Ngôn Tình [Dịch] Gặp Được Hồng Hạnh Thê - Kim Huyên

Thảo luận trong 'Đã Hoàn' bắt đầu bởi helen168, 15 Tháng tám 2020.

  1. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 40: Điềm báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đừng nói nhảm nữa, từ lần trước báo cáo đến nay, hai người kia còn có gặp mặt thêm lần nào nữa không?" Cô mệnh lệnh hỏi.

    "Có, hai ngày trước Tề tiên sinh cùng với phụ nữ kia một ngày một đêm."

    "Cái gì?" Lâm Tuyết Nhiên nghe vậy tức khắc rống giận ra tiếng, khuôn mặt tức giận đến vặn vẹo, trong ánh mắt càng để lộ vẻ lạnh lẽo.

    "Tôi có chút ảnh chụp, cô có muốn xem hay không?" Trinh thám Trần cẩn thận hỏi, cảm thấy nếu anh nói ra bộ dạng thân mật kia của hai người đó, mình sẽ tai bay vạ gió.

    "Hình ở đâu?"

    Trinh thám Trần chỉ chỉ chỗ để tài liệu. Lâm Tuyết Nhiên không nói hai lời, lập tức cầm lấy túi tài liệu mở ra, bên trong tìm được sấp hình, bắt đầu nhìn từng tấm từng tấm một. Cô ta càng xem sắc mặt càng khó coi, cắn nghiến răng, biểu hiện dữ tợn dị thường. Trinh thám Trần nhìn lén cô liếc mắt một cái, một bên lái xe, một bên ở trong lòng không ngừng mà niệm A di đà phật.

    "Tôi muốn đi đến chỗ anh ta." Lâm Tuyết Nhiên bỗng nhiên nghiến răng nghiến lợi ra lệnh.

    "Hiện tại sao?" Trần trinh thám ngạc nhiên hỏi.

    "Không sai!" Cô rống giận. Trinh thám Trần tuy rằng trong lòng có chút oán hận nhưng vẫn là không biểu hiện ra bên ngoài, ai kêu cô ta là bà chủ của anh chứ.

    * * *

    Thi Vân Nhu ngồi ở quầy phòng khám, mí mắt không ngừng dựt dựt, cảm thấy lo sợ bất an, cô cảm giác giống như có cái gì không tốt chuẩn bị xảy ra.

    "Bà chủ, cô làm sao vậy? Chỗ nào không thoải mái sao?" Hộ lí Trương chú ý tới động tác của cô, quan tâm hỏi.

    Thi Vân Nhu tuy rằng là bà chủ phòng khám nhưng đối đãi với mọi người đều bình dị gần gũi, tính tình lại tốt, chưa bao giờ ra vẻ cao cao tại thượng, cho nên mọi người đều thực thích cô, tự nhiên cũng sẽ quan tâm cô.

    "Không biết vì cái mà mí mắt của tôi vẫn luôn dựt." Thi Vân Nhu hơi chau mày, xoa mí mắt nói.

    "Mắt trái hay là mắt phải?" Hộ lí Trương hỏi.

    "Mắt phải." Cô nói.

    "Nam tả nữ hữu. Là điềm tốt. Yên tâm." Hộ lí Trương vỗ vỗ bả vai cô an ủi nói.

    "Như thế nào tôi lại nghe nói là ngược lại?" Hộ lí Hạ lại lên tiếng.

    "Nam tả nữ hữu cô chưa từng nghe qua sao?" Hộ lí Trương trừng mắt nhìn cô ta liếc mắt một cái.

    "Có đúng như vậy sao?" Hộ lí Hạ vẻ mặt nghi hoặc hỏi.

    "Chính là như vậy không sai." Hộ lí Trương nghiêm túc khẳng định nói.

    "Ác, như vậy là sẽ phát sinh chuyện tốt sao? Chẳng lẽ là trúng số? Bà chủ, mấy ngày này cô có mua vé số sao? Cô coi kết quả chưa." Hộ lí Hạ hứng thú hỏi.

    "Tôi không mua." Thi Vân Nhu lắc đầu cười khổ nói.

    "A, vậy không phải cái này. Vậy sẽ là chuyện gì? A, tôi biết rồi!" Hộ lí Hạ bỗng nhiên la lên một tiếng.

    "Uy, cô có thể nhỏ giọng được không, đừng quên còn có người bệnh đang khám bệnh." Hộ lí Trương tức giận kéo cô lại, lập tức nhắc nhở nói.

    "Bà chủ, cô có thể là mang thai?" Hộ lí Hạ thè lưỡi, nhìn xung quanh một cái lúc sau mới nhỏ giọng nói. Thi Vân Nhu nghe vậy tức khắc cứng họng ngây người.

    "Có đạo lý, Tiểu Niệm Ký hiện tại đã một tuổi rưỡi, cô hiện tại có thai cũng là thời điểm tốt đấy." Hộ lí Trương hai mắt sáng lên gật đầu tán đồng nói.

    "Bà chủ, cô nhất định là mang thai!" Hộ lí Hạ lập lời thề son sắt nói.

    "Tuyệt đối không có khả năng, hai người các người đừng nói bừa." Thi Vân Nhu dở khóc dở cười.

    "Cô đừng nói không có khả năng, nói không chừng chính là đã có đi. Cô có muốn hiện tại đi xét nghiệm thử không? Vài phút là đủ rồi." Hộ lí Trương xúi giục nói, ở phòng thuốc có que thử thai, Vân Nhu chỉ cần lại lấy là được.

    "Đừng náo loạn." Thi Vân Nhu cười khổ lắc đầu nói, thấy các cô càng nói, càng hăng. Cô quyết định tạm dừng mọi chuyện ở đây.

    "Được rồi, có người bệnh tới rồi kìa." Khóe mắt nhìn thấy có người đẩy phòng khám ra.

    "Vân Nhu!"

    Tiếng nói quen thuộc làm cho cô ngây ra như phỗng. Tề Lạc? Như thế nào sẽ là anh? Anh không phải hôm qua mới rời đi sao? Như thế nào, hôm nay lại chạy tới?

    "Bà chủ, anh là ai nha?" Lần đầu tiên nhìn thấy Tề đại soái, hộ lí Hạ nhịn không nhịn được nhỏ giọng hỏi. Lần trước cô ấy cũng có nghe nói, nhưng hôm đó là ngày nghĩ của cô cho nên không gặp được.

    "Anh ta là bạn của bà chủ, cái người mà tôi nói với cô đó." Hộ lí Trương dựa đến bên tai cô nhỏ giọng nói.

    Hộ lí Hạ hai mắt viên trừng, trong mắt đầu tiên là hiện lên kinh hỉ, kinh diễm, ngay sau đó lại biến thành cô đơn, thất vọng, bởi vì cô đột nhiên nhớ tới hộ lí Trương ngày hôm qua có nói qua một câu, đó chính là 'đáng tiếc đối phương đã kết hôn sinh con'. Thật là tiếc nuối.

    "Anh như thế nào lại chạy tới?" Thi Vân Nhu rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, kinh ngạc nhìn Tề Lạc hỏi.

    "Có chút việc, có thể ra ngoài nói chuyện một chút không?" Tề Lạc vẻ mặt nghiêm túc với cô nói.
     
  2. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 41: Bắt cóc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thi Vân Nhu sửng sốt một chút, gật đầu từ chỗ ngồi đứng lên, chỉ chốc lát sau liền cùng anh đi ra phòng khám.

    "Làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?" Vân Nhu quan sát sắc mặt của Tề Lạc có điều gì đó không đúng, hỏi.

    "Lâm Tuyết Nhiên, cái người phụ nữ kia về nước rồi, anh nhận được tin tức, cô ta không về Tề gia, giống như là trực tiếp đến đây."

    "Là có ý gì?" Cô chớp chớp mắt nhìn Tề Lạc hỏi, có chút phản ứng không kịp.

    "Anh sợ cô ta nhắm vào em." Tề Lạc lo lắng sốt ruột nhìn cô nói.

    Thi Vân Nhu cứng họng nhìn anh, bị lời nói của anh làm sợ ngây người. Cô chớp chớp mắt, đang muốn mở miệng nói chuyện, lại đột nhiên nghe thấy hộ lí Hạ kêu tên cô, cùng với quen thuộc tiếng chuông di động reo lên.

    "Bà chủ, di động của cô có người gọi đến, hình như là điện thoại của mẹ chồng cô." Hộ lí Hạ nói.

    "Chờ em một chút." Cô áy náy nhìn Tề Lạc nói, sau đó đến phía hộ lí Hạ, từ trên tay cô ấy lấy điện thoại của mình.

    "Alo?" Chỉ hai giây, trên mặt cô không còn một chút máu, một mảnh tái nhợt dọa người.

    "Mẹ, mẹ nói cái gì? Tiểu Kỳ bị một phụ nữ xa lạ mạnh mẽ ôm đi?" Cô hoảng sợ rống lớn nói.

    Phòng khách Ôn gia tràn ngập không khí đau thương. Cảnh sát tới tới lui lui, phụ nữ khóc sướt mướt, đàn ông trong nhà thì liên tục gọi điện. Tiểu Niệm Kỳ mới có một tuổi rưỡi bị bắt cóc, bọn bắt cóc nghe nói là một phụ nữ xinh đẹp.

    Đối phương đầu tiên là cố ý tới gần công viên tản bộ tiếp cận Mẹ Ôn, sau đó nói chuyện cùng bà, trêu đùa Tiểu Niệm Kỳ, không ngừng mà ca ngợi đứa bé thông minh, thật đẹp, hâm mộ đều bộc lộ ra bên ngoài. Sau đó cô ta bắt đầu nói mình rất khó mang thai, rất muốn có đứa bé. Mẹ Ôn đồng tình, mở miệng nói muốn ôm Tiểu Niệm Kỳ, không biết có thể hay không?

    Trong lòng Mẹ Ôn không có phòng bị lập tức liền đáp ứng, đem thằng bé giao cho đối phương. Sau đó người phụ nữ kia đột nhiên ôm đứa bé xoay người chạy như điên. Mẹ Ôn ở kinh ngạc một giây, lập tức kêu to cứu mạng, lúc này công viên cũng thưa người nên không ai có thể giúp bà, bà tuy rằng liều mình chạy theo, nhưng tuổi cũng đã cao, đùi phải lại từng bị thương nặng, căn bản là đuổi không kịp đối phương, cuối cùng chỉ có thể trơ mắt nhìn cô ta ôm thằng bé bỏ đi, bà nghe tiếng của cháu nội khóc lớn lòng đau như cắt, ít lâu sau tiếng khóc cũng biết mất, bà chỉ có thể gọi điện cho con dâu nói lại tình hình.

    Cảnh sát ngồi ở phòng khách, trên sô pha đối diện mẹ Ôn không kìm được khóc thút thít, mặt Thi Vân Nhu không có chút máu ngồi bên cạnh bà, một bên trấn an bà, một bên không ngừng lau đi nước mắt. Cô là người đau lòng, lo lắng nhất hiện tại, bởi vì đứa bé bị bắt cóc là con trai cô.

    "Anh cùng tôi nói chuyện một chút." Đại khái nghe xong sự việc phát sinh, Ôn Thụy Hạo lạnh mặt nói với Tề Lạc.

    Tề Lạc không nói gì đi theo anh, Alex cũng đi ra ngoài. Đi đến ngoài cửa lớn, đột nhiên Ôn Thụy Hạo xoay người nắm cổ áo của Tề Lạc mà xách lên.

    "Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra, anh nói rõ ràng cho tôi!" Anh đối với Tề Lạc giận dữ hétlớn.

    "Con trai tôi nếu có gì bất trắc, tôi tuyệt đối, tuyệt đối sẽ không bỏ qua các người!"

    "Hạo, anh trước bình tĩnh một chút, đừng quên anh ta là ba ruột của Niệm Kỳ, nếu muốn so lo lắng, so nóng vội, anh ta tuyệt đối sẽ không thua anh đâu." Alex tiến lên bắt lấy tay Ôn Thụy Hạo, lý trí ngăn cản anh. Ôn Thụy Hạo oán hận mà buông Tề Lạc ra.

    "Có phải hay anh biết người phụ nữ bắt cóc là ai, có phải không?" Alex bằng trực giác hỏi Tề Lạc. Tề Lạc do dự gật đầu.

    "Vậy tại sao không nói với cảnh sát?" Alex hỏi.

    "Không có chứng cứ."

    "Cái gì mà chứng cứ, con trai tôi đã bị bắt cóc, sinh tử không rõ thế nào, mà bây giờ anh lại nói chứng cứ.." Ôn Thụy Hạo nghe vậy, trong nháy mắt lại xông lên nắm cổ áo anh, đối với anh nghiến răng nghiến lợi rống giận.

    "Hạo!" Alex tiến lên ngăn cản anh.

    "Trước hết nghe Tề Lạc giải thích, trừ bỏ không có chứng cứ, anh ta hẳn là còn có lý do khác. Đừng quên anh ta hẳn là so anh càng sốt ruột, càng lo lắng hơn."

    "Lý do." Ôn Thụy Hạo lần nữa buông anh ra, lạnh lẽo nhìn anh, nói.

    "Nếu anh không cho tôi một cái lý do thuyết phục, tôi sẽ không bỏ qua cho anh."

    "Người phụ nữ kia tinh thần không ổn định, nếu là cảnh sát ra mặt, cô ta có khả năng sẽ rất cực đoan, Niệm Kỳ sẽ càng nguy hiểm." Tề Lạc nhíu chặt mày, rốt cuộc cũng nói ra sự băn khoăn của mình.

    "Đáng chết!" Ôn Thụy Hạo hung hăng mà đá lốp xe bên cạnh, mắng một tiếng.

    "Nghe anh nói như vậy thì chắc đã có kế hoạch." Alex nhìn Tề Lạc nói.

    "Trước tiên tôi đã vận dụng quan hệ của mình để điều tra, hiện tại chỉ có thể chờ đợi." Tề Lạc âm trầm nói.

    "Chờ đợi? Phải chờ tới khi nào?" Ôn Thụy Hạo tức giận chất vấn anh.

    "Tất cả chuyện này điều do anh mà ra! Nếu anh muốn tới tìm Vân Nhu, vì cái gì lại không xử lý sạch sẽ chuyện trước kia? Vì cái gì muốn đem nguy hiểm đưa tới hai mẹ con bọn họ? Anh thật sự thực đáng chết!"

    Tề Lạc không lời nào để nói, bởi vì anh hiện tại cũng hối hận đến sắp chết rồi. Ngày đó Vân Nhu nói với anh, cô lo lắng Lâm Tuyết Nhiên khi đó anh không để bụng, bảo đảm chuyện kia sẽ không tái diễn, không nghĩ tới mới qua hai ngày mà thôi liền phát sinh loại sự tình này.
     
  3. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 42: Manh mối

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    junkutehehe, Nhinhungzen88 thích bài này.
  4. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 43: Ác ma

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    junkutehehe, Nhinhungzen88 thích bài này.
  5. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 44: Bàn bạc

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    junkutehehe, Nhinhungzen88 thích bài này.
  6. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 45: Suy tính

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tề Lạc, ta thực hâm mộ Tề gia có nhân tài như ngươi, đầu óc thông minh, ánh mắt tinh tường, tính toán giỏi, nhìn rõ phương hướng ở phía trước, xí nghiệp Tề gia giao cho ngươi nhất định có thể ngày càng thêm huy hoàng, nâng cao một bước. Nhưng là ở Lâm gia ta một nhân tài đều không có, không phải ta vì tình hình trước mắt mà nịnh nọt ngươi, mà là sự thật đó là như thế. Tề gia các ngươi sẽ càng lúc càng tốt, thăng quan tiến chức rất nhanh, mà Lâm gia chỉ có thể càng lúc càng xuống dốc." Nghiêm túc, ông bỗng nhiên hít sâu một hơi, công bằng nhìn Tề Lạc nói.

    "Tập đoàn Lâm thị giao cho ta, lúc nào ta cũng luôn nơm nớp lo sợ, không mong cố gắng lập công, chỉ cầu không phạm lỗi, chính là ta hiện tại lại không thể gìn giữ được, ta thật sự hổ thẹn với liệt tổ liệt tông Lâm gia. Ta trước đây khi tiếp nhận quyền lực đã thề với liệt tổ liệt tông, ta tuyệt đối sẽ không làm tập đoàn Lâm thị bị hủy ở trong tay của ta, nếu không thì ta sẽ trời tru đất diệt!" Ông tâm sự với Tề Lạc.

    "Cho nên, Tề Lạc, cầu xin ngươi cho Lâm gia thêm một cơ hội nữa, ta tuyệt đối sẽ không lại để thêm một người nào của Lâm gia đắc tội với ngươi, nếu như lại đắc tội, như vậy tập đoàn Lâm thị liền bị hủy hoại tự làm tự chịu, không oán trách ngươi nữa lời."

    "Cháu đã biết, chuyện này liền phiền toái chú Lâm." Anh nghiêm túc nói, giọng điệu kính trọng hơn vừa rồi.

    "Cảm ơn." Lâm Hải Sơn nhìn anh một cái, nhỏ giọng đáp, xoay người rời đi.

    "Lâm Hải Sơn không hổ là người được chọn nắm quyền Lâm thị, tuy rằng tư chất bình thường, không có ý chí cầu tiến nhưng lại rất quyết đoán." Lâm Hải Sơn vừa mới rời đi, ba Tề từ vách ẩn sau thư phòng bước ra, cảm thán nói.

    "Ba, ba không mắng con sao?" Tề Lạc hỏi ba.

    "Con làm cái gì mà ta phải mắng?" Ba Tề hỏi lại anh.

    "Con có thái độ không tôn trọng với chú Lâm, nói chuyện lại giống như bức ép người quá đáng."

    "Đó là trừng phạt đúng tội bọn họ, dám tổn thương cháu của ta, nó là người kế thừa đời thứ tư, không đem họ tán gia bại sản là may cho bọn họ rồi!" Ba Tề nổi giận đùng đùng hừ lạnh nói.

    Tề Lạc biết muốn mượn thế lực Tề gia để chống đối Lâm thị là tuyệt đối không thể nào gạt được người nhà, cho nên anh dứt khoát đem bí toàn bộ mật nói ra, bao gồm chuyện hai năm trước anh cùng Thi Vân Nhu rơi vào bể tình, sau đó bị Lâm Tuyết Nhiên uy hiếp mà lựa chọn cách không từ mà biệt.

    Thi Vân Nhu sinh cho anh một con trai, anh biết được đương nhiên vui mừng khôn xiết, kìm nén sự yêu thương không được mà chạy tới thân thiết với con trai, kết quả lại bị Lâm Tuyết Nhiên phát hiện việc này, sau đó bắt cóc con anh, thậm chí còn ra tay động thủ với đứa bé, cho nên anh mới muốn trả thù, không trả thù anh không có tư cách làm cha.

    Sau khi biết được mình lên chức ông nội, mà đứa cháu còn chưa được gặp mặt thế nhưng lại bị bắt cóc đánh đập dã man, ba anh nổi giận là hoàn toàn không khác anh là mấy, nổi trận lôi đình, sau đó toàn lực huy động thế lực để giúp anh trả thù. Sau đó các chú biết được việc này, cũng là giận không thể nhịn được, sau đó cũng giúp anh một tay, cho nên hiệu quả mới có thể nhanh chóng như thế.

    "Chuyện này rốt cuộc con tính giải quyết như thế nào?" Ba Tề hỏi anh.

    "Con cũng không biết." Anh nói.

    "Vậy con tính khi nào đem vợ và con về đây?" Ba Tề hỏi.

    "Cô ấy đã kết hôn, có mình gia đình của riêng mình." Anh trầm mặc một chút, giọng nói có chút bất lực.

    "Con nói cái gì vậy? Thằng bé là cốt nhục Tề gia chúng ta, đương nhiên phải đưa về Tề gia nuôi dưỡng không thể ở bên ngoài như vậy, mẹ của nó cũng không có quyền quyết định, nếu cô ấy không muốn cùng con kết hôn, muốn tiếp tục cuộc hôn nhân hiện tại, chúng ta cũng sẽ không làm khó cô ấy. Nhưng đứa bé nhất định phải trở về đây." Ba Tề nghiêm túc nói.

    "Con sẽ không làm cho hai mẹ con cô ấy phải chia cắt hai nói." Anh kiên định nói.

    "Vậy thì con đem cô ấy cùng nhau tiếp trở về!"

    "Con cảm thấy hai mẹ con bọn họ hiện tại sinh hoạt quá tốt, không cần sống cùng con."

    "Con đang nói hàm hồ cái gì vậy?" Ba Tề tức giận quát.

    "Ở đây, có cái gì mà Tề gia không có? Gả đến dây, làm con dâu là phúc phận của cô ấy, cô ấy không lo ăn, không lo mặc, không lo mọi thứ, còn có người hầu hạ, cô ấy còn muốn cái gì, muốn như thế nào mới gọi là tốt?"

    "Không phải vấn đề ở cô ấy, mà vấn đề nằm ở con."

    "Con thì có vấn đề gì? Gia thế tốt, lớn lên anh tuấn tiêu soái, lại có năng lực, lại còn vì cô ấy mà cầu hôn, còn có vấn đề gì?" Ba Tề hừ lạnh nói.

    "Con sợ khi con ở bên cạnh họ, Lâm Tuyết Nhiên sẽ lại lần nữa phá hoại, tai nạn lần này chính là cô đã mang đến cho họ, nếu không phải con, Niệm Kỳ sẽ không bị bắt cóc, đánh đập. Nếu con không ở bên cạnh, thằng bé có thể khỏe mạnh vui vẻ mà lớn lên, nếu có thể cho họ sống bình an như vậy, con tình nguyện không ở bọn họ." Tề Lạc thống khổ nói.

    "Ta như thế nào lại sinh ra một con trai ngốc như thế này? Vì tránh cho việc lần này lại phát sinh, con mới rất cần đem bọn họ mang về bên cạnh mình, bảo vệ, chăm sóc, chở che con có hiểu hay không? Tin tưởng người khác không bằng tin tưởng chính mình, đạo lý đơn giản như vậy con như thế nào lại không biết?"

    "Tin tưởng người khác không bằng tin tưởng mình?" Tề Lạc lẩm bẩm mà thì thầm.

    "Dựa núi núi sập, dựa người người chạy, dựa vào mình là tốt nhất, con chưa từng nghe qua sao?" Ba Tề rèn sắt phải nhân lúc còn nóng, lại nói.

    Đứa con trai này bình thường thoạt nhìn rất thông minh, như thế nào gặp chuyện tình cảm, liền trở nên ngu ngốc như vậy? Thật là không còn lời gì để nói.

    "Ba, con cần thời gian suy nghĩ một chút."

    "Cũng được, bất quá ba nói trước với con, mặc kệ cuối cùng con có nghĩ thông suốt hay không, cháu trai của ba là nhất định phải ở Tề gia chúng ta mà lớn lên. Nếu con không đi đón bọn họ, ta sẽ tự mình đi." Nói xong, Ba Tề xoay người liền rời đi, để lại Tề Lạc vẫn đang ngẩn người.
     
  7. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 46: Tìm đến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tề Lạc đem bản thân mình nhốt ở thư phòng, muốn tính toán, suy nghĩ một chút, không ngờ cửa phòng mới đóng lại không bao lâu, liền có người chạy tới gõ cửa quấy rầy anh.

    "Chuyện gì? Không phải tôi đã nói tạm thời đừng tới quấy rầy tôi sao?" Anh mở cửa phòng, không vui với ông quản gia, nhíu mày nói.

    "Là đại lão gia muốn tôi tới nói cho thiếu gia, bên ngoài có hai vị khách đến thăm, cậu nhất định phải ra gặp." Quản gia nói.

    "Khách nào mà tôi nhất định phải gặp?" Tề Lạc không thể hiểu được hỏi.

    "Đại lão gia nói cậu đi liền biết."

    "Ba đang làm cái gì mà thần bí như vậy?" Tề Lạc lẩm bẩm tự nói, sau đó liền hướng quản gia nói tiếp.

    "Tôi biết rồi, bọn họ hiện tại đang ở nơi nào?"

    "Ở Lan Thất."

    "Tôi biết rồi." Tề Lạc gật đầu, sau đó đi thẳng đến Lan Thất, vừa nghĩ hai vị khách đến thăm rốt cuộc là người nào, vì cái gì mà ba bắt anh nhất định phải gặp? Suy nghĩ mãi vẫn không ra, anh dứt khoát từ bỏ không nghĩ, dù sao một chút nữa thấy người anh sẽ biết.

    Lan Thất là nơi đặc biệt để tiếp khách trừ bỏ người thuộc Tề gia, thông thường chỉ dùng để tiếp đãi các nhân vật lớn, rất ít để tiếp đãi người ngoài. Bởi vậy có thể thấy được, hai vị khách thăm kia thân phận, địa vị khẳng định có chút bất phàm.

    Tề Lạc mang theo cái suy nghĩ này đi vào Lan Thất, đẩy cửa kính hoa văn màu ra, đi vào trong, không khí tươi mát, mùi hoa ở Lan Thất tỏa ra, sau đó anh đi tới bỗng nhiên bước chân có chút dừng lại, bởi vì anh lại nghe thấy từ trong truyền ra tiếng cười đùa của đứa bé.

    Như thế nào nơi đây lại có đứa bé? Bởi vì Tề gia cũng không có đứa bé nào còn nhỏ như vậy. Đứa bé là do khách đến thăm dẫn theo sao? Cho nên, là vị khách nào lại mang theo cháu đến chỗ anh chơi sao? Một lần nữa anh lại suy nghĩ về thân phận đối phương.

    Những đứa bé thường rất bướng bỉnh, không cẩn thận liền sẽ gây ra rắc rối, ba sao lại có thể để khách mang theo đứa bé vào Lan thất chiêu đãi? Trừ phi thân phận của đối phương không nhỏ, mà lại là người anh quen biết? Có thể là thân phận phi thường hoặc không giống với người bình thường. Không giống người thường, hai người, anh nhất định phải thấy, đứa bé.. Các loại tin tức ở anh đầu hiện lên, sắp xếp lại, sau đó gương mặt một người bỗng nhiên hiện trong đầu anh.

    Vân Nhu --

    Tề Lạc cả người chấn động, trên mặt tức khắc lộ ra khó có thể tin cùng với vui mừng vạn phần. Anh kích động bước vào, bước chân lại nhanh hơn nhưng sau lại đột nhiên dừng lại, do dự.

    Từ chuyện bắt cóc phát sinh đến nay đã qua hơn hai tháng, hơn hai tháng này anh tuy có cùng Vân Nhu nói chuyện điện thoại nhưng trước sau lại không có dũng khí đến thăm hai mẹ con bọn họ, Vân Nhu chủ động mở miệng hỏi anh khi nào sẽ đi tìm cô, anh liền lấy các loại lý do kéo dài không đến thăm cô cùng con trai.

    Cuộc điện thoại gần nhất là ba ngày trước, đương nhiên anh lại lần nữa lấy cớ kéo dài, cô rốt cuộc nhịn không được tức giận hỏi anh có phải hối hận hay không, nếu đúng vậy anh chỉ cần nói một tiếng là được, cô sẽ không bám lấy anh không buông. Nói xong lời này, cô liền đem điện thoại cúp máy. Đây là lần đầu tiên cô tức giận với anh, cũng là cô lần đầu tiên cô ngắt điện thoại của anh.

    Lúc mới bắt đầu anh có điểm lo sợ, vốn định lập tức gọi lại cho cô, cùng cô xin lỗi giải thích, nhưng sau đó lại đột nhiên cảm thấy không phải là ông trời cho anh cơ hội chia tay với cô sao? Chỉ cần làm cho cô thất vọng về anh, hết hy vọng, cô tự nhiên có thể cùng anh phủi sạch quan hệ, về sau cũng sẽ không vì anh mà gặp nguy hiểm, đây không phải là điều anh muốn hay sao?

    Tuy rằng làm như vậy sẽ làm anh đau đớn nhưng chỉ cần hai mẹ con bọn họ có thể có được tương lai bình an vui vẻ, như vậy là đủ rồi. Cho nên, liên tiếp ba ngày anh cũng chưa từng gọi điện thoại cho cô, mà cô cũng không gọi lại, có vẻ thật sự tức giận không nhỏ. Chính là ai có thể nói cho anh, hai mẹ con bọn họ như thế nào sẽ đột nhiên xuất hiện ở chỗ này đâu?

    "Thiếu gia, cậu như thế nào lại đứng ở chỗ này?" Quản gia chuẩn bị trà bánh, kinh ngạc đứng ở phía sau lưng anh hỏi. Giọng nói của quản gia không nhỏ, tức khắc liền bị chú ý, tiếp theo liền nghe thấy giọng của ba Tề vang lên.

    "Tề Lạc sao? Còn không mau lại đây, ở bên đó làm cái gì?"

    Anh bất đắc dĩ, đành phải đi qua, sau đó lại nhìn thấy hai người làm anh ngày nhớ đêm mong. Cô giống như gầy đi một chút, mà vết thương trên người con trai cũng đã khỏi hẳn, mở đôi mắt to nhìn anh, giống như lần trước ở công viên thấy khi thấy anh. Ánh mắt mang theo sự tò mò cùng một chút sợ người lạ.

    Nhìn dáng vẻ của thằng bé có vẻ đã hoàn toàn quên mất anh. Người đã từng cùng nó chơi cầu trượt. Như vậy thằng bé có phải hay không cũng đã hoàn toàn đã quên đi chuyện mình đã từng bị bắt cóc, bị đánh đập? Anh đau lòng cầu nguyện, hy vọng thằng bé đã quên.
     
    junkutehehe thích bài này.
  8. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 47: Bừng tỉnh

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    junkutehehe, Nhinhungzen88 thích bài này.
  9. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 48: Kết cục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Em không phải muốn biết này lí do anh vì cái gì mà không đi thăm thằng bé sao?" Ngồi xuống sau, anh trực tiếp mở miệng nói.

    "Bởi vì anh sợ hãi và lo lắng hai người nếu lại ở cùng với anh, có phải hay không lại sẽ bị tổn thương? Anh đã suy nghĩ rất nhiều, có phải anh nên rời khỏi cuộc sống của em hay không, cho các người tiếp tục sống cùng bác sĩ Ôn sẽ sống hạnh phúc vui vẻ, bình an khỏe mạnh? Ở cùng với anh, em và con không biết sẽ gặp nguy hiểm khi nào, không bằng mất đi hai người, cho em và con có được cuỗ sống bình an vui sướng, đây là nguyên nhân anh không đến đó."

    Thi Vân Nhu tức khắc không nhịn được mà rơi lệ, bởi vì cô không nghĩ tới anh sẽ suy nghĩ như vậy, không nghĩ tới anh không đi tìm mẹ con bọn họ sẽ là vì nguyên nhân này.

    "Anh như thế nào lại ngu ngốc đến như vậy?" Cô khóc ròng nói.

    "Anh cho rằng mất đi anh trong cuộc sống, em và con còn có thể hạnh phúc sao?"

    "Người nhà họ Ôn đối xử với em rất tốt, chỉ cần không có nguy hiểm uy hiếp, anh cảm thấy có thể.. có thể.."

    "Không thể! Không có khả năng!" Cô hét lớn, sau đó lại khóc lớn.

    "Anh vì cái gì không nghĩ tâm tình của em? Em yêu anh, anh rốt cuộc có biết hay không?"

    "Anh biết, bởi vì anh cũng yêu em. Chính là bởi vì yêu ngươi, anh mới có thể sợ hãi như vậy, sợ chuyện lần trước sẽ lại phát sinh thêm lần nữa, sợ nếu thật sự lại xảy ra, em có thể hay không bởi vì vậy mà bắt đầu oán hận anh, căm hận anh, bởi vì tất cả mọi thứ nguy hiểm đều là do anh mang đến cho hai người." Anh thống khổ nói, anh cũng có luyến tiếc bọn họ.

    "Kia không phải là lỗi của anh."

    "Nhưng anh không trốn tránh được trách nhiệm." Nếu không phải là do anh, Lâm Tuyết Nhiên sẽ không bắt đi Niệm Kỳ, thậm chí đánh đập thằng bé.

    "Cho nên, anh quyết định không cần hai mẹ con em? Có phải không?" Trên mặt cô toàn là nước mắt, hai mắt nhìn không chớp mắt nhìn anh hỏi.

    "Anh muốn! Anh muốn ở bên cạnh mẹ con em. Bởi vì anh đã nghĩ thông suốt rồi." Anh nhanh chóng nói, sau đó giống như sợ cô sẽ chạy trốn, chạy nhanh đến ngồi cạnh cô, duỗi tay đem cô ôm vào trong lòng ngực mình.

    "Anh đã nghĩ thông suốt rồi, thật sự đó! Anh muốn tự mình bảo vệ các người, chiếu cố các người, mặc kệ phát sinh bất luận chuyện gì, cho dù là trời có sập xuống, anh cũng sẽ chống đỡ cho hai mẹ con em, che chở hai người, bảo vệ hai người, suốt đời suốt kiếp." Anh vừa ôn nhu lại kiên định hướng về cô tuyên thệ.

    Nghe anh thề thốt, Thi Vân Nhu nhịn không được lần thứ hai rơi lệ. Trời mới biết mấy ngày nay cô có bao nhiêu thấp thỏm bất an, lo được lo mất, lo lắng sợ hãi. Cô sợ anh sẽ không cô và con.

    Cô sao có thể không biết anh kéo dài thời gian gặp cô qua điện thoại? Tuy rằng anh luôn dùng những lý do hợp lí, nhưng là có chuyện gì quan trọng hơn chuyện con trai bị thương nằm viện đâu? Trừ phi anh không nghĩ đến việc nhận đứa con trai này, cũng không nghĩ đến việc muốn hàn gắn lại với cô.

    Chỉ có những thứ đã từng mất mới biết có bao nhiêu quý trọng, nhưng nếu là mất mà tìm lại được lúc sau lại lần nữa mất đi sẽ ra sao? Chắc chắn sẽ đau lòng tuyệt vọng muốn chết.

    Cho nên, cô bị sự thống khổ này tra tấn hơn hai tháng, sau đó cô đành da mặt dày ôm con trai chủ động tìm tới cửa lớn, bởi vì cô rốt cuộc thừa nhận mình không chịu nổi sự thống khổ này, cho dù là một ngày cũng không được. Nếu anh cuối cùng vẫn quyết định rời đi thế giới cô, cô tình nguyện sớm một chút bị phán tử hình, cũng không muốn dây dưa không rõ ràng.

    Bất quá hiện tại rốt cuộc qua cơn mưa trời lại sáng, hết thảy chờ đợi dày vò những ngày vừa qua đều đáng giá. Cô duỗi tay gắt gao mà ôm lấy anh, trong lòng nghĩ, đời này cô sẽ không bao giờ buông tay anh rời đi thêm một lần nào nữa.

    "Vân Nhu, em có nguyện ý gả cho anh không?" Anh bỗng nhiên nhẹ nhàng mà đem cô đẩy ra, cúi đầu nói, thâm tình nhìn cô, mở miệng hướng cô cầu hôn.

    "Nguyện ý, em nguyện ý." Cô hai mắt đẫm lệ gật đầu nói, nín khóc mỉm cười.

    "Cảm ơn em đã nguyện ý gả cho anh." Anh có chút kích động hôn cô.

    "Nhưng mà nếu chúng ta muốn kết hôn, thì có phải em nên cùng với bác sĩ Ôn bàn bạc chuyện ly hôn chứ. Em xem.."

    "Em với anh ta đã ly hôn." Cô đột nhiên nói.

    "Chuyện khi nào?" Anh có chút giật mình.

    "Một tháng trước."

    "Em không phải lo lắng ba mẹ của bác sĩ Ôn không chấp nhận sự thật được sao? Em xử lý chuyện này như thế nào?"

    Tề Lạc không thể không hỏi, bởi vì anh thật sự quá kinh ngạc, không nghĩ tới khi anh ở bên này do dự, giãy giụa không biết lựa chọn như thế nào thì cô sớm đã cùng Ôn Thụy Hạo ly hôn, rời đi Ôn gia. Chuyện này hoàn toàn vượt qua ngoài tưởng tượng của anh, anh quá đỗi kinh ngạc. Nhắc tới chuyện này, Thi Vân Nhu đột nhiên tâm sự với anh.
     
    Alissa thích bài này.
  10. helen168

    Bài viết:
    96
    Chương 49: Viên mãn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Anh biết không? Thì ra ba mẹ.. Em là nói là ba mẹ chồng trước của em, kỳ thật bọn họ đều đã biết con trai mình là là người đồng tính luyến ái, chỉ là bọn họ không muốn chấp nhận mà thôi. Cho nên, bọn họ có thể nói là từ đầu tới đuôi đều biết Niệm Kỳ căn bản là không phải con cháu Ôn gia, chính là bọn họ vẫn đối xử với em cùng Niệm Kỳ rất tốt, em thật sự, thật sự cảm ơn bọn họ, cũng yêu thương bọn họ." Cô cảm kích từ tận đáy lòng, cảm động nói cho anh tình hình thực tế.

    "Lần trước Niệm Kỳ xảy ra chuyện là từ trong tay mẹ Ôn bị ôm đi, mẹ Ôn vì thế vẫn luôn canh cánh trong lòng, luôn tự trách cùng xin lỗi, sau lại bởi vì áy náy, liền nói với em kỳ thật bọn họ sớm đã biết bí mật rằng Niệm Kỳ không phải cốt nhục của Ôn gia bọn họ, nói bọn họ thực xin lỗi em, đồng thời nói, nếu như em tìm được hạnh phúc của mình muốn rời đi, bọn họ sẽ cho em rời đi, đồng thời chúc phúc cho em. Thì ra ngày đó anh và em cùng nhau chạy về nhà, bọn họ đã mơ hồ đoán được anh là ba ruột của Niệm Kỳ." Cô cảm thán nói. Trời cao thật sự đối với cô không tệ, khi cô gặp phải khó khăn, đã giúp cô gặp được Ôn Thụy Hạo, còn có ba mẹ Ôn.

    "Sau đó em cùng bác sĩ Ôn ly hôn?" Anh hỏi.

    "Đúng rồi." Cô gật đầu.

    "Chẳng lẽ khi đó em vẫn không cảm giác được anh đối với em có chút thái độ không thích hợp sao?" Anh nhìn chằm chằm hỏi cô.

    "Cảm giác được."

    "Vậy em vẫn còn quyết định ly hôn, chẳng lẽ sẽ không vì mình mà chừa đường lui sao? Nếu anh chọn rời xa mẹ con em, dù chết cũng không đi tìm em nói chuyện, vậy em phải làm sao bây giờ?" Anh có chút tức muốn hộc máu.

    "Cho nên em mới tới đây." Cô cong môi mỉm cười.

    "Nếu anh không nghĩ thông suốt, em đến rồi cũng vô dụng." Anh vẫn có chút nổi giận, cô gái ngốc này sao không biết suy nghĩ cho bản thân mình chứ.

    Nghĩ đến chuyện cô sẽ khổ cực, anh sợ tới mức toàn thân phát run. May mắn anh nghĩ thông suốt, may mắn anh không có làm việc ngốc, may mắn cô còn ở anh trong lòng ngực, may mắn.

    "Cảm ơn ông trời." Anh không tự chủ được lại ôm cô vào trong lòng ngực, gắt gao mà ôm, lẩm bẩm nói nhỏ nói.

    "Tề Lạc, em có chuyện muốn nói với anh." Thi Vân Nhu bỗng nhiên mở miệng nói, ngữ khí có chút do dự.

    "Chuyện gì?" Anh hơi buông lỏng cô ra, cúi đầu hỏi.

    "Em nhận ba mẹ Ôn làm cha nuôi, mẹ nuôi, anh hẳn là sẽ không nổi giận đi?" Cô có chút thấp thỏm nói, bởi vì cảm giác anh đối với Ôn gia có một chút bài xích.

    "Sẽ không, có người đối xử với tốt với em, tốt với con trai anh, anh lại vì cái gì mà nổi giận?" Anh lắc đầu nói.

    "Thật sự?" Cô có chút phản ứng ngoài ý muốn nhìn anh.

    "Em cho rằng anh không thích em cùng Ôn gia quá mức thân thiết."

    "Anh không có không thích, chỉ là bởi vì bọn họ có thể cùng em và con trai sớm chiều ở chung, mà anh lại cùng hai người phân cách hai nơi, làm anh có chút ganh tị mà thôi. Chính là hiện tại em cùng con trai đều ở bên cạnh anh, anh còn có cái gì mà ganh tị đâu? Về sau nơi đó là nhà mẹ đẻ thứ hai của em, nếu em muốn về nhà thăm bọn họ, anh sẽ cùng em trở về." Anh ôn nhu mỉm cười với cô nói.

    "Cảm ơn anh, Tề Lạc." Cô cảm kích nói.

    "Giữa chúng ta không cần nói cảm ơn." Anh lắc đầu nói.

    "Ân." Cô dùng sức gật đầu, sau đó tạm dừng một chút, lại mở miệng nói:

    "Tề Lạc, em còn có một chuyện muốn nói với anh."

    "Chuyện gì?" Anh mỉm cười hỏi, phát hiện mình thực thích ôm cô như vậy, nghe cô nói chuyện, cho nên mặc kệ cô còn có một chuyện, hay mười chuyện hoặc là một trăm chuyện muốn nói với anh, anh đều hoan nghênh.

    "Chuyện này em còn không chắc chắn, nhưng mà có chút khả năng." Cô vẫn có chút do dự.

    "Cái gì mà không chắc chắn, nhưng lại có khả năng?" Anh bị lời cô nói mà hoang mang.

    "Chính là.. chính là.." Cô bỗng nhiên dựa vào bên tai anh, nhẹ nhàng mà nói ra hai chữ 'mang thai'.

    Anh bỗng nhiên ngây người, có kinh hỉ, khiếp sợ, vẻ mặt khó có thể tin nhìn cô, ngay sau đó lại nhanh chóng bị vui sướng, kích động cùng nhiệt tình thay thế.

    "Em nói thật không đấy?" Giọng anh đột nhiên trở nên khàn khàn, ánh mắt vui sướng nhìn.

    "Em còn chưa có đi bệnh viện kiểm tra." Cô gật đầu nói.

    "Chúng ta đi liền ngay bây giờ." Anh nhanh chóng nói, động tác lại thật cẩn thận mà buông cô ra, mình đứng dậy sau, lại thật cẩn thận mà đem cô từ trên sô pha nâng lên, xem cô giống như là giấy, sợ không cẩn thận mà làm hỏng.

    "Cẩn thận một chút, cẩn thận."

    "Không khoa trương như vậy chứ." Cô ngăn không được bật cười.

    "Với anh mà nói là có đấy." Anh nghiêm túc đáp, sau đó hốc mắt đột nhiên có điểm phiếm hồng với cô nói.

    "Cảm ơn em, anh yêu em."

    "Những lời này em hẳn là nên nói với anh. Cảm ơn anh, em cũng yêu anh rất nhiều." Hai người mười ngón đan vào nhau, hai người nhìn nhau mỉm cười.

    "Đi thôi." Anh ôn nhu nói.

    "Ân." Cô nhẹ giọng gật đầu, sau đó hai người tay nắm tay cùng đi đến khoa phụ sản.

    Cảm ơn em đã trở lại bên cạnh anh, vì anh mà mang đến hạnh phúc vô cùng mỹ mãn, anh yêu em.

    Cảm ơn anh đã đi vào cuộc sống của em, làm em gặp được anh gặp được tình yêu, em yêu anh.

    - Hoàn-
     
    junkutehehe, mimosavjAlissa thích bài này.
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...