Chương 60: Cả nhà đều khuỷu tay xoay ra bên ngoài (nghĩ đến quyền lợi của người khác chứ không phải tính cho người nhà)
[HIDE-THANKS]
[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]
Trần Tiểu Mãn tò mò: "Có gì khác biệt sao?"
"Thứ tự nét chữ không đúng, con nhìn kỹ chữ Sơ Nguyên viết như thế nào."
Trần Tiểu Mãn nghiêm túc nhìn Lý Sơ Nguyên viết chữ.
Càng xem càng cảm thấy Lý Sơ Nguyên viết trôi chảy hơn cô nhiều.
Thì ra Bán Tiên gia gia không biết dạy viết chữ à.
Trương Bán Tiên: . Được, thành lỗi của ông rồi.
Nhưng lời cô nói cũng không sai, ông chỉ biết tu luyện và y thuật, thực sự không biết làm sao dạy người khác đọc sách biết chữ.
Đợi khi Dương Huệ Liên gọi ăn sáng, Lý Sơ Nguyên mới đặt bút xuống, nói với Trần Tiểu Mãn: "Muội không có tiền mua sách, huynh giúp muội chép Tam Tự Kinh."
Đôi mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên: "Vậy sau này muội cũng có sách rồi?"
Lý Sơ Nguyên nắm tay cô đi về phía bếp.
"Đợi khi muội biết viết chữ, sau này sẽ tự chép những sách khác."
Trần Tiểu Mãn vui mừng nhảy nhót.
Lý Lão đầu đang ngồi trong sân sửa giỏ, nghe hai người nói vậy, mở to mắt.
"Chép sách cho Tiểu Mãn chi vậy?"
Trần Tiểu Mãn vui vẻ đáp lại: "Cha, con sẽ đi học với Sơ Nguyên ca ca."
Lý Lão đầu ngã từ trên ghế xuống đất.
Chiếc giỏ trong tay đập vào mặt ông.
Ông đứng dậy và kêu lên: "Một nha đầu như con đi học gì chứ?"
Ai đồng ý hả?
Lý Sơ Nguyên đứng cản trước mặt Trần Tiểu Mãn nói: "Cô ấy rất thông minh, không đi học tiếc lắm."
"Con trai như con đi học có thể thi cử, nhưng con gái như con bé thì có thể làm gì chứ?"
Lý Lão đầu ngớ người.
"Cô ấy có thể học phép tính, có thể giúp cha kiếm tiền."
Lý Sơ Nguyên dùng hết tâm tư vừa nghĩ vừa nói.
Lý Lão đầu thẳng thừng từ chối: "Không được, cha không đồng ý. Nhà mình không có tiền nuôi hai người đi học."
Trần Tiểu Mãn thò đầu ra từ sau lưng Lý Sơ Nguyên nói: "Cha, con chỉ ngồi nghe ở ngoài lớp học, không cần nộp thúc tu."
"Con viết chữ cần giấy bút chứ, đó cũng cần tiền."
Lý Lão đầu không dễ gì bị lừa đâu.
Trần Tiểu Mãn nói: "Con có thể dùng cành cây viết trên mặt đất."
Còn có thể viết bằng giấy bút do Bán Tiên gia gia tạo ra.
Chỉ là không thể lấy ra thôi.
Lý Lão đầu nghẹn ngào rồi vội nói tiếp: "Con cần mua sách á?"
Đúng, mua sách cũng cần tiền.
Lý Sơ Nguyên vỗ ngực nói: "Con chép giúp cô ấy, còn có thể coi như luyện chữ."
Lý Lão đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái cớ: "Nếu con đi học, thì việc bán cá viên phải làm sao?"
Dương Huệ Liên ở trong bếp nghe thấy, ây da, cơ hội không phải đến rồi sao..
Cô vội vàng ra khỏi bếp: "Bán cá viên có con và Đại Bảo, lần trước chính là tụi con làm."
Lý Lão đầu cảm thấy như bị cây gậy đánh vào đầu.
Ông miễn cưỡng nói: "Hai người bán cá viên không giỏi bằng Tiểu Mãn."
Trần Tiểu Mãn nói: "Con có thể đi bán cá viên với họ, rồi buổi tối Sơ Nguyên ca ca mới dạy con."
"Không được."
Lý Sơ Nguyên thẳng thừng từ chối.
"Học tập phải chăm chỉ tập trung, không được gián đoạn."
Những gì tiên sinh nói mỗi ngày đều khác nhau, nghe thiếu một ngày thì sẽ là tổn thất lớn.
Cậu nói, "Đợi khi tụi con nghỉ, có thể cùng nhau đi bán cá viên. Ngày thường cha có thể đi bán."
Chu Đại Nha cũng không thể ngồi im nữa, liền từ trong bếp đi ra, đứng bên cạnh Dương Huệ Liên nói: "Gần đây chúng ta phải xây nhà, ngày mùa cũng sắp đến rồi, cũng không có rãnh làm cá viên, để Tiểu Mãn đi học mấy ngày trước đi."
Hiếm khi bọn trẻ muốn tiến bộ, bà phải ủng hộ.
Lý Lão đầu nhìn rồi nghĩ, hazii, thì ra chỉ có mình ông là kẻ xấu, những người khác đều là người tốt.
Ông quay đầu, thì thấy Đại Bảo đang gánh nước vào sân.
Lý Lão đầu mừng rỡ vô cùng, vội vàng kéo Lý Đại Bảo: "Con nói một nha đầu như Tiểu Mãn đi học gì chứ?"
Lý Đại Bảo vừa rồi đã nghe được mấy câu, lập tức cười nói: "Người có học thức khác với chúng ta, cha thật sự muốn Tiểu Mãn chỉ ở nhà giặt giũ nấu cơm sao?"
Trần Tiểu Mãn vui vẻ gật đầu với Lý Đại Bảo.
Đại ca cũng ủng hộ cô.
Lý Lão đầu mở to mắt: "Con cũng để cho con bé làm bậy sao?"
"Cha nghĩ thử xem. Sau này Sơ Nguyên sẽ là tú tài lão gia, nó sẽ phải dẫn Tiểu Mãn ra ngoài gặp gỡ người khác. Phu nhân những người khác nói đều là thơ từ, đâu thể để Tiểu Mãn nhà chúng ta dạy họ cách giặt áo nấu ăn chứ, đúng không?"
Lý Lão đầu sững sờ.
Mọi người có mặt nhìn nhau và lập tức đưa ra quyết định.
Chu Đại Nha nói: "Nhà ta có người, không cần một đứa trẻ như Tiểu Mãn làm việc."
Dương Huệ Liên gật đầu: "Cha, Tiểu Mãn đứng ở ngoài học không cần tiền."
Lý Sơ Nguyên nói: "Tiên sinh rất thích Tiểu Mãn."
Lý Lão đầu còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể cắn răng nói: "Đi đi, đi đi."
Trần Tiểu Mãn nhảy dựng lên reo hò.
Những người khác cũng vây quanh, mỗi người đều sờ vào đầu nhỏ của cô bé một cái.
Thấy họ vui vẻ vậy, Lý Lão đầu cảm thấy vô cùng buồn bực.
Ông trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo.
Đứa con trai này lúc nào cũng khuỷu tay xoay ra bên ngoài, không biết nghe lời ông.
Rồi quay đầu trừng mắt nhìn Lý Sơ Nguyên.
Thằng nhóc này cũng là một kiểu như nhau!
Hazii.
Ông khổ quá đi.
Vui xong, Chu Đại Nha giục: "Tụi con ăn sáng trước đi, đừng đi học muộn."
Trần Tiểu Mãn đồng ý, cùng Lý Sơ Nguyên ăn sáng xong, liền mang theo ghế đẩu đi theo Lý Chu Nguyên đến tư thục.
Từ xa đã thấy có rất nhiều người tụ tập trước cổng tư thục.
Trần Tiểu Mãn tò mò nhìn sang.
Lý Sơ Nguyên nghi hoặc: "Sao lại có nhiều người vậy?"
Trần Tiểu Mãn kéo lấy Lý Sơ Nguyên chen vào: "Chúng ta vào xem thì biết rồi."
Họ nhỏ con nên có thể trực tiếp lèn từ đùi những người lớn xung quanh vào trong.
Khi chen vào bên trong, Trần Tiểu Mãn hứng thú nhìn vào trong, thấy ở giữa đang có cậu bé mặc đồ gấm phát cáu, cô nghi hoặc kêu lên một tiếng.
"Lớn vậy rồi mà còn phát cáu sao?"
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy cô mắt càng mở to hơn: "Thì ra nha đầu chết tiệt này cô ở đây?"
Lý Sơ Nguyên lập tức không vui.
Cậu nhìn sang Trần Tiểu Mãn: "Muội quen cậu ta?"
Trần Tiểu Mãn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
"Không quen biết."
Lưu Thư Ngôn rất tức giận. Cũng không quan tâm đến việc đang phát cáu với người nhà. Trực tiếp nhảy dựng lên, chỉ vào Trần Tiểu Mãn, tức giận nói: "Ngươi dám không nhận ra bổn thiếu gia?"
Trần Tiểu Mãn nhìn cậu ta chăm chú: "Trông quen quen."
Cô quay đầu nhìn Lý Sơ Nguyên với vẻ nghi hoặc: "Cậu ta hình như quen muội."
Lý Sơ Nguyên nghi hoặc: "Sao muội lại quen người có tính tình tệ vậy chứ?"
Trần Tiểu Mãn mơ màng ngẩng đầu suy nghĩ: "Đúng rồi, sao muội lại quen một người không biết nói lý lẽ như vậy chứ?"
Thấy hai người kẻ xướng người họa xem thường mình, Lưu Thư Ngôn tức đến chết.
Cậu hét vào mặt Trần Tiểu Mãn: "Cô đến nhà tôi bán cá!"
Ánh mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên: "Cậu là Thư Ngôn thiếu gia?"
"Hứ, trí nhớ cô là gì vậy, mới mấy ngày đã quên rồi."
Đang lúc suy nghĩ nên thu thập Trần Tiểu Mãn như thế nào, thì thấy Trần Tiểu Mãn thì thầm với Lý Sơ Nguyên: "Lúc đó cậu ta đang chui lỗ chó, mặt mũi bẩn thỉu, muội nhìn không rõ mặt mũi."
"Sao lại chui lỗ chó? Do không cao sao?"
Lý Sơ Nguyên tò mò.
Trần Tiểu Mãn lắc đầu: "Không biết nữa."
Trả lời xong, cô lại tò mò hỏi: "Chui lỗ chó có thể cao lên sao?"
"Nghe người lớn kể lại. Cũng không biết thật giả, nhưng huynh cảm thấy chắc cậu ta biết."
Lý Sơ Nguyên nhìn về phía Lưu Thư Ngôn.
Lưu Thư Ngôn nhảy dựng lên: "Những lời mấy người nói tôi đều nghe thấy rồi!"
Trần Tiểu Mãn nghiêm túc hỏi cậu: "Chui lỗ chó thật sự có thể cao lên sao?"
Lại là lỗ chó!
Nếu không phải nha đầu chết tiệt này, thì cậu sẽ không bị phát hiện, thì sẽ không bị đưa đến một nơi tồi tàn như thế này để đi học.
Tính hết thù mới hận cũ, cậu gầm lên một tiếng rồi lao về phía Trần Tiểu Mãn.
Cậu phải đánh chết nha đầu này!
"Thứ tự nét chữ không đúng, con nhìn kỹ chữ Sơ Nguyên viết như thế nào."
Trần Tiểu Mãn nghiêm túc nhìn Lý Sơ Nguyên viết chữ.
Càng xem càng cảm thấy Lý Sơ Nguyên viết trôi chảy hơn cô nhiều.
Thì ra Bán Tiên gia gia không biết dạy viết chữ à.
Trương Bán Tiên: . Được, thành lỗi của ông rồi.
Nhưng lời cô nói cũng không sai, ông chỉ biết tu luyện và y thuật, thực sự không biết làm sao dạy người khác đọc sách biết chữ.
Đợi khi Dương Huệ Liên gọi ăn sáng, Lý Sơ Nguyên mới đặt bút xuống, nói với Trần Tiểu Mãn: "Muội không có tiền mua sách, huynh giúp muội chép Tam Tự Kinh."
Đôi mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên: "Vậy sau này muội cũng có sách rồi?"
Lý Sơ Nguyên nắm tay cô đi về phía bếp.
"Đợi khi muội biết viết chữ, sau này sẽ tự chép những sách khác."
Trần Tiểu Mãn vui mừng nhảy nhót.
Lý Lão đầu đang ngồi trong sân sửa giỏ, nghe hai người nói vậy, mở to mắt.
"Chép sách cho Tiểu Mãn chi vậy?"
Trần Tiểu Mãn vui vẻ đáp lại: "Cha, con sẽ đi học với Sơ Nguyên ca ca."
Lý Lão đầu ngã từ trên ghế xuống đất.
Chiếc giỏ trong tay đập vào mặt ông.
Ông đứng dậy và kêu lên: "Một nha đầu như con đi học gì chứ?"
Ai đồng ý hả?
Lý Sơ Nguyên đứng cản trước mặt Trần Tiểu Mãn nói: "Cô ấy rất thông minh, không đi học tiếc lắm."
"Con trai như con đi học có thể thi cử, nhưng con gái như con bé thì có thể làm gì chứ?"
Lý Lão đầu ngớ người.
"Cô ấy có thể học phép tính, có thể giúp cha kiếm tiền."
Lý Sơ Nguyên dùng hết tâm tư vừa nghĩ vừa nói.
Lý Lão đầu thẳng thừng từ chối: "Không được, cha không đồng ý. Nhà mình không có tiền nuôi hai người đi học."
Trần Tiểu Mãn thò đầu ra từ sau lưng Lý Sơ Nguyên nói: "Cha, con chỉ ngồi nghe ở ngoài lớp học, không cần nộp thúc tu."
"Con viết chữ cần giấy bút chứ, đó cũng cần tiền."
Lý Lão đầu không dễ gì bị lừa đâu.
Trần Tiểu Mãn nói: "Con có thể dùng cành cây viết trên mặt đất."
Còn có thể viết bằng giấy bút do Bán Tiên gia gia tạo ra.
Chỉ là không thể lấy ra thôi.
Lý Lão đầu nghẹn ngào rồi vội nói tiếp: "Con cần mua sách á?"
Đúng, mua sách cũng cần tiền.
Lý Sơ Nguyên vỗ ngực nói: "Con chép giúp cô ấy, còn có thể coi như luyện chữ."
Lý Lão đầu suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nghĩ ra một cái cớ: "Nếu con đi học, thì việc bán cá viên phải làm sao?"
Dương Huệ Liên ở trong bếp nghe thấy, ây da, cơ hội không phải đến rồi sao..
Cô vội vàng ra khỏi bếp: "Bán cá viên có con và Đại Bảo, lần trước chính là tụi con làm."
Lý Lão đầu cảm thấy như bị cây gậy đánh vào đầu.
Ông miễn cưỡng nói: "Hai người bán cá viên không giỏi bằng Tiểu Mãn."
Trần Tiểu Mãn nói: "Con có thể đi bán cá viên với họ, rồi buổi tối Sơ Nguyên ca ca mới dạy con."
"Không được."
Lý Sơ Nguyên thẳng thừng từ chối.
"Học tập phải chăm chỉ tập trung, không được gián đoạn."
Những gì tiên sinh nói mỗi ngày đều khác nhau, nghe thiếu một ngày thì sẽ là tổn thất lớn.
Cậu nói, "Đợi khi tụi con nghỉ, có thể cùng nhau đi bán cá viên. Ngày thường cha có thể đi bán."
Chu Đại Nha cũng không thể ngồi im nữa, liền từ trong bếp đi ra, đứng bên cạnh Dương Huệ Liên nói: "Gần đây chúng ta phải xây nhà, ngày mùa cũng sắp đến rồi, cũng không có rãnh làm cá viên, để Tiểu Mãn đi học mấy ngày trước đi."
Hiếm khi bọn trẻ muốn tiến bộ, bà phải ủng hộ.
Lý Lão đầu nhìn rồi nghĩ, hazii, thì ra chỉ có mình ông là kẻ xấu, những người khác đều là người tốt.
Ông quay đầu, thì thấy Đại Bảo đang gánh nước vào sân.
Lý Lão đầu mừng rỡ vô cùng, vội vàng kéo Lý Đại Bảo: "Con nói một nha đầu như Tiểu Mãn đi học gì chứ?"
Lý Đại Bảo vừa rồi đã nghe được mấy câu, lập tức cười nói: "Người có học thức khác với chúng ta, cha thật sự muốn Tiểu Mãn chỉ ở nhà giặt giũ nấu cơm sao?"
Trần Tiểu Mãn vui vẻ gật đầu với Lý Đại Bảo.
Đại ca cũng ủng hộ cô.
Lý Lão đầu mở to mắt: "Con cũng để cho con bé làm bậy sao?"
"Cha nghĩ thử xem. Sau này Sơ Nguyên sẽ là tú tài lão gia, nó sẽ phải dẫn Tiểu Mãn ra ngoài gặp gỡ người khác. Phu nhân những người khác nói đều là thơ từ, đâu thể để Tiểu Mãn nhà chúng ta dạy họ cách giặt áo nấu ăn chứ, đúng không?"
Lý Lão đầu sững sờ.
Mọi người có mặt nhìn nhau và lập tức đưa ra quyết định.
Chu Đại Nha nói: "Nhà ta có người, không cần một đứa trẻ như Tiểu Mãn làm việc."
Dương Huệ Liên gật đầu: "Cha, Tiểu Mãn đứng ở ngoài học không cần tiền."
Lý Sơ Nguyên nói: "Tiên sinh rất thích Tiểu Mãn."
Lý Lão đầu còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể cắn răng nói: "Đi đi, đi đi."
Trần Tiểu Mãn nhảy dựng lên reo hò.
Những người khác cũng vây quanh, mỗi người đều sờ vào đầu nhỏ của cô bé một cái.
Thấy họ vui vẻ vậy, Lý Lão đầu cảm thấy vô cùng buồn bực.
Ông trừng mắt nhìn Lý Đại Bảo.
Đứa con trai này lúc nào cũng khuỷu tay xoay ra bên ngoài, không biết nghe lời ông.
Rồi quay đầu trừng mắt nhìn Lý Sơ Nguyên.
Thằng nhóc này cũng là một kiểu như nhau!
Hazii.
Ông khổ quá đi.
Vui xong, Chu Đại Nha giục: "Tụi con ăn sáng trước đi, đừng đi học muộn."
Trần Tiểu Mãn đồng ý, cùng Lý Sơ Nguyên ăn sáng xong, liền mang theo ghế đẩu đi theo Lý Chu Nguyên đến tư thục.
Từ xa đã thấy có rất nhiều người tụ tập trước cổng tư thục.
Trần Tiểu Mãn tò mò nhìn sang.
Lý Sơ Nguyên nghi hoặc: "Sao lại có nhiều người vậy?"
Trần Tiểu Mãn kéo lấy Lý Sơ Nguyên chen vào: "Chúng ta vào xem thì biết rồi."
Họ nhỏ con nên có thể trực tiếp lèn từ đùi những người lớn xung quanh vào trong.
Khi chen vào bên trong, Trần Tiểu Mãn hứng thú nhìn vào trong, thấy ở giữa đang có cậu bé mặc đồ gấm phát cáu, cô nghi hoặc kêu lên một tiếng.
"Lớn vậy rồi mà còn phát cáu sao?"
Cậu bé đột nhiên ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy cô mắt càng mở to hơn: "Thì ra nha đầu chết tiệt này cô ở đây?"
Lý Sơ Nguyên lập tức không vui.
Cậu nhìn sang Trần Tiểu Mãn: "Muội quen cậu ta?"
Trần Tiểu Mãn suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.
"Không quen biết."
Lưu Thư Ngôn rất tức giận. Cũng không quan tâm đến việc đang phát cáu với người nhà. Trực tiếp nhảy dựng lên, chỉ vào Trần Tiểu Mãn, tức giận nói: "Ngươi dám không nhận ra bổn thiếu gia?"
Trần Tiểu Mãn nhìn cậu ta chăm chú: "Trông quen quen."
Cô quay đầu nhìn Lý Sơ Nguyên với vẻ nghi hoặc: "Cậu ta hình như quen muội."
Lý Sơ Nguyên nghi hoặc: "Sao muội lại quen người có tính tình tệ vậy chứ?"
Trần Tiểu Mãn mơ màng ngẩng đầu suy nghĩ: "Đúng rồi, sao muội lại quen một người không biết nói lý lẽ như vậy chứ?"
Thấy hai người kẻ xướng người họa xem thường mình, Lưu Thư Ngôn tức đến chết.
Cậu hét vào mặt Trần Tiểu Mãn: "Cô đến nhà tôi bán cá!"
Ánh mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên: "Cậu là Thư Ngôn thiếu gia?"
"Hứ, trí nhớ cô là gì vậy, mới mấy ngày đã quên rồi."
Đang lúc suy nghĩ nên thu thập Trần Tiểu Mãn như thế nào, thì thấy Trần Tiểu Mãn thì thầm với Lý Sơ Nguyên: "Lúc đó cậu ta đang chui lỗ chó, mặt mũi bẩn thỉu, muội nhìn không rõ mặt mũi."
"Sao lại chui lỗ chó? Do không cao sao?"
Lý Sơ Nguyên tò mò.
Trần Tiểu Mãn lắc đầu: "Không biết nữa."
Trả lời xong, cô lại tò mò hỏi: "Chui lỗ chó có thể cao lên sao?"
"Nghe người lớn kể lại. Cũng không biết thật giả, nhưng huynh cảm thấy chắc cậu ta biết."
Lý Sơ Nguyên nhìn về phía Lưu Thư Ngôn.
Lưu Thư Ngôn nhảy dựng lên: "Những lời mấy người nói tôi đều nghe thấy rồi!"
Trần Tiểu Mãn nghiêm túc hỏi cậu: "Chui lỗ chó thật sự có thể cao lên sao?"
Lại là lỗ chó!
Nếu không phải nha đầu chết tiệt này, thì cậu sẽ không bị phát hiện, thì sẽ không bị đưa đến một nơi tồi tàn như thế này để đi học.
Tính hết thù mới hận cũ, cậu gầm lên một tiếng rồi lao về phía Trần Tiểu Mãn.
Cậu phải đánh chết nha đầu này!