Ngôn Tình [Dịch] Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Tương Tư Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi phamhongkimngan, 15 Tháng một 2022.

  1. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    ĐỊA NGỤC CHI VƯƠNG THIÊN TÀI KIỀU PHI

    Tác giả: Tương Tư Tử

    Người dịch: Nhược Uyển

    Thể Loại: Ngôn tình, Xuyên không, Nữ cường, Huyền Huyễn

    Văn án:

    Tại buổi đấu giá của Hội quán Thiết Thao, một nữ tử với thể chất lô đỉnh tuyệt hảo đã được chào bán với giá cao ngất ngưỡng. Mọi người đều muốn sỡ hữu nàng. Đột nhiên, nữ tử trong lồng vàng mở mắt ra, hàn quang bắn ra tứ phía, không một chút yếu đuối.

    Nàng là kim bài sát thủ của thế kỷ 21, xuyên không trở thành phế vật Tam tiểu thư Nạp Lan Hà Tây của Thân Y phủ.

    Kinh mạch hoàn toàn tê liệt, bẩm sinh không thể tu luyện? Sợ gì chứ? Nàng là tuyệt thế thần y, những thương tích nhỏ này nàng hoàn toàn không để vào mắt.

    Phụ thân không thương, mẫu thân không yêu, mọi người đều tính kế nàng? Hừ, không gian luân chuyển trong tay, linh thú bất khả chiến bại, nàng có thể phá hủy Nạp Lan phủ nhỏ bé chỉ bằng một cái búng tay!

    Dung mạo xấu xí, ngoại hình ốm yếu gầy gò, chẳng ai thèm muốn? Chớp mắt khôi phục dung mạo khuynh quốc, theo sau hàng tá mỹ nam tử như thủ vệ!

    Nam nhân bá đạo luôn đeo bám nàng kể từ sau buổi đấu giá. Ai nói rằng nàng đã được định sẵn là của hắn? Nàng chính là của nàng, không ai quyết định được tương lai của nàng!

    Mỗ nam tử nói: Vậy ta đây cũng là của nàng, có được không?

    Link thảo luận góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Dịch Của Nhược Uyển
     
    Mèo A Mao Huỳnh MaiJunwww thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 15 Tháng một 2022
  2. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 1: Nhất Tích Khuynh Thành

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhà tù sa mạc trên thạch đảo Colorado, ADX, được xem là nhà tù bảo vệ nghiêm ngặt nhất thế giới, không ai có thể trốn thoát.

    Trong màn đêm tĩnh lặng, gió trộn lẫn với bụi cát thổi liên tục không ngừng, nhiệt độ trên sa mạc đã đạt tới âm năm độ.

    Dưới ánh trăng đen huyền ảo, một thiếu nữ mặc bộ đồ bó sát trắng tinh, khéo léo trèo lên sợi dây dài 3.28 mét, lặng lẽ không một tiếng động chui vào trong trại giam mang tên "Nhà tù tội ác" này.

    Thiếu nữ ấy tên là Hạ Tây, nàng chỉ mới mười chín tuổi nhưng đã trở thành kim bài sát thủ tuyệt thế vô song của thế giới ngầm.

    Độc dược tự tay nàng chế chỉ cần một giọt là có thể phá hủy cả một thành phố; Một lần xuất châm, nàng có thể hồi sinh người chết, chữa lành toàn bộ da thịt.

    Trong mắt người khác nó có thể là phòng tuyến không thể xuyên thủng, nhưng trong mắt nàng, nó chỉ là một thứ hơi rắc rối mà thôi.

    Một giờ sau, Hạ Tây xuyên qua những tia laze đan xen nhau như một tấm lưới trên bức tường, cuối cùng cũng đến trước cánh cửa nhà tù không quá nổi bật.

    "Hạ Tây, em thật sự tới cứu anh!" Cánh cửa nhà tù mở ra, một người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai vui mừng lao ra ôm chặt lấy nàng.

    Trong vòng tay siết chặt của người đàn ông, nàng có thể cảm nhận được cơ thể hắn hơi run rẩy. Trái tim lạnh lẽo của Hạ Tây có chút mềm lòng.

    Trải nghiệm từ thời thơ ấu đã khiến con người của Hà Tây trở nên lãnh khốc vô tình, ngoan cố, kiêu ngạo nhưng chỉ có người đàn ông này – Lãnh Dạ, là đặc biệt đối với nàng.

    Cả hai đã trở thành đồng đội của nhau trong tổ chức, được huấn luyện cùng nhau, hoàn thành nhiệm vụ cùng nhau, giúp đỡ nhau vượt qua núi dao biển lửa. Họ không phải là người yêu nhưng tình bạn của họ còn sâu đậm hơn cả tình yêu.

    Hạ Tây nhẹ nhàng ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Chúng ta là đồng đội, nếu anh gặp nguy hiểm làm sao em có thể không tới cứu anh?"

    "Hạ Tây, Hạ Tây!" Giọng nói trầm khàn của Lãnh Dạ hơi run run, hắn nắm chặt lấy tay nàng "Thật sự anh rất muốn ở bên em cả đời này, đáng tiếc.."

    Hạ Tây đang muốn hỏi đáng tiếc cái gì, nhưng lại cảm thấy một cơn đau nhói từ bụng mình.

    Nàng đột nhiên đẩy Lãnh Dạ ra, lảo đảo lùi lại vài bước, sửng sốt nhìn con dao đang cắm trong bụng mình, rồi nhìn lại Lãnh Dạ: "Tại sao.."

    Dưới ánh đèn mờ ảo, sắc mặt Lãnh Dạ trở nên dữ tợn, miệng phát ra một tràng cười điên cuồng: "Hạ Tây, phải trách em.. trách em không chịu yêu anh, không chấp nhận anh là người đàn ông của em.. nếu anh đã không có được em, vậy chi bằng làm theo lệnh tổ chức trừ khử em!"

    Cơ thể Hạ Tây lắc lư, nhìn thẳng vào đôi mắt tràn đầy đau đớn và tức giận của người đàn ông.

    Nàng không yêu Lãnh Dạ nên đã từ chối lời cầu hôn của hắn. Trong mắt nàng, Lãnh Dạ chỉ như một người anh, một người đồng đội ăn ý. Thế nhưng, tình đồng đội của họ đều là giả dối sao? Không yêu nên phải phá huỷ sao?

    Tại sao tổ chức lại muốn trừ khử nàng?

    Hạ Tây cảm nhận được vết thương đang lan ra, tứ chi nàng mềm nhũn, tê dại kèm theo cảm giác nghẹt thở, con dao găm này đã được bôi thuốc độc! Đây là huyết phong hầu độc!

    "Tổ chức.. tại sao họ muốn giết tôi?" Trán Hạ Tây đọng lại những giọt mồ hôi khiến khuôn mặt tái nhợt của nàng càng trở nên xinh đẹp hơn, "Tôi chưa từng nghĩ mình làm chuyện gì không xứng với tổ chức, rốt cuộc là tại sao?"

    "Muốn trách hãy trách mệnh của em không tốt!" Lãnh Dạ bước tới, đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm của nàng lên, lúc này Hạ Tây tạo cho hắn một ảo ảnh xinh đẹp dịu dàng, khiến trái tim thèm muốn của hắn bắt đầu xao động, "Trầm chủ dự đoán rằng em có năng lực nguyền rủa, một ngày nào đó sẽ mang đến tai họa cho tổ chức, thậm chí là hủy diệt cả thế giới. Tổ chức đã cho em rất nhiều cơ hội để cống hiến sức mạnh bí ẩn này nhưng em luôn từ chối, hừ, làm sao mà tổ chức cho phép em sống sót được?"

    Toàn thân Hạ Tây run lên, cả người nàng như muốn tê liệt.

    Chỉ vì một lời tiên tri mà họ muốn giết nàng!

    Lãnh Dạ liên tục nói rằng hắn yêu nàng. Nàng đã cứu hắn biết bao nhiêu lần trong nhiệm vụ của họ? Đây là sự hồi đáp của hắn ta, tàn nhẫn đưa nàng xuống địa ngục.

    Trên đời này ngoài bản thân ra, không được tin vào bất cứ ai!

    Hạ Tây đột nhiên đẩy Lãnh Dạ ra, cười điên dại: "Bởi vì tất cả các người đều sợ tôi phá hủy tổ chức và thế giới mà muốn giết chết tôi? Đã vậy, tất cả các người hãy mở to mắt mà nhìn cho kỹ cái chết của tôi sẽ mang lại thảm họa gì cho tổ chức này!"

    Hạ Tây đột ngột rút con dao găm trong bụng ra, đâm mạnh vào tim mình.

    Lãnh Dạ sửng sốt trước hành động của nàng nhưng nghĩ rằng nàng chỉ đang tự sát, thở dài: "Hạ Tây, em vẫn luôn không thể phân biệt được tốt xấu, nếu như em sớm nghe lời anh.."

    Lời nói của Lãnh Dạ còn chưa nói hết thì đột nhiên một âm thanh đinh tai nhức óc vang lên theo sau là một vụ nổ dữ dội. Giữ chặt lấy Lãnh Dạ, Hạ Tây cảm thấy một cơn đau nhói như thể cơ thể nàng đang xé toạc ra. Đầu và tứ chi đều bị chia cắt thành nhiều mảnh, tiếng hét thậm chí còn không thể phát ra, dập tắt sinh mệnh của nàng.

    "Rầm!" Toàn bộ nhà tù đều tan thành cát bụi do vụ nổ đinh tai nhức óc đó.

    Không ai biết rằng bên trong cơ thể Hạ Tây có một không gian rỗng. Nàng là vật chủ chứa đựng không gian này. Một khi Hạ Tây chết, không gian sẽ nổ tung ngoài phạm vi bán kính mười kilomet.

    Đồng thời, không gian của Hạ Tây cũng cất giữ một độc dược tên là "Khuynh Thành" được nàng chế tạo. Khi vụ nổ xảy ra, chất độc sẽ lặng lẽ hòa vào không khí, lan truyền ra cả thế giới.

    Cái gọi là "Khuynh Thành", nghĩa là chỉ với một giọt có thể lập tức hủy diệt tất cả sinh vật, đây mới đích thị là lời nguyền hủy diệt theo lời tiên tri!
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  3. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 2: Thượng Giai Lô Đỉnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Không gian xé nát, thiên hà nghịch chuyển.

    Tại Yến Kinh, có một "Thiết Thao Hội quán" tiếng tăm lừng lẫy, tất cả các thú vui khoái lạc đều được phô diễn vô cùng sinh động ở đây.

    Trong chiếc lồng vàng, một nữ tử gầy gò, ốm yếu đang run rẩy. Sợ hãi nhìn khung cảnh trước mắt, quây quanh nàng là một đám nam nhân đang dán mắt theo dõi.

    "Nghe nói đây là loại thượng giai lô đỉnh nhưng nhìn bề ngoài lại không quá vừa mắt."

    Nữ tử trong lồng có làn da tái nhợt, dáng người gầy gò, đôi mắt u ám khó tả. Chỉ có thể xem như là một nữ tử rất bình thường.

    Một bàn tay thô bạo đưa vào trong lồng, kéo mạnh tóc nàng, buộc nàng phải để lộ khuôn mặt của mình.

    Nữ tử hét lên một tiếng đau đớn, hút một ngụm khí lạnh giữa hai hàm răng, khóc kêu lên: "Các ngươi là ai? Tại sao lại giam ta trong cái lồng này?"

    Đam nam nhân nghe thấy cười phá lên: "Giọng nghe thật dễ chịu, nếu nó được phát ra trên giường chắc chắn sẽ càng tan chảy hơn."

    Trong đám người, một tên nam nhân với vết sẹo trên mặt trông rất hung ác bất ngờ cúi xuống, kéo nàng lại gần. Không một chút thương hoa tiếc ngọc xé toạc y phục của nàng. Bàn tay thô ráp của hắn véo mạnh lên làn da non nớt để lộ ra của nàng.

    "Chậc chậc, tuy rằng hơi xấu xí nhưng cơ thể này lại có một da thịt mềm mịn như vậy. Lão tử thích!"

    Một người khác cười: "Lão Khương, trong nhà ngươi đã có rất nhiều lô đỉnh rồi, đừng cướp với đám huynh đệ."

    "Đúng vậy! Giá khởi điểm là một ngàn nguyên tinh, ta nguyện ý ra giá một ngàn rưỡi.."

    Đôi mắt nữ tử đầy hoảng sợ. Đám nam nhân này nhìn nàng như thể đang bình phẩm một món đồ, ánh mắt và hành động của họ đầy **** và thô bạo.

    Nàng hét lên: "Ta là tiểu thư của Nạp Lan phủ, không phải nô lệ, mau thả ta ra!"

    Không gian trở nên yên lặng, ngay sau đó họ phá lên cười sảng khoái.

    "Tên nô lệ vô liêm sĩ này thực dám nói nàng là tiểu thư của Nạp Lan phủ. Mọi nữ nhi trong Nạp Lan phủ đều ưu nhã đoan trang, tài năng thiên phú. Còn ngươi không chỉ là một tên nô lệ hèn mọn, dung mạo xấu xí, mà còn là một phế vật kinh mạch tắc nghẽn, thực dám giả danh tiểu thư phủ Nạp Lan. Đừng chọc cười ta!".

    Ai đó kéo tóc nàng lên, vừa cười vừa xé y phục nàng: "Để ta trước kiểm tra xem nàng có phải hay không còn hoàn bích, rồi mới có thể quyết định giá cả. Nếu lỡ như chỉ là một tàn hoa bại liễu, chúng ta lại bỏ ra một số tiền lớn để mua nàng ta, không phải là quá hời cho Thiết Thao Hội quán sao."

    Một lần nữa đám người lại cười phá lên, không ai ý kiến về hành động của tên nam nhân đó.

    Thiết Thao Hội quán bán đấu giá tất cả mọi thứ mà con người có thể nghĩ ra. Có những tinh phẩm thượng đẳng, song, cuối cùng chúng lại trở thành thứ rác rưởi vô giá trị.

    Những tinh phẩm thượng đẳng đó đương nhiên phải được chăm sóc cẩn thận. Còn đối với "thứ rác rưởi" không đủ tiêu chuẩn đấu giá, nếu khách thấy hứng thú có thể tuỳ tiện xem, nhưng nếu va vào hoặc làm vỡ thì phải bồi thường.

    "Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta! Ta thực sự là tiểu thư của Nạp Lan phủ!"

    Đôi mắt nàng tràn đầy những giọt lệ tuyệt vọng, nhưng dù nàng có vùng vẫy, la hét thế nào đi chăng nữa, đám cầm thú đó vẫn tiếp tục xé quần áo nàng, trước mặt nhiều người làm nhục nàng.

    Ngoại y của nàng bị xé toạc, váy bị kéo rách, để lộ một mảng lớn da thịt trắng ngần.

    Bên tai tràn ngập tiếng cười quỷ dị, đầy dục vọng của nam nhân, nó như nanh vuốt dữ tợn của một con dã thú. Niềm tin và lòng tự tôn của nàng hoàn toàn bị hủy hoại.

    Chiếc lồng vàng khóa chặt, khiến nàng không còn nơi nào khác để trốn thoát.

    Nếu phải bị sỉ nhục hoặc bị bán làm nô lệ, nàng thà chết còn hơn!

    "A a a --!" Nữ tử bất ngờ húc đầu vào ổ khóa sắt của chiếc lồng.

    Tức khắc, máu tươi bắn tung tóe, tiếng khóa sắt loảng xoảng vang vọng trong không gian tĩnh lặng.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  4. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 3: A Tu La Bước Ra Từ Địa Ngục

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong sảnh nháy mắt tĩnh lặng, tất cả đều sững sờ nhìn cảnh tượng trước mắt.

    "Nàng.. nàng ta chết rồi sao?" Có người đã mở lồng, lôi nàng ra ngoài thăm dò hơi thở.

    "Xú nha đầu, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, thật là xúi quẩy!" Một trong số họ hung bạo đá vào thân thể nàng, khó chịu phun ra một bãi nước bọt, "Đáng tiếc hôm nay chỉ có cái lô đỉnh này, phá hỏng tâm trạng tốt của lão tử!"

    Lão Khương ngồi xổm trên mặt đất, sờ sờ làn da mịn màng của nàng, ước lượng độ mềm mại, "Mặc dù không thể sánh ngang với lô đỉnh thượng giai, nhưng làn da này lột ra làm trống da người cũng rất tốt..".

    Lời còn chưa dứt thì bàn tay của lão Khương đang đặt trên người nàng đột nhiên đông cứng lại.

    Đôi mắt đục ngầu của hắn đối diện với một đôi mắt phượng đen như mực.

    "Nàng ta.. nàng ta chưa chết!" Có người thốt lên.

    Một khắc sau, đám người nghe thấy tiếng hét thảm thiết của lão Khương: "A.. A! Tay của ta! Tay ta!"

    Bàn tay của lão Khương trước đó còn vuốt ve bàn tay mềm mại của nàng giờ đã mềm nhũn, treo lỏng lẽo dưới khuỷu tay như thể không xương. Đích thực.. tất cả những chiếc xương của hắn đều đã bị nghiền nát!

    Mọi người cứng đờ ngay tại chỗ, sững sờ nhìn nữ tử y phục rách rưới đang từ từ đứng dậy.

    Rõ ràng vừa nãy nữ nô này còn yếu ớt khóc lóc, run rẩy trong lồng giam, nhưng bây giờ nàng lại giống như một A Tu La bước ra từ địa ngục. Máu trên trán nàng chảy xuống giống hệt như một đóa anh túc đỏ đang nở rộ.

    Hàn khí lạnh lẽo u ám tràn ngập, một làn sương mù dày đặc khuếch tán bên trong đại sảnh, giống như một Thần Chết vung lưỡi liềm xuống khiến người khác theo bản năng sợ hãi run lên.

    "Ngươi.. Ngươi là ai?" Vừa dứt lời, một đạo hàn quang sắc bén hiện lên. Theo sau một tiếng 'Rắc', cổ của người đó đã bị vặn gãy, hai mắt mở to, cắt đứt hơi thở.

    "Đừng.. Đừng tới đây!"

    "Nhanh, gọi hộ vệ quán lại đây!"

    Phòng khảo phẩm của Hội quán trở nên hỗn loạn. Mọi người điên cuồng bỏ chạy, quên mất rằng chính mình cũng là một Võ giả Nhất phẩm Luyện khí sư. Càng quên mất rằng nàng là nữ nô trước đó run rẩy, rụt rè trong lồng, mặc họ khi dễ, bắt nạt.

    Tuy nhiên, liệu có ai có thể thoát khỏi lưỡi liềm của Thần chết?

    Không một ai!

    Mọi người đều cảm nhận được một luồng gió lạnh xuyên thấu lướt qua, căn bản không kịp phản ứng, chỗ cổ bất chợt truyền đến đau đớn kịch liệt, trong nháy mắt mất đi tri giác.

    Tích tắc mười giây, chỉ vỏn vẹn mười giây ngắn ngủi, cả căn phòng vắng lặng chứa đầy xác chết.

    Đôi chân trần của nữ tử bước giữa đống thi thể, thần sắc âm lãnh, đôi mắt u ám, nàng khẽ thì thầm: "Muốn hãm hại ta, các ngươi còn phải đợi cả ngàn năm nữa, hừ, Hạ Tây ta, đã sống lại."

    * * *

    Bên trong Thiết Thao Hội quán của Yến Kinh, một nữ nô yếu đuối, đáng thương đã bị bắt nạt đến chết. Khi mở mắt lại lần nữa, nàng đã trở thành kim bài sát thủ của thế kỷ 21 – Hạ Tây.

    Khoảnh khắc Hạ Tây xuyên qua đã tiếp nhận toàn bộ ký ức của nguyên chủ.

    Nguyên chủ của cơ thể này tên là Nạp Lan Hạ Tây, trùng hợp họ lại có cùng danh tự.

    Thế nhưng, cuộc sống của tiền thân này lại bất đồng với Hạ Tây. Nạp Lan Hạ Tây được sinh ra trong triều đại coi trọng võ lực và tu vi, Kim Lăng quốc. Phụ thân nàng là danh y tiếng tăm lừng lẫy, nhưng nàng lại là một thứ phế vật không có linh căn. Vô pháp tu luyện không nói, nàng thậm chí còn không có bất kỳ tài năng thiên bẩm y học nào.

    Thân mẫu của Nạp Lan Hạ Tây đã qua đời sau khi sinh nàng. Lúc còn nhỏ, nàng đã bị kế mẫu tống đến sống trong một biệt viện tồi tàn để nàng tự sinh tự diệt. Đám hạ nhân xấu xa trong viện thấy nàng vô quyền vô thế, bắt đầu ăn hiếp nàng không ngừng. Họ cắt xén chi phí ăn mặc của nàng, thường xuyên ngược đãi nàng như thể nàng còn thấp kém hơn cả nô lệ!

    Nhưng ngay cả khi bị đối xử như vậy, đám người trong gia tộc Nạp Lan vẫn không buông tha cho nàng.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  5. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 4: Đấu Giá Phẩm Đương Nhiên Nên Bị Bán Đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nạp Lan Hạ Tây bị người đánh cho bất tỉnh, bán vào Thiết Thao Hội quán. Trước khi bất tỉnh, nàng mơ hồ nghe thấy một giọng nói hiểm ác: "Đừng trách ta, nếu muốn trách thì chỉ trách bản thân ngươi là một phế vật, còn dám cản đường của Nhị tiểu thư."

    Dung mạo của Nạp Lan Hạ Tây khá bình thường lại còn là một phế sài không thể tu luyện. Bị bán đến Thiết Thao Hội quán cũng chỉ là một lô đỉnh cấp thấp. Trước buổi đấu giá, nàng đã bị đám thường dân và võ sỉ cấp thấp nhục nhã, cuối cùng không thể chịu đựng được, tự sát trong lồng giam.

    Mở mắt ra lần nữa, linh hồn chiếm giữ cơ thể yếu ớt này không còn là Nạp Lan Hạ Tây nữa, mà chính là sát thủ trở về từ địa ngục – Hạ Tây.

    Đôi mắt vô cảm nhìn những xác chết trên mặt đất. Bất kỳ kẻ nào dám khiêu khích nàng đều đáng chết. Nàng sẽ không thủ hạ lưu tình.

    Đột nhiên nàng ngẩng đầu lên nhìn về phía hậu sảnh. Khóe miệng câu lên một nụ cười lạnh. Ngay lập tức nàng quay người đi về phía đại môn. Sau khi bước được hai bước, sắc mặt nàng đột biến, đôi mắt phượng xinh đẹp của nàng bộc phát ra luồng khí lạnh như lưỡi kiếm.

    Chết tiệt! Cự nhiên bị người tính kế!

    Hạ Tây vừa lóe lên ý nghĩ đó thì một tiếng 'bùm' vang lên, nàng ngất xỉu trên mặt đất.

    * * *

    Ánh đèn mờ ảo chiếu rọi vào phòng khảo phẩm. Hai thân ảnh cao lớn chậm rãi đi về phía Hạ Tây đang bất tỉnh.

    Một trong số họ nhìn đại sảnh tràn ngập xác chết, không khỏi cứng họng: "Ai có thể ngờ rằng một nữ tử tầm thường như vậy lại có thể ra tay tàn nhẫn như thế, đến một người cũng không tha."

    Khuôn mặt của một người khác bị che khuất trong bóng tối, không thể thấy rõ được diện mạo. Toàn thân phát ra khí tức uy áp khiến người khác phải khiếp sợ.

    Hắn cúi đầu, nhìn chằm chằm nữ tử đang nằm hôn mê trên mặt đất như nhìn một con mồi quý hiếm, trong mắt chỉ đầy sự hứng thú và tàn nhẫn.

    "Chỉ là vừa nãy, khi nữ tử này giết người lại không cảm nhận được linh khí dao động. Không biết nàng đã sử dụng bí pháp gì. Chủ tử, chúng ta nên làm gì với nàng?"

    Đầu hắn từ từ ngẩng lên, ngước mắt nhìn người kia, thờ ơ nói: "Vô Dư, nàng là đấu giá phẩm của Thiết Thao Hội quán. Nếu nàng đã là đấu giá phẩm, đương nhiên cần phải được bán đi. Điều này mà cũng cần ta phải dạy ngươi sao?"

    Vô Dư trong lòng run sợ, nhanh chóng cúi người nói: "Vô Dư đã hiểu. Thuộc hạ sẽ gia cường khống chế, buộc huyền thiết khóa quanh người nàng ta, làm nàng không có cách nào để trốn thoát. Tin tưởng rằng nàng ta nhất định sẽ tìm về giá tốt."

    Nam nhân được xưng là 'Chủ tử' khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt tràn đầy hứng thú: "Ta thực mong chờ."

    Nói xong, hắn nhàn nhạt quét mắt một cái về phía nữ tử trên mặt đất, sau đó nhanh chóng biến mất.

    * * *

    Lúc này đã là nửa đêm, cổng thành đã được đóng chặt, yên ắng không một tiếng động, chỉ riêng Thiết Thao Hội quán là vẫn còn thắp đèn sáng rực.

    "Vật phẩm tiếp theo là phần cuối cùng cho buổi đấu giá ngày hôm nay."

    Người chủ trì vận một bộ cẩm bào vàng sắc lộng lẫy vỗ tay một cái. Ngay sau đó, một cái lồng vàng khổng lồ từ trên trời thả xuống, cùng với một tia sáng vàng rực rỡ hướng về giữa khán đài.

    Khách nhân trong buổi đấu giá bắt đầu nghị luận xôn xao. Hóa ra thứ được đặt trong lồng không phải vật phẩm, mà lại là một thực thể.

    Nữ tử không quá mười bảy tuổi. Da xanh xao, dáng người gầy gò hoàn toàn không có chút hấp dẫn nào. Lúc này đôi mắt nàng nhắm chặt, tứ chi mỏng manh bị trói vào nhau bằng sợi xích sắt lạnh có khóa bạc nặng trĩu, nàng nằm bất động ngay giữa lồng giam.

    Sau khi thấy rõ được nữ tử bên trong, trong đám người đột nhiên có tiếng ồn ào. "Chúng tôi chính là đang tham gia buổi đấu giá thượng phẩm. Thiết Thao Hội quán đã nhận một nghìn nguyên tinh cho vé vào, làm sao có thể dùng loại vật phẩm thấp kém như vậy để thỏa mãn chúng tôi?"
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  6. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 5: Ngươi Sẽ Là Cửu Thiếp Của Ta

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từng đợt âm thanh bất mãn phát ra từ dưới khán đài, trên đài, người chủ trì vẫn hành động như thể không nghe thấy. Với nụ cười chuyên nghiệp hắn dùng giọng trầm thấp chậm rãi nói: "Vật phẩm số mười sáu, xuất thân nô lệ, sinh vào giờ Mùi, tháng Dậu, năm Giáp Tỵ thứ 54, mười sáu tuổi. Sau khi đã qua đo lường, kết quả phát hiện không có tu vi, linh căn đã bị phế, thể chất thuần Âm. Giá khởi điểm được định là một vạn nguyên tinh."

    Lời nói của người chủ trì khiến đám người vốn đang ồn ào bỗng trở nên yên lặng, ngay sau đó một làn nhiệt nghị luận sôi nổi lại nổ ra.

    "Trời đất, hóa ra nàng ta thuộc thể chất thuần Âm. Làm sao có thể không phải là tuyệt hảo lô đỉnh thượng giai được?"

    "Thiết Thao Hội quán sẽ không lừa chúng ta, khó trách nàng ta trở thành đấu giá phẩm cuối cùng của đêm nay!"

    "Chỉ cần có được nàng, tiến giai lâu ngày bị trì hoãn của ta chắc chắn sẽ có thể đột phá! Ta ra giá mười vạn nguyên tinh.."

    "Hai mươi vạn nguyên tinh!"

    "Năm mươi vạn.."

    Đám người bàng hoàng nhìn cảnh tượng các võ giả điên cuồng đấu giá lô đỉnh thuần Âm này như kỳ trân dị bảo. Không ai chú ý nữ tử trong lồng vàng đã đau đớn nhíu mày, từ từ mở mắt. Đôi mắt phượng không mấy nổi bật bỗng tựa như minh châu chói sáng, cơ trí lanh lợi, lạnh lùng quét qua đám đông náo động.

    Lúc này, trong đám người có người hét lên: "Một trăm vạn nguyên tinh, đêm nay nữ nhân này sẽ là người của bổn đại gia ta!"

    Vừa dứt lời, đám khách nhân bỗng nhiên trầm mặc. Từ khu vực khách nhân, một nam tử to béo chậm rãi đứng dậy, nở nụ cười đầy đắc ý bước về phía lồng vàng.

    Ánh sáng chói lọi đang chiếu trên khán đài chuyển hướng rọi về phía hắn ta. Tên nam nhân này cao gần sáu thước với đôi mắt ti hí hầu như không thể nhìn thấy trên khuôn mặt dữ tợn của hắn. Bụng hắn nhô ra ngoài còn to hơn cả ngực của các bà thím, khi bước đi thân hình mập mạp của hắn lắc lư theo nhịp, khiến người khác cảm thấy ghê tởm khi nhìn vào.

    Nhưng ai sẽ dám cười nhạo hắn? Hắn đã đưa ra giá đấu thậm chí không ai dám nghĩ sẽ cạnh tranh lại.

    Hắn là Chu Trung Phách, trưởng tử của phú thương giàu nhất Kim Lăng quốc, Chu Nhất Quần. Tại Kim Lăng quốc xem trọng võ lực này, phú thương luôn bị người khác coi khinh, nhưng gia tộc họ Chu lại khác.

    Võ giả tu luyện, muốn tiến giai không thể thiếu được nguyên tinh. Chu gia đã tập trung vào việc đào nguyên tinh để xây dựng cơ nghiệp của họ. Chu gia kiểm soát rất nhiều mỏ khoáng trong tay, lại cùng Hoàng tộc có mối quan hệ qua lại. Có rất nhiều người thèm muốn tài phú của Chu gia nhưng lại không dám đụng vào.

    Chu Trung Phách chẳng những nổi tiếng là một ngốc tử ở Yến Kinh, mà còn là một cường hào. Ngay cả khi Chu gia thiếu thứ gì đó thì thứ duy nhất họ không bao giờ thiếu chính là nguyên tinh!

    "Chu thiếu gia, xin chúc mừng, chúc mừng người đã giành được lộ đỉnh thể chất thuần Âm, thời điểm tiến giai của người vừa vặn cũng sắp tới!"

    "Tu vi của Chu thiếu gia sẽ sớm đột phá. Nhất định phải nhớ mời chúng tôi uống rượu ăn mừng đấy!"

    Những lời khen ngợi ghen tị của mọi người làm Chu Trung Phách trở nên tự cao tự đại hơn, chiếc bụng như quả dưa hấu của hắn ngạo mạn lắc lư. Không đợi đến khi buổi đấu giá kết thúc, hắn sải bước lên khán đài, đứng trước mặt người chủ trì. "Vô Dư, mau giao thẻ bài của nữ nô này cho bổn thiếu gia, ta sẽ đưa nàng phủ trước, sau đó sẽ gửi qua nguyên tinh!".

    Quy tắc của Hội quán thông thường là sẽ phải trả tiền cho đấu giá phẩm trước, sau đó mới có thể mang nó đi. Nhưng người chủ trì Vô Dư này dường như không hề để tâm, thẳng tay giao thẻ bài vào tay Chu Trung Phách.

    Không ai thấy được ánh mắt của hắn lóe lên, để lại một nụ cười đầy ẩn ý, "Chu thiếu gia, thẻ bài hiện đã được giao cho người, đấu giá phẩm chính thức thuộc về người. Một khi đã được bán, từ giờ trở về sau Thiết Thao Hội quán sẽ không có bất kỳ mối quan hệ nào đối với đấu giá phẩm!"

    Chu Trung Phách không quan tâm đến những gì hắn ta nói. Hắn cầm lấy thẻ bài, lao về phía Hạ Tây trong lồng: "Tiểu cô nương, ta đang tới đây.. chỉ cần nàng để ta tiến giai vào Khai Nguyên kỳ, ta sẽ cho nàng trở thành Cửu thiếp của ta!".
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng một 2022
  7. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 6: Diêm Vương Đoạt Mệnh Vô Hình Vô Ảnh

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cửa lồng vừa bật mở, lập tức tên vô lại mập mạp đó nằm co quắp trên mặt đất! Khi hắn cảm thấy có thứ gì đó đánh thẳng vào ngực mình, mắt nàng vẫn nhắm chặt.

    Tay của Chu Trung Phách đã vươn tới chạm vào y phục của nàng. Hắn vừa định cảm thụ đóa hoa mềm mại ngay trước mặt, chỉ trong nháy mắt đã bị đá bay ra khỏi lồng, gào thét đau đớn.

    Cơ thể hắn tròn trĩnh như thùng nước lăn quay vài vòng trên khán đài, ngã sõng soài xuống mặt đất, trong miệng phát ra tiếng la hét thống khổ.

    Biến cố bất thình lình xảy đến khiến đám nhân khách có mặt đều sững sờ, không khí tĩnh mịch bao trùm cả đại sảnh. Ngay cả đôi mắt luôn cười nhàn nhã của Vô Dư cũng lóe lên một tia hoang mang, bối rối.

    Tất cả đều ngơ ngác nhìn nữ tử tầm thường trong lồng đang từ từ đứng dậy. Những sợi xích trói chặt tứ chi nàng đã biến mất từ lúc nào, hoàn hảo thoát ra khỏi lồng giam. Dáng người mảnh khảnh, làn da tái nhợt không có gì nổi bật, nhưng đôi mắt đen âm lãnh vô tận của nàng lướt qua khiến linh hồn cũng phải run sợ.

    Hạ Tây xoa xoa cổ tay có vết hằn đỏ do dây xích để lại, từ trên cao nhìn xuống tên nam nhân mập trông như một con cóc đang nằm trên mặt đất, giễu cợt nói: "Ngươi muốn chiếm tiện nghi của bổn đại tỷ, nghĩ lại xem ngươi có bản lãnh đó hay không!"

    Thanh âm của nàng trong trẻo êm tai, tựa như ngọc bích đập vào mái ngói lưu ly trong suốt, khiến đám người giật mình bừng tỉnh.

    "Thiên a, làm thế nào nàng ta thoát được khỏi lồng giam? Đã bị Hàn Thiết trói chặt, một người bình thường cũng khó mà phá vỡ nó!"

    "Tu vi của Chu thiếu gia chính là đang ở Luyện Khí kỳ đỉnh phong, làm sao có thể bị một tên nô lệ linh căn tàn phế đánh cho ngã lăn ra đất chứ?"

    "Vừa rồi rõ ràng không cảm nhận được chút linh lực dao động nào, nàng làm sao có thể đá Chu thiếu gia thành ra như vậy?"

    * * *

    Làn sóng nghị luận sôi nổi nối tiếp nhau vang lên. Đám người nhìn chằm chằm vào nàng như nhìn một con quái vật.

    Lúc này, thị vệ của Chu Trung Phách mới hoàn hồn, vội vàng chạy tới đỡ hắn đứng dậy. Chu Trung Phách tức giận hét lên: "Các ngươi đều là một lũ phế vật, còn đứng ngây ra đó làm gì? Mau bắt xú nha đầu này lại cho lão tử, ta phải dạy cho ả ta một bài học!".

    Bốn tên thị vệ lao tới đem nữ tử mỏng manh, yếu ớt bao quanh thành vòng tròn. Cảnh tượng tiếp theo dễ dàng đoán định kết quả, nữ nô trên khán đài khẳng định chết chắc. Đây là ý niệm dự đoán trong tâm trí của đám nhân khách.

    Mặc dù nữ tử cổ quái này có chút kỹ năng, nhưng dù sao tu vi của đám thị vệ này cũng ở Khai Nguyên kỳ sơ cấp.

    Trong Mịch La Đại lục, các cấp bậc võ giả được chia thành: Luyện Khí kỳ, Khai Nguyên kỳ, Kinh Lạc kỳ, Kim Tâm kỳ, Tân Linh kỳ, Siêu Phàm kỳ, Hư Ám kỳ, Độ Kiếp kỳ, Viên Hoàn kỳ.

    Ánh mắt mọi người thương tiếc nhìn về phía Hạ Tây, nhưng vẫn rất hứng thú xem kịch vui.

    Khóe miệng Hạ Tây cong lên thành một nụ cười quỷ dị, nàng điềm tĩnh chậm rãi giơ tay lên. Dưới ánh sáng chói lọi trên khán đài, không ai có thể nhìn thấy giữa năm ngón tay thon dài của nàng đặt bốn chiếc ngân châm trong suốt lấp lánh.

    Vô Ảnh Châm tựa như những sợi tóc mảnh dẻ, nhưng lại được làm từ một loại thiết rất cứng và bền, có thể dễ dàng xuyên qua cơ thể, đâm vào tận xương.

    Khi Hạ Tây vừa mới tỉnh dậy, nàng đã phát hiện ra rằng không gian rỗng ở kiếp trước chẳng những không biến mất, mà những cây Vô Ảnh Châm nàng đã cất giữ trước đó trong không gian cũng không hề bị hư hại.

    Diêm Vương vô hình vô ảnh cướp đoạt mạng sống! Loại vũ khí này là thứ thích nhất để giết người!

    Bốn tên thị vệ lần lượt lấy ra những chiếc phi kiếm, một loại binh khí cấp thấp, dữ tợn hung ác nhìn chằm chằm vào nàng. Trong mắt võ giả, dân thường được xem như một con kiến, như rác rưởi, họ chỉ có tư cách làm những công việc nặng nhọc.

    Sau khi bốn người vận hành linh lực trong cơ thể, phi kiếm phóng thẳng tấn công về phía nàng.

    Hạ Tây đột nhiên di chuyển.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  8. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 7: Thẻ Bài Nô Lệ, Ấn Ký Nô Lệ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Vô Ảnh Châm trong tay nàng thế như sét đánh, âm thầm mà chuẩn xác đâm vào huyệt Khí Hải của bốn tên thị vệ. Những thanh phi kiếm trong tay bọn họ đột nhiên dừng lại giữa không trung, 'rầm' một tiếng, rơi xuống trên mặt đất.

    Sắc mặt đám thị vệ đầy kinh ngạc cùng khó tin, liếc nhìn nữ tử đang khinh thường chế nhạo trên khán đài.

    Đột nhiên, một trong số họ hét lên: "Tại sao ta không thể sử dụng được linh lực!"

    "Ác nữ, ngươi đã làm gì chúng ta!"

    Hạ Tây cười nhẹ nhảy lên không trung, giơ chân đem bốn tên thị vệ đá bay đi. Dưới ánh đèn rực rỡ chiếu thẳng vào khán đài, nữ tử mảnh mai nhỏ nhắn khoanh tay từ trên cao nhìn xuống đám người đang vây quanh nàng.

    Xung quanh nàng đều là Khai Nguyên kỳ tu sĩ, tất cả đang đau đớn la hét. Còn có Chu Trung Phách đã bị nàng dọa sợ đến mức ngã nhào xuống đất đập mạnh vào mông.

    Cảnh tượng này cũng quá chấn động và quỷ dị, rõ ràng chỉ là một nữ tử gầy yếu lại giống như một Nữ vương đang thanh trừ lãnh địa của chính mình, khiến nhân tâm run sợ nhưng cũng mang một chút sùng bái.

    Chu Trung Phách hoảng sợ nhìn nữ tử đang đứng không xa chỗ hắn vừa ngã xuống. Trước đó hắn đã đứng dậy được sau cú đá bay của nàng, nhưng khi nhìn thấy bốn tên thị vệ bị nàng dễ dàng hạ gục, hắn kinh sợ đến nỗi ngã quỵ xuống đất lần nữa.

    Trông thấy Hạ Tây từ từ đi về phía mình, hắn liên tục hét lên, chạy đến nắm tay Vô Dư: "Cứu ta.. cứu ta! Tiện nô trong Thiết Thao Hội quán của ngươi gây náo loạn như vậy, ngươi lại mặc kệ sao? Ta là khách nhân của ngươi đó!.. Chỉ cần ngươi chế ngự được ả ta, muốn bao nhiêu nguyên tinh ta cũng sẽ đưa hết cho ngươi!".

    Vô Dư bình tĩnh rút tay mình ra khỏi tay hắn, ánh mắt tràn đầy hứng thú nhìn Hạ Tây, nhàn nhạt nói: "Chu thiếu gia, lúc nãy ta đã nói rồi, một khi đấu giá phẩm được bán đi, Thiết Thao Hội quán sẽ không phụ trách nữa. Từ khoảnh khắc.. ta giao thẻ bài nô lệ cho người, vật phẩm này cùng Thiết Thao Hội quán không quan hệ."

    Lời nói của Vô Dư khiến đầu óc Chu Trung Phách trong tích tắc trống rỗng, sau đó sắc mặt đột nhiên tràn ngập hào quang hân hỉ. Vận hành linh lực, ngưng tụ thành một điểm nhỏ điên cuồng rót vào thẻ bài, lẩm bẩm nói: "Xú nha đầu, ngươi chết chắc rồi! Dám tấn công ta, lần này ta sẽ cho ngươi chết!"

    Ngay lúc hắn bắt đầu rót linh lực vào thẻ bài nô lệ, Hạ Tây cảm thấy đầu nàng đau đớn như bị kim châm. Loại cảm giác đau đớn này phi thường quen thuộc. Khi nàng ở ngay trước cửa phòng khảo phẩm, chính vì cảm nhận được cỗ đau đớn này mà đã hôn mê bất tỉnh.

    Chết tiệt! Đây chính là ấn ký nô lệ! Nguyên lai cơ thể nàng đã được gia cường khống chế!

    Đôi mắt Hạ Tây trở nên âm hàn, giận dữ, dùng tốc độ cực nhanh, hướng ra ngoài bỏ chạy tìm đường thoát. Nàng muốn rời đi, rời khỏi nơi này ngay lập tức! Ngay cả khi phải chết, Hạ Tây nàng cũng tuyệt đối không chịu khuất phục trở thành nô lệ. Ngoan ngoãn nghe lời, tuỳ ý chà đạp là một sự sỉ nhục đối với nàng!

    Nhưng còn chưa chạy được năm mét, cơn đau đầu đột nhiên dữ dội hơn. Không thể chịu đựng thêm được nữa, cơ thể nàng ngã trên mặt đất, một lần nữa vô lực hôn mê bất tỉnh.

    Chu Trung Phách nắm chặt thẻ bài nô lệ trong tay, cẩn thận từng bước đi về phía Hạ Tây, thăm dò xem nàng có thực sự bất tỉnh hay chưa. Khi thấy Hạ Tây không còn cử động, hắn thô lỗ cười lên: "Xú nha đầu, để ta xem ngươi như thế nào còn có thể kiêu căng!". Hung hắng đá mạnh vào người nàng.

    "Dám tấn công lão tử, quả thực là chán sống mà! Ta sẽ cho ngươi biết dám làm trái lời lão tử, kết cục của ngươi sẽ rất bi thảm!"

    Đám thị vệ bị đánh gục lúc nãy cuối cùng cũng đứng dậy được. Đan điền bị phong ấn giờ đã khôi phục lại bình thường, không còn tình trạng không thể sử dụng được linh lực nữa. Sắc mặt họ lộ vẻ nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn vào Hạ Tây đang bất tỉnh trên mặt đất, trong mắt lại lóe lên sự căm phẫn cay đắng.

    Chu Trung Phách đầy vẻ đắc ý xua tay nói: "Các ngươi đúng là lũ vô dụng, một xú nha đầu mà cũng không thể đối phó nổi, vẫn cần lão tử đây ra tay. Nhốt ả ta vào lồng khiên về phủ. Nếu có bất kỳ sai sót gì, xem ta sẽ xử lý các ngươi thế nào!"

    Liên tục đáp ứng, dám thị vệ nhanh chóng bế Hạ Tây lên, ném nàng vào lồng giam, tựa như một thú vật được mua bán ở ngoài chợ. Nghênh ngang khiên lồng giam rời khỏi khán đài.
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  9. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 8: Tử Mâu Xán Lạn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cùng lúc đó tại phòng riêng của Thiết Thao Hội quán, một nam nhân cao lớn đang uể oải nằm dài trên trường kỉ. Ánh mắt dừng lại trên tấm bình phong cách hắn không xa, biểu tình tao nhã nhưng trong mắt lại tràn đầy ngạo nghễ lạnh nhạt.

    Xuyên qua bình phong có thể nhìn thấy rõ ràng toàn cảnh đang diễn ra trong Hội quán. Một nữ tử gầy yếu bị đám nam nhân to lớn nhốt vào trong lồng. Những sợi xích sắt dày cộp trói chặt tay chân nàng.

    Nam tử cầm chén rượu trong tay, uống một hơi cạn sạch, nhẹ thở dài: "Thật đáng tiếc, vật nhỏ thú vị như vậy, lại có số phận bị heo chà đạp."

    Ẩn vệ lẳng lặng đứng trong góc phòng nhịn không được liếc nhìn hắn một cái: 'Đây là lần đầu tiên Chủ tử tỏ ra hứng thú với một nữ tử, nhưng cũng chỉ là một chút nhỏ, không hơn không kém.'

    Khi tên ẩn vệ đang nghĩ về điều đó, đột nhiên thần sắc của Chủ tử ngưng trọng, hơi đứng dậy, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tấm bình phong. Có thể thấy rõ dung mạo của nữ tử bị giam cầm, da xanh xao gầy gò, nét mặt non nớt. Trong tích tắc, đôi mắt nhắm chặt mở ra, hàng mi khẽ run, hàn khí tỏa ra tứ phía.

    Đôi lông mày kiếm của hắn đan lại, ánh mắt dán chặt vào đôi mắt nàng. Đôi mắt thâm sâu như giếng cổ, phảng phất ẩn chứa đầy huyền bí, lờ mờ ánh lên tia tử sắc (màu tím), sáng chói đến mức bắt trọn được tâm hắn khiến ngực dâng lên một cổ rung động xa lạ.

    "Vật nhỏ, đến tột cùng ngươi là ai? Làm sao có.."

    Hắn lẩm bẩm nhìn nàng qua tấm bình phong với vẻ thích thú tột độ. Giống như dã thú đột nhiên nhìn thấy con mồi đã tìm kiếm bấy lâu nay, hai mắt hưng phấn sáng rực lên. Ngay lập tức, hắn quét mắt qua Chu Trung Phách và đám thị vệ đang khiên lồng ra ngoài. Khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh chán ghét.

    Đối mặt với tấm bình phong, hắn nhàn nhạt ra lệnh: "Theo dõi bọn họ."

    Rõ ràng trong phòng trừ bỏ nam nhân đang nhìn chăm chú vào tấm bình phong không còn một bóng người. Nhưng lại đột nhiên vang lên âm thanh trầm thấp đáp lời: "Tuân lệnh, thưa Điện hạ."

    Dừng lại một chút, giọng nói kia đột nhiên hỏi: "Nếu Chu Trung Phách dùng bạo lực.. Thuộc hạ có cần phế bỏ hắn không?"

    "A.." Tên nam nhân cười nhẹ một tiếng, thanh âm đầy từ tính, vô cùng dễ nghe nhưng lại đầy khinh bỉ: "Dựa vào một kẻ phế vật như hắn, đúng là tự tìm tử lộ." "Thuộc hạ đã rõ."

    Căn phòng nhanh chóng trở lại sự yên tĩnh trước đó, hắn từ từ đứng dậy, khóe miệng lộ ra một nụ cười mê hoặc lòng người.

    * * *

    Khi Hạ Tây tỉnh dậy một lần nữa, nàng phát hiện mình đang ở trong một xe ngựa gập ghềnh. Như cũ vẫn bị giam trong lồng, toàn bộ cơ thể, tứ chi của nàng đều bị trói lại bằng xích sắt rộng bằng một ngón tay. Do vị trí của lồng giam nên tầm nhìn bị hạn chế, nhưng nàng vẫn có thể ngửi thấy mùi hơi thở nồng nặc ở gần đó. Hạ Tây cắn mạnh vào môi dưới, làm ý thức mơ hồ của nàng trở nên thanh tỉnh hơn.

    Hiệu lực của Khống Nô Chú khá mạnh. Suốt dọc đường đi, ý thức của nàng tỉnh táo đến choáng váng rồi lại tỉnh táo, lặp đi lặp lại khiến tâm trí nàng liên tục quay cuồng, thẳng đến giờ phút này mới chân chính thanh tỉnh.

    Đột nhiên cuộc trò chuyện của đám thị vệ truyền đến tai nàng: "Rốt cuộc nữ nô đó là người nào? Vì cái gì trên người không có linh lực dao động, nhưng lại có thể phong ấn tu vi của chúng ta?"

    "Quản nàng là người nào! Chỉ cần thiếu gia có Thẻ Bài Nô Lệ trong tay, đợi đến khi đến được Chu phủ, tìm người khắc một Ấn Hồn Nô chân chính lên cơ thể nàng ta, đến lúc đó, thiếu gia có thể tuỳ ý sử dụng!".

    "Hừ! Xú nha đầu đó bất quá chỉ là một kẻ phàm phu tục tử, cự nhiên dám làm chúng ta mất mặt trước bàn dân thiên hạ. Lão tử ta thật muốn hiện tại liền lột da nàng ta ra."
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
  10. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 9: Khống Nô Chú

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hồi tưởng lại ký ức nhục nhã đó khiến bốn tên thị vệ giận sôi máu, liếc nhìn Hạ Tây đang hôn mê trong góc khuất, sắc mặt họ tối sầm lại.

    Một trong số đó đột nhiên cười quỷ dị, nói: "Rồi sẽ có ngày chân nguyên của lô đỉnh này cạn kiệt, chỉ cần đợi đến khi nàng ta không còn chút giá trị nào, lúc đó thiếu gia còn để ý đến nàng sao? Đến lúc đó, chúng ta có thể để nàng ta nếm trải tư vị muốn sống không được muốn chết cũng không xong!".

    Bốn người tự mãn cười đắc ý với ý đồ của chính mình, tâm trạng hậm hực ban đầu đã bị cuốn đi.

    Hạ Tây nhắm mắt giả vờ hôn mê, song ẩn sâu trong đôi mắt nhắm nghiền đó lại lóe lên một tia sát khí. Đám cặn bã đó, nàng tuyệt đối sẽ không tha cho bọn chúng!

    Hạ Tây khẽ cử động các ngón tay, vài chiếc Vô Ảnh Châm âm thầm xuất hiện trên tay nàng. Lợi dụng tiếng cười của đám thị vệ để che dấu âm thanh, cơ thể nàng phát ra tiếng răng rắc nhẹ. Trong nháy mắt, nàng vặn vẹo rút nhỏ xương cổ tay, dễ dàng thoát ra khỏi xích sắt.

    Loại thủ thuật này làm thu nhỏ kích thước xương, công dụng của nó rất hữu ích, nhưng thi triển nó lại phi thường đau đớn. Hơn nữa chỉ có thể duy trì trong vài giây ngắn ngủi, cũng chỉ có quái vật như Hạ Tây mới có thể chịu đựng được đau đớn này! Sắc mặt nàng tái nhợt đi, nhẹ đặt hai ngón tay mảnh khảnh lên vân mạch trên cổ tay. Quả nhiên là Não Vực Khống Chú!

    Khóe miệng Hạ Tây nhếch lên một nụ cười tự tin. Suy đoán của nàng đã đúng, cái gọi là Khống Nô Chú, bất quá là lợi dụng linh lực truyền vào các dây thần kinh của não vực người, phong tỏa khả năng kiểm soát cơ thể. Thẻ Bài Nô lệ là chìa khóa để kích hoạt chú ngữ này.

    Giống như cách Đường Tăng sử dụng Khẩn Cô Nhi Chú để chế ngự Tôn Ngộ Không. Khi linh lực được rót vào Thẻ Bài Nô lệ, nó sẽ phong tỏa dây thần kinh não vực của linh lực đồng thời cũng chặn lại khả năng phục hồi, áp chế đại não của con người, không thể chống lại cơn đau.

    Loại Khống Chú đơn giản này vô dụng đối với một võ giả sở hữu linh lực, còn đối với một dân thường lại như treo đầu kiếm, vô pháp phản kháng.

    Tiếc là hôm nay họ lại đụng phải nàng, Hạ Tây! Phải biết rằng kiếp trước khi ở trong tổ chức, nàng trừ bỏ y thuật và độc thuật xuất thần nhập quỷ, còn một thứ khiến người khác phải kiêng kị năng lực của nàng, đó là Khống Tâm.

    Chỉ cần cắm Vô Ảnh Châm vào đại não kẻ địch sẽ khiến chúng hoàn toàn bất lực, không thể chống lại mệnh lệnh của nàng, mong muốn được chết. Loại Não Vực Khống Chú tầm thường này so với nàng chỉ là chút tài mọn!

    Nhanh chóng chuẩn xác cắm Vô Ảnh Châm vào não mình. Một cỗ hàn khí kỳ quái cùng với kịch liệt đau đớn ập vào đại não. Nàng nghiến chặt răng phòng ngừa tiếng rên thống khổ của mình bị đám thị vệ trong xe ngựa nghe thấy. Cơn đau giày vò ước chừng ba phân rưỡi chung (3 phút rưỡi). Hạ Tây cảm thấy cơn choáng váng ban đầu đã lập tức biến mất, đầu óc minh mẫn, đôi mắt đầy cơ trí, nàng cảm thấy vô cùng thư thái, tràn đầy sinh lực.

    Hạ Tây nhanh chóng rút Vô Ảnh Châm ra, tình cờ nhìn thấy trên đầu ba cây châm có một tầng nhàn nhạt lam quang. Hơi thở âm lãnh của nàng khẽ lưu chuyển trong góc khuất xe ngựa. Nguyên lai là Khống Chú chứa linh lực được gieo vào não nàng.

    Mã xa đột nhiên một trận xóc nảy, sau đó 'kẽo kẹt' một tiếng dừng lại. Họ đã đến Chu phủ!

    Hạ Tây không kịp nghĩ nhiều, lập tức ném Vô Ảnh Châm chứa Khống Chú vào không gian của mình, dùng xích sắt trói tay chân lại, nhắm mắt giả bộ bất tỉnh.

    * * *

    Chiếc lồng giam được đám thị vệ mang xuống khỏi xe ngựa, bên trong một nữ tử quần áo lộn xộn, hôn mê bất tỉnh.

    Chu Trung Phách xua tay nói: "Đem nàng đến phòng ta, bảo Quan thúc chuẩn bị tốt đan dược, bổn thiếu gia đêm nay liền tấn giai tu vi lên Khai Nguyên kỳ!"

    Hắn quét mắt qua Hạ Tây, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn: "Chờ đến khi ta thành công tiến vào Khai Nguyên kỳ lại hồi Chu gia, khiến cho phụ thân phải sửng sốt. Xem lúc đó hắn còn có thể mắng ta là phế vật không."
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...