hay là có nữ quỷ kia hại? "

Lão giáo sư già hỏi, nhưng Triệu Huyền Lang không trả lời, chỉ cười đầy ẩn ý rồi quay sang tôi nói:

" Em lánh đi một lát, anh phải mở cỗ quan tài này ra xem, cái xác nữ này âm khí nặng nề, sợ rằng lúc đó lại ảnh hưởng đến em. "

Tôi vội vã gật đầu, làm theo lời Triệu Huyền Lang tạm lánh đi, trong lòng vẫn ôm con gà trống lạnh toát, trong bụng tôi cảm thấy sợ hãi.

Tôi đứng cách xa ngôi mộ đó hai mươi mét, xa như vậy chắc chắn không thể bị làm sao được, tôi chỉ thấy Triệu Huyền Lang ra lệnh cho mấy người đàn ông mở nắp, lúc mở nắp ra, con gà trống đang im lặng bỗng nhiên như phát điên muốn thoát khỏi tay tôi.

Tôi không biết mình bị làm sao, vừa ôm chặt lấy con gà trống vừa nói liền một hơi:" Cô qua đó cũng không có tác dụng gì, cô đã chết, không thể ở lại nhân gian để làm chuyện xằng bậy được, chúng tôi không phải người xấu, cũng không phải là người được mời đến để đối phó với cô, chúng tôi chỉ muốn giúp, tôi biết cô có oán giạn, nhưng người chết không thể sống lại được, cô không thể vì kẻ súc sinh đó mà mất đi cơ hội được đầu thai kiếp sau chứ. "

Lời tôi vừa dứt, con gà lại tiếp tục ngoan ngoãn trở lại, đôi mắt nó cứ như có tính người, ngước nhìn tôi buồn bã, tôi mủi lòng vuốt ve nó.

Trong lòng không khỏi thở dài, tôi quả nhiên là đoán không sai, khi Triệu Huyền Lang đặt con gà lên nắp quan tài, tôi đã ngầm đoán ra, Triệu Huyền Lang chắc chắn đã mượn xác đổi hồn, cho hồn của nữ quỷ nhập vào con gà, như vậy có thể che được mắt giáo sư già.

Tôi đứng ở nguyên vị trí đó, con gà nghe xong lời tôi nói thì chẳng làm loạn nữa, nhưng rõ ràng là nó đang run lên, tôi thấy cô ta thật đáng thương.

Triệu Huyền Lang lệnh cho mấy người đàn ông tìm một mảnh đất khác để chôn cái xác nữ váy đỏ đó, trước khi chôn thì đã hỏa táng sạch sẽ, xong xuôi thì đi về phía tôi đang đứng.

Tôi thấy Triệu Huyền Lang cười mãn nguyện, tôi biết anh ta đã xử lý một cách tốt nhất.

Trước đó, anh ta đã dặn lão giáo sư già về nhà nấu một nồi cơm nếp cho mấy người đàn ông này ăn, Giáo sư già thấy xử lý cái xác nữ đó đơn giản thì vô cùng hoan hỉ, vui vẻ dẫn mấy người đàn ông đó về.

Khi tất cả đi hết, Triệu Huyền Lang mới đi về phía tôi, tôi nhìn anh ta và nói:" Tại sao anh lại phải giúp cô ấy? "

Anh ta không trả lời mà hỏi lại tôi:" Tại sao em lại phải giúp cô ta? "

Tôi nói:" Vì em thấy cô ấy đáng thương, em giúp cô ấy một tay, hơn nữa cô ấy không có ý hại người, chỉ là chết không cam tâm.

Triệu Huyền Lang nhìn tôi rồi thở dài, xoa đầu tôi nói: "Có nhiều chuyện không phải do em nhìn thấy sẽ là như vậy. Có phải em đã biết gì đó?"

Tôi thuật lại chuyện mà tôi biết, nghe xong thì Triệu Huyền Lang không nói gì, chỉ bảo tôi đưa con gà trống cho anh ta.

Tôi do dự, nhưng cũng biết là Triệu Huyền Lang sẽ không làm gì có hại cho nên cuối cùng vẫn đưa con gà trống cho anh ta.

Triệu Huyền Lang ôm lấy con gà, nhẹ nhàng vuốt ve nó, sau đó không biết làm thế nào, rút được một sợi chỉ trong đám lông vũ của nó, một linh hồn nữ bị anh ta rút ra từ con gà.

Đó chính là nữ quỷ đã xuất hiện đêm hôm qua, sắc mặt cô ta trắng bệch, đôi mắt phòng bị đỏ lòm nhìn hai chúng tôi.

Tôi nhìn cô ta nói: "Cô đừng lo lắng, chúng tôi không hại cô, nếu muốn thì cô đã chẳng còn cơ hội đứng ở đây."

Nữ quỷ trừng mắt nhìn tôi rồi nói: "Mấy người đã hủy xác của tôi, còn muốn cứu tôi làm gì?"

Triệu Huyền Lang trả lời: "Chúng tôi không phải muốn cứu cô, chỉ là giúp mình thì thuận tay giúp cô thôi, tôi khuyên là cô nên đi đầu thai đi, thù thì cũng đã báo rồi."

Nữ quỷ bịt tai lại, lắc đầu quầy quậy nói: "Không, không, tôi không muốn, tôi còn chưa nhìn thấy kẻ súc sinh đó chết, tôi không muốn đi đầu thai, mấy người hủy xác tôi, thì tôi lấy gì đi xử lý tên khốn nạn đó."

Triệu Huyền Lang cười nhạt nói: "Tên đó không sống nổi ba ngày nữa, dương khí đã bị cô hút cạn, thù đã được báo giờ cô nên đi ngay, không thì đừng trách tôi ra tay ác độc."

Nữ quỷ nghe thế, thì lùi lại mấy bước, sắc mặt ác độc cau có: "Tôi biết anh là chính quỷ, nhưng tôi oan khuất, mất mạng vì một tên súc sinh, nhưng những kẻ ác độc đó lại được sống trên cõi đời này? Tôi phải chứng kiến hai bố con nhà đó chết, thì tôi mới hả dạ!"

Tôi thấy Triệu Huyền Lang giơ tay lên, tôi biết là sự nhẫn nại của anh ta không còn, tôi sợ anh ta sẽ làm gì đó nên chạy đến nắm lấy tay anh ta.

Rồi bước lên trước nói: "Cô muốn làm cho họ phải trả giá? Muốn tận tay làm điều đó hay sao? Kiếp này cô đã bị hai kẻ đó hại thảm như vậy, chẳng lẽ cũng muốn kiếp sau của mình sẽ lãng phí vì hai kẻ táng tận lương tâm đó? Nếu cô còn tiếp tục hại người thì chúng tôi quyết không nương tay nữa đâu."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 256: Bữa cơm

[HIDE-THANKS]
Nữ quỷ sợ hãi nhìn tôi và Triệu Huyền Lang, cô ta ôm mặt khóc, nước mắt chảy ra là màu máu đỏ tươi.

Cô ta nói: "Tôi không muốn cược luôn cả kiếp sau, tôi cũng muốn đầu thai, nhưng không biết làm cách nào, cho nên tôi cũng đâu muốn hại người, tôi cũng để cho mình đường lui, cầu xin hai người, hãy giúp đỡ tôi."

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, ít ra nữ quỷ cũng có chút lý trí, nếu không lời tôi và Triệu Huyền Lang nói nhiều thế cũng thành vô nghĩa.

Triệu Huyền Lang thấy nữ quỷ nhận ra tội lỗi, thì hứ mấy tiếng vênh mặt lên, tôi bảo anh ta giờ không phải lúc như vậy, mà giúp cô ta ngay và luôn.

Triệu Huyền Lang lúc này mới nói: "Tôi dùng con gà đó cũng vì mục đích này, tôi phát hiện ra là cô không cố ý ở lại trong thân mình, nhưng có kẻ nào đó đã khống chế linh hồn cô, giờ hồn cô ở trong con gà, tôi sẽ mở một con đường đến âm gian, cô hãy dùng hình dáng của con gà này xuống đó, rồi xem tình hình thích hợp thì thoát ra."

Tôi không ngờ Triệu Huyền Lang đã tính toán rất kĩ lưỡng, nữ quỷ cảm ơn rối rít, trước khi nhập trở lại vào con gà, đột nhiên quay đầu lại nói, bảo chúng tôi đừng làm gì khó khăn với cô cháu dâu của lão giáo sư, cô ấy chỉ muốn giúp nữ quỷ, chứ không làm gì xấu.

Tôi và Triệu Huyền Lang nhìn nhau, quả nhiên không đoán sai, cô cháu dâu và nữ quỷ cấu kết với nhau, chẳng trách mà làm cho hai cha con nhà giáo sư khốn đốn, nhưng cũng là do hai người đó đáng phải bị như vậy thôi.

Chúng tôi ôm con gà trống quay lại nhà giáo sư, cô cháu dâu của lão giáo sư đã làm hai bàn đầy thức ăn, mấy người đàn ông ngồi một bàn, còn lại một bàn đang trống.

Lão giáo sư thấy tôi ôm gà trống về, thì vui vẻ bảo chúng tôi ngồi xuống ăn cơm, Triệu Huyền Lang cũng hoan hỉ kéo tôi ngồi xuống.

Tôi đặt nữ quỷ đang ở trong con gà ở một bên, sau đó hỏi Triệu Huyền Lang: "Họ định làm gì vậy?"

Triệu Huyền Lang thì thầm: "Đợi chút nữa xem trò hay."

Tôi không biết anh ta đang định làm gì, nhìn bàn thức ăn phong phú, đặc biệt là bàn ăn của hai chúng tôi và lão giáo sư già đang ngồi, còn cô cháu dâu thì không ngồi chung.

Tôi gọi cô ta ngồi xuống ăn, cô ta cũng làm như không nghe thấy, vẫn làm việc của mình, rõ ràng là chẳng thèm quan tâm, Lão giáo sư già không vui, ho mấy tiếng nói: "Thôi được rồi, cứ bày cái mặt như vậy ra làm gì? Ai nợ mày tiền à, đừng làm phiền mọi người ăn uống."

Cô cháu dâu nhẹ nhàng ừ một tiếng rồi rời đi, ăn một mình dưới bếp, tôi cảm thấy khó chịu, lão giáo sư này thật quá đáng!

Triệu Huyền Lang thấy tôi khó chịu thì khẽ nói: "Em đừng làm gì, cứ ngoan ngoãn ngồi đó đi."

Tôi cầm bát trong tay nhưng không động đậy, cúi đầu nhìn bát cơm trắng, nhưng tôi lại thấy bát cơm này có vấn đề, có hơi bốc lên từ bát cơm nhưng lại là màu đen, tôi nhìn sang bát của Triệu Huyền Lang cũng thế, cả bát của lão giáo sư cũng có, mà nhiều hơn.

Tôi đột nhiên đứng phắt dậy, và nhìn quanh những bát cơm còn lại của mấy người đàn ông, đều có hơi bốc lên, và đều là màu đen.

Tôi bình tĩnh nhìn sang Triệu Huyền Lang, ánh mắt anh ta nhìn tôi dường như là đang biết hết cả, tôi im lặng ngồi xuống, nhưng trong bụng thì khó chịu sục sôi.

Lão giáo sư già thấy tôi như vậy thì nói: "Diêu à sao thế? Cơm canh không hợp khẩu vị sao? Nơi này thiếu thốn nên vậy, để chiều chúng ta về thành phố, tôi mời em một bữa thịnh soạn hơn."

Tôi ngại ngùng cười nói: "Không ạ, chỉ là vì chuyện hồi trưa vẫn còn ám ảnh, nên em thấy mệt."

Lão giáo sư già cũng chỉ khách sáo một câu như vậy, rồi nâng bát lên bắt đầu lùa cơm vào miệng, rõ ràng là ông ta không hề nhìn thấy hơi bốc lên từ bát là màu đen, Triệu Huyền Lang thì đương nhiên không cần ăn cơm, cũng không nhắc nhở gì, tôi khổ sở nhìn bát cơm trước mặt, chuyện gì đang xảy ra nhỉ?

Triệu Huyền Lang thấy tôi không ăn, còn chủ động gắp thức ăn vào bát tôi, giả vờ quan tâm săn sóc nói: "Mấy hôm nay em không ăn gì nhiều rồi, trông em gầy đi nhiều rồi này."

Tôi cắn môi, thì thầm: "Triệu Huyền Lang, anh định làm gì đấy?"

Triệu Huyền Lang lén nhìn sang cửa nhà bếp, tôi cũng bất giác nhìn theo, hóa ra ở đó có một đôi mắt đang ngó ra quan sát mọi người, và đó chẳng ai ngoài cô cháu dâu.

Tôi quay đầu lại, nhìn bát cơm, hóa ra là vậy.

Tôi chẳng nói gì nữa, cầm đũa và bắt đầu gắp thức ăn trong bát và ăn, trong đồ ăn chắc chắn là có gì đó, nhưng không phải là thứ gì đó chết người, bởi Triệu Huyền Lang sẽ không bao giờ hại tôi.

Thấy tôi đã ăn cơm, thì đôi mắt đó liền trở lại vào trong bếp và không nhìn ra ngoài nữa. Lão giáo sư già không chú ý gì, đối với ông ta mà nói, việc xử lý được nữ quỷ kia thì đồng nghĩa với việc con trai ông ta được cứu, nên vui vẻ ăn uống, thậm chí còn ăn hết hai bát cơm.

Tôi nhìn ông ta ăn hết bát cơm, còn mình thì không dám động đến cơm, đợi xong bữa thì Triệu Huyền Lang kéo tay tôi sang ngồi bên cạnh.

Nhẹ nhàng nói với tôi: "Đợi chút nữa, sắp có trò hay để xem."

Tôi biết anh ta muốn nói trò vui là cái gì, nhưng bát cơm bốc hơi màu đen, thì từ trước đến nay tôi chưa từng thấy, chẳng lẽ cô cháu dâu này thấy chúng tôi thu phục nữ quỷ, thì biết mất đi thứ dùng để báo thù, muốn tự tay hạ độc chúng tôi?

Tôi càng nghĩ càng bất an, sau khi ăn xong, cô cháu dâu kia lại xuất hiện, thu dọn bát đũa giúp tôi, còn lén quan sát biểu cảm của chúng tôi nữa.

Lúc cô ta rời đi, tôi mới không nhịn được nữa nên nói: "Cái thứ vừa nãy trong cơm là gì vậy? Chẳng lẽ là thuốc độc?"

Triệu Huyền Lang chậm rãi nhếch miệng cười lạnh lùng nói: "Trong bát không phải là độc, mà là một trái tim muốn báo thù."

Báo thù? Triệu Huyền Lang lại vòng vo tam quốc, tôi thì yên lặng suy nghĩ, cơm rõ ràng hơi giống cơm nếp, là thứ mà Triệu Huyền Lang đã dặn.

Nhưng cơm nếp này tại sao lại là màu đen?

Đột nhiên tôi hiểu ra vấn đề, ngạc nhiên nhìn Triệu Huyền Lang.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 257: Gài bẫy

[HIDE-THANKS]
Tôi ngạc nhiên nhìn Triệu Huyền Lang rồi nói: "Chẳng lẽ là cơm nếp trong quan tài đó?"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi nhưng không cười không nói, nhưng cái kiểu im lặng đó chẳng phải là đã ngầm xác nhận rồi sao?

Tôi hãi hùng cúi người nôn khan, sau một chặp mà không nôn ra cái gì, tôi bực mình quay lại trách: "Tại sao anh không nói với em?"

Triệu Huyền Lang làm vẻ mặt vô tội rồi nhún vai một cái: "Nếu anh nói với em ngay từ đầu, thì em có ngoan ngoãn ngồi xuống mà ăn không? Yên tâm, em không ăn cơm thì có sao đâu."

Tôi lườm Triệu Huyền Lang, tên này đến già chắc cũng không đổi được cái tính khắm lọ này, thật hết cách luôn! Nhưng tôi không hiểu cô cháu dâu đó vì sao lại nấu gạo trong quan tài cho chúng tôi ăn.

Thứ gạo nếp này vốn dĩ để hút độc trên cái xác đó, cô cháu dâu lại oán hận ông giáo sư già như thế, còn giúp đỡ nữ quỷ đến dọa chúng tôi đi, bảo chúng tôi không nên nhúng tay vào.

Nhưng chúng tôi không những nhúng tay, còn đem cái xác của nữ quỷ đó đi đốt, nên chắc chắn là có ý hận thù cả chúng tôi, nên có thể là dùng gạo nếp trong quan tài đó để nấu cho chúng tôi ăn chưa biết chừng.

Sở dĩ tôi đoán vậy, là vì lúc trước giáo sư già có nói, là mời thầy phong thủy về để trấn áp cái xác nữ đó, thì thường người ta sẽ dùng gạo nếp để trấn áp. Nhưng cô ta đã lấy số gạo nếp đó thì khi nào nhỉ? Triệu Huyền Lang còn biết được, và cố ý dặn dò nấu cơm nếp để ăn?

Mấy người đàn ông sau khi ăn no và nhận tiền công thì cũng lần lượt ra về.

Khi trong nhà chỉ có lão giáo sư và hai chúng tôi, thì cô cháu dâu bước ra ngoài, tôi núp sau lưng của Triệu Huyền Lang, đột nhiên thấy lão giáo sư già ôm bụng, mặt mũi nhăn nhó đau đớn.

Tôi không ngờ là lão giáo sư già đã có phản ứng, vội vàng định chạy đến đỡ lấy ông ta, nhưng Triệu Huyền Lang đã nhanh tay giữ tôi lại.

Tôi sợ hãi nhìn anh ta, thì thấy cô cháu dâu đã đi đóng cửa từ bao giờ, lôi ra một con dao to chỉ vào ba chúng tôi.

Triệu Huyền Lang vẫn bàng quan đứng đó nhìn, cứ như là người xem kịch hay.

Cô cháu dâu hét lên: "Mấy người dám cứu ông ta, thì tôi sẽ lấy mạng đó."

Triệu Huyền Lang nói: "Vậy cô định làm gì? Chúng tôi không cứu, nhưng cô không biết cho ông ta ăn cơm nếp trong quan tài đó thì cũng không làm cho ông ta chết được hay sao?"

Cô cháu dâu nhìn Triệu Huyền Lang, cười ha hả, sau đó cúi nhìn ông già đang lăn lộn dưới đất nói: "Tôi biết là làm vậy lão ta không chết, cho nên mới làm cho lão ta ăn, nếu chết dễ thế thì mối hận trong lòng tôi nào hả được?"

Triệu Huyền Lang nhìn cô ta nói: "Vậy giờ cô hả dạ chưa? Cô nghĩ làm vậy có đáng không?"

Cô cháu dâu xúc động mạnh, cô ta nói như gào: "Đáng, đương nhiên là đáng, nếu không phải vì hai bố con nhà nó, thì chồng tôi đã không phải nằm liệt trên giường, còn tôi thì phải làm trâu làm ngựa, thậm chí bị làm nhục như vậy, đều là do hai kẻ này hại chết, còn hai người nữa, vì hai người giúp đỡ ông ta, nên hai người cũng không thể thoát được khỏi đây. Hai người có biết là cô gái đó đáng thương thế nào không?"

Nếu tôi không biết chuyện từ trước thì sẽ nghĩ cô ta đang bị điên, nhưng vì đã biết nên tôi bước lên để khuyên giải, "Cô tại sao phải làm thế? Chúng tôi không phải đến để giúp đỡ ông ta, cô cũng thấy ông ta đang lăn lộn như vậy rồi, cô đưa dao cho tôi."

Tôi cứ sợ cô ta sẽ kích động rồi chém bừa, tới lúc đó thì vì mạng của lão giáo sư già mà tự mình cũng không thoát tội, cô ta nghe tôi nói xong thì tay cầm dao run run, đôi mắt cũng có phần bớt căng thẳng.

Cô ta nói, "Tôi biết hai người không phải người thường, cho là tôi cầu xin được không, hai người đi đi, mạng sống của hai cha con họ có ra sao cũng sẽ không phiền đến hai người."

Tôi không ngờ là không thể lay chuyển được ý định của cô ta, tôi nhìn sang Triệu Huyền Lang nhưng anh ta lại bình tĩnh nói, "Con trai lão giáo sư chẳng sống nổi ba hôm nữa, ông ta cũng ăn phải gạo có độc ngấm từ xác thối, cũng chẳng quá một tháng nữa, mọi chuyện là do cô tự quyết, chúng tôi không nhúng tay vào làm gì."

Nói đoạn thì kéo tay tôi chuẩn bị rời đi, lão giáo sư già lúc trước đau đến ngất đi, giờ lại đang yếu ớt bảo chúng tôi cứu lão.

Tôi do dự, nhưng Triệu Huyền Lang lại kéo tôi lôi tuột đi, không quên ôm theo con gà trống.

Chúng tôi vừa bước ra ngoài thì cửa ngay lập tức đóng sầm lại.

Tôi nhìn cánh cửa đóng im ỉm, thì cảm thấy bất an, tôi quay sang nói với Triệu Huyền Lang "Chúng ta cứ thế mà đi à? Anh nghĩ cách gì đi?"

Triệu Huyền Lang chẳng quay đầu lại, chỉ nói, "Anh thì có cách gì được?"

Tôi dừng chân lại, nhìn anh ta rồi nói, "Tuy em biết lão già đó đáng chết lắm, nhưng nếu cô cháu dâu đó mà hại chết ông ta, chẳng phải là sẽ chịu trách nhiệm trước pháp luật, rồi bị ngồi tù hay sao? Tự dưng lại hại bản thân mình như vậy?"

Triệu Huyền Lang cười nói, "Nói em ngốc còn không chịu thừa nhận, nếu cô ta muốn giết người thì đã động thủ từ trước rồi, còn phải đợi em đến chứng kiến?"

Tôi vò đầu bứt tai, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, vì lúc cô ta đem con dao ra, là có ý muốn giết cùng diệt tận, vậy mà vẫn thả chúng tôi đi?

Tôi nói "Thế anh biết vì sao cô ta lại làm thế không?"

Triệu Huyền Lang thở dài nói, đưa con gà vào tay tôi rồi nói, "Muốn giết đã làm từ lâu, chỉ là cô ta có mưu đồ khác hơn, chúng ta đến đây đã cản trở kế hoạch đó, anh chẳng phải nói rằng có kẻ đã động tay chân với cái xác nữ bận đồ đỏ kia, mục đích chính là để cô ta bật dậy theo ý đồ họ muốn."

Tôi không ngờ là trong chuyện này lại lắt léo thế, chẳng lẽ chuyện này không chỉ mình cô cháu dâu bày ra, mà còn có ai khác nữa?

Tôi định hỏi thêm, nhưng anh ta lại suỵt một tiếng, rồi bảo tôi tìm nơi nghỉ ngơi, đêm nay sẽ đưa linh hồn của cô gái trong con gà đi, còn chuyện của gia đình này thì bảo tôi đừng tham gia.

Tôi nghĩ Triệu Huyền Lang đêm qua ra ngoài, đã biết được nhiều thứ mà tôi chưa được biết.

Tôi lại hỏi tiếp là tại sao mấy người đàn ông kia cũng ăn, mà không bị làm sao?

Triệu Huyền Lang nói, "Chỉ là một bữa cơm, nhiều nhất là đau bụng tiêu chảy, còn ông giáo già kia, chắc chắn là ăn thường xuyên rồi, với cả cũng già cả rồi, nên tuổi thọ cũng vì thế mà ngắn lại."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 258: Đường xuống âm phủ



[HIDE-THANKS]
Tôi nghe Triệu Huyền Lang giải thích xong, thì ngẩn tò te, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Chẳng hiểu anh ta đang nói cái gì cả.

Tôi tiếp tục hỏi: "Anh nói là cô ta làm sao? Lúc nãy ta cũng nói rõ là con trai giáo sư sắp chết, và lão giáo sư cũng không thể qua khỏi, vậy là cô ta có thể báo được thù rồi còn gì? Mà đêm nay ta lại đưa nữ quỷ váy đỏ đi đầu thai, cô ta còn muốn gì nữa đây?"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi thở dài, "sự tham lam của con người không bao giờ hết, em không hiểu được, dù sao thì điều mà chúng ta muốn đã có trong tay, việc khác đừng nhúng tay vào, ông trời khắc định đoạt, chúng ta cứ tham gia vào thì cũng chẳng có ích lợi gì."

Tôi nhìn Triệu Huyền Lang khi anh ta nói như vậy, thì cảm thấy dạo này anh ta khác nhiều quá, biết rất nhiều điều, nhưng đều không nói cho tôi nghe, còn thích giáo huấn tôi nữa. "

Tôi gật đầu rồi không hỏi gì nữa, có nhiều chuyện xảy ra trên đời này, tôi đúng là cũng chẳng thể lo hết được, chẳng những không lo hết được, mà có khi lại ảnh hưởng đến Triệu Huyền Lang, chuyện này cũng là do tôi khẩn thiết mong Triệu Huyền Lang giúp lão giáo sư, không thì anh ta sẽ không bao giờ nhúng tay vào.

Bây giờ trời cũng tối mịt, Triệu Huyền Lang nói sẽ đưa nữ quỷ váy đỏ đi đầu thai, tôi tưởng anh ta phải làm phép gì đó gớm lắm, nhưng không ngờ là anh ta đi vòng quanh một cây liễu, rồi đốt mấy nén nhang cắm dưới gốc liễu, thành hàng thẳng tắp, trời tối mịt mù, mấy đốm đỏ nhìn cứ như những vì sao dùng để chỉ đường.

Triệu Huyền Lang đứng đó lầm rầm khấn vái, rồi khi ngừng lại thì quay đầu ra hiệu bảo tôi đặt con gà trống xuống đất. Tôi ngoan ngoãn làm theo lời anh ta nói.

Xong xuôi thì Triệu Huyền Lang bước tới, và nói với con gà trống:" Tôi đã giúp cô mở đường xuống địa phủ, đây là hương dẫn đường, có thể giúp cô thuận lợi xuống đó mà không bị kẻ nào chặn lại, nhớ là cứ đi về phía trước là sẽ tới nơi, trong khi đi thì cho dù ai gọi tên cũng không được đáp lại, cứ bước về phía trước là được.

Nói đoạn thì buộc một sợi dây đay vào chân con gà, rồi lại nói tiếp: "Sợi dây này cô không cần quan tâm, sau khi cô xuống đến nơi, con gà sẽ tự quay lại.

Con gà trống làm động tác gật đầu, thậm chí còn mở miệng nói câu cảm ơn, sau đó thì làm theo lời Triệu Huyền Lang bước về phía trước, tôi thì thấy con gà bước quanh thân cây liễu ba vòng thì không thấy đâu nữa cả.

Tôi thấy việc đưa nữ quỷ váy đỏ đi đơn giản, thì tò mò," Cô ta sẽ tới được đó chứ? "

Triệu Huyền Lang khẽ nói:" Sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra cả đâu, anh làm người dẫn đường cho cô ta thì sẽ ổn cả thôi, với cả cô ta không cố ý muốn ở lại dương gian, nên người dưới đó cũng sẽ không làm khó đâu. "

Thấy Triệu Huyền Lang không dễ gì mà nói về chuyện giới địa phủ, tôi hiếu kì không biết là Triệu Huyền Lang có quan hệ gì với địa phủ, hoặc người của nhà họ Triệu có mối liên hệ gì với người dưới đó? Từ Chí chẳng phải cũng có nói hay sao? Muốn biết nhà họ Triệu và địa phủ có mối quan hệ thế nào chỉ cần hỏi ông ta, nhưng đáng tiếc là chỉ có người chết mới hỏi được điều đó, xem ra tôi không thể nào hỏi được.

Nhưng tôi thấy chẳng cam tâm gì cả, tôi nghiêng đầu hỏi tiếp:" Tại sao anh đột nhiên hiểu nhiều điều thế, trước đó thì anh vì trốn khỏi việc mà dưới đó giao, nên dùng kế kim thiền thoát xác, anh rốt cuộc đã có giao dịch gì với địa phủ? Thậm chí còn dùng ba hồn sáu vía của mình để cược? "

Triệu Huyền Lang có phần ngạc nhiên khi nhìn tôi, chắc là không hiểu vì sao tôi lại đột ngột hỏi chuyện đó, nhưng thấy tôi có vẻ như chỉ biết mấy thứ le ve bên ngoài, nên anh ta thở phào một cái rồi nói:

" Em vừa nhìn thấy rồi đấy, lúc nãy anh đã đưa nữ quỷ đó đi đầu thai, chuyện mà ba tháng trước anh không thể làm được, tất cả đều là cái số, bởi vì, người nhà họ Triệu bị Diêm Vương chọn làm quỷ sai, cũng chính là người chuyên dẫn dắt linh hồn xuống âm gian, anh trước đây bị người ta hại chết, là khi anh xuống dưới đó, Diêm Vương đã xóa đi oán khí trên người anh, cho anh một thân phận làm chính quỷ, mục đích cũng chính là làm việc giúp ngài ấy.

Tôi không ngờ là trong chuyện này cũng có nhiều rắc rối thế, thật khó để giải thích, Triệu Huyền Lang nói Triệu gia là quỷ sai do Diêm Vương lựa chọn, vậy tại sao lại bị diệt môn? Chẳng lẽ cũng có liên quan đến chuyện này sao?

Tôi đột nhiên nghĩ ra liền hỏi: "Đã vậy, anh muốn biết chân tướng sự việc vì sao người nhà họ Triệu bị chết hết như vậy, mà không đi hỏi Diêm Vương? Ông ta chắc chắn biết điều đó!"

Triệu Huyền Lang nhìn tôi cười, đôi mắt thê lương đến xót xa: "Có những chuyện, không phải em muốn biết, là người ta sẽ nói cho em nghe, thôi, em cũng biết nhiều thế rồi, đừng hỏi nữa, biết nhiều, cũng chỉ để giảm tuổi thọ anh không muốn cùng tự do của mình để đổi lại thọ mệnh của em."

Tôi thấy anh ta lái câu chuyện sang hướng khác, cũng biết là chuyện này chẳng hề đơn giản, nhất định có chuyện gì đó, nhưng Triệu Huyền Lang biết mà không nói, tôi biết có hỏi thì cũng chỉ làm không khí thêm phần căng thẳng.

Tôi cố ý lè lưỡi làm mặt xấu nói: "Dù sao thì em cũng không sống qua tháng này, còn sợ gì đoản mệnh!"

Triệu Huyền Lang thấy tôi nói thế, thì nhíu mày và có phần tức giận nói: "Đừng nói linh tinh nữa, anh nói rồi, em sẽ không sao cả, chỉ cần anh còn ở trên đời một ngày, thì không ai có thể đoạt được cái mạng của em, không được nói mấy câu ngốc nghếch như vậy, rõ chưa?"

Tôi ngoan ngoãn gật đầu, trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp, cho dù Triệu Huyền Lang có giấu giếm gì, hoặc làm gì đó sau lưng tôi, thì mấy việc đó cũng là tốt cho tôi, ở cùng nhau lâu như thế, nếu không tin tưởng anh ta, thì tôi thật ngu xuẩn.

Khoảng mười mấy phút, khi cây hương cuối cùng tắt ngấm, con gà trống lại bước ra từ cây liễu và kêu tọc tọc.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, dè chừng nói: "Thành công chưa?"

Triệu Huyền Lang xoa đầu tôi, khẽ nói: "Không sao nữa rồi, đi thôi, chúng ta cũng nên đi xử lý việc khác."

Tôi vừa theo sau vừa thắc mắc, giờ còn đi giải quyết việc gì, nửa đêm nửa hôm thế này?

Triệu Huyền Lang cười nói: "Đương nhiên là đi xử lý điều mà em vẫn còn nghĩ tới, anh đưa em đi xem, đâu mới là bản tính người."

Tôi bị Triệu Huyền Lang nói vậy mà cảm thấy trái tim như muốn treo ngược lên, tôi biết là anh ta đang châm biếm người nhà của lão giáo sư, nhưng không hiểu chuyện này thì liên quan gì đến bản tính người? Tôi biết Triệu Huyền Lang thì vòng vo dẫn nhập, giờ có hỏi cũng chẳng có kết quả, chỉ đành ngoan ngoãn chạy theo sau, đi về phía nhà giáo sư.

Tới bên ngoài cửa vẫn đóng im ỉm, Triệu Huyền Lang hỏi tôi có muốn vào trong không?

Tôi gật đầu, sau đó lại lắc đầu, Triệu Huyền Lang thấy tôi nực cười thì bẹo má tôi rồi nói: "Muốn vào thì vào, sợ gì, trời có sập, cũng có một anh chàng cao ráo đẹp trai ở đây đỡ lấy rồi."

Tôi nhíu mày, không biết cô cháu dâu đã làm gì lão giáo sư? Không biết cô ta có giết ông ta không nữa?

Triệu Huyền Lang chậm rãi nói: "Chắc là chưa đâu, đi thôi, chúng ta cùng nhau đi xem, à đúng rồi, anh dạy em câu này, em nhớ và đọc lúc đi vào cùng anh là được."

Nói đoạn thì dạy tôi, tôi lẩm nhẩm học thuộc, rồi bắt đầu đọc, phát hiện cơ thể mình bỗng nhiên trở nên trong suốt.

Triệu Huyền Lang cười nói, "không phải thuật ẩn thân gì đâu, mà là thuật che mắt, lợi dụng từ trường xung quanh để ẩn thân, đi thôi, đừng làm mất thời gian, nếu lỡ mất, thì không có kịch hay mà xem đâu."
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 259: Tham lam vô độ

[HIDE-THANKS]
Triệu Huyền Lang đưa tay ra nắm lấy tay tôi, sau đó kéo tôi nhẹ nhàng mở cửa bước vào, cửa đóng chặt nhưng Triệu Huyền Lang chỉ khẽ đẩy nhẹ là ra.

Tôi nhẹ nhàng bước theo sau Triệu Huyền Lang, cảm giác như mình giống kẻ trộm vậy, tôi nghĩ chắc trông mình lúc này kì cục lắm, nhưng giờ còn cách nào khác sao, chỉ có thể làm như thế này, không thì không biết cái kịch hay mà Triệu Huyền Lang nói đến là như thế nào.

Sau khi vào nhà tôi thấy trong nhà đặc biệt yên tĩnh, nhà lão giáo sư có hai tầng, tầng dưới đen sì không một bóng người, chắc hẳn tầng bên trên sẽ có.

Tôi và Triệu Huyền Lang lên lầu, quả nhiên thấy một tia sáng le lói, còn nghe thấy tiếng đàn ông và đàn bà nói chuyện.

Triệu Huyền Lang kéo tôi lại gần, thì thấy đó là một phòng ngủ bật đèn sáng trưng.

Bước tới cửa thì thấy lão giáo sư bị trói cứng vào ghế, có tay là thả tự do, mặt mũi đầy máu và vết thâm tím, rõ ràng là vừa bị ngược đãi, bên cạnh là cô cháu dâu đang bắt ông giáo sư viết gì đó lên giấy.

Triệu Huyền Lang và tôi lách vào, lúc này tôi mới nghe ra, hóa ra cô cháu dâu bắt lão giáo sư viết di chúc.

Tôi đột nhiên hiểu ra lời của Triệu Huyền Lang, lúc đầu tôi nghĩ cô cháu dâu làm thế là vì bị ức hiếp, nên mới ôm mối thù với hai cha con lão giáo sư, hóa ra mục đích là di thư, thảo nào mà Triệu Huyền Lang nói cô ta sẽ không giết lão giáo sư.

Tôi im lặng, còn Triệu Huyền Lang thì cười khẩy.

Lão giáo sư không chịu nổi, cuối cùng cũng nói: "Cô tha cho tôi, sản nghiệp nhà tôi đều cho cô hết, chỉ cần cô không hại tôi là được."

Cô cháu dâu cười lạnh lùng nói: "Tôi không làm gì ông, chỉ cần ngoan ngoãn làm theo lời tôi, thì tôi có thể suy nghĩ thả ông đi."

Lão giáo sư nguệch ngoạc viết di thư, sau khi viết xong thì ngẩng đầu lên nói, "Cô làm tất cả những điều này vì tài sản tiền bạc của tôi? Cô thật xảo quyệt."

Cô cháu dâu nhìn ông ta rồi nói, "Tôi xảo quyệt? Ông là loại cầm thú, còn nhớ chồng tôi vì gia đình ông mà khổ sở? Sau đó bị tai nạn mà liệt nửa người, lúc đó cần phải làm phẫu thuật, tôi đã cầu xin ông, tìm ông để mượn tiền, nhưng kết quả thì sao? Ông đã nói sao, ông nói, đã liệt thì liệt luôn, còn làm phẫu thuật làm gì, nói rằng căn nhà này cho chúng tôi, cuối cùng thì sao đây?

Lão giáo sư nói, tôi không phải cho cô căn nhà này rồi hay sao?

Cô cháu dâu cười khẩy," Cho chúng tôi? Loại cầm thú như ông mà cũng nói ra miệng được, đến con trai mình ông còn không muốn cho, suốt ngày mang tiền bạc đi cho gái, con trai ông còn không tha, anh ta biến thành như vậy cũng là do ông mà ra cả. Đừng tưởng tôi không biết, ông giấu con trai ông đem tài sản tuồn ra ngoài.

Lão giáo sư có thể không ngờ rằng cô cháu dâu lại biết nhiều như thế, nên ông ta bắt đầu nổi khùng.

"Cô còn dám điều tra tôi, năm xưa cô khóc lóc nói con trai tôi làm nhục cô, hóa ra đều là âm mưu cả, cô thấy thằng cháu tôi đã liệt, thì nhắm đến con trai tôi, muốn nắm lấy tài sản nhà tôi."

Cô cháu dâu cười khẩy, ông nói đúng một nửa, dù sao tôi cũng không còn thấy ngày mai, nên tôi cũng nói huỵch toẹt cho ông nghe, đứa con trai của ông bị như vậy là do tôi làm đấy, ông chẳng phải là không muốn để tài sản lại cho con trai sao? Nhưng anh ta chết đi, xem ông có cuống lên hay không. Còn lão già như ông, tôi thừa đủ cách để giết ông.

Tôi ngạc nhiên chỉ biết há miệng nghe, không ngờ cô cháu dâu này không phải là kẻ bị hại, cô ta chính là kẻ lập mưu cho mọi chuyện, dùng cả bản thân mình vào kế hoạch đó.

Tôi cảm thấy sốc, không muốn nghe thêm gì nữa, nên kéo Triệu Huyền Lang ra ngoài. Triệu Huyền Lang thấy tôi phản ứng như thế thì hỏi, "Sao thế? Em cảm thấy sốc quá đúng không?"

Tôi gật đầu nói, "Em cứ nghĩ cô ta là người tốt, là người bị hại, cho nên khi cô ta làm thế với lão giáo sư, em nghĩ là mọi chuyện đều là do lão đó tự gây ra. Hóa ra chuyện gì cũng không thể chỉ nhìn bề ngoài mà phán đoán, cứ nghe người ta nói gì là đi tin ngay được. Hóa ra sự thật còn tàn khốc hơn nhiều.

Triệu Huyền Lang cười, không tiếp lời tôi, anh ta rút điện thoại, không biết là đã gọi cho ai, còn nói cả địa chỉ.

Tôi hỏi anh ta gọi cho ai, thì anh ta nói là báo cảnh sát, những chuyện phiền phức tốt nhất nên để những người đó xử lý, công bằng đâu thì họ tự lo. Rồi lại bảo tôi kéo tôi đến để tôi nhìn thấy và hiểu một điều, chính là điều mắt thấy tai nghe chưa chắc đã là đúng hoàn toàn, rồi lại vội vã đưa ra quyết định, phải suy xét cho kĩ.

Tôi gật đầu.

Tôi và Triệu Huyền Lang đang đi xe về thành phố, thấy anh ta vui vẻ suốt chặng đường, thì tôi hỏi là chuyện gì làm anh ta vui thế.

Anh ta lôi từ trong túi ra một chiếc bình, đó là chiếc bình đựng khói ở đầu ngôi mộ.

Anh ta nói, đã tìm thấy một thứ rồi, thì em có một phần ba hi vọng, hôm nay anh nhận điện thoại của Tiểu Vũ, thì cô ta nói da của xác nữ trăm năm có tin tức rồi, chỉ có một tuần mà chúng ta đã tìm được hai thứ, em bảo có phải là ông trời đang giúp chúng ta?

Nhìn cái dáng vẻ vui sướng của Triệu Huyền Lang, tôi không nỡ đả kích anh ta, tôi rất muốn nói," Nếu Hướng Nguyên nói không sai, là Từ Chí đang chơi hai chúng tôi, ngộ nhỡ bùa ngải trên người tôi không thể giải trừ, vậy những thứ mà chúng tôi tìm được, chẳng phải là công cốc hay sao?
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 260: Gặp lại

[HIDE-THANKS]
Về thành phố với nắng chang chang của cái hè tháng sáu, qua chuyện xảy ra ở nhà lão giáo sư tôi đã có cách nhìn khác về Triệu Huyền Lang.

Cũng thấy cách suy nghĩ của Triệu Huyền Lang đã khác nhiều lắm. Anh ta nói Tiểu Vũ đã giúp anh ta tìm thấy xác phụ nữ một trăm năm, đó là một cái xác khô nằm trong viện bảo tàng, được bảo tồn rất kĩ.

Nói không chừng lại chính là thứ mà chúng tôi cần, tôi đáng lẽ nên vui nhưng nghĩ đó là do Tiểu Vũ tìm thấy thì lại thành ra mất hứng.

Tiểu Vũ này lần trước đã cho Triệu Huyền Lang một thứ thuốc như thế, biết ngay là chẳng tốt đẹp gì, sao tôi yên tâm để cô ta và Triệu Huyền Lang đi cùng nhau?

Thế là tôi hứ một tiếng rồi chẳng nói gì nữa, lạnh lùng muốn anh ta đưa tôi về trường, hai ngày nay không đi học thế này, thì chắc chắn sẽ bị khiển trách. Triệu Huyền Lang thở dài, cũng không nói gì nữa, im lặng lái xe đưa tôi trở về trường, trong lòng tôi như có một phiến đá nặng đè lên.

Triệu Huyền Lang vẫn chưa nói rõ với tôi về mối quan hệ với Tiểu Vũ, tôi cũng không biết anh ta muốn lợi dụng cô ta để làm việc gì, nhưng trong lòng tôi, Triệu Huyền Lang không phải là một người thích lợi dụng người khác, anh ta luôn thuận theo tự nhiên.

Về đến trường, mọi người đang đồn ầm lên về câu chuyện của giáo sư già, tôi ngồi ngẩn ngơ một chỗ, Triệu Huyền Lang nhắn cho tôi một cái tin.

"Em nhẫn nại một chút, đợi anh giải quyết xong, thì chắc chắn sẽ không có liên quan đến cô ta nữa."

Tôi thở dài, trả lời tin nhắn rằng, mình không ép anh ta phải làm gì, chỉ cần anh ta thấy đúng, thì tôi đều ủng hộ. Tôi thấy cái cách anh ta cố ý nói cho tôi nghe anh ta sẽ làm gì, thì làm tôi đột nhiên thấy khó chấp nhận, bởi quan hệ của hai người họ tôi nào biết cụ thể tình hình, mà cho dù anh ta có thích Tiểu Vũ đi chăng nữa, thì tôi cũng đâu cấm được.

Suốt mấy ngày Triệu Huyền Lang bận bịu vì cái xác khô đó, vốn dĩ nói là sẽ đem cái xác đó ra để trưng bày, nhưng lại bị ai đó ngăn lại, không cho tiến hành.

Tối nào cũng tới đón tôi, có cô bạn quen tôi nhìn thấy, thế là người ta lại đồn ầm lên là tôi có đại gia, nào là tôi được người ta bao nuôi.

Tôi cảm thấy chán nản, đến một đứa nhan sắc quá đỗi bình thường như tôi mà lại bị đồn như vậy, thì có quá đáng không chứ. Triệu Huyền Lang thấy thương tôi, nên bảo tôi đừng suy nghĩ gì, anh ta đã nói chuyện với hiệu trưởng làm thủ tục cho tôi bảo lưu một năm.

Tôi nghe Triệu Huyền Lang nói thế, và vẻ mặt không thể nghiêm túc hơn, kinh ngạc đến mức không ngậm được miệng lại.

Tôi cố kìm giọng để không gào lên: "Tại sao lại bảo lưu cho em? Việc này anh không hỏi em gì cả?"

Triệu Huyền Lang điềm tĩnh nói, "Giờ sức khỏe của em không tốt, anh làm sao có thể yên tâm để em ở trường được, tuy âm nhãn bị phong ấn, nhưng trong người em đang bị người ta yểm bùa chú, có thể bộc phát bất cứ lúc nào."

Vốn dĩ đang cáu, nhưng nghe thấy Triệu Huyền Lang nói vậy thì tôi mới chợt ý thức được, đúng vậy, nếu tôi bộc phát thì có thể sẽ làm tổn thương đến những người xung quanh chưa biết chừng.

Không có Triệu Huyền Lang ở cạnh thì đúng là nguy hiểm. Thế là tôi gật đầu đồng ý bảo lưu, rồi ở nhà, nhưng ở nhà cũng chẳng biết làm gì, chỉ loanh quanh nghịch máy tính.

Tôi cứ quanh quẩn nghĩ về Trần Huyền và Hướng Nguyên, hai người đó thoắt ẩn thoắt hiện, muốn gặp để hỏi thêm thì cũng chẳng biết tìm ở đâu.

Nhưng điều tôi không ngờ, là mình lại nhận được cuộc điện thoại của Trần Huyền. Hôm đó khoảng tám giờ tối, nhưng Triệu Huyền Lang phải ra ngoài từ chiều, tôi sốt ruột cứ nhìn chăm chăm vào điện thoại, nhưng tôi nhận được cuộc điện thoại và người gọi đến lại là Trần Huyền, giọng anh ta khàn khàn, tôi hỏi anh ta bị làm sao?

Nhưng anh ta lại không nói là bị làm sao, chỉ bảo tôi đã đặt bàn ở quán Các Lâm, và anh ta có chuyện muốn nói.

Tôi cảm thấy anh ta đột nhiên gọi điện thoại thế này rất quái lạ, nhưng tôi cũng không nén được tính hiếu kì, vì anh ta cả nửa tháng nay mới thấy xuất hiện lại. Lại còn chủ động hẹn tôi ra ngoài, thì chẳng đơn giản như thế.

Tôi nghĩ anh ta không muốn hại tôi, vì nếu muốn thì anh ta có thể làm trước đó từ rất lâu rồi. Tôi vẫn quyết định đến chỗ hẹn, và cũng muốn hỏi thêm một số điều mình chưa được rõ.

Hôm nay Triệu Huyền Lang ra ngoài, anh ta ăn mặc chỉnh tề, tôi thấy lạ, nên hỏi anh ta đi đâu. Triệu Huyền Lang thấy tôi hỏi vậy, thì anh ta đơ ra một chút, rồi nói, anh ta giờ dùng thân phận của Triệu Tĩnh Niên, nên có nhiều việc về sản nghiệp gia đình phải đi xử lý. Còn tôi thì biết tỏng, là anh ta đi cùng Tiểu Vũ rồi.

Tôi gật đầu như xác nhận câu nói đó của anh ta, nhưng cuộc gọi mới đây anh ta nhận được, chính là của Tiểu Vũ. Hai người đó đi đâu muộn thế chứ?

Có nhiều điều tôi thắc mắc về Triệu Huyền Lang, khi mà anh ta khác xưa quá nhiều như vậy.

Tôi thay quần áo, rồi đến chỗ hẹn với Trần Huyền. Tôi tin là anh ta không muốn hại mình, nên to gan lớn mật đi gặp.

Khi đến điểm hẹn, tôi thấy đây là một nơi vô cùng náo nhiệt, nếu Trần Huyền có muốn hại mình, sẽ chẳng bao giờ hẹn ở một nơi thế này, nên tôi cảm thấy yên tâm hơn.

Tôi vừa bước vào thì gặp ngay một đôi nam nữ đang cãi nhau, tôi định tránh, nhưng đột nhiên nhận ra người quen, nên ngẩn tò te nhìn họ, đó chẳng phải là Hứa Nguyện và Lý Ôn sao?

Tôi đang định gọi hai người đó, thì họ lại kéo nhau đến ngồi một bàn trong góc. Tôi định bước về phía họ nhưng nghe sau lưng có ai đó đập vào vai mình, tôi quay lại nhìn, hóa ra là Trần Huyền.

Tôi do dự nhìn Hứa Nguyện và Lý Ôn, nhưng cuối cùng vẫn chọn Trần Huyền, không biết ba người này cùng xuất hiện ở đây làm gì, nhưng có vẻ như là đều không nhận ra sự có mặt của nhau ở đây, tôi định hỏi chuyện Trần Huyền xong thì quay lại tìm Hứa Nguyện và Lý Ôn.

Vì thế tôi tìm một bàn mà khi tôi nhìn sang thì thấy ngay hai vợ chồng Hứa Nguyện, có như vậy, họ di chuyển là tôi có thể kịp thời chạy theo được.

Trần Huyền thấy tôi ngồi cùng anh ta, nhưng mắt lại để đi đâu, nên cứ nghĩ tôi còn giận dỗi, anh ta rót nước cho tôi, rồi nói:

"Anh không ngờ là em chịu tới, thực ra anh không dám hi vọng nhiều."

Tôi thấy anh ta bắt đầu câu chuyện thì quay lại nhìn, lúc này tôi mới nhìn rõ, mặt anh ta trắng bệch, tuy đầu tóc quần áo gọn gàng, nhưng nhìn tiều tụy, như bị thứ gì đó hút mất tinh khí vậy.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 261: Kẻ nào bỏ bùa ngải hại em?

[HIDE-THANKS]
Tôi nhíu mày nhìn Trần Huyền ngay trước mặt mình, "Anh sao thế? Mới nửa tháng không gặp, mà cứ như tinh khí trên người anh bị hút mất vậy?"

Trần Huyền thấy tôi chú ý đến chuyện đó, đột nhiên tay rót nước khựng lại, rồi đặt cốc xuống, ngẩng đầu nhìn tôi: "Em có thể nhận ra điều đó sao?"

Tôi gật đầu, "Nói thừa hả? Đôi mắt thâm quầng của anh, sắc mặt trắng bệch còn cả tóc bạc trên đầu anh, đều nói lên tất cả, nếu em còn không nhìn ra, chẳng phải là em bị mù sao?"

Môi anh ta giật giật, mãi mới lên tiếng, hôm đó sau khi em hồi phục trí nhớ, anh biết em sẽ không bao giờ tha thứ cho anh, nên anh đã rời đi.

Tôi im lặng nhìn chằm chằm vào anh ta, mãi sau mới nói, "Anh đã đi đâu, lại trở về cái gia đình đang lợi dụng anh sao? Nhưng anh không lấy được thai nhi đó, họ sẽ chấp nhận anh sao?"

Trần Huyền im lặng, tôi không ngờ một câu của mình làm cho bầu không khí trở nên căng thẳng như vậy, nên tôi chuyển chủ đề.

Vậy hôm nay anh hẹn em ra đây làm gì? Anh có chuyện muốn nói với em sao?

Sắc mặt của Trần Huyền trở nên tốt hơn một chút, anh ta cúi xuống lôi từ trong túi ra một chiếc hộp, rồi đưa về phía tôi, tôi nhận lấy, mở ra và ngạc nhiên vì thứ mình nhìn thấy, đó là viên ngọc bội màu đỏ.

Tôi ngỡ ngàng nói, "Ngọc bội đỏ, sao anh lại đưa nó cho em?"

Trần Huyền cắn môi nói, hôm nay anh hẹn em ra là muốn em giúp anh một chuyện, chỉ cần em chịu giúp, thì thứ này sẽ là của em.

Sau khi nghe xong, thì tôi không nói gì, phục vụ bàn đang đi tới bàn chúng tôi đang ngồi để chuẩn bị bày thức ăn, tôi vội vàng đậy nắp hộp rồi giấu vào người.

Thì thầm, cái thứ này chính là của nhà họ Triệu, là của Triệu Huyền Lang, đồ của anh ta là của em, nên anh dùng đồ của em để giao dịch với em thì có phải buồn cười quá sao?

Trần Huyền bất ngờ vì tôi lại có thể trơ trẽn như thế, tôi cũng không ngờ, vì nếu là người khác, tôi sẽ phải xem xét ở đây có cái bẫy nào không trước, chứ không phải biểu hiện như vậy.

Trần Huyền không cười nổi, "Cái này anh muốn đưa em từ trước, nhưng vì uy lực của nó mạnh mẽ, mà nếu đưa cho em, cuối cùng vẫn vào tay Triệu Huyền Lang.

Tôi nói, vậy tại sao giờ anh lại đưa cho em? Có phải anh đang gặp phải chuyện gì không? Anh nói đi, nay em đã đến đây rồi, cũng thể hiện rõ thái độ của em, Trần Huyền anh cũng biết, từ trước đến nay em đều coi anh là bạn hiền, người anh em tốt, đến tận bây giờ em vẫn rất tin tưởng anh. Anh đã phản bội em một lần, em mong không có lần hai.

Trần Huyền nhìn tôi với ánh mắt mà tôi không nhận ra tâm trạng đó của anh ta cụ thể là gì, rồi đột nhiên anh ta cười lớn, kèm theo một đôi mắt ươn ướt.

Rồi anh ta nói, Tần Diêu, anh đã từng nói với em, cái tính cách này của em rồi cũng có ngày sẽ hại đến em, lần trước anh có lỗi, nên nay anh muốn xin lỗi em, cũng rất cảm ơn em, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, mà vẫn tha thứ cho anh, vẫn coi anh là bạn. Mà hôm nay anh tìm em, đúng thật là có chuyện muốn nói với em.

Tôi nhíu mày, anh muốn nói gì vậy?

Trần Huyền trở nên nghiêm túc, nói với tôi, Giờ em đang ở cùng Triệu Huyền Lang đúng không, em và hắn ở cùng nhau, chẳng lẽ em không thấy hắn có gì khác lạ sao?

Tôi im lặng nghe Trần Huyền nói, trong lòng như sóng cuộn trào, điều tôi lo lắng đã xảy ra nhưng tôi không muốn nói chuyện này với Trần Huyền, vì nhiều khi nghe từ người khác mà tin, thì chưa chắc đã chính xác.

Tôi cúi đầu kéo đĩa thức ăn, điềm tĩnh nói, không, em chẳng thấy anh ta có gì lạ, trái lại là anh, nay đến chỉ để bảo em rằng không nên tin vào người bạn đời của mình, rằng anh ta sẽ hại mình?

Trần Huyền thở dài chán nản nói, Anh biết em sẽ không tin, thôi, giờ họ đang âm mưu gì anh cũng chưa biết, anh chỉ mong em không bị dắt mũi mà thôi. Cái cô Tiểu Vũ đó là con cháu nhà họ Trương, cũng chính là gia đình đã lệnh cho anh tiếp cận em.

Nhà họ Trương? Trước đây Trần Minh cũng từng ngẫu nhiên nhắc tới mối quan hệ của Triệu Huyền Lang với Trương Gia. Họ phái Trần Huyền tiếp cận chúng tôi như vậy để làm gì? Chẳng lẽ là vì Tiểu Tâm? Không ổn rồi, Triệu Huyền Lang không phải đã giao Tiểu Tâm vào tay họ rồi chứ?

Không thể nào, lần trước Triệu Huyền Lang đã nói, có làm việc cho nhà họ Trương, cơ mà cũng chỉ là mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau, hơn nữa lần trước tôi đoán chính là nhà họ Trương đã điều khiển con người giấy đến để lừa tôi rồi cướp mất Tiểu Tâm.

Tôi tư duy rõ ràng, nhưng ngực thì cảm thấy ngột ngạt, từ lúc có suy nghĩ này, là trong lòng tôi cứ có suy nghĩ là nghi ngờ Triệu Huyền Lang.

Tôi càng nghĩ, càng cảm thấy khó chịu trong lồng ngực, thậm chí còn nghe thấy một giọng nói mà tôi làm cách nào để bịt tai lại cũng vẫn nghe thấy, tôi thậm chí còn cảm thấy tự mình hít thở thôi cũng khó.

Trần Huyền phát hiện tôi có vấn đề, anh ta mau chóng túm lấy tôi, cắn rách một đầu ngón tay rồi nặn máu chấm ngay giữa trán tôi. Tôi thấy đau buốt óc, rồi đột nhiên tỉnh lại.

Tôi ôm lấy đầu, Trần Huyền lo lắng nói, Em bị sao thế? Sao trên người em lại bị người ta bỏ bùa ngải? Là ai làm điều đó? Có phải là Tiểu Vũ không? Con đàn bà độc ác, rõ ràng biết em là người của Triệu Huyền Lang vậy mà vẫn dám làm nên chuyện như thế này?

Tôi mãi mới hoàn hồn, biết tâm trạng mình vừa bị mất kiểm soát, nên làm cho bùa ngải trên người tôi bị khởi động, tôi đưa tay lên sờ cổ, vốn dĩ lớp da rắn chỉ như một cái móng tay, giờ đã dài cả mấy đốt.

Tôi lấy tóc che đi theo phản xạ, nhưng Trần Huyền đã kịp nhìn thấy, anh ta không để cho tôi cơ hội giấu đi, mà túm lấy tôi rồi vạch tóc lên xem. Anh ta kinh tởm nhìn vào mấy cái vảy đó.

Hồi lâu mới lên tiếng, Da rắn ở cổ em được bao lâu rồi?

Tôi khẽ nói, một tuần rồi, Triệu Huyền Lang đang tìm cách giúp em, không cần lo, có cách cứu em.

Trần Huyền bực mình bật cười, chữa cái con khỉ, cái này chỉ có người bỏ bùa ngải chính chủ, mới giải được, mà người này rất lạ, không để em chết luôn, mà lại cứ treo cái mạng của em như vậy.

Tôi nói," Chết thì cũng chẳng sao, nhưng tại sao anh lại nghĩ là do Tiểu Vũ làm? "

Trần Huyền nói:" Nhà cô ta chuyên bùa ngải hại người, anh còn lạ gì."

Gia đình nhà họ Trương hóa ra cũng có số má, tôi hiểu về họ quá ít, à mà không đúng, từ trước đến nay tôi đã từng tìm hiểu họ đâu. Mà thật nực cười, người ta thì nắm rõ tình trạng của tôi trong lòng bàn tay, còn tôi thì chỉ biết mấy từ nhà họ Trương mà thôi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 13 Tìm chủ đề
Chương 262: Quan tài đồng tiền cổ

[HIDE-THANKS]
Tôi nhìn Trần Huyền, rồi lắc đầu nói, "Em không biết là ai đã bỏ bùa ngải cho em, nhưng nếu anh đã khẳng định đó là Tiểu Vũ làm, thì Triệu Huyền Lang không thể không biết, huống hồ là mối quan hệ của họ rất thân thiết.

Trần Huyền nghe tôi nói, thì ngạc nhiên nói," Quan hệ thân thiết? Triệu Huyền Lang chẳng lẽ không nói cho em biết, anh ta bây giờ là vị hôn phu của Tiểu Vũ? "

Cái gì, tôi cắn chặt môi nhìn Trần Huyền, là vị hôn phu? Sao có thể thế được. Triệu Huyền Lang chỉ nói anh ta đang có mối quan hệ lợi dụng lẫn nhau với Trương Gia. Rằng anh ta sẽ nhờ vào thế lực của Trương gia để điều tra chân tướng sự việc, về Triệu gia bị diệt môn, cái chết của anh ta, và tại sao lại có hai thân phận. Trước đó Tiểu Vũ có nói cô ta là vị hôn thê của Triệu Huyền Lang, nhưng tôi không tin, chỉ nghĩ cô ta muốn khích tướng tôi nên nói vậy.

Tôi khẽ nói, anh nói ai là vị hôn phu? Em không hiểu lắm.

Trần Huyền nhìn tôi không giống người giả vờ, thì nén bực nói," Hóa ra là em không biết, anh cứ nghĩ hắn nói điều đó cho em rồi. "

Tôi nói, rốt cuộc là chuyện gì vậy? Suốt ba tháng em đều ở cạnh anh, nhưng không hề biết Triệu Huyền Lang đang làm gì, nếu anh đến đây để nói sự thật, thì cứ nói hết ra.

Trần Huyền nhìn tôi lưỡng lự, mãi mới nói.

Còn nhớ lúc em bị xóa đi kí ức không? Anh và Triệu Huyền Lang ngay từ đầu đã có giao dịch với nhau, xóa kí ức của em và lấy đi cái âm thai trong bụng em, lúc đó cũng là lúc thời hạn phải xuống âm phủ nhận việc đã đến, nên anh và hắn đã giả vờ tạo nên một màn kịch, đèn thất hồn đã tắt, hắn ta đã bị bay mất hồn phách, Địa phủ cũng sẽ xóa tên hắn khỏi sổ sinh tử, nhưng sau đó anh đã mang cây kiếm tụ hồn đến để cứu hắn.

Nhưng lúc tụ hồn đó xảy ra sự cố, Hứa Nguyện vốn dĩ đem Triệu Huyền Lang đi để cứu hắn, anh thì theo kế hoạch đưa em đi, nhưng không ngờ, nhà họ Trương đó đã xuất hiện, đã đem Triệu Huyền Lang về, tụ hồn cho hắn, thậm chí còn làm bài vị thờ cúng, và chuyển hắn sang ban thờ gia tiên của Trương Gia, nên thân phận của hắn hiện nay là chính quỷ.

Cho dù là Diêm Vương có biết mình bị lừa, thì cũng phải bó tay, nhưng Trương Gia nào có ngốc, biết Triệu Huyền Lang không dễ dàng ngoan ngoãn nghe lời, nên làm lễ kết âm hôn cho Triệu Huyền Lang với Tiểu Vũ, hắn ta cho dù không thích, cũng vẫn phải phục tùng.

Tai tôi nghe mà thấy lùng bùng, nào là gia tiên, hôn ước, tụ hồn làm cho tôi ngẩn ra, hóa ra là vậy, chẳng trách mà Triệu Huyền Lang đã thay đổi, hơn nữa anh ta và Tiểu Vũ với cái mối quan hệ mà tôi chưa bao giờ dám tưởng tượng, hóa ra Tiểu Vũ nói tôi không giúp được gì Triệu Huyền Lang có nghĩa là thế này.

Chưa biết chừng Triệu Huyền Lang sớm đã biết cái thứ bùa ngải trên người tôi là do Tiểu Vũ làm, nhưng anh ta lại không muốn tổn thương cô ta, cho nên giúp cô ta che đậy?

Trong lòng tôi cảm thấy buồn vô hạn, đôi đũa trên tay rơi xuống lúc nào không hay, Trần Huyền thấy tôi như vậy, thì thương xót, an ủi tôi:

" Em đừng nghĩ nhiều, nhà họ Trương khống chế Triệu Huyền Lang chắc chắn để thực hiện mưu đồ nào đó, cô Tiểu Vũ đó cũng không phải người đơn giản, cô ta dùng mọi cách để thu hút Triệu Huyền Lang, chắc chắn là muốn lấy đi thứ gì đó? Sao em lại ngại cô ta à? Hay cảm thấy Triệu Huyền Lang không hợp với mình nữa? Nên bây giờ đang suy nghĩ là sẽ theo anh? "

Tôi ngẩng đầu lườm anh ta, hồi lâu mới chậm rãi nói," Lúc mới đầu thì anh muốn em giúp anh cơ mà, rốt cuộc là muốn gì? "

Trần Huyền không ngờ tôi hỏi thế, khựng lại rồi méo xệch miệng nói," Lúc đầu anh không biết Triệu Huyền Lang đã nói cho em biết chưa, thì anh định nói, nhưng giờ anh lại không biết có nên nói cho em biết không, giờ em biết Triệu Huyền Lang đang ở đâu không? "

Tôi lắc đầu nói," Em không biết, khi anh ấy ra ngoài thì mặc rất lịch sự, và đi cùng cái cô Tiểu Vũ đó, em không biết họ đi đâu. "

Trần Huyền nhìn tôi rồi thở dài, quay người sang bên cạnh lấy một chiếc hộp tinh xảo đưa cho tôi, tôi nhận lấy chiếc hộp nhưng không mở ra, chỉ hỏi trong đó là cái gì?

Trần Huyền nói, nhà họ Trương không biết lấy đâu ra một cỗ quan tài tiền đồng, nghe nói đó là cỗ quan tài không, là đồ mang vào bảo tàng để triển lãm, vì dạo gần đây có nhiều khách tham quan mất tích trong bảo tàng, người ta mới nghi ngờ cỗ quan tài đó, nên mở ra xem, bất ngờ là bên trong có một xác nữ khoảng hai mươi tuổi.

Nhưng quan trọng là cỗ quan tài đó niên đại cũng đến cả hơn ngàn năm rồi, và chưa bao giờ mở ra, lạ là cô gái đó lại mặc bộ đồ của thời cận hiện đại.

Trong quan tài tìm thấy cả đồ chôn theo, nhưng cái thứ đó rất lạ, có mấy người nhà họ Trương bị trúng tà rồi, hôm nay họ đang mời những người trong ngành đến để cùng nhau xem.

Tôi nhìn Trần Huyền nói, việc này em đã nghe Triệu Huyền Lang nói, nhưng việc này thì liên quan gì đến việc anh nhờ em giúp?

Trần Huyền ngẩng mặt lên, như để tôi nhìn rõ hơn khuôn mặt anh ta, rồi nói," Em nhìn mặt anh đi, em chẳng phải nhìn ra anh bị thứ gì đó hút mất tinh khí sao? Thực ra là do anh, bị cái xác nữ đó hút mất tinh khí đấy, nhưng rất lạ ở chỗ, tinh khí bị hút mất một ít thì cơ thể anh lại có thay đổi một chút, ví dụ..

Nói đoạn thì anh ta thò tay ra, tôi nhìn theo và phát hiện đôi đũa đang đặt dưới bàn, bỗng nhiên bay về phía anh ta.

Tôi ngạc nhiên thốt lên, "Siêu năng lực?"

Trần Huyền lắc đầu, không phải siêu năng lực, nhưng anh cũng không biết nó gọi là gì, anh muốn tìm hiểu, nhưng không thể đến gần cỗ quan tài đó, nên anh cần em giúp.
[/HIDE-THANKS]
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back