

ĐỪNG NHÌN LÊN MẶT TRĂNG
Tác giả: Red's user
Người dịch: Tri Ức
Tác giả: Red's user
Người dịch: Tri Ức
Đề :3 giờ sáng. Bạn nhận được một tin nhắn cảnh báo từ chính phủ: "ĐỪNG NHÌN LÊN MẶT TRĂNG", cùng với hàng trăm thông báo, và những tin nhắn từ hàng loạt số điện thoại ngẫu nhiên nói rằng: "Đêm nay đẹp tuyệt vời. Nhìn ra mà xem."

"Đánh thức tôi không phải tiếng điện thoại mà là vợ tôi. Nàng lúc nào cũng ngủ nông hơn tôi, và mặc dù đã để chế độ im lặng, luồng thông báo liên hồi vẫn rung lắc điện thoại đang đặt trên tủ đầu giường.
- Anh yêu! Anh yêuuuu! ANH YÊU! – Cùng với những tiếng gọi dồn dập, tôi bị lay tỉnh một cách hơi thô bạo.
- Sao thế? – Tôi mơ màng hỏi.
- Có người đang khủng bố điện thoại anh kìa.
- Chắc là cô bạn gái nào đấy. – Một câu đùa cũ rích, lạc điệu, chẳng đi đến đâu, bằng chứng là vợ tôi chỉ" Ờmm "một cái rồi lại quay người ngủ tiếp. Tôi nhìn qua đồng hồ cạnh giường, đèn LED màu đỏ hiển thị ba giờ sáng. Quái lạ. Tôi rối rắm nghiêng người, nửa tỉnh nửa mê cầm lấy điện thoại, và phải nhìn thêm lần nữa khi thấy đám thông báo. 186 tin nhắn, 93 cuộc gọi nhỡ, và một thông báo khẩn. Cái khỉ gió gì thế? Thật đấy à? Mà không, chắc là mơ thôi, tôi nghĩ. Hẳn phải là mơ. Tôi thậm chí chả lấy đâu ra 186 người quen biết. Lẽ nào thảm họa tự nhiên đang ập tới đây? Hay là Kim Jong Un đã phóng hạt nhân sang bờ biển phía Tây? Khỉ khô.
Tay tôi hơi run lên nhấn vào tin nhắn của chính phủ, nín thở chuẩn bị tâm lý cho những tin tức tồi tệ nhất.
" ĐỪNG NHÌN LÊN MẶT TRĂNG. "
Khoan, cái khỉ gì đây? Đầu óc tôi xây xẩm. Có cái gì đó siêu thực. Phần tư duy logic trong não bộ tiếp tục niệm chú rằng đây PHẢI là một giấc mơ, phải là một giấc mơ, phải là..
" Nín đi, nín đi! "– Tôi bực bội rầm rì với chính mình, trèo ra khỏi giường. Tôi đã tỉnh ngủ, triệt để tỉnh ngủ, quyết định cầm điện thoại ra phòng khách suy ngẫm thêm. Thả mình xuống ghế bành, tôi bắt đầu lướt tin nhắn." Tò mò hơn và tò mò hơn "tôi lẩm bẩm một mình khi nhìn hàng dài tin nhắn. Chẳng có số điện thoại nào tôi biết. Một vài tin trong đó.. thậm chí không phải từ số điện thoại. Có đầu số chỉ 8 số, 6 số, thậm chí cả 2 số. Có đầu số lẫn lộn số và chữ, vài cái còn có thêm Hán tự. Cả biểu tượng cảm xúc và ký hiệu cũng có. Sự thắc mắc trong tôi lớn dần. Tôi nhấp vào tin nhắn đầu tiên.
" Wow, nhìn mặt trăng kìa! Lớn và đẹp quá chừng. Tuyệt vời, đúng không? "
Thế này thì, não tôi bắt đầu nhảy số. Ok, không phải là một giấc mơ, mà là một trò đùa thực tế. Người nào đó đang làm trò ba lăng nhăng với tôi. Với điện thoại của tôi. Tôi băn khoăn liệu vợ mình góp vai vào không. Tôi nhấp vào tin nhắn tiếp theo.
" Đêm nay thật là đẹp. Cứ nhìn xem nào! Mặt trăng trông đến tuyệt vời. Nó to quá! "
" Nhìn mặt trăng mà xem! Wow, trông tuyệt làm sao! Nhìn một cái đi anh yêu! "
Hai chữ" anh yêu "lập tức khiến tôi ớn lạnh sống lưng. Chính vợ là người đã gọi tôi dậy. Khung cảnh lúc nãy cứ như một vị khách không mời đột ngột nhảy xổ vào tâm trí tôi, chạy lòng vòng mãi.
" Nhìn trăng trên mặt nước kìa anh yêu! To chưa kìa, sắp chạm cả vào đường chân trời! Sao lại thế được nhỉ? "
" Đêm nay quá đẹp, anh yêu! Wow, trăng đẹp miễn chê! "
Tôi dần dần nghe thấy một giọng nói đang nói ra những câu tôi đang đọc. Những câu nói mơ hồ chừng như đến từ chốn nào đó rất xa xăm, rồi lặp lại, chồng chéo, nhanh lên, chậm xuống, rồi cong vênh, nhiễu loạn.
" Nhìn trăng, đi ra ngoài, nhìn trăng, đi ra ngoài, nhìn trăng, đó là một đêm đẹp, hãy đi ra ngoài nhìn trăng. "
Cố hết sức có thể để giữ bình tĩnh, tôi để điện thoại sang một bên, úp mặt xuống ghế dài. Phần nào đó còn lý trí mách bảo tôi bật TV. Bật tin tức. Đúng. Kênh phát sóng khẩn cấp. Một ý hay, hẳn rồi. Tôi bật TV lên. 3 giờ sáng. Chắc chắn đã hơn một phút trôi qua từ lúc tôi xem giờ, nhưng vẫn là 3 giờ sáng. Ngay đó, góc màn hình, dòng" 3: 00AM PDT "nom đến nhức mắt. Đã khuya như vậy rồi mà vẫn có Anderson Cooper, đang nhìn chằm chằm vào tôi, tôi thề, anh ta đang nhìn thẳng vào tôi. Da mặt tôi tê rần, và bật tin tức đột nhiên đã trở thành một ý tưởng tồi tệ.
" Người dân bờ biển phía Tây đang được cảnh báo tối nay không được nhìn lên mặt trăng. Các nhà chức trách cảnh báo rằng việc nhìn vào mặt trăng có thể hủy hoại cuộc sống của bạn và có thể tháo tung kết cấu thực tại. Ben, ĐỪNG NHÌN VÀO MẶT TRĂNG! "
Tôi nhấn lại nút nguồn trên remote, màn hình TV tắt ngúm. Tim tôi đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Tôi đứng dậy và đi về phía phòng ngủ. Bằng cách nào đó, tôi biết rằng khi tôi mở cửa vợ tôi đang thức, và đúng là thế. Nàng đang ngồi đó, gương mặt sáng lên bởi ánh sáng hắt ra từ màn hình điện thoại.
- Em không nên bảo anh nhìn lên mặt trăng, anh yêu. Em xin lỗi.
- Khoan đã, gì cơ? Là em? Em cũng tham gia vào vụ này? Chuyện quái gì đang xảy ra thế?
- Em xin lỗi, anh yêu. Em rất xin lỗi. - Nàng nhìn xuống và bắt đầu nức nở.
Tôi lao đến và ngồi phịch xuống giường, ngay trước mặt nàng.
- Xin lỗi vì cái gì? – Tôi hỏi, hoảng loạn cố lấy lại kiểm soát bằng cách nắm lấy vai nàng – Xin lỗi vì CÁI GÌ? Chuyện gì đang xảy ra? Xin lỗi vì cái gì?
Nàng đột nhiên ngừng khóc, rồi nhếch cười. Tiêu điểm trong đôi mắt nàng trôi xa dần, trở nên đờ đẫn chẳng khác nào một người máy." Tuyệt vời! "– Nàng nói –" Wow, anh yêu, đêm nay thật là đẹp! Nhìn trăng kìa! "
Tôi buông vai nàng đứng dậy. Bình tĩnh đến bất thường, tôi bước ra khỏi phòng, qua phòng khách đến hành lang để ra cửa sau. Tôi mở tung cửa ra, cảm giác như tay và chân đang tự di chuyển. Giống như tôi chỉ là một người qua đường. Tôi có thể cảm thấy mạch đập náo loạn trong tai mình. Tôi bước ra sân sau, nghiêng đầu lên trời, và nhìn vào mặt trăng.
Và rồi tôi nhớ ra. Chúa giúp tôi nhớ ra. Lái xe dọc theo hướng nam trên đường cao tốc ven biển, chúng tôi trở về nhà sau một đêm dài. Nàng mệt mỏi, mồ hôi khô lại đã làm biến dạng kiểu tóc hoàn hảo của nàng, nhưng nàng trông vẫn thật rạng rỡ. Gương mặt nàng được chiếu sáng bởi đèn táp lô, và tất nhiên, bởi mặt trăng. Nàng đã hát lên cả trái tim mình vào đêm nay, và đám đông cuồng nhiệt đã ngấu nghiến trái tim ấy. Đêm nay, nàng là một ngôi sao sáng rực rỡ. Còn treo lơ lửng ngoài kia, mặt trăng dường như chỉ cách đường chân trời vài inch, to tròn, phổng phao. Chỉ vừa mới nhú.
- Tuyệt quá! – Nàng nói – Wow, anh yêu, đêm nay thật là đẹp! Nhìn trăng kìa!
Tôi đã nhìn. Tôi đã rời mắt khỏi con đường, và nhìn. Tất nhiên, nàng đã đúng, trăng đẹp vô ngần."
Tôi thở dài.
"Ngay sau đó tôi nghe thấy một âm thanh khủng khiếp, giống như một tiếng nổ chấn kinh, và chúng tôi lộn ngược, bay nhào không trọng lực như thể bị mặt trăng hút vào không gian. Khoang xe phút chốc đầy rẫy những thứ kì quặc trôi nổi, đồng xu, nắp bút, thậm chí cả mic của nàng bay từ phía sau về trước. Tôi đã nhìn thấy gương mặt nàng, lần cuối. Biểu cảm đang biến chuyển từ kinh ngạc trước vẻ đẹp của trăng sang kinh hoàng bởi cú va chạm. Tôi cố vươn tay sang, nhưng lại như đang chuyển động trong lớp thạch dẻo. Mặt trăng lấp đầy kính chắn gió, dường như to hơn, sáng hơn, biến bầu trời thành màu trắng, biến cả thế giới thành màu trắng."
Tôi đã khóc một chút. Không nhiều như tôi sẽ sau này, nhưng đã khóc một chút.
- Phần còn lại thì cô biết rồi – Tôi nói khi đã lấy lại bình tĩnh – Tôi thoát khỏi cơn hôn mê và tỉnh dậy ở đây.
Viên cảnh sát nhìn tôi chằm chằm, và tôi biết cô ấy chỉ đang cố giữ vẻ mặt thản nhiên. Cô ấy cảm thấy tội nghiệp cho tôi, nhưng cô ấy không muốn cảm thấy thế.
- Rất tiếc cho mất mát của anh. – Cô ấy nói, nhìn xuống sổ ghi chép chẳng có lấy một chữ của mình. – Có thể cho tôi biết anh đã uống bao nhiêu đêm đó không?
Tôi lại thở dài. Nói thế nào? "Không, không hẳn", "Một chút thôi", "Nhiều, khốn nạn, rất nhiều".
- Không – Tôi trả lời. – Không, tôi không nghĩ là mình có thể.
Cô ấy gật đầu:
- Anh sẽ cần một luật sư. Ý tôi là khi anh đã sẵn sàng để rời khỏi đây.
Tôi nhìn xuống cơ thể nát bấy của mình. Chỉ là một mớ hỗn độn của dây, ống và thạch cao. "Được" là tất cả những gì tôi có thể thốt ra.
Cô ấy đứng dậy và đi về phía cửa phòng bệnh. Đặt tay lên cửa, và không hề quay đầu, cô ấy hỏi:
- Anh có nghĩ rằng nếu tuân theo lời cảnh báo, anh sẽ vẫn còn trong cơn hôn mê?
- Có. – Tôi nói nhỏ – Có, tôi nghĩ thế.
Nguồn: Reddit - WritingPrompts
Chỉnh sửa cuối: