Ngôn Tình [Dịch] Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Tương Tư Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi phamhongkimngan, 15 Tháng một 2022.

  1. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 20: Chỉ Khôi Lỗi Mới Không Phản Bội

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sáu người âm thầm vui mừng, mặc sức tưởng tượng tương lai, lại không hề phát hiện, Hạ Tây không biết khi nào đã giơ tay trái lên. Sáu cây Vô Ảnh Châm kẹp giữa những ngón tay mảnh mai của nàng. Nội lực bộc phát, đẩy ngân châm bay về phía trước. Trong nháy mắt, tiến sâu vào đầu sáu người bọn chúng.

    "..."

    Sáu người hét lên đau đớn, chỉ cảm thấy có thứ gì đó lạnh lẽo khoan thủng não bộ của họ.

    Trương Tam đột nhiên ngẩng đầu, mặt đầy hoảng sợ nhìn Hạ Tây: "Ngươi.. ngươi đã làm gì bọn ta?"

    Hạ Tây dùng ngón tay nhẹ nhàng nghịch trường tiên, khóe miệng lộ ra nụ cười thị huyết: "Trên đời này, không thể tin nhất chính là lời thề, chỉ có khôi lỗi vô hồn vô phách mới không cần lo lắng sẽ phản bội mình. Cho nên ngươi nói, ta sẽ làm gì với các ngươi?"

    "Ngươi.. ngươi muốn xuất linh hồn ra khỏi cơ thể bọn ta?" Trương Tam cùng đám người trong mắt tràn đầy kinh hãi, thâm sâu oán hận đối với Hạ Tây.

    "Đồ tiện nhân, ngươi sẽ.. a a a!"

    Cơn đau nhói trong đại não nháy mắt lan ra, ăn mòn thần kinh não của họ, sáu người liều mạng muốn vùng vẫy phản kháng, nhưng một chút ý thức tự kiểm soát trên cơ thể cũng tiêu tan.

    Phương pháp mà Hạ Tây dùng để tạo ra khôi lỗi, đương nhiên không phải là phương pháp xuất hồn luyện phách trong thế giới này – điều đó thực sự đi ngược lại với luân thường đạo lý. Người bị lấy đi hồn phách, không chỉ cuộc sống như một khôi lỗi không thể thay đổi, mà còn vĩnh viễn vô pháp đầu thai chuyển thế.

    Hạ Tây chỉ dùng Vô Ảnh Châm khống chế não vực của họ, về sau cho họ ăn một số dược vật đặc thù, làm thần trí họ trở nên mơ hồ, chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh của nàng hành sự. Chỉ cần Hạ Tây nguyện ý, Não Vực Khống Chú có thể được giải trừ, trở lại bình thường.

    Nửa nén hương sau, sáu người nguyên bản vẻ mặt dữ tợn, vặn vẹo khuôn mặt đã khôi phục bình thường, ánh mắt vô hồn, biểu tình dại ra. Hạ Tây lạnh lùng nhìn xuống, bọn họ đang cung kính quỳ xuống đất, đồng thanh nói: "Chủ tử"

    Hạ Tây hướng họ ra lệnh: "Nhớ kỹ, từ nay về sau, biệt viện bất luận phát sinh sự việc gì, các ngươi không được phép lan truyền ra bên ngoài, bao gồm cả Nạp Lan phủ."

    "Tuân lệnh chủ tử."

    "Mặt khác, nếu ta không có ở đây, Trần ma ma sẽ là chủ nhân của các ngươi, phải tuyệt đối tuân theo mệnh lệnh của bà. Nghe rõ chưa?"

    Sáu người như một, đồng thanh đáp lời. Không chút chần chừ, hướng Trần ma ma hành lễ.

    Hạ Tây phất tay một cái: "Hiện tại các ngươi có thể lui xuống. Về phần Lý Tứ, đem hắn nhốt lại, canh giữ nghiêm ngặt, tuyệt đối đừng để hắn chết, lát nữa ta còn có chuyện muốn hỏi hắn."

    Cho lui bọn họ, Hạ Tây xoay người lại, chạm vào đôi mắt đẫm nước đầy bàng hoàng của Trần ma ma. Nàng cầm tay Trần ma ma lên giúp bà bắt mạch, đang muốn kiểm tra xem thương thế của bà, lại đột nhiên ngây người, vẻ mặt ngỡ ngàng: "Nhũ mẫu, kinh mạch tu vi của người bị người khác cưỡng chế phế bỏ sao?"

    Trần ma ma kinh ngạc mở to hai mắt, sắc mặt đầy vẻ khiếp sợ cùng khó tin.

    Thời điểm tu vi bà bị phế bỏ, tiểu thư còn quá nhỏ để nhận thức. Hơn nữa, trải qua hơn thập kỉ chỉ ăn cây trồng bẩn thỉu, linh căn trong cơ thể bà đã sớm bị phá huỷ, đan điền không khác gì một người dân thường. Bởi vì người đó sử dụng thủ đoạn cao siêu, các y sư bình thường đừng nói là điều trị, ngay cả bệnh trạng còn không thể nhìn ra. Ngay từ đầu, bà đã nuôi hy vọng tìm y sư trên đường phố trị liệu, nhưng ngay cả đệ tử của ngự y sư trong Yến Kinh Hoàng Cung cũng không có biện pháp. Từ đó bà liền bỏ cuộc, nhưng hiện tại sao tiểu thư lại biết còn nhắc đến chuyện này?
     
  2. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 21: Nở Rộ Vạn Trượng Hào Quang

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trần ma ma lập tức hồi tưởng lại hành động Hạ Tây lúc nãy, nhịn không được vừa mừng vừa lo. Nước mắt tuôn rơi: "Tiểu thư, người.. người hiện giờ có thể tu luyện rồi sao? Rốt cuộc hai ngày này người đã đi đâu? Người có phải chịu nhiều khổ cực.."

    Phản ứng của Trần ma ma khiến Hạ Tây có chút giật mình. Nàng còn tưởng rằng chính mình đột ngột xảy ra biến hóa, sẽ làm Trần ma ma xem nàng như người xa lạ?

    Thần sắc có chút nhu hòa, suy xét một lúc rồi mới đem những gì hai ngày nay nàng trải nghiệm qua, đại khái thuật lại: "Nhũ mẫu, người chỉ cần nhớ rằng, Nạp Lan Hạ Tây trước đây đã chết rồi, từ giờ trở đi, ta không còn là một phế vật, luôn bị người khác bắt nạt, sỉ nhục nữa. Bất cứ kẻ nào dám ức hiếp chúng ta, ta tuyệt sẽ không bỏ qua, bao gồm cả Nạp Lan phủ."

    Nàng còn không biết chính mình có thể tu luyện được hay không, nhưng nàng, Hạ Tây, sẽ không tự hạ thấp chính mình, không cam tâm làm một phế vật vô dụng. Nếu không có tư chất tu luyện, nàng sẽ tìm biện pháp khác để trở nên cường đại hơn.

    "Lão nô thật vô dụng, để người chịu nhiều khổ cực như vậy!" Nước mắt Trần ma ma rơi xuống đôi gò má, không ngừng lâu, run giọng nói: "Nhưng hiện tại, người đã có thể tu luyện thực sự là quá tốt.. Tốt quá rồi! Lão nô biết người không phải là phế vật! Phu nhân đã sớm nói, tiểu thư một ngày nào đó sẽ nở rộ vạn trượng hào quang.. Nhất định là phu nhân trên trời linh thiêng phù hộ tiểu thư, hu hu.. Nhũ mẫu thật sự rất vui mừng cho người!"

    Hạ Tây trong lòng nghi hoặc, Trần ma ma nói 'nàng một ngày nào đó sẽ nở rộ vạn trượng hào quang' là có ý tứ gì? Thêm nữa, Trần ma ma như thế nào có thể dễ dàng tiếp nhận sự biến đổi của nàng.

    Bất quá, Hạ Tây vẫn đem những nghi vấn đó vứt ra sau đầu, tập trung bắt mạch cho Trần ma ma.

    "Tiểu thư, người không cần nhọc lòng vì lão nô. Đối với tiện mệnh như lão nô, loại thương tích này không đáng nhắc đến. Lão nô đã sớm quen với nó."

    Nạp Lan Hạ Tây không có một chút nhận thức về y thuật, Trần ma ma như thế nào lại không biết, giờ phút này thấy nàng bắt mạch cả nửa ngày, mặt đầy nghiêm túc, cho rằng nàng đã bất lực, vội vàng mở miệng an ủi: "Nếu tiểu thư thực sự không yên tâm, ngày mai lão nô sẽ vào trong thành, tìm đại phu kê dược, nhất định sẽ không có chuyện gì. Nhũ mẫu còn muốn thấy người tỏa sáng rực rỡ ở Kim Lăng quốc, tận mắt chứng kiến đại hôn của người."

    Hạ Tây nghe những lời của Trần ma ma, trong lòng một trận cảm động. Nàng nhẹ nhàng buông tay bà xuống, cười nhạt nói: "Nhũ mẫu yên tâm, thương thế của người không quá nghiêm trọng, ta có thể giúp người chữa khỏi."

    Trần ma ma cho rằng Hạ Tây đang nói về việc tìm đại phu giúp bà điều trị, lại không biết Hạ Tây đã hảo hảo giúp bà chuẩn mạch, tính toán dược liệu, phương thuốc điều trị tốt nhất.

    "Ân, lão nô tin tiểu thư. Chắc người mệt rồi, không bằng đi đến đông sương phòng, hảo hảo nghỉ ngơi."

    Đông sương phòng nguyên lai là nơi mà Lý quản gia cùng nhân tình của hắn sống. Trương Tam đã đến đó trước, thu thập đám hạ nhân bên đó, đuổi hết ra ngoài.

    * * *

    Biệt viện mà Nạp Lan phủ đã an bài cho Nạp Lan Hạ Tây, quả thực rách nát hoang vắng không thể nhìn nổi. Duy chỉ có Đông sương phòng mà Lý quản gia chiếm cứ, xem như tạm ổn.

    Giường sớm đã sửa sang lại mềm mại thoải mái, trong phòng không có đồ đáng giá bài trí, nhưng cũng xem như đầy đủ. Bên cạnh giường có một bàn trang điểm khá đơn giản tao nhã.

    Hạ Tây lúc này mệt mỏi rã rời, nguyên chủ thân thể này đặc biệt gầy yếu. Lúc này an tĩnh lại, nàng mới cảm giác được cả người từng trận đau nhức.
     
  3. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 22: Không Gian Tiến Cấp

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn đau nhức khắp toàn thân nguyên căn là bởi những vết thương quất roi cũ của đám nô bộc trong viện, cũng có va đập, hơn nữa thiếu dinh dưỡng nhiều năm, tất cả ập đến cùng một lúc.

    Nhưng lúc này, Hạ Tây cũng bất chấp đau đớn. Nàng đóng chặt cửa chính cùng cửa sổ, xác nhận tứ phía không có ai mới nhanh chóng nằm xuống giường. Ý thức trở nên mơ hồ, linh hồn phảng phất từ trong cơ thể rút ra. Mở mắt ra lần nữa, ý thức nàng đã tiến vào không gian riêng của mình. Không gian này đã đồng hành cùng Hạ Tây hơn mười năm. Bên trong bày biện đồ vật, nàng nhắm mắt cũng có thể nhớ rõ hết, quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn. Nhưng cảnh tượng lúc này đang phản chiếu vào mắt nàng khiến nàng không khỏi kinh ngạc. Này.. này vẫn là không gian trong ký ức của nàng sao?

    Ở kiếp trước, không gian này là một mảnh hoang vu, thậm chí trong không khí đều tràn ngập hương vị tĩnh mịch. Nó hoàn toàn bất đồng với những miêu tả được sử dụng trong các tiểu thuyết mạng nổi tiếng trong kiếp trước của nàng. Thổ nhưỡng trong không gian, toàn là cát sỏi cùng đá vụn, không thể trồng trọt, cũng không thể mang sinh vật sống tiến vào, kể cả chính Hạ Tây. Nàng chỉ có thể dùng thần thức tiến vào, thân thể thực ngủ say ở bên ngoài.

    Ở trung tâm vùng đất có một cung điện gọi là 'Tu Di Cung'. Hạ Tây từng nhàm chán quá mức, khám phá cung điện phát hiện ra rằng có tất cả 81 phòng. Chính là những căn phòng chết tiệt đó, bất luận nàng dùng phương pháp gì, một phòng cũng mở không ra.

    Thứ bảo bối duy nhất trong không gian này chính là vùng nước suối rộng lớn phía trước cung điện. Nó có tác dụng chữa bệnh, chữa lành tất cả mọi loại chấn thương, thậm chí cải thiện thị lực. Một thí dụ khác, nó có thể tẩy tuỷ phạt gân, công hiệu không thể tưởng tượng được. Cho nên kiếp trước, Hạ Tây xem không gian này như một nhà kho lưu chuyển, bày phối dược liệu trong này.

    Song, không gian trước mắt cùng không gian trong trí nhớ của nàng hoàn toàn bất đồng, Hạ Tây không nhịn được hoài nghi chính mình có phải hay không tiến sai địa phương. Nguyên bản sa mạc toàn cát đá đã được thay thế bằng vùng đất đen kỳ dị. Không khí không còn tràn ngập hương vị khô khan tĩnh mịch, thay vào đó, một bầu không khí trong lành, thanh khiết làm nhân tâm say mê. Tế bào toàn thân tràn đầy sinh lực, tham lam hấp thụ không khí ở đây. Vốn dĩ, cơ thể đau đớn suy yếu giờ đây bất tri bất giác được cảm giác thoải mái thư thái thay thế.

    Hạ Tây hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nắm lấy một nắm đất đen đưa lên mũi ngửi.

    Tuy rằng không quá thông thạo thảo dược gieo trồng, nhưng ngay cả nàng cũng nhận ra đất đen này rõ ràng ẩn chứa nồng đậm dưỡng chất cùng linh khí. Cát đá trước đây hoàn hoàn không thể so sánh được với nó.

    Làm thế nào không gian này có thể đại biến hóa như vậy? Hạ Tây phủi đất đen trong tay nàng, một trận hưng phấn không rõ. Chẳng lẽ là do vụ nổ ở kiếp trước, không gian của nàng đã tiến cấp?

    Lần tới nàng phải mang theo một ít hạt giống tới thử nghiệm một chút. Loại đất đen này màu mỡ đến mức nào, gieo trồng linh thực hiệu quả như thế nào, kết quả sẽ rất thú vị.

    Hạ Tây vui vẻ đi về phía trước, đi tới nơi trước đây nàng dùng để trữ vật.

    Quả như nàng dự liệu, tất cả phối dược ở kiếp trước của nàng đều bị phá hủy. Những chai lọ vại bình đều biến mất sau vụ nổ, bao gồm cả bình nguyền rủa chi độc, một giọt có thể phá hủy cả một thành phố -'Khuynh thành'.

    Nhưng một số thứ vẫn còn sót lại, tỷ như Vô Ảnh Châm, cũng như một số đạo cụ được nàng dùng để cải trang trong kiếp trước.

    Hạ Tây cúi xuống, lấy tay múc một ít linh tuyền uống. Nhưng khi linh tuyền vừa nuốt xuống, nàng đột nhiên cảm giác trong bụng một trận sóng biển cuộn trào. Bằng mắt thường có thể thấy rõ một chất nhờn màu đen hôi thối tràn ra từ toàn thân nàng.

    Hạ Tây kinh hãi, trước đây khi nàng uống nước suối này, nó giúp nàng giảm bớt mệt mỏi, bồi bổ lục phủ ngũ tạng. Lần này như thế nào lại?
     
  4. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 23: Tuyệt Sắc Giai Nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Biến hóa ước chừng vài phút, Hạ Tây toàn thân bị bao phủ bởi lớp chất nhờn đen bẩn, cơ thể tản ra một mùi tanh hôi gây buồn nôn. Chính là, nàng ban đầu cảm thấy đau đớn lục phủ ngũ tạng, bây giờ lại trở nên thoải mái.

    Hạ Tây nhanh chóng thoát y, dùng linh tuyền rửa sạch những thứ bẩn thỉu trên cơ thể cùng y phục. Khi đã xong xuôi, nàng cảm thấy vô cùng sảng khoái, toàn thân tràn đầy sức lực, như được thoát thai hoán cốt. Chẳng lẽ không chỉ không gian tiến cấp, liền linh tuyền cũng thăng cấp? Đây là tẩy gân phạt tuỷ, thanh trừ dị vật trong truyền thuyết sao? Hạ Tây vui mừng khôn xiết.

    Sau khi đem y phục còn hơi ẩm ướt mặc vào một lần nữa, nàng vô tình nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong làn nước, sợ ngây người.

    Ở kiếp trước, Hạ Tây được xem như một mỹ nữ, nhưng lúc này đây đem so với thiếu nữ bên trong làn nước, quả thực là cỏ đuôi chó cùng hoa thơm bất đồng.

    Làn nước gợn sóng phản chiếu làn da tuyết trắng non mềm của thiếu nữ. Một đôi phượng nhãn như tranh thuỷ mặc chậm rãi mở ra, trong mắt lưu chuyển không có mị hoặc quyến rũ, chỉ có màn đêm tĩnh mịch ngàn sao, lấp lánh rộng lớn vô ngần. Đôi môi đỏ mọng không chút nứt nẻ, hai cánh môi anh đào thuỷ nhuận kiều nộn. Môi trên hơi nhếch lên, như thể đang âm thầm mời gọi.

    Hạ Tây kinh ngạc sờ lên mặt, hình ảnh phản chiếu thiếu nữ cũng chạm vào mặt. Hai mày liễu tinh xảo cong lại nghi hoặc, như một bông hoa vừa chớm nở, chọc người thương tiếc.

    Những từ ngữ miêu tả một mỹ nhân cổ đại: Băng cơ, ngọc cốt, nguyệt mi tinh nhãn, thần hồng xỉ bạch, nhất mạo khuynh thành, nhị mạo khuynh quốc.. Mỗi một từ, mỗi một câu đều vì nàng mà tạo ra.

    Thiên a! Đây là dung mạo thật của Nạp Lan Hạ Tây?

    Hạ Tây mở to hai mắt, cảm giác đại não đầy hỗn loạn, sắp nổ tung..

    Này.. Nơi nào được xem là xấu nữ, đây căn bản là khuynh quốc khuynh thành tuyệt sắc giai nhân!

    Nạp Lan phủ rốt cuộc tàn phá đến mức nào, mới đem một mỹ nữ thiên tư quốc sắc tra tấn thành xanh xao ốm yếu, dung mạo không mấy nổi bật.

    Hạ Tây hít một hơi thật sâu, nhìn vẻ đẹp tuyệt trần phản chiếu trong làn nước, nàng không khỏi cau mày. Có lẽ nàng còn phải cảm tạ những người đã hành hạ nàng, bằng không nàng sẽ không thể tiếp nhận ký ức của Nạp Lan Hạ Tây ngay khi vừa xuyên vào thân thể nàng.

    Trong trí nhớ nàng, tuy đời sau Nạp Lan tộc đều có vẻ ngoài tuấn tú, xinh đẹp nhưng tuyệt không có mỹ nhân nào có cuộc đời bi thảm như vậy.

    Nếu nàng với dung mạo này đi ra ngoài, không chỉ gây ra náo loạn mà còn tai bay vạ gió. Nạp Lan phủ xem nàng như dã loại, không hề quan tâm chăm sóc nàng, khiến cuộc sống nàng trước đây như heo trong chuồng. Dung mạo lúc trước của nàng còn khiến nhiều người tranh đoạt đi làm lô đỉnh, với dung mạo hiện tại, chỉ cần bước ra ngoài liền thu hút nhiều người cưỡng đi hơn.

    Nghĩ đến đây, Hạ Tây nhanh chóng quyết định, lấy ra bộ dụng cụ hóa trang mà trước đó nàng đặt bên cạnh dòng suối, thoa lên mặt.

    Không cần phải nói, dung mạo của Nạp Lan Hạ Tây tuyệt đối là họa thuỷ. Hiện tại nàng không có thực lực tự bảo vệ mình nếu bị phơi bày trước mặt người khác, nàng tuyệt không muốn thu hút tai họa.

    Một chút công phu, Hạ Tây liền dịch dung xong. Nàng cúi xuống, tỉ mỉ quan sát thân ảnh phản chiếu trong nước, bộ dạng bình thường, sắc mặt nhợt nhạt, cùng Nạp Lan Hạ Tây trước đây giống nhau như đúc.

    "Hoàn hảo!" Hạ Tây búng tay một cái, tâm tình trở nên tốt hơn. Như một nữ tử, nàng cũng muốn là một mỹ nhân, ai lại muốn trở thành xấu nữ.

    Trừ bỏ không gian tiến cấp, dung mạo biến hóa, nàng cũng vừa mới phát hiện sau khi uống linh tuyền, nội lực của nàng hết thảy khôi phục.
     
  5. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 24: Một Kẻ Yêu Nghiệt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hơn nữa, nàng tuy rằng vẫn không thể hấp thụ linh lực, nhưng có thể đồng hóa linh lực trong không gian của mình, tiến vào cơ thể lưu chuyển toàn thân, nàng cảm giác tâm trí tràn đầy sinh lực, mệt mỏi tan biến.

    Hạ Tây đang đứng cạnh dòng suối, dùng nội lực hong khô y phục, đột nhiên hình ảnh phản chiếu trong nước lóe lên. Nguyên bản chiếu rọi hình ảnh của nàng trên mặt nước, bây giờ lại phản chiếu thân ảnh mơ hồ của một người.

    Thân ảnh đó lúc này đang vô thanh vô thức ẩn núp trên xà ngang trong sương phòng của nàng. Trong phòng không đốt đèn, xung quanh đen tuyền nhìn không rõ dung mạo, nàng chỉ có thể xác nhận là một nam nhân cao lớn.

    Cùng lúc đó, mọi ngóc ngách trong không gian của nàng đều sáng lên hồng quang cảnh báo. Có người xâm nhập trong phạm vi trăm mét! Hơn nữa, lúc này đang hiện diện trong sương phòng của nàng!

    Không gian này có công năng cảnh báo, chỉ cần có người tiếp cận thân thể đang ngủ say của nàng, không gian lập tức cảnh giác, nhắc nhở báo động. Tình huống bên ngoài sẽ được phản chiếu trên mặt nước, tránh thân thể bên ngoài không gian bị thương tổn.

    Hạ Tây ánh mắt chợt lóe, nhanh chóng rời khỏi không gian, trở lại cơ thể thực của mình. Vừa ra khỏi, cả người liền kinh hãi, sốc đến mức muốn nhảy dựng lên.

    Căn phòng tối đen, không một tiếng động, cảm quan của nàng thế nhưng lại không phát hiện ra được hiện diện của bất kỳ ai khác trong phòng. Chính vào lúc này, có một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi mi đang nhắm nghiền của nàng, từ từ di chuyển đến cổ áo. Đúng vậy, có người đang vô thanh vô thức đứng bên cạnh nàng, sau đó, không một tia do dự, những ngón tay linh hoạt bắt đầu cởi bỏ ngoại y của nàng.

    Hạ Tây đột nhiên mở mắt ra, ánh mắt lạnh lùng mang theo một tia sát khí, nhanh như cắt, chân trái giơ lên, tàn nhẫn đá vào tên "hái hoa tặc" to gan lớn mật. Thế nhưng, âm thanh rắc rắc đứt đoạn như mong đợi khi chân nàng đập vào lồng ngực tên tặc tử đó lại không vang lên, ngược lại, một bàn tay to lớn như kìm sắt bắt lấy cổ chân nàng. Lòng bàn tay ấm ấp khô ráp, mang theo nhiệt hỏa bỏng cháy khi đầu ngón tay hắn lướt qua chân trần của nàng, khiến nàng run rẩy tê dại.

    Hạ Tây trong lòng rùng mình, nháy mắt di chuyển thân người, từ trên giường bật dậy, chân phải đá tới. Đôi tay nàng đan xen vũ động, tựa như đóa hoa khai phóng, hoa sen nở rộ, tầng tầng sát khí bao quanh nàng.

    Một tiếng ngạc nhiên nhẹ nhàng vang lên, bàn tay chế trụ cổ chân nàng buông ra, nàng lùi lại vài bước, cả căn phòng tràn ngập trong tiếng cười trầm thấp. Đích thị là một nam nhân, hơn nữa còn có giọng nói trầm ấm hấp dẫn.

    Hạ Tây đứng chân trần trong bóng tối, ánh mắt u lãnh nhìn chằm chằm bóng đen trước mặt, trong lòng hoang mang.

    Mặc dù tên nam nhân này đích thực đang đứng trước mặt nàng, phát ra tiếng cười, nhưng nàng lại không thể cảm nhận được bất luận cử động nào của hắn. Nếu không phải không gian cảnh báo, thậm chí bị hắn lột da róc xương nàng vẫn vô tri vô giác.

    Tên nam nhân này là ai? Nửa đêm xâm nhập lại có mục đích gì?

    Đôi lông mày Hạ Tây nhíu lại, quan sát nam nhân bất động thanh sắc trước mặt, đột nhiên duỗi tay, hướng tới giá cấm nến.

    Một tiếng cười 'Xuy' vang lên, ngọn nến trên bàn trang điểm đột nhiên cháy lên, chiếu sáng cả gian phòng cũng chiếu rọi rõ dáng vẻ của tên nam nhân.

    Một tia sáng lóe lên trong mắt Hạ Tây, đầu óc sửng sờ, giống như hít phải một ngụm khí lạnh. Thế gian này thế nhưng còn có một kẻ yêu nghiệt như vậy!

    Tên nam nhân này bất quá trên dưới hai mươi tuổi. Vận một thân huyền sắc ống tay hẹp, cổ ngoại y điểm xuyến hình thêu bạc tím, xen lẫn ám tuyền họa tiết tường vân cùng biên bức (đám mây và hình dơi). Một cái đai lưng bản rộng cùng màu ôm trọn vòng eo. Vóc người cao lớn, thon dài, đĩnh đạt tựa thanh trúc. Cả người tản ra khí chất có một không hai, thiên địa chi khí.
     
  6. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 25: Đẹp Đến Mức Khiến Ta Thèm Khát

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điều khiến người khác kinh diễm nhất vẫn là dung mạo tuấn mỹ thoát tục đó, ánh sáng nhàn nhạt bao quanh hắn. Đường nét thanh nhã như họa, đôi mắt thâm thuý sâu thẳm, ẩn chứa sự pha trộn giữa thiếu niên thanh tao cùng nam nhân tà mị. Tựa như một khối ngọc bích được tỉ mỉ chạm khắc, ánh sáng tỏa ra khiến nhân tâm mị hoặc.

    Hạ Tây kiếp trước gặp qua vô số minh tinh soái ca, ngay cả Lãnh Dạ, kẻ đã phản bội nàng, cũng nổi tiếng là một mỹ nam. Nhưng nếu đặt những người đó bên cạnh tên nam nhân này, chẳng khác nào đem ánh sáng đom đóm so với ánh trăng, đá cứng so với mỹ ngọc, hoàn toàn không thể đánh đồng.

    Nhưng kinh diễm chỉ trong giây lát, nàng lập tức đề cao cảnh giác, lạnh giọng hỏi: "Các hạ rốt cuộc là ai? Nửa đêm đột nhập vào khuê phòng là muốn làm gì?"

    Huyền y nam tử khóe miệng nhếch lên, dung mạo vốn tuấn tú kết hợp với nụ cười nhẹ càng thêm câu hồn đoạt phách, thanh âm trầm ấm uể oải vang lên: "Đêm tối bão bùng, trai đơn gái chiếc, ngươi nói ta muốn làm gì?"

    Gân xanh trên trán nàng nổi lên, ánh mắt hàn ý càng thịnh, không khỏi cười lạnh: "Dựa vào dung mạo hoa nhường nguyệt thẹn của các hạ, nữ tử trong Yến Kinh chỉ sợ có thể xếp dài từ thành đông sang thành tây muốn ở cùng với ngươi, tựa như củi khô bốc lửa. Không biết cọng dây thần kinh nào của các hạ bị đứt, chạy đến đây làm một hái hoa tặc vô danh tiểu tốt."

    Hoa nhường nguyệt thẹn? Vô danh tiểu tốt? Hái hoa tặc?

    Khoé miệng hắn hơi nhếch xuống, tiểu nha đầu này lá gan cũng thật lớn, toàn bộ Yến Kinh chỉ sợ còn không có người thứ hai dám nói chuyện với hắn như vậy.

    Chỉ với ánh nến lập loè trong gian phòng tối, đôi mắt thiếu nữ loé sáng rực rỡ, ẩn chứa lãnh khốc hàn ý, u tĩnh như làn nước trong giếng sâu, làm cho cơn giận của hắn không khơi dậy nổi, ngược lại tràn ngập tò mò cùng hứng thú.

    Hắn thong thả bước về phía trước, thân ảnh cao lớn che khuất Hạ Tây trong bóng tối: "Miệng lưỡi sắc bén, thật là một nha đầu vô tình, có thể đem cận vệ của Chu thiếu gia ra chơi đùa, lại có thể phát hiện ra được sự hiện diện của ta. Thật không hổ là Nhị tiểu thư của Nạp Lan gia, Nạp Lan Phi Tuyết."

    "Hay có lẽ, ta nên gọi ngươi là Nạp Lan Hạ Tây?"

    Thời điểm bốn từ 'Nạp Lan Hạ Tây' được cất lên, giọng nói của hắn trầm hẳn đi, đôi mắt sắc lạnh, giống như chim ưng đang quan sát con mồi của mình, không cho nàng cơ hội chạy thoát.

    Hạ Tây sợ hãi cả kinh, vô thức lùi lại một bước, trong lòng dâng lên một trận khiếp sợ cùng ảo não. Thì ra là thế! Người này xuất hiện ở đây, là bởi vì hành động dị thường của nàng ở Thiết Thao Hội quán cùng Chu gia biệt viện đã thu hút sự chú ý của hắn. Không! Có thể một đường chính nàng hành động đã sớm bị tên nam nhân này theo dõi. Nhận thức được điều này khiến tâm tình Hạ Tây trùng xuống, nàng ở Chu gia ngây người lâu như vậy, nhưng hoàn toàn không phát giác được có người đang nhìn trộm. Hơn nữa, nếu không phải không gian cảnh cáo, cho dù tên nam nhân này có chạm vào thân thể nàng, nàng cũng hoàn toàn không biết được. Chết tiệt! Quả thực năng lực của nàng yếu hơn rất nhiều so với những tu sĩ ở nơi này!

    Tay nàng khẽ run, Vô Ảnh Châm ẩn hiện ở đầu ngón tay, một tia tử sắc lập loè lưu chuyển trong đôi mắt đen như mực của nàng, thanh âm sắc bén: "Nói đi! Ngươi một đường theo dõi ta đến đây, rốt cuộc muốn làm cái gì?"

    Nam nhân trầm mê vào đôi mắt nàng, tiến lên một bước, không chút nghĩ ngợi nắm lấy cằm cô, thì thầm: "Có ai từng nói với ngươi rằng ngươi có một đôi mắt rất đẹp hay không? Đẹp đến mức khiến ta thèm muốn, mang về hảo hảo trân quý."

    Tên biến thái này!
     
  7. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 26: Ngươi Đang Câu Dẫn Ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tây trong lòng chửi rủa, trên mặt ngược lại hiện lên một tia trào phúng chế nhạo: "Phải xem ngươi có bản lĩnh đó hay không!"

    Vừa dứt lời, thân hình chớp nhoáng, giãy khỏi gọng kìm của hắn, xuất hiện trở lại cách đó một mét. Tay nàng vừa lật, lấy tốc độ thần tốc, Vô Ảnh Châm không chút lưu tình bắn về phía tên nam nhân trước mặt nàng. Chính là, dự đoán cảnh tượng tên nam nhân bị bắn thành con nhím cũng không có xuất hiện.

    Vô Ảnh Châm bay về phía huyền y nam tử nhanh như chớp, hầu như không để lại quang ảnh. Trong phạm vi ba tấc quanh thân hắn, những cây ngân châm đột ngột dừng lại, tựa như có một màn bao ma thuật vây quanh cơ thể hắn.

    Những ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng vươn ra, toát lên vẻ dương dương tự đắc, tiêu sái phong độ, hắn đem một tiểu ngân châm đặt vào trong tay, tỉ mỉ quan sát, cảm nhận được một cổ hơi thở băng hàn xuyên thấu qua đầu ngón tay truyền khắp toàn thân.

    "Ngân châm này có chút thú vị, dùng huyền băng vạn năm chế tạo hành, ồ, tựa hồ còn trộn lẫn một lượng nội lực nhất định. Nó có thể làm bị thương sơ cấp tu sĩ Luyện Khí kỳ cùng Khai Nguyên kỳ.."

    "Bất quá, những món đồ chơi này của ngươi, đối với ta vô dụng."

    Ngón tay hắn mảnh khảnh như ngọc, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay bóp nhẹ, Vô Ảnh Châm liền hóa thành cát bụi, biến mất vô tung.

    Sắc mặt Hạ Tây trở nên khó coi, ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy trước mắt mờ ảo. Hắn vừa mới đứng cách nàng một khoảng, thế nhưng đột nhiên gần trong gan tấc, bắt lấy cổ tay nàng.

    Hạ Tây biến sắc, thân hình bay lên không trung, nhanh nhẹn như linh miêu, tránh thoát khỏi trói buộc của hắn.

    Song, động tác của huyền y nam tử so với nàng còn linh hoạt hơn, cánh tay dài duỗi ra, hai ngón tay câu lấy đai lưng nàng, kéo vào trong lồng ngực: "Thế nào, bản lĩnh của ta có làm ngươi hài lòng không?"

    Hoàn toàn không thể động đậy, hơi thở ấm áp của hắn phả vào tai nàng, thân thể áp chặt vào lồng ngực rắn chắc, bàn tay phải đang giữ Vô Ảnh Châm bị kìm hãm ở sau lưng.

    Khuôn mặt Hạ Tây tức giận đỏ bừng lên, đầy phẫn nộ, lớn tiếng hét lên: "Buông ra!". Nàng càng giãy giụa chỉ khiến thân thể hai người càng gần nhau hơn, chặt chẽ ái muội. Đôi mắt nam nhân ban đầu ánh lên một tia trêu chọc, vì màn cọ sát này mà u ám vài phần.

    Hắn cúi người xuống, hơi thở nóng rực, cười như không cười nói: "Tiểu nha đầu, nếu lại còn lộn xộn, ta sẽ xem như ngươi đang câu dẫn ta.."

    Lời còn chưa dứt, khuôn mặt tuấn tú đầy vẻ mị hoặc của hắn đột nhiên trầm xuống. Hắn nghiêng đầu nhìn phía bả vai, nơi đó đang cắm một cây trâm bạc bình thường. Đầu trâm đâm thủng y phục, xuyên vào da thịt của hắn, một chất lỏng đỏ tươi thấm đẫm huyền y.

    Nam tử chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt dừng ở nử tử đang cười lạnh cách đó không xa, đôi mắt đầy nguy hiểm nheo lại. Tiểu nha đầu này lại dám làm hắn bị thương!

    Không dùng tu vi chỉ dựa vào võ kỹ, cả Kim Lăng quốc này, người có thể đụng đến thân thể hắn chỉ đếm trên đầu ngón tay. Huống chi, tiểu nha đầu này, hoàn toàn không có bất kỳ tu vi, lại khiến hắn bị thương.

    Với đôi chân trần, Hạ Tây bước lên giường, vạt áo không gió tự bay, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt đầy vẻ lãnh ngạo: "Chỉ bằng ngươi? Muốn làm ta hài lòng, kiếp sau đi!"

    Thế nhưng ngay lập tức, sắc mặt Hạ Tây đại biến. Một cổ cường đại áp bách, tựa như cuồng phong sóng lớn quét đến, lục phủ ngũ tạng phảng phất như bị một bàn tay khổng lồ nghiền nát, đau đớn không thể chịu đựng được.

    Hồng diễm trên mặt nhanh chóng tan biến, thân thể run rẩy, không nhịn được phun ra một ngụm máu.

    Loại uy áp này thuộc về cao giai võ giả, đối mặt với nó, Hạ Tây cảm giác chính mình như một sinh vật nhỏ bé, bất cứ lúc nào cũng có thể bị nghiền nát thành tro!
     
  8. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 27: Phế Vật Cũng Có Thể Là Thiên Tài

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nam tử tiến về phía Hạ Tây, mỉm cười nắm lấy tay nàng, như một tình nhân nhẹ nhàng vuốt ve: "Bàn tay này vừa mới làm ta bị thương, ngươi có biết người làm ta bị thương sẽ có kết cục thế nào không?"

    Hạ Tây chậm rãi điều chỉnh lại nhịp thở, cơn đau trong phủ tạng làm sắc mặt nàng tái nhợt như tờ giấy.

    Ánh mắt nóng rực, nam nhân nắm chặt bàn tay nhỏ bé thanh mảnh của nàng. Lòng bàn tay có vết chai mỏng mơn trớn làn da kiều nộn của nàng, mang đến một trận run rẩy tê dại lan lên cả cánh tay.

    Hạ Tây vặn nhẹ cổ tay muốn thoát khỏi khống chế của hắn, song lại bị hắn kéo mạnh về phía trước, ngã vào người hắn.

    "Cách đây không lâu, có một nữ tử tự cho thanh cao muốn thu hút hứng thú của ta. Trước bàn dân thiên hạ, chĩa mũi kiếm vào người ta, sau đó nàng liền đến kiếm cũng không nhấc nổi." Giọng nói trầm thấp của hắn mang theo vào phần tà mị nguy hiểm, chậm rãi thở ra bên tai nàng: "Tiểu nha đầu, ngươi nói ta nên phế bỏ tay ngươi hay kinh mạch toàn thân?"

    "Muốn phế liền phế, nói nhiều như vậy làm gì? Ngươi cho rằng ta sẽ cầu xin ngươi sao?" Hạ Tây ngước nhìn hắn, cười lạnh. Sắc mặt u ám, nhưng đôi mắt lại sáng như sao, quật cường lãnh ngạo, không chút nao núng.

    Nam tử trong lòng hơi động, ánh mắt nàng như thể đang khắc sâu dấu ấn trong đáy lòng hắn. Tâm trước đây luôn âm lãnh, tỉnh lặng như mặt hồ lại nổi lên điểm điểm gợn sóng.

    Hắn không khỏi bật cười, rút đi uy áp đang đè nén lên người nàng, giọng nói hàm chứa vài phần bất đắc dĩ: "Tuổi còn nhỏ nhưng sao lại quật cường như vậy?"

    Hạ Tây nhăn mày, vừa định phản bác, đột nhiên cảm giác một cổ tinh khí tiến vào trong huyết mạch từ cổ tay đang bị chế trụ của mình, trong nháy mắt lan truyền đến toàn thân.

    Làn sóng năng lượng mát mẻ thay thế sức mạnh uy áp trước đó, nhanh chóng di chuyển trong cơ thể nàng cho đến đan điền. Đau đớn như bị xé rách trong lục phủ ngũ tạng biến mất vô tung vô ảnh, thay vào đó là một cảm giác thoải mái thư thái.

    "Ngươi đã làm gì?" Nàng kinh ngạc, người này chẳng lẽ đang chữa thương cho nàng?

    Đáp lại nàng lại là biểu tình ngạc nhiên của hắn. Siết chặt cổ tay Hạ Tây, thần sắc biến ảo không ngừng, sau một lúc lâu hắn mới trầm giọng nói: "Nghe nói, Tam tiểu thư Nạp Lan phủ, Nạp Lan Hạ Tây, từ nhỏ đã được chẩn đoán là phế vật không thể tu luyện, cho nên mới bị vứt bỏ ở nơi sơn dã, linh khí mỏng manh này. Ngươi.. có thật là phế vật trong lời đồn, Nạp Lan Hạ Tây?

    Hạ Tây trong lòng cả kinh, thần sắc trên mặt lại điềm tĩnh bất biến, nhàn nhạt đáp:" Không phải ngươi đã điều tra kỹ lưỡng lai lịch của ta mới theo dõi đến nơi đây sao? Huống chi, nếu ta không phải Nạp Lan Hạ Tây, ngươi cho rằng ta là ai? "

    Hừ! Thân thể này xác thực là của Nạp Lan Hạ Tây. Thế giới này chưa bào giờ có tiền lệ trọng sinh, chỉ cần nàng không thừa nhận, không ai có thể nói nàng không phải Nạp Lan Hạ Tây!

    Hắn thấp giọng cười, thanh âm tràn ngập ẩn ý:" Ha ha, Nếu ngươi là phế vật, thế gian này liền không có người thiên tài "

    Hạ Tây sửng sờ, liên tục truy vấn:" Ngươi có ý gì? ". Khuôn mặt nhỏ nhắn vốn bình tĩnh không gợn sóng, giờ phút này rốt cuộc xuất hiện một tia dao động.

    Bàn tay ấm nóng của hắn đột nhiên nắm chặt cằm nàng, khẽ cúi người xuống, đối diện với cặp mắt phượng trong veo sáng ngời của nàng:" Nạp Lan Hạ Tây, phải không? Ta sẽ nhớ kỹ ngươi, tin tưởng chúng ta thực mau liền sẽ tái ngộ. "

    " Rốt cuộc ngươi là ai?"

    Câu hỏi lạnh lùng sắc bén của Hạ Tây vừa vang lên, nàng cảm giác một luồng gió lướt qua, nam tử còn đứng ngay trước mặt nàng giờ đã biến mất không còn tăm tích.

    Ánh nến lập loè, trong phòng chỉ còn lại bóng dáng của nàng, đứng trơ trọi một mình, như thể tên nam nhân xa lạ đó bất quá chỉ là một ảo ảnh.

    Tên hỗn đản đó! Nàng thầm mắng một tiếng, nghiến răng nghiến lợi đặt lưng lên giường, tiến vào không gian lần nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 26 Tháng một 2022
  9. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 28: Mẫu Thân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không gian bên trong vẫn như trước, tràn ngập nồng đậm linh khí, cả một vùng đất đen rộng lớn, mặc dù không có bất kỳ cây cỏ nào, nhưng lại phảng phất bừng bừng sinh cơ.

    Chính là, lực chú ý của nàng lần này lại không đặt vào thổ nhưỡng cùng linh tuyền. Khi nàng lắc mình ra khỏi không gian trước đó, tựa hồ nhìn thấy đệ nhất phiến môn của Tu Di Cung đã mở.

    Phải biết rằng, nàng có được không gian này đã hơn mười năm, từng khám phá Tu Di Cung không dưới ngàn lần. Đóng băng, hỏa công, thuốc nổ, tất cả biện pháp công phá có thể nghĩ ra nàng đều dùng đến, nhưng lại không mở được bất luận phiến môn nào, thậm chí không lưu lại một vết xước.

    Hạ Tây bước nhanh đến trước Tu Di Cung, kinh ngạc nhìn phiến môn khép hờ, một tia sáng vàng lờ mờ tỏa ra. Đệ nhất phiến môn của Tu Di Cung đã thực sự mở ra! Hạ Tây một trận kích động, tim nàng đập loạn xạ không ngừng. Nàng vừa bước vào, một thanh âm 'đinh' vang lên trong đầu, liền hiện lên một thông tin kỳ quái.

    [Tu Di giới tử đã được kích hoạt, Ngọc Thiên Môn của Tu Di Cung đã được mở ra, bao gồm Cửu U Linh Tuyền cùng Cổ Vận Linh Điền.

    Cửu U Linh Tuyền có tác dụng bổ sung linh lực, thanh tẩy tinh khí, chữa lành vết thương, có thể được sử dụng như dược tiến cấp đỉnh phong, thôi sản dược. (thuốc trợ sản, giục sinh)

    Cổ Vận Linh Điền có tác dụng rút nhanh thời gian sinh trưởng thực vật gấp trăm lần, dùng đất nuôi dưỡng linh thảo mà không cần nước.]

    Quả nhiên, không gian của nàng đã được thăng cấp. Hơn nữa, đất đen bên ngoài cung thực sự rất có lợi cho trồng trọt linh thảo. Nhưng Cửu U Linh Tuyền, cái gọi là dược tiến cấp đỉnh phong cùng thôi sản dược, rốt cuộc có ý tứ gì?

    Văn tự trong đầu chậm rãi biến mất, Hạ Tây trên mặt lộ ra vài phần ý cười, lúc này lực chú ý của nàng nhanh chóng bị quả trứng to lớn ở giữa phòng hấp dẫn. Đúng vậy, ở giữa gian phòng đầu tiên của Tu Di Cung, treo lơ lửng trong không trung, có một vật thể hình quả trứng rất lớn.

    Quả trứng quanh thân tản ra ánh sáng vàng mờ ảo, xuyên thấu qua lớp vỏ mỏng, có thể mơ hồ nhìn thấy một sinh linh thân hình cuộn tròn đang an tĩnh nổi lơ lửng bên trong. Thoạt nhìn quả trứng khổng lồ này khiến Hạ Tây nghĩ đến những thai phụ ở kiếp trước, khi đi siêu âm 4 chiều, ảnh chụp của thai nhi sẽ chiếu lên. Nàng có một trực giác mãnh liệt rằng sinh vật bên trong quả trứng vẫn còn sống. Chỉ là, đằng sau Ngọc Thiên Môn, gian phòng trống rỗng cái gì cũng không có ngoại trừ quả trứng khổng lồ không rõ lai lịch, này cũng quá sức kỳ vọng của nàng.

    Hạ Tây bước nhẹ về phía trước, chậm rãi tiến lại gần quả trứng, lượn vòng quanh nó, một cổ mùi hương thoang thoảng như bánh mì nướng phả vào mũi. Đáy lòng đột nhiên dâng lên một cổ cảm giác thân mật dị thường mà nàng chưa từng cảm nhận qua, như thể sinh linh đó cùng nàng huyết mạch tương liên, bên tai thậm chí có thể nghe thấy tiếng đập "thình thịch" của tiểu sinh linh.

    Trong lòng hoang mang, Hạ Tây vươn tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt bóng loáng của quả trứng.

    "Mẫu thân~Mẫu thân~"

    Thanh âm non nớt trong trẻo đột nhiên vang lên trong đầu khiến nàng giật mình nhảy dựng lên. Vội vàng rút tay lại, nàng kinh nghi bất định nhìn quả trứng khổng lồ, hào quang kim sắc bao quanh nó càng sáng hơn.

    Vừa rồi, là ảo giác của nàng sao? Nàng như thế nào lại giống như nghe thấy tiếng nói của một hài tử? Nhưng, gian phòng trống không, căn bản không nhìn thấy một bóng người. Sẽ không phải, quả trứng khổng lồ này đang nói chuyện với nàng chứ?

    Hạ Tây trong lòng tràn đầy hoài nghi, không dám tin tưởng, lần nữa đưa tay ra, chạm vào quả trứng lúc này đang lập loè ánh vàng, giống như đang rất hưng phấn.

    "Mẫu thân, người rốt cuộc tới xem ta~~Nếu người còn không tới, bảo bảo liền chán chết ở trong này~~"
     
  10. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 29: Chủng Loại Ngươi Là Gì?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tây mở to hai mắt nhìn, trầm mặc một lúc lâu mới hỏi: "Ngươi kêu ai là mẫu thân?"

    "Đương nhiên là người a, mẫu thân!" Quả trứng thanh âm tràn ngập vui mừng cùng làm nũng: "Ngoài mẫu thân vô địch thiên hạ lại xinh đẹp tuyệt trần, còn ai có đủ tư cách trở thành mẫu thân của bảo bảo?"

    Hạ Tây mặt đầy hắc tuyến, quả thực dở khóc dở cười. Còn ai có đủ tư cách trở thành mẫu thân của ngươi? Bổn tiểu thư mới mười sáu tuổi, kiếp trước cũng không sống quá hai mươi, làm sao có thể làm mẫu thân? Không đúng! Đây chính là một quả trứng cò nàng lại là một nhân loại, là một loài động vật có vú, sao có thể sinh ra một quả trứng lớn như vậy?

    Hạ Tây cảm thấy chính mình bị quả trứng này làm cho choáng váng, không vui hỏi: "Ngươi rốt cuộc là.. thứ gì? Vì cái gì kêu ta là mẫu thân?"

    "Bởi vì người chính là mẫu thân ta." Kim quang nhấp nháy vài lần, thanh âm có phần nôn nóng: "Mẫu thân, ta ở chỗ này thường xuyên có thể nhìn thấy người, vẫn luôn đợi người đến gặp ta, nhưng người lại không đến. Bảo bảo ở chỗ này rất cô đơn rất tĩnh mịch.."

    Càng nói càng thương tâm, tiếng nức nở thút thít có thể nghe thấy, hàm chứa uỷ khuất cùng thê lương, thật sự khiến người không thể không thương tiếc.

    Hạ Tây bắt đầu cảm thấy nhức đầu, nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve xoa xoa vỏ trứng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, được rồi, đừng khóc, ta.. ta hiện không phải đến gặp ngươi rồi sao? Cái kia, ngươi.. ngươi là chủng loại gì?"

    "Chủng loại là cái gì?" Quả trứng tựa hồ rất thích được nàng vuốt ve, nguyên bản thanh âm còn khóc nức nở lập tức trở nên vui vẻ: "Ta cũng không biết ta là thứ gì, nhưng là, mẫu thân chính là mẫu thân của ta, bảo bảo luôn biết điều đó. Hu hu hu, mẫu thân, người có phải hay không không cần bảo bảo nữa?"

    Nói đến lời cuối, quả trứng dường như lại khủng hoảng bất an, một lần nữa bắt đầu thút thít.

    Hạ Tây ôm trán, nghe hài tử thương tâm khóc lóc, nàng tràn đầy tự giễu không biết hình dung chính mình như thế nào lại muốn tiến tới an ủi quả trứng. Nàng vẫn là nữ tử chưa gả, thật sự không có kinh nghiệm dỗ dành hài tử!

    Để ngăn nó khóc, Hạ Tây đành phải nhẹ nhàng vuốt ve vỏ trứng một lần nữa: "Được rồi, đừng khóc, ta không có nói không cần ngươi. Vậy ngươi có biết, tại sao ngươi lại ở trong Tu Di Cung không?"

    Quả trứng hưởng thụ cảm giác được vuốt ve, kim quang vui vẻ nhảy lên nhảy xuống cơ hồ muốn xoay vòng vòng, thậm chí còn liên hồi kêu lên vài tiếng "mẫu thân", như thể nổ lực nhớ lại cái gì: "Tu Di Cung? Có vẻ như ta nhớ cái tên này, Tu Di Cung.. A, đúng rồi! Là Tu Di lão gia gia, ta nhớ rõ hắn, chính hắn đã cứu bảo bảo?"

    "Tu Di lão gia gia? Đó là người nào?"

    "Tu Di lão gia gia!" Thanh âm đầy mê mang, lại tràn ngập hoài niệm cùng yêu mến: "Tu Di lão gia gia đối với bảo bảo rất tốt, hắn đã đem bảo bảo từ căn phòng u lãnh đó cứu ra, cũng cho bảo bảo uống linh khí dồi dào. Sau khi uống xong linh khí liền ngủ thiếp đi, đến khi tỉnh dậy liền nhìn thấy mẫu thân người, hì hì~"

    Hạ Tây chết lặng trước quả trứng khổng lồ này, một hồi khóc một hồi cười. Từ cuộc đối thoại ngắn ngủi của họ có thể nhìn ra, nó đích thực có tâm tính của tiểu hài tử, còn nàng lại không thể hiểu hầu hết những gì nó nói, phỏng chừng có hỏi cũng lại hỏi không ra cái gì.

    Hạ Tây tràn đầy bất đắc dĩ, đang định buông tay đang ấn lên vỏ trứng thì đột nhiên nghe thấy thanh âm hưng phấn của tiểu hài tử hét lên: "Đúng rồi! Tu Di lão gia gia có thứ muốn giao cho mẫu thân. Bảo bảo nhìn thấy mẫu thân liền vui quá, thiếu chút nữa quên mất nó!"
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...