Ngôn Tình [Dịch] Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng - Thác Bạt Thụy Thụy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hanatrans, 22 Tháng mười một 2021.

  1. hanatrans

    Bài viết:
    241

    Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng


    [​IMG]


    Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

    Translator: Hanatrans

    Thể loại: Ngôn tình

    Giới thiệu

    Ở Ngũ thị, không ai không biết, không ai không hiểu Liên thiếu gia. Ở Ngũ thị, Liên thiếu gia nói bạn là sai, vậy bạn chính là sai. Ở Ngũ thị, tuyệt đối đừng trêu chọc Liên thiếu gia, bằng không kết cục chỉ có một chữ ---- Chết. Và Cố Hiểu Thần cô ấy hiểu rõ bản thân, không có mộng đẹp chim sẻ biến thành phượng hoàng. Khi học đại học, anh là học trưởng, cô là học muội bị anh mắng mỏ đến phát khóc trước mặt vô số học sinh. Bốn năm sau, cô tiến vào làm việc ở công ty mới, anh đã trở thành tổng tài thượng cấp của cô! Bênh vực kẻ yếu giúp bạn tốt, không nghĩ đến đụng phải bạn gái của anh. Oan gia ngõ hẹp, e rằng chính là đạo lý này. Cô chủ động đề nghị từ chức, chủ quản lại nói tổng tài không phê duyệt, còn muốn thăng chức cho cô làm trợ lý. Trên tay cô rõ ràng là đơn từ chức, tại sao trái lại bị toàn thể công ty nói thành thư tỏ tình.

    Người con gái này đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ cứng nhắc, dáng người khô khan nhạt nhẽo, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ! Anh, Ngũ Hạ Liên, thiếu gia tập đoàn tài chính Ngũ thị, từ trước đến nay đối với nữ nhân luôn thành thục lão luyện. Chưa có người nào là không có được, chỉ có anh không muốn, bản lĩnh đến mức nào. Cứ chờ xem!
     
    Last edited by a moderator: 27 Tháng mười một 2021
  2. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 001: Hôn lễ của mẹ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồng Kông, thành phố phồn hoa.

    Tại khách sạn năm sao đang cử hành hôn lễ.

    Chú rể là lão tổng Châu Mặc Sinh, Châu thị ở Hồng Kông cũng được xem là doanh nghiệp vừa và nhỏ, có chút quy mô. Ông và vợ vốn sinh được một người con trai và một người con gái, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tính tình trung hậu, chỉ tiếc là người vợ bị bệnh chết. Ba năm sau, ông quen người vợ hiện tại, vì vậy nên kết hôn thêm lần nữa.

    Cô dâu Lâm Phân, ngay cái nhìn đầu tiên đã biết là một người phụ nữ dịu dàng.

    "Chúng ta cùng nhau chúc phúc tân lang Châu Mặc Sinh tiên sinh và tân nương Lâm Phân tiểu thư!"

    Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

    Trong góc của sảnh yến tiệc, người con gái không làm cho người ta để vào mắt đang trộm nhìn về phía lễ đài hôn lễ. Cô đeo một cặp mắt kính gọng đen, mặc một bộ lễ phục sáng màu. Lễ phục phối thắt lưng đơn giản, phong cách càng lộ rõ sự lỗi thời. Cách ăn mặc như vậy của cô không những không lộ ra vẻ đẹp gợi cảm, ngược lại còn có chút nực cười.

    Chỉ có một đôi mắt dưới mắt kính đang chớp chớp, lộ rõ mấy phần bướng bỉnh.

    Viền mắt bỗng dưng đỏ ửng.

    "Này!" Đột nhiên bên tai vang lên giọng nữ trong trẻo, còn mang theo mấy phần khinh thường.

    Cố Hiểu Thần bị dọa một trận, theo bản năng lùi lại một bước.

    Cô nhận ra cô ấy, con gái của Châu Mặc Sinh, Châu Nhã Như.

    Châu Nhã Như dáng dấp rất xinh đẹp, gương mặt phù dung xinh xắn, ngay cả nước da cũng đều láng bóng, phấn hồng mịn màng. Cô ta nhìn Cố Hiểu Thần một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt chán ghét như có lưỡi dao sắc bén, "Tôi nói cô vẫn là nên nhanh đi đi, để người khác nhìn thấy thì không tốt. Mẹ của cô có thể gả vào Châu gia chúng tôi, đó thực là phúc khí tu dưỡng mấy đời."

    "Tôi lập tức đi ngay." Cố Hiểu Thần nghe thấy cô ta nói như vậy cũng không tức giận.

    Đúng vậy, cô dâu là mẹ của cô.

    Nhưng điều kiện để mẹ của cô có thể gả vào Châu gia chính là – không thể công khai thân phận của người con gái này ra bên ngoài.

    Mẹ đã vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên tìm được chỗ dựa tốt.

    Cô hiểu rõ sự khó xử của mẹ, đành cắn răng bằng lòng.

    Cố Hiểu Thần đi rất nhanh, gần giống như là chạy trốn. Nhưng lại không cẩn thận bị trẹo chân, cả người đổ về phía trước, mắt nhìn thấy sắp ngã.

    Vừa kịp lúc có người dứt khoát đỡ lấy cô, mới không bị mất mặt giữa nơi đông người.

    "Cảm ơn!" Cố Hiểu Thần cảm kích biết ơn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một gương mặt anh tuấn, nho nhã. Sao lại là anh ta? Châu Thành Trạch? Cô vội vàng rút tay lại, động tác quá nhanh giống như đang né tránh vi khuẩn lây nhiễm.

    Châu Thành Trạch nhìn Cố Hiểu Thần cười, chỉ là nhàn nhạt nói, "Đừng khách khí."

    "Anh." Châu Nhã Như có chút không vui kêu to một tiếng, giẫm giày cao gót bước đến bên người Châu Thành Trạch.

    "Tạm biệt." Cố Hiểu Thần cúi đầu đi ngang qua người bọn họ, chạy ra khỏi đại sảnh của buổi yến tiệc.

    "Anh! Tại sao anh lại đỡ cô ta!"

    "Được rồi, đi thôi."

    Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ của hai người.

    Cố Hiểu Thần suốt đời cũng sẽ không bao giờ quên, người đưa ra điều kiện đó chính là Châu Thành Trạch – con trai của Châu Mặc Sinh.

    Ngồi trên xe taxi, khách sạn năm sao sáng rực rỡ vụt qua trong mắt Cố Hiểu Thần.

    Mẹ của cô, bắt đầu từ hôm nay chính là mẹ của người khác.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2021
  3. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 002: Ứng tuyển Ngũ thị

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn năm sau.

    Sáu giờ ba mươi phút sáng, Cố Hiểu Thần đúng giờ thức giấc.

    Thức dậy, đánh răng, rửa mặt..

    Cô cầm bàn chải đánh răng, nhìn mình trong gương, trong lòng nghĩ đến buổi phỏng vấn sắp tới của mình ở Ngân hàng Ngũ thị.

    Ngũ thị có lịch sử lâu đời, lần này tuyển dụng năm nhân viên, ít nhất cũng có gần nghìn người gửi CV. Bộ phận nhân sự từ trong số đó lọc ra một trăm người tham gia thi viết, phải nằm trong Top 10 mới có tư cách tham gia buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Mà cô thật là may mắn khi vừa mới tốt nghiệp đã có thể thuận lợi được tham gia phỏng vấn.

    Đã qua một lúc, Cố Hiểu Thần cầm hai lát bánh mỳ rồi ra khỏi chung cư nhỏ.

    Chung cư cách Công ty Ngũ thị khá xa, cần phải đổi hai tuyến xe buýt mới tới được. Nhưng để tiết kiệm chi tiêu, cô cũng đành phải chen chúc thôi. May mà thức dậy sớm nên cô vẫn tìm được chỗ ngồi.

    Vừa ngồi xuống, điện thoại di động có một tin nhắn được gửi đến.

    Là tin nhắn của mẹ gửi: Hiểu Thần, dạo này khoẻ không?

    Đôi tay Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, nhanh chóng gửi tin trả lời: Mẹ, con rất khoẻ. Mẹ yên tâm.

    * * *

    Máy điều hòa nhiệt độ ở phòng hội trường hội nghị của Công ty Ngũ thị khá mạnh, mười người nam nữ ngồi trong phòng hội trường rộng lớn.

    Mọi người đều hiểu rõ, một nửa trong số họ sẽ phải rời đi, chỉ có năm người được chọn.

    Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí xa nhất, nhưng cũng không tỏ ra lo lắng.

    "Ai da, nước của tôi!" Cô gái bên cạnh không cẩn thận đụng đổ chai nước suối, nhẹ nhàng thốt ra tiếng.

    Cố Hiểu Thần vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô ấy, rồi đưa tay cầm chai nước vứt vào trong thùng rác. Cô ngẩng đầu nhìn cô gái tóc ngắn thấy một gương mặt đỏ bừng, liên tục hướng về phía cô tỏ lòng cảm kích, cô lắc đầu mỉm cười, "Đừng ngại!"

    "Cố Hiểu Thần tiểu thư!" giây tiếp theo cô được gọi tên.

    Cố Hiểu Thần đứng dậy, cô mặc bộ đồ màu xám, bọc lấy dáng người thập phần không có dinh dưỡng, bình tĩnh bước vào văn phòng. Qua khoảng mười phút, cô đi ra. Tình cờ cô gái ban nãy ngay tiếp sau cô, hai người gật đầu với nhau rồi cứ như vậy lướt qua nhau.

    Chờ đợi kết quả thôi cũng đủ hồi hộp rồi.

    Chủ khảo cầm một tờ giấy đi ra khỏi văn phòng, tất cả mọi người đứng dậy, giống như là phạm nhân đang chờ đợi bị tuyên án. Đến khi nghe thấy anh ta gọi đến cái tên "Cố Hiểu Thần", cô mới thở phào nhẹ nhõm.

    Thật may, cô đã trúng tuyển rồi.

    "Năm người các bạn, ngày mai đến công ty đi làm."

    Cô gái tóc ngắn chạy đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, tuỳ tiện chìa tay ra, "Mình cũng trúng tuyển, mình tên là Thẩm Nhược."

    "Mình tên.."

    "Cố Hiểu Thần à!"

    Hai người vừa nói chuyện vừa rời khởi phòng hội trường hội nghị, sau đó đi vào thang máy.

    Cửa thang máy vừa mở ra, các nhân viên ở đại sảnh tầng trệt vậy mà đứng thẳng tắp, hệt như những binh sĩ diễn tập.

    "Liên thiếu gia!"

    Cố Hiểu Thần chỉ nhìn thoáng nhìn thấy thân hình cao thẳng của người đàn ông đi lướt qua, mấy người trợ lý theo phía sau anh ta hùng hậu đi ra khỏi đại sảnh. Góc nghiêng khuôn mặt giống như là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trong phòng triển lãm, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến trái tim người ta rung động.

    "Đẹp trai! Anh ấy là ai vậy?" Thẩm Nhược nhịn không được buông lời khen ngợi, nhìn về hướng anh rời đi.

    Sao lại là anh ta? Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt thấy lo lắng một chút, chỉ cảm thấy oan gia ngõ hẹp.
     
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng mười một 2021
  4. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 003: Liên thiếu gia

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thời gian nghỉ trưa, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược, hai người ngồi cùng bàn ở phòng ăn của nhân viên, chậm rãi ăn bữa trưa. Đúng lúc ánh nắng chiếu tia sáng rực rỡ, rọi lên góc mặt Cố Hiểu Thần, cũng rọi lên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Nhược đang rất phấn khích, sùng bái, trải qua một tháng tìm hiểu, Thẩm Nhược cuối cùng cũng nghe ngóng được tin tức của vị "Liên thiếu gia" kia.

    "Hạ tổng, người đàn ông lúc trước chúng ta nhìn thấy, anh ta tên là Ngũ Hạ Liên!"

    "Thiếu gia của Ngũ thị - Ngũ Hạ Liên, anh tuấn mê người lại còn nhiều tiền, người đàn ông kim cương được công nhận ở Ngũ thị. Mọi người đều gọi anh ấy là Liên thiếu gia, anh ấy ở Ngũ thị không ai không biết, không ai không hiểu!"

    "Còn có còn có, ở Ngũ thị có hai quy tắc bất thành văn!"

    Đôi mắt của Thẩm Nhược như phóng điện, nói thao thao bất tuyệt, chỉ kém cầm loa phóng thanh lên hô hào mà thôi.

    Cố Hiểu Thần chỉ cúi đầu ăn cơm, đôi lúc ngẩng đầu nhìn cô một cái, yên lặng lắng nghe.

    "Điều thứ nhất, ở Ngũ thị, Liên thiếu gia nói bạn sai, vậy bạn chính là sai."

    "Điều thứ hai, ở Ngũ thị, tuyệt đối đừng trêu chọc Liên thiếu gia, bằng không kết cục chỉ có một từ - CHẾT."

    Cố Hiểu Thần cầm đũa, một chút cảm giác ngon miệng cũng không có.

    Thẩm Nhược lại không nhận ra sự khác thường của Cố Hiểu Thần, đảo qua đảo lại món mỳ lạnh trong đĩa, có chút thương tiếc lại có chút khao khát nói, "Mình còn nghe nói, tình nhân của Liên thiếu gia nhiều như sao trên trời, đếm cũng không đếm hết. Cậu nói xem Liên thiếu gia sẽ không đột nhiên thay đổi khẩu vị đi thích cô gái bình thường đâu nhỉ?"

    Chuyên chế, ngang ngược cộng thêm hoa hoa công tử?

    Cố Hiểu Thần trực tiếp buông đũa trong tay xuống, bưng khay ăn đứng dậy, "Thẩm Nhược, mình còn có việc chưa làm xong. Mình đi trước nhé."

    "Đợi mình với!" Thẩm Nhược nhét vội hai miếng mỳ lạnh vào miệng rồi nhanh chóng thu dọn.

    * * *

    Bộ phận bận rộn, các nhân viên đang bận rộn với công việc trong tay.

    Đột nhiên một nữ nhân viên từ ngoài phòng làm việc bước vào, tiếng giày cao gót giẫm xuống kêu vang dội, cộp cộp cộp giống như đang trút căm phẫn.

    Trương Mạn Lệ là mỹ nữ của bộ phận này, cô ta tức giận ngồi lên ghế dựa.

    "Ôi! Nhanh như vậy đã từ phòng tổng tài quay về rồi?" có người trêu chọc hỏi.

    Trương Mạn Lệ tức giận đến đỏ cả mặt, lập tức trút giận ra bên ngoài, dư quang lướt nhìn văn kiện trên bàn, bỗng cầm văn kiện lên, hướng về phía Cố Hiểu Thần cùng với Thẩm Nhược căm phẫn quát to, "Các cô làm việc như thế nào vậy! Báo biểu làm không đủ chi tiết, dự toán của kỳ này thập phần quan trọng, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá của toàn bộ công trình! Lập tức làm lại ngay!"

    Trương Mạn Lệ dựa vào bản thân trẻ tuổi xinh đẹp, Tương chủ quản say mê thất điên bát đảo, đối với cô ta nhắm một mắt mở một mắt, cho nên cáo mượn oai hùm.

    Coi như là người mới xui xẻo.

    Trọn cả buổi chiều, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược đành phải làm đi làm lại dự toán hết lần này đến lần khác. Trương Mạn Lệ hiển nhiên dây dưa cùng hai người các cô, nhiều lần giày vò bọn họ.

    Tận đến lúc tan làm, các nhân viên lần lượt rời khỏi, cuối cùng cũng không tìm được sai sót nào nữa.

    Hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Trương Mạn Lệ dường như nhà ảo thuật lại đưa ra một phần báo cáo nữa, mỉa mai nói, "Ai ya, ở đây vẫn còn một phần. Tôi quên đưa rồi. Bây giờ giao cho các cô, sáng sớm ngày mai, tôi đến công ty phải thấy nó."

    Cô đặt văn kiện xuống, đung đưa cặp mông đẹp, cười nhạt rồi rời đi.
     
  5. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 004: Trong mưa từ chối cho đi nhờ dù

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Hôm nay mình còn có việc nữa!" Thẩm Nhược đã bị giày vò đến mức không còn tinh thần nữa rồi, nằm sấp trên mặt bàn làm việc.

    Cố Hiểu Thần vỗ vỗ bả vai cô, cười nói, "Phần báo biểu này giao cho mình đi, cậu có việc thì nhanh đi đi."

    "Thật à?" Thẩm Nhược vui mừng hỏi, lại có chút ngại ngùng.

    Cố Hiểu Thần gật đầu, "Đi đi."

    "Hiểu Thần cậu thật là quá tốt." Thẩm Nhược trao cho cô một cái ôm lớn rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi.

    Trong phòng làm việc vắng lặng, chỉ còn lại một mình cô.

    * * *

    Bóng đêm dần buông xuống, mưa như trút nước.

    Trong phòng làm việc rộng lớn, người đàn ông dáng người cao thẳng đang nằm ngủ thiếp trên sô pha. Đôi chân thon dài vắt lên tuỳ ý, áo sơ mi màu xám khói mở hai nút trên, lộ ra cơ ngực săn chắc hoàn mỹ. Mái tóc nâu nhạt che đi khuôn mặt tuấn mỹ, hàng lông mi dài và rập phủ lên mí mắt.

    Bỗng nhiên, điện thoại di động trên bàn trà thuỷ tinh phát ra rung động, xoay vòng vòng trên mặt bàn.

    Ngũ Hạ Liên chậm chạp tỉnh giấc, mắt nhắm nghiền tìm kiếm điện thoại di động, ấn phím kết nối cuộc gọi.

    Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ sau khi bách chuyển thiên hồi lại nũng nịu nói, "Liên."

    "Nhớ anh rồi? Hửm?" Giọng nam hơi khàn mà tràn đầy từ tính hỏi, làm cho người phụ nữ cười khanh khách.

    "Liên, tối nay cùng nhau ăn cơm được không? Người ta còn đặc biệt đặt chỗ trước rồi. Hơn nữa bây giờ người ta còn đang phủi phẳng mặt giường, sắp xong ngay rồi đây, anh đến đón em có được không?"

    "Ngoan ngoãn làm việc, anh đến đón em." Ngũ Hạ Liên đã có chút tỉnh táo, không tập trung nói.

    "Liên, người ta yêu anh nhất!" Người phụ nữ hài lòng cười, hướng về anh a một tiếng.

    Cúp điện thoại, Ngũ Hạ Liên đi vào gian phòng nghỉ ngơi rửa mặt chải đầu. Anh thay chiếc áo sơ mi đã bị nhăn, một tay lấy áo khoác ngoài âu phục vắt qua vai, vững vàng sải bước đi ra khỏi phòng làm việc. Ngũ quan khí khái bức người, khoé miệng mỉm cười ung dung, anh chính là khóm hoa quyến rũ trong đám hoa hoa công tử.

    Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là tạo hóa xuất chúng của trời cao.

    Sảnh lớn tầng trệt của tòa nhà vắng vẻ không có người, Cố Hiểu Thần đeo túi nhỏ chéo vai đi ra khỏi thang máy.

    "Tiểu thư, trời đang mưa to, cô có mang theo dù không?" Nhân viên bảo vệ nhiệt tình hỏi thăm.

    "Tôi có mang theo dù." Cố Hiểu Thần từ trong túi lấy ra cái dù, mỉm cười với người bảo vệ. Cô bung dù đi về phía trước được mấy bước, lại nghe thấy giọng nói của người bảo vệ ở phía sau, "Liên thiếu gia, tôi giúp ngài đi tìm dù ngay, xin ngày đợi một chút!"

    Một giọng nam khác trầm thấp xuyên thấu qua tiếng mưa mơ hồ vang lên, không biết anh đã nói cái gì.

    Đột nhiên, có người hướng về phía cô gọi, "Tiểu thư đeo túi chéo phía trước, cô tiện thể cho đi nhờ dù được không?"

    Tiểu thư đeo túi chéo? Là đang gọi cô sao? Sống lưng Cố Hiểu Thần bỗng cứng đờ.

    Ngũ Hạ Liên chỉ là muốn đi đến bãi đỗ xe để lấy xe, anh cũng lười mở dù. Nhìn thấy nữ nhân phía trước đang che dù, trong lòng nghĩ cũng tiện đường. Nhưng mà tình huống vô cùng kinh ngạc đã xuất hiện, nữ nhân đó vậy mà càng chạy càng nhanh?

    "Tiểu thư phía trước! Nhanh quay lại đây! Liên thiếu gia hỏi cô xin đi nhờ dù!" Người bảo vệ sợ cô không biết là ai, lại càng gọi to. Nhưng cô căn bản không có ý định dừng lại, đầu cũng không quay lại.

    Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngũ Hạ Liên, thân ảnh đó bắt chiếc taxi, hiên ngang rời đi, biến mất trong mưa.
     
  6. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 005: Thông báo khẩn cấp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tám giờ sáng, thời gian đi làm chuẩn xác.

    Đường sá đông đúc như mắc cửi, các nhân viên lần lượt đi vào Ngũ thị. Những người phụ nữ đi giày cao gót, khuôn mặt tinh xảo không có chút biểu cảm dư thừa. Những người đàn ông xách cặp công văn, vẻ mặt thờ ơ không kém. Ít có người đánh tiếng chào hỏi, đa phần họ đều đi con đường của họ, thế giới này giống như khu rừng rậm làm bằng cốt thép.

    Tuy nhiên, thân ảnh gầy còm phía sau đoàn người chầm chậm đi về phía trước, nhìn giống như một du hồn.

    Cố Hiểu Thần chân trước vừa mới đi vào Ngũ thị, lập tức có người vỗ bả vai cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nhược đang nheo mắt cười với cô, "Hiểu Thần, chào buổi sáng."

    "Thẩm Nhược, chào buổi sáng." Cố Hiểu Thần không thích bầu không khí bức bách này, sự xuất hiện của Thẩm Nhược khiến cô thở ra một hơi nhẹ nhõm.

    "Hôm qua thực sự cảm ơn cậu! Có phải là thức rất khuya không? Mấy giờ cậu về vậy?" Thẩm Nhược thân mật kéo cổ tay cô, hai người cùng nhau đi về hướng thang máy.

    Cố Hiểu Thần khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng nói, "Rất sớm, phần báo cáo đó không phức tạp như phần trước đó."

    "Thật à?" Thẩm Nhược nghi ngờ lẩm bẩm, lại họi tiếp, "Nhưng ngày hôm qua trời còn đột nhiên đổ mưa, cậu có dầm mưa không đấy?"

    "Mình có mang theo dù. Với lại vừa ra khỏi công ty thì bắt được xe rồi." Cố Hiểu Thần đột nhiên nhớ đến tình huống ngày hôm qua, cô bất giác lắc đầu, bỏ đi phần buồn bực kia.

    Hai người đi thang máy đến tầng lầu của bộ phận làm việc, vừa nói vừa cười đi vào trong phòng làm việc.

    Cố Hiểu Thần quay đầu thoáng nhìn thấy vị trí của mình đã bị người khác chiếm mất, lịch sự khách khí chào hỏi, "Trương tiểu thư, chào buổi sáng."

    "Trương tiểu thư, chào buổi sáng." Thẩm Nhược mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng vẫn mở miệng.

    Trương Mạn Lệ đã đợi rất lâu, khuôn mặt mỹ lệ vênh váo đắc ý nhìn lên bọn họ, lạnh giọng chất vấn, "Cố Hiểu Thần, Thẩm Nhược, báo biểu hôm qua nói các cô hoàn thành đã làm xong chưa?"

    "Thông báo khẩn cấp, Liên thiếu gia sắp đi kiểm tra ngay bây giờ, mọi người chuẩn bị một chút!" Cố Hiểu Thần vừa sắp mở miệng trả lời, chủ quản vội vã chạy thẳng vào, trầm giọng quát, "Thu dọn tất cả các đống lộn xộn trên bàn làm việc của mình đi! Còn nữa, nhân viên nữ đem những đồ đạc lộn xộn đó cất hết đi!"

    Mọi người choáng váng một chút, gấp rút hoàn hồn, vội vàng bắt đầu thu dọn.

    Trương Mạn Lệ khó mà che giấu được sự phấn khích, sớm đem sự việc báo biểu quẳng ra sau đầu. Cô cầm túi lên, chạy vào phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.

    "Trời ơi! Liên thiếu gia sắp đến rồi?" Thẩm Nhược vui mừng phấn khích kêu gào, "Hiểu Thần, Trương Mạn Lệ nhất định là đi dặm lại lớp trang điểm rồi, chúng ta cũng tranh thủ thời gian trang điểm một chút đi?"

    "Mình không đi đâu, cậu đi đi." Cố Hiểu Thần thập phần hiểu rõ bản thân mình, từ trước đến giờ cũng không mơ giấc mộng đẹp chim sẻ biến thành phượng hoàng.

    "Đi đi! Cùng nhau đi!"

    "Mình.."

    Thẩm Nhược kiên quyết kéo Cố Hiểu Thần đi vào phòng vệ sinh, vừa mở cửa, ngạc nhiên đến sững người.

    Làm sao lại chật ních người thế này?

    Dư quang của những nhân viên nữ trong phòng vệ sinh đang dặm lại lớp trang điểm quét về phía hai người bọn họ, lướt qua Thẩm Nhược dáng vẻ không tệ, đặc biệt dừng lại trên người Cố Hiểu Thần mấy giây, nhìn thấy cách ăn mặc kia của cô, khoé miệng gợi lên một đường cong chế giễu, loại ánh mắt xem thường kia dường như là đang chế giễu cô không biết tự lượng sức mình.
     
  7. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 006: Vô tình gặp nhau ở cầu thang bộ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người gần như lập tức đi ngay ra ngoài, Thẩm Nhược ôm túi đồ trang điểm, không cam lòng nói, "May mà tớ biết một chỗ không có người quấy rầy lại còn yên tĩnh! Hiểu Thần, chúng ta đi!"

    "Đi đâu vậy?" Cố Hiểu Thần vô cùng ngạc hiên hỏi.

    Cố Hiểu Thần đã bị Thẩm Nhược kéo đến chỗ cầu thang bộ, vừa định đẩy cửa đi vào, điện thoại đi động vang lên. Thẩm Nhược nhận cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Thần nói, "Em họ của mình đến lấy đồ, mình đi đưa đồ cho em ấy. Cậu đi vào trong đó đợi mình, mình lập tức đến ngay!"

    "Thẩm Nhược.." Cố Hiểu Thần nghĩ muốn từ chối, nhưng Thẩm Nhược đã cầm túi trang điểm nhét vào trong ngực cô, xoay người chạy đi.

    Cố Hiểu Thần nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, đành phải đi vào trong phòng cầu thang bộ.

    Một cánh cửa ngăn chặn mọi ồn ào náo động, e rằng đây là yên tĩnh nhất ở Ngũ thị.

    Đột nhiên, Cố Hiểu Thần nghe thấy một trận tiếng thở dài rên rỉ phát ra từ phía phòng cất đồ tạp vụ trong gian cầu thang bộ, lúc này mới phát hiện cửa phòng không đóng chặt, mở ra một khe hở, giọng nói mập mờ không rõ của người phụ nữ mơ hồ vang lên, "Anh không thích giữ em ở lại công ty.. vậy người ta có thể từ chức mà.."

    "Bởi vì anh.. em cái gì cũng đều nguyện ý.."

    "Liên.."

    Một tiếng gọi sau cùng của người phụ nữ, khiến cả người Cố Hiểu Thần kinh động.

    Cố Hiểu Thần có ý nghĩ muốn rời khỏi chỗ này, vội vàng lùi về sau một bước, nhưng lại đụng phải bình chữa cháy trong góc.

    "Ai đang ở ngoài đó!" Người đàn ông chất giọng trầm khàn chất vấn, kèm theo tiếng tiếng la kinh hô của người phụ nữ.

    Trong lúc hoảng loạn, Cố Hiểu Thần đẩy cửa chạy đi. Nhưng mắt kính của cô bởi vì động tác kịch liệt, đột ngột rời từ sống mũi xuống mặt đất, một chân cô giẫm xuống, một tiếng 'rắc' vỡ vụn, nhưng lại không thể để ý đến mắt kính nữa.

    Một giây tiếp theo, cửa phòng cầu thang bộ lần nữa bị người đẩy ra.

    Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên chợt xuất hiện, anh vừa cúi đầu, thoáng thấy thấu kính thuỷ tinh bị vỡ vụn ở hành lang.

    * * *

    Cố Hiểu Thần hoang mang về đến phòng làm việc, lập tức lấy ra mắt kính dự phòng đeo lên. Nhưng mà tim đập nhảy lên không ngừng, cô đưa tay che ngực, lại nghĩ đến anh ta sẽ đi kiểm tra ngay lúc này, đành phải nói dối chủ quản thân thể không được thoải mái, trốn đến phòng nghỉ.

    Không qua bao lâu, toàn bộ các nhân viên của các bộ phận đều đã sẵn sàng tiếp đón.

    "Liên thiếu gia đến rồi! Mọi người chào mừng!"

    Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh nhìn quét qua mọi người, ánh mắt ẩn sâu, thậm chí khuôn mặt còn mang theo nụ cười hút hồn, trầm giọng nói, "Chào mọi người, buổi chiều tốt lành. Sự thành công của Ngũ thị không thể không có sự đóng góp của mỗi người các bạn, thời gian sau này, cũng hy vọng mọi người vẫn tiếp tục cùng nhau cố gắng."

    Bỗng nhiên, ánh mắt anh có chút căng thẳng, "Buổi họp báo cuối tuần tới, không được phép có bất kỳ sai sót nào."

    "Vâng! Liên thiếu gia!" mọi người chợt cảm thấy ngột ngạt, bí bách.

    Cuộc kiểm tra của Ngũ Hạ Liên tuyệt đối sẽ không kéo dài quá năm phút. Các nhân viên nữ hao phí hết tâm tư trang điểm, trông mong háo hức nhưng lại kết thúc trong thất vọng. Do là nhân viên mới, Thẩm Nhược đứng ở tận phía sau cùng. Cô không ngừng nhìn chằm chằm Ngũ Hạ Liên, kỳ vọng anh sẽ chú ý đến mình. Nhưng mãi đến khi kết thúc, ngay cả một cái liếc mắt cũng không lướt về phía cô.

    Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi vào thang máy, một đoàn người theo bên người cũng đi đến phía sau lưng anh.

    Cửa thang máy nháy mắt đóng lại, Cố Hiểu Thần vừa vặn đi ra.

    Sau khi quay trở lại phòng làm việc, Thẩm Nhược nhìn thấy cô kêu lên, "Hiểu Thần! Cậu đã đi đâu vậy!"
     
  8. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 007: Hiện trường buổi họp báo

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi họp báo Quý của Ngũ thị được bố trí ở khách sạn năm sao, bao trọn toàn bộ đại sảnh. Trải qua một tuần nỗ lực làm việc, buổi họp báo còn nửa tiếng nữa thì bắt đầu, các nhân viên phụ trách công việc liên quan tiến hành bố trí sắp xếp lần cuối, phải đạt đến yêu cầu hoàn mỹ 100%. Dĩ nhiên, đây cũng là chỉ đạo của cấp trên.

    Liên thiếu gia luôn không thích bất kỳ một khuyết điểm nhỏ nào, đối với công việc, anh là cấp trên cực kỳ nghiêm khắc.

    Khách mời và phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn đến tham gia buổi họp báo lần lượt có mặt, buổi họp báo bước vào thời gian đếm ngược.

    Đám người đông đúc, ánh sáng của đại sảnh đột nhiên mờ dần.

    Có một ánh sáng mạnh chiếu xuống bục dẫn chương trình, giọng nữ trong trẻo của người chủ trì từ từ vang lên, "Chào mừng các vị khách mời, chào mừng các ký giả của các hãng truyền thông đã đến tham dự buổi họp báo Quý của Ngân hàng Ngũ thị, buổi họp báo hôm nay sẽ trình bày những thay đổi và hoàn thiện nền tảng ứng dụng của hệ thống tài chính. Tiếp theo xin mời Chủ tịch của Ngũ thị, Ngũ Hạ Liên tiên sinh lên đài phát biểu."

    Lại một luồng ánh sáng mạnh chiếu xuống.

    Giữa ánh đèn tụ họp cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thân hình cao thẳng của Ngũ Hạ Liên thong thả đi lên bục chủ tọa. Đối mặt với buổi hợp báo gần nghìn người, anh điềm đạm, bình tĩnh. Khoé miệng khẽ giương lên một nụ cười, khí thế bức người. Tiếp theo, giọng nam trầm thấp êm tai quanh quẩn trong đại sảnh tĩnh lặng, người dưới khán đài không kìm được bị phong thái của anh mê hoặc.

    Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược với tư cách là nhân viên phụ trách buổi họp báo, đứng ở góc chuẩn bị công việc phía sau.

    "Liên thiếu gia thật lợi hại.." Thẩm Nhược vô thức lẩm bẩm, Cố Hiểu Thần cũng đồng tình như vậy.

    Buổi họp báo kéo dài hai giờ đồng hồ, kết thúc suôn sẻ tốt đẹp, nhận được rất nhiều sự khen ngợi.

    Sau khi tan cuộc, các nhân viên bắt đầu thu dọn địa điểm, các phóng viên vây quanh Ngũ Hạ Liên chụp hình phỏng vấn, đề tài không dứt. Khí thế bên đó hăng hái ngút trời, bên này Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược hợp lực khiêng một cái thùng lớn ra khỏi đại sảnh. Thùng khá cao, khi đi qua chỗ rẽ hành lang, tầm nhìn bị che khuất.

    Hai giọng nữ đồng thời la lên, cái thùng cũng nằm ngổn ngang trên mặt đất.

    Cố Hiểu Thần nhìn lại người bị đụng phải, vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Nhược, "Cậu có sao không?"

    "Không sao." Thẩm Nhược lắc lắc đầu.

    "Xin lỗi, tiểu thư, không cẩn thận nên đụng phải cô." Cố Hiểu Thần lại nhìn về phía người phụ nữ bị đụng trúng, mở miệng nhận lỗi.

    Người phụ nữ mặc váy tơ tằm dài cổ V sâu, trên vai tuỳ tiện quấn khăn choàng tua rua, khuôn mặt diễm lệ. Cô ấy vừa lúc vịn vào bức tường, mới không bị ngã xuống đất. Vừa ngẩng đầu, đã hung dữ chất vấn, "Làm việc như vậy sao!"

    "Xin lỗi, là lỗi của tôi, xin thứ lỗi." Thẩm Nhược khom người xin lỗi.

    "Xin lỗi có tác dụng gì không? Chân của tôi cũng bị trẹo rồi!" người phụ nữ chỉ về hướng mắt cá chân, miễn cưỡng không chịu buông tha, "Tôi nhất định phải khiếu nại các người!"

    "Xin lỗi, thật ra là.." Thẩm Nhược vội vàng xin lỗi.

    "Mau nói tên!"

    "Tôi.." Thẩm Nhược hoảng sợ, nhưng cô cũng không muốn bị mất việc.

    Cố Hiểu Thần có chút không nhìn thêm được nữa, cô đi đến trước mặt Thẩm Nhược giúp cô ấy nói lý, "Không phải là đã xin lỗi rồi sao. Với lại, tiểu thư, cô cũng không bị thương."

    "Xin lỗi thì có tác dụng gì? Lẽ nào mắt của cô mù rồi phải không? Không nhìn thấy chân của tôi bị trẹo rồi sao?" người phụ nữ nghiêm giọng quát lớn, giọng nữ bay vút lên quanh quẩn trong hành lang yên tĩnh.
     
  9. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 008: Mở lời giải vây

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn mắt cá chân theo lời cô ta nói, nhìn xuống rồi khách quan trả lời, "Tiểu thư, không cẩn thận đụng trúng cô là chúng tôi không đúng. Nhưng mà nếu thật sự bị trẹo chân như cô nói, hiện tại làm sao vẫn có thể đứng dậy được phải không? Huống hồ, bây giờ cô còn đang đi đôi giày cao gót mười phân nhỉ?"

    Giống như bị nắm trúng điểm sơ hở, người phụ nữ nhìn chằm chằm thẻ nhân viên của các cô, căm tức nói, "Cố Hiểu Thần? Thẩm Nhược? Rất tốt! Các cô nhất định sẽ bị sa thải!"

    "Đã xảy ra chuyện gì?" giọng nam trầm thấp dễ nghe như vậy không nhanh không chậm vang lên, uy nghiêm thẳng thắn vậy mà át đi thanh âm của hai người. Ngũ Hạ Liên vừa mới thoát khỏi đám phóng viên, không nghĩ đến lại bắt gặp một màn này.

    "Liên." Anna chạy như bay đến bên cạnh anh, như con chim nhỏ dựa vào người ôm chặt lấy anh, một đôi mắt to yếu đuối chứa giọt nước mắt long lanh, lộ vẻ đáng thương, "Liên, bọn họ thật quá đáng, đụng phải người vẫn không chịu nhận lỗi. Đặc biệt là người tên Cố Hiểu Thần kia, một chút lịch sự cũng không có. Liên, anh nhất định phải sa thải cô ta."

    Thẩm Nhược đờ ra, người phụ nữ này ban đầu hống hách vênh váo, cô ta và Liên thiếu gia là loại quan hệ này à.

    Thảo nào cô ta ngạo mạn như thế này.

    Cố Hiểu Thần cúi đầu, vô thức mím chặt môi, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên Ngũ Hạ Liên.

    Chỉ một ánh nhìn như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp khó hiểu.

    "Liên thiếu gia, quả thực là chúng tôi không cẩn thận đụng phải Anna tiểu thư, nhưng mà chúng tôi xác thực không phải là cố ý, với lại ngay từ ban đầu cũng đã xin lỗi Anna tiểu thư rồi."

    Cố Hiểu Thần đúng mực giải thích.

    Ngũ Hạ Liên nhìn người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ này đeo mắt kính gọng đen, mặc bộ đồ cứng nhắc, dáng người khô khan, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ, cơ thể giống như là bị suy dinh dưỡng trường kỳ, nhưng cả người từ trên xuống dưới vậy mà lại lộ ra một nét kiêu ngạo, kiên cường.

    Giống như là một cây cỏ nhỏ có sức sống kiên cường.

    Trực giác của Anna không muốn người đàn ông trong lòng mình đem ánh mắt đặt lên người phụ nữ khác, gần như là phản ứng bản năng, cô ta phải kéo lại sự chú ý của anh. Anna kéo cánh tay thon dài của Ngũ Hạ Liên, quả nhiên Ngũ Hạ Liên quay đầu lại, cô chỉ ngón tay về phía mắt cá chân của mình, làm nũng nói, "Liên, chân của người ta bị trẹo rồi."

    Ngũ Hạ Liên lườm cô ta một cái, Anna bị sự sắc bén loé ra trong mắt của anh dọa cho run sợ, lập tức thu giọng, không có dũng khí gây chuyện nữa.

    "Liên thiếu gia, hai nhân viên mới này, tôi nhất định đem các cô sa.." trưởng ban một bên nơm nớp lo sợ nói, lại bị người cắt ngang.

    "Trưởng ban Vương, chuyện hôm nay bỏ qua đi, không ai có thể thập toàn thập mỹ được. Nhưng lần sau tôi không muốn thấy lại tình huống tương tự như ngày hôm nay nữa." Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên quét qua người trưởng ban Vương, vô tình nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mỉm cười nói, "Cái thùng nặng như vậy, cao như vậy, không nên để phụ nữ làm."

    "Liên thiếu gia nói phải." Trưởng ban Vương gật đầu nói.

    Ngũ Hạ Liên ôm Anna rời khỏi, lúc đi qua bên người Cố Hiểu Thần, đôi con ngươi sắc bén chú ý đến mắt kính gọng đen của cô, đáy mắt loé lên một tia sáng. Cố Hiểu Thần theo thói quen cúi đầu xuống, nhưng lúc anh đang đi qua, lại cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng.

    Trưởng ban đưa hai ngời ra khỏi khách sạn, Thẩm Nhược quay đầu nhìn quanh, "Liên thiếu gia là người đàn ông tốt."
     
  10. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 009: Liên thiếu gia phân phó

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau buổi họp báo Quý là cuối tuần, thời gian nghỉ ngơi hai ngày.

    Chờ đến thứ hai vừa đến công ty đi làm, Thẩm Nhược vẫn như cũ mê muội nghĩ về "hành động anh hùng" của Ngũ Hạ Liên hôm đó, chỉ cần vừa có thời gian rảnh thì sẽ nhắc ngay đến chuyện cũ. Sự sùng bái ái mộ đối với Liên thiếu gia tự nhiên được nâng lên một tầm cao mới. Còn Cố Hiểu Thần chỉ cười cười, nghe xong rồi quên đi, một việc không đáng để tâm.

    Cả một buổi chiều vô cùng bận rộn, ngay đến cả thời gian nuốt nước bọt cũng không có.

    Vừa mới hoàn thành một phần giấy tờ thủ tục, Cố Hiểu Thần mới có thể nghỉ ngơi. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhược, nhìn thấy cô ấy vẫn còn đang vùi đầu tận lực với công việc, nhón mũi chân nhẹ nhàng di chuyển ghế có bánh xe đến chỗ của Thẩm Nhược, nhỏ tiếng nói ở bên tai cô ấy, "Mình định đi phòng trà nước, thuận tiện pha giúp cậu tách cà phê nhé?"

    "Hiểu Thần! Cậu thật là quá tốt!" Thẩm Nhược cảm kích quay đầu, chỉ tay vào phần công việc mới hoàn thành được một nửa, ai oán nói, "Phần báo cáo này không phải là rắc rối thông thường, mình cảm thấy sắp sụp đổ rồi."

    "Cứ từ từ làm." Cố Hiểu Thần vỗ vỗ bả vai cô, khích lệ sĩ khí của cô ấy.

    "Được rồi." Thẩm Nhược gật đầu tiu nghỉu, tiếp tục công việc.

    Cố Hiểu Thần đứng dậy, đi đến phòng trà nước pha cà phê. Túi cà phê là cô tự mình mua hạt cà phê rồi tự xay chế biến ra. Trải qua một lúc, hai tay cô bưng một tách cà phê, cẩn thận nghiêm túc đi ra khỏi phòng trà nước.

    "Thẩm Nhược, cho cậu." Cố Hiểu Thần đem tách cà phê trong tay đặt lên trên bàn trước mặt cô ấy, quay về ngồi vào vị trí của mình.

    Thẩm Nhược bưng tách cà phê, uống ngay một ngụm, "Hiểu Thần, mùi vị rất ngon nha."

    "Thế à?" Cố Hiểu Thần thập phần vui vẻ.

    "Mùi vị không giống với vị cà phê mua ở cửa hàng tiện lợi, cà phê này là cậu mua ở đâu vậy?" Thẩm Nhược tò mò hỏi.

    Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng trả lời, Trương Mạn Lệ khuôn mặt u ám không biết đã đi đến sau lưng bọn họ từ lúc nào, đột nhiên đanh giọng quở trách, "Cố Hiểu Thần, Thẩm Nhược, hai người các cô có biết hiện tại đang trong giờ làm việc không? Mọi người đều bận rộn như vậy, các cô thì hay rồi, vẫn có thời gian nói chuyện uống cà phê!"

    "Miệng khát rồi, uống tách cà phê cũng không được à." Thẩm Nhược lẩm bẩm một tiếng.

    "Cô nói cái gì?" Trương Mạn Lệ không vui chau mày.

    Cố Hiểu Thần vội vàng nhìn về phía Thẩm Nhược, dùng ánh mắt ra hiệu, tỏ ý đừng tranh cãi nữa. Thẩm Nhược tóp tép miệng, vậy mới thu giọng lại. Trương Mạn Lệ lại mắng thêm mấy câu nữa, cô ta vừa quay người đi, bỗng thấy chủ quản đi ra khỏi văn phòng, mặt cười tươi như hoa, đặc biệt gọi to, "Chủ quản Trương."

    Chủ quản Trương vẻ mặt nghiêm trọng, đi đến trước mặt ba người. Tầm mắt ông ta quét qua Trương Mạn Lệ, lướt qua Thẩm Nhược, dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của Cố Hiểu Thần, trầm giọng phân phó, "Cố Hiểu Thần, cô lập tức đi văn phòng tổng tài một chuyến."

    Văn phòng tổng tài? Ai? Cố Hiểu Thần?

    Toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn về phía Cố Hiểu Thần, suy đoán nguyên nhân trong đó.

    "Chủ quản?" Cố Hiểu Thần nghi ngờ đứng dậy, vô cùng khó hiểu.

    Chủ quản Trương chỉ là không dám lề mề, lại tiếp tục thúc giục, "Liên thiếu gia dặn dò, cô lập tức đi ngay đi, đừng để Liên thiếu gia đợi."

    Liên.. Ngũ Hạ Liên? Cố Hiểu Thần hoảng hốt.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...