Chương 27.2.
Ngô Lâm là trưởng tử trung lang tả vệ tướng coi giữ cổng thành Nam Sở, từ năm mười hai tuổi đã vào phủ Võ An Hầu làm thư đồng. Rất nhiều năm nay hắn chưa bao giờ rời khỏi Từ Trường Lâm. Lần này chẳng sợ xa rời quê hương, trèo đèo lội suối tới Trường An, hắn vẫn hộ tống sát sao.
Thiếu chủ của hắn từ nhỏ thông minh cơ trí, có đầu óc thao lược, tiến thoái đều có tính toán, duy chỉ có lần này khác thường khiến cho Ngô Lâm rất lo lắng.
Hai người chạy vào phố xá sầm uất, cuối cùng an toàn, Ngô Lâm nói: "Vừa rồi thuộc hạ thấy có người đang nghe lén, muốn đi bắt người đó lại, thiếu chủ vì sao lại ngăn cản?"
Từ Trường Lâm né qua đống sọt tre của người bán hàng rong trên phố, trầm giọng nói: "Đó là người của Đông Cung, ta nhận ra."
Ngô Lâm kinh hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Từ Trường Lâm không trả lời ngay, đợi đến khi trở về biệt quán, vào trong phòng, phái người canh cửa xong xuôi mới nói tiếp: "Đêm đó ta cùng với Thẩm Chiêu tranh luận, hắn lấy thân phận không phải thân thích với Sắt Sắt của ta ra công kích ta, ta nhất thời chột dạ, không hề phản bác, vội vàng bỏ đi. Đến lúc nghĩ lại, việc này quá sơ suất rồi, ta chỉ sợ Thẩm Chiêu sẽ hoài nghi thân phận của ta."
Ngô Lâm nghĩ ngợi rồi nói: "Không đến mức đấy đâu.. Thiếu chủ vẫn chưa lộ ra sơ hở gì, Thái Tử sẽ không thể nào dễ dàng suy nghĩ tới chiều hướng này?"
Từ Trường Lâm lắc đầu, không vơi bớt sầu lo: "Người khác có lẽ sẽ không, nhưng Thẩm Chiêu sẽ. Hắn tâm tư tỉ mỉ, lòng dạ sâu kín, ta đối với Tống gia quan tâm quá mức, hắn sớm muộn cũng sẽ bắt đầu nghĩ đến hướng này."
Ngô Lâm sầu lo nói: "Thật là như thế sao?"
Từ Trường Lâm nhoẻn miệng cười: "Thẩm Chiêu tuy rằng thông minh, nhưng lại có một nhược điểm rõ ràng." Hắn ngồi ở phía sau cầm án, tay xoa cây đàn, chậm rãi nói: "Bệnh đa nghi."
"Người này đa nghi, kể cả là với chính người thân cận nhất, yêu nhất, hắn cũng khó có thể buông lòng nghi ngờ."
Từ Trường Lâm thần sắc cứng lại, thu liễm ý cười, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo sắc nhọn.
Nếu hắn không thể đánh bại Thẩm Chiêu, vậy thì chỉ có thể để hắn tự bại trong tay hắn thôi.
**
Sắt Sắt ở dưới cây hoa anh đào bồi hồi lúc lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định, gọi tỳ nữ tới cùng nàng đi đến tiền viện.
Nàng không thể gạt Thẩm Chiêu lén đi gặp Từ Trường Lâm thêm lần nữa. Sau lần Từ Trường Lâm cản xe ngựa của nàng, Thẩm Chiêu đã đối với bọn họ nổi lên lòng nghi ngờ. Lần này nếu như lỗ mãng hành sự, kể cả nội tâm nàng bằng phẳng, nhưng nếu vạn nhất bị bắt được thì kể cả có trăm cái miệng cũng không thể minh oan.
Không có thêm bất cứ hiểu lầm gì nữa, đối ba người bọn họ mới là tốt nhất.
Tới tiền viện, Thẩm Chiêu đang bước từ phòng khách ra, hình như là hắn đã đồng ý với thỉnh cầu của mẫu thân, hai người sắc mặt thư thái, xa xa nhìn thấy Sắt Sắt chạy đến, hắn liền ngừng bước chân chờ nàng.
Lan Lăng công chúa ra vẻ nghiêm túc nói: "Chuyện này không thể được, mẫu thân tuy rằng dung túng ngươi, nhưng ngươi cũng phải tuân thủ quy củ, ngoan ngoãn ở trong hậu viện học tập may vá nữ công, quy củ thể thống, không được ra ngoài."
Lời này là nói cho Thẩm Chiêu nghe.
Thẩm Chiêu không nói gì thêm, chỉ cười.
Sắt Sắt đứng ở dưới tán hoa, bóng nắng loang lổ trên gương mặt nõn mịn, ngoan ngoãn xếp lại tay áo, nhẹ giọng nói: "Con có chuyện muốn nói với A Chiêu một lời."
Thanh âm nàng dịu dàng giống như một đôi tay uyển chuyển không xương, nhẹ nhàng chạm vào tim Thẩm Chiêu, khiến tâm tình hắn không khỏi ngứa ngáy.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn vững vàng hờn Sắt Sắt, hắn không nói lời nào, chỉ tha thiết nhìn về phía Lan Lăng.
Lan Lăng công chúa cười cười, giống như cảm thấy thú vị, tầm mắt đặt trên hai người bọn họ băn khoăn một phen, sau đó lặng lẽ rời đi.
Lan Lăng công chúa đi rồi, hai người tìm một thạch đình yên lặng, tứ phía bị nước bao quanh, từ trong ra không nhìn thấy gì, ngược lại cũng không sợ người khác nghe lén.
Gió thổi nhè nhẹ làm gợi lên tầng tầng sóng nước, tán hoa phản chiếu dưới bóng nước lay động, sâu thẳm mà yên lặng.
Sắt Sắt thấp giọng đem việc Từ Trường Lâm nhảy vào trong viện từ đầu tới cuối nói cho Thẩm Chiêu nghe. Hắn nghe xong, sắc mặt quả nhiên lạnh đi.
Sắt Sắt nói: "Ta muốn.. Vẫn là đi gặp một lần đi, người này ngươi cũng biết, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thật sự rất rắc rối. Kể cả không muốn dây dưa với hắn nữa nhưng mà nếu để hắn điên lên, chúng ta cũng không thể bồi hắn điên a."
Nàng trong lời nói dùng hai chữ ' chúng ta ' thể hiện thân sơ rõ ràng làm cho sắc mặt Thẩm Chiêu tốt hơn rất nhiều. Hắn nắm lấy tay Sắt Sắt, rũ mắt suy tư thật lâu, thấp giọng nói: "Vậy thì, ngày mai nàng cứ coi như không có chuyện gì, đúng canh giờ đi tới Từ Lương tự, ta sẽ an bài."
Sắt Sắt nhẹ gật đầu, trong lòng lại nhớ lại một hình ảnh đáng nghi, nàng dựa vào bên tai Thẩm Chiêu, lặng lẽ nói: "Từ Trường Lâm trước lúc đi có làm khẩu hình nói với ta nói hai chữ, ta cân nhắc hồi lâu, hắn muốn nói chính là -- Tống Lan."
Sắc mặt Thẩm Chiêu nhất thời đại biến.
Sắt Sắt có chút do dự, sinh ra vài phần mong đợi nói: "Có thể hay không.. Huynh trưởng còn chưa chết? Nếu là như vậy, Tống gia còn có hậu nhân, chúng ta có thể vì Tống gia làm chút gì đó.."
Thẩm Chiêu trầm mặc thật lâu, mang theo chút ý vị phức tạp, nhìn Sắt Sắt, nói: "Ta đổi ý rồi, ngày mai nàng đừng đi Từ Lương tự nữa, được không?"
Sắt Sắt ngẩn ra, đột nhiên hoảng loạn lên: "Vì sao vậy? Ý tứ Từ Trường Lâm rõ ràng chính là muốn nói về chuyện của huynh trưởng, chúng ta vừa rồi không phải đã thương lượng tốt rồi sao? Vì cái gì ngươi lại đột nhiên lại đổi ý?"
"Chuyện này.." Thẩm Chiêu giơ tay vén tóc ở thái dương mái nàng ra phía sau tai, ôn nhu nói: "Tống Lan khác với Từ Trường Lâm, nàng có thể làm lơ Từ Trường Lâm, nhưng nếu đổi lại là Tống Lan, có khả năng nàng sẽ đưa ra quyết định không giống nhau."
Sắt Sắt ngây ngốc một trận mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Nàng nắm lấy tay Thẩm Chiêu, thành khẩn nói: "A Chiêu, đã tới tình trạng này, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi, để ngươi phải chịu khuất nhục. Nhưng ngươi cũng phải vì ta suy nghĩ một chút, cơ hội làm rõ sự tình lần này ta không thể bỏ qa, nếu như bỏ lỡ, khả năng cả đời này chúng ta sẽ không thể có lại.."
Nàng mềm giọng khẩn cầu, Thẩm Chiêu nhắm mắt, lúc mở mắt ra dưới đáy mắt xẹt tia hàn ý, lại nhanh chóng bị giấu đi, đôi đồng tử đen nhánh, ôn nhuận bình tĩnh nhìn về phía Sắt Sắt, nói: "Được, chúng ta cùng gặp."
Người dịch: Huyền Trang
Thiếu chủ của hắn từ nhỏ thông minh cơ trí, có đầu óc thao lược, tiến thoái đều có tính toán, duy chỉ có lần này khác thường khiến cho Ngô Lâm rất lo lắng.
Hai người chạy vào phố xá sầm uất, cuối cùng an toàn, Ngô Lâm nói: "Vừa rồi thuộc hạ thấy có người đang nghe lén, muốn đi bắt người đó lại, thiếu chủ vì sao lại ngăn cản?"
Từ Trường Lâm né qua đống sọt tre của người bán hàng rong trên phố, trầm giọng nói: "Đó là người của Đông Cung, ta nhận ra."
Ngô Lâm kinh hãi: "Vậy phải làm sao bây giờ?"
Từ Trường Lâm không trả lời ngay, đợi đến khi trở về biệt quán, vào trong phòng, phái người canh cửa xong xuôi mới nói tiếp: "Đêm đó ta cùng với Thẩm Chiêu tranh luận, hắn lấy thân phận không phải thân thích với Sắt Sắt của ta ra công kích ta, ta nhất thời chột dạ, không hề phản bác, vội vàng bỏ đi. Đến lúc nghĩ lại, việc này quá sơ suất rồi, ta chỉ sợ Thẩm Chiêu sẽ hoài nghi thân phận của ta."
Ngô Lâm nghĩ ngợi rồi nói: "Không đến mức đấy đâu.. Thiếu chủ vẫn chưa lộ ra sơ hở gì, Thái Tử sẽ không thể nào dễ dàng suy nghĩ tới chiều hướng này?"
Từ Trường Lâm lắc đầu, không vơi bớt sầu lo: "Người khác có lẽ sẽ không, nhưng Thẩm Chiêu sẽ. Hắn tâm tư tỉ mỉ, lòng dạ sâu kín, ta đối với Tống gia quan tâm quá mức, hắn sớm muộn cũng sẽ bắt đầu nghĩ đến hướng này."
Ngô Lâm sầu lo nói: "Thật là như thế sao?"
Từ Trường Lâm nhoẻn miệng cười: "Thẩm Chiêu tuy rằng thông minh, nhưng lại có một nhược điểm rõ ràng." Hắn ngồi ở phía sau cầm án, tay xoa cây đàn, chậm rãi nói: "Bệnh đa nghi."
"Người này đa nghi, kể cả là với chính người thân cận nhất, yêu nhất, hắn cũng khó có thể buông lòng nghi ngờ."
Từ Trường Lâm thần sắc cứng lại, thu liễm ý cười, trong mắt ánh lên tia lạnh lẽo sắc nhọn.
Nếu hắn không thể đánh bại Thẩm Chiêu, vậy thì chỉ có thể để hắn tự bại trong tay hắn thôi.
**
Sắt Sắt ở dưới cây hoa anh đào bồi hồi lúc lâu, rốt cuộc đưa ra quyết định, gọi tỳ nữ tới cùng nàng đi đến tiền viện.
Nàng không thể gạt Thẩm Chiêu lén đi gặp Từ Trường Lâm thêm lần nữa. Sau lần Từ Trường Lâm cản xe ngựa của nàng, Thẩm Chiêu đã đối với bọn họ nổi lên lòng nghi ngờ. Lần này nếu như lỗ mãng hành sự, kể cả nội tâm nàng bằng phẳng, nhưng nếu vạn nhất bị bắt được thì kể cả có trăm cái miệng cũng không thể minh oan.
Không có thêm bất cứ hiểu lầm gì nữa, đối ba người bọn họ mới là tốt nhất.
Tới tiền viện, Thẩm Chiêu đang bước từ phòng khách ra, hình như là hắn đã đồng ý với thỉnh cầu của mẫu thân, hai người sắc mặt thư thái, xa xa nhìn thấy Sắt Sắt chạy đến, hắn liền ngừng bước chân chờ nàng.
Lan Lăng công chúa ra vẻ nghiêm túc nói: "Chuyện này không thể được, mẫu thân tuy rằng dung túng ngươi, nhưng ngươi cũng phải tuân thủ quy củ, ngoan ngoãn ở trong hậu viện học tập may vá nữ công, quy củ thể thống, không được ra ngoài."
Lời này là nói cho Thẩm Chiêu nghe.
Thẩm Chiêu không nói gì thêm, chỉ cười.
Sắt Sắt đứng ở dưới tán hoa, bóng nắng loang lổ trên gương mặt nõn mịn, ngoan ngoãn xếp lại tay áo, nhẹ giọng nói: "Con có chuyện muốn nói với A Chiêu một lời."
Thanh âm nàng dịu dàng giống như một đôi tay uyển chuyển không xương, nhẹ nhàng chạm vào tim Thẩm Chiêu, khiến tâm tình hắn không khỏi ngứa ngáy.
Nhưng hắn rốt cuộc vẫn vững vàng hờn Sắt Sắt, hắn không nói lời nào, chỉ tha thiết nhìn về phía Lan Lăng.
Lan Lăng công chúa cười cười, giống như cảm thấy thú vị, tầm mắt đặt trên hai người bọn họ băn khoăn một phen, sau đó lặng lẽ rời đi.
Lan Lăng công chúa đi rồi, hai người tìm một thạch đình yên lặng, tứ phía bị nước bao quanh, từ trong ra không nhìn thấy gì, ngược lại cũng không sợ người khác nghe lén.
Gió thổi nhè nhẹ làm gợi lên tầng tầng sóng nước, tán hoa phản chiếu dưới bóng nước lay động, sâu thẳm mà yên lặng.
Sắt Sắt thấp giọng đem việc Từ Trường Lâm nhảy vào trong viện từ đầu tới cuối nói cho Thẩm Chiêu nghe. Hắn nghe xong, sắc mặt quả nhiên lạnh đi.
Sắt Sắt nói: "Ta muốn.. Vẫn là đi gặp một lần đi, người này ngươi cũng biết, không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua, thật sự rất rắc rối. Kể cả không muốn dây dưa với hắn nữa nhưng mà nếu để hắn điên lên, chúng ta cũng không thể bồi hắn điên a."
Nàng trong lời nói dùng hai chữ ' chúng ta ' thể hiện thân sơ rõ ràng làm cho sắc mặt Thẩm Chiêu tốt hơn rất nhiều. Hắn nắm lấy tay Sắt Sắt, rũ mắt suy tư thật lâu, thấp giọng nói: "Vậy thì, ngày mai nàng cứ coi như không có chuyện gì, đúng canh giờ đi tới Từ Lương tự, ta sẽ an bài."
Sắt Sắt nhẹ gật đầu, trong lòng lại nhớ lại một hình ảnh đáng nghi, nàng dựa vào bên tai Thẩm Chiêu, lặng lẽ nói: "Từ Trường Lâm trước lúc đi có làm khẩu hình nói với ta nói hai chữ, ta cân nhắc hồi lâu, hắn muốn nói chính là -- Tống Lan."
Sắc mặt Thẩm Chiêu nhất thời đại biến.
Sắt Sắt có chút do dự, sinh ra vài phần mong đợi nói: "Có thể hay không.. Huynh trưởng còn chưa chết? Nếu là như vậy, Tống gia còn có hậu nhân, chúng ta có thể vì Tống gia làm chút gì đó.."
Thẩm Chiêu trầm mặc thật lâu, mang theo chút ý vị phức tạp, nhìn Sắt Sắt, nói: "Ta đổi ý rồi, ngày mai nàng đừng đi Từ Lương tự nữa, được không?"
Sắt Sắt ngẩn ra, đột nhiên hoảng loạn lên: "Vì sao vậy? Ý tứ Từ Trường Lâm rõ ràng chính là muốn nói về chuyện của huynh trưởng, chúng ta vừa rồi không phải đã thương lượng tốt rồi sao? Vì cái gì ngươi lại đột nhiên lại đổi ý?"
"Chuyện này.." Thẩm Chiêu giơ tay vén tóc ở thái dương mái nàng ra phía sau tai, ôn nhu nói: "Tống Lan khác với Từ Trường Lâm, nàng có thể làm lơ Từ Trường Lâm, nhưng nếu đổi lại là Tống Lan, có khả năng nàng sẽ đưa ra quyết định không giống nhau."
Sắt Sắt ngây ngốc một trận mới hiểu ra ý tứ trong lời nói của hắn.
Nàng nắm lấy tay Thẩm Chiêu, thành khẩn nói: "A Chiêu, đã tới tình trạng này, ta sẽ không bao giờ bỏ rơi ngươi, để ngươi phải chịu khuất nhục. Nhưng ngươi cũng phải vì ta suy nghĩ một chút, cơ hội làm rõ sự tình lần này ta không thể bỏ qa, nếu như bỏ lỡ, khả năng cả đời này chúng ta sẽ không thể có lại.."
Nàng mềm giọng khẩn cầu, Thẩm Chiêu nhắm mắt, lúc mở mắt ra dưới đáy mắt xẹt tia hàn ý, lại nhanh chóng bị giấu đi, đôi đồng tử đen nhánh, ôn nhuận bình tĩnh nhìn về phía Sắt Sắt, nói: "Được, chúng ta cùng gặp."
Người dịch: Huyền Trang