Bạn được Phạm Thanh Thảo mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
37829 726
Kiếm tiền
hanatrans đã kiếm được 378290 đ

Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng​


ed295c8360ddd705a81dd70daffda58c.jpg


Tác giả: Thác Bạt Thụy Thụy

Translator: Hanatrans

Thể loại: Ngôn tình

Giới thiệu

Ở Ngũ thị, không ai không biết, không ai không hiểu Liên thiếu gia. Ở Ngũ thị, Liên thiếu gia nói bạn là sai, vậy bạn chính là sai. Ở Ngũ thị, tuyệt đối đừng trêu chọc Liên thiếu gia, bằng không kết cục chỉ có một chữ ---- Chết. Và Cố Hiểu Thần cô ấy hiểu rõ bản thân, không có mộng đẹp chim sẻ biến thành phượng hoàng. Khi học đại học, anh là học trưởng, cô là học muội bị anh mắng mỏ đến phát khóc trước mặt vô số học sinh. Bốn năm sau, cô tiến vào làm việc ở công ty mới, anh đã trở thành tổng tài thượng cấp của cô! Bênh vực kẻ yếu giúp bạn tốt, không nghĩ đến đụng phải bạn gái của anh. Oan gia ngõ hẹp, e rằng chính là đạo lý này. Cô chủ động đề nghị từ chức, chủ quản lại nói tổng tài không phê duyệt, còn muốn thăng chức cho cô làm trợ lý. Trên tay cô rõ ràng là đơn từ chức, tại sao trái lại bị toàn thể công ty nói thành thư tỏ tình.

Người con gái này đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ cứng nhắc, dáng người khô khan nhạt nhẽo, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ! Anh, Ngũ Hạ Liên, thiếu gia tập đoàn tài chính Ngũ thị, từ trước đến nay đối với nữ nhân luôn thành thục lão luyện. Chưa có người nào là không có được, chỉ có anh không muốn, bản lĩnh đến mức nào. Cứ chờ xem!
 
Last edited by a moderator:
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 001: Hôn lễ của mẹ

Hồng Kông, thành phố phồn hoa.

Tại khách sạn năm sao đang cử hành hôn lễ.

Chú rể là lão tổng Châu Mặc Sinh, Châu thị ở Hồng Kông cũng được xem là doanh nghiệp vừa và nhỏ, có chút quy mô. Ông và vợ vốn sinh được một người con trai và một người con gái, gia đình hạnh phúc mỹ mãn, tính tình trung hậu, chỉ tiếc là người vợ bị bệnh chết. Ba năm sau, ông quen người vợ hiện tại, vì vậy nên kết hôn thêm lần nữa.

Cô dâu Lâm Phân, ngay cái nhìn đầu tiên đã biết là một người phụ nữ dịu dàng.

"Chúng ta cùng nhau chúc phúc tân lang Châu Mặc Sinh tiên sinh và tân nương Lâm Phân tiểu thư!"

Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên không ngớt.

Trong góc của sảnh yến tiệc, người con gái không làm cho người ta để vào mắt đang trộm nhìn về phía lễ đài hôn lễ. Cô đeo một cặp mắt kính gọng đen, mặc một bộ lễ phục sáng màu. Lễ phục phối thắt lưng đơn giản, phong cách càng lộ rõ sự lỗi thời. Cách ăn mặc như vậy của cô không những không lộ ra vẻ đẹp gợi cảm, ngược lại còn có chút nực cười.

Chỉ có một đôi mắt dưới mắt kính đang chớp chớp, lộ rõ mấy phần bướng bỉnh.

Viền mắt bỗng dưng đỏ ửng.

"Này!" Đột nhiên bên tai vang lên giọng nữ trong trẻo, còn mang theo mấy phần khinh thường.

Cố Hiểu Thần bị dọa một trận, theo bản năng lùi lại một bước.

Cô nhận ra cô ấy, con gái của Châu Mặc Sinh, Châu Nhã Như.

Châu Nhã Như dáng dấp rất xinh đẹp, gương mặt phù dung xinh xắn, ngay cả nước da cũng đều láng bóng, phấn hồng mịn màng. Cô ta nhìn Cố Hiểu Thần một lượt từ trên xuống dưới, ánh mắt chán ghét như có lưỡi dao sắc bén, "Tôi nói cô vẫn là nên nhanh đi đi, để người khác nhìn thấy thì không tốt. Mẹ của cô có thể gả vào Châu gia chúng tôi, đó thực là phúc khí tu dưỡng mấy đời."

"Tôi lập tức đi ngay." Cố Hiểu Thần nghe thấy cô ta nói như vậy cũng không tức giận.

Đúng vậy, cô dâu là mẹ của cô.

Nhưng điều kiện để mẹ của cô có thể gả vào Châu gia chính là – không thể công khai thân phận của người con gái này ra bên ngoài.

Mẹ đã vất vả nhiều năm như vậy, cũng nên tìm được chỗ dựa tốt.

Cô hiểu rõ sự khó xử của mẹ, đành cắn răng bằng lòng.

Cố Hiểu Thần đi rất nhanh, gần giống như là chạy trốn. Nhưng lại không cẩn thận bị trẹo chân, cả người đổ về phía trước, mắt nhìn thấy sắp ngã.

Vừa kịp lúc có người dứt khoát đỡ lấy cô, mới không bị mất mặt giữa nơi đông người.

"Cảm ơn!" Cố Hiểu Thần cảm kích biết ơn, ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một gương mặt anh tuấn, nho nhã. Sao lại là anh ta? Châu Thành Trạch? Cô vội vàng rút tay lại, động tác quá nhanh giống như đang né tránh vi khuẩn lây nhiễm.

Châu Thành Trạch nhìn Cố Hiểu Thần cười, chỉ là nhàn nhạt nói, "Đừng khách khí."

"Anh." Châu Nhã Như có chút không vui kêu to một tiếng, giẫm giày cao gót bước đến bên người Châu Thành Trạch.

"Tạm biệt." Cố Hiểu Thần cúi đầu đi ngang qua người bọn họ, chạy ra khỏi đại sảnh của buổi yến tiệc.

"Anh! Tại sao anh lại đỡ cô ta!"

"Được rồi, đi thôi."

Phía sau truyền đến tiếng nói chuyện mơ hồ của hai người.

Cố Hiểu Thần suốt đời cũng sẽ không bao giờ quên, người đưa ra điều kiện đó chính là Châu Thành Trạch – con trai của Châu Mặc Sinh.

Ngồi trên xe taxi, khách sạn năm sao sáng rực rỡ vụt qua trong mắt Cố Hiểu Thần.

Mẹ của cô, bắt đầu từ hôm nay chính là mẹ của người khác.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 002: Ứng tuyển Ngũ thị

Bốn năm sau.

Sáu giờ ba mươi phút sáng, Cố Hiểu Thần đúng giờ thức giấc.

Thức dậy, đánh răng, rửa mặt..

Cô cầm bàn chải đánh răng, nhìn mình trong gương, trong lòng nghĩ đến buổi phỏng vấn sắp tới của mình ở Ngân hàng Ngũ thị.

Ngũ thị có lịch sử lâu đời, lần này tuyển dụng năm nhân viên, ít nhất cũng có gần nghìn người gửi CV. Bộ phận nhân sự từ trong số đó lọc ra một trăm người tham gia thi viết, phải nằm trong Top 10 mới có tư cách tham gia buổi phỏng vấn ngày hôm nay. Mà cô thật là may mắn khi vừa mới tốt nghiệp đã có thể thuận lợi được tham gia phỏng vấn.

Đã qua một lúc, Cố Hiểu Thần cầm hai lát bánh mỳ rồi ra khỏi chung cư nhỏ.

Chung cư cách Công ty Ngũ thị khá xa, cần phải đổi hai tuyến xe buýt mới tới được. Nhưng để tiết kiệm chi tiêu, cô cũng đành phải chen chúc thôi. May mà thức dậy sớm nên cô vẫn tìm được chỗ ngồi.

Vừa ngồi xuống, điện thoại di động có một tin nhắn được gửi đến.

Là tin nhắn của mẹ gửi: Hiểu Thần, dạo này khoẻ không?

Đôi tay Cố Hiểu Thần cầm điện thoại di động, nhanh chóng gửi tin trả lời: Mẹ, con rất khoẻ. Mẹ yên tâm.

* * *

Máy điều hòa nhiệt độ ở phòng hội trường hội nghị của Công ty Ngũ thị khá mạnh, mười người nam nữ ngồi trong phòng hội trường rộng lớn.

Mọi người đều hiểu rõ, một nửa trong số họ sẽ phải rời đi, chỉ có năm người được chọn.

Cố Hiểu Thần ngồi ở vị trí xa nhất, nhưng cũng không tỏ ra lo lắng.

"Ai da, nước của tôi!" Cô gái bên cạnh không cẩn thận đụng đổ chai nước suối, nhẹ nhàng thốt ra tiếng.

Cố Hiểu Thần vội vàng rút khăn giấy ra đưa cho cô ấy, rồi đưa tay cầm chai nước vứt vào trong thùng rác. Cô ngẩng đầu nhìn cô gái tóc ngắn thấy một gương mặt đỏ bừng, liên tục hướng về phía cô tỏ lòng cảm kích, cô lắc đầu mỉm cười, "Đừng ngại!"

"Cố Hiểu Thần tiểu thư!" giây tiếp theo cô được gọi tên.

Cố Hiểu Thần đứng dậy, cô mặc bộ đồ màu xám, bọc lấy dáng người thập phần không có dinh dưỡng, bình tĩnh bước vào văn phòng. Qua khoảng mười phút, cô đi ra. Tình cờ cô gái ban nãy ngay tiếp sau cô, hai người gật đầu với nhau rồi cứ như vậy lướt qua nhau.

Chờ đợi kết quả thôi cũng đủ hồi hộp rồi.

Chủ khảo cầm một tờ giấy đi ra khỏi văn phòng, tất cả mọi người đứng dậy, giống như là phạm nhân đang chờ đợi bị tuyên án. Đến khi nghe thấy anh ta gọi đến cái tên "Cố Hiểu Thần", cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Thật may, cô đã trúng tuyển rồi.

"Năm người các bạn, ngày mai đến công ty đi làm."

Cô gái tóc ngắn chạy đến bên cạnh Cố Hiểu Thần, tuỳ tiện chìa tay ra, "Mình cũng trúng tuyển, mình tên là Thẩm Nhược."

"Mình tên.."

"Cố Hiểu Thần à!"

Hai người vừa nói chuyện vừa rời khởi phòng hội trường hội nghị, sau đó đi vào thang máy.

Cửa thang máy vừa mở ra, các nhân viên ở đại sảnh tầng trệt vậy mà đứng thẳng tắp, hệt như những binh sĩ diễn tập.

"Liên thiếu gia!"

Cố Hiểu Thần chỉ nhìn thoáng nhìn thấy thân hình cao thẳng của người đàn ông đi lướt qua, mấy người trợ lý theo phía sau anh ta hùng hậu đi ra khỏi đại sảnh. Góc nghiêng khuôn mặt giống như là một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ nhất trong phòng triển lãm, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng khiến trái tim người ta rung động.

"Đẹp trai! Anh ấy là ai vậy?" Thẩm Nhược nhịn không được buông lời khen ngợi, nhìn về hướng anh rời đi.

Sao lại là anh ta? Trong lòng Cố Hiểu Thần chợt thấy lo lắng một chút, chỉ cảm thấy oan gia ngõ hẹp.
 
Chỉnh sửa cuối:
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 003: Liên thiếu gia

Thời gian nghỉ trưa, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược, hai người ngồi cùng bàn ở phòng ăn của nhân viên, chậm rãi ăn bữa trưa. Đúng lúc ánh nắng chiếu tia sáng rực rỡ, rọi lên góc mặt Cố Hiểu Thần, cũng rọi lên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Nhược đang rất phấn khích, sùng bái, trải qua một tháng tìm hiểu, Thẩm Nhược cuối cùng cũng nghe ngóng được tin tức của vị "Liên thiếu gia" kia.

"Hạ tổng, người đàn ông lúc trước chúng ta nhìn thấy, anh ta tên là Ngũ Hạ Liên!"

"Thiếu gia của Ngũ thị - Ngũ Hạ Liên, anh tuấn mê người lại còn nhiều tiền, người đàn ông kim cương được công nhận ở Ngũ thị. Mọi người đều gọi anh ấy là Liên thiếu gia, anh ấy ở Ngũ thị không ai không biết, không ai không hiểu!"

"Còn có còn có, ở Ngũ thị có hai quy tắc bất thành văn!"

Đôi mắt của Thẩm Nhược như phóng điện, nói thao thao bất tuyệt, chỉ kém cầm loa phóng thanh lên hô hào mà thôi.

Cố Hiểu Thần chỉ cúi đầu ăn cơm, đôi lúc ngẩng đầu nhìn cô một cái, yên lặng lắng nghe.

"Điều thứ nhất, ở Ngũ thị, Liên thiếu gia nói bạn sai, vậy bạn chính là sai."

"Điều thứ hai, ở Ngũ thị, tuyệt đối đừng trêu chọc Liên thiếu gia, bằng không kết cục chỉ có một từ - CHẾT."

Cố Hiểu Thần cầm đũa, một chút cảm giác ngon miệng cũng không có.

Thẩm Nhược lại không nhận ra sự khác thường của Cố Hiểu Thần, đảo qua đảo lại món mỳ lạnh trong đĩa, có chút thương tiếc lại có chút khao khát nói, "Mình còn nghe nói, tình nhân của Liên thiếu gia nhiều như sao trên trời, đếm cũng không đếm hết. Cậu nói xem Liên thiếu gia sẽ không đột nhiên thay đổi khẩu vị đi thích cô gái bình thường đâu nhỉ?"

Chuyên chế, ngang ngược cộng thêm hoa hoa công tử?

Cố Hiểu Thần trực tiếp buông đũa trong tay xuống, bưng khay ăn đứng dậy, "Thẩm Nhược, mình còn có việc chưa làm xong. Mình đi trước nhé."

"Đợi mình với!" Thẩm Nhược nhét vội hai miếng mỳ lạnh vào miệng rồi nhanh chóng thu dọn.

* * *

Bộ phận bận rộn, các nhân viên đang bận rộn với công việc trong tay.

Đột nhiên một nữ nhân viên từ ngoài phòng làm việc bước vào, tiếng giày cao gót giẫm xuống kêu vang dội, cộp cộp cộp giống như đang trút căm phẫn.

Trương Mạn Lệ là mỹ nữ của bộ phận này, cô ta tức giận ngồi lên ghế dựa.

"Ôi! Nhanh như vậy đã từ phòng tổng tài quay về rồi?" có người trêu chọc hỏi.

Trương Mạn Lệ tức giận đến đỏ cả mặt, lập tức trút giận ra bên ngoài, dư quang lướt nhìn văn kiện trên bàn, bỗng cầm văn kiện lên, hướng về phía Cố Hiểu Thần cùng với Thẩm Nhược căm phẫn quát to, "Các cô làm việc như thế nào vậy! Báo biểu làm không đủ chi tiết, dự toán của kỳ này thập phần quan trọng, bất kỳ sai sót nào cũng sẽ ảnh hưởng đến sự đánh giá của toàn bộ công trình! Lập tức làm lại ngay!"

Trương Mạn Lệ dựa vào bản thân trẻ tuổi xinh đẹp, Tương chủ quản say mê thất điên bát đảo, đối với cô ta nhắm một mắt mở một mắt, cho nên cáo mượn oai hùm.

Coi như là người mới xui xẻo.

Trọn cả buổi chiều, Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược đành phải làm đi làm lại dự toán hết lần này đến lần khác. Trương Mạn Lệ hiển nhiên dây dưa cùng hai người các cô, nhiều lần giày vò bọn họ.

Tận đến lúc tan làm, các nhân viên lần lượt rời khỏi, cuối cùng cũng không tìm được sai sót nào nữa.

Hai người mới thở phào nhẹ nhõm, Trương Mạn Lệ dường như nhà ảo thuật lại đưa ra một phần báo cáo nữa, mỉa mai nói, "Ai ya, ở đây vẫn còn một phần. Tôi quên đưa rồi. Bây giờ giao cho các cô, sáng sớm ngày mai, tôi đến công ty phải thấy nó."

Cô đặt văn kiện xuống, đung đưa cặp mông đẹp, cười nhạt rồi rời đi.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 004: Trong mưa từ chối cho đi nhờ dù

"Hôm nay mình còn có việc nữa!" Thẩm Nhược đã bị giày vò đến mức không còn tinh thần nữa rồi, nằm sấp trên mặt bàn làm việc.

Cố Hiểu Thần vỗ vỗ bả vai cô, cười nói, "Phần báo biểu này giao cho mình đi, cậu có việc thì nhanh đi đi."

"Thật à?" Thẩm Nhược vui mừng hỏi, lại có chút ngại ngùng.

Cố Hiểu Thần gật đầu, "Đi đi."

"Hiểu Thần cậu thật là quá tốt." Thẩm Nhược trao cho cô một cái ôm lớn rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc và rời đi.

Trong phòng làm việc vắng lặng, chỉ còn lại một mình cô.

* * *

Bóng đêm dần buông xuống, mưa như trút nước.

Trong phòng làm việc rộng lớn, người đàn ông dáng người cao thẳng đang nằm ngủ thiếp trên sô pha. Đôi chân thon dài vắt lên tuỳ ý, áo sơ mi màu xám khói mở hai nút trên, lộ ra cơ ngực săn chắc hoàn mỹ. Mái tóc nâu nhạt che đi khuôn mặt tuấn mỹ, hàng lông mi dài và rập phủ lên mí mắt.

Bỗng nhiên, điện thoại di động trên bàn trà thuỷ tinh phát ra rung động, xoay vòng vòng trên mặt bàn.

Ngũ Hạ Liên chậm chạp tỉnh giấc, mắt nhắm nghiền tìm kiếm điện thoại di động, ấn phím kết nối cuộc gọi.

Đầu bên kia điện thoại, người phụ nữ sau khi bách chuyển thiên hồi lại nũng nịu nói, "Liên."

"Nhớ anh rồi? Hửm?" Giọng nam hơi khàn mà tràn đầy từ tính hỏi, làm cho người phụ nữ cười khanh khách.

"Liên, tối nay cùng nhau ăn cơm được không? Người ta còn đặc biệt đặt chỗ trước rồi. Hơn nữa bây giờ người ta còn đang phủi phẳng mặt giường, sắp xong ngay rồi đây, anh đến đón em có được không?"

"Ngoan ngoãn làm việc, anh đến đón em." Ngũ Hạ Liên đã có chút tỉnh táo, không tập trung nói.

"Liên, người ta yêu anh nhất!" Người phụ nữ hài lòng cười, hướng về anh a một tiếng.

Cúp điện thoại, Ngũ Hạ Liên đi vào gian phòng nghỉ ngơi rửa mặt chải đầu. Anh thay chiếc áo sơ mi đã bị nhăn, một tay lấy áo khoác ngoài âu phục vắt qua vai, vững vàng sải bước đi ra khỏi phòng làm việc. Ngũ quan khí khái bức người, khoé miệng mỉm cười ung dung, anh chính là khóm hoa quyến rũ trong đám hoa hoa công tử.

Không còn nghi ngờ gì nữa, người đàn ông này chính là tạo hóa xuất chúng của trời cao.

Sảnh lớn tầng trệt của tòa nhà vắng vẻ không có người, Cố Hiểu Thần đeo túi nhỏ chéo vai đi ra khỏi thang máy.

"Tiểu thư, trời đang mưa to, cô có mang theo dù không?" Nhân viên bảo vệ nhiệt tình hỏi thăm.

"Tôi có mang theo dù." Cố Hiểu Thần từ trong túi lấy ra cái dù, mỉm cười với người bảo vệ. Cô bung dù đi về phía trước được mấy bước, lại nghe thấy giọng nói của người bảo vệ ở phía sau, "Liên thiếu gia, tôi giúp ngài đi tìm dù ngay, xin ngày đợi một chút!"

Một giọng nam khác trầm thấp xuyên thấu qua tiếng mưa mơ hồ vang lên, không biết anh đã nói cái gì.

Đột nhiên, có người hướng về phía cô gọi, "Tiểu thư đeo túi chéo phía trước, cô tiện thể cho đi nhờ dù được không?"

Tiểu thư đeo túi chéo? Là đang gọi cô sao? Sống lưng Cố Hiểu Thần bỗng cứng đờ.

Ngũ Hạ Liên chỉ là muốn đi đến bãi đỗ xe để lấy xe, anh cũng lười mở dù. Nhìn thấy nữ nhân phía trước đang che dù, trong lòng nghĩ cũng tiện đường. Nhưng mà tình huống vô cùng kinh ngạc đã xuất hiện, nữ nhân đó vậy mà càng chạy càng nhanh?

"Tiểu thư phía trước! Nhanh quay lại đây! Liên thiếu gia hỏi cô xin đi nhờ dù!" Người bảo vệ sợ cô không biết là ai, lại càng gọi to. Nhưng cô căn bản không có ý định dừng lại, đầu cũng không quay lại.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Ngũ Hạ Liên, thân ảnh đó bắt chiếc taxi, hiên ngang rời đi, biến mất trong mưa.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 005: Thông báo khẩn cấp

Tám giờ sáng, thời gian đi làm chuẩn xác.

Đường sá đông đúc như mắc cửi, các nhân viên lần lượt đi vào Ngũ thị. Những người phụ nữ đi giày cao gót, khuôn mặt tinh xảo không có chút biểu cảm dư thừa. Những người đàn ông xách cặp công văn, vẻ mặt thờ ơ không kém. Ít có người đánh tiếng chào hỏi, đa phần họ đều đi con đường của họ, thế giới này giống như khu rừng rậm làm bằng cốt thép.

Tuy nhiên, thân ảnh gầy còm phía sau đoàn người chầm chậm đi về phía trước, nhìn giống như một du hồn.

Cố Hiểu Thần chân trước vừa mới đi vào Ngũ thị, lập tức có người vỗ bả vai cô. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Nhược đang nheo mắt cười với cô, "Hiểu Thần, chào buổi sáng."

"Thẩm Nhược, chào buổi sáng." Cố Hiểu Thần không thích bầu không khí bức bách này, sự xuất hiện của Thẩm Nhược khiến cô thở ra một hơi nhẹ nhõm.

"Hôm qua thực sự cảm ơn cậu! Có phải là thức rất khuya không? Mấy giờ cậu về vậy?" Thẩm Nhược thân mật kéo cổ tay cô, hai người cùng nhau đi về hướng thang máy.

Cố Hiểu Thần khuôn mặt tươi cười, nhẹ giọng nói, "Rất sớm, phần báo cáo đó không phức tạp như phần trước đó."

"Thật à?" Thẩm Nhược nghi ngờ lẩm bẩm, lại họi tiếp, "Nhưng ngày hôm qua trời còn đột nhiên đổ mưa, cậu có dầm mưa không đấy?"

"Mình có mang theo dù. Với lại vừa ra khỏi công ty thì bắt được xe rồi." Cố Hiểu Thần đột nhiên nhớ đến tình huống ngày hôm qua, cô bất giác lắc đầu, bỏ đi phần buồn bực kia.

Hai người đi thang máy đến tầng lầu của bộ phận làm việc, vừa nói vừa cười đi vào trong phòng làm việc.

Cố Hiểu Thần quay đầu thoáng nhìn thấy vị trí của mình đã bị người khác chiếm mất, lịch sự khách khí chào hỏi, "Trương tiểu thư, chào buổi sáng."

"Trương tiểu thư, chào buổi sáng." Thẩm Nhược mặc dù không tình nguyện, nhưng cũng vẫn mở miệng.

Trương Mạn Lệ đã đợi rất lâu, khuôn mặt mỹ lệ vênh váo đắc ý nhìn lên bọn họ, lạnh giọng chất vấn, "Cố Hiểu Thần, Thẩm Nhược, báo biểu hôm qua nói các cô hoàn thành đã làm xong chưa?"

"Thông báo khẩn cấp, Liên thiếu gia sắp đi kiểm tra ngay bây giờ, mọi người chuẩn bị một chút!" Cố Hiểu Thần vừa sắp mở miệng trả lời, chủ quản vội vã chạy thẳng vào, trầm giọng quát, "Thu dọn tất cả các đống lộn xộn trên bàn làm việc của mình đi! Còn nữa, nhân viên nữ đem những đồ đạc lộn xộn đó cất hết đi!"

Mọi người choáng váng một chút, gấp rút hoàn hồn, vội vàng bắt đầu thu dọn.

Trương Mạn Lệ khó mà che giấu được sự phấn khích, sớm đem sự việc báo biểu quẳng ra sau đầu. Cô cầm túi lên, chạy vào phòng vệ sinh dặm lại lớp trang điểm.

"Trời ơi! Liên thiếu gia sắp đến rồi?" Thẩm Nhược vui mừng phấn khích kêu gào, "Hiểu Thần, Trương Mạn Lệ nhất định là đi dặm lại lớp trang điểm rồi, chúng ta cũng tranh thủ thời gian trang điểm một chút đi?"

"Mình không đi đâu, cậu đi đi." Cố Hiểu Thần thập phần hiểu rõ bản thân mình, từ trước đến giờ cũng không mơ giấc mộng đẹp chim sẻ biến thành phượng hoàng.

"Đi đi! Cùng nhau đi!"

"Mình.."

Thẩm Nhược kiên quyết kéo Cố Hiểu Thần đi vào phòng vệ sinh, vừa mở cửa, ngạc nhiên đến sững người.

Làm sao lại chật ních người thế này?

Dư quang của những nhân viên nữ trong phòng vệ sinh đang dặm lại lớp trang điểm quét về phía hai người bọn họ, lướt qua Thẩm Nhược dáng vẻ không tệ, đặc biệt dừng lại trên người Cố Hiểu Thần mấy giây, nhìn thấy cách ăn mặc kia của cô, khoé miệng gợi lên một đường cong chế giễu, loại ánh mắt xem thường kia dường như là đang chế giễu cô không biết tự lượng sức mình.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 006: Vô tình gặp nhau ở cầu thang bộ

Hai người gần như lập tức đi ngay ra ngoài, Thẩm Nhược ôm túi đồ trang điểm, không cam lòng nói, "May mà tớ biết một chỗ không có người quấy rầy lại còn yên tĩnh! Hiểu Thần, chúng ta đi!"

"Đi đâu vậy?" Cố Hiểu Thần vô cùng ngạc hiên hỏi.

Cố Hiểu Thần đã bị Thẩm Nhược kéo đến chỗ cầu thang bộ, vừa định đẩy cửa đi vào, điện thoại đi động vang lên. Thẩm Nhược nhận cuộc gọi, ngẩng đầu nhìn Cố Hiểu Thần nói, "Em họ của mình đến lấy đồ, mình đi đưa đồ cho em ấy. Cậu đi vào trong đó đợi mình, mình lập tức đến ngay!"

"Thẩm Nhược.." Cố Hiểu Thần nghĩ muốn từ chối, nhưng Thẩm Nhược đã cầm túi trang điểm nhét vào trong ngực cô, xoay người chạy đi.

Cố Hiểu Thần nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, đành phải đi vào trong phòng cầu thang bộ.

Một cánh cửa ngăn chặn mọi ồn ào náo động, e rằng đây là yên tĩnh nhất ở Ngũ thị.

Đột nhiên, Cố Hiểu Thần nghe thấy một trận tiếng thở dài rên rỉ phát ra từ phía phòng cất đồ tạp vụ trong gian cầu thang bộ, lúc này mới phát hiện cửa phòng không đóng chặt, mở ra một khe hở, giọng nói mập mờ không rõ của người phụ nữ mơ hồ vang lên, "Anh không thích giữ em ở lại công ty.. vậy người ta có thể từ chức mà.."

"Bởi vì anh.. em cái gì cũng đều nguyện ý.."

"Liên.."

Một tiếng gọi sau cùng của người phụ nữ, khiến cả người Cố Hiểu Thần kinh động.

Cố Hiểu Thần có ý nghĩ muốn rời khỏi chỗ này, vội vàng lùi về sau một bước, nhưng lại đụng phải bình chữa cháy trong góc.

"Ai đang ở ngoài đó!" Người đàn ông chất giọng trầm khàn chất vấn, kèm theo tiếng tiếng la kinh hô của người phụ nữ.

Trong lúc hoảng loạn, Cố Hiểu Thần đẩy cửa chạy đi. Nhưng mắt kính của cô bởi vì động tác kịch liệt, đột ngột rời từ sống mũi xuống mặt đất, một chân cô giẫm xuống, một tiếng 'rắc' vỡ vụn, nhưng lại không thể để ý đến mắt kính nữa.

Một giây tiếp theo, cửa phòng cầu thang bộ lần nữa bị người đẩy ra.

Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên chợt xuất hiện, anh vừa cúi đầu, thoáng thấy thấu kính thuỷ tinh bị vỡ vụn ở hành lang.

* * *

Cố Hiểu Thần hoang mang về đến phòng làm việc, lập tức lấy ra mắt kính dự phòng đeo lên. Nhưng mà tim đập nhảy lên không ngừng, cô đưa tay che ngực, lại nghĩ đến anh ta sẽ đi kiểm tra ngay lúc này, đành phải nói dối chủ quản thân thể không được thoải mái, trốn đến phòng nghỉ.

Không qua bao lâu, toàn bộ các nhân viên của các bộ phận đều đã sẵn sàng tiếp đón.

"Liên thiếu gia đến rồi! Mọi người chào mừng!"

Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh nhìn quét qua mọi người, ánh mắt ẩn sâu, thậm chí khuôn mặt còn mang theo nụ cười hút hồn, trầm giọng nói, "Chào mọi người, buổi chiều tốt lành. Sự thành công của Ngũ thị không thể không có sự đóng góp của mỗi người các bạn, thời gian sau này, cũng hy vọng mọi người vẫn tiếp tục cùng nhau cố gắng."

Bỗng nhiên, ánh mắt anh có chút căng thẳng, "Buổi họp báo cuối tuần tới, không được phép có bất kỳ sai sót nào."

"Vâng! Liên thiếu gia!" mọi người chợt cảm thấy ngột ngạt, bí bách.

Cuộc kiểm tra của Ngũ Hạ Liên tuyệt đối sẽ không kéo dài quá năm phút. Các nhân viên nữ hao phí hết tâm tư trang điểm, trông mong háo hức nhưng lại kết thúc trong thất vọng. Do là nhân viên mới, Thẩm Nhược đứng ở tận phía sau cùng. Cô không ngừng nhìn chằm chằm Ngũ Hạ Liên, kỳ vọng anh sẽ chú ý đến mình. Nhưng mãi đến khi kết thúc, ngay cả một cái liếc mắt cũng không lướt về phía cô.

Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi vào thang máy, một đoàn người theo bên người cũng đi đến phía sau lưng anh.

Cửa thang máy nháy mắt đóng lại, Cố Hiểu Thần vừa vặn đi ra.

Sau khi quay trở lại phòng làm việc, Thẩm Nhược nhìn thấy cô kêu lên, "Hiểu Thần! Cậu đã đi đâu vậy!"
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 007: Hiện trường buổi họp báo

Buổi họp báo Quý của Ngũ thị được bố trí ở khách sạn năm sao, bao trọn toàn bộ đại sảnh. Trải qua một tuần nỗ lực làm việc, buổi họp báo còn nửa tiếng nữa thì bắt đầu, các nhân viên phụ trách công việc liên quan tiến hành bố trí sắp xếp lần cuối, phải đạt đến yêu cầu hoàn mỹ 100%. Dĩ nhiên, đây cũng là chỉ đạo của cấp trên.

Liên thiếu gia luôn không thích bất kỳ một khuyết điểm nhỏ nào, đối với công việc, anh là cấp trên cực kỳ nghiêm khắc.

Khách mời và phóng viên của các phương tiện truyền thông lớn đến tham gia buổi họp báo lần lượt có mặt, buổi họp báo bước vào thời gian đếm ngược.

Đám người đông đúc, ánh sáng của đại sảnh đột nhiên mờ dần.

Có một ánh sáng mạnh chiếu xuống bục dẫn chương trình, giọng nữ trong trẻo của người chủ trì từ từ vang lên, "Chào mừng các vị khách mời, chào mừng các ký giả của các hãng truyền thông đã đến tham dự buổi họp báo Quý của Ngân hàng Ngũ thị, buổi họp báo hôm nay sẽ trình bày những thay đổi và hoàn thiện nền tảng ứng dụng của hệ thống tài chính. Tiếp theo xin mời Chủ tịch của Ngũ thị, Ngũ Hạ Liên tiên sinh lên đài phát biểu."

Lại một luồng ánh sáng mạnh chiếu xuống.

Giữa ánh đèn tụ họp cùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, thân hình cao thẳng của Ngũ Hạ Liên thong thả đi lên bục chủ tọa. Đối mặt với buổi hợp báo gần nghìn người, anh điềm đạm, bình tĩnh. Khoé miệng khẽ giương lên một nụ cười, khí thế bức người. Tiếp theo, giọng nam trầm thấp êm tai quanh quẩn trong đại sảnh tĩnh lặng, người dưới khán đài không kìm được bị phong thái của anh mê hoặc.

Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược với tư cách là nhân viên phụ trách buổi họp báo, đứng ở góc chuẩn bị công việc phía sau.

"Liên thiếu gia thật lợi hại.." Thẩm Nhược vô thức lẩm bẩm, Cố Hiểu Thần cũng đồng tình như vậy.

Buổi họp báo kéo dài hai giờ đồng hồ, kết thúc suôn sẻ tốt đẹp, nhận được rất nhiều sự khen ngợi.

Sau khi tan cuộc, các nhân viên bắt đầu thu dọn địa điểm, các phóng viên vây quanh Ngũ Hạ Liên chụp hình phỏng vấn, đề tài không dứt. Khí thế bên đó hăng hái ngút trời, bên này Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược hợp lực khiêng một cái thùng lớn ra khỏi đại sảnh. Thùng khá cao, khi đi qua chỗ rẽ hành lang, tầm nhìn bị che khuất.

Hai giọng nữ đồng thời la lên, cái thùng cũng nằm ngổn ngang trên mặt đất.

Cố Hiểu Thần nhìn lại người bị đụng phải, vội vàng chạy đến bên cạnh Thẩm Nhược, "Cậu có sao không?"

"Không sao." Thẩm Nhược lắc lắc đầu.

"Xin lỗi, tiểu thư, không cẩn thận nên đụng phải cô." Cố Hiểu Thần lại nhìn về phía người phụ nữ bị đụng trúng, mở miệng nhận lỗi.

Người phụ nữ mặc váy tơ tằm dài cổ V sâu, trên vai tuỳ tiện quấn khăn choàng tua rua, khuôn mặt diễm lệ. Cô ấy vừa lúc vịn vào bức tường, mới không bị ngã xuống đất. Vừa ngẩng đầu, đã hung dữ chất vấn, "Làm việc như vậy sao!"

"Xin lỗi, là lỗi của tôi, xin thứ lỗi." Thẩm Nhược khom người xin lỗi.

"Xin lỗi có tác dụng gì không? Chân của tôi cũng bị trẹo rồi!" người phụ nữ chỉ về hướng mắt cá chân, miễn cưỡng không chịu buông tha, "Tôi nhất định phải khiếu nại các người!"

"Xin lỗi, thật ra là.." Thẩm Nhược vội vàng xin lỗi.

"Mau nói tên!"

"Tôi.." Thẩm Nhược hoảng sợ, nhưng cô cũng không muốn bị mất việc.

Cố Hiểu Thần có chút không nhìn thêm được nữa, cô đi đến trước mặt Thẩm Nhược giúp cô ấy nói lý, "Không phải là đã xin lỗi rồi sao. Với lại, tiểu thư, cô cũng không bị thương."

"Xin lỗi thì có tác dụng gì? Lẽ nào mắt của cô mù rồi phải không? Không nhìn thấy chân của tôi bị trẹo rồi sao?" người phụ nữ nghiêm giọng quát lớn, giọng nữ bay vút lên quanh quẩn trong hành lang yên tĩnh.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 008: Mở lời giải vây

Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn mắt cá chân theo lời cô ta nói, nhìn xuống rồi khách quan trả lời, "Tiểu thư, không cẩn thận đụng trúng cô là chúng tôi không đúng. Nhưng mà nếu thật sự bị trẹo chân như cô nói, hiện tại làm sao vẫn có thể đứng dậy được phải không? Huống hồ, bây giờ cô còn đang đi đôi giày cao gót mười phân nhỉ?"

Giống như bị nắm trúng điểm sơ hở, người phụ nữ nhìn chằm chằm thẻ nhân viên của các cô, căm tức nói, "Cố Hiểu Thần? Thẩm Nhược? Rất tốt! Các cô nhất định sẽ bị sa thải!"

"Đã xảy ra chuyện gì?" giọng nam trầm thấp dễ nghe như vậy không nhanh không chậm vang lên, uy nghiêm thẳng thắn vậy mà át đi thanh âm của hai người. Ngũ Hạ Liên vừa mới thoát khỏi đám phóng viên, không nghĩ đến lại bắt gặp một màn này.

"Liên." Anna chạy như bay đến bên cạnh anh, như con chim nhỏ dựa vào người ôm chặt lấy anh, một đôi mắt to yếu đuối chứa giọt nước mắt long lanh, lộ vẻ đáng thương, "Liên, bọn họ thật quá đáng, đụng phải người vẫn không chịu nhận lỗi. Đặc biệt là người tên Cố Hiểu Thần kia, một chút lịch sự cũng không có. Liên, anh nhất định phải sa thải cô ta."

Thẩm Nhược đờ ra, người phụ nữ này ban đầu hống hách vênh váo, cô ta và Liên thiếu gia là loại quan hệ này à.

Thảo nào cô ta ngạo mạn như thế này.

Cố Hiểu Thần cúi đầu, vô thức mím chặt môi, không nhanh không chậm ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn lên Ngũ Hạ Liên.

Chỉ một ánh nhìn như vậy, bỗng nhiên cảm thấy tim đập loạn nhịp khó hiểu.

"Liên thiếu gia, quả thực là chúng tôi không cẩn thận đụng phải Anna tiểu thư, nhưng mà chúng tôi xác thực không phải là cố ý, với lại ngay từ ban đầu cũng đã xin lỗi Anna tiểu thư rồi."

Cố Hiểu Thần đúng mực giải thích.

Ngũ Hạ Liên nhìn người phụ nữ trước mắt, người phụ nữ này đeo mắt kính gọng đen, mặc bộ đồ cứng nhắc, dáng người khô khan, sắc mặt nhợt nhạt đáng sợ, cơ thể giống như là bị suy dinh dưỡng trường kỳ, nhưng cả người từ trên xuống dưới vậy mà lại lộ ra một nét kiêu ngạo, kiên cường.

Giống như là một cây cỏ nhỏ có sức sống kiên cường.

Trực giác của Anna không muốn người đàn ông trong lòng mình đem ánh mắt đặt lên người phụ nữ khác, gần như là phản ứng bản năng, cô ta phải kéo lại sự chú ý của anh. Anna kéo cánh tay thon dài của Ngũ Hạ Liên, quả nhiên Ngũ Hạ Liên quay đầu lại, cô chỉ ngón tay về phía mắt cá chân của mình, làm nũng nói, "Liên, chân của người ta bị trẹo rồi."

Ngũ Hạ Liên lườm cô ta một cái, Anna bị sự sắc bén loé ra trong mắt của anh dọa cho run sợ, lập tức thu giọng, không có dũng khí gây chuyện nữa.

"Liên thiếu gia, hai nhân viên mới này, tôi nhất định đem các cô sa.." trưởng ban một bên nơm nớp lo sợ nói, lại bị người cắt ngang.

"Trưởng ban Vương, chuyện hôm nay bỏ qua đi, không ai có thể thập toàn thập mỹ được. Nhưng lần sau tôi không muốn thấy lại tình huống tương tự như ngày hôm nay nữa." Ánh mắt của Ngũ Hạ Liên quét qua người trưởng ban Vương, vô tình nhìn về phía Cố Hiểu Thần, mỉm cười nói, "Cái thùng nặng như vậy, cao như vậy, không nên để phụ nữ làm."

"Liên thiếu gia nói phải." Trưởng ban Vương gật đầu nói.

Ngũ Hạ Liên ôm Anna rời khỏi, lúc đi qua bên người Cố Hiểu Thần, đôi con ngươi sắc bén chú ý đến mắt kính gọng đen của cô, đáy mắt loé lên một tia sáng. Cố Hiểu Thần theo thói quen cúi đầu xuống, nhưng lúc anh đang đi qua, lại cảm giác được ánh nhìn nóng bỏng.

Trưởng ban đưa hai ngời ra khỏi khách sạn, Thẩm Nhược quay đầu nhìn quanh, "Liên thiếu gia là người đàn ông tốt."
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 009: Liên thiếu gia phân phó

Sau buổi họp báo Quý là cuối tuần, thời gian nghỉ ngơi hai ngày.

Chờ đến thứ hai vừa đến công ty đi làm, Thẩm Nhược vẫn như cũ mê muội nghĩ về "hành động anh hùng" của Ngũ Hạ Liên hôm đó, chỉ cần vừa có thời gian rảnh thì sẽ nhắc ngay đến chuyện cũ. Sự sùng bái ái mộ đối với Liên thiếu gia tự nhiên được nâng lên một tầm cao mới. Còn Cố Hiểu Thần chỉ cười cười, nghe xong rồi quên đi, một việc không đáng để tâm.

Cả một buổi chiều vô cùng bận rộn, ngay đến cả thời gian nuốt nước bọt cũng không có.

Vừa mới hoàn thành một phần giấy tờ thủ tục, Cố Hiểu Thần mới có thể nghỉ ngơi. Cô ngẩng đầu nhìn Thẩm Nhược, nhìn thấy cô ấy vẫn còn đang vùi đầu tận lực với công việc, nhón mũi chân nhẹ nhàng di chuyển ghế có bánh xe đến chỗ của Thẩm Nhược, nhỏ tiếng nói ở bên tai cô ấy, "Mình định đi phòng trà nước, thuận tiện pha giúp cậu tách cà phê nhé?"

"Hiểu Thần! Cậu thật là quá tốt!" Thẩm Nhược cảm kích quay đầu, chỉ tay vào phần công việc mới hoàn thành được một nửa, ai oán nói, "Phần báo cáo này không phải là rắc rối thông thường, mình cảm thấy sắp sụp đổ rồi."

"Cứ từ từ làm." Cố Hiểu Thần vỗ vỗ bả vai cô, khích lệ sĩ khí của cô ấy.

"Được rồi." Thẩm Nhược gật đầu tiu nghỉu, tiếp tục công việc.

Cố Hiểu Thần đứng dậy, đi đến phòng trà nước pha cà phê. Túi cà phê là cô tự mình mua hạt cà phê rồi tự xay chế biến ra. Trải qua một lúc, hai tay cô bưng một tách cà phê, cẩn thận nghiêm túc đi ra khỏi phòng trà nước.

"Thẩm Nhược, cho cậu." Cố Hiểu Thần đem tách cà phê trong tay đặt lên trên bàn trước mặt cô ấy, quay về ngồi vào vị trí của mình.

Thẩm Nhược bưng tách cà phê, uống ngay một ngụm, "Hiểu Thần, mùi vị rất ngon nha."

"Thế à?" Cố Hiểu Thần thập phần vui vẻ.

"Mùi vị không giống với vị cà phê mua ở cửa hàng tiện lợi, cà phê này là cậu mua ở đâu vậy?" Thẩm Nhược tò mò hỏi.

Cố Hiểu Thần vừa định mở miệng trả lời, Trương Mạn Lệ khuôn mặt u ám không biết đã đi đến sau lưng bọn họ từ lúc nào, đột nhiên đanh giọng quở trách, "Cố Hiểu Thần, Thẩm Nhược, hai người các cô có biết hiện tại đang trong giờ làm việc không? Mọi người đều bận rộn như vậy, các cô thì hay rồi, vẫn có thời gian nói chuyện uống cà phê!"

"Miệng khát rồi, uống tách cà phê cũng không được à." Thẩm Nhược lẩm bẩm một tiếng.

"Cô nói cái gì?" Trương Mạn Lệ không vui chau mày.

Cố Hiểu Thần vội vàng nhìn về phía Thẩm Nhược, dùng ánh mắt ra hiệu, tỏ ý đừng tranh cãi nữa. Thẩm Nhược tóp tép miệng, vậy mới thu giọng lại. Trương Mạn Lệ lại mắng thêm mấy câu nữa, cô ta vừa quay người đi, bỗng thấy chủ quản đi ra khỏi văn phòng, mặt cười tươi như hoa, đặc biệt gọi to, "Chủ quản Trương."

Chủ quản Trương vẻ mặt nghiêm trọng, đi đến trước mặt ba người. Tầm mắt ông ta quét qua Trương Mạn Lệ, lướt qua Thẩm Nhược, dừng lại trên khuôn mặt nhợt nhạt của Cố Hiểu Thần, trầm giọng phân phó, "Cố Hiểu Thần, cô lập tức đi văn phòng tổng tài một chuyến."

Văn phòng tổng tài? Ai? Cố Hiểu Thần?

Toàn bộ nhân viên trong phòng làm việc đều ngẩng đầu, hiếu kỳ nhìn về phía Cố Hiểu Thần, suy đoán nguyên nhân trong đó.

"Chủ quản?" Cố Hiểu Thần nghi ngờ đứng dậy, vô cùng khó hiểu.

Chủ quản Trương chỉ là không dám lề mề, lại tiếp tục thúc giục, "Liên thiếu gia dặn dò, cô lập tức đi ngay đi, đừng để Liên thiếu gia đợi."

Liên.. Ngũ Hạ Liên? Cố Hiểu Thần hoảng hốt.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 010: Mắt kính gọng đen

"Tôi biết rồi. Tôi lập tức đi ngay." Cố Hiểu Thần miễn cưỡng nói, bước chân đi ra khỏi phòng làm việc. Cô có thể cảm giác rõ ràng ánh mắt đang phóng đến của các đồng nghiệp, chăm chú nhìn cô chằm chằm, dường như có thể đem cô chọc thủng thành hai lỗ. Cô chán ghét kiểu giống như thế này, trở thành tiêu điểm của tất cả mọi người, càng không thích trở thành tiêu điểm như vậy.

Cố Hiểu Thần ấn nút thang máy, nhìn thang máy từ từ lên cao.

"Đinh đinh.."

Cố Hiểu Thần trầm tĩnh đi vào trong thang máy, mãi đến khi cửa thang máy đóng lại, lúc đó mới thở dài một hơi, nhưng trong lòng lại dấy lên tâm tư. Đôi mắt lấp lánh dưới mắt kính gọng đen chớp chớp không yên, nhìn chằm chằm không dứt lên con số hiển thị tầng lầu đang nhảy, đôi tay vô thức nắm chặt thành quyền.

Tại sao anh ta muốn tìm cô? Trắng trợn như vậy nói cô đi văn phòng tổng tài báo cáo?

Đột nhiên phát sinh quá nhiều sự việc, trong đầu Cố Hiểu Thần là một mảnh hỗn loạn. Cô vẫn chưa nghĩ ra phương pháp đối ứng thì thang máy đã lên đến tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra. Người phụ nữ mặc áo sơ mi, váy cạp cao chợt xuất hiện trước mắt Cố Hiểu Thần, hướng về phía cô khách khí, hờ hững mỉm cười, "Cố Hiểu Thần tiểu thư phải không?"

"Vâng." Cố Hiểu Thần gật đầu.

"Liên thiếu gia có lời mời." Người phụ nữ hiển nhiên là trợ lý hoặc là thư ký, cô đưa tay ra chỉ hướng.

Hai cánh cửa lớn trạm trổ điêu khắc, khí thế mạnh mẽ áp bức xông đến.

Cố Hiểu Thần mím môi, một chữ cũng không nói đi đến cửa văn phòng, cô đưa tay nhẹ nhàng gõ cửa.

"Vào đi." Giọng nam trầm thấp xuyên qua cửa truyền tới.

Cố Hiểu Thần hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi vào trong.

Thiết bị làm việc toàn bộ được nhập khẩu từ Italia, phòng làm việc chỉ có hai màu đen trắng vô cùng đơn giản, nhưng các chi tiết lại thể hiện phong cách phẩm vị của chủ nhân, tinh tế mà hoa lệ. Cố Hiểu Thần đứng yên ở chỗ ban đầu, chầm chậm quay đầu, tìm kiếm thân ảnh của ai đó. Ánh mắt liếc về phía bàn làm việc, lại nhìn thấy một mô hình xe lửa được mô phỏng giống như thật.

Đồ chơi? Cố Hiểu Thần nghi hoặc nhăn mày.

"Cố Hiểu Thần tiểu thư, mời ngồi." Giọng nam của Ngũ Hạ Liên giàu từ tính từ phía sau vang lên.

Cố Hiểu Thần giật mình, từ từ xoay người, ánh mắt nhìn đến một đôi đồng tử màu hổ phách. Ánh nắng rực rỡ xuyên qua cửa sổ chiếu xuống hào quang chói lọi, rọi lên thân hình cao lớn thon dài, cũng chiếu ra nét mặt công tử đào hoa đùa giỡn với đời. Đáy mắt anh có sương mù che phủ, luôn luôn vui vẻ mỉm cười.

"Liên thiếu gia." Cố Hiểu Thần nhẹ giọng gọi, thuận theo đi về phía sô pha rồi ngồi xuống.

Ngũ Hạ Liên nhìn về phía quầy rượu, trầm giọng hỏi, "Uống chút gì đi? Nhưng trong này tôi chỉ có.."

"Không.. không cần đâu." Cố Hiểu Thần vội vàng từ chối, nhưng mà tốc độ cự tuyệt cũng quá nhanh rồi.

Ngũ Hạ Liên ung dung đi về phía bàn làm việc, hình như là đi lấy thứ gì đó.

Đợi anh quay trở lại, anh cầm một món đồ đặt lên trên mặt bàn trà thuỷ tinh, không nhanh không chậm nói, "Cái này là của em sao?"

Cố Hiểu Thần cúi đầu nhìn đến, nhìn thấy mắt kính gọng đen với thấu kính bị vỡ đặt trên bàn trà thuỷ tinh. Hiển nhiên là mắt kính của cô? Chẳng lẽ là ngày đó.. cô nhớ đến lúc đó, ngày đó lúc cô chạy ra khỏi gian cầu thang bộ, không cẩn thận làm rơi trên mặt đất. Đột nhiên lúc này có chút lúng túng, cô một chữ cũng không nói nên lời.

"Đây.." ngập ngừng một chút, thẳng thắn thừa nhận, "Đây là mắt kính của tôi.."
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 011: Học muội cùng khoa

Ngũ Hạ Liên cũng không bị bất ngờ, chỉ là bỡn cợt nói, "Hóa ra ngày đó người lén nhìn trộm ở trong gian cầu thang bộ là em."

"Nhìn.. trộm?" Cố Hiểu Thần nghĩ đến từ này, suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi. Cô có chút hoang mang, vội vàng nói, "Liên thiếu gia, ngày đó tôi thật sự không phải là cố ý. Tôi chỉ là vừa đúng lúc đi vào trong sảnh cầu thang bộ, không có nghĩ đến trong căn phòng nhỏ sẽ có người, cũng không nghĩ đến.. Nói tóm lại, tôi thực sự không phải là có ý tứ muốn đi xem trộm."

Nếu sớm biết sẽ gặp phải anh, cô nhất định sẽ tránh cho thật xa! Cố Hiểu Thần cắn răng nghĩ thầm.

Ngũ Hạ Liên nhìn bộ dạng chán nản muốn chết của cô thì không cảm thấy thú vị nữa. Một tay sờ cằm, mặc dù bận tối mắt nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cô chằm chằm, trầm giọng nói, "Nhưng sự việc cũng đã xảy ra rồi."

Ánh mắt của anh thật khiến người ta khiếp sợ, Cố Hiểu Thần cả người rơi vào trạng thái bối rối. Trong đầu chợt xẹt qua cả trăm phương pháp giải quyết, cuối cùng chỉ có một cách. Cho dù cô rất muốn giữ lại phần công việc này, nhưng cũng không còn cách nào nữa. Cố Hiểu Thần ngẩng đầu nhìn đến anh, ánh mắt lấp lánh cuối cùng cũng đã khôi phục bình tĩnh.

"Tôi sẽ chủ động đưa đơn từ chức." Cô nhẹ giọng nói, nắm chặt mắt kính gọng đen trong tay.

Không khí dường như đều muốn ngưng lại, yên tĩnh không có tiếng động.

Ngũ Hạ Liên bỗng cười nhẹ thành tiếng, tiếng cười của anh làm cho Cố Hiểu Thần một trận khó hiểu, cô hoài nghi nhìn anh, anh lại giương lên khoé miệng, không nhanh không chậm nói, "Xác thực là tôi nên đuổi việc em. Nhưng tôi xem qua hồ sơ cá nhân của em, em cũng tốt nghiệp trường Đại học Hồng Kông à?"

"Vâng." Đôi mắt của anh giống như biết phóng điện, Cố Hiểu Thần theo bản năng cúi đầu xuống.

"Vừa mới tốt nghiệp năm nay?"

"Vâng."

"Chuyên ngành tài chính quốc tế?"

"Vâng."

Anh hỏi một câu, Cố Hiểu Thần đáp lại một câu, quả là giống như thầy giáo và học trò.

Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, nhướng mày nói, "Như vậy em có biết tôi cũng tốt nghiệp ở Đại học Hồng Kông không?"

"Không.." Cố Hiểu Thần suýt chút nữa buột miệng nói ra, lại cảm thấy không đúng, sửa lại, "Biết."

Năm đó cô vừa mới nhập học vào Đại học Hồng Kông, cho dù là tân sinh viên lặng lẽ không tiếng tăm, nhưng cũng biết đến sự tồn tại của anh. Anh là ông trùm kinh doanh tương lai của khoa tài chính, sinh viên ưu tú nhất khiến các giáo sư đều tự hào, là nhân vật cấp bậc vương tử trong mắt các sinh viên, con người anh giống như ánh nắng mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ nóng bỏng. Ngũ Hạ Liên, còn có người nào không biết sao?

Đến nỗi sau khi anh ra nước ngoài du học, nhưng những sự tích kia vẫn được người ta nói say sưa như cũ.

"Rốt cuộc là không, hay là biết?" Ngũ Hạ Liên truy hỏi đến cùng câu trả lời nước đôi lập lờ của cô.

"Biết." Cố Hiểu Thần thốt ra một chữ này.

"Thành tích của em xuất sắc như vậy, về mặt logic thì tôi nên có ấn tượng với em." Ngũ Hạ Liên nhàn nhạt nói, nhưng ngược lại anh cũng chỉ ra là anh không biết cô.

"Lúc bắt đầu, thành tích không được tốt." Cô bình tĩnh nói.

Ngũ Hạ Liên xem như là đã đồng ý, lộ ra một khuôn mặt cười, "Nếu là như vậy, vậy thì em là học muội cùng khoa của tôi rồi, vậy chuyện lần này tôi xem như chưa xảy ra. Em có thể quay về là việc."

"Làm phiền rồi." Cố Hiểu Thần đứng dậy, xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Cửa trong chốc lát đóng lại, cô không ngăn nổi cảm giác vui sướng, hóa ra anh ta căn bản không nhớ ra cô.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 012: Chào tan sở

Về đến bộ phận làm việc, ánh mắt của các đồng nghiệp nhìn Cố Hiểu Thần giống như là đang nhìn sinh vật khác loài.

"Trương Mạn Lệ, ngày mai cô nên thay đổi cách trang điểm đi, học tập Cố Hiểu Thần người ta một chút!" có người chua xót nói.

Trương Mạn Lệ đã bị chọc giận rồi, thuận tay lật mở văn kiện, liếc nhìn thân hình Cố Hiểu Thần một cái, khinh thường hừ lạnh, "Liên thiếu gia sẽ không thể không có phẩm vị như vậy chứ!"

"Nói không chừng Liên thiếu gia là muốn thay đổi khẩu vị thì sao?"

"Tôi nói này Tiểu Lý, cậu có phải là rảnh rỗi quá rồi phải không?"

"Không, tôi rất bận!"

Bên tai tràn ngập tiếng chế nhạo của các đồng nghiệp, Cố Hiểu Thần lặng lẽ đi về bàn làm việc của mình. Cô vừa mới ngồi xuống, Thẩm Nhược lập tức thò đầu đến gần cô, nghi hoặc hỏi, "Hiểu Thần, Liên thiếu gia tại sao lại gọi cậu đến văn phòng tổng tài? Cậu có phải là đã quen biết Liên thiếu gia từ trước không?"

"Không.. không quen!" Cố Hiểu Thần lắc lắc đầu, "Chẳng qua là.."

Thẩm Nhược vội vàng truy hỏi, "Chẳng qua là như thế nào?"

"Chẳng qua là trùng hợp mình và Liên thiếu gia tốt nghiệp cùng một trường đại học, mà lại còn cùng khoa." Trực giác Cố Hiểu Thần cảm thấy muốn ném đi phần cùng khoa này đi, giải thích thêm, "Chỉ là mình thi vào trường đại học năm nhất, Liên thiếu gia đúng lúc đó ra nước ngoài du học. Cho nên mình và Liên thiếu gia kỳ thực không có bất cứ.."

"Vậy các cậu không phải là học trưởng học muội cùng khoa sao?" Thẩm Nhược kinh ngạc thốt ra tiếng, chỉ nghe vào một nửa câu trước.

Cố Hiểu Thần thở dài một tiếng, có chút bất lực.

"Hóa ra Hiểu Thần của chúng ta là học muội cùng khoa của Liên thiếu gia!" Thẩm Nhược có chút toan tính, âm lượng cũng cao lên mấy phần.

Vang thẳng đến lỗ tai của các đồng nghiệp vốn đang vùi đầu vào công việc cũng phải nghe rõ mồn một.

"Chẳng qua là quan tâm bạn cùng trường!" Trương Mạn Lệ cười nhẹ một tiếng, lại nắm chặt bút trong tay.

"Ai đó không phải cũng tốt nghiệp cùng một trường đại học với Liên thiếu gia sao, nhưng cũng chưa bao giờ thấy Liên thiếu gia gọi đến cô."

"Làm việc!" Chủ quản đi ra khỏi văn phòng quát to một tiếng, ai cũng không có đủ can đảm tiếp tục bàn luận nữa.

Thẩm Nhược kìm nén một bụng hiếu kỳ, đành phải đợi đến khi tan làm rồi lại tiếp tục hỏi phần kết. Nhưng cả buổi chiều tiếp theo, Cố Hiểu Thần lại không có cách nào tập trung tinh thần được. Thật không dễ dàng gì mới chịu đựng được đến lúc tan làm, Thẩm Nhược và Cố Hiểu Thần cùng nhau đi thang máy xuống dưới tầng, nhưng lại tiếp tục quấn lấy hỏi.

"Hiểu Thần! Văn phòng tổng tài như thế nào? Liên thiếu gia và cậu đã nói những gì vậy? Nói mình nghe với!"

Đột nhiên, một tiếng lại một tiếng hô to vang lên từ phía sau lưng, "Liên thiếu gia!"

Cố Hiểu Thần và Thẩm Nhược thuận theo tốp người lùi sang một bên, Ngũ Hạ Liên mỉm cười với mọi người, trầm ổn bước qua.

"Liên thiếu gia!" Thẩm Nhược phấn khích hô to.

Cố Hiểu Thần cúi đầu, hận bản thân hiện tại sao không phải là không khí.

Ngũ Hạ Liên chậm rãi đi qua đại sảnh, ánh mắt lơ đãng thoáng thấy người phụ nữ nhỏ nhắn phía trước cái đầu đà điểu đang cúi gằm xuống mặt đất, anh có chút nghiền ngẫm. Lúc anh đi qua người cô, Cố Hiểu Thần nhìn chằm chằm thấy giày da bóng loáng, hy vọng sẽ không phát sinh bất cứ tình huống bất ngờ nào.

Nhưng anh lại đặc biệt dừng bước, mê hoặc khẽ nói, "Tan làm rồi?"

"Vâng." Cố Hiểu Thần sững người, rồi gật đầu.

Anh chỉ chào hỏi một cách tuỳ ý rồi nghênh ngang tiêu sái bước đi.

Cái nhìn chằm chằm từ bốn phương tám hướng phóng đến khiến Cố Hiểu Thần chỉ muốn đào lỗ rồi tự mình chui vào.

Anh ta nhất định là cố ý!
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 013: Đi đến cuộc hẹn ở hộp đêm

Xung quanh bên tai là những lời đồn đại vô căn cứ, Cố Hiểu Thần từ biệt Thẩm Nhược, bước lớn chạy ra khỏi đại sảnh. Cô không biết bản thân mình làm thế nào đi ra khỏi công ty, cảm thấy đôi chân giống như vô lực cứng đờ. Ngồi xe buýt đi về nhà, tim vẫn đập loạn nhịp như cũ. Sau khi về đến nhà, cô vội vàng đi tắm, lúc này mới bình tĩnh lại được.

Cố Hiểu Thần tự nấu mỳ cho mình, đang ăn thì điện thoại di động vang lên.

Trên mặt màn hình điện thoại di động hiển thị một dãy số lạ, Cố Hiểu Thần hoài nghi bấm phím kết nối.

"Em yêu à!" Dư Hồng tuyệt đối là yêu tinh, thanh âm đó mềm mại có thể khiến toàn thân cô run lên một trận, "Tỷ tỷ tớ đây trở về Hồng Kông rồi, đặc biệt nhớ đến cậu, cậu hiện tại có rảnh không?"

"Hồng Hồng.." Cố Hiểu Thần nghe ra là cô ấy, lộ ra nét mặt cười vui vẻ.

Cố Hiểu Thần và Dư Hồng quen biết nhau từ hồi còn học cấp ba, các cô học chung một lớp, vừa vặn ngồi chung một bàn. Nghe nói nhà Dư Hồng rất nghèo, nhưng cô ấy lại trang điểm khá thời thượng, không chỉ hút thuốc uống rượu, đi học và tan học đều có người đưa xe con hộ tống.

Và thông tin cô ấy được bao nuôi cũng tự nhiên lan truyền đi khắp cả trường.

Có một ngày, chu kỳ của Dư Hồng kéo đến, một khuôn mặt đau đớn đến nhợt nhạt. Cả một lớp học lúc đó, hai mươi nữ sinh, chỉ có Cố Hiểu Thần đưa cô ấy đi phòng y tế. Kể từ sau ngày đó, Dư Hồng đã nhận định Cố Hiểu Thần là chị em suốt đời, bạn bè suốt kiếp của cô ấy. Liên lạc của hai người chưa bao giờ bị đứt đoạn, luôn luôn duy trì đến tận bây giờ.

Nhanh chóng rửa mặt xong, Cố Hiểu Thần bắt một chiếc taxi đi đến hộp đêm dành cho người nổi tiếng.

* * *

Một đám nữ nhân trong phòng trang điểm xinh đẹp, Cố Hiểu Thần lộ rõ có chút lạc lõng không ăn nhập, cũng vô cùng bất ngờ.

Người vừa mới đến tề tựu, lập tức đem lên mấy chai rượu đỏ.

Mở rồi uống, mỗi người một ly.

Một tay Dư Hồng cầm ly rượu, một tay ôm Cố Hiểu Thần, dông dài rêu rao, "Hiểu Thần à, cậu cũng được tính là có công việc tốt hàng đầu rồi! Mọi người nghĩ thử xem, đó là Ngũ thị, bao nhiêu người muốn vào đó đều không vào được! Nhưng mà Cố Hiểu Thần của chúng ta tài giỏi, vậy mà bọc lộ tài năng từ trong một nghìn người! Thật là tăng thêm thể diện cho chúng ta mà! Các chị em, nhảy múa đi, vui chơi hết mình đi!"

Mấy người phụ nữ lập tức hưởng ứng lời kêu gọi, giẫm giày cao gót tiến vào sàn nhảy.

"Gần đây sao rồi?" Dư Hồng giọng nhẹ nhàng hỏi.

Cố Hiểu Thần hỏi lại, "Rất tốt, còn cậu thì sao?"

"Tớ à.." Dư Hồng đem rượu đỏ trong ly một hơi uống cạn, mặt không đỏ, hơi thở cũng không gấp, rồi nói, "Vẫn như vậy thôi!"

Hai người nói chuyện một lúc, Dư Hồng thúc giục, "Cô gái ngoan về sớm đi ngủ đi, ngày mai còn phải đi làm."

Cố Hiểu Thần mắt nhìn thời gian, quả thực không còn sớm, "Vậy tớ đi nhé?"

"Nhanh đi, nhanh đi, cậu làm sao còn dông dài nhiều lời hơn Đường Tăng vậy hả." Dư Hồng vội vàng đuổi cô, không kiên nhẫn vung tay, nhưng đáy mắt lại là vui vẻ, thanh thản.

"Cậu có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho tớ nhé." Cố Hiểu Thần đứng dậy, lúc này mới rời đi.

Vừa mới đi ra khỏi hộp đêm, trước mặt lại nhìn thấy một người đàn ông áo mũ chỉnh tề đi vào. Trong chớp mắt cô nhìn thấy một người đàn ông khôi ngô tuấn tú mắt đeo kính, mà người đàn ông đó cũng đã nhìn thấy cô, đáy mắt đều loé lên một tia kinh ngạc giống nhau. Cố Hiểu Thần vô thức cúi đầu, rồi yên lặng đi qua người bọn họ.

Lúc đi qua chỗ rẽ, cô mới thở phào nhẹ nhõm, phía sau lại có người nắm chặt cổ tay cô.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 014: Quyết định của Hiểu Thần

Cố Hiểu Thần bỗng bị giật mình, vội vàng quay đầu lại, là Châu Thành Trạch!

"Thật sự là em, em tại sao lại đến loại nơi này?" Ngữ khí của Châu Thành Trạch khó che giấu được sự trách móc, vẻ mặt lại giống như là vô cùng sửng sốt. Quả thực anh nên bất ngờ, dựa theo sự hiểu biết rõ ràng của anh, cô ấy từ nhỏ đến lớn luôn luôn là một người ngoan ngoãn, lại chưa tạo ra bất cứ sai lầm nào, kỳ thực là không nên xuất hiện ở loại chỗ tôm hùm hỗn tạp như thế này.

Cố Hiểu Thần thoát ra khỏi tay anh, nhàn nhạt nói, "Đây là chuyện của tôi, Châu tiên sinh."

Cô rõ ràng là đang cự tuyệt bài xích anh, Châu Thành Trạch cũng nhận ra được. Anh cúi đầu nhìn cô, thần sắc trên khuôn mặt nhã nhặn chợt đông cứng lại, "Kỳ thực đây là chuyện của em, nhưng mà bị tôi nhìn thấy, tôi nhất định phải quản. Nếu như để dì Phân biết được, tôi nghĩ bà ấy nhất định sẽ tức giận cũng sẽ rất lo lắng. Chẳng lẽ em muốn bà ấy sốt ruột sao?

" Anh.. "'dì Phân' trong miệng của anh ta chính là mẹ của cô, Cố Hiểu Thần trừng mắt nhìn anh, sự kiêu ngạo trong nháy mắt tiêu tan.

Trợ lý cùng đến quay trở lại tìm Châu Thành Trạch, nhìn thấy anh cùng một cô cái đứng ở một chỗ, lập tức dừng bước gọi," Châu tổng? "

" Tôi đưa em về! Em đợi tôi một lát! "Châu Thành Trạch dặn dò một tiếng, quay đầu đi về hướng người trợ lý nói cái gì đó.

Cố Hiểu Thần nhìn thoáng qua anh ta, cắn môi quay người rời đi. Cô đi nhanh như bay, cũng giống như năm đó rời khỏi sảnh tiệc hôn lễ, từ trước tới giờ đều không có nghĩ qua muốn cùng Châu gia có bất kỳ mối quan hệ nào.

Ở cửa ra vào của hộp đêm, có người chân bước lớn chạy đi.

" Tài xế xin hãy mở cửa! "Cố Hiểu Thần nhanh chóng bắt taxi, ngồi vào trong.

Châu Thành Trạch nhìn thấy chiếc xe taxi đó rời đi, chìm vào bóng đêm.

Đêm khuya mười giờ bốn mươi phút cô về đến nhà, Cố Hiểu Thần rót ly nước đá lạnh để trấn tĩnh tư tưởng. Ban đêm đi ngủ, nhưng Cố Hiểu Thần làm sao cũng không ngủ được, cô đang lo lắng liệu Châu Thành Trạch có nói với mẹ về sự việc ngày hôm nay hay không. Một đêm trăn trở khó ngủ, đợi đến sáng thứ ba, cô chống hai mắt gấu trúc đi làm.

Trải qua ba ngày yên ổn, mẹ không gọi điện thoại đến, Cố Hiểu Thần tin chắc Châu Thành Trạch không có mách lẻo.

Cuộc sống như thường lệ, vô số vụn vặt gom góp thành nhân sinh.

Cố Hiểu Thần mỗi ngày đến Ngũ thị đi làm, cuộc sống sáng chín tối năm lại khiến cho cô ngày càng ngột ngạt.

Đồng nghiệp ở công ty đối với cô chỉ chỉ trỏ trỏ, nghĩ đến Cố Hiểu Thần, cô cần khuôn mặt - không có khuôn mặt, cần thân hình - không có thân hình, mà lại còn là người mới, vừa mới vào công ty chưa đến hai tháng. Nhìn trên nhìn dưới cũng không nhìn ra Cố Hiểu Thần có chỗ nào khác với người thường! Vậy mà cô ấy lại được Liên thiếu gia triệu tập! Đã thế, Liên thiếu gia còn chào hỏi với cô ấy nữa!

Cô ấy rốt cuộc làm sao có thể bám lên Liên thiếu gia được nhỉ?

Đây quả thực rất kỳ lạ!

Một tuần sau, Cố Hiểu Thần cuối cùng cũng đưa ra một quyết định trọng đại.

Thời gian nghỉ trưa, cô soạn xong đơn từ chức, gõ cửa lớn văn phòng chủ quản.

" Vào đi. "

Cố Hiểu Thần đẩy cửa rồi đi vào.

" Ồ? Cố Hiểu Thần, ngồi đi, có chuyện gì không? "Thái độ của chủ quản đối với cô tốt lên nhiều, nghĩ cũng biết là bởi vì cái gì.

Cố Hiểu Thần đi về phía bàn làm việc, đem đơn từ chức đưa đến trước mặt ông ta, nhẹ giọng nói," Chủ quản, đây là đơn từ chức của tôi."
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 015: Thăng chức làm trợ lý

"Từ chức?" Trương chủ quản nghe thấy cô nói như vậy, hiển nhiên là giật nảy cả mình, "Cố Hiểu Thần, tại sao đột nhiên lại muốn từ chức?"

Cố Hiểu Thần mỉm cười trả lời, nhẹ giọng nói, "Chủ quản, từ chức là nguyên nhân cá nhân. Thời gian hai tháng này, tôi ở Ngũ thị đã học được rất nhiều thứ, cảm ơn sự chiếu cố của chủ quản."

"Đây.." chủ quản Trương nhất thời không biết đưa ra quyết định thế nào cho tốt, chỉ sợ mắc lỗi với cấp trên, suy cho cùng mối quan hệ của cô ấy và Liên thiếu gia ở trong công ty đã bị đồn thổi đến khó bề phân biệt. Nghĩ rồi lại nghĩ, trầm giọng nói, "Vậy như thế này đi, Cố Hiểu Thần, cô đi ra làm việc trước, đầu tiên hoàn thành tất cả công việc còn dang dở trong tay, phải làm đến nơi đến chốn."

Cố Hiểu Thần gật đầu cười đáp, "Được, cảm ơn chủ quản."

Sau khi Cố Hiểu Thần đi ra khỏi văn phòng, chủ quản Trương lập tức cầm điện thoại lên trực tiếp ấn nút gọi đi. Điện thoại được thư ký tổng tài tiếp nhận, thông báo Liên thiếu gia không có ở công ty, đang đi nghỉ ở Hawai. Chủ quản Trương lấy được phương thức liên lạc, lại gọi điện thoại quốc tế đến Hawai, sau mấy lần trục trặc, cuối cùng đã liên lạc được với Liên thiếu gia.

"Liên thiếu gia, tôi là Trương Nhân Thành của phòng kế hoạch. Làm phiền kỳ nghỉ của ngài, vô cùng áy náy.."

Lời nói khách sáo chỉ nói được đến một nửa, đã bị Ngũ Hạ Liên cắt ngang, giọng nam điềm tĩnh mơ hồ phát ra giận dữ, "Chuyện gì?"

Chủ quản Trương trán toát mồ hôi hột, lập tức giải thích, "Chuyện là như thế này, bộ phận có vị Cố Hiểu Thần tiểu thư, cô ấy vừa mới đột nhiên đưa đơn từ chức, nên tôi muốn xin một tiếng chỉ đạo của Liên thiếu gia."

"Cố Hiểu Thần?"

"Đúng, chính là Cố Hiểu Thần, ngài còn từng gọi cô ấy đến văn phòng!" Chủ quản Trương không nén nổi có chút nghi ngờ, chẳng lẽ Liên thiếu gia căn bản không nhớ ra cô ấy?

Đầu điện thoại bên kia trầm mặc một lúc, Ngũ Hạ Liên trầm giọng quát, "Chẳng qua chỉ là một nhân viên muốn từ chức, còn cần tôi phải chỉ đạo sao?"

"Vâng vâng vâng, Liên thiếu gia, tôi biết nên làm như thế nào rồi!" Thần sắc của Chủ quản Trương thay đổi đột ngột, vội vàng cúp điện thoại.

"Đợi đã!"

Chủ quản Trương nín thở chờ đợi, lại nghe thấy Ngũ Hạ Liên đanh giọng ra lệnh, "Chủ quản Trương, đơn từ chức của Cố Hiểu Thần.."

* * *

Cửa văn phòng bị đẩy mở ra, chủ quản Trương nhìn về phía phòng làm việc, xông tới chỗ Cố Hiểu Thần nói to, "Cố Hiểu Thần, cô đến đây một lát!"

"Được!" Cố Hiểu Thần trả lời một tiếng, đứng dậy đi về phía văn phòng.

Cửa vừa đóng lại, các nhân viên nhìn quanh lẫn nhau, tò mò không ngớt.

"Cái gì?" Trong văn phòng, Cố Hiểu Thần không dám tin nhìn chủ quản Trương, kinh ngạc nói, "Chủ quản, làm sao có thể như vậy?"

"Liên thiếu gia vừa mới thông báo xuống, bổ nhiệm cô làm trợ lý cá nhân. Chúc mừng cô thăng chức rồi." Chủ quản Trương cười nói, nhưng không dám sơ suất, "Ngũ thị là một công ty rất có tiền đồ phát triển, bao nhiêu người muốn vào cũng không vào được. Bây giờ cô lại được thăng chức làm trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia, đây không phải là lúc thích hợp để từ chức đâu?"

Cố Hiểu Thần cắn răng nói, "Chủ quản, rất xin lỗi, tôi vẫn là muốn từ chức!"

Chủ quản Trương giống như rất kinh ngạc, lại lần nữa nhấn mạnh chỉ ra, "Nhưng cô được thăng chức làm trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia!"

"Tôi hiểu, nhưng mà tôi đã quyết định muốn từ chức rồi!" Cố Hiểu Thần lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Là bởi vì anh, nên cô sẽ không ở lại.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 016: Vài ngày sau

"Cố Hiểu Thần, cô vẫn muốn từ chức sao?"

"Vâng!" Thái độ của Cố Hiểu Thần vô cùng kiên quyết.

"Bây giờ cô đã là trợ lý cá nhân của Liên thiếu gia, việc từ chức này tôi cũng không làm chủ được." Chủ quản Trương khó xử nói, quả thực là không làm sao hiểu được tâm lý hiện tại của cô gái này. Nhân viên nữ trong công ty đều muốn trèo lên vị trí cao, gả vào hào môn làm thiếu phu nhân, nhưng lại có người không thèm ngó ngàng tới.

Cố Hiểu Thần hiểu sự khó xử của chủ quản Trương, cũng không muốn làm khó ông, "Vậy tôi trực tiếp tìm Liên thiếu gia."

"Liên thiếu gia đang đi nghỉ ở Hawai, hiện tại không có ở công ty."

"Vậy bao giờ anh ta quay trở lại?"

"Cái này thì không rõ rồi.

Vốn dĩ Cố Hiểu Thần định từ chức, nhưng không nghĩ đến Ngũ Hạ Liên đột nhiên thăng chức cho cô, bổ nhiệm cô làm trợ lý cá nhân. Cố Hiểu Thần đành phải tiếp tục ở lại Ngũ thị làm việc, cho đến khi Ngũ Hạ Liên quay trở về. Thoáng cái đã qua mấy ngày, nhưng Ngũ Hạ Liên chậm trễ không hề xuất hiện, Cố Hiểu Thần không tránh được có chút buồn bực.

Đành phải chờ thôi.

* * *

Mấy ngày sau.

Sáng sớm ở sân bay quốc tế Hồng Kông, một đôi nam nữ đi từ đường dành cho khách VIP ra ngoài. Đám ký giả sớm nhận được tin nội bộ ùn ùn kéo tới, cầm máy ảnh chụp hình liên tục một hồi, chỉ nghe thấy tiếng 'tách tách' vang lên liên hồi, đèn flash chói đến mức không mở được mắt, đám ký giả liên tục đặt câu hỏi như bắn súng.

" Xin hỏi Hạ tổng và Anna tiểu thư bắt đầu qua lại từ khi nào? "

" Có phải Miki tiểu thư đã trở thành quá khứ rồi không? "

" Hạ tổng, Hạ tổng xin hãy trả lời một chút có được không? "

Ngũ Hạ Liên hướng đám ký giả mỉm cười, Anna thân mật kéo anh ra khỏi lớp lớp vòng vây.

Ngoài sân bay, xe đã đợi hồi lâu. Hai người lên xe, RV lập tức chạy về phía trước, thuận lợi thoát khỏi vòng vây của đám ký giả. Anna dựa sát vào người Ngũ Hạ Liên, nâng mắt nhìn về phía anh," Liên, em cũng chỉ muốn biết chúng ta có phải là đang qua lại hay không. "

" Tôi không thích phụ nữ giở loại thủ đoạn mánh khoé vô vị như thế này, hiểu không? "Ngũ Hạ Liên không nhanh không chậm nói, lại làm chấn động tâm tư.

" Hiểu, hiểu rồi. "Anna ấp úng đáp lại, trong lòng bi ai, cô len lén đem tin tức thả ra ngoài, chẳng lẽ..

Ngũ Hạ Liên đưa Anna về chung cư, Anna bịn rịn không từ bỏ hỏi," Liên, anh vẫn sẽ tìm em chứ? "

" Dĩ nhiên, em quyến rũ như vậy. "Ngũ Hạ Liên hôn cô, nhưng không lộ ra một chút lưu luyến nào.

Anna mở cửa xe, chần chừ đi về phía tòa nhà chung cư đồ sộ. RV khởi động động cơ, đi về hướng Công ty Ngũ thị. Tài xế phía trước đột nhiên tháo mũ tài xế, lộ ra mái tóc ngắn mát mẻ, Ngôn Húc Đông ngẩng đầu, mắt nhìn vào gương xe phía trước, trêu chọc," Tôi nói này Hạ tổng, cậu làm sao vẫn y như cũ, nói dối với phụ nữ là không tốt. "

Ngũ Hạ Liên không thèm đếm xỉa, trầm giọng hỏi," Cậu từ Đức về khi nào? "

" Hôm qua mới về tới, hôm nay đích thân đi đón máy bay, Hạ tổng có phải là nên tăng lương cho tôi không? "

" Tăng lương mười phần trăm. "

" Cảm ơn. "

Khi hai người Ngũ Hạ Liên và Ngôn Húc Đông xuất hiện ở Công ty Ngũ thị, tự nhiên thu hút sự chú ý của đám đông. Ngôn Húc Đông là tâm phúc của Liên thiếu gia, trước kia được phái đi đảm nhiệm giải quyết công việc ở Đức. Hai người một trước một sau đi về hướng thang máy, đột nhiên một thân ảnh nhảy tót ra từ phía sau đoàn người, vội vã xông đến, giọng nữ trong trẻo hô to," Xin hãy đợi một chút!"
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 017: Thư tỏ tình

Mọi người quay đầu nhìn đến, thoáng thấy nữ nhân viên mặc bộ đồ màu xám, đeo mắt kính gọng đen chạy về phía Ngũ Hạ Liên cùng với Ngôn Húc Đông. Cố Hiểu Thần phát hiện nhịp tim có chút tăng nhanh, cô nín thở một hơi, vẫn cứng đầu đi đến trước mặt Ngũ Hạ Liên, nhẹ giọng nói, "Liên thiếu gia, tôi muốn nói chuyện với anh một chút."

Cô đã cố gắng hết sức đem âm thanh của mình phát ra nhẹ nhàng, nhưng bốn phía lại cực kỳ yên lặng.

"Cố tiểu thư, có chuyện gì sao?" Ngũ Hạ Liên dù bận nhưng vẫn nhàn nhã nhìn cô, ánh mắt quét qua khuôn mặt nhỏ chỉ lớn bằng bàn tay của cô, nước da trắng đến mức không có huyết sắc khiến anh vô thức cau mày.

Giọng điệu của anh tôn quý có địa vị khiến Cố Hiểu Thần cảm thấy không thoải mái, cúi đầu lặp lại, "Tôi có thể nói chuyện với anh được không?"

"Bây giờ nói đi." Thanh âm của Ngũ Hạ Liên trầm thấp, lại không cho phép người ta thương lượng từ chối.

Cố Hiểu Thần cắn môi, đành phải ở trước mặt đám đông từ trong túi lấy ra phong thư từ chức kia, đôi tay cầm thư từ chức đưa cho anh, "Đây là.. của tôi.."

"Đến văn phòng lại nói." Câu nói của cô nói được một nửa, bị Ngũ Hạ Liên lạnh giọng cắt ngang.

Cố Hiểu Thần cầm một góc của thư từ chức, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy mày kiếm, mắt như vì sao sáng lấp lánh tỏa ra hào quang rạng rỡ, cứ như vậy chiếu rọi lóa mắt. Anh thậm chí cũng không cúi đầu, chỉ là rũ mắt lướt nhìn bản thân, trong mắt hờ hững lộ ra một chút lạnh lẽo. Lúc này, cô triệt để phát hiện anh ta chính là người cao cao tại thượng.

"Được." Nói không lưu loát ra chữ, cô chỉ có thể thỏa hiệp.

Ngôn Húc Đông đứng một bên quan sát dường như nhận ra giữa hai người có sự giao tiếp ánh mắt không bình thường, rút phong thư màu trắng trong tay Cố Hiểu Thần, liếc mắt tuỳ ý, anh nhìn cô, cười nói, "Chẳng lẽ đây là thư tỏ tình sao?"

Tỏ, thư tỏ tình?

Đám đông thở ra một hơi khí lạnh, trên mặt viết đầy hai chữ "kinh ngạc".

Mắt Cố Hiểu Thần trợn càng thêm lớn, vội vàng giải thích, "Không, không phải.. đây là.."

"Cố tiểu thư, tôi chỉ có thời gian mười phút!" Lại lần nữa bị người cắt ngang, Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm đôi mắt của cô rồi định ra thời gian.

Lời tiếp theo bị Cố Hiểu Thần thu lại, thật là khó mà nói hết lời.

Ba người sau khi lần lượt vào trong thang máy, ánh mắt của đám đông nhìn chằm chằm căng thẳng, cho đến khi cửa thang máy đóng lại.

Trong thang máy, Ngôn Húc Đông có chút hiếu kỳ quan sát cô gái ở một bên. Chỉ là cảm thấy có hơi quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó, nhưng đã suy nghĩ tỉ mỉ mà vẫn không nghĩ ra. Thang máy đến một tầng nào đó, Ngôn Húc Đông tự ý đi ra, hướng Cố Hiểu Thần hơi mỉm cười. Dựa theo phép lịch sự, Cố Hiểu Thần mỉm cười đáp lại.

Chỉ còn lại hai người trong thang máy, không khí trong thang máy đều hóa loãng.

Mãi khi lên đến tầng cao nhất, Ngũ Hạ Liên bước lớn đi ra khỏi thang máy, Cố Hiểu Thần vẫn bất động tại chỗ.

Thư ký và mấy người trợ lý đã đợi rất lâu, nịnh nót hô lớn, "Chào Liên thiếu gia."

"Chào." Ngũ Hạ Liên tuỳ ý đi về phía văn phòng, đẩy cửa mở ra. Bỗng nhiên phát hiện có chút không thích hợp, anh quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Cố Hiểu Thần vẫn đứng ở cửa thang máy, "Vào đi!"

Cố Hiểu Thần gật đầu, tự nhủ không có việc gì phải sợ. Ngẩng đầu lên, thẳng sống lưng, theo anh đi vào.

Để lại thư ký Hạ cùng với trợ lý hiếu kỳ nhìn nhau.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 018: Bãi bỏ từ chức

Văn phòng rất rộng lớn, Cố Hiểu Thần vẫn đứng nguyên một chỗ, có chút do dự không yên. Cô nhìn về phía Ngũ Hạ Liên, phát hiện ra anh cũng đang nhìn cô. Ngũ Hạ Liên ngồi ở trên ghế tựa làm bằng da thật, toàn bộ đều nhập khẩu từ Italia, ánh mắt đó mang theo sự truy xét. Anh mở miệng ra lệnh, "Ngồi!"

Cố Hiểu Thần đi đến ngồi xuống trước mặt anh, cúi đầu không nhìn anh.

"Nếu em không định mở miệng, vậy thì đi ra ngoài làm việc." Ngũ Hạ Liên nhìn thẳng vào cô, môi mỏng nhẹ phun ra một câu nói.

Cố Hiểu Thần cắn răng trả lời, cương quyết nói, "Rất xin lỗi, tôi muốn từ chức." Cô vừa nói đồng thời động tác phản xạ mở túi tìm phong thư từ chức, cả người chợt ngẩn ra, lập tức ảo não muốn chết. Cô quên mất, đơn từ chức bị người đàn ông kia cầm đi rồi, còn nói đó là.. thư tỏ tình.

"Cho tôi lý do." Ngũ Hạ Liên nhướng mày, lạnh giọng chất vấn.

"Một chút việc riêng."

"Việc riêng gì?" Anh kiên trì truy hỏi, hiển nhiên không quan tâm ý nghĩa của từ 'việc riêng' này là như thế nào.

Cố Hiểu Thần thập phần tức giận, bướng bỉnh nói, "Liên thiếu gia, tôi đã nói là việc riêng."

"Vậy thì sao? Không tiện nói?" Ngũ Hạ Liên nhẹ nhàng hỏi, mắt chim ưng như bó đuốc, "Tôi có thể cho e nghỉ phép để em sắp xếp xong công việc cá nhân. Hay là, em đã tìm được công việc khác, cho nên thấy Ngũ thị chướng mắt rồi?"

"Không phải! Ngũ thị là một công ty rất có tiền đồ phát triển, tôi vừa mới tốt nghiệp, còn là người mới, có thể gia nhập vào Ngũ thị làm việc, tôi cảm thấy đã là rất may mắn rồi!" Cố Hiểu Thần thật lòng nói.

"Nếu đã như vậy, vậy tại sao em vẫn muốn đưa đơn từ chức." Ngũ Hạ Liên bức bách chăm chú nhìn người, không định buông tha cho cô.

Cố Hiểu Thần mắt nhìn chằm chằm mô hình xe lửa cao mô phỏng như thật đặt trên bàn làm việc, quả thực là rất lúng túng, "Tôi đã nói rồi.. là việc riêng."

"Ba ngày, thời gian ba ngày có đủ không." Cố Hiểu Thần hoài nghi nhìn về phía anh, anh lại chậm rãi nói, "Thu xếp việc riêng của em."

"Liên thiếu gia.." chẳng qua là cô chỉ muốn từ chức, làm sao lại khó khăn như vậy!

Ngũ Hạ Liên thấy trên mặt cô một trận xanh rồi một trận trắng, vẻ mặt có tức giận nhưng lại không được phát tác, chỉ cảm thấy trầm ngâm, "Chẳng lẽ là em để ý đến sự việc nhìn trộm ngày hôm đó?"

"Không.. phải!" Cố Hiểu Thần nghiến răng nghiến lợi, cô mới không có nhìn trộm!

"Vậy thì được rồi." Ngũ Hạ Liên không cho cô cơ hội để từ chối, trầm giọng nói, "Cho em nghỉ phép ba ngày, ba ngày sau đến chỗ tôi báo cáo. Và tháng sau lương tăng lên năm mươi phần trăm. Tôi hy vọng em hiểu rõ một chút, tôi thăng chức cho em, bởi vì em có năng lực này."

"Hay là em cho rằng tôi đối với em còn có suy nghĩ khác." Ngũ Hạ Liên giương khoé môi lên, hơi mỉm cười một chút.

"Dĩ nhiên là không có." Tim Cố Hiểu Thần nhảy lỗi mất nửa nhịp, hai má bốc lên hai đám đỏ ửng.

Chuyện từ chức bị gạt bỏ vì mấy câu nói của anh, mức lương nhiều như vậy, cô quả thực không nỡ từ bỏ.

Tay Cố Hiểu Thần ngầm nắm thành quyền, trầm tĩnh nói, "Liên thiếu gia, tôi cảm thấy tôi có thể thu xếp tốt việc riêng, ngoài ra không cần nghỉ phép, ngày mai có thể đi làm. Nhưng, hôm nay có thể cho tôi nghỉ một ngày được không?"

Nhưng cô lại không phát hiện ra, đáy mắt Ngũ Hạ Liên loé lên một tia tinh quang.
 
1,614 ❤︎ Bài viết: 498 Tìm chủ đề
Chương 019: Ngày đầu nhậm chức

Mỗi buổi sáng sớm đều như nhau.

Giao thông ở Hồng Kông vẫn luôn bận rộn như trước, ngã tư đường không ngớt xe qua lại. Người đi bộ đứng bên ở hai đầu vạch qua đường, đợi đèn đỏ nhảy qua đèn xanh. Cuối đoàn người, Cố Hiểu Thần lưng đeo túi chéo kiên nhẫn đợi đèn xanh. Cô ngẩng đầu mắt nhìn tòa cao ốc phía không xa, theo người phía trước đi qua vạch dành cho người đi bộ.

Băng qua vạch qua đường, phía trước chính là cao ốc của Công ty Ngũ thị.

Cố Hiểu Thần nhấc cổ tay lên, liếc mắt nhìn thời gian. Tiêu rồi, tám giờ năm mươi phút rồi? Cô đã đến trễ rồi! Lập tức cất bước chạy về phía trước, trong thâm tâm vui mừng vì hôm nay mình mang giày đế bằng. Thực ra, từ trước đến nay cô cũng không thích đi giày cao gót.

Khi chạy qua ngã rẽ lại thấy phía trước có một đứa bé đứng lẻ loi một mình ở bên đường, viền mắt đỏ ửng, bơ vơ mù mịt.

Lạc đường rồi? Còn là đi lạc khỏi mẹ nữa? Cố Hiểu Thần lo lắng suy nghĩ, đi về hướng đứa bé kia.

Ngay lúc này, một chiếc xe Lamborhini chầm chậm dừng lại bên đường.

Từ trong xe bước xuống một người đàn ông cao lớn, âu phục phẳng phiu, một bộ dáng công tử đào hoa. Cố Hiểu Thần giật mình, hiển nhiên là Ngũ Hạ Liên. Ngũ Hạ Liên dĩ nhiên không chú ý đến Cố Hiểu Thần ở phía không xa, chuyên chú nhìn bé gái nhỏ kia, đi đến bên cạnh cô bé, thấp giọng hỏi, "Tiểu bằng hữu, làm sao vậy?"

"Không thấy mẹ đâu nữa!" bé gái nhỏ trong chốc lát khóc lớn thành tiếng.

Ngũ Hạ Liên trực tiếp cầm cà vạt của mình lên, giúp bé lau nước mắt, "Sao lại không thấy mẹ nữa!"

"Chính là không thấy mẹ nữa." Bé gái thút thít khóc, tiếp tục nói.

Ngũ Hạ Liên sờ đầu bé gái, trầm giọng nói, "Chú nói con này, mẹ nhất định sẽ quay lại tìm con. Con chỉ cần đợi ở chỗ ban đầu là được rồi, bằng không như vậy đi, chú ở đây đợi cùng con. Được không?"

"Vâng!" bé gái nhỏ gật đầu.

Qua một lúc, người phụ nữ trung niên ở cuối quảng trường vẻ mặt vội vã chạy đến. Bé gái nhỏ quay đầu nhìn người phụ nữ, trong chốc lát cô bé nở ra nụ cười, kêu khóc chạy về phía người phụ nữ trung niên, "Mẹ! Mẹ!"

"Bảo bối! Mẹ muốn giết chết con!" người phụ nữ trung niên bế bé gái lên.

Ngũ Hạ Liên nhìn hai mẹ con đang khóc, lộ ra một vẻ mặt tươi cười. Lúc này mới quay lại vào xe, chạy về hướng bãi đỗ xe.

Mà Cố Hiểu Thần ở phía không xa, viền mắt hơi đỏ.

Lần đầu tiên, lần đầu tiên cảm thấy anh ấy dường như cũng không có xấu xa như vậy.

* * *

Hôm nay là ngày đầu tiên Cố Hiểu Thần nhậm chức làm trợ lý, trước tiên đi đến phía bộ phận trước kia thu dọn đồ đạc. Kỳ thực cũng chẳng có gì để thu dọn, nhưng vẫn nên nói lời chào với những đồng nghiệp đã làm việc cùng nhau trong hai tháng. Khi cô đi đến bộ phận kế hoạch, đồng nghiệp vẫn đang bận rộn với công việc nhốn nháo ngẩng đầu lên nhìn cô.

"Ôi! Người tỏ tình trước công chúng đến rồi!" có người châm biếm một tiếng.

Cố Hiểu Thần nhếch môi, giữ nguyên trầm mặc. Bỏ đi, cô cũng lười giải thích, thanh giả tự thanh.

Sau khi Cố Hiểu Thần nói lời từ biệt với chủ quản, về đến vị trí của mình bắt đầu thu dọn đồ đạc. Cô đem hai chậu cây, mấy cuốn sách đặt vào trong thùng giấy, chỉ cảm thấy ánh nhìn chuyên chú từ bốn phía lạnh nhạt, xa cách.

Đôi tay Trương Mạn Lệ vòng qua ngực, cười trên nỗi đau của người khác nói, "Không tự lượng sức, bị sa thải rồi."
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back