Welcome! You have been invited by Nguyễn Thị Linh to join our community. Please click here to register.
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 33.1

Từ Trường Lâm đem thánh chỉ, đơn thuốc theo thứ tự để lại vào trong hộp lụa, tay đỡ trán, nhíu mày suy nghĩ sâu xa.

Trên đươn thuốc này không có ấn ký của ngự dược phòng, có thể thấy được đây không phải là đơn chính quy được lưu lại, mà là do ngự y lúc đó lén kê đơn.

Cung quy Đại Tần nghiêm ngặt, phàm là người hoàng gia triệu ngự y khám bệnh, kết luận mạch chứng, đơn thuốc kê ra đều phải viết thành hai bản, một bản để lưu trữ đối chiếu, một bản dùng để bốc thuốc hằng ngày.

Nếu cố tình bỏ qua chế độ hoàn hảo đó, lén lút kê đơn bôc thuốc, chỉ có thể chứng minh rằng Lan Lăng công chúa không muốn để người ngoài biết được nàng lúc ấy đang có thai.

Cũng đúng, dân trí Đại Tần tuy rằng khá thoáng nhưng đối với nữ tử chưa kết hôn mà đã có thai, loại sự tình này vẫn chưa thể chấp nhận dễ dàng được.

Chưa lập gia đình, đã có thai.

Từ Trường Lâm đột nhiên nheo mắt lại, hắn lúc trước sở dĩ nhận định Ôn Sắt Sắt không phải là nữ nhi của Lan Lăng trưởng công chúa bởi vì nàng sinh ra thiếu tháng so với thời điểm Lan Lăng công chúa có thai sau khi thành hôn.

Nhưng nếu đơn thuốc kê riêng này là thậtt, tháng 5 đã khám ra có thai rồi, vậy thời điểm hoài thai phải trước đó một hai tháng, mà Ôn Sắt Sắt là tháng giêng năm thứ hai được sinh ra, thời gian như vậy quả thật quá trùng khớp rồi.

Lúc sinh thời Cao Sĩ Kiệt đã gặp tên thuế quan bỏ trốn của phủ công chúa - Nguyễn Thu Hòa. Hắn nhất định đã nói rằng Ôn Sắt Sắt chính là Tống cô nương, nhưng sau đó Cao Sĩ Kiệt vẫn quyết định gặp Ninh Vương là bởi vì Cao Sĩ Kiệt không tin Nguyễn Thu Hòa, hắn đối với chuyện ' Ôn Sắt Sắt là Tống cô nương ' vẫn còn nghi vấn?

Từ Trường Lâm trong lòng bất giác đau quặn, giống như bị ngâm trong nước đá, cả người sinh ra loại cảm giác sởn tóc gáy.

Nếu Ôn Sắt Sắt không phải là Tống cô nương thì chuyện này là một âm mưu lớn cỡ nào a, đây chẳng phải là lừa gạt cả Hoàng đế lẫn Thái Tử sao. Dù cho hiện giờ Lan Lăng công chúa quyền khuynh triều dã nhưng mười sáu năm trước nàng còn non nớt, dựa vào năng lực của ngoại thích nhà Lê thị là có thể bức nàng đến hoàn cảnh khó khắn, không thể không lợi dụng Tống cô nương để bắt Hoàng đế nhượng bộ.

Lúc ấy, chỉ một mình Lan Lăng công chúa, thật sự có thể làm ra chuyện lớn như vậy sao?

Từ Trường Lâm không muốn tin đây là một âm mưu, ở trong lòng hắn đã sớm xem Ôn Sắt Sắt là thân muội muội. Nàng thiện lương, thuần tịnh, thậm chí so với muội muội trong tưởng tượng của hắn còn tốt đẹp hơn. Nếu tất cả đều là giả, kia.. Quá tàn nhẫn.

Hắn hít một hơi thật sâu, tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, chuyện huyết thống không thể nóng vội, không thể hành động theo cảm tính, nhất định phải điều tra rõ ràng.

Đập nắp hộp lụa vào, hắn hướng Từ Ngư Li nói: "Canh giờ không còn sớm nữa, ta phải rời cung, ngươi hãy bảo trọng."

Ánh mắt của Từ Ngư Li long lanh xúc động nhìn hắn, cực kỳ lưu luyến không nỡ rời xa, ôn nhu hỏi: "Ca ca, đến lúc huynh thành công, có phải sẽ quên ta hay không, sẽ không nhớ đến ta nữa?"

"Làm sao có thể?" Từ Trường Lâm cảnh giác liếc nhìn trong ngoài tẩm điện một lượt, đem Từ Ngư Li kéo đến trước mặt, thấp giọng nói: "Nếu tương lai Tần Sở khai chiến, ta sẽ phái người đem ngươi về nhà trước tiên."

Trong mắt Từ Ngư Li long lanh ngấn lệ, thu hai tay lại phía trước run rẩy, muốn lấy nắm tay Từ Trường Lâm, nhưng do dự một lát vẫn là từ bỏ, cố nén đau thương trong lòng, nói: "Mong ca ca có thể bảo trọng."

Từ Trường Lâm gật đầu: "Ta sẽ, ngươi cũng phải bảo trọng."

Nội thị dẫn Từ Trường Lâm ra khỏi cung, xuyên qua đường đi thật dài, Thuận Trinh môn đã ở trước mắt. Ai ngờ còn chưa tới gần thì đã thấy cấm quân ở Thuận Trinh môn đồng loạt quỳ xuống đất, cửa cổng sơn son chậm rãi mở rộng, cấm quân vây quanh đi đến Thẩm Chiêu.

Nội thị vội thối lui sang một bên, quỳ xuống đất nghênh đón.

Từ Trường Lâm nhìn Thẩm Chiêu dần dần đến gần, biểu tình sâu kín, trên mặt còn tràn ra mấy phần ý cười.

"Mạng rất lớn a." Thẩm Chiêu nghiêng đầu liếc hắn một cái, chậm rãi dừng bước ở bên cạnh hắn.

Từ Trường Lâm đoan tay áo hướng Thẩm Chiêu thi lễ, chậm rãi nói: "Một chốc một lát sợ là không chết ngay được, đa ta điện hạ đã nhớ mong."

Miệng vết thương trước ngực Thẩm Chiêu vẫn còn ẩn ẩn đau, cũng không có nhiều kiên nhẫn cùng hắn khua môi múa mép -- dây dưa mãi cũng không tìm ra được mấy câu thật lòng. Thẩm Chiêu nhấc chân muốn đi, lại bị Từ Trường Lâm gọi lại.

Tầm mắt hắn mạn nhiên lướt qua lụa hồng trang trí khắp trong cung, nói: "Nghe nói đại hôn của điện hạ sắp tới, tại hạ có một lời muốn hỏi.. Có thể thỉnh điện hạ dừng bước nói chuyện không?"

Thẩm Chiêu quay đầu lại nhìn, hờ hững đi về phía trước, Từ Trường Lâm thập phần thông minh mà đi lên theo.

Trước Thuận Trinh môn có một đài cao xây bằng gạch đá, cao ba trượng, bước lên ngắm cảnh, tầm nhìn mở mang, cảm thấy hơn phân nửa hoàng thành đều đang ở dưới đáy mắt.

Từ Trường Lâm yên lặng nhìn phố xá phồn hoa, cung điện đài các ở phía dưới, do dự một lúc, hỏi: "Điện hạ không chịu buông tha Ôn cô nương, để nàng ấy cùng ta trở về Nam Sở sao?"

Thẩm Chiêu dựa vào trên cột đá chống đỉnh tháp, cười lạnh vài tiếng: "Ngươi nói xem?"

Từ Trường Lâm không vì giọng nói mỉa mai của hắn mà bực tức, chỉ tiếp tục kiên nhẫn hỏi: "Ngài đối với Ôn cô nương chấp niệm như thế, là vì nhìn trúng quyền thế của Trưởng công chúa, hay là bởi vì nàng là Tống cô nương?"

Rất lâu không nghe được hồi âm, hắn quay đầu lại nhìn lại.

Thấy Thẩm Chiêu đuôi mắt sắc nhọn, tràn ra khinh thường thật sâu, cằm khẽ nâng, mang theo vài phần kiêu căng: "Chuyện này có quan hệ gì với ngươi?"

Từ Trường Lâm chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của Thẩm Chiêu, dường như chỉ cần hắn nhắc tới Ôn Sắt Sắt là đã giẫm phải cái đuôi của Thẩm Chiêu, nhất hắn ngay lập tức xù lông nhím lên, tính cách không còn điềm tĩnh mà có chút tức giận, hơi có chút tính cách trẻ con.

Từ Trường Lâm không khỏi phì cười: "Tại hạ chỉ là tò mò, ngài đối với Ôn cô nương tình thâm ý trọng như thế, là bởi vì nàng là người mà mẫu thân phó thác cho ngài, là Tống cô nương, hay là bởi vì ngài thật sự thích nàng, mặc kệ nàng là ai, thái độ của ngài đối với nàng vĩnh viễn đều sẽ không thay đổi?"

Thẩm Chiêu cũng cười, thái độ chớp mắt một cái trở nên phá lệ ôn hòa, nghiêng đầu ôn nhu hỏi: "Tò mò a?"

Từ Trường Lâm gật đầu.

"Nuốt lại đi, bổn cung không thích giải thích nghi hoặc cho người, bổn cung thích xem bộ dáng muốn biết lại không thể biết đến khó chịu của người đấy."

Dứt lời, Thẩm Chiêu cũng không kiên nhẫn nữa mà thu lại ý cười, bước lên trên thềm đá bỏ đi, để lại cho Từ Trường Lâm một cái bóng cao dài.

Từ Trường Lâm lẳng lặng nhìn theo bóng dáng của Thẩm Chiêu, trong lòng tựa như có chút phiền muộn, nặng trĩu, khó có thể giải thoát.

Im lặng thật lâu sau, hắn thở dài bùi ngùi: "Sắt Sắt, ngươi nên làm cái gì bây giờ a.."

Trận gặp mặt ngắn ngủi này gia tăng nỗi lo lắng trong lòng Từ Trường Lâm, nhìn qua thì Thẩm Chiêu đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả. Cũng là, khi Lan Lăng công chúa có thai, Thẩm Chiêu thậm chí còn chưa được sinh ra. Đến khi hắn sinh ra lại phải chịu đựng cuộc sống vương tước thấp kém khổ sở. Đến tận khi được lập trữ, cánh chim đã đủ lớn thì cũng đã là chuyện của rất nhiều năm sau. Kể cả hắn có cơ trí thần thông thì cũng không thể nào tường tận được hết mọi chuyện trước khi mình sinh ra.

Huống hồ chuyện này chắc chắn đã bị che dấu kĩ càng.

Cao Sĩ Kiệt sinh thời vì một Tống cô nương bình thường cũng đã phải phái vô số mật thám tới Trường An. Hơn nữa chuyện Tống gia xảy ra năm đó, là do thuộc hạ cũ lưu lại tin tức, chiếm cứ thiên thời, địa lợi, nhân hòa mới tìm được như vậy một tờ giấy kê đơn bất chính như vậy.

Nếu đây là một âm mưu thì có thể thấy được bố cục này có bao nhiêu kín đáo, thủ đoạn có bao nhiêu cao minh.

Từ Trường Lâm rời khỏi Tần cung, trở lại biệt quán, lập tức liền phái Ngô Lâm đi ra ngoài tra tìm lạc khoản của thái y kê đơn này.

Quy củ từ trức tới nay, phàm là y giả có chút danh vọng địa vị, lúc kê đơn nhất định sẽ để lại dấu lạc khoản, để ngăn ngừa gút mắt không cần thiết.

Đơn thuốc này cũng không ngoại lệ, ở đáy đơn thuốc có lạc khoản.

Ngô Lâm dựa vào lạc khoản ở Trường An bí mật tra xét ba ngày mới tra ra vài thứ: "Thái y này vào tháng giêng năm Gia Thọ thứ tư đã từ quan khỏi Thái Y Viện, hai tháng sau bị liên lụy vào án tử của Dũng Vương mưu phản, bị Đại Lý Tự bắt đi, chưa đến mấy ngày sau đã chết ở trong lao ngục của Đại Lý Tự."

Kết quả cùng với dự đoán của Từ Trường Lâm cũng không sai biệt lắm.

Lan Lăng công chúa sẽ không lưu chứng nhân sống quan trọng như vậy trên đời. Nghĩ tới chuyện này, thái y kia sợ là đã sớm dự đoán được bản thân sẽ bị diệt khẩu nên mới từ quan, mới để lại đơn thuốc này, đáng tiếc vẫn khó thoát khỏi vận mệnh đã định.

Nhưng thái y này có liên quan với Cao Sĩ Kiệt như thế nào, đơn thuốc này vì sao lại nằm trong tay Cao Sĩ Kiệt, hiện giờ đương sự đều đã chết, sợ là khó có thể lật lại tra xét.

Ngô Lâm tiếp tục nói: "Thủ hạ lúc đi tra xét thái y phát hiện một sự kiện rất thú vị. Một thái y sao có thể liên lụy đến việc Dũng Vương mưu phản. Thuộc hạ tò mò, liền theo tuyến này tra xét một phen, phát hiện năm đó việc bắt giữ thái y là do Đại Lý Tự Khanh tự mình hạ lệnh. Thế tử đoán, khi đó Đại Lý Tự Khanh là ai?"

Từ Trường Lâm nghiêng đầu nhướng mày, lộ ra một chút tò mò: "Ai?"

"Bùi Nguyên Hạo."

Người dịch: Huyền Trang
 
Bài viết: 2 Tìm chủ đề
Chương 33.2

[HIDE-THANKS]
Từ Trường Lâm nhẹ "A" một tiếng, thầm nghĩ thú vị, như vậy xem ra năm đó Bùi Nguyên Hạo đã giúp đỡ Lan Lăng công chúa giết người diệt khẩu.

* * * Hắn đột nhiên nghĩ tới một chuyện.

Năm đó ở hành cung Li Sơn, bà đỡ mà Hoàng đế phái đến trong một đêm đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, thời gian sản phụ lâm bồn sắp tới, không thể không tìm nhanh chóng tìm bà đỡ từ dưới chân núi lên thay. Lúc này những thuộc hạ cũ của Tống gia đang canh giữ ở chân núi mới có thể thừa cơ từ trong miệng bà đỡ hỏi ra đứa trẻ được sinh ra là nữ.

Không cần phải nói, bà đỡ đó khẳng định cũng đã bị diệt khẩu.

Chỉ là một cái Li Sơn to như vậy, cung nữ, nội thị vô số, nếu muốn giấu giếm, thực hiện kế thay mận đổi đào, chỉ giết bà đỡ làm sao mà đủ? Nhưng.. Nếu như ngay cả cung nữ cùng nội thị đều bị giết hết, thanh thế quá lớn, tất không thể giaasu được trong cung, trừ phi là lúc ấy có thể làm cho bọn họ câm miệng, xong việc lại vô thanh vô tức mà chậm rãi trừ bỏ.

Nếu như thế này, vậy cần phải là một thế lực thâm hậu to lớn trong hậu cung. Từ Trường Lâm cho rằng, cho dù là Lan Lăng trưởng công chúa, tuy rằng có thể sắp xếp vào trong cung chút mật thám nội ứng, nhưng muốn làm đến trình độ này, tuyệt đối không thể.

Trong đầu hắn đột nhiên xẹt qua một đạo linh quang.

Có một người có thể làm được.

Đó là chủ nhân của hậu cung, tỷ tỷ của Bùi Nguyên Hạo - Bùi Hoàng hậu.

Nếu Bùi gia cùng Lan Lăng công chúa đã sớm thương lượng xong kế hoạch này, Bùi Hoàng hậu sẽ có rất nhiều thời gian cùng cơ hội chậm rãi đem người hầu ở hành cung Li Sơn đổi thành người của mình. Nàng ta là Hoàng hậu, cho dù không được sủng ái, nhưng chút quyền lực cùng bản lĩnh này nhất định là có.

Chỉ là.. Bùi gia vì cái gì mà muốn khuấy đảo vũng nước đục này lên?

Lan Lăng công chúa giả vờ thu dưỡng Tống cô nương là vì muốn chiếm lợi ích từ phía Gia Thọ Hoàng đế cùng Tống Quý phi và cũng vì để giải quyết tình cảnh khốn cục bị Lê gia vây công.

Nàng để cho nữ nhi của chính mình khoác lên danh phận của Tống cô nương, bắt Hoàng đế cùng Thái Tử phải nhìn Ôn Sắt Sắt với con mắt khác, một lòng muốn đem nàng cưới vào Đông Cung, không chút bố trí phòng vệ nào đối với nàng.

Lan Lăng trong tay nắm giữ bí mật thân thế của nữ nhi nên cũng không sợ tương lai nữ nhi cùng nàng trở mặt. Một khi công khai chuyện này ra, thái độ của Hoàng đế cùng Thái Tử tất nhiên sẽ phát sinh nghịch chuyển, Ôn Sắt Sắt nếu muốn giữ được địa vị thì chỉ có thể gắt gao dựa vào mẫu thân, đi theo con đường bị điều khiển này.

Một mũi tên trúng ba con nhạn.

Nhưng chuyện này đối với Bùi gia có gì tốt?

Người ở trung tâm quyền lực đều không phải thiện nam tín nữ gì, chỉ dựa vào tình cảm thời niên thiếu của Bùi Nguyên Hạo cùng Lan Lăng mà hắn có thể đánh cược tính mạng cả gia tộc vì nàng như vậy sao?

Huống hồ theo lời đồn đại, từ sau khi Lan Lăng công chúa cùng Lai Dương hầu thành thân thì đã xa cách Bùi Nguyên Hạo rất nhiều. Khi nàng thành thân Tống gia còn chưa có xảy ra chuyện, kể cả nàng có thể tiên lượng như thần thì cũng không thể nào đoán trước sự việc xa như vậy.

Trừ phi.. Lan Lăng cùng Bùi Nguyên Hạo xa cách là giả, là vì che giấu một việc khác.

Mối quan hệ của Bùi gia cùng Lan Lăng trưởng công chúa tất nhiên càng sâu, càng mịt mờ dây dưa, vả lại Bùi gia từ đầu đến cuối cũng đủ tin tưởng, trong thế cục đó có thể bảo đảm ích lợi cho bọn họ.

Từ Trường Lâm rũ mi trầm tư thật lâu, suy nghĩ dần dần sáng tỏ..

Chưa kết hôn đã có thai, có mẫu thân, tất là còn phải có phụ thân a.

Hắn nghĩ đến đây, chỉ cảm thấy một cỗ khí lành lạnh chạy dọc theo sống lưng, lạnh đến thấu xương. Trong đầu hắn hiện ra bộ dáng Ôn Sắt Sắt hồn nhiên rực rỡ kia, nàng đã từng tin tưởng mẫu thân mình như vậy, cũng tin tưởng Thẩm Chiêu như vậy, trong thế giới của nàng tất cả đều sạch sẽ, không có nửa điểm ô tao tính kế.

Nhưng, trời cao vì sao phải cho nàng thân thế như vậy?

Từ Trường Lâm không nói ra được là tư vị gì, là phẫn nộ, là thương hại, hay là là lo lắng, trái tim như treo ở giữa không trung, không có nơi bấu víu vào.

Con đường này nếu tiếp tục như vậy, phía trước sẽ có điều gì đang chờ Sắt Sắt?

Hay là nói tất cả cho nàng biết?

Không được.

Từ Trường Lâm ngay lập tức phủ định ý tưởng này.

Chuyện lớn như vậy, Ôn Sắt Sắt sẽ không dễ dàng tin tưởng lời hắn nói, hắn cũng không có cách nào lại một lần nữa lấy thân làm mồi cho hổ để tìm chứng cứ, vả lại hắn đã có đầy đủ động cơ để ' châm ngòi ' quan hệ mẹ con các nàng.

Ôn Sắt Sắt nhất định sẽ đi kiểm chứng, chỉ cần có động tác sẽ kinh động đến Lan Lăng trưởng công chúa.

Nhưng có thể khiến cho nàng không tra cứu nữa.. Đây là không có khả năng, lễ thành hôn của nàng cùng Thẩm Chiêu sắp tới, nàng sẽ không bỏ qua chuyện như vậy mà mơ màng hồ đồ gả cho Thẩm Chiêu đâu.

Trong lòng Ôn Sắt Sắt rõ ràng, đối với Thẩm Chiêu, nàng là Sắt Sắt, cũng là Tống cô nương, nếu bỏ đi thân phận Tống cô nương này, tình cảm của bọn họ sẽ phải một lần nữa đong đo lại.

Từ Trường Lâm cảm thấy như đang đi trên bờ vực vách đá, tiến thoái lưỡng nan, làm như thế nào cũng đều không đúng. Đang buồn khổ, bên ngoài có người tiến đến gửi thư, nói là kinh thành Phong Đô tám trăm dặm gấp rút đưa đến đây.

Từ Trường Lâm từ trong tay Ngô Lâm tiếp nhận phong thư, gỡ bỏ tem ấn, mở thư ra đọc, ánh mắt bỗng chốc ảm đạm đi.

Ngô Lâm thấy vậy, nhanh chóng đến xem, nói: "Là thư của Hầu gia, đây đã là phong thư thứ tư rồi." Hắn thấy Từ Trường Lâm ủ rũ mặt mày, không có phản ứng gì, không nhịn được bổ sung nói: "Thế tử, ngài đã từng nói, nhi nữ tình trường tuyệt đối không thể đặt lên trước giang sơn xã tắc, hiện giờ bệnh tình Hầu gia ngày càng nghiêm trọng, ngài thân mang an nguy xã tắc Nam Sở, sao có thể vì tư tình nhi nữ mà tiếp tục trì hoãn chính sự?"

Từ Trường Lâm trầm mặc thật lâu, điều chỉnh lại cơ thể, khép đôi mắt lại, nói: "Ngươi thu thập hành lý đi, chúng ta ngày mai liền khởi hành."

**

Sắt Sắt đã nhiều ngày đóng cửa không ra ngoài, chỉ tránh ở trong khuê phòng, tất nhiên cũng không hề đến thỉnh an mẫu thân.

Nàng không phải không muốn đi, mà là nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy tạm thời không đi là thỏa đáng nhất.

Mẫu thân quá khôn khéo, chỉ vì nàng muốn đổi thị nữ hồi môn đã phát giác nàng có điểm khác thường. Nếu bây giờ, sau khi đã xảy ra một loạt chuyện lớn như vậy, nàng lại lập tức xem như không có việc gì đến bên mẫu thân thưa hầu sớm tối, chắc chắn sẽ khiến mẫu thân nghi ngờ nàng đang ẩn nhẫn mưu đồ.

Rốt cuộc, Ôn Sắt Sắt nàng từ nhỏ kiêu căng, vẫn là chịu không nổi nửa điểm ủy khuất..

Sắt Sắt ngồi ở dưới cửa sổ, cầm khung vải lên thêu, đem kim thêu lên hình con bướm đôi cánh đang tung bay thì thị nữ vội vàng bước vào.

"Quý nữ, ngài mau đi xem một chút đi, công tử lại khóc rồi.."

Sắt Sắt buông khung thêu, khẽ thở dài.

Nàng không chính mắt thấy chuyện gì đã xảy ra, chỉ từ chỗ Ôn Huyền Ninh thút tha thút thít kể lại mới hiểu sơ sơ toàn cảnh.

Ngày ấy từ Từ Lương tự trở về, sau khi nàng tiễn Thẩm Chiêu đi đã về ngủ từ rất sớm.

Ước chừng tới giờ Hợi, Ôn Huyền Ninh tránh khỏi ánh mắt của người hầu trộm tới thăm Sắt Sắt -- hắn đã nhiều ngày gấp gáp ôm luyện, vì sang năm đã tới kì thi lớn rồi. Hắn giam mình trong viện ôn luyện, trải qua mấy ngày, tới khi ra khỏi viện mới phát giác không khí trong nhà có chút cổ quái. Hắn từ chỗ Hạ Quân thăm dò dăm ba câu mới biết tỷ tỷ bị nhận ủy khuất lớn, không chịu nổi nên một hai nhất định phải tới hỏi xem là ai khi dễ tỷ tỷ hắn.

Phí sức chín trâu hai hổ mới thuyết phục được tỳ nữ, vào được trong khuê phòng của Sắt Sắt. Trong phòng nồng nặc mùi An Tức hương, dưới tác dụng hương an thần, Sắt Sắt ngủ thật sự rất sâu.

Ôn Huyền Ninh ngồi ở đầu giường nhìn Sắt Sắt trong chốc lát, chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, là mẫu thân tới.

Ôn Huyền Ninh giật bắn mình, xoay người trốn vào sau tấm bích châu bên giường.

Lan Lăng công chúa nhẹ bước chân, im ắng mà tiến vào. Giống như Huyền Ninh, nàng ngồi ở đầu giường nhìn Sắt Sắt trong chốc lát, dém lại góc chăn cho Sắt Sắt, bắt đầu nói liên miên tự nói.

"Chuyện hôm nay, nương.. làm không đúng, ủy khuất con. Chỉ là con vẫn còn phải tiếp tục chịu ủy khuất, vì đại cục, nhịn một chút trước đi."

"Sắt Sắt, con chỉ có là Tống cô nương mới có thể giảm bớt áp lực, an ổn gả vào Đông Cung. Hoàng đế cùng Thái Tử bên ngoài đối đãi tốt với mẫu thân nhưng kỳ thật cất giấu rất nhiều tâm tư khác. Hoàng đế niệm tình Tống Quý phi, thẹn với Tống Ngọc, nên mới muốn bồi thường ký thác lên con. Thái Tử cảm thấy coni là Tống cô nương, tương lai tất sẽ không cùng nương một lòng, cho nên đối với con không hề bố trí phòng vệ, dùng toàn lực muốn cưới con."

"Nhưng nếu bọn họ biết con không.. Không, con phải là, trước khi con gả vào Đông Cung, hoài thai hài tử, con chính là Tống cô nương, là Tống gia cô nhi, là chất nữ của Tống Quý phi. Cũng vì vậy nên sinh thời nàng mới yêu thương con như vậy."

Nói xong lời cuối cùng, Lan Lăng công chúa kia liếc mắt đến tấm rèm bích châu, nụ cười thoáng hiện lên trên gương mặt, ẩn chứa đắc ý, thống khoái.

Hoàng đế như thế nào, Thái Tử như thế nào, Tống Quý phi đã chết kia lại như thế nào. Còn không phải đều bị nàng đùa giỡn trong lòng bàn tay a, tiện nhân Tống Dực đến tận lúc chết kia cũng không biết, 'chất nữ ngoan' mà chính mình đào tim đào phổi nuôi dưỡng tám năm là giả.

Đây là chuyện suốt đời này làm nàng đắc ý nhất a.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Lan Lăng công chúa nhìn về phía Sắt Sắt càng thêm hiền hòa ôn nhu.

"Sắt Sắt, con là nữ nhi ngoan của nương, con sớm hay muộn cũng có một ngày sẽ biết, trên đời này, chỉ có nương mới là chỗ dựa của con. Cho nên, con phải ngoan, không được chống đối nương, không được ép nương phải thương tổn con, càng không được học theo tên nhãi ranh kia nghe lén nương nói chuyện.."

Nàng bất ngờ đứng dậy, đẩy tấm bích châu ra, nắm lỗ tai Ôn Huyền Ninh kéo hắn ra ngoài.

Không đợi nàng mở miệng răn dạy, Huyền Ninh đã khóc nức nở lên.

Hóa ra tỷ tỷ không phải tỷ tỷ mà là Tống cô nương gì đó.. Không được, chuyện này đả kích quá lớn, phải khóc!

Lan Lăng công chúa vốn nghĩ rằng đứa trẻ này còn nhỏ, lại gặp phải đả kích lớn như thế, khóc cũng là chuyện bình thường.

Nhưng ai biết tên hài tử này khóc đến náo loạn.

Ngày đầu tiên, nàng còn có thể sắm vai mẫu nhân nhân từ, kiên nhẫn dỗ dành hắn.

Ngày hôm sau, nàng có thể miễn cưỡng nhịn xuống không mắng, kệ hắn khóc.

Ngày thứ ba, Lan Lăng công chúa hô phong hoán vũ nửa đời rốt cuộc không thể nhịn được nữa, đứng ở ngoài cửa phòng Ôn Huyền Ninh thét to. Nàng còn chưa có chết, hắn nếu vẫn cứ gào lên như khóc tang không yên, nàng sẽ đánh gãy chân hắn, cho hắn nếm thử cái gì là khó khăn chân chính nhất nhân gian.

Từ nhỏ lớn lên trong sự bạo hành dọa nạt của mẫu thân và tỷ tỷ, Ôn Huyền Ninh đã luyện được một thân bản lĩnh co được duỗi được, ngay lập tức rời khỏi trận địa, trốn đến chỗ tỷ tỷ hắn khóc lóc.

Khi Sắt Sắt đi vào Tây sương phòng, thấy Ôn Huyền Ninh đang hai mắt đẫm lệ, tự vào song cửa sổ u buồn nức nở. Một bên nức nở, một bên lẩm bẩm: "Làm sao lại không phải là tỷ tỷ ruột của ta. Ta đây khi còn nhỏ mặc quần thủng đáy đều đã bị nàng ta nhìn thấy hết, ta có phải hay không ăn lỗ nặng rồi.."

Người dịch: Huyền Trang
[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back