Ngôn Tình [Dịch] Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng - Thác Bạt Thụy Thụy

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hanatrans, 22 Tháng mười một 2021.

  1. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 010: Mắt kính gọng đen

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tôi biết rồi. Tôi lập tức đi ngay." Cố Hiểu Thần miễn cưỡng nói, bước chân đi ra khỏi phòng làm việc. Cô có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt đang phóng đến của các đồng nghiệp, chăm chú nhìn cô chằm chằm, dường như có thể đem cô chọc thủng thành hai lỗ. Cô chán ghét kiểu giống như thế này, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, càng không thích trở thành tiêu điểm như vậy.

    Cố Hiểu Thần ấn nút thang máy, nhìn thang máy từ từ lên cao.

    "Đinh đinh.."

    Cố Hiểu Thần trầm tĩnh đi vào trong thang máy, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, lúc đó mới thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại dấy lên tâm tư. Đôi mắt lấp lánh dưới mắt kính gọng đen chớp chớp không yên, nhìn chằm chằm không dứt lên con số hiển thị tầng lầu đang nhảy, đôi tay vô thức nắm chặt thành quyền.

    Tại sao anh ta muốn tìm cô? Trắng trợn như vậy nói cô đi văn phòng tổng tài báo cáo?

    Đột nhiên phát sinh quá nhiều sự việc, trong đầu Cố Hiểu Thần là một mảnh hỗn loạn. Cô vẫn chưa nghĩ ra phương pháp đối ứng thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra. Người phụ nữ mặc áo sơ mi, váy cạp cao chợt xuất hiện trước mắt Cố Hiểu Thần, hướng về phía cô khách khí, hờ hững mỉm cười, "Cố Hiểu Thần tiểu thư phải không?"

    "Vâng." Cố Hiểu Thần gật đầu.

    "Liên thiếu gia có lời mời." Người phụ nữ hiển nhiên là trợ lý hoặc là thư ký, cô đưa tay ra chỉ hướng.

    Hai cánh cửa lớn trạm trổ điêu khắc, khí thế mạnh mẽ áp bức xông đến.

    Cố Hiểu Thần mím môi, một chữ cũng không nói đi đến cửa văn phòng, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

    "Vào đi." Giọng nam trầm thấp xuyên qua cửa truyền tới.

    Cố Hiểu Thần hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào trong.

    Thiết bị làm việc toàn bộ được nhập khẩu từ Italia, phòng làm việc chỉ có hai màu đen trắng vô cùng đơn giản, nhưng các chi tiết lại thể hiện phong cách phẩm vị của chủ nhân, tinh tế mà hoa lệ. Cố Hiểu Thần đứng yên ở chỗ ban đầu, chầm chậm quay đầu, tìm kiếm thân ảnh của ai đó. Ánh mắt liếc về phía bàn làm việc, lại nhìn thấy một mô hình xe lửa được mô phỏng giống như thật.

    Đồ chơi? Cố Hiểu Thần nghi hoặc nhăn mày.

    "Cố Hiểu Thần tiểu thư, mời ngồi." Giọng nam của Ngũ Hạ Liên giàu từ tính từ phía sau vang lên.

    Cố Hiểu Thần giật mình, từ từ xoay người, ánh mắt nhìn đến một đôi đồng tử màu hổ phách. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu xuống hào quang chói lọi, rọi lên thân hình cao lớn thon dài, cũng chiếu ra nét mặt công tử đào hoa đùa giỡn với đời. Đáy mắt anh có sương mù che phủ, luôn luôn vui vẻ mỉm cười.

    "Liên thiếu gia." Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, thuận theo đi về phía sô pha rồi ngồi xuống.

    Ngũ Hạ Liên nhìn về phía quầy rượu, trầm giọng hỏi, "Uống chút gì đi? Nhưng trong này tôi chỉ có.."

    "Không.. không cần đâu." Cố Hiểu Thần vội vàng từ chối, nhưng mà tốc độ cự tuyệt cũng quá nhanh rồi.

    Ngũ Hạ Liên ung dung đi về phía bàn làm việc, hình như là đi lấy thứ gì đó.

    Đợi anh quay trở lại, anh cầm một món đồ đặt lên trên mặt bàn trà thuỷ tinh, không nhanh không chậm nói, "Cái này là của em sao?"

    Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn đến, nhìn thấy mắt kính gọng đen với thấu kính bị vỡ đặt trên bàn trà thuỷ tinh. Hiển nhiên là mắt kính của cô? Chẳng lẽ là ngày đó.. cô nhớ đến lúc đó, ngày đó lúc cô chạy ra khỏi gian cầu thang bộ, không cẩn thận làm rơi trên mặt đất. Đột nhiên lúc này có chút lúng túng, cô một chữ cũng không nói nên lời.

    "Đây.." ngập ngừng một chút, thẳng thắn thừa nhận, "Đây là mắt kính của tôi.."
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  2. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 011: Học muội cùng khoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngũ Hạ Liên cũng không bị bất ngờ, chỉ là bỡn cợt nói, "Hóa ra ngày đó người lén nhìn trộm ở trong gian cầu thang bộ là em."

    "Nhìn.. trộm?" Cố Hiểu Thần nghĩ đến từ này, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Cô có chút hoang mang, vội vàng nói, "Liên thiếu gia, ngày đó tôi thật sự không phải là cố ý. Tôi chỉ là vừa đúng lúc đi vào trong sảnh cầu thang bộ, không có nghĩ đến trong căn phòng nhỏ sẽ có người, cũng không nghĩ đến.. Nói tóm lại, tôi thực sự không phải là có ý tứ muốn đi xem trộm."

    Nếu sớm biết sẽ gặp phải anh, cô nhất định sẽ tránh cho thật xa! Cố Hiểu Thần cắn răng nghĩ thầm.

    Ngũ Hạ Liên nhìn bộ dạng chán nản muốn chết của cô thì không cảm thấy thú vị nữa. Một tay sờ cằm, mặc dù bận tối mắt nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, "Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi."

    Ánh mắt của anh thật khiến người ta khiếp sợ, Cố Hiểu Thần cả người rơi vào trạng thái bối rối. Trong đầu chợt xẹt qua cả trăm phương pháp giải quyết, cuối cùng chỉ có một cách. Cho dù cô rất muốn giữ lại phần công việc này, nhưng cũng không còn cách nào nữa. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến anh, ánh mắt lấp lánh cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh.

    "Tôi sẽ chủ động đưa đơn từ chức." Cô nhẹ giọng nói, nắm chặt mắt kính gọng đen trong tay.

    Không khí dường như đều muốn ngưng lại, yên tĩnh không có tiếng động.

    Ngũ Hạ Liên bỗng cười nhẹ thành tiếng, tiếng cười của anh làm cho Cố Hiểu Thần một trận khó hiểu, cô hoài nghi nhìn anh, anh lại giương lên khoé miệng, không nhanh không chậm nói, "Xác thực là tôi nên đuổi việc em. Nhưng tôi xem qua hồ sơ cá nhân của em, em cũng tốt nghiệp trường Đại học Hồng Kông à?"

    "Vâng." Đôi mắt của anh giống như biết phóng điện, Cố Hiểu Thần theo bản năng cúi đầu xuống.

    "Vừa mới tốt nghiệp năm nay?"

    "Vâng."

    "Chuyên ngành tài chính quốc tế?"

    "Vâng."

    Anh hỏi một câu, Cố Hiểu Thần đáp lại một câu, quả là giống như thầy giáo và học trò.

    Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, nhướng mày nói, "Như vậy em có biết tôi cũng tốt nghiệp ở Đại học Hồng Kông không?"

    "Không.." Cố Hiểu Thần suýt chút nữa buột miệng nói ra, lại cảm thấy không đúng, sửa lại, "Biết."

    Năm đó cô vừa mới nhập học vào Đại học Hồng Kông, cho dù là tân sinh viên lặng lẽ không tiếng tăm, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của anh. Anh là ông trùm kinh doanh tương lai của khoa tài chính, sinh viên ưu tú nhất khiến các giáo sư đều tự hào, là nhân vật cấp bậc vương tử trong mắt các sinh viên, con người anh giống như ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ nóng bỏng. Ngũ Hạ Liên, còn có người nào không biết sao?

    Đến nỗi sau khi anh ra nước ngoài du học, nhưng những sự tích kia vẫn được người ta nói say sưa như cũ.

    "Rốt cuộc là không, hay là biết?" Ngũ Hạ Liên truy hỏi đến cùng câu trả lời nước đôi lập lờ của cô.

    "Biết." Cố Hiểu Thần thốt ra một chữ này.

    "Thành tích của em xuất sắc như vậy, về mặt logic thì tôi nên có ấn tượng với em." Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt nói, nhưng ngược lại anh cũng chỉ ra là anh không biết cô.

    "Lúc bắt đầu, thành tích không được tốt." Cô bình tĩnh nói.

    Ngũ Hạ Liên xem như là đã đồng ý, lộ ra một khuôn mặt cười, "Nếu là như vậy, vậy thì em là học muội cùng khoa của tôi rồi, vậy chuyện lần này tôi xem như chưa xảy ra. Em có thể quay về là việc."

    "Làm phiền rồi." Cố Hiểu Thần đứng dậy, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

    Cửa trong chốc lát đóng lại, cô không ngăn nổi cảm giác vui sướng, hóa ra anh ta căn bản không nhớ ra cô.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  3. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 012: Chào tan sở

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Về đến bộ phận làm việc, ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn Cố Hiểu Thần giống như là đang nhìn sinh vật khác loài.

    "Trương Mạn Lệ, ngày mai cô nên thay đổi cách trang điểm đi, học tập Cố Hiểu Thần người ta một chút!" có người chua xót nói.

    Trương Mạn Lệ đã bị chọc giận rồi, thuận tay lật mở văn kiện, liếc nhìn thân hình Cố Hiểu Thần một cái, khinh thường hừ lạnh, "Liên thiếu gia sẽ không thể không có phẩm vị như vậy chứ!"

    "Nói không chừng Liên thiếu gia là muốn thay đổi khẩu vị thì sao?"

    "Tôi nói này Tiểu Lý, cậu có phải là rảnh rỗi quá rồi phải không?"

    "Không, tôi rất bận!"

    Bên tai tràn ngập tiếng chế nhạo của các đồng nghiệp, Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi về bàn làm việc của mình. Cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm Nhược lập tức thò đầu đến gần cô, nghi hoặc hỏi, "Hiểu Thần, Liên thiếu gia tại sao lại gọi cậu đến văn phòng tổng tài? Cậu có phải là đã quen biết Liên thiếu gia từ trước không?"

    "Không.. không quen!" Cố Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Chẳng qua là.."

    Thẩm Nhược vội vàng truy hỏi, "Chẳng qua là như thế nào?"

    "Chẳng qua là trùng hợp mình và Liên thiếu gia tốt nghiệp cùng một trường đại học, mà lại còn cùng khoa." Trực giác Cố Hiểu Thần cảm thấy muốn ném đi phần cùng khoa này đi, giải thích thêm, "Chỉ là mình thi vào trường đại học năm nhất, Liên thiếu gia đúng lúc đó ra nước ngoài du học. Cho nên mình và Liên thiếu gia kỳ thực không có bất cứ.."

    "Vậy các cậu không phải là học trưởng học muội cùng khoa sao?" Thẩm Nhược kinh ngạc thốt ra tiếng, chỉ nghe vào một nửa câu trước.

    Cố Hiểu Thần thở dài một tiếng, có chút bất lực.

    "Hóa ra Hiểu Thần của chúng ta là học muội cùng khoa của Liên thiếu gia!" Thẩm Nhược có chút toan tính, âm lượng cũng cao lên mấy phần.

    Vang thẳng đến lỗ tai của các đồng nghiệp vốn đang vùi đầu vào công việc cũng phải nghe rõ mồn một.

    "Chẳng qua là quan tâm bạn cùng trường!" Trương Mạn Lệ cười nhẹ một tiếng, lại nắm chặt bút trong tay.

    "Ai đó không phải cũng tốt nghiệp cùng một trường đại học với Liên thiếu gia sao, nhưng cũng chưa bao giờ thấy Liên thiếu gia gọi đến cô."

    "Làm việc!" Chủ quản đi ra khỏi văn phòng quát to một tiếng, ai cũng không có đủ can đảm tiếp tục bàn luận nữa.

    Thẩm Nhược kìm nén một bụng hiếu kỳ, đành phải đợi đến khi tan làm rồi lại tiếp tục hỏi phần kết. Nhưng cả buổi chiều tiếp theo, Cố Hiểu Thần lại không có cách nào tập trung tinh thần được. Thật không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến lúc tan làm, Thẩm Nhược và Cố Hiểu Thần cùng nhau đi thang máy xuống dưới tầng, nhưng lại tiếp tục quấn lấy hỏi.

    "Hiểu Thần! Văn phòng tổng tài như thế nào? Liên thiếu gia và cậu đã nói những gì vậy? Nói mình nghe với!"

    Đột nhiên, một tiếng lại một tiếng hô to vang lên từ phía sau lưng, "Liên thiếu gia!"

    Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược thuận theo tốp người lùi sang một bên, Ngũ Hạ Liên mỉm cười với mọi người, trầm ổn bước qua.

    "Liên thiếu gia!" Thẩm Nhược phấn khích hô to.

    Cố Hiểu Thần cúi đầu, hận bản thân hiện tại sao không phải là không khí.

    Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi qua đại sảnh, ánh mắt lơ đãng thoáng thấy người phụ nữ nhỏ nhắn phía trước cái đầu đà điểu đang cúi gằm xuống mặt đất, anh có chút nghiền ngẫm. Lúc anh đi qua người cô, Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm thấy giày da bóng loáng, hy vọng sẽ không phát sinh bất cứ tình huống bất ngờ nào.

    Nhưng anh lại đặc biệt dừng bước, mê hoặc khẽ nói, "Tan làm rồi?"

    "Vâng." Cố Hiểu Thần sững người, rồi gật đầu.

    Anh chỉ chào hỏi một cách tuỳ ý rồi nghênh ngang tiêu sái bước đi.

    Cái nhìn chằm chằm từ bốn phương tám hướng phóng đến khiến Cố Hiểu Thần chỉ muốn đào lỗ rồi tự mình chui vào.

    Anh ta nhất định là cố ý!
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  4. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 013: Đi đến cuộc hẹn ở hộp đêm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Xung quanh bên tai là những lời đồn đại vô căn cứ, Cố Hiểu Thần từ biệt Thẩm Nhược, bước lớn chạy ra khỏi đại sảnh. Cô không biết bản thân mình làm thế nào đi ra khỏi công ty, cảm thấy đôi chân giống như vô lực cứng đờ. Ngồi xe buýt đi về nhà, tim vẫn đập loạn nhịp như cũ. Sau khi về đến nhà, cô vội vàng đi tắm, lúc này mới bình tĩnh lại được.

    Cố Hiểu Thần tự nấu mỳ cho mình, đang ăn thì điện thoại di động vang lên.

    Trên mặt màn hình điện thoại di động hiển thị một dãy số lạ, Cố Hiểu Thần hoài nghi bấm phím kết nối.

    "Em yêu à!" Dư Hồng tuyệt đối là yêu tinh, thanh âm đó mềm mại có thể khiến toàn thân cô run lên một trận, "Tỷ tỷ tớ đây trở về Hồng Kông rồi, đặc biệt nhớ đến cậu, cậu hiện tại có rảnh không?"

    "Hồng Hồng.." Cố Hiểu Thần nghe ra là cô ấy, lộ ra nét mặt cười vui vẻ.

    Cố Hiểu Thần và Dư Hồng quen biết nhau từ hồi còn học cấp ba, các cô học chung một lớp, vừa vặn ngồi chung một bàn. Nghe nói nhà Dư Hồng rất nghèo, nhưng cô ấy lại trang điểm khá thời thượng, không chỉ hút thuốc uống rượu, đi học và tan học đều có người đưa xe con hộ tống.

    Và thông tin cô ấy được bao nuôi cũng tự nhiên lan truyền đi khắp cả trường.

    Có một ngày, chu kỳ của Dư Hồng kéo đến, một khuôn mặt đau đớn đến nhợt nhạt. Cả một lớp học lúc đó, hai mươi nữ sinh, chỉ có Cố Hiểu Thần đưa cô ấy đi phòng y tế. Kể từ sau ngày đó, Dư Hồng đã nhận định Cố Hiểu Thần là chị em suốt đời, bạn bè suốt kiếp của cô ấy. Liên lạc của hai người chưa bao giờ bị đứt đoạn, luôn luôn duy trì đến tận bây giờ.

    Nhanh chóng rửa mặt xong, Cố Hiểu Thần bắt một chiếc taxi đi đến hộp đêm dành cho người nổi tiếng.

    * * *

    Một đám nữ nhân trong phòng trang điểm xinh đẹp, Cố Hiểu Thần lộ rõ có chút lạc lõng không ăn nhập, cũng vô cùng bất ngờ.

    Người vừa mới đến tề tựu, lập tức đem lên mấy chai rượu đỏ.

    Mở rồi uống, mỗi người một ly.

    Một tay Dư Hồng cầm ly rượu, một tay ôm Cố Hiểu Thần, dông dài rêu rao, "Hiểu Thần à, cậu cũng được tính là có công việc tốt hàng đầu rồi! Mọi người nghĩ thử xem, đó là Ngũ thị, bao nhiêu người muốn vào đó đều không vào được! Nhưng mà Cố Hiểu Thần của chúng ta tài giỏi, vậy mà bọc lộ tài năng từ trong một nghìn người! Thật là tăng thêm thể diện cho chúng ta mà! Các chị em, nhảy múa đi, vui chơi hết mình đi!"

    Mấy người phụ nữ lập tức hưởng ứng lời kêu gọi, giẫm giày cao gót tiến vào sàn nhảy.

    "Gần đây sao rồi?" Dư Hồng giọng nhẹ nhàng hỏi.

    Cố Hiểu Thần hỏi lại, "Rất tốt, còn cậu thì sao?"

    "Tớ à.." Dư Hồng đem rượu đỏ trong ly một hơi uống cạn, mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp, rồi nói, "Vẫn như vậy thôi!"

    Hai người nói chuyện một lúc, Dư Hồng thúc giục, "Cô gái ngoan về sớm đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."

    Cố Hiểu Thần mắt nhìn thời gian, quả thực không còn sớm, "Vậy tớ đi nhé?"

    "Nhanh đi, nhanh đi, cậu làm sao còn dông dài nhiều lời hơn Đường Tăng vậy hả." Dư Hồng vội vàng đuổi cô, không kiên nhẫn vung tay, nhưng đáy mắt lại là vui vẻ, thanh thản.

    "Cậu có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ nhé." Cố Hiểu Thần đứng dậy, lúc này mới rời đi.

    Vừa mới đi ra khỏi hộp đêm, trước mặt lại nhìn thấy một người đàn ông áo mũ chỉnh tề đi vào. Trong chớp mắt cô nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mắt đeo kính, mà người đàn ông đó cũng đã nhìn thấy cô, đáy mắt đều loé lên một tia kinh ngạc giống nhau. Cố Hiểu Thần vô thức cúi đầu, rồi yên lặng đi qua người bọn họ.

    Lúc đi qua chỗ rẽ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, phía sau lại có người nắm chặt cổ tay cô.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  5. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 014: Quyết định của Hiểu Thần

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cố Hiểu Thần bỗng bị giật mình, vội vàng quay đầu lại, là Châu Thành Trạch!

    "Thật sự là em, em tại sao lại đến loại nơi này?" Ngữ khí của Châu Thành Trạch khó che giấu được sự trách móc, vẻ mặt lại giống như là vô cùng sửng sốt. Quả thực anh nên bất ngờ, dựa theo sự hiểu biết rõ ràng của anh, cô ấy từ nhỏ đến lớn luôn luôn là một người ngoan ngoãn, lại chưa tạo ra bất cứ sai lầm nào, kỳ thực là không nên xuất hiện ở loại chỗ tôm hùm hỗn tạp như thế này.

    Cố Hiểu Thần thoát ra khỏi tay anh, nhàn nhạt nói, "Đây là chuyện của tôi, Châu tiên sinh."

    Cô rõ ràng là đang cự tuyệt bài xích anh, Châu Thành Trạch cũng nhận ra được. Anh cúi đầu nhìn cô, thần sắc trên khuôn mặt nhã nhặn chợt đông cứng lại, "Kỳ thực đây là chuyện của em, nhưng mà bị tôi nhìn thấy, tôi nhất định phải quản. Nếu như để dì Phân biết được, tôi nghĩ bà ấy nhất định sẽ tức giận cũng sẽ rất lo lắng. Chẳng lẽ em muốn bà ấy sốt ruột sao?

    " Anh.. "'dì Phân' trong miệng của anh ta chính là mẹ của cô, Cố Hiểu Thần trừng mắt nhìn anh, sự kiêu ngạo trong nháy mắt tiêu tan.

    Trợ lý cùng đến quay trở lại tìm Châu Thành Trạch, nhìn thấy anh cùng một cô cái đứng ở một chỗ, lập tức dừng bước gọi," Châu tổng? "

    " Tôi đưa em về! Em đợi tôi một lát! "Châu Thành Trạch dặn dò một tiếng, quay đầu đi về hướng người trợ lý nói cái gì đó.

    Cố Hiểu Thần nhìn thoáng qua anh ta, cắn môi quay người rời đi. Cô đi nhanh như bay, cũng giống như năm đó rời khỏi sảnh tiệc hôn lễ, từ trước tới giờ đều không có nghĩ qua muốn cùng Châu gia có bất kỳ mối quan hệ nào.

    Ở cửa ra vào của hộp đêm, có người chân bước lớn chạy đi.

    " Tài xế xin hãy mở cửa! "Cố Hiểu Thần nhanh chóng bắt taxi, ngồi vào trong.

    Châu Thành Trạch nhìn thấy chiếc xe taxi đó rời đi, chìm vào bóng đêm.

    Đêm khuya mười giờ bốn mươi phút cô về đến nhà, Cố Hiểu Thần rót ly nước đá lạnh để trấn tĩnh tư tưởng. Ban đêm đi ngủ, nhưng Cố Hiểu Thần làm sao cũng không ngủ được, cô đang lo lắng liệu Châu Thành Trạch có nói với mẹ về sự việc ngày hôm nay hay không. Một đêm trăn trở khó ngủ, đợi đến sáng thứ ba, cô chống hai mắt gấu trúc đi làm.

    Trải qua ba ngày yên ổn, mẹ không gọi điện thoại đến, Cố Hiểu Thần tin chắc Châu Thành Trạch không có mách lẻo.

    Cuộc sống như thường lệ, vô số vụn vặt gom góp thành nhân sinh.

    Cố Hiểu Thần mỗi ngày đến Ngũ thị đi làm, cuộc sống sáng chín tối năm lại khiến cho cô ngày càng ngột ngạt.

    Đồng nghiệp ở công ty đối với cô chỉ chỉ trỏ trỏ, nghĩ đến Cố Hiểu Thần, cô cần khuôn mặt - không có khuôn mặt, cần thân hình - không có thân hình, mà lại còn là người mới, vừa mới vào công ty chưa đến hai tháng. Nhìn trên nhìn dưới cũng không nhìn ra Cố Hiểu Thần có chỗ nào khác với người thường! Vậy mà cô ấy lại được Liên thiếu gia triệu tập! Đã thế, Liên thiếu gia còn chào hỏi với cô ấy nữa!

    Cô ấy rốt cuộc làm sao có thể bám lên Liên thiếu gia được nhỉ?

    Đây quả thực rất kỳ lạ!

    Một tuần sau, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng đưa ra một quyết định trọng đại.

    Thời gian nghỉ trưa, cô soạn xong đơn từ chức, gõ cửa lớn văn phòng chủ quản.

    " Vào đi. "

    Cố Hiểu Thần đẩy cửa rồi đi vào.

    " Ồ? Cố Hiểu Thần, ngồi đi, có chuyện gì không? "Thái độ của chủ quản đối với cô tốt lên nhiều, nghĩ cũng biết là bởi vì cái gì.

    Cố Hiểu Thần đi về phía bàn làm việc, đem đơn từ chức đưa đến trước mặt ông ta, nhẹ giọng nói," Chủ quản, đây là đơn từ chức của tôi."
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  6. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 015: Thăng chức làm trợ lý

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Từ chức?" Trương chủ quản nghe thấy cô nói như vậy, hiển nhiên là giật nảy cả mình, "Cố Hiểu Thần, tại sao đột nhiên lại muốn từ chức?"

    Cố Hiểu Thần mỉm cười trả lời, nhẹ giọng nói, "Chủ quản, từ chức là nguyên nhân cá nhân. Thời gian hai tháng này, tôi ở Ngũ thị đã học được rất nhiều thứ, cảm ơn sự chiếu cố của chủ quản."

    "Đây.." chủ quản Trương nhất thời không biết đưa ra quyết định thế nào cho tốt, chỉ sợ mắc lỗi với cấp trên, suy cho cùng mối quan hệ của cô ấy và Liên thiếu gia ở trong công ty đã bị đồn thổi đến khó bề phân biệt. Nghĩ rồi lại nghĩ, trầm giọng nói, "Vậy như thế này đi, Cố Hiểu Thần, cô đi ra làm việc trước, đầu tiên hoàn thành tất cả công việc còn dang dở trong tay, phải làm đến nơi đến chốn."

    Cố Hiểu Thần gật đầu cười đáp, "Được, cảm ơn chủ quản."

    Sau khi Cố Hiểu Thần đi ra khỏi văn phòng, chủ quản Trương lập tức cầm điện thoại lên trực tiếp ấn nút gọi đi. Điện thoại được thư ký tổng tài tiếp nhận, thông báo Liên thiếu gia không có ở công ty, đang đi nghỉ ở Hawai. Chủ quản Trương lấy được phương thức liên lạc, lại gọi điện thoại quốc tế đến Hawai, sau mấy lần trục trặc, cuối cùng đã liên lạc được với Liên thiếu gia.

    "Liên thiếu gia, tôi là Trương Nhân Thành của phòng kế hoạch. Làm phiền kỳ nghỉ của ngài, vô cùng áy náy.."

    Lời nói khách sáo chỉ nói được đến một nửa, đã bị Ngũ Hạ Liên cắt ngang, giọng nam điềm tĩnh mơ hồ phát ra giận dữ, "Chuyện gì?"

    Chủ quản Trương trán toát mồ hôi hột, lập tức giải thích, "Chuyện là như thế này, bộ phận có vị Cố Hiểu Thần tiểu thư, cô ấy vừa mới đột nhiên đưa đơn từ chức, nên tôi muốn xin một tiếng chỉ đạo của Liên thiếu gia."

    "Cố Hiểu Thần?"

    "Đúng, chính là Cố Hiểu Thần, ngài còn từng gọi cô ấy đến văn phòng!" Chủ quản Trương không nén nổi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Liên thiếu gia căn bản không nhớ ra cô ấy?

    Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lúc, Ngũ Hạ Liên trầm giọng quát, "Chẳng qua chỉ là một nhân viên muốn từ chức, còn cần tôi phải chỉ đạo sao?"

    "Vâng vâng vâng, Liên thiếu gia, tôi biết nên làm như thế nào rồi!" Thần sắc của Chủ quản Trương thay đổi đột ngột, vội vàng cúp điện thoại.

    "Đợi đã!"

    Chủ quản Trương nín thở chờ đợi, lại nghe thấy Ngũ Hạ Liên đanh giọng ra lệnh, "Chủ quản Trương, đơn từ chức của Cố Hiểu Thần.."

    * * *

    Cửa văn phòng bị đẩy mở ra, chủ quản Trương nhìn về phía phòng làm việc, xông tới chỗ Cố Hiểu Thần nói to, "Cố Hiểu Thần, cô đến đây một lát!"

    "Được!" Cố Hiểu Thần trả lời một tiếng, đứng dậy đi về phía văn phòng.

    Cửa vừa đóng lại, các nhân viên nhìn quanh lẫn nhau, tò mò không ngớt.

    "Cái gì?" Trong văn phòng, Cố Hiểu Thần không dám tin nhìn chủ quản Trương, kinh ngạc nói, "Chủ quản, làm sao có thể như vậy?"

    "Liên thiếu gia vừa mới thông báo xuống, bổ nhiệm cô làm trợ lý cá nhân. Chúc mừng cô thăng chức rồi." Chủ quản Trương cười nói, nhưng không dám sơ suất, "Ngũ thị là một công ty rất có tiền đồ phát triển, bao nhiêu người muốn vào cũng không vào được. Bây giờ cô lại được thăng chức làm trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia, đây không phải là lúc thích hợp để từ chức đâu?"

    Cố Hiểu Thần cắn răng nói, "Chủ quản, rất xin lỗi, tôi vẫn là muốn từ chức!"

    Chủ quản Trương giống như rất kinh ngạc, lại lần nữa nhấn mạnh chỉ ra, "Nhưng cô được thăng chức làm trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia!"

    "Tôi hiểu, nhưng mà tôi đã quyết định muốn từ chức rồi!" Cố Hiểu Thần lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

    Là bởi vì anh, nên cô sẽ không ở lại.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  7. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 016: Vài ngày sau

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Cố Hiểu Thần, cô vẫn muốn từ chức sao?"

    "Vâng!" Thái độ của Cố Hiểu Thần vô cùng kiên quyết.

    "Bây giờ cô đã là trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia, việc từ chức này tôi cũng không làm chủ được." Chủ quản Trương khó xử nói, quả thực là không làm sao hiểu được tâm lý hiện tại của cô gái này. Nhân viên nữ trong công ty đều muốn trèo lên vị trí cao, gả vào hào môn làm thiếu phu nhân, nhưng lại có người không thèm ngó ngàng tới.

    Cố Hiểu Thần hiểu sự khó xử của chủ quản Trương, cũng không muốn làm khó ông, "Vậy tôi trực tiếp tìm Liên thiếu gia."

    "Liên thiếu gia đang đi nghỉ ở Hawai, hiện tại không có ở công ty."

    "Vậy bao giờ anh ta quay trở lại?"

    "Cái này thì không rõ rồi.

    Vốn dĩ Cố Hiểu Thần định từ chức, nhưng không nghĩ đến Ngũ Hạ Liên đột nhiên thăng chức cho cô, bổ nhiệm cô làm trợ lý cá nhân. Cố Hiểu Thần đành phải tiếp tục ở lại Ngũ thị làm việc, cho đến khi Ngũ Hạ Liên quay trở về. Thoáng cái đã qua mấy ngày, nhưng Ngũ Hạ Liên chậm trễ không hề xuất hiện, Cố Hiểu Thần không tránh được có chút buồn bực.

    Đành phải chờ thôi.

    * * *

    Mấy ngày sau.

    Sáng sớm ở sân bay quốc tế Hồng Kông, một đôi nam nữ đi từ đường dành cho khách VIP ra ngoài. Đám ký giả sớm nhận được tin nội bộ ùn ùn kéo tới, cầm máy ảnh chụp hình liên tục một hồi, chỉ nghe thấy tiếng 'tách tách' vang lên liên hồi, đèn flash chói đến mức không mở được mắt, đám ký giả liên tục đặt câu hỏi như bắn súng.

    " Xin hỏi Hạ tổng và Anna tiểu thư bắt đầu qua lại từ khi nào? "

    " Có phải Miki tiểu thư đã trở thành quá khứ rồi không? "

    " Hạ tổng, Hạ tổng xin hãy trả lời một chút có được không? "

    Ngũ Hạ Liên hướng đám ký giả mỉm cười, Anna thân mật kéo anh ra khỏi lớp lớp vòng vây.

    Ngoài sân bay, xe đã đợi hồi lâu. Hai người lên xe, RV lập tức chạy về phía trước, thuận lợi thoát khỏi vòng vây của đám ký giả. Anna dựa sát vào người Ngũ Hạ Liên, nâng mắt nhìn về phía anh," Liên, em cũng chỉ muốn biết chúng ta có phải là đang qua lại hay không. "

    " Tôi không thích phụ nữ giở loại thủ đoạn mánh khoé vô vị như thế này, hiểu không? "Ngũ Hạ Liên không nhanh không chậm nói, lại làm chấn động tâm tư.

    " Hiểu, hiểu rồi. "Anna ấp úng đáp lại, trong lòng bi ai, cô len lén đem tin tức thả ra ngoài, chẳng lẽ..

    Ngũ Hạ Liên đưa Anna về chung cư, Anna bịn rịn không từ bỏ hỏi," Liên, anh vẫn sẽ tìm em chứ? "

    " Dĩ nhiên, em quyến rũ như vậy. "Ngũ Hạ Liên hôn cô, nhưng không lộ ra một chút lưu luyến nào.

    Anna mở cửa xe, chần chừ đi về phía tòa nhà chung cư đồ sộ. RV khởi động động cơ, đi về hướng Công ty Ngũ thị. Tài xế phía trước đột nhiên tháo mũ tài xế, lộ ra mái tóc ngắn mát mẻ, Ngôn Húc Đông ngẩng đầu, mắt nhìn vào gương xe phía trước, trêu chọc," Tôi nói này Hạ tổng, cậu làm sao vẫn y như cũ, nói dối với phụ nữ là không tốt. "

    Ngũ Hạ Liên không thèm đếm xỉa, trầm giọng hỏi," Cậu từ Đức về khi nào? "

    " Hôm qua mới về tới, hôm nay đích thân đi đón máy bay, Hạ tổng có phải là nên tăng lương cho tôi không? "

    " Tăng lương mười phần trăm. "

    " Cảm ơn. "

    Khi hai người Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông xuất hiện ở Công ty Ngũ thị, tự nhiên thu hút sự chú ý của đám đông. Ngôn Húc Đông là tâm phúc của Liên thiếu gia, trước kia được phái đi đảm nhiệm giải quyết công việc ở Đức. Hai người một trước một sau đi về hướng thang máy, đột nhiên một thân ảnh nhảy tót ra từ phía sau đoàn người, vội vã xông đến, giọng nữ trong trẻo hô to," Xin hãy đợi một chút!"
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  8. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 017: Thư tỏ tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mọi người quay đầu nhìn đến, thoáng thấy nữ nhân viên mặc bộ đồ màu xám, đeo mắt kính gọng đen chạy về phía Ngũ Hạ Liên cùng với Ngôn Húc Đông. Cố Hiểu Thần phát hiện nhịp tim có chút tăng nhanh, cô nín thở một hơi, vẫn cứng đầu đi đến trước mặt Ngũ Hạ Liên, nhẹ giọng nói, "Liên thiếu gia, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."

    Cô đã cố gắng hết sức đem âm thanh của mình phát ra nhẹ nhàng, nhưng bốn phía lại cực kỳ yên lặng.

    "Cố tiểu thư, có chuyện gì sao?" Ngũ Hạ Liên dù bận nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cô, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay của cô, nước da trắng đến mức không có huyết sắc khiến anh vô thức cau mày.

    Giọng điệu của anh tôn quý có địa vị khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy không thoải mái, cúi đầu lặp lại, "Tôi có thể nói chuyện với anh được không?"

    "Bây giờ nói đi." Thanh âm của Ngũ Hạ Liên trầm thấp, lại không cho phép người ta thương lượng từ chối.

    Cố Hiểu Thần cắn môi, đành phải ở trước mặt đám đông từ trong túi lấy ra phong thư từ chức kia, đôi tay cầm thư từ chức đưa cho anh, "Đây là.. của tôi.."

    "Đến văn phòng lại nói." Câu nói của cô nói được một nửa, bị Ngũ Hạ Liên lạnh giọng cắt ngang.

    Cố Hiểu Thần cầm một góc của thư từ chức, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy mày kiếm, mắt như vì sao sáng lấp lánh tỏa ra hào quang rạng rỡ, cứ như vậy chiếu rọi lóa mắt. Anh thậm chí cũng không cúi đầu, chỉ là rũ mắt lướt nhìn bản thân, trong mắt hờ hững lộ ra một chút lạnh lẽo. Lúc này, cô triệt để phát hiện anh ta chính là người cao cao tại thượng.

    "Được." Nói không lưu loát ra chữ, cô chỉ có thể thỏa hiệp.

    Ngôn Húc Đông đứng một bên quan sát dường như nhận ra giữa hai người có sự giao tiếp ánh mắt không bình thường, rút phong thư màu trắng trong tay Cố Hiểu Thần, liếc mắt tuỳ ý, anh nhìn cô, cười nói, "Chẳng lẽ đây là thư tỏ tình sao?"

    Tỏ, thư tỏ tình?

    Đám đông thở ra một hơi khí lạnh, trên mặt viết đầy hai chữ "kinh ngạc".

    Mắt Cố Hiểu Thần trợn càng thêm lớn, vội vàng giải thích, "Không, không phải.. đây là.."

    "Cố tiểu thư, tôi chỉ có thời gian mười phút!" Lại lần nữa bị người cắt ngang, Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm đôi mắt của cô rồi định ra thời gian.

    Lời tiếp theo bị Cố Hiểu Thần thu lại, thật là khó mà nói hết lời.

    Ba người sau khi lần lượt vào trong thang máy, ánh mắt của đám đông nhìn chằm chằm căng thẳng, cho đến khi cửa thang máy đóng lại.

    Trong thang máy, Ngôn Húc Đông có chút hiếu kỳ quan sát cô gái ở một bên. Chỉ là cảm thấy có hơi quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng đã suy nghĩ tỉ mỉ mà vẫn không nghĩ ra. Thang máy đến một tầng nào đó, Ngôn Húc Đông tự ý đi ra, hướng Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười. Dựa theo phép lịch sự, Cố Hiểu Thần mỉm cười đáp lại.

    Chỉ còn lại hai người trong thang máy, không khí trong thang máy đều hóa loãng.

    Mãi khi lên đến tầng cao nhất, Ngũ Hạ Liên bước lớn đi ra khỏi thang máy, Cố Hiểu Thần vẫn bất động tại chỗ.

    Thư ký và mấy người trợ lý đã đợi rất lâu, nịnh nót hô lớn, "Chào Liên thiếu gia."

    "Chào." Ngũ Hạ Liên tuỳ ý đi về phía văn phòng, đẩy cửa mở ra. Bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, anh quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Cố Hiểu Thần vẫn đứng ở cửa thang máy, "Vào đi!"

    Cố Hiểu Thần gật đầu, tự nhủ không có việc gì phải sợ. Ngẩng đầu lên, thẳng sống lưng, theo anh đi vào.

    Để lại thư ký Hạ cùng với trợ lý hiếu kỳ nhìn nhau.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  9. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 018: Bãi bỏ từ chức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Văn phòng rất rộng lớn, Cố Hiểu Thần vẫn đứng nguyên một chỗ, có chút do dự không yên. Cô nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô. Ngũ Hạ Liên ngồi ở trên ghế tựa làm bằng da thật, toàn bộ đều nhập khẩu từ Italia, ánh mắt đó mang theo sự truy xét. Anh mở miệng ra lệnh, "Ngồi!"

    Cố Hiểu Thần đi đến ngồi xuống trước mặt anh, cúi đầu không nhìn anh.

    "Nếu em không định mở miệng, vậy thì đi ra ngoài làm việc." Ngũ Hạ Liên nhìn thẳng vào cô, môi mỏng nhẹ phun ra một câu nói.

    Cố Hiểu Thần cắn răng trả lời, cương quyết nói, "Rất xin lỗi, tôi muốn từ chức." Cô vừa nói đồng thời động tác phản xạ mở túi tìm phong thư từ chức, cả người chợt ngẩn ra, lập tức ảo não muốn chết. Cô quên mất, đơn từ chức bị người đàn ông kia cầm đi rồi, còn nói đó là.. thư tỏ tình.

    "Cho tôi lý do." Ngũ Hạ Liên nhướng mày, lạnh giọng chất vấn.

    "Một chút việc riêng."

    "Việc riêng gì?" Anh kiên trì truy hỏi, hiển nhiên không quan tâm ý nghĩa của từ 'việc riêng' này là như thế nào.

    Cố Hiểu Thần thập phần tức giận, bướng bỉnh nói, "Liên thiếu gia, tôi đã nói là việc riêng."

    "Vậy thì sao? Không tiện nói?" Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng hỏi, mắt chim ưng như bó đuốc, "Tôi có thể cho e nghỉ phép để em sắp xếp xong công việc cá nhân. Hay là, em đã tìm được công việc khác, cho nên thấy Ngũ thị chướng mắt rồi?"

    "Không phải! Ngũ thị là một công ty rất có tiền đồ phát triển, tôi vừa mới tốt nghiệp, còn là người mới, có thể gia nhập vào Ngũ thị làm việc, tôi cảm thấy đã là rất may mắn rồi!" Cố Hiểu Thần thật lòng nói.

    "Nếu đã như vậy, vậy tại sao em vẫn muốn đưa đơn từ chức." Ngũ Hạ Liên bức bách chăm chú nhìn người, không định buông tha cho cô.

    Cố Hiểu Thần mắt nhìn chằm chằm mô hình xe lửa cao mô phỏng như thật đặt trên bàn làm việc, quả thực là rất lúng túng, "Tôi đã nói rồi.. là việc riêng."

    "Ba ngày, thời gian ba ngày có đủ không." Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía anh, anh lại chậm rãi nói, "Thu xếp việc riêng của em."

    "Liên thiếu gia.." chẳng qua là cô chỉ muốn từ chức, làm sao lại khó khăn như vậy!

    Ngũ Hạ Liên thấy trên mặt cô một trận xanh rồi một trận trắng, vẻ mặt có tức giận nhưng lại không được phát tác, chỉ cảm thấy trầm ngâm, "Chẳng lẽ là em để ý đến sự việc nhìn trộm ngày hôm đó?"

    "Không.. phải!" Cố Hiểu Thần nghiến răng nghiến lợi, cô mới không có nhìn trộm!

    "Vậy thì được rồi." Ngũ Hạ Liên không cho cô cơ hội để từ chối, trầm giọng nói, "Cho em nghỉ phép ba ngày, ba ngày sau đến chỗ tôi báo cáo. Và tháng sau lương tăng lên năm mươi phần trăm. Tôi hy vọng em hiểu rõ một chút, tôi thăng chức cho em, bởi vì em có năng lực này."

    "Hay là em cho rằng tôi đối với em còn có suy nghĩ khác." Ngũ Hạ Liên giương khoé môi lên, hơi mỉm cười một chút.

    "Dĩ nhiên là không có." Tim Cố Hiểu Thần nhảy lỗi mất nửa nhịp, hai má bốc lên hai đám đỏ ửng.

    Chuyện từ chức bị gạt bỏ vì mấy câu nói của anh, mức lương nhiều như vậy, cô quả thực không nỡ từ bỏ.

    Tay Cố Hiểu Thần ngầm nắm thành quyền, trầm tĩnh nói, "Liên thiếu gia, tôi cảm thấy tôi có thể thu xếp tốt việc riêng, ngoài ra không cần nghỉ phép, ngày mai có thể đi làm. Nhưng, hôm nay có thể cho tôi nghỉ một ngày được không?"

    Nhưng cô lại không phát hiện ra, đáy mắt Ngũ Hạ Liên loé lên một tia tinh quang.
     
    tuongnhu, snarry0901Eldorido thích bài này.
  10. hanatrans

    Bài viết:
    241
    Chương 019: Ngày đầu nhậm chức

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mỗi buổi sáng sớm đều như nhau.

    Giao thông ở Hồng Kông vẫn luôn bận rộn như trước, ngã tư đường không ngớt xe qua lại. Người đi bộ đứng bên ở hai đầu vạch qua đường, đợi đèn đỏ nhảy qua đèn xanh. Cuối đoàn người, Cố Hiểu Thần lưng đeo túi chéo kiên nhẫn đợi đèn xanh. Cô ngẩng đầu mắt nhìn tòa cao ốc phía không xa, theo người phía trước đi qua vạch dành cho người đi bộ.

    Băng qua vạch qua đường, phía trước chính là cao ốc của Công ty Ngũ thị.

    Cố Hiểu Thần nhấc cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian. Tiêu rồi, tám giờ năm mươi phút rồi? Cô đã đến trễ rồi! Lập tức cất bước chạy về phía trước, trong thâm tâm vui mừng vì hôm nay mình mang giày đế bằng. Thực ra, từ trước đến nay cô cũng không thích đi giày cao gót.

    Khi chạy qua ngã rẽ lại thấy phía trước có một đứa bé đứng lẻ loi một mình ở bên đường, viền mắt đỏ ửng, bơ vơ mù mịt.

    Lạc đường rồi? Còn là đi lạc khỏi mẹ nữa? Cố Hiểu Thần lo lắng suy nghĩ, đi về hướng đứa bé kia.

    Ngay lúc này, một chiếc xe Lamborhini chầm chậm dừng lại bên đường.

    Từ trong xe bước xuống một người đàn ông cao lớn, âu phục phẳng phiu, một bộ dáng công tử đào hoa. Cố Hiểu Thần giật mình, hiển nhiên là Ngũ Hạ Liên. Ngũ Hạ Liên dĩ nhiên không chú ý đến Cố Hiểu Thần ở phía không xa, chuyên chú nhìn bé gái nhỏ kia, đi đến bên cạnh cô bé, thấp giọng hỏi, "Tiểu bằng hữu, làm sao vậy?"

    "Không thấy mẹ đâu nữa!" bé gái nhỏ trong chốc lát khóc lớn thành tiếng.

    Ngũ Hạ Liên trực tiếp cầm cà vạt của mình lên, giúp bé lau nước mắt, "Sao lại không thấy mẹ nữa!"

    "Chính là không thấy mẹ nữa." Bé gái thút thít khóc, tiếp tục nói.

    Ngũ Hạ Liên sờ đầu bé gái, trầm giọng nói, "Chú nói con này, mẹ nhất định sẽ quay lại tìm con. Con chỉ cần đợi ở chỗ ban đầu là được rồi, bằng không như vậy đi, chú ở đây đợi cùng con. Được không?"

    "Vâng!" bé gái nhỏ gật đầu.

    Qua một lúc, người phụ nữ trung niên ở cuối quảng trường vẻ mặt vội vã chạy đến. Bé gái nhỏ quay đầu nhìn người phụ nữ, trong chốc lát cô bé nở ra nụ cười, kêu khóc chạy về phía người phụ nữ trung niên, "Mẹ! Mẹ!"

    "Bảo bối! Mẹ muốn giết chết con!" người phụ nữ trung niên bế bé gái lên.

    Ngũ Hạ Liên nhìn hai mẹ con đang khóc, lộ ra một vẻ mặt tươi cười. Lúc này mới quay lại vào xe, chạy về hướng bãi đỗ xe.

    Mà Cố Hiểu Thần ở phía không xa, viền mắt hơi đỏ.

    Lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm thấy anh ấy dường như cũng không có xấu xa như vậy.

    * * *

    Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Hiểu Thần nhậm chức làm trợ lý, trước tiên đi đến phía bộ phận trước kia thu dọn đồ đạc. Kỳ thực cũng chẳng có gì để thu dọn, nhưng vẫn nên nói lời chào với những đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau trong hai tháng. Khi cô đi đến bộ phận kế hoạch, đồng nghiệp vẫn đang bận rộn với công việc nhốn nháo ngẩng đầu lên nhìn cô.

    "Ôi! Người tỏ tình trước công chúng đến rồi!" có người châm biếm một tiếng.

    Cố Hiểu Thần nhếch môi, giữ nguyên trầm mặc. Bỏ đi, cô cũng lười giải thích, thanh giả tự thanh.

    Sau khi Cố Hiểu Thần nói lời từ biệt với chủ quản, về đến vị trí của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô đem hai chậu cây, mấy cuốn sách đặt vào trong thùng giấy, chỉ cảm thấy ánh nhìn chuyên chú từ bốn phía lạnh nhạt, xa cách.

    Đôi tay Trương Mạn Lệ vòng qua ngực, cười trên nỗi đau của người khác nói, "Không tự lượng sức, bị sa thải rồi."
     
    snarry0901Eldorido thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...