Welcome! You have been invited by stran20016 to join our community. Please click here to register.
Chương 83:

[HIDE-THANKS]Chờ Nguyễn Tố mở công tắc nguồn điện

Ra, bóng đèn vừa thay chiếu lên trong phòng càng là sáng tỏ.

Giờ này khắc này, Nguyễn Tố đã thu liễm biểu lộ trên mặt, bất quá cô quên tắt đèn pin trên điện thoại rồi.

Quý Minh Sùng quay lưng lại với cô đang rửa tay, anh xoay đầu lại, thấy điện thoại

Cô vẫn đang sáng, liền cười nói: "Quên tắt rồi."

Nguyễn Tố cúi đầu xuống, quả nhiên, lúc này cô tựa như đang giữ một con đom đóm trong tay.

Cô hít sâu một hơi, mở màn hình lên. Đầu óc không biết đang suy nghĩ gì, rõ ràng là muốn tắt đèn pin đi, nhưng khi ấn vào điện thoại chân tay lại luống cuống, rốt cụôc cô cũng tắt đi đèn pin. Kỳ thật quá trình này bất quá chỉ vài giây đồng hồ, nhưng trong lòng cô, vài giây đồng hồ này bị kéo dài thành mấy phút, thậm chí là mấy giờ.

Quý Minh Sùng cũng không phát giác được Nguyễn Tố có điểm không thích hợp.

Có đôi khi chính là trời xui đất khiến như vậy. Anh muốn cho cô sự bất ngờ từ trên trời rơi xuống, xuất hiện ở trạm xe quê cô, bung dù cho cô, trong lòng cô cũng không quá xúc động, bởi vì chuyện như vậy cũng không phải không có người làm qua.

Anh lơ đãng thay bóng đèn cho cô, có thể đối với anh mà nói, đây là chỉ là chuyện nhỏ không có ý nghĩa gì, nhưng lại bỏ xuống một viên đá trong lòng cô, khơi dậy từng gợn sóng trên mặt hồ yên ả.

Đại khái là, đã rất lâu rồi không ai thay bóng đèn cho cô.

Đây là chuyện tự bản thân cô cũng có thể làm được rất tốt. Đột nhiên có một ngày, có người giúp cô làm.. Có lẽ trong lòng cô, oanh oanh liệt liệt, cảm động trời đất, sẽ chỉ làm cô nhịn không được lui lại một bước. Bản thân cô cũng không thích nhiệt tình như vậy, thậm chí là sợ hãi, thế nhưng một chi tiết nhỏ trong sinh hoạt như thế này, liền dễ dàng gõ cửa tâm hồn cô.

Trong lòng Nguyễn Tố nghĩ như thế nào, trong trời đất này, ngoại trừ cô ra không có ai biết nữa.

Cô lặng lẽ che giấu tâm tình của mình, giả bộ như không có chuyện gì, tiếp tục cùng anh quét dọn vệ sinh.

Thế nhưng, những chi tiết kia, những thay đổi kia, cũng đã xảy ra.

Cô tìm tạp chí từ trong ngăn kéo, như năm đó mẹ dạy cô cách gấp thành mũ, nhón chân đội lên cho anh.

Anh lau sàn nhà, lau đi những bụi bẩn kia, cuối cùng trở nên sáng sủa sạch sẽ, giống như một tấm gương, soi sáng quang cảnh hai mươi năm trước.

Hai mươi năm trước, cô cùng mẹ cũng là như vậy, cô giúp mẹ lau bàn, mẹ miệt mài lau sàn vừa ngâm nga một bài hát dễ nghe.

Giống như Quý Minh Sùng nói vậy, nam nữ phối hợp, làm việc không mệt.

Chớp mắt, bọn họ đã quét dọn xong căn hộ. Nguyễn Tố hàng năm đều sẽ trở về, trước đó cô đã mua bộ chăn đệm mới, sau khi giặt sạch cô đặt trong túi chống bụi, lúc này đem ra sử dụng, vậy mà thật sự mang đến cho người ta một loại hơi thở gia đình.

Trước đó hai người ăn mì ở tiệm mì gần trạm xe, lúc này qua thời gian dài, Quý Minh Sùng cũng đói rồi.

Nguyễn Tố đem xoong nồi chén bát trong ngăn tủ phòng bếp rửa sạch sẽ một lần nữa, lại xuống quầy tạp hóa dưới lầu mua mì sợi và gia vị.

Đơn giản đối phó một bữa vẫn là có thể, hai người ngồi trên băng ghế nhỏ, nước trong nồi trên bếp đã sôi lên, Quý Minh Sùng nhìn Nguyễn Tố nhuần nhuyễn tỉ mỉ bỏ mì vào.

Tiếp đến, cô lại đánh vào hai cái trứng gà, rồi lại thêm gia vị.

Hai bát mì đạm bạc đã ra lò.

Hơi nóng bốc lên, Quý Minh Sùng và Nguyễn Tố ngồi vây quanh cái bàn nhỏ. Nguyễn Tố còn tốt, Quý Minh Sùng thân cao, ngồi khép nép như vậy, cảm giác rất buồn cười.

"Điều kiện có hạn." Nguyễn Tố mím môi cười cười: Ở đây có chút xa xôi, em thấy rất nhiều thức ăn nhanh đều không giao tới nơi này. "

Quý Minh Sùng gắp một đũa mì sợi nếm thử một miếng.

Anh thỏa mãn nói:" Chính là mùi vị này, rất ngon. "

Nguyễn Tố cho là anh nói lời khách sáo, bất quá dù như thế, cô nghe thấy cũng rất vui vẻ.

Lời Quý Minh Sùng nói lại là thật lòng. Trước khi nhanh xuyên, anh là một người rất kỹ tính trong ăn uống, trong sinh hoạt cũng là ăn mặc, đồ dùng không có chỗ nào mà không phải là tốt nhất. Nhưng trong năm năm xuyên nhanh kia, không nói những nơi khác, chính là khi anh sống ở mạc thế, ăn một bát mì nóng hổi đã là hưởng thụ cực hạn trong cuộc đời. Khi đó ăn nhiều nhất chính là đồ hộp, lương khô. Còn nhớ có một lần, bọn họ tìm được một nơi ở an toàn tạm thời, có một dì bốn mươi năm mươi tuổi nấu cho bọn họ một nồi mì, chính loại mì bình thường nhất, cũng chỉ bỏ muối, nhưng nồi mì kia bị bọn họ giành nhau ăn đến nước canh cũng không còn thừa.

Trong ấn tượng của anh, đó hẳn là món mì ngon nhất mà anh từng nếm qua..

Đương nhiên, bây giờ lần ăn mì đó đã bị xếp hạng thứ hai trong đời anh rồi.

Hạng nhất đơn nhiên không cần phải nói, là bát mì trong tay anh đây.

Ăn hết mì, húp hết nước canh, Quý Minh Sùng dù là da mặt dày, cũng biết mình cần phải đi rồi.

Nguyễn Tố tiễn anh xuống dưới lầu, lần trước cô trở về cũng không ở khách sạn, đối với nơi này đã không còn hiểu rõ, bèn nói:" Anh có thể bắt xe đến phố Nam, phố nam là nơi náo nhiệt nhất chỗ chúng em, khách sạn tốt hơn cũng ở bên đó. "

Quý Minh Sùng ngừng một chút:" Được. "

Nguyễn Tố đưa mắt nhìn anh rời đi, lại đứng ở đầu hành lang một hồi.

Trong thang lầu có chút hẹp, nơi này người dân thuần phác, rất ít khi có chuyện đột nhập vào nhà cướp bóc trộm cướp. Hàng xóm nơi này cũng đều người cô quen biết năm đó, vì vậy coi như nơi này tương đối xa khu vực trung tâm một chút, nhưng mỗi lần cô trở về đều chọn ở trong nhà.

Nhà, mới là chỗ an toàn nhất.

Quý Minh Sùng cũng không bắt xe, mà tản bộ ở gần đó một vòng, cuối cùng ở lại một nhà nghỉ chỉ cách chỗ Nguyễn Tố mấy trăm mét. Thật ra cũng không thể xem là nhà nghỉ, chỉ là phòng ở của một gia đình kia xây lên, ngoại trừ chỗ gia đình sinh sống, những chỗ khác sửa thành phòng đơn làm nhà nghỉ. Điều kiện vệ sinh đơn nhiên là kém hơn so với khách sạn, giá tiền cũng cực kỳ phải chăng, một buổi tối thế mà chỉ cần sáu mươi tệ..

Anh bình tĩnh lấy ra thẻ căn cước ra đăng ký.

Ông chủ dẫn anh đến căn phòng ở lầu hai, nơi này đơn nhiên cũng không cần phải quét thẻ mới vào được, ổ khóa đã có dấu hiệu hỏng hóc.

Gian phòng bài trí cũng rất đơn giản, một cái bàn, trên mặt bàn là một cái tivi cũ kỹ, một cái giường một mét năm, nhà vệ sinh cũng rất đơn sơ.

Quý Minh Sùng lấy tốc độ nhanh nhất tắm rửa sau đó liền nằm ở trên giường.

Khí vị nơi này cũng không hề dễ ngửi, có một mùi cũ kỹ, trước kia anh cũng có bệnh thích sạch sẽ, bất quá bây giờ không còn nữa. Nghĩ đến người anh thích cách ở vị trí gần anh như vậy, anh còn cười ra tiếng. Giờ khắc này, chính anh cũng tự cảm thấy mình như là đồ ngốc.

Chuyện như vậy, đời này của anh làm sao có thể còn vì người thứ hai mà làm.

Anh lấy điện thoại, ấn mở giao diện Wechat cùng khung chat với Nguyễn Tố ra. Với tâm lý tranh công, anh ấn chia sẻ vị trí. Tiếp đó chính là trạng thái hơi lo lắng, khẩn trương chờ đợi.

Cũng không biết qua mấy phút, cái tin chia sẻ vị trí kia, ngoại trừ đại biểu ý tứ kia của anh, lại nhiều thêm một cái ý tứ.

Trong nháy mắt, anh an tâm rồi.

Một bên khác, ban đầu Nguyễn Tố còn không hiểu rõ tại sao Quý Minh Sùng lại mời cô chia sẻ vị trí, sau khi nhấn vào, đầu tiên là sửng sốt một chút, mới phát hiện hai vị trí cách nhau rất gần, sau khi cô phóng lớn lên nhìn cẩn thận..

Cô nhấn cái nút kia.

Trong căn phòng an tĩnh, chỉ có âm thanh của cô:" Anh đây là ở đâu, còn chưa đi sao? "

Thanh âm lười biếng của Quý Minh Sùng cũng truyền tới:" Nhìn kỹ đi, anh đã nằm ở trên giường rồi. "

Nguyễn Tố chần chờ nói:" Em nhớ gần nhà em không có khách sạn. "

Quý Minh Sùng ho khan:" Anh không nói anh ở khách sạn. "

Nguyễn Tố kinh ngạc:" Sẽ không phải là.. "

Đối diện tiểu khu có mấy căn nhà riêng, cô vô thức liếc nhìn mấy cái, hình như đều treo loại bảng hiệu gì mà" Nhà nghỉ Như Ý ".

Quý Minh Sùng ừ một tiếng.

Cô muốn hỏi, sao lại ở nơi này, lời đến khóe miệng lại nuốt trở vào. Mục đích của anh, đã rất rõ ràng rồi, chính là muốn gần cô hơn một chút.

Hai người đều không nói gì, chăm chú nhìn hai cái vị trí kia.

Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tố thoát ra khỏi giao diện chia sẻ vị trí trước, suy nghĩ một chút vẫn là gửi tin nhắn cho anh: 【Ngày mai em gọi anh, mời anh ăn bữa sáng. 】

Quý Minh Sùng xem tin nhắn này, đột nhiên cảm thấy mùi vị trong căn phòng này, đều tựa hồ có một loại hương thơm kỳ diệu.

Anh cầm di động, nhìn lên trần nhà ố vàng ngây ngốc một hồi, mới trả lời tin nhắn: 【Được. 】

Buổi tối đó, dù là Nguyễn Tố hay là Quý Minh Sùng, đều không nhanh đi vào giấc ngủ được, cho dù bọn họ đã bôn ba trên đường cả một ngày.

-

Ngày hôm sau, sau khi Quý Minh Sùng tỉnh dậy, cũng không rời giường ngay mà nhìn chằm chằm vào điện thoại trên tủ đầu giường.

Vừa qua bảy giờ, điện thoại của anh cuối cùng cũng vang lên.

Anh đang chờ Nguyễn Tố gọi điện thoại cho anh, hai người ở trong điện thoại chỉ là đơn giản trao đổi vài câu, hẹn nửa tiếng sau gặp mặt ở giao lộ.

Sau khi cúp điện thoại, Quý Minh Sùng soi gương cạo râu trong phòng vệ sinh đơn sơ.

Nguyễn Tố lấy kem đánh răng trong phòng vệ sinh ở nhà.

Vừa mới mưa xong khong khí trong huyện thành đều rất tươi mát, hôm nay còn có cả ánh nắng, hết thảy thoạt nhìn đều là trạng thái sinh cơ bừng bừng. Mà đôi nam nữ trẻ tuổi này giống như là học sinh còn trên ghế nhà trường, hẹn gặp mặt ở trên giao lộ.

Nửa tiếng sau, hai người gặp nhau ở giao lộ.

Nguyễn Tố đưa Quý Minh Sùng tới một quán ăn sáng, vừa đi vừa nói:" Nhà này kinh doanh vô cùng tốt, trước kia còn có người từ phố Nam đặc biệt lái xe tới ăn điểm tâm. "

Ông chủ thế mà nhận ra Nguyễn Tố.

Một bên nhào bột bằng nước nóng cho cô, một bên dùng tiếng địa phương hỏi:" Là cô bé nhà cô giáo Thẩm a? Cháu còn xinh hơn cả hồi bé nữa. "

Cô giáo Thẩm chính là mẹ nuôi của Nguyễn Tố.

Nguyễn Tố hơi kinh ngạc:" Bác còn nhớ cháu sao? "

" Đương nhiên nhớ, khi còn bé cháu luôn quấn lấy mẹ đòi ăn mì trộn. "Ông chủ cười cười:" Năm trước còn thấy cháu qua đây, bây giờ cháu làm việc ở đâu? "

Nguyễn Tố nói tên thành phố:" Làm việc ở trung tâm kiểm tra sức khoẻ ạ. "

Lão bản lại chú ý tới Quý Minh Sùng ở bên canh cô, vui tươi hớn hở cười:" Vậy thì tốt, có tiền đồ, cô giáo Thẩm biết được cũng sẽ vui mừng. "

Quý Minh Sùng nghiêng đầu nhìn qua Nguyễn Tố.

Hai người ăn bữa sáng xong, Nguyễn Tố đề xuất muốn đi chung quanh đây chụp ảnh:" Lần trước em trở về đã thêm Wechat của ông chủ, trước kia em cùng mẹ từng chụp ảnh ở đây, nhưng cái ảnh kia không biết ở đâu rồi, kết quả về sau ông chủ giúp em tìm, phim vẫn còn ở đó. "

Quý Minh Sùng lại cùng Nguyễn Tố đến tiệm chụp hình một chuyến.

Tiệm chụp hình kiểu cũ này ở thành phố rất ít khi thấy được.

Sau khi Nguyễn Tố đi vào, nói một tiếng với ông chủ. Ông chủ đang ăn sáng, nghe xong dụng ý của cô, thả đũa trong tay ra đi lên gác xép:" Trước đó đã rửa một phần nữa cho cháu, bất quá rất nhiều phim đều không thấy nữa, cũng chỉ lưu lại mấy tấm này. "

" Không sao ạ, một tấm cũng được. "Cô còn giữ ảnh chụp cùng mẹ nuôi, bất quá loại hình này, tìm thêm được một tấm đều là niềm vui bất ngờ.

Ông chủ ở trên gác xép lật tìm một hồi, Quý Minh Sùng liền đứng ở một bên.

Qua mấy phút, ông chủ tìm được ảnh chụp, ảnh chụp đều là dùng phong thư chứa, ông vừa đưa cho Nguyễn Tố vừa nói:" Bác còn nhớ rõ con, khi còn bé con thật là xinh đẹp đáng yêu. Cô Thẩm đưa con tới chụp ảnh, bác còn nói, đem ảnh chụp của con phóng lớn ra chưng tủ kính liền không thu tiền của bà ấy, bà ấy còn không chịu!"

Nguyễn Tố cười cười. Hình như mẹ cô ở trên phương diện này rất cẩn thận, nói cô dáng dấp tốt, từ nhỏ đến lớn cũng không để cô tuỳ tiện rời khỏi phạm vi tầm mắt của mình.

Như hành vi đem hình của cô đặt ở nơi cao khoe khoang, đừng nói là không lấy tiền, liền là cũng cho tiền mẹ cô cũng là không đồng ý.

Đối với cô mà nói, trước mười tuổi, mặc dù phương diện vật chất không phải giàu có thế nào, nhưng cô đã sống rất hạnh phúc rất vui vẻ, bởi vì lúc đó, cô cũng là đứa trẻ được tình yêu thương bao bọc mà lớn lên.

Nguyễn Tố mở phong thư ra, rút ra mấy tấm ảnh chụp, Quý Minh Sùng có chút hiếu kỳ dáng vẻ khi cô còn bé, cũng đi tới.

Chỉ một cái nhìn, anh liền ngây ngẩn cả người.

Trong tấm ảnh, là một người phụ nữ xa lạ khí chất thanh lãnh ôm một cô bé đáng yêu với bím tóc.

Ánh mắt anh lướt qua người phụ nữ, và cả cô bé Nguyễn Tố, cuối cùng dừng ở chiếc nhẫn trên ngón áp út tay phải của người phụ nữ.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 84:

[HIDE-THANKS]Bởi vì ánh mắt của Quý Minh Sùng quá mãnh liệt, thần sắc cũng rất trang nghiêm, Nguyễn Tố liền nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy?"

Quý Minh Sùng nhìn Nguyễn Tố, cảm thấy do dự, lại vẫn lựa chọn nói thật: "Anh cảm thấy chiếc nhẫn trên tay mẹ em nhìn rất quen mắt."

Nào chỉ là nhìn quen mắt..

Nguyễn Tố ồ lên một tiếng, sau khi trả tiền ảnh chụp cho ông chủ quán, cô lôi kéo Quý Minh Sùng đi ra cửa hàng. Lúc này cô mới cúi đầu mở túi xách của mình ra, từ trong ngăn túi nhỏ tìm chiếc nhẫn mẹ nuôi để lại cho cô, đưa cho Quý Minh Sùng xem: "Anh là nói chiếc nhẫn này sao? Mẹ em để lại cho em."

Nếu như ngay từ đầu chỉ là nghi hoặc, chỉ là suy đoán, thì sau khi cầm chiếc nhẫn này, ánh mắt Quý Minh Sùng cũng trở nên thâm trầm.

Nhẫn bạc kiểu dáng kỳ thật đều không khác nhau mấy, nhưng chiếc nhẫn này có chút không giống bình thường. Phía trên là hoa văn rất độc đáo lại phức tạp, lại xem, bên trong chiếc nhẫn còn khắc chữ, giống như đúc khi anh ở thế giới nhiệm vụ đã nhìn thấy qua.

S&Z.

Bất quá vẫn có chút khác biệt. Trong thế giới nhiệm vụ anh nhìn thấy rõ ràng là chiếc nhẫn nam giới, còn đây là nhẫn nữ giới.

Anh xuyên nhanh qua rất nhiều thế giới, có một lần vậy mà ở một cái thế giới gặp được người bạn cũng là người làm nhiệm vụ. Đây là chuyện có xác suất rất nhỏ ở cục thời không, cơ hồ chỉ có một phần trăm khả năng, nhưng lại là anh gặp phải. Bất quá rất đáng tiếc là, người làm nhiệm vụ kia không đợi được đến khi hoàn thành nhiệm vụ, đã chết dưới lưỡi kiếm. Cục thời không ban thưởng vô cùng phong phú. Có thể có cơ hội xuyên nhanh đã rất hiếm thấy, có thể sống đến cuối cùng về hưu trở lại thế giới cũ, càng là người nổi bật trong đó. Một trăm người cũng chưa chắc có được năm người thành công, nói là cửu tử nhất sinh cũng không khoa trương.

Người làm nhiệm vụ kia tên gọi là Chu Án.

Khi bọn họ gặp nhau, Chu Án đã hơn ba mươi tuổi. Ông là người trầm ổn lại khôi hài, chỉ là ngẫu nhiên cũng sẽ lộ ra sự tưởng niệm đối với người nào đó.

Ngón vô danh trên tay trái Chu Án mang một chiếc nhẫn, khi đó luôn thấy ông chăm chú nhìn chiếc nhẫn, ánh mắt ôn nhu lại hoài niệm.

Về sau, trước khi chết Chu Án nói với anh rất nhiều. Ông nói, ông không cam tâm cứ như vậy chết đi, vợ con ông còn ở thế giới hiện thực chờ ông. Sở dĩ tiếp nhận lời mời của cục thời không, là vì ông muốn kiếm thật nhiều thật nhiều tiền, muốn có được tài nguyên y học mà ở thế giới hiện thực người khác đều không có được để cứu vợ của ông.

Mãi cho đến khi trút hơi thở cuối cùng, ông vẫn gọi tên vợ con. Vốn dĩ đoạn ký ức này đã bị cục thời không xử lý, che kín bằng một bức màng mỏng, nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, đoạn trí nhớ kia cũng bị thức tỉnh.

Quý Minh Sùng bỗng nhiên nhìn về phía Nguyễn Tố.

Thì ra, lúc cuối cùng Chu Án kêu là, Tiểu Lâm, cũng là Tố Tố.

Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng nhìn cô chằm chằm, không nói không rằng, cô bị cái ánh mắt kia hù dọa, nhưng cũng không lui lại một bước, chỉ là hỏi: "Sao vậy?"

Hôm nay anh thật sự có chút kỳ quái.

Quý Minh Sùng lấy lại tinh thần, chật vật thu hồi ánh mắt, nhưng cũng thấp giọng nói: "Đây hình như là chiếc nhẫn nữ, hẳn là nên có một cặp?"

Nguyễn Tố rõ ràng bị vấn đề này hỏi tới rồi, cô nhìn Quý Minh Sùng một cái, lắc đầu: "Vậy em cũng không biết, bất quá từ khi em hiểu chuyện đến nay, trên tay mẹ em vẫn mang theo chiếc nhẫn này."

Nghe Quý Minh Sùng nói như vậy, cô cũng không nhịn được nghĩ, chẳng lẽ là một đôi nhẫn sao?

Cô nhận lấy chiếc nhẫn kia cẩn thận nhìn, nhẹ giọng đọc: "S và Z là có ý gì. S chẳng lẽ là chữ cái đầu trong họ của mẹ em sao, cái này cũng có khả năng. Vậy chữ Z này thì sao? Trương, Chu? Ai, không hiểu nổi."

Vấn đề này hiển nhiên không thể nào suy nghĩ. Cô nhớ được, chồng trước của mẹ nuôi hình như họ Lưu, mà lúc đó bọn họ đã ly hôn, người chồng trước kia về sau lại lấy vợ sinh con. Với tính cách của mẹ cô, tuyệt đối không có khả năng giữ lại nhẫn đôi với chồng trước. Nhưng cô và mẹ nuôi sống nương tựa vào nhau mười năm trời, cô đích xác không thấy mẹ nuôi còn qua lại cùng với người nào a.

Trong lòng Quý Minh Sùng nói, là chu.

Anh nhìn về phía Nguyễn Tố, nếu như anh không đoán sai, Chu Án và mẹ nuôi Nguyễn Tố tuyệt đối là có quan hệ gì đó, nhưng tại sao Nguyễn Tố lại không biết? Theo lý mà nói là không nên, trong đầu anh hiện lên một ý niệm, lập tức bừng tỉnh đại ngộ.

Dựa theo tuyến thời gian đến suy đoán, Chu Án tối thiểu là từ mười mấy năm trước đã tiến vào thế giới xuyên nhanh, mà anh là sáu năm trước mới đi vào. Như vậy sao bọn họ có thể gặp nhau? Chẳng lẽ là cục thời không bị xáo trộn thời gian sao, cho nên anh và Chu Án gặp nhau.. Hay là nói..

Anh nghĩ đến cái khả năng kia.

Quý Minh Sùng có chút không đành lòng. Anh không mốn tin tưởng. Hoặc là nói, anh căn bản cũng không gặp được người có cùng nhiệm vụ, mà là Chu Án mười mấy năm trước đã chết đi trong thế giới nhanh xuyên, cuối cùng trở thành NPC trong thế giới kia? Linh hồn Chu Án không chịu đi, ông du đãng trong thế giới kia, lặp lại một lần rồi một lần, chỉ hi vọng có thể trở lại thế giới hiện thực, trở lại bên cạnh vợ con của mình?

Anh đột nhiên nhớ tới rất nhiều chi tiết lúc đó.

Chu Án khẩn cầu anh, nếu như anh về thế giới hiện thực, thì giúp ông chuyển lời tới vợ ông một câu, rằng ông đã cố gắng hết sức rồi.

Anh nói, được.

Chu Án còn nói, nếu như vợ ông không thể vượt qua bệnh tật, vậy thì giúp con của ông. Ông hi vọng đứa bé kia sống thật tốt, không cầu đại phú đại quý, chỉ cần giống như tất cả những bé gái bình thường khác là được rồi.

Anh nói, được.

Sau đó Chu Án liền nhắm mắt lại. Sau khi anh hoàn thành thế giới nhiệm vụ, anh thế mà còn được thưởng nhiều hơn so với trước đó. Lúc ấy anh còn có chút nghi hoặc, liền hỏi hệ thống cục thời không, chỉ nhớ rõ lúc ấy hệ thống nói, ngoài nhiệm vụ chính, anh còn hoàn thành nhiệm vụ nhánh.

Chẳng lẽ nhiệm vụ nhánh chính là làm cho linh hồn Chu Án người đã trở thành NPC nhiệm vụ yên tâm rời đi sao?

Trong thiết lập của cục thời không, người làm nhiệm vụ một khi chết trong thế giới nhanh xuyên, như vậy trong thế giới hiện thực tất cả mọi thứ về người đó đều sẽ bị xóa bỏ, giống như anh ta chưa từng tồn tại trên thế giới này. Người làm nhiệm vụ khi đối mặt với sự hấp dẫn cực lớn, phía trước cũng không nhìn thấy vực sâu, nếu không chú ý một chút thì không chỉ thịt nát xương tan, mà toàn bộ vết tích bản thân từng tồn tại đều sẽ bị xóa hết, không còn ai nhớ tới, không ai biết được. Bởi vậy, trong trí nhớ của Nguyễn Tố, những chuyện liên quan tới Chu Án toàn bộ đều biến mất. Có lẽ cô đã quên đi từng có một người đóng vai cha trong tuổi thơ của cô.

Nguyễn Tố nhìn dáng vẻ anh lâm vào trầm tư, cô cảm thấy Quý Minh Sùng có chút kỳ quái. Mắt thấy anh sắp đụng vào cột điện ven đường, cô rốt cục không nhịn được giữ chặt cánh tay anh, cau mày hỏi: "Quý Minh Sùng, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Quý Minh Sùng lấy lại tinh thần, nhìn dáng vẻ ân cần của Nguyễn Tố, đáy lòng thở dài một hơi, hai tay run nhẹ, anh lắc đầu nói.

"Đang suy nghĩ một chút chuyện."

Anh còn có một việc không hiểu nổi, tại sao anh lại gặp được Chu Án? Tại sao hết lần này tới lần khác lại là anh? Tất cả những chuyện này lẽ nào có thể dùng hai chữ duyên phận để giải thích rõ ràng sao?

Trong này nhất định còn có thứ liên quan mà anh còn chưa hiểu hết. Liên quan tới năm năm anh trải qua kia. Rất rõ ràng, có thể trí nhớ của anh thiếu một phần nào đó. Trước kia anh cảm thấy không quan trọng lắm, quan trọng là anh còn sống trở về, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ những phần kia, vô cùng, vô cùng quan trọng.

Nguyễn Tố thấy anh không muốn nói cũng không có ý định hỏi đến cùng, liền đưa chìa khóa của mình cho anh: "Anh có thể ở lại nhà em, bây giờ em muốn đi viếng mộ một chuyến."

Quý Minh Sùng nhìn chuỗi chìa khóa trên tay kia, cảm xúc lạnh buốt từ trong lòng bàn tay truyền đến, trong lòng anh giật mình một cái, nhìn về phía Nguyễn Tố thấp giọng hỏi: "Anh có thể cùng đi với em không?"

Tựa hồ sợ Nguyễn Tố cảm thấy đường đột, anh lại bổ sung: "Đó là mẹ em, cũng là trưởng bối của anh, đã tới một chuyến, cảm thấy không đi thắp nén hương thì không lễ phép cũng không thích hợp lắm."

Nếu như là trước hôm qua, Nguyễn Tố sẽ nhã nhặn từ chối. Bởi vì đối với cô mà nói, đưa người tới phần mộ thắp hương cho mẹ nuôi, là một chuyện rất trang trọng. Cô không hi vọng người khác vượt qua cái giới hạn kia.

Nhưng bây giờ, cô chần chờ, do dự, lại nghĩ tới dáng vẻ hôm qua anh thay bóng đèn.

Cô không nói lời nào, Quý Minh Sùng cũng đang nhìn cô.

Kỳ thật anh cũng có thể dùng những cách khác tra ra địa chỉ phần mộ, nhưng anh không muốn làm như vậy.

Cũng không biết qua bao lâu, Nguyễn Tố gật đầu: "Được. Chỉ có mình em đi có lẽ cũng có chút vắng lặng."

Hai người đi mua hoa, cũng mua đồ dùng để cúng bái, đón một chiếc xe đến nghĩa trang cộng đồng.

Nghĩa địa cộng đồng rất xa, con đường kia cũng mấp mô, một đường xóc nảy rốt cục cũng tới trước nghĩa trang cộng đồng.

Bây giờ cũng không phải tết thanh minh, nghĩa trang đặc biệt quạnh quẽ, đi qua, cũng chỉ thấy được một người đang cúng bái tổ tiên.

Leo lên cầu thang, vòng qua vài mộ bia, rốt cục đi tới trước mộ mẹ nuôi Nguyễn Tố. Cái mộ bia này nhìn có vẻ mới sửa sang lại trong hai năm nay, dáng vẻ tươi cười của người phụ nữ trên tấm ảnh vô cùng ôn hòa.

Nguyễn Tố đem hoa quả mẹ nuôi thích mua được đều đặt lên, lại đặt loại hoa mẹ nuôi thích ở một bên.

Quý Minh Sùng đứng trước mộ bia, hết thảy suy đoán đều được chứng thực.

Tên họ trên bia mộ là Thẩm Lâm. Anh không chỉ một lần thấy Chu Án viết cái tên này.

Nhớ tới lời dặn dò lúc lâm chung của Chu Án.

Ông nói, nói với cô ấy, ông đã cố gắng hết sức.

Có lẽ niên đại đó con người chính là hàm súc như vậy. Chu Án đúng là đã cố gắng hết mình, sau khi chết cũng không chịu đi. Ông sợ mình rời đi không ai biết được, chờ lấy một phần trăm cơ hội gặp được một người làm nhiệm vụ có thể phó thác, để người làm nhiệm vụ này nói với vợ ông, "thật xin lỗi, anh đã cố gắng hết sức rồi, rất xin lỗi, không thể trở lại bên cạnh em".

Có lẽ trước khi bà lâm chung, cố gắng giãy dụa ngoại trừ không yên lòng cho con gái duy nhất, cũng là đang chờ ông trở về, gặp ông một lần cuối. Có lẽ cũng muốn nói với ông những lời trước đó chưa kịp nói.

Quý Minh Sùng nhìn ảnh chụp trên bia mộ, đáy lòng nhẹ nói một câu: "Ông ấy đã cố gắng hết sức, ông ấy rất xin lỗi."

Trên tấm ảnh nụ cười của người phụ nữ rất mỹ lệ, tựa hồ muốn nói, không sao đâu.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 85:

[HIDE-THANKS]Nếu như không phải trước khi về hưu Quý Minh Sùng đã cùng cục thời không ký hiệp nghị bảo mật, thì anh rất muốn đem chuyện của Chu Án nói cho Nguyễn Tố nghe.

Nhưng nghĩ lại, có lẽ Nguyễn Tố không biết cũng là một chuyện tốt đối với cô. Dù sao suy nghĩ kỹ một chút chuyện của Chu Án có chút thảm liệt, mà cô đã quên đi mọi thứ liên quan đến Chu Án, coi như nói cho cô nghe, cô cũng không thể tin và chấp nhận được.

Quý Minh Sùng đối với một số việc rất có tính tự giác. Hôm nay Nguyễn Tố dẫn anh đến dâng một nén nhang, đã là chuyện ngoài ý muốn. Cô có rất nhiều lời muốn nói với mẹ nuôi cô, anh ở chỗ này không thích hợp lắm. Sau khi thắp hương xong Quý Minh Sùng thấp giọng nói: "Anh ra ngoài đi dạo một chút, ở bên ngoài mộ viên chờ em, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho anh là được.

Anh lại sợ cô vì anh đang chờ đợi mà gấp gáp, lại dặn dò thêm một câu:" Cứ từ từ, không cần gấp gáp. Anh ở bên ngoài tìm chỗ có tín hiệu tốt một chút trả lời email. "

Nguyễn Tố phì cười:" Biết rồi. "

Cô đưa mắt nhìn Quý Minh Sùng xuống cầu thang, bóng lưng càng ngày càng xa. Nguyễn Tố thu tầm mắt lại, ngồi xổm xuống trước mộ bia, mở ra một bình nước dừa đổ vào trong chén nhỏ tinh xảo, cũng rót cho mình một chén.

Khi mẹ nuôi còn sống rất thích uống nước dừa của nhãn hàng này.

Không biết người khác có như vậy hay không, cô cảm thấy đối diện với mộ bia, đem những lời trong lòng mình nói ra sẽ có chút xấu hổ.

Mọi chuyện cô đều để ở trong lòng, cô tin tưởng cho dù là như vậy, mẹ cũng có thể nghe được.

Cô muốn nói gì với mẹ đây?

Đầu tiên là báo một chút tình hình, những chuyện không vui. Trước đây khi cô tới, sẽ nói chuyện nhà họ Nguyễn. Bây giờ không muốn nói nữa, đương nhiên đã không còn gì để nói, những chuyện kia chỉ cần nghĩ lại đã cảm thấy bực mình. Cô nghĩ, nói ra mẹ cũng sẽ không vui vẻ gì.

Mấy tháng trước cô tới đây, Quý Minh Sùng vẫn ngồi trên xe lăn, bây giờ đã có thể đi lại như người bình thường rồi.

Cô mấp máy môi, bất tri bất giác vậy mà cũng lầm bầm lầu bầu, đem những lời kia nói ra.

" Quý Minh Sùng anh ấy có thể đi lại rồi, vừa rồi mẹ cũng nhìn thấy anh ấy rồi đấy. Bây giờ anh ấy đi còn nhanh hơn con, bởi vì anh ấy cao hơn con hai mươi centimet, chân cũng dài hơn con. Con có chút hối hận, khi đó không nghe lời mẹ, không thích ăn cơm, còn thừa dịp mẹ không chú ý đem đồ không thích ăn bỏ đi. Mẹ không biết đâu, Đậu Tương trước đây không thích ăn rau xanh, ném rau xanh vào thùng rác bị con phát hiện, con có chút tức giận, khi đó liền có thể cảm nhận được tâm tình của mẹ. Nếu trước kia nghe lời mẹ không kén ăn mà nghiêm túc ăn cơm, có lẽ vóc dáng bây giờ sẽ cao hơn một chút, có phải không. "

Những chuyện không vui cô cũng sẽ dùng phương thức vui vẻ để nói ra.

Ví dụ như cô ở nhà họ Quý, chẳng lẽ thật sự không có thời khắc cô cảm thấy ủy khuất sao. Dĩ nhiên không phải, cô là con người, người sống sờ sờ, cũng sẽ có sướng vui buồn giận. Cô chỉ là nghĩ, nếu như trên thế giới này thật sự có linh hồn mà nói, nếu như mẹ cô thật sự ở bên cạnh cô.. Cô hi vọng mẹ nhìn thấy cô kiên cường dũng cảm.

Cô còn muốn nói những chuyện nhỏ nhặt liên quan tới Quý Minh Sùng. V dụ như anh cho cô niềm vui bất ngờ khi trúng xổ số, ví dụ như mỗi ngày anh đưa đón cô, ví dụ như mỗi ngày anh mua bữa sáng cho cô, lại ví dụ như anh đột nhiên xuất hiện ở trạm xe, sau khi về nhà lại thay bóng đèn cho cô. Nhưng lời đến khóe miệng, cô lại không nói nữa. Những chuyện giấu ở trong lòng, thì ra đối mặt với mẹ cũng nói không nên lời, giống như một khi nói ra khỏi miệng một chút tâm tình liền giấu không được.

Một mình ngây người ở trước mộ bia hơn nửa giờ, cô ngồi xổm đến chân đều tê cứng, khi đứng lên suýt ngã sấp xuống.

Còn may tình huống như thế này cô gặp qua rất nhiều lần, cô có thể đứng vững.

Cuối cùng cẩn thận ước định mấy tháng sau lại đến thăm mẹ, Nguyễn Tố liền xuống bậc thang, bước chân nhẹ nhàng đi tìm Quý Minh Sùng.

Quý Minh Sùng quả nhiên ngồi ở băng ghế đá bên ngoài mộ viên, anh đang cúi đầu nhìn điện thoại. Mộ viên quá mức yên tĩnh, cô còn chưa đi tới gần anh, anh đã nghe được tiếng bước chân, nghiêng đầu hướng bên đây xem xét. Quả nhiên là cô đến đây, anh tắt màn hình di động, đứng dậy vững vàng đợi cô.

Nguyễn Tố bước nhanh về phía anh, sau khi đứng trước mặt anh trên mặt còn mang theo ý cười:" Đi thôi. "

Cô vừa đi, vừa lấy điện thoại di động từ trong túi ra muốn đặt xe ở trên APP, nhưng mấy phút đồng hồ trôi qua vẫn không có tài xế nhận đơn.

Đại khái là nơi này có chút vắng vẻ, lại còn là nghĩa trang.

" Không có tài xế nhận đơn. "

Quý Minh Sùng khí định thần nhàn đi tới:" Trước kia em giải quyết tình huống này như thế nào? "

Trước kia giải quyết như thế nào?

Nguyễn Tố nghĩ nghĩ, bình thường cô đi nhờ xe tới nghĩa trang, tài xế không thể nào chờ cô ở chỗ này quá lâu, cô lại không muốn gấp gáp thời gian, vì vậy xuống xe tính tiền xong, tài xế sẽ rời đi ngay.

" Xem vận khí có tốt hay không. "Nguyễn Tố nói:" Gọi xe mười lần, sẽ có hai ba lần có tài xế nhận đơn. "

" Bảy tám lần khác thì sao? "Anh hỏi.

Nguyễn Tố cười:" Em tự mình đi, đi mười mấy hai mươi phút có thể ở ven đường gọi được xe. "

" Vậy chúng ta cùng đi. "Anh nhàn nhạt nói.

" Vâng. "

Hai người sóng vai đi bên nhau, con đường này mấp mô không dễ đi, Nguyễn Tố đã đi quen nhưng Quý Minh Sùng không như vậy. Có một hai lần, nếu như không phải Nguyễn Tố đỡ anh, chỉ sợ anh sẽ không cẩn thận dẫm vào vũng nước nhỏ.

Giờ này vẫn còn sớm, hai người cũng không gấp, giống như là tản bộ nhìn ngắm cảnh sắc chung quanh, trò chuyện một chút việc vặt hàng ngày.

Liên quan tới những chuyện trong quá trình trưởng thành mà Nguyễn Tố đã trải qua, Quý Minh Sùng đều biết.

Tựa như Chu Án mong đợi, cuộc sống của Nguyễn Tố cũng giống như những cô bé khác. Học xong trung học liền thi đại học, bốn năm đại học đặc sắc phong phú, sau khi tốt nghiệp tìm được công việc có thể nuôi sống bản thân. Công việc cũng rất đơn giản, có mấy người bạn tri tâm, cũng có mấy người đàn ông không tồi theo đuổi cô.

" Thật ra có đôi khi em thấy hơi ngại. Sơ trung thành tích của em rất tốt, thi đậu vào trường trung học số một thành phố, phí hết tâm tư học trung học, cho là mình có thể thi vào trường đại học tốt. Kết quả lên trung học mới phát hiện, bạn học chung quanh tất cả đều rất lợi hại. "

Sơ trung học ở huyện thành, thành tích của cô rất tốt, đến khi lên trung học mới phát hiện thành tích thi vào trung học mà cô vẫn lấy làm kiêu ngạo, trong lớp học chỉ có thể xếp vào hàng trung bình.

" Sau đó thì sao? "Quý Minh Sùng cười hỏi.

" Ban đầu đích xác là càng bị áp lực thì bùng nổ càng mạnh, có đôi khi ký túc xá tắt đèn rồi em còn mở đèn pin lên đọc sách. "

" Vậy mà không bị cận thị sao? "Quý Minh Sùng nhìn cô, cô có một đôi mắt thanh tịnh thủy nhuận, có thể coi là đẹp nhất trong ngũ quan của cô.

Nguyễn Tố có chút đắc ý:" Thì.. Không biết tại sao, em mở đèn pin đọc sách, dùng mắt cũng không tính rất quy củ, nhưng thị lực vẫn rất tốt. "

Quý Minh Sùng than nhẹ:" Thật là khiến cho người ta ghen ghét. "

" Nói tiếp, thật vất vả nghênh đón lần thi giữa kỳ đầu tiên sau khi khai giảng, em lòng tin tràn đầy, kết quả.. Vẫn sếp hạng hai mươi mấy, không nhúc nhích tí nào. "

" Có đôi khi không lui bước cũng là một loại tiến bộ. "

" Cách an ủi này của anh, ừm.. Rất độc đáo. "Nguyễn Tố nói:" Về sau em phát hiện, chương trình học trung học thật sự rất gấp rút. Mỗi bạn học đều rất cố gắng, em cũng chỉ có hai mươi bốn tiếng, bất luận em cố gắng thế nào cuối cùng vẫn như vậy. Thi đại học cũng không phát huy vượt xa bình thường, chỉ thi một trường rất bình thường. Thật sự rất nguy hiểm, chính là cái kiểu vừa đủ điểm qua cửa kia. Khi em vừa mới lên đại học, cảm thấy sau này mình ra xã hội khẳng định sẽ rất lợi hại. Kết quả sau khi tốt nghiệp, dù sao anh cũng thấy đấy, bây giờ tiền lương của em cũng không cao, quá bình thường. Sinh hoạt cũng rất bình thường. "

Quý Minh Sùng dừng bước, nhớ tới lời Chu Án nói.

Anh chăm chú nhìn cô, nhẹ nhàng nói:" Có lẽ, có người hi vọng em giống phần lớn mọi người sống cuộc sống bình thường như vậy. "

Chu Án nói, bình bình thường thường, cũng là một niềm hạnh phúc. Ông chỉ hi vọng con ông có thể khỏe mạnh vui vẻ vậy là đủ rồi.

Nguyễn Tố trố mắt một lát, cười ừ một tiếng.

Anh đứng ở chỗ khuất bóng, quanh thân tản ra ánh sáng.

Cô đột nhiên nói sang chuyện khác:" Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mấy năm trước còn có thể thường xuyên mơ thấy mẹ em, mấy năm này vậy mà một lần đều không mơ thấy. "Cô dừng một chút, thì thào nói nhỏ:" Kỳ thật vẫn rất muốn gặp mặt bà một lần. "

Hai người đi gần hai mươi phút rốt cục cũng gọi được xe. Sau khi đến phố Nam náo nhiệt nhất huyện thành ăn đặc sản nơi đó thì đã là buổi chiều, ánh mặt trời khiến người ta uể oải. Nguyễn Tố không đuổi Quý Minh Sùng trở về cái nhà nghỉ sáu mươi tệ một đêm kia mà đưa anh về nhà. Trên đường trở về, cũng mua một chút nguyên liệu nấu ăn đơn giản và hoa quả.

Lần này trở về, Nguyễn Tố cũng là muốn thu dọn một vài thứ mang về.

Quý Minh Sùng ở một bên nhìn.

Anh giống như cái đuôi nhỏ đi theo sau cô, cô đi đâu anh đi theo đó. Anh rất hưởng thụ thời gian mấy ngày nay, ở cái thành phố nhỏ xa lạ này, chỉ có anh và cô, không có người khác.

Cho đến khi anh nhìn thấy trong góc phòng Nguyễn Tố có một khối đá.

" Đây là cái gì? "Anh nhìn chằm chằm tảng đá kia hỏi.

Cô thuận theo ánh mắt anh:" Anh nói cái này sao, tảng đá a. "

" Anh xem một chút. "

" Ừm. "

Cô nhường ra vị trí.

Quý Minh Sùng lúc trước ở mạt thế luyện thành những kỹ năng kia, có cái có thể mang về, có cái không thể mang về. Cái mang về đều ở trong đầu. Trong một cái thế giới, anh là hậu nhân của đổ thạch đại sư, đi theo sư phụ học được không ít công phu, cuối cùng trở thành đổ thạch sư coi như siêu quần ở thế giới kia. Sau khi trở lại thế giới hiện thực, anh cũng không phải không nghĩ tới lợi dụng cái này kiếm một khoản tiền, nhưng cuối cùng vẫn là từ bỏ ý định này. Trên thị trường đổ thạch chính là như vậy, có người một đêm bỗng giàu có, có người một đêm phá sản nghèo rớt mùng tơi. Mặc dù anh thích mạo hiểm cùng khiêu chiến, nhưng loại đường đi này cũng không thích hợp với anh, mọi người trong nhà hẳn cũng sẽ lo lắng anh cuối cùng trở thành một cái dân cờ bạc.

Anh duỗi tay sờ tảng đá kia, lại đặc biệt cẩn thận quan sát nghiên cứu.

Nguyễn Tố thấy anh nhìn tảng đá kia đến xuất thần, liền lên tiếng hỏi:" Anh lại làm sao rồi? "

Cả ngày hôm nay hành động của Quý Minh Sùng làm cô không sao hiểu nổi.

" Cái này từ đâu ra vậy? "Quý Minh Sùng nghiêm túc hỏi.

Nguyễn Tố tưởng tảng đá kia có vấn đề gì, thần sắc cũng không khỏi khẩn trương:" Đây là em trở về mua lại nhà này mang theo tới. "

Đây là tập tục của địa phương. Mua nhà phải đặt tảng đá trong nhà một thời gian, chỉ nghe nói là có thể trấn tà, cô cũng không rõ lắm. Lúc đó hàng xóm còn căn dặn cô, liền tảng đá bày ở nơi nào cũng phải chú trọng.

Trong lòng Quý Minh Sùng chắc chắn tám trên mười phần, nếu như cắt tảng đá kia ra, bên trong hẳn là có phỉ thuý giá trị không nhỏ.

Bất quá tảng đá này bình thường sẽ được người thật sự biết nhìn hàng nhìn ra, sao lại lưu lạc ở bên ngoài, còn trùng hợp được Nguyễn Tố nhặt về như vậy? Chuyện này thật sự là nhìn thế nào cũng lộ ra một cỗ mơ hồ.

Anh nhớ mang máng, cục thời không an bài thế này, mỗi người làm nhiệm vụ hoàn thành một nhiệm vụ sẽ có phần thưởng tương ứng. Đây là một công việc đem vận khí cùng tính mệnh đi liều mạng, trước khi chính thức bước vào công tác đều sẽ ký tên vào hợp đồng. Nếu như người làm nhiệm vụ không cẩn thận chết trong thế giới nào đó, phần thưởng lấy được trước đó cũng sẽ để lại cho người kế thừa được ghi tên trên hợp đồng.

Trên hợp đồng, bình thường đều là điền tên hai người được thừa kế.

Trong ký ức của anh, chỉ nhớ có cái trình tự ký hợp đồng này, nhưng anh lưu tên hai người nào chính anh cũng quên rồi, hẳn là cha mẹ anh đi.

Vậy Chu Án thì sao?

Chẳng lẽ trong hai người được thừa kế, trong đó một người là Nguyễn Tố?

Đương nhiên cho tới bây giờ, đây cũng chỉ là anh đơn phương suy đoán, cụ thể còn phải đợi cắt tảng đá kia ra mới có thể nghiệm chứng suy đoán của anh có đúng hay không.

Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng nhìn mình chằm chằm, không khỏi đưa tay lên sờ sờ mặt:" Anh nhìn em làm gì?"

Chẳng lẽ là trên mặt cô có cái gì dơ sao?

Quý Minh Sùng lắc đầu, trong lòng nói, anh chỉ là đột nhiên phát hiện, nguyện vọng của cô rất sớm rất sớm đã có người giúp cô thực hiện.

Anh còn cho rằng chính mình sẽ hoàn thành nguyện vọng của cô.[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Chương 86:

[HIDE-THANKS]Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng một hồi nhìn cô, một hồi lại nhìn tảng đá kia, lại hỏi: "Sao vậy?"

Anh khác thường như vậy, thực làm cho lòng người có chút thấp thỏm, luôn cảm thấy tựa như xảy ra chuyện lớn gì.

Quý Minh Sùng nhìn phía dưới, chỉ vào tảng đá bị cô đặt trong góc kia, lấy một loại ngữ khí rất bình tĩnh nói: "Tảng đá kia anh cảm thấy không tầm thường, có thể là nguyên thạch phỉ thuý."

Về phần bên trong đến cùng là loại phỉ thuý gì, anh không tiện kết luận. Nhưng nếu như đây thật là một khối nguyên thạch, khẳng định là có giá trị không nhỏ.

Nguyễn Tố vô cùng ngạc nhiên nhìn anh, rõ ràng từng chữ anh nói cô đều nghe hiểu được, nhưng tại sao đồng thời, cô cũng không biết anh đang nói gì cả?

"Anh nói gì cơ?"

Quý Minh Sùng biết anh nói lời này, khả năng người ở bên ngoài nghe tới sẽ cảm thấy anh điên rồi.

Bất quá anh không muốn giấu diếm Nguyễn Tố chuyện cô có thể có được nguyên thạch có giá trị không nhỏ, bèn nói: "Trước đó anh nghiên cứu qua nguyên thạch, xem như hiểu biết một chút da lông. Nếu như anh không đoán sai mà nói, đây là nguyên thạch phỉ thuý, rốt cuộc có phải hay không còn phải mang về tìm người cắt ra mới biết được."

Đổ thạch chính là như vậy, dù là đổ thạch sư kinh nghiệm phong phú cũng sẽ có lúc bị lật xe.

Anh chỉ có tám phần nắm chắc, tám phần nắm chắc có một nửa vẫn là dựa vào cơ sở anh biết thân phận của Chu Án.

Chân chính là chuyện gì xảy ra, còn phải đợi cắt ra mới biết được.

Biểu tình của Nguyễn Tố lúc này rất đáng yêu.

Cô trợn tròn tròng mắt, miệng cũng khẽ nhếch, hiển nhiên còn đang tiêu hóa lấy lời Quý Minh Sùng nói ra.

Chuyện gì xảy ra vậy? Cô ở bên ngoài tùy tiện chuyển một tảng đá liền thành cái gì mà nguyên thạch phỉ thuý?

Mặc dù cô cũng không biết nguyên thạch là có ý gì, nhưng cô biết ý nghĩa của phỉ thúy a. Chẳng lẽ một khối lớn như thế.. là phỉ thúy? Trong một nháy mắt, cô còn cho rằng lỗ tai mình nghe nhầm rồi.

Quý Minh Sùng nhìn bộ dạng của cô, nhịn không được cười ra tiếng, mặt mày ôn hòa: "Đây chỉ là anh suy đoán, tóm lại, chờ đem tảng đá mang về rồi nói. Đương nhiên từ giờ trở đi, phải cẩn thận một chút. Lúc ngồi xe cũng phải chú ý, sợ bên ngoài có người cũng nhận ra sẽ mang đến phiền phức không cần thiết cho chúng ta."

"Hôm nay không phải ngày cá tháng tư chứ?" Nói rồi Nguyễn Tố liền muốn lấy điện thoại di động ra xem lịch.

Quý Minh Sùng nói: "Không phải, ngày cá tháng tư vào tháng tư, bây giờ cũng sắp tháng mười một rồi."

Nguyễn Tố cầm di động: "Anh nghiêm túc?"

Quý Minh Sùng gật đầu: "Ừ. Không có lừa em, cũng không có đùa giỡn với em."

Nguyễn Tố trầm mặc mấy giây.

Sau một lúc lâu, cô nhìn về phía tảng đá kia, kêu một tiếng. Bây giờ cô không bình tĩnh được như Quý Minh Sùng, mà là triệt để mộng, còn chưa tỉnh táo lại.

Quý Minh Sùng biết cô cần thời gian nhất định để tiêu hóa chuyện này, cũng không nói thêm cái gì. Anh cũng sợ lật xe, sợ tám phần nắm chắc này cũng là sai lầm. Cả ngày hôm nay mang đến cho anh xung kích cũng không ít. Đầu tiên là biết quan hệ giữa Chu Án và Nguyễn Tố, sau lại đoán được trước đó Chu Án ở thế giới nhanh xuyên để lại phần thưởng cho Nguyễn Tố thừa kế.

Hai người đều ngoài ý muốn trầm mặc.

Nguyễn Tố cũng không phải không tin Quý Minh Sùng, ngược lại, đại đa số thời điểm cô đều tín nhiệm anh. Bao gồm lần trúng thưởng xổ số kia, chỉ cần là người biết chuyện đều sẽ cảm thấy là anh sớm đã mua tấm vé số trúng thưởng. Nhưng anh lại nghiêm túc như vậy mà nói là anh tiện tay cầm, cô liền thực sự tin tưởng.

Ngay từ đầu loại tín nhiệm này, nguồn gốc là từ ba Quý.

Cô cảm thấy con trai của ba Quý cũng nhất định là người tốt. Về sau, cùng anh chân chính tiếp xúc thời gian dài như vậy, cô ngẫu nhiên cũng sẽ có một loại cảm giác rất kỳ quái, lúc nào anh nói dối, lúc nào là nói thật, cô đều có thể phân biệt được.

Hiện tại chuyện phát sinh thật bất khả tư nghị, so với lần kia cô cào trúng thưởng ba mươi vạn xổ số, còn khiến cô chấn kinh hơn.

Quý Minh Sùng muốn cho Nguyễn Tố thời gian tiêu hóa kinh ngạc, sau khi nói với cô một tiếng liền rời khỏi nhà cô, đi ra tiểu khu trở về nhà nghỉ Như Ý.

Một mình Nguyễn Tố ở lại trong nhà, dời cái ghế dựa ngồi bên cạnh tảng đá kia, muốn đưa ra tay vỗ, lại sợ một chưởng vỗ hư hòn đá kia. Mặc dù cô cũng không có Thiết Sa chưởng loại thần công cái thế như trong tiểu thuyết võ hiệp.

Cô cố gắng nghĩ đến chuyện Quý Minh Sùng nói, anh kiến thức sâu rộng, khả năng đối cái này thật sự hiểu rõ, cũng thật sự có nghiên cứu.

Bất quá anh lại nói, là có tám phần nắm chắc, cũng không phải là một trăm phần trăm tự tin. Cô tốt nhất vẫn là không nên ôm kỳ vọng quá lớn mới được. Từ nhỏ đến lớn vận khí của cô đều không tốt, loại bánh từ trên trời rớt xuống này, không, là trên trời rơi xuống hoàng kim làm sao có thể đến phiên cô.

Đợi đến trời tối, nàng đứng dậy chuẩn bị đi rửa mặt. Đến giữa cửa, cô nhớ tới cái gì, lại cảm thấy không quá ăn toàn, xoay người lại trở về, mười phần phí sức cẩn thận đem tảng đá kia dời đi. Cô tìm trong phòng một vòng, cuối cùng đem tảng đá bỏ vào trong tủ treo quần áo, đóng cửa tủ lại cô mới có chút yên lòng.

Cô lại ra bên ngoài, trong đầu đột nhiên toát ra một cái ý nghĩ không hiểu thấu: Nếu như vừa vặn có kẻ trộm đi vào, lật tủ quần áo ra phát hiện cô đem tảng đá giấu ở trong ngăn tủ, có thể càng gây thêm sự chú ý hay không?

Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Thế là, cô trở về, nhận mệnh lại phí sức chuyển tảng đây về lại chỗ cũ, càng xem càng cảm thấy đây mới là chỗ thích hợp nhất đặt vật phẩm quý giá.

Cô rốt cục cũng hài lòng, cầm lấy áo ngủ và dầu gội đầu, sữa tắm đi vào phòng tắm.

Nào ngờ khi cô đẩy cửa được một nửa, đèn trên đỉnh đầu phát ra tiếng xì xì. Cô chưa kịp phản ứng, toàn bộ phòng đã bị bao phủ trong bóng tối.

Cô đối với cảnh tượng này cũng không xa lạ gì, năm ngoái khi cô trở về, bên này cũng bị mất điện. Tuyến đường điện trong huyện không ổn định, vào dịp cuối năm sẽ đột ngột mất điện mấy lần. Thời cấp ba cô cũng không phải là không sờ soạng tắm rửa gội đầu qua, khi còn bé thật sự rất sợ tối, sau khi lớn lên ngược lại là không sợ. Có thể là trải qua rất nhiều chuyện còn đáng sợ hơn cả bóng tối, tố chất tâm lý cô cũng rèn luyện ra được.

Quý Minh Sùng vốn là ngồi ở trên giường trả lời email của công ty, bóng đèn trong phòng phát ra thanh âm, một giây sau, liền tối đen.

Anh vô thức đứng dậy, đi tới mở cửa. Ông chủ cầm đèn pin từ trên lầu đi xuống, thấy anh thò đầu ra xem động tĩnh, dùng tiếng phổ thông không tiêu chuẩn giải thích với anh: "Này là cúp điện, hình như là thứ gì cháy hỏng, đã gọi điện thoại cho cục điện lực, bây giờ bên kia sẽ phái người tới sửa gấp."

"Bao lâu thì có điện?" Quý Minh Sùng hỏi. Anh rất ít khi gặp chuyện như vậy, điều đầu tiên nghĩ đến chính là Nguyễn Tố.

Ông chủ nghĩ nghĩ: "Khó mà nói, có thể ngày mai mới có thể điện. Căn cứ kinh nghiệm trước đó, tôi đoán chừng a, khẳng định không phải là chuyện một giờ hai giờ."

Quý Minh Sùng ừ một tiếng, mở đèn pin điện thoại ra, quay người trở về phòng mặc áo khoác cầm lấy túi tiền liền ra cửa. Khi đi vào quầy tạp hóa, đã có mấy người đang mua nến.

Đến phiên Quý Minh Sùng, anh đang chuẩn bị mua mấy cây nến trắng dài nhỏ loại bình thường nhất, ánh mắt lơ đãng nghiêng mắt nhìn đến hộp nến màu đỏ hình trái tim bên cạnh.

Trong chốc lát anh không nói chuyện.

Nhận lấy tiền, lại không chờ khách hàng nói muốn mấy ngọn nến, ông chủ thuận theo ánh mắt anh nhìn sang, lập tức chào hàng: "Chàng trai, muốn ngọn nến này sao? Nhân tiện bán cho cậu, dùng để tỏ tình hoặc dùng làm nến, đều rất tốt."

Đây là lễ tình nhân thất tịch năm nay ông nhập hàng loại nến này, có một hộp còn chưa bán. Bây giờ mất điện đến tiệm tạp hóa mua nến, trên cơ bản đều là người trung lão niên, chú trọng giá cả cùng tính thực dụng, căn bản sẽ không mua loại nến loè loẹt này.

Ông chủ thấy Quý Minh Sùng có cái mục đích kia, nhiệt tình nói ra: "Hộp này, tôi bán giá mua vào cho cậu, coi như tôi lỗ vốn. Chàng trai tôi nhìn mặt cậu hiền lành, cậu có hút thuốc không?"

Quý Minh Sùng không hút thuốc lá, trước khi anh xảy ra tai nạn xe cộ cũng chừng hai mươi tuổi, khi đó trong nhà quản rất nghiêm, không có cơ hội nếm thử. Năm năm này cũng trong hôn mê, chờ sau khi tỉnh lại, vì nghĩ cho sức khoẻ, anh tự nhiên cũng sẽ không hút.

"Không hút."

Ông chủ hình như thở dài một hơi: "Không hút thuốc lá thì tốt, vậy tôi lại cho cậu một cái bật lửa châm nến được không?"

Dạng nhảy lầu bán đại phá giá này, Quý Minh Sùng nghĩ thầm, không phải anh muốn mua, là ông chủ này thực tế quá nhiệt tình, anh chống đỡ không được. Mấy phút sau, anh ôm một hộp sáp Chúc Ly hình trái tim mở quầy bán tạp hóa, hướng tiểu khu nhà Nguyễn Tố mà đi.

Anh mở đèn pin điện thoại đi lên tầng, tới cửa nhà Nguyễn Tố, duỗi tay gõ cửa một cái, không đợi bên trong Nguyễn Tố hỏi gì, anh giống như là sợ hù đến cô, vội vàng trầm giọng nói: "Nguyễn Tố, là anh, không phải người khác."

Nguyễn Tố vừa tắm rửa xong từ phòng tắm ra, tóc vẫn còn ướt, mang dép lê đi tới cửa, mở cửa, cô ngoẹo đầu, đang cầm khăn lông khô lau tóc.

Quý Minh Sùng còn giơ đèn pin điện thoại, đang chiếu ở trên người cô.

Tóc cô chưa khô, giọt nước thuận theo lọn tóc sa xuống trên bờ vai, làm ướt một mảng. Cô mặc váy ngủ tay dài màu trắng, viền váy đến bắp chân..

Khi cô đưa tay lau tóc, tay áo có chút rộng, đổ đổ trượt đến chỗ khuỷu tay, lộ ra cánh tay trắng nõn tinh tế. Không chỉ có như thế, có thể là do vừa tắm rửa xong, cỗ mùi thơm ngát trên người cô càng nồng đậm.

"Có chuyện gì vậy?" Cô nhìn về phía anh, thuận miệng hỏi.

Quý Minh Sùng cảm giác được yết hầu có chút không thoải mái.

Anh cúi đầu xuống, che giấu cảm xúc trong mắt mình, anh cũng không biết chính mình lúc này là ánh mắt gì, nhưng anh có chút sợ sẽ hù đến cô.

Kỳ thật cô như vậy, anh cũng không phải lần đầu thấy. Trước đó ở chung dưới một mái nhà, sau khi cô tắm rửa gội đầu xong cũng là như vậy. Nhưng lúc kia, anh cũng không phát giác được tâm tư của chính mình, chỉ cảm thấy bình thường. Nhưng bây giờ tình huống đã không giống lúc đó, lại một lần nữa thấy được bộ dạng này của cô, anh cảm giác được lòng bàn tay nóng lên, mặt cũng đang phát nhiệt.

Có phải là do anh một đường đi nhanh tới, lại một hơi bò lên mấy tầng lầu, cho nên mới nóng?

"Đưa chút nến cho em." Quý Minh Sùng vào phòng, quay lưng lại không nhìn tới cô, thanh âm có chút khàn khàn: "Anh châm nến cho em, em mau đưa lau khô tóc đi, bây giờ đã vào thu, coi chừng lạnh."

Anh có chút chật vật, còn may lúc này trong phòng tối, Nguyễn Tố không nhìn thấy, cũng không phát hiện được.

Động tác lau tóc của Nguyễn Tố ngừng lại một chút: "Được, kỳ thật không cần châm nến."

"Không sợ sao?" Động tác Quý Minh Sùng bất ổn, đánh bật lửa mấy lần đều không nhóm lên lửa, anh cảm xúc mãnh liệt, chỉ có thể đè nén, thật vất vả bật lửa mới đốt lên, anh mau đem nến trong hộp ra đốt.

Nguyễn Tố đi tới, cỗ mùi thơm ngát kia lại một lần bao vây anh.

"..."

Cô chỉ nghi ngờ một chút, không nghĩ tới Quý Minh Sùng sẽ mua loại nến này.

Quý Minh Sùng tựa hồ lúc này mới phát giác ngọn nến trái tim màu đỏ cùng phong cách của anh rất không hợp, anh miễn cưỡng trấn định tâm thần, mặt không đổi sắc giải thích: "Nến màu trắng bình thường bán hết rồi, ông chủ một mực giới thiệu cái này, anh thấy ông rất khó bán được, liền mua rồi."

"Như vậy a." Nguyễn Tố cũng có thể hiểu được: "Đã lâu lắm rồi em không thấy loại nến màu trắng kia, ông chủ không nhập hàng nhiều cũng là bình thường."

Quý Minh Sùng hóa thân thành châm nến cuồng ma, nếu không phải Nguyễn Tố ngăn anh lại, chỉ sợ anh muốn đem một hộp nến đều châm hết.

Nguyễn Tố giải thích: "Trong phòng châm quá nhiều nến rất nguy hiểm."

Quý Minh Sùng ngoan ngoãn: "Ừm."

Trong phòng ánh nến chập chờn, Nguyễn Tố cùng Quý Minh Sùng ngồi trên ghế. Sau khi mất điện tiết tấu sinh hoạt của mọi người lập tức liền trở về rất xa xưa trước kia, cũng không biết có thể làm cái gì.

Quý Minh Sùng nhìn vách tường trước mắt anh, ý tưởng đột phát, nói với Nguyễn Tố: "Muốn xem phim không?"

Nguyễn Tố cho là anh dùng điện thoại chiếu phim, uyển chuyển cự tuyệt nói: "Hiện tại trong phòng không phải rất sáng, như này xem điện thoại không tốt cho mắt."

Mà màn hình điện thoại di động quá nhỏ, xem cũng phí sức.

Quý Minh Sùng cười: "Không phải phim trên điện thoại."

Anh ra hiệu cô nhìn tường.

Cô nhìn qua, trên vách tường có hình bóng, nhìn kỹ, lại là một con chim. Cô thu tầm mắt lại, nghiêng đầu nhìn anh, quả nhiên là anh đang thủ thế, loại trò xiếc trẻ con này, thế mà anh cũng sẽ làm, điều này khiến Nguyễn Tố hơi kinh ngạc. Cô hiện tại cũng không chơi.

"Tổ phụ anh là làm kịch chiếu." Quý Minh Sùng nói: "Nghiêm túc xem phim, kịch bắt đầu rồi."

"Vâng." Nguyễn Tố tiếp tục nhìn vách tường.

Quý Minh Sùng bắt chước phương thức giới thiệu như trong phim--

"Đây là một con chim, nó rất đẹp, mỗi ngày trên không trung bay tới bay lui, không biết mệt mỏi."

"Có lẽ nó không phải không biết rã rời, là bởi vì không có nơi để đặt chân, cho nên nó chỉ có thể không ngừng bay, không biết mệt mỏi mà bay."

"Có một ngày nó gặp một con chó."

Anh lại đổi loại thế tay, trên tường quả nhiên xuất hiện một con chó.

"Chó nói với chim nhỏ, ngươi bay mệt mỏi rồi, có thể nghỉ ngơi trên lưng ta, ta sẽ không tổn thương ngươi."

Nói xong lời này, anh nhìn bên mặt Nguyễn Tố, cô đang nghiêm túc nhìn chú chó trên vách tường kia.

Nguyễn Tố đột nhiên cảm thấy, đời này cô sẽ nhớ kỹ cảnh tượng này, nhớ kỹ bộ phim này. Chim nhỏ bay lâu như vậy, mệt mỏi không? Hình như là có chút mệt mỏi a.[/HIDE-THANKS]
 
Chương 87:

[HIDE-THANKS]Quý Minh Sùng cũng có tâm cơ của mình, nhưng ngoại trừ tâm cơ ra, càng nhiều hơn là chân thành.

Anh biết những thứ này đến với cô không dễ dàng, cũng biết cô bề ngoài ôn nhu bên trong độc lập kiên cường, cũng chính bởi vì vậy, anh hi vọng có thể là người khiến cô ngẫu nhiên dừng lại mà lựa chọn dựa dẫm vào.

Từ nhà Nguyễn Tố ra đã rất muộn rồi, nhưng khu này vẫn chưa có điện. Anh ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn lại, có mấy cái cửa sổ đều lộ ra ánh sáng, trong đó có một cái chính là nhà Nguyễn Tố. Anh không nguyện ý buộc cô phải tiếp nhận anh, chỉ là hôm nay nhất thời nhịn không được liền nói như vậy, bất quá anh không có hối hận.

Sau khi Quý Minh Sùng đi rồi, Nguyễn Tố đem ngọn nến chuyển vào phòng, cô ngồi ở trên giường nhìn ánh nến trong phòng.

Một lát sau, cô cầm lấy điện thoại đặt ở trên gối, hẹn đồng hồ báo thức. Bình thường cô đều là hơn sáu giờ mới rời giường, lần này đồng hồ báo thức hẹn sáu giờ. Cô muốn sáng mai dậy sớm một chút ngồi xe đến phố Nam mua bữa sáng ngon nhất ở bên này cho Quý Minh Sùng.

Nhà cô cách phố Nam hơi xa, quán ăn sáng kia luôn kinh doanh rất tốt, cô đi sớm một chút hẳn là có thể trở về trước khi Quý Minh Sùng đến tìm cô.

Nằm ở trên giường, cô muốn ngủ nhưng cũng ngủ không được. Nghĩ một hồi lâu, cô từ trong chăn thò tay ra, làm thủ thế, trên vách tường thêm một con thỏ nhỏ. Không biết nghĩ tới điều gì, cô phốc cười ra tiếng, cảm giác chính mình có chút ngốc, lại vội vàng lôi kéo chăn che lấy miệng mình, ý cười cũng từ trong mắt toát ra tới.

Vừa rạng sáng ngày hôm sau, chân trời mới xuất hiện sắc ngân bạch, cô đã tỉnh rồi, bằng tốc độ nhanh nhất rửa mặt sau đó liền ra cửa.

Ở giao lộ cô bắt một chiếc taxi đi phố Nam. Giờ này còn chưa tới giờ cao điểm đi làm, huyện thành nhỏ ngoại trừ dịp tết, sẽ rất ít khi xuất hiện kẹt xe rầm rộ. Một đường thông suốt đi tới phố Nam, cô từ trên xe taxi xuống tới cũng mới bảy giờ, bình thường cô chỉ mới vừa ngủ dây.

Phố Nam là nơi náo nhiệt nhất trong huyện thành, tiệm ăn sáng ngon nhất lúc này đã có một ít người đang xếp hàng chờ.

Cô xếp cuối cùng trong đội ngũ, dò xét đưa đầu nhìn thực đơn chính dán ở trên tường. Cô nghĩ đến, nên mang món ngon gì cho Quý Minh Sùng đây..

Anh thích ăn cay, mang cho anh một phần phở bò. Lại mang một phần đậu hủ chiêu bài của tiệm này, hay là mang một phần bánh bao hấp mới được a?

Trong khi cô đang xếp hàng, đột nhiên có người chụp bả vai cô một chút, cô quay đầu, thấy một gương mặt vừa lạ lẫm lại có chút quen thuộc.

"Nguyễn Tố, không nhớ tớ sao?" Cô gái trẻ hắc một tiếng: "Chúng ta là bạn học tiểu học và sơ trung a, tớ là Trần Bội!"

Trần Bội..

Nghe được cái tên này, Nguyễn Tố đem gương mặt trước mắt cùng nữ sinh trong trí nhớ cuối cùng cũng liên hệ được với nhau, cô cười nói: "Là cậu a, cậu xinh đẹp lên nhiều quá, suýt chút nữa tớ không nhận ra được."

Trần Bội nghe xong lời này, sờ sờ mặt, vui vô cùng nói: "Thật sao, cậu vẫn xinh đẹp như trước kia, tớ vừa nhìn đã nhận ra cậu rồi. Sao cậu lại trở về, trước đó tớ nghe người ta nói cậu ở Yên Kinh."

Nguyễn Tố ừ một tiếng: "Trở về làm ít chuyện, cậu thì sao?"

"Haizz đừng nói nữa, cha mẹ tớ nhất định phải gọi tớ về bằng được, tớ sắp phiền chết rồi, ai nguyện ý ở lại địa phương nhỏ này a." Trần Bội phàn nàn: "Sau khi tớ tốt nghiệp cha mẹ để cho tớ trở về. Tớ đại học học sư phạm sau khi trở về thì thi biên chế, bây giờ làm giáo viên ở trường tiểu học của chúng ta. Ăn không đủ no, cũng không đói chết được."

"Rất tốt nha, công việc ổn định, lại ở gần cha mẹ." Nguyễn Tố nói.

"Ài, chỉ có thể nghĩ như vậy. Đúng rồi, bây giờ cậu có bạn trai chưa?" Trần Bội hiếu kì hỏi.

Bạn bè gặp mặt, tóm lại là không thể rời đi mấy đề tài này, công việc, tiền lương, tình cảm.

Nghe Trần Bội hỏi như vậy, trong đầu Nguyễn Tố hiện lên gương mặt Quý Minh Sùng. Cô lấy lại tinh thần, nhẹ giọng trả lời: "Có đang tiếp xúc tìm hiểu một người."

Trần Bội oa một tiếng: "Liền biết cậu sẽ không thiếu người theo đuổi, người kia làm cái gì a?"

Nguyễn Tố nghĩ nghĩ: "Khai thác hạng mục."

Bởi vì cô trả lời như vậy, Trần Bội cũng không nghĩ tới là ông chủ lớn gì, tưởng rằng là nhân viên tình anh của xã hội, một mặt hâm mộ nói: "Thật tốt a, khẳng định là rất xứng với cậu.."

Hai người trò chuyện một chút liền xếp tới Nguyễn Tố, Nguyễn Tố gọi mấy món trước đó đã nghĩ kỹ trong lòng từ sớm.

Khi ông chủ đang lấy nước súp thịt bò, Trần Bội cũng biết lúc này không phải lúc hàn huyên cùng Nguyễn Tố, cực nhanh thêm Wechat Acòn nói: "Cậu kết hôn nhớ nói với tớ a, tớ nhất định sẽ xin nghỉ phép đi tham gia hôn lễ của cậu!"

Nguyễn Tố mím môi cười: "Được!"

Khi Nguyễn Tố sáng sớm đến phố Nam mua bữa sáng, Quý Minh Sùng cũng tỉnh dậy từ sớm. Anh cũng không nguyện ý ở trong căn phòng mang theo mùi vị để suy nghĩ nhân sinh, rửa mặt xong liền ra cửa. Có đôi khi chính là trùng hợp như vậy, Nguyễn Tố chân trước vừa ra khỏi tiểu khu bắt xe đi, chân sau Quý Minh Sùng liền đi vào tiểu khu.

Trời vẫn chưa sáng hoàn toàn, gần tháng mười một, hừng đông cũng không đến sớm.

Anh ngẩng đầu nhìn về hướng nhà cô, lại đưa tay nhìn thoáng qua thời gian, giờ này chắc cô vẫn còn ngủ, chưa có tỉnh.

Anh cũng không muốn tới làm ồn cô, liền vòng quanh tiểu khu tản bộ, tựa hồ là muốn từ nơi này từng ngọn cây cọng cỏ, nhìn thấy hồi ức của cô.

Tản bộ trong chốc lát, anh nhìn thấy có ông lão đang cầm chổi quét lá rụng, linh cơ khẽ động, anh bước đi lên trước, rất khách khí nói: "Ông ơi, có thể cho cháu mượn cái chổi của ông một chút không?"

Cái tiểu khu này rất cũ kỹ, không có ban quản lý, cũng không có bảo vệ. Ông lão này cũng là giáo viên đã nghỉ hưu, trong nhà nhàn rỗi không chuyện gì làm, liền muốn phát huy năng lượng thừa cống hiến chút công sức cho tiểu khu. Ông lão thấy Quý Minh Sùng cũng không lạ mắt, hai ngày này cũng thấy anh và Nguyễn Tố bên cạnh nhau, liền cười tủm tỉm đưa cây chổi cho anh, chính mình hai tay chấp ở sau lưng, đi ra tiểu khu chuẩn bị mua bữa sáng, bước đi nhẹ nhàng còn huýt sáo.

Quý Minh Sùng cầm cái chổi, nhìn xem đầy đất lá cây, cúi người quét những lá cây kia vào cùng một chỗ, quét thành một hình trái tim.

Trước khi làm chuyện này, anh cũng quan sát thật lâu, tính toán tốt góc độ, bảo đảm Nguyễn Tố thức dậy đi đến hành lang, nhìn một cái có thể thấy ngay.

Bất quá làm xong chuyện này, anh đứng ở một bên nhìn hình trái tim này, sắc mặt thay đổi.

Anh không hề giống người sẽ làm loại chuyện này, bây giờ nhìn hình trái tim này, nhìn thế nào cũng thấy màu mè.

Quét lá thành hình trái tim, người trẻ chừng hai mươi có thể làm, anh cũng sắp ba mươi rồi. Theo đuổi nên là khí chất nhẹ nhàng thoải mái, làm như này, là muốn hiển lộ rõ ràng tình sử của mình rất phong phú sao? Anh quả quyết dùng chổi quét tán hình trái tim bằng lá cây kia đi.

Đồng thời, anh vì hành động vừa rồi của mình mà xấu hổ, trên cánh tay đều nổi da gà.

Quả nhiên loại chuyện này không thích hợp với anh, sau này tuyệt đối không nên làm nữa, suy nghĩ này cũng không cần có.

Anh nhìn chỗ lá rụng này, cũng không muốn cô phụ ý tưởng của mình, thế là lại đem những lá rụng này chất thành khuôn mặt tươi cười.

Nào ngờ anh vừa mới chuẩn bị đi xa ra một chút để nhìn xem hiệu quả thực tế, có một học sinh tiểu học đeo cặp sách đi ngang qua. Con nít tuổi thích nhất làm phá phách, mắt thấy nó sắp hủy đi khuôn mặt tươi cười này, Quý Minh Sùng vội vàng gọi nó lại.

Mặc dù Đậu Tương nhỏ hơn đứa trẻ này mấy tuổi, bất quá anh có kinh nghiệm liên quan đến mấy chuyện con nít thích phá hư này. Anh không chút hoang mang lấy ví tiền từ trong túi ra, lúc đầu nghĩ móc ra một trăm tệ mua sự thành thực của nó, nhưng lại nhìn đứa trẻ này một chút, nhìn khoảng mười tuổi, một trăm tệ không thích hợp, nhiều quá, nói không chừng thằng bé sẽ cầm một trăm tệ này làm chuyện bất lợi cho học tập. Anh lại đem một trăm tệ cất trở về, còn may hôm qua anh mua nến, ông chủ thối tiền lẻ cho anh, anh cầm mười tệ đưa cho thằng bé, nói: "Đừng phá hư, cái này cho em."

Thằng bé cầm mười tệ kia vẫn còn chê ít, bất quá cũng không dám nói gì liền chạy nhanh như một làn khói.

Tốt xấu gì cũng không đem khuôn mặt tươi cười mà anh tân tân khổ khổ mới xếp thành phá hư.

Anh còn chưa kịp thở phào một hơi, liền nghe được sau lưng truyền đến giọng nói của Nguyễn Tố.

"Anh ở chỗ này làm gì vậy?"

Anh quay đầu, nhìn thấy cô đứng cách đó mấy mét, trong tay còn cầm bao lớn bao nhỏ, anh so với cô càng kinh ngạc hơn: "Em không ở nhà?"

"Vâng, đi mua đồ ăn sáng." Nguyễn Tố cách một khoảng, cũng không phải từ chỗ cao nhìn tới, cũng không nhìn thấy khuôn mặt tươi cười bằng lá cây kia, chỉ lắc lắc hộp đóng gói trong tay, cười nói: "Đi thôi, lên lầu ăn bữa sáng, nếu không ăn ngay phở sẽ nở ra."

Cái gì gọi là kế hoạch không đuổi kịp sự thay đổi, chính là cái này.

Quý Minh Sùng đem cái chổi để ở một bên, theo sau cô lên lầu.

Nguyễn Tố đem hộp chồng chất trên bàn mở ra, ấm giọng giới thiệu: "Đây là phở bò, là đặc sản của cửa tiệm kia, hương vị rất ngon, nghe nói còn được lên TV. Không để ông chủ bỏ cho anh quá cay, bất quá cũng hơi cay. Đúng rồi, đậu hủ não này tiệm này bán hai mươi năm, hương vị vô cùng ngon."

"Này hình như không phải tiệm ăn sáng ngày hôm qua." Quý Minh Sùng nói.

Nguyễn Tố ngẩng đầu cười: "Đây là ở phố Nam, là tiệm ăn sáng nổi tiếng nhất nơi này của chúng em."

Quý Minh Sùng sửng sốt. Mặc dù đối với nơi này anh không quen, nhưng hai ngày này, anh cũng biết nơi này cách phố nam một khoảng cách nhất định, lại tính toán thời gian, chẳng lẽ cô hơn sáu giờ liền ra cửa, chính là vì mua bữa sáng này sao? Anh hiểu rõ cô, bữa sáng này hơn phân nửa cũng là vì anh mà mua.

Anh biết cô rất biết chăm sóc người khác, cô rõ ràng nhỏ hơn anh mấy tuổi, nhưng khi đi cùng với anh, cô đều sẽ vô thức cân nhắc cảm nhận của anh, chăm sóc anh.

Không có người nào trời sinh đã quan tâm như vậy.

Người mình thích vì anh mà sáng sớm đi mua bữa sáng, cái này vốn là một chuyện khiến người ta vui mừng, thế nhưng trong lòng Quý Minh Sùng không hiểu sao lại cảm thấy khó chịu.

"Đúng rồi, vừa rồi anh đang làm gì a?" Nguyễn Tố hỏi.

Quý Minh Sùng có chút khó xử. So với cô, hành động vừa rồi của anh, lộ ra quá..

Bay bổng rồi.

Dưới lầu hình như có người đang gọi, Nguyễn Tố để đũa xuống, đi đến hành lang, Quý Minh Sùng hai ngày này đã quen làm cái đuôi nhỏ của cô, cũng đi theo. Đi ra hành lang, Nguyễn Tố nghe được thanh âm là từ phía dưới truyền lên, cô nhìn xuống dưới, nhịn không được, phì nở nụ cười.

Chẳng lẽ cô hỏi anh vừa rồi đang làm gì, anh không nói lời nào.

Thật sự là không nghĩ anh cũng sẽ làm chuyện như vậy.

Quý Minh Sùng cũng thuận theo ánh mắt cô nhìn lại, kết quả hay lắm, anh rõ ràng quét là khuôn mặt tươi cười, lúc này lại biến thành trái tim. Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, trái tim này so với ban đầu anh quét càng lớn hơn, cũng lộ ra càng xốc nổi.

Ông lão kia cầm cái chổi, hô lớn với Quý Minh Sùng: "Chàng trai đừng cám ơn tôi a!"

Quý Minh Sùng: "?"

Sao lại thế này?

Anh vội vàng nghiêng đầu nói với Nguyễn Tố: "Em nghe anh.."

Hình trái tim này.. Thật không có quan hệ gì với anh, không nên hiểu lầm anh là loại người lỗ mãng kia.

Nguyễn Tố nín cười, sau lại thực tế là không ngừng lại được. Thật sự là quá buồn cười, thế là dứt khoát cười ra tiếng. Lúc này đã hơn bảy giờ, mặt trời mọc rồi, ánh nắng ấm áp chiếu trên mặt cô, cô đang rất thoải mái.

Anh nhìn cô, trong lúc nhất thời đem "Giải thích" cũng nuốt trở vào.[/HIDE-THANKS]
 
Chia sẻ bài viết

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back