[Dịch] Mị Quân - Tang Li

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Huyền Trang 272, 14 Tháng sáu 2020.

  1. Huyền Trang 272 Mị quân - Tang Li

    Bài viết:
    2
    Chương 33.1

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ Trường Lâm đem thánh chỉ, đơn thuốc theo thứ tự để lại vào trong hộp lụa, tay đỡ trán, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

    Trên đươn thuốc này không có ấn ký của ngự dược phòng, có thể thấy được đây không phải là đơn chính quy được lưu lại, mà là do ngự y lúc đó lén kê đơn.

    Cung quy Đại Tần nghiêm ngặt, phàm là người hoàng gia triệu ngự y khám bệnh, kết luận mạch chứng, đơn thuốc kê ra đều phải viết thành hai bản, một bản để lưu trữ đối chiếu, một bản dùng để bốc thuốc hằng ngày.

    Nếu cố tình bỏ qua chế độ hoàn hảo đó, lén lút kê đơn bôc thuốc, chỉ có thể chứng minh rằng Lan Lăng công chúa không muốn để người ngoài biết được nàng lúc ấy đang có thai.

    Cũng đúng, dân trí Đại Tần tuy rằng khá thoáng nhưng đối với nữ tử chưa kết hôn mà đã có thai, loại sự tình này vẫn chưa thể chấp nhận dễ dàng được.

    Chưa lập gia đình, đã có thai.

    Từ Trường Lâm đột nhiên nheo mắt lại, hắn lúc trước sở dĩ nhận định Ôn Sắt Sắt không phải là nữ nhi của Lan Lăng trưởng công chúa bởi vì nàng sinh ra thiếu tháng so với thời điểm Lan Lăng công chúa có thai sau khi thành hôn.

    Nhưng nếu đơn thuốc kê riêng này là thậtt, tháng 5 đã khám ra có thai rồi, vậy thời điểm hoài thai phải trước đó một hai tháng, mà Ôn Sắt Sắt là tháng giêng năm thứ hai được sinh ra, thời gian như vậy quả thật quá trùng khớp rồi.

    Lúc sinh thời Cao Sĩ Kiệt đã gặp tên thuế quan bỏ trốn của phủ công chúa - Nguyễn Thu Hòa. Hắn nhất định đã nói rằng Ôn Sắt Sắt chính là Tống cô nương, nhưng sau đó Cao Sĩ Kiệt vẫn quyết định gặp Ninh Vương là bởi vì Cao Sĩ Kiệt không tin Nguyễn Thu Hòa, hắn đối với chuyện ' Ôn Sắt Sắt là Tống cô nương ' vẫn còn nghi vấn?

    Từ Trường Lâm trong lòng bất giác đau quặn, giống như bị ngâm trong nước đá, cả người sinh ra loại cảm giác sởn tóc gáy.

    Nếu Ôn Sắt Sắt không phải là Tống cô nương thì chuyện này là một âm mưu lớn cỡ nào a, đây chẳng phải là lừa gạt cả Hoàng đế lẫn Thái Tử sao. Dù cho hiện giờ Lan Lăng công chúa quyền khuynh triều dã nhưng mười sáu năm trước nàng còn non nớt, dựa vào năng lực của ngoại thích nhà Lê thị là có thể bức nàng đến hoàn cảnh khó khắn, không thể không lợi dụng Tống cô nương để bắt Hoàng đế nhượng bộ.

    Lúc ấy, chỉ một mình Lan Lăng công chúa, thật sự có thể làm ra chuyện lớn như vậy sao?

    Từ Trường Lâm không muốn tin đây là một âm mưu, ở trong lòng hắn đã sớm xem Ôn Sắt Sắt là thân muội muội. Nàng thiện lương, thuần tịnh, thậm chí so với muội muội trong tưởng tượng của hắn còn tốt đẹp hơn. Nếu tất cả đều là giả, kia.. Quá tàn nhẫn.

    Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, chuyện huyết thống không thể nóng vội, không thể hành động theo cảm tính, nhất định phải điều tra rõ ràng.

    Đập nắp hộp lụa vào, hắn hướng Từ Ngư Li nói: "Canh giờ không còn sớm nữa, ta phải rời cung, ngươi hãy bảo trọng."

    Ánh mắt của Từ Ngư Li long lanh xúc động nhìn hắn, cực kỳ lưu luyến không nỡ rời xa, ôn nhu hỏi: "Ca ca, đến lúc huynh thành công, có phải sẽ quên ta hay không, sẽ không nhớ đến ta nữa?"

    "Làm sao có thể?" Từ Trường Lâm cảnh giác liếc nhìn trong ngoài tẩm điện một lượt, đem Từ Ngư Li kéo đến trước mặt, thấp giọng nói: "Nếu tương lai Tần Sở khai chiến, ta sẽ phái người đem ngươi về nhà trước tiên."

    Trong mắt Từ Ngư Li long lanh ngấn lệ, thu hai tay lại phía trước run rẩy, muốn lấy nắm tay Từ Trường Lâm, nhưng do dự một lát vẫn là từ bỏ, cố nén đau thương trong lòng, nói: "Mong ca ca có thể bảo trọng."

    Từ Trường Lâm gật đầu: "Ta sẽ, ngươi cũng phải bảo trọng."

    Nội thị dẫn Từ Trường Lâm ra khỏi cung, xuyên qua đường đi thật dài, Thuận Trinh môn đã ở trước mắt. Ai ngờ còn chưa tới gần thì đã thấy cấm quân ở Thuận Trinh môn đồng loạt quỳ xuống đất, cửa cổng sơn son chậm rãi mở rộng, cấm quân vây quanh đi đến Thẩm Chiêu.

    Nội thị vội thối lui sang một bên, quỳ xuống đất nghênh đón.

    Từ Trường Lâm nhìn Thẩm Chiêu dần dần đến gần, biểu tình sâu kín, trên mặt còn tràn ra mấy phần ý cười.

    "Mạng rất lớn a." Thẩm Chiêu nghiêng đầu liếc hắn một cái, chậm rãi dừng bước ở bên cạnh hắn.

    Từ Trường Lâm đoan tay áo hướng Thẩm Chiêu thi lễ, chậm rãi nói: "Một chốc một lát sợ là không chết ngay được, đa ta điện hạ đã nhớ mong."

    Miệng vết thương trước ngực Thẩm Chiêu vẫn còn ẩn ẩn đau, cũng không có nhiều kiên nhẫn cùng hắn khua môi múa mép -- dây dưa mãi cũng không tìm ra được mấy câu thật lòng. Thẩm Chiêu nhấc chân muốn đi, lại bị Từ Trường Lâm gọi lại.

    Tầm mắt hắn mạn nhiên lướt qua lụa hồng trang trí khắp trong cung, nói: "Nghe nói đại hôn của điện hạ sắp tới, tại hạ có một lời muốn hỏi.. Có thể thỉnh điện hạ dừng bước nói chuyện không?"

    Thẩm Chiêu quay đầu lại nhìn, hờ hững đi về phía trước, Từ Trường Lâm thập phần thông minh mà đi lên theo.

    Trước Thuận Trinh môn có một đài cao xây bằng gạch đá, cao ba trượng, bước lên ngắm cảnh, tầm nhìn mở mang, cảm thấy hơn phân nửa hoàng thành đều đang ở dưới đáy mắt.

    Từ Trường Lâm yên lặng nhìn phố xá phồn hoa, cung điện đài các ở phía dưới, do dự một lúc, hỏi: "Điện hạ không chịu buông tha Ôn cô nương, để nàng ấy cùng ta trở về Nam Sở sao?"

    Thẩm Chiêu dựa vào trên cột đá chống đỉnh tháp, cười lạnh vài tiếng: "Ngươi nói xem?"

    Từ Trường Lâm không vì giọng nói mỉa mai của hắn mà bực tức, chỉ tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Ngài đối với Ôn cô nương chấp niệm như thế, là vì nhìn trúng quyền thế của Trưởng công chúa, hay là bởi vì nàng là Tống cô nương?"

    Rất lâu không nghe được hồi âm, hắn quay đầu lại nhìn lại.

    Thấy Thẩm Chiêu đuôi mắt sắc nhọn, tràn ra khinh thường thật sâu, cằm khẽ nâng, mang theo vài phần kiêu căng: "Chuyện này có quan hệ gì với ngươi?"

    Từ Trường Lâm chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Chiêu, dường như chỉ cần hắn nhắc tới Ôn Sắt Sắt là đã giẫm phải cái đuôi của Thẩm Chiêu, nhất hắn ngay lập tức xù lông nhím lên, tính cách không còn điềm tĩnh mà có chút tức giận, hơi có chút tính cách trẻ con.

    Từ Trường Lâm không khỏi phì cười: "Tại hạ chỉ là tò mò, ngài đối với Ôn cô nương tình thâm ý trọng như thế, là bởi vì nàng là người mà mẫu thân phó thác cho ngài, là Tống cô nương, hay là bởi vì ngài thật sự thích nàng, mặc kệ nàng là ai, thái độ của ngài đối với nàng vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi?"

    Thẩm Chiêu cũng cười, thái độ chớp mắt một cái trở nên phá lệ ôn hòa, nghiêng đầu ôn nhu hỏi: "Tò mò a?"

    Từ Trường Lâm gật đầu.

    "Nuốt lại đi, bổn cung không thích giải thích nghi hoặc cho người, bổn cung thích xem bộ dáng muốn biết lại không thể biết đến khó chịu của người đấy."

    Dứt lời, Thẩm Chiêu cũng không kiên nhẫn nữa mà thu lại ý cười, bước lên trên thềm đá bỏ đi, để lại cho Từ Trường Lâm một cái bóng cao dài.

    Từ Trường Lâm lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Thẩm Chiêu, trong lòng tựa như có chút phiền muộn, nặng trĩu, khó có thể giải thoát.

    Im lặng thật lâu sau, hắn thở dài bùi ngùi: "Sắt Sắt, ngươi nên làm cái gì bây giờ a.."

    Trận gặp mặt ngắn ngủi này gia tăng nỗi lo lắng trong lòng Từ Trường Lâm, nhìn qua thì Thẩm Chiêu đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Cũng là, khi Lan Lăng công chúa có thai, Thẩm Chiêu thậm chí còn chưa được sinh ra. Đến khi hắn sinh ra lại phải chịu đựng cuộc sống vương tước thấp kém khổ sở. Đến tận khi được lập trữ, cánh chim đã đủ lớn thì cũng đã là chuyện của rất nhiều năm sau. Kể cả hắn có cơ trí thần thông thì cũng không thể nào tường tận được hết mọi chuyện trước khi mình sinh ra.

    Huống hồ chuyện này chắc chắn đã bị che dấu kĩ càng.

    Cao Sĩ Kiệt sinh thời vì một Tống cô nương bình thường cũng đã phải phái vô số mật thám tới Trường An. Hơn nữa chuyện Tống gia xảy ra năm đó, là do thuộc hạ cũ lưu lại tin tức, chiếm cứ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới tìm được như vậy một tờ giấy kê đơn bất chính như vậy.

    Nếu đây là một âm mưu thì có thể thấy được bố cục này có bao nhiêu kín đáo, thủ đoạn có bao nhiêu cao minh.

    Từ Trường Lâm rời khỏi Tần cung, trở lại biệt quán, lập tức liền phái Ngô Lâm đi ra ngoài tra tìm lạc khoản của thái y kê đơn này.

    Quy củ từ trức tới nay, phàm là y giả có chút danh vọng địa vị, lúc kê đơn nhất định sẽ để lại dấu lạc khoản, để ngăn ngừa gút mắt không cần thiết.

    Đơn thuốc này cũng không ngoại lệ, ở đáy đơn thuốc có lạc khoản.

    Ngô Lâm dựa vào lạc khoản ở Trường An bí mật tra xét ba ngày mới tra ra vài thứ: "Thái y này vào tháng giêng năm Gia Thọ thứ tư đã từ quan khỏi Thái Y Viện, hai tháng sau bị liên lụy vào án tử của Dũng Vương mưu phản, bị Đại Lý Tự bắt đi, chưa đến mấy ngày sau đã chết ở trong lao ngục của Đại Lý Tự."

    Kết quả cùng với dự đoán của Từ Trường Lâm cũng không sai biệt lắm.

    Lan Lăng công chúa sẽ không lưu chứng nhân sống quan trọng như vậy trên đời. Nghĩ tới chuyện này, thái y kia sợ là đã sớm dự đoán được bản thân sẽ bị diệt khẩu nên mới từ quan, mới để lại đơn thuốc này, đáng tiếc vẫn khó thoát khỏi vận mệnh đã định.

    Nhưng thái y này có liên quan với Cao Sĩ Kiệt như thế nào, đơn thuốc này vì sao lại nằm trong tay Cao Sĩ Kiệt, hiện giờ đương sự đều đã chết, sợ là khó có thể lật lại tra xét.

    Ngô Lâm tiếp tục nói: "Thủ hạ lúc đi tra xét thái y phát hiện một sự kiện rất thú vị. Một thái y sao có thể liên lụy đến việc Dũng Vương mưu phản. Thuộc hạ tò mò, liền theo tuyến này tra xét một phen, phát hiện năm đó việc bắt giữ thái y là do Đại Lý Tự Khanh tự mình hạ lệnh. Thế tử đoán, khi đó Đại Lý Tự Khanh là ai?"

    Từ Trường Lâm nghiêng đầu nhướng mày, lộ ra một chút tò mò: "Ai?"

    "Bùi Nguyên Hạo."

    Người dịch: Huyền Trang
     
    Linhh2770hnamart thích bài này.
  2. Huyền Trang 272 Mị quân - Tang Li

    Bài viết:
    2
    Chương 33.2

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. hnamart

    Bài viết:
    0
    Bạn drop rồi ạ :(( (tiếc quá :((
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...