Ngôn Tình [Dịch] Địa Ngục Chi Vương Thiên Tài Kiều Phi - Tương Tư Tử

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi phamhongkimngan, 15 Tháng một 2022.

  1. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 10: Đồ Lợn Béo Chết Tiệt, Cứ Nằm Mơ Mãn Kiếp Đi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hóa ra họ không đang ở Chu phủ, mà chỉ là một biệt phủ của Chu gia. Đây là biệt phủ riêng của Chu Trung Phách. Hắn thường cưỡng đoạt dân nữ nhà lành, ăn chơi truỵ lạc ở đây.

    Rất nhanh cái lồng được đưa đến phòng của Chu Trung Phách. Nữ tử được mang ra khỏi lồng, ném lên giường đệm êm ái. Đương nhiên tay chân nàng vẫn bị trói bởi xích sắt không có gì nguy hiểm.

    "Các ngươi đều đi ra ngoài, không ai được phép vào làm phiền ta!"

    Chu Trung Phách đợi đám người hoàn toàn ly khai khỏi phòng, nở nụ cười nham hiểm, leo lên giường: "Nếu không phải vì cơ thể thuần Âm của ngươi, bổn thiếu gia như thế nào sẽ đụng vào một xấu nữ như ngươi!"

    Căn phòng được thắp sáng bằng dạ minh châu, ánh sáng mộng ảo nhu hòa chiếu lên khuôn mặt thiếu nữ. Khuôn mặt trái xoan, đôi mày lá liễu, chiếc mũi nhỏ xinh, đôi môi đỏ mọng tinh xảo, hàng mi dài khẽ run, đường cong khuôn ngực khẽ lên xuống theo từng nhịp thở.

    Ánh sáng tối mờ đã che lấp làn da nhợt nhạt và quầng thâm tiều tuỵ dưới mắt, khiến nàng trông càng xinh đẹp quyến rũ. Không ngờ ánh sáng mờ ảo trong căn phòng lại có thể khiến nàng như một tuyệt thế mỹ nhân?

    Chu Trung Phách nuốt nước miếng, tim đập loạn xạ như trống, toàn bộ huyết dịch trong người dồn hết xuống hạ thân: "Trước đó không để ý nhưng thực ra cũng có chút tư sắc!"

    Nước miếng lại bắt đầu túa ra, móng heo của hắn vươn ra nhắm ngực nàng chộp tới: "Tiểu mỹ nhân đừng lo lắng, bổn thiếu gia sẽ sớm cho nàng nếm trải tư vị trên chín tầng mây.. A!".

    Tay của Chu Trung Phách còn chưa kịp chạm vào y phục nàng, cả người đã bị đá bay trên không trung, rơi mạnh xuống mặt đất. Lần này bị ném đến đầu óc quay cuồng, nửa ngày không dậy nổi.

    Hạ Tây ung dung ngồi dậy trên giường, những sợi xích sắt dày cộp rơi rải khắp người nàng. Rõ ràng là những sợi xích sắt này căn bản không thể giữ được nàng.

    Chu Trung Phách run rẩy chỉ vào nàng, run giọng nói: "Ngươi.. Làm sao ngươi có thể thoát khỏi xích sắt?"

    Hạ Tây bước tới, khuôn mặt lộ ra nụ cười âm u lạnh lùng: "Chu thiếu gia thật không khôn ngoan, ta đã có thể thoát khỏi xích sắt trong buổi đấu giá một lần, chẳng lẽ không thể tránh thoát lần thứ hai sao? Ngươi cho rằng đem dây xích sắt biến dày hơn là có thể vây khốn ta?"

    "Ngươi.. ngươi đừng lại gần ta!" Chu Trung Phách bò lùi về phía sau, đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội vàng rút Thẻ Bài Nô lệ ra cầm trong tay, hắn điên cuồng rót linh lực vào trong.

    Hạ Tây lập tức hai tay ôm đầu, vẻ mặt thống khổ hiện lên, ngã về phía giường. Chu Trung Phách trong lòng bình tĩnh lại, lớn tiếng cười từ từ bò dậy khỏi mặt đất: "Ta khuyên ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn nghe lời bổn thiếu gia, đem ta hảo hảo phục vụ, ngươi có thể không cần phải chịu nhiều đau khổ!".

    Cho dù nữ tử này có nổi điên, khó đối phó như thế nào đi nữa, miễn hắn còn cầm Thẻ Bài Nô lệ trong tay, nàng còn không phải ngoan ngoãn nghe lời, mặc hắn đùa giỡn. Hơn nữa, nữ tử càng cao cao tại thượng, phản kháng mãnh liệt, khi dễ nàng sẽ càng làm hắn sảng khoái!

    Chu Trung Phách trong mắt lóe lên vẻ hưng phấn, dâm tà chi sắc, vừa cầm thẻ bài vừa vênh váo đi tới, hất cằm nói: "Còn không mau tới đây cởi y phục cho bổn thiếu gia, nếu lại chọc tức bổn thiếu gia sẽ chỉ khiến ngươi ăn thêm khổ mà thôi!"

    Cơ thể Hạ Tây cuộn tròn lại, không ngừng run rẩy. Khi nghe Chu Trung Phách nói, nàng trầm mặc một lúc lâu, từ từ đưa tay ra hướng tới cổ áo hắn: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, bổn thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi!".

    "Phải không? Muốn ta ngoan ngoãn nghe lời!" Hạ Tây đột nhiên ngẩng đầu lên, nụ cười tà mị u lãnh rơi vào ánh mắt của Chu Trung Phách: "Đồ lợn béo chết tiệt, cứ nằm mơ mãn kiếp đi!"

    Vừa dứt lời, nàng giơ chân lên, tàn nhẫn đá hắn bay ra xa.
     
  2. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 11: An Tâm, Ta Sẽ Không Giết Các Ngươi

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A!" Chu Trung Phách kêu lên một tiếng thảm thiết, bay về phía sau, nghe như lợn bị chọc tiết. Hắn điên cuồng lui về sau, từ trong Nhẫn Trữ Vật lấy ra một cây trường tiên, hoàn toàn lúng túng, thiếu kỹ năng quơ loạn xạ hướng tới Hạ Tây.

    Hạ Tây thân hình linh hoạt, trường tiên hoàn toàn không có khả năng thương tổn nàng, thế nhưng nó lại phát ra một luồng khí u lãnh khiến nàng hứng thú. Nhẹ nhàng né sang một bên, động tác chớp nhoáng không thấy rõ liền nắm chặt trường tiên trong tay, đối mặt với Chu Trung Phách mập mạp, nàng giật mạnh trường tiên vài lần.

    Quất liên tục vào Chu Trung Phách khiến hắn sợ đến hồn siêu phách tán, hét đến nỗi giọng cũng trở nên khàn đi.

    Hạ Tây nhìn bộ dáng thảm thiết đang lăn lộn không ngừng trên mặt đất của hắn liền cười lạnh: "Quả là một hảo trường tiên, ở trong tay ngươi cũng thực rất lãng phí."

    Nếu nàng đoán không lầm thì nó được làm bằng một loại cốt động vật, thuần trắng, dai mà mềm, phần gai trên trường tiên có thể tự do co duỗi, đúng là nhặt được bảo vật.

    Phía bên kia, tiếng gào thét thảm thiết của Chu Trung Phách rốt cuộc cũng thu hút được đám thị vệ ở bên ngoài. Dẫn đầu quả nhiên vẫn là bốn tên võ giả Khai Nguyên kỳ. Khóe miệng Hạ Tây nhếch lên, trong tay đã chuẩn bị tốt Vô Ảnh Châm, hướng đám thị vệ bay tới như mưa rơi.

    "A! Linh lực của ta, tại sao không thể sử dụng được linh lực?"

    "Đồ yêu nữ, ngươi lại dùng yêu thuật gì lên chúng ta?"

    Đám võ giả trong toàn bộ biệt phủ đều tập trung hết ở đây, Vô Ảnh Châm chẳng những phong bế đan điền của bốn tên thị vệ Khai Nguyên kỳ, mà còn đại bộ phận võ giả Luyện Khí kỳ, khiến họ vô pháp vận dụng linh lực.

    Tay Hạ Tây chợt run lên, một mùi hương thoang thoảng tỏa ra trong không khí. Đám thị vệ lòng đầy căm phẫn khi mất đi linh lực, đột nhiên cảm thấy cơ thể nhũn ra, vô lực ngã quỵ xuống đất. Giờ khắc này đừng nói đến phản kháng, chính là lên tiếng kêu cứu cũng không thể.

    Hạ Tây nhặt Thẻ Bài Nô lệ rơi trên mặt đất lên, ném vào không gian của mình, sau đó nhẹ nhàng bước về phía trước, khóe miệng cong lên nụ cười tà ác quỷ quyệt.

    Khuôn mặt béo ục ịch của Chu Trung Phách như cái đầu heo, sưng tấy bầm tím, chằn chịt vết hằn đỏ, ánh mắt hoảng sợ vạn phần: "Cô nương, nữ hiệp, cô nãi nãi, ta sai rồi, ta sai rồi, xin đừng giết ta!".

    Hạ Tây ngồi xổm xuống, vỗ nhẹ lên khuôn mặt thảm thương của Chu Trung Phách: "Ta nói ngươi tên lợn béo chết tiệt, nếu đã sợ ăn đau tại sao không xử sự cho tốt? Tiện nghi của bổn cô nương ngươi tưởng muốn chiếm là có thể chiếm sao?"

    "Ta không dám, hu hu hu, ta không dám nữa đâu!"

    Hạ Tây chán ghét nhìn bộ dạng khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem của Chu Trung Phách, cười lạnh nói: "Đáng tiếc đã muộn! Đụng tới bổn cô nương còn muốn toàn thân mà lui? Nằm mơ đi!"

    Một chân đá cho hắn ngất đi, sau đó lôi bốn tên thị vệ như lôi bao tải lại gần.

    "Các ngươi không phải nói muốn ta nếm trải tư vị muốn sống không được muốn chết không xong sao?" Vẻ âm lãnh trong nụ cười mang theo chút quỷ dị, trong mắt một mảnh lạnh lùng, tàn nhẫn khiến bọn họ khiếp sợ.

    "Ngươi.. ngươi có biết bọn ta là ai không?" Một trong số đó tỏ vẻ hung dữ nhưng lại run sợ trên trong, nói: "Bọn ta là người của Chu gia giàu có nhất Kim Lăng quốc, nếu dám đụng vào Chu thiếu gia cùng bọn ta, ngươi liền trở thành địch nhân của toàn bộ Chu gia."

    "Phi! Ngươi không khó đối phó, bất quá chỉ là một phàm nhân mà thôi! Nếu trước đó chúng ta cảnh giác, cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu ma quỷ kế của ngươi! Chu gia có vô số võ giả lợi hại, đến lúc đó đối phó với ngươi không phải dễ dàng như đạp chết một con kiến sao!"

    "Tốt nhất ngươi nên thả bọn ta ra, nếu không ngươi sẽ phải đối mặt với những võ giả khác trong Chu gia."

    Bốn tên thị vệ đầy uy hiếp, miệt thị một phàm nhân như nàng. Hạ Tây cười mỉa, đám cặn bã vô dụng này, trừ bỏ ỷ vào thân phận võ giả của mình ỷ thế hiếp người, còn có thể làm gì khác?

    Thanh âm u lãnh của nàng lọt vào tai bọn chúng lạnh đến phát run, tựa như địa ngục Tu La: "An tâm, ta sẽ không giết các ngươi."
     
  3. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 12: Có Ân Báo Ân, Có Oán Báo Oán

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn tên thị vệ nghe vậy tức khắc thả lỏng, nhìn Hạ Tây càng thêm khinh miệt. "Hừ! Biết tự lượng sức mình, tự nhận thức được không thể cùng Chu gia đối nghịch. Lập tức thả bọn ta ra, chủ tử và Chu gia sẽ tha cho ngươi một con đường sống!"

    Hạ Tây phớt lờ bọn họ, tiếp tục những gì nàng đang nói dang dở: "Giết bọn ngươi quả thực quá tiện nghi cho các ngươi. Nếu các ngươi đã xem thường một phàm nhân như vậy, trong phần đời còn lại, hãy hảo hảo trải nghiệm một chút là một phàm nhân có tư vị gì!"

    Vừa dứt lời, Vô Ảnh Châm trong tay nàng chợt bay ra. Lần này Vô Ảnh Châm không bắn về phía huyệt đạo phong bế đan điền của họ, mà là phía trung ương Khí Hải đan điền. Tai bọn họ dường như nghe thấy một tiếng 'Xuy' khẽ vang lên, ngay sau đó nồng đậm linh khí tràn ngập trong không khí.

    "A a a a!" Thanh âm thê lương như quỷ khóc sói gào thảm thiết kêu lên vang tận trời xanh. Cơ thể như bị xé rách, linh lực không thể tích trữ được nữa. Khắp toàn tứ chi, từng tấc kinh mạch huyết nhục của họ không còn một chút linh lực nào. Trong nháy mắt, họ không còn cảm nhận được mạch đập của Đan điền, cũng không thể cảm thụ được linh khí của thiên địa.

    Làn da của họ, lấy tốc độ bằng mắt thường hoàn toàn có thể nhìn thấy, nhanh chóng già đi! Chỉ tích tắc mấy giây ngắn ngủi, họ từ một thanh niên trai tráng ba mươi mấy tuổi biến thành một ông lão năm sáu mươi tuổi. Đan điền bị phá vỡ, linh lực tiêu tán, tu vi trong nháy mắt biến mất.

    Đan điền của một người được ẩn trong cơ thể, được che chở bởi linh lực. Muốn phá hủy đan điền của một người, điều đó gần như là bất khả năng. Nhưng với kỹ pháp ngân châm điêu luyện cùng sự am hiểu kết cấu cơ thể, nàng có thể dễ dàng thực hiện được nó.

    Suốt phần đời còn lại, vĩnh viễn bốn tên thị vệ này vô pháp tu luyện, không thể tiến giai. Họ sẽ trở thành người mà mình khinh bỉ nhất một phàm nhân, vô năng già đi. Ở bên cạnh, đám thị vệ Luyện Khí kỳ nhìn mà sợ hãi, yên lặng như ve sầu mùa đông, toàn thân run rẩy.

    Hạ Tây liếc nhìn bọn họ rồi nhàn nhạt nói: "Ta từ trước đến nay có ân báo ân, có oán báo oán. Bọn chúng chọc tới ta, đây là kết cục của bọn chúng. Ta cùng các ngươi không oán không thù, tự nhiên ta sẽ không ra tay với các ngươi."

    Đám người nghe vậy lập tức thở một hơi dài, trong lòng buông lỏng, một đám bắt đầu nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Ngay cả khi Hạ Tây đem Chu Trung Phách cùng bốn tên thị vệ kia kéo ra ngoài, họ cũng giả vờ như không nhìn thấy gì. Nói đùa, bị Chu gia chủ trừng phạt chỉ là tiểu sự, nếu như chọc giận vị cô nãi nãi này, tu vi bọn họ sẽ bị đánh vỡ, cả đời này xem như phế bỏ. Cho nên, Chu thiếu gia, ngươi chỉ có thể tự cầu phúc cho bản thân!

    Mà lúc này, Chu thiếu gia đang bị mọi người thương hại, tựa như một con lợn chết bị kéo đến đại sảnh đón khách trong biệt viện. Khi Hạ Tây trói hắn ta vào một cây cột, khuôn mặt sưng như đầu heo của hắn từ từ thức tỉnh.

    "Ngươi.. Ngươi đang làm gì vậy?" Chu Trung Phách mở to hai mắt, toàn thân đau đớn như bị rút gân. Nhưng hắn cái gì cũng chưa kịp làm, thì đột nhiên nụ cười quỷ quyệt của Hạ Tây hiện ra trước mặt hắn. Loại công kích tâm lý này khiến đầu óc hắn như muốn tắt lịm, tinh thần suy sụp.

    Không đợi Chu Trung Phách nói chuyện, Hạ Tây đã xuất ra ba cây Vô Ảnh Châm, hất tay một cái, ném thẳng vào người Chu Trung Phách. Hắn chỉ cảm thấy toàn thân kinh mạch cứng lại, đan điền bị phong ấn, vô pháp sử dụng linh lực. Đương nhiên, loại phong ấn kinh mạch cùng đan điền này bất đồng với phế bỏ vĩnh viễn, nó chỉ đơn thuần là khiến tu vi bị phong ấn trong một thời gian ngắn.

    Sau khi xuất ra ba cây Vô Ảnh Châm phong bế đan điền, Hạ Tây lại lấy ra một vài cây châm có gắn Khống Nô Chú, không chút lưu tình đâm vào não của Chu Trung Phách.

    Vô Ảnh Châm nháy mắt biến mất vào cái đầu to bự của hắn. Hạ Tây đặt tay nàng lên vân mạch trên cổ tay hắn, xác nhận Vô Ảnh Châm cùng Khống Nô Chú đã xâm nhập vào đại não của hắn, hình thành Não Vực Khống Chú, lúc này nàng mới hài lòng mà buông tay ra.
     
  4. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 13: Hồng Sắc Quả Của Lão Trư

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Chu Trung Phách bắt đầu hét lên, vẻ mặt đầy kinh hãi: "Đồ yêu nữ, ngươi đã làm gì ta? Tại sao ta không thể sử dụng được linh lực.."

    Đối với một tu sĩ, tu vi bị phế trở thành phàm nhân, so với cái chết còn là sự tra tấn khủng khiếp hơn. Hạ Tây mặc kệ hắn, nàng lấy ra một thanh chuỷ thủ, xoẹt xoẹt vài cái, cắt y phục của hắn thành nhiều mảnh.

    Đại môn không biết từ khi nào đã mở ra, gió lạnh thổi vào. Y phục của Chu Trung Phách phiêu đãng theo làn gió, từ từ rơi xuống, chỉ còn lại chiếc quần rách rưới còn treo trên người, muốn che nhưng không được.

    "Chậc chậc!" Hạ Tây lắc đầu thở dài, "Ta vốn dĩ cho rằng y phục ngươi mặc đã đủ xấu, không ngờ khi cởi ra lại càng xấu đến chọc mù mắt người khác. Nói ngươi là đầu heo, quả thực là vũ nhục con heo mà."

    "Đồ tiện nhân, ngươi có bản lĩnh thì đụng vào bổn thiếu gia xem!" Chu Trung Phách từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn vào, làm sao chịu nổi loại sỉ nhục như thế này, cuồng loạn gầm lên, "Đồ tiện nhân, ta muốn đem ngươi bầm thây vạn đoạn!"

    Hạ Tây khinh miệt cười: "Dựa vào bộ dạng ngu xuẩn của ngươi hiện tại còn muốn đem ta bầm thây vạn đoạn? Bổn cô nương ta thật sợ quá!"

    "Ngươi chờ đó! Đến khi ta được cứu, ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi! Cho dù phải đuổi đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ giết chết ngươi!"

    "Ha ha ha.. Hảo a, ta sẽ chờ!" Hạ Tây bật cười, "Nhưng mà, không cần phải đuổi theo ta đến tận chân trời góc bể. Hiện tại ta có thể nói cho ngươi biết, ta là Nạp Lan Phi Tuyết, Nhị tiểu thư của Nạp Lan phủ, nữ nhi của thần y Nạp Lan Chinh Trạch, có bản lĩnh, ngươi liền tới tìm ta tính sổ!"

    "Nạp Lan Phi Tuyết.." Chu Trung Phách nghiến răng nghiến lợi nhẩm lại cái tên, hai mắt đỏ ngầu, muốn đem nàng cắn nát tới chết: "Ta nhất định sẽ không tha cho ngươi!"

    Hạ Tây phớt lờ tiếng gầm rú của hắn, như những gì nàng đã làm với Chu Trung Phách, nàng cũng lột sạch y phục của bốn tên thị vệ, trói từng người vào cây cột ở giữa Khách sảnh. Đối với những vật phẩm trên người Chu Trung Phách cùng đám thị vệ, bao gồm cả chiếc Nhẫn Trữ Vật quý giá trên tay Chu Trung Phách, nàng cũng tiện tay thu vào.

    "Phanh!" Một tiếng vang lớn, Hạ Tây đã phá hủy hoàn toàn đại môn của biệt phủ, khiến cảnh tượng trong Khách sảnh hiện ra rõ ràng, người qua đường hoàn toàn có thể nhìn thấy. Đám người trong biệt phủ đều bị trúng chiêu của nàng, ít nhất một ngày một đêm mới có thể bò dậy được. Tin chắc rằng vào sáng mai, khi những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu vào nơi đây, nhất định sẽ có rất nhiều người được chứng kiến cảnh tượng đẹp nhất thiên hạ bên trong biệt phủ này.

    Đối mặt với ánh trăng nhàn nhạt, Hạ Tây quay đầu lại, hướng về phía Chu Trung Phách ở giữa đại sảnh, nở nụ cười đắc ý: "Có thể phô bày thân hình xấu xí của các ngươi trước mặt bàn dân thiên hạ, chính là vinh hạnh của các ngươi, về sau đừng quên cảm tạ ta! Hãy nhớ kỹ, ta là Nạp Lan Phi Tuyết!"

    Xoay người, nụ cười trên mặt Hạ Tây chợt biến đổi, hóa thành tà ác lãnh khốc. Nhị tiểu thư Nạp Lan phủ, Nạp Lan Phi Tuyết? Ha ha, nếu ngươi đã nghĩ Nạp Lan Hạ Tây cản trở con đường của ngươi, nếu ta không làm gì mà mặc kệ hành động của ngươi, không phải quá có lỗi với ngươi sao? Không ai tính kế nàng, Hạ Tây, mà không phải trả một cái giá rất đắt, giống như ở kiếp trước.

    Sau khi Hạ Tây rời đi, ước chừng một nén hương, một thân ảnh từ trong sân viện vọt ra, nhanh chóng chạy tới một tòa dinh thự xa hoa gần đó, phụ cận Hoàng cung Yến Kinh.

    Màn đêm tĩnh mịch, bên trong một các lâu truyền đến tiếng cười thoải mái của nam nhân. Tiếng cười trầm thấp, hồn hậu, phảng phất như tiếng huyền cầm đang được gảy, mang theo u trầm thâm thuý, trêu chọc nhân tâm.

    Lúc này đây, tiếng cười của hắn tràn ngập hứng thú: "Quả thực càng ngày càng thú vị. Bổn vương thật nóng lòng muốn lập tức đi gặp nàng ta. Tin tức mà ta sai ngươi điều tra, đã điều tra được chưa?"

    "Tình báo vừa mới đưa đến, thỉnh Chủ tử xem qua."

    Nam nhân tiếp nhận Ngọc Giản [1] được trình lên, trong mắt đầy tò mò, thần sắc chậm rãi biến đổi, chìm vào thông tin mà nó lưu trữ.

    [1] Ngọc Giản (玉 简 yùjiǎn) - Một dải ngọc dài và hẹp được sử dụng như một ma phẩm. Tu sĩ có thể lưu trữ thông tin bên trong nó, những tu sĩ khác có thể dùng Ngọc Giản đó để truyền trực tiếp thông tin được lưu trữ vào tâm trí của họ. Dựa trên thẻ tre được sử dụng ở Trung Quốc cổ đại.
     
  5. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 14: Khí Chủ Điêu Nô

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên dưới Thương Sơn hoang vắng, ngoại thành Yến Kinh, có một tiểu viện tồi tàn. Nơi này là chỗ ở của Tam tiểu thư, nữ nhi của tiểu thiếp Nạp Lan Chính Trạch, thần y tiếng tắm lẫy lừng của Yến Kinh. Rất ít người biết Nạp Lan Hạ Tây sống tại đây.

    Thương Sơn nằm giữa một vùng hoang vắng, linh lực mỏng. Chim thú hiếm khi đi lang thang trong khu vực này, các loại linh dược, linh thảo cũng vô pháp phát triển. Thậm chí hoa quả thu hoạch bình thường cũng không thể tồn tại nổi trong môi trường này.

    Lúc này đã qua giờ Mão, gió núi thường xuyên thổi vào sân viện, mang theo từng đợt lạnh lẽo u ám. Song Trần ma ma vẫn đi đi lại lại trong sân, thỉnh thoảng liếc về phía cánh cổng tồi tàn. Tiểu thư biến mất đã hơn một ngày, tại sao nàng còn chưa trở về? Ánh mắt bà chuyển hướng về phía Chính phòng đang đèn đuốc sáng trưng, rốt cuộc không nhịn được mà bước tới.

    Cánh cửa mở ra, bên trong truyền đến mùi rượu nồng nặc, kèm theo tiếng cười nói ồn ào. Đã gần tờ mờ sáng, thế nhưng trong Chính phòng, một đám hạ nô vẫn đang vui vẻ đánh bạc uống rượu.

    Trần ma ma cẩn thận bước vào, trên mặt đầy vẻ bất an: "Lý quản gia, tiểu thư đã một ngày một đêm không về, ta thật sự lo lắng không biết nàng đã xảy ra chuyện gì. Ngươi có thể phái người đi tìm tiểu thư được không?"

    Căn phòng đang huyên náo bỗng yên ắng.

    "Ta nói hôm nay như thế nào vận may lại kém đến vậy, nguyên lai là có một sao chổi đến sờ gáy."

    Lý quản gia đang ngồi đánh bạc trên bàn, hung hăng đá vào chiếc ghế đẩu bên cạnh. Một tia chán ghét xẹt qua trên mặt hắn: "Tiểu thư nhà ngươi không về cũng không liên quan đến bọn ta, nói không chừng đã cùng dã nam nhân chạy trốn rồi cũng nên?"

    Đám người trong phòng phá lên cười to, có người phụ họa nói: "Nghe nói nương nàng chính là câu dẫn Nạp Lan thần y, còn mặt dày mày dạn trở thành tiểu thiếp, quả nhiên nương nào nhi nấy. Có mẫu thân như ****, dĩ nhiên nữ nhi cũng sẽ hành động như vậy thôi, đúng không?"

    "Ngươi! Ngươi không được ăn nói nhảm nhí!" Khuôn mặt Trần ma ma đỏ hết lên, đôi mắt đục ngầu tức giận trừng lớn: "Ta không cho phép ngươi vu khống Phu nhân cùng tiểu thư.."

    "Ha ha ha, nàng ta bất quá chỉ là thứ rác rưởi hèn mọn, thậm chí tư chất tu luyện còn không có, còn dám tự xưng là tiểu thư, đừng tự làm mình xấu hổ!"

    "Đúng vậy, nếu không phải Nạp Lan thần y khoan dung, tấm lòng nhân hậu, thế nào lại để cho nàng sống ở đây, thậm chí còn phái nhiều người như vậy hầu hạ nàng? Phi! Không biết từ đâu tới một dã loại, còn là một phế vật vô dụng Nàng đã chết mới là tốt nhất, cũng miễn sau này nàng cấp cho Nạp Lan gia một nỗi ô nhục."

    Chỉ cần Nạp Lan Hạ Tây, phế vật đó, thực sự chết đi, họ mới có thể quay trở lại Nạp Lan phủ. Sẽ không cần ở cái nơi mà ngay cả chim cũng không thèm đậu, không kiếm được bất kỳ lợi lộc nào, tu vi cũng không thể tiến giai.

    "Im miệng!" Hai mắt Trần ma ma đỏ ngầu, nhào tới đám người: "Các ngươi! Đám điêu nô này, rõ ràng lão gia phái tới để hầu hạ tiểu thư. Chính các ngươi lại chiếm cứ Chính phòng của tiểu thư, đuổi tiểu thư cùng ta tới sống trong phòng củi, khiến chúng ta đến cẩu còn không bằng!"

    Toàn thân bà bốc lửa giận. Trong khoảnh khắc Lý quản gia không chú ý, hắn bị túm lấy tóc, cổ bị bóp chặt. Đột kích bất ngờ khiến hắn hét lên một tiếng đau đớn.

    Trần ma ma muốn cùng hắn đồng quy vu tận. Bà vừa túm tóc vừa cào loạn xạ lên người hắn, cuồng bạo hét to: "Nếu Tiểu thư đã chết, ta cũng sẽ cùng đám các ngươi chết theo nàng! Dù phải bò về Nạp Lan phủ, ta cũng phải bẩm báo hành vi đại nghịch bất đạo của các ngươi cho Lão gia. Ta không tin Nạp Lan gia chủ thực sự không quan tâm đến sự sống chết của tiểu thư. Cho dù tiểu thư có thực sự bị bỏ rơi, đám điều nô bỏ mặc chủ tử như các ngươi, cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!"
     
  6. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 15: Nỗi Tuyệt Vọng Của Trần Ma Ma

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong Chính phòng, bầu không khí vui vẻ náo nhiệt trước đó lập tức ngừng hẳn. Đám hạ nô đều biến sắc, đặc biệt là gã sai vặt tên Tiểu Tứ.

    Tóc của Lý quản gia bị kéo giật đến rối loạn. Cổ hằn lên những vết cào cấu rỉ máu, hắn kịp phản ứng lại, hung hắng đá mạnh vào bụng của Trần ma ma. Lý quản gia đang ở Luyện Khí kỳ tầng thứ ba, cú đá của hắn dùng đủ thập phần lực đạo. Trần ma ma yếu ớt làm sao có thể chống cự, cả người như đạn pháo bay thẳng ra ngoài, đập mạnh vào góc bàn.

    Tiểu Tứ luôn đi theo sau Lý quản gia, bước lên phía trước, tàn nhẫn giẫm lên mu bàn tay của Trần ma ma, mặt mày dữ tợn nói: "Cấp cho ngươi mặt mũi mà còn không biết xấu hổ. Lão bà sống dở chết dở này, ngươi nghĩ mình là ai, cư nhiên dám uy hiếp bọn ta?"

    "Nếu giống trước đây, cùng cẩu đồng dạng, ngoan ngoãn nghe lời, nói không chừng bọn ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống. Nhưng hiện tại tiểu thư nhà ngươi đã không còn nữa, ngươi còn dám không biết điều. Đừng trách bọn ta độc ác."

    Trần ma ma ngẩng đầu lên chịu đựng toàn thân đau đớn, nhìn đám người xung quanh. Trong mắt họ đều lóe lên một tia dữ tợn cùng tàn nhẫn. Không ai trong số họ ngạc nhiên với việc tiểu thư mất tích! Thậm chí còn có vẻ vui mừng khi người khác gặp họa, mỗi người đều dụng tâm xấu xa. Đám người này.. đám người này căn bản là biết tiểu thư đã đi đâu, có lẽ chính họ đã xuống tay hại tiểu thư!

    Trần ma ma khó khăn đứng dậy, hướng bọn họ quỳ xuống: "Ta cầu xin các ngươi, nói cho ta biết tiểu thư đang ở đâu. Muốn ta bồi cái mạng già này, ta cũng nguyện ý. Về sau sẽ làm trâu làm ngựa cho các ngươi, cầu xin các ngươi cho ta biết tiểu thư đang ở đâu?"

    "Ha ha ha ha.." Đám hạ nhân vây quanh Trần ma ma phát ra trận cười ác ý.

    Lý quản gia cười âm hiểm, đột nhiên cầm lấy tất cả bài cửu[1] trên bàn, ném chúng trước mặt Trần ma ma: "Nếu ngươi đem hết thảy những bài cửu này nuốt xuống, ta liền nói cho ngươi biết tiểu thư nhà ngươi đang ở đâu."

    Trần ma ma sắc mặt trắng bệch. Bài cửu có mấy chục khối, bà căn bản là không thể nuốt hết chúng.

    "Các ngươi.. các ngươi là lũ cầm thú cặn bã.." Bà còn chưa kịp nói xong, có người từ đằng sau tàn nhẫn đá vào bà, ép mặt bà vào đống bài cửu trước mặt.

    "Lý quản gia kêu ngươi ăn, ngươi bị điếc sao?" Tiểu Tứ hung hăng đạp lên mặt bà, một người khác cầm một đống bài cửu, nhét chúng vào miệng bà. Căn phòng tràn ngập tiếng cười tà ác.

    "Ô ô ô.." Trần ma ma vùng vẫy, liều mạng hét lên, "Các ngươi.. lũ ác nô các ngươi, ta sẽ.. ô ô.. sẽ bẩm báo với Lão gia, các ngươi hại chết tiểu thư.. ô ô.. các ngươi nhất định sẽ bị quả báo!"

    Đứng thưởng thức cảnh tượng đặc sắc, Lý quản gia cùng tâm phúc của hắn, Tiểu Tứ, liếc mắt nhìn nhau, trong mắt đầy nham hiểm. Không ai trong đám hạ nhân biết Nạp Lan Hạ Tây đang ở đâu. Họ chỉ biết có người trong Nạp Lan gia thấy nàng không vừa mắt, muốn giáo huấn nàng. Nhưng chỉ có hai người bọn họ biết, cái phế vật Nạp Lan Hạ Tây đó sẽ không bao giờ quay trở lại.

    Người đó hứa hẹn, chỉ cần bọn họ làm tốt phận sự, khiến Nạp Lan Hạ Tây vĩnh viễn biến mất. Họ sẽ được phép quay trở lại Nạp Lan phủ, còn được cung cấp tài nguyên tu luyện dồi dào. Xem ra, lão bà chướng mắt này nhất định sẽ không chịu yên lặng.

    Lý quản gia cười lạnh một tiếng, cúi xuống, âm trầm nói: "Nếu ngươi đã trung thành như vậy, lại muốn được gặp tiểu thư nhà mình, ta sẽ tiễn ngươi cùng bồi bạn với Phu nhân cùng tiểu thư! Tới được âm tào địa phủ, nhớ cảm tạ ân đức của ta."

    Nói xong, hắn chậm rãi ngẩng đầu, đột ngột hạ xuống hướng đỉnh đầu của Trần ma ma đánh tới! Trần ma ma tuyệt vọng nhắm mắt lại, trong lòng đầy căm phẫn cùng không cam tâm, nhưng lại bất lực.

    [1] Những quân bài domino được sử dụng để đánh bạc
     
  7. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 16: Người Hay Quỷ?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cơn đau trong tưởng tượng không hề ập đến, Trần ma ma mờ mịt mở mắt ra, nhìn thấy bàn tay của Lý quản gia dừng lại giữa không trung. Cổ tay hắn bị một sợi dây mỏng buộc chặt, không.. không phải là một sợi dây thừng, có thể nói là một cái trường tiên, hay chính xác hơn là một bạch trường tiên với một đầu mũi tên sắc ở cuối.

    Lý quản gia tức giận quay đầu lại: "Chết tiệt, người nào không có mắt dám động thủ với lão tử?" Vừa định giải phóng linh lực toàn thân bẻ gãy trường tiên, đột nhiên cảm thấy đầu óc một trận đau đớn tê dại, như bị xé ra thành từng mảnh. Cả người bất ngờ bay lên không trung.

    "A a a!" Tiếng hét thảm thiết vang vọng khắp sân viện. Một đám hạ nhân trong phòng bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ ngây người, đứng bất động tại chỗ. Ngơ ngác nhìn Lý Quản gia thường ngày cường đại, giờ giống như bao tải bị ném lên không trung, quật mạnh xuống đất.

    "Rắc.. rắc.." Từng tiếng thanh âm làm người sởn tóc gáy phát ra từ cơ thể Lý quản gia. Đó là.. đó là âm thanh của từng khúc xương cốt đang nứt ra! Đôi mắt Lý quản gia trở nên trắng dã. Huyết dịch từ khoé miệng chảy ra, trong nháy mắt, tắt thở mà chết!

    Sắc mặt đám hạ nhân đều tái đi. Hoảng sợ nhìn về phía cửa. Trong bóng tối mập mờ, thân ảnh nhỏ nhắn của một thiếu nữ chậm rãi bước vào phòng.

    "A!" Tiểu Tứ, gã sai vặt luôn theo sát bên cạnh Lý Quản gia, hét lớn: "Làm sao có thể? Ngươi.. sao ngươi có thể trở về? Sao ngươi vẫn có thể trở về?"

    Những hạ nhân khác, mặc dù không quá hoảng sợ như hắn, nhưng vẫn đầy vẻ nghi hoặc cùng sợ hãi. Người trước mắt họ có làn da trắng bệch, vóc người nhỏ nhắn, rõ ràng chính là Chủ nhân của biệt viện này – Nạp Lan Hạ Tây. Nhưng, thực sự là Nạp Lan Hạ Tây sao?

    Trong ấn tượng của họ, phế vật Tam tiểu thư luôn hèn nhát, nhu nhược. Sao nàng có thể biểu lộ ra một khí tức lãnh khốc như vậy? Càng đáng sợ hơn chính là, chỉ với một chiêu nàng đã dễ dàng hạ gục Lý quản gia, xương cốt đứt đoạn, bi thảm chết ngay tại chỗ.

    Không sai, sau khi phá hủy toàn bộ biệt phủ Chu gia, Hạ Tây dựa vào trí nhớ của nguyên chủ trở lại biệt viện. Nàng tưởng rằng đã hiểu rõ tình cảnh khốn khổ của Nạp Lan Hạ Tây. Song, thẳng đến khi nhìn thấy cảnh tượng vừa rồi, nàng mới biết cuộc sống của Nạp Lan Hạ Tây trước đây thê thảm như thế nào. Nàng, cùng với người duy nhất luôn quan tâm nàng, Trần ma ma, đến cẩu còn không bằng.

    Tiểu thư bị đuổi đến phòng chứa củi, lũ hạ nô lại quang minh chính đại chiếm cứ Chính phòng. Nạp Lan phủ thường xuyên gửi thức ăn đến, đều bị lũ hạ nô phân phát, chỉ còn lại cơm thừa canh cặn cho Nạp Lan Hạ Tây cùng Trần ma ma, gần như ăn không đủ no. Càng không thể chấp nhận chính là, tiểu thư mất tích, lũ hạ nô chẳng những không hề lo lắng mà còn muốn giết chết Trần ma ma, người thân cận với nàng.

    Mặc dù đồng cảm với cảnh ngộ của Nạp Lan Hạ Tây, cũng biết người không có thiên phú tu luyện muốn tồn tại ở thế giới này không dễ. Nhưng Hạ Tây vẫn không khỏi thầm thở dài, làm một tiểu thư xuất thân từ một đại gia tộc, những ngày tháng trước đây của Nạp Lan Hạ Tây thực sự đến cẩu còn không bằng.

    Bước từng bước một, Hạ Tây chậm rãi đi vào Chính phòng. Cứ mỗi bước nàng đi, đám hạ nhân lại run rẩy sợ hãi lùi một bước. Tiểu Tứ, tâm phúc của Lý quản gia, sợ đến mức toàn thân run lên.

    "Ngươi.. ngươi là người nào?" Hoảng loạn lùi lại khiến hắn lảo đảo ngã xuống đất, nhưng vẫn gắng sức bò về phía sau.

    "Ngươi.. ngươi là ma đúng không, ngươi là quỷ hồn của Tam tiểu thư đến báo thù đúng không?"

    "Không! Không! Đừng trách ta, chuyện đó không phải do ta làm! Ta chỉ nghe theo mệnh lệnh của Trương quản gia, ngươi muốn tìm liền đi tìm Nhị tiểu thư cùng Trương quản gia! Chuyện này không liên can đến ta!"
     
  8. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 17: Ai Thu Thập Ai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Làm ơn tha cho ta! Tha cho ta!"

    Hạ Tây hàng lông mày hơi nhíu lại, đột nhiên rút trường tiên ra, lật nhẹ cổ tay. Trường tiên tạo thành một đường cong tuyệt đẹp trong không trung, không nặng không nhẹ quật lên người gã sai vặt đó. Tiểu Tứ toàn thân một trận co rút, đến hét còn chưa kịp hét, liền ngất lịm đi. Từ miệng tên điêu nô này, vẫn thu được không ít thông tin hữu ích, nên tạm thời, tính mạng của hắn sẽ được lưu lại. Khóe miệng Hạ Tây nhếch lên một nụ cười quỷ quyệt.

    Trần ma ma ướt đẫm máu, ngã trên mặt đất, người đầy thương tích, rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên được, nhìn về hướng phát ra tiếng động. Đôi mắt lờ mờ của bà phản chiếu thân ảnh quen thuộc của Hạ Tây, trong nháy mắt, nước mắt tuôn rơi trên má: "Tiểu thư, thực sự là tiểu thư! Ta liền biết người sẽ không chết, ta biết.. phu nhân sẽ phù hộ cho người!"

    Hạ Tây nhìn Trần ma ma vẫn nằm gục trên mặt đất. Khuôn mặt đẫm máu cùng nước mắt, trong mắt nàng chợt lóe lên tia phức tạp rồi biến mất. Nàng có thể nghe được ra cách mà Trần ma ma nói chuyện với Nạp Lan Hạ Tây, đầy thâm hậu tình nghĩa cùng yêu quý, thực sự là một hạ nhân trung thành. Bà cam nguyện chết để trả thù cho tiểu thư của mình, không một chút tư lợi tính kế.

    Trong ký ức bi thảm của Nạp Lan Hạ Tây, Trần ma ma từ nhỏ luôn chiếu cố nàng. Bà thà mệt chết, đói chết cũng không để nàng phải chịu bất bình uỷ khuất. Nếu không có bà, Nạp Lan Hạ Tây căn bản không thể sống đến tận bây giờ. Loại tình cảm này khiến nàng cảm thấy xa lạ, cũng cảm thấy ghen tị. Người thề sống chết bảo vệ che chở cho nàng, thế giới trước đây cũng từng có một người như vậy, nhưng..

    Hạ Tây thở gắt, cúi người đỡ Trần ma ma dậy. Khẽ nâng đầu bà lên, ấn nhẹ vào một số huyệt đạo trên người bà. Trần ma ma cảm thấy lồng ngực đau nhói, như bị xé rách ra, cảm giác căng tràn trong bụng khiến bà khó thở. Đột nhiên cảm thấy đau đớn ấy gần như tan biến! Ngay cả bàn tay ban đầu chảy máu không ngừng cũng dần dần nhỏ giọt rồi ngừng hẳn.

    Trần ma ma kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Tây đang đứng trước mặt bà, đầy vẻ lãnh ngạo. Bà lập tức chết lặng, tiểu thư đứng trước mắt, thậm chí cả vẻ ngoài, dường như hoàn toàn bất đồng.

    Hạ Tây không giải thích với bà, chỉ cười nhạt, "Nhũ mẫu, người hãy trở về phòng trước. Đợi ta giải quyết xong bọn họ, sẽ giúp người chữa thương."

    Giải.. giải quyết bọn họ? Trần ma ma mở to hai mắt, kêu lên: "Tiểu.. tiểu thư, một vài trong số họ đang ở tu vi Luyện Khí kỳ, người.. sao người có thể là đối thủ của bọn họ?"

    Trần ma ma kinh hãi kêu lên, tức khắc khiến đám người hồi phục tinh thần.

    Trương Tam, cũng nằm trong đám hạ nhân, có tu vi cao nhất ở đây. Năm ngoái vừa mới đạt tới đỉnh của tầng thứ hai Luyện Khí kỳ. Hắn linh tụ hai mắt thấy rõ, Hạ Tây vẫn chỉ là một phế vật không có linh lực cùng tu vi. Nhận thức được điều này, khiếp sợ ban đầu chuyển thành cơn phẫn nộ. Bọn họ đều là tu sĩ Luyện Khí kỳ, cư nhiên lại bị một phàm nhân vô pháp tu luyện dọa đến rơi hết ruột gan, nói ra quả thực đáng xấu hổ đến chết. Lý quản gia nhất định là bị đánh lén, không kịp phòng thủ nên mới bị giết chết.

    Trương Tam hung hăng trừng mắt với nàng: "Hôm nay Tam tiểu thư khẩu khí thật lớn, chúng ta còn chưa biết ai thu thập ai đâu. Để bọn ta dạy cho ngươi biết cái gì gọi là tự lượng sức mình!"

    Trần ma ma hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch. Không chút nghĩ ngợi liền chắn trước mặt Hạ Tây, ngăn cản tầm nhìn của họ: "Tiểu thư, người mau chạy đi! Nhũ mẫu sẽ ngăn bọn họ lại, người lập tức hồi Nạp Lan phủ, hướng Lão gia cầu cứu!"

    Hạ Tây sững sờ, nhìn chằm chằm vào bóng lưng kiên định của Trần ma ma. Mặc dù bà đang run lên bần bật, nhưng vẫn không hề lùi bước. Vốn dĩ trái tim đã lãnh khốc vô tình, giờ lại có một dòng nước ấm áp đang tuôn trào. Kiếp này thế nhưng vẫn có người không màng tính mạng bảo hộ nàng.

    Chương 18: Nỗi Nhục Của Nạp Lan Phủ

    Hạ Tây nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai gầy của Trần ma ma, thanh âm hiếm thấy mang theo một tia dịu dàng: "Nhũ mẫu đừng sợ, ta tự nhiên có biện pháp thu thập bọn họ."

    Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, hướng về phía đám hạ nhân đang tụ tập một bên: "Các ngươi chớ quên, vô luận thế nào ta vẫn là chủ tử. Các ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, không sợ bị Nạp Lan phủ trừng phạt sao?"

    "Ha ha ha ha.." Đám hạ nhân trong phòng đều ngửa đầu cười to, trên mặt đều là vẻ giễu cợt cùng hả hê: "Nạp Lan phủ? Ha ha, ta khuyên ngươi đừng mơ mộng hão huyền, ai mà không biết ngươi là nỗi nhục của Nạp Lan phủ? Ngươi tồn tại chỉ khiến Nạp Lan phủ mất mặt mà thôi. Nói không chừng ngươi chết, các chủ tử mới thực sự thấy vui vẻ!"

    Một người khác phụ họa nói: "Không sai! Lão gia cùng các chủ tử khác trong Nạp Lan gia đều có thiên phú tuyệt đỉnh, ai trong số họ không phải là tài nữ tài tuấn nổi danh khắp Yến Kinh. Vậy mà vẫn lọt ra ngươi, cái phế vật này, ném hết mặt mũi của Nạp Lan phủ. Cũng không biết ngươi có thực sự là nữ nhi thân sinh của Lão gia hay không."

    "Nói không chừng chỉ là một dã loại! Ai không biết nương nàng ta nổi tiếng là diện mạo hồ ly tinh, cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu nam nhân bị nàng ta mê hoặc!"

    Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười náo nhiệt. Trần ma ma tức giận cả người phát run, cơ hồ muốn lao vào, lôi cái lưỡi độc địa của đám điêu nô này ra.

    Hạ Tây lại không hề tức giận, giữ chặt Trần ma ma, nhàn nhạt quét mắt qua đám người: "Ồ, cho nên nói đem ta lặng lẽ bán đi, cũng là chủ ý của Nạp Lan phủ?"

    Trong sâu thẳm ký ức của Nạp Lan Hạ Tây, ẩn chứa một khao khát mãnh liệt. Khao khát được Nạp Lan phủ công nhận cùng với niềm ngưỡng mộ của một hài tử đối với Nạp Lan Chính Trạch. Cho dù trong thời thơ ấu, nàng thường xuyên bị Nạp Lan Phi Tuyết bắt nạt, cũng không chút oán hận, ngược lại còn xem nàng như thân tỷ tỷ. Một tiểu cô nương thiện lương yếu đuối, ngay cả khi Nạp Lan phủ vứt bỏ nàng, nàng vẫn có thể tha thứ.

    Trương Tam hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh bỉ nói: "Đó là đương nhiên. Nếu bọn ta nhận được lệnh trực tiếp giết chết ngươi, cũng không vấn đề gì. Căn bản là bọn ta thiện tâm, cho ngươi một con đường sống. Huống chi thứ phế vật vô dụng như ngươi, bị bán làm nô lệ đã là phúc phận lắm rồi!"

    Đám hạ nhân ở đây không rõ về sự tình Hạ Tây bị bán đi như Trương quản gia cùng Tiểu Tứ, chỉ biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với nàng, nhưng không thèm quan tâm. Mỗi người bọn họ đều đối với Nạp Lan Hạ Tây căm thù đến tận xương tuỷ. Tất cả đều mong nàng sớm một chút biến mất, để họ có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, trở về Nạp Lan phủ.

    Nạp Lan Hạ Tây đang cản trở họ quay trở lại, nhưng dù sao Nạp Lan Hạ Tây vẫn là Tam tiểu thư của Nạp Lan phủ, họ cũng không dám mù quáng hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại có người trong Nạp Lan phủ muốn nàng chết, bọn họ dĩ nhiên rất sẵn lòng làm chuyện đó.

    Trương Tam rút ra một thanh đoản đao từ sau lưng, thận trọng đến gần Hạ Tây: "Nếu ngươi đã không cảm kích lòng tốt mà bọn ta đã cho ngươi, tự mình đưa tới cửa tìm cái chết, vậy đừng trách bọn ta độc ác."

    "Các huynh đệ, lên!"

    Vừa dứt lời, năm hạ nhân còn lại trong phòng cùng hắn đồng thời ra tay. Trương Tam vung đoản đao hàn quang lập loè, những tên khác tụ linh lực trong bàn tay, hướng Hạ Tây đánh tới.

    Hạ Tây cười lạnh một tiếng, đẩy nhẹ Trần ma ma đang la hét bên cạnh ra xa mình, thân hình khẽ lắc. Trường tiên trong tay bật ra, quất mạnh về phía sáu người.

    "A a a!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng: "Tay của ta! Tay của ta!"

    Chỉ trong nháy mắt, xương cổ tay của ba người đều bị đập nát. Cả bàn tay đốm tím đốm xanh, vô lực buông thỏng xuống dưới.
     
  9. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 18: Nỗi Nhục Của Nạp Lan Phủ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tây nhẹ nhàng đặt tay lên bả vai gầy của Trần ma ma, thanh âm hiếm thấy mang theo một tia dịu dàng: "Nhũ mẫu đừng sợ, ta tự nhiên có biện pháp thu thập bọn họ."

    Nói xong, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, hướng về phía đám hạ nhân đang tụ tập một bên: "Các ngươi chớ quên, vô luận thế nào ta vẫn là chủ tử. Các ngươi dám dĩ hạ phạm thượng, không sợ bị Nạp Lan phủ trừng phạt sao?"

    "Ha ha ha ha.." Đám hạ nhân trong phòng đều ngửa đầu cười to, trên mặt đều là vẻ giễu cợt cùng hả hê: "Nạp Lan phủ? Ha ha, ta khuyên ngươi đừng mơ mộng hão huyền, ai mà không biết ngươi là nỗi nhục của Nạp Lan phủ? Ngươi tồn tại chỉ khiến Nạp Lan phủ mất mặt mà thôi. Nói không chừng ngươi chết, các chủ tử mới thực sự thấy vui vẻ!"

    Một người khác phụ họa nói: "Không sai! Lão gia cùng các chủ tử khác trong Nạp Lan gia đều có thiên phú tuyệt đỉnh, ai trong số họ không phải là tài nữ tài tuấn nổi danh khắp Yến Kinh. Vậy mà vẫn lọt ra ngươi, cái phế vật này, ném hết mặt mũi của Nạp Lan phủ. Cũng không biết ngươi có thực sự là nữ nhi thân sinh của Lão gia hay không."

    "Nói không chừng chỉ là một dã loại! Ai không biết nương nàng ta nổi tiếng là diện mạo hồ ly tinh, cũng không biết bên ngoài có bao nhiêu nam nhân bị nàng ta mê hoặc!"

    Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười náo nhiệt. Trần ma ma tức giận cả người phát run, cơ hồ muốn lao vào, lôi cái lưỡi độc địa của đám điêu nô này ra.

    Hạ Tây lại không hề tức giận, giữ chặt Trần ma ma, nhàn nhạt quét mắt qua đám người: "Ồ, cho nên nói đem ta lặng lẽ bán đi, cũng là chủ ý của Nạp Lan phủ?"

    Trong sâu thẳm ký ức của Nạp Lan Hạ Tây, ẩn chứa một khao khát mãnh liệt. Khao khát được Nạp Lan phủ công nhận cùng với niềm ngưỡng mộ của một hài tử đối với Nạp Lan Chính Trạch. Cho dù trong thời thơ ấu, nàng thường xuyên bị Nạp Lan Phi Tuyết bắt nạt, cũng không chút oán hận, ngược lại còn xem nàng như thân tỷ tỷ. Một tiểu cô nương thiện lương yếu đuối, ngay cả khi Nạp Lan phủ vứt bỏ nàng, nàng vẫn có thể tha thứ.

    Trương Tam hừ lạnh một tiếng, đầy vẻ khinh bỉ nói: "Đó là đương nhiên. Nếu bọn ta nhận được lệnh trực tiếp giết chết ngươi, cũng không vấn đề gì. Căn bản là bọn ta thiện tâm, cho ngươi một con đường sống. Huống chi thứ phế vật vô dụng như ngươi, bị bán làm nô lệ đã là phúc phận lắm rồi!"

    Đám hạ nhân ở đây không rõ về sự tình Hạ Tây bị bán đi như Trương quản gia cùng Tiểu Tứ, chỉ biết rằng có chuyện gì đó đã xảy ra với nàng, nhưng không thèm quan tâm. Mỗi người bọn họ đều đối với Nạp Lan Hạ Tây căm thù đến tận xương tuỷ. Tất cả đều mong nàng sớm một chút biến mất, để họ có thể rời khỏi cái nơi khỉ ho cò gáy này, trở về Nạp Lan phủ.

    Nạp Lan Hạ Tây đang cản trở họ quay trở lại, nhưng dù sao Nạp Lan Hạ Tây vẫn là Tam tiểu thư của Nạp Lan phủ, họ cũng không dám mù quáng hành động thiếu suy nghĩ. Hiện tại có người trong Nạp Lan phủ muốn nàng chết, bọn họ dĩ nhiên rất sẵn lòng làm chuyện đó.

    Trương Tam rút ra một thanh đoản đao từ sau lưng, thận trọng đến gần Hạ Tây: "Nếu ngươi đã không cảm kích lòng tốt mà bọn ta đã cho ngươi, tự mình đưa tới cửa tìm cái chết, vậy đừng trách bọn ta độc ác."

    "Các huynh đệ, lên!"

    Vừa dứt lời, năm hạ nhân còn lại trong phòng cùng hắn đồng thời ra tay. Trương Tam vung đoản đao hàn quang lập loè, những tên khác tụ linh lực trong bàn tay, hướng Hạ Tây đánh tới.

    Hạ Tây cười lạnh một tiếng, đẩy nhẹ Trần ma ma đang la hét bên cạnh ra xa mình, thân hình khẽ lắc. Trường tiên trong tay bật ra, quất mạnh về phía sáu người.

    "A a a!" Tiếng kêu thảm thiết vang vọng khắp phòng: "Tay của ta! Tay của ta!"

    Chỉ trong nháy mắt, xương cổ tay của ba người đều bị đập nát. Cả bàn tay đốm tím đốm xanh, vô lực buông thỏng xuống dưới.
     
  10. phamhongkimngan

    Bài viết:
    90
    Chương 19: Tha Cho Các Ngươi? Có Thể

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bàn tay cầm đoản đao của Trương Tam nơi cổ tay đã hoàn toàn bị gãy. Phần xương bị gãy mơ hồ lộ ra giữa huyết nhục. Ba người còn lại cứng đờ nhìn cảnh tượng trước mắt, sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.

    Hạ Tây một lần nữa vung roi, tiếng kêu thảm thiết của bọn họ vang lên, nằm rạp trên mặt đất. Hạ Tây từ trên nhìn xuống đám người đang đau đớn lăn lộn, khóe miệng hiện ra một tia giễu cợt. Dựa vào công phu mèo quào này của bọn họ, cùng đám thị vệ của Chu Trung Phách đều không thể so sánh, nàng thậm chí còn không cần dùng đến Vô Ảnh Châm.

    "Các ngươi không phải nói muốn hảo hảo giáo huấn ta sao?" Nàng giơ roi lên, đập nhẹ xuống đất, tức khắc tia lửa văng khắp tứ phía: "Các ngươi không phải nói ta là đồ dã loại tự tìm đường chết sao? Như thế nào, rốt cuộc hiện tại đã biết là ai tự tìm đường chết chưa?"

    Hạ Tây vung trường tiên, quất vào người của Trương Tam, khiến hắn thét đến chói tai: "Loại phế vật vô dụng mà cũng dám ngạo mạn trước mặt chủ tử? Rốt cuộc là ai cho các ngươi cái gan chó đó?"

    Hạ Tây khinh bỉ nhìn bọn họ, như thể đang nhìn một đàn kiến đang chết dần chết mòn. Trong đôi mắt u lãnh đen nhánh của nàng có một tia huỳnh quang tử sắc yếu ớt lập loè. Sáu người nằm trên mặt đất run rẩy, kinh hãi đến mức không dám kêu la.

    Trương Tam phục hồi tinh thần trước tiên, dùng bàn tay không bị thương chống đỡ bò dậy, chật vật quỳ rạp dưới chân Hạ Tây, không ngừng dập đầu xin tha: "Tiểu thư, đám thuộc hạ biết sai rồi! Xin người bỏ qua cho đám thuộc hạ!"

    "Tiểu thư, đám thuộc hạ chỉ phụng mệnh của Lý Quản gia, mới dám xuống tay với người! Nhưng sự tình bán người đi, đám thuộc hạ thực sự chỉ mới nghe nói đến. Đám thuộc hạ hoàn toàn không biết! Người đại nhân đại lượng, cầu xin người tha cho đám thuộc hạ!"

    "Đúng! Đúng vậy! Hết thảy đều là Lý Quản gia cùng chất tử của hắn, Lý Tứ làm. Tiểu thư, bọn thuộc hạ đều vô tội!"

    Hạ Tây cười như không cười xem màn trình diễn của bọn họ. Chờ bọn họ dập đầu đủ rồi mới lười nhác nói: "Tha cho các ngươi, có thể. Chỉ là, ta như thế nào biết các ngươi về sau, có thể hay không quay đầu hãm hại ta, đem ta bán đi một lần nữa?"

    Trương Tam sửng người, vội vàng giơ tay trái hoàn hảo lên, chỉ thiên thề thốt: "Ta, Trương Tam, nguyện từ nay về sau đi theo tiểu thư, làm trâu làm ngựa cho tiểu thư, vĩnh viễn không phản bội người. Nếu làm trái lời thề sẽ bị thiên lôi đánh chết!"

    Năm người còn lại đương nhiên cũng làm theo Trương Tam. Chịu đựng đau đớn, bò về phía Hạ Tây, người trước kẻ sau thề thốt.

    Trần ma ma trợn mắt há hốc mồn nhìn một màn trước mắt. Bà không ngờ tiểu thư nhà mình chỉ sau một ngày không thấy lại trở nên lợi hại như vậy. Sáu tu sĩ Luyện Khí kỳ này trong tay nàng, thực một chiêu năng lực phản kháng cũng không có. Nghe lời tuyên thệ của sáu người này, Trần ma ma có chút lo lắng. Không ai rõ hơn bà ác tâm của đám điêu nô này. Làm sao họ có thể thật tâm thề nguyện trung thành với tiểu thư. Tiểu thư trời sinh tính thiện lương, nhưng dù thế nào, bà sẽ không tin tưởng bọn họ!

    Trần ma ma lo lắng muốn nhắc nhở nàng, song, Hạ Tây chỉ thản nhiên cười nói: "Được rồi, nếu các ngươi đều có thành ý như vậy, ta sẽ cho các ngươi một cơ hội để hối cải."

    Sáu người nghe vậy tức khắc mừng rỡ như điên. Nhưng khi hạ ánh mắt xuống, một tia âm ngoan xẹt qua. Hừ, xú nha đầu, thật sự dám trừng phạt bọn họ! Chờ bọn họ đến Nạp Lan phủ tìm được viện binh, xem ngươi còn có thể tự mãn như vậy không. Đến lúc đó, nhất định phải để tiện nữ này nếm trải đau khổ. Từng tấc xương đều bị bẻ gãy, tứ chi bị phế, sống không bằng chết!

    "Tiểu thư, người không thể tin bọn họ!" Trần ma ma kêu lên.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...