Ngôn Tình [Dịch] Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng - Thác Bạt Thụy Thụy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hanatrans, 22 Tháng mười một 2021.

  1. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 020: Chào buổi sáng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Xin lỗi, xin lỗi, tôi đến trễ!" Thẩm Nhược hoang mang bối rối chạy vào phòng làm việc, liên tục xin lỗi.

    Trương Mạn Lệ không vui thoáng liếc nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng, nhưng lại cười nhẹ nói, "Thẩm Nhược, nếu như cô còn tiếp tục đến trễ như vậy nữa, người tiếp theo bị sa thải chính là cô đấy!"

    "Biết rồi!" Thẩm Nhược nhìn không quen Trương Mạn Lệ, nhưng lại chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

    Thẩm Nhược cúi đầu đi về phía bàn làm việc của mình, lại nhìn thấy Cố Hiểu Thần mất tích một ngày hôm qua giờ đang thu dọn đồ đạc. Sự việc Cố Hiểu Thần tỏ tình với Liên thiếu gia ở đại sảnh trước mặt mọi người, trên dưới công ty đều đã biết hết rồi, truyền đi sôi sục. Một ngày không thấy hình bóng của cô ấy, Thẩm Nhược quả thực có chút lo lắng thay cho cô ấy.

    Câu vừa mới nói của Trương Mạn Lệ giống như là có người bị sa thải vậy, chẳng lẽ là Hiểu Thần?

    Thẩm Nhược vội vàng thả đồ xuống, đi đến bên cạnh cô, "Hiểu Thần, cậu không phải là bị sa thải rồi chứ?"

    "Mọi người trước tiên đặt công việc trong tay xuống!" Chủ quản Trương đi ra khỏi văn phòng, trầm giọng nói.

    Các nhân viên đồng loạt ngẩng đầu, đợi câu tiếp theo của ông.

    Chủ quản Trương đi đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, chậm rãi nói, "Bắt đầu từ hôm nay, Cố Hiểu Thần phải rời khỏi bộ phận của chúng ta rồi!"

    Mọi người ngược lại cũng không bất ngờ, biết cô là bị sa thải!

    Chủ quản Trương lại nói, "Bởi vì cô ấy thăng chức rồi, bây giờ là trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia! Cố Hiểu Thần vừa mới tốt nghiệp, tuy là người mới gia nhập công ty được hai tháng, nhưng năng lực làm việc của cô ấy rất tốt, nhận được sự tán thưởng của Liên thiếu gia! Chúng ta chúc mừng cô ấy thăng chức!"

    Trong phòng làm việc chỉ có tiếng vỗ tay lác đác của chủ quản Trương vang lên, sau đó mọi người cũng ào ào vỗ tay theo.

    Thẩm Nhược đã ngơ ra rồi, khuôn mặt của Trương Mạn Lệ tức giận đến hóa xanh.

    Không phải chứ? Cố Hiểu Thần không phải là bị sa thải, mà là được thăng chức?

    "Cảm ơn sự chiếu cố của mọi người trong những ngày này, cảm ơn!" Cố Hiểu Thần nhấc thùng giấy lên, cúi đầu chào mọi người.

    Cố Hiểu Thần đặc biệt nhìn Thẩm Nhược, Thẩm Nhược lại giống như đang thất thần. Cố Hiểu Thần nghĩ lát nữa lại gặp nhau thôi, cuối cùng là ôm thùng giấy mỉm cười đi ra khỏi phòng làm việc của bộ phận kế hoạch. Chủ quản nịnh nọt đến nỗi tự mình đi giúp cô ấn cửa thang máy, hơn nữa là hận không thể đưa cô lên tầng cao nhất báo cáo.

    Sau khi đi đến phòng làm việc tầng cao nhất, hai nữ trợ lý trực tiếp phớt lờ, rõ ràng là bài xích cự tuyệt.

    Cố Hiểu Thần ôm thùng giấy đi đến trước mặt bọn họ, mỉm cười có lệ rồi tự mình giới thiệu. "Chào mọi người, tôi tên là Cố Hiểu Thần. Sau này xin mọi người quan tâm nhiều."

    Hai nữ trợ lý kia sửng sốt, mặc dù vẫn là xem thường, nhưng mà nét mặt đã tốt hơn rất nhiều.

    Thư ký Hạ nhẹ nhàng gõ cửa, ba người đồng thời nhìn về phía cô ấy, "Cố tiểu thư, giờ đi làm của công ty quy định là chín giờ, nhưng chúng ta là trợ thủ của Liên thiếu gia, có nhiều công việc cần phải giải quyết. Sau này đến sớm trước nửa tiếng. Còn có, vị trí trống ở bên kia là bàn làm việc của cô.

    " Tôi hiểu rồi. "Cố Hiểu Thần đáp lại.

    " Liên thiếu gia, chào buổi sáng! "Thư ký Hạ xoay người nhìn thấy Ngũ Hạ Liên từ trong thang máy đi ra, mỉm cười cất tiếng chào hỏi.

    " Chào! "

    Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh đi qua phòng làm việc, Cố Hiểu Thần chú ý đến anh đã đổi sợi cà vạt, trong đầu nghĩ đến một màn lúc sáng, cô nhẹ giọng chào," Chào buổi sáng!"
     
    tuongnhu, snarry0901, Eldorido1 người nữa thích bài này.
  2. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 021: Thân hình người mẫu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vừa mới tiếp nhận công việc mới, Cố Hiểu Thần không thể nhanh chóng thích ứng. Mặc dù chỉ có ba người trong phòng làm việc, nhưng bầu không khí cũng không tốt hơn phòng kế hoạch bao nhiêu. Thư ký Hạ là mỹ nhân băng giá nổi tiếng của công ty, chỉ khi có sự xuất hiện của Liên thiếu gia, cô mới lộ ra nụ cười trên khuôn mặt.

    Công việc bận rộn khiến cho Cố Hiểu Thần cảm thấy có hơi choáng ngộp, nhưng cô vẫn nghiêm túc hoàn thành.

    Chỉ là một điều khiến cô rất băn khoăn.

    Thẩm Nhược - nha đầu đó không biết đã xảy ra chuyện gì, đột nhiên không quan tâm cô nữa. Gọi điện thoại hẹn cùng nhau ăn cơm, cô ấy nói có việc đang bận. Mấy ngày liền trôi qua như vậy, bọn họ làm chung ở một công ty vậy mà cũng không gặp mặt nhau nữa. Vào buổi trưa ngày nọ, thật không dễ dàng gì mới gặp được ở nhà ăn, thái độ của Thẩm Nhược cũng là không nóng không lạnh.

    Không nói chuyện được mấy câu, cô ấy và đồng nghiệp khác trong bộ phận cùng nhau đi mất.

    Cố Hiểu Thần nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy nên tìm cơ hội cùng cô ấy nói chuyện.

    Ngũ Hạ Liên mấy ngày này cũng không xuất hiện ở công ty nữa, lại đi nước ngoài rồi. Nhân lúc rỗi rãi, hai người trợ lý bàn tán, cô vô ý nghe được mấy mấy câu. Dựa theo lời nói của họ, thì lần này anh ấy đi Pháp rồi, hình như còn đem theo người mới nữa.

    Đối với tình yêu mới này có thể kéo dài được bao nhiêu thời gian, đáp án là không xác định.

    Buổi chiều tươi sáng, điều hòa trung tâm thổi ra gió lạnh.

    "Cố Hiểu Thần! Cô cầm ít văn kiện này đi photo và sắp xếp lại! Để sử dụng cho hội nghị quý vào tuần sau!"

    "Được." Cố Hiểu Thần đứng dậy nhận lấy văn kiện, đi về phía phòng photocopy. Cô vừa mới cất bước rời đi, một trợ lý khác lại đem một phần tài liệu thống kê chồng lên trên đống văn kiện, một chút khách khí cũng không có, cười mỉa mai với cô, "Nếu cô đi photo, vậy phần này của tôi cũng làm phiền cô photo giúp tôi luôn nhé."

    "Không thành vấn đề." Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, ôm đống văn kiện chồng chất đi ra khỏi phòng làm việc.

    Cố Hiểu Thần ngửa mặt nhìn thấy thân hình cường tráng của Ngũ Hạ Liên, lập tức dừng bước, nhẹ giọng chào, "Liên thiếu gia."

    Ngũ Hạ Liên mặc một cái áo sơ mi màu khaki, trong tay cầm áo vest, hai cúc áo sơ mi không cài, lộ ra một phần ngực màu lúa mì săn chắc. Anh ấy có một thân hình người mẫu, tam giác ngược tỷ lệ hoàng kim, thật là quá gợi cảm. Khuôn mặt của Cố Hiểu Thần hơi nóng lên, may mắn có mắt kính gọng đen che đi khuôn mặt, mới không bị quá xấu hổ mất mặt.

    Ngũ Hạ Liên nghiêng mắt thoáng liếc cô, không nói gì nhiều.

    Phía sau anh, còn có một người khác đi theo, Ngôn Húc Đông.

    "Cố Hiểu Thần tiểu thư." Ngôn Húc Đông mở miệng gọi tên cô.

    Cố Hiểu Thần đành phải lần nữa dừng bước. "Quản lý Ngôn."

    "Photo tài liệu?"

    "Vâng!"

    "Vất vả rồi!"

    "Không vất vả."

    "Nếu đã không vất vả, vậy thì pha hai ly cà phê nhé. Thư ký Hạ hôm nay xin nghỉ rồi." Ngôn Húc Đông được đằng chân lân đằng đầu, cười vô hại.

    Cố Hiểu Thần mở miệng đáp lại, "Xin đợi một chút."

    Hai người sánh bước đi vào trong văn phòng, Ngũ Hạ Liên đem âu phục ném về phía sô pha, khom người ngồi xuống, đôi chân tuỳ tiện vắt chéo lên nhau thành một tư thế sang trọng.

    Ngôn Húc Đông cũng ngồi xuống một bên sô pha, "Thư tỏ tình đó mình còn cất giữ giúp cậu, có muốn xem qua không?"

    Ngũ Hạ Liên chậm rãi nâng mắt, "Cậu có phải là quá rảnh rỗi rồi không?"

    Đem đơn từ chức nói thành thư tỏ tình, vậy mà cậu ta cũng nghĩ ra được.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  3. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 022: Hạ đảm bảo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi chỉ là có chút hiếu kỳ, cậu tại sao đột nhiên đem một nhân viên nhỏ không có tiếng tăm thăng chức làm trợ lý cá nhân." Ngôn Húc Đông ngừng một chút, cười nói.

    "Năng lực làm việc rất tốt."

    "Có rất nhiều người có năng lực làm việc tốt."

    "Nhìn thuận mắt."

    "Thuận mắt?" Ngôn Húc Đông càng thêm hứng thú, chẳng lẽ có người phụ nữ sẽ khiến cậu ta cảm thấy vừa mắt.

    Ngũ Hạ Liên nhướng mày lưỡi mác, trầm giọng nói, "Tôi thích yên tĩnh."

    Ngôn Húc Đông lúc này mới hiểu ra, hóa ra cậu ta chê phụ nữ ở bên cạnh quá mê trai. Đây cũng là, ai bảo Liên thiếu gia cậu ta sinh ra có một gương mặt trời cao ghen tỵ, phụ nữ lại đem cậu ta trở thành tình nhân trong mộng, người yêu vương tử có thể biến chim sẻ biến thành phượng hoàng. Chợt lại thay đổi suy nghĩ, trêu ghẹo, "Ý của cậu như vậy là cô ấy không bị cậu mê hoặc?"

    Trời ơi, vậy mà sẽ có người phụ nữ miễn dịch với cậu ta?

    "Cốc cốc.." tiếng gõ cửa vang lên.

    "Vào đi." Ngũ Hạ Liên đáp một tiếng, trực tiếp bỏ qua câu hỏi của cậu ta.

    Nghe thấy tiếng trả lời trong văn phòng truyền ra, Cố Hiểu Thần dùng khuỷu tay đẩy cửa đi vào. Cô nhìn về phía hai người ngồi trên sô pha, giữ khay bằng cả hai tay, nghiêm túc cẩn thận đi vào văn phòng. Mùi vị cà phê thơm nồng chầm chậm lan tỏa, bao phủ trong không khí, kích thích vị giác, tức thời khiến người ta cảm thấy tinh thần lập tức phấn khởi.

    "Liên thiếu gia, quản lý Ngôn, cà phê." Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, đem cà phê đặt lên bàn trà.

    Ngôn Húc Đông nhấc ly cà phê lên uống một ngụm, chỉ cảm thấy hương thơm lưu lại trên răng và môi, không khỏi khen ngợi, "Cố tiểu thư, không nghĩ đến em pha cà phê lại ngon như vậy."

    "Quản lý Ngôn quá khen rồi." Cố Hiểu Thần mỉm cười, ánh mắt liếc về phía một người khác.

    Ngũ Hạ Liên ưu nhã cầm ly cà phê lên, mở nhẹ môi mỏng uống một ngụm, nhíu mày.

    Cố Hiểu Thần không ngăn được trái tim thổn thức, nghĩ thầm không hay, "Vậy tôi đi ra người trước đây."

    Cô vừa mới xoay người, sau lưng lại truyền tới giọng nam trầm, "Đợi đã."

    Cố Hiểu Thần đành phải quay người về phía anh, nhìn thấy một tay Ngũ Hạ Liên bưng ly cà phê, mắt đen sáng ngời nhìn cô chăm chú, cô nín thở chờ đợi, anh không nhanh không chậm nói, "Sau này cà phê do em phụ trách."

    Cố Hiểu Thần gật đầu, cũng thở phào nhẹ nhõm.

    Vẻ mặt của Ngũ Hạ Liên thờ ơ, thuận miệng hỏi, "Đã thích ứng công việc mới chưa?"

    "Vẫn ổn." Cố Hiểu Thần nặn ra hai chữ này.

    "Sau này khi tôi hỏi em, em chỉ cần trả lời" được ", hoặc là" không được ", tôi không thích nghe thấy câu trả lời nước đôi mơ hồ, hiểu chưa?" Ngũ Hạ Liên đem ly cà phê đặt lên bàn trà, toàn thân lộ ra một luồng khí bức bách vô hình.

    Ngôn Húc Đông mở miệng giúp cô giải vây, cười nói, "Hạ tổng, Cố tiểu thư vừa mới nhậm chức chưa được bao lâu, tôi nghĩ với năng lực của cô ấy, sẽ không mất quá nhiều thời gian thì có thể đảm nhiệm xuất sắc rồi."

    "Tôi cần thời gian chuẩn xác." Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, truy hỏi thời hạn.

    Cố Hiểu Thần chốc lát cảm thấy sự yếu đuối của bản thân, nhưng phần kiêu ngạo kia không cho phép cô lùi bước. Giọng nữ nhẹ nhàng mà có lực, hạ đảm bảo, "Một tuần."

    "Đi làm việc đi." Ngũ Hạ Liên hơi nhíu trán.

    Lui ra khỏi văn phòng, Cố Hiểu Thần lại phòng in ấn photo tài liệu, ấn nút máy in, tự nói mình nhất định có thể làm được.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  4. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 023: Cùng nhau ăn cơm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ sau khi hạ đảm bảo, mỗi ngày Cố Hiểu Thần đi sớm về trễ, bận rộn ở công ty.

    Ngoài ra hai người trợ lý nhìn thấy động thái cô khác thường của cô, không khỏi nghi hoặc hiếu kỳ, nhưng cũng không nói gì. Người mới nhậm chức, đều sẽ bị người khác sai khiến, đây đã là quy tắc bất thành văn. Cố Hiểu Thần không chỉ phải giải quyết những công việc vặt vãnh, hơn thế nữa còn phải học thuộc lòng các hạng mục kinh doanh của công ty, bao gồm một loạt danh sách đối tượng hợp tác..

    Thời gian mỗi ngày giống như đều không đủ dùng, chớp mắt đã đến cuối tuần rồi.

    Chập tối ngày thứ sáu, thần kinh căng thẳng cả một tuần cuối cùng cũng được thả lỏng.

    "Hôm qua tôi nhìn thấy một cái váy, kiểu dáng rất đẹp, hôm nay chúng ta cùng nhau đi xem đi?"

    "Được thôi, tôi cũng rất lâu rồi chưa đi dạo phố."

    "Sau đó chúng ta lại đi.."

    Đã là thời gian tan làm, hai người trợ lý nói dông dài đi ra khỏi phòng làm việc.

    Mà vị trí bàn làm việc ở sát cửa sổ, có người vùi đầu trong đống văn kiện, vẫn đang chiến đấu hăng hái như cũ. Mặt trời hướng tây chiếu xuống, ráng chiều đỏ rực chiếu qua cửa sổ rọi lên khuôn mặt nghiêm nghị của cô.

    Cửa văn phòng tổng tài bị người nhẹ nhàng gõ vang, thư ký Hạ đi vào.

    Ngũ Hạ Liên đang ký tên của mình lên các văn kiện, đem bút máy đặt qua một bên, "Thư ký Hạ, đem phần văn kiện này chuyển phát nhanh đến nước Anh."

    "Vâng, Liên thiếu gia." Thư ký Hạ giẫm giày cao gót ba tấc đi đến bên người Ngũ Hạ Liên, đưa tay cầm văn kiện lên. Cô ngập ngừng, còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại nói không nên lời.

    Ngũ Hạ Liên trầm giọng hỏi, "Còn chuyện gì?"

    "Không biết Liên thiếu gia hôm nay có hẹn không?" thư ký Hạ nghiêm túc cẩn thận hỏi, nét cười trên khuôn mặt trở nên cẩn trọng.

    Ngũ Hạ Liên lúc này mới ngước mắt nhìn cô ấy, trầm mặc không nói.

    "Xin lỗi, Liên thiếu gia, là tôi quá đường đột rồi. Nếu Liên thiếu gia đã có hẹn rồi, lần tới đi, lần tới. Vậy tôi tan làm trước nhé. Tạm biệt." Thư ký Hạ không khỏi xấu hổ, ngữ khí khó giấu được sự mất mát, cầm văn kiện quay người đi ra khỏi văn phòng.

    Cả tòa nhà trở nên yên tĩnh, trong phòng làm việc của trợ lý, có người vẫn như cũ vùi đầu chăm chỉ làm việc, dường như không có ý định tan làm.

    Cố Hiểu Thần chỉnh lý văn kiện, ngẩng đầu mắt nhìn thời gian, vậy mà đã năm giờ rồi, cô định đóng gói mang về nhà cuối tuần tiếp tục làm bài tập.

    Ngoài phòng làm việc chợt thoáng qua một thân hình cao lớn, Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi qua. Ánh mắt vô tình liếc thấy Cố Hiểu Thần vẫn đang chỉnh lý văn kiện, anh không dừng bước, đi đến cửa phòng làm việc. Nhưng Cố Hiểu Thần bởi vì quá tập trung, nên không chú ý đến có người đang chăm chú nhìn mình.

    "Cốc cốc.." anh giơ tay gõ cửa.

    Cố Hiểu Thần sửng sốt ngẩng đầu, cả người đơ ra, vội vàng đứng dậy, "Liên thiếu gia."

    "Lại tăng ca?" Ngũ Hạ Liên dĩ nhiên cũng biết cả tuần này cô đều chăm chỉ, trầm giọng hỏi.

    Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, "Không, đang định tan làm."

    Ngũ Hạ Liên nhìn thấy cô đóng gói toàn bộ tài liệu vào một túi hồ sơ, lại hỏi tiếp, "Về nhà?"

    "Vâng."

    "Một mình."

    "Vâng.." cô kéo dài âm cuối, anh ta muốn làm gì?

    Ngũ Hạ Liên giương lên khoé môi, "Tôi cũng một mình."

    Vậy thì sao? Trong lòng Cố Hiểu Thần nghĩ thầm, anh chậm rãi nói, "Cùng nhau ăn cơm."

    Hả? Cố Hiểu Thần trợn lớn đôi mắt.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  5. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 024: Không muốn nợ anh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngũ Hạ Liên cười càng thêm mê người, làm cho người ta không có biện pháp từ chối. Không đợi Cố Hiểu Thần kịp có phản ứng lại, chân bước về phía cô trực tiếp cầm túi hồ sơ trên bàn làm việc, lại xoay người đi ra khỏi phòng làm việc, để lại Cố Hiểu Thần một mình đứng ở bàn đang ngẩn ngơ. Cô chán nản cau mày, cầm túi đeo lên đuổi về phía trước.

    Hai người đi xuống bãi đỗ xe, Ngũ Hạ Liên tự ý mở cửa xe, đem túi hồ sơ để vào phía ghế sau, quay đầu nói, "Lên xe."

    Cố Hiểu Thần bế tắc, đành phải chui vào trong xe.

    Một nhà hàng Tây cao cấp.

    Tầng lầu xoay tròn, vị trí sát cửa sổ có thể thưởng thức ánh đèn đêm ở Hồng Kông. Rượu Champagne hảo hạng, cao lương mỹ vị tinh xảo, người phục vụ thắt nơ trên cổ chờ đợi sai khiến bất cứ lúc nào, nhạc công du dương kéo đàn violon biểu diễn. Đồ dùng màu bạc trên bàn ăn sáng lạn lấp lánh lóa cả mắt, giống như kim châm vào đôi mắt.

    Cố Hiểu Thần có chút không tự tại, nhà hàng cao cấp như vậy, cô từ trước đến giờ cũng chưa từng đến qua.

    "Tiên sinh! Tiểu thư! Buổi tối tốt lành!" người phục vụ mỉm cười chào hỏi.

    Ngũ Hạ Liên đem thực đơn đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, trầm giọng nói, "Muốn ăn gì, tự gọi đi."

    Cố Hiểu Thần nhìn về phía thực đơn, những con số đắt đỏ trong đó khiến cô có chút choáng váng, món ăn rẻ nhất trong đó đều có thể tiêu tốn nửa tháng lương của cô. Cô đóng thực đơn lại, ngẩng đầu nhìn người phục vụ mỉm cười, "Tôi muốn một phần cơm xào trứng."

    "Trứng.. xào cơm?" người phục vụ rõ ràng bị giật mình, không ngờ đến cô sẽ gọi món này.

    "Lẽ nào không có món cơm xào trứng à?" Cố Hiểu Thần ngờ vực hỏi, trên khuôn mặt một trận hơi nóng. Nhà hàng Tây duy nhất mà cô từng đến nằm ở gần trường học, giá rẻ - chất lượng tốt.

    "Rất xin lỗi, tiểu thư, không có món ngài muốn gọi. Nhưng trong này chúng tôi có.." người phục vụ vội vàng tiến cử, chung quy cũng không thể đắc tội với Liên thiếu gia.

    "Hai phần bò bít tết, một phần chín ba phần, phần còn lại chín bảy phần." Ngũ Hạ Liên không nhanh không chậm nói, một đôi mắt chim ưng từ nãy đến giờ vẫn nhìn chằm chằm Cố Hiểu Thần.

    "Vâng, tiên sinh, xin đợi một lát."

    Không qua bao lâu, người phục vụ đem bò bít tết đến trước mặt bọn họ, rồi cung kính lùi lại. Ngũ Hạ Liên thanh nhã cầm dao nĩa lên, trầm lặng cắt miếng bò bít tết. Mà Cố Hiểu Thần lại có chút không nuốt xuống được, cô căn bản không đem theo nhiều tiền như vậy. Vốn dĩ là muốn tự trả, lúc này nên làm sao bây giờ?

    Dùng bữa xong, Ngũ Hạ Liên quẹt thẻ thanh toán, Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, "Liên thiếu gia, hôm nay.."

    "Hôm nay tôi mời, lần tới em mời." Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô, mắt đen sáng ngời long lanh.

    "Được!" Cố Hiểu Thần đáp lại, chỉ là không muốn mắc nợ nhân tình của anh.

    Đi ra khỏi nhà hàng, Ngũ Hạ Liên khăng khăng đưa Cố Hiểu Thần về nhà.

    Xe dừng lại ở trước tòa nhà chung cư cũ kỳ, Ngũ Hạ Liên với tay lấy túi hồ sơ đưa đến trước mặt Cố Hiểu Thần, Cố Hiểu Thần nhận lấy và ôm trong ngực, cô mở cửa xuống xe.

    Cố Hiểu Thần ôm túi hồ sơ, hơi khom người, gần như là buột miệng nói ra, "Trên đường cẩn thận."

    Ngũ Hạ Liên ngẩn người, giẫm ga nghênh ngang rời đi. Góc cạnh khuôn mặt điển trai của anh từ từ thoáng qua trước mắt Cố Hiểu Thần, chiếc Lamborhini kia dần biến mất hẳn ở góc cua.

    Cố Hiểu Thần lúc này mới thu hồi tầm mắt, xoay người đi vào tòa nhà chung cư, chản nản lẩm bẩm, "Vẫn phải ăn cơm cùng anh ấy.."
     
    tuongnhuEldorido thích bài này.
  6. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 025: Biểu hiện xuất sắc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thứ hai sau khi cuối tuần trôi qua, hội nghị quý của Ngũ thị đúng giờ tổ chức.

    Trong phòng hội nghị, quản lý, chủ quản của các bộ phận đều đã đến đông đủ. Cửa lớn bỗng nhiên bị người đẩy mở ra, mọi người đứng lên, đồng thanh hô, "Liên thiếu gia."

    Ngũ Hạ Liên trầm ổn đi vào phòng hội nghị, đi theo sau lưng anh là thư ký Hạ cùng với ba người trợ lý.

    Mà Cố Hiểu Thần đi ở phía sau cùng, đưa tay đóng cửa lại.

    Ngũ Hạ Liên dẫn đầu ngồi vào chỗ, thư ký Hạ ngồi ở ghế phụ, ba người trợ lý ngồi ở một bên khác.

    Đây là lần đầu tiên Cố Hiểu Thần tham gia buổi hội như vậy, bởi vì một lát nữa còn phải thuyết trình, cô có chút hơi lo lắng. Quay đầu nhìn về phía mọi người, ánh mắt thoáng quét qua đám người, lại phát hiện có người đang nhìn cô.

    Cố Hiểu Thần ngẩn người, Ngôn Húc Đông hơi gật đầu với cô.

    Cố Hiểu Thần cũng gật đầu, xem như là đáp lại.

    "Hội nghị bắt đầu đi." Đôi tay Ngũ Hạ Liên đặt trên tay ghế, hơi đan lại ở trước ngực, chờ đợi hội nghị báo cáo.

    Cố Hiểu Thần hít sâu một hơi, chầm chậm đứng dậy.

    Khoảnh khắc cô ngẩng đầu, trên khuôn mặt đã là một nụ cười mỉm chuyên nghiệp.

    Cố Hiểu Thần đem báo cáo đã chỉnh lý trong tay phát cho mọi người, trầm tĩnh nói, "Tài liệu trong các vị là một loạt dữ liệu như là thành tích tiêu thụ, giải quyết tín dụng cá nhân của một quý vừa rồi. Từ những số liệu trên ta thấy, quý vừa rồi hoạt động của toàn bộ Ngũ thị rất tốt, sự ra mắt của nền tảng hệ thống tài chính mới đã làm tăng giá cổ phiếu lên năm mươi phần trăm, nhưng.."

    Giọng nữ của cô nhẹ nhàng mà có lực chậm rãi vang lên trong phòng hội nghị, giống như một cơn gió mát thoảng qua.

    Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên vô tình quét về phía cô, ánh mắt lướt từ cần cổ trắng ngần mịn màng dao động đến bên mặt cũng trắng ngần như vậy.

    Đôi môi của cô mở ra khép lại, màu sắc phấn nộn, không thoa bất kỳ loại son môi nào.

    "Mọi người mời nhìn bên này." Cố Hiểu Thần đi đến phía trước máy chiếu, đưa tay chỉ về phía màn chiếu, thuyết minh rõ ràng rành mạch, "Nếu như trên nền tảng ban đầu ổn định lại tăng thêm năm phần trăm, điều này cần phải hoàn thiện nhiều phương diện.."

    Cô trầm ổn bình tĩnh, cả con người toát lên một loại sức hút đặc biệt.

    Ngũ Hạ Liên hơi nheo mắt, Cố Hiểu Thần vô tình nhìn về phía anh, trong tâm khẽ giật.

    Một phiên nghiên cứu thảo luận, hội nghị quý kéo dài hai giờ đồng hồ cuối cùng cũng kết thúc.

    Mọi người lần lượt rời khỏi phòng hội nghị, Ngôn Húc Đông đứng dậy đi đến trước mặt Cố Hiểu Thần, mở miệng khen ngợi, "Cố tiểu thư, em rất xuất sắc!"

    Thời gian một tuần ngắn ngủi mà có thể thuận buồm xuôi gió như vậy, năng lực của cô quả thực rất tốt.

    Cố Hiểu Thần thẹn thùng mỉm cười, lặng lẽ nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, chờ đợi sự công nhận của ai đó.

    "Hạ tổng, cậu cảm thấy thế nào?" Ngôn Húc Đông tiếp theo hỏi.

    Ngũ Hạ Liên chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, trong lòng Cố Hiểu Thần bỗng chốc ngột ngạt, vô thức mím môi. Đôi mắt hẹp dài của anh vậy mà có một chút ý cười, lông mày hơi cau giãn ra, sâu thẳm nói, "Quả thực rất xuất sắc."

    Hết hồn, Cố Hiểu Thần lộ ra một khuôn mặt cười sáng lạn mà lại gượng gạo, nghĩ đến nỗ lực nhiều ngày như vậy không có phí công.

    Mà thư ký Hạ ở một bên khinh thường lại ngầm nắm chặt tài liệu trong tay, nghe thấy sự công nhận của Ngũ Hạ Liên, cô không cam lòng nhìn về phía Cố Hiểu Thần, dung nhan lạnh lùng xinh đẹp thoáng qua một cơn tức giận.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  7. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 026: Rất phù hợp với em

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Liên thiếu gia, đại diện của Công ty Hằng Nguyên của nước Anh sáng nay đã gọi điện thoại đến, nói rằng chủ tịch Smith rất quan tâm đến lần hợp tác cùng với Ngũ thị, hy vọng chúng ta nhanh chóng chuẩn bị. Hằng Nguyên đại khái sẽ cử đại diện từ nước Anh đến Hồng Kông vào cuối tháng này để tiến hành đàm phán, đến lúc đó sẽ liên hệ trước với chúng ta." Thư ký Hạ nói.

    "Lập tức gửi điện chào mừng, nói Ngũ thị cung kính chờ đón." Ngũ Hạ Liên hơi gật đầu, trầm giọng nói.

    "Đã hiểu." thư ký Hạ trả trời.

    Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, chậm rãi nói, "Vụ hợp tác lần này do em tiếp nhận."

    Cố Hiểu Thần sững sờ trong chốc lát, không nghĩ đến đột nhiên lại có nhiệm vụ mới, nhẹ giọng thốt ra một chữ, "Được."

    "Cố tiểu thư, xem ra Liên thiếu gia rất xem trọng em nha." Ngôn Húc Đông cười nói, vẻ mặt e thẹn trên mặt Cố Hiểu Thần giờ lại tăng thêm một phần.

    Ngũ Hạ Liên không nói thêm câu nào, đứng dậy đi ra khỏi phòng hội nghị.

    "Hạ tổng, tôi có chuyện muốn bàn bạc với cậu." Ngôn Húc Đông cũng sải bước đi theo lên phía trước.

    Thư ký Hạ lại có chút không tiếp thu được, vốn dĩ tiếp đón khách quý, xử lý thông tin và các vấn đề khác liên quan đến các vụ hợp tác, thời gian qua đều do cô tiếp nhận, sau đó phân công nhiệm vụ cho hai người trợ lý, cuối cùng được cô tổng hợp lại. Không nghĩ đến bây giờ vậy mà lại qua tay trợ lý Cố Hiểu Thần mới đến phụ trách, điều này khiến cô cảm thấy giống như đã gặp phải kẻ địch mạnh.

    "Thư ký Hạ?" Cố Hiểu Thần đang định rời khỏi, nhìn thấy thư ký Hạ vẫn đứng ở đó, nhẹ giọng gọi.

    Thư ký Hạ đột ngột hoàn hồn, trong mắt loé lên tia lạnh lẽo lườm Cố Hiểu Thần rồi xoay người rời đi.

    Cố Hiểu Thần chỉ xem như tính cách của cô ấy là như vậy, nên cũng không có lưu tâm để ý.

    * * *

    Chớp mắt đã là cuối tháng mười, cái nắng ngày hè chói chang cũng đã đi đến hồi kết.

    Ngũ thị lại chào đón một thời kỳ bận rộn mới, vụ hợp tác cùng Công ty Hằng Nguyên của nước Anh sẽ được tiến hành đàm phán lần đầu sau ba ngày. Đến ngày, đại diện của Công ty Hằng Nguyên là Louis tiên sinh cũng sẽ đến Hồng Kông. Bởi vì Ngũ Hạ Liên đã giao trọng trách cho Cố Hiểu Thần tham gia và trợ giúp trong toàn bộ quá trình, nên hai người trợ lý còn lại đã hỗ trợ cô hoàn thành việc sao lưu dữ liệu và tính toán hoàn chỉnh dữ liệu trên tay.

    "Cố tiểu thư, phần báo biểu này tôi đã thống kê xong rồi."

    "Được." Cố Hiểu Thần vùi đầu trong đống văn kiện xếp chồng như quả núi nhỏ, làm công việc chỉnh lý cuối cùng, không dám có chút lơ là nào.

    Thư ký Hạ đi vào phòng làm việc, lạnh giọng nói, "Cố tiểu thư, đại diện của Công ty Hằng Nguyên – Louis tiên sinh sẽ đến sau một tiếng nữa, Liên thiếu gia dặn dò cô cùng với quản lý Ngôn đi đón máy bay.

    " Tôi lập tức đi ngay. "Cố Hiểu Thần tức khắc đứng dậy, thư ký Hạ xoay đầu rời đi.

    Cố Hiểu Thần cầm túi đeo lên trước tiên đi đến phòng vệ sinh vội vàng chỉnh trang lại một chút, đi qua hành lang gấp khúc, thế mà lại nhìn thấy Ngũ Hạ Liên cũng đang muốn đi ra ngoài.

    " Liên thiếu gia. "

    Ánh mắt Ngũ Hạ Liên chú ý đến gò má cô hơi có sắc hồng cam, không còn nhợt nhạt như trước nữa, không nén được hỏi," Trang điểm à? "

    " Tôi nghĩ phải đi gặp khách hàng, không thể quá tuỳ tiện. "Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, cúi đầu xuống, giống như đứa bé làm ra chuyện sai trái," Có phải là không quá phù hợp, tôi bây giờ liền đi.. "

    " Rất phù hợp với em."Ngũ Hạ Liên cắt ngang lời nói của cô, khoé môi hơi giương lên, chậm rãi nói.

    Cố Hiểu Thần cảm thấy lỗ tai hơi nóng, trong lòng cảm thấy một trận vui sướng.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  8. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 027: Tỏ rõ quyền sở hữu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sân bay Hồng Kông.

    Một chiếc xe RV hạng sang dừng ở bên ngoài sân bay, hai người Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần ngồi cạnh nhau trong xe kiên nhẫn chờ đợi. Ngôn Húc Đông quay đầu nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mà trên khuôn mặt cô lộ ra một nét cười nhàn nhạt. Nhàn rỗi không có việc gì làm, anh thuận miệng hỏi, "Hôm nay có chuyện gì vui sao? Chẳng lẽ là mua vé số trúng số rồi?"

    "Không, tôi từ trước đến giờ đều không mua vé số." Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, trong tâm đem thứ vé số này coi như là đánh bạc. Và cô không bao giờ chạm vào.

    Kỳ thực Ngôn Húc Đông là quá rảnh rỗi, lại hỏi tiếp, "Vậy tại sao lại vui vẻ như vậy?"

    "Có sao?" Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía anh, lại thấy anh quả quyết gật đầu. Chẳng lẽ cô rất vui vẻ sao? Chỉ là nghĩ đến cuộc nói chuyện lúc này, cô không kìm được cảm thấy bối rối, lại còn ảo não.

    "Có phải là nghĩ đến bạn trai không?" độ hóng hớt của Ngôn Húc Đông phát triển đến cực điểm, bắt đầu khai thác chuyện cá nhân.

    "Làm sao có thể." Cố Hiểu Thần vô cùng kinh ngạc cười, "Tôi không có bạn trai."

    "Làm sao lại không có bạn trai? Em chẳng lẽ không biết thư ký và trợ lý bên cạnh Hạ tổng, đều là nữ thần trong tâm trí của các nam nhân ở Ngũ thị." Ngôn Húc Đông trầm giọng nói, "Em chỉ cần ngoắc ngón tay út, lập tức có người xếp hàng."

    Cố Hiểu Thần nghĩ đến thư ký Hạ và hai vị trợ lý khác, quả thực rất xinh đẹp động lòng người. Nhưng cô thì.. Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười, bình tĩnh nói, "Đó là bọn họ, nếu là tôi, thì sẽ không có người xếp hàng."

    "Ai nói không có!" Ngôn Húc Đông phản bác, nheo mắt nhìn Cố Hiểu Thần cười đùa, "Ví dụ như anh."

    "Quản lý Ngôn thật thích nói đùa." Cố Hiểu Thần tự nhiên không cho là thật, nhưng vì sự nhiệt tình của anh, cô cảm thấy không còn dè dặt nữa.

    "Quản lý Ngôn, sắp đến thời gian rồi." Lái xe quay đầu nói.

    Ngôn Húc Đông hướng Cố Hiểu Thần ra hiệu, Cố Hiểu Thần ngầm hiểu ý. Hai người đồng thời mở cửa xuống xe, đi vào sân bay đón tiếp đại diện của Công ty Hằng Nguyên. Đoàn người của Hằng Nguyên tổng cộng có năm người, Louis tiên sinh là người phụ trách của phía đối phương trong vụ hợp tác lần này. Ông là một người đàn ông Anh quốc chính hiệu, tóc vàng kim, màu mắt xanh.

    Hai bên đã gặp mặt nhau, sau đó đưa bọn họ đến khách sạn nghỉ ngơi. Hai người lại quay về Ngũ thị ở hướng ngược lại báo cáo cấp trên.

    "Hạ tổng, đoàn Hằng nguyên đã sắp xếp ổn thỏa." Ngôn Húc Đông cười nói.

    Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía người khác, trầm giọng hỏi, "Tài liệu đã chuẩn bị xong chưa?"

    "Chuẩn bị xong rồi." Cố Hiểu Thần đáp lời.

    "Được, ra ngoài đi."

    Cố Hiểu Thần xoay người rời khỏi, Ngôn Húc Đông cũng đứng dậy theo, bước lớn đuổi theo Cố Hiểu Thần, cười đùa cợt nhả mở miệng thỉnh cầu, "Hiểu Thần à, giúp anh pha ly cà phê được chứ?"

    "Được." Cố Hiểu Thần đồng ý trả lời.

    Ngũ Hạ Liên nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người vô cùng thân thiết, đột nhiên lên tiếng, "Muốn uống cà phê, nói trợ lý của cậu pha giúp cậu đi."

    Két? Như là đồng thời, Ngôn Húc Đông và Cố Hiểu Thần cùng nhau quay đầu lại.

    Khuôn mặt anh tuấn của Ngũ Hạ Liên được bao phủ bởi tia sáng rực rỡ của ánh chiều tà, phác họa góc cạnh rõ ràng, anh không nhanh không chậm mở miệng, triệt để tỏ rõ quyền sở hữu, "Cô ấy là trợ lý cá nhân của tôi."

    "Được rồi, tôi biết rồi." Ngôn Húc Đông đành phải coi như không có gì, nhưng lại nhìn Cố Hiểu Thần cười trộm.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  9. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 028: Cô có hẹn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mai là ngày cùng Công ty Hằng Nguyên đàm phán hợp tác, đã là giờ tan làm, nhưng Cố Hiểu Thần vẫn đang chỉnh lý tài liệu lại một lần nữa, cũng không quên sao lưu tài liệu dự phòng. Những ngày này cô sớm đã ghi nhớ và học thuộc lòng hàng chục trang tài liệu. Nhưng vẫn không khỏi lo lắng. Mỗi cái lần đầu tiên trong đời người dường như đều là như vậy.

    "Cố tiểu thư, chúng tôi đi trước nhé." Hai người trợ lý cầm túi đeo lên, đồng thời đi ra khỏi phòng làm việc.

    Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, cười chào, "Được, trên đường cẩn thận."

    Trong những ngày này, sự hòa hợp của Cố Hiểu Thần và hai người trợ lý cũng xem như không tệ, ít nhất bọn họ cũng đã không còn đối xử lạnh lùng với cô. Đây cũng được xem như là chuyện đáng vui. Bận đến long trời lở đất khiến cô đem chuyện của Thẩm Nhược đặt sang một bên rồi quên luôn. Thời gian nghỉ trưa, cô cố ý đi đến bộ phận kế hoạch tìm Thẩm Nhược, Thẩm Nhược trả lời buổi tối cùng nhau ăn cơm.

    Cố Hiểu Thần mắt nhìn thời gian, vội vàng thu dọn đồ đạc, đang định rời khỏi.

    Vừa mới ra khỏi phòng làm việc, vừa khéo đúng lúc có người cũng từ trong phòng làm việc đi ra ngoài.

    Bốn mắt nhìn nhau, Ngũ Hạ Liên đại khái mở miệng nói trước, trầm giọng hỏi, "Tan làm rồi?"

    "Vâng." Cố Hiểu Thần gật đầu, Ngũ Hạ Liên đi qua bên người cô, đi đến trước thang máy, ấn nút gọi thang máy.

    Cố Hiểu Thần cảm thấy bế tắc nhưng cũng đành đi đến trước cửa thang máy, mà trên người anh đặc biệt có mùi thuốc lá pha lẫn mùi nước hoa nhàn nhạt, mê hoặc tâm trí.

    "Một mình?" ánh mắt anh vẫn nhìn thẳng phía trước, thuận miệng hỏi.

    Đoạn đối thoại này quá đỗi quen thuộc, Cố Hiểu Thần nghĩ đến lần trước – ngày đó cùng nhau ăn cơm, cô suy đoán anh không phải là đang chờ cô mời lại anh đấy chứ? Mà cô đã đã có hẹn với Thẩm Nhược rồi, nên đành phải nói "Không phải."

    "Có hẹn." mày kiếm của Ngũ Hạ Liên hơi cau lại, ánh mắt liếc về phía cô.

    "Hẹn bạn cùng đi ăn cơm."

    "Nam?"

    "Nữ.." Cố Hiểu Thần thành thật trả lời.

    Thang máy đã lên đến nơi, Ngũ Hạ Liên không định bước vào, Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía anh, lại phát hiện anh cũng đang nhìn mình, cô sững người, lúc này mới hồi hồn, vội vàng đi vào trong thang máy. Ngũ Hạ Liên cũng theo sau đi vào. Chớp mắt cửa thang máy đóng lại, thư ký Hạ đeo túi da đứng ở hành lang, trong mắt loé qua một tia lạnh lùng.

    "Đinh.." một tiếng, thang máy đến tầng trệt.

    Thẩm Nhược đợi đã lâu nên có chút mất kiên nhẫn, cô thấy Cố Hiểu Thần trong thang máy đi ra, vội vàng lẩm bẩm, "Làm sao lại chậm chạp như vậy!"

    "Xin lỗi, xin lỗi, thực sự là quá bận mà." Cố Hiểu Thần chạy đến phía trước mặt cô ấy, liên tục xin lỗi.

    "Nghiêm khắc trừng trị cậu khiến mình phải đợi lâu như thế, hôm nay cậu nhất định phải mời cơm." Thẩm Nhược lầu bầu.

    Hai người sánh bước đi ra khỏi đại sảnh, đi đến bên đường bắt xe.

    Ở phía xa, một chiếc xe Lamborhini chầm chậm chạy đến, chiếc xe dừng trước mặt bọn họ. Hai người có chút kinh ngạc, cửa sổ xe từ từ hạ xuống, một khuôn mặt tuấn tú đẹp đến lóa cả mắt.

    "Liên thiếu gia?" Thẩm Nhược phấn khích hô to.

    Ghế bên cạnh Ngũ Hạ Liên còn có một mỹ nữ phong tình vạn chủng đang ngồi, hiển nhiên là bạn đồng hành mới.

    "Đi đâu, tôi đưa các cô đi." Anh đồng thời nhìn cả Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược, không biết là đang hỏi ai.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  10. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 029: Tiện đường mà thôi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Hiểu Thần vừa định từ chối, Thẩm Nhược lại kéo cô về phía trước khẩn khoản nói, "Cảm ơn Liên thiếu gia." Thẩm Nhược mỉm cười gật đầu, liền vội vàng mở cửa sau xe, kiên quyết kéo Cố Hiểu Thần lên xe. Cố Hiểu Thần có chút không biết làm thế nào, đành phải bế tắc ngồi vào trong xe. Cô quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, mắt nhìn đâu đó không có mục tiêu.

    Xe chậm rãi khởi động, một trận tĩnh lặng không có âm thanh tiếng động.

    Mùi nước hoa quá nồng nặc, Cố Hiểu Thần vô thức cau mày.

    Ánh mắt Thẩm Nhược đang cẩn thận liếc nhìn vị mĩ nữ tóc dài kia, không khỏi thầm thở dài. Căn bản là không thể so sánh.

    "Liên, chúng ta đi đâu ăn cơm đây?" mỹ nữ mở miệng, giọng nữ nũng nịu.

    "Em muốn đi đâu thì đi đó." Giọng nam của Ngũ Hạ Liên trầm thấp lần nữa vang lên, đầy từ tính.

    "Vậy hôm nay chúng ta đi ăn món Ý, chính là nhà hàng lần trước đã đi." Người phụ nữ nũng nịu nói, nét cười trên khuôn mặt kia đều giống như đóa hoa đang nở rộ, để lộ hương thơm thoang thoảng.

    Ngũ Hạ Liên "Ân" một tiếng, cũng xem như là trả lời. Anh đột nhiên lại nâng mắt liếc nhìn gương xe phía trước, thông qua gương nhìn về phía hai người đang ngồi ở phía sau, trầm giọng hỏi, "Các cô đi đâu?"

    "Chúng tôi.." Thẩm Nhược giật mình, vội vàng kéo người bên cạnh, "Hiểu Thần, chúng ta đi đâu vậy?"

    Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn đến, nhẹ giọng nói, "Qua hai vạch sang đường nữa, ở chỗ rẽ kia thì có thể xuống rồi."

    "Trong đó có nhà hàng?" Anh có chút hoài nghi.

    "Chỉ là một cửa tiệm nhỏ trong hẻm." Cố Hiểu Thần thản nhiên nói, thanh âm càng ngày càng nhẹ, "Nhưng đậu xe không quá thuận tiện, nên ở chỗ rẽ cho chúng tôi xuống là được rồi."

    "Cửa tiệm nhỏ?" người phụ nữ lẩm bẩm quở trách, sự ghê tởm đó tự nhiên bọc lộ rõ ràng, "Không phải là sạp bán ven đường chứ? Rất không sạch sẽ nha!"

    Trên mặt Thẩm Nhược một trận xanh lại một trận đỏ, Cố Hiểu Thần giống như bối rối.

    Cố Hiểu Thần nhẹ giọng nói, "Mùi vị ở đó rất ngon."

    "Mùi vị có ngon đi chăng nữa cũng là không sạch sẽ." người phụ nữ mỉm cười, lệ dung tinh xảo bỗng nhiên trở nên sắc bén.

    Cố Hiểu Thần không nói thêm gì nữa, Thẩm Nhược đã không nói nên lời. Đi qua hai vạch qua đường, xe chầm chậm dừng lại ở chỗ ngã rẽ. Hai người xuống xe, Cố Hiểu Thần xoay người đi đến, ánh mắt bỏ qua vị mỹ nữ tóc dài kia, nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, lịch thiệp mà xa lạ nói cảm ơn, "Cảm ơn Liên thiếu gia đã đưa chúng tôi đi."

    "Tiện đường mà thôi." Ngũ Hạ Liên ngắn gọn bốn chữ, giống như thờ ơ xa lạ.

    Cố Hiểu Thần quay đầu dắt theo Thẩm Nhược đi, bóng dáng của hai người dần dần biến mất trong con hẻm.

    Xe khởi động động cơ, Ngũ Hạ Liên khoé môi hơi cong lên.

    "Liên, các cô ấy là ai vậy?" Người phụ nữ nhìn giống như thờ ơ, nhưng lại nhạy bén hỏi, chỉ sợ có người đào trộm góc tường của cô.

    Vậy mà còn chủ động đưa các cô ấy một đoạn, đây quá là hiếm lạ rồi.

    Ngũ Hạ Liên rũ mắt, thanh âm thấp mấy phần, "Tôi không thích phụ nữ hỏi quá nhiều chuyện, em còn muốn ở lại bên cạnh tôi, thì phải hiểu rõ quy tắc của tôi."

    "Hiểu?" anh đanh giọng chất vấn, lại không cho người ta phản bác.

    Người phụ nữ tức khắc ngẩn người, không dám dị nghị nữa, nịnh nọt nói, "Liên, người ta sẽ ngoan ngoãn mà, anh không nên tức giận."

    Người phụ nữ nhìn thấy tuấn dung của anh không còn nghiêm trọng và thâm trầm nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...