"Gánh cầu không phải để người sống xuống dưới chân trụ, rồi xây cầu trên chân trụ sao?"
"A! Trần Thủy Sanh sao có thể nhẫn tâm chôn sống con gái 3 tuổi của mình chứ?"
"Hắn cờ bạc mắc nợ người ta, người đòi nợ lúc này đang đợi ở nhà hắn, buổi trưa mà còn không trả được nợ, đứa con trai mới sinh của hắn sẽ bị bắt đi."
"Tuổi còn nhỏ thì mẹ đã mất, giờ người cha còn muốn lấy mạng của nó, khổ thật!"
Những dân làng tụ tập quanh bờ sông đều rất tức giận, tất cả đều hướng sự chú ý về phía cô bé bên bờ sông.
Trần Tiểu Mãn cứng đờ.
Nhìn thấy bùn đen dưới đáy sông, cô sợ hãi lùi lại một bước.
Trần Thủy Sanh đá mạnh vào lưng Trần Tiểu Mãn, khiến cô bé ngã xuống đất.
"Ăn của tao uống của tao, cuối cùng cũng có thể đổi lấy chút tiền cho tao, còn muốn chạy?"
Trần Tiểu Mãn chống tay nhỏ xuống đất, cố gắng bò sang một bên và tránh cú đá của cha cô.
Cô hứa với mẹ rằng cô sẽ nỗ lực cố gắng để sống.
"Tao cho mày tránh!"
Trần Thủy Sanh chửi lớn, đá hàng chục cái vào thân hình nhỏ bé đang quằn quại trên mặt đất.
Cơn đau dữ dội khiến Trần Tiểu Mãn cuộn tròn người lại, rên rỉ như một con thú nhỏ bị thương.
Trần Thủy Sanh một tay nhặt xẻng lên, tay kia nắm lấy cánh tay của Trần Tiểu Mãn và kéo nó xuống sông.
"Hắn muốn tự tay chôn con gái của mình, sao làm được vậy!"
"Trần Thủy Sanh ngươi có còn là người không?"
Nhìn Trần Tiểu Mãn suýt chút nữa bị kéo xuống sông, dân làng đều đỏ mắt.
Trần Thủy Sanh nghe tiếng chửi bới càng tức giận hơn, càng ấn mạnh đầu Trần Tiểu Mãn xuống sông.
Thậm chí còn quay sang nhìn đám đông giận dữ một cách khiêu khích.
Con gái của hắn, hắn muốn giết thì giết, bọn ngươi tức chết thì làm được gì chứ?
Trần Tiểu Mãn bản năng giãy giụa, nhưng cái đầu nhỏ đã bị nắm lại không thể cử động.
Ngực sưng tấy và đau đớn đến mức như sắp nổ tung.
Nhãn cầu như muốn bật ra khỏi hốc.
Cô nghĩ chắc mình sắp chết.
Mẹ.. con xin lỗi..
Tiểu Mãn không phải là một cô bé ngoan giữ lời hứa..
Đám đông lại xôn xao.
Một bà lão xách giỏ tre chen lấn vào nhìn thấy cảnh tượng này, tròng mắt co rút lại.
"Tiểu Mãn!"
Là Chu Đại Nương!
Trần Tiểu Mãn trong lòng dâng lên niềm hy vọng, muốn ngẩng đầu nhìn về phía sau.
Thấy cô còn dám vùng vẫy, Trần Thủy Sanh đẩy cái đầu nhỏ bé của cô xuống nước sâu hơn.
Mắt của Chu Đại Nha như muốn nhỏ máu.
Bà lao về phía Trần Thủy Sanh, dùng giỏ tre đập vào đầu Trần Thủy Sanh, từ tay Trần Thủy Sanh giật lấy xẻng và vỗ mạnh vào lưng Trần Thủy Sanh.
"Tủm!"
Trần Thủy Sanh bị xẻng đập xuống nước.
Một cơn đau nhói từ sau lưng truyền tới.
Hắn đau đến mở miệng la, nước sông nhanh chóng tràn vào miệng mũi hắn, buộc hắn phải uống vài ngụm nước.
Giỏ tre trên đầu hắn, không thấy gì hết, chỉ có thể cố sức vùng vẫy dưới sông.
Chu Đại Nha kéo Trần Tiểu Mãn lên, dùng bàn tay thô ráp lau nước trên mặt cô.
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của cô bé, ngọn lửa trong lòng Chu Đại Nha càng lớn.
Bàn tay già nua gầy gò nắm lấy chiếc xẻng và vỗ vào người Trần Thủy Sanh vẫn đang vùng vẫy dưới nước.
Đùi của Trần Thủy Sanh bị xẻng đập mạnh.
Hắn đau đớn hét lớn.
Người nghiêng qua bên, rồi lại rớt xuống nước.
"Cái đồ vô lương tâm, ngươi vậy xứng với Thu Nương đã chết sao?"
Hắn cố gắng ló đầu ra thì lại bị xẻng đập mạnh vào vai.
"Bùm!"
"..."
Lại một tiếng kêu đau đớn.
"Giỗ đầu của Thu Nương còn chưa qua, tên khốn kiếp như ngươi đã dụ mụ góa phụ vào nhà!"
Chu Đại Nha lớn tiếng chửi rủa, dùng xẻng trong tay đánh Trần Thủy Sanh phát ra âm thanh gió vo ve.
"Hôm nay bà sẽ đánh chết tên tai họa nhà ngươi để báo thù cho Thu Nương!"
"Bùm!"
"Để ngươi ức hiếp Thu Nương!"
"Bùm!"
"Để ngươi ức hiếp Tiểu Mãn!"
Cứ chửi một câu, Trần Thủy Sanh lại bị xẻng đập mạnh xuống nước một lần.
Trần Thủy Sanh nhịn đến mặt đỏ bừng, càng giãy dụa càng mất sức.
Cứ như vậy thì hắn sẽ chết mất!
Bất kể cơn đau dữ dội, hắn dùng hết sức lò đầu ra khỏi nước và hét lên: "Cứu tôi!"
Ngay sau đó, vai hắn lại bị đánh mạnh, cả người bị đập xuống bãi bùn dưới đáy sông.
Nước càng đục hơn, người ven sông cũng nhìn không rõ Trần Thủy Sanh rồi.
Những người dân ven sông sợ đến mức lao tới kéo lấy Chu Đại Nha.
"Đừng đánh nữa, sẽ chết người đó!"
Họ chưa bao giờ nghĩ rằng một người đàn ông như Trần Thủy Sanh, lại bị một bà lão như Chu Đại Nha đánh suýt chết.
Chu Đại Nha thọc xẻng xuống đất, quay người bế Trần Tiểu Mãn lên.
"Đại nương dẫn con về nhà."
Trần Hiểu Mãn nhéo hai bàn tay nhỏ nhắn của mình vào nhau, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng: "Tiểu Mãn là hàng lỗ tiền, sẽ ăn rất nhiều lương thực của nhà đại nương.."
Ngực Chu Đại Nha phập phồng dữ dội.
"Có ngụm cháo cho đại nương ăn thì sẽ không để con đói đâu! Về nhà đại nương, làm vợ con thứ ba của ta!"
Nếu hôm nay bà không cứu cô bé, sau này chết rồi sao còn mặt mũi để gặp Thu Nương..
Chu Đại Nha nhướng mày.
"Sau này dì sẽ là mẹ của con, con nhớ dì là được rồi!"
Trần Tiểu Mãn sửng sốt, mũi đỏ dần như muốn khóc.
Ngoài mẹ cô ra, vẫn còn người thương cô.
Cô không phải là đứa trẻ hoang không ai cần.
Trần Hiểu Mãn chưa kịp mở miệng, Chu Đại Nha trừng mắt nhìn Trần Thủy Sanh: "Tôi cho ngươi năm quan tiền, ngươi bán không?"
Trần Thủy Sanh chế nhạo: "Nếu bà lấy ra được tôi sẽ bán."
Một người phụ nữ như bà ta, sao có thể lấy ra được năm quan tiền.
Chu Đại Nha ánh mắt lóe lên.
Trên người bà thì có năm quan tiền.
Đó là toàn bộ tài sản của nhà Lão Lý.
Mấy ngày trước trời mưa, căn nhà gạch nung của nhà bị dột khắp nơi.
Cả móng cũng đang thấm nước.
Khi mùa hè đến, ngày nào trời cũng mưa, nhà chắc sẽ sập.
Cả nhà thương lượng sẽ xây ngôi nhà lớn gạch ngói xanh trước mùa hè.
Thôn Hoàn Thủy có xưởng gạch.
Hôm nay bà về nhà bố mẹ đẻ gửi quà Đoan Ngọ, và mang tiền đến Thôn Hoàn Thủy để mua gạch.
Tiền đưa cho Trần Thủy Sanh, bà không thể giải thích với cả nhà.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ như con thỏ củaTrần Tiểu Mãn, bà nghiến răng từ trong lòng lấy ra một túi tiền.
Trước mặt dân làng, đổ ngược chiếc túi xuống, toàn bộ hạt dưa bạc và đồng tiền bên trong đều rơi xuống đất.
"Ồ!"
Dân làng kinh ngạc.
Trần Tiểu Mãn cũng trợn to đôi mắt tròn xoe.
Nhiều tiền quá đi!
Chu Đại Nha bình tĩnh lại, lớn tiếng nói với đám đông: "Người của thôn Hoàn Thủy chúng ta đều làm chứng, hạt dưa bạc và đồng tiền vừa đúng năm quan tiền, hôm nay đưa cho Trần Thủy Sanh."
Dừng một chút, bà nói tiếp: "Từ giờ trở đi, Trần Tiểu Mãn sẽ là người của nhà Lão Lý tôi, sống chết sẽ không liên quan gì đến Trần Thủy Sanh nữa!"
Dân làng lại kêu lên.
Chu Đại Nha thực sự chịu bỏ ra năm quan tiền để cứu một bé gái?
Có người phản ứng đầu tiên, lập tức nói: "Tôi làm chứng!"
"Đừng lo, Đại Nha, bà là con gái của thôn Hoàn Thủy ta gả đi, hôm nay còn làm điều tốt, chúng tôi sẽ không để bà phải chịu thiệt thòi!"
Chu Đại Nha thở phào nhẹ nhõm.
Bà không tin tưởng Trần Thủy Sanh. Giờ có nhiều nhân chứng vậy, sau này Trần Thủy Sanh sẽ không thể chối cãi được.
"Tôi không bán!"
Trần Thủy Sanh gầm lên.
"Tôi chính là muốn bán con gái cho Lưu địa chủ!"
Dân làng tức giận đến mặt đỏ bừng, cổ sưng tấy.
Chu Đại Nha đã chịu dùng hết tiền để mua Trần Tiểu Mãn rồi, Trần Thủy Sinh lại muốn ép Trần Tiểu Mãn chết.
"Tại sao trong thôn chúng ta lại có tên súc sinh như vậy?"
"Chị Đại Nha, chị không cần động tay, cứ để em lo."
"Dì Đại Nha, dì đã đưa tiền rồi, Tiểu Mãn chính là con dâu của dì, Trần Thủy Sanh không đồng ý cũng phải đồng ý!"
Dân làng la hét và bao vây Trần Thủy Sanh.
Trần Thủy Sanh hoảng sợ nhìn dân làng và lắp bắp: "Các người.. các người muốn.. làm gì?"
Một người đàn ông to lớn đá vào bụng Trần Thủy Sanh, khiến hắn ngã xuống đất.
Trần Thủy Sanh ôm bụng đau đớn và kinh hãi bò dậy.
"Chu Đại Nha gả đi rồi thì bà ta không còn là người của thôn nữa, chúng ta mới là người cùng thôn!"
Nhiều người vậy hắn sẽ bị đánh tàn phế đó!
Có người không kiên nhẫn nói: "Đừng nói nhảm với hắn, mọi người đánh hắn!"
Mọi người lao vào, Trần Thủy Sanh sợ hãi đến mức ngồi xổm xuống ôm đầu.
Những nắm đấm như những hạt mưa đánh vào cơ thể Trần Thủy Sanh, khiến hắn hét lên đau đớn.
Rất nhiều dân làng không chen vào được, ở ngoài hét lên: "Để tôi vào đá hắn mấy cái!"
"Người đằng trước đánh đủ rồi thì nhường chỗ đi, người bên ngoài chúng tôi còn đang đợi."
Trần Thủy Sanh rung thành chim cút.
Hắn cảm thấy như mình đang tan rã.
Những người nông dân đều rất khỏe, nắm đấm của họ cứng như búa.
Trần Thủy Sanh đau đớn cầu xin: "Bán, bán, bán! Tôi bán Trần Tiểu Mãn cho Chu Đại Nha! Đừng đánh nữa.."
Khi dân làng giải tán, Trần Thủy Sanh ngã xuống đất với khuôn mặt bầm tím sưng tấy, như vũng bùn.
Hắn thậm chí không còn sức để di chuyển ngón tay của mình.
Chu Đại Nha nhổ nước bọt: "Đáng đời!"
Quay người đỡ lấy Tiểu Mãn, cười nói: "Chúng ta về nhà thôi."
Trần Tiểu Mãn hai mắt sáng trưng, quay người chỉ xuống đất, ngọt ngào nói: "Hành lý của con!"
Chu Đại Nha nhanh chóng nhặt hành lý lên, vỗ nhẹ bụi rồi đưa cho Trần Tiểu Mãn.
* * *
Chu Đại Nha dẫn Trần Tiểu Mãn vào trong sân, đặt cô ngồi xuống bệ đá trước cửa.
Sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, Chu Đại Nha trong lòng thở dài.
Cũng không biết phải nói thế nào với gia đình về chuyện này.
Sau khi thu thập cảm xúc, bà nhanh chóng bước vào nhà kho bên cạnh.
Trần Tiểu Mãn tò mò nhìn xung quanh.
Phía sau cô là một ngôi nhà xây bằng gạch nung, được chống đỡ bởi những cây cột gỗ lớn, mái tranh dày đặc. Khung cửa sổ bằng gỗ có phần hơi đen, những chiếc bao tải che cửa sổ cũng xoăn tít.
Bên trái ngôi nhà là một chuồng lợn đơn sơ.
Có con lợn trắng to lớn đang gầm gừ rúc mặt xuống đất.
Bên cạnh chuồng lợn là chuồng gà xây bằng gỗ, lợp rơm.
Bên phải là nhà bếp.
Lúc này, khói bốc ra từ ống khói bếp.
Một con gà mái già dẫn theo chục con gà con kiêu ngạo đi qua trước mặt Trần Tiểu Mãn.
Thấy Trần Tiểu Mãn nhìn chằm chằm, gà mái già vỗ cánh cảnh cáo Trần Tiểu Mãn.
Trần Tiểu Mãn ôm chặt cái bọc nhỏ trong tay, lo lắng nhìn về phía nhà bếp.
"Ủa, cô bé đâu ra vậy?"
Giọng khàn khàn của một người đàn ông vang lên.
Trần Tiểu Mãn nhìn sang, liền thấy một ông lão xách cuốc đi vào sân.
Ông lão đội một chiếc mũ rơm cũ kỹ, lưng hơi khom, thắt lưng đeo cây tẩu thuốc lào sáng loáng.
Túi đựng thuốc lá được vá nhiều chỗ, không nhìn thấy màu vải ban đầu nữa.
Trần Tiểu Mãn đột nhiên trở nên lo lắng.
Trượt khỏi bệ đá, ngoan ngoãn đứng sang một bên.
"Con tên là Trần Tiểu Mãn."
Trần Tiểu Mãn đáp lại, cảm thấy chưa đủ, liền nói thêm: "Con là con dâu thứ ba của cha."
Lý Lão đầu giật mình: "Chu Nguyên lấy vợ ở đâu ra?"
Xảy ra khi nào?
Sao không ai nói cho ông biết?
Chu Đại Nha từ trong bếp bưng bát mì đi ra.
"Cô dâu nhí tôi ẵm về cho Sơ Nguyên, vừa dẫn về đó, thế nào?"
Lý Lão đầu nhìn chằm chằm Trần Tiểu Mãn.
Một bé gái khoảng hai, ba tuổi, với mái tóc vàng khô dài ngang tai.
Quần áo trên người rách rưới, cái bọc ôm trên tay có vài miếng vá.
Mặt tròn tròn nhưng không có nhiều thịt,
Một đôi mắt to tròn rụt rè nhìn ông.
Lý Lão đầu nói: "Này" : "Cô bé này nhìn xinh thật sự."
Sau này lớn lên chắc chắn sẽ là một người đẹp đây.
Vừa đúng xứng đôi với Sơ Nguyên, Tú Tài lão gia sau này của nhà mình.
"Khi Sơ Nguyên lớn lên cưới vợ cũng không cần phải trả sính lễ, ít nhất cũng có thể tiết kiệm được một lượng bạc. Nuôi thêm một hai năm, có thể giúp đỡ công việc gia đình, khi 8 tuổi còn có thể xuống đồng."
Lý Lão đầu cười tươi như hoa cúc: "Tốt lắm!"
Lòng Chu Đại Nha trầm xuống.
Không thể để ông già keo kiệt này tính toán tiếp nữa.
Chu Đại Nha mang hành lý của Trần Tiểu Mãn đi, nhét bát đũa vào tay cô rồi nói: "Ăn khi còn nóng."
Trong lúc Lý Lão đầu đang suy nghĩ, mùi hương cứ xộc vào mũi ông.
Ông nhìn vào chiếc bát trong tay Chu Đại Nha.
Một tô mì đầy ắp, bên trên còn có trứng luộc.
Mì trắng!
Còn có trứng nữa!
Ông chỉ được ăn một bát vào dịp Tết thôi!
Khuôn mặt nhăn nheo lập tức quay sang Chu Đại Nha: "Nhà chúng ta phát tài sao?"
Trần Tiểu Mãn tái mặt vì sợ hãi.
Mì trứng không phải là thứ cô có thể ăn được.
Không thể để Chu đại nương bị mắng.
Cô lấy hết can đảm và cầm chiếc bát đến trước mặt Lý Lão đầu
"Cha, cha ăn."
Lý Lão đầu đang muốn đưa tay nhận, nhưng Chu Đại Nha trợn tròn mắt: "Tôi làm cho Tiểu Mãn ăn, ông không nỡ sao?"
Bàn tay đang duỗi ra rút về kèm theo một tiếng vút.
"Con ăn con ăn. Cha không thích ăn những loại ngũ cốc mịn này. Không đỡ đói."
Lý Lão đầu nói lời này, trong lòng lại đang rỉ máu.
Ai không thích ăn ngũ cốc nguyên hạt ai là kẻ ngốc!
Chương 4: Tiểu Mãn phải kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!
Huyện Hoài An có bố cục hình vuông.
Tường thành cao lớn cũ kỹ bị nắng nóng thiêu đốt đen thui, khắp nơi đều là dấu vết của những vũ khí sắc nhọn.
Vô số vết sẹo như đang thầm nói với mọi người sự tàn khốc của chiến tranh.
Ngay phía nam là một con sông hộ thành rộng lớn, bên trên có một cây cầu gỗ rộng.
Lúc này mọi người ra vào ở cổng thành rất náo nhiệt.
Sau khi vào thành, Lý Lão đầu đặt giỏ ở một bãi đất trống.
Chu Đại Nha ẵm Trần Tiểu Mãn từ trong giỏ ra.
"Tiểu Mãn, con ngồi chơi một mình một lát, đợi bán hết thuốc lá đổi lấy tiền, mẹ sẽ dẫn con đi tham quan."
Trần Tiểu Mãn gật đầu mạnh: "Dạ!"
Sau khi nói xong, có người tới xem thuốc lá.
Chu Đại Nha và Lý Lão đầu vội vàng chào hỏi.
Trần Tiểu Mãn nhìn xung quanh, đối mặt với người phụ nữ bày bán bên cạnh, cô cười toe toét với người phụ nữ, lộ ra đôi răng nanh nhỏ.
Người phụ nữ vui theo, hiếm có cô bé nào dễ thương như vậy.
Bà vẫy tay chào cô và chỉ vào chiếc giỏ tre trước mặt.
Trần Tiểu Mãn tò mò ngồi xổm bên cạnh giỏ tre nhìn vào trong.
Trong giỏ có rất nhiều quả đen tuyền, những quả bóng nhỏ để sát với nhau như loại quả có kích thước bằng đầu ngón tay người lớn.
Người phụ nữ nhiệt tình chào hỏi: "Quả này rất ngọt, mua một ít về ăn thử không?"
"Rõ ràng là dược liệu, lại bị coi như quả dại để bán, không biết hàng đây mà!"
Trương Bán Tiên than thở trong lòng Trần Tiểu Mãn.
Trần Hiểu Mạn hai mắt sáng lên: "Có thể bán lấy tiền không?"
"Đến tiệm thuốc chắc là bán được, nhưng Ô Bào là dược liệu bình thường, không đổi được bao nhiêu."
Trần Tiểu Mãn không hề thất vọng chút nào.
Thứ có thể bán được tiền thì đều là thứ tốt.
Cô hưng phấn chỉ vào những quả và hỏi người phụ nữ: "Cái này bán thế nào?"
Người phụ nữ vội vàng nói: "Một đại tiền là hai.. ba.. bốn.. năm cân, cháu muốn bao nhiêu?"
Bà trời chưa sáng thì đã đến đây rồi, giờ đã cuối Giờ Mùi (14h20 - 15h00), vẫn chưa bán được cân nào.
Hiếm khi có trẻ con hỏi, bà phải hào phóng chút.
Trần Tiểu Mãn nắm đôi tay nhỏ lại, ngẩng đầu thương lượng với người phụ nữ: "Con không có tiền, có thể đổi bằng bánh ngô không?"
"Đổi! Có bao nhiêu đổi bấy nhiêu!"
Chỉ là những quả dại được trẻ con trong nhà hái, có thể đổi lấy lương thực, lời lớn rồi.
Quả dại không no bụng được!
Chỉ có đứa trẻ không hiểu chuyện mới chịu đổi thôi.
Trần Tiểu Mãn lấy chiếc bánh ngô to bằng lòng bàn tay của người lớn từ trong lòng ra và đưa cho người phụ nữ.
Người phụ nữ vui vẻ cất nó đi. Cầm lấy lá sen, gói đầy một túi Ô Bào cho cô.
Vừa cúi đầu, thấy Trần Tiểu Mãn đang nhìn bà bằng đôi mắt to tròn.
Lòng người phụ nữ dịu lại, bà lập tức lấy một chiếc lá sen khác, nắm thêm hai nắm lớn, gói lại rồi đặt vào lòng Trần Tiểu Mãn.
Trần Tiểu Mãn nhíu mày cười toe toét: "Cám ơn Đại Nương!"
Người phụ nữ có chút áy náy quay mặt đi.
"Quả dại không tốn tiền cũng không có gì."
Trần Tiểu Mãn nói: "Khi nào có bánh thì con lại tới tìm Đại Nương đổi."
Người phụ nữ ngại ngùng gật đầu: "Được, được, được."
Bà liếc nhìn sang phía Chu Đại Nha và Lý Lão đầu đang bận rộn, người phụ nữ nhanh chóng nhặt chiếc giỏ lên, đi được bảy tám thước mới dừng lại.
Trần Tiểu Mãn ôm hai túi lá sen, im lặng ngồi trên tảng đá chờ đợi.
Trong huyện không ít người hút thuốc lá khô, thuốc lá rất dễ bán.
Chỉ chưa đầy nửa giờ, toàn bộ số thuốc lá trong gùi tre đã được bán hết.
Sau khi tiễn vị khách cuối cùng đi, Chu Đại Nha quay đầu nhìn Trần Tiểu Mãn.
"Tiểu Mãn, con đang ôm cái gì?"
Trần Tiểu Mãn lảo đảo đi đến trước mặt Chu Đại Nha.
Cố hết sức nhấc hai túi lá sen về phía Chu Đại Nha như thể đang dâng bảo vật.
"Mẹ, đây là dược liệu con đổi bằng bánh ngô."
Chu Đại Nha nhận lấy và mở ra.
Lý Lão đầu nhìn qua, giậm mạnh chân: "Tôi bảo để nó ở nhà, bà cứ nói phải dẫn đến huyện thành. Giờ lại đổi thức ăn lấy quả dại, phí của mà!"
Chu Đại Nha mặt tối sầm, trừng mắt nhìn Lý Lão đầu: "Có cha như ông sao? Chỉ biết nói lời châm chọc."
Lý Lão đầu co cổ lại, thấp giọng lẩm bẩm: "Đâu phải con tôi." "
Nếu là con ông thì ông đã động tay đánh rồi.
Chu Đại Nha không muốn nói ông, quay đầu nói với Trần Tiểu Mãn:" Mẹ lấy lại bánh giúp con! "
Trần Tiểu Mãn lắc đầu như trống lắc.
Còn hạ giọng một cách thần bí:" Bán Tiên gia gia nói có thể đến tiệm thuốc bán lấy rất nhiều rất nhiều tiền. "
" Xung quanh thôn đều gặp những quả dại này, đều bị lũ trẻ trong thôn hái đi ăn, chưa bao giờ nghe nói đó là dược liệu gì. "
Lý Lão đầu thở hổn hển:" Bán Tiên gia gia gì chứ, tám phần là tên lừa đảo. "
Chuyên đi gạt lương thực của ông.
Trần Tiểu Mãn nắm chặt ngón tay, giọng trong trẻo nói:" Bán Tiên gia gia nói không có gạt con. "
Cô vừa hỏi Bán Tiên gia gia.
Lý Lão đầu không nhìn thấy Bán Tiên gia gia nào nên không tin.
" Bánh ngô là để dành cho con trai tôi Sơ Nguyên. Con không ăn thì đi đổi lại cho tôi. "
Trần Tiểu Mãn thất vọng cúi đầu.
Chu Đại Nha nhéo lấy phần thịt mềm quanh eo của Lý Lão đầu.
"... "
" Là nó lãng phí lương thực, bà nhéo tôi chi vậy? "
Lý Lão đầu cảm thấy uất ức thật đó.
" Nếu không phải ông kêu cô bé kiếm tiền, thì cô bé có thể lấy lương thực dành dụm được để đổi lấy quả dại sao? "Chu Đại Nha nghiến răng nghiến lợi.
Mới bao lớn mà đã nghĩ đến kiếm tiền rồi, đều do ông già keo kiệt này ép mà ra.
Lý Lão đầu vội vàng nói:" Được, được, tôi không nói nữa. "
Chu Đại Nha buông tay ra, sờ vào đầu nhỏ Trần Tiểu Mãn, cười an ủi:" Chúng ta đi tiệm thuốc thử xem sao. "
Đợi đến tiệm thuốc biết đây là quả dại, sau này sẽ không lấy lương thực đổi nữa.
Trần Tiểu Mãn đột nhiên ngẩng đầu nhỏ lên, dùng sức gật đầu:" Ừm! "
Chu Đại Nha ôm Trần Tiểu Mãn lên liền đi về hương tiệm thuốc.
Lý Lão đầu tức giận lẩm bẩm:" Đúng là khắc tinh nhà lão Lý nhà ta mà! "
Ông xếp hai chiếc gùi tre lại với nhau, cõng trên lưng đi theo.
Tiệm thuốc nằm ở đường kế bên, quẹo cái là tới.
Chưởng quỹ (chủ tiệm) đang nhìn tủ thuốc thở dài, chợt nghe thấy giọng nói trong trẻo của một cô bé hỏi ông:" Chưởng quỹ, ông cần Ô Bào không? "
Ô Bào?
Chưởng quỹ chợt quay người lại nhưng không thấy ai cả.
Tim ông đập" thình thịch thình thịch "loạn xạ.
Không phải gặp ma chứ?
Một bàn tay nhỏ vươn ra từ dưới quầy.
" Mẹ ơi! "
Chưởng quỹ đột nhiên nhảy lùi lại, khiến tủ thuốc phía sau kêu lên mấy tiếng" cạch cạch ".
Sau đó một cái đầu nhỏ ló ra khỏi quầy, để lộ đôi mắt to tròn.
Nhìn thấy ông, mỉm cười toe toét.
Chưởng quỹ mới thấy an tâm.
Vỗ nhẹ vào ngực.
Không biết vì sao, ông cười theo cô bé.
" Người lớn nhà cháu đâu? "
Tiểu cô nương lại nhấc chân lên chút và chỉ về phía cửa.
" Cha mẹ con ở phía sau. "
Một cặp phu thê già bước vào cửa.
Ông lão vừa bước vào đã mỉn cười lên tiếng xin lỗi:" Chưởng quỹ à, con dâu ngu ngốc của tôi nghe đâu đó quả rừng là dược liệu, cứ nói phải đem đến cho ông xem. Ông đừng ngại nha. "
Chưởng quỹ" Ủa "một tiếng:" Các người không phải đến bán Ô Bào sao? "
Lý Lão đầu vừa muốn mở miệng, thì bị Chu Đại Nha giành nói:" Chưởng quỹ ông xem trước đã. "
Vừa nói vừa mở túi lá sen ra và đặt trước mặt chưởng quỹ.
Chưởng quỹ nhìn một cái, liền hưng phấn gật đầu:" Là Ô Bào! "
Mấy ngày nay ông vì thu Ô Bào gần như gãi nát da đầu.
Ăn không ngon ngủ không yên.
Ai ngờ hôm nay nó tự chạy đến trước cửa nhà đây.
Sao mà không kích động chứ?
Nụ cười của Trần Tiểu Mãn càng tươi sáng hơn.
Cô vui mừng trong lòng nói:" Bán Tiên gia gia lợi hại thật! "
" Đây thì có gì? Sau này dạy con nhận biết nhiều loại thảo dược hơn. "
" Cảm ơn Bán Tiên gia gia!"
Cô phải nhận biết thật nhiều thật nhiều loại thảo dược, kiếm thật nhiều thật nhiều tiền!
Lý Lão đầu mỉm cười đặt chiếc gùi tre lên quầy thuốc: "Tổng cộng ba mươi sáu cân rưỡi."
Chưởng quỹ tiệm thuốc không giấu được nụ cười trên mặt.
Sau khi lấy cân cân xong, chưởng quỹ gõ bàn tính vài cái rồi cười nói: "Tổng cộng năm trăm bốn mươi bảy cái rưỡi đại tiền, tôi đưa hai người năm trăm bốn mươi tám đại tiền, được không?"
"Được được được!" Lý Lão đầu hăng hái đáp.
Chưởng quỹ lấy ra năm điếu tiền, đếm thêm ba mươi tám đại tiền rồi đặt lên quầy.
Đôi mắt Lý Lão đầu sáng như đèn lồng.
Ông nhét cây tẩu thuốc vào thắt lưng, đứng ở quầy đếm đại tiền ngay, rồi mỉm cười gật đầu liên tục: "Đúng rồi đúng rồi, nhiều như vậy, chưởng quỹ người còn nhận không?"
"Nhận! Có bao nhiêu cũng nhận."
"Vẫn là mười lăm đại tiền một cân hả?" Lý Lão đầu không yên tâm hỏi lại lần nữa.
Chưởng quỹ gật đầu: "Lần sau ông giao đến, tôi nhất định vẫn thu theo giá này."
Nhà khác không ai thu được Ô Bào.
Ông thu nhiều quá, có thể gửi đến các tiệm thuốc khác của chủ gia.
Lý Lão đầu nhét tiền vào trong ngực, hai tay còn ôm chặt quần áo trên bụng.
Cứ nhịn mãi cho đến bước ra khỏi tiệm thuốc, mới thúc giục Chu Đại Nha: "Về nhanh thôi!"
Đem nhiều tiền vậy, bị kẻ cắp phát hiện thì lớn chuyện đây.
Chu Đại Nha nói: "Tiểu Mãn vẫn đang đói, phải mua đồ ăn cho nó."
"Mua gì chứ? Về nhà ăn mì tự làm!"
Trần Tiểu Mãn nuốt nước miếng: "Con ăn được sao?
" Được! "Lý Lão đầu hào phóng duỗi ra hai ngón tay:" Thêm hai quả trứng cho con! "
Trần Tiểu Mãn cười toe toét, đôi mắt cong như hai lưỡi liềm.
Cô có thể ăn mì tự làm rồi.
Chu Đại Nha cũng rất vui vẻ.
Đặt Trần Tiểu Mãn vào gùi tre, đeo lên vai rồi đi về nhà.
Trên đường đi, ba người thỉnh thoảng cười lớn, nhưng không ai lên tiếng.
Nhịn đến lúc về đến nhà, ba người vào bếp, Lý Lão đầu không khỏi vui vẻ nói:" Một ngày đã kiếm được năm trăm tám mươi đại tiền! "
Chu Đại Nha lấy bột mì trắng ra, múc vào một chiếc bát nhỏ và thêm nước nhồi bột.
" Những thanh niên lao động trong thôn chúng ta đi làm công ngắn ngày, một ngày cũng chỉ kiếm được hai ba mươi đại tiền thôi. "
" Thì đúng đó. Chúng ta không cần ra sức gì cả, ây da, vậy là kiếm được tiền rồi!" "
Lý Lão đầu tay trái nắm chặt thành nắm đấm, đánh mạnh vào lòng bàn tay phải.
Chu Đại Nha vui nói:" Không phải đều nhờ Tiểu Mãn. "
Lý Lão đầu ho một tiếng, mặt nghiêm túc:" Mới chỉ kiếm được năm trăm sáu mươi cái đại tiền, so với năm quan tiền còn xa lắm! "
Trần Tiểu Mãn hai chân gộp lại, đôi tay đặt lên đầu gối, ngoan ngoãn nói:" Con còn phải kiếm thật nhiều tiền. "
" Vậy mới đúng! "Lý Lão đầu gật đầu khẳng định.
Sau đó ông cười toe toét đến tận mang tai.
Con bé này khá may mắn.
Chu Đại Nha đặt khối bột đã nhào sang một bên để ủ bột.
Lau tay và đập hai quả trứng vào bát.
" Lão đầu, ông đi tìm dân làng thu Ô Bào, mai còn có thể đến tiệm thuốc kiếm tiền lần nữa. "
Lý Lão đầu nhếch môi nói:" Tốn tiền để làm gì? Chúng ta tự đi hái. "
" Hiếm khi vợ lão đại lão nhị được về nhà mẹ đẻ, tôi kêu họ ở lại thêm hai ngày nữa, chỉ nhờ vài người chúng ta thì một ngày hái được bao nhiêu hả. "
Chu Đại Nha đi đến bên bếp, nhét rơm vào rồi nhóm lửa.
" Nhân lúc mọi người còn chưa biết Ô Bào có thể bán được tiền, chúng ta phải nhanh chóng kiếm chút tiền. "
Lý Lão đầu lập tức đứng dậy.
Bà già nói đúng, muộn thêm mấy ngày nữa, tiệm thuốc không nhận thì phải làm sao?
" Giờ tôi đi nói với người trong làng. "
Chu Đại Nha dặn dò một câu:" Có rất nhiều người đang hóng mát dưới gốc cây hòe già ở cổng thôn, ông đến đó nói, lát thôi cả thôn sẽ biết hết. "
Lý Lão đầu đáp lại, chắp hai tay sau lưng, nhàn nhã bước đi.
Chu Đại Nha đợi nước sôi rồi ném sợi mì đã cắt vào đó.
Quay đầu, thấy Tiểu Mãn đang ngồi trước bếp và nghiêm túc nhóm lửa.
Chu Đại Nha cảm thấy nhói lòng.
Con bé nhỏ vậy mà phải sống cẩn thận vậy thì thật là tội lỗi mà!
Quay người, trên kệ tủ bếp lấy ra can dầu, múc một xẻng mỡ lợn vào mì.
Nước sôi sùng sục, ngoài cửa vang lên một giọng nói vui vẻ:" Thơm quá đi! "
Một cậu bé bốn năm tuổi mặc áo dài màu xám chạy vào bếp.
Do chạy quá nhanh nên túi vải bự trên người cứ phát ra tiếng" bịch bịch ".
Mắt cứ nhìn chằm chằm vào nồi đá bốc khói.
Mì tự làm, còn một quả trứng bên trên nữa.
Cậu bé không nhịn được nuốt nước miếng, không thể rời mắt đi.
Chu Đại Nha đẩy đầu cậu sang một bên:" Cái này là cho Tiểu Mãn, con đừng nghĩ tới nữa. "
Lý Sơ Nguyên không thể tin được nhìn về phía cô bé đang thò đầu dưới bếp.
Toàn bộ trứng gà ở nhà đều phải đem đi bán để bổ sung vào tiền gia đình.
Bột mì trắng cũng chỉ còn ba tô.
Thứ quý giá vậy, mẹ lại đem đi làm cho con bé không rõ từ đâu mà ra ăn.
" Ngươi là ai? "
Trần Hiểu Mạn cười toe toét, lộ ra hai cái răng hổ nhỏ:" Tôi là vợ của huynh. "
Cậu nhóc sợ hãi lùi lại:" Ngươi đừng nói bậy! "
Trần Tiểu Mãn mở to đôi mắt to tròn, hỏi ngược cậu:" Huynh tên là Lý Sơ Nguyên phải không? "
Lý Sơ Nguyên sốc đến lùi vài bước:" Sao ngươi biết? "
" Mẹ chỉ có ba đứa con trai, con trai lớn và con trai thứ đã thành thân rồi, con út Lý Sơ Nguyên mới có bốn tuổi. "
Cô khịt mũi nói:" Huynh vừa nói đây là nhà của huynh." "
Cậu ta trông chỉ lớn hơn cô một chút.
Là phu quân cô.
Lý Sơ Nguyên túm lấy quần áo của Chu Đại Nha hỏi:" Mẹ, tại sao cô bé đó lại nói là vợ con?
"Tiểu Mãn là cô dâu nhí mà mẹ ẵm về, sau này phải đối xử thật tốt với vợ con." "
Chu Đại Nha dặn dò một câu, rồi đưa một bát mì trứng đầy ắp vào tay Trần Tiểu Mãn.
Lý Sơ Nguyên dùng ánh mắt như muốn bốc lửa nhìn Trần Tiểu Mãn:" Đây là mẹ tôi, ngươi đừng kêu bậy! "
Cảm nhận được ác ý của Lý Sơ Nguyên, Trần Tiểu Mãn trở nên cẩn trọng.
Đẩy bát vào lòng Chu Đại Nha:" Tiểu Mãn không đói. "
Chu Đại Nha nhét đũa vào tay cô, cười nói:" Con ăn của con đi, mặc kệ nó. "
Trần Tiểu Mãn lén nhìn Lý Sở Nguyên, cúi đầu gắp mấy sợi mì nhét vào miệng,
Mùi lúa mì đậm đà lan tỏa trong miệng, trứng gà mềm mại chảy dọc đầu lưỡi, ngon đến nỗi cô suýt cắn phải lưỡi.
Cô chưa từng ăn qua thứ gì ngon đến vậy.
Trần Tiểu Mãn hai mắt sáng lên.
Không nhịn được ăn thêm mấy miếng.
Ngon quá đi!
Hạnh phúc quá đi!
Chu Đại Nha đứng bên cạnh hài lòng gật đầu, quay người nhéo lấy tai của Lý Sơ Nguyên.
Lý Sơ Nguyên hai tay nâng lấy đôi tai rào thét lên:" Đau đau đau! "
" Trước mặt mẹ sao con còn dám ăn hiếp Tiểu Mãn? "
" Tụi con có nói được mấy câu đâu, sao ăn hiếp cô ta? "
Lý Sơ Nguyên liên tục cầu xin:" Mẹ mau buông ra, đau quá đi! "
Chu Đại Nha dùng sức mạnh hơn:" Đừng tưởng lão nương không thấy con trừng mắt nhìn con bé! Con còn la nó! "
Trần Tiểu Mãn dùng chiếc lưỡi nhỏ liếm hạt dầu trên môi, cẩn thận nói:" Mẹ, huynh ấy không có ăn hiếp con. "
Mẹ đối tốt cô như vậy, không thể để mẹ lo lắng được.
Chu Đại Nha" Hứ "một tiếng rồi buông tay.
Lý Sơ Nguyên nhảy lùi lại mấy bước như thỏ, xoa xoa tai hít thở.
Tay mẹ cậu ta sức lớn thật.
Tai đỏ chắc rồi.
" Ai mới là con đẻ của mẹ chứ? "
Lý Sơ Nguyên tức giận nhìn Chu Đại Nha.
Chu Đại Nha hai tay chống eo:" Con là con đẻ của mẹ, Tiểu Mãn còn là con dâu của mẹ nữa kìa! Sau này con mà ăn hiếp Tiểu Mãn một lần mẹ sẽ đánh con một lần! "
Lý Sơ Nguyên tức giận dậm chân.
Cay đắng liếc nhìn Trần Tiểu Mãn và hét lớn với Chu Đại Nha:" Con không cần cô ấy làm vợ con!"
Chu Đại Nha vừa di chuyển, liền thấy Lý Sơ Nguyên lao vào trong sân, lũ gà giật mình kêu "chít chít" lao về dưới thân gà mái già.
Cậu phớt lờ mọi thứ, lao thẳng vào nhà và đóng cửa lại.
Chu Đại Nha nghiến răng tức giận.
Lát nữa phải cho thằng nhóc một bài học mới được!
Trần Tiểu Mãn nhìn về hướng Lý Sơ Nguyên biến mất, khuôn mặt nhỏ tràn đầy lo lắng.
Trong phòng Lý Sơ Nguyên từ trong gói vải lấy bút lông ra, trải tờ giấy trắng lên bàn.
Cậu phải viết trăm tờ chữ lớn mới bình tĩnh lại được!
Lấy bút lông chấm mực rồi nghiêm túc viết từng nét một lên giấy.
Dần dần, cậu bình tĩnh lại, chữ cũng viết càng tốt hơn.
Thậm chí còn không biết có người vào nhà.
Viết xong nét cuối cùng, cậu thở ra "Phù" một tiếng dài.
Thổi khô dòng chữ, gấp lại cẩn thận cho vào túi vải, nhảy xuống ghế, vừa quay người thì thấy Trần Tiểu Mãn đang nằm bên cạnh mẹ cậu nhìn cậu.
Cậu trừng mắt nhìn Trần Tiểu Mãn.
Trần Tiểu Mã do dự, toét miệng và nở một nụ cười rạng rỡ với cậu.
Lý Sơ Nguyên ngớ người, sau đó càng tức giận hơn.
Tưởng cười đẹp thì cậu sẽ nhường giường của mình ra sao?
Cậu bất mãn nhìn về Chu Đại Nha: "Mẹ, cô ta ngủ chỗ con rồi."
Chu Đại Nha nói: "Nhà hết phòng trống rồi, chỉ có thể ngủ với chúng ta thôi. Hai con ngủ ở giữa, cha và mẹ ngủ hai bên, hai con sẽ không rơi xuống giường đâu."
Lý Sơ Nguyên quay lại và gọi Lý Lão đầu: "Cha!"
Lý Lão đầu nhích người tới góc giường, vỗ vỗ khoảng giường trống: "Sơ Nguyên à, đây đây đây, ngủ với cha nào."
Trần Tiểu Mãn cũng nhích người về phía Chu Đại Nha: "Sơ Nguyên ca ca ngủ đây này."
Lý Sơ Nguyên "Hứ" một tiếng quay đầu đi.
"Mẹ, con còn chưa ăn."
Chu Đại Nha chỉ vào chiếc ghế cạnh bàn: "Con đang viết chữ nên mẹ không gọi, bột ngô cháo loãng để ở đây rồi, trên bếp có nước nóng, con tự đi múc rồi tắm, ngủ sớm đi, lát trời tối đây thôi."
Lý Sơ Nguyên "Gừm" nói: "Sao cô ta được ăn mì trứng tự làm, con chỉ có thể ăn bột ngô cháo loãng?"
"Tiểu Mãn ngày đầu đến nhà chúng ta, phải ăn tốt, sau này sẽ ăn như chúng ta thôi."
Chu Đại Nha an ủi nói.
Lý Lão đầu gật đầu theo: "Đúng đúng đúng, sau này không thể ăn bột mì trắng và trứng nữa."
Trần Tiểu Mãn lập tức nói: "Sau này con cũng ăn bột bắp cháo loãng."
Lý Sơ Nguyên tức giận buồn bực.
Chu Đại Nha không nhìn cậu, mà ôm Trần Tiểu Mãn, cười nói: "Tiểu Mãn ngủ mau đi."
Chu Đại Nha cầm quạt hương bồ lên, quạt cho cô từng cái một.
Lý Lão đầu vui vẻ nói: "Sơ Nguyên à, thu dọn xong rồi đến quạt cho cha, tối nay trời nóng thật."
Lý Sơ Nguyên cầm bát đũa, chân mạnh chân nhẹ đi ra khỏi phòng.
Ngồi trước căn nhà chính dần tối, đưa vào miệng bột ngô cháo loãng đã nguội.
Mùi ngô khắp trong miệng.
Hu hu hu..
Mẹ có con dâu không cần con trai nữa..
Cậu buồn bã ăn hết bột ngô cháo loãng, rồi đi lấy nước tắm rửa, khi về phòng, ba người đều đã ngủ rồi.
Lý Sơ Nguyên nhẹ tay nhẹ chân bò lên giường.
Sau khi nằm xuống, trong lòng khó chịu, lại nhích sang bên cha mình.
Cậu mới không muốn nằm cạnh Trần Tiểu Mãn!
Nhất định phải tìm cách, khiến cha mẹ đuổi cô ta đi!
Lý Sơ Nguyên nắm chặt nắm đấm nhỏ, âm thầm quyết định trong lòng.
Đợi khi hơi thở cậu ổn định, Chu Đại Nha mới giơ tay cao lên, cùng lúc quạt cho hai đứa trẻ.
Lý Lão đầu quay người lại, có chút bất mãn: "Bà đối xử Tiểu Mãn còn tốt hơn Sơ Nguyên nhà mình."
"Tôi chính là muốn Sơ Nguyên chịu chút khổ."
Chu Đại Nha vẻ mặt bình tĩnh: "Chịu khổ rồi mới biết Tiểu Mãn đã sống khổ thế nào, sau này mới có thể đối xử tốt với Tiểu Mãn."
Lý Lão đầu "Hứ" một tiếng: "Nha đầu này sao bằng con trai được."
Chu Đại Nhan dùng quạt hương bồ đánh ông: "Tiểu Mãn vừa nghĩ ra cách kiếm tiền cho gia đình mình, lương tâm ông đâu rồi?"
"Năm quan tiền đó!"
Lý Lão đầu mở lòng bàn tay, vẫy trước mắt Chu Đại Nha.
"Hôm nay đã kiếm về được năm trăm sáu mươi đại tiền rồi, bán thêm một hai lần, còn có thể kiếm không ít!"
Quạt hương bồ hất tay Lý Lão đầu ra.
Nói tới đây, Lý Lão đầu liền mừng.
"Tôi vừa nói một đại tiền thu hai cân Ô Bào, người trong thôn đều ngồi không yên, tôi nghĩ mai có thể thu không ít."
Chu Đại Nha: "So với giá mua hôm nay của mình cao không ít đó."
"Đều là người trong thôn, phải để người khác kiếm chút tiền chứ."
Lý Lão đầu tính toán hết rồi: "Người trong thôn có thể kiếm được tiền, nhất định rất sẵn lòng cứ bán cho chúng ta suốt."
Ông lại thèm thuốc rồi, cầm cây tẩu thuốc nhét vào miệng.
"Chúng ta phải nhân lúc còn sớm bán nhiều chút kiếm tiền, nếu không khi tiệm thuốc thu đủ rồi, mình sẽ bán không được. Ngoài mình ra, còn có dược nông (người nông dân chuyên trồng cây thuốc hoặc thu thập cây thuốc) bán cho tiệm thuốc đó."
Chu Đại Nha trầm ngâm gật đầu: "Mấy ngày nữa, Ô Bào sẽ hết."
"Có cũng lo không xuể, đến ngày mùa rồi."
Lý Lão đầu hút hai hơi không khí trong cây tẩu, cau mày.
Không có thuốc lá cả người cứ thấy không thoải mái.
Chu Đại Nha dừng một chút rồi nói: "Lão đầu, sang năm tôi sẽ trồng thêm thuốc lá cho ông."
Lý Lão đầu xua tay: "Ngủ thôi."
Đêm tối dần.
Tiếng thở lần lượt vang lên trong phòng.
Trong giấc mơ, Trần Tiểu Mãn mơ thấy trước mặt mình có một hồ lô rất lớn rất lớn.
Đối diện cô là cái miệng hô lô đen.
Cô ngập ngừng chút rồi bước vào miệng hồ lô.
Sau một khoảng ngắn tối tăm, là một màn sáng sủa.
Sau khi nhìn thấy khung cảnh bên trong, cô "Wa" lên một tiếng.
"Động Thiên Phúc Địa của ta thế nào?"
Một ông già tóc trắng ngồi xếp bằng trên hồ lô xanh bay giữa không trung, ở eo còn treo một hồ lô nhỏ.
Trần Tiểu Mãn kinh ngạc: "Nhiều hồ lô quá! Ông là Hồ lô tiên nhân hả?"
Trương Bán Tiên khóe miệng giật giật.
Động Thiên Phúc Địa tốt vậy, cô ta chỉ nhìn thấy hồ lô thôi?
Ông bất mãn, cúi người xuống, bế Trần Tiểu Mãn lên hồ lô bay.
Trần Tiểu Mãn hai mắt sáng lên: "A, tôi bay rồi nè!"
Biết chuyện một lần rồi.
Tâm trạng Trương Bán Tiên tốt hơn nhiều rồi, bay về góc tây bắc cùng Trần Tiểu Mãn.
Ở đó có một ngọn núi cao không thấy đỉnh, nước trên núi đổ thẳng đứng xuống đất, tạo thành dòng thác hùng vĩ, còn phát ra tiếng nước "rào rào".
Dòng nước rơi xuống tạo thành một hồ nước lớn tràn đầy sương mù.
"Biết đây là gì không?"
Trương Bán Tiên nâng cằm, chỉ vào hồ nước hỏi với vẻ đắc ý.
Trương Bán Tiên mở một mắt nhìn về phía Trần Tiểu Mãn, không muốn bỏ lỡ bất kỳ biểu cảm nào của cô.
Trần Tiểu Mãn quả nhiên ngạc nhiên: "Lợi hại vậy sao, Bán Tiên gia gia là thần tiên phải không?"
"Chưa.. vẫn chưa.." Trương Bán Tiên lắp bắp nói.
Cảm thấy rất không vui, ông nhanh chóng nói thêm: "Ta là độ kiếp thất bại, nếu không cũng thành tiên rồi."
Thấy Trương Bán Tiên buồn bã, Trần Tiểu Mãn nhanh chóng quay đầu an ủi: "Bán Tiên gia gia lợi hại vậy, sau này nhất định sẽ trở thành thần tiên rất lợi hại."
Trương Bán Tiên càng ấm ức hơn.
"Thân thể ta đã không còn rồi, chỉ còn lại một mảnh tàn hồn trốn đến thế giới của cô, ký gửi trong cơ thể cô, đời này sợ rằng sẽ không có tiên duyên rồi."
Ông lấy hồ lô từ bên hông ra, rót vài ngụm rượu vào miệng.
Trần Tiểu Mãn quan tâm hỏi: "Bán Tiên gia gia còn có thể về nhà không?"
Cô nghe không hiểu những gì Trương Bán Tiên nói, nhưng cô biết nhà ông không ở đây.
Trương Bán Tiên tiu nghỉu: "Với tàn hồn này của ta, sợ rằng không thể quay vể rồi."
Ông gần như hồn bay phách tán, chỉ có thể vội vàng ký gửi trong cơ thể của Trần Tiểu Mãn.
Đợi linh khí trong Động Thiên Phúc Địa cạn kiệt, tàn hồn này của ông cũng sẽ tiêu tán.
Bán Tiên gia gia tội nghiệp quá đi.
Trần Tiểu Mãn đồng tình nhìn về phía Trương Bán Tiên.
Trương Bán Tiên suýt chút thở không ra.
Ông là bán tiên!
Lại bị một cô nữ (cô nhi) đồng tình!
Ừm, trong lòng ông, Trần Thủy Sanh không xứng làm cha của Trần Tiểu Mãn.
Hít sâu một hơi, ông dụ dỗ hỏi Trần Tiểu Mãn: "Tiểu nha đầu, muốn tu tiên không?"
Nhìn đi, nha đầu này nhất định sẽ kích động lắm đây.
Khi đó, ông sẽ thiết lập các trướng ngại khác nhau, đợi cô vượt qua từng cái một rồi, mới miễn cưỡng truyền lại mọi thứ ông đã học được trong đời..
"Không muốn."
"Ừm, nếu đã muốn tu tiên, trước tiên chúng ta phải.."
Trương Bán Tiên nói được môt nửa, cảm thấy có gì đó không đúng: "Ngươi nói cái gì?"
Trần Tiểu Mãn lắc cái đầu nhỏ: "Con không muốn tu tiên ạ."
"Không tu tiên người muốn làm cái gì?"
Trương Bán Tiên không nhịn được kêu lên.
Trần Tiểu Mãn nói với vẻ đương nhiên: "Kiếm tiền đó, con phải kiếm lại năm quan tiền trả lại cho cha mẹ, còn phải kiếm thêm rất nhiều rất nhiều tiền, để cha mẹ sinh sống tốt hơn."
Bộ râu Trương Bán Tiên rung rẫy.
Sao có người không tu tiên mà chỉ muốn kiếm tiền?
Đã có thể tu tiên rồi, còn kiếm tiền gì chứ!
Không biết hàng.
Nha đầu này thật thiếu hiểu biết mà!
"Bán Tiên gia gia ông sao vậy?"
Trần Tiểu Mãn quan tâm hỏi.
Đôi môi của Trần Bán Tiên run run nói: "Bản lĩnh cả đời của ta, phải tiêu tán cùng ta đây mà.."
Trần Tiểu Mãn lập tức cảm thấy sự buồn bã của ông.
Bán Tiên gia gia đáng thương thật.
Cô suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười: "Bán Tiên gia gia có thể dạy con cách nhận biết dược thảo đó, con có thể kiếm tiền bằng cách bán dược thảo."
Đôi mắt của Trương Bán Tiên sáng lên, quét sạch sự suy đồi lúc nãy: "Nhận biết dược thảo trước, rồi dạy ngươi học y."
Không tu tiên không sao.
Học xong bản lĩnh luyện đan của ông, cũng có thể coi là truyền nhân của Trương Bán Tiên ông.
Trần Tiểu Mãn hưng phấn giơ cánh tay nhỏ bé lên: "Bán Tiên gia gia, con muốn học y!"
Trương Bán Tiên đang nghĩ cách sao dụ dỗ Trần Tiểu Mãn học y, nghi hoặc "Hả?" một tiếng, "lại vì muốn kiếm tiền?"
Ai ngờ TrầnTiểu Mãn lắc đầu, đôi mắt âm u: "Nếu con biết chữa bệnh, thì có thể chữa khỏi bệnh cho mẹ con rồi."
Trương Bán Tiên biết cô đang nói về mẹ đẻ mình.
Đang nghĩ sao an ủi tiểu nha đầu, thì thấy cô bé ngẩng đầu lên, đôi mắt nóng rực.
"Con muốn trở thành đại phu, chữa trị cho những bệnh nhân nghèo, để họ có thể sống một cuộc sống khỏe mạnh!"
Trương Bán Tiên ngạc nhiên nhìn Trần Tiểu Mãn.
Sau những lời đó, như có một luồng kim quang mờ ảo bao quanh cơ thể tiểu nha đầu này.
Có khí vận thêm vào người đây mà?
Đây là được Đạo Trời công nhận rồi?
Ông tu luyện hàng ngàn năm cũng không có khí vận thêm người.
Không có lý trời mà!
Trương Bán Tiên giận dữ rót mạnh vài ngụm rượu vào miệng.
Sau đó quay đầu lại cười lớn.
Trần Tiểu Mãn tò mò: "Bán Tiên gia gia đang cười gì vậy?"
"Hiếm khi gặp ai có tấm lòng thiện này, từ đêm nay, mỗi tối ta sẽ dạy con y thuật."
Trương Bán Tiên hào phóng nói.
Người có cơ duyên lớn vậy đưa đến trước mặt ông, ông nhất định không thể lãng phí nó.
Trần Tiểu Mãn vui vẻ gật mạnh đầu: "Ừhm!"
Cô phải chăm chỉ học y, phải cứu thật nhiều thật nhiều người!
"Muốn học y thì phải bắt đầu bằng việc nhận biết dược liệu."
Trương Bán Tiên cũng không lãng phí thời gian, đưa tay ra, trong lòng bàn tay là một quả Ô Bào.
Trần Tiểu Mãn lập tức nói: "Đây là Ô Bào!"
Trương Bán Tiên trả lời nói: "Quả và rễ của Ô Bào đều có thể dùng làm thuốc."
Tay lật qua, một cây Ô Bào hoàn chỉnh xuất hiện trước mặt Trần Tiểu Mãn.
Trần Tiểu Mãn ngạc nhiên chạm vào những chiếc lá, có thể chạm được.
Hai tay cô vỗ mạnh vào nhau: "Bán Tiên gia gia lợi hại quá!"
Trương Bán Tiên khá đắc ý khi được nịnh nợt.
Ngay sau đó, nghe tiểu nha đầu hỏi: "Con có thể bán nó lấy tiền không?"
Nụ cười của Trương Bán Tiên lập tức bỏ chạy khỏi khuôn mặt.
Ông hất râu trừng mắt nhìn: "Đây là thứ ta biến hóa ra, không thể đem ra ngoài!"
Trần Tiểu Mãn tương đối thất vọng "À" một tiếng.
Thì ra là đồ giả.
Ngay sau đó cô lấy lại tinh thần, tò mò hỏi: "Ô Bào có tác dụng gì vậy ạ?"
Trương Bán Tiên chỉ vào quả trên cùng nói: "Quả có thể ngâm rượu, cũng có thể bào chế rồi ăn, bồi bổ cơ thể. Thân rễ của Ô Bào là Đại Ô Bào."
Ông chỉ vào thân rễ để Trần Tiểu Mãn nhận biết.
"Thân rễ của Ô Bào có rất nhiều công dụng, bao gồm thanh nhiệt lợi ẩm, xua gió thông xương, cầm máu vâng vâng."
Trương Bán Tiên chậm rãi giải thích.
Trần Tiểu Mãn nghiêm túc nhìn cây Ô Bào đó, cố gắng ghi nhớ nó trong lòng.
"Nếu đã nhớ rồi, thì vẽ ra."
Cây Ô Bào trong tay Trương Bán Tiên lập tức biến mất và biến thành giấy bút.
Đặt Trần Tiểu Mãn xuống đất, giấy bút cũng để xuống trước mặt cô.
Trần Tiểu Mãn gật đầu, ngồi xổm xuống, trải tờ giấy lên mặt đất.
Ngón cái và bốn ngón nắm thành nắm đấm, kẹp bút lông ở giữa, cô học theo Lý Sơ Nguyên nhúng chút mực, lúng túng vẽ đường xiêu xiêu vẹo vẹo trên tờ giấy.
Nghĩ một hồi, ở bên trên vẽ thêm vài dấu chấm nữa.
Cô hài lòng gật đầu, hai tay đưa tờ giấy đến trước mặt Trương Bán Tiên, nở nụ cười.
"Con vẽ xong rồi!"
Trương Bán Tiên: "..."
Nếu cô không nói là Ô Bào, ai đoán được?
Trương Bán Tiên "Ừm" một tiếng: "Chúng ta bắt đầu với việc học chữ trước."
Trần Tiểu Mãn càng vui hơn: "Con cũng có thể đọc sách biết chữ sao?" "
" Sau này con cần viết phương thuốc, nên phải hiểu biết chữ nghĩa chứ." "
Trần Tiểu Mãn hoan hô.
Trương Bán Tiên mỉm cười vuốt râu, viết hai chữ dưới đất.
" Ô Bào (烏袍), tên của cây dược thảo vừa nãy. "
Trần Tiểu Mãn nhìn kỹ hai chữ đó và nhẩm trong lòng hơn hai mươi lần, cảm thấy mình đã nhớ rồi, liền cầm bút lông lên, học theo vẽ ra từng nét từng nét một.
Trương Bán Tiên nhìn cô luyện tập một lúc, nhàm chán nằm trên hồ lô, bay về tầng hai căn nhà nhỏ cạnh bên linh hồ.
Đợi khi ông tỉnh dậy, Trần Tiểu Mãn đã rời đi.
Ông lắc đầu:" Đúng vẫn còn nhỏ, không thể kiên trì việc luyện chữ khô khan này mà.. "
Khi nhìn xung quanh, liền thấy trên đất để một tờ giấy, một góc được đè bởi đất.
Chữ trên giấy ngay ngay thẳng thẳng, là hai chữ lớn" Ô Bào ".
Hai chữ này có nét rất nhiều, chỉ một đêm, nha đầu này đã có thể viết ngay ngắn vậy rồi sao?
Trương Bán Tiên ngạc nhiên, liếc nhìn có thứ gì đó trên mặt đất.
Vừa cúi đầu, ông đứng sững sờ tại chỗ.
Trên mặt đất dày đặc chữ!
Bao phủ hơn một mẫu đất!
Lúc đầu nét ngang nét dọc cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, đến cuối cùng, ngang dọc lại rõ ràng, có thể rõ ràng nhận biết ra đó là hai chữ" Ô Bào".
Sau khi kinh ngạc, Trương Bán Tiên cười lớn vui vẻ.
Trời chưa sáng, Trần Tiểu Mãn đã lén lút thức dậy.
Cô bưng một chiếc ghế đến gần bếp, đứng lên đó, đổ nước vào nồi và hủ, đậy nắp lại rồi đi nhóm lửa trước bếp.
Khi lửa cháy lên, cô lấy khúc củi khô, viết lại chữ đã học tối qua.
Cô đã biết viết được hai chữ rồi.
Nhưng phải viết nhiều thì mới không quên.
Viết xong, đọc nhẩm trong lòng một lần, dùng chân xóa đi rồi viết lại.
Khi nước sôi, cô lấy hai nắm bột ngô, dùng xẻng vừa khuấy đều vừa cho vào nồi.
Sau khi cho vào xong, đậy nắp lại, ngồi trước bếp lò.
"Tiểu Mãn, sao con không ngủ thêm chút nữa?"
Chu Đại Nha kinh ngạc hỏi.
Trần Tiểu Mãn cười nói: "Con quen rồi mẹ, lát nữa là có thể ăn bột ngô cháo loãng rồi."
Chu Đại Nha nhịn không được bế cô lên.
"Con nít phải ngủ nhiều mới cao lớn được, về ngủ đi."
Trần Tiểu Mãn quay đầu chỉ vào bếp lò: "Lửa sẽ tắt đó."
"Có mẹ đây, con đừng lo!"
Trần Tiểu Mãn được Chu Đại Nha đặt lên giường, lấy tay đặt lên mí mắt cô, ngạo nghễ nói: "Nhắm mắt ngủ!"
Còn tiện tay đắp chăn mỏng cho Trần Tiểu Mãn.
Trái tim của Trần Tiểu Mãn ấm lòng.
Cô ngoan ngoãn gật đầu, nhắm mắt lại và nằm thẳng.
Chu Đại Nha quay người vỗ vào Lý Lão đầu: "Tiểu Mãn đã làm bữa sáng rồi, ông còn chưa chịu dậy nữa!"
Lý Lão đầu ngáp một cái, nhìn ra ngoài, trời tối đen như mực.
Ông không tin nổi: "Trời còn chưa sáng mà!"
"Lát nữa là sáng, để đứa bé ba tuổi thức dậy lúc trời chưa sáng, ông còn ngủ được sao?"
Chu Đại Nha trừng mắt nhìn Lý Lão đầu.
Lý Lão đầu bối rối: "Tôi khi nào dặn nó dậy sớm vậy?"
"Nếu không phải ông kêu nó làm việc như trâu như ngựa, nó có thể không ngủ mà dậy sớm vậy làm việc sao?"
Chu Đại Nha nhéo mạnh thịt mềm bên eo Lý Lão đầu: "Mau dậy làm việc!"
Lý Lão đầu rít lên, chỉ có thể ngồi dậy.
Dù có làm trâu hay làm ngựa thì cũng phải ngủ chứ.
Lý Lão đầu cảm thấy oan ức.
Ông đâu có yêu cầu nha đầu đó dậy sớm vậy đâu.
"Dậy rồi dậy rồi, đừng nhéo nữa, da bầm tím rồi."
Lý Lão đầu miễn cưỡng lẩm bẩm.
Trần Tiểu Mãn lật người nằm sấp, thò đầu nhỏ ra khỏi chăn mỏng, nhìn hai vợ chồng giao lưu, che miệng cười thầm.
Nghe thấy tiếng động, Lý Lão đầu trừng mắt nhìn cô: "Cười gì cười? Con không ngủ còn liên lụy cha!"
Đầu nhỏ của Trần Tiểu Mãn rúc vào chăn.
Chu Đại Nhai hai tay chống hông, "Này" một tiếng: "Còn trút giận lên Tiểu Mãn."
Lý Lão đầu "ây da" từ trên giường trượt xuống, liên tục nói: "Không, trẻ con nên ngủ nhiều chút, chúng ta đã già rồi, ngủ ít, thì nên dậy sớm làm việc."
Nói xong ông vội vã đi ra ngoài.
Chu Đại Nha lập tức đi theo.
Hôm nay việc nhiều nên dậy sớm là đúng.
Trần Tiểu Mãn lại thò đầu ra, nhìn hai người vui vẻ rời đi.
Cha mẹ tốt thật.
Còn để cô ngủ.
Cô hài lòng nằm xuống, ôm chiếc chăn mỏng lăn lộn trên giường.
Hạnh phúc quá!
Lý Sơ Nguyên ở bên cạnh bất mãn lật người lại.
Trần Tiểu Mãn rụt cổ, nhẹ nhàng nằm xuống,
Nhìn một lúc, thấy cậu vẫn chưa thức, cô thở dài nhẹ nhõm.
Trong cơn mê man, lại ngủ đi.
Lúc trời hơi sáng, Lý Sơ Nguyên mới ra khỏi giường.
Nhìn thấy Trần Tiểu Mãn nhắm mắt ngủ, trong lòng cậu hừ một tiếng, đứng dậy.
Tắm rửa xong quay lại, thấy Trần Tiểu Mãn còn chưa dậy, cậu liền nảy ra một ý..
Khi Trần Tiểu Mãn mở mắt ra lần nữa, trời đã sáng rõ.
Cô sợ đến mức lăn người đứng dậy, vội vàng xỏ giày rồi chạy ra ngoài.
Xong rồi, cô ngủ quên mất.
Công việc chưa làm, cha mẹ có ghét cô không?
Nghĩ đến những lần bị đánh ở nhà, cô hoảng sợ đến mức không mang giày lao ra khỏi nhà, chạy ra sân.
Khi nhìn thấy tình hình trong sân, cô choáng váng.
Trong sân chật kín người, tất cả đều nhìn về phía cô.
"Này, con mèo dơ từ đâu đến vậy?"
"Đại Nha thẩm thẩm, không phải dì trai già sinh châu chứ (tuổi già sinh con) ?"
Mọi người nói đùa với nhau.
Chu Đại Nha sải bước đến trước mặt Trần Tiểu Mãn, ôm cô vào lòng.
"Con bé là con dâu tôi ẵm về cho Sơ Nguyên, sao, trông con bé có đẹp không?"
Một người phụ nữ quen thuộc vui vẻ nói: "Đẹp hay không nhìn không ra, nhưng có thể thấy được Sơ Nguyên chơi với cô bé rất vui vẻ."
Trần Tiểu Mãn nghi ngờ nhìn Chu Đại Nha.
Dùng bàn tay nhỏ bé che miệng, thấp giọng hỏi Chu Đại Nha: "Mẹ, họ đang nói gì vậy?"
Chu Đại Nha không nhịn được "Phụt" một tiếng: "Không có gì, không có gì."
Vừa nói, vừa chạm vào tóc cô.
Quay lại nói với những người dân làng đang nói đùa: "Đây là cô dâu nhí của Sơ Nguyên, Sơ Nguyên thích chơi với con bé, những người lớn tuổi các người sao hiểu được chứ?"
Những người trong thôn cười ngập ngửa người.
Đôi tay nhỏ của Trần Tiểu Mãn không biết để đâu, cuối cùng chỉ có thể ôm trước bụng.
Chu Đại Nha nói với cô: "Mau đi rửa mặt đi, bữa sáng để sẵn trong nồi."
Sau khi Trần Tiểu Mãn được đặt xuống, giở nắp chậu nước trong bếp ra.
Nước trong chậu phản chiếu hình ảnh cô.
Mí mắt và xung quanh mắt được tô thành hai khối đen, chóp mũi cũng đen, trên má còn bị vẽ râu mèo.
Trần Tiểu Mãn "A" một tiếng.
Tiếng cười lớn "haha" của Trương Bán Tiên phát ra từ trong lòng.
"Mèo dơ nhỏ kìa!"
Trần Tiểu Mãn lắc đầu, bắt chước Lý Lão đầu để hai tay ngắn sau lưng.
"Đây là chuyện chỉ đứa trẻ ba tuổi mới làm được."
Trương Bán Tiên không khỏi nói: "Con không phải là đứa trẻ ba tuổi sao?"
Hai năm trước, một đạo sĩ điên nói với Lý Lão đầu, con trai thứ ba của ông có phú quý hơn trời.
Còn kêu Lý Lão đầu đổi tên con trai thứ ba của mình thành Lý Sơ Nguyên.
Lý Lão đầu cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, vẫy tay nói phải cho Lý Sơ Nguyên đi học đường.
Theo lời của Lý Lão đầu: "Mộ tổ nhà lão Lý chúng ta bốc khói xanh rồi, Sơ Nguyên nhất định sẽ là tú tài lão gia!"
Năm ngoái khi Lý Sơ Nguyên ba tuổi, được đưa vào tư thục của thôn học tập.
"Wa, Sơ Nguyên ca ca tương lai sẽ là tú tài lão gia à!"
Trần Tiểu Mãn trong lòng dâng trào sự khâm phục đối với người có học thức.
Nghe vậy, Trương Bán Tiên lắc đầu: "Lý Sơ Nguyên không chỉ là tú tài."
Trần Tiểu Mãn tò mò hỏi ông: "Sẽ là cử nhân sao?"
Người trong thôn nói, tổ tiên Lưu địa chủ từng xuất hiện một cử nhân lão gia, còn lợi hại hơn tú tài lão gia.
Trương Bán Tiên cười nói: "Không thể nói, không thể nói!"
Trần Tiểu Mãn biết Bán Tiên gia gia không muốn nói, nên cũng không hỏi nữa.
Trong thời gian vừa nói vừa cười, Ô Bào được thu hết.
Đầy một rưỡi gùi tre.
Lý Lão đầu rất vui, cầm lương khô, cùng Chu Đại Nha dẫn theo Trần Tiểu Mãn đi đến tiệm thuốc hôm qua.
Nhìn thấy chưỡng quỹ tiệm thuốc, Trần Tiểu Mãn lập tức nở nụ cười thật tươi: "Chào chưởng quỹ gia gia!"
Chưởng quỹ cười theo: "Chào chào chào, lại đến bán Ô Bào à?
Trần Tiểu Mãn gật mạnh đầu:" Chúng tôi có rất nhiều rất nhiều Ô Bào! "
Lý Lão đầu mỉm cười và đặt gùi tre lên quầy.
" Chưởng quỹ, ông cân cân. "
Nhìn thấy Ô Bào nhiều vậy, đôi mắt chưởng quỹ mở to.
" Mấy người sao hái được nhiều vậy? "
Hôm qua họ mới bán được một giỏ.
Chưa đầy một ngày đã có thêm một rưỡi gùi tre.
Cho dù cả nhà không ngủ, cũng không hái được nhiều vậy!
Chưởng quỹ hối hận rồi.
Nếu biết trước họ có nhiều vậy thì hôm qua đã không trả mười lăm đại tiền một cân rồi.
Lý Lão đầu vội vàng hỏi:" Chưởng quỹ không thu nữa sao? "
Chưởng quỹ dừng chút nói:" Thu thì có thu, nhưng giá cả phải hạ xuống. "
Lông mày Lý Lão đầu xoắn lại thành nút thắt:" Chưởng quỹ, hôm qua ông nói hôm nay đến nữa thì vẫn là giá này thu mà. "
Chưởng quỹ khá bất lực.
" Đúng tôi nói vậy, nhưng tôi không ngờ hôm nay lại có nhiều vậy. "
Quả Ô Bào vốn đã nhỏ, khó hái.
Còn có rất nhiều trẻ con giành hái rồi ăn.
Ông tính toán, nếu hôm nay Lý Lão đầu đến nhiều nhất cũng chỉ có hai ba cân.
Đợi khi thu lần thứ ba, thì có thể giảm giá một chút.
Thêm vài lần nữa, giá sẽ ngày càng thấp và giá vốn thu cũng sẽ thấp theo.
Ô Bào trong giỏ ước tính cũng tới mấy chục cân.
Chi thêm tiền không đáng.
Lý Lão đầu tức giận thật đó.
Giá cả đã nói trước rồi mà, giờ muốn đổi thì đổi.
Còn muốn tranh cãi với chưởng quỹ, nhưng Chu Đại Nha đã túm lấy quần áo ông.
Chu Đại Nha tiến lên một bước, hỏi chưởng quỹ:" Ông đồng ý ra bao nhiêu tiền thu? "
Trưởng quỹ duỗi năm ngón tay ra nói:" Năm đại tiền một cân. "
" Hít! "
Lý Lão đầu hít hơi sâu vào.
Đây chênh lệch lớn quá rồi!
Chu Đại Nha cũng không ngờ giá lại thấp đến như vậy, đành nhỏ nhẹ hỏi:" Cao hơn chút được không? "
Chưởng quỹ khó xử nói:" Hôm qua thật sự thiếu Ô Bào quá, giá đưa ra cao, nhưng giờ cũng thu sắp đủ rồi, chúng tôi cũng không thiếu lắm. "
Dừng một chút, ông tiếp tục nói:" Tôi cũng không thể để hai người đi tay không về, miễn cưỡng thu luôn vậy, giá cả thự sự không thể cao hơn nữa. "
Lý Lão đầu nghe xong càng tức giận hơn.
Đây không phải đùa sao?
Theo như ý ông nói, năm đại tiền thu Ô Bào còn bị thiệt nữa.
Chu Đại Nha cũng lo lắng.
Ô Bào hôm nay là dùng tiền để thu về, nhất định phải bán.
Bà cũng muốn đi những tiệm thuốc khác xem sao.
Chỉ sợ ra khỏi cửa, tiệm thuốc kia không thu, còn đắc tội với chưởng quỹ tiệm thuốc này.
Tiến thoái lưỡng nan.
Chưởng quỹ cũng không thúc giục mà chỉ im lặng chờ đợi.
Không ngờ, tiểu nha đầu dùng giọng ngọt ngào hỏi ông:" Chưởng quỹ gia gia còn thiếu Ô Bào không? "
Chưởng quầy cười nói:" Hôm qua hai người bán nhiều, giờ không thiếu lắm. "
Lý Lão đầu hừ lạnh trong lòng.
Hôm qua còn nói cần thu nhiều, hôm nay vậy mà thay đổi rồi.
Trần Tiểu Mãn thở dài:" Chưởng quỹ tốt thật, còn muốn giúp chúng tôi nữa. "
Chưởng quỹ trong lòng thoải mái, mỉm cười xua tay:" Mấy người cũng kông dễ gì, giúp được thì giúp. "
Lý Lão đầu tức giận đến mức hất râu chừng mắt.
Ép giá như vậy, là đang giúp chúng tôi sao?
Nha đầu này đang nói bậy gì đó!
Đang định kêu Trần Tiểu Mãn đi ra ngoài, liền nghe thanh âm trong trẻo của Trần Tiểu Mãn, hỏi chưởng quỹ:" Chưởng quỹ, chúng tôi đi tiệm thuốc khác xem sao trước đã, nếu họ cũng không thu, chưởng quỹ gia gia mới giúp chúng tôi thu Ô Bào được không? "
Chưởng quỹ Ngẩn ngơ.
Lý Lão đầu vội vàng nói:" Chưởng quỹ là người tốt, nhất định sẽ đồng ý. "
Lý Lão đầu cảm thấy Tiểu Mãn giúp ông trút giận.
Ông già này không phải nói thu Ô Bào là giúp chúng ta sao?
Vậy thì mình đi bán ở tiệm khác trước, nếu bán được thì không cần khiến ông khó xử rồi.
Không bán được thì lại nhờ ông thu giúp vậy.
Chu Đại Nha cũng vui mừng.
Bây giờ ông chưởng quỹ dù không muốn cũng phải đồng ý.
Bà liền nói:" Nếu có thể bán ở nơi khác, chúng tôi sẽ không làm phiền chưởng quỹ rồi. "
Bàn tay khô khốc của Lý Lão đầu kéo hai chiếc gùi tre trên quầy xuống, mỗi bên vai một chiếc.
" Đi đi đi, đi bên cạnh xem sao. "
Chu Đại Nha liền ôm Trần Tiểu Mãn đi.
Trần Tiểu Mãn quay lại và vẫy tay mạnh mẽ với chưởng quỹ.
" Tạm biệt chưởng quỹ gia gia! "
Lý Lão đầu vui vẻ nói:" Chưởng quỹ à, lát nữa người khác không thu thì tôi lại đến tìm ông nha. "
Chưởng quỹ ngồi không yên rồi.
Một khi đã đi ra ngoài, nhất định sẽ không quay lại.
Các tiệm thuốc khác cũng đang thiếu Ô Bào trầm trọng.
Sao ông lại hồ đồ mà đi ép giá gì chứ?
Suy nghĩ đang hỗn loạn, mấy người họ đã đến cửa.
Chu Đại Nha còn nói:" Chưởng quỹ tiệm thuốc này đúng là người tốt. "
Lý Lão đầu ho khan:" Đúng thật đó, chúng ta mới gặp có mấy lần, đã muốn giúp chúng ta rồi. "
Hứ, ông không phải muốn làm người tốt sao?
Cho ông làm tới cùng.
Chưởng quỹ không nhịn được nữa, hét lớn trước cửa:" Đợi đã! "
Ba người dừng lại.
Lý Lão đầu nghi hoặc nhìn ông:" Chưởng quỹ có chuyện gì sao? "
Mặt chưởng quỹ nóng bừng đau đớn, nhưng vẫn nói:" Ô Bào này, tôi vẫn thu với giá mười năm đại đồng một cân. "
Lý Lão đầu vẫy vẫy tay:" Không được không được, khiến chưởng quỹ ông khó xử quá đi. "
Trần Tiểu Mãn gật đầu đồng ý.
Chưởng quỹ đi tới mấy bước, nắm lấy Lý Lão đầu:" Không khó xử không khó xử, tôi mới nhớ ra, bạn tôi nhờ tôi thu Ô Bào giùm. "
Lý Lão đầu" lo lắng "hỏi chưởng quỹ.
Trần Tiểu Mãn cũng chớp chớp đôi mắt to hỏi ông:" Bạn của chưởng quỹ gia gia cần bao nhiêu? "
Nếu có nhiều thì có thể bán cho người khác.
Mặt chưởng quỹ đỏ bừng.
Ông ho khan và nói:" Chỗ này tôi lấy hết. "
Ngay khi Lý Lão đầu chuẩn bị nói, chân bị Chu Đại Nha đá một cái.
Ông cũng không ép người nữa, nói:" Vậy tốt rồi, chúng tôi cũng không cần chạy nhiều chỗ. "
Chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm và chào đón ba người họ vào cửa.
Ông lấy cái cân lớn từ dưới quầy ra, móc sẵn gò tre, nhờ Lý Lão đầu giúp đỡ cân.
Sau khi đổ Ô Bào vào gò tre của cửa tiệm, lại cân chiếc gò tre của Lý Lão đầu, sau khi tính tổng số Ô Bào, gõ bàn tính vài cái.
" Sau khi dỡ bỏ trọng lượng của gò tre, tổng cộng là sáu mươi bảy cân, tôi cần phải trả cho hai người một nghìn lẻ bảy đại đồng."
Chu Đại Nha nhìn đứa nhỏ, rồi chuyển sự chú ý sang người đứa lớn.
"Ông này, chúng ta mua hai bộ quần áo cho Tiểu Mãn đi?"
Nụ cười trên mặt Lý Lão đầu lập tức biến mất: "Gì?"
Căn nhà lớn gạch ngói xanh của ông còn chưa sửa, mua quần áo gì chứ?
Chu Đại Nha chỉ vào Trần Tiểu Mãn nói: "Quần áo và giày của Tiểu Mãn đã cũ đến không thể vá nữa rồi, ông nhìn hai ngón chân cái cũng lòi ra rồi, giày cũng mang không vừa rồi."
Trước khi nhà sửa xong, bà cũng không muốn chi thêm tiền.
Nhưng quần áo và giày của Tiểu Mãn nhỏ rồi không nói, gần như không che được cơ thể rồi.
Vậy sao được chứ.
Trần Tiểu Mãn cúi đầu, nhìn hai ngón chân cái lộ ra của cô, liền lén lút thọc vào trong giày.
Do đó gót chân phía sau lộ ra càng nhiều hơn.
Lý Lão đầu thấy vậy không nói nên lời.
Hôm nay vừa kiếm được một quan tiền.
Lý Lão đầu đau lòng đến có thêm vài nếp nhăn trên mặt.
"Vậy thì lấy hai mươi.. mười năm đại tiền đi mua cho con bé."
Chu Đại Nha trợn mắt nhìn ông: "Ba mươi đại tiền."
Mười năm đại tiền thì mua được cái gì?
Ngay khi Lý Lão đầu đang định phản đối, Chu Đại Nha liền liếc ông một cái.
Ông tức giận đếm ba mươi đại tiền rồi nhét vào tay Chu Đại Nha: "Cầm lấy, cầm lấy!"
Chu Đại Nha trừng mắt nhìn ông: "Ông không nỡ sao?"
Lý Lão đầu rung mình, lập tức nở nụ cười.
"Lý Mãn Thương tôi là người keo kiệt vậy sao? Giờ đi mua nào!"
Chu Đại Nha vậy mới tha cho ông, nắm lấy tay Trần Tiểu Mãn, đắc ý nói: "Đi, đi mua quần áo mới cho Tiểu Mãn của chúng ta nào!"
Lý Lão đầu đau lòng đến nhăn mày nhăn mặt.
Ba mươi đại tiền đó!
Còn chưa ôm nóng nữa thì phải chi ra rồi.
Khóe miệng Trần Tiểu Mãn gần như chạm tới sau tai.
Cô nhảy cẫng lên và đi theo Chu Đại Nha về phía tiệm vải.
Cô có quần áo mới để mặc rồi!
Lý Lão đầu vội vàng khoác gò tre lên trước ngực, vội vàng đi theo.
Ra khỏi hẻm không xa, ông liền thấy Chu Đại Nha và Tiểu Mãn đang đứng trước một quầy hàng.
Lý Lão đầu giật mình.
Khắc tinh này lại muốn mua gì nữa đây?
Lý Lão đầu vội vàng đi tới, liền nghe Trần Tiểu Mãn nói với Chu Đại Nha: "Mẹ, con không cần quần áo mới, lấy tiền mua thuốc lá cho cha được không?"
Lý Lão đầu đi chậm lại, cúi xuống nhìn, một ông lão đang bán thuốc lá.
Trái tim ông run rẩy.
Chu Đại Nha cũng rất ngạc nhiên.
"Cha con không hút thuốc cũng không sao, con là nha đầu, phải ăn mặc chỉnh tề."
Trần Tiểu Mãn lại lắc đầu: "Cha không hút thuốc sẽ khó chịu, con không sao cả."
Nhiều lần cha cầm cây tẩu thuốc hút vài cái và cau mày khi không có thuốc lá.
Cô đều thấy cả.
Đều do phải tốn tiền mua cô, nên cha mới không có thuốc lá hút.
Cô phải mua thuốc lá lại cho cha.
Chu Đại Nha sờ sờ cái đầu nhỏ của cô, thương tiếc nói: "Những chuyện này con không cần lo lắng, cha mẹ đều tính hết rồi."
Đứa trẻ này chỉ muốn lo cho người khác, không lo cho bản thân.
Luôn nghe lời như Trần Tiểu Mãn lần này lại rất cố chấp: "Phải mua thuốc lá."
Chu Đại Nha dừng lại.
Ông già nghiện thuốc lá nặng, tối qua lăn lộn cả đêm, chắc là khó chịu lắm đây.
Hôm nay kiếm được không ít tiền, có phải nên mua ít thuốc lá về trước đã..
"Mua! Đều mua!"
Tiếng nói hào phóng của Lý Lão đầu vang lên.
Chu Đại Nha không còn do dự nữa, bỏ ra mười đại tiền để mua một cân thuốc lá từ chủ quầy hàng.
Tiền nên chi thì phải chi.
Trần Tiểu Mãn vui vẻ nhìn Chu Đại Nha bỏ thuốc lá đã mua vào gò tre của Lý Lão đầu.
Cha có thuốc hút rồi.
Lý Lão đầu vừa đưa tay ra, liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Trần Tiểu Mãn, vui vẻ nói: "Đi đi đi, đi mua quần áo cho Tiểu Mãn chúng ta nào. Chậc, chậc, chậc, giày cũng không thể mang rồi, hôm sau kêu mẹ con làm hai đôi giày mới cho con."
Trần Tiểu Mãn ngạc nhiên đến miệng thành hình chữ "O".
Cha nhìn cô cười đáng sợ quá!
Chu Đại Nha kinh ngạc nhìn về phía Lý Lão đầu.
Nhìn cách thân mật của ông, liền hiểu ngay, và thấy buồn cười.
Ông già bị Tiểu Mãn cảm động đây mà.
Lý Lão đầu tự nhủ: "Quần áo và giày phải làm lớn chút, mặc thêm vài năm mới có lợi."
Trần Tiểu Mãn nhìn Chu Đại Nha cầu cứu: "Mẹ.."
Chu Đại Nha chạy nhanh bước tới, nắm lấy tay kia của Trần Tiểu Mãn, cười nói: "Cha con thương con, muốn mua mới từ đầu đến chân cho con."
"Nhưng.. nhưng nhà chúng ta không có tiền.."
Trần Tiểu Mãn nhẹ giọng lẩm bẩm.
Lý Lão đầu cau mày: "Có chứ sao không!"
Sau khi trừ đi ba mươi bốn đại tiền thu Ô Bào, họ lãi ròng là chín trăm bảy mươi ba đại tiền.
Sao không có tiền chứ?
Trần Tiểu Mãn bị tiếng gầm làm giật mình và lặng lẽ tiến lại gần Chu Đại Nha.
Cha đáng sợ quá!
May thay rất nhanh đã đến tiệm.
Chu Đại Nha đi đến quầy hỏi chưởng quỹ: "Có chỉ gai màu sắc rực rỡ không?"
Chỉ gai rẻ hơn vải, bà biết dệt vải, mua những chỉ gai đẹp về dệt vải làm quần áo, có thể tiết kiệm không ít.
Người chưởng quỹ trẻ tuổi mỉm cười gật đầu liên tục, quay người lấy ra vài chiếc hộp.
"Đỏ, xanh lá, vàng đều có, bà muốn bao nhiêu?"
Chu Đại Nha thích sợi chỉ đỏ và xanh lá.
Cô nương nhỏ phải mặc màu sắc tươi sáng mới đẹp.
"Hai loại này giá thế nào?"
Chưởng quỹ ra giá, Chu Đại Nha chém giá với nhau.
Ánh mắt của Trần Tiểu Mãn bị thu hút bởi vài chiếc giỏ cạnh tường.
Cô đi đến trước giỏ, nhìn thấy sợi chỉ bên trong, ngạc nhiên nói:"Có nhiều sợi chỉ quá?
Chưởng quỹ thấy Trần Tiểu Mãn ngồi xổm ở đó, hai mắt xoay rồi nảy ra ý tưởng.
"Đây là sợi bông, thoải mái hơn chỉ gai rất nhiều, tiểu nương tử sờ thử xem."
Trần Tiểu Mãn nghe theo sờ vào.
"Mềm thật."
"Quần áo làm từ sợi bông còn mềm hơn, con nít mặc sẽ rất thoải mái."
Chưa đợi chưởng quỹ tiếp tục khuyên, Lý Lão đầu đã lao tới và kéo Trần Tiểu Mãn lên.
"Chúng ta mua chỉ gai là được, chỉ gai cũng tốt rồi."
Sợi bông không phải người quê có thể mặc được.
Chưởng quỹ trẻ tuổi vội vàng nói: "Những sợi bông này rẻ lắm, chỉ mười đại tiền một cân!"
Chu Đại Nha nghi hoặc: "Không phải bằng giá chỉ gai sao?"
Lý Lão đầu nghi ngờ nhìn chằm vào chưởng quỹ: "Sợi bông sao rẻ vậy? Đừng lừa chúng tôi!"
Nghe vậy, trên mặt chưởng quỹ trẻ hiện lên một tia đau lòng.
"Năm ngoái trời mưa to, nước tràn vào kho, làm ướt sợi bông. Những sợi bông này lem màu hết rồi, chỉ có thể bán rẻ."
Chu Đại Nha đi tới xem, thì thấy sợi bông quả thực bị lem đủ màu sắc khác nhau.
"Chưởng quỹ, sao không nhuộm thành màu đậm hơn rồi bán?"
Chưởng quỹ trẻ liền lắc đầu: "Bán chỉ từng ngâm qua nước, nếu để khách biết, tiệm tôi không cần mở tiếp nữa."
Chu Đại Nha suy nghĩ liền hiểu.
Những người mua sợi bông đều là những người giàu có, chưởng quỹ không thể đắc tội.
"Sợi bông ngâm qua nước chắc đều bị hư rồi." Lý Lão đầu lắc đầu liên tục.
Sợi bông không chống mài mòn như vải gai, lại bị ngâm qua nước, chắc không bền.
Ông không muốn tốn tiền thường xuyên mua quần áo.
Chương quỹ trẻ vội vàng nói: "Quần áo chúng ta cũng thường xuyên được ngâm trong nước để giặt, những sợi chỉ này không hư, chỉ màu sắc không được đẹp."
Trần Tiểu Mãn nhìn những sợi chỉ có màu sắc khác nhau trong giỏ và ngọt ngào nói: "Nhìn rất đẹp mà."
"Màu sắc rất lộn xộn, nếu làm thành quần áo sẽ bị người ta cười, ta không lấy."
Lý Lão đầu lắc đầu liên hồi.
Vải sao lại mắc? Không phải do màu sắc thuần khiết mới mắc sao?
Sau khi dân làng quay sợi, tiệm vải thu giá rẻ, nhuộm rồi bán với giá cao.
Kiếm chính là tiền nhuộm màu.
Những sợi bông này, đỏ xanh lá vàng, một số trong đó còn phai màu để lộ màu sắc ban đầu của sợi bông, dệt thành vải thì khó coi đến thế nào.
Không thể mặc ra ngoài được.
Chưởng quỹ trẻ cảm thấy ngột ngạt.
Những sợi chỉ này đã để ở tiệm hơn hai tháng sau khi chúng được dọn ra, hôm nay lần đầu tiên có người hỏi, ông còn tưởng có thể bán được một ít.
Ai ngờ vẫn không bán được.
Nếu không được thì chỉ có thể dệt thành vải làm túi vải rồi bán rẻ đi.
Nhưng theo cách này, sẽ lỗ nhiều hơn.
Trần Tiểu Mãn nhìn chằm chằm vào sợi bông trong giỏ.
Giá như cô có tiền thì tốt quá rồi.
Chu Đại Nha mềm lòng hỏi chưởng quỹ trẻ: "Có thể rẻ hơn không?"
Chưởng quỹ trẻ tinh thần hăng hái, lập tức hỏi Chu Đại Nha: "Bà muốn giá bao nhiêu?"
Lý Lão đầu sốt ruột: "Bà lão, bà không thể chìu theo Tiểu Mãn, những sợi chỉ này mua về vô dụng!"
"Tôi có thể một cân giảm thêm hai đại tiền!" Chưởng quỹ trẻ vội vàng nói.
Lý Lão đầu lắc đầu liên tục: "Một giỏ tám đại tiền cũng chê mắc."
Chưởng quỹ trẻ suýt chút ức chết.
Một giỏ chỉ lớn, mười mấy cân mới tám đại tiền?
Ông có điên không?
Đôi mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên, loạng choạng chạy đến trước quầy nhìn ông: "Chưởng quỹ thúc thúc có thể bán cho chúng tôi giá rẻ hơn không?"
Khi cô bé nhìn ông với vẻ mong đợi như vậy, chưởng quỹ trẻ liền mềm lòng, suýt chút đã đồng ý.
Ông nhanh chóng ngậm miệng, suýt chút cắn phải lưỡi.
Chu Đại Nha cũng động lòng.
Bà thở dài: "Nha đầu này chỉ muốn mua về chơi, hazii, thật hết cách."
Nói xong, ngước nhìn chưởng quỹ trẻ: "Có thể rẻ hơn được không?"
Chưởng quỹ trẻ cười khổ: "Tôi bán hai người giá này, đã lỗ đến nhà bà ngoại rồi."
"Chưởng quỹ, ông để đây bán không ra thì cũng chỉ tích bụi, bán rẻ cho chúng tôi, ít nhiều gì cũng kiếm được mấy tiền", Chu Đại Nha khuyên nói.
Chưởng quỹ trẻ càng chán nản hơn.
Người giàu coi thường những sợi bông kém màu này, trong khi người nghèo không đủ tiền mua.
Để ở tiệm thì choáng chỗ.
Nhưng kêu ông bán với giá tám đại tiền, thì hụi bại quá.
Ông lắc đầu: "Giá này, tôi thà vứt nó đi còn hơn."
Thấy ông không kiên trì, Chu Đại Nha vội vàng hỏi: "Chưởng quỹ ông muốn bán với giá bao nhiêu?"
Chưởng quỹ trẻ nghĩ hồi nói: "Ít nhất cũng phải năm mươi đại tiền."
"Hít!"
Lý Lão đầu thở hổn hển.
Ông vội nói: "Mua không được mua không được, bà già đi mau đi!"
Chu Đại Nha cũng tỏ vẻ tiếc nuối.
Đắt quá.
"Vậy mua chỉ gai thôi."
Trần Tiểu Mãn không chịu bỏ cuộc, kéo Chu Đại Nha sang một bên, nhỏ giọng nói: "Vải mà mẹ con dệt bằng loại sợi này đẹp lắm."
Lý Lão đầu vui vẻ: "Hai mươi đại tiền hai giỏ lớn phải không?"
"Tiệm của chưởng quỹ thúc thúc càng ngày sẽ càng lớn lớn!"
Trần Tiểu Mãn cũng theo mà vẽ một vòng tròn lớn.
Chu Đại Nha cười tươi: "Ây da, chưởng quỹ tốt bụng, chăm sóc chúng tôi quá!"
"Chưởng quỹ thúc thúc là người tốt!" Trần Tiểu Mãn không ngừng tâng bốc chưởng quỹ trẻ.
Chưởng quỹ trẻ nhiều lần mở miệng cũng không chen nói được, cuối cùng ông xua tay yếu ớt: "Thôi, đưa ba mươi đại tiền, những sợi bông này mấy người lấy đi hết đi."
Lý Lão đầu và Chu Đại Nha bị sốc bởi sự hào phóng của ông.
Đây là bốn giỏ lớn sợi bông đó!
Chu Đại Nha không chút do dự, đếm ba mươi đại tiền đưa cho chưởng quỹ trẻ, liền kéo Lý Lão đầu đi đổ sợi bông.
Trần Tiểu Mãn đứng trước quầy trò chuyện với chưởng quỹ trẻ.
"Chưởng quỹ thúc thúc, chúng tôi dệt xong vải rồi bán cho thúc được không?"
Chưởng quỹ trẻ xua tay: "Chúng tôi không thu."
"Rất đẹp đó." Trần Tiểu Mãn nhấn mạnh.
Loại màu sắc lộn xộn này thì đẹp được đến đâu chứ.
Ông nóng lòng muốn bán nó đi cho xong.
Ai ngu mà còn đi thu lại vải chứ?
Thấy ông không đồng ý, Trần Tiểu Mãn thất vọng: "Được thôi."
Trong nháy mắt, cô lấy lại tinh thần: "Chờ mẹ dệt xong vải, con đem đến cho chưởng quỹ thúc thúc xem nha."
Phiền phức lớn được vứt đi, chưởng quỹ trẻ cảm thấy thoải mái trong lòng.
Lại có nha đầu dễ thương vậy nói chuyện với ông, ông cũng thư giãn hơn và thản nhiên đồng ý: "Được."
Trần Tiểu Mãn cười vui vẻ.
Đợi chưởng quỹ thúc thúc thấy vải đẹp thì sẽ mua thôi.
Lúc đó lại có thể kiếm thêm tiền nữa rồi!
"Tiểu Mãn, đi thôi."
Chu Đại Nha nhìn về hướng quầy gọi Trần Tiểu Mãn.
Trần Tiểu Mãn đáp lại, tạm biệt chưởng quỹ trẻ, quay người và lảo đảo đi đến bên cạnh Chu Đại Nha.
Chưởng quỹ trẻ bị sốc khi nhìn thấy bộ dạng của hai người họ.
Hai chiếc gò tre trước sau của Lý Lão đầu chứa đầy sợi bông.
Vậy vẫn chưa đủ hai bên vai còn mang bó sợi bông lớn, chỉ để lộ ra hai mắt.
Chu Đại Nha thì đỡ hơn chút, bà buộc những sợi bông thành hai đống lớn rồi vác trên vai.
Sau khi nhìn ba người rời đi, chưởng quỹ trẻ lao tới trước mặt chiếc giỏ.
Bốn chiếc giỏ tre lớn đều trống rỗng.
"Người gì vậy nè.."
Chưởng quỹ trẻ tuổi thở dài.
Vì cả hai người đều mang rất nhiều sợi bông nên không thể cõng Trần Tiểu Mãn trên lưng nên Trần Tiểu Mãn chỉ có thể cùng họ đi bộ về.
Đi được một lúc, Chu Đại Nha hỏi: "Tiểu Mãn có mệt không?"
Chu Đại Nha dặn dò cô: "Mệt rồi nói với mẹ, chúng ta nghỉ một lát."
"Những thứ này để trong Động Thiên Phúc Địa của ta, mang về dễ dàng."
Tiếng nói Trương Bán Tiên vang lên.
Trần Tiểu Mãn hai mắt sáng lên: "Những thứ này con có thể để vào trong không?"
"Lúc một mình con thì được."
Trương Bán Tiên sợ Trần Tiểu Mãn không hiểu tầm quan trọng, liền cảnh cáo: "Không được để người khác biết sự tồn tại của ta, nếu không con và gia đình con sẽ gặp nguy hiểm."
Trần Tiểu Mãn hoảng sợ: "Có người xấu đang tìm Bán Tiên gia gia sao?"
Trong lòng cô, người đã dạy cô biết chữ và y học như Trương Bán Tiên là người rất tốt bụng.
Kẻ bắt nạt người tốt đều là người xấu.
Trương Bán Tiên lắc đầu.
Tiểu nha đầu vẫn không hiểu đạo lý người thường vô tội nhưng mang ngọc lại có tội.
Ông chỉ nói: "Có thể nói như vậy."
Trần Tiểu Mãn mím chặt môi, liên tục lắc đầu: "Con sẽ không nói cho ai biết!"
Trương Bán Tiên yên tâm rồi.
Nhưng trong nháy mắt, Trần Tiểu Mãn hỏi: "Bán Tiên gia gia, dược thảo của ông có thể đem ra bán được không?"
Trương Bán Tiên suýt chút không thở được.
"Những dược thảo đó ta cần dùng, không được động bậy!"
"Vậy à.."
Trần Tiểu Mãn dùng ngón tay chống cằm suy nghĩ một chút, hào phóng nói: "Đợi khi con có tiền rồi, giúp ông mua dược thảo ạ."
Trương Bán Tiên "Hứ" : "Động Thiên Phúc Địa của ta được linh khí nuôi dưỡng, công hiệu của dược thảo không phải dược thảo thông thường ở bên ngoài so sánh được."
Hai mắt Trần Tiểu Mãn sáng lên: "Hiệu quả chữa bệnh sẽ tốt hơn sao?"
"Đó là đương nhiên."
Trương Bán Tiên nhấp một ngụm rượu: "Đừng nói dược thảo, chỉ là hạt giống thông thường, một khi được linh khí nuôi dưỡng, thu hoạch ít nhất có thể tăng gấp đôi."
Chương 15: Nếu con có lương tâm thì đừng bắt nạt Tiểu Mãn
Trần Tiểu Mãn gật đầu.
Cậu ta hái càng nhiều Ô Bào thì có thể giúp cha mẹ cô kiếm càng nhiều tiền.
Không thể chậm trễ được.
Cô hỏi: "Vậy sao cậu không đi hái Ô Bào?"
Cô ta muốn nói với cha mẹ cậu sao?
Cậu bé rùng mình vì sợ hãi.
"Tôi đi ngay đây!"
Nói xong, quay người bỏ chạy.
Trần Tiểu Mãn nhìn những cậu bé khác.
Những cậu bé khác cảm thấy lạnh người khi bị cô nhìn.
Nếu để cha mẹ biết họ không đi hái Ô Bào mà chạy đi bắt côn trùng để dọa nha đầu này thì họ chắc chắn sẽ bị đánh.
Nghĩ đến những chiếc gậy trong tay cha mẹ, các cậu bé liền bỏ chạy.
Trần Tiểu Mãn chớp mắt, trong sân đã trống không.
Cô chán nản lẩm bẩm: "Sao không ai chịu dẫn mình đi bắt rết vậy."
Vẫn còn Sơ Nguyên ca ca á.
Ánh mắt của Trần Tiểu Mãn lại sáng lên, quay lại mỉm cười với Lý Sơ Nguyên.
"Sơ Nguyên ca ca.."
Sắc mặt Lý Sơ Nguyên lại tái nhợt.
Cậu lùi lại liên tục: "Cô đang nghĩ gì đó?"
Trần Tiểu Mãn thấy Lý Sơ Nguyên cứ nhìn chằm chằm vào con rết trong tay mình, đột nhiên hiểu ra: "Huynh sợ rết sao?"
Lý Sơ Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh: "Ai.. ai sợ chứ?"
Cậu là tiểu nam tử hán, sao có thể sợ một côn trùng nhỏ có chục cái chân chứ?
Á, chục cái chân!
Lý Sơ Nguyên nổi hết cả da gà.
Trần Tiểu Mãn liền biết rằng cậu thật sự sợ hãi.
Tay cầm con rết đưa ra sau lưng, nói: "Huynh sợ thì nói sớm á, muội sẽ giấu nó đi."
Khuôn mặt của Lý Sơ Nguyên đỏ bừng sau khi bị vạch trần: "Không được lấy ra dọa tôi!"
Trần Tiểu Mãn lắc đầu: "Huynh còn nhỏ, muội sẽ không dọa huynh."
Lý Sơ Nguyên tức giận: "Tôi bốn tuổi rồi!"
"Bốn tuổi rồi còn sợ rết, Sơ Nguyên ca ca huynh phải cố gắng hơn nữa." Trần Tiểu Mãn nói rồi còn thở dài
Đã không còn là đứa trẻ ba tuổi rồi, sao có thể sợ rết chứ?
Sơ Nguyên ca ca nhút nhát quá.
Lý Sơ Nguyên cảm thấy bản thân bị khinh thường.
Vừa định lên tiếng, Chu Đại Nha từ trong bếp đi ra: "Hai con sao vậy?"
Sự tức giận của Lý Sơ Nguyên lập tức thay thế bằng chột dạ.
Trần Tiểu Mãn vui mừng chạy đến bên Chu Đại Nha, giơ con rết trước mặt bà: "Mẹ, Sơ Nguyên ca ca tặng con một con rết!"
Chu Đại Nha sao có thể không hiểu được chứ.
Lập tức trừng mắt nhìn về phía Lý Sơ Nguyên.
Nhưng Trần Tiểu Mãn lại kéo Chu Đại Nha nói: "Mẹ, con rết này cũng có thể dùng làm thuốc, chúng ta bắt rết bán đi?"
"Rết có độc, đừng bắt."
Chu Đại Nha lắc đầu.
Bà không nỡ gia đình đi chịu cực này.
Ngay cả dân làng trong thôn cũng không bắt rết để bán.
"Vậy à.."
Trần Tiểu Mãn lại nhìn con rết, cảm thấy nó không còn đáng yêu nữa.
Cô phẩy tay một cái, con rết rơi xuống đất rồi nhanh chóng bò đi.
"Con đã bày sợi chỉ ra rồi, mẹ vào xem với Tiểu Mạn không?"
Chu Đại Nha lập tức hứng thú, cầm tạp dề lau tay. "Đi."
Trần Tiểu Mãn liền kéo Chu Đại Nha vào trong nhà.
Chu Đại Nha vẫy tay với Lý Sơ Nguyên.
Lý Sơ Nguyên lùi chân về sau, cảnh giác nhìn về phía mẹ cậu.
Chu Đại Nha cười nói: "Sơ Nguyên qua đây."
Lý Sơ Nguyên nhìn kỹ, thấy mẹ không hề tức giận, cậu liền đi tới.
Vừa đến gần, tai cậu liền bị mẹ cậu véo lại.
"..."
"Còn dám bắt rết dọa Tiểu Mãn, mẹ thấy con đáng bị đánh lắm!"
Chu Đại Nha nghiến răng lên tiếng.
"Con sợ rết, mẹ biết mà, không phải con bắt!"
Lý Sơ Nguyên nhăn mặt đau đớn.
Tai chắc chắn lại đỏ nữa rồi.
Trần Tiểu Mãn vội vàng lên tiếng giúp cậu: "Là người khác bắt đó."
Lý Sơ Nguyên tức giận nói: "Không cần cô giả vờ tốt bụng!"
Nếu không phải cô ta, sao mẹ lại véo tai cậu chứ?
"Tiểu Mãn nói đỡ cho con, con còn quát nó?"
Chu Đại Nha càng tức giận hơn.
Tiểu Mãn đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ mới đến được nhà bà, chưa hưởng được phước gì, toàn bị bắt nạt thôi.
"Con không cần vợ, mẹ đuổi cô ta đi!"
Lý Sơ Nguyên gầm lên.
Mất mặt quá mà.
Mọi người trong thôn đều cười nhạo cậu.
Chu Đại Nha thực sự tức giận.
Nắm lấy tai Lý Sơ Nguyên rồi sải bước vào phòng chính.
Từ góc phòng lấy ra một cây chổi làm bằng tre mỏng, đánh vào đầu gối cậu.
"Quỳ xuống!"
Khuôn mặt Lý Sơ Nguyên nhăn nhó vì đau đớn.
Trần Tiểu Mãn sợ đến mức vội vàng ôm chặt lấy tay Chu Đại Nha nói: "Mẹ đừng đánh Sơ Nguyên ca ca."
"Không cần cô lo!"
Lý Sơ Nguyên quát mắng Trần Tiểu Mãn, đầu gối cong lại, đầu gối hai chân liền đập mạnh xuống đất, phát ra tiếng "bùm".
Cậu không cần cô cầu xin cho.
Chỉ là bị đánh thôi mà?
Trước đây cậu đâu phải chưa từng bị đánh.
Lý Sơ Nguyên lưng đứng thẳng.
Chu Đại Nha vô cùng tức giận.
Đổi cây chổi sang tay kia, giơ cán chổi lên và quất vào mông Lý Sơ Nguyên.
"Bùm!"
Một cơn đau nhói truyền đến, thân thể Lý Sơ Nguyên run rẩy.
Cắn chặt răng, cậu thằng lưng lần nữa và ngẩng cao đầu.
Trần Tiểu Mãn sợ hãi đến mức cứng người.
"Bắt nạt người trong nhà, con lợi hại thật nha."
Chu Đại Nha tức giận hỏi: "Con biết lỗi chưa?"
"Cô ta không phải là người trong nhà!"
Trần Tiểu Mãn cúi đầu xuống.
Hai bàn tay nhỏ cũng yếu ớt buông thõng xuống.
Chu Đại Nha hít hơi thật sâu rồi nói: "Con không nhận lỗi thì đừng đứng dậy."
Lý Sơ Nguyên không lên tiếng.
Không đứng dậy thì không đứng dậy.
Nhiều nhất thì quỳ đến gãy chân.
Nhà cậu đã chi rất nhiều tiền cho việc học của cậu, cuộc sống đã khó khăn hơn những nhà khác.
Lại tìm cho cậu một người vợ, ăn của nhà uống của nhà.
Sẽ chỉ khiến nhà càng khó khăn hơn thôi.
Cậu không muốn nhà trở nên nghèo hơn.
Thấy cậu bướng bỉnh, Chu Đại Nha biết đánh cũng vô ích.
Để cây chổi vào góc rồi nói với Trần Tiểu Mãn: "Tiểu Mãn, về phòng chơi một lát đi."
Trần Tiểu Mãn liếc nhìn Lý Sơ Nguyên, do dự một chút rồi gật đầu, chân mạnh chân nhẹ bước vào phòng.
Chu Đại Nha đóng cửa lại, kéo chiếc ghế đến ngồi cạnh Lý Sơ Nguyên.
"Tính mạng của mẹ là do mẹ của Tiểu Mạn cứu."
Trong mắt Lý Sơ Nguyên hiện lên sự kinh ngạc.
Chu Đại Nha nói: "Khi con sinh ra không lâu, ông ngoại con lâm bệnh, trên đường trở về thôn Hoàn Thủy, mẹ gặp phải lở đất, mẹ bị chôn vùi ở đó."
Thở dài, Chu Đại Nha nói tiếp: "Hôm đó trời mưa rất to, mọi người đều trốn trong nhà, trên đường không có ai. Mẹ la hét cả ngày, không còn sức lực gì nữa. Nếu không phải Thu Nương đi qua, đào mẹ ra cõng đến nhà bà ngoại con, đến tối, thì mẹ đã bị sói ăn thịt rồi."
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, mắt Chu Đại Nha nóng lên.
Thu Nương là người cầm kim thêu, thường ngày mang thùng nước cũng rất khó, nhưng vẫn kiên trì cõng bà đi hết năm dặm đường.
Một người tốt như vậy mà đã ra đi khi còn trẻ vậy.
Chu Đại Nha lau nước mắt, nhìn chằm chằm Lý Sơ Nguyên: "Nếu con có lương tâm thì đừng bắt nạt Tiểu Mãn."
Lý Sơ Nguyên quay đầu đi.
Chu Đại Nha nghiến răng.
Thằng nhóc này đúng là một con lừa cứng đầu.
Bà tức giận đứng dậy và đẩy cửa ra.
Vừa bước ra cửa, thì thấy Trần Tiểu Mãn nắm chặt hai bàn tay ngắn, hoang mang nhìn bà.
Chu Đại Nha rất buồn.
Đóng cửa lại, Chu Đại Nha ngồi xổm trước mặt Trần Tiểu Mãn, sờ đầu cô.
"Có mẹ ở đây, sẽ không để Tiểu Mãn bị bắt nạt đâu."
Trần Tiểu Mãn buồn bã cúi đầu.
Chu Đại Nha cảm thấy rất đau lòng.
Hôm nay Tiểu Mãn hoạt bát hơn nhiều so với lúc mới đến.
Nhưng giờ lại trở nên trầm lắng nữa rồi.
Trần Tiểu Mạn nhẹ giọng nói: "Cảm ơn mẹ."
"Mẹ vừa làm món ngon cho Tiểu Mãn, chúng ta vào bếp nào."
Chu Đại Nha cười rồi nắm tay Trần Tiểu Mãn chuẩn bị đi ra ngoài.
Nhưng Trần Tiểu Mãn lại kéo Chu Đại Nha đến trước giường.
Chỉ cho Chu Đại Nha xem những sợi chỉ để chéo qua chéo qua trên giường.
Chu Đại Nha ngạc nhiên: "Vải có thể dệt như vậy sao?"
Trần Tiểu Mãn phấn chấn: "Mẹ con đã dệt như vậy đó."
Người mẹ ở đây là nói Thu Nương.
Chu Đại Nha cảm thấy vô cùng phấn khích khi nghĩ đến tài dệt vải thêu thùa của Thu Nương.
Bà vội vàng ngồi xuống trước khung cửi trong phòng, quấn chỉ theo phương pháp của Trần Tiểu Mãn nói.
Còn nhắc nhở: "Mẹ bận chút, Tiểu Mãn tự vào bếp đi, mẹ có nướng bánh cho con."
Trần Tiểu Mãn đáp lời, đẩy cửa đi ra ngoài.
Vừa thấy cô đi ra, Lý Sơ Nguyên lập tức dời mắt đi không nhìn cô.
Trần Tiểu Mãn đóng cửa lại, vòng qua Lý Sơ Nguyên ra ngoài.
Trên bếp, hai chiếc bánh bột mì trắng đang bốc khói được xếp ngay ngắn trong chiếc bát gốm đó.
Trần Tiểu Mãn buồn bã hỏi: "Bán Tiên gia gia, cha và Sơ Nguyên ca ca đều không thích con, con có nên rời đi không?"
"Chu Đại Nha đối xử con khá tốt, họ sẽ không đuổi con đi đâu."
Trương Bán Tiên an ủi nói.
Ông nhìn ra được lời nói của Chu Đại Nha có sức ảnh hưởng rất lớn trong nhà này.
Trần Tiểu Mãn ngoáy ngón út, mũi chua xót.
"Con không thể để đại nương vì con mà cãi nhau với người nhà."
Trương Bán Tiên thở dài.
Sống dưới mái nhà người khác không phải là cảm giác dễ chịu.
Một bé gái mới ba tuổi có thể đi đâu khi không có nơi nào để đặt chân?
"Tiểu Mãn.."
"Lách cách."
Một giọt nước mắt rơi xuống, đập vào mu bàn tay đang nắm chặt của cô.
Trần Tiểu Mãn dùng mu bàn tay lau mắt.
Cô nói bằng giọng khóc: "Tiểu Mãn không thể liên lụy đại nương."
Sau khi hạ quyết tâm, tiểu nha đầu cầm chiếc bát gốm đặt trước mặt Lý Sơ Nguyên trong phòng chính.
Lý Sơ Nguyên xoay người lại, quay lưng về phía cô.
Trần Tiểu Mãn đứng dậy quay trở về phòng.
Chiếc khung cửi trong phòng đang bận rộn tạo ra tiếng "cót két".
Trần Tiểu Mãn đi vòng ra sau lưng Chu Đại Nha, từ tủ cạnh giường cô tìm thấy bộ quần áo rách rưới cô mang đến.
Bỏ nó vào một chiếc túi rách, ôm nó vào lòng, liếc nhìn Chu Đại Nha đang bận rộn một lúc rồi dừng lại suy nghĩ một lúc, bước ra khỏi phòng bằng đôi chân ngắn của mình.
Sau khi ra khỏi sân nhà Lý, cô chân nặng chân nhẹ đi về trước.
* * *
Lý Lão đầu đặt cuốc vào góc tường, xắn tay áo lên lau mồ hôi trên mặt rồi đi vào nhà.
Vừa nhìn thấy Lý Sơ Nguyên đang quỳ, Lý Lão đầu liền ngồi xổm xuống.
Nháy mắt hỏi cậu: "Con đắc tội với mẹ con gì vậy?"
Lý Sơ Nguyên tức giận nói: "Mẹ không nói lý lẽ."
Lý Lão đầu lấy tay che miệng cậu nói: "Đừng nói bậy, mẹ con là người nói lý lẽ nhất trên đời này!"
Lý Sơ Nguyên đẩy tay ông ra, đưa bát đến trước mặt Lý Lão đầu.
"Mẹ con làm cho Trần Tiểu Mãn đó, còn cho thêm quả trứng nữa."
Lý Lão đầu cảm thấy có chút đau lòng: "Sao bánh lại ở chỗ của con?"
"Trần Tiểu Mãn đưa cho con."
Lý Sơ Nguyên tức giận nói: "Con sẽ không ăn bánh của người ngoài."
Lý Lão đầu nháy mắt với Lý Sơ Nguyên và nói, "Nếu con gây rắc rối ở bên ngoài, cha đều có thể giúp con giải quyết được, con nói con sao lại gây chuyện với mẹ con chứ?"
Lý Sơ Nguyên quỳ thẳng người và không trả lời Lý Lão đầu.
Cậu sẽ cố gắng thi đậu công danh, sau này trả ơn mẹ của Trần Tiểu Mãn.
Cậu không muốn nhà cho một người lạ như Trần Tiểu Mãn vào nhà.
Lý Lão đầu vỗ vai cậu và nói: "Cha sẽ nói chuyện với mẹ con."
Sau khi đứng dậy, ông lại ngồi xổm xuống như thể đã nghĩ ra điều gì đó và nói với giọng nhỏ nhẹ: "Con nợ cha một lần, sau này phải trả cho cha."
Lý Sơ Nguyên liếc nhìn cha mình một cái chê bai, sau đó lại nhìn thẳng về phía trước.
Lý Lão đầu vừa bước vào phòng, thì thấy Chu Đại Nha đang bận rộn làm việc trước khung cửi.
Ông xoa tay, nịnh nọt nói: "Bà già mệt rồi phải không, nghỉ chút đi."
Chu Đại Nha liếc nhìn ông một cái, động tác trên tay không dừng: "Đang bận."
Lý Lão đầu biết bà vẫn còn đang giận.
Nửa mông của ông tựa trên giường, "hihi" cười.
"Bà già, Sơ Nguyên là người có học thức, sau này sẽ là tú tài lão gia, bà kêu nó quỳ vậy đâu được."
"Người có học thức thì có thể không có lương tâm sao? Đừng nói nó chưa thi được tú tài, cho dù có thi đậu rồi thì vẫn là con trai của Chu Đại Nha tôi!"
Tay dùng lực, khung cửi phát ra tiếng "tách".
Lý Lão đầu cười "hihi" nói: "Bà kêu nó quỳ thì nó không dậy, cả bánh Tiểu Mãn đưa cũng không ăn."
"Để nó đói, hôm nay Tiểu Mãn giúp chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, phải để con bé ăn một bữa ngon."
Chu Đại Nha rút tay lại rồi nhanh chóng bước vào phòng chính.
Cầm chiếc bát gốm lên và đi vào bếp tìm Trần Tiểu Mãn.
Có thấy ai trong bếp đâu.
Chu Đại Nha lại tìm trong sân.
Không ai.
Phòng nào cũng không có.
Chu Đại Nha hoảng sợ.
"Ông già, Tiểu Mãn không thấy đâu cả!"
"Có lẽ con bé ra thôn chơi thôi."
Lý Lão đầu không quan tâm lắm.
Chu Đại Nha phản bác: "Con bé rất ngoan, ra ngoài chơi chắc chắn sẽ nói với tôi."
Bà vội vàng chạy đến trước mặt Lý Sơ Nguyên: "Có phải con đuổi Tiểu Mãn đi không?"
Lý Sơ Nguyên bị vẻ mặt của mẹ cậu dọa sợ.
Cậu lập tức phản bác: "Không có!"
"Tiểu Mạn đi rồi, mau, mau gọi dân làng đi tìm Tiểu Mãn!"
Chu Đại Nha vội vàng dặn dò Lý Lão đầu, quay người lại, chỉ vào Lý Sơ Nguyên nói: "Nếu Tiểu Mãn có chuyện gì xảy ra, mẹ sẽ lột da của con!"
Nói xong, không thèm để ý đến Lý Sơ Nguyên, vội vã chạy ra ngoài cửa.
Lý Lão đầu cũng hoảng hốt.
Có chuyện lớn xảy ra rồi!
Lý Lão đầu bế Lý Sơ Nguyên lên, lo lắng nói: "Đừng quỳ nữa, mau đi tìm dân làng giúp đỡ tìm người đi, đợi trời tối, Tiểu Mãn sẽ bị sói bắt đi!"
Lý Sơ Nguyên hoảng sợ vội vàng đứng dậy chạy ra ngoài.
Sau khi ra khỏi sân, cậu không chút do dự chạy về phía nhà trưởng thôn.
Lý Lão đầu thì đi đến những nhà gần đó để gọi người.
Rất nhanh, những đứa trẻ của những nhà đó vừa chạy vừa hét trong thôn: "Vợ của Lý Sơ Nguyên không thấy đâu rồi, mau đi tìm cô ta đi!"
Chạy một mạch, những người trẻ tuổi trong nhà lần lượt đi ra.
Trưởng thôn già bị Lý Sơ Nguyên kéo đến dưới cây hòe già.
Thấy dân làng đã tụ tập đông đủ, cậu vội vã chạy về phía Lý Lão đầu.
"Ông nội Mãn Thương, ông xem chúng ta nên tìm từ đâu?
Lý Lão đầu hỏi:" Đều biết con dâu thứ ba của tôi chứ? "
" Sáng nay khi đến nhà ông cố Mãn Thương bán Ô Bào đã thấy qua. "
" Được, vậy thì đều ra thôn tìm, phải tìm thấy trước khi trời tối. "
Mọi người ngẩng đầu nhìn mặt trời sắp lặn, không dám chậm trễ, vội vã chạy ra khỏi thôn, vây quanh ngoài thôn tìm người.
Nhìn mấy chục người bận rộn, Lý Sơ Nguyên không biết làm sao.
Lý Lão đầu gọi cậu lại, trừng mắt hỏi cậu:" Con đã nói gì với Tiểu Mãn?" "
Tim Lý Sơ Nguyên đập" thình thịch ".
Cha chưa bao giờ nhìn cậu như vậy.
Trong cơn hoảng loạn, cậu lắc đầu mạnh:" Con chỉ nói không cần vợ. "
Sắc mặt Lý Lão đầu hơi thả lỏng chút.
Vỗ vỗ tảng đá bên cạnh nói:" Ngồi xuống đi, cha muốn nói chuyện với con." "
Lý Sơ Nguyên ngồi trên một tảng đá nhỏ bên cạnh.
" Tiểu Mãn không có nơi nào để đi rồi, nên mẹ con mới dẫn con bé về. "
" Chắc về nhà tìm mẹ cô ta rồi? "
Lý Lão đầu nhìn chằm chằm vào Lý Sơ Nguyên, bình tĩnh nói:" Mẹ con bé đã chết rồi. "
Đứa trẻ bốn tuổi đã dần hiểu được cái chết là gì.
Lý Sơ Nguyên kêu"... "
Rồi đột nhiên quay đầu nhìn Lý Lão đầu:" Vậy cha cô ấy đâu? "
" Cha và mẹ kế của con bé muốn bán con bé đi gánh cầu. "
" Gánh cầu là gì? "
Lý Lão đầu lấy tẩu thuốc ra, lắc hai lần trong tay.
" Có một số cây cầu xây không được, thì phải chôn người sống ở nơi xây trụ cầu, sau đó trụ cầu mới có thể xây lên được. "
Lòng Lý Sơ Nguyên run rẩy, mắt mở to.
" Trần Tiểu Mãn.. "
" Cha con bé muốn bắt con bé đi gánh cầu, mẹ con đã bỏ ra năm quan tiền để mua con bé về."
Chương 18: Người đã được tìm thấy rồi! Về nhà thôi!
Ông đưa tay ra định bắt con cá to nhất, nhưng đuôi cá vẫy mạnh và hất tay ông ra.
Lý Lão đầu mừng rỡ: "Có sức quá đi, con này có thể bán được không ít tiền!"
Trên mặt đất toàn là cá, thì toàn là tiền trên mặt đất!
Trần Tiểu Mãn vui vẻ chỉ vào tảng đá lớn rồi nói: "Cha, ở đây còn có hai con thỏ."
"Thỏ?"
Lý Lão đầu vội vã chạy tới.
Nhìn thấy hai con thỏ dang rộng tay chân nằm dưới đất, ông dậm chân và nói: "Ây da, sao không mang gùi tre theo chứ!"
Nhìn thấy rồi, thì đều là của ông hết!
Ông phải mang hết về nhà!
Nhưng ông về nhà, Tiểu Mãn ở lại đây một mình sẽ rất nguy hiểm.
Chỉ có thể dẫn Tiểu Mãn về nhà lấy đồ thôi.
Còn phải gọi dân làng trở về nữa.
Ở chân núi này không có ai cả, không sợ cá bị lấy mất.
Lý Lão đầu suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.
Đến một cái cây gần đó nhặt một ít lá rụng, bỏ vào quần áo rồi phủ lên đống cá.
Trần Tiểu Mãn cũng loạng choạng chạy qua nhặt những chiếc lá rụng.
Một lớn một nhỏ cứ vậy chạy qua chạy lại.
Đợi khi cá đều bị lá che hết, Lý Lão đầu đập mạnh con thỏ xuống đất rồi giấu nó sau một tảng đá.
Sau khi làm xong mọi việc, hai tay chắp sau lưng đi về phía nhà.
Trần Tiểu Mãn cũng học theo ông, hai bàn tay nhỏ chắp sau lưng, cầm chiếc túi nhỏ lên, vui vẻ bước về phía thôn.
Đi ngang qua nhà một dân làng, một ông lão tóc bạc hỏi: "Ông cố Mãn Thương, đã tìm thấy bà Tiểu Mãn chưa?"
Lý Lão đầu gật đầu và vui vẻ nói: "Tìm thấy rồi, trẻ con chạy lung tung đến xung quanh Hậu Sơn chơi."
"Hậu Sơn có sói, bà Tiểu Mãn tuyệt đối đừng đến đó!"
Ông lão kêu lên.
Trần Tiểu Mãn chỉ ngón trỏ vào mình, nghi hoặc hỏi: "Ông.. gọi con bà?"
Ông lão nghẹn lời.
Lý Lão đầu nói: "Nó thuộc hệ chắt của cha, nên gọi con là bà."
Trần Tiểu Mãn nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mái tóc bạc của ông lão.
Ông lão vừa buồn vừa giận: "Ông cố Mãn Thương vai vế lớn, con vai vế nhỏ."
Lúc này, ông thực sự muốn hỏi người cha đã mất của mình, sao sinh ông ra với vai vế nhỏ như vậy.
Gọi đứa trẻ bốn tuổi Lý Sơ Nguyên là ông nội đã đủ tệ rồi, giờ lại phải gọi đứa bé ba tuổi là bà nội.
Đã mấy chục tuổi như ông đỏ mặt thật!
Ông không muốn nói chuyện với hai người này nữa, buồn bực.
Vịn tường đứng dậy, cầm lấy chiếc ghế và quay người đi vào nhà.
Lý Lão đầu gọi ông lại: "Bọn trẻ ở nhà không?"
Ông lão chỉ có thể quay lại nói với Lý Lão đầu: "Các con trai, cháu trai đều đi tìm bà Tiểu Mãn rồi, chỉ có chắt ở nhà."
Lý Lão đầu cười nói: "Kêu các chắt của con chạy đi gọi mọi người về, lát nữa ta sẽ tặng họ một con cá để ăn bổ."
Ông lão vừa nãy còn phải vịn tường để đứng dậy, giờ thì lưng không mỏi, chân không đau rồi.
Đứng thẳng dậy và trung khí dồi dào hét lớn về phía nhà: "Mấy đứa nhỏ, đi gọi dân làng về, tối nay chúng ta uống canh cá!"
Tiếng reo hò vang lên trong nhà, và chục cậu bé ở nhiều độ tuổi khác nhau ùa ra khỏi nhà.
Vừa chạy vừa hét: "Người đã tìm thấy rồi! Về nhà thôi!"
"Ra hết sức hơn nữa!"
Ông lão hét lớn.
Tiếng hét các cậu bé lập tức nâng cao, cả thôn tràn ngập âm thanh "Người đã tìm thấy rồi".
Những người nghe được tin lần lượt đi ra, nhìn thấy Trần Tiểu Mãn đều nói: "Cuối cùng cũng tìm thấy rồi."
"Sau này đừng chạy lung tung nữa, cha mẹ lo lắng lắm."
"Không bị sói bắt đi là may rồi."
Trần Tiểu Mãn kinh ngạc đến mức không nói nên lời.
Dân làng đều đi tìm cô hết sao?
Trong khoảnh khắc, trái tim cô nhảy lên vì vui sướng.
Mẹ, Tiểu Mãn không phải là người dư thừa.
Mọi người trong làng đều rất tốt bụng!
Rồi đột nhiên lại cảm thấy lo lắng.
Cô liên lụy dân làng rồi..
Trên đường đi, miệng Lý Lão đầu không ngừng.
"Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi."
"Đứa nhỏ ham chơi, chạy đến chân Hậu Sơn hái hoa."
"Đó không thể nào, Con dâu Lý Mãn Thương tôi chắc chắn không thể bị sói bắt đi được."
Cứ chào hỏi họ suốt chặng đường đến dưới cây hòe già.
Nghe được tin Chu Đại Nha vội vã chạy về, kéo Trần Tiểu Mãn lại, xem cô từ trên xuống dưới.
"Không bị thương chứ? Có bị té không?"
Trần Tiểu Mãn vội vàng lắc đầu nhỏ: "Mẹ, con không sao."
"Không sao thì tốt.."
Chu Đại Nha thở phào nhẹ nhõm.
Trong chốc lát, nỗi lo lắng của bà biến thành tức giận.
Đây là lần đầu tiên bà nổi giận với Trần Tiểu Mãn trong ba ngày qua.
"Con học ai vậy, không nói một lời bỏ đi, lỡ gặp phải bọn bắt cóc thì sao?"
Lý Lão đầu vội vàng nói, "Đứa nhỏ vừa mới tìm được, bà để nó nghỉ ngơi chút trước đi."
"Tôi đang dạy con, ông làm người tốt gì chứ?" Chu Đại Nha trừng mắt nhìn Lý Lão đầu.
Lý Lão đầu xòe hai tay ra, nhìn Trần Tiểu Mãn với ánh mắt như muốn nói "Cha đã cố hết sức rồi."
Trần Tiểu Mãn rụt cổ lại.
Cơ thể nhỏ bé cọ vào người Chu Đại Nha, hai cánh tay nhỏ ôm lấy đùi Chu Đại Nha, ngẩng đầu nhỏ lên, đáng thương van xin: "Tiểu Mãn sai rồi, mẹ đừng tức giận nữa."
Cơn tức giận của Chu Đại Nha lập tức biến mất.
Bà nhấc Trần Tiểu Mãn lên với vẻ mặt nghiêm nghị.
Giúp Tiểu Mãn lau sạch bùn trên mặt, không nhịn được cằn nhằn: "Lần sau ra ngoài về trên người dính đầy bùn đất, mẹ sẽ đánh con!"
Trần Tiểu Mãn vòng một tay qua cổ Chu Đại Nha cười lộ hàm răng sữa: "Tiểu Mãn tìm được rất nhiều.."
Lý Lão đầu kinh hãi, sợ Tiểu Mãn sẽ nói đến đống cá trước mặt mọi người.
Ông nháy mắt với Trần Tiểu Mãn một hồi.
Trần Tiểu Mãn nhìn ông với vẻ khó hiểu: "Mắt cha đau à?"
Nha đầu ngốc này!
Lý Lão đầu hết lời nói: "Cát bay vào mắt, khó chịu quá."
Ngay sau đó, ông cười nói với Chu Đại Nha: "Bà già, về nhà nấu cơm mau đi. Tôi đói lắm rồi."
"Người trong thôn vất vả giúp chúng ta đi tìm Tiểu Mãn, đều chưa kịp ăn cơm."
Chu Đại Nha nói lời chỉ trích Lý Lão đầu, nhưng thực tế là muốn nói cho dân làng nghe.
Dân làng dưới gốc cây hòe già mỉm cười đáp: "Người tìm được là tốt rồi."
"Đều là người cùng thôn, khách sao chi chứ."
Thôn trưởng già chống nạng cười nói: "Ông Mãn Thương đói rồi, bà Đại Nha về nấu cơm đi, việc còn lại con lo."
Dân làng vẫn chưa về hết, phải có người đón họ về.
Theo lý mà nói, Lý Lão đầu nên ở lại đợi mọi người trở về hết rồi mới về nhà.
Dù gì thì cũng là mọi người đang giúp Lý Lão đầu.
Thôn trưởng già chỉ khách khí một câu.
Không ngờ Lý Lão đầu lại theo đó mà nói: "Vậy thì làm phiền thôn trưởng rồi."
"Hả? À, không sao không sao."
Thôn trưởng già sửng sốt một chút, sau đó phản ứng liền nhanh chóng đồng ý.
Lý Lão đầu không quan tâm đến những chuyện đó mà chỉ kéo Chu Đại Nha về nhà.
"Đi đi đi, muốn đói chết rồi."
Chu Đại Nha còn muốn nói gì đó, Trần Tiểu Mãn ghé sát tai bà, thì thầm: "Mẹ, chúng ta bắt được rất nhiều cá."
Chu Đại Nha hiểu ý.
Chẳng trách ông già lại sốt ruộc đến vậy.
Bà cũng không lo được phải khách khí với dân làng.
Bế Trần Tiểu Mãn lên rồi vội vàng chạy về nhà.
Trên đường về, Chu Đại Nha đã hiểu được đại khái.
"Vậy phải mang hai thùng lớn qua đó rồi."
"Hai thùng không đủ."
Lý Lão đầu đập "Bạch" cây tẩu xuống bàn và nói, "Mỗi người chúng ta phải mang hai thùng lớn đi."
"Nhiều như vậy sao?" Chu Đại Nha sửng sốt.
Lý Lão đầu cười đắc ý: "Chúng ta đều phải chạy mấy chuyến mới được."
Chu Đại Nha không chậm trễ, cầm hai đòn gánh và bốn cái thùng, đi theo Lý Lão đầu xách gùi tre lớn ra ngoài.