Bài viết: 13 

Chương 83:
[HIDE-THANKS]Chờ Nguyễn Tố mở công tắc nguồn điện
Ra, bóng đèn vừa thay chiếu lên trong phòng càng là sáng tỏ.
Giờ này khắc này, Nguyễn Tố đã thu liễm biểu lộ trên mặt, bất quá cô quên tắt đèn pin trên điện thoại rồi.
Quý Minh Sùng quay lưng lại với cô đang rửa tay, anh xoay đầu lại, thấy điện thoại
Cô vẫn đang sáng, liền cười nói: "Quên tắt rồi."
Nguyễn Tố cúi đầu xuống, quả nhiên, lúc này cô tựa như đang giữ một con đom đóm trong tay.
Cô hít sâu một hơi, mở màn hình lên. Đầu óc không biết đang suy nghĩ gì, rõ ràng là muốn tắt đèn pin đi, nhưng khi ấn vào điện thoại chân tay lại luống cuống, rốt cụôc cô cũng tắt đi đèn pin. Kỳ thật quá trình này bất quá chỉ vài giây đồng hồ, nhưng trong lòng cô, vài giây đồng hồ này bị kéo dài thành mấy phút, thậm chí là mấy giờ.
Quý Minh Sùng cũng không phát giác được Nguyễn Tố có điểm không thích hợp.
Có đôi khi chính là trời xui đất khiến như vậy. Anh muốn cho cô sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống, xuất hiện ở trạm xe quê cô, bung dù cho cô, trong lòng cô cũng không quá xúc động, bởi vì chuyện như vậy cũng không phải không có người làm qua.
Anh lơ đãng thay bóng đèn cho cô, có thể đối với anh mà nói, đây là chỉ là chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì, nhưng lại bỏ xuống một viên đá trong lòng cô, khơi dậy từng gợn sóng trên mặt hồ yên ả.
Đại khái là, đã rất lâu rồi không ai thay bóng đèn cho cô.
Đây là chuyện tự bản thân cô cũng có thể làm được rất tốt. Đột nhiên có một ngày, có người giúp cô làm.. Có lẽ trong lòng cô, oanh oanh liệt liệt, cảm động trời đất, sẽ chỉ làm cô nhịn không được lui lại một bước. Bản thân cô cũng không thích nhiệt tình như vậy, thậm chí là sợ hãi, thế nhưng một chi tiết nhỏ trong sinh hoạt như thế này, liền dễ dàng gõ cửa tâm hồn cô.
Trong lòng Nguyễn Tố nghĩ như thế nào, trong trời đất này, ngoại trừ cô ra không có ai biết nữa.
Cô lặng lẽ che giấu tâm tình của mình, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục cùng anh quét dọn vệ sinh.
Thế nhưng, những chi tiết kia, những thay đổi kia, cũng đã xảy ra.
Cô tìm tạp chí từ trong ngăn kéo, như năm đó mẹ dạy cô cách gấp thành mũ, nhón chân đội lên cho anh.
Anh lau sàn nhà, lau đi những bụi bẩn kia, cuối cùng trở nên sáng sủa sạch sẽ, giống như một tấm gương, soi sáng quang cảnh hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, cô cùng mẹ cũng là như vậy, cô giúp mẹ lau bàn, mẹ miệt mài lau sàn vừa ngâm nga một bài hát dễ nghe.
Giống như Quý Minh Sùng nói vậy, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Chớp mắt, bọn họ đã quét dọn xong căn hộ. Nguyễn Tố hàng năm đều sẽ trở về, trước đó cô đã mua bộ chăn đệm mới, sau khi giặt sạch cô đặt trong túi chống bụi, lúc này đem ra sử dụng, vậy mà thật sự mang đến cho người ta một loại hơi thở gia đình.
Trước đó hai người ăn mì ở tiệm mì gần trạm xe, lúc này qua thời gian dài, Quý Minh Sùng cũng đói rồi.
Nguyễn Tố đem xoong nồi chén bát trong ngăn tủ phòng bếp rửa sạch sẽ một lần nữa, lại xuống quầy tạp hóa dưới lầu mua mì sợi và gia vị.
Đơn giản đối phó một bữa vẫn là có thể, hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, nước trong nồi trên bếp đã sôi lên, Quý Minh Sùng nhìn Nguyễn Tố nhuần nhuyễn tỉ mỉ bỏ mì vào.
Tiếp đến, cô lại đánh vào hai cái trứng gà, rồi lại thêm gia vị.
Hai bát mì đạm bạc đã ra lò.
Hơi nóng bốc lên, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố ngồi vây quanh cái bàn nhỏ. Nguyễn Tố còn tốt, Quý Minh Sùng thân cao, ngồi khép nép như vậy, cảm giác rất buồn cười.
"Điều kiện có hạn." Nguyễn Tố mím môi cười cười: Ở đây có chút xa xôi, em thấy rất nhiều thức ăn nhanh đều không giao tới nơi này. "
Quý Minh Sùng gắp một đũa mì sợi nếm thử một miếng.
Anh thỏa mãn nói:" Chính là mùi vị này, rất ngon. "
Nguyễn Tố cho là anh nói lời khách sáo, bất quá dù như thế, cô nghe thấy cũng rất vui vẻ.
Lời Quý Minh Sùng nói lại là thật lòng. Trước khi nhanh xuyên, anh là một người rất kỹ tính trong ăn uống, trong sinh hoạt cũng là ăn mặc, đồ dùng không có chỗ nào mà không phải là tốt nhất. Nhưng trong năm năm xuyên nhanh kia, không nói những nơi khác, chính là khi anh sống ở mạc thế, ăn một bát mì nóng hổi đã là hưởng thụ cực hạn trong cuộc đời. Khi đó ăn nhiều nhất chính là đồ hộp, lương khô. Còn nhớ có một lần, bọn họ tìm được một nơi ở an toàn tạm thời, có một dì bốn mươi năm mươi tuổi nấu cho bọn họ một nồi mì, chính loại mì bình thường nhất, cũng chỉ bỏ muối, nhưng nồi mì kia bị bọn họ giành nhau ăn đến nước canh cũng không còn thừa.
Trong ấn tượng của anh, đó hẳn là món mì ngon nhất mà anh từng nếm qua..
Đương nhiên, bây giờ lần ăn mì đó đã bị xếp hạng thứ hai trong đời anh rồi.
Hạng nhất đơn nhiên không cần phải nói, là bát mì trong tay anh đây.
Ăn hết mì, húp hết nước canh, Quý Minh Sùng dù là da mặt dày, cũng biết mình cần phải đi rồi.
Nguyễn Tố tiễn anh xuống dưới lầu, lần trước cô trở về cũng không ở khách sạn, đối với nơi này đã không còn hiểu rõ, bèn nói:" Anh có thể bắt xe đến phố Nam, phố nam là nơi náo nhiệt nhất chỗ chúng em, khách sạn tốt hơn cũng ở bên đó. "
Quý Minh Sùng ngừng một chút:" Được. "
Nguyễn Tố đưa mắt nhìn anh rời đi, lại đứng ở đầu hành lang một hồi.
Trong thang lầu có chút hẹp, nơi này người dân thuần phác, rất ít khi có chuyện đột nhập vào nhà cướp bóc trộm cướp. Hàng xóm nơi này cũng đều người cô quen biết năm đó, vì vậy coi như nơi này tương đối xa khu vực trung tâm một chút, nhưng mỗi lần cô trở về đều chọn ở trong nhà.
Nhà, mới là chỗ an toàn nhất.
Quý Minh Sùng cũng không bắt xe, mà tản bộ ở gần đó một vòng, cuối cùng ở lại một nhà nghỉ chỉ cách chỗ Nguyễn Tố mấy trăm mét. Thật ra cũng không thể xem là nhà nghỉ, chỉ là phòng ở của một gia đình kia xây lên, ngoại trừ chỗ gia đình sinh sống, những chỗ khác sửa thành phòng đơn làm nhà nghỉ. Điều kiện vệ sinh đơn nhiên là kém hơn so với khách sạn, giá tiền cũng cực kỳ phải chăng, một buổi tối thế mà chỉ cần sáu mươi tệ..
Anh bình tĩnh lấy ra thẻ căn cước ra đăng ký.
Ông chủ dẫn anh đến căn phòng ở lầu hai, nơi này đơn nhiên cũng không cần phải quét thẻ mới vào được, ổ khóa đã có dấu hiệu hỏng hóc.
Gian phòng bài trí cũng rất đơn giản, một cái bàn, trên mặt bàn là một cái tivi cũ kỹ, một cái giường một mét năm, nhà vệ sinh cũng rất đơn sơ.
Quý Minh Sùng lấy tốc độ nhanh nhất tắm rửa sau đó liền nằm ở trên giường.
Khí vị nơi này cũng không hề dễ ngửi, có một mùi cũ kỹ, trước kia anh cũng có bệnh thích sạch sẽ, bất quá bây giờ không còn nữa. Nghĩ đến người anh thích cách ở vị trí gần anh như vậy, anh còn cười ra tiếng. Giờ khắc này, chính anh cũng tự cảm thấy mình như là đồ ngốc.
Chuyện như vậy, đời này của anh làm sao có thể còn vì người thứ hai mà làm.
Anh lấy điện thoại, ấn mở giao diện Wechat cùng khung chat với Nguyễn Tố ra. Với tâm lý tranh công, anh ấn chia sẻ vị trí. Tiếp đó chính là trạng thái hơi lo lắng, khẩn trương chờ đợi.
Cũng không biết qua mấy phút, cái tin chia sẻ vị trí kia, ngoại trừ đại biểu ý tứ kia của anh, lại nhiều thêm một cái ý tứ.
Trong nháy mắt, anh an tâm rồi.
Một bên khác, ban đầu Nguyễn Tố còn không hiểu rõ tại sao Quý Minh Sùng lại mời cô chia sẻ vị trí, sau khi nhấn vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, mới phát hiện hai vị trí cách nhau rất gần, sau khi cô phóng lớn lên nhìn cẩn thận..
Cô nhấn cái nút kia.
Trong căn phòng an tĩnh, chỉ có âm thanh của cô:" Anh đây là ở đâu, còn chưa đi sao? "
Thanh âm lười biếng của Quý Minh Sùng cũng truyền tới:" Nhìn kỹ đi, anh đã nằm ở trên giường rồi. "
Nguyễn Tố chần chờ nói:" Em nhớ gần nhà em không có khách sạn. "
Quý Minh Sùng ho khan:" Anh không nói anh ở khách sạn. "
Nguyễn Tố kinh ngạc:" Sẽ không phải là.. "
Đối diện tiểu khu có mấy căn nhà riêng, cô vô thức liếc nhìn mấy cái, hình như đều treo loại bảng hiệu gì mà" Nhà nghỉ Như Ý ".
Quý Minh Sùng ừ một tiếng.
Cô muốn hỏi, sao lại ở nơi này, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Mục đích của anh, đã rất rõ ràng rồi, chính là muốn gần cô hơn một chút.
Hai người đều không nói gì, chăm chú nhìn hai cái vị trí kia.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tố thoát ra khỏi giao diện chia sẻ vị trí trước, suy nghĩ một chút vẫn là gửi tin nhắn cho anh: 【Ngày mai em gọi anh, mời anh ăn bữa sáng. 】
Quý Minh Sùng xem tin nhắn này, đột nhiên cảm thấy mùi vị trong căn phòng này, đều tựa hồ có một loại hương thơm kỳ diệu.
Anh cầm di động, nhìn lên trần nhà ố vàng ngây ngốc một hồi, mới trả lời tin nhắn: 【Được. 】
Buổi tối đó, dù là Nguyễn Tố hay là Quý Minh Sùng, đều không nhanh đi vào giấc ngủ được, cho dù bọn họ đã bôn ba trên đường cả một ngày.
-
Ngày hôm sau, sau khi Quý Minh Sùng tỉnh dậy, cũng không rời giường ngay mà nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tủ đầu giường.
Vừa qua bảy giờ, điện thoại của anh cuối cùng cũng vang lên.
Anh đang chờ Nguyễn Tố gọi điện thoại cho anh, hai người ở trong điện thoại chỉ là đơn giản trao đổi vài câu, hẹn nửa tiếng sau gặp mặt ở giao lộ.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Minh Sùng soi gương cạo râu trong phòng vệ sinh đơn sơ.
Nguyễn Tố lấy kem đánh răng trong phòng vệ sinh ở nhà.
Vừa mới mưa xong khong khí trong huyện thành đều rất tươi mát, hôm nay còn có cả ánh nắng, hết thảy thoạt nhìn đều là trạng thái sinh cơ bừng bừng. Mà đôi nam nữ trẻ tuổi này giống như là học sinh còn trên ghế nhà trường, hẹn gặp mặt ở trên giao lộ.
Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau ở giao lộ.
Nguyễn Tố đưa Quý Minh Sùng tới một quán ăn sáng, vừa đi vừa nói:" Nhà này kinh doanh vô cùng tốt, trước kia còn có người từ phố Nam đặc biệt lái xe tới ăn điểm tâm. "
Ông chủ thế mà nhận ra Nguyễn Tố.
Một bên nhào bột bằng nước nóng cho cô, một bên dùng tiếng địa phương hỏi:" Là cô bé nhà cô giáo Thẩm a? Cháu còn xinh hơn cả hồi bé nữa. "
Cô giáo Thẩm chính là mẹ nuôi của Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố hơi kinh ngạc:" Bác còn nhớ cháu sao? "
" Đương nhiên nhớ, khi còn bé cháu luôn quấn lấy mẹ đòi ăn mì trộn. "Ông chủ cười cười:" Năm trước còn thấy cháu qua đây, bây giờ cháu làm việc ở đâu? "
Nguyễn Tố nói tên thành phố:" Làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ ạ. "
Lão bản lại chú ý tới Quý Minh Sùng ở bên canh cô, vui tươi hớn hở cười:" Vậy thì tốt, có tiền đồ, cô giáo Thẩm biết được cũng sẽ vui mừng. "
Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn qua Nguyễn Tố.
Hai người ăn bữa sáng xong, Nguyễn Tố đề xuất muốn đi chung quanh đây chụp ảnh:" Lần trước em trở về đã thêm Wechat của ông chủ, trước kia em cùng mẹ từng chụp ảnh ở đây, nhưng cái ảnh kia không biết ở đâu rồi, kết quả về sau ông chủ giúp em tìm, phim vẫn còn ở đó. "
Quý Minh Sùng lại cùng Nguyễn Tố đến tiệm chụp hình một chuyến.
Tiệm chụp hình kiểu cũ này ở thành phố rất ít khi thấy được.
Sau khi Nguyễn Tố đi vào, nói một tiếng với ông chủ. Ông chủ đang ăn sáng, nghe xong dụng ý của cô, thả đũa trong tay ra đi lên gác xép:" Trước đó đã rửa một phần nữa cho cháu, bất quá rất nhiều phim đều không thấy nữa, cũng chỉ lưu lại mấy tấm này. "
" Không sao ạ, một tấm cũng được. "Cô còn giữ ảnh chụp cùng mẹ nuôi, bất quá loại hình này, tìm thêm được một tấm đều là niềm vui bất ngờ.
Ông chủ ở trên gác xép lật tìm một hồi, Quý Minh Sùng liền đứng ở một bên.
Qua mấy phút, ông chủ tìm được ảnh chụp, ảnh chụp đều là dùng phong thư chứa, ông vừa đưa cho Nguyễn Tố vừa nói:" Bác còn nhớ rõ con, khi còn bé con thật là xinh đẹp đáng yêu. Cô Thẩm đưa con tới chụp ảnh, bác còn nói, đem ảnh chụp của con phóng lớn ra chưng tủ kính liền không thu tiền của bà ấy, bà ấy còn không chịu!"
Nguyễn Tố cười cười. Hình như mẹ cô ở trên phương diện này rất cẩn thận, nói cô dáng dấp tốt, từ nhỏ đến lớn cũng không để cô tuỳ tiện rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.
Như hành vi đem hình của cô đặt ở nơi cao khoe khoang, đừng nói là không lấy tiền, liền là cũng cho tiền mẹ cô cũng là không đồng ý.
Đối với cô mà nói, trước mười tuổi, mặc dù phương diện vật chất không phải giàu có thế nào, nhưng cô đã sống rất hạnh phúc rất vui vẻ, bởi vì lúc đó, cô cũng là đứa trẻ được tình yêu thương bao bọc mà lớn lên.
Nguyễn Tố mở phong thư ra, rút ra mấy tấm ảnh chụp, Quý Minh Sùng có chút hiếu kỳ dáng vẻ khi cô còn bé, cũng đi tới.
Chỉ một cái nhìn, anh liền ngây ngẩn cả người.
Trong tấm ảnh, là một người phụ nữ xa lạ khí chất thanh lãnh ôm một cô bé đáng yêu với bím tóc.
Ánh mắt anh lướt qua người phụ nữ, và cả cô bé Nguyễn Tố, cuối cùng dừng ở chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của người phụ nữ.[/HIDE-THANKS]
[HIDE-THANKS]Chờ Nguyễn Tố mở công tắc nguồn điện
Ra, bóng đèn vừa thay chiếu lên trong phòng càng là sáng tỏ.
Giờ này khắc này, Nguyễn Tố đã thu liễm biểu lộ trên mặt, bất quá cô quên tắt đèn pin trên điện thoại rồi.
Quý Minh Sùng quay lưng lại với cô đang rửa tay, anh xoay đầu lại, thấy điện thoại
Cô vẫn đang sáng, liền cười nói: "Quên tắt rồi."
Nguyễn Tố cúi đầu xuống, quả nhiên, lúc này cô tựa như đang giữ một con đom đóm trong tay.
Cô hít sâu một hơi, mở màn hình lên. Đầu óc không biết đang suy nghĩ gì, rõ ràng là muốn tắt đèn pin đi, nhưng khi ấn vào điện thoại chân tay lại luống cuống, rốt cụôc cô cũng tắt đi đèn pin. Kỳ thật quá trình này bất quá chỉ vài giây đồng hồ, nhưng trong lòng cô, vài giây đồng hồ này bị kéo dài thành mấy phút, thậm chí là mấy giờ.
Quý Minh Sùng cũng không phát giác được Nguyễn Tố có điểm không thích hợp.
Có đôi khi chính là trời xui đất khiến như vậy. Anh muốn cho cô sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống, xuất hiện ở trạm xe quê cô, bung dù cho cô, trong lòng cô cũng không quá xúc động, bởi vì chuyện như vậy cũng không phải không có người làm qua.
Anh lơ đãng thay bóng đèn cho cô, có thể đối với anh mà nói, đây là chỉ là chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì, nhưng lại bỏ xuống một viên đá trong lòng cô, khơi dậy từng gợn sóng trên mặt hồ yên ả.
Đại khái là, đã rất lâu rồi không ai thay bóng đèn cho cô.
Đây là chuyện tự bản thân cô cũng có thể làm được rất tốt. Đột nhiên có một ngày, có người giúp cô làm.. Có lẽ trong lòng cô, oanh oanh liệt liệt, cảm động trời đất, sẽ chỉ làm cô nhịn không được lui lại một bước. Bản thân cô cũng không thích nhiệt tình như vậy, thậm chí là sợ hãi, thế nhưng một chi tiết nhỏ trong sinh hoạt như thế này, liền dễ dàng gõ cửa tâm hồn cô.
Trong lòng Nguyễn Tố nghĩ như thế nào, trong trời đất này, ngoại trừ cô ra không có ai biết nữa.
Cô lặng lẽ che giấu tâm tình của mình, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục cùng anh quét dọn vệ sinh.
Thế nhưng, những chi tiết kia, những thay đổi kia, cũng đã xảy ra.
Cô tìm tạp chí từ trong ngăn kéo, như năm đó mẹ dạy cô cách gấp thành mũ, nhón chân đội lên cho anh.
Anh lau sàn nhà, lau đi những bụi bẩn kia, cuối cùng trở nên sáng sủa sạch sẽ, giống như một tấm gương, soi sáng quang cảnh hai mươi năm trước.
Hai mươi năm trước, cô cùng mẹ cũng là như vậy, cô giúp mẹ lau bàn, mẹ miệt mài lau sàn vừa ngâm nga một bài hát dễ nghe.
Giống như Quý Minh Sùng nói vậy, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.
Chớp mắt, bọn họ đã quét dọn xong căn hộ. Nguyễn Tố hàng năm đều sẽ trở về, trước đó cô đã mua bộ chăn đệm mới, sau khi giặt sạch cô đặt trong túi chống bụi, lúc này đem ra sử dụng, vậy mà thật sự mang đến cho người ta một loại hơi thở gia đình.
Trước đó hai người ăn mì ở tiệm mì gần trạm xe, lúc này qua thời gian dài, Quý Minh Sùng cũng đói rồi.
Nguyễn Tố đem xoong nồi chén bát trong ngăn tủ phòng bếp rửa sạch sẽ một lần nữa, lại xuống quầy tạp hóa dưới lầu mua mì sợi và gia vị.
Đơn giản đối phó một bữa vẫn là có thể, hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, nước trong nồi trên bếp đã sôi lên, Quý Minh Sùng nhìn Nguyễn Tố nhuần nhuyễn tỉ mỉ bỏ mì vào.
Tiếp đến, cô lại đánh vào hai cái trứng gà, rồi lại thêm gia vị.
Hai bát mì đạm bạc đã ra lò.
Hơi nóng bốc lên, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố ngồi vây quanh cái bàn nhỏ. Nguyễn Tố còn tốt, Quý Minh Sùng thân cao, ngồi khép nép như vậy, cảm giác rất buồn cười.
"Điều kiện có hạn." Nguyễn Tố mím môi cười cười: Ở đây có chút xa xôi, em thấy rất nhiều thức ăn nhanh đều không giao tới nơi này. "
Quý Minh Sùng gắp một đũa mì sợi nếm thử một miếng.
Anh thỏa mãn nói:" Chính là mùi vị này, rất ngon. "
Nguyễn Tố cho là anh nói lời khách sáo, bất quá dù như thế, cô nghe thấy cũng rất vui vẻ.
Lời Quý Minh Sùng nói lại là thật lòng. Trước khi nhanh xuyên, anh là một người rất kỹ tính trong ăn uống, trong sinh hoạt cũng là ăn mặc, đồ dùng không có chỗ nào mà không phải là tốt nhất. Nhưng trong năm năm xuyên nhanh kia, không nói những nơi khác, chính là khi anh sống ở mạc thế, ăn một bát mì nóng hổi đã là hưởng thụ cực hạn trong cuộc đời. Khi đó ăn nhiều nhất chính là đồ hộp, lương khô. Còn nhớ có một lần, bọn họ tìm được một nơi ở an toàn tạm thời, có một dì bốn mươi năm mươi tuổi nấu cho bọn họ một nồi mì, chính loại mì bình thường nhất, cũng chỉ bỏ muối, nhưng nồi mì kia bị bọn họ giành nhau ăn đến nước canh cũng không còn thừa.
Trong ấn tượng của anh, đó hẳn là món mì ngon nhất mà anh từng nếm qua..
Đương nhiên, bây giờ lần ăn mì đó đã bị xếp hạng thứ hai trong đời anh rồi.
Hạng nhất đơn nhiên không cần phải nói, là bát mì trong tay anh đây.
Ăn hết mì, húp hết nước canh, Quý Minh Sùng dù là da mặt dày, cũng biết mình cần phải đi rồi.
Nguyễn Tố tiễn anh xuống dưới lầu, lần trước cô trở về cũng không ở khách sạn, đối với nơi này đã không còn hiểu rõ, bèn nói:" Anh có thể bắt xe đến phố Nam, phố nam là nơi náo nhiệt nhất chỗ chúng em, khách sạn tốt hơn cũng ở bên đó. "
Quý Minh Sùng ngừng một chút:" Được. "
Nguyễn Tố đưa mắt nhìn anh rời đi, lại đứng ở đầu hành lang một hồi.
Trong thang lầu có chút hẹp, nơi này người dân thuần phác, rất ít khi có chuyện đột nhập vào nhà cướp bóc trộm cướp. Hàng xóm nơi này cũng đều người cô quen biết năm đó, vì vậy coi như nơi này tương đối xa khu vực trung tâm một chút, nhưng mỗi lần cô trở về đều chọn ở trong nhà.
Nhà, mới là chỗ an toàn nhất.
Quý Minh Sùng cũng không bắt xe, mà tản bộ ở gần đó một vòng, cuối cùng ở lại một nhà nghỉ chỉ cách chỗ Nguyễn Tố mấy trăm mét. Thật ra cũng không thể xem là nhà nghỉ, chỉ là phòng ở của một gia đình kia xây lên, ngoại trừ chỗ gia đình sinh sống, những chỗ khác sửa thành phòng đơn làm nhà nghỉ. Điều kiện vệ sinh đơn nhiên là kém hơn so với khách sạn, giá tiền cũng cực kỳ phải chăng, một buổi tối thế mà chỉ cần sáu mươi tệ..
Anh bình tĩnh lấy ra thẻ căn cước ra đăng ký.
Ông chủ dẫn anh đến căn phòng ở lầu hai, nơi này đơn nhiên cũng không cần phải quét thẻ mới vào được, ổ khóa đã có dấu hiệu hỏng hóc.
Gian phòng bài trí cũng rất đơn giản, một cái bàn, trên mặt bàn là một cái tivi cũ kỹ, một cái giường một mét năm, nhà vệ sinh cũng rất đơn sơ.
Quý Minh Sùng lấy tốc độ nhanh nhất tắm rửa sau đó liền nằm ở trên giường.
Khí vị nơi này cũng không hề dễ ngửi, có một mùi cũ kỹ, trước kia anh cũng có bệnh thích sạch sẽ, bất quá bây giờ không còn nữa. Nghĩ đến người anh thích cách ở vị trí gần anh như vậy, anh còn cười ra tiếng. Giờ khắc này, chính anh cũng tự cảm thấy mình như là đồ ngốc.
Chuyện như vậy, đời này của anh làm sao có thể còn vì người thứ hai mà làm.
Anh lấy điện thoại, ấn mở giao diện Wechat cùng khung chat với Nguyễn Tố ra. Với tâm lý tranh công, anh ấn chia sẻ vị trí. Tiếp đó chính là trạng thái hơi lo lắng, khẩn trương chờ đợi.
Cũng không biết qua mấy phút, cái tin chia sẻ vị trí kia, ngoại trừ đại biểu ý tứ kia của anh, lại nhiều thêm một cái ý tứ.
Trong nháy mắt, anh an tâm rồi.
Một bên khác, ban đầu Nguyễn Tố còn không hiểu rõ tại sao Quý Minh Sùng lại mời cô chia sẻ vị trí, sau khi nhấn vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, mới phát hiện hai vị trí cách nhau rất gần, sau khi cô phóng lớn lên nhìn cẩn thận..
Cô nhấn cái nút kia.
Trong căn phòng an tĩnh, chỉ có âm thanh của cô:" Anh đây là ở đâu, còn chưa đi sao? "
Thanh âm lười biếng của Quý Minh Sùng cũng truyền tới:" Nhìn kỹ đi, anh đã nằm ở trên giường rồi. "
Nguyễn Tố chần chờ nói:" Em nhớ gần nhà em không có khách sạn. "
Quý Minh Sùng ho khan:" Anh không nói anh ở khách sạn. "
Nguyễn Tố kinh ngạc:" Sẽ không phải là.. "
Đối diện tiểu khu có mấy căn nhà riêng, cô vô thức liếc nhìn mấy cái, hình như đều treo loại bảng hiệu gì mà" Nhà nghỉ Như Ý ".
Quý Minh Sùng ừ một tiếng.
Cô muốn hỏi, sao lại ở nơi này, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Mục đích của anh, đã rất rõ ràng rồi, chính là muốn gần cô hơn một chút.
Hai người đều không nói gì, chăm chú nhìn hai cái vị trí kia.
Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tố thoát ra khỏi giao diện chia sẻ vị trí trước, suy nghĩ một chút vẫn là gửi tin nhắn cho anh: 【Ngày mai em gọi anh, mời anh ăn bữa sáng. 】
Quý Minh Sùng xem tin nhắn này, đột nhiên cảm thấy mùi vị trong căn phòng này, đều tựa hồ có một loại hương thơm kỳ diệu.
Anh cầm di động, nhìn lên trần nhà ố vàng ngây ngốc một hồi, mới trả lời tin nhắn: 【Được. 】
Buổi tối đó, dù là Nguyễn Tố hay là Quý Minh Sùng, đều không nhanh đi vào giấc ngủ được, cho dù bọn họ đã bôn ba trên đường cả một ngày.
-
Ngày hôm sau, sau khi Quý Minh Sùng tỉnh dậy, cũng không rời giường ngay mà nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tủ đầu giường.
Vừa qua bảy giờ, điện thoại của anh cuối cùng cũng vang lên.
Anh đang chờ Nguyễn Tố gọi điện thoại cho anh, hai người ở trong điện thoại chỉ là đơn giản trao đổi vài câu, hẹn nửa tiếng sau gặp mặt ở giao lộ.
Sau khi cúp điện thoại, Quý Minh Sùng soi gương cạo râu trong phòng vệ sinh đơn sơ.
Nguyễn Tố lấy kem đánh răng trong phòng vệ sinh ở nhà.
Vừa mới mưa xong khong khí trong huyện thành đều rất tươi mát, hôm nay còn có cả ánh nắng, hết thảy thoạt nhìn đều là trạng thái sinh cơ bừng bừng. Mà đôi nam nữ trẻ tuổi này giống như là học sinh còn trên ghế nhà trường, hẹn gặp mặt ở trên giao lộ.
Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau ở giao lộ.
Nguyễn Tố đưa Quý Minh Sùng tới một quán ăn sáng, vừa đi vừa nói:" Nhà này kinh doanh vô cùng tốt, trước kia còn có người từ phố Nam đặc biệt lái xe tới ăn điểm tâm. "
Ông chủ thế mà nhận ra Nguyễn Tố.
Một bên nhào bột bằng nước nóng cho cô, một bên dùng tiếng địa phương hỏi:" Là cô bé nhà cô giáo Thẩm a? Cháu còn xinh hơn cả hồi bé nữa. "
Cô giáo Thẩm chính là mẹ nuôi của Nguyễn Tố.
Nguyễn Tố hơi kinh ngạc:" Bác còn nhớ cháu sao? "
" Đương nhiên nhớ, khi còn bé cháu luôn quấn lấy mẹ đòi ăn mì trộn. "Ông chủ cười cười:" Năm trước còn thấy cháu qua đây, bây giờ cháu làm việc ở đâu? "
Nguyễn Tố nói tên thành phố:" Làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ ạ. "
Lão bản lại chú ý tới Quý Minh Sùng ở bên canh cô, vui tươi hớn hở cười:" Vậy thì tốt, có tiền đồ, cô giáo Thẩm biết được cũng sẽ vui mừng. "
Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn qua Nguyễn Tố.
Hai người ăn bữa sáng xong, Nguyễn Tố đề xuất muốn đi chung quanh đây chụp ảnh:" Lần trước em trở về đã thêm Wechat của ông chủ, trước kia em cùng mẹ từng chụp ảnh ở đây, nhưng cái ảnh kia không biết ở đâu rồi, kết quả về sau ông chủ giúp em tìm, phim vẫn còn ở đó. "
Quý Minh Sùng lại cùng Nguyễn Tố đến tiệm chụp hình một chuyến.
Tiệm chụp hình kiểu cũ này ở thành phố rất ít khi thấy được.
Sau khi Nguyễn Tố đi vào, nói một tiếng với ông chủ. Ông chủ đang ăn sáng, nghe xong dụng ý của cô, thả đũa trong tay ra đi lên gác xép:" Trước đó đã rửa một phần nữa cho cháu, bất quá rất nhiều phim đều không thấy nữa, cũng chỉ lưu lại mấy tấm này. "
" Không sao ạ, một tấm cũng được. "Cô còn giữ ảnh chụp cùng mẹ nuôi, bất quá loại hình này, tìm thêm được một tấm đều là niềm vui bất ngờ.
Ông chủ ở trên gác xép lật tìm một hồi, Quý Minh Sùng liền đứng ở một bên.
Qua mấy phút, ông chủ tìm được ảnh chụp, ảnh chụp đều là dùng phong thư chứa, ông vừa đưa cho Nguyễn Tố vừa nói:" Bác còn nhớ rõ con, khi còn bé con thật là xinh đẹp đáng yêu. Cô Thẩm đưa con tới chụp ảnh, bác còn nói, đem ảnh chụp của con phóng lớn ra chưng tủ kính liền không thu tiền của bà ấy, bà ấy còn không chịu!"
Nguyễn Tố cười cười. Hình như mẹ cô ở trên phương diện này rất cẩn thận, nói cô dáng dấp tốt, từ nhỏ đến lớn cũng không để cô tuỳ tiện rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.
Như hành vi đem hình của cô đặt ở nơi cao khoe khoang, đừng nói là không lấy tiền, liền là cũng cho tiền mẹ cô cũng là không đồng ý.
Đối với cô mà nói, trước mười tuổi, mặc dù phương diện vật chất không phải giàu có thế nào, nhưng cô đã sống rất hạnh phúc rất vui vẻ, bởi vì lúc đó, cô cũng là đứa trẻ được tình yêu thương bao bọc mà lớn lên.
Nguyễn Tố mở phong thư ra, rút ra mấy tấm ảnh chụp, Quý Minh Sùng có chút hiếu kỳ dáng vẻ khi cô còn bé, cũng đi tới.
Chỉ một cái nhìn, anh liền ngây ngẩn cả người.
Trong tấm ảnh, là một người phụ nữ xa lạ khí chất thanh lãnh ôm một cô bé đáng yêu với bím tóc.
Ánh mắt anh lướt qua người phụ nữ, và cả cô bé Nguyễn Tố, cuối cùng dừng ở chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của người phụ nữ.[/HIDE-THANKS]