

Tên truyện: Deuda Pendiente
Tạm dịch: Món nợ đang chờ
Tác giả: StrangeHuman
Thể loại: Fanfic, League of Legends
Nguồn: fanfiction - Ngôn ngữ: Tây Ban Nha
Giới thiệu: Teemo sẽ giết tất cả...
* * *
Lời tác giả: Chào mọi người! Sau một đêm xem chương trình Thế giới động vật và suy nghĩ về các lý thuyết trong vũ trụ Omega Squad (Biệt đội Omega), tôi tình cờ thực hiện một fic về chủ đề này và đặc biệt là về skin yêu thích của tôi*. Tôi nghĩ vũ trụ này nên được chăm chút hơn hoặc ít nhất là phát triển thêm về số lượng. Tôi đã có rất nhiều thắc mắc về nó. Cuối cùng thì, đó là tất cả những gì mà tôi muốn nói.
Liên Minh Huyền Thoại cùng các vị tướng cốt truyện đều thuộc về Riot Games.
*Skin Teemo Biệt Đội Omega - Teemo Omega Squad
* * *
Ngọn lửa trước mặt Teemo nuốt chửng những cành cây cậu đã dùng để sưởi ấm. Tia lửa nhỏ kèm theo tiếng nổ lép bép trong những thân cây gỗ đang cháy âm ỉ. Cơn gió nhẹ thổi bay những đốm cháy bay lên trời cao, khiến nó tan biến vào trong bầu trời đêm, như thể chúng đã trở thành một phần của những vì sao trên nền trời huyền ảo.
Teemo với tay lấy chiếc bi-đông còn một nửa. Rốt cuộc thì cậu cũng không quan tâm đến việc nó đã được đổ đầy như nào, miễn sao là vẫn còn thứ bên trong là được. Cũng giống như vũ khí, sự hiện diện của thứ chất lỏng bên trong ấy đã trấn an được cậu.
Rượu, một thứ đồ uống có hại đã ủ được vài năm.
Cậu đưa tay, háo hức muốn nếm thử cái thứ thuốc độc thần kì và có hại đó. Rượu Whisky đi vào trong miệng cậu, dừng lại một khoảng khiến cho lưỡi cậu ngứa rát. Cậu nuốt nó và cảm nhận được cái chất lỏng nóng ấm ấy chầm chậm đốt cháy cổ họng và dần làm ấm cơ thể. Cuối cùng thì Teemo thở hắt ra một hơi, làn hơi vừa thổi ra đã bị gió thổi bay đi đâu biến.
Đôi mắt cậu chăm chú nhìn đống lửa trại, trong khi tâm trí lại mơ tưởng về những phút giây hạnh phúc, giọng nói tiếng cười của ai đó. Bất giác, cậu cũng bật cười theo như thể bản thân đã từng ở đó. Teemo cảm nhận được tiếng cười ấy một cách rõ ràng, tràn ngập niềm vui. Thế nhưng âm thanh đó khiến cho cậu trở nên xa lạ và xa cách đến nỗi đôi khi nhận ra rằng nó đã chẳng phải tiếng của cậu. Cậu đã không còn biết cười, hoặc ít ra là không cười một cách chân thành. Và, bản thân cậu cũng không có lý do gì để làm thế. Hạnh phúc là điều đã lướt qua cậu, và sẽ còn khiến cậu cảm thấy như vậy cứ mỗi khi nỗi nhớ người đồng đội cũ lại xâm chiếm lấy cậu một lần nữa trong tương lai.
Teemo uống thêm một thức uống khác, chẳng cần phải sợ hãi rằng bóng tối xung quanh mình sẽ khiến ánh sáng của ngọn lửa bị đẩy lùi đi mất. Khi đó sẽ làm kinh động đến những kẻ đi săn trong khu rừng phía trước. Cậu không sợ những kẻ săn mồi ấy, vì bây giờ, cậu là người canh gác của khu rừng.
Teemo đã chăm sóc cho khu rừng ấy.
Nhận định rằng bản thân đã uống đủ, anh dành phần rượu còn lại cho một việc khác. Dốc rượu lên cánh tay trái, từ từ cảm nhận được mùi rượu Whisky đang thấm dần vào vết thương trên cánh tay. Một thứ vũ khí sắc bén đã chém cậu, nhát chém dài từ cẳng tay đến tận vai. Nó trông thật là tệ, và Teemo cẩn thận khâu lại vết thương. Cậu cố gượng cười, đó sẽ lại là một vết sẹo mới cho bộ sưu tập của bản thân.
Teemo hài lòng với thực tế là, đó là tất cả những gì mà kẻ thù của cậu đã có thể làm, chúng không là gì so với những gì mà cậu đã gây ra cho bọn chúng. Chính thế đấy, bằng cách nào đó, phần lớn lượng máu bám trên người cậu không phải là của riêng cậu. Điều ấy khiến Teemo cảm thấy vui sướng sau những tội ác đó.
- Ít ra bọn chúng cũng xứng đáng với điều ấy.. - Cậu thì thầm - "Không phải.. sao?" Cậu im lặng không nói gì, đăm chiêu rồi nhìn ngó xung quanh, vô thức theo đuổi câu trả lời chưa từng được nhắc đến.
Teemo với tay lấy ba lô, mở nó ra và lôi ra một ít băng gạc để quấn vết thương. Máu từ từ thấm dần lấy đám băng gạc trắng, lan dần ra cho đến khi màu trắng biến thành đỏ thẫm. Bằng một con dao nhỏ, cậu cắt rời phần còn lại của miếng băng, tốn thời gian cứ như thể khi cậu đang trầm trồ một món vũ khí nguy hiểm nào đó. Từng góc cạnh của nó khiến cậu tê cứng. Nó như thể đang thôi miên cậu vậy. Teemo hồi tưởng lại quá khứ nhiều năm trước, cái thời mà món vũ khí ấy đã được trao cho cậu bởi một người mà Teemo ngưỡng mộ và vâng lệnh cho đến phút cuối.
- "Anh đúng rồi đấy, Twitch", cậu nói to, rồi chăm chú cắt băng và cuốn gói thức ăn thừa vào ba lô, "những thứ này sẽ giúp tôi sống sót." Mắt cậu nhìn sang trái, tìm một bụi cây nằm gần một gốc cây to, hòa vào trong bóng đêm.
Ba tháng. Đã ba tháng trôi qua. Đó là thời gian mà Teemo đã giành ra để đi tìm một trong số những người đồng đội, hy vọng sẽ tìm thấy ai đó bị tách đoàn. Cuối cùng thì, cậu đang ở trong một khu rừng rậm gần lãnh thổ của Shurima. Mục tiêu của cậu khá khó, chắc chắn là như vậy rồi! Tìm thấy người đó quả thực không dễ, nghĩ ra cách để tiếp cận anh ta lại còn khó hơn. nhưng mà sự chờ đợi và nỗ lực sẽ là một phần thưởng xứng đáng.
Con dao đã được đặt trở lại bên trong chuôi.
Một mùi hương cuốn vào mũi cậu, làm cậu cảm thấy thoải mái. Vài cái hố xung quanh cậu tỏa ra một thứ mùi quen thuộc: Mùi của độc!
Cậu đã sử dụng vài cái Bẫy Độc của mình để làm suy yếu kẻ địch, giống như hàng trăm Phi Tiêu Độc cũng chứa đầy chất độc. Mắt phải Teemo run rẩy, dường như mọi cảm xúc mạnh mẽ đã bắt đầu xâm chiếm lấy cậu. Mỗi lần nhớ về chiến thắng huy hoàng trước kia và những cuộc chiến lại khiến cậu cảm thấy hồi hộp.
Sự cố gắng, tính chiến thuật, và... đổ máu.
Những cuộc chiến đã trở thành một phần của cậu, bất luận tốt hay xấu. Bên trong của cậu luôn có sự kích thích nhất định cho một cuộc chiến mới, mặc dù tâm trí cậu thường thuyết phục rằng nó là điều không chính xác. Cậu không làm điều đó vì niềm vui, nhưng đồng thời thì cậu cũng ưa thích điều đó. Nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì, nhưng mọi thứ đối với cậu đã không còn có ý nghĩa từ lâu. Trong mắt cậu, nhiệm vụ đã không còn có ý nghĩa nữa.
Cậu không bị thúc đẩy bởi phẩm chất dũng cảm và quyết liệt của bản thân. Cậu làm điều này cho đất nước mà cậu đã tuyên thệ sẽ trung thành. Cậu làm nó một mình.
- Nên ... - Teemo mất một chút thời gian để giải nghĩa nó.
Một người lính phải luôn luôn sẵn sàng để kết liễu những kẻ dám đe dọa đến sự bình yên của đất nước họ, đồng thời phải đấu tranh để cư dân của mình được sống trong hòa bình.
Nhưng làm thế nào để đảm bảo rằng cậu sẽ có hai chữ "hòa bình".
*Teemo Omega Squad: Teemo bị ám ảnh bởi chiến tranh, khi sử dụng trang phục này và di chuyển, bạn sẽ nghe thấy câu thoại: "Peace is a fairy tale." - "Hòa bình chỉ là một câu truyện cổ tích."
Mắt cậu nhìn thẳng vào bóng tối. Khuôn mặt lộ rõ vẻ cay đắng.
Làm thế nào để tìm thấy sự bình yên dành cho... một con quái vật?
- Quái vật ư? - Cậu thì thầm.
Đó chính là những gì mà cậu đã trở thành.
(Còn tiếp)
Tạm dịch: Món nợ đang chờ
Tác giả: StrangeHuman
Thể loại: Fanfic, League of Legends
Nguồn: fanfiction - Ngôn ngữ: Tây Ban Nha
Giới thiệu: Teemo sẽ giết tất cả...
* * *
Lời tác giả: Chào mọi người! Sau một đêm xem chương trình Thế giới động vật và suy nghĩ về các lý thuyết trong vũ trụ Omega Squad (Biệt đội Omega), tôi tình cờ thực hiện một fic về chủ đề này và đặc biệt là về skin yêu thích của tôi*. Tôi nghĩ vũ trụ này nên được chăm chút hơn hoặc ít nhất là phát triển thêm về số lượng. Tôi đã có rất nhiều thắc mắc về nó. Cuối cùng thì, đó là tất cả những gì mà tôi muốn nói.
Liên Minh Huyền Thoại cùng các vị tướng cốt truyện đều thuộc về Riot Games.
*Skin Teemo Biệt Đội Omega - Teemo Omega Squad
* * *
Ngọn lửa trước mặt Teemo nuốt chửng những cành cây cậu đã dùng để sưởi ấm. Tia lửa nhỏ kèm theo tiếng nổ lép bép trong những thân cây gỗ đang cháy âm ỉ. Cơn gió nhẹ thổi bay những đốm cháy bay lên trời cao, khiến nó tan biến vào trong bầu trời đêm, như thể chúng đã trở thành một phần của những vì sao trên nền trời huyền ảo.
Teemo với tay lấy chiếc bi-đông còn một nửa. Rốt cuộc thì cậu cũng không quan tâm đến việc nó đã được đổ đầy như nào, miễn sao là vẫn còn thứ bên trong là được. Cũng giống như vũ khí, sự hiện diện của thứ chất lỏng bên trong ấy đã trấn an được cậu.
Rượu, một thứ đồ uống có hại đã ủ được vài năm.
Cậu đưa tay, háo hức muốn nếm thử cái thứ thuốc độc thần kì và có hại đó. Rượu Whisky đi vào trong miệng cậu, dừng lại một khoảng khiến cho lưỡi cậu ngứa rát. Cậu nuốt nó và cảm nhận được cái chất lỏng nóng ấm ấy chầm chậm đốt cháy cổ họng và dần làm ấm cơ thể. Cuối cùng thì Teemo thở hắt ra một hơi, làn hơi vừa thổi ra đã bị gió thổi bay đi đâu biến.
Đôi mắt cậu chăm chú nhìn đống lửa trại, trong khi tâm trí lại mơ tưởng về những phút giây hạnh phúc, giọng nói tiếng cười của ai đó. Bất giác, cậu cũng bật cười theo như thể bản thân đã từng ở đó. Teemo cảm nhận được tiếng cười ấy một cách rõ ràng, tràn ngập niềm vui. Thế nhưng âm thanh đó khiến cho cậu trở nên xa lạ và xa cách đến nỗi đôi khi nhận ra rằng nó đã chẳng phải tiếng của cậu. Cậu đã không còn biết cười, hoặc ít ra là không cười một cách chân thành. Và, bản thân cậu cũng không có lý do gì để làm thế. Hạnh phúc là điều đã lướt qua cậu, và sẽ còn khiến cậu cảm thấy như vậy cứ mỗi khi nỗi nhớ người đồng đội cũ lại xâm chiếm lấy cậu một lần nữa trong tương lai.
Teemo uống thêm một thức uống khác, chẳng cần phải sợ hãi rằng bóng tối xung quanh mình sẽ khiến ánh sáng của ngọn lửa bị đẩy lùi đi mất. Khi đó sẽ làm kinh động đến những kẻ đi săn trong khu rừng phía trước. Cậu không sợ những kẻ săn mồi ấy, vì bây giờ, cậu là người canh gác của khu rừng.
Teemo đã chăm sóc cho khu rừng ấy.
Nhận định rằng bản thân đã uống đủ, anh dành phần rượu còn lại cho một việc khác. Dốc rượu lên cánh tay trái, từ từ cảm nhận được mùi rượu Whisky đang thấm dần vào vết thương trên cánh tay. Một thứ vũ khí sắc bén đã chém cậu, nhát chém dài từ cẳng tay đến tận vai. Nó trông thật là tệ, và Teemo cẩn thận khâu lại vết thương. Cậu cố gượng cười, đó sẽ lại là một vết sẹo mới cho bộ sưu tập của bản thân.
Teemo hài lòng với thực tế là, đó là tất cả những gì mà kẻ thù của cậu đã có thể làm, chúng không là gì so với những gì mà cậu đã gây ra cho bọn chúng. Chính thế đấy, bằng cách nào đó, phần lớn lượng máu bám trên người cậu không phải là của riêng cậu. Điều ấy khiến Teemo cảm thấy vui sướng sau những tội ác đó.
- Ít ra bọn chúng cũng xứng đáng với điều ấy.. - Cậu thì thầm - "Không phải.. sao?" Cậu im lặng không nói gì, đăm chiêu rồi nhìn ngó xung quanh, vô thức theo đuổi câu trả lời chưa từng được nhắc đến.
Teemo với tay lấy ba lô, mở nó ra và lôi ra một ít băng gạc để quấn vết thương. Máu từ từ thấm dần lấy đám băng gạc trắng, lan dần ra cho đến khi màu trắng biến thành đỏ thẫm. Bằng một con dao nhỏ, cậu cắt rời phần còn lại của miếng băng, tốn thời gian cứ như thể khi cậu đang trầm trồ một món vũ khí nguy hiểm nào đó. Từng góc cạnh của nó khiến cậu tê cứng. Nó như thể đang thôi miên cậu vậy. Teemo hồi tưởng lại quá khứ nhiều năm trước, cái thời mà món vũ khí ấy đã được trao cho cậu bởi một người mà Teemo ngưỡng mộ và vâng lệnh cho đến phút cuối.
- "Anh đúng rồi đấy, Twitch", cậu nói to, rồi chăm chú cắt băng và cuốn gói thức ăn thừa vào ba lô, "những thứ này sẽ giúp tôi sống sót." Mắt cậu nhìn sang trái, tìm một bụi cây nằm gần một gốc cây to, hòa vào trong bóng đêm.
Ba tháng. Đã ba tháng trôi qua. Đó là thời gian mà Teemo đã giành ra để đi tìm một trong số những người đồng đội, hy vọng sẽ tìm thấy ai đó bị tách đoàn. Cuối cùng thì, cậu đang ở trong một khu rừng rậm gần lãnh thổ của Shurima. Mục tiêu của cậu khá khó, chắc chắn là như vậy rồi! Tìm thấy người đó quả thực không dễ, nghĩ ra cách để tiếp cận anh ta lại còn khó hơn. nhưng mà sự chờ đợi và nỗ lực sẽ là một phần thưởng xứng đáng.
Con dao đã được đặt trở lại bên trong chuôi.
Một mùi hương cuốn vào mũi cậu, làm cậu cảm thấy thoải mái. Vài cái hố xung quanh cậu tỏa ra một thứ mùi quen thuộc: Mùi của độc!
Cậu đã sử dụng vài cái Bẫy Độc của mình để làm suy yếu kẻ địch, giống như hàng trăm Phi Tiêu Độc cũng chứa đầy chất độc. Mắt phải Teemo run rẩy, dường như mọi cảm xúc mạnh mẽ đã bắt đầu xâm chiếm lấy cậu. Mỗi lần nhớ về chiến thắng huy hoàng trước kia và những cuộc chiến lại khiến cậu cảm thấy hồi hộp.
Sự cố gắng, tính chiến thuật, và... đổ máu.
Những cuộc chiến đã trở thành một phần của cậu, bất luận tốt hay xấu. Bên trong của cậu luôn có sự kích thích nhất định cho một cuộc chiến mới, mặc dù tâm trí cậu thường thuyết phục rằng nó là điều không chính xác. Cậu không làm điều đó vì niềm vui, nhưng đồng thời thì cậu cũng ưa thích điều đó. Nó hoàn toàn không có ý nghĩa gì, nhưng mọi thứ đối với cậu đã không còn có ý nghĩa từ lâu. Trong mắt cậu, nhiệm vụ đã không còn có ý nghĩa nữa.
Cậu không bị thúc đẩy bởi phẩm chất dũng cảm và quyết liệt của bản thân. Cậu làm điều này cho đất nước mà cậu đã tuyên thệ sẽ trung thành. Cậu làm nó một mình.
- Nên ... - Teemo mất một chút thời gian để giải nghĩa nó.
Một người lính phải luôn luôn sẵn sàng để kết liễu những kẻ dám đe dọa đến sự bình yên của đất nước họ, đồng thời phải đấu tranh để cư dân của mình được sống trong hòa bình.
Nhưng làm thế nào để đảm bảo rằng cậu sẽ có hai chữ "hòa bình".
*Teemo Omega Squad: Teemo bị ám ảnh bởi chiến tranh, khi sử dụng trang phục này và di chuyển, bạn sẽ nghe thấy câu thoại: "Peace is a fairy tale." - "Hòa bình chỉ là một câu truyện cổ tích."
Mắt cậu nhìn thẳng vào bóng tối. Khuôn mặt lộ rõ vẻ cay đắng.
Làm thế nào để tìm thấy sự bình yên dành cho... một con quái vật?
- Quái vật ư? - Cậu thì thầm.
Đó chính là những gì mà cậu đã trở thành.
(Còn tiếp)